CHƯƠNG 21.
Vào buổi sáng thứ ba sau khi
Jason rời khỏi quán trọ, Justine đang đấu tranh để kềm lại nỗi đau. Cơn giận đã
trao cho cô năng lượng để sắp đặt sẵn sàng cho một đợt khách mới : Công việc bảo
dưỡng như là sửa chữa một toilet bị vỡ, cài đặt lại một điều khiển ti vi từ xa,
thay thế xà bông và các sản phẩm vệ sinh cho mỗi phòng. Cơn giận cũng đẩy cô vượt
qua sự tẻ nhạt của công việc sổ sách và thanh toán hoá đơn, đặt hàng các vật phẩm
mới, và gởi e-mail xác nhận với khách trọ đặt phòng trước.
Vấn đề nằm ở chỗ Justine
không chắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô buông thả cơn giận. Cô không muốn mềm yếu
trước Jason. Và cô không muốn nhìn thấy hành động của anh trong ngữ cảnh : Tình
yêu không phải một hoàn cảnh giảm nhẹ. Cô phải tập trung chỉ trên những gì anh
đã làm, và lờ đi nguyên do phải làm điều đó. Đó là lý do tại sao cô đã giãi bày
ít nhất có thể về tình huống với Zoe, người cực kỳ tin tưởng vào ngữ cảnh. Và
tình yêu.
Khi đang giặt khăn trải và
khăn tắm, Justine nhận được một cuộc gọi từ Priscilla, người cho đến lúc này đã
không trả lời bất cứ tin nhắn đầy phẫn nộ nào của cô.
Justine đã chờ đợi cuộc gọi
đó, đã giữ cho bản thân thức tỉnh vào ban đêm diễn tập những lời huyênh hoang
dài moi gan ruột sẽ để lại Priscilla trong một đống hối lỗi. Nhưng khi cô trả lời,
Justine điên tiết khi nhận ra rằng tất cả những gì cô có thể nói là một tiếng ‘hello’
nghẹn ngào. Tất cả những từ ngữ kịch liệt đã đan rối lại với nhau giống như những
sợi chuỗi mảnh mai.
“Jason không hề biết tôi
đang gọi cho cô,” Priscilla nói. “Anh ấy sẽ giết tôi nếu anh ấy biết.”
“Quyển sách ước của tôi ở
đâu?” Justine nghẹn ngào hỏi.
“Jason giữ nó. Anh ấy chăm
sóc nó thực sự rất chu đáo. Anh ấy sẽ mang nó về cho cô vào cuối tuần.”
“Bây giờ anh ấy ở đâu?”
“Có một cuộc hội thảo ở San
Diego. Đó là một cuộc hội họp hội hè lớn. Anh ấy phải làm một nhà bảo trợ tài
chính cho quỹ từ thiện và…”
“Chị có ở cùng anh ấy
không?”
“Không. Anh ấy ở lại Little
Rock đêm trước và rời khỏi để đến California hôm qua.”
“Little Rock?” Justine lập lại,
bối rối. “Arkansas?”
Giọng của Priscilla dịu đi.
“Bà ngoại và bà cô của tôi là những người có năng lực siêu nhiên. Họ đã giúp để
tìm ra lời nguyền sử dụng cho Jason.”
“Dùng Triodecad của tôi,”
Justine căng thẳng nói. “Điều đó đúng là tuyệt nhỉ. Các vị đã sử dụng loại lời
nguyền nào thế?”
“Trường thọ.”
Cơn giận của Justine lao dốc
giống như một người leo núi đang tuột xuống trên bề mặt đá. Rơi thẳng vào trong
một màn sương dày u ám. Cô nhắm mắt và tựa người vào chiếc máy sấy quần áo, cần
sức nóng của nó. Cô phải lấy vài hơi thở sâu trước khi có thể nói. “Chị có thường
sử dụng pháp thuật cao cấp không?”
Giọng của Priscilla thận trọng.
“Granny nói bà ấy nghĩ điều đó đã làm được rồi. Vì thế không có gì phải lo lắng
đâu. Cô sẽ có lại quyển sách của cô và rồi…”
“Có hai điều phải lo lắng đến,”
Justine nói sắc bén. “Một là nếu các vị hô thần chú sai. Cái kia là nếu các vị
hô thần chú đúng.”
“Tôi không hiểu.”
“Để tôi đặt nó theo cách này
: Chỉ bởi vì chị có thể làm được điều gì đó không có nghĩa là chị nên làm.
Không có cách nào để biết được chính xác chị đã đặt thứ gì vào trong sự vận động.
Chúng ta sẽ chỉ tìm ra khi đã quá trễ. Và nếu chị đã thực hiện đúng… Jason sẽ
phải chịu đựng về điều đó sau này. Sự trường thọ siêu nhiên là một lời nguyền,
Priscilla. Nó không có bất kỳ bảo đảm nào chống lại bệnh tật, hoặc mất trí hoặc
những thứ đáng sợ có thể xảy ra trên thân thể con người. Bảo đảm duy nhất là
anh ấy sống, và vẫn sống, và sống mãi cho đến khi anh ấy sẽ làm điều gì đó để kết
thúc sự khốn khổ của mình.” Cổ họng cô thít chặt. “Tôi đã nói điều này với
Jason rồi, đồ ngốc bướng bỉnh ấy!”
“Anh ấy làm điều này bởi vì
anh ấy yêu cô.” Priscilla buột miệng.
“Cho phép tôi ngắt lời. Anh ấy
sẽ làm điều đó bất luận thế nào, vì những nguyên do ích kỷ của chính anh ấy.”
“Anh ấy yêu cô.” Priscilla lập
lại.
“Tại sao cô nghĩ như thế?”
Justine hỏi đầy mỉa mai. “Bởi vì anh ấy nói như thế ư?”
“Bởi vì đó là sự thật. Mọi
người đều biết cô là thần chết của anh ấy. Lời nguyền trường thọ sẽ không chống
lại được tai ương phù thuỷ. Nhưng Jason chẳng thèm bận tâm – tất cả những gì
anh ấy muốn là mua được thêm chút thời gian bên cô.” Priscilla buột ra một hơi
thở thất vọng. “Cha tôi đã chết rất sớm, giống như cha cô vậy. Mọi người đã cảnh
báo ông ấy đừng bao giờ cưới mama của tôi. Họ khuyên ông ấy nên chạy thật xa, để
lời nguyền không bao giờ chạm được vào ông ấy. Tôi đã luôn tự hỏi tại sao ông ấy
không chịu lắng nghe. Tôi không thể đoán ra bằng cách nào một người đàn ông lại
có thể mù quáng vì yêu đến nỗi ông ta thà chết hơn là sống mà không có điều đó.
Chà, bây giờ tôi đang tận mắt chứng kiến. Chẳng có cách nào cứu được Jason hết.
Anh ấy tìm kiếm thứ anh ấy còn ước muốn thậm chí nhiều hơn việc có được linh hồn,
và đó là cô. Nếu cô không chấp nhận anh ấy, anh ấy sẽ đợi.”
“Anh ấy sẽ phải trải qua phần
còn lại của cuộc đời anh ấy để chờ đợi.” Justine cáu kỉnh.
“Tôi đã bảo anh ấy như thế.”
“Và anh ấy nói gì?”
“Vậy thì chờ đợi là cách tôi
sẽ yêu cô ấy.”
Justine im lặng, bàn tay cô
cuộn thành một nắm đấm trên bề mặt kim loại ấm áp của chiếc máy sấy.
“Tôi cầu Chúa là không người
đàn ông nào sẽ từng muốn tôi théo cách đó,” Priscilla tiếp tục. “Và tôi xin lỗi
về sự tham gia của tôi trong tất cả những thứ này. Nhưng tôi gọi để nói cho cô
biết Jason ở đâu, phòng trường hợp cô không muốn lãng phí thời gian. Bởi vì cho
dù lời nguyền đó có hiệu quả… cô không có được mãi mãi đâu.”
***
“Đừng lo lắng gì hết.” Zoe
nói một cách phấn khởi, đặt chồng quần áo vào trong chiếc va li để mở trên giường
của Justine. Zoe không chỉ đồng ý khi Justine hỏi xem liệu cô ấy có thể quán
xuyến thay cô hay không, cô ấy còn hết sức hăng hái. Thật ra, Zoe còn khăng
khăng giúp cô đóng hành lý để đi San Diego. “Em gái của Nita sẽ đến để giúp lau
dọn,” Zoe tiếp tục, “Và Annette sẽ ở đây sớm để giúp bữa điểm tâm vào buổi
sáng, và chúng ta chỉ có một vài phòng được đặt chỗ. Vì thế hãy ở hết cuối tuần
đi.”
“Cậu đang cố làm mọi thứ để
tống khứ tớ đi.” Justine càu nhàu.
Zoe cười. “Cậu xứng đáng với
điều này. Không ai trong chúng ta có thể nhớ lần cuối cậu đi đâu đó cho một kỳ
nghỉ cuối tuần lãng mạn.”
“Đây không phải một kỳ nghỉ
cuối tuần lãng mạn. Tớ đến đó để đòi lại quyển sách ước của tớ từ Jason, và sau
đó tớ sẽ la thét vào anh ấy và ở lại phòng riêng của tớ. Lý do duy nhất mà tớ
không rời đi cùng ngày tớ đến là bởi vì tất cả những chuyến bay quay về đều đã
đầy rồi.”
“Mang thêm một bộ trang phục
dư ra chỉ để phòng hờ thôi. Và thứ gì đó xinh xắn để mặc cho bữa tối.” Zoe kéo
ra một chiếc váy nhỏ từ tủ quần áo. “Thứ này sẽ hoàn hảo đây.”
“Tớ không định chưng diện
cho bữa tối nào hết. Tớ sẽ lấy một cái hamburger vào trong phòng tớ.”
“Đôi sandal dây của cậu đâu
rồi nhỉ?”
Justine cau có với gương mặt
đầy quyết tâm của Zoe. “Ở sau tủ.”
“Về vòng đeo cổ thì sao?”
“Tớ không có thứ nào đi cùng
với chiếc váy đó hết.”
“Đây rồi. Thứ này sẽ hoàn hảo,”
Zoe tháo chiếc trâm cài bằng pha lê cổ xưa đính trên chiếc áo len phong cách
hoài cổ của cô và cài vào đỉnh thấp nhất của đường viền cổ của chiếc váy.
“Zoe à, cám ơn, nhưng điều
đó hoàn toàn không cần thiết. Tớ sẽ không ra ngoài ăn tối với Jason hay bất kỳ
ai.”
Zoe xếp chiếc váy một cách cẩn
thận. “Cậu không bao giờ có thể nói trước được.”
“Jason thậm chí còn chẳng biết
là tớ làm điều này cơ. Tớ chỉ đến đó để nói với anh ấy lời chia tay mãi mãi, và
rồi tớ sẽ trở lại đây để hồi phục lại cuộc đời hoàn toàn tuyệt vọng của tớ. Tớ
không biết bằng cách tốt đẹp nào để tớ có được điều đó.”
“Tại sao cậu phải nói lời
chia tay với anh ấy ở tận San Diego?” Zoe dịu dàng hỏi. “Cậu có thể để lại một
lời nhắn trên hộp thư thoại của anh ấy mà. Hoặc nhắn tin.”
“Cậu không thể nhắn ‘chia
tay mãi mãi’ với ai đó được.” Justine nói một cách phẫn nộ. “Điều đó phải được
thực hiện bởi chính bản thân mình.”
“Trong đôi sandal dây,” Zoe
thêm vào với vẻ thoả mãn, thả đôi giày vào trong va li.
***
Khách sạn Del Coronado kiếm
được một địa vị mẫu mực ngay lập tức nhờ vào sự hoàn thành của nó trong những
năm 1800s. Bất chấp kích thước đồ sộ của khu nghỉ dưỡng ven biển kiểu Victorian,
những vạt cỏ rộng của những hàng hiên sơn trắng, những nhà thuỷ tạ, và những
hàng cột cao tạo cho chúng đặc tính sáng và thoáng. Justine chưa bao giờ đến
Del, nó được gọi như thế bởi các cư dân San Diego, nhưng cô đã đọc về chúng
trong khi nghiên cứu về quản lý khách sạn.
Không thể đếm hết những nhân
vật nổi danh từng ở tại Del trong lịch sử của nó, bao gồm hoàng thân Hollywood
như là Rudolph Valentino*, Charlie Chaplin* và Greta Garbo*. Khách sạn cũng đã
đón tiếp các vị tổng thống Mỹ, các hoàng thân ngoại quốc và những huyền thoại
như Thomas Edison và Babe Ruth. Thậm chí có cả một hồn ma trú ngụ, với những
phát hiện đã được ghi nhận kể từ khi một người phụ nữ trẻ không có người hộ tống
đã chết ở đó vào năm 1892.
(*Rudolph Valentino : Diễn viên nổi tiếng người Mỹ gốc Ý, một
biểu tượng sex của những năm 1920s với danh hiệu “Lover Latin” hay đơn giản chỉ
là Valentino. Mất khi mới 31 tuổi vì viêm phổi, để lại nhiều thương tiếc cho
các fan hâm mộ.
*Charlie Chaplin : Vua hề Sạc-Lô. Diễn viên Mỹ gốc Anh tên
thật là Charles Spencer Chaplin, một nhân vật quan trọng nhất trong lịch sử
ngành công nghiệp điện ảnh, ông đã viết, đạo diễn, sản xuất, biên tập, diễn xuất
và sáng tác nhạc cho hầu hết các film ông tham gia. Với tuổi thơ cực kỳ gian
truân, ở tuổi 19 ông đến Mỹ và bắt đầu sự nghiệp rực rỡ tại đây, sự nghiệp của
ông kéo dài 75 năm cho đến khi ông mất lúc 88 tuổi.
*Greta
Garbo : Nữ diễn viên Mỹ gốc Thuỵ Điển, một trong những diễn viên nổi tiếng nhất
trong thời kỳ vàng son của Hollywood. Garbo nhận được giải Oscar danh dự cho
“những vai diễn không thể quên trên màn ảnh”. Năm 1999 bà được Viện Phim Mỹ AFI
vinh danh trong số “những huyền thoại màn bạc vĩ đại nhất mọi thời đại” ở vị
trí thứ năm. Bà mất năm 1990, thọ 84 tuổi)
Đi bộ vào trong sảnh đón lộng
lẫy với trần bằng mái vòm cao ngất, trải thảm đỏ và vàng, và những phần hoàn
thiện bằng gỗ sẫm màu sáng lóng lánh, Justine thoáng hối tiếc cho trang phục
quá đỗi bình thường của cô. Mặc dù gần như mọi người trong sảnh cũng mặc quần
Jeans, nơi này vẫn có vẻ là chốn nên chưng diện đẹp.
Xếp vào trong hàng người đã
được hình thành phía trước bàn dành cho người đã đặt chỗ, Justine đặt chiếc túi
du lịch qua đêm dưới chân. Priscilla đã cho cô số phòng và thời gian biểu của
Jason. Hội thảo gaming được đặt tại một hotel khác, có nghĩa là Jason đã ra
ngoài vào lúc này. Nhưng khi anh quay lại, cô sẽ nói với anh chính xác những gì
cô nghĩ về anh. Anh đã thấp kém ra sao khi lấy cắp Triodecad, và cô thật ngốc
nghếch thế nào khi ngủ với anh, tin tưởng anh…
Ý nghĩ của cô bị cắt ngang
khi một cảm giác ấm áp luồn dọc theo phía sau cổ cô, trườn xuống xương sống cô.
Cô liếc mắt nhìn quanh cảnh giác. Những người khác đang đứng trong hàng trông
có vẻ không quan tâm. Những người đang ngồi trong khu vực tiếp tục cười đùa và
tán chuyện vu vơ.
Một nhóm nhỏ đàn ông rời khỏi
lồng thang máy kiểu cổ điển để đi xuyên qua sảnh bằng những nhịp chân thư thả.
Mải mê trò chuyện, họ ngừng bước tại một chiếc bàn tròn lớn trưng bày sự sắp xếp
hoa lớn nhất mà Justine từng thấy. Một trong những người đàn ông hết sức quyến
rũ và sành điệu trong trang phục sẫm màu mảnh dẻ, toả ra một vẻ lôi cuốn gần
như – không phải hoàn toàn – vượt qua giới hạn của sự tự tin thành vẻ doạ dẫm.
Mái tóc đen của anh đã được chải nhưng bắt đầu rơi vào trong sự mất trật tự thường
thấy trên trán anh. Cô nhớ cảm giác mái tóc đó bên dưới đôi tay cô, áp lực ngọt
ngào, chắc chắn của miệng anh trên miệng cô.
Justine quay đi và hụp đầu
xuống tránh né. Cô thất kinh trước sức mạnh của sự vui thích chỉ với việc được ở
cùng phòng với Jason. Trái tim cô bắt đầu nhịp điệu nhảy nhót của một đầu tàu
chạy trốn. Cô tập trung vào việc đứng yên, khi tất cả các bắp cơ của cô căng
lên với thôi thúc lao đi… thẳng đến hay cách xa khỏi anh, cô không hoàn toàn chắc
chắn.
Cô nghĩ anh hẳn đang nhìn
cô… Cô có thể gần như cảm thấy ánh mắt của anh. Nhưng khách sảnh đầy người, và
Jason không mong đợi cô ở đó. Không có khả năng anh sẽ nhận ra cô. Sau một lúc,
cô đánh liểu một cái liếc nhanh vào nhóm người đó. Họ đã đi khỏi.
Hàng người di chuyển tới trước,
và cô khom người để nhặt chiếc túi lên.
Một đôi dày thắt dây màu đen
sáng bóng tiến vào tầm nhìn. Chầm chậm thẳng người lên, Justine cảm thấy trái
tim cô nhảy vọt lên cổ. Cô ngước nhìn anh, các ý nghĩ đảo lộn trong sự hỗn loạn
của háo hức và nhu cầu.
Jason nói với giọng bình thường
nhưng ánh mắt anh âu yếm. “Em không thể kiếm được một phòng ở đây. Họ đã kín tất
cả chỗ rồi.”
Bên trong cổ họng cô có cảm
giác như thể đã bị bao phủ bằng mật ong. Justine nuốt xuống khó khăn trước khi
đáp. “Em có một chỗ đặt trước.”
Anh cầm lấy chiếc túi qua
đêm từ những ngón tay không chút khí lực của cô. “Nó đã bị huỷ. Em có thể ở
chung phòng với anh.”
Nhận thức tương tác tích điện
của họ tự truyền đến những người khác quanh đó. Một vài ánh mắt đuổi theo họ, một
số hiếu kỳ, một số ghen tỵ.
Dẫn Justine đến một chỗ kín
đáo cạnh một chậu cây ficus* cao, Jason đặt chiếc túi và cặp hồ sơ của anh sang
một bên. Anh quan sát cô chăm chú. “Tại sao em đến San Diego?” Trước khi cô có
thể trả lời, anh thêm vào, “Để anh làm rõ đã nhé, anh không phàn nàn gì đâu.
Anh hết sức hạnh phúc khi có em ở đây.”
(*Ficus : chi họ ficus gồm rất nhiều
loài, phần lớn cho trái ăn được như : sung, vả, chà là, lựu, dâu tằm…)
“Anh không ‘có’ em ở đây. Em
đến để lấy lại Triodecad.”
“Anh đã định mang nó cho em
vào ngày kia.”
“Em không thể đợi lâu như thế.”
“Về quyển sách ước,” Anh hỏi,
“hay anh?”
Cô đã quyết định từ trước là
sẽ không đùa cợt với anh, sẽ không cười hoặc mủi lòng hoặc chịu thua sự quyến
rũ của anh. “Em muốn quyển sách của em.”
Không nói một lời, Jason nhặt
chiếc cặp hồ sơ bằng da màu đen của anh lên và trao nó cho cô.
Sửng sốt, cô hỏi. “Anh mang
theo nó đi loanh quanh cùng với anh sao?”
Jason mỉm cười yếu ớt. “Giống
như nó là mật mã hạt nhân vậy.”
Quay đi khỏi anh, Justine mở
chiếc cặp và nhìn vào bên trong. Cô với tay kéo ra một góc của lớp bọc bằng vải
lanh. Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi cô khi cô trông thấy bìa của quyển
sách phép thân thuộc.
Jason đến gần hơn phía sau
cô. Đầu anh khom xuống, miệng anh nhẹ nhàng mơn trớn bên cạnh cổ cô.
Một cơn rùng mình khoái cảm
chạy xuyên qua cô. “Em vẫn còn muốn chiên dòn cái mông anh.”
“Phải, làm đi.” Anh nói,
ngay trước khi cô cảm thấy răng anh cắn nhẹ dịu dàng. “Bằng cả hai tay nhé.”
Giận bốc khói, Justine quay
người đối diện với anh. “Anh đã nói dối em.”
“Nói nghiêm túc thì không.”
“Nhảm nhí. Nó không có gì
khác một lời nói dối chưa trọn vẹn.”
“Đó là cách duy nhất để anh
có thể được ở bên em.”
“Và mục đích biện minh cho
phương tiện ư?” Cô hỏi một cách chua cay. “Anh thậm chí còn chẳng thể biện minh
cho mục đích nữa kìa.”
Jason nghiên cứu cô với vẻ
ngoài điềm tĩnh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tác động của cảm xúc mạnh mẽ
khoá chặt bên dưới bề mặt. “Đây là lý do tại sao em tống khứ Geas đi,” Anh nói.
“Em muốn tình yêu. Bây giờ em đã có được nó. Anh yêu em đủ cho một tá người. Có
thể có thứ gì đó anh sẽ không làm để có được em – Một quy tắc hoặc luật lệ nào
đó mà anh sẽ không muốn phá vỡ - nhưng chết tiệt anh nếu anh có thể nghĩ ra được
một cái. Anh biết anh không hoàn hảo. Nhưng nếu em…”
“Anh là mặt đối nghịch của
hoàn hảo,” Justine bám chặt chiếc cặp và nhìn anh với vẻ buồn bã. “Và em không
muốn loại tình yêu khiến ai đó bị tổn thương và mọi thứ trở nên sai trái và anh
thậm chí không chắc mình là ai nữa.”
Jason không có quyền trông
có vẻ cảm thông quá như thế khi anh là nguyên nhân của sự khốn khổ của cô. Anh
vươn đến tay cô, bàn tay anh ấm áp và vững vàng. “Chúng ta hãy đến nơi nào đó
đi, cưng à. Anh không thoải mái thảo luận về những cảm giác sâu kín nhất phía
sau một chậu cây trong khách sảnh của một hotel.” Nhặt chiếc túi du lịch của cô
bằng bàn tay tự do, anh kéo cô đến bàn của nhân viên phục vụ.
Trông thấy sự tiến đến của họ,
một người đàn ông xuất hiện từ phía sau bàn, toả ra một vẻ thành thạo thích hợp
với nhân viên của một khách sạn đẳng cấp quốc tế. Điều đó nói lên rằng một nhân
viên giỏi phải có tài năng của Merlin*, của Houdini*, để có thể giải quyết một
phạm vi rộng của nhiều vấn đề với tốc độ ánh sáng. Những thứ có thể là bất kỳ
thứ gì gì từ chuyện thay thế một bàn chải đánh răng bị mất đến việc thuê một
máy bay riêng. Có một từ duy nhất mà một nhân viên được huấn luyện tốt rất hiếm
khi, nếu như có bao giờ, nói với một khách của khách sạn… là từ “no”.
(*Merlin
: Một pháp sư huyền thoại trong truyền thuyết về vua Arthur của Anh.
*Houdini
: là một ảo thuật gia lừng danh thế giới người Mỹ gốc Hungary nổi tiếng về trốn thoát, biểu diễn nhào lộn, diễn viên
và nhà sản xuất phim về các màn trốn thoát giật gân của mình. Ông cũng là một
người hoài nghi những màn trình diễn gian lận núp bóng dưới hình thức các hiện
tượng siêu nhiên.)
Buổi chiều tốt lành,
Mr.Black. Có điều gì tôi có thể giúp ngài không?”
“Có, cám ơn anh. Hoá ra là
tôi cần một phòng khác.”
“Dĩ nhiên. Tôi có thể hỏi liệu
có vấn đề gì với phòng hiện tại của ngài không?”
“Không, nó ổn. Nhưng tôi cần
một nơi rộng rãi hơn một chút. Tôi muốn đổi đến một căn nhà bờ biển.”
“Chúng tôi không cần một căn
nhà bờ biển,” Justine hấp tấp nói.
Jason lờ cô đi. “Một căn với
nhiều sự riêng tư nhất có thể.” Anh nói.
“Nếu tôi không lầm, có một
căn suite phù hợp ở cạnh xa của hồ bơi Sapphire. Hoàn toàn tách biệt. Nó có một
phòng ngủ kích thước lớn với mái hiên riêng, hố đốt lửa, bồn tắm nóng, và lối
đi có cổng ra biển.”
“Thứ đó nghe có vẻ đắt đỏ…”
Justine bắt đầu.
“Chúng tôi sẽ lấy chỗ đó,”
Jason nói, trao cho anh ta chiếc túi du lịch của Justine. “Anh mang thứ này đến
căn nhà đó và chuyển đồ của tôi luôn nhé?”
“Cho chúng tôi nửa giờ đến bốn
mươi lăm phút,” Người nhân viên phục vụ nói, “Chúng tôi sẽ chuẩn bị thẻ khoá
phòng mới và sắp đặt tất cả các thứ. Các vị có muốn ngồi bên hiên ngoài trong
lúc đợi không? Tôi có thể mang rượu vang và nước giải khát đến không?”
Jason nhìn xuống Justine,
“Điều đó nghe có vẻ thế nào?”
“Ồ… anh đang hỏi em sao?” Giọng
cô ngọt lịm chết người. “Anh muốn biết ý kiến của em? Sở thích của em?”
Vẻ mặt của người nhân viên
hoàn toàn lịch thiệp khi Jason quay nghìn anh ta. “Tôi nghĩ chúng tôi sẽ tản bộ
trên lối đi lát ván,” Jason nói. “Chỉ cần báo cho tôi khi căn nhà đã sẵn sàng. Ồ,
và vui lòng huỷ sự đặt phòng trước của bạn tôi. Cô ấy sẽ ở cùng tôi.”
“Vâng, thưa ngài.” Người
nhân viên mỉm cười và nhìn Justine với vẻ mong đợi. “Tôi có thể biết tên đã
đăng ký phòng không?”
“Justine Hoffman.” Cô lầm bầm.
“Thưa cô Hoffman. Chào mừng
đến Del. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để chắc chắn cô có được thời
gian thú vị tại đây.”
Justine đi cùng Jason xuyên
qua hành lang của toà nhà chính kiểu Victorian. Khi họ đến gần lối vào khu vườn
ở sân sau, một nhân viên chuyển hành lý mặc đồng phục nguyên bộ với áo vest màu
đỏ và chiếc nón quả dưa màu đen nhận ra Jason. “Mr.Black. Ngài có cần xe hơi
không?”
“Không phải lúc này, cám
ơn.”
“Chúc tốt lành, thưa Ngài.”
Khi họ tiếp tục đi xuyên qua
hành lang, Justine cau mày với Jason. “Em không bị ấn tượng trước cách người ta
bợ đỡ anh đâu.”
“Phải, em là thế. Cho dù anh
bị ấn tượng bởi điều đó. Nào, hãy để anh xách cặp cho.”
“Em chỉ định ở lại một đêm,”
Cô nói, trao nó cho anh. “Em sẽ dời đi vào sáng mai.”
“Ở lại hết ngày cuối tuần
nhé,” Anh dỗ ngọt.
“Rất tiếc, em không thể.”
“Em vẫn giận anh vì đã mượn
quyển sách ước,” Anh nói hơn là hỏi.
“Anh lấy đi vật giá trị nhất
em sở hữu mà không hỏi trước. Em đã rất đau lòng khi thấy nó biến mất. Anh đã lấy
đi mười năm của cuộc đời em.”
“Nói cho anh biết làm sao
anh có thể đền bù cho em.”
“Chẳng điều gì anh có thể
làm được hết.”
“Anh sẽ thuê một máy bay quảng
cáo viết một lời tạ lỗi ngang qua bầu trời San Diego. Anh sẽ đưa em đến đền Taj
Mahal*. Anh sẽ lập quỹ từ thiện cho những con mèo bị thương tật.”
(*Taj Mahal : một lăng mộ bằng cẩm thạch
trắng tại Arga, Ấn Độ do hoàng đế Shah Jahan xây cho người vợ yêu quy của ông,
Mumtaz Mahal, lăng mộ được hoàn thành năm 1653 sau 21 năm xây dựng. Ngày nay được
xem như một kiệt tác đáng chiêm ngưỡng trong số những di sản của Thế giới.)
Cô trao cho anh một ánh mắt
khinh thị.
“Em thích sách,” Jason tiếp
tục, không nao núng. “Em có biết L.Frank Baum* đã viết quyển The Wizard of Oz
trong lúc đang sống ở Del không?”
“Có, em có biết điều đó. Có
gì về điều đó sao?”
“Ngay lúc này, có một khu
trưng bày kỷ vật của The Wizard of Oz* tại sảnh. Bao gồm ấn bản đầu tiên có bút
tích của chính tác giả và toàn bộ các vai diễn trong bộ phim năm 1939.”
“Điều đó thật tuyệt,”
Justine nói, “Em muốn trông thấy những thứ đó. Nhưng tại sao anh…”
“Anh sẽ mua nó cho em như một
món quà lưu niệm.”
Cô ngừng lại giữa đường đi,
buộc anh cũng phải ngừng theo. Anh thật sự vừa đưa ra một đề nghị thái quá như
thế ư? “Đó không phải một món quà lưu niệm. Một món quà lưu niệm là những thứ
như một chiếc áo thun hoặc một quả cầu tuyết.”
“Em sẽ cần thứ gì đó để đọc
trên đường về nhà.”
“Một cuốn sách như thế đáng
giá cả một gia sản,” Cô nói, thêm vào bằng một giọng bị tổn thương trầm trọng.
“Em đã nói với anh em sẽ không bị mua chuộc bao nhiêu lần rồi?” Cô ngừng lại.
“Toàn bộ các vai diễn ư?”
“Bao gồm Toto*.” Nhìn thấy vẻ
mặt của cô, Jason nhấn mạnh thêm lợi thế của anh. “Dấu chân nhỏ xinh xắn của nó
nằm ngay bên trong bìa trước.”
Có người phụ nữ nào từng đối
mặt với một cám dỗ như thế chưa? “Em không muốn quyển sách,” Justine buộc bản
thân nói. “Không ngay cả khi đôi hài hồng ngọc* đi cùng nó.”
(*The Wizard of Oz được viết bởi nhà
văn L.Frank Baum 1900, được dựng thành Film năm 1939, và phát hành lại năm
1955, được xem như bộ truyện và film trẻ em kinh điển nhất của Mỹ, được phát đi
phát lại cho đến bây giờ. Câu chuyện về cuộc phiêu lưu của cô bé Dorothy cùng
con chó Toto vào thế giới thần thoại Oz, gần cầu vồng. Nhờ đôi hài hồng ngọc
mang ở chân cô đã chống lại được mụ phù thuỷ ác Phương Tây. Trong quá trình
phiêu lưu tìm đường về quê nhà Kansas, cô kết bạn với Bù nhìn Rơm, Người Thiếc,
và Sư Tử Nhát…)
“Điều gì xảy ra nếu chúng ta
cùng ăn tối nay? Một bàn cạnh biển, hai chúng ta cùng ngắm hoàng hôn?”
Justine muốn kéo dài sự lạnh
nhạt của cô đối với anh. Tuy vậy, cô đã đói và mệt, và viễn cảnh một bữa ăn tuyệt
vời với quang cảnh đại dương quá cám dỗ để có thể kháng cự.
“Điều đó có vẻ tuyệt,” Cô miễn
cưỡng nói. “Nhưng cho dù em ăn tối cùng anh, điều đó không có nghĩa là anh đã
được tha thứ.”
“Ít nhất anh cũng được tha
thứ đôi chút chứ?”
“Có lẽ chỉ chút xíu thôi.”
“Đó là một khởi đầu.” Jason
kéo điện thoại từ túi trong của áo khoác. “Anh sẽ đặt chỗ trước.”
“Tự anh thực hiện ư?”
Justine hỏi với vẻ kinh sợ giả tạo. “Anh không có kẻ xu nịnh nào để làm điều đó
sao?”
Anh trao cho cô một ánh mắt
diễu cợt và bắt đầu nhấn số.
“Đợi đã.” Cô nói, nhớ lại thời
gian biểu của anh. “Anh đã có kế hoạch cho bữa tối rồi.”
“Anh hoàn toàn rảnh rỗi.”
“Anh được cho là phải ăn tối
với vài gã mô phỏng máy tính tối nay.”
Jason ngước nhìn lên khỏi điện
thoại. “Làm sao em biết được điều đó?”
“Priscilla đã trao cho em thời
gian biểu của anh.”
Anh cau có với chiếc điện
thoại. “Đồ bợ đỡ xấu xa,” Anh lầm bầm.
“Điều đó không thành vấn đề.
Em sẽ chỉ thư giãn trong bồn tắm nóng riêng trong lúc anh ra ngoài với bữa tối
công việc của anh.” Justine ngừng lại trước khi thêm vào. “Em hy vọng không có
luật lệ nào về việc khoả thân. Em không mang theo đồ bơi.”
Cô nghe tiếng thở của anh bị
bẫy lại. “Anh sẽ huỷ bữa tối.”
“Vào phút cuối cùng sao?”
“Anh huỷ bữa tối bất cứ lúc
nào,” Anh cho cô biết. “Đó là một nét quyến rũ khoá nắm bắt của anh.”
Justine không thể nén cười.
“’Khó nắm bắt’ là một từ dành cho điều đó.” Khi họ đến lối đi lát ván, cô ngừng
lại để quan sát, bãi biển bằng phẳng lóng lánh với sự phối trộn mạnh mẽ của
mica, nước, màu xanh ngắt của Thái bình Dương. “Không ngạc nhiên L.Frank Baum
đã viết một tác phẩm tuyệt vời như thế trong lúc ông ấy ở đây,” Cô nói. “Đó quả
là một cảnh tượng kỳ vĩ, đúng không?”
“Phải.” Nhưng Jason đang
nhìn vào cô. “Em đã đọc The Wizard of Oz chưa?”
“Khi em còn nhỏ. Còn anh?”
“Không, nhưng anh đã xem
phim ít nhất sáu lần.” Dịu dàng anh vuốt mái tóc cô ra sau khi một cơn gió chơi
đùa với những lọn tóc xoã. “Tình cờ… anh đã luôn về phe phù thuỷ.”
***
Căn nhà bờ biển rất tinh tế
và xa hoa được trang bị sàn bằng gỗ cứng, thừa thãi những ô cửa sổ kính, và đồ
nội thất cực kỳ thoải mái. Những mảng màu kem và trung tính trao cho nó một cảm
giác thoáng mát với màu xanh của bầu trời và đại dương có thể nhìn thấy được từ
mỗi phòng. Có một khu bếp cho người sành ăn, một phòng ăn tối, và khu vực sinh
hoạt chính với một lò sưởi được phủ bên trên bằng một TV màn hình phẳng. Chiếc
giường cỡ đại được phủ bằng khăn lanh bóng mượt, dày dặn. Một bồn tắm bằng đá
hoa cương khổng lồ thống trị căn phòng tắm liền kề, làm nổi bật một buồng vòi
sen bằng kính tách biệt. Sau khi kiểm tra mọi phòng của căn villa tao nhã,
Justine trở vào khu vực chính.
Jason đã cởi áo khoác và
quàng nó qua lưng ghế. Cô đã bắt gặp anh trong một khoảnh khắc thiếu cảnh giác.
Anh mệt mỏi, cô nhận ra, đường nét đẹp đẽ của anh mòn xơ quanh các góc cạnh.
Không hiểu sao điều đó thậm chí lại khiến anh quyến rũ hơn, con người hơn, một
người đàn ông với những thiếu sót và những nhu cầu.
“Em muốn tình yêu,” Anh đã nói với cô trong sảnh. “Bây giờ em đã có được nó rồi.”
Không quan trọng cô đã giận
dữ hoặc tổn thương như thế nào, Justine biết đó là sự thật.
Và những lời lẽ của
Priscilla vẫn còn vang vọng trong cô : “Cho
dù lời nguyền đó có hiệu nghiệm… cô không có được nó mãi mãi đâu.”
Cô có nên lãng phí một khoảnh
khắc yêu thương nào không? Có bất kỳ ai có thể không?”
Jason ngước nhìn lên khi cô
tiến lại gần anh. Chiếc mặt nạ điềm tĩnh ngay lập tức hồi phục. “Em có thích
căn nhà không?” Anh hỏi. “Bởi vì nếu em không…” Anh ngừng ngang, hành động duy
nhất của anh là chớp mắt nhanh hai lần khi Justine khoan thai cởi áo và ném nó
trên sofa. Ánh mắt anh gắn chặt trên thân hình mảnh dẻ của cô, trong chiếc áo nịt
ngực bằng cotton trắng và quần Jeans. “Justine,” Anh nói một cách tả tơi, “Anh
muốn làm rõ ràng rằng, không có bất cứ nghĩa vụ nào… rằng em không phải…”
“Anh đang cố nói em không cần
phải ngủ cùng anh để trao đổi cho phòng trọ và thức ăn đấy ư?”
“Chính xác.” Anh không di
chuyển khi cô vươn tay đến cà vạt của anh, những ngón tay thanh mảnh của cô
tháo chiều dài của dải lụa.
Justine ném chiếc cà vạt
sang một bên. “Vậy khi anh huỷ sự đặt chỗ của em và khăng khăng rằng em phải ở
lại căn nhà này cùng anh, không có ý tưởng về sex nào lẩn lút trong trí óc anh
ư?”
“Không lẩn lút,” Jason nói,
thở không đều khi cô bắt đầu cởi áo sơ mi của anh. “Chạy tán loạn thì có. Nhưng
em vẫn không phải ngủ với anh.”
Justine để phía trước áo anh
mở lơ lửng và trượt dây áo lót của cô xuống. Vươn tay ra móc khoá phía sau
lưng, cô uốn cong đôi bầu ngực trước anh. “Vậy nếu em yêu cầu anh ngủ trên sofa
đêm nay, anh sẽ hài lòng với điều đó chứ?”
“Phải.”
“Cô buống chiếc áo lót xuống
sàn. Đứng nhón trên đầu ngón chân, cô quàng tay sau cần cổ căng thẳng của anh.
“Khả nghi quá,” Cô thì thầm, và áp vành môi hé mở của cô vào cạnh dưới quai hàm
của anh. “Nhưng anh đã ăn điểm khi cố trở thành một quý ông.” Sự ấm áp quen thuộc
của mùi hương trên da anh khiến cô hư hỏng. Tất cả những dấu tích phiền muộn đã
bị đánh tan bởi sự khuây khoả quá đỗi ngọt ngào và choáng váng đến mức có cảm
giác như đang bị say.
Jason lần tìm miệng cô trong
một nụ hôn chậm rãi nóng bỏng. Những ngón tay dài của anh lướt qua những đường
nét của quai hàm, gò má, mũi, trán của cô như thể anh bị mù và chỉ có thể nhận
biết cô bằng cách chạm vào. Nụ hôn trở nên sâu và tham lam, cho đến khi cả hai
người hổn hển, lóng ngóng cởi quần áo của nhau.
Chẳng bao lâu một đường dẫn
đến chiếc giường được đánh dấu bằng quần áo. Đứng bên cạnh giường, Jason ôm sát
và khum lấy bầu ngực của cô. Anh nâng niu đường nét lộng lẫy, ngón tay cái và
ngón trỏ dịu dàng ngắt đỉnh ngực cho đến khi chúng cứng lại và đỏ hồng lên. Anh
cúi đầu để xoa dịu chúng bằng lưỡi anh. Vào lúc sự thăng bằng của cô chông
chênh, cánh tay anh đã ở đó để chống đỡ cho cô, hạ thấp cô xuống chiếc giường rộng
lớn được bao phủ bằng những tấm trải giường màu trắng mát lạnh.
Không điều gì trên thế giới
ngoài căn phòng yên tĩnh này với những cửa chớp đã đóng lại. Không thời gian, bất
chấp trái đất đang quay, bất chấp biển xanh sâu thẳm, bất chấp pháp thuật khổ
đau hoặc số phận nghiệt ngã bởi những tiền định xấu xa. Chỉ có duy nhất người
đàn ông này. Người tình của cô, kẻ bỏ bùa cô, trói buộc trái tim cô bằng những
sợi dây vô hình.
Anh ép chặt lưng cô và khom
người trên ngực cô, hôn những đỉnh nụ sưng phồng. Khoái cảm lao từ những đỉnh
ngực xuống vùng háng trong những ánh chớp mạnh mẽ. Bàn tay anh lần đến vùng mềm
mại giữa hai đùi cô, một trong những ngón tay luồn lách vào bên trong vùng chật
khít, ngón tay cái của anh đặt nhẹ trên vùng đỉnh đang nhức nhối. Anh bắt đầu
mơn trớn cô với những vòng tròn chậm rãi, trêu chọc, bên trong và bên ngoài.
Khoái cảm bắt đầu khuấy đảo trong cô, tụ tập xung lực. Vẫn chưa. Cô vặn người
thoát ra và khom người trên lòng anh để chiếm lấy anh vào trong miệng cô, để
cho lưỡi cô đảo vòng tròn quanh vùng đỉnh mịn màng cứng ngắc của anh. Hương vị
của anh cực kỳ khiêu khích, một dấu vết mặn mòi tươi mát giống như biển cả.
Jason bất động. Mắt anh nhắm
chặt, và đôi tay anh cuộn thành nắm đấm như thể anh đang bị tra tấn. Chẳng bao
lâu sau, anh chuyển động để ngừng cô lại, kéo đầu cô ra bằng đôi bàn tay run rẩy.
Anh đẩy Justine vào cẳng tay
và đầu gối, lòng bàn tay anh trượt dọc theo những đường nét căng thẳng trên
thân thể cô. Khi anh chuyển ra phía sau cô, đôi chân nhám lông, rắn chắc của
anh len vào giữa của cô, trải rộng chúng. Cô giật nảy người khi chạm phải vật cứng
rắn thân mật, một cú nhấn thẳng thừng theo khe hở đã mở rộng. Rền rĩ, cô túm chặt
khăn trải giường, chờ đợi một cách mê mụ. Anh nhấc hông cô nghiêng lên cao như
thể cô là một con mèo đang giương vuốt.
Họ hít thở trong trang thái
hoà âm, tim và phổi đều gắng sức. Không cảnh báo, anh đi vào trong cô với một
cú đâm cấp bách. Cô quằn quại và lùi sát vào anh, da thịt cô rộn ràng quanh áp
lực đòi hỏi của anh. Anh thực hiện một nhịp điệu không thương xót, mỗi chuyển động
dậy sóng những cảm giác hoàn toàn nhục dục. Nhưng bó cơ trong nời thầm kín của
cô siết chặt và mở ra với sự căng thẳng đối nghịch của khoái cảm và nhu cầu. Một
nhát đâm mạnh mẽ trơn trượt khác, rồi một cái khác, sâu thêm nữa cho đến khi
không còn phần nào của cô mà anh không vươn tới
Quá nhiều khoái cảm, gương mặt
cô bừng cháy với điều đó, da thịt cô nhức nhối. Cô đã đến quá gần, chỉ một vài
nhịp nữa thôi. “Jason, làm ơn…” Cô ngừng lại với một tiếng thút thít khi đôi
tay anh ôm lấy mông cô, xoay tròn để khiến cô cảm thấy áp lực căng thẳng đang đảo
vòng của anh bên trong cô.
“Nói với anh,” Lời thì thầm
tăm tối của anh vang lên. “Nói với anh điều em cần.” Cô nghe thấy chính mình
đang hổn hển buột ra những từ ngữ tuôn tràn ra khỏi trái tim rộng mở. “Yêu em.
Em cần anh yêu em.”
Cô cảm nhận sự đáp ứng của
anh, một cái rùng mình sâu, một sự chấn động nóng bỏng bên trong cô. Anh đã trả
lời bằng một từ hổn hển. Nghiêng người trên cô, anh thì thầm âu yếm, kéo hông
cô sát hơn vào của anh. Bàn tay anh trượt vào giữa đùi cô, nhào trộn phối hợp với
những nhát đâm sâu vào vùng trung tâm. Một cực đỉnh vỡ oà trong cô, chết ngất
và mê mụ.
Áp mặt xuống nệm, cô tạo những
tiếng ồn thoả mãn sống sượng, da thịt cô siết chặt và kéo giật anh. Anh dấn sâu
và giữ chặt, không di chuyển, thậm chí không thở trong một thoáng khi sự giải thoát bơm xuyên qua anh. Một cái
rùng mình, một tiềng gầm gừ, khi anh đắm chìm trong sự siết chặt nóng bỏng của
thân thể cô.
Sau đó khi họ nằm cùng nhau,
chuếnh choáng và kiệt sức, Justine nhận ra nhận ra những gì anh đã nói với cô
trong khoảnh khắc sau cùng đó.
Luôn luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét