Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Crystal Cove 6



CHƯƠNG SÁU.

Justine nhìn chằm chằm vào anh với vẻ kinh ngạc. “Ý anh muốn nói... anh không phải là người khiêu vũ tốt à?”
“Không, nếu vậy thì anh sẽ nói anh không tốt với nhịp điệu. Thứ đó cũng đúng. Nhưng anh muốn nói điều đó theo nghĩa đen – Anh không có linh hồn.”
“Nếu anh không có, anh không thể ngồi ở đây và nói chuyện với em được. Anh sẽ không còn sống.”
“Em nghĩ linh hồn là gì?”
“Thứ khiến trái tim anh đập, khiến trí óc anh làm việc và làm cho thân thể anh di chuyển.”
“Thật ra, thân thể con người vận hành nhờ vào năng lượng nhiệt điện. Khoảng một trăm watt – tương đương với một bóng đèn tiêu chuẩn.”
“Vâng, em biết điều đó.” Cô nói. “Nhưng em luôn nghĩ về linh hồn như là một nguồn năng lượng.”
“Không, linh hồn là thứ gì đó tách biệt.”
Trông cô có vẻ hoang mang và bối rối khi nhìn cô nhìn vào Jason, lơ đãng nhịp nhịp ngón tay vào đỉnh mũi. Bất thình lình, cô hỏi, “Người Phật tử tin như thế nào về linh hồn?”
“Những ức đoán vô dụng... rằng khi em tập trung vào ý tưởng về bản ngã, và thoả mãn với với việc bản thân được ở trên thiên đường, điều đó sẽ khoá tầm nhìn của em về sự thật và sự trường tồn.”
“Ồ.” Trán cô dãn ra. “Vậy thì với tất cả những gì anh biết, anh hẳn phải có một linh hồn.”
Anh trao cho cô một vẻ trung lập và không đáp
“Anh là một chàng trai thú vị.” Justine nói, trong cách thức dường như còn rất xa mới giống một lời khen.
“Lượt của em. Em biết câu hỏi rồi đấy.”
Cô bắt đầu trông có vẻ bị chọc giận, bứt rứt. “Anh định hỏi em câu hỏi tương tự về bạn trai của em lần nữa à?”
“Em có thể nói dối mà.” Anh gợi ý.
“Em là người nói dối rất tệ. Hỏi em thứ gì khác đi.”
Anh lắc đầu.
“Vậy cho em chọn Thách nhé.” Cô ngừng lại và nói thêm với vẻ khó khăn. “Làm ơn đi.”
Một cái lắc từ chối khác. Và anh quan sát mỗi inch có thể thấy được trên làn da ửng hồng của cô.
“Tại sao điều đó lại khó trả lời đến thế?” anh hỏi.
Dù anh khá chắc chắn là anh đã biết.
Justine đứng lên và đến gần kệ bếp, kéo ra một cuộn màng nhựa bọc thức ăn. Cô xé một khúc màng dài với những động tác kích động, và bọc dĩa thức ăn lạnh lại. “Câu hỏi của anh động chạm đến thứ mà em ghét nói đến, do đó, tất nhiên là em phải miễn cưỡng rồi.”
“Nó còn nhiều hơn sự miễn cưỡng đơn thuần,” anh nói, với tay vào bên dưới mảnh giấy bọc để lấy cắp một quả olive cuối cùng. “Nó có vẻ giống với thứ gì đó mà em không thể nói đến hơn.”
Justine cầm chiếc dĩa mang đến tủ lạnh và đẩy nó vào ngăn tủ. “Em sẽ trở về căn nhà gỗ. Em phải dậy sớm, và đêm nay em vẫn còn vài việc phải làm.”
“Như là?”
“Không phải việc của anh.” Cô nói sẵng. “Hãy rời khỏi bếp, làm ơn đi, để em có thể tắt đèn.”
Jason đứng lên, mang chai vodka và chiếc ly đến quầy bếp. “Em định đầu hàng trước khi trò chơi kết thúc sao? Em nợ anh một câu trả lời... hoặc em phải chịu án phạt.”
“Tốt, em không thể trả lời. Và vì em không mặc nhiều lớp quần áo và anh đã có đôi giày của em rồi. Em không thể thực hiện án phạt. Đó không phải là tình huống chiến thắng đâu.”
Cả hai đều biết cô muốn anh cho cô một cái phao. Một quý ông sẽ làm thế.
“Chúng ta đã thoả thuận về các điều luật rồi.” Anh nhắc cô.
“Phải, nhưng ý nghĩa của chúng là để biết được điều gì đó về nhau, và... giết thời gian theo một cách thân hữu...”
“Anh nên hỏi em điều gì? Anh quan tâm những thứ khiến em không thoải mái.”
“Vào lúc này, điều đó sẽ là anh.”
Jason tiến lại gần cô, ánh mắt anh lướt qua mạch đập có thể nhìn thấy được ở vùng chân cổ của cô. Lặng lẽ anh nói, “Nếu em không cho anh câu trả lời, thanh toán cá cược đi.”
Justine đối mặt với anh hoàn toàn, tỳ lưng vào quầy bếp như thể cô cần chúng để giữ thăng bằng. Đôi mắt cô mở rộng, tận cùng của những vòng cuộn xoáy nâu mượt trong hai sắc thái chocolate đắng và ngọt với sự khiếp đảm và hiếu kỳ. Khi anh đứng gần, anh cảm nhận được sự run rẩy của cô.
“Chạm vào em, và em sẽ kiện anh.” Cô nói khàn khàn.
“Anh không định lấy đi váy của em.” Chậm rãi, Jason nhấc tay và chải những ngón tay dọc theo cạnh cổ cô. Làn da cô mượt mà và đẹp không thể tưởng. Anh đặt ngón tay cái chìm vào hõm phía trước cổ cô, nơi nỗi hoảng loạn đang gõ nhịp.
Justine cứng người, gương mặt cô nhuốm đầy màu sắc nổi loạn. “Tôi sẽ làm điều đó.” Cô thì thào, rõ ràng đã đi đến kết luận nào đó. Với tay vào bên dưới chiếc váy không tay, cô móc ngón tay cái quanh sợi dây áo lót thanh mảnh màu trắng và kéo nó ra. Với một cú vặn người gấp gáp, cô kéo giật khuỷu tay ra khỏi sợi dây áo lót. Sau khi lập lại tiến trình với bên còn lại, cô moi bên dưới đường viền cổ của chiếc váy, tháo khoá móc phía trước và kéo ra một chiếc áo lót màu trắng.
“Đây.” Cô nói. Một vẻ thách thức loé sáng trong mắt cô khi cô trao cho anh chiếc áo lót. “Trò chơi kết thúc.”
Jason cầm chúng một cách máy móc, bàn tay anh khép chặt quanh làn vải co dãn không nếp nhăn, những sợi dây đong đưa bên dưới ngón tay anh. Lớp vải vẫn còn toả ra hơi ấm của thân thể cô.
Anh không thể kềm ánh mắt xa khỏi tà váy trước của cô, nơi đầu ngực của cô tỳ sát rõ rệt vào lớp vải cotton mỏng. Hành động nhỏ trong việc lấy đi một thứ rất riêng tư, giữ một vật phẩm của trang phục vừa kéo căng mật thiết quanh cô đã khuấy đảo những ý tưởng trần tục nhất trong anh. Anh muốn chạm vào cô, trêu chọc cô. Anh muốn cô bên dưới anh, đỏ bừng và phấn khích. Sự khuấy động làm dãn nở các tĩnh mạch của anh, khiến vật đàn ông của anh căng lên. Nó sẽ trở nên rõ ràng trong vài giây, nếu như anh không đặt dấu chấm hết cho điều này.
Anh đến bên chiếc bàn gỗ, khom người nhặt lên đôi sandal bị bỏ lại của cô, và mang chúng trở lại cho cô, cùng với chiếc áo lót và bông hoa origami.
“Anh chỉ định tháo tóc em xuống,” Anh nói dịu dàng, điều đó là sự thật, và cô trao cho anh một cái liếc ảm đạm, đôi gò má rực rỡ.
“Chúc ngủ ngon.” Cô chỉ vào cánh cửa dẫn ra hành lang. “Anh sẽ tự tìm thấy phòng.”
Anh kềm lại một nụ cười toe toét, thích thú với sự bực dọc của cô. “Em có định sẽ mang sữa lắc đến cho anh vào sáng mai không?”
“Không, em sẽ để việc đó cho Priscilla.” Cô ngừng lại trước cửa sau, bàn tay con tự do của cô ve vẩy gần công tắc đèn. “Đi thôi.”
Sẵn lòng, anh tiến về khung cửa đối diện. “Ngủ ngon nhé.” Anh nói, ngay khi đèn tắt và cửa sau đóng lại đầy kiên quyết.
Jason đi lên lầu với những bước chậm rãi, trí óc anh choán đầy những phát hiện về Justine Hoffman.
Anh đã biết về cô nhiều hơn cô có thể đoán được, chắc chắn nhiều hơn cô định bày tỏ. Thật dễ dàng để tìm ra những thông tin cơ bản : Ngày sinh, những nơi cư trú đã qua – chúng là rất nhiều nơi. Trình độ học vấn – Một bằng cấp về quản lý khách sạn tại trường cao đẳng cộng đồng. Tình trạng tài chính – cực kỳ khiêm tốn và được quản lý thận trọng.
Nhưng khung sườn của những thông tin xác thực đó về cô không thể truyền tải được về tính độc nhất vô nhị của một phụ nữ như Justine. Mạnh mẽ, sinh động, với tinh thần phóng khoáng của một nhà thám hiểm. Và vẫn còn có thứ gì đó chìm khuất trong cô đầy thú vị... Cô đã tìm thấy nơi dành cho cô trên thế giới này, và hạnh phúc với chúng.
Hạnh phúc, nhưng không hẳn là toại nguyện. Anh muốn, trong mức độ bản năng nhất, điền đầy khoảng không gian đó giữa những gì cô có và những gì cô cần.
Lực hút thúc ép này với cô, thật là một rắc rối không mong muốn. Chúng khiến anh hối tiếc nhu cầu phải sử dụng cô, chiếm đoạt những gì cô coi trọng nhất.
Nhưng anh cần pháp thuật trong những ý nghĩa xác đáng nhất, và điều đó chỉ có thể đến từ một phù thuỷ, một quyển sách ước, và một chiếc chìa khoá.

***

Justine cảm thấy run rẩy và trống rỗng khi cô bước vào căn nhà gỗ của cô. Cô không hoàn toàn chắc chắn những gì vừa xảy ra, rằng cô chỉ bắt đầu một trò chơi thông thường và Jason biến chúng thành thứ gì đó đe doạ. Thứ gì đó nhục dục.
Anh mắt cô chạm vào chiếc đồng hồ trên tường. Còn mười lăm phút là đến nửa đêm.
Justine đủ thời gian để chuẩn bị cho một câu thần chú.
Tất cả những suy nghĩ về Jason Black bị xua khỏi trí óc cô khi cô nhìn vào vùng sẫm tối bên dưới giường, nơi Triodecad đang đợi.
Mình thật sự sẽ làm điều này sao?
Cô phải thử. Không có lựa chọn nào, bây giờ cô đã biết về geas, cô sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi nó bị bẻ gẫy.
Cô đi đến tủ âm tường và lấy ra một chiếc chổi xể với tay cầm làm bằng cây tuyết tùng. Mùi hương quế lan toả nồng nàn khi cô bắt đầu quét sàn theo chiều ngược kim đồng hồ. Nghịch đảo là cách nói của cộng đồng pháp thuật. Nghi thức quét bằng chổi sẽ xua đuổi các năng lượng tiêu cực.
Sau vài phút quét hăng hái, Justine đặt lại chiếc chổi vào trong tủ và đứng nhón trên ngón chân để với tới chiếc kệ cao nhất. Cô lấy xuống một bình Mason bằng thuỷ tinh chứa đầy hỗn hợp đá và pha lê... thạch anh, đá calcid, đá pyrite, đá vỏ chai, ngọc mã não, ngọc lam, và những loại đá khác được đổ vòng quanh một ngọn nến đặt giữa trung tâm. Sau khi thắp nến, Justine đặt chiếc vại trên sàn. Thành tố cuối cùng cần thiết cho việc hô thần chú là tạo ra một khu vực được bảo vệ. Cô đã thu thập một bó sợi thừng bằng cây gai dầu mềm từ tủ đồ và tháo ra đủ để tạo ra hình thể của một vòng tròn lớn trên sàn nhà.
Cô tìm quyển Triodecad từ bên dưới giường cô. Quyển sách dường như ấm áp và run run trong tay cô. Tháo quyển sách khỏi lớp vải lanh bao bọc quanh nó, cô mang nó đến trung tâm của vòng tròn và ngồi xuống với quyển sách đặt trên lòng.
Cô túm lấy sợi dây chuyền xinh xắn quanh cổ, kéo chiếc chìa khoá từ bên dưới cổ áo, và mở khoá quyển sách ước. Nó mở ra ngay lập tức đến trang mười ba. Justine lướt ngón tay ngang qua lớp giấy da khi chữ bắt đầu xuất hiện. Cô đã luôn tự hỏi, tại sao ai đó hô một câu thần chú đã định trước lại kết thúc trong thảm hoạ, lúc này cô đã hiểu : Đôi khi bạn ao ước thứ gì đó nhiều đến nỗi bạn sẽ không quan tâm đến hậu quả.
Cô tập trung vào ánh nến, sự đu đưa của ngọn lửa xanh quanh tâm điểm của nó, vào màu vàng rực rỡ của lớp bên ngoài, vào sự sắc trắng nhảy múa của đỉnh ngọn lửa. Miệng cô khô khốc. Cô rất sợ hãi. Không phải vì cô sợ sự yểm trừ bị thất bại, nhưng vì cô biết chúng sẽ có kết quả. Và không điều gì còn tương tự sau đó.
Cô đọc nghi thức yểm trừ một lần... hai lần... ba lần.
Nhưng điều đó vẫn không đủ. Trái tim cô vẫn là một nút buộc chặt chẽ. Không có gì thay đổi.
Cần thứ gì đó nhiều hơn nữa.
Một giọt lệ lăn xuống gò má khi cô ôm quyển sách ước vào lòng. Cô nhớ Marigold đã thực hiện rất nhiều lần với những cử chỉ khéo léo khi hô thần chú. “Đây là nền tảng của phép thuật,” Marigold đã từng bảo cô như thế trước đây, sàng lọc một nhúm các khoáng chất và pha lê trong một cái tô. “Mọi thứ nhận được từ trái đất... đá, sợi cây và rễ cây... tất cả đều là công cụ của nghệ thuật pháp thuật của chúng ta. Hãy để cho năng lượng của chúng dẫn đường cho con. Khi một câu thần chú không hoạt động. Điều đó rõ ràng mang ý nghĩa là con chưa tập trung đủ vào mục tiêu. Hãy sử dụng đá pha lê như những thần linh chỉ dẫn.”
Theo bản năng, Justine thổi tắt ngọn nến, đổ vại đá khoáng và pha lê thành một đống trên sàn, và sục những ngón tay cô xuyên qua chúng. Cô nhắm mắt và nhặt ra một viên có vẻ rung động một cách đặc biệt, năng lượng của chúng đang ca hát bên trong cô.
Một viên đá quặng hematite, bề mặt của chúng óng ánh và láng mượt như chất lỏng. Một viên đá từ tính hoá dễ dàng, tốt cho việc cải thiện tuần hoàn máu và chuyển những năng lượng tiêu cực thành tình yêu.
Cô tỳ viên đá vào ngực, ngay trên trái tim cô. Cô che phủ nó chặt chẽ trong lòng bàn tay cô. “Hãy giúp tôi, hỡi các thần linh.” Cô nói một cách khiêm nhường, nuốt xuống cục nghẹn trên cổ cô. “Tôi cần yêu một ai đó. Thậm chí dù nó không kéo dài. Bởi vì, thà có được một ngày với thứ gì đó tuyệt vời thì vẫn tốt hơn mãi mãi không có thứ gì đặc biệt.”
Chậm rãi, một ánh sáng trắng lấp lánh tụ tập bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng. Chúng vỡ thành những đường kẻ tách biệt, những sợi bạc mỏng manh đang vươn xuyên qua ô kính, kéo lê trên tường và trải dọc trên sàn nhà. Ánh sáng di chuyển hướng đến cô giống như những ngón tay bị kéo dài, trượt xuyên qua vòng tròn.
Justine cảm thấy choáng váng, không thể giữ vững được nhịp đập của trái tim mình. Suy nghĩ của cô phóng ra khỏi tầm với, trái tim cô đập nhanh như chú chim ruồi. Cô nhắm mắt chống lại cảm giác như đang rơi chậm, và ngã lộn vào trong những đám mây nửa đêm cùng những giấc mơ êm đềm.
Nhiều phút hoặc nhiều giờ đã trôi qua khi cô nằm ở đó. Cuối cùng ánh trăng đã đánh thức cô, quấy rầy mí mắt đóng chặt của cô, chơi đùa với hàng mi của cô cho đến khi cô nhúc nhích. Cô nhận ra cô đang nằm trên cạnh bên của xương sườn, trên sàn nhà, đầu cô gối trên quyển sách ước. Những trang giấy mượt mà bên dưới má cô, thoang thoảng mùi đinh hương nồng nàn. Cô thấy lạnh, nhưng đó là một cảm giác thoả mãn, giống như được hít thở một luồng không khí trong lành sau khi bị bẫy bên dưới một tấm chăn ngột ngạt. Cô cảm thấy yếu đuối. Cô cảm thấy... tự do.
Duỗi những ngón tay, cô nhìn chằm chằm vào viên đá hematie óng ánh trong lòng bàn tay cô.

Một lời nguyền chứa đựng bên trong viên đá.

Không có nhận xét nào: