CHƯƠNG 17.
Jason trải qua phần tốt hơn trong ngày ngồi bên cạnh bàn
cùng Alex Nolan, hai người ký rất nhiều văn bản trong lúc các luật sư và nhà
môi giới địa ốc giám sát. Một thoả thuận thiết kế xây dựng sơ bộ, những từ ngữ
mang ý nghĩa liên quan đến việc mua và bán, hạn định ngôn ngữ, ấn định những sự
kiện, nghĩa vụ, và chuyển sở hữu chủ. Jason ký một cách hiệu quả mà không hề lưỡng
lự.
Anh đã muốn kiến tạo một học viện kể từ thành công lớn đầu
tiên tại Inary, hiểu rằng anh phải làm điều gì đó tốt đẹp cho thế giới trước
khi anh ra đi. Anh thấy thật vô nghĩa khi tích tụ sự giàu có chỉ vì ích lợi của
chính nó. Tốt hơn nên sử dụng đồng tiền để tạo ra một nơi mà người ta có thể
tìm thấy sự kết nối và tiếng nói chung, và học những thứ sẽ khiến cho cuộc đời
họ tốt hơn.
Quyết định kiến lập một học viện trên đảo San Juan đã khiến
mọi thứ dễ dàng hơn bởi anh sẽ được ở gần Justine hơn. Những ý nghĩ về cô cứ vẩn
vơ trong đầu anh giống như hương sắc mùa thu êm dịu, trần gian, cây lá và những
cơn mưa. Anh và cô bổ sung cho nhau theo cùng cách mà bóng tối được bù đắp bởi
ánh sáng, đêm bởi ngày. Inyodo là từ Nhật chỉ điều này. Nếu Justine muốn tạo
cho anh một chỗ trong cuộc đời cô, anh sẽ ngừng mọi thứ để ở cùng cô.
Khi ngày dần trôi qua, Jason cáu kỉnh nhưng không ngạc nhiên
khi khám phá ra rằng Justine không đáp lại những cuộc gọi của anh. Theo lời
Zoe, Justine đã đi cả ngày. Jason biết chính xác tại sao Justine không muốn đối
mặt với anh, chưa thôi. Cô đang cố định danh cho những gì đã xảy ra – và không
nghi ngờ gì, cô đang cố vạch ra một chiếc lược để thoả thuận với anh.
Kềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình, anh đóng gói cho chuyến
khởi hành vào sáng mai. Khi buổi tối đã đến và vẫn không có dấu hiệu gì của
Justine, Jason ra ngoài ăn tối cùng phần còn lại của Inary Group. Alex và hôn
thê của anh ấy đồng ý gia nhập với họ để chào mừng lễ ký kết sơ khởi cho dự án
Hồ Mộng.
“Hôm nay tôi không nghe gì về Justine.” Jason bất chợt nói với
Zoe trong bữa tối. “Tôi hy vọng là mọi thứ okay.”
“Vâng, cô ấy ổn,” Zoe nói, một vết ửng hồng lan trên làn da
như tráng men của cô. “Cô ấy bận rộn với vài việc lặt vặt.”
“Suốt cả ngày sao?” Jason không thể không hỏi.
Zoe trông có vẻ bối rối và hơi lúng túng. Cô đáp bằng một giọng
thấp để không ai khác cùng bàn có thể nghe được. “Justine nói cô ấy cần có thời
gian ở một mình.”
“Cô ấy có tâm trạng gì sao?”
“Cô ấy rất … im lặng.” Zoe ngập ngừng trước khi thêm vào.
“Cô ấy nói rằng việc có một ước nguyện trở thành sự thật là một trong những điều
tệ hại nhất từng xảy đến với cô ấy.”
Jason trao cho cô một ánh mắt bối rối. “Cô ấy đã nguyện ước
về điều gì?”
Sau một lúc do dự, Zoe đáp mà không nhìn anh. “Tôi nghĩ đó
là Anh.”
***
Những ngọn đèn trong căn nhà gỗ của Justine đã được bật sáng
khi Jason quay trở lại quán trọ sau bữa tối. Anh đợi cho đến khi quán trọ đã ổn
định và yên lặng trước khi đi bộ ngang qua sân cỏ. Đêm thật trong trẻo, những
ngôi sao nhấp nháy như thể truyền thông điệp bằng tín hiệu mật mã. Vầng trăng
lưỡi liềm xiên xiên cắt xuyên qua bầu trời tối sẫm. Một con cú muỗi kêu trầm trầm
khi nó săn đuổi những con bướm đêm vào trong bóng tối.
Jason gõ vào cửa trước. Dạ dày anh co rút thành một nùi cứng.
Anh đã quen với việc lao đầu vào nguy hiểm. Trong quá khứ, anh đồng ý với những
thoả thuận kinh doanh dính líu đến số tiền không thể tưởng tượng được, và phát
động những trò chơi có khả năng chôn vùi công ty nếu chúng thất bại. Anh đã
đương đầu với những điều đó mà không chút chần chừ. Nhưng không thứ gì từng làm
anh nhụt chí như viễn cảnh sẽ mất Justine.
Cánh cửa chầm chậm mở ra để lộ Justine với tóc cột túm đuôi
ngựa phía sau và gương mặt đã được lau sạch. Có điều gì đó tàn phá trong dáng vẻ
của cô, một vẻ héo rũ của bông hoa bị huỷ hoại. Trong anh điền đầy khao khát muốn
được an ủi cô, trao cho cô sự nghỉ ngơi, hài lòng và dễ chịu.
“Hôm nay anh nhớ em nhiều lắm.” Anh nói.
Cô nuốt xuống khó nhọc. “Em bận chút việc vặt.”
Jason nhấc một tay lên quai hàm căng thẳng của cô, dịu dàng
nâng gương mặt cô hướng lên để anh nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của cô. “Dành cho
anh năm phút nói chuyện thôi, làm ơn. Anh không thể dời đi vào buổi sáng mà
không dàn xếp vài thứ cho chúng ta.”
Justine bắt đầu lắc đầu trước khi anh kết thúc câu. “Không
có thứ gì phải dàn xếp hết.”
Jason nhìn cô chăm chú, cân nhắc những lựa chọn của anh. Mê
hoặc. Quyến rũ. Mua chuộc. Nài nỉ không nằm ngoài câu hỏi. “Có ít nhất một thứ.”
“Là gì?”
Anh nói bằng giọng điệu rành mạch, “Anh đến đây để phàn nàn
về phòng của anh.”
Đôi mắt cô mở rộng. “Có điều gì sai với nó sao?”
“Chiếc giường quá cứng. Và khăn trải giường thì thô nhám.”
Thấy rằng Justine định tranh cãi với sự đánh giá này về những tiện nghi xa hoa
cho khách trọ của cô, anh nói thêm, “và hoa lan của anh đang héo.”
“Thử đặt nó vào nước đi.”
“Còn giường của anh?”
Justine cố ra vẻ gay gắt. “Hoa lan của anh cơ đấy. Em không
thể làm bất kỳ điều gì với chiếc giường được. Hơn nữa, anh mắc chứng mất ngủ
mà, dù sao thì anh cũng có ngủ đâu.”
“Anh muốn ôm em đêm nay,” Anh nói. “Không sex. Anh chỉ muốn
được nằm cạnh em trong lúc em ngủ.”
Vẻ mặt của cô không thay đổi, nhưng anh nghĩ anh nhìn thấy một
ánh lấp lánh thích thú trong mắt cô. “Quỷ mới tin.”
“Okay, anh muốn sex,” Anh thú nhận. “Nhưng sau đó anh sẽ để
cho em ngủ.”
Dấu vết của nụ cười tắt lịm. “Em không thể ở với anh nữa. Và
đừng bắt em giải thích, bởi vì anh biết tại sao mà.”
Jason với tay đến cô, không thể kềm được lâu hơn chút nào nữa.
“Đó không hoàn toàn là quyết định của em. Nó cũng là của anh nữa.”
“Không có điều gì anh có thể nói…”
“Nói với anh em muốn gì, Justine. Không phải những gì em sợ
hãi, không phải những gì em đã quyết. Chỉ những gì ở trong đây thôi.” Anh đặt một
bàn tay lên giữa ngực cô và tỳ lòng bàn tay vào trái tim đang đập dồn dập của
cô.
Cô lắc đầu, trông có vẻ rối bời nhưng bướng bỉnh.
“Em không muốn thú nhận điều đó sao?” Anh hỏi, vẻ chế diễu đầy
âu yếm. “Thật là một kẻ nhát gan bé nhỏ. Anh sẽ nói điều đó dùm em nhé : Em muốn
anh. Em đã yêu anh rồi. Điều đó có nghĩa là anh đang sống bằng thời gian đi mượn.”
“Đừng nói như thế,” Justine gắt, cố lách khỏi anh, nhưng anh
không buông cô ra. Anh ôm cô gần hơn, bao bọc cô bằng sự ấm áp của anh. “Anh là
một xác sống,” Anh nói, giọng anh bị bóp nghẹt trong tóc cô. “Một kẻ bỏ đi. Chú
ngỗng của anh đã bị nướng chín rồi. Số của anh đã hết. Anh là một kẻ chẳng ra
gì.”
“Ngừng lại!” Cô hét. “Làm sao anh có thể dùa giỡn về điều
này được.”
Cánh tay anh siết chặt hơn. “Một trong vài lợi thế của việc
không có linh hồn là em không có lựa chọn nào khác ngoại trừ sống bằng những
khoảnh khắc. Và bất kỳ khoảnh khắc nào mà anh có được em trong cánh tay anh là
khoảnh khắc tuyệt diệu nhất.” Anh hôn lên tóc cô. “Hãy để anh vào trong,
Justine. Ở ngoài đây thật cô đơn.”
Justine vẫn đứng yên. Cô lấy một hơi thở sâu vỡ vụn. Khi cô
ngước nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh với cảm xúc mạnh mẽ nào đó. “Chỉ trong vài
phút thôi,” Cô nói, và bước lùi lại khi anh đi qua ngưỡng cửa.
Ngay khi cô đóng cửa, anh lôi mạnh cô sát vào anh cho đến
khi họ áp sát vào nhau mặt đối mặt. Anh nắm lấy cườm tay của Justine và kéo
chúng vòng quanh cổ anh. Nhịp thở của cô, nhanh và khắc khoải, phả vào làn da
anh.
“Hãy giúp em làm điều đúng đắn.” Cô nài nỉ.
“Đây là điều đúng đắn.” Jason khum những ngón tay anh phía
sau đầu cô, kéo đầu cô tựa vào vai anh. Cảm giác được ôm cô tuyệt đến điên cuồng,
tàn tro của đêm hôm trước đang nhen lên thành ngọn lửa mới. “Anh sẽ dời đi ngày
mai,” Anh nói. “Nhưng anh sẽ trở lại trong một tuần hoặc sớm hơn. Anh chỉ phải
thực hiện vài sắp xếp.”
“Sắp xếp cho điều gì?”
“Tái cấu trúc. Không lý do gì mà anh không thể giao phó vài
trách nhiệm của anh tại Inary. Những công việc chỉ anh mới có thể làm, anh sẽ
phải xoay trở đôi chút hoặc điều đó có thể đợi cho đến khi anh thực hiện nó sau
đó ở văn phòng.”
Justine nghe có vẻ sửng sốt. “Anh đang cố nói điều gì thế?”
Jason lần theo vành tai thanh nhã của cô bằng ngón tay cái,
và hôn lên dái tai cô. “Anh muốn là một phần của cuộc đời em. Anh phải làm thế.
Vì rằng em phải ở tại quán trọ để coi sóc công việc của em, anh sẽ đến đảo thường
xuyên nhất có thể.”
“Nơi… nơi nào anh lên kế hoạch sẽ ở lại thế?”
“Điều đó tuỳ thuộc vào em.”
“Em muốn anh tránh cho thật xa. Mãi mãi.”
“Vì em không quan tâm đến anh ư? Hay vì anh đã như thế?”
Justine không đáp, cũng không nhìn anh. Anh tiếp tục ôm cô,
cố diễn giải sự im lặng của cô.
“Em đã mất mọi người mà em quan tâm đến,” Cuối cùng cô nói.
“Em mất cha trước khi em được biết ông. Em
mất mẹ vì em không phải những gì bà muốn. Em mất Duane bởi vì anh ấy
không thể đối phó khi biết em là thứ gì. Bây giờ anh đang yêu cầu em quan tâm
anh, biết rõ rằng em cũng sẽ mất anh. Vậy nên, em không thể.” Thất bại trong việc
trao cho mỗi từ sức nặng của một viên gạch dùng để xây dựng nên bức tường ngăn
cách giữa họ. Vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay anh, cô ngoảnh mặt đi.
Anh sẽ có cô, và chết tiệt bất kỳ thứ gì chắn đường. Chúa biết
anh không bao giờ là một người thoái lui khỏi cuộc chiến.
“Em lo lắng với khả năng là anh có thể sẽ chết sao?” Anh hỏi.
“Hoặc có cơ hội nào mà anh có thể sẽ không sao không?”
Justine xoay người đối mặt với anh, gương mặt cô đỏ ửng khi
lời ngụ ý thấm vào. “Chết tiệt anh!” Cô la lên.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không sao?” Anh dai dẳng, chuyển
thành tàn nhẫn. “Điều gì xảy ra nếu anh quanh quẩn đủ lâu để em phải đồng ý một
mối quan hệ thật sự? Thoả hiệp, thân thiết, khoan thứ, hy sinh… em có thể đối
phó với tất cả những điều đó không? Em không biết được.”
Cô trừng mắt nhìn anh. “Anh sẽ không ở đây đủ lâu để tìm ra
đâu.”
“Mọi người đều có một hạn tử,” Anh nói. “Khi em yêu một ai
đó, em sẽ nhận những cơ hội của em.”
Justine che mặt cô bằng cả hai tay, rõ ràng đã vượt quá giới
hạn. “Em đang cố làm những gì tốt nhất cho anh, anh đấy, đồ đần độn đáng ghét.”
Anh ghì sát cô vào anh, để cô cảm thấy sức mạnh của anh,
lòng quyết tâm kiên định của anh. “Em là điều tốt nhất cho anh. Và anh không định
quay đuôi bỏ chạy bởi vì sự mê tín điên rồ nào đó.”
“Đó không phải mê tín. Đó là… đó là quan hệ nhân quả mang
tính siêu nhiên. Điều đó sẽ xảy ra. Và đừng cố tuyên bố là anh không tin vào điều
huyền bí, thưa quý ngài không-có-linh-hồn.”
Jason mỉm cười. “Là một Phật Tử, anh không phải kiên định
như thế.”
Justine tạo ra một âm thanh tức tối và cố đẩy anh ra, nhưng
anh giữ lại cô một cách dễ dàng. Anh khom xuống để hôn cô Mở miệng cô ra cùng
anh. Justine run lên và mềm mại dựa vào anh, đôi tay cô dò dẫm trên lưng anh.
Anh có thể cảm thấy sự chấn động huyền ảo chạy xuyên qua cô, sự nồng nhiệt bao
hàm trong sự tĩnh lặng. Anh muốn ở bên trong nguồn năng lượng đó, hướng nó lên
cao hơn, nóng hơn nữa.
Dứt nụ hôn, anh hít thở hương thơm êm dịu từ cổ cô, cho phép
nó trêu chọc các giác quan của anh. “Hãy để anh ở lại với em đêm nay.”
Giọng cô bị bóp nghẹt. “Không thể nào.”
“Cho anh một đêm thôi. Nếu sáng mai em bảo anh rằng em vẫn
muốn anh rời khỏi em, anh sẽ làm.”
“Anh đang nói dối.”
“Anh thề là anh sẽ không trở lại trừ phi em yêu cầu.”
Cô chuyển động trong vòng tay anh cho đến khi cô có thể nhìn
vào gương mặt anh. “Anh đang lập kế hoạch gì thế?” Cô hỏi một cách cảnh giác.
“Tại sao anh nghĩ một đêm sẽ tạo nên được sự khác biệt?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét