CHƯƠNG 22.
Vì không ai trong họ có
khuynh hướng rời khỏi giường, Jason huỷ sự đặt trước bữa tối. Anh ngừng lại để
nhìn chằm chằm vào những đường nét đáng ao ước của thân thể Justine. Cô nằm sấp
duỗi dài, tấm trải giường phủ trên bờ hông mảnh mai của cô. “Làn da em thật đẹp.
Giống những cánh hoa violet trắng.” Anh lướt đầu ngón tay dọc theo xương sống
cô, kinh ngạc trước vẻ xanh xao hoàn hảo của lưng cô. Cô đỏ bừng một cách dễ
dàng, sắc màu của cơn sốt nấn ná kéo dài. Anh tìm thấy những vệt màu đào phơn
phớt hồng trên vai cô, và một vệt khác trên cạnh bầu ngực. “Sau khi anh làm
tình với em,” Anh nói, “những vệt hồng nho nhỏ ngọt ngào này xuất hiện mọi nơi,
đặc biệt trên…”
“Đừng làm em ngượng mà,” Cô
phản đối, vùi mặt vào trong gối.
Jason khom người hôn lên mỗi
vệt hồng mà anh có thể tìm thấy, và tiếp tục mơn trớn cô bằng đôi tay sở hữu của
anh. “Làm tình…” Anh trầm tư thành lời. “Anh chưa bao giờ gọi chúng như thế trước
đây. Quá lạc hậu. Nhưng với em, những từ ngữ khác nghe không có vẻ thích hợp.”
Giọng cô bị bóp nghẹt trong
chiều sâu của chiếc gối. “Tin em đi, chẳng có chút lạc hậu nào trong cách anh
làm điều đó hết.”
Jason cười, nhấn những nụ
hôn cách quãng dọc theo xương sống cô. “Em có đói không?”
Đầu cô nhấc lên. “Sắp chết
đói luôn rồi.”
“Chúng ta có thể gọi một
trong những đầu bếp chuyên nghiệp của khách sạn nấu thứ gì đó tại đây, trong
căn nhà nghỉ này.”
“Thật ư?” Justine cân nhắc
điều đó. “Nhưng em phải mặc quần áo vào.”
“Không, đừng bận tâm. Chúng
ta có phục vụ phòng.” Anh rời khỏi giường, tìm kiếm quyển thực đơn bọc bìa da
trong phòng ăn tối, và mang nó lại cho Justine. “Gọi thứ gì đó từ mỗi cột,” Anh
nói. “Anh đã bỏ lỡ bữa trưa.”
“Em cũng vậy.” Cô nhìn qua
quyển thực đơn với vẻ thích thú rõ ràng. “Anh muốn em đặt món cho anh sao?”
“Nếu em không phiền.”
Anh nằm duỗi dài bên cạnh
cô, hài lòng quan sát gương mặt biểu cảm của cô khi cô đọc. Anh yêu cách cô bày
tỏ cảm giác của cô ra bên ngoài giống như một tấm thẻ ghi giá mà cô quên gỡ bỏ.
Nhưng cho dù như thế, các động cơ của cô không luôn rõ ràng với anh.
Bàn tay anh vuốt ve cánh tay
trên của cô. “Justine.”
“Mmmm-hmmm?”
“Tại sao chúng ta vừa có sex
thế?”
“Anh thích làm thứ gì đó
khác hơn sao?”
“Không,” Anh nồng nhiệt nói,
“Nhưng nó đến sớm hơn anh mong đợi. Anh định trao cho em tất cả thời gian và
không gian mà em cần. Anh sẽ không nói một lời phàn nàn nếu em yêu cầu anh ngủ
trên sofa.”
“Em nhận ra thời gian quá
quan trọng không nên lãng phí.” Dịu dàng cô lần đầu ngón tay theo những nét của
mũi và miệng anh. “Cho dù mối quan hệ giữa anh và em thật điên rồ và phiền phức
và bị đoạ đày về cơ bản… không gì trong những điều đó quan trọng. Vì dù sao thì
em cũng đã yêu anh mất rồi.”
Jason cầm lấy tay cô, áp những
ngón tay lên môi môi anh, và giữ chúng ở đó.
“Em đã luôn tin tình yêu
không thể có thật nếu nó xảy đến quá nhanh,” Cô nói với anh một cách thảm não.
“Đó là những gì khiến cho toàn bộ những điều này rối tung đến thế. Anh không thể
chỉ gặp gỡ một người và biết rằng anh ấy chính là người đó… Anh phải trải qua
thời gian bên nhau, hỏi han nhiều câu hỏi, quan sát anh ấy trong những tình huống
khác nhau chứ.”
Jason nói xuyên qua tấm chắn
của những ngón tay cô. “Chúng ta đã làm điều đó rồi.”
“Trong hai ngày.”
“Điều đó không đủ lâu sao?”
“Không, sa vào tình yêu nên
là một tiến trình. Không giống như một tia sét… Có một thuật ngữ tiếng Pháp về
điều đó… coup de gì đó… coup de gras?”
“Coup de foudre,” Jason nói.
“Tiếng sét ái tình. Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Coup de grâce là khi em mang cái
chết phóng vào ai đó. Thứ mà với chúng ta…”
“Đừng đùa cợt về điều đó,”
Cô cảnh báo, bịt chặt miệng anh. Khi Jason rơi vào im lặng, cô buông tay. “Anh
không định phát âm nó như ‘coup de gras’ sao?” Cô hỏi. “Tại Pháp, anh bỏ đi âm
cuối cùng mà.”
“Phải, nhưng từ đúng là
‘grâce’. ‘Coup de gras’ có nghĩa là ‘tai hoạ do chất béo’ Chẳng hạn như là chết
bởi thịt bacon xông khói.”
Dạ dày cô sôi lên, và cô
toét miệng cười ngượng ngùng. “Em đang định gọi món coup de bacon,” Cô nói, và
quay sự chú ý của cô trở về quyển thực đơn.
Trong đôi phút, cô quay số
nhân viên phục vụ và đặt vài thứ ngoài thực đơn, bao gồm một chai rượu vang.
Khi cô cân nhắc đặt món tráng miệng, người nhân viên gợi ý mang đến những thành
phần cho món s’more, để nướng trên hố lửa riêng.
(*s’more là một món ngọt gồm chocolate
thanh và kẹo dẻo nướng lên rồi kẹp với bánh quy bằng lúa mạch.)
Cô bịt một tay trên điện thoại
và hỏi Jason, “Anh có thích s’more không?”
Anh nhìn cô với vẻ nghiêm trọng.
“Thật tổn thương cảm giác của anh khi em còn phải hỏi.”
Cười toe toét, Justine nói với
người nhân viên phục vụ. “Đồng ý món s’more.”
Sau khi Justine đặt chiếc điện
thoại trở lại giá, cô bảo Jason. “Em hy vọng anh giỏi trong việc nướng kẹo dẻo…”
“Anh có giỏi.”
“…vì em luôn làm cháy
chúng.”
“Anh biết.”
Justine nhăn mũi với anh. “Bằng
cách nào?”
“Bởi vì việc nướng kẹo dẻo cần
phải kiên nhẫn.”
“Anh đang ngụ ý là em thiếu
kiên nhẫn ư?”
Anh bước những ngón tay dọc
theo vùng đùi phủ khăn trải giường của cô. “Anh đang định tuyên bố điều đó như
một sự việc hiển nhiên.” Anh nói, và cô cười toe toét.
Bữa tối được mang đến vào
lúc họ rời khỏi giường và tắm vòi sen. Justine mặc vào một chiếc áo choàng của
khách sạn và ở lại trong phòng ngủ trong lúc Jason, đã mặc đầy đủ quần áo, cho
phép nhân viên phục vụ phòng vào trong căn nhà nghỉ. Họ sắp đặt một yến tiệc với
những chiếc dĩa đã được chuẩn bị đầy trang nhã, mở chai rượu vang, và kín đáo rời
khỏi.
“Trông chúng thế nào?”
Justine hỏi, mạo hiểm ra khỏi phòng ngủ.
“Cực kỳ.” Jason nói, ánh mắt
anh níu lấy hình ảnh của cô trong chiếc áo choàng tắm của khách sạn.
Cô mỉm cười với anh. “Ý em
là bữa tối kìa.”
“Bữa tối cũng vậy.” Anh rót
rượu và kéo ghế cho Justine ngồi vào bàn. Họ bắt đầu với những lát cà chua chín
muồi rưới dầu ô-liu xanh mướt và điểm những hạt muối trắng bông, sau đó là món
salad với những lá thì là loăn xoăn được sắp cùng những lát trái vả. Món đầu
tiên của Justine là osso-buco*, một món thịt om béo ngậy thơm mùi tuỷ xương.
Dành cho Jason cô đã đặt món bánh tạc rau với phô mai ricotta phủ những hạt
thông trên bề mặt và những lát cá bơn Meyer xông khói. Đó là món ăn thực sự tuyệt,
hương thơm của nó siêu phàm đến mức bạn sẽ nhớ chúng sau đó và sẽ hối tiếc nếu
bạn không ăn hết mọi miếng. Họ thưởng thức bữa ăn, con đói đã nén lại tất cả
ngoại trừ những cuộc trò chuyện cần thiết nhất cho đến khi họ đã thoả mãn.
(*Osso buco : một món đặc sản của
Milan-Ý bằng thịt đùi bê cưa ngang thành từng khoanh với cả xương ống lẫn thịt
dày chừng 3cm, om với rượu vang, rau củ và vài loại có mùi thơm như quế, lá
nguyệt quế, cần tây, đặc biệt là loại bột gia vị gremolata làm từ vỏ chanh,
cam, tỏi và cần tây)
Khi họ ra bên ngoài nhà để
ngồi bên hố lửa, ánh lửa màu cam nhảy nhót xua đi bóng tối và làm ấm không gian
một cách dễ chịu. Jason nướng một loạt kẹo dẻo đều đặn, mỗi miếng kẹo đều vàng
ươm hoàn hảo, lớp da đường nướng vàng nứt ra để lộ lớp ruột màu trắng thơm lừng.
Khi Justine quá no để có thể ăn thêm một miếng nữa, cô đến bên Jason, lấy que
nướng khỏi anh, và đặt sang bên cạnh. “Không thêm nữa.” Cô nói, ngồi vào lòng
anh. “Em đã ăn quá nhiều kẹo dẻo đến nỗi em cảm thấy giống như một món s’more
khổng lồ luôn rồi.”
“Để anh nếm thử xem nào.” Cắn
giả vờ vào ngón tay cái của cô, Jason đưa nó vào trong miệng anh và liếm đi lớp
dính ngọt ngào đó. “Tuyệt vời. Anh chỉ cần sắp lên trên em bằng chocolate nữa
thôi.”
Dựa lưng vào anh, Justine
rùng mình khoan khoái với sự tương phản của lửa và đêm lạnh, âm thanh của những
ngọn sóng Thái Bình dương lạnh giá vỗ về bờ cát. Đôi tay đàn ông mạnh mẽ quàng
quanh cô, nhịp tim dội vào lưng cô.
Cả hai cùng lặng yên, thư
giãn sâu khi sự ấm áp tích luỹ giữa họ. Cô nhận ra đó là niềm vui, được đánh
bóng bằng nhận thức buồn vui lẫn lộn với tính phù du của nó. “Em không biết hạnh
phúc lại đến trong những hương vị này,” Cô nói lơ đãng, đầu cô ngả trên vai
anh.
“Kẹo dẻo và chocolate ư?”
“Và anh. Hương vị ưa thích của
em.” Cô xoay mặt cho đến khi môi cô chải nhẹ trên tai anh. “Người nào đó thật sự
có được điều này trong suốt cuộc đời sao?” Cô thì thầm.
Jason im lặng một thoáng.
“Không nhiều.” Cuối cùng anh nói, và cô không phàn nàn cho dù cánh tay anh có
hơi quá chặt một chút.
***
“Anh không muốn đi ngắm cảnh
sao?” Justine hỏi sáng trễ hôm đó, trong hậu quả của phiên làm tình nhàn nhã bắt
đầu với việc Jason hôn lên mọi inch của cơ thể cô.
Anh nằm duỗi dài phía chân
giường để chơi đùa với những ngón chân của cô. “Anh đang ngắm em đấy thôi.”
“Em đoán là mẹ anh không bao
giờ bảo anh phải nhìn bằng mắt thay vì bằng tay nhỉ.” Một trong đôi bàn chân nhạy
cảm của cô giật nảy lên khi anh nhấn một nụ hôn và chỗ cong. “Không được cù! Em
tuyên bố bàn chân em nằm ngoài giới hạn.”
Jason bắt lấy mắt cá chân cô
trong bàn tay anh, giữ cô bất động. “Em không thể. Anh vừa khám phá ra một thần
vật tiềm ẩn.”
“Anh đã có đủ các thần vật rồi.
Anh không cần một cái mới nữa.”
“Nhưng hãy nhìn đôi bàn chân
này xem,” anh ve vuốt bề mặt láng bóng của móng chân cái được sơn màu kem điểm
tím và trang trí bằng miếng dán nơ bướm màu hồng bé xíu. Anh cúi đầu, và
Justine ré lên khi cô cảm thấy lưỡi anh liếm vào khoảng giữa những ngón chân
cô.
“Ngừng lại,” Cô phản đối, giật
mạnh bàn chân bị bắt giữ một cách vô dụng. “Em không chịu đâu và… sự suy đồi
liên quan đến bàn chân của anh…”
“Podophilia.” Một cái liếm ẩm
ướt khác khiến cô quằn quại và cưới khúc khích.
“G-gì cơ?”
“Từ để chỉ tình yêu với bàn
chân.”
“Anh chơi quá nhiều Scrabble*
rồi.” Cô nói nghiêm khắc.
“Anh bị mất ngủ mà.” Anh nhắc
cô.
(*Scrabble : Trò chơi ô chữ có thể chơi
nhiều người. Từng chữ cái tương ứng với số điểm riêng từ 1-10 điểm. Người chơi
đầu tiên xếp từ theo hàng ngang hoặc dọc đi qua ô trung tâm của bàn (được đánh
dấu sao). Những người chơi tiếp theo lần lượt xếp các từ mới theo hàng (cột)
nhưng phải tiếp giáp với từ cũ, sao cho tất cả các từ trên hàng hoặc cột đều có
nghĩa (theo quy tắc của ô chữ).
Xếp được mỗi từ, người chơi sẽ được cộng
điểm bằng tổng số các chữ cái cấu tạo nên từ đó, với các điểm đặc biệt sau:
• Nếu xếp
được một chữ cái vào ô double letter score thì chữ cái đó được nhân đôi điểm
(triple letter score - nhân ba).
• Nếu xếp
được một chữ cái vào ô double word score thì sau khi tính điểm của từ mới xếp,
sẽ nhân đôi số điểm của cả từ đó (triple word score - nhân ba).
Nếu một người dùng hết toàn bộ bảy chữ
cái trong một hàng (đạt được bingo)
thì người đó được thưởng 50 điểm.
Người vừa ghép xong từ sẽ bốc thêm số
miếng ghép cho đủ 7 miếng.
Người thắng cuộc trong từng ván được
phân định theo số điểm ghi được sau khi các miếng ghép chữ cái đã được dùng hết.)
Họ đi bộ dọc theo bãi biển,
đôi chân họ chìm trong lớp cát mịn như bột phấn em bé. Càng gần mép nước, địa
thế bằng phẳng ấy càng ẩm ướt và lạnh buốt. Con sóng rút nhanh, làm mắc cạn một
chùm sao biển màu cát đầy gai. Nhận ra vòng tròn trắng bóng của một đồng dollar
cát, Justine nhặt nó lên và phủi đi lớp cặn để xem xét hình thể ngôi sao của lỗ
khuyết.
Jason ngừng lại cách vài
yard để nhìn ra ngoài vịnh Glorietta. Những con tàu hải quân, du thuyền, và những
tàu buôn di chuyển chậm rãi gần vòng cung của cây cầu bằng thép không rỉ dài
hai dặm nối San Diego và Coronado. Tiến lại gần anh từ phía sau, Justine trượt
cánh tay quanh vòng eo rắn chắc của anh và mở bàn tay để khoe với anh thứ cô
tìm thấy.
“Có kế hoạch gì cho phần còn
lại của ngày không?” Cô hỏi, áp sát vào lưng áo của anh.
Cầm lấy đồng dollar cát,
Jason quay lại đối mặt với cô. Đôi mắt anh ẩn sau cặp kính mát, nhưng miệng anh
duy trì một đường cong thư giãn. “Kế hoạch là làm bất cứ thứ gì em muốn.”
“Chúng ta hãy kiếm ít bánh
mì sandwich tại một trong những cửa hàng cạnh lối đi lát ván đó, và trở về căn
nhà bờ biển để ngủ một chút. Rồi sau đó em sẽ cần chút thời gian để chuẩn bị
cho bữa tiệc cocktail tối nay.”
Miệng anh căng thành một dấu
nối. “Anh cần huỷ cuộc hẹn đó.”
“Theo bảng kế hoạch của
Priscilla trao cho em, anh được ghi trên thiệp mời như một nhà tài trợ. Và điều
đó dành cho hội cứu trợ bệnh ung thư. Vì thế không cách nào anh có thể huỷ được.”
“Anh đang cân nhắc đến việc
giả mạo một trận ốm.”
“Nói với họ là anh mắc chứng
sưng phồng cục bộ rất khốc liệt,” Justine gợi ý một cách ngây thơ. “Nói với họ
rằng cách điều trị duy nhất là đi thẳng đến giường. Em sẽ làm chứng cho anh.”
Cười khúc khích trước vẻ mặt của anh, cô chạy vụt đi như trẻ con dọc theo bờ biển,
buộc anh phải chạy theo.
Sau đó họ trở về ngôi nhà
nghỉ và xối đi những hạt cát lấm tấm khỏi chân, Justine ngay lập tức lao bổ vào
giường. Jason mất vài phút gởi tin nhắn và e-mail cho các đối tác kinh doanh của
anh, và cài đặt đồng hồ để đánh thức họ dậy sau một giờ.
Anh đứng bất động khi nhìn
thấy những con số điện tử trên đồng hồ đang loé sáng.
12:00
12:00
12:00
Trong khoảnh khắc đó anh
không thể thở nổi.
Điều đó xảy ra suốt ấy mà,
Jason tự nhủ. Hết năng lượng đột ngột, hoặc ai đó đã nhấn sai nút, một cô hầu
phòng khách sạn đã quên cài đặt lại đồng hồ. Không có gì phải lo lắng hết.
Nhưng toàn thân anh lạnh ngắt,
trái tim anh bắt đầu đập như vũ bão. Anh đi đến tủ ly chén, nơi anh để chiếc đồng
hồ Thuỵ Sĩ kiểu quân đội. Kim giây đã bị đông cứng. Chiếc đồng hồ ngừng hoạt động
lúc 2:15.
“Về giường đi nào,” Giọng lơ
mơ của Justine vang lên từ chống gối. Jason khá ngạc nhiên là anh có thể nghe
thấy cô qua những ý tưởng hỗn loạn của anh.
Bỏ rơi chiếc áo choàng tắm,
Jason trượt vào bên cạnh cô và cuốn cô vào đôi cánh tay anh. Cô mềm mại điều chỉnh
áp sát vào anh. “Anh có cài báo thức không?” Cô hỏi.
“Không.” Bàn tay anh lướt nhẹ
nhàng qua dòng sông tóc óng ả của cô. “Đồng hồ không hoạt động. Đừng lo… Anh sẽ
không ngủ lâu đâu.”
Anh sẽ không ngủ chút nào.
“Điều đó thật kỳ lạ,”
Justine lầm bầm. “Em có kể với anh về những chiếc đồng hồ trong quán trọ chưa
nhỉ?” Cô ngáp lần nữa và vùi sâu hơn nữa vào anh.
Bàn tay Jason ngừng lại giữa
lừng chừng của một cái vuốt ve. “Gì cơ?” Anh hỏi êm ái.
Cô im lặng, ngủ lơ mơ.
“Bé con, đừng ngủ vội. Điều
gì về những chiếc đồng hồ thế?”
Cô chuyển động và tạo ra một
âm thanh phản đối.
Jason đấu tranh để giữ giọng
anh được dịu dàng. “Chỉ cần nói với anh về những chiếc đồng hồ trong quán trọ
thôi.”
“Đâu có gì to tát đâu.” Dụi
mắt, Justine nói, “Đôi ngày trước khi em đi, tất cả các đồng hồ trong phòng dành
cho khách đều ngừng hoạt động. Thật kỳ lạ bởi vì chiếc đồng hồ treo tường trong
ngôi nhà gỗ của em cũng ngừng chạy, mà nó đâu có cắm điện, nó chạy bằng pin.”
“Em cho rằng vì sao điều đó
xảy ra?”
“Em chẳng có chút ý tưởng
nào hết. Em sẽ ngủ ngay bây giờ đây.” Cô ngáp lớn. Trong đôi phút cơ thể cô
chùng xuống và thư giãn, và cô thở sâu.
Cô nói điều đó xảy ra đã hai
ngày rồi. Jason không nhận ra điều gì kiểu như thế, cho đến bây giờ.
Chiếc đồng hồ của anh đã đứng
máy lúc hai giờ mười lăm phút… Đó là lúc anh gặp Justine trong sảnh vào chiều
hôm qua, khi cô đến để nhận phòng.
Điều gì xảy ra nếu những chiếc
đồng hồ ngừng hoạt động không phải vì sự hiện diện của anh, mà là Justine? Một
ý tưởng kinh khủng ùa đến với anh : Có thể nào khi lời nguyền trường thọ được tung
ra, ảnh hưởng của tai ương phù thuỷ bằng cách nào đó đã chuyển sang Justine
không?
Một came giác kinh hoàng cuốn
quanh anh trong một tấm mền ớn lạnh.
Bản năng nguyên thuỷ nhất của
một người đàn ông – một bản năng mà sự thúc ép không ít hơn nhu cầu lương thực
hoặc sex – là giữ người phụ nữ của hắn được an toàn. Khỏi bất kỳ ai và bất kỳ
thứ gì. Nỗi hoảng sợ thiêu đốt anh khi nhận ra rằng anh không chỉ thất bại
trong việc bảo vệ Justine… Anh đã khởi động cho cái chết của cô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét