CHƯƠNG 23.
Jason vô cùng giận dữ, hướng
trực tiếp đến chính bản thân anh, vì đã đặt những gì anh muốn – là chính bản
thân Justine – lên trên lợi ích tốt đẹp nhất của cô. Anh đã cố vạch ra kết quả
anh muốn, như thể cuộc đời là trò chơi chết tiệt nào đó mà anh có thể chi phối.
Đó là một sai lầm mà anh sẽ
không bao giờ lập lại. Nhưng đã quá trễ để sửa chữa.
Chúa Jesus lòng lành.
Đây là những gì Justine đã sợ
sẽ xảy ra với anh. Đây là những gì mẹ cô và Sage cũng như bà ngoại của
Priscilla và Bean đều đã phải chịu đựng. Giết chết những gì bạn yêu quý nhất.
Chỉ quỷ mới biết bằng cách nào họ có thể sống nổi với điều đó.
Anh nhận ra anh chưa bao giờ
thật sự sợ hãi bất kỳ điều gì cho đến bây giờ.
Trải qua hơn mười năm vừa
qua, anh đã trở nên quen thuộc với ý tưởng về cái chết của chính anh. Mặc dù
anh đã kiên quyết làm nhiều nhất có thể để kéo dài cuộc sống của mình, anh
không bao giờ cho phép bản thân hình dung xa xỉ về chính mình trong tương lai, ở
độ tuổi già nua. Nhưng đó là tiền định, là bắt buộc, không phải như Justine, cô
có một cuộc đời để sống cùng. Anh không muốn chịu trách nhiệm trong việc lấy đi
dù chỉ một phút đơn lẻ của cuộc đời ấy khỏi cô.
Chậm rãi, anh tách khỏi thân
hình mảnh dẻ của Justine và rời khỏi giường. Anh mặc đồ trong bóng tối lờ mờ,
túm lấy điện thoại, và đi ra ngoài hiên. Sau khi đóng cánh cửa kính lại, anh thực
hiện một cuộc gọi.
Anh nghe Sage trả lời. “Xin
chào?”
“Sage,” Anh nói lặng lẽ.
“Tôi là Jason. Bạn của Justine.”
“Thật là một ngạc nhiên thú
vị.”
“Tôi sợ là bà sẽ không còn
thấy thú vị sau khi tôi nói với bà những gì tôi đã làm. Bà có thể dành cho tôi
vài phút không. Chuyện rất quan trọng.”
“Có, dĩ nhiên rồi.”
“Bà có thể để Rosemary cùng
nghe không?”
Khi Jason đợi, anh biết anh
sẽ phải thú nhận mọi thứ với hai phụ nữ già, bao gồm sự việc anh đã mượn… ăn cắp…
Triodecad từ Justine.
Anh xoa trán với những ngón
tay như thể để tẩy xoá những ý nghĩ tự căm ghét chính mình. Đó là một giải
thích duy lý cho những hành động của anh trong sự riêng tư của chính trí óc
anh. Nhưng khi anh phải giải thích hành động của anh với người khác, chúng trở
nên khó bào chữa hơn nhiều.
Anh nghe thấy giọng của
Rosemary. “Có vấn đề gì với Justine sao?” Bà hỏi mà không mào đầu.
“Vâng, tôi nghĩ cô ấy đang
trong tình trạng nguy hiểm bởi vì tôi. Tôi chắc chắn điều đó. Tôi cần cả hai bà
giúp tôi sửa chữa điều đó.”
***
Bữa tiệc cocktail được tổ chức
tại căn hộ tầng thượng của Hotel hội nghị, trong lúc những cuộc thi đấu và
trưng bày được đặt trong những phòng chiêu đãi tiệc đồ sộ dưới sảnh. Bức tường
kính từ sàn đến trần để lộ một cảnh quan của dự án tái phát triển bến tàu thuỷ
của cảng biển, với những lều vải, công viên, và một lối di dạo ven biển.
Justine cảm thấy thoải mái
trong bầu không khí khiêm tốn của bữa tiệc. Đám đông bao gồm các cư dân địa
phương San Diego và những người trong ngành công nghiệp Video-game, tất cả đều
có vẻ thân thiện và thực tế. Một số mặc trang phục được thiết kế, một số với áo
thun và quần khaki. Justine thấy biết ơn việc Zoe cứ khăng khăng đóng gói chiếc
váy đen nhỏ - nó thật hoàn hảo cho một sự
kiện giống như thế này.
“Em không nghĩ em có thể
chuyện trò với bất kỳ ai,” Cô bảo Jason. “Em đã mong chờ cuộc trò chuyện sẽ xảy
ra theo cách quá kỹ thuật, hoặc những người đó sẽ khó gần. Nhưng cho đến lúc
này, tất cả bọn họ đều tử tế đến không thể tin được.
“Vẫn thường như thế với những
cuộc trò chuyện,” Jason đáp, mỉm cười với gương mặt biến chuyển của cô. “Tất cả
bọn anh đều trải qua quá nhiều thời gian đơn độc trước máy tính đến nỗi được
rong chơi với người thật có cảm giác giống như được thoát ra khỏi hầm tối vậy.”
Giọng cười cợt của một phụ nữ
trẻ thêm vào, “Đó là lý do tại sao tôi thích gọi chiếc máy tính của tôi là anh
bạn trai đầu vuông hơn” Người phụ nữ và hai người đàn ông, tất cả đều trong độ
tuổi hai mươi, tiến đến gần họ.
“Cô ấy cũng thích anh bạn
trai thật theo cách đó,” Một trong số họ nói. Gương mặt anh ta hẹp và láu cá,
đôi mắt sáng ngời vẻ hóm hỉnh vui tươi. “Tôi là Ross McCray” – anh ta với tay
ra để bắt tay Jason – “và đây là các đồng nghiệp của tôi, Marlie Trevino và
Troy Noggs.”
Khi mỗi người lần lượt bắt tay
Jason, Marlie, một cô gái tóc vàng, khoẻ mạnh, gò má hồng hào, nói bằng một giọng
thì thầm kịch hoá, “Tất cả chúng tôi đều làm việc cho Valiant Interactive.”
Jason nhìn họ với vẻ suy
đoán. “Hai chàng trai các anh có một trò chơi được lên kế hoạch tung ra vào
tháng tới. Shadow Justice, nếu tôi nhớ không lầm. Tin đồn lan đi rất nhanh mà.”
Bộ ba trông có vẻ rúng động.
“Tôi là một hoạ sĩ cho các nhân vật,” Ross nói, “và hai người này là các nhà lập
trình.”
“Đây là Justine Hoffman,”
Jason nói, quàng một cánh tay quanh vai cô. Một người bạn gần gũi nhất. Cô ấy
làm chủ một nhà trọ có phục vụ điểm tâm tại San Juans.”
“Tuyệt quá,” Marlie la lên,
lắc tay Justine. “Đây là hội nghị về trò chơi đầu tiên của chị sao? Hãy nghe lời
khuyên của tôi… đừng bao giờ đi xuống phòng họp mà còn hoàn toàn tỉnh táo. Và
cũng đừng, dù bất kỳ hoàn cảnh nào, ngồi vào trong những chiếc ghế nhồi hạt đậu
trong phòng thi đấu.”
Trong vài phút, Jason lắng
nghe khi bộ ba mô tả vài vấn đề đồ hoạ đã làm chậm trễ ngày khai trương dự định
ban đầu của trò chơi, và những lo lắng của họ trước phản ứng của những người
hâm mộ về việc phải tải xuống một miếng vá trong lần đầu tiên trò chơi được
chơi. “Tôi sẽ không lo lắng,” Jason nói. “Nếu miếng vá một ngày làm cho trò
chơi có được trải nghiệm tốt hơn, họ sẽ nguyền rủa trong năm phút và sau đó họ
sẽ quên ngay thôi.” Anh nhìn xuống Justine. “Anh có thể lấy cho em thứ gì đó để
uống không?”
“Vang trắng, làm ơn.”
Liếc nhìn người phụ nữ còn lại,
Jason hỏi. “Cô muốn uống một chút không, Marlie?”
Cô ấy có vẻ hài lòng và ngạc
nhiên trước lời đề nghị. “Cám ơn, Vâng. Tôi muốn thử một trong những thức uống
màu xanh mà tôi đã thấy người ta đang mang đi vòng quanh.”
“Tôi sẽ trở lại ngay.”
Marlie gần như đang làm dáng
khi Jason đi đến quầy bar. Quay trở lại với Justine cô ta nói, “Ôi, lạy Chúa
tôi. Tôi vừa gặp Jason Black và anh ấy đi lấy thức uống cho tôi. Tôi sắp qua mặt
toàn bộ các fan hâm mộ nữ rồi.”
“Tôi đã luôn nghe rằng anh ấy
là một vị thần trong thân thể của một mô hình đàn ông,” Ross nói, hoàn toàn
ngây ra, “nhưng tôi không nhìn thấy điều đó.”
“Đó là bởi vì cậu bị mù bởi
vẻ quyến rũ của anh ấy rồi.” Troy nói.
“Cứ làm như anh ấy là một
ngôi sao nhạc rock ấy.” Justine nói, bật cười.
“Anh ấy còn hơn như thế ấy
chứ.” Troy nói. “Anh ấy là một huyền thoại.” Nhìn thấy phản ứng của cô, cậu ta
thêm. “Không, không đùa đâu. Mức độ nhân vật đáng được tôn sùng.”
Justine trao cho cậu ta một
ánh mắt hoài nghi. “Tôi nghĩ có nhiều người khác cũng đã làm những việc Jason
làm mà.”
Lời nhận xét được tiếp nhận
gần như một lời báng bổ, và tất cả ba người họ đang vội vàng soi sáng cho cô.
Phải, có hàng ngàn nhà điều hành và phát triển trò chơi tuyệt vời, nhưng Jason
đã làm nên một thiên sử thi RPGs – trò chơi nhập vai (Role-Playing Games)– tuyệt
hơn bất cứ ai khác trong nghề. Anh đã nâng chúng lên mức độ vượt xa hơn những
gì mà người khác đã làm, đồng thời, anh thật sự không có người ngang hàng. Công
việc của anh thường được trích dẫn như là một điển hình của những trò
video-game mang hình thức nghệ thuật, mời chào thế giới hấp dẫn đến nỗi bất kỳ
ai chơi một trò chơi của Inary sẽ không cưỡng nổi bị cuốn vào trong vẻ đẹp chết
chóc, đầy tai hoạ của nó.
Mặc dù những trò chơi của
Inarry đã kiếm được danh tiếng về mặt ma thuật công nghệ, như là tính hiện thực
kỳ tuyệt của hiệu ứng nước, hoặc chi tiết
của gương mặt các nhân vật, pháp thuật thực sự nằm trong cách trò chơi tạo ra
những kết nối cảm xúc.
“Inari luôn đặt người ta vào
máy vắt,” marlie nói. “Skyrebels khiến cho mọi người khóc như một đứa trẻ vào
lúc kết thúc.”
“Tôi không có.” Ross nói.
“Ôi, thôi nào,” Marlie nói.
“Khi chàng trai làm tổn thương chí tử một con rồng và anh ta nhận ra đó là vợ
anh ta mà không làm cậu khóc ư?”
“Và cô ấy bay đi đến nơi nào
đó để chết một mình,” Troy thêm vào. “Cậu không cảm thấy gì sao, Ross? Thật
không?”
“Có lẽ tớ có mờ lệ trong một
giây.” Ross thú nhận.
“Cậu ấy đã nức nở cho đến
khi không còn nước mắt thì có,” Marlie bảo Justine.
Khi Jason quay trở lại với một
ly vang cho Justine và một cocktail cho Marlie, Justine bảo anh. “Có lẽ em phải
thử một trong những trò chơi của anh. Họ vừa kể với em tác phẩm của anh kỳ diệu
như thế nào.”
“Công trạng thuộc về nhóm của
anh ở Inari – Họ rất tuyệt với những gì họ làm.”
Một giọng nói mới góp vào cuộc
trò chuyện khi một cặp thanh niên trẻ tiến đến gần họ. “Làm sao anh chỉ nói điều
đó sau lưng chúng tôi thôi vậy?”
“Tán tụng quá nhiều sẽ mất động
lực thúc đẩy,” Jason đáp, giơ tay ra để bắt tay họ. Anh giới thiệu họ như là những
nhà thiết kế trò chơi của Inari, những người là một phần của nhóm hội thảo lúc
sớm trong ngày. Cười toe toét, họ tiếp tục loan báo với anh rằng cho đến bây giờ,
mức độ tán dương đánh mất động lực thúc đẩy không phải là thứ mà họ hoặc bất kỳ
ai khác tại Inary từng được trải nghiệm.
Nhận ra rằng một trong những
nhà tài trợ khác đang ra hiệu anh đến một cạnh khác của căn phòng, Jason trượt
bàn tay anh vào bên dưới khuỷu tay của Justine. “Thị trưởng và đô đốc cảng vừa
đến,” Anh nói với giọng thấp. “Em sẽ đi cùng anh đến gặp họ nhé?”
Cô mỉm cười với anh. “Dĩ
nhiên rồi.”
Jason nói với nhòm người
quanh họ. “Mong các bạn thứ lỗi, Justine và tôi phải đi rồi.”
“Anh sẽ không trải qua toàn
bộ buổi tối với chúng tôi sao?” Troy hỏi, trông có vẻ hơi bối rối.
Jason cười toe toét. “Thật
tuyệt được gặp các bạn. Chúc may mắn với sự khai trương trong tháng tới nhé.”
Nhưng ngay khi anh bắt đầu
xoay bước rời khỏi cùng Justine, Marlie rụt rè hỏi, “Một điều nhanh thôi…
Jason… có cách nào tôi có một bức ảnh cùng anh không? Tôi có điện thoại chụp
hình được ngay đây rồi, và điều đó chỉ mất một giây thôi.”
Trông Jason có vẻ ân hận. “Rất
tiếc, nhưng tôi tránh né việc chụp hình y như chạy khỏi bệnh dịch vậy.”
Marlie che dấu sự thất vọng
của cô bằng một nụ cười. “Tôi đã hình dung như thế. Dù vậy, bất kể thế nào tôi
cũng hỏi liều thử xem.”
Một trong những nhà thiết kế
của Inary nói một cách ranh mãnh. “Chúng tôi có một lý thuyết về nỗi ám ảnh trước
ống kính của Jason. Anh ấy bí mật sợ rằng điều đó sẽ lấy mất linh hồn của anh ấy.”
Jason liếc nhìn Justine, một
ánh đu đưa thích thú thầm kín trong mắt anh.
“Thêm một điều nữa thôi,” Marlie
nói, “Sau tiệc cocktail, một nhóm chúng tôi định tham dự một trong những sự kiện
dưới lầu. Cứ thoải mái đi cùng chúng tôi nếu các vị thấy thích nhé.”
“Sự kiện nào?” Justine hỏi.
“Cuộc diễu hành sắc đẹp Miss
Klingon.”
“Tôi rất thích xem Star
Trek!” Justine la lên, hài lòng bắt được một chủ đề mà cô thật sự biết được điều
gì đó về chúng.
“Đó là một cuộc diễu hành
tuyệt vời,” Ross nói. “Trong suốt sự phân chia tài năng, người chiến thắng của
năm vừa qua đã bị khuấy đảo với một chiếc gậy trừng phạt Klingon. Nhưng thứ thật
sự đưa cô ấy lên đỉnh cao là cuộc thi áo đầm dạ tiệc, khi cô ấy doạ toàn thể
khán giả bằng chấn thương chẳng mấy ấn tượng.
“Điều đó nghe có vẻ vui,”
Justine nói, bật cười. “Cô liếc nhìn Jason, “Chúng ta sẽ đi nhé?”
“Anh thích bị đập bằng cây gậy
trừng phạt hơn.”
“Chúng ta có thể đứng ở cuối
phòng,” Cô dỗ dành. “Sẽ không ai thấy anh đâu.”
“Anh lo lắng nhiều hơn về những
gì anh sẽ thấy,” Jason nói. Nhưng khi anh nhìn Justine, anh mỉm cười thiểu não
và thì thầm, “Làm sao anh có thể nói không với em được chứ?”
***
Sau tiệc cocktail, họ lấy
thang máy đến phòng tiệc và hội nghị. Những cánh cửa trượt mở để lộ một sự hỗn
loạn của không khí lễ hội mà dường như mọi thứ và bất kỳ thứ gì đều được cho
phép. Gần như mọi người đều mặc trang phục hoá trang : Romulan, Robot, Storm
Trooper*, các chiến binh trong Mortal Kombat* và Assassin’s Creed, ngay cả một
bầy chó được phục trang như tập đoàn răng nanh của Starfleet*.
(*Romulan, Robot, Storm Trooper : các nhân vật trong giải
ngân hà trong phim Star Trek.
*Starfleet: Một tổ chức trong film Star Treck thuộc liên
đoàn vũ trụ chịu trách nhiệm nghiên cứu, thăm dò, quốc phòng, ngoại giao, gìn
giữ hoà bình với đầu não đặt trên trái đất, nhưng điều hành bởi các thành viên
của các hành tinh trong liên đoàn, trong đó người Trái đất vẫn đóng vai chủ đạo.
*Mortal Kombat : cuộc chiến sinh tử là một series trò chơi
điện tử về võ thuật mang tính đối kháng cực cao.
*Assassin’s Creed : một game phiêu lưu
mạo hiểm trong thế giới mở mang tính lịch sử-viễn tưởng.)
Giữ bàn tay Justine chắc chắn
trong tay anh, Jason kéo cô xuyên qua đám đông. Tiếng ồn xấp xỉ với mức độ
decibel của máy bay hạ cánh. Một trong những khu vực chung đặc biệt huyên náo :
có vẻ như ai đó trong trang phục Jabba the Hutt bị mắc kẹt trong cửa phòng vệ
sinh nam, và những người ngoài cuộc đang cố gắng kéo anh ta ra.
Ai đó đã giải quyết tình thế
khó xử đó bằng cách dùi những chiếc lỗ trên trang phục Jabba bằng một thanh kiếm
cong. Đám đông được mua vui bằng sự xì hơi đó. Khi trang phục đã co rút lại một
cách hiệu quả, các tình nguyện viên hè nhau kéo anh ta ra khỏi lớp cao su và vải.
Tất cả bọn họ đều hò reo khi anh ta rốt cuộc cũng thoát ra được. “Chúng ta hãy
cùng ôm nào,” Một trong những người giải cứu la lên với những người khác.
“Chúng ta có thể ôm chứ?”
Cười khúc khích trước những
hành vi tai quái, Justine ngước nhìn Jason. “Thứ này vui thật.”
“Thật là điên quá chừng.”
“Vâng. Em cảm thấy gần như
bình thường trước sự tương phản này.”
Jason quấn đôi tay anh quanh
cô, ôm cô với vẻ bảo vệ trong đám đông chen lấn. Điều đó có cảm giác như thể họ
là một ốc đảo nhỏ bé, bình yên giữa một vùng biển náo động. “Em biết không,”
Anh bảo cô, “có những thứ đáng khao khát nhiều hơn được trở thành người bình
thường.”
“Như là gì?”
Cúi đầu, anh thì thầm sát
bên tai cô. “Trở thành chính em.”
“Điều đó quá dễ.”
Anh bật cười lặng lẽ và bổ
sung thêm, “Trở thành chính xác đúng như em là ai và yêu thích điều đó.”
“Điều đó quá khó.” Cô vươn
tay lên và cong bàn tay tỳ sát vào bên cạnh gương mặt gầy gầy của anh, vào rìa
quai hàm mạnh mẽ của anh. Một làn sóng thương yêu tràn qua cô, và trong khoảnh
khắc đó, tất cả những gì cô muốn là ở một mình với anh. “Này,” Cô nói êm ái,
“Anh sẽ nói sao nếu chúng ta bỏ qua cuộc diễu hành sắc đẹp và trở về Del?”
“Em có chắc không? Phòng
khiêu vũ ở ngay bên kia thôi.”
“Em chắc chắn. Chân em đã bắt
đầu đau rồi. Và ở đây quá ồn ào. Bên cạnh đó… Nếu anh đã xem một cuộc khiêu vũ
trình diễn Klingon thì anh đã thấy tất cả họ rồi.”
***
Justine thức giấc sáng hôm
sau, căng tràn kiểu thoả mãn chỉ có thể đến từ hai ngày tuyệt vời với thức ăn,
sex, và giấc ngủ.
Thật không may, Jason không
chia sẻ tâm trạng ấy của cô. Anh lo lắng, nghiền ngẫm điều gì đó mà dường như anh
không có ý định thảo luận.
Đêm cuối cùng tại giường, cô
nhận ra anh đang nằm thao thức bên cạnh cô, cho dù anh hoàn toàn bất động.
“Một ly rượu dỗ giấc ngủ có
giúp được gì không?” Cô hỏi trong bóng tối. “Em chắc chắn có một ít vodka trong
quầy bar nhỏ.”
“Không, anh ổn mà.”
“Nếu anh muốn đọc sách hoặc
xem tivi – bất cứ thứ gì anh thường làm trong những đêm khó ngủ - điều đó cũng ổn
với em.”
Jason đã từ chối.
Sau vài phút im lặng căng thẳng,
Justine nói, “Em có thể cảm thấy anh đang lo lắng. Anh có thể cho em một dấu hiệu
nào đó không? Nếu có bất kỳ điều gì em đã nói hoặc làm…”
“Không, không có điều gì giống
như thế hết.” Anh xoay người để đối mặt với cô, bàn tay anh đặt trên đường cong
của hông cô. “Một vấn đề liên quan đến công việc. Quá mang tính kỹ thuật để có
thể giải thích. Anh có thể đối phó với nó được mà.”
Cô di chuyển sát vào anh
hơn, nâng gối cô lên. “Anh có cần một sự xao lãng không?”
“Có lẽ.” Hơi thở của anh
tăng nhanh khi anh cảm thấy suối tóc mát lạnh của cô trải dài trên da anh. “Có
ý tưởng nào không?”
“Chỉ một thôi.” Cô đè ngửa
anh ra và di chuyển lên trên anh, vơ vẩn dọc theo thân thể anh. Anh nằm bên dưới
cô, mọi bắp cơ căng lên. Miệng cô chạm vào anh tại nhiều nơi như thể cô đang tô
điểm anh bằng những nụ hôn. Đôi tay anh tìm kiếm tóc cô, chơi đùa dịu dàng.
Cô cưỡi lên anh và hạ thấp bản
thân xuống một cách thận trọng, rên rỉ với sự lấp đầy khoan khoái, lên, xuống
chậm rãi. Anh bắt nhịp cùng cô cho đến khi họ chuyển động trong sự nhấp nhô dao
động giống như loài sinh vật thay hình đổi dạng nào đó, một cơn sóng xúc cảm
nâng họ lên trên những đợt sóng mới. Đó là tất cả những gì có ý nghĩa, sự tuôn tràn
của cuồng nhiệt vào trong cuồng nhiệt, của tình yêu quyện lấy tình yêu.
***
“Bất chấp những nỗ lực tốt
nhất của em,” Justine nói vào sáng hôm sau khi họ uống café trong bếp. “Anh vẫn
bất an.”
Jason cau có nhìn xuống điện
thoại của anh, những ngón tay anh nhanh nhẹn gõ trên màn hình cảm ứng. “Điện
thoại của anh tự động chuyển ngày và giờ theo vùng. Anh đã cố cài đặt lại chế độ
thủ công, nhưng sự điều chỉnh chỉ kéo dài trong vài giây. Anh định đặt nó vào
trong lò vi sóng và nướng chín nó cho rồi.”
Justine với tay lấy chiếc ví
xách tay trên quầy bếp và kéo điện thoại của cô ra. Nhìn vào màn hình, cô nói với
vẻ sửng sốt. “Theo điện thoại của em, chúng ta đang ở Bắc Kinh và đó là tám giờ
tối. Điều gì đang diễn ra vậy? Đồng hồ trong phòng ngủ và bây giờ là thứ này.
Em tự hỏi liệu…”
“Trùng hợp thôi.” Jason nói
một cách cộc cằn. “Đồng hồ trong phòng ngủ chết máy bởi vì hết năng lượng.”
“Còn những chiếc điện thoại
di động thì sao?”
“Chắc là chúng đã tiếp nhận
sự cập nhật phần mềm đã làm đảo lộn sự kết nối dữ liệu.” Jason trượt điện thoại
trở lại túi anh. “Hành lý của em đã được thu xếp chưa? Chúng ta phải đi trong
vài phút nữa.”
“Anh muốn tống khứ em đấy
à?” Justine hỏi nhẹ nhàng, thả điện thoại của cô vào trong ví xách tay.
“Không, anh muốn em đến sân
bay với nhiều thời gian để kiểm tra an ninh thôi.”
Một nhân viên mang hành lý đến
để chuyển những chiếc túi của họ đến chiếc xe thuê đậu phía trước khách sạn.
Trong lúc anh ta và Jason trải qua cuộc trò chuyện xã giao việc-lưu-trú-của-anh-thế-nào,
Justine nhìn qua căn nhà nghỉ để chắc chắn rằng cô không bỏ sót thứ gì lại. Cô
nhặt chiếc cặp chứa Triodecad lên và đi theo Jason ra bên ngoài.
“Anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ
có lúc trở lại nơi này không?” Cô hỏi đầy bâng khuâng, lấy một cái nhìn cuối
vào bờ biển Coronado.
“Nếu em muốn.” Jason lấy chiếc
cặp khỏi tay cô và giữ lấy tay cô khi họ đi bộ trở lại khách sạn. “Nhưng anh
nghĩ rằng em không muốn đi du lịch.”
“Em có thể linh động. Nếu
anh muốn ghé thăm đảo, em sẽ đền đáp bằng cách đến San Francisco hoặc bất kỳ
nơi nào khác anh muốn. Hai người chúng ta cần chút nỗ lực cho một mối quan hệ tầm
xa.” Cô ngừng lại. “Đó là những gì điều này có, đúng không?... Một mối quan hệ
thực sự?”
“Nó có thể là điều gì khác
được sao?”
“Chà, nó có thể là một trong
những mối quan hệ mơ hồ trông có vẻ và có cảm giác giống như thật, ngoại trừ
anh không bao giờ chắc chắn liệu anh có thể giữ một chiếc bàn chải đánh răng tại
nơi ở của anh ấy hay không. Và anh không bao giờ nói ra từ ‘mối quan hệ’, anh
chỉ thích nó như là ‘thứ mà chúng ta đang làm’. Và anh không thể nói về việc trở
nên độc nhất, cho dù anh thầm muốn điều đó.”
“Không có gì mơ hồ về mối
quan hệ này hết,” Anh nói. “’Yes’ với bàn chải đánh răng, ‘No’ với việc nhìn ngắm
người khác.”
Bàn tay cô siết chặt tay
anh. Có những lúc anh có thể quá thẳng thắn. Nhưng vẫn còn quá nhiều thứ về anh
đầy bí ẩn, cảnh giác, phức tạp.
“Em thức dậy sáng nay và
nghĩ đến vài thứ các chàng trai Valiant Interactive nói đêm qua,” Cô nói, “Họ
nói với em về kết cục của một trong những trò chơi của anh, khi một người đàn
ông làm tổn thương một con rồng và sau đó phát hiện ra đó chính là vợ của anh
ta, và con rồng đã bay đi để chết một mình.”
“Phải.”
“Điều đó quá buồn. Tại sao
cô ấy phải chết vào lúc cuối như thế?”
“Cô ấy không phải chết. Có một
mức độ bí mật trong trò chơi. Vài người chơi đã lâm phải cảnh đó, và những người
khác nghe được những lời đòn thổi nhưng không biết cách truy cập chúng. Nếu em
có thể xoay sở để đạt được mức độ đó, người đàn ông có một cơ hội khác để tìm
kiếm vợ anh ta và cứu cô ấy.”
“Bí mật để truy cập được mức
độ ấy là gì?”
“Trong suốt thời gian để
chơi trò chơi, có hàng ngàn lựa chọn về cách nhân vật của em sống, chiến đấu,
làm việc, hy sinh vì người khác. Em đối mặt với những cơ hội lựa chọn ra con đường
dễ dàng, hoặc giữ vững các nguyên tắc của em. Vào lúc cuối cùng, nếu phần lớn
những lựa chọn của em là những lựa chọn có đạo đức, mức độ cuối cùng sẽ tự bẻ
khoá cho em.”
“Vậy nhân vật của anh phải
hoàn hảo trong suốt trò chơi sao?”
“Anh ta không phải hoàn hảo.
Chỉ đủ tốt là được. Anh ta phải học được từ những sai lầm và đặt lợi ích của
người khác trên lợi ích của chính mình.”
“Nhưng tại sao lại có mực độ
bí mật? Tại sao không nói với mọi người đặt điều đó lên trên hết, và cho họ một
sự khuyến khích để đi theo một lựa chọn đúng.”
Anh
cười nhẹ. “Bởi vì anh thích cái ý tưởng rằng đôi khi trong cuộc sống - hoặc
trong tưởng tượng – em có được tưởng thưởng về việc làm điều hay lẽ phải.”
1 nhận xét:
Tôi không thể cảm ơn Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đủ để giúp tôi khôi phục lại cuộc hôn nhân của mình với niềm vui và sự an tâm của nhiều vấn đề gần như dẫn đến ly hôn. Cảm ơn Chúa, tôi đã tổ chức Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đúng giờ. Hôm nay tôi có thể nói với bạn rằng Tiến sĩ EKPEN TEMPLE là giải pháp cho vấn đề này trong hôn nhân và mối quan hệ của bạn. Liên lạc với anh ấy tại (ekpentemple@gmail.com)
Đăng nhận xét