CHƯƠNG TÁM.
Ngay sau
đó, Justine đồng ý đi ăn tối với Jason, cô biết đó là một sai lầm. Lẽ ra cô
không nên hứa, tuy vậy, không thể quay lui được nữa rồi. “Có lẽ điều đó cũng gần
như chuyện anh chưa từng có được một linh hồn.” Làm sao cô có thể từ chối anh
sau điều đó được chứ?
Sau khi dọn
dẹp những chiếc dĩa ăn điểm tâm và mang chúng vào bếp, cô mang một xô chất tẩy
rửa lên lầu. Annette và Nita, hai phụ nữ địa phương phụ giúp việc dọn dẹp nhà
nghỉ đang bận rộn tháo bỏ những tấm trải giường.
“Nita, chỉ
cảm thấy thế nào?” Justine hỏi, bước vào phòng Degas và đặt chiếc xô trên sàn
nhà.
Một phụ nữ
trẻ xinh xắn, di sản vùng duyên hải Salish của cô rành rành trên mái tóc đen lấp
lánh và làn da màu nâu vàng mượt mà, mỉm cười và vỗ nhẹ vào vùng bụng vẫn còn bằng
phẳng của cô. “Khá tốt. Tôi sẽ tốt hơn nếu như tôi không phải uống mấy viên
vitamin to đùng đó.”
“Hãy chắc
chắn là không làm quá sức hôm nay nhé, Nita.” Justine nói. “Cứ nghỉ giải lao bất
cứ khi nào chị cần.”
“Annette và
tôi đã tính toán đâu vào đấy rồi. Chị ấy sẽ nâng nhấc thứ nặng, và tôi sẽ đối
phó với đám bụi.”
Annette cười
toe toét và kể với Justine. “Nita đã quyết định đến làm việc hôm nay, bất luận
thế nào. Chị ấy muốn nhìn thấy Jason Black.”
“Phải không
vậy?” Justine hỏi.
Nita gật đầu,
vẻ mặt của cô ấy trở nên mơ màng. “Cưng ơi cưng, viện kẹo ngọt ngào.”
“Anh ấy khá
là ưa nhìn đấy.” Justine thú nhận với một nụ cười thiểu não.
“Anh ấy
nóng bỏng.” Annette nồng nhiệt nói. “Những người của Inary đang rời khỏi quán
trọ ngay khi chúng tôi đi vào, và Mr.Black đã giữ cửa mở cho chúng tôi, và vào
khoảnh khắc anh ấy nhìn tôi, tôi cảm thấy buồng trứng của mình nổ tung trong
lúc bài hát ‘Kiss from a Rose’ do Seal* trình bày bắt đầu cất lên trong đầu
tôi.”
(*Seal tên thật là Olusegun Olumide Adeola Samuel: ca sĩ, nhạc sĩ sáng tác nhạc Pop, R&B, Soul nổi tiếng từng được 4 giải
Grammy và nhiều giải thưởng danh giá của Anh và Úc. Các album của ông bán được
trên 30 triệu bản. Ông cũng hát và sáng tác nhạc nền cho film Batman forever và
còn là huấn luyện viên cho The Voice của Úc. Kiss from a Rose là bài hát trong
một album đơn cùng tên. - Ct của Sẻ theo Wikipedia) Bài hát này rất hay, link :
https://www.youtube.com/watch?v=ateQQc-AgEM
“Jason
Black là của tôi.” Nita vừa nói, vừa xịt dung dịch ammonia vào chiếc gương
trong phòng ngủ. “Chúng tôi giống y như một trong những bộ phim đó, nơi định mệnh
muốn chúng tôi gặp gỡ, và chúng tôi lạc mất nhau, rồi khi chúng tôi tìm thấy
nhau, tôi tình cờ đã đính hôn với John Corbett. Nhưng John Corbett đã thả tự do
cho tôi bởi vì anh ấy không bao giờ chắn đường một tình yêu đích thực.” Cô đẩy
chiếc chổi cao su ngang qua tấm gương bằng những nhát đẩy thành thạo.
“Nita,”
Annette nói. “Chị có một hôn nhân hạnh phúc và đang mang thai đấy nhé.”
“Vì Jason
Black, tôi sẽ giết chồng tôi bằng cái chổi cao su này.” Nita ngừng lại và ngẫm
nghĩ. “Thậm chí tôi có thể giết anh ấy vì John Corbett nữa cơ.”
Justine bật
cười. “Chết bởi cây chổi cao su ư... Chuyện đó được thực hiện như thế nào,
Nita?”
“Ờ, cơ bản
thì...”
“Thôi, đừng
bận tâm. Tôi không cần biết. Tôi phải quét dọn và lau chùi tầng dưới.” Và cô bỏ
chạy trong lúc Annette và Nita tranh cãi xem ai sẽ kết thúc với Jason.
Sau khi làm
việc suốt phần còn lại của buổi sáng và phần đầu tiên của buổi chiều, Justine
vào văn phòng và đóng cửa tìm chút riêng tư. Cầm cell-phone lên, cô nhấn số hải
đăng đảo Cauldron, nơi Rosemary và Sage sống.
Cô thường
xuyên gọi để hỏi xem họ ra sao và tìm hiểu họ có cần thứ gì không. Khi thời tiết
tốt, hàng tuần, cô sẽ chèo xuồng kayak băng qua nhiều hải lý giữa bờ bắc của đảo
San Juan và đảo Cauldron để thăm họ.
Những phụ nữ
luống tuổi sống cùng nhau gần bốn mươi năm đã khước từ việc cân nhắc để chuyển
đến một nơi ít cô lập hơn. Đảo Cauldron có diện tích khoảng hai dặm vuông, với
chỉ vài cư dân thường xuyên. Cách duy nhất để đi đến đảo là bằng thuyền riêng,
hoặc hạ cánh một chiếc máy bay nhỏ trên một đụn cỏ làm bãi đáp.
Các cuộc hội
họp của cộng đồng pháp thuật được tổ chức tại hải đăng khoảng nửa tá lần mỗi
năm. Marigold tham dự các cuộc hội họp, dĩ nhiên, và theo như Rosemary và Sage,
bà ấy đang làm tốt. Bà đã khởi sự một cửa hàng bán qua mạng các loại vật liệu
cho pháp thuật, bao gồm các loại thảo mộc, đá, nến, dụng cụ bói toán, và thậm
chí vài sản phẩm cho nhà tắm và mỹ phẩm.
“Bà ấy có
bao giờ đề cập đến cháu không?” Gần đây, Justine đã hỏi Rosemary.
“Bà ấy hỏi
cháu sống thế nào,” Rosemary nói. “Nhưng bà ấy vẫn ngoan cố y như xưa. Cho đến
khi cháu đồng ý tham gia cộng đồng pháp thuật, bà ấy nói chẳng có gì về cháu để
mà thảo luận.”
“Bà nghĩ
cháu nên làm gì?”
“Ta tin
cháu sẽ quyết định điều gì là tốt nhất cho bản thân cháu.” Rosemary nói. “Và đừng
cho phép bất kỳ ai, ngay cả mẹ cháu, gây áp lực bắt cháu thực hiện những cam kết
mà cháu không sẵn sàng. Ta đã nói nhiều với Marigold. Nếu cháu không cảm thấy lời
hiệu triệu, cháu không nên tham gia.”
“Điều gì sẽ
xảy ra nếu cháu không bao giờ sẵn sàng?”
“Thì tổ chức
phù thuỷ sẽ tiếp tục như cách chúng ta luôn có. Có lẽ đó là cách định mệnh cho
chúng ta biết rằng chúng ta chưa sẵn sàng cho quyền lực của nhóm Thập Tam.”
Sage đồng
ý. “Không ai có thể nói cho con biết đường hướng của con là gì,” Bà đã bảo
Justine, “Nhưng một ngày nào đó con sẽ khám phá ra.” Bà mỉm cười trầm ngâm. “Và
nó sẽ chẳng giống chút nào với những gì con mong đợi.”
Vào thời
đôi mươi, Sage đã gặp và kết hôn với Neil Winterson, người canh giữ hải đăng,
và đã đến sống trên đảo Cauldron cùng ông. Ngọn hải đăng đã được xây dựng tròn
thế kỷ để hướng dẫn tàu bè trong những hoạt động của thuỷ triều vùng eo biển
Boundary, giữa bang Washington và Bristish Columbia. Mỗi đêm, Neil trèo trên cầu
thang xoắn ốc đến đỉnh vòm kính và thắp sáng ngọn đèn dầu Fresnel, được chế tạo
bằng bốn mươi mảnh pha lê của Pháp. Khi đèn thắp sáng, nó có thể được nhìn thấy
từ cách đó mười bốn dặm. Khi sương mù, Neil và Sage sẽ luân phiên rung chiếc
chuông nặng cả ngàn pound của hải đăng để cảnh báo những chiếc tàu đang đến gần.
Hôn nhân của
Neil và Sage là một hôn nhân hạnh phúc bất chấp nỗi thất vọng trong việc không
có con cái. Năm năm sau ngày cưới, Neil đã ra biển trong một chiếc thuyền đáy bằng
bằng gỗ nhỏ lúc thời tiết tốt, và không bao giờ quay trở lại. Thuyền của ông được
tìm thấy trong trạng thái lật úp, và xác ông được tìm thấy sau đó vẫn đang mặc
áo cứu sinh. Có khả năng là một cơn gió mạnh đã làm lật úp chiếc thuyền, và
Neil đã không thể lật nó trở lại được.
Các thành
viên của cộng đồng pháp thuật đã giúp Sage vượt qua nỗi tiếc thương, vài người
trong số họ đã đến sống cùng bà tại ngọn hải đăng trong những thời gian ngắn.
Sage đã đảm đương nhiệm vụ của chồng như một người canh giữ hải đăng, và bà cũng
đã dạy dỗ nửa tá trẻ em trong trường học cũng là căn nhà một phòng trên đảo.
Khoảng một
năm sau cái chết của Neil, Rosemary đã đến ở tại hải đăng trong một tuần. Sage
đã đề nghị bà ở lại thêm một tuần nữa, rồi một tuần nữa, và bằng cách nào đó cuộc
thăm viếng đã trở thành suốt đời bên nhau. “Tình yêu sẽ làm tan vỡ trái tim
con.” Có lần Sage đã bảo Justine. “nhưng tình yêu cũng có thể làm hồi phục
chúng. Không có nhiều thứ trong cuộc đời có thể là cả hai thứ, nguyên nhân và
liều thuốc, cùng lúc đâu.”
Điện thoại
đổ chuông hai lần, ai đó nhấc máy. “Hello?” Giọng nói thân thuộc của Sage vang
lên, khào khào ngọt lịm như dải đăng ten cổ xưa và những đoá hồng tàn héo.
“Sage, Là
cháu.”
“Ta đang
mong cuộc gọi của cháu. Vấn đề là gì nào?”
“Sao bà chắc
chắn là có rắc rối?”
“Đêm qua ta
đã nghĩ đến cháu. Và ta thấy máu trên mặt trăng. Nói cho ta biết đã xảy ra điều
gì?”
Justine chớp
mắt và nhăn mặt. Một vầng trăng quầng đỏ là một dấu hiệu xấu. Cô muốn cãi Sage
và nói với bà rằng không có gì xảy ra hết, và dấu hiệu chẳng có gì để làm với
cô. Nhưng cô hơi lo lo là nó có thể.
“Sage,” Cô
nói thận trọng. “Bà có biết về một lời nguyền mà ai đó hẳn đã ám lên cháu
không? Một geas?”
Sự im lặng
còn dày hơn nhựa đường nấu chảy.
“Một geas
ư,” Cuối cùng Sage lập lại trong một giọng đăm chiêu. “Điều gì trên thế giới
đem cháu đến ý tưởng đó vậy, cưng?”
“Bà đừng phỉnh
cháu nữa, Sage. Bà là kẻ nói dối tồi tệ bình thản hơn cháu nghĩ. Nói cho cháu
những gì bà biết đi.”
“Vài cuộc
trò chuyện,” Sage nhận xét. “không có nghĩa là bay xuyên qua không gian giữa những
chiếc điện thoại đâu đấy. Chúng tình cờ có nghĩa trong cách thức văn minh mà
người ta trò chuyện mặt đối mặt.”
Đôi khi
Justine thấy sự lảng tránh của Sage quyến rũ, tuy nhiên, lúc này không phải là
dịp thỉnh thoảng đó. “Vài cuộc trò chuyện phải xảy ra qua điện thoại bởi vì người
ta bận làm việc.”
“Bọn ta đã
không gặp cháu khá lâu rồi.” Sage nói một cách buồn phiền. “Đã hàng tháng rồi từ
khi cháu ghé thăm.”
“Đó là ba
tuần.” Nỗi lo lắng lan toả bên trong cô giống như vết mực loang. “Sage, bà phải
nói với cháu về lời nguyền geas này.Chính xác thì nó là cái gì vậy? Và điều gì
sẽ xảy ra nếu cháu cố phá vỡ nó?”
Cô nghe thấy
âm thanh của hơi thở hít vào vội vã.
“Đừng làm
điều gì hấp tấp, Justine. Có những thứ cháu không nhận biết đâu.”
“Hiển nhiên
rồi.”
“Cháu còn rất
non nớt trong việc hô thần chú. Nếu cháu cố phá bỏ một geas, cháu có thể đi từ chảo
rán vào đúng ngay ngọn lửa.”
“Yeah, hiểu
rồi, đó là thứ chết tiệt cháu nên mong chờ. Tại sao lựa chọn duy nhất là “chảo
rán” hoặc “lửa” thôi nhỉ? Tại sao bà tiếp tục che dấu cháu? Bà không có chút ý
tưởng nào rằng cháu có quyền được biết sao?”
“Lần đầu
tiên cháu có ý tưởng này về geas là ở đâu thế?”
Dù Justine
muốn buột miệng ra rằng cô tìm ra sự thật từ Triodecad, nhưng cô xoay sở kềm lưỡi
của mình lại.
Sự im lặng
dập dờn cho đến khi Sage hỏi, “Cháu có nói với Marigold không?”
Justine
tròn mắt. “Mẹ cháu cũng biết về thứ này sao? Chết tiệt, Sage, cho cháu biết điều
gì đã xảy ra đi.”
“Đợi một
chút nhé. Rosemary vừa vào nhà từ vườn.”
Justine
nghe cuộc thảo luận bị bóp nghẹt. Cô cựa quậy và nhịp những ngón tay trên bàn.
“Sage?” Cô nôn nóng hỏi, nhưng không có lời đáp. Cô đứng dậy, rảo bước quanh
văn phòng bé tí xíu, chiếc điện thoại đeo dính trên tai.
Cuối cùng,
cô nghe thấy giọng của Rosemary. “Hello, Justine. Ta nghe cháu hỏi về geas
trong mọi thứ. Thật là một từ phiền não.
“Nó còn hơn
là một từ, Rosemary, nó là một lời nguyền.”
“Không luôn
luôn như thế đâu.”
“Bà đang
nói geas là điều tốt sao?”
“Không.
Nhưng nó không nhất thiết phải là điều xấu.”
“Chỉ cần trả
lời cháu yes hoặc no : Có phải người nào đó đã ám một geas vào cháu?”
“Ta không
thể xác nhận hay bác bỏ bất kỳ điều gì cho đến khi chúng ta có thể gặp mặt.”
“Điều đó có
nghĩa là yes.” Justine cay đắng nói. “Nó luôn có nghĩa là yes khi người ta
không xác nhận hay bác bỏ điều gì đó.”
Việc biết rằng
cả Sage và Rosemary đều biết về geas gay đau đớn thậm chí nhiều hơn Justine có
thể tin. Tất cả những lần cô ngồi bên bàn bếp của họ và tâm sự với họ, kể cho họ
rằng cô đã cô đơn ra sao, rằng cô ao ước tìm thấy tình yêu nhiều như thế nào và
lo rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Và họ đã chẳng nói gì hết, cho dù họ
biết sự thật : Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra bởi vì cô đã bị nguyền rủa.
“Hãy đến đảo
và chúng ta sẽ nói chuyện.” Rosemary nói.
“Chắc chắn
rồi, Cháu chỉ cần buông xuôi mọi thứ. Đâu có giống như là cháu có một công việc
cần phải điều hành.”
Giọng của
Rosemary đượm vẻ trách móc. “Châm biếm không phải là cháu đâu, Justine.”
“Cũng chẳng
phải là một lời nguyền trọn kiếp.” Giật mạnh sợi dây thun buộc tóc, Justine lồng
những ngón tay vào trong tóc và tỳ lòng bàn tay vào vùng trán căng thẳng của
cô. “Cháu sẽ đến vào sáng mai, sau bữa điểm tâm. Mong rằng thời tiết tốt...
Cháu sẽ đi bằng thuyền kayak.”
“Chúng ta
mong chờ được gặp cháu và cùng ăn trưa.” Một thoáng ngừng mong manh, “Cháu
không cố thử làm gì đó, đúng không?”
“Làm gì, chẳng
hạn như bẻ gẫy một geas chăng?” Justine hỏi trong vẻ ôn tồn thận trọng, “Có một
thần chú có thể làm được điều đó sao?”
“Đó là một
kỳ tích cam go để thực hiện một mình. Đặc biệt đối với người ít thực hành phép
thuật như cháu. Tuy vậy, nếu ai đó làm được một điều như thế, hậu quả có thể sẽ
rất khốc liệt. Geas là một bùa chú đầy quyền năng. Việc tạo ra hoặc bẻ gẫy
chúng đều phải trả giá nặng nề.”
“Ý bà là
sao?”
“Ngày mai
chúng ta sẽ nói chuyện.” Rosemary nói.
Một vẻ cau
có thách thức trườn ngang qua trên mặt Justine khi cô kết thúc cuộc gọi.
Một lỗi lầm
do chính cô tự mình tạo ra phải trả giá bằng thứ gì đó, nhưng thật bất công đến
khó tin khi phải trả giá cho một thứ mà người khác đã thực hiện với cô.
***
Với sự vui
thích của Zoe, Alex bước vào bếp của quán trọ trong lúc cô ấy và Justine đang
chuẩn bị những khay trà chiều. Anh ăn mặc bình thường trong quần Jeans và áo
thun, đôi giày đi bộ đường dài của anh phủ một lớp bùn khô qua việc trải qua một
phần của ngày đi quanh khu dự án DreamLake.
“Sàn nhà của
tôi.” Justine kêu ré lên, nhìn những dấu giày trên sàn gỗ mà cô đã lau chùi
sáng hôm đó.
“Xin lỗi.”
Alex tiến về hướng Zoe, cô đang xếp những dĩa đựng bánh tart trái cây nhỏ vào một
chiếc khay bạc. Anh ôm cô từ phía sau, một cánh tay vòng ngang qua ngực cô,
cánh tay khác vòng quanh eo. “Anh sẽ làm sạch chúng trước khi anh đi,” Anh nói
với Justine qua vai anh, phô ra một nụ cười tạ lỗi. Cúi đầu, anh hôn vào cạnh cổ
Zoe.
“Muốn một
cái bánh tart nhỏ không?” Zoe hỏi, nghiêng người ra sau tựa vào anh.
“Có.” Nhìn
qua vai cô vào chiếc khay, anh thêm vào “Anh cũng sẽ lấy một trong những cái đó
nữa.”
Zoe cười và
cố vỗ nhẹ anh, và anh đè nghiến miệng anh trên cô trong một nụ hôn nồng cháy.
Khi cô cố kết thúc nụ hôn, anh lồng tay vào trong mái tóc xoăn vàng óng của cô,
giữ cô đứng yên khi anh khoá miệng họ chặt thêm nữa.
“Jezz”
Justine nói, “Kiếm một phòng đi.” Nhưng cô hài lòng khi nhìn thấy cả hai hạnh
phúc như thế.
Alex có uy
tín về chất lượng trong công việc và năng lực của anh trong việc hoàn thành dự
án đúng thời hạn, nhưng anh cũng có tiếng là một người yếm thế, một tay lãng tử
phóng đãng, một kẻ say xỉn. Sẽ chẳng có chút cường điệu khi nói những thay đổi
của anh là điều phi thường.
Khi mối
quan hệ mới bắt đầu, Justine đã nói thẳng với Zoe về nỗi lo lắng của cô, khuyên
cô ấy đừng cố cứu vớt một người như Alex, một kẻ đã từng ly hôn và xem ra đang
lao thẳng xuống hố. Zoe đã tán thành; Bạn không thể cứu vớt một người như thế.
Nhưng bạn có thể ở đó vì anh nếu anh đang cố tự cứu chính mình.
Chỉ có thời
gian mới nói được liệu sự thay đổi của Alex có kéo dài hay không. Tuy vậy, thật
rõ ràng rằng anh đã quyết định trở thành một người tốt vì Zoe, kiểu người mà
anh nghĩ Zoe xứng đáng có được.
“Công việc
hôm nay thế nào?” Zoe hỏi với vẻ hụt hơi, khi Alex thôi hôn cô.
Anh mỉm cười
với cô và nhấc một chiếc bánh ra khỏi khay. “Thương vụ có vẻ tốt. Anh thấy khá
là khả quan.”
Justine biết
rằng “khá là khả quan” đối với Alex tương đương với cực kỳ đáng mừng đối với bất
kỳ ai khác. “Vậy, anh nghĩ gì về Jason Black và tuỳ tùng của anh ta?” Cô hỏi.
“Một nhóm kỳ
lạ.” Alex nói. “Tất cả bọn họ xoắn lại với nhau thành một cục. Dẻo miệng và khắc
nghiệt và cố gây ấn tượng với Jason.” Alex ngấu nghiến trọn chiếc bánh tart
trong miệng và ngừng lại để thưởng thức nó, mắt anh thoáng khép lại. “Chúa ơi,
ngon quá!” Anh nói với Zoe.
Zoe cười với
anh. “Để em lấy cho anh ít cafe.”
“Cám ơn, em
yêu.”
“Và hãy thử
một trong những chiếc bánh nướng chocolate đó xem.” Zoe thêm vào. “Thông thường
thì em rưới một lớp mỏng lên chúng, nhưng lần này...”
“Ngừng vỗ
béo anh ấy đi.” Justine yêu cầu. “Tớ muốn nghe nhiều hơn về Jason Black.”
Alex lấy một
chiếc bánh chocolate, ánh mắt anh thách cô dám phản đối. “Anh ta cực kỳ chuyên
nghiệp.” Anh nói. “Rất thông minh, rất thẳng thắn. Khi anh ta cho rằng một ý tưởng
bị hút cạn anh ta sẽ cho em biết. Và khi anh ta ra một quyết định, chúng sẽ là
như thế. Không xây dựng để tìm kiếm đồng thuận, không thoả hiệp, chỉ làm cho
chúng xảy ra. Giống như những anh chàng đạt mức độ ấy, anh ta là một kẻ thống
trị.”
“Có lẽ sau
này anh cũng sẽ trở thành giống như anh ấy.” Zoe nói, mang đến cho anh một tách
cafe.
Alex cười với
cô đầy lạc quan và hớp một ngụm cafe. “Anh thích dự án của anh ấy.” Anh nói.
“Và anh thích tiền của anh ấy. Đó không phải là một khởi sự tồi.” Anh bắn một
ánh mắt thích thú vào Justine, cô đang đổ đầy nước vào một chiếc ấm samovar bằng
thép không rỉ. “Có lẽ em sẽ quan tâm khi biết anh ta muốn căn nhà gỗ ở
Dreamlake.”
“Muốn mua
nó sao?” Justine hỏi, chân mày cô nhướng lên.
Alex gật đầu.
“Bọn anh đã gặp nhau ở đó và ăn sandwich vào bữa trưa, và anh ta hỏi tại sao
ngôi nhà gỗ không phải là một phần của khu đất Dreamlake. Thế nên anh đã nói với
anh ta nó không thuộc về anh, anh chỉ đang thuê nó thôi.” Alex ngừng lại để cắn
nốt miếng bánh chocolate, và nuốt nó xuống cùng với một lượng lớn cafe. “Anh ta
hỏi anh ai là chủ sở hữu, ngay lúc đó mọi người đều lôi cellphone hoặc tablet của
họ ra. Bởi vì bất luận anh ta muốn gì, họ phải bảo đảm là anh ta có được
chúng.”
Nụ cười toe
toét mở rộng hết cỡ vỡ oà trên mặt Justine. “Điều gì xảy ra khi anh nói với anh
ta em là chủ sở hữu?”
“Anh ta
nhìn anh cứ như là anh vừa biến thành con khỉ hai đầu. Món đầu tư của em trên mảnh
đất đó có vẻ cực kỳ thành công rồi đấy. Đứng bán nó với con số đầu tiên mà họ
trao cho em nhé.”
“Có lẽ em sẽ
không bán đâu.” Justine nói. “Với vị trí đó, sau khi học viện được xây dựng, em
có thể tính theo giá một gia sản cho thuê.”
Alex cười
toe và bảo Zoe. “Có vẻ như đã đến lúc chúng ta phải chuyển đi rồi.”
Justine lắc
đầu và cười lớn. “Không, miễn là Zoe muốn ở đó, nó là của anh. Nhưng em đoán cuối
cùng hai người rồi sẽ muốn chuyển đi thôi.”
Cuốn Zoe
vào vòng tay lần nữa, Alex ghé sát mái đầu sẫm màu của anh và nói vào tai cô.
“Em có muốn anh xây cho em một căn nhà không? Ngôi nhà nhỏ kiểu Victorian nhìn
giống trên bánh đám cưới ấy?”
Zoe xoay
người, lướt môi cô trên môi anh và mỉm cười khi cô cầm chiếc khay lên. “Trong
vài năm kế tiếp, anh sẽ đủ bận rộn với dự án Hồ Mộng rồi.”
“Để anh
mang cái đó cho em.” Alex nói.
“Không, chỉ
cần anh mở cửa. Nhưng vui lòng mang chiếc ấm samovar dùm Justine. Nó thật sự nặng.”
Nhanh
chóng, Alex chuyển động để làm theo. Khi anh đến nhận chiếc bình chứa đầy nước
từ Justine, cô nói. “Cám ơn, Alex.”
Anh ngừng lại
đặt chiếc ấm trên quầy bếp và nói. “Về chuyện ngôi nhà bên hồ... đừng giữ lại
không bán vì Zoe và anh. Bọn anh sẽ hạnh phúc ở bất cứ nơi nào bọn anh sống. Và
đó là một vận may hết sức xứng đáng sau tất cả những gì em đã làm để giúp Zoe.”
Justine mỉm
cười với anh. “Em sẽ suy nghĩ về điều đó. Tối nay em sẽ đi ăn tối với Jason. Em
chắc chắn anh ấy sẽ nhắc đến nó.”
Vẻ kinh ngạc
loé sáng trong mắt Alex. “Anh ta không đề cập đến điều đó.” Sau một thoáng lưỡng
lự, anh thêm, “Hãy cẩn thận, Justine.”
“Tại sao?”
“Sau khi trải
qua gần một ngày quanh Jason, Anh có thể cam đoan với em, anh ta là loại người
sắp đặt những trò chơi để anh luôn luôn chiến thắng. Anh sẽ tiến xa hơn với thoả
thuận công việc, nhưng nếu anh suy nghĩ về chúng quá nhiều, chúng sẽ gây cho
anh tâm trạng căng thẳng.”
“Em cũng vậy.”
Justine thú nhận với vẻ ngượng ngùng.
Alex liếc
cô với một bên chân mày uốn cong. Anh nhấc chiếc ấm samovar lên. “Vậy tại sao
em lại đi ăn tối với anh ta?”
“Anh ấy nói
anh ấy thích em.”
“Và?”
“Khoảnh khắc
sau khi anh ấy nói điều đó, em có cảm giác rằng em có phần...gần như...cũng
thích anh ấy.”
“Đàn bà.”
Alex nói đầy cảm xúc, và mang chiếc ấm samovar khỏi bếp.
1 nhận xét:
tks ban vi da dich truyen nay
Đăng nhận xét