CHƯƠNG BẢY
Justine bắt
đầu một ngày mới bằng cách đi bộ xuống cầu cảng phố Spring. Sương mù buổi sáng
khuyếch tán mặt trời thành những lớp màu hồng và màu đào. Những con sóng uể oải
xô bờ, nước như bị ghìm chặt bởi ảnh phản chiếu của những cây cột buồm. Một con
tàu chở đầy những giỏ cua tiến ra khỏi cảng, theo sau là một cặp mòng biển đang
chẻ dọc không gian với những tiếng kêu inh tai.
Justine đi
ra đến con tàu xa nhất, trượt viên đá hematite trong tay cô. Cô vung tay ra
phía sau và quăng viên đá đi xa nhất có thể. Khi nó biến mất bên dưới mặt nước
mang theo lời nguyền geas đi cùng, cô hít một hơi thở sâu và từ từ thở ra.
Giờ đây
không còn gì để biện hộ nữa. Không còn gì đứng chắn giữa bất cứ thứ gì mà cuộc
đời sẽ ném vào cô nữa.
Cô cảm thấy
như cô có thể nhảy biến vào trong buổi bình minh và bị bắt bởi một đám mây. Cô
cảm thấy yếu ớt và non trẻ. Mới sinh ra đời.
Một ngọn
gió ngoan cố không biết đến từ nơi nào, mang theo lời hứa hẹn về những cơn mưa.
Nheo mắt để chống lại cơn lạnh đang xô tới, cô nhận thấy bầu trời đã tối sẫm ở
đường chân trời. Những con sóng vỗ vào cọc chân cầu lách chách như con chó táp
vào cái tô thức ăn của chúng.
Vào lúc
Justine đi vào gian bếp của Artist’s Point, Zoe đã đến và đang chuẩn bị bữa điểm
tâm. Không khí như được bao bọc trong hương cafe và mùi thơm của bơ nâu và những
chiếc lò nóng.
“Buổi sáng
tốt lành.” Justine hồ hởi nói. “Chúng ta có gì nào?”
“Bánh mì ngọt
kiểu Pháp với mứt berry.”
“Yum! (ngon
tuyệt)” Sự chú ý của Justine bị thu hút bởi hình ảnh chiếc máy xay sinh tố gần
đó, đầy phân nửa bởi chất bùn đặc màu xanh lá cây sặc sỡ.
“Sữa lắc tốt
cho sức khoẻ của Mr.Black.” Zoe nói với một cái nhăn mặt.
Justine đổ
một ít ra ly và nếm thử. Hương vị tươi mới và ngọt ngào, kết cấu xốp nhẹ. “Cậu
có nhớ cho vào bột protein từ cây gai dầu không?”
“Có. Tại
sao?”
“Bởi vì
quái vật dẻo mồm Xanh được cho là có mặt trong một thứ thức ăn lỏng sền sệt như
keo... và thứ này ngon đấy chứ.”
“Có lẽ tớ
đã điều chỉnh lại các thành phần đôi chút,” Zoe nói. Cô cau mày khi trông thấy
phản ứng của Justine. “Tớ biết. Nhưng nó quá sức ghê.”
Justine cười
toe toét. “Nó được cho là thế mà. Priscilla đã mang một ly lên cho Jason rồi
à?”
“Phải.” Zoe
bắt đầu cắt lát những chiếc bánh mì ngọt hình tròn tự làm có màu vàng và giống
bánh cake với đỉnh hơi phồng lên. “Tớ chưa từng thấy ai đa nhiệm theo cách
Priscilla làm. Chị ấy vừa uống một ly espresso lớn gấp ba lần bình thường và
chuyện trò với hai chiếc điện thoại trong lúc nhắn tin trên chiếc thứ ba. Cùng
lúc nhé.”
“Theo lời
Jason, tất cả bọn họ đang trong một kỳ nghỉ,” Justine nói với vẻ chế diễu. “Điều
đó khiến cậu tự hỏi, không biết những ngày được cho là bình thường của họ thì sẽ
như thế nào?”
“Alex và luật
sư của anh ấy sẽ trải qua gần như cả ngày hôm nay cùng anh ta.”
“Điều đó thật
thú vị.” Justine nói. “Tớ thích nghe thấy Alex thách đố anh ta.”
“Cậu đã gặp
anh ta tối qua à? Cậu nghĩ sao?”
“Ấn tượng đầu
tiên của tớ là anh ta chảnh choẹ, hiểu rõ bản thân, hấp dẫn, tự yêu chính mình,
với kết cấu xương gò má đẹp đẽ.”
Cả hai giật
mình khi một giọng nói mới góp vào cuộc trò chuyện. “Tôi đồng ý.” Priscilla
nói, đi vào trong bếp, mang theo một ly sữa lắc sức khoẻ màu xanh lục.
Justine
trao cho cô ấy một ánh mắt hối lỗi, nhưng trước khi cô có thể nói lời xin lỗi,
Priscilla tiếp tục. “Ngay khi các cô biết về anh ấy, xương gò má là thứ duy nhất
trên trung bình một chút.”
Zoe tiến đến
để nhận chiếc ly đầy trên tay cô ấy. “Anh ấy không thích nó sao?” Cô hỏi với vẻ
ân cần.
Priscilla lắc
đầu, mái tóc màu đồng của cô đu đưa. “Anh ấy nói nó có hương vị quá tốt.” Cô ấy
nói. “Tôi thề, anh ta phàn nàn như thể ai đó treo anh ta lên một sợi thừng.”
“Tôi đã mạn
phép tạo một công thức mới.” Zoe thú nhận một cách ngượng ngùng. “Tôi xin lỗi.
Tôi sẽ làm thứ khác.”
“Tôi sẽ
làm.” Priscilla bắt đầu, nhưng cô ấy buộc phải ngừng lại khi tiếng chuông điện
thoại của cô ngân lên – “Xin thứ lỗi.” Cô ấy lui vào một góc bếp, thì thầm mãnh
liệt vào trong điện thoại. “Toby,” Một thoáng ngừng, “Thậm chứ đừng cố thử. Anh
thật sự mong tôi sẽ trao lời bào chữa đáng tiếc đó cho Jason sao? Phân khúc phần
mềm mà chúng tối gởi đi để sửa chữa vấn đề tỉ lệ cấu trúc đã khiến cho mọi thứ
sai lạc và bây giờ người ta đang bùng phát những lý do chết tiệt về chuyện họ
có được những thứ vũ khí sai chức năng và những con rồng thì bay giật lùi. Tốt
hơn anh nên trưng ra được vài loại phân khúc mới toanh để sửa chữa nó, hoặc...
giữ máy nhé...” Một chiếc điện thoại khác reng, và cô ấy lôi nó ra khỏi chiếc
túi đeo lủng lẳng trên vai. “Yeah” Cô nói vào chiếc điện thoại thứ hai. “Tôi có
cái đồ chết dẫm trên một cuộc gọi khác, đang cố thuyết phục tôi mọi thứ đều là
bánh nướng mặt trăng và đậu phộng tẩm muối.”
Justine khiến
cô ấy chú ý, ra hiệu về cái máy xay sinh tố, và thì thầm “Tôi sẽ quan tâm đến
chúng.”
Priscilla gật
đầu và tiếp tục cuộc gọi với vẻ tàn bạo.
Zoe mang một
rổ lá spinach tươi đã được rửa sạch đến chỗ máy xay sinh tố. “Tớ sẽ thử làm lại.”
Cô nói, buông một tiếng thở dài.
“Không. Để
tớ.” Justine nói. “Cậu cần làm bữa sáng cho những người khác nữa. Công thức
đâu?”
“Tớ đã in
nó ra.” Cô ấy nói, đẩy một mẩu giấy cho cô.
Trong gần
năm phút, Justine đã xay các thành phần thành một thứ dẻo dính gần giống màu sắc
của trái bơ đã bị oxy-hoá, và đổ chúng vào một chiếc ly. Nhìn Priscilla vẫn
đang nói chuyện và tạo ra những âm sắc giận dữ, cô nói. “Tôi sẽ mang thứ này
lên cho anh ấy.”
Người trợ
lý gởi cho cô một ánh mắt biết ơn và tiếp tục gầm gừ vào chiếc điện thoại. “Oh,
thật à? Nguyên nhân một triệu gã lập dị đã e-mail về phiên bản PS3 đã gây kẹt cứng
mỗi mười hoặc mười lăm phút. Đây là một ý tưởng – Tại sao chúng ta không có được
dadgum game ngay trước khi ta bắt đầu bán nó?”
Justine lặng
lẽ rồi khỏi bếp và mang món sữa khuấy lên lầu. Trên đường đi, cô vượt qua một cặp
thanh niên đang đi xuống tầng dưới. “Buổi sáng tốt lành.” Cô nói. “Xe phục vụ
coffee ở trong hành lang.”
“Tuyệt.” Một
trong họ nói, ánh mắt thân thiện sau cặp kính cận gọng kim loại thanh mảnh.
“Tôi có thể dùng một ít chất caffein.”
Người kia,
một người to con và trung niên, trao cho Justine một ánh mắt kiểm tra nhanh rõ
rành rành và nói “Tôi có thể sử dụng một vài dịch vụ phòng.”
Cả hai cười
lục cục.
Justine
đang ở trong tâm trạng tốt nên cô chỉ mỉm cười và nói. “Tin tôi đi, các vị sẽ
thích ăn sáng ở dưới tầng hơn cho xem.”
Đi tiếp đến
phòng Klimt, cô thấy cửa phòng chỉ khép hờ. Cô gõ vào rầm cửa.
“Priscilla.” Giọng nói cộc lốc vọng ra. “Tôi cần báo cáo từ
nhóm những thị trường mới nổi. Và tôi muốn biết chúng ta sẽ gởi ai đến cuộc triển
lãm E3. Ngoài ra, lấy cho tôi danh sách chi tiết những người tham gia triển lãm
và sơ đồ mặt bằng trưng bày...”
“Để dành
hơi thở của anh đi.” Justine nói. “Là tôi. Tôi mang đến sữa lắc điểm tâm của
anh.”
Một thoáng
yên lặng. “Em vào trong chứ?”
“Anh có tề
chỉnh không vậy?”
Cánh cửa
phòng mở rộng để lộ một Jason mặc quần jeans và áo thun in logo của Inary, chữ
I trong hình thái một con rồng được cách điệu. “Anh đã mặc đồ rồi.” Anh nói. “còn
có tề chỉnh hay không thì phải mở một cuộc tranh cãi.”
Mái tóc đen
của anh ẩm ướt vì vừa mới tắm, gương mặt đã được cạo sạch sẽ. Tập trung bản
thân để nhìn vào trong đôi mắt nâu sẫm tuyệt đẹp đó, Justine cảm thấy như trái
tim cô mắc kẹt giữa những rẻo xương sườn đến nỗi mỗi cú đập là một cơn đau buốt
nhẹ. Cho dù cô chỉ nhìn anh, cô vẫn cảm nhận mọi chi tiết của anh, vành môi chất
chứa nhục dục, thân hình khoẻ mạnh thuôn dài tuyệt hảo. Sự đe doạ không thể định
nghĩa được vẫn ở đó, dựng dậy những cọng lông tơ trên cánh tay và trên cổ cô...
thứ gì đó mang vẻ thể chất, thứ gì đó đầy bóng tối...
Thứ gì đó gợi
tình.
Cô trao thức
uống đó cho anh, cẩn thận không để những ngón tay của họ chạm vào nhau.
“Ai làm thứ
này?” Jason hỏi.
“Tôi làm.”
Cô cười khi thấy biểu hiện ngờ vực của anh.
Hớp một hớp
nhỏ món sữa lắc, anh gật đầu ưng thuận “Đúng cách anh thích.”
“Thật nhẹ
nhõm.” Cô nói. “Bởi vì nếu tôi phải mang món này lên lần thứ ba, tôi hẳn sẽ
thêm vào một ít cây cần độc.”
“Em sẽ
không đầu độc tôi đâu.” Anh nói, uống một hớp nữa.
“Anh khá
tin tưởng vào tính chính trực của tôi đấy nhỉ?”
“Không. Chỉ
là em sẽ gặp khá nhiều rắc rối khi kéo tôi ra ngoài và chôn trong sân sau thôi
mà.”
Justine cười
toe toét đầy miễn cưỡng.
Jason nhìn
cô chăm chú theo cái cách gây bối rối mà anh luôn có, nói rõ từng chi tiết. “Tối
qua, anh đã khiến em không thoải mái.” Anh nói
Nụ cười của
cô tắt ngay lập tức. “Có tổn hại gì đâu mà.”
“Vậy... bây
giờ chúng ta đã dễ chịu rồi à.”
“Không. Tôi
vẫn không thích anh.”
Một ánh lấp
lánh hóm hỉnh loé lên trong mắt anh. “Justine, em phải thừa nhận...” Anh ngừng
lại, có vẻ suy nghĩ kỹ lưỡng hơn về những gì anh định nói.
“Gì cơ?”
Jason đặt
ly sữa lắc lên bàn cạnh chiếc laptop của anh. “Em là người gọi ý chơi trò Thật
hay Thách mà.”
“Và anh là
người biến nó thành trò chơi mèo và chuột.”
Anh không bận
tâm đến việc cãi lại cô. Cả hai đều biết rằng cô đúng. Và anh không tỏ ra ăn
năn dù chỉ một chút. “Anh nên cảnh báo em rằng anh không phải là bạn chơi tốt.”
“Phải, bây
giờ thì em đã thông suốt điều đó rồi.” Justine lầm bầm, quay người. “Hãy cho
Priscilla biết nếu như anh muốn phần còn lại của món sinh tố. Chúa biết là chẳng
ai khác muốn chạm vào chúng đâu.”
“Đợi đã.”
Anh nói khi cô bắt đầu rời khỏi.
Cô quay lại
với anh đầy vẻ miễn cưỡng. “Yes?”
Jason tiến
lại chậm rãi, ánh mắt anh bắt giữ ánh mắt cô. Nhịp đập bản năng thức dậy trong
mọi nơi dễ tổn thương của thân thể cô. Tất cả những gì cô có thể làm là đứng ở
đó một cách vô dụng, tự hỏi miệng anh sẽ có cảm giác như thế nào trên miệng cô,
liệu nụ hôn của anh sẽ dữ dội hay mềm mại, liệu đôi tay anh sẽ nôn nóng hay dịu
dàng. Lấy một hơi thở sâu, cô dán ánh mắt vào hình logo in trên áo anh. Cô
không thể ngăn việc băn khoăn điều đó sẽ như thế nào, với một người đàn ông như
vậy. Cứ như cô bị hút dính vào anh trong khi cô chưa bao giờ như thế dù với
Duann hay bất kỳ ai khác. Anh sẽ yêu cầu đầu hàng hoàn toàn...
“Em sẽ ra
ngoài dùng bữa với anh tối nay nhé?”
Trong trạng
thái mất thăng bằng, Justine nhìn chằm chằm vào anh một cách ngây ngô. “Chỉ hai
chúng ta sao?”
Jason gật đầu
nhẹ, vẻ mặt anh thật khó hiểu.
Cô không
nên. Có một sự phức tạp trong anh nằm ngoài khả năng gỡ rối của cô. Những bí mật
chất chứa giống như một vài vật chất bất định hình. Nếu cô đủ ngu ngốc để dính
dáng với anh, cô hẳn sẽ xứng đáng với bất cứ thứ gì cô đạt được.
“Không. Cám
ơn.” Cô run rẩy nói. “Nhưng nếu anh muốn sự bầu bạn, tôi biết vài người phụ nữ
tuyệt vời có thể giới thiệu cho anh.”
“Tôi không
muốn người nào khác. Tôi muốn em.”
“Anh không
thể luôn có mọi thứ anh muốn được.”
“Thật ra,
anh luôn như thế.” Anh bảo cô.
Điều đó lôi
ra được một nụ cười miễn cưỡng từ cô. “Tôi có thể thấy điều đó hoàn thiện những
điều kỳ diệu cho tính cách của anh. Bạn gái của anh thì sao? Họ có phải cố thoả
mãn anh và để anh có được những điều anh muốn không?”
“Những người
được sủng ái của tôi đã làm thế.”
Nụ cười của
Justine chuyển thành thảm não. “Về câu hỏi mà anh đã hỏi tôi đêm qua... Nhiều
nhất tôi có thể kể với anh là chúng tôi đã ở bên nhau gần một năm. Anh ấy là một
chàng trai tốt. Tôi may mắn khi được ở bên anh ấy. Nhưng chúng tôi chia tay bởi
vì... Tôi không tốt với những chàng trai tử tế.”
“Tốt.” Anh
nói vội. “Vậy thì em có thể đi chơi với anh.”
Cô lắc đầu.
“Justine.”
Anh khiển trách, một ánh lấp lánh phát cáu trong đôi mắt sẫm đó. “Điều gì có thể
làm mềm lòng em được đây?”
“Em rất tiếc.
Thật sự. Bất kỳ cô gái nào cũng sẽ run lên với ý tưởng ra ngoài ăn tối cùng
anh. Nhưng anh và em không chỉ đến từ những thế giới khác biệt, chúng ta còn ở
trong những thực tại khác biệt.”
“Trong chủ
đề này, anh học được rằng không có yếu tố thực tại nào.” Anh nói. “Chúng rất là
giới hạn.”
“Toàn bộ điều
này chẳng có ý nghĩa gì. Em không ở trong một kỳ nghỉ hay một buổi họp mặt tự
phát, và em không có bất kỳ một ảo tưởng Cinderella nào về gã nào đó đang tìm
kiếm bàn chân của em. Cám ơn vì đã hỏi, nhưng em nghĩ, sẽ tốt hơn cho cả hai
chúng ta nếu em từ chối anh.” (Cinderella : Cô bé lọ lem và chiếc giày thuỷ
tinh, truyện cổ tích thiếu nhi có lẽ ai cũng biết rồi.)
“Tất cả những
gì anh muốn là có chút thời gian bên em.” Anh nói dịu dàng. “Không gì hết.
Chúng ta có thể nói về bất kỳ điều gì em muốn. Hoặc không nói gì hết. Chỉ em và
anh trong một nơi yên bình với một chai rượu vang và có lẽ một vài ngọn nến.” Đọc
được biểu hiện thiếu chắc chắn trong ánh mắt cô, anh thêm vào bằng giọng khàn
khàn. “Đừng nói không. Bởi vì điều này chưa từng xảy ra với anh trước đây.”
“Điều gì
chưa xảy ra cơ?”
Jason cười
trước gương mặt bối rối của cô, một nụ cười quyến rũ, chân thành và không mong
đợi. “Anh vẫn chưa đặt được đúng từ cho nó. Nhưng có lẽ nó cũng gần như là anh
chưa từng có được một linh hồn.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét