Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Crystal Cove 13


Chương 13


Jason bước xuống thang ba giờ sau đó. Anh đã tắm và cạo râu cũng như nghe lời khuyên của Sage về việc cố gắng nghỉ ngơi. Mặc dù anh luôn thấy điều đó gần như là không thể, nhưng anh đã rơi vào giấc ngủ trong khoảng vài phút sau khi nằm xuống. Hẳn là có diều gì đó về căn phòng trên ngọn tháp, anh quyết định. Ngủ trong một nơi quá cao và quá cách biệt, vây quanh bởi cơn bão và biển cả, đã cho phép anh thư giãn sâu như thể anh đã trải qua nhiều giờ trầm tư.
Quần áo Sage đã chuẩn bị cho anh mềm mại và thoải mái, không chút mùi ẩm mốc hoặc biến màu như anh đã nghĩ. Mùi hương của gỗ tuyết tùng thấm đẫm trong lớp vải. Những chiếc sơ mi làm thủ công của chính anh từ London hoặc HongKong cũng không vừa vặn với anh bằng thứ đồ êm mượt này. Như thể chúng đã được chế tạo đặc biệt cho kích thước của anh. Anh không nghĩ điều này chỉ là tình cờ.
Cho đến bây giờ, Jasson nhăn nhó nghĩ, anh đang thích thú với sự bầu bạn của các phù thuỷ vượt xa hơn anh từng nghĩ.
Anh xuống đến tầng trệt và thấy phòng chính trống trơn. Những mùi hương ngon lành vẩn vơ trong không khí. Âm thanh của những giọng nói và tiếng đồ dùng loảng xoảng vang đến từ bếp. Ngừng lại tại ngưỡng cửa phòng khách, anh thấy rằng những chiếc bàn đã được phủ khăn trắng và được sắp đặt những chiếc dĩa và đồ thuỷ tinh sáng lấp lánh.
Justine đang thắp sáng những ngọn nến, lưng cô quay về phía anh. Một chiếc áo len mỏng màu xanh và chiếc váy in hoa dài ôm theo những đường nét mảnh mai của thân thể cô trước khi dịu dàng xoè ra. Cô để chân trần, quyến rũ, mái tóc xoã dài và gợn sóng. Vẫn không nhận ra sự có mặt của anh, cô bật đi bật lại chiếc bật lửa ga cổ dài  nhưng không thể thắp lên được ngọn lửa nào. Vai áo tuột khỏi bờ vai màu ngà, và cô kéo nó trở lại một cách thiếu kiên nhẫn. Đặt chiếc bật lửa sang một bên, cô búng lách tách ngón tay phía trước mỗi tim nến. Một chuỗi những ngọn lửa rực rỡ xuất hiện.
Mê hoặc. Dù Jasson không phản ứng một cách lộ liễu, anh đã bị giật mình trước cảnh Justine tạo ra ánh sáng từ những đầu ngón tay. Jesus đang nhảy claket với Chúa Hài Đồng. Cô còn có năng lực nào khác nữa không? Nhìn chằm chằm vào cô, anh trượt bàn tay vào trong túi quần và bất chợt nghiệng người dựa vào cạnh khung cửa.
Với âm thanh cọt kẹt của sàn nhà bên dưới chân anh, Jusstine giật mình và quay lại nhìn anh.
Cô trắng nhợt rồi đỏ ửng, đôi mắt nâu mượt như nhung của cô mở rộng. “Oh. Em…” Một bàn tay vẫy về chiếc bàn phía sau cô. “đùa chơi với những cây nến.”
Miệng anh giật giật. “Em cảm thấy thế nào?”
“Tốt. Tuyệt.” Justine nghe có vẻ hụt hơi. Ánh mắt cô nhìn anh lo lắng. “Anh thì sao?”
“Đói.”
Cô ra hiệu về hướng nhà bếp, gần như đánh đổ một chân nến. “Bữa tối gần như đã sẵn sàng. Những quần áo đó hợp với anh đấy.” Cô kéo vai áo lần nữa.
“Em cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn kể từ khi anh đặt em vào trong chu trình làm tan băng.” Màu sắc của cô sâu thêm. “Cám ơn anh.”
“Anh không phiền làm tan em,” Jason nói, vươn tay chải những ngón tay anh xuyên qua những lọn tóc óng ánh cảnh giác của cô. Dịu dàng, anh kéo vai áo của cô xuống, mơn trớn đường cong lộ ra mịn như lụa đó với lòng bàn tay. Anh nghe nhịp thở của cô thay đổi. Anh nghĩ đến những thứ anh muốn làm với cô, tất cả các cách anh muốn xâm nhập, làm hài lòng, chiếm hữu cô. Và anh buộc bản thân phải buông cô ra trong lúc anh còn có thể. Justine lơ đễnh đi vào trong bếp, trông có vẻ sửng sốt, trong lúc Jason đi đến cửa trước và mở cửa.
Đứng trong luồng gió giá buốt, anh cố tạo ra trong trí óc một quanh cảnh thanh bình… Một sông băng của vùng Alaska, một ngọn núi tuyết phủ. Khi không thực hiện được điều đó, anh nghĩ đến sự khủng hoảng nợ nước ngoài. Những con cá ăn thịt Piranha. Oompa-Loompas*. Khi cả điều đó cũng không xong, anh bắt đầu lập danh sách các số nguyên tố, đếm ngược từ một ngàn. Vào lúc anh đọc đến số 613, anh đã có thể quay trở vào phòng khách.
(*Oompa-Loompas : những người lùn đến từ Loopaland  chế biến chocolate trong tác phẩm Willy Wonka và nhà máy Chocolate, năm 2005 film được SX lần nữa với tên Charlie và nhà máy Chocolate, Jonhny Deep thủ vai chính)
Justine đang đặt những tô soup rau cải trên bàn. Cô liếc nhìn anh, đôi gò má ửng hồng.
“Anh có thể làm phụ việc gì đó không?” Anh hỏi.
Rosemary đáp khi bà mang những rổ bánh mì từ bếp. “Tất cả đã được quan tâm rồi. Hãy vui lòng lấy một chỗ ngồi đi.”
Anh đi đến giúp Rosemary và Sage ngồi vào ghế, và chọn một chiếc ghế bên cạnh Justine.
Rosemary cầu phúc cho bữa ăn, ca ngợi trái đất đã nuôi dưỡng lương thực mà họ sắp thưởng thức, cám ơn mặt trời đã ấp ủ chúng, những cơn mưa đã dập tắt cơn khát của chúng, và vân vân…
“Jason,” Sage mời khi lời cầu phúc đã hoàn thành, “kể cho chúng tôi về những họ hàng ngoại quốc của cậu đi. Tôi thấy điều đó thật hết sức hấp dẫn. Cả hai ông bà của cậu đều là người Nhật sao?”
“Không, ông ngoại tôi là một quân nhân Mỹ đóng quân ở cảng Naha – một căn cứ hậu cần ở Okinawa – trong suốt cuộc chiến Vietnam. Ông đã cưới bà ngoại của tôi chống lại mong ước của gia đình bà. Không lâu sau đó ông bị chết khi thi hành nghiệm vụ, nhưng vào lúc đó bà ngoại tôi đã mang thai mẹ tôi rồi.”
Justine chuyển rôt bánh mì cho anh. “Làm sao mẹ anh lại kết thúc ở Mỹ vậy?”
“Bà đến thăm Sacramento khi bà là một thiếu nữ, muốn biết về những họ hàng người Mỹ của bà. Rốt cuộc bà đã ở lại đây mãi mãi.”
“Tại sao bà không trở về quê?”
“Tôi nghĩ bà muốn có cơ hội được độc lập trong một thời gian. Ở Okinawa, gia đình của bà theo dõi bà rất sát sao, và tất cả đều cùng sống dưới một mái nhà : Bà ngoại tôi và đủ loại các cô, các chú và anh chị em họ.”
“Thiên đường của Hecate,” Rosemary la lên, “Căn nhà ấy hẳn phải lớn ghê lắm.”
“Khoảng ba ngàn feet vuông. Nhưng nó sắp đặt nhiều phòng hơn diện tích tương đương ở Mỹ. Không có nhiều đồ nội thất, và không hề có một tiếng ồn ào nào. Bên trong có thể tạo nên những phòng khác nhau bằng những cửa trượt bằng giấy. Vì thế khi đến lúc đi ngủ, mọi người trải những tấm nệm trên sàn và kéo những cánh cửa đó đóng lại.”
“Làm sao anh có thể đối phó với sự thiếu riêng tư như thế được nhỉ?” Justine hỏi.
“Anh đã học được rằng cảm xúc riêng tư không tuỳ thuộc vào những bức tường hoặc những cánh cửa. Ít nhất không phải là những thứ bên ngoài. Hai người có thể ngồi trong cùng một phòng và đọc hoặc làm việc một cách riêng biệt mà không hề phá vỡ sự yên tĩnh. Đó là một khả năng dựng lên những bức tường trong tâm trí mà không một ai có thể xuyên qua được.”
“Và anh đã làm điều đó rất tốt, đúng không?” Justine hỏi.
Thích thú với thách thức mà cô biểu lộ, anh trao cho cô một cái nhìn chằm chằm tương đương. “Còn em thì không ư?” Anh phản công.
Ánh mắt cô lần đầu tiên hạ thấp.
Jason quay trở lại cuộc trò chuyện với Sage, hỏi về cuộc sống trên đảo Cauldron khi lần đầu tiên bà chuyển đến. Bà đã mô tả những năm tháng bà đã làm việc như là một cô giáo làng trên đảo, với khoảng chúng nửa tá học trò. Tất cả cùng gặp nhau mỗi buổi sáng tại ngôi trường chỉ có một phòng tại Crystal Cove, không xa ngọn hải đăng. Bây giờ gia đình duy nhất sống ở đó đã về hưu hoặc gần như thất nghiệp, vì thế trường học đã bị đóng cửa.
“Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn sử dụng ngôi trường đó,” Sage tự nguyện cung cấp. “Ngôi nhà vẫn trong tình trạng hoàn hảo.”
“Các bà dùng nó để làm gì?” Jason hỏi và cảm thấy những ngón chân của Justine thúc cảnh cáo vào mắt cá chân anh.
“Những cuộc hội họp cộng đồng.” Rosemary lanh lợi nói. “Cậu có thích bữa tối không, Jason?”
“Chúng thật cực kỳ,” Anh nói. Món soup thịnh soạn và có hương vị tươi mới, được làm từ khoai tây, cải xoăn, bắp, cà chua và thảo mộc. Bánh mì Dark Mother ngọt ngào vị mật ong được phục vụ cùng với mứt bơ táo tự làm và những lát phô mai trắng địa phương.
Món tráng miệng gồm bánh cake ruột bánh mì không trứng được làm ngọt bằng mật và trái cây khô. Theo lời Sage, công thức là từ thời kỳ đại suy thoái, một thời kỳ mà trứng và sữa không dễ kiếm.
Hai người phụ nữ giống y như một cặp vợ chồng già đang hồi tưởng về cuộc sống của họ trên đảo. Họ kể những câu chuyện về Justine khi còn là một đứa trẻ, chẳng hạn như lần cô quyết định có một bữa tiệc sinh nhật đáng ngạc nhiên cho chính mình mà cô đã lên kế hoạch và trao cho Rosemary và Sage những chỉ dẫn tỉ mỉ. Họ đã ném nó đi vì cô, dĩ nhiên rồi, và gọi đó là bữa tiệc không ngạc nhiên của Justine.
Và trong suốt một cuộc thăm viếng mùa đông, Justine đã phàn nàn về truyền thống lễ Noel ngoại đạo của họ bởi vì cô muốn một cây thông Giáng Sinh.
“Tôi đã giải thích cho Justine,” Rosemary nói, “Rằng truyền thống của chúng tôi là đặt một con dê lễ Noel bằng rơm ngoài bãi cỏ. Con bé hỏi chúng tôi sẽ có truyền thống gì nếu không có con dê nào, và tôi nói tôi không chắc. Và sáng hôm sau,” - Bà ngừng lại khi Sage cười khúc khích và Justine vùi đầu trong hai bàn tay – “Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ và khám phá ra con dê lễ hội đã biến mất. Chỉ có một đống tro đang âm ỉ trên đất. Justine từ chối tất cả trách nhiệm, dĩ nhiên, nhưng con bé nói với vẻ cực kỳ phấn khởi, “Bây giờ chúng ta có thể có một cây thông.”
“Em đã đốt cháy con dê lễ hội sao?” Jason hỏi Justine, thích thú.
Cô giải thích với vẻ phiền muộn, “Đó là một nghi thức tế lễ mà. Cậu ta phải ra đi thôi.”
“Chúng tôi có một cây Giáng Sinh mỗi năm kể từ khi đó,” Sage nói. “Ngay cả khi Justine không ở cùng chúng tôi.”
Justine vươn tay và đặt bàn tay cô trên vai Sage. “Cháu đã đến thăm với mọi kỳ nghỉ mà cháu có thể,” Cô nói. “Chúng ta không bỏ lỡ lần nào trong suốt một thời gian, đúng không?”
Sage cười với cô. “Không. Thật sự đúng như thế.”
Sau bữa tối họ đi vào phòng chính, ngồi bên lò sưởi và thư giãn với những ly rượu vang bằng trái cây cơm cháy. Cuối cùng Sage và Rosemary ngồi bên cạnh nhau trước cây đàn piano và chơi một bản phối hợp đầy phô trương của “Stardust”, thêm thắt những hợp âm rải và các hoà âm.
Justine cuộn tròn trong một góc sofa, thu đầu gối bên dưới chiếc váy in hoa dài và quàng một cánh tay quanh chúng. Cô mỉm cười với Jason khi anh ngồi xuống bên cạnh cô. “Họ thích anh đấy.” Cô nói với giọng thấp.
“Làm sao em lại nói thế?”
“’Stardust’ là giai điệu tốt nhất của họ. Họ chỉ chơi cho những người họ thích.”
“Họ có ở… cùng nhau?” anh hỏi lịch thiệp.
“Vâng. Họ không thường kể về mối quan hệ của họ. Điều duy nhất Sage từng nói với em về điều đó là không quan trọng bạn bao nhiêu tuối, bạn luôn có khả năng làm chính mình phải kinh ngạc.”
Jason quan sát vẻ mặt của Justine khi giai điệu sầu muộn của bài “Autumn Leaves” điền đầy không gian. Đó là một loại nhạc không cần lời, cảm xúc đong đầy trên từng nốt nhạc đơn lẻ. Ánh sáng hắt từ lò sưởi chơi đùa trên làn da như bằng sứ của Justine và đường cong đăm chiêu trên khoé miệng cô. Những bóng tối tinh tế làm vẩn đục đôi mắt cô. Cô đã mệt. Anh muốn ôm cô trong lúc cô ngủ, thân thể cô thanh bình và nặng trĩu với giấc mơ trong vòng tay anh.

Tia sét bắn xuyên qua bầu trời, đi cùng một tiếng nổ inh tai khiến Justine giật mình. “Có cảm giác như là cơn bão sẽ kéo dài mãi mãi.”
“Bà nghĩ nó sẽ dịu xuống đủ để con dời đi vào ngày mai,” Sage nói, vẫn đang chơi piano. “Dĩ nhiên, chúng ta sẽ phải chuẩn bị kỹ lưỡng một thần chú bảo vệ mạnh mẽ trước khi cháu đi.”
Vẻ mặt của Justine căng thẳng, và cô trao cho Jason một cái liếc thận trọng.
“Bảo vệ khỏi cái gì?” Anh hỏi, giọng anh hạ thấp để hai người phụ nữ không thể nghe. “Cơn bão?”
“Phần nào.” Những ngón tay của Justine lùa vào những nếp gấp trên váy, kéo giật và vuốt phẳng.
Bàn tay anh phủ lên tay cô, làm dịu đi những chuyển động bất an. “Anh có thể giúp không?”
Câu hỏi thúc được một nụ cười nhẹ trên môi cô. “Cứu sống em còn nhiều hơn là đủ.”
Khi Sage kết thúc bản nhạc. Rosemary quay người trên ghế để dối diện với Justine. “Chúng ta có vài thứ quan trọng cần thảo luận,” Bà nói.
Mặc dù anh biết đó không phải việc của anh, Jason không thể ngăn bản thân không nói, “Điều đó tốt hơn nên chờ đến sáng mai.” Justine vẫn còn yếu ớt từ những sự kiện trong ngày, chưa hoàn toàn kiểm soát được bản thân. Vào lúc này, kết quả có khả năng duy nhất cho một cuộc thảo luận, hoặc tranh luận, là sự thất vọng lẫn nhau mà thôi.
Justine cau mày, kéo tay cô khỏi anh. “Có vài thứ em phải nói với họ,” Cô bảo anh. “Nếu không thì em sẽ không thể ngủ yên được. Đó là lý do vì sao em đến đây thăm họ.” Miệng cô cố gắng nhếch nhẹ một cái nhăn mặt nhỏ hối lỗi. “Em không có ý khiếm nhã, nhưng… anh có thể qua phòng khách một lát không?”
“Dĩ nhiên.” Đứng lên, Jason đi đến kệ sách âm tường gần lò sưởi. “Anh sẽ mang theo vài quyển sách. Anh muốn tìm kiếm ít kiến thức.” Anh kéo ngẫu nhiên vài quyển sách trên kệ. “Đặc biệt là…” Anh ngừng lại để nhìn thoáng vào tựa đề trên cùng của chồng sách.
“Các loại nấm vùng Tây Bắc Thái Bình Dương. Và Lịch sử của bộ phần truyền động và sức đẩy ngành tàu biển.”
“Anh sẽ thích quyển đó.”
Anh trao cho cô một cái liếc chế nhạo. “Đừng làm hỏng kết thúc vì anh.”
***
Jason khăng khăng mang những chiếc dĩa vào trong bếp trước khi lên cầu thang đến phòng ngủ trên tháp. Điều đó khiến Justine vừa hài lòng vừa ngạc nhiên khi khám phá ra rằng một người đàn ông ở vị trí của anh lại sẵn sàng làm giúp việc nhà. Và cô còn vui hơn khi thấy cách Rosemary thích anh bất chấp quan điểm của chính bà.
“Không phải là bà không ưa đàn ông,” Rosemary nói một cách phòng thủ, sau khi Justine bình luận về ấn tượng dó. “Đó chỉ là tôi không ưa khá nhiều người trong số họ.”
Nhận xét đó, và vẻ mặt chanh chua của bà, khiến cả Justine và Sage bật cười vang khi họ tráng và chồng những chiếc dĩa vào trong bồn rửa.
Rosemary lau mặt quầy bếp với vẻ cực kỳ nghiêm trang. “Tôi sẽ thừa nhận,” Bà nói sau một lúc, “rằng Jason là một chàng trai quyến rũ và giỏi ăn nói. Chưa kể đến sự thông minh. Tôi hầu như không tính điểm về việc cậu ta đã từng chơi bóng trước đây.”
Justine làm bộ một tông giọng quan tâm nghiêm trang. “Cháu hy vọng anh ấy không phá huỷ bất kỳ khuôn mẫu nào của bà, Rosemary.”
“Bà không có khuôn mẫu nào hết. Bà chỉ nói chung chung vậy thôi.”
“Có sự khác nhau sao?” Justine hỏi với nụ cười toe toét. “Bà phải giải thích cho cháu, bởi vì cháu chẳng thấy có gì khác biệt.”
“Bà sẽ giải thích,” Sage can thiệp. “Nếu Rosemary nói rằng tất cả đàn ông đều cục súc thiếu nhạy cảm chỉ biết yêu bóng đá và uống bia, đó sẽ là khuôn mẫu. Tuy nhiên, nếu Rosemary nói rằng phần lớn đàn ông cục súc thiếu nhạy cảm chỉ biết yêu bóng đá và uống bia, là bà ấy đang nói chung chung.”
Justine lắng nghe với vẻ mặt hồ nghi. “Cả hai phiên bản đều không cho đàn ông nhiều điểm.”
“Đó là vì chẳng ai trong số họ xứng đáng hết.” Rosemary nói.
Sage nói nhỏ với Justine, “Đó là khuôn mẫu đấy.”
Cả ba người làm việc cùng nhau trong bếp, tráng những chiếc dĩa và xếp vào máy rửa chén cho đến khi máy đầy. Justine tình nguyện rửa nồi soup lớn trong bồn rửa. Khi cô ngâm bàn tay trong nước xà bông ấm và cọ rửa chiếc nồi, cô cân nhắc cách tốt nhất để bắt đầu chủ đề về lời nguyền, nhưng Sage đã làm điều đó thay cho cô.
“Justine, cháu yêu… Rosemary dường như tin rằng bằng cách nào đó cháu đã xoay sở để phá vỡ geas. Bà đã nói với bà ấy đó không thể là sự thật, vì rằng gần như là không thể để cháu có thể tự mình làm trọn vẹn được một điều như thế.”
Justine không ngừng công việc cọ rửa của cô. “Vậy bà công nhận đó là một geas sao?”
Một sự yên lặng căng thẳng chào đón câu hỏi của cô.
Justine kinh ngạc rằng họ đang cố giữ bí mật với cô, ngay cả khi những bí mật đã có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời cô. Sau Zoe, Justine không tin tưởng ai nhiều bằng hai người phụ nữ này. Bị thất vọng vì họ sẽ làm tổn thương cô sâu hơn nhiều so với mức độ mà Marigold từng đạt tới.
“Có một geas,” Rosemary thú nhận lặng lẽ. “Chúng ta nên quay lại phòng chính và ngồi cùng nhau trong khi chúng ta…”
“Chưa được đâu. Vẫn còn đang làm việc với cái nồi này.” Justine cọ chiếc nồi i-nox với sự mãnh liệt điên cuồng. Cô cần một hoạt động – Nếu cô ngồi yên không có điều gì chiếm giữ cô, cô cảm thấy như thể cô có thể nổ tung.
“Được mà.” Hai người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ cạnh đảo bếp nhỏ.
Giọng của Sage lập lại. “Justine, cháu sẽ kể cho chúng ta cháu đã tìm ra bằng cách nào chứ? Và cháu đã làm gì với chúng rồi?”
“Vâng. Nhưng đầu tiên cháu sẽ kể cho các bà lý do tại sao cháu làm điều đó. Mặc dù các bà đã biết rồi.”
“Cháu muốn tình yêu,” Lời đáp lặng lẽ cất lên. Justine thậm chí không dám chắc là ai đã nói.
“Cháu muốn ít ra là có được một cơ hội về điều đó.” Justine rút cạn chiếc nồi đầy nước xà bông và bắt đầu tráng nó một cách cần cù. Cô cố nói năng điềm tĩnh, nhưng giọng cô thít chặt giống như tiếng máy kêu lạo xạo cho đến khi chúng đe doạ sẽ vỡ vụn. “Biết bao nhiêu lần cháu đã ngồi trong căn bếp này rên rỉ và khóc lóc và kể với các bà rằng cháu nghĩ có gì đó không đúng với cháu ? Thậm chí cháu đã có lần hỏi các bà rằng liệu điều đó có liên quan gì đến pháp thuật không, và cả hai bà đều nói không. Các bà nói những thứ thứ như là, ‘Điều đó sẽ xảy ra vào một ngày nào đó, Justine. Chỉ cần kiên nhẫn, Justine.’ Nhưng các bà đang nói dối. Các bà biết rằng chẳng hề có một cơ hội bay bổng nào mà cháu có thể có được với bất kỳ ai. Rằng cháu sẽ mãi mãi cô đơn. Làm sao các bà có thể làm được điều đó với cháu vậy?”
“Người ta có thể ở một mình.” Rosemary nói, “mà không thấy cô đơn. Và cô đơn dù không ở một mình.”
Giận điên, Justine đặt chiếc nồi trên mặt quầy bếp với sức mạnh không cần thiết. “Cháu không cần những câu khôn ngoan chứa bên trong những chiếc bánh vận số* đâu. Cháu cần những câu trả lời.”
Sage nói dịu dàng. “Justine, cháu sẽ nói với chúng ta bằng cách nào cháu tìm ra geas chứ?”

(*fortune-cookie : Những nhà hàng Tàu thường làm những chiếc bánh nhỏ hình tam giác tặng cho khách. Chứa bên trong chiếc bánh là những câu trích dẫn khôn ngoan, hoặc đoán vận số ngẫu nhiên rất hay. Ngày nay những bánh này được làm công nghiệp với hàng trăm ngàn câu wisdom ngẫu nhiên, các nhà hàng chỉ việc mua về tặng cho khách, và khách chỉ bẻ để lấy mảnh giấy nhỏ ấy và chẳng ai ăn bánh hết và hầu như ai cũng thích – Chú thích của Sẻ)
Vẫn quay mặt khỏi họ, Justine chống đôi bàn tay ướt trên bồn rửa. “Triodecad,” Cô thì thầm. “Trang mười ba.”
Đôi vai cô cứng lại khi cô nghe thấy tiếng hổn hển có thể nghe thấy rõ ràng.
“Ôi Thần Mưa đi cà khêu!” Rosemary nói.
“Ôi, Justine,” Sage ấp úng, “Cháu đã được bảo là không bao giờ làm điều đó rồi mà.”
“Cháu đã được bảo về nhiều thứ lắm. Thật không may, geas không phải là một trong số chúng. Vì thế cháu phải tìm ra từ Triodecad.” Justine xoay lại đối mặt với họ một cách bướng bỉnh. “Đó là quyển sách ước của cháu, và là quyết định của cháu.”
Rosemary nghe có vẻ bối rối hơn là kết tội. “Cháu gần như không còn quá ngây thơ để nghĩ rằng cháu có thể bẻ gãy một trong những quyền lực của pháp thuật mà không gây ra hậu quả cho bất kỳ ai trong cộng đồng Coven.”
“Cháu không phải một Coven. Vì thế đó là việc của cháu và không phải của bất kỳ ai khác. Cháu đã mở trang mười ba của Triodecad, và nó cho cháu một thần chú để phá vỡ một geas, và cháu làm theo những chỉ dẫn.” Cô trao cho hai người phụ nữ một ánh mắt nổi loạn. “Bây giờ, cháu có vài câu hỏi : Ai đã ám lời nguyền lên cháu, và tại sao? Mẹ cháu có biết điều đó không? Tại sao không ai từng kể với cháu? Bởi vì cháu không thể hình dung ra cháu đã làm điều gì để khiến cho ai đó ghét cháu nhiều đến thế.”
Không ai trong họ muốn trả lời. Khi Justine nhìn từ gương mặt này sang gương mặt khác, cô có một cảm giác tồi tệ, một cảm giác đang đứng trên đường ray xe lửa.
“Nó không được làm vì sự căm ghét,” Sage thận trọng nói. “Nó được tạo nên vì tình yêu, cưng à.”
“Kẻ quái nào đã làm điều đó?”
“Đó là Marigold,” Rosemary nói bằng giọng thì thầm. “Bà ấy làm điều đó để bảo vệ cháu.”
Justine choáng váng, đóng băng. Điều đó thật vô lý. “Bảo vệ cháu khỏi cái gì?” Cô xoay sở để hỏi, mặc dù thật đau đớn để ép ra được những từ ngữ khỏi cổ họng cô.
“Marigold chỉ vừa vặn sống sót được khi mất cha cháu,” Sage nói. “Bà ấy đã không… tự mình được sau đó một thời gian dài.”
“Bà ấy không lành mạnh,” Rosemary nói. “Bà ấy đau khổ trước sự ra đi ấy đến mức chẳng còn chỗ cho bất kỳ thứ gì khác. Và ngay cả khi đã hồi phục, bà ấy cũng không bao giờ còn như trước được nữa. Bà ấy đã đến với chúng tôi khi cháu vẫn còn là một em bé sơ sinh, và nói rằng bà ấy đã quyết định đứa trẻ duy nhất của bà sẽ không bao giờ phải cam chịu sự đau đớn như thế. Bà ấy muốn trói buộc một geas lên cháu, để cháu được bảo vệ chống lại sự mất mát mãi mãi.”
 “Bảo vệ cháu khỏi sự mất mát,” Justine nói với vẻ trống rỗng, “Bằng cách chắc chắn rằng cháu không bao giờ có bất kỳ điều gì để mất.” Cô quàng tay quanh người, một nỗ lực theo bản năng để khỏi tan thành từng mảnh. Cảm xúc tràn vào trong sự trống trải giống như màu nước thấm qua trang giấy ướt.
“…không đồng ý với bà ấy,” Sage đang nói, “Nhưng bà ấy là mẹ cháu, Một người mẹ có quyền ra những quyết định cho đứa trẻ của mình.”
“Không phải loại quyết định đó.” Justine dữ dội nói. “Vài quyết định mà ngay cả một người mẹ cũng không được phép làm.” Cô còn giận điên hơn nữa khi đọc từ biểu hiện của họ là cô đã ghi điểm. “Tại sao các bà không cản bà ấy?”
“Chúng tôi đã trợ giúp bà ấy, Justine,” Rosemary nói. “Toàn bộ cộng đồng Coven đã làm. Geas là một lời nguyền rất quyền năng để tự bà ấy có thể làm được trọn vẹn.
Justine gần như không thể thở nổi. “Tất cả các bà đã giúp đỡ bà ấy sao?”
“Marigold là một thành viên trong cộng đồng Coven. Chúng ta chắc chắn phải giúp bà ấy. Đó là một lựa chọn mang tính tập thể.”
“Nhưng… Cháu không bao giờ có được một lựa chọn nào.”
Họ đã phản bội cô, tất cả bọn họ.
Y như thể mọi thứ trên thế gian đều dối trá. Justine cảm thấy giống như một con thú hoang bị thương, sẵn sàng tấn công, muốn làm tổn thương người nào đó, bao gồm chính bản thân cô.
“Đó là vì sự an toàn của cháu.” Cô nghe giọng của Rosemary xuyên qua tiếng mạch đập dồn dập trong tai cô.
“Marigold không muốn cháu được an toàn,” Justine hét lên. “Bà ấy muốn cháu ở trong thứ ngục tù mà bà ấy đã tạo nên. Cháu sẽ phải cô độc, và rồi lựa chọn của cháu sẽ là gì ngoại trừ sao chép chính xác cuộc đời của chính bà ấy? Cháu sẽ phải gia nhập cộng đồng coven và làm theo kế hoạch của bà ấy, bà ấy sẽ giám sát mọi thứ cháu làm, và cháu sẽ giống ý như bà ấy. Bà ấy không muốn một đứa con gái. Bà ấy muốn một bản sao.”
“Bà ấy yêu cháu,” Sage nói. “Ta biết bà ấy vẫn còn yêu”
Việc Sage có thể nhìn vào những gì đã được làm với Justine và gọi đó là tình yêu còn gây tổn thương cho Justine nhiều hơn bất kỳ điều gì khác. “Làm thế nào bà biết được điều đó? Bởi vì bà ấy đã nói như thế ư? Các bà không hiểu sự khác biệt giữa tình yêu và sự kiểm soát sao?”
“Justine, làm ơn cố hiểu…”
“Cháu hiểu,” Cô nói, run lên với cơn giận mãnh liệt đến nỗi có cảm giác giống như hoảng loạn. “Các bà mới là người không hiểu. Các bà muốn tin rằng mọi người mẹ đều muốn điều tốt nhất cho con cái của họ. Nhưng một số thì không.”
“Bà ấy không có ý định làm tổn thương cháu đâu, Justine…”
“Bà ấy có ý định làm chính xác những gì bà ấy đã làm.”
“Có lẽ bà ấy không phải là một bà mẹ hoàn hảo, nhưng…”
“Đừng cố nói với cháu Marigold là loại mẹ nào. Cháu là người duy nhất trên thế giới biết rằng được nuôi dưỡng bởi bà ấy là như thế nào. Một người mẹ thì hẳn phải muốn đứa trẻ của bà ta có được một sự giáo dục tốt và một mái nhà ổn định. Thay vì thế cháu bị lôi đi loanh quanh giống như một thứ hành lý rẻ tiền. Mẹ cháu không bao giờ ở lại bất cứ nơi đâu hoặc mắc kẹt với bất kỳ điều gì trừ phi nó ‘vui vẻ’. Và bất kỳ nơi đâu khiến bậc cha mẹ không ‘vui vẻ’, thứ gần như là hầu hết các dịp, cháu phải tự mình lo liệu. Bởi vì cháu là sự phiền phức mà.”
Đó là sự thật. Nhưng không ai trong bọn họ muốn nghe điều đó, giống như phần lớn con người ta, nào có ai muốn đối diện với những sự thật thiếu thoải mái. Mối quan hệ của họ với Marigold và Justine, sự có tội của họ với lời nguyền geas, niềm tin của họ đối với tính khôn ngoan chung của cộng đồng coven, tất cả những điều đó đột ngột trở nên mong manh. Và Justine biết chính xác bằng cách nào họ xoay sở được với điều đó. Họ sẽ đổ lỗi cho cô về việc trở nên nổi loạn và gây khó khăn. Thật dễ dàng khi đổ lỗi cho kẻ gây rối, một nạn nhân bất hạnh, hơn là nhìn thẳng vào sự thật.
“Dĩ nhiên là cháu bối rối rồi,” Sage nói. “Cháu cần thời gian để điều chỉnh với điều này, nhưng không còn thời gian nữa rồi. Chúng ta phải làm gì đó ngay, cưng à, bởi vì trong việc thay đổi số phận của cháu, cháu đã xoay sở để…”
“Cháu không thay đổi số phận của cháu.” Justine cáu kỉnh. “Cháu đưa nó trở lại như cũ.” Năng lượng cháy âm ỉ bên dưới làn da của cô, chạy đua từ tế bào này sang tế bào khác.
Rosemary đang nhìn chằm chằm vào cô một cách kỳ lạ, gương mặt bà cau lại. “Justine,” Bà thận trọng nói. “Cháu không bao giờ có thể đưa mọi thứ trở lại chính xác những gì chúng đã có trước đây. Số phận của cháu được định đoạt bởi mỗi tác động mà cháu từng tiếp nhận. Với mỗi tác động có một phản ứng. Và với việc bẻ gãy một geas, cháu đã làm đảo lộn sự thăng bằng giữa thế giới tâm linh và thế giới vật chất. Cháu đã tạo ra một cơn bão bằng nhiều cách hơn chỉ một.”
Trong chừng mực Justine quan tâm, cọng rơm cuối cùng là phải chịu đựng bài diễn thuyết từ một phụ nữ đã giúp một tay trong việc ám một lời nguyền suốt đời lên cô. “Vậy thì bà không nên giúp để trói buộc một lời nguyền lên cháu ngay lúc đầu tiên!” Năng lượng được phóng thích trong một tiếng lách tách không ổn định và không định hướng, tràn ngập bóng đèn gắn chặt trên trần nhà. Một bộ ba bóng đèn bùng nổ, thuỷ tinh rải như mưa và lấp lánh trong vầng sáng còn lại của ngọn đèn góc.
“Justine,” Rosemary rít lên the thé, “bình tĩnh.”
Những chiếc dĩa khua lách cách và nhảy ra bên cạnh bồn rửa. Miệng của Justine nồng nặc mùi tro. Cơn giận và nỗi đau cắt xuyên qua cô những những nhát dao.
Sage trắng bợt với sự quan tâm sửng sốt. “Chúng ta chỉ muốn giúp cháu…”
“Cháu không cần kiểu giúp đỡ đó của các bà!” Một con dao gọt trái cây và vài mảnh dĩa rải rác bị từ tính hoá bắn ngang qua quầy bếp và mắc kẹt vào bên cạnh của chiếc tủ lạnh vỏ bằng thép không rỉ. Justine gần như mụ mẫm với cơn thịnh nộ. Không thứ gì theo cách cô đã nghĩ; không thứ gì là thật hoặc là sự thật. Cô nghe thấy họ gọi tên cô, Giọng của Rosemary giận dữ, của Sage là nài nỉ.
Giữa sự náo động, cô nhận ra Jason đã đi vào trong phòng. Rosemary bảo anh lùi lại đầy khắc nghiệt, rằng Justine đã mất kiểm soát và sẽ làm tổn thương anh.
Ở nơi nào đó bên dưới cơn thịnh nộ, Justine sợ rằng Rosemary nói đúng.
Lờ đi lời cảnh cáo, Jason vươn tới Justine trong đôi sải chân và kéo cô lại gần. Anh giữ đầu cô trong đôi tay anh, ép cô ngước nhìn anh. “Justine,” Anh nói, giọng anh trầm và khẩn nài, “Hãy nhìn anh. Ổn rồi mà, baby. Nhớ điều anh đã nói với em không?... Bất luận điều gì em làm hoặc nói hoặc cảm thấy. Nhìn anh nào.”
Hổn hển, rên rỉ, Justine kéo ánh mắt thiếu tập trung vào anh. Cô bị bắt giữ bởi đôi mắt màu nửa đêm đó, bởi cách anh nhìn cô như thể anh biết rõ cô từ bên trong lẫn bên ngoài. Anh bình tĩnh và vững vàng, thúc ép cô ở đó cùng anh. Hướng dẫn cô rời khỏi cơn bão, một lần nữa. “Em có bị tổn thương ở đâu không?” Anh vuốt mái tóc cô ra sau. “Em có bước vào mảnh thuỷ tinh nào không?”
“Em không nh-nghĩ thế.” Cô cảm thấy năng lượng sáng trắng-thiêu đốt đã bị rút cạn. Nhưng cơn giận, và nỗi đau vẫn còn dâng trào. Cô không thể nhìn vào Rosemary cũng nhe Sage. “Đây là lý do tại sao,” Cô bảo Jason, run rẩy và bật cười, lệ ứa từ đôi mắt cô. “Câu hỏi thật hoặc thách, nhớ không? Tại sao em tan vỡ với bạn trai. Anh ta sợ em. Anh cũng nên thế. Anh nên…”
Jason suỵt cô, hôn lên trán cô, vuốt ra sau lọn tóc bị mắc kẹt trên gò má cô. Anh với tay đến cuộn khăn giấy gần đó và xé một miếng. Sau khi lau mắt cho Justine, anh giữ miếng khăn giấy trên mũi cô, và cô hỉ vào đó một cách ngoan ngoãn.
Sage thở phào khi bà thấy giông tố đã qua. “Chúng tôi sẽ quan tâm đến chỗ này,” Bà nói với Jason khi anh liếc qua sự hỗn độn trong gian bếp. “Cám ơn cậu, Jason. Chúng tôi sẽ hoàn thành nốt cuộc nói chuyện với Justine, giờ đây con bé…”
“Không.” Anh nhìn vào những chiếc dĩa và con dao mắc kẹt vào chiếc tủ lạnh. “Tôi sẽ đưa cô ấy lên lầu.”
Justine cứng người khi cô dõi theo ánh mắt của Jason. Anh nên chạy khỏi cô, giống như Duane đã làm. Thay vì thế anh đặt một cánh tay rắn chắc, khoẻ mạnh quanh vai cô. “Cẩn thận nơi em đặt chân,” Anh nói, “Anh có thể làm tốt với việc giảm thân nhiệt, nhưng anh rất tệ nếu phải khâu vá.”
“Con bé có nhiều năng lực hơn chúng ta đã nghĩ,” Rosemary nói không với riêng ai. “Có lẽ nhiều hơn tôi từng thấy trên một cá thể riêng lẻ. Và con bé không thể kiểm soát được chút nào.”
Kiệt sức và ủ dột, Justine tiếp tục im lặng. Hàm cô run run khi cô gồng người không khóc.
“Tôi nghĩ chúng tôi được mời ở lại đêm nay.” Jason nói bằng chất giọng dễ chịu khoan thai, dìu Justine ra khỏi phòng.
“Có vài điều cả hai người cần phải biết,” Rosemary nói.
“Điều đó có thể đợi,” Jason đáp.
“Không, không thể đâu. Cậu thấy…”
“Rosemary,” Jason cắt ngang một cách kiên quyết, “Với tất cả sự tôn trọng… Giờ là lúc nên im miệng.”

Bà lão mở miệng ra định phản đối, rồi ngậm lại và liếc nhìn Sage, trông có vẻ buồn rầu. “Có lẽ thế.”


Không có nhận xét nào: