Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Crystal Cove 14


CHƯƠNG 14.



Nhận thức đến với Justine trong nhiều mức độ. Âm thanh của cơn mưa… sự nhức nhối từ những chỗ bầm tím trên chân và tay cô… hương thơm và sự mềm mại của những tấm trải bằng cotton sạch sẽ. Ánh sáng màu xám ảm đạm của buổi sớm mai luồn qua bên dưới mi mắt cô, và cô nhắm chúng lại chặt hơn. Không khí của gian phòng ngủ trên tháp thật lạnh lẽo, nhưng lại có sự ấm áp dọc theo lưng, mông và chân cô, ấm áp như ánh nắng. Jason ở cùng cô. Anh ngủ với đầy đủ quần áo, bên trên những tấm trải và mền, chỉ sử dụng một lớp mền bông phủ qua người anh. Justine đã mặc váy ngủ, được vùi sâu bên dưới những tấm phủ.
Ký ức về đêm hôm trước ùa đến với cô. Cô đã nói không ngừng, mặc dù thật khó để Jason nhận ra ý nghĩa của những từ ngữ được chêm vào giữa những tiếng nấc cụt thổn thức. Anh đã ôm cô và kiên nhẫn lắng nghe trong lúc cô kể với anh những điều cô chưa bao giờ kể cho bất kỳ ai trong cuộc đời cô. Bất kể Jason có tin những điều cô kể hay không, anh ôm cô và an ủi cô khi cô cần nhất, và cô sẽ luôn biết ơn vì điều đó.
Ngay cả bây giờ cô vẫn không thể tin rằng chính mẹ của cô đã nguyền rủa cô. Một hành động kiểm soát được nguỵ trang như là tình yêu. Thật là không thể nào chấp nhận được sự trái ngược đó; có vẻ như không có cách nào để nhận ra ý nghĩa của chúng được.
“Điều đó không bao giờ có ý nghĩa,” Jason đã bảo cô, “bởi vì nó không có.”
Anh nghe có vẻ chắc chắn đến mức Justine gần như tin anh. “Anh có chắc không?” Cô thì thầm, dựa đầu vào chỗ hõm trên bờ vai anh. “Rosemary và Sage đã tin rằng đó là vì lợi ích của chính em. Điều đó có đặt em vào sự sai trái không? Em có quyền nổi giận vì điều đó không?”
Khi anh đáp, bàn tay anh chơi đùa trên mái tóc cô, gom những dải hoang dã thành một dòng suối. “Justine, bất cứ khi nào ai đó nói ‘điều này vì lợi ích của chính em’ thì chắc chắn là họ có định gây cho em một kiểu huỷ hoại nào đó.”
“Nghe có vẻ như anh hiểu rõ những gì anh đang nói.”
“Cha anh thường đập cả địa ngục lên đầu anh,” Anh nói, “Với các ống đồ nghề của thợ ống nước, những chuỗi dây xích, bất kỳ thứ gì có thể có được trong tay ông. Nhưng dấu ấn để lại không phải là sự đánh đập. Dấu ấn không thể xoá bỏ là khi ông nói đó là vì ông ấy yêu anh. Anh đã luôn tự hỏi làm thế nào tình yêu lại có thể biến thành một cuộc thăm viếng phòng cấp cứu được.”
Justine quàng tay ôm anh và vuốt ve mái tóc anh.
Sau một lúc, Jason nói, “Quan điểm của anh là, khi ai đó sắp làm tổn thương em, họ có thể nói bất kỳ điều quái quỷ gì họ muốn. Thậm chí họ có thể gọi đó là tình yêu. Từ ngữ có thể dối trá nhưng hành động thì không.”
Có khá nhiều nhẹ nhõm khi nghe được sự thật, không quan trọng nó đau đớn như thế nào.
“Em không làm gì sai trái hết,” Jason thì thầm. “Và em có quyền nổi giận về điều đó. Ngày mai. Nhưng đêm nay hãy ngủ đi.”
Bây giờ cô nằm yên lặng trong lúc những cơn gió thốc cáu kỉnh đang gầm rú quanh ngọn tháp. Đã rất lâu kể từ khi Justine thức dậy cùng ai đó trên giường cô. Cho dù biết bao lớp mền ngăn cách họ, Jason toả ra sức nóng. Một cơn rùng mình dễ chịu chạy xuyên qua cô, và cô nhích sát thêm vào anh.
Jason chuyển động, hơi thở của anh chậm và đều. Bàn tay anh đặt vào sườn cô trong một động thái phản xạ. Sự khoan khoái râm ran thức dậy dọc theo lưng và xương sống của cô.
Justine chợt nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô từng ngủ cùng một người đàn ông mà không có sex với anh ta trước.
Jason đã có thể có được lợi thế đối với cô vào đêm hôm trước, trong lúc cô quẫn trí. Nhưng anh đã không làm. Anh là một quý ông. Cô tự hỏi điều gì mới có thể khiến anh đánh mất sự tự chủ sắt đá đó. Khi cô bắt đầu xoay người lại, cạnh dưới bầu vú của cô áp vào bàn tay anh. Cảm giác thúc sâu vào hõm dạ dày của cô.
Jason duỗi người và chuyển động, trượt cánh tay anh thoải mái hơn trên cô. Cô cảm thấy hơi thở của anh phả trên lưng và cổ cô, nhẹ nhàng khuấy động những sợi lông tơ ở đó. Anh đã thức dậy rồi sao? Cô có nên nói điều gì đó không? Bàn tay anh trôi dọc theo lườn, những ngón tay khum lấy bầu ngực cô. Rõ ràng anh đã thức dậy. Sự phấn khích đập xuyên qua cô khi cô cảm thấy anh bắt đầu tháo nút của chiếc áo ngủ, mỗi chuyển động đều nhẹ nhàng và tinh tế.
Những ngón tay anh trượt vào bên dưới lớp vải lanh trắng mỏng. Rất đỗi dịu dàng… trái ngược hẳn với sức mạnh dữ dội của cú túm của anh trên cô hôm qua. Trái tim cô đập nhanh, mỗi cú đập nặng nề lại bị cuốn vào trong cú đập kế tiếp. Anh khum lấy bầu ngực cô, nâng niu sức nặng mềm mại, chà sát ngón tay cái ngang qua đỉnh ngực cho đến khi nó co thành một đỉnh cứng. Sự kích thích tinh tế kéo lên những nỗi rộn ràng phong phú từ sâu bên trong.
“Jason…”
Ngón tay trỏ của anh chuyển đến miệng cô, đặt trên miệng cô một thoáng.
Cô cảm thấy một nụ hôn mở đặt trên phía sau cổ cô, đỉnh lưỡi anh chạm trên da cô… nếm náp cô… như thể cô là một món ngon gợi tình nào đó. Anh luồn tay vào bên trong những lớp khăn trải và mền bùng nhùng, túm lấy một nếp xếp của chiếc váy ngủ, và kéo nó lên đến eo cô. Vùng chân lộ ra ngoài không khí lạnh của cô nổi gai ốc. Bàn tay ấm áp của anh trượt qua vùng bụng căng thẳng của cô, những ngón tay lần theo đường viền rốn.
Tuyệt vọng, justine với tay xuống để túm lấy cổ tay anh.
“Kiên nhẫn nào,” Anh nói vào trong tóc cô.
“Em không thể giả vờ nằm yên như một pho tượng được…”
“Maguro,” anh nói bên tai cô, môi anh lướt qua vành tai nhạy cảm.
“Gì cơ?” Cô hỏi với vẻ hoang mang.
“Từ tiếng Nhật về một người phụ nữ giả vờ vẫn còn ngủ.” Giọng anh thấp và nhừa nhựa ngái ngủ. Bàn tay anh quay trở lại bụng cô, xoa một vòng tròn êm ái.
Cô cảm thấy hình dáng của nụ cười trên cổ cô. “Cũng là từ chỉ cá ngừ.”
“Cá ngừ?” Cô lập lại một cách phẫn nộ, cố xoay người lại.
Jason giữ cô nằm yên tại chỗ. Sự thích thú xào xác xuyên qua giọng anh. “Đẳng cấp sushi. Một món ngon đắt tiền ở Nhật. Thứ đáng để thưởng thức.”
“Họ… họ muốn một người phụ nữ không chuyển động ư?”
Jason kéo chiếc mền ra. “Sự thụ động trong tình dục được xem xét như tính dịu dàng.” Kéo lại chiếc váy ngủ, anh nằm phía sau Justine, đủ gần để cô có thể cảm nhận những bắp cơ của thân thể anh bên dưới lớp quần áo bằng vải lanh. “Luôn luôn có một thành viên thụ động và một thành viên tích cực.”
Dạ dày cô co rút lại trong một cơn đau nhói mong đợi khi cô cảm thấy phần nổi lên căng cứng của anh tỳ vào mông cô. Đùi anh nhấn vào giữa hai đùi cô, tách chúng mở ra.
“Và người đàn ông luôn luôn là thành viên tích cực sao?” Cô xoay sở để hỏi.
“Dĩ nhiên.” Anh vùi mặt vào bên cạnh cổ cô, trong lúc bàn tay anh trượt vào bên trong khối tóc hoang dại của cô.
“Đó là thành kiến giới tính.” Cô hổn hển khi tay anh túm chặt mái tóc gần sát da đầu, sử dụng một áp lực nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Điều gì anh…”
“Im lặng nào.” Sức nóng từ hơi thở của anh tụ vào trong vành tai cô. “Đừng hỏi bất kỳ điều gì. Đừng di chuyển trừ phi anh nói em làm.” Áp sát môi anh bên tai cô, anh thì thầm, “Hãy làm một cô gái ngoan vì anh.”
Chưa ai từng nói với cô theo cách đó. Justine sẽ không bao giờ mong đợi bản thân dung thứ cho điều đó. Nhưng cô đã bị giữ chặt, với những ngón tay anh lồng trong mái tóc và chân anh đã giữ chân cô mở ra. Dường như cô không thể thở đủ nhanh, đủ sâu. Những bắp cơ của cô thả lỏng, như thể cô đang phê thuốc. Tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi, bất lực trước sự chờ mong và nhu cầu.
Bàn tay anh trượt khỏi tóc cô. Anh kéo chân cô ra sau, mở rộng chỗ uốn của cặp đùi, và những ngón tay anh lướt qua nếp gấp nhạy cảm. Dịu dàng anh tách sự nở nang ấy ra, trêu đùa vùng trung tâm sưng phồng. Cảm giác dằn vặt ngọt ngào đến mức cô rên rỉ trong sự kinh ngạc. Anh tìm thấy một chỗ thấm ướt kín đáo và vuốt ve nó.
Cơ đùi cô siết chặt rồi thả lỏng trong một nhịp điệu mà cô không thể kiểm soát. Một âm thanh thất vọng run rẩy trong cổ họng cô khi tay anh bị lấy đi và chân anh rút lại.
Tuyệt vọng, cô vằn người để vươn đến anh. “Jason…”
Ngón tay anh chạm vào môi cô, một mệnh lệnh không lời. Một mùi hương mặn mòi nhẹ phả vào mũi cô, mùi hương riêng biệt của chính cơ thể cô. Cô rơi vào yên lặng, run rẩy với nỗi ngượng ngập và sức nóng, những bó cơ sâu bên trong cô siết chặt vào sự trống vắng.
“Nằm ngửa đi nào,” Anh nói lặng lẽ.
Cô tuân theo, thở hổn hển khi anh kéo cổ áo cô cho đến khi bầu ngực của cô không bị che phủ nữa và làn vải cột chặt đôi cánh ta cô lại.
Thân thể còn đầy đủ quần áo của anh hạ thấp giữa hai đùi trần của cô. Cô cảm thấy một sự chạm êm ái trên bầu ngực cô… miệng anh… được vây bọc bởi sự thô nhám tích điện của vùng râu buổi sáng. Anh phủ lấy vùng đỉnh và giật nhẹ, và ve vuốt bằng lưỡi anh. Cô nghiến chặt răng để giữ lại âm thanh than van thoát khỏi cổ họng cô.
“Mở ra cho anh nào,” anh nói trên ngực cô.
Đôi chân cô tách ra, để lộ một khe nhỏ ẩm ướt.
“Rộng hơn.”
Cô tuân theo, đỏ bừng trong nỗi ngượng ngùng, bị kích động xa hơn bất kỳ điều gì cô từng nghĩ đến. Ngón tay cái của anh đặt tại vùng trung tâm nhạy cảm, vuốt ve và kích thích với sự nhẹ nhàng của cánh bướm. Khao khát được nhiều hơn, muốn được chết vì chúng, cô ưỡn người để áp sát vào bàn tay anh.
Ngay lập tức cái chạm của anh rút lại.
Cô nức nở tên anh, hông cô hạ thấp, bàn tay cô cuộn chặt hai bên sườn. Jason đợi, sự trừng phạt của anh là tuyệt đối. Sự yên lặng chỉ bị xuyên thủng bởi những cơn gió giật rung chuyển và tiếng thở hổn hển của cô. Những từ ngữ nài xin lởn vởn trên môi cô… Làm gì đó đi. Bất kỳ điều gì. Sau khoảng thời gian chừng như bất tận, anh chạm vào cô lần nữa, tách vùng da thịt đang sôi sục, xoa bóp dịu dàng. Sự căng thẳng tụ tập giống như những nếp gấp của lụa, từng lớp từng lớp cho đến khi chúng chồng chất trong sức nặng của khoái cảm.
Anh trượt hai ngón tay vào bên trong cô, cái chạm của anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Cô cảm thấy anh đang trải rộng cô. Một ngón tay nữa, sức ép sâu bên trong không được thoải mái.
Cô bắt đầu chống đối, nhưng anh không ngừng lại, vẫn ấn vào chậm rãi khi anh bảo cô rằng cô sẽ nhận mọi thứ anh trao cho cô, và sau đó anh trượt thấp hơn xuống dưới thân thể cô, liếm và nhấm nháp. Cô lạc mất chính mình, hơi thở của cô trở thành những tiếng nức nở và hổn hển.
Miệng anh khép trên vùng da thịt nhạy cảm trong những nụ hôn dài. Cô thét lên và rùng mình, không thể ngừng lại sự cuốn trôi đi, không thể kiểm soát được bất kỳ điều gì. Những cảm giác sâu trong lòng cô càng lúc càng nhiều hơn, cho đến khi cô nghĩ cô sẽ chết, nhưng thay vì thế cô bị đẩy vào trong sự giải thoát căng tràn, nóng bỏng, ngây ngất mà không có sự co thắt yếu ớt nào cô từng trải qua trong quá khứ có thể so sánh được.
Cảm giác đến từ mọi hướng, chảy tràn qua cô một cách hoang dại. Dần dần vỡ thành những đợt sóng như thuỷ triều rút chậm. Lưỡi anh vẫn đặt trên cô, xoa dịu mỗi cơn run và mỗi cú giật. Những ngón tay anh uốn cong bên trong cô. Justine rên rỉ, thân thể cô no nê.
Nhưng anh vẫn chưa kết thúc. Anh ấn sâu hơn, thêm nhiều thôi thúc hơn với mỗi cú nhấn, lần nữa, và lần nữa. Sử dụng miệng, anh đắp cao những cảm xúc với sự kiên nhẫn tàn ác, giữ cô nằm yên, không cho phép cô quằn quại. Thật khó tin, sức nóng tràn qua cô lần nữa. “Không,” Cô thì thầm, chắc chắn rằng cô không thể sống sót qua được điều đó một lần nữa, nhưng anh không ngừng lại, chỉ hướng cô đến một cực đỉnh khác một cách không thương xót. Vào lúc anh kết thúc, cô mềm rũ và chỉ còn giữ được phân nửa ý thức.
Áp một nụ hôn vào vùng da phía bên trong đùi cô, Jason rời khỏi giường và đi vào phòng tắm.
Khi nghe thấy tiếng nước chảy, Justine ngồi dậy, nhấp nháy và dụi mắt. “Về lượt của anh thì sao?” Cô hỏi đầy sửng sốt, nhưng anh không nghe được cô qua tiếng nước chảy.
Đứng lên bằng đôi chân không vững, Justine đi đến phòng tắm và mở ngăn buồng bằng kính. Cô nao núng khi một đám bụi nước lạnh phả vào mặt cô. Anh đang tắm bằng nước lạnh, thân thể anh cách xa khỏi cô để cho phép luồng nước chảy trên ngực anh và tràn xuống phía dưới vùng cơ thể bị khuấy động của anh. Anh là một hình ảnh lộng lẫy, làn da anh ánh màu mật ong bên dưới sự lấp lánh của nước, bờ vai và lưng cũng như mông anh vồng lên những bó cơ.
“Jason,” Cô nói, lúng túng, “Sao anh phải làm thế? Trở lại giường đi. Làm ơn…”
Anh liếc nhìn cô qua vai. “Chúng ta không có bao cao su.”
Justine gồng người chống lại sự phun nước giá lạnh và vươn tay vào bên trong buồng tắm để tăng nhiệt độ nước. Khi nó ấm lên một cách hiệu quả, cô bước vào bên trong buồng tắm cùng anh. Cô ôm anh từ phía sau, áp ngực cô vào bờ lưng mượt mà của anh. “Chúng ta không cần bao cao su,” Cô nói. “Em có dùng biện pháp kiểm soát sinh sản.”
Giọng anh có vẻ tạ lỗi mơ hồ. “Anh luôn dùng chúng. Một điều luật cá nhân thôi.”
“Oh. Okay.” Áp sát vào lưng anh, cô thưởng thức sự ấm áp của nước nóng chảy tràn qua cả hai thân thể, như thể chúng chỉ là một thay vì hai. Đôi tay cô trượt chầm chậm quanh vùng giữa của anh, lòng bàn tay đuổi theo đường dẫn của hơi thở thiếu đều đặn của anh. Thận trọng, những ngón tay cô thăm dò vùng trũng tinh tế giữa khung sườn rắn chắc ấy.
Sự thám hiểm mê mụ của cô tiến đến vùng nham nhám mềm mại của vùng lông trên thân thể, một đường dẫn tinh tế hướng đến vùng dày hơn, rậm rạp hơn. Mọi bắp cơ của anh căng lên khi bàn tay cô ôm quanh vùng da thịt sưng phồng rắn chắc. Cô mơn trớn anh lên xuống, giữ chặt vào mỗi nhịp nghỉ.
Một tiếng hổn hển cấp bách buột ra khỏi anh, và một tiếng khác, và anh xoay người trong một vòng quay hẹp giữa đôi cánh tay cô để nhấc cô lên cao và ôm chặt lấy cô. Cô bị nhấc lên cao gần như qua khỏi những đầu ngón chân, sức nặng của cô bị đẩy lên. Anh ấn vào bụng cô những cú thúc đẫm nước, và trong khoảng vài giây, anh bóp nghẹt một tiếng gầm gừ trầm trầm vào trong những lọn tóc ướt của cô. Khoái cảm tuôn trào trong sức nóng của luồng nước dào dạt không ngừng, dâng lên và rút xuống, để lại họ cuộn chặt lấy nhau và kiệt sức.
Cuối cùng, Justine nghĩ cô nên gỡ vòng tay ôm của cô quanh anh, nhưng Jason dường như không muốn buông ra. Và dù sao thì cô cũng không chắc nên bắt đầu từ đâu… có vẻ như không cách chi phân biệt được tay, chân nào, bàn tay nào hoặc nhịp tim nào thuộc về người nào…


***

Thật nhân từ, bữa điểm tâm không phải là một bữa ăn ngồi lâu. Thay vì thế, Rosemary đã đặt thức ăn trên mặt quầy bếp : Bánh muffin trái vả, trái cây cắt lát và sữa chua lên men tự nhiên được làm từ một cửa hàng địa phương. Mặc dù Justine cố duy trì sự im lặng tổn thương, cô thấy bản thân tham dự vào cuộc trò chuyện thường lệ, tất cả bọn họ che đậy sự căng thẳng bên dưới như thể bằng một tấm vải bạt.
Cô đã bị Rosemary và Sage lừa dối, nhưng điều đó không phủ định tất cả những điều tốt mà họ đã làm cho cô trong quá khứ. Cô yêu thương họ. Cô không chắc niềm tin của cô đối với sẽ có thể hồi phục lại bằng cách nào. Nhưng tình yêu không phải là thứ có thể ném đi dễ dàng. Ngay cả tình yêu không hoàn hảo.
Hơn nữa, thật hết sức khó để hành động một cách lạnh nhạt và đầy phẫn uất khi cô đang đắm mình trong ánh hào quang còn lại chưa thoát ra được, những đầu mút dây thần kinh của cô vẫn toả sáng như những sợi quang điện. Cô liên tục liếc nhìn vào Jason, trông anh lực lưỡng và quyến rũ hơn trong chiếc áo thun và quần shorrt đi biển mà Sage đã giặt cho anh. Mỗi lần thỉnh thoảng anh gởi cho cô một nụ cười nhẹ, riêng tư đều khiến đầu cô quay cuồng. Các giác quan của cô bảo cô rằng đây là những gì đã được cho là có cảm giác giống như thế. Đây là những gì mà cô đã bỏ lỡ. Và cô muốn nhiều hơn nữa.
Một thứ duy nhất quấy rầy bên lề ánh hào quang của cô : Tất cả những điều này rồi sẽ dẫn đến đâu. Cô không muốn nghĩ đến điều đó, vì rằng câu trả lời rõ ràng là… không nơi nào hết. Họ gặp nhau tại giao điểm của hai lộ trình khác biệt. Phong cách sống vội của Jason hoàn toàn không lôi cuốn Justine. Và bất cứ khi nào cô cố hình dung một chỗ cho anh giữa nếp sống bình lặng trong chuỗi ngày tháng của cô, cô đều không thể ước lượng được chúng.
Vì thế câu hỏi cũng không phải là liệu mối quan hệ có kết thúc hay không. Rõ ràng rằng họ chẳng được định sẵn sẽ hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau. Nhưng Justine sẽ không phiền kéo dài phần “hạnh phúc” lâu nhất có thể. Điều kỳ là là, thậm chí biết rõ là họ không thể ở cùng nhau, cô cũng không thể ngừng cảm thấy kết nối với anh ở mức độ không thể ngừng lại dù với bất kỳ lý do nào. Gần như thể họ là những linh hồn gắn kết.
Nhưng bằng cách nào bạn có thể là một linh hồn gắn kết với một người đàn ông không có linh hồn?
“Xung lực của cơn bão đã giảm xuống rồi,” Jason nói sau bữa điểm tâm. “Có một vài gợn sóng trên mặt nước, nhưng không thứ gì mà chiếc Bayline không thể đối phó. Tuỳ em thôi, Justine. Nếu em muốn rời đi sau trong ngày, điều đó cũng ổn thôi.”
“Không, em cần trở về quán trọ,” Justine nói, mặc dù dạ dày cô cuộn lên trước ý tưởng phải trở về trên một con tàu và băng xuyên qua vùng nước dữ dội đó.
Jason nhìn cô một lúc lâu. “Sẽ ổn thôi mà,” Anh nói dịu dàng. “Em không nghĩ anh sẽ để bất kỳ điều gì xảy ra với em, đúng không?”
Ngạc nhiên rằng anh có thể đọc được suy nghĩ của cô quá dễ dàng, Justine trao cho anh một ánh mắt mở to và lắc đầu.
“Justine,” Sage nói lặng lẽ, “Trước khi cháu đi, chúng ta có vài thứ dành cho cháu.”
Theo sau bà đến sofa, Justine ngồi cùng bà trong lúc Rosemary đứng tại ngưỡng cửa. Jason vẫn đứng bên cửa sổ, cánh tay anh khoanh lại ngang qua ngực một cách lơ đãng.
“Chúng ta đã đến Crystal Cove khi mặt trời mọc,” Sage bảo Justine, “Để thả thần chú bảo vệ. Nó không lâu dài được, và chúng ta không biết nó có giúp ích được nhiều không, nhưng chắc chắn sẽ không tổn thương. Hãy mang thứ này để tăng thêm sức mạnh cho hiệu quả của nó.” Bà trao cho Justine một vòng xuyến làm từ những khoanh đá màu hồng trong mờ được xâu lại với nhau thành một vòng tròn sáng lấp lánh.
“Đá thạch anh hồng?” Justine trượt chiếc vòng vào cổ tay cô, giơ nó lên cao để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những viên pha lê.
“Một loại đá điều chỉnh,” Rosemary nói từ ngưỡng cửa. “Nó sẽ giúp để làm cân bằng những linh thần và bảo vệ con tránh khỏi những năng lượng tiêu cực. Hãy mang nó thường xuyên nhất có thể nhé.”
“Cám ơn các bà,” Justine xoay sở để nói, mặc dù cô đã hết sức nỗ lực để chỉ ra rằng cô không cần đến những bùa chú hoặc những viên đá pha lê bảo vệ nếu họ không giúp tạo ra geas ngay trong lần đầu tiên.
“Hãy mang nó vì lợi ích của Jason nữa,” Sage nói, với một cái hất đầu về hướng của anh. “Chúng ta cố mở rộng câu thần chú đến cậu ta.”
“Tại sao Jason cần phải bảo vệ?” Justine hỏi một cách cảnh giác. “Anh ấy đâu có làm gì trong việc bẻ gãy geas đâu.”
“Thêm một điều nữa mà cháu đã không được nghe đến,” Sage nói. “Trước lúc này thì không có sự cần thiết nào. Nhưng vì rằng Geas đã bị bẻ gẫy, có một mối nguy hiểm đặc biệt mà cháu cần phải nhận thức rõ về chúng.”
“Cháu không quan tâm cháu có gặp nguy hiểm hay không. Đừng nói với cháu.”
“Cháu không phải là người gặp nguy hiểm.” Rosemary thông báo với cô. “Cậu ta mới là người gặp nguy hiểm.”
Justine liếc nhìn vào gương mặt không cảm xúc của Jason. Cô nhìn trở lại hai người phụ nữ già, cảm thấy phát bệnh từ bên trong.
“Bà sẽ giải thích,” Rosemary nói. “Như cháu đã luôn biết, Justine, vũ trụ yêu cầu sự cân bằng. Với quyền năng mà một phù thuỷ truyền đời được ban tặng, có một cái giá phải trả.”
“Cháu không muốn được ban tặng điều đó,” Justine nói. “Cháu sẽ cho nó đi nếu cháu có thể.”
“Cháu không thể. Nó đã là một phần của cháu. Và giống như phần còn lại của chúng ta, cháu phải trả giá.”
“Trả giá cái gì?”
“Bất kỳ người đàn ông nào mà phù thuỷ yêu thật lòng sẽ mang số mệnh phải chết. Truyền thống gọi nó là tai ương của phù thuỷ.”
“Gì cơ? Tại sao?”
“Được sinh ra cùng năng lực pháp thuật là một lời hiệu triệu,” Sage nói. “Một sự cam kết phục vụ những người khác, không khác mấy với thiên hướng của một nữ tu. Ta không biết tai ương của phù thuỷ xuất phát từ khi nào hoặc bằng cách nào, nhưng ta luôn nghĩ điều đó là để đảm bảo rằng chúng ta sẽ không bị xao lãng bởi những ông chồng và gia đình.”
Điều đó là quá nhiều để có thể tiếp nhận, đặc biệt sau những khám phá khác trong hai mươi bốn giờ qua. Justine kéo gối lên cao và đặt đầu cô lên đó, và nhắm mắt lại. “Bởi vì chẳng còn có sự xao lãng nào nữa khi người đàn ông mà bạn yêu đã bị chết mất tiêu rồi còn đâu.” Cô lầm bầm.
“Marigold không muốn cháu phải trải qua sự chịu đựng đó,” Sage nói. “Và đó là lý do mà bà, có lẽ đã sai lầm,  trợ giúp tạo geas. Bà nghĩ điều đó sẽ dễ dàng hơn cho cháu nếu không phải phiền muộn vì một gánh nặng như thế. Sẽ không bao giờ phải biết đến nỗi đau đớn khi mất đi tình yêu.”
Jason lắng nghe với một góc môi quăn nhẹ gượng gạo. “Mọi người đều được định là phải chết, sớm hơn hay muộn hơn thôi,” Anh nói.
“Trong trường hợp của cậu,” Rosemary đáp, “chắc là sớm hơn. Cậu sẽ ổn trong một thời gian. Không ai có thể đoán được là bao lâu. Nhưng ngày nào đó tai hoạ sẽ bắt đầu… cậu sẽ đau ốm, hoặc có thể gặp một tai nạn. Và nếu cậu xoay sở còn sống sót được, thứ gì đó sẽ xảy ra vào ngày kế tiếp, và ngày kế tiếp, cho đến khi cuối cùng có thứ gì đó mà cậu không thể vượt qua.”
“Chỉ khi cháu yêu anh ấy thôi,” Justine nói một cách vội vàng, không nhìn vào Jason. “Và cháu không có. Cháu sẽ không yêu.” Cô ngừng lại. “Có điều khoản tránh né nào không? Một khe hở? Một loại thần chú trục xuất hoặc nghi thức hoặc…”
“Không có gì hết, bà e rằng vậy.”
“Điều gì xảy ra nêú tôi không tin điều đó?” Jason hỏi.
“Neil của tôi đâu có tin.” Sage đáp đầy tiếc thương. “Cha của Justine cũng không. Không quan trọng cậu tin điều gì, chàng trai thân mến à.”
Từ ngữ khiến Justine lạnh hết cả người. Cô thấy bản thân đang lo lắng rà soát lại những cảm xúc mà cô đã có. Điều đó vẫn chưa quá trễ. Cô không yêu Jason. Cô sẽ không bao giờ cho phép bản thân yêu bất kỳ ai nếu điều đó biến anh ấy thành một nạn nhân của một sự trừng phạt siêu nhiên nào đó.
Bị xâm chiếm bởi  sự suy tưởng, cô không nhận ra sự tiến lại gần của Jason cho đến khi cảm thấy bàn tay ấm áp của anh trên lưng cô.
“Justine…”
“Đừng,” Cô nói, cứng người, vùng khỏi bàn tay anh.
“Đừng gì?”
Đừng chạm vào em. Đừng khiến em yêu anh.

“Em không muốn nói về điều này thêm chút nào nữa.” Cô nói bằng giọng đơn điệu, ngoảnh đi khỏi ánh mắt anh. “Em muốn về nhà. Và sau đó em sẽ làm điều tốt nhất để tránh xa khỏi anh.”


Không có nhận xét nào: