Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Crystal Cove 3

CHƯƠNG BA.


Vào buổi chiều sau đó, Justine ngồi trong bếp và uống trà bạc hà, trong lúc Zoe đang kiểm tra hàng dự trữ trong tủ đông và chạn bếp.
“Cậu đã có mọi thứ cần thiết cho sáng mai chưa?” Justine hỏi. “Tớ đã dọn phòng xong rồi nên tớ rảnh để chạy các việc lặt vặt.”
“Chúng ta đã tích trữ đủ rồi.” Zoe mang một thùng carton đến chỗ cô. “Nhìn vào đây xem – Nông trại ở dưới đường đã thêm vào một cặp gà mái Araucana vào đàn.”
Ba cái trứng màu ngọc lam nhạt nằm chung trong đám trứng màu kem nâu.
“Những trái trứng đó thật không tưởng.” Justine tuyên bố. “Zoe à, chúng ta phải bắt đầu giữ những con gà con đi thôi.”
“Không. Chúng ta không nuôi chúng đâu.”
“Hãy nghĩ về ba cái trứng đó đi.”
“Nghĩ đến mùi và tiếng ầm ĩ thì có. Chúng ta sẽ phải đóng một cái chuồng gà. Phí tổn để nuôi những con gà con sẽ huỷ bỏ bất cứ số tiền nào mà chúng ta tiết kiệm được từ những quả trứng.”
“Một con gà con. Nghe giống một con vật cưng đấy nhỉ.”
“Nó sẽ thấy cô đơn.”
“OK, vậy thì hai con. Tớ có thể gọi chúng là Thelma và Louise*...”
( * Bộ Film cùng tên của Hollywood về hai người bạn gái thân thiết dù có tính cách trái ngược. Thất vọng về cuộc sống gia đình, một ngày, hai người bạn rủ nhau bỏ nhà ra đi và dấn thân vào cuộc phiêu lưu đầy kịch tính với những pha bắn súng rùng rợn...)
“Chúng ta sẽ không nuôi gà.” Zoe nói, giọng cô êm ái nhưng không thể lay chuyển. “Cậu đã đủ nhiều việc loanh quanh ở đây rồi. Cậu còn chẳng có thời gian cho khu vườn nữa là. Và tớ không nghĩ cậu cần một con thú cưng. Như cậu vẫn thường nói với tớ trước khi tớ gặp Alex... Cậu cần một người bạn trai.”
Justine gục đầu xuống mặt bàn. “Chẳng nghĩa lý gì cả.” Cô nói với vẻ buồn thảm. Hơi thở đẫm hương bạc hà của cô tụ tập trong không gian giữa mặt gỗ trầy xước và chiếc cằm của cô. “Rồi nó cũng sẽ kết thúc theo cách tương tự như với Duane thôi. Từ giờ trở đi tớ sẽ từ bỏ đàn ông. Có lẽ tớ nên trở thành một bà xơ.”
“Cậu có theo đạo Thiên Chúa đâu.”
“Tớ sẽ cải đạo.” Justine nói với chiếc bàn. Cô thở dài khi một ý tưởng chợt đến với cô. “Nhưng tớ hẳn phải mặc cái cổ áo thầy tu mất. Và một chiếc nón mềm bé tí xíu nữa.” (cổ cồn trắng và nón nhỏ trên đỉnh đầu là của các ông giám mục của đạo Thiên Chúa, còn mấy bà xơ thì trùm khăn đen thui..., nàng nói lộn xộn rùi...)
“Khăn trùm đầu chứ.” Zoe nói. “Và đừng quên,  cậu sẽ phải sống trong tu viện kín đấy nhé. Tất cả đều là nữ và rất nhiều công việc vườn tược.”
Mình hẳn cũng sẽ kết hợp chung họ với tổ chức phù thuỷ luôn. Justine rầu rĩ nghĩ.
Vào thời điểm này trong cuộc đời cô, Justine đã được mong đợi để kết nạp vào Circle của Crystal Cove. Mẹ cô, Marigold, là thành viên của tổ chức, và phần còn lại của tổ chức đều là những họ hàng danh nghĩa – phần lớn đã quen thuộc với Justine trong suốt cuộc đời cô. Tuy vậy, cũng nhiều như Justine yêu các thành viên của tổ chức phù thuỷ, cô không bao giờ muốn trở thành một trong số họ. Cô thích thả những lời nguyền không thường xuyên hoặc thỉnh thoảng pha chế mê dược, nhưng ý tưởng về việc hiến dâng toàn bộ cuộc đời cô loanh quanh với việc nghiên cứu và thực hành pháp thuật không có chút hấp dẫn nào đối với cô.
Thật không may, sự miễn cưỡng của Justine đã gây ra mối bất hoà với Marigold, sự bất hoà kéo dài ít nhất đã bốn năm và vẫn chưa có dấu hiệu hàn gắn nào. Cùng thời gian đó, Justine đã đón nhận sự ủng hộ của Rosemary và Sage, một cặp có năng lực siêu nhiên lớn tuổi, những người gần với gia đình nhất mà Justine có bên cạnh Zoe. Hai người phụ nữ sống cùng nhau trong một ngọn hải đăng trên đảo Cauldron, nơi người chồng quá cố của Sage đã phục vụ như người canh giữ hải đăng.
Cô ngồi thẳng lên khi nghe âm thanh của những người đang đi vào quán trọ... những giọng nói, tiếng lách cách của những chiếc bánh xe kéo hành lý.
“Khách trọ đã đến rồi.” Zoe nói “Tớ sẽ đi cùng cậu để gặp họ.”
“Không. Chúng ta được cho là phải giữ khoảng cách. Priscilla sẽ hướng dẫn phòng cho họ. Cô ấy có chìa khoá.”
Zoe trông có vẻ bối rối. “Chúng ta được bảo là không chào đón họ sao?”
Justine lắc đầu. “Mr.Black là tất cả vấn đề. Anh ta không muốn bị làm phiền bởi những người tầm thường thích nói “hello”, thích bắt tay và nói chuyện dông dài. Một nhóm sẽ xuống ăn điểm tâm vào buổi sáng, nhưng anh ta yêu cầu sữa lắc tốt cho sức khoẻ mang đến phòng anh ta vào lúc sáu giờ. Priscilla nói cô ấy đã e-mail cho cậu những lời chỉ dẫn.”
Zoe cầm điện thoại của cô lên từ quầy bếp để kiểm tra e-mail. “Vâng. Nó đây rồi.” Cô có vẻ hoài nghi khi cô đọc e-mail. “Thứ này hẳn có gì sai rồi.”
“Sao?”
“Rau bi-na... Bột protein... bơ đậu phộng... sữa đậu nành... Tớ sẽ không nói phần còn lại đâu, vì dạ dày cậu sẽ đảo lộn lên đấy.”
Justine cười toe toét trước vẻ kinh hoàng của Zoe. “Thứ đó nghe giống một biến thể cho kẻ dẻo mồm Quái Vật Xanh. Duane uống thứ đó suốt mà.”
“Món này sẽ nhìn giống như bùn đầm lầy khuấy mất thôi.”
“Tớ cho rằng mục đích là chế tạo nó bổ dưỡng và kinh tởm như có thể làm.”
“Đó không phải là vấn đề.” Zoe nhăn mũi khi cô nhìn vào công thức chế biến. “Tớ đã nghĩ tớ nên gặp Mr.Black vì cuộc đàm phán của anh ta và Alex. Bây giờ, tớ thậm chí không dám chắc tớ có còn muốn gặp anh ta hay không nữa.”
“Zoe, nếu thương vụ này được thông qua, cậu và Alex sẽ có rất nhiều tiền đến nỗi cậu sẽ muốn đặt tên đứa nhóc đầu tiên của các cậu theo tên anh ta đấy.”
Mục đích chuyến viếng thăm hòn đảo của Jason Black là để nhìn thấy mảnh đất rộng hai mươi arce bao quanh Hồ Mộng, (khoảng 80.000 m2 – Ct của Sẻ), nơi trước đây Alex đã mua để phát triển một khu dân cư. Mặc dù sự đổ sụp của thị trường bất động sản đã vét sạch tài chính của anh, Alex đã xoay sở để giữ lại được mảnh đất này.
Mùa hè vừa qua, một người môi giới địa ốc đã gặp Alex với một đề nghị cho dự án Hồ Mộng. Có vẻ như Jason Black có kế hoạch kiến lập một cộng đồng ẩn dật dành cho giáo dục, cách tân và tìm cảm hứng sáng tạo. Sự phát triển được đề cử bao gồm vài building và những khu tiện ích, tất cả đều phải có ảnh hưởng thấp đến môi trường. Alex có chứng nhận LEED*, nghĩa là anh có thể xây dựng theo những quy định nghiêm ngặt về môi trường và năng lượng. Vì thế, cuộc đàm phán bao gồm những điều khoản đó cùng với việc bán khu đất, Alex sẽ được thuê như một nhà thầu quản trị của người ẩn danh.
(*Leadership in Energy and Environmental Design (LEED) là một tập hợp các hệ thống đánh giá cho việc thiết kế, xây dựng, vận hành và bảo dưỡng các công trình xanh , nhà cửa và các vùng lân cận. Phát triển bởi Hội đồng Công trình xanh Mỹ (US Green Buiding Council - USGBC), LEED được thiết kế để giúp các chủ thầu xây dựng và khai thác có trách nhiệm với môi trường và sử dụng tài nguyên hiệu quả. – Wikipedia)

Justine hy vọng thoả thuận sẽ được thông qua, vì lợi ích của Alex và đặc biệt là của Zoe. Sau thời giam cam go mà Zoe đã trải qua, bao gồm cái chết mới đây của người bà yêu thương, cô ấy có quyền có được vài may mắn.
Và Justine cũng có chút hứng thú cá nhân từ thương vụ đó : Vào mùa hè, cô đã mua và nâng cấp ngôi nhà nhỏ bên hồ trên phố Dream Lake. Ngôi nhà đã bong ván và suy tàn qua hàng thập kỷ bị bỏ bê. Zoe muốn sống ở đó với bà nội, người vừa mắc chứng mất trí do mạch máu. Để giúp đỡ, Justine đã mua ngôi nhà và trả tiền sửa chữa, rồi để Zoe và bà nội cô ấy sống ở đó miễn phí.
Nếu vùng đất bên Hồ Mộng rốt cuộc trở thành cộng đồng ẩn cư sang trọng và trung tâm nghiên cứu, thì giá trị của căn nhà gỗ nhỏ của Justine, nơi bị bao quanh bởi khu điền sản, sẽ thực sự tăng giá. Chiến thắng đồng đều cho mỗi người.
“Tớ đã bảo với Alex rằng Mr.Black hẳn là một người rất tử tế,” Zoe kể với Justine. “Vì ý tưởng tạo ra một học viện là một mục tiêu rất cao thượng.”
Justine trao cho cô ấy nụ cười trìu mến. “Và Alex nói gì?”
“Anh ấy nói, chẳng có gì cao thượng trong việc đó hết... rằng Mr.Black làm chúng chỉ vì muốn được miễn thuế. Nhưng tớ vẫn cố nói anh ấy không nên nói thế khi còn chưa rõ chuyện.”
Justine bật cười. “Tớ đoán có khả năng là Jason Black đang thực hiện vài loại chuộc lỗi gì đó chăng. Dù vậy, tớ sẽ không nín thở khi nói như thế đâu.” Cô nuốt nhanh phần trà còn lại, đứng lên, và mang chiếc tách bỏ vào máy rửa chén. “Tớ sẽ đặt ít rượu vang và bánh snacks vào khu vực phòng chờ.”
“Không. Tớ sẽ làm. Hôm nay cậu đã đủ bận rộn rồi, dọn dẹp tất cả các phòng đó chỉ với Annette giúp đỡ. Sao cậu tìm ra có gì đó không ổn với Nita sớm vậy? Đó là bệnh cúm hai mươi bốn giờ à?”
“Điều đó không hoàn toàn tạm thời đâu,” Justine nới với một nụ cười. “Chị ấy nhắn tin cho tớ cách đây một lúc. Đó là cơn ốm nghén buổi sáng.”
“Chị ấy có thai sao? Ôi, Thật tuyệt vời! Chúng ta sẽ tặng cô ấy một vòi tắm trẻ em. Cậu nghĩ xem chúng ta có cần thuê người để điền vào chỗ chị ấy khi chị ấy phải trải qua 3 tháng đầu tiên của thai kỳ không?”
“Không, chúng ta sắp vào mùa đông rồi, nên việc kinh doanh sẽ chậm lại. Và tớ dễ dàng lấp vào chỗ khuyết.” Justine buột ra một tiếng thở dài. “Thật đáng chán là tớ chẳng có cuộc sống cá nhân nào khác ngoài công việc.”
“Về căn nhà gỗ và thư giãn đi. Và mang những thứ này theo cùng.” Zoe đi đến chạn bếp và lục tìm chiếc hộp nhựa chứa đầy những món thết đãi còn lại từ bữa tiệc trà chiều hôm trước : một góc bánh cookie lạnh khảm trái nam việt quất, những núm hoa dậy mùi bơ của bánh quy dòn, mật đường sẫm màu và lạo xạo vòng quanh, và bánh sanwiched mì ống kiểu Pháp với những lớp mứt marionberry tự làm. Thật kỳ lạ khi còn thừa bất cứ thứ gì – bánh cookies của Zoe ngon đến nỗi khách của buổi trà chiều trong quán trọ chẳng hề tỏ ra chút hối tiếc nào khi trượt những miếng bánh cookie vào trong túi xách và túi áo. Ngay đến Justine cũng nhìn thấy một người đàn ông đổ đầy chiếc nón thể thao của ông ta với nửa tá bánh nụ bơ đậu phộng.
Cô giơ chiếc hộp như thể chúng chứa tặng phẩm của cơ quan cứu tế. “Loại rượu vang nào đi cùng bánh cookie?”
Zoe đi đến tủ lạnh và kéo ra một chai Gewurztraiminer. “Đừng uống quá nhiều. Hãy nhớ, tối nay cậu còn phải mang rượu vodka cho Mr.Black vào lúc 9 giờ.”
“Chắc là anh ta sẽ muốn Priscilla làm điều đó. Nhưng tớ sẽ không uống nhiều để phòng hờ.”
Zoe nhìn cô với nét cau có trìu mến. “Tớ có thể nói rằng cậu đã gói ghém đầy trong trí óc cậu về những điều cậu không thể làm, và những gì cậu sẽ không bao giờ có... Nhưng cậu không thể bỏ cuộc. Khi không còn lý do gì để hy vọng, đó chính là khi cậu cần phải làm điều đó nhất.”
“Được rồi. Thưa vú Mary Poppins.” Cô trao cho Zoe một cái ôm nhanh trước khi tiến ra cửa sau.
(Mary Poppins : Bà vú nuôi màu nhiệm, bà tiên đỡ đầu của những đứa trẻ mồ côi, nhân vật chính trong truyện của P.L.Travers và hãng Waltdisney chuyển thể thành film cùng tên, được đánh giá là bộ film gia đình hay nhất, đoạt 5 giải Oscar vào năm 1965;  năm 2013, film được chuyển thể lần nữa bởi đạo diễn gạo cội Steven Spielberg mang tên Save Mr.Banks, với các diễn viên lừng danh 2 lần đoạt giải Oscar, Tom Hank và Emma Thompson.- Ct của Sẻ)
Cô đi bộ ngang qua sân sau, vượt qua mảnh vườn trồng thảo mộc đã chia tách căn nhà gỗ cách biệt khỏi nhà chính. Đó là một sáng tạo để phù hợp với sự ẩn cư của một nhà văn vào thời kỳ quán trọ còn là một dinh thự riêng. Hiện giờ, Justine sống trong nơi cư trú bé tí xíu với hai phòng ngủ đó.
“Có thừa chỗ cho một cái chuồng gà.” Justine nói cho dù Zoe không thể nghe thấy.
Chiều đã buông sâu và trọn vẹn. Ánh nắng vàng tươi chiếu xiên xuyên qua những nhánh màu đỏ sứt sẹo của cây mandro đơn độc và mạ vàng trên những bẹ hoa đuôi sóc. Hương thơm gắt đầy sức sống của mảnh vườn thảo mộc bốc lên xuyên qua tấm chắn của hàng dậu ngăn vật gây hại.
Justine đã lưu luyến toà nhà cũ kỹ trên đỉnh đồi ngay khi cô nhìn thấy, và đã lén lút mua nó. Khi cô sơn lại những căn phòng và trang trí từng phòng theo phong cách những hoạ sĩ khác nhau như là Van Gogh hoặc Da Vinci, cô có cảm giác như thể cô đang sáng tạo thế giới cho riêng mình. Một nơi yên tĩnh, chào đón, nơi người ta có thể thư giãn, ngủ khoẻ, và ăn ngon.
Sau tuổi thơ không ngừng phiêu dạt, sức nặng và cảm giác về một tổ ấm đã được thoả mãn sâu sắc. Justine quen biết hầu hết mọi người trên đảo. Cuộc sống của cô được điền đầy với các kiểu tình yêu... Cô yêu những người bạn của cô, hòn đảo, những cuộc đi bộ xuyên rừng dày đặc những cây thông, những bụi kiếm-dương xỉ, và nho Oregon. Cô yêu khuynh hướng dường như hoàng hôn ở Friday Harbor thơm nồng mùi biển. Với tất cả những thứ đó, cô hẳn không có quyền đòi hỏi thêm bất kỳ thứ gì khác nữa.
Ngừng chân trước tam cấp của căn nhà gỗ, môi cô nhếch lên khi bắt gặp hình ảnh đầy vẻ thất vọng của chú thỏ nâu đang nhìn chằm chằm xuyên qua mắt lưới kim loại vào đám cây trồng mà nó không thể lại gần. “Rất tiếc, anh bạn. Nhưng sau những gì mà mày đã làm với đám mùi tây của tao vào tháng sáu vừa qua, mày không thể đổ lỗi cho tao được.”
Cô với tay đến nắm cửa, nhưng cô lưỡng lự khi thoáng thấy có thứ gì đó chạm đến cảm giác của cô. Có ai đó đang quan sát cô.
Một cái liếc nhanh qua vai cho thấy không có ai hết.
Sự chú ý của cô bị kéo lên một trong những ô cửa sổ của tầng hai, đến bóng hình thanh mảnh, tối sẫm của một người đàn ông. Ngay lập tức cô nhận ra anh ta là ai.
Có vẻ gì đó cướp bóc trong dáng vẻ bất động của anh, một vẻ kiên nhẫn chẳng lành. Cổ chai rượu vang ẩm ướt mát lạnh ngưng tụ ướt sũng những ngón tay đang siết chặt của cô. Với một nỗ lực, cô rũ bỏ những cảm giác và xua chúng đi. Chú thỏ đã rời chỗ núp, chạy vụt qua để vào trong hang của nó.
Justine đi vào trong căn nhà gỗ và đóng cửa trước lại, chúng được sơn màu xanh da trời ở cả hai mặt. Đồ nội thất thoải mái với những lớp sơn đã mòn, loé sáng qua những chỗ trầy. Lớp bọc bằng vải lanh in những hoạ tiết trang trí hoa nho. Một tấm thảm dày màu hồng và be che phủ lớp sàn bằng bằng gỗ.
Đặt chai rượu vang và hộp đựng bánh cookie trên chiếc bàn trà nhỏ, Justine đi vào phòng ngủ. Cô ngồi trên sàn cạnh giường, kéo quyển sách ước ra, và ôm chúng trong lòng. Một hơi thở chậm, bất an buột ra khỏi cô.
Có gì sai với mình thế này?
Cô đã cảm thấy cơn đau này trước đây, nhưng chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.
Khi Justine tháo lớp vải lanh, một mùi hương kỳ diệu uốn éo vươn lên cao, hương mật ong ngọt ngào, mùi thảo mộc hăng hắc, mùi meo hoa oải hương, sáp nến. Mảnh vải bọc, với lớp viền đã mòn xơ và hằn đầy dấu vân tay cổ xưa, rơi xuống để lộ ra một quyển sách bìa da với những trang giấy không xén biên lởm chởm. Lớp bìa da loé sáng yếu ớt trông như những trái mận và cherry đen. Hình của của một mặt đồng hồ được dập nổi trên bìa trước, với một miệng lỗ khoá nhỏ ở trung tâm.
Cô lần tay theo những ký tự đơn giản khắc nổi trên gáy sách : Triodecad. Đó là một từ biểu trưng cho nhóm mười ba, một con số ràng buộc nhiều số thành một thể thống nhất. Quyển sách cổ xưa, nhiều hơn hai trăm tuổi, điền đầy những câu thần chú, những nghi lễ pháp thuật và những điều bí hiểm.
Thông thường một Grimoire như thế sẽ bốc cháy cùng với cái chết của chủ nhân, nhưng một vài quyển, giống như Triodecad, quá nhiều quyền năng để bị tiêu huỷ. Quyển sách hiếm có và tôn kính như thế dược truyền qua nhiều thế hệ. Vì Grimoire thích ở cùng người gìn giữ chúng nên hầu như không thể bị ăn cắp. Nhưng cho dù có ai đó xoay sở được một kỳ tích như thế, anh ta hoặc chị ta không bao giờ có thể mở quyển sách mà không có chìa khoá.
“Không bao giờ đọc trang mười ba.” Mẹ cô đã cảnh báo như thế vào ngày bà trao quyển sách cho Justine.
“Có gì ở trang mười ba?”
“Nó khác biệt đối với mỗi người. Nó sẽ chỉ cho con làm sao để giành được những khao khát trong trái tim con.”
“Có gì xấu về điều đó sao?”
“Sự việc diễn ra không bao giờ theo cách mà con mong đợi.” Marigold nói. “Trang mười ba chỉ răn dạy một bài học duy nhất : Hãy cẩn trọng với ước muốn của con.”
Justine đã nhìn xuống quyển Grimoire với nụ cười toe toét khiển trách và đẩy nó với vẻ trêu chọc, “Mày sẽ không đưa tao vào rắc rối, đúng không?”
Và cô có cảm giác bìa của Triodecad uốn cong như thể nó đang cười đáp lại cô.
Lúc này, khi cô nhìn chằm chằm với vẻ có lỗi vào quyển sách ước, cô biết rằng những gì cô đang nghĩ đến là sai. Nhưng cô đâu có cố làm tổn thương ai. Cô không yêu cầu bất kỳ thứ gì đặc biệt. Có đáng để phải sợ hãi như thế chỉ vì muốn thay đổi trái tim của riêng cô ?
Mình nên ở lại với nỗi cô đơn. Cô bứt rứt nghĩ.
Ngoại trừ rằng ở lại với nỗi cô đơn là lựa chọn duy nhất chỉ khi có nhiều thứ thật sự đủ tốt. Trong trường hợp của Justine, chúng không như thế. Và nếu cô không làm gì đó, chúng sẽ không thay đổi.
Cô với tay vào dưới cổ áo và kéo ra chiếc chìa khoá trên chiếc dây chuyền đeo cổ. Nghiêng người tớ trước, cô mở Triodecad.
Ngay lập tức quyển sách xào xạc và lật theo ý muốn của riêng nó, thúc giục cô với hương thơm nhừa nhựa của giấy da và mực. Những trang giấy thô mộc hé mở như cầu vồng lờ mờ những tranh minh hoạ... màu vàng của hoa hướng dương, màu xanh lông công, màu đỏ thời Trung Cổ, màu đen của muội than, màu ngọc lam sâu thẳm nhất.
Gáy của quyển sách sụp xuống đột ngột khi nó dừng lại ở trang mười ba. Không giống như phần còn lại của cuốn sách, trang này trống trơn. Nhưng dưới ánh mắt hiếu kỳ của Justine, những ký hiệu xuất hiện ở những vị trí ngẫu nhiên giống như bong bóng nổi lên bề mặt của rượu champagne. Một câu thần chú được định hình. Justine nhìn chằm chằm vào trang sách, nhịp mạch của cô đập dữ dội vào đáy cổ họng cô.
Hàng đầu tiên, được viết với kiểu chữ cổ xưa và chau chuốt, làm cô bối rối : PHÁ VỠ MỘT GEAS.
Justine biết chút ít về geas, ngoại trừ rằng nó phát âm nghe giống như “guest” (khách) với âm sh thay vì a-t. Geas là một lời nguyền suốt đời, phần lớn thường là tai hoạ. Nỗ lực để phá vỡ một geas khó khăn và nguy hiểm đến mức kết quả thậm chí có khả năng tồi tệ hơn tai ương nguyên thuỷ.
“Điều này không thể nào đúng được.” Justine nói trong vẻ hoang mang. “Đây không phải để sửa chữa những rắc rối của tôi. Một geas thì làm được gì chứ?”
Trang sách rì rầm thật sự, như thể đang nói, nhìn vào tôi này. Chầm chậm, nó hé lộ cho cô : ĐÂY LÀ CÂU TRẢ LỜI.
Từ ngữ chơi đùa trong trí óc cô với những biến tấu nhấn nhá kỳ lạ ... đây là câu trả lời... đây là câu trả lời...
“Tôi bị nguyền rủa sao?” Cô hỏi sau một lúc lâu, trong sự yên lặng phòng vệ. “Điều đó là không thể.”
Nhưng nó đã như thế.
Ai đó đã nguyền cô suốt đời cô độc. Người nào lại làm một điều như thế đối với cô? Và tại sao? Cô chưa từng làm tổn thương ai. Cô không đáng bị như thế. Không ai đáng hết.
Quá nhiều cảm xúc đang cùng lúc ùa đến với cô. Lồng ngực của cô quá nhỏ để có thể chứa hết chúng, nhấn chúng xuống xương sườn cô. Cô run rẩy, thở, chờ đợi, cho đến khi cú shock và cơn đau bị thiêu cháy thành một lõi cực nóng của cơn giận.
Phải có một kỹ năng và sức mạnh đáng kể để có thể hô một lời nguyền kéo dài suốt đời. Người phù thuỷ sẽ phải hiến tế thường xuyên một sự phân chia năng lực của bà ta, thứ có đủ thẩm quyền ngăn trở để tạo nên một thần chú thực sự hiếm có như một geas.
Tất cả những điều đó có nghĩa là, để ám một lời nguyền như thế lên Justine, ai đó hẳn phải rất thù ghét cô.

Nhưng một geas thì không thể phá vỡ được. Không thứ gì từng làm. Và bất chấp tất cả, Justine sẽ làm được.

Không có nhận xét nào: