CHƯƠNG 16.
“Anh nên ngồi xuống đi,” Justine nói đầy lo lắng. “Em sẽ lấy
cho anh ít nước. Anh…” Cô ngừng lại kinh ngạc. Chỉ cần nhìn thoáng qua thân thể
anh cũng nhận ra anh đã bị khuấy động. Thật sự khuấy động. Dứt khoát không phải
tác dụng phụ của độc dược ngăn trở rồi. Kinh ngạc, cô vươn tay đến ly vodka thứ
hai và nhấp một hớp thử nghiệm, chỉ vừa vặn thấm ướt đôi môi cô.
Một ánh chớp nóng bỏng phủ xuống cô từ đầu đến tận ngón chân
cùng một lúc, đánh bật hơi thở của cô. Cô cảm thấy như thể lửa đang chạy đua
xuyên qua mạch máu cô. Và giữa hai đùi cô, là sự rộn ràng thầm kín mãnh liệt.
Cô hầu như không thể suy nghĩ qua màn sương khao khát và bối rối.
Và Jason đã uống nguyên cả ly.
“Điều này trái ngược với những gì em muốn,” Cô la lên trong
tuyệt vọng, “Có điều gì đó không đúng?”
Jason lấy một vốc đá viên và áp chúng vào sau cổ. Đá tan ra
như thể chúng bị rớt vào một chiếc chảo nóng. Dòng nước lấp lánh bò ngoằn
nghoèo quanh cổ họng anh và vào trong làn vải áo. Anh đang thở qua kẽ răng, hổn
hển, run rẩy.
“Em xin lỗi,” Justine bảo anh một cách thảm thương, vươn tay
ra để chạm vào anh, rồi giật tay lại khi anh trao cho cô một cái liếc xiên độc
ác. “Em không bao giờ có ý… Em không nên… Điều gì có thể giúp được? Thêm đá
nhé? Em có nên chuẩn bị vòi nước lạnh không?
Jason dường như không nghe thấy. Anh chà xát đôi tay ướt lạnh
lẽo trên mặt và dưới hàm. Chỏm xương gò má của anh rực rỡ màu sắc, đôi mi mắt
đen dài lóng lánh nước. Cởi bỏ chiếc áo polo, anh cuộn nó lại và chậm vào vùng
cổ và vai ẩm ướt. Trong một thoáng, Justine chỉ có thể nhìn anh chằm chằm.
“Em xin lỗi.” Cô nói lần nữa. “Em đã làm cho mọi thứ tệ
hơn.”
Những bắp cơ dài trên lưng anh chùn lại khi cô chạm vào anh,
như thể cái chạm nhẹ nhất cũng là một sự tra tấn. Cô áp má đầy ăn năn vào làn
da nóng bỏng của anh.
Jason quay lại chậm rãi, như thể một sự chuyển động đột ngột
sẽ phá vỡ sự tự chủ mong manh như sợi chỉ của anh. Anh giữ cô tỳ sát vào anh.
Cô cảm thấy sự căng thẳng, mạnh mẽ, đói khát của một con báo sẵn sàng xuất
phát.
“Em đã làm theo công thức một cách chính xác,” Cô xoay sở để
nói. “Chúng nên có tác dụng chứ.”
Jason rê miệng anh xuống chỗ nối trên cổ và vai cô, rúc vào
đó một cách thô lỗ. “Phản ứng nghịch đảo,” Anh nói.
“Ý anh là giống như khi một thứ thuốc chống trầm cảm gây ra
những ý nghĩ tự vẫn trên một vài người, hoặc…” Cô giật mình khi cô cảm thấy đôi
tay anh lần xuống khoá quần jeans của cô, chiếc nút trên cùng đã bật mở, tiếng
dây kéo huýt lên. “Hoặc khi thuốc giảm đau lại gây cho ai đó một cơn đau đầu…”
Một tiếng hổn hển thoát ra khỏi họng cô khi bàn tay anh trượt vào bên trong
phía sau quần jeans, bên dưới đồ lót của cô.
“Anh muốn em,” Anh thì thầm trên da cô. “Và anh hy vọng rằng
cảm giác là có qua có lại…”
“Vâng, nhưng em…”
“…Bởi vì không có cơ hội quái quỷ nào em có thể rời khỏi căn
phòng này mà không nằm xuống với anh.”
Đôi mắt của Justine mở rộng. Cô không thể suy nghĩ mạch lạc
với cách mà anh đang cọ sát cô vào anh, miệng anh và tay anh đang điều khiển
thân thể cô với sự đòi hỏi khẩn thiết. Cô choáng váng bởi những điều anh đang
nói giữa những hơi thở tả tơi… Anh muốn hôn cô, chạm vào cô và chiếm hữu mọi phần
của cô, khiến cô van nài, khiến cô lên đỉnh mãnh liệt đến mức cô sẽ nghĩ cô đã
bị đảo lộn từ trong ra ngoài. “Và anh đã muốn tất cả những điều đó, chết tiệt
em,” Anh thì thào, “Thậm chí trước cả khi em lén lút đánh thuốc anh.”
“Đó không phải đánh thuốc,” Cô phản đối. “Em đã chế một bùa
nản lòng để… để làm cho anh không muốn em.”
Anh ép môi anh trên cổ họng cô trong một nụ hôn mạnh mẽ và
đay nghiến. “Thứ này có cảm giác nản lòng đối với em chút nào không?” Anh hỏi gặng,
đẩy quần jeans của cô xuống khỏi hông, túm chặt mông cô bằng cả hai bàn tay.
Đôi mắt cô khép hờ và đầu cô ngửa ra sau khi anh mang cô áp
sát vào áp lực cương cứng dày và đầy cám dỗ của anh. “Không.” Cô xoay sở để nói
một cách yếu ớt. “Nếu anh muốn, em có thể tìm kiếm thuốc giải.”
“Anh đã có sẵn một thứ trong đầu.” Anh giật chiếc áo của cô
qua đầu và với tay ra những chiếc móc sau lưng của áo nịt ngực. Cô cảm thấy chiếc
quần Jeans trượt xuống sàn, và cô vụng về bước ra khỏi chúng. Sau khi đồ lót của
cô bị liệng sang một bên, Jason tuột chiếc quần jeans của chính anh, ánh mắt
anh khoá chặt trên cô như thể anh nửa mong đợi cô lao đi và chạy mất. Họ không
có ý định nói chuyện trước, vặn nhỏ đèn, đóng cửa sổ, đặt quần áo bị cởi bỏ của
họ trên ghế. Có một khả năng mạnh mẽ rằng họ thậm chí không làm điều đó trên
giường.
Anh kéo cô tỳ sát vào anh, mặt đối mặt, hôn cô không ngừng,
miệng anh dịu dàng và hoang dại lần lượt. Sức nóng của anh không thể chịu nổi,
làn da bụng, ngực và háng anh bỏng rẫy. Justine kéo hông cô khỏi anh, thở hổn hển.
Không khí như trong phòng tắm hơi, làm cháy sém bên trong phổi cô. Jason với tay
đến chiếc bàn phía sau cô, dò dẫm tìm những viến đá nhỏ. Anh khum một ít vào bầu
ngực cô, kéo một nhúm đá dọc theo thân trên của cô. Justine rùng mình và hổn hển
trong sự nhẹ nhõm. Nước chảy nhỏ giọt trên da cô, khiến cô nổi gai ốc. Miệng
anh bắt lấy một đỉnh nụ, mút đi sự ẩm ướt ấy. Anh với tay ra phía sau để lấy
thêm đá, trải chúng trên ngực của chính anh và xuống dưới thân trước của anh,
và bỏ một ít vào miệng anh.
Bừng cháy và mất phương hướng, Justine túm chặt cạnh bàn
phía sau cô khi Jason hạ thấp hông anh xuống. Cô cúi đầu, mái tóc buông xuống
như những dòng suối quanh gương mặt cô. Cô cảm thấy bàn tay mát lạnh của anh
trên vùng đùi cao của cô, ngón tay cái của anh vuốt ve hướng lên trên nơi làn
da mỏng manh và hết sức nhạy cảm. Những nếp xếp e thẹn bị tách ra, được giữ mở
rộng. Cô giật nảy lên với một âm thanh không mạch lạc khi cô cảm thấy sự giá lạnh
của miệng anh, lưỡi anh tỳ sát vào vùng da thịt mềm mại, đánh những vòng tròn
mát lạnh quanh đỉnh nụ sưng phồng. Cô nức nở với mỗi hơi thở, đấu tranh để giữ
im lặng, nhưng điều đó là không thể. Cô bịt miệng bằng một bàn tay để làm dịu
đi một tiếng thét trầm trầm, và xô đẩy điên cuồng vào mái đầu sẫm màu của anh.
Một cú liếm chậm rãi, không biết xấu hổ ngang qua vùng đau đớn
nhạy cảm… một tiếng lầm bầm khàn khàn… và rồi anh đứng lên. Anh thúc cô tiến đến
chiếc giường, nhưng chân cô quá vụng về để có thể bước đi. Nhấc cô lên với sự dễ
dàng đáng kinh ngạc, anh mang cô đến tấm nệm và hạ thấp cô xuống trên lưng cô.
Cặp đùi cô mở ra trong một tư thế phóng đãng, cánh tay cô cuộn
lại và buông lỏng bên trên đầu. cô đã đến bên rìa cực đỉnh, mặt đỏ bừng và mê mụ.
Cô vươn tay đón anh, kéo anh phủ hoàn toàn trên cô và kéo đầu anh xuống. Anh
hôn cô, gởi lưỡi anh vào sâu bên trong, và cảm giác đó tuyệt đến nỗi cô rên rỉ
vào trong miệng anh. Mở rộng đùi cô bằng đầu gối anh, anh đi vào trong cô trong
một nhát đâm đòi hỏi. Nâng đầu gối lên, thân thể cô uốn cong vào trong sức nặng
đàn ông tuyệt vời của anh.
Sự óng ánh của mồ hôi trao cho làn da anh một vẻ huy hoàng của
kim loại, ánh sáng mạ vàng những đường gân máu trên cánh tay và cổ anh. Đôi mắt
anh khép chặt, đôi chân mày chau lại như thể anh đang đau đớn. Anh tiến vào bên
trong cô với nhịp điệu nhanh, dữ dội, không giữ lại gì, và cô không muốn anh
như thế. Cô đẩy trả lại anh, nhấc lên và nhấc lên nữa, da thịt cô thít chặt hơn
quanh sự dày dặn của anh cho đến khi cả hai gầm gừ và rùng mình trong khoái cảm,
những đợt choáng váng thiêu đốt mọi dây thần kinh. Jason đẩy sâu vào và ôm chặt
cô, và cô cảm thấy sức nóng của sự giải thoát của anh bên trong cô.
Cuối cùng, Jason lăn người sang bên cạnh, mang cô theo cùng
anh. Hơi thở của anh đã chậm lại, những chuyển động của ngực anh đều đặn và thăng
bằng. Họ vẫn khoá chặt vào nhau, Sự rộn ràng và những rung động của da thịt anh
vùi sâu bên trong cô.
Cô sẽ ân hận với điều này sau đó… nhưng vào khoảnh khắc này
cô không muốn quan tâm. Cô thở hổn hển khi anh rút ra khỏi cô. “Ôi. Anh vẫn
còn…”
“Phải.” Giọng anh khô khan. “Anh không bao giờ dùng Viagra,
nhưng trong chừng mực anh có thể nói, em đã xoay sở để triệu tập được một địa
ngục để thay thế.”
“Em xin lỗi. Em thật sự, thật tâm không có ý định làm điều
đó với anh.” Trước sự im lặng của anh, cô ngập ngừng hỏi. “Anh có nổi điên với
em không?”
“Có. Nhưng thật khó để tập trung vào điều đó khi anh đang ngập
chìm trong Endorphine thế này.”
Cô cười nhẹ và thư giãn dựa vào anh.
Lười nhác, anh để lưng ngón tay trượt trên vùng dốc của bầu
ngực cô. “Em vẫn còn kiểm soát sinh sản đấy chứ?”
Cô gật đầu. “Chúng ta đã phá vỡ điều luật về bao cao su của
anh rồi. Em hết sức t…”
“Em không cần phải liên tục tạ lỗi như thế.” Anh bắt lấy đỉnh
ngực cô bằng những khớp ngón tay và giật nhẹ chúng.
Chưa ai từng ôm cô quá lâu sau khi có sex, cô cũng chưa từng
muốn bất kỳ ai làm thế. Nhưng đôi tay của Jason hết sức dịu dàng khi anh dỗ ngọt
sự vui thích nở hoa một cách êm ái bên trong cô, từng bông từng bông một.
“Điều này cũng Okay, miễn là em không rơi vào tình yêu cùng
anh,” Cô nghe chính mình đang nói.
“Nhưng em sẽ.”
Điều đó đủ để đánh bật cô ra khỏi sự khoan khoái. Đẩy người
lên trên khuỷu tay, Justine cau mày với anh. “Không, em sẽ không. Lý do duy nhất
em ở trong giường với anh là bởi vì anh sẽ phải chịu đựng từ một đến bốn giờ cấp
cứu mà họ vẫn luôn đề cập đến trên TV.”
“Bị gây ra bởi em.” Anh chỉ ra.
“Phải, và em đang cố giúp. Nhưng em sẽ rất cảm kích nếu anh
không cố áp đặt cho điều này thứ gì đó lãng mạn và có ý nghĩa.”
Lời đáp của anh khô cằn một cách êm dịu. “Em muốn anh phải
làm gì nào?”
Justine suy nghĩ một lúc. “Kể với em điều tồi tệ nhất về anh
đi. Làm cho anh thiếu hấp dẫn đến mức không cách nào em có thể đổ vì anh được.”
Anh trao cho cô ánh mắt ngờ vực và kéo cô ra khỏi giường.
Justine đi theo anh đến phòng tắm. “Kể với em vài thói quen
xấu của anh,” Cô khăng khăng. “Anh có để những chiếc khăn ướt trên giường
không? Có cắt móng tay trong phòng sinh hoạt chung không?”
“Không.” Jason bước vào bên trong vòi sen và ra hiệu cô tham
gia cùng anh.
“Vậy thì điều gì?” Cô đứng bên cạnh anh, rùng mình dễ chịu
khi nước nóng chảy tràn trên cô. “Anh không hoàn hảo. Phải có điều gì đó chứ.”
Cầm bánh xà phòng lên, Jason xoa vào đôi tay anh. “Khi anh ốm,”
Anh đánh liều, “anh có tính cách của một con chó sục mắc bệnh dại.” Anh bắt đầu
tắm cho cô, đôi bàn tay to lớn đầy xà bông của anh di chuyển trên thân thể cô.
“Trong suốt một bộ phim, anh luôn chỉ ra những tình tiết khiếm khuyết trong lúc
mọi người đang cố xem phim.” Nhận ra nụ cười đang lớn dần trên gương mặt của
Justine, anh cúi đầu để đánh cắp một nụ hôn. “Đôi khi trong suốt một cuộc tranh
luận, anh kéo điện thoại di động của anh ra tìm kiếm thông tin để chứng minh rằng
anh đúng, và ngắt ngang cuộc trò chuyện khi nó không còn thích đáng.” Anh ngừng
lại. “Anh để lại những chiếc hộp rỗng trong tủ lạnh. Bất cứ khi nào có một dĩa
các hạt hỗn hợp ở quanh, anh ăn tất cả những hạt hạnh nhân, hạt điều và để lại
hạt đậu phộng cho những người khác. Và đôi khi vào nhưng đêm mất ngủ, anh sửa
chữa một cách ngẫu nhiên những trang Wikipedia của người khác.” Miệng anh cướp
bóc miệng cô, hấp thu âm thanh của tiếng cười như thể anh có thể nhấm nháp
chúng.
Cô bước ra phía sau anh và bắt đầu xoa xà bông lên lưng anh,
chiêm ngưỡng những đường nét mạnh mẽ. “Em huýt sáo trong khi lau sàn nhà hoặc
hút bụi. Thường bắt đầu với những bài hát quảng cáo của nhóm Black Keys. Có một
lần em đã huýt sáo say sưa đến mức Zoe thật sự đến đàng sau em với một cây đũa
bếp.” Cô ngừng lại khi nghe thấy tiếng khúc khích của anh. “Khi em chán,” Cô tiếp
tục. “Em mua sắm những món đồ mà em không cần trên internet. Và em có thể ngừng
chơi một trò chơi, bất kỳ loại trò chơi nào, ngay giữa chừng, và không bao giờ
nhìn lại.”
“Thật ư? Bằng cách nào em có thể làm được điều đó thế?”
Jason nghe có vẻ hoang mang chân thực.
“Sự chú ý ngắn hạn bắc cầu. Em cũng thích trao tặng lời
khuyên cho người chẳng hề yêu cầu điều đó.” Cô với tay vòng qua anh, bàn tay đầy
xà bông của cô men theo háng anh để ôm lấy ngọn giáo to lớn, căng đầy của anh.
“Và như anh vừa mới khám phá ra, em tặng thuốc kích dục cho những vị khách cả
tin tại quán trọ của em.”
Anh đã dựng thẳng đứng, hơi thở của anh sắc nhọn. “Em tạo
nên một thói quen với điều đó ư?”
“Thật ra, anh là người đầu tiên.”
“Anh sẽ là người cuối cùng.”
Những ngón tay cô siết chặt và trượt dọc theo chiều dài của
anh. “Em nên làm thế nào nhỉ?” Cô thì thầm vào bờ lưng ẩm ướt của anh. “Thích
thế này không?... Hay thế này?”
“Đó là…” Anh buộc phải lấy thêm hơi thở. “Chúa ơi. Phải. Như
thế.” Hạ thấp đầu, anh chống đôi tay anh vào tường, ngực anh phập phồng.
Justine uốn cong bản thân tỳ vào lưng anh và mơn trớn anh
trong lúc nước tuôn trào qua họ và hơi nước nóng cuồn cuộn trong không khí. Anh
lầm bầm một vài từ, âu yếm, nguyền rủa, và cô say sưa với những âm thanh phấn
khích của anh. Vòng ôm của cô trên anh trở nên cấp bách, bàn tay cô lên xuống
liên tục và hướng dẫn những cảm giác, hơi nóng tụ tập mạnh và nhanh. Anh phát
ra âm thanh trầm, vô dụng, và cô ngâm nga nho nhỏ kéo khoái cảm tuôn trào khỏi
anh, thưởng thức sự rùng mình dữ dội của
anh.
Jason tắt vòi sen và lau khô cả hai người bọn họ bằng một
chiếc khăn tắm dày màu trắng. “Bây giờ đến em.”
Cô lắc đầu. “Em không cần điều gì hết.”
Jason túm lấy gáy cô một cách thận trọng, và khom miệng anh
kề sát tai cô. “Em cần những gì anh có ý định trao cho em,” Anh thì thầm, và mọi
cọng lông trên có thể cô dựng hết cả lên. Mang cô đến giường, anh kéo những tấm
phủ xuống và duỗi dài cô trên khăn trải giường.
Anh sừng sững bên trên cô, kéo những ngón tay của anh trên
thân thể cô, vạch theo những dây thần kinh nhạy cảm nhất. Cô quằn quại và thì
thầm thúc giục anh nhanh hơn. Nhưng điều đó chỉ khiến cho nhịp điệu của anh chậm
hơn, y như buổi hoàng hôn của những ngày hè. Anh khăng khăng như thế cho đến
khi cô nằm yên và im lặng, thở sâu. Sức nóng nhảy nhót trên bề mặt da của cô bất
cứ nơi nào môi anh chạm đến, bất cứ nơi nào thân thể anh áp vào cô.
Anh đã biết được quá nhiều về cô rồi, và anh đang sử dụng
chúng, chơi đùa với cô. Di chuyển xuống giữa hai đùi cô, anh đánh lưỡi vào giữa
đôi môi của nhục dục, kéo giật vào vùng mép mềm mại, và khi khao khát trở nên
quá dữ dội, cô thút thít và xô đẩy đầu anh. Nhưng anh túm lấy tay cô và giữ
chúng thật chặt, và khiến cô nằm yên, khiến cô có được điều đó. Cảm xúc tụ tập
trên đỉnh sọ của cô. Cô giật nảy lên với mỗi cú vuốt ve tan chảy, khoái cảm
tăng tốc xuyên qua các mạch máu, những tia lửa kêu lách tách và va chạm vào nhau.
Đôi chân cô trải rộng và ngón chân cong lại khi cô cảm thấy bắt đầu đến điểm giải
thoát, nhưng anh ngừng lại và ngẩng đầu lên.
Thận trọng, anh ghìm chặt cô bằng sức nặng của anh, đi vào
trong cô với một cú trượt thấp, dữ dội. Anh giữ đôi tay cô bên trên đầu và nhìn
chằm chằm vào cô với đôi mắt sẫm mê mải, trong lúc anh xoay tròn hông trong một
động tác cọ xát thong thả, trêu ghẹo một cách không thương xót. Cô quẫy đập và
quằn quại trong sự khắc khoải căng thẳng, hổn hển những từ ngữ thiếu mạch lạc…
Ôi, làm ơn bây giở, làm ơn đi… và cô nghe tiếng cười lặng lẽ của anh khi anh
làm tình cùng cô với những cú giật mạnh chậm rãi, gởi cô vào trong những cơn co
thắt vô dụng.
Sau đó trong đêm, cô thức dậy với đôi tay anh phủ trên cô lần
nữa, miệng anh trên ngực cô. Cô rên rỉ khi anh trượt vào bên trong cô, đầu anh
ngửa ra sau tỳ vào cánh tay chống đỡ. Cảm xúc tràn qua cô, và gợn sóng lăn tăn
nhanh chóng trở thành những cơn sóng cuộn, và những cơn sóng cuộn dâng lên
không ngừng.
Thời gian trộn vào trong miền kỳ ảo tối tăm, thăm thẳm. Cô
không bao giờ ngờ rằng khoái cảm lại có thể biến ảo đến thế, gây sững sờ đến thế.
Và có những cuộc trò chuyện lơ mơ xen vào giữa, khi họ nằm bên nhau và thưởng
thức những từ ngữ như thể chúng là những nụ hôn.
“Có điều gì thích thú trong thiền viện không?” Justine thì
thầm, muốn biết nhiều hơn về một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ đối với cô. “Anh
có thích ở đó không?”
Bàn tay anh chầm chậm ve vuốt lưng cô. “Không. Nhưng anh cần
điều đó.”
“Tại sao?”
“Anh đã quá chán việc cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa. Về việc
thực hiện mọi thứ một cách máy móc. Zen đã dạy anh mọi thứ đều quan trọng. Ngay
cả với loại công việc như là rửa một cái tô cũng đáng để làm cho tốt. Điều đó
giúp anh có được nhận thức, để cho toàn bộ những ngày và những tuần trong cuộc
đời anh không trượt đi mất.”
Justine dựa đầu trên vai anh, bàn tay cô chơi đùa dịu dàng với
nhịp tim đập của anh. “Anh có thường ngồi thiền không?”
“Vào buổi tối. Ngày bắt đầu vào lúc bốn giờ sáng bằng một
bài diễn văn chung. Sau điều đó mọi người ăn điểm tâm, rồi làm những công việc
như là nhổ cỏ dại trong vườn hoặc chẻ củi. Vào buổi chiều, mỗi môn đồ sẽ có một
cuộc gặp riêng với trưởng giáo, gọi là Roshi. Và rồi sẽ nhập thiền sau khi ăn tối.
Roshi sẽ phân định một câu hỏi cho mỗi môn đồ. Trong lúc ngồi thiền với câu hỏi
đó, em phải cố gắng làm bình lặng trí óc và hiểu được ý nghĩa của nó. Vài người
phải đấu tranh trong nhiều năm để tìm kiếm câu trả lời.”
Những ngón tay anh khám phá sợi chuỗi xinh xắn quấn quanh cổ
cô, lần theo nó khi anh tiếp tục. “Một đêm, anh đã có một ảo ảnh trong lúc anh
nhập định. Anh ở trong một ngôi đền, bước thẳng đến bóng đen có hình thể giống
y như anh. Anh nhận ra rằng anh ở trong đền… và bóng đen ở trong một không gian
trống nơi một linh hồn sẽ ở.”
Justine cảm thấy một cơn ớn lạnh đáng sợ trộn lẫn với sự
thương cảm. “Anh có nói với Roshi điều đó không?”
Jason gật đầu. “Ông ấy không nghĩ thiếu linh hồn là điều
đáng phải lo lắng. Ông ấy khuyên anh nên chấp nhận nó. Vô ngã* (Emptiness) là một khái niệm trọng yếu trong triết lý Phật giáo. Một phần
của con đường dẫn đến sự minh triết.” Giọng của Jason chuyển thành gượng gạo.
“Thật không may, anh hoá ra là là một Phật Tử tồi tệ.”
(*Triết
lý Phật Giáo có 3 khái niệm chính : Vô thường, vô ngã, vô minh hay nhập niết
bàn)
“Em sẽ trở thành một Phật Tử còn tệ hơn anh. Em ghét những
câu hỏi không có câu trả lời rõ ràng.” Justine nhấc đầu lên để nhìn vào anh. “Vậy
ra anh đã không chấp nhận điều đó ư? Việc không có linh hồn ấy?”
“Em sẽ chấp nhận sao?” Anh nhăn nhó hỏi.
Cô lưỡng lự và rồi lắc đầu. Không. Cô chắc chắn sẽ làm chính
xác như anh… cố làm đầy khoảng trống dành cho linh hồn ở bên trong anh.
***
Buổi sáng hôm sau thật thảm hại, dĩ nhiên rồi.
Justine thức dậy sớm theo thói quen, và xoay sở để mặc quần
áo và chuồn đi trước khi Jason mở mắt. Cô bị đau, vụng về vì kiệt sức, và gần
phát ốm vì lo lắng. Nguyền rủa và lảo đảo, cô đi về căn nhà gỗ và tắm bằng vòi
nước nóng nhất mà cô có thể chịu được.
Một cái liếc kiểm tra vào gương cho thấy mắt cô viền thâm
đen và vằn đỏ. Một vết xước do râu mờ mờ hằn rõ trên cổ họng cô. Rên rỉ, cô kéo
tóc ra sau cột thành một túm đuôi ngựa cao và che phủ gương mặt cô bằng kem dưỡng
ẩm mờ.
Sau khi uống cạn một ly café cùng hai viên ibuprofen, cô cầm
điện thoại lên và nhấn số của Sage. Có vài người cô có thể gọi vào giờ này, và
Sage có thói quen thức dậy sớm.
“Buổi sáng tốt lành,” Sage nói với giọng hoạt bát thường lệ.
“Cháu sao rồi, Justine?”
“Cháu ổn. Bà thế nào?”
“Huy hoàng. Chúng ta đã trải qua ngày hôm qua để đi thu hoạch
trái dâu cơm cháy. Lần tới cháu ghé thăm, chúng ta sẽ có bánh quế với si-rô dâu
cơm cháy.”
“Nghe có vẻ tuyệt.” Justine chà xát trán với vẻ mệt mỏi.
“Xin lỗi đã làm phiền bà sớm thế này, nhưng…”
“Ôi, không phiền chút nào đâu mà.”
“…cháu có một câu hỏi mà cháu hy vọng bà có thể giúp. Ngày
hôm qua cháu đã pha chế một mê dược, nhưng nó không công hiệu, và cháu cần tìm
ra lý do tại sao.”
“Kể với bà về điều đó đi.” Thuật luyện đan là chuyên ngành của
Sage – bà không yêu thích gì hơn việc pha chế và phối trộn những công thức pháp
thuật. Trong quá khứ bà dạy những lớp học về tinh dầu, bột, đan dược, thuốc bôi
bà thuốc rửa. Bà am hiểu về những thành phần có thể thay thế được, hoặc những
thứ có thể thêm vào để tăng sức mạnh cho một mê dược.
“Đó là một mê dược ngăn trở,” Justine nói. “Cháu quyết định
tiến hành với Jason vào hôm qua.”
“Thật là một ý tưởng tuyệt vời.”
“Cháu cũng nghĩ thế. Nhưng nó không có tác dụng.”
“Cháu có chắc không? Cháu nên cho phép đủ thời gian để nó có
được công hiệu.”
“Cháu khá chắc,” Justine nói, hơi lúng túng một chút khi cô
hồi tưởng những pha rèn luyện thể lực đầy nhục dục của đêm hôm trước.
“Cháu có chắc chắn về chất lượng của những thành phần mà
cháu sử dụng không? Cháu có tiến hành nghi thức tẩy rửa nơi tiến hành trước
không?”
“Có.” Justine mô tả chính xác tiến trình mà cô đã thực hiện,
và danh sách các thành phần của công thức. “Có phải vì cháu đã bỏ nó vào trong
ly vodka của Jason không? Rượu sẽ phá huỷ nó sao?”
“Không,” Sage nói một cách trầm tư, “Điều đó sẽ không tạo ra
bất kỳ điều gì khác biệt.”
“Có lẽ đó là vì cháu không phải là một trinh nữ…?”
Hoàn toàn yên lặng.
“Nó được gọi là ‘nước mắt trinh nữ’.” Justine nói, “Nhưng
cháu không nghĩ nó sẽ tạo ra nhiều khác biệt đến thế nếu cháu không phải, bà biết
đấy… um…trong trắng, vì thế cháu…”
“Justine. Cháu đang nói cháu đã bỏ những giọt nước mắt theo
nghĩa đen vào trong mê dược đấy à? Cháu đã tự làm cho cháu khóc sao?”
“À… Phải. Cháu đã thấy những thành phần còn kỳ lạ hơn trong
các mê dược. Cháu không nghĩ nhiều về chúng.”
Giọng của Sage gay gắt nhẹ nhàng. “’Nước mắt trinh nữ’ là một
loại cây, cháu cưng à.”
“Một loại cây sao?”
“Một loại cỏ dại cũng được biết đến với tên cỏ hoa chuông.
Nó được liệt kê trong sách thảo dược và bà đã đưa cho cháu. Cháu đã hứa là cháu
sẽ đọc nó mà.”
“Cháu chỉ đọc lướt qua,” Justine thú nhận. “Thật khó để giữ
được tỉnh táo khi cháu đọc về những loại cây trồng.”
“Nếu cháu có ý định thực hành pháp thuật cho dù ở cấp độ cơ
bản, Justine, cháu phải học và chuẩn bị một cách hoàn hảo. Không đọc thoáng.
Không hời hợt. Mê dược đó không gây hiệu quả nghịch đảo trên Jason chứ, bà hy vọng
thế?”
Justine quá mệt để có thể diễn đạt điều đó một cách ý nhị.
“Ý bà là ngoài việc khiến anh ấy dâm đãng như con mèo đực ba bi ấy à?”
“Ôi cưng ơi.” Một khoảng dừng bối rối. “Cháu có định pha chế
một mẻ mới không?”
“Không, Jason sẽ dời đi vào sáng mai.”
“Hecate vinh quang” Sự hưởng úng của Sage vang lên ngay lập
tức.
“Vâng. Cháu lẽ ra không bao giờ nên phá vỡ geas, Sage. Cháu
chẳng có ý tưởng nào là cháu đang mở chiếc hộp của Pandora*.”
(*Truyền
thuyết về chiếc hộp của Pandora trong thần thoại Hy-Lạp : Theo chỉ thị của
Zeus, Hephaistos đã tạo ra người phụ nữ đầu tiên bằng đất sét, và đặt
tên là Pandora. Sự quyến rũ chết người của nàng là một món quà được tổng hợp từ
rất nhiều những nét và đặc điểm đầy cám dỗ của Aphrodite, Hermes, Hera,
Charites, và Horae.... Khi Prometheus ăn cắp ngọn lửa từ trời giúp
cho loài người, Zeus để trả thù đã tặng Pandora cho anh em của Prometheus, Epimetheus. Mặc dù được Prometheus cảnh
cáo không được nhận bất cứ món quà nào của thần, vì nó sẽ mang đến đau khổ,
nhưng trước sắc đẹp của Pandora, Epimetheus đã siêu lòng và nhận quà này. Zeus
đã tặng Pandora một chiếc hộp làm quà cưới, và dặn dò là không mở hộp vì bất cứ
lý do gì. Tuy nhiên, vì tò mò, Pandora đã mở nó ra. Tất cả những điều xấu bay
ra khỏi hộp. Thiên tai, bệnh tật, và chết chóc, hận thù, đố kỵ… những cái mà
con người trước đó không biết tới đã tràn lan ra khắp thế giới. Chỉ có điều tốt
lành duy nhất mà chiếc hộp giữ lại là niềm hy vọng.)
“Đó không phải lỗi của cháu. Sau khi tự vấn lương tâm, bà rất
ân hận về quyết định mà chúng ta đã làm nhân danh cháu từ rất lâu rồi. Đó là một
sai lầm – dù được làm với ý định tốt nhất – nhưng vẫn là một sai lầm.” Buồn rầu,
Sage nói thêm, “Vòng tròn Pha Lê là một cộng đồng pháp thuật tài năng, nhưng bà
sẽ không nói rằng học hỏi về những nguyên tắc đạo đức pháp thuật từng là yêu cầu
mạnh mẽ của chúng tôi.”
“Bà vẫn luôn nói pháp thuật là tốt, miễn nó không làm tổn
thương bất kỳ ai. Bà đã bảo cháu đó là lý do mà quá nhiều câu thần chú kết thúc
với “Nếu có tổn hại, ngươi tuyệt đối không làm.”
“Phải. Nhưng làm sao chúng ta biết được liệu khi nào lời
nguyền sẽ gây tổn hại cho ai đó hay không? Chúng ta không thể chắc chắn tất cả
đều có phản hồi. Đó là tình trạng tiến thoái lưỡng nan mà chúng ta phải đối mặt
khi Marigold yêu cầu chúng ta trói buộc một geas lên cháu. Bà ấy đã thuyết phục
chúng ta rằng điều đó sẽ miễn cho cháu sự dày vò đau khổ.”
“Có lẽ bà ấy đã đúng,” Justine nói với vẻ thê lương.
Sage buột ra một tiếng thở dài chậm rãi. “Ôi, Justine. Suốt
cả ngày hôm qua bà liên tục nhớ đến cảm giác khi mất Neil. Ngay cả bây giờ, có
những lúc bà vẫn lạc mất hơi thở khi nhớ đến việc ông ấy đã mất. Nhưng có những
món quà mà chúng ta nhận được thông qua nỗi đau.”
“Cháu không muốn nghĩ về những ích lợi có thể của nỗi đau,”
Justine nói. “Tất cả những gì cháu muốn là Jason được an toàn.”
“Cậu ta sẽ an toàn sao?”
Justine biết điều Sage thật sự muốn hỏi là : Cháu có yêu cậu
ta không? “Cháu không biết.” Cô siết chặt chiếc điện thoại. “Cháu sợ lắm. Cháu
không dám chắc điều đó đã tiến xa đến mức nào. Cháu đã liên tục nhắc nhở bản
thân rằng điều đó không thể xảy ra nhiều hơn thế này. Ý cháu là, cháu không thể
rơi vào tình yêu với ai đó mà cháu chỉ vừa mới gặp.”
“Dĩ nhiên là cháu có thể,” Sage nói nhỏ nhẹ. “Một số trái
tim của con người ta rất hiệu quả trong cách đó.”
Cổ họng của Justine thắt chặt. “Nếu cháu đặt anh ấy vào nguy
hiểm, cháu phải sửa chữa điều đó,” Cô nói. “Phải có một câu trả lời trong
Triodecad. Phải có một thứ gì đó mà cháu có thể làm.”
“Cô gái yêu dấu đáng thương của ta, cháu không nghĩ là ta đã
thử mọi thứ và mọi cách để cứu Neil của ta sao? Cháu không nghĩ là mẹ cháu đã
tìm kiếm cách để giữ cha cháu sao? Bất kỳ điều gì cháu làm sẽ chỉ khiến cho mọi
thứ tồi tệ hơn mà thôi. Bản chất của tai ương phù thuỷ chính là sự hiến tế.”
Một vật tế con người. Đó là cái giá phải trả cho tình yêu của
những người giống như cô sao?
“Bà đã từng nói với cháu rằng không điều gì là không thể
trong pháp thuật, chỉ là không chắc chắn mà thôi.”
“Phải. Nhưng bà cũng đã bảo cháu rằng chúng ta không bao giờ
nên nỗ lực với những điều không chắc chắn. Đừng can thiệp vào những vấn đề liên
quan đến cuộc sống và cái chết. Đó là lãnh vực thiêng liêng của pháp thuật cao
cấp, thứ vượt xa hơn năng lực của chúng ta. Giống như cố đóng vai Chúa vì mục
đích của con người vậy. Và điều đó không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét