CHƯƠNG 15.
Chuyến đi đến Roche Harbor khá êm ả, một vài đám mây tách ra
để lộ những mảng trời xanh như ngọc. Jason điều khiển con tàu với sự thận trọng,
lưu ý đến những tảng đá và những hòn đảo nhỏ nhô lên trong nước. Nhiều trong số
chúng được chọn lựa như chỗ trú ẩn của chim muông chẳng hạn như mòng biển, chim
choi choi, chim mò sò, và chim cốc. Một con diều hâu quan sát biển từ chỗ đậu của
nó trên một cọc gỗ trơ trụi. Khi cầu cảng tiến vào tầm nhìn, một hình nêm những
con thiên nga đang rít lên inh ỏi bay qua phía trước chiếc Bayline, hướng về
phía California cho kỳ trú đông.
Jason liếc nhìn Justine, có vẻ như cô chỉ vừa vặn lưu ý đến
quang cảnh. Cô chơi đùa với chiếc vòng đá thạch anh hồng quanh cổ tay cô, miệng
cô như được gắn xi và buồn bã. Kể từ khi họ rời khỏi ngọn hải đăng, cô xa cách
như thể ngay cả nỗ lực tạo ra một cuộc trò chuyện cũng sẽ đặt một nỗi nguy hiểm
chết người cho Jason.
Họ neo tàu vào chỗ đậu, và hai nhân viên bến tàu mặc áo màu
đỏ đến để giữ những sợi dây xích và chăm sóc bảo dưỡng con tàu. Jason giúp
Justine rời khỏi tàu và đi cùng cô dọc theo cầu tàu bằng gỗ. Anh quàng một cánh
tay quanh vai cô, và cảm thấy sự căng thẳng của cô.
“Rất tiếc về chiếc Kayak của em,” Anh nói, “Có lẽ nó sẽ được
lật lên ở nơi nào đó.”
“Chắc là nó đã nằm dưới đáy đại dương rồi.” Buột ra một hơi
thở nhanh, Justine cố nghe có vẻ phấn khởi. “Nhưng mừng là em không ở cùng nó,
cám ơn anh nhiều.”
“Anh có thể mua tặng em một cái mới đồng thời làm rõ ràng rằng
anh không cố tạo ấn tượng với em bằng cái ví ngoại cỡ của anh không?”
Justine lắc đầu, một nụ cười miễn cưỡng lộ ra. “Cám ơn anh.
Nhưng không.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
Vành môi cô nhuốm vẻ đăm chiêu. “Chúng ta sẽ trở về quán trọ,”
Cô nói. “Anh trở về với công việc và em cũng thế… Và… vậy thôi.”
Jason ngừng cô lại tại cuối cầu tàu, hai tay anh giữ chặt mỗi
bên lan can khi cô chống lại điều đó. Thân thể của họ không chạm vào nhau,
nhưng anh biết cô có thể cảm thấy anh, thân thể anh nhớ sức nóng êm ái toả ra từ
thân thể cô.
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu bồn chồn của cô. “Chúng ta
có việc chưa làm xong.”
Cô hiểu ý anh muốn nói. “Em… em không thể làm điều đó với
anh được.”
“Em đã muốn vào sáng nay đấy thôi.”
“Em đã không suy nghĩ sáng suốt.” Một vệt đỏ ửng phủ qua
gương mặt cô. “Nhưng bây giờ em đã nghĩ kỹ rồi.”
“Em sợ rằng em sẽ bắt đầu quan tâm đến anh.” Anh đặt một dấu
vết mỉa mai vào trong giọng anh. “Và rồi bằng cách nào đó điều đó sẽ đặt anh
vào nguy hiểm, đúng không?”
“Không. Phải. Nhìn đi, dù thế nào đi nữa cũng chẳng có người
có lý trí nào cho rằng anh và em nên ở cùng nhau. Ý em muốn nói, anh sẽ chọn em
cho anh sao?”
“Anh vừa mới làm đấy thôi.”
Cô cố thoát khỏi sự vây hãm của đôi cánh tay anh, nhưng anh
không chịu buông cô ra. “Điều đó không đáng đâu.” Cô nói, quay mặt khỏi anh.
“Jason, em biết điều gì sẽ xảy ra khi một người không có linh hồn qua đời.
Không điều gì của anh còn lại hết. Thời gian của anh đã bị giới hạn đủ với điều
đó rồi.”
“Anh sử dụng nó như thế nào là lựa chọn của anh.”
“Nhưng nếu em làm tổn thương anh bằng bất kỳ cách nào, em mới
là người phải sống với điều đó.” Gương mặt cô xoắn vặn, và cô đấu tranh chống lại
thôi thúc đột ngột muốn khóc. “Và em không thể,” Cô nói nghẹn ngào. “Em không
thể chịu đựng được điều đó.”
“Justine,” Anh kéo cô lại gần hơn, và cô vặn người né tránh,
và kết thúc với đôi cánh tay anh quấn quanh phía trước cô. Đầu anh cúi xuống
cho đến khi môi anh gần sát tai cô. “Đó là một rủi ro mà anh muốn nhận lấy. Điều
này chỉ xảy ra một lần trong một cuộc đời. Em gặp người nào đó và có phản ứng
điên rồ này… Em chạm vào làn da của cô ấy và đó là làn da tuyệt nhất mà em từng
cảm thấy, và không mùi hương nào trên trái đất có thể tuyệt hơn mùi hương của
cô ấy, và em biết rằng không bao giờ em có thể chán cô ấy bởi vì cô ấy gây hứng
thú cho em ngay cả khi cô ấy chẳng làm gì hết. Ngay cả khi chẳng biết chút gì về
cô ấy, em vẫn muốn có được cô ấy. Em biết cô ấy là ai, và điều đó ảnh hưởng đến
em với mọi mức độ.” Đôi tay anh siết chặt hơn. “Anh đã trải qua mười năm vừa
qua ở cùng với những người không đúng, hết người này đến người khác – điều đó dạy
cho anh biết khi nào anh tìm thấy đúng người.” Anh hôn lên khu vực nhỏ bé phía
sau vành tai cô. “Em cũng cảm nhận được điều đó. Em biết chúng ta được dành cho
nhau mà.”
Justine lắc đầu. Đầy ngờ vực, cô cảm thấy anh mỉm cười trên
tai cô.
“Anh sẽ bắt em phải thú nhận điều đó,” Anh nói, “Đêm nay.”
“Không.”
Jason xoay cô lại đối diện với anh. “Vậy hãy tìm một câu thần
chú đi,” Anh nói với giọng thấp. “Tìm ra một cách cho chúng ta.”
Justine cắn môi và lắc đầu. “Em đã nghĩ nát óc rồi. Điều duy
nhất em có thể đạt tới là một thần chú trường thọ, và em không thể làm điều
đó.”
Ánh mắt anh sắc bén. “Tại sao không?”
“Chúng thuộc về lãnh vực bùa chú cao cấp. Bất kỳ điều gì gây
rối loạn về sự sống và cái chết đều bị cấm đoán… Những loại bùa chú đó nguy hiểm
ngay cả trong tay của những pháp sư từng trải nhất. Người ta thường nghĩ sự sống
lâu là một ân phước, nhưng trong mọi quyển sách Ước mà anh có thể đọc được,
chúng được phân loại như một lời nguyền. Thật là một số phận tàn ác khi sống vượt
xa hơn sự an bài tự nhiên về mọi thứ… Anh sẽ sống lâu hơn mọi người mà anh từng
quan tâm đến, và cơ thể cũng như trí óc anh sẽ suy tàn, nhưng bất kể nỗi đau hoặc
sự cô đơn hoặc sự buồn phiền của anh nhiều như thế nào, anh vẫn phải tiếp tục sống.
Anh sẽ kết thúc trong việc nài xin được kết thúc sự chịu đựng đó bởi vì cái chết
sẽ là một ân huệ.”
“Điều gì xảy ra nếu anh vẫn muốn em thử? Điều gì xảy ra nếu
anh nói điều đó xứng đáng để được ở bên em?”
Cô lắc đầu. “Em sẽ không làm điều đó cho anh. Và cho dù em
có muốn và hô được chính xác thần chú đi chăng nữa, điều đó cũng vẫn không dẫn
chúng ta đi đến đâu hết. Chúng ta quá khác biệt. Em sẽ ghét cuộc sống của anh;
em có thể không bao giờ là một phần của chúng. Và em không thể nhìn anh từ bỏ mọi
thứ mà anh đã dốc sức vì chúng để sống trên một hòn đảo hết sức cô tịch. Cuối
cùng anh sẽ không hạnh phúc. Anh sẽ đổ lỗi cho em.” Justine xoay mặt tránh anh,
gương mặt cô bị che khuất. “Điều đó chẳng có gì tốt đẹp,” Cô nói bằng một giọng
bị bóp nghẹt. “Chúng ta tốt hơn nên tách xa khỏi nhau. Đó là số phận.”
Jason quàng tay quanh cô và ôm cô một lúc lâu, không quan
tâm đến những người lạ vượt qua họ trên cầu tàu. Dường như thể anh phó mặc bản
thân trước điều không thể tránh được.
Ngoại trừ rằng, cuối cùng khi anh nói, nghe không chút gì có
vẻ phó mặc. “Loại số mệnh duy nhất mà anh tin, Justine, là những xảy ra khi em
không tạo nên một sự lựa chọn nào. Anh muốn em. Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh
cho phép bất kỳ điều gì cản trở điều đó.”
***
Sự quay trở về Artist’s Point được chào đón với sự đổi phiên
của Inary Group, bao gồm Gil Summer, một người bạn đại học hiện đang điều hành
phân khúc phát triển công ty… Lars Arendt, luật sư của anh… Mike Tierney, kế
toán kiêm quản trị các sự thôn tính… và Todd Winslow, kỹ sư thiết kế toà cao ốc
Inary ở San Francisco.
“Không nghĩ ra là cậu có thể sống sót khi không có tín hiệu
điện thoại di động,” Gil nói vởi vẻ quan tâm chế nhạo.
“Tớ thích nghỉ giải lao.” Jason bảo họ với vẻ châm chọc. “Tớ
có thể đương đầu với việc bị rút phích cắm điện.”
Mike trông có vẻ ngờ vực. “Cậu từng bảo với tớ rằng nếu
thiên đường và địa ngục cùng tồn tại, cả hai chỉ là những thị trấn nhỏ bé vùng
Trung Tây, ngoại trừ địa ngục sẽ là thị trấn không có internet.”
“Phỏng đoán của tớ là,” Todd nói với một nụ cười toe toét
ranh mãnh, “Jason sẽ không thấy phiền với sự thiếu thốn truy cập không dây vì cậu
ta có được hoạt động phục vụ nào đó từ một cô nàng da ngăm chân dài.”
Jason bắn cho cậu ta một ánh mắt cảnh cáo, và cho dù Todd
đang cười chẳng chút ăn năn, cậu ta không nói gì xa hơn nữa. Có những giới hạn
về sự riêng tư mà không một ai, ngay cả những bạn thân của Jason, biết là không
nên vượt qua.
Priscilla, mặt khác, dám xiên vào những chủ đề mà không ai
khác có thể. Một năm trước đây, Jason đã phỏng vấn và thuê chị từ hội các thực
tập sinh như một trợ lý riêng của anh, sau khi các nhà quản trị của anh thu hẹp
phạm vi xuống còn ba ứng viên. Với trọng âm thôn dã và một nền tảng trái với lẽ
thường, Priscilla là một lựa chọn kỳ quặc. Tuy vậy, sự thông minh và năng lực của
chị đã khiến chị nổi bật hơn các thực tập sinh khác.
Tuy nhiên, thứ đã quyết định cho sự thoả thuận là lời bình
luận của chị vào gần cuối cuộc phỏng vấn, khi Jason hỏi liệu chị có bất kỳ
thông tin gì về bản thân mà chị có thể muốn anh biết không. “Tôi nghĩ là có,”
Chị nói. “Tôi không thể không nhận ra rằng anh không có linh hồn.” Khi anh nhìn
chằm chằm vào chị, chị thêm vào. “Có lẽ tôi có thể giúp anh với điều đó.”
Không cách nào Priscilla có thể biết được. Anh ép chị giải
thích, và chị nói chị có thể cảm nhận được điều đó. Anh đã thuê chị với hy vọng
rằng có nhiều tiết lộ hơn sẽ được tìm ra sau đó, và họ đã có. Cuối cùng chị thú
nhận với Jason rằng chị là một phù thuỷ bẩm sinh.
“Anh có thể nói tôi và gia đình tôi là kết thúc hỗn độn của
dòng dõi Fiveash,” Priscilla kể với Jason. “Chúng tôi có được giòng máu phù thuỷ,
nhưng không ai trong nhánh gia phả này từng làm được bất kỳ điều gì với chúng.
Nhưng vào một đêm trong năm 52, bà Fiveash của tôi đã làm cho mặt trăng rơi khỏi
bầu trời. nảy lên trên đường chân trời và lại bật trở lại lần nữa. mười phút từ
khi bắt đầu đến khi kết thúc. Bất cứ khi nào bà tôi kể về việc đã kéo được mặt
trăng xuống như thế nào, mẹ tôi luôn bảo tôi đó thực ra chỉ là một khinh khí cầu
hoa tiêu của nha Khí tượng. Nhưng tôi biết bà tôi đang nói thật.”
Theo lời Priscilla, mẹ chị không muốn chị biết sự thật về di
sản thừa kế pháp thuật của gia đình. Điều đó sẽ khiến họ bị trục xuất khỏi cộng
đồng người Ozark kính sợ Chúa. Vì thế Priscilla đã lén lút cố học những gì có
thể từ bà ngoại và bà cô già của chị, cả hai đều là những người có năng lực
siêu nhiên và tập luyện pháp thuật một cách bí mật.
Sau khi đến làm việc cho Jason, Priscilla đã nghiên cứu lịch
sử của các quyển sách phép cổ xưa. Triodecad được liệt kê trong số đó. Lần theo
dấu vết về người chủ nhân trước đây của Triodecad, cuối cùng Priscilla đã xác
nhận được Justine Hoffman là người cuối cùng trong dòng dõi. Cô gần như chắc chắn
là chủ nhân hiện tại của quyển sách phép. Và nếu như bất kỳ quyển sách nào trên
trái đất chứa bí mật có thể giúp được Jason, đó sẽ là Tridecad huyền thoại. Với
may mắn của cả sự trùng hợp lẫn số mệnh, hoá ra Justine lại đang sống trên hòn
đảo nơi Jason đang cân nhắc để mua lại một điền sản.
Jason rất biết ơn Priscilla đã dẫn anh đến nơi này. Và anh
đã dần thích chị nhiều như anh có thể thích bất kỳ ai nhắc anh nhớ một cách
trìu mến về loại phô mai cay nồng và bánh mì trắng, hoặc những viên thịt thạch
nho, hoặc kẻ nghĩ rằng đỉnh cao nghề nghiệp của Clint Eastwood là phim diễn
cùng con đười ươi.
Vào vai người thầy thông thái, Jason đã cố làm cho Priscilla
hiểu giá trị của tính khôn khéo và sự tiết chế. Bạn đâu cần đến búa tạ để đập
chết một con ruồi. Dần dần chị đã học được những kỹ năng sẽ giúp bạn trèo ra khỏi
mương mà không nhất thiết người mà bạn từng đeo bám trước đây cũng thoát ra
cùng.
“Justine thế nào?” priscilla hỏi, chị ngồi cạnh bàn trong
phòng của Jason và đang mở laptop của chị lên.
Jason ngồi bên cạnh giường. “Cô ấy ổn.”
“Anh có…”
Anh ngừng chị lại với một cái vẫy nhẹ. “Chúng ta hãy làm cho
xong công việc trước đã.”
Priscilla nhét một lọn phía trước của mái tóc thẳng màu đồng
ra phía sau tai và mở một file hồ sơ trên màn hình. “Chỉ có đôi thứ anh cần trả
lời. Anh được mời làm chủ toạ tại QuakeCon ở Dallas vào mùa hè sắp tới.”
Đó là một điều dễ dàng. “Không.”
“Ít ra anh sẽ thực hiện một cuộc nói chuyện chuyên đề chứ?
Trong một giờ?”
Jason lắc đầu. “Tôi định đến Cal-Con vào tuần sau. Một lần hội
nghị một năm là tất cả những gì tôi có thể xoay sở được.” Anh đã đồng ý tài trợ
cho một bữa tiệc riêng để gây quỹ cho hội cứu trợ cho các bệnh nhân ung thư,
nhưng điều đó sẽ là một sự kiện ít tính đặc trưng. Một vài mảng công việc khác
được thảo luận đến – lượt mới nhất trong việc điều chỉnh những con bọ cho
Skyrebels, bao gồm một lỗi về tính hợp lý khi tải những màn chắn từ Add-ons,
vài bộ nhớ mới và tối ưu hoá tính ổn định.
Priscilla đóng laptop lại và trao cho Jason một ánh mắt mong
đợi. “Điều gì đã xảy ra?” Chị hỏi, “Với anh và Justine?”
Jason ngừng lại, không chắc chắn nên trả lời thế nào. Sự tường
thuật cơ bản về những sự việc không chuyển tải hết sự thật về những gì đã xảy
ra, những gì vẫn còn đang xảy ra. Không thể nào xác định được những gì anh muốn
hoặc anh cảm thấy như thế nào.
“Có từng nghe về thứ gì đó được gọi là một geas không?” Anh
hỏi.
Priscilla lắc đầu.
Khi anh giải thích, Priscilla lắng nghe theo cách chị vẫn
luôn làm khi trí óc chị sắp xếp những thông tin ngay hàng thẳng lối để có thể
dùng trong tương lai. Không giống như Justine, chị không có chút xung đột nào đối
với sử dụng pháp thuật. Chị muốn học hỏi nhiều nhất có thể. Những cạm bẫy chẳng
nghĩa lý gì với chị. Vẫn chưa.
Ngày nào đó chúng sẽ có.
“Thật đáng thương.” Chị bình luận, trông có vẻ thương cảm
chân thành. “Tôi không thể hình dung có người lại bị nguyền rủa bởi một trong
những người thân thuộc.”
“Justine đã rất khó khăn với việc đó,” Jason nói, “Và điều
đó không giúp ích gì khi phát hiện ra Rosemary và Sage cũng là một phần trong
đó. Họ giống như gia đình của cô ấy. Cô ấy đã bị tàn phá.”
“May cho cô ấy rằng anh có ở đó để giúp cô ấy vượt qua được.”
Có điều gì đó trong giọng của Priscilla biến lời bình luận thành một sự châm
chích nhẹ.
“Tôi đã ở bên cô ấy như một người bạn.” Jason nói sẵng.
“Một người bạn sẽ không âm mưu đánh cắp quyển sách ước.”
“Tôi không định đánh cắp bất kỳ thứ gì hết. Tôi sẽ trả lại
quyển sách sau khi tôi lấy được thông tin mà tôi cần.”
“Sao anh không hỏi Justine cho anh mượn nó?”
“Cô ấy sẽ từ chối.”
“Sao lại thế được chứ? Nếu cô ấy là một người bạn…”
“Điều đó rất phức tạp.”
Priscilla nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt xanh không chớp.
“Tôi đã tìm thấy quyển sách ước trong lúc anh đi,” Cuối cùng chị nói. “Bên dưới
giường của Justine trong căn nhà gỗ nhỏ phía sau. Quyển sách đã bị khoá.”
“Tôi biết chìa khoá ở đâu. Justine đeo đó trong một sợi chuỗi
quanh cổ.”
“Cho dù anh lấy được chìa khoá từ cô ấy, quyển sách đã được
bảo vệ bởi thứ gì đó mạnh hơn một ổ khoá bằng đồng. Anh sẽ không bao giờ mang
được nó qua được cửa trước.”
Jason lắc đầu nhẹ.
Nhìn thấy sự không hiểu của anh, priscilla giải thích. “Một
quyển sách phép được giữ cho chủ nhân của nó bằng một tổng thể những bùa chú
liên kết lại. Nếu anh cố mang nó đi khỏi, nó sẽ chống lại. Giống như nam châm vậy.”
“Bằng cách nào để tôi vượt qua được điều đó?”
“Phỏng đoán tốt nhất của tôi là anh phải làm cho Justine tin
tưởng anh. Quan tâm đến anh.” Priscilla trông có vẻ bối rối. “Giao kèo mà chúng
ta đã thoả thuận… Anh có định giữ không? Anh sẽ không làm tổn thương Justine bằng
cách lấy khỏi cô ấy quyển sách ước mãi mãi chứ?”
“Tôi đã nói là tôi sẽ trả nó lại rồi mà. Tôi không có ý định
làm tổn thương Justine hay trở thành kẻ thù của cô ấy. Thật ra còn ngược lại nữa
là khác.”
Priscilla trông có vẻ giật mình ngờ ngợ. “Anh không lập kế
hoạch cố trở thành bạn bè với cô ấy sau điều này, phải không?”
“Đó là việc của tôi.”
Priscilla nghiên cứu gương mặt lãnh đạm của anh. “Hãy nhớ những
gì tôi nói với anh : Đừng bao giờ dính líu với một phù thuỷ. Nếu cô ấy rơi vào
tình yêu với anh, anh sẽ bị tiêu diệt. Ngay cả người tử tế nhất trong chúng tôi
cũng là những sát thủ huỷ diệt đàn ông. Chúng tôi không thể ngăn được điều đó.
Mọi người đàn ông trong gia đình tôi đều chết trước thời hạn của họ, bao gồm cả
cha tôi. Anh không muốn dính vào điều đó đâu. Anh không thể chống lại nó được.”
“Chị vừa bảo tôi phải làm cho Justine quan tâm tôi đấy
thôi.”
“Quan tâm, phải. Không phải yêu. Sau khi anh có được những
gì anh muốn, hãy rời khỏi Justine nhanh nhất có thể, và đừng quay lại.”
***
“Cậu có chắc là cậu ổn không?” Zoe hỏi lần nữa, cất các
nguyên liệu làm bếp vào trong chạn.
“Mọi thứ đều tuyệt,” Justine kêu lên khi cô dọn dẹp máy pha
café phục vụ khách. “Tớ ổn, ngoài việc mất chiếc kayak. Nhưng nó có thể thay thế
được. Tớ đoán lòng kiêu hãnh của tớ có hơi bị bầm dập đôi chút – tớ cảm thấy giống
như một đứa ngốc, bị mắc kẹt trong trận bão đó ấy mà.”
“Cậu hẳn phải thấy nhẹ nhõm khi Jason xuất hiện.”
“Còn hơn cả nhẹ nhõm.” Justine nói, quyết định không cần làm
Zoe lo lắng bằng cách giải thích rằng cô gần như đã chết vào lúc đó.
Sau khi quay lại quán trọ, Justine rất hài lòng khi biết rằng
mọi thứ tại quán trọ được vận hành trôi chảy trong suốt thời gian vắng mặt ngắn
ngủi của cô. Annette và Nita đã dọn dẹp các phòng và khu vực chung, và Zoe
trông nom bếp. Không lời phàn nàn nào từ các khách trọ - Họ đã vui vẻ nằm dài
trong phòng đọc sách cạnh lò sưởi trong suốt cơn bão, trong khi Zoe mang đến những
khay các món ăn.
Dường như Zoe nhận ra rằng Justine không kể với cô ấy mọi thứ
đã xảy ra trên đảo Caudron. Sau khi lắng nghe phiên bản đã được sàng lọc của
Justine về một đêm trên ngọn hải đăng, cô ấy đã hỏi một cách ngờ vực, “Không có
gì xảy ra giữa cậu và Jason sao?”
Một hình ảnh loé lên trong trí Justine, được ôm sát vào thân
thể rắn chắc của Jason… làn da như dát vàng và ấm áp như ánh nắng đó… và cô cảm
thấy bản thân đang đỏ ửng lên. “Tớ đoán tớ sẽ không phải là con người nếu tớ
không có một chút phải lòng anh ấy.” Cô cố trông có vẻ thờ ơ.
“Còn Jason thì sao?” Zoe hỏi, mang một cuộn khăn giấy cho
Justine sử dụng trên máy pha café. “Anh ấy có cảm thấy gì đó giống cậu không?”
“Chà… Điều đó không quan trọng.”
“Tại sao không?”
“Anh ấy hoàn toàn trái ngược với tớ, Zo. Anh ấy nằm trong giới
một phần trăm*. Anh ấy có cả một chuyên cơ riêng. Anh ấy có ba căn nhà và chẳng hề dành thời
gian cho bất kỳ căn nào. Tớ không thể ở cùng ai đó giống như thế.”
(*Một
phần trăm người siêu giàu nắm giữ 90% của cải của toàn thế giới. Đại khái thế,
không nhớ chính xác lắm – Sẻ)
Zoe trao cho cô một ánh mắt cáu giận đầy trìu mến. “Anh ấy
có đối xử ân cần với cậu không? Anh ấy có khiến cậu cười không? Cậu có thích
nói chuyện với anh ấy không?” Khi Justine gật đầu trả lời cho cả ba câu hỏi, Zoe
nói, “Có lẽ những thứ đó là những thứ duy nhất cậu cần quan tâm đến.”
“Không đơn giản như thế đâu.”
“Tớ nghĩ nó đơn giản như thế đó. Người ta sử dụng những thứ
phức tạp để bào chữa cho việc bỏ cuộc quá sớm.” Zoe giúp Justine đẩy chiếc máy
pha café nặng nề trở lại chỗ cũ. “Một nhóm các cô gái muốn họp mặt vào cuối tuần
này. Cậu có hứng thú với một tối xem phim không?”
“Chắc chắn rồi. Những hãy ban cho tớ một ân huệ nhé… cảnh
báo trước với họ là đừng hỏi tớ bất kỳ điều gì về Jason.”
“Cậu sẽ phải nghĩ ra một phiên bản PR nào đó để kể với họ
thôi,” Zoe nói. “Nếu không thì họ sẽ không ngừng quấy rầy tớ.”
“PR như là trong ‘quan hệ công chúng’(Public Relations) ấy à? Hay ý cậu muốn nói là ‘huyên thuyên vô nghĩa’?” (Pointless Rambling)
“Suồng sã khiêu khích,” (Provocatively
Risqué) Zoe gợi
ý với ánh mắt lấp láy.
Justine mỉm cười và đi đến một trong những tủ bếp cao và mở
cửa. “Cái chày và cối bằng đá nho nhỏ mà cậu hay dùng để nghiền thảo mộc ở chỗ
nào thế?”
“Tớ sẽ lấy nó cho cậu.” Zoe đi đến và mở một tủ trên cùng.
Kéo ra một bộ cối và chày màu trắng, cô mang chúng đến cho Justine. “Tớ có thể
giúp gì không?”
“Không, tớ đang nghĩ về việc chế tạo một công thức cho mặt nạ
bột yến mạch và mật ong.”
“Thêm vào một ít nước chanh ép nữa,” Zoe gợi ý, tìm kiếm tô
trái cây. “Nó sẽ làm sáng nước da cậu lên.” Cô nhặt ra một trái chanh mọng nước
và trao cho Justine. “Về những gì chúng ta đã nói … hãy cố để trí óc phóng
khoáng, Justine. Đôi khi tình yêu xuất hiện trong những nơi không mong đợi nhất.”
Justine trao cho cô ấy một ánh mắt tăm tối. “Cỏ dại cũng thế.”
Zoe mỉm cười. “Được rồi, tớ đi đây.”
Sau khi Zoe rời khỏi, Justine đi đến căn nhà gỗ, tìm quyển
sách ước bên dưới giường, và mang nó đến bếp. Lật đến chương thuốc độc, thuốc bổ
và thuốc bôi, cô tìm thấy công thức mà cô muốn. Một loại mê dược ngăn trở, thứ
bảo đảm sẽ phá vỡ các mối liên kết của bất kỳ những lôi cuốn hoặc quyến luyến
lãng mạn nào. Nếu tự tay cô trao cho Jason, anh sẽ mất đi tất cả hứng thú với
cô.
Vì có thể anh sẽ không chịu uống thuốc một cách tự nguyện,
Justine phải tìm ra cách để anh uống nó mà không biết. Cô cảm thấy khá tội lỗi
về điều đó, nhưng không có lựa chọn nào khác. Sau cùng thì đó là vì lợi ích của
chính anh. Cô chỉ đang cố cứu cuộc sống cho anh.
Tuy vậy, cô nhăn mặt khi nhớ đến những gì anh đã nói với cô,
“Bất cứ khi nào ai đó nói ‘điều này là vì
lợi ích của chính em’ thì chắc chắn là họ có ý định gây ra cho em một kiểu huỷ
hoại nào đó.”
Không có từ nào về việc khi người ta phải chọn lựa giữa hai
phương án khó chịu tương đương sao? “Say rượu” Cô quyết định một cách thảm não.
Cô ra ngoài khu vườn thảo mộc để thu thập rễ cây cam thảo, bạc
hà, mùi tây, và kinh giới. Quay trở lại bếp với nhúm cây xanh ngát hương, cô
khoá cả hai cánh cửa. Quan trọng là phải theo công thức đúng đến từng chữ - Cô
không muốn liều bị cắt ngang giữa chừng.
Cô đặt mớ thảo mộc cùng bộ cối chày xuống, xé nhỏ mớ cây
xanh hăng nồng vào trong một chiếc xoong bằng đồng, và thêm nước. Sau khi đặt
chiếc xoong ninh nhỏ lửa trên bếp, Justine đi vào chạn để tìm một hộp bằng giấy
bồi từ trên nóc kệ cao. Nó chứa vài thứ món phụ liệu pháp thuật cơ bản, bao gồm
những vại thuỷ tinh nhỏ, những chai lọ và những túi nhựa cây. Nghiền một tảng
nhỏ nhựa thơm và một nhúm nhựa cây máu rồng, cô thêm chúng vào hỗn hợp chứa
trong xoong.
Khi hỗn hợp sôi, Justine thắp một que khói cây xô thơm trắng
và vẫy chúng quanh bếp trong một nghi thức xua đi những ám khí tiêu cực. Khi mớ
thảo mộc đã ngấm vào nước một cách hiệu quả, Justine lọc mẻ thuốc vào trong một
chiếc tô nhỏ. Cô dọn dẹp bếp và quay lại bàn để hoàn tất liều thuốc. Cô bật lùi
trước công thức, có một thứ được gọi tên là “Nước mắt Trinh Nữ”
“Tuyệt,” Justine nói với quyển sách với vẻ nhạo báng. “Tao
khá chắc tao không được kể đến như một trinh nữ rồi.” Tuy vậy, với sự vắng mặt
của các cô trinh nữ có khả năng khóc lóc và sẵn lòng, những giọt nước mắt của
chính cô sẽ phải vào việc thôi.
Nhưng cô cho rằng có thể khiến bản thân khóc lóc được bằng
cách nào đây?
Hướng đến chạn bếp, cô tìm chiếc rổ lưới kim loại nơi Zoe cất
những củ hành. “Thứ này tốt hơn nên đáng giá,” Cô lầm bầm, đặt một củ hành màu
vàng tròn trĩnh trên thớt. Cô cắt nó ra làm hai mảnh. Khom người, cô hạ thấp mặt
trên luồng hơi cay nồng, buộc mắt cô để mở. Chúng bắt đầu bị nhức nhối và ứa nước
ngay lập tức. “Oh, jeez,” Cô hổn hển, dò dẫm tìm chiếc chai thuỷ tinh bé xíu. Bằng
cách nào đó cô xoay sở giữ được đôi giọt nước mắt. Sau khi chấm mắt bằng khăn
giấy, cô mang chiếc chai đến bàn và dùng một cái bơm lường giọt thuốc để làm đầy
nó với dung dịch dược thảo.
Bây giờ tất cả những gì cô phải làm là học thuộc lòng câu thần
chú, và mê dược ngăn trở sẽ được hoàn thành.
Nhưng khi cô với tay đến Triodecad, những trang sách lật dở
nhanh và quyển sách đóng sầm lại.
“Này,” Justine phản đối, “ngừng đùa giỡn đi và để tao làm
cho xong thứ này.” Cô buộc quyển sách mở ra và tìm kiếm câu thần chú lần nữa.
Nhanh chóng, cô đọc làu làu các từ ngữ, sử dụng cẳng tay để ghìm quyển sách xuống
khi nó rán sức tự đóng lại.
Niềm đam mê bị trục
xuất đời đời.
Khi nước mắt trinh
nữ được hấp thụ.
Thuốc tiên, làm lạnh
trái tim anh ấy từ bên trong
Ngăn cản tình yêu
trước khi nó bắt đầu.
Thở nặng nhọc với nỗ lực, Justine đóng Triodecad và vặn chiếc
nắp bơm lường giọt thuốc trên chiếc chai nhỏ. “Tất cả đã xong.” Cô nói thành lời.
“Một giọt thứ này thôi, và Jason sẽ có thể chạy khỏi mình đủ xa và đủ nhanh.”
Đôi mắt cô nhức nhối lần nữa. “Củ hành ngu ngốc,” Cô nói, với
tay tìm một miếng khăn giấy khác.
Mặc dù miếng hành cắt lát ấy nằm ở tận phía bên kia gian
phòng.
***
Vào đúng chín giờ tối, Justine gõ cửa phòng của Jason. Cô giữ
chiếc khay bạc chặt hơn cần thiết. Hai shot rượu vodka và đá khua lách cách
trong tay cô.
Cửa phòng bật mở.
Ánh mắt lo lắng của Jason lướt qua cô. Điều đó khơi nguồn một
trò kéo quân các cảm xúc khuấy đảo bên trong cô, ấm áp, khao khát, mê đắm.
Anh giục cô vào trong phòng và lấy chiếc khay khỏi cô, đặt
nó lên bàn.
Mình không yêu anh
ấy, cô tự nhủ
khi anh vươn tay đến cô. Bất chấp cô say sưa với hương thơm vị muối biển sạch sẽ
của làn da anh và cảm giác dễ chịu khi ở bên anh vây bọc quanh cô. Bất chấp cổ
họng cô đang thít chặt như thể cô sắp khóc.
“Anh sẽ dời đi vào ngày kia,” Cô thấy bản thân đang nói một
cách ngượng ngùng.
“Và?”
“Điều này sẽ chấm dứt.”
“Không điều gì sẽ chấm dứt hết,” Anh nói. “Chúng ta chỉ vừa
mới bắt đầu.”
“Bất kỳ người phụ nữ nào khác cũng sẽ tốt hơn với anh. Anh
biết là em không phù hợp cho cuộc sống của anh mà.”
Jason cúi xuống để hôn lên cổ cô. Đôi tay anh trượt xuống
hông cô. Lời thì thầm của anh cuộn êm ái trên làn da cô. “Anh nghĩ em phù hợp một
cách hoàn hảo. Chúng ta đã thử rồi.”
Đồ đàn ông hư, hư quá đi. Gương mặt cô muốn bốc cháy. Cô gần
như không thể đứng yên, mọi dây thần kinh trên cơ thể cô bừng bừng đói khát. Cô
không thể ngăn được những hình ảnh tưởng tượng, dù chỉ trong một thoáng… cảm
giác có anh bên trong cô.
“Em mang cho anh Vodka,” Cô nói, lách người khỏi anh. Hết sức
kích động, cô vuốt mái tóc trong luồng gió hoang dã và kéo đường viền áo. “Anh
nên uống một shot vodka. Nó sẽ giúp anh thư giãn.”
“Toàn bộ năm ly liền cũng không làm được điều đó,” Anh nói
phía sau cô.
Quàng tay quanh người, Justine đi vẩn vơ đến bên cửa sổ và
nhìn vào đường nét bên ngoài của căn nhà gỗ. Đêm đã phủ sự mát lành và bóng tối
quanh quán trọ. Ngọn đèn cửa nhỏ bé toả sáng giống như những vòng tròn vàng được
tô vẽ quanh những nhân vật thần thánh thời Trung Cổ.
“Điều gì xảy ra nếu em đồng ý bán cho anh ngôi nhà phố
DreamLake của em?” Cô hỏi mà không nhìn anh. “Với một giá công bằng. Như thế
anh có thể ở lại đó bất cứ khi nào anh cần kiểm tra tiến độ công trình. Anh sẽ
không phải đến Artist’s Point nữa.”
“Em đang cố mua chuộc để anh rời xa em đấy à?”
Tóc phía sau cổ của Justine nổi gai khi cô nghe thấy âm
thanh của đá va leng keng trong khay. Anh đã lấy lên một ly vodka.
“Không phải mua chuộc,” Cô nói. “Em chỉ muốn sắp xếp các
tình huống để chúng ta có thể tránh né những rắc rối trong tương lai.”
“Em không thể tránh né những rắc rối trong tương lai,” Anh
nói. “Cho dù em tìm ra được một cách để không quan tâm đến anh, hoặc thậm chí
không nói chuyện với anh, sẽ có những vấn đề khác. Bởi vì cuộc đời là thế. Hết
rắc rối này đến rắc rối khác. Em không thể kiểm soát được điều đó. Tất cả những
gì em có thể làm là tìm ra được một điều gì đó tốt đẹp bất cứ khi nào em có thể.
Và giữ chặt nó không quan trọng là thứ gì.”
“Em không thể,” Cô nói dữ dội. “Bởi vì em đang cố cứu anh.”
Một khoảng ngừng lâu. Cô nghe thấy tiếng ly được đặt lên
bàn. “Đừng cố cứu anh. Chỉ cần cố yêu anh thôi.”
“Điều đó thật dễ dàng,” nỗi đau xé vụn giọng cô. “Hết sức dễ
dàng để yêu anh,” Cô vẫn giữ gương mặt ngoảnh đi khỏi anh. “Chúa ơi, em ước chi
em chưa bao giờ phá vỡ geas. Họ đã nói đúng… Em nên dừng lại là tốt nhất, trước
khi mọi thứ bắt đầu. Và anh cũng thế.
“Em không…”
Anh ngừng lại. Anh hít vào một hơi thở dài, nặng nề.
Quay người, Justine thấy Jason chống một tay trên bàn, đầu
anh hạ thấp trên ly rượu rỗng. Lưng anh căng lên cho đến khi cô có thể nhìn thấy
hình dáng của những bó cơ qua làn vải thun đan của chiếc áo polo.
“Justine.” Giọng anh nghe có vẻ kỳ lạ.
Anh đã uống liều thuốc ngăn trở. Nó đang có tác dụng sao? Cô
có tạo ra sai lầm nào không? Anh không thở tốt. Quỷ Thần ơi. Cô đã làm anh phát
bệnh rồi chăng?
“Vâng?” Cô hỏi, thận trọng tiến lại gần anh.
“Em đã bỏ thứ gì vào trong Vodka thế?” Giọng anh nghe yếu đuối
một cách lừa phỉnh.
“Có lẽ một giọt nhỏ của vài loại thảo mộc… Một kiểu…um, tăng
sức khoẻ.”
Anh đang thở và hớp hơi, làn da anh thẫm lại. “Giống một con
ngựa đua dưới tác dụng của các chất kích thích Sterois à.”
Justine lắc đầu khiếp đảm. Điều đó nghe không có vẻ tốt đẹp.
Có thứ gì đó không đúng.
Rồi Jason nhìn vào cô, đôi mắt anh dãn rộng thành đôi hồ đen
tan chảy. “Justine,” Anh thì thào, “Em đã làm điều quái quỷ gì với anh thế
này?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét