Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Crystal Cove 19

CHƯƠNG 19.




Khía cạnh may mắn duy nhất của tình huống là, với những khách trọ đã đi rồi, không còn ai ở đó để nghe thấy tiếng thét bi thương từ căn nhà gỗ phía sau. Cũng không ai chứng kiến sự nổ bùng của chiếc đồng hồ báo thức, hai bóng đèn, và chiếc lò nướng bánh.
Vào lúc Justine lấy lại được sự kiểm soát, căn nhà gỗ đã ngập đầy khói cay sè và cô nằm co rúm trên sàn nhà. Đôi mắt cô nóng và khô xác bởi cơn thịnh nộ. Cô sẽ giết Jason Black. Một cách đầy sáng tạo. Chậm rãi.
Ôm chặt đầu trong đôi tay, cô cố gắng suy nghĩ qua đám mây đỏ của sự giận dữ.
Làm sao Jason có thể ăn cắp quyển sách ước của cô? Không ai có thể lấy nó khỏi cô được… Điều đó là không thể. Nhưng tuy vậy, bằng cách nào đó anh đã làm được.
“Anh thề là anh sẽ không trở lại trừ phi em yêu cầu anh làm thế.”
Đồ con hoang biết rằng cô sẽ muốn anh trở lại, cho dù chỉ để trả lại quyển sách ước. Cô buột ra một tiếng thét căm giận trầm trầm.
Anh nghĩ anh sẽ làm điều quái quỷ gì với Triodecad chứ? Anh cho rằng chỉ cần mở nó ra và đọc làu làu một câu thần chú giống như anh đọc thuộc lòng Betty Crocker* sao?
(*Betty Crocker : thương hiệu về các ấn phẩm và chương trình TV dạy nấu ăn của công ty thuộc fortune 500 của Mỹ là General Mills)
Không. Jason có thể là bất kỳ thứ gì khác, nhưng anh không ngu ngốc. Anh biết anh cần đến một người có năng lực pháp thuật để giúp anh. Ý niệm trả tiền cho ai đó để hô thần chú – pháp thuật cho thuê – đã cũ xì rồi. Từ quan điểm của Jason, đánh cắp Triodecad là một cú Hail Mary*, một sự mạo hiểm không có đường lui. Như anh đã bảo cô đêm hôm trước, anh đang sống bằng thời gian đi mượn. Anh có ý định làm chính xác như anh muốn và rồi nói Justine tha thứ cho anh. Cơ hội béo bở nhỉ, cô nghĩ tăm tối.
(*Hail Mary game/pass : Một cú sút bóng bổng với đường chuyền dài vào những giây cuối cùng của một hiệp đấu. Một kiểu sút bóng mạo hiểm và thường là nỗ lực cuối cùng đầy tính may rủi.)
Vùng vẫy đứng lên, Justine đi đến phòng ngủ. Cô lôi ra vài chiếc xà cạp và một chiếc áo thun ngoại cỡ. Ánh mắt cô lướt xuống khoảng không tối sẫm bên dưới giường, và cằm cô run rẩy. Cô đã không bị chia tách khỏi Triodecad kể từ khi Marigold trao nó cho cô.
Justine rời khỏi căn nhà nhỏ và đi đến quán trọ trống trơn. Nhóm Inary đã đi rồi, và Zoe không đến cho đến buổi chiều. Bốn phòng đã được đặt chỗ cho cuối tuần, nhưng điều đó còn cách đôi ngày nữa mới đến.
Nhảy lên những bậc thang, Justine đi đến phòng Klimt. Jason không để lại gì phía sau. Không ghi chú. Không tin nhắn trên điện thoại của cô. Những tấm phủ giường đã được kéo lên gần như ngang qua giường. Justine ngồi trên nệm và nhấn số Pricilla. Điều đặc biệt xúc phạm là Justine thậm chí còn không có số điện thoại di động của Jason và phải tìm anh thông qua người trợ lý.
“Ngu ngốc. Ngu ngốc. Ngu ngốc.” Cô nói với bản thân qua hàm răng nghiến chặt. “Justine Hoffman, đừng bao giờ ngủ với một người đàn ông mà không có được số điện thoại của hắn ta trước.”
Vào lúc này, hẳn là Priscilla, Jason và các người khác đã ở trên chuyên cơ của công ty, đang bay đến San Francisco. Hoặc có thể nhóm Inary sẽ đến San Francisco và Jason đến một nơi nào đó khác. Với Triodecad. Chết tiệt anh ta, anh ta định làm cái quái gì với nó chứ?”
Điện thoại kết nối với giọng của Priscilla hướng dẫn để lại tin nhắn. “Priscilla.” Cô nói một cách căng thẳng, “Nói Jason gọi cho tôi ngay khi có thể. Anh ấy đã lấy một thứ thuộc về tôi. Tôi muốn lấy lại.”
Kết thúc cuộc gọi, Justine rơi tõm xuống giường. Cô cố nghĩ xem sẽ phải làm điều gì kế tiếp. Không nghi ngờ gì, cô nên gọi Rosemary và Sage để xin tư vấn, nhưng ý tưởng phải thú nhận cô đã bị bắt thóp cực kỳ như thế nào… rằng cô đã đánh mất sự sở hữu của một trong những quyển sách phép tôn quý nhất trong Tradition… Không. Không cách nào. Cô sẽ phải đương đầu với điều này một mình thôi. Đó là sự hỗn độn của cô, là lỗi của cô, và cô sẽ phải đối phó với trận mưa phóng xạ đó thôi.
Tiếp tục nằm trên giường, cô gọi lại cho Priscilla và để lại một tin nhắn khác. “Lại là tôi. Đây là điều quan trọng, Priscilla : Nói với Jason là anh ấy không biết anh ấy đang làm gì đâu. Anh ấy đang đặt bản thân và có khả năng là những người khác nữa vào nguy hiểm. Hãy làm cho anh ấy gọi cho tôi ngay nhé.”
Giận bốc khói, Justine kết thúc cuộc gọi và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Priscilla phải biết điều gì đó về những gì Jason đã lên kế hoạch. Anh chắc chắn đặt cô ấy chịu trách nhiệm tìm kiếm ai đó có thể hô thần chú. Và Justine khá chắc chắn rằng Priscilla sẽ không để cho khía cạnh đạo đức đáng ngờ trong kế hoạch của Jason làm phiền chị ấy. Chị ấy quá nhiều tham vọng để cho phép bất kỳ điều gì ngáng trở con đường sự nghiệp của mình. Bất luận Jason muốn gì, Priscilla sẽ làm mà không chút nhần ngại.
Cô sẽ phải tìm ra anh trước khi anh cố làm thứ gì đó.
Đồ đê tiện dối trá, ngạo mạn… câu hỏi về việc Jason có thể làm gì với Triodecad trong sự sở hữu của anh, dù chỉ một nửa cơ hội… là những khả năng đáng kinh hoàng.
Khi Justine cố tránh xa việc nghĩ đến những điều không thể tưởng tượng ra được, Justine tức điên khi khám phá ra rằng cô đang vô thức chà xát gò má lên gối của Jason, tiềm thức đang cố tìm kiếm sự an ủi từ hương thơm của anh. Quỷ địa ngục. Túm chặt gối, cô quăng nó vào tường.


***

Để rút cạn năng lượng của cơn thịnh nộ, Justine trải qua ba giờ để thay thế một cặp ván lót sàn bị hư hỏng trong phòng ăn tối. Đó là một dự án mà cô nấn nã mãi cho đến khi cô tìm thấy thời gian đúng để thực hiện. Bây giờ là lúc thích hợp nhất. Cô đặc biệt hứng thú với việc đóng đinh những miếng ván vào đúng chỗ bằng một cái búa cao su, tưởng tượng cô đang đập rầm rầm vào những bộ phận trên xác của Jason Black.
Khi điện thoại của cô đổ chuông, trái tim của Justine bắt đầu tông sầm sầm vào rẻ sườn của cô. Một số điện thoại không quen thuộc xuất hiện trên màn hình bé xíu. Cô dò dẫm để nhấn vào nút “chấp nhận cuộc gọi”, và áp nó vào tai.
“Hello?”
Những cảm xúc mâu thuẫn chảy xuyên qua cô khi cô nghe thấy giọng điềm tĩnh gây tức điên của Jason. “Em biết lý do tại sao anh làm điều đó mà.”
“Vâng, em biết tại sao. Và điều đó không làm cho anh ít là một kẻ đáng khinh lén lút đi bất kỳ chút nào. Anh ở đâu?”
“Du lịch.”
“Du lịch đến đâu?”
“Bờ Đông.”
“Nơi nào ở bờ Đông?”
“Chúng ta sẽ nói về điều đó sau.”
 Justine bừng bừng phẫn nộ. “Em muốn sách của em được trả lại ngay. Triodecad sẽ không làm cho anh điều gì tốt đẹp đâu. Anh không hiểu những điều cơ bản về pháp thuật – Đây là một thảm hoạ đang chờ đợi để xảy đến.”
“Anh sẽ trả lại quyển sách sớm thôi mà.”
“Lần kế tiếp em gặp anh, em sẽ phóng điện vào anh bằng đôi tay trần của em!”
Giọng anh chuyển thành phỉnh phờ dịu dàng. “Anh hiểu vì sao em xáo trộn đến thế.”
“Phải rồi, thật vui làm sao rằng em có khuynh hướng phản ứng quá dữ dội khi bị ăn trộm.”
“Anh không lấy trộm. Anh chỉ mượn thôi.”
“Ồ, vui nhỉ.” Cô nói một cách phẫn nộ, và gác máy.
Trong chưa đầy ba mươi giây sau, điện thoại của cô đổ chuông lần nữa. Justine trả lời mà không mào đầu. “Nói với em ai sẽ hô thần chú, hoặc em sẽ gác máy lần nữa.”
Anh lưỡng lự trong một thoáng dài. “Priscilla.”
Priscilla ? Những ngón tay của Justine đưa lên miệng, nghiến môi cô vào giữa hai hàm răng. Khi cô có thể xoay sở để nói được, cô nói một cách run rẩy, “Fiveash. Em đã biết họ của chị ấy có ý nghĩa gì đó mà. Chị ấy là một người có năng lực siêu nhiên. Chị ấy là… Ôi Chúa ơi. Chị ấy là phù thuỷ bẩm sinh ư?”
“Phải. Thiếu kinh nghiệm… nhưng cô ấy có lòng tin.”
Điều này không phải nỗi đau buồn. Đây là một nỗi đau cả thể xác lẫn linh hồn. Một chất độc phối trộn của tủi thẹn, giận dữ, đau đớn, tiêm thẳng vào trong tĩnh mạch của cô. “Anh sử dụng Priscilla để đến đây và bẫy em. Anh đã lên kế hoạch để chiếm đoạt Triodecad ngay từ lúc đầu. Thậm chí trước cả khi anh biết em!”
Ít nhất Jason cũng không xúc phạm cô bằng cách cố phủ nhận điều đó. “Sau khi anh gặp em, các nguyên do đã thay đổi. Trước đó, anh đã định làm điều đó vì sự ích kỷ cá nhân. Nhưng bây giờ đó là vì anh muốn ở cùng em. Bởi vì anh…”
“Em chẳng bận tâm liệu nguyên do của anh có thay đổi hay không hoặc động cơ của anh là gì,” Cô nói một cách nóng nảy. “Hành vi của anh cũng thế thôi. Và bất luận điều gì anh đang cố làm với sách phép của em cũng sẽ bị phản đòn cho xem.”
“Anh sẽ tìm kiếm cơ hội của anh.”
“Em vừa nói với anh, đồ khốn chỉ biết quan tâm đến bản thân nhà anh! Nó có thể phản đòn lên Priscilla, hoặc em, hoặc bất kỳ ai khác trong giới hạn của nó, những kẻ chẳng làm gì với điều đó. Hãy lắng nghe em này : Gánh nặng của thử thách sẽ rơi xuống trên người có năng lực siêu nhiên để chắc chắn rằng thần chú sẽ không gây hại cho bất kỳ ai khác. Anh không biết ai sẽ là người bị tác động.”
“Anh biết có những rủi ro nếu anh dám làm điều này. Nhưng nếu anh không tiến hành, Justine… anh không có cơ hội nào hết. Không còn thời gian nào nữa hết. Và được ở cùng em – trong thời gian có thể - là tất cả những gì có ý nghĩa với anh lúc này.”
“Anh không thể sử dụng pháp thuật để tác động vào những vấn đề liên quan đến cuộc sống và cái chết. Các thần linh sẽ tìm ra cách để xoay chuyển nó chống lại anh.”
“Vậy thì em hãy lựa chọn đi,” Jason nói lạnh nhạt. “Em yêu anh. Chúng ta đều biết tầm quan trọng của điều đó. Em muốn anh ngồi yên và chờ đợi tai hoạ giáng xuống đầu anh sao?”
“Em không yêu anh.” Justine cố nói, ngoại trừ rằng cô buộc phải dừng giữa những từ ngữ để hít một hơi thở vội đầy đau đớn, và với sự phẫn nộ, cố đấu tranh để không khóc.
Tình yêu, cô ngẫm nghĩ một cách cay đắng, không phải là thứ mà người ta đem ra mặc cả trong những điều khoản đàm phán… nó sống bằng những luật lệ của riêng nó. Tình yêu xuất hiện khi bạn không mong muốn và không thể khước từ. Chẳng khác gì những loài xâm lấn đã lan trong khu vườn của bạn mà không cảnh báo, và tiến trình phát triển vượt ra khỏi sự kiểm soát, chống lại mọi biện pháp được sử dụng để tiêu diệt nó.
Về mặt cơ bản, tình yêu là một loài cỏ dại.
“Tất cả những gì anh muốn,” Jason nói, “là làm xong điều này và trở lại với em. Anh sẽ làm bất cứ điều gì em yêu cầu kể từ khi đó trở đi. Anh sẽ trao tặng em bất kỳ điều gì em từng muốn.”
“Đừng cố mua chuộc em!”
“Anh sẽ xoa bóp chân cho em mỗi khi em mệt. Anh sẽ ôm em khi em cô đơn. Anh sẽ yêu em như chưa từng có người phụ nữ được yêu như thế trên trái đất này.” Anh ngừng lại. “Em chỉ cần cho phép anh vượt qua điều nhỏ bé này.”
Đôi chân mày cô cau lại. “Anh không cần có được sự cho phép bằng cách lấy cắp quyển sách phép của em.”
“Mượn.”
“Anh sẽ làm điều tương tự lần nữa khi anh quyết định là anh cần một thần chú tiện dụng nào đó để sửa chữa thứ gì đó.”
“Anh sẽ không làm thế.”
“Và em được cho là phải tin điều đó ư? Anh nghĩ là em ngu ngốc đến thế sao?”
Một khoảng dừng dài. “Em không ngu ngốc,” Anh nói lặng lẽ. “Em quan tâm anh, và anh nhận lấy lợi thế đó. Và anh xin lỗi.”
“Anh không xin lỗi về bất kỳ điều gì anh đã làm. Anh chỉ xin lỗi vì em đã nổi giận.”
“Anh không chắc đó là loại xin lỗi nào. Anh chỉ biết rằng anh cảm thấy khá nhiều về chúng.”
“Nếu đó là sự thật, vậy đừng để Priscilla cố hô thần chú từ Triodecad. Gởi trả nó lại cho em.”
“Và rồi sau đó thì sao?”
“Em sẽ tìm cách để giữ an toàn cho anh. Em sẽ ngừng… quan tâm anh. Em sẽ cắt trái tim em ra nếu cần thiết.”
Im lặng, và rồi lời lẽ chầm chậm thốt ra. “Em không thể làm điều đó được.” Anh nói, “Em đã trao trái tim của em cho anh rồi.”
Cuộc gọi kết thúc.
“Jason? Jason…” Điên cuồng, Justine tìm danh sách cuộc gọi vừa thực hiện và nhấn số tự động. Cô bị chuyển thẳng đến hộp thư thoại. “Ôi, đồ con hoang nhà anh.” Khi cô trừng mắt nhìn những đồ dùng và các thiết bị chồng đống xung quanh cô, cô run lên với thôi thúc muốn làm điều gì đó quyết liệt, muốn tiêu diệt thứ gì đó.

Một người phụ nữ trong tâm trạng này, cô nghĩ một cách dữ dội, không nên ở một mình với những dụng cụ đầy sức mạnh.


Không có nhận xét nào: