CHƯƠNG BỐN.
Justine
không thể ước định được thứ chết tiệt nào cô sẽ phải trả để tống khứ một geas.
Cô sẽ làm bất cứ thứ gì để làm được điều đó. Chuyện nhỏ như con thỏ. Một ngọn lửa
ấm ức điền đầy cô. Cô đã lãng phí vài năm vừa qua chờ đời và mong mỏi một thứ sẽ
không bao giờ xảy ra. Bởi vì lựa chọn đó đã áp đặt cho cô rồi, chẳng thèm đếm xỉa
đến những gì cô đã ao ước hoặc mơ đến.
Cô sẽ tìm
ra ai là người chịu trách nhiệm. Cô sẽ biến geas trở về đúng nơi của nó. Cô sẽ...
Kế hoạch trả
thù của cô nhạt đi khi cô chớp mắt để gạt đi những bóng mờ mặn chát. Cô tỳ lòng
tay vào mắt. Một cơn đau đầu gõ nhịp đàng sau, đàng trước và hai bên hộp sọ của
cô, loại đau đớn không một loại thuốc nào có thể làm giảm được. Cô thoáng nghĩ
đến việc gọi cho mẹ cô, cho dù cô và Marigold đã ghẻ lạnh nhau trong bốn năm
qua. Cho dù biết rằng điều đó là không tốt, Marigold cũng sẽ không cảm thông,
và thậm chí nếu bà biết điều gì đó về geas, bà cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Một vài phụ
nữ trao tặng cho những đứa trẻ của họ tình yêu vô điều kiện. Marigold, tuy vậy,
bày tỏ cảm giác yêu mến đối với Justine chẳng khác gì một kỷ vật trưng bày đắt
giá, từ chối chúng bất cứ khi nào Justine bất đồng với bà. Vì giáo dục truyền
thống chẳng gây hứng thú gì cho Marigold, bà đã làm mọi thứ có thể để làm nản
lòng Justine khỏi việc đi học đại học. Bà đã chế diễu và chỉ trích công việc của
Justine như là thư ký bàn giấy khách sạn. Tuy vậy, cọng rơm cuối cùng đã tác động
đến quyết định mua quán trọ của Justine.
“Tại sao
con luôn làm những điều bất khả thi thế?” Marigold đã hỏi gặng. “Con không bao
giờ muốn làm thứ mà con sẽ làm giỏi. Và thật sự con đang nói với mẹ là giấc mơ
lớn nhất trong đời con là tự mình làm công việc nhà à? Chùi rửa nhà vệ sinh và
dọn giấy dơ sao?
“Con rất tiếc.”
Justine nói, “Con biết sẽ dễ dàng cho chúng ta biết bao nhiêu nếu con sống theo
cách mà con được mong đợi. Con không thuộc về nơi nào hết... không thuộc về thế
giới pháp thuật và cũng không phải thế giới thường. Nhưng đâu đó giữa hai thế
giới, việc này khiến con thấy hạnh phúc hơn. Con thích chăm sóc người khác. Con
không phiền phải dọn dẹp cho họ. Và con muốn một nơi hoàn toàn của riêng mình,
để rồi sẽ không bao giờ phải di chuyển nữa.”
“Có nhiều
thứ đáng để quan tâm hơn những gì con muốn.” Marigold bắn trả. “Circle của
chúng ta là một tổ chức phù thuỷ dòng dõi cổ xưa nhất vùng Bờ Tây. Ngay khi con
được kết nạp, chúng ta sẽ sẽ có tổng số mười ba người. Con biết điều đó mang ý
nghĩa gì mà.”
Phải,
Justine biết. Mười ba phù thuỷ trong một cộng đồng pháp thuật sẽ có quyền năng
lớn hơn tổng số những thành phần cộng lại. Và cô có cảm giác mình ích kỷ kinh
khủng khi không muốn gia nhập, khi đặt những nhu cầu của riêng cô lên trên của
họ. Nhưng cô biết rằng bất luận cô cố gắng thế nào, cô sẽ không bao giờ giống họ.
Suốt đời sẽ là một khoảng thời gian hết sức dài sống trong nỗi khốn khổ.
“Vấn đề là”
Justine nói, “con không hứng thú trong việc nghiên cứu về phép thuật huyền bí nhiều
hơn những gì con đã biết.”
Điều đó đã
kiếm ra cho cô một ánh mắt khinh miệt. “Con hài lòng với việc biết được một
nhúm thần chú đóng chai và dấu hiệu pha lê sao? Với việc có đôi chút năng lực
phép thuật chỉ vừa đủ để chiêu đãi đám trẻ con trong bữa tiệc sinh nhật sao?”
“Đừng quên,
con cũng làm những con thú nhồi nữa.” Justine nói, hy vọng dỗ ngọt được một nụ
cười từ bà.
Nhưng gương
mặt Marigold vẫn rắn đanh. “Mẹ sẽ không bao giờ sinh ra con nếu mẹ nghĩ có một
cơ hội con không phải là thành viên của cộng đồng pháp thuật. Mẹ thậm chí chưa
bao giờ nghe đến một phù thuỷ bẩm sinh nào lại ngoảnh mặt trước pháp thuật huyền
bí.”
Ngõ cụt thật
vô vọng. Marigold tin rằng kế hoạch mà bà đã lập cho cuộc đời của Justine thì tốt
hơn nhiều so với bất kỳ thứ gì mà Justine tìm được. Justine đã cố làm cho bà hiểu
rằng mọi người đều có quyền đưa ra quyết định cho bản thân, nhưng rốt cuộc cô
nhận ra, nếu Marigold có khả năng hiểu được giá trị đó thì bà đã chẳng bao giờ
kiểm soát đến thế.
Và nếu như
Marigold không thể có được kiểu con gái mà bà muốn, bà sẽ không muốn có người
con gái nào hết.
Thế nên,
Justine đã phát triển mối quan hệ nước đôi với pháp thuật, thứ vốn dĩ được
tuyên bố là hoặc tất cả hoặc không có gì hết. Việc cố duy trì một thứ pháp thuật
không chuyên giống như đang trong tình trạng thai nghén đáng thương vậy.
Cô đọc câu
thần chú một lần nữa. Nếu cô đọc đúng, nghi thức phải được thực hiện dưới một vầng
trăng khuyết trọn vẹn (waning-moon) vào lúc nửa đêm. Điều đó có nghĩa : Tuần
trăng cuối cùng trước khi bắt đầu kỳ trăng non (new-moon) là thời gian lý tưởng
cho việc trục xuất, phóng thích, và đảo nghịch. Để thành công trong việc phá vỡ
một lời nguyền đầy quyền năng như một geas, tốt nhất không nên bỏ sót bất cứ
chi tiết nào.
Đứng lên,
Justine đi đến chiếc bàn viết cổ xưa bên cạnh cửa sổ để tra cứu về những
website về tuần trăng trên laptop của cô.
May mắn làm
sao, đêm nay là đêm cuối cùng mảnh trăng lưỡi liềm khuyết sẽ khuyết trọn vẹn. Nếu
bây giờ cô không vô hiệu geas, cô sẽ phải đợi tròn một tháng nữa để có thể tiến
hành một nghi lễ khác. Justine chắc chắn rằng cô không thể đợi thêm. Mọi tế bào
trong cô đang la thét phải hành động. Cô cảm nhận được sự biến động, giống ngôi sao chổi muốn thoát khỏi quỹ đạo mặt trời
và bay vút vào không gian.
Cô nên gọi
cho Rosemary và Sage để xin lời khuyên, nhưng họ hẳn sẽ cố bảo cô đừng làm, hoặc
ít nhất cũng bảo cô chờ, và Justine không muốn đổi ý vì bất kỳ lý do gì. Cho dù
là lý do tốt. Geas sẽ phải bị vô hiệu hôm nay.
Phần còn lại
của buổi tối, Justine nghiên cứu thần chú và mải mê nghiền ngẫm Triodecad. Nếu
cô định làm điều này, nó phải hoàn thành theo cách đúng đắn. Nhiều yếu tố phân
lớp trong nghệ thuật của pháp thuật. Nếu bất kỳ bước nào của thần chú bị dẫn lối
bởi những cách thức bừa bãi, nếu từ ngữ bị phát âm sai hoặc bỏ sót, nếu sự tập
trung của người thực hiện pháp thuật dao động, nếu những dẫn chất pháp thuật của
cô có chất lượng xấu, thần chú sẽ không có kết quả. Hoặc bị phản đòn, hoặc
không đúng người. Một sai lầm có vẻ không quan trọng như là sử dụng một cây nến
làm bằng paraffin thay vì sáp ong có thể dẫn đến một kết quả thảm khốc.
Justine tập
trung vào việc nghiên cứu Triodecad chăm chú đến nỗi âm thanh của chiếc điện
thoại khiến cô giật mình. Cô vươn tay lấy nó với trái tim đang chạy đua gấp
gáp, và đọc tên người gọi.
“Hi,
Priscilla,” Cô nói. “Thế nào rồi?”
“Mọi thứ
tuyệt. Mọi người đã nhận phòng, sau đó họ đi bộ đến quán Downrigger để dùng bữa
tối. Phần lớn đã trở lại. Tôi gọi để nhắc cô mang vodka đến phòng của Jason
trong mười lăm phút nữa.”
“Ôi.”
Justine nhìn xuống quần Jeans và áo thun của cô vẫn chưa thay từ khi dọn phòng
lúc sớm trong ngày. Cô bốc mùi ammomnia và sáp đánh bóng sàn nhà. Vùng đầu gối
của chiếc quần jeans thì bẩn thỉu, và tóc cô sổ khỏi dây cột. “Tôi đã nghĩ anh ấy
muốn chị làm điều đó.” Cô nói đầy hy vọng.
“Không đâu.
Anh ấy muốn cô.”
Justine thở
dài không thể nhận thấy. “Tôi sẽ đến đó.”
“Đúng chín
giờ nhé.” Priscills nhắc cô. “Anh ấy không cư xử tốt với người đến trễ đâu.”
“Tôi sẽ đến
đó. Bye.”
Kết thúc cuộc
gọi, Justine lao vào nhà tắm, giật vội quần áo ra, và nhảy vào vòi sen. Sau sự
chà sát nhanh nhưng trọn vẹn, cô trở ra và lau khô tóc.
Cô lục lọi
tủ quần áo cho đến khi lôi ra một cái váy dệt kim không tay với dây buộc ở thắt
lưng, và đôi sandal đế thấp. Kéo tóc ra sau cho một túm đuôi ngựa thấp, Cô quét
vội ít son bóng và chuốt vài nhát mascara lên mi mắt.
Khi Justine
sải bước ngang qua khoảnh sân nhỏ, cô đánh liều một cái liếc lên ô cửa sổ tầng
hai, nhưng nó trống trơn. Cô phải thú nhận rằng : Cô đã tò mò về Jason Black,
người đã giữ kín sự riêng tư của mình dưới sự kiểm soát chặt chẽ.
Bước vào cửa
sau của gian bếp, cô kéo một chai Stoli khỏi tủ lạnh. Cô lường hai shot vodka lạnh
vào trong những chiếc ly, và đặt chúng vào trong một khay bạc nhỏ có thành cao
chứa đầy đá dăm. Cẩn thận, cô mang chiếc khay lên lầu.
Sự tĩnh lặng
của quán trọ phị phá vỡ bởi những âm thanh dè dặt : tiếng mở và đóng ngăn kéo,
tiếng rung rì rầm của điện thoại. Khi Justine tiến đến phòng Klimt, cô nghe giọng
đàn ông bên trong. Âm thanh giống như anh đang ở giữa một cuộc điện đàm. Cô có
nên gõ cửa không? Cô không muốn cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng đã chín giờ rồi.
Việc giáo dục ở trường lớp đã ghi khắc trong cô một phong cách lịch thiệp,
Justine gõ nhẹ khớp ngón tay cô trên cánh cửa.
Tiếng bước
chân tiến đến ngưỡng cửa.
Cánh cửa mở
ra. Justine thoáng có cảm giác choáng váng trước một đôi mắt có màu nửa đêm, một
dáng vẻ rắn rỏi, và một mái tóc ngắn màu đen với vẻ lộn xộn quyến rũ. Anh ra hiệu
cô vào trong phòng, ngừng cuộc trò chuyện đủ lâu để nói với Justine, “Đừng đi ngay.”
Anh nhìn trực tiếp vào cô.
Ánh mắt đọng
lại chỉ chừng nửa giây, nhưng vừa đủ để đánh bật Justine ra sau. Đôi mắt không
thể dò thấu – dữ dội và tăm tối như mật đường đen – có thể thuộc về chính
Lucifer*.
(*Lucifer : Một trong những
tổng lãnh thiên thần đầy quyền năng của Thiên Đường, sau này phản lại Chúa và bị
đuổi khỏi vườn địa đàng trở thành quỷ vương. – Ct của Sẻ)
Justine đáp
lại bằng cái gật đầu sững sờ và xoay sở để đặt chiếc khay lên bàn mà không làm
đổ. Trong trạng thái bị khuấy động, cô mất một phút mới nhận ra anh đang nói
chuyện bằng tiếng Nhật. Giọng anh mê hoặc, một giọng nam trung hoàn hảo được
vây bọc trong bóng đêm.
Không có gì
để làm, cô đi đến một trong những cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Vệt sáng có màu
đỏ dưa hửng ở phía chân trời, bóng tối đã phủ màu mận đen lên đến đỉnh đầu. Vết
nứt của vầng trăng lưỡi liềm loé sáng màu trắng trong suốt giống như một chiếc
móng vuốt trên bầu trời.
Một đêm để
thực hiện pháp thuật.
Sự chú ý của
cô quay trở lại với Jason, đang sải bước chậm rãi khi anh nói. Anh là một người
đàn ông cao lớn, gầy một cách tao nhã, vẻ thể thao thoải mái trong mỗi chuyển động
của anh gợi lên những đường nét rõ rệt của những bó cơ bên dưới chiếc áo sơ mi
cài kín cổ nhăn nheo và quần khaki. Nghiêng người xuống bàn, anh nguệch ngoạc
vài chữ trên giấy ghi chú. Một chiếc đồng hồ quân đội của Thuỵ Sĩ bằng thép
không rỉ sáng lấp lánh trên cổ tay anh.
Gương mặt
anh như được tạc từ hổ phách, xương gò má đổ dốc. Bóng sẫm bên góc ngoài của mắt
anh tố cáo một bằng chứng của nhiều đêm mất ngủ và những ngày thiếu nghỉ ngơi.
Dù miệng anh in hằn những lằn khắc nghiệt, bờ môi trông có vẻ mềm mại, như thể
sự dịu dàng gợi tình được trộn lẫn trên gương mặt anh.
“Dung thứ
cho tôi nhé.” Anh nói, tắt điện thoại khi anh tiến gần Justine. “Tokyo chỉ mới
mười sáu giờ đi trước chúng ta. Tôi phải nhận cuộc gọi cuối cùng.”
Lối cư xử của
anh nhẹ nhàng nhưng Justine phải đấu tranh với bản năng muốn bước lùi xa khỏi
anh. Mặc dù cô biết anh không tỏ ra điều gì đe doạ cô, cô có cảm giác anh là một
sinh vật nguy hiểm, một con hổ sau một bức tường bằng thuỷ tinh mỏng manh.
“Hẳn rồi.”
Cô nói, “Stoli của anh đã sẵn sàng.”
“Cám ơn.”
Ánh mắt anh không rời khỏi cô. Anh giơ một bàn tay ra. “Jason.”
“Justine.”
Những ngón tay cô bị nuốt chửng trong cái bắt tay gởi một cái giật nồng ấm đến
khuỷu tay cô. “Tôi hy vọng rằng căn phòng này vừa ý anh.”
“Vâng, tuy
nhiên...” Buông tay cô, anh nói, “Tôi hiếu kỳ về vài thứ.” Anh hất đầu về hướng
một bình hoa bằng đất nung tráng men trên bàn. Nó chứa một giò lan hồ điệp hai
nhánh bông, Mỗi nhánh dơm đầy những bông hoa trắng muốt. “Tôi yêu cầu trang trí
hoa màu trắng. Nhưng thứ này...”
“Anh không
thích nó sao? Tôi rất tiếc. Điều đầu tiên vào buổi sáng, tôi sẽ mmang cho anh một
bình hoa kh...”
“Không,
tôi...”
“Không vấn
đề gì đâu....”
“Justine.”
Anh nhấc tay lên trong một cửa chỉ dứt khoát của một người đàn ông không thường
bị cắt ngang. Ngay lập tức cô rơi vào im lặng. “Tôi thích hoa lan.” Anh nói.
“Tôi muốn biết tại sao em chọn nó?”
“Oh, Sẽ tuyệt
hơn nếu có một cây đang sống, đang thở trong phòng thay vì những bông hoa bị cắt.
Và tôi đã nghĩ một chậu lan sẽ hợp với minh hoạ về Klimt.”
“Nó rất hợp.
Tinh khiết, tao nhã...” Một thoáng ngừng khó nhận thấy, “gợi tình”
Justine gượng
cười. Đoá hoa lan, với những chiếc cánh đài các trông giống như bờ môi, những nếp
gấp của đài hoa và độ mở rộng thanh nhã chẳng có vẻ gì gợi dục. “Nếu không còn
gì khác,” Cô nói, “Tôi sẽ đi ngay.”
“Em phải đi
đến nơi nào đó sao?”
Cô liếc
nhìn lên anh trong vẻ bối rối. “Không thật sự.”
“Vậy ở lại
đi.”
Justine chớp
mắt và đan những ngón tay lại với nhau. “Tôi được dặn là anh không hay chuyện
vãn.”
“Không phải
là chuyện vãn nếu đó là người mà tôi muốn nói chuyện.”
Cô trao cho
anh một nụ cười trung lập thận trọng. “Nhưng anh hẳn đã mệt rồi.”
“Tôi luôn
luôn mệt.” Jasom túm lấy lưng của một chiếc ghế, nhấc nó lên chỉ bằng một tay
và đặt gần giường. Anh ngồi xuống cạnh của tấm nệm, và vẫy ta ra hiệu về chiếc
ghế, “Ngồi đi.”
Một lệnh
khác. Justine nửa thích thú, nửa bực mình, nghĩ rằng hiển nhiên anh quá thường
xuyên nói người khác phải làm gì. Tại sao anh lại muốn nói chuyện với cô? Anh
hy vọng tìm được gì đó về Zoe và Alex từ cô, thứ mà anh sẽ sử dụng trong suốt
cuộc thương thuyết về dự án phát triển Hồ Mộng sao?
“Chỉ vài
phút thôi.” Cô nói, ngồi xuống ghế.. “Hôm nay là một ngày dài.” Khép gối lại và
cuộn đôi bàn tay đặt trên lòng, cô nhìn anh với vẻ chờ đợi.
Jason Black
có một vẻ đẹp tăm tối, quá gây ấn tượng trong thái độ tự tin lãnh đạm của anh,
đến nỗi anh dường như giống một nhân vật huyền ảo hơn là một con người bình thường.
Anh có vẻ như đang chớm tuổi ba mươi, được vây bọc trong một lớp không khí xua
tan ảo mộng giống như lớp áo chống đạn. “Quá đẹp trai đối với vẻ đẹp riêng của
anh.” Là cách Priscilla đã diễn tả... nhưng chính xác hơn nên nói là anh ta quá
đẹp trai đối với vẻ đẹp của bất kỳ ai.
“Tại sao
anh lại ở lại đây?” Cô hỏi thẳng thừng. “Anh có thể thuê một chiếc du thuyền lộng
lẫy và neo chúng ở bến cảng. Hoặc chọn một căn penhouse*
ở Seatle và bay đến đây trong ngày.”
(*Penhouse : VN mình không
có những căn hộ kiểu này nên chẳng biết dịch sao cho tương đương. Đó là những
căn biệt thự sang trọng, biệt lập, được xây dựng trên tầng thượng của những toà
toà building lớn ở trung tâm thành phố, có đầy đủ sân vườn và tầm nhìn rất đẹp,
đôi khi còn mang được cả xe hơi lên cùng và có garage sưu tập xe... Mỗi căn giá
từ vài triệu đến vài chục triệu USD...)
“Tôi không
thích loại du tuyền lộng lẫy. Và quán trọ trông có vẻ giống một nơi đúng đắn
cho một kỳ nghỉ trong lúc chúng tôi thương thảo các điều khoản về dự án Hồ Mộng.”
Justine mỉm
cười khi nghe điều đó. “Anh không ở trong một kỳ nghỉ.”
Một chân
mày sẫm màu nhướng nhẹ. “Tôi không ư?”
“Không, một
kỳ nghỉ là khi anh trải qua toàn bộ ngày làm những việc chẳng có gì hữu ích.
Anh chụp ảnh phong cảnh, mua những món đồ anh không cần, ăn uống quá nhiều, và ngủ
muộn.”
“Điều đó
nghe có vẻ...” Anh dừng lời để lựa chọn từ ngữ. “phi lý.”
“Anh không
muốn thư giãn,” Cô khẳng định nhiều hơn là hỏi.
“Tôi không
thấy nó có ý nghĩa gì.”
“Có lẽ ý
nghĩa là thỉnh thoảng anh nên nghỉ ngơi để nhìn lại và thích thú về những gì
anh đã hoàn thành.”
“Tôi không
hoàn thành đủ để có thể thích thú về chúng.”
“Anh là người
đứng đầu một công ty lớn, và là tỉ-tỉ-tỉ phú. Phần lớn người ta không phàn nàn
về điều đó đâu.”
“Những gì
tôi muốn nói,” anh nói đều đều, “là tôi không vơ lấy sự khen ngợi về thành công
của công ty. Tôi có một đội tuyệt vời. Và chúng tôi có được vài may mắn.” Anh
vươn tay lấy một trong hai ly vodka đẩy chiếc khay bạc về phía cô. “Đây.”
Justine chớp
mắt. “Anh đang yêu cầu tôi uống cùng anh sao?”
“Phải.”
Cô bật ra một
tiếng cười bối rối.
Mắt anh hẹp
lại. “Điều đó có gì vui sao?”
“Thông thường
khi anh mời ai làm điều gì đó, anh không nên ra lệnh. ‘Ngồi đi, làm cái này, lấy
cái đó...’”
“Em muốn
tôi nói điều đó như thế nào?”
“Anh nên thử
thứ gì đó như ‘Em có muốn dùng một ít vodka không?”
“Nhưng nếu
tôi hỏi em theo cách đó, em hẳn sẽ từ chối tôi rồi.”
“Anh chưa từng
bị từ chối bao giờ sao?” Cô hỏi với vẻ hoài nghi.
“Nó đã từng
xảy ra rồi.”
“Thật khó để
tin điều đó. Dù sao thì tôi không tốt với việc nghe lệnh. Tôi muốn được hỏi
hơn.”
Ánh mắt của
Jason kiên định và chăm chú nhìn vào mắt cô. Sau một thoáng, anh hỏi. “Em có muốn
uống một chút cùng anh không?”
Sức nóng
trườn lên trên gò má cô da cô có cảm giác căng ra và cháy bỏng. “Vâng. Cám ơn.”
Cô với tay lấy ly vodka. “Anh có thường uống cả hai ly không?”
“Thỉnh thoảng
anh chỉ cần một. Nó giúp anh thư giãn vào cuối ngày. Nếu sau đó vẫn không ngủ
được, anh sẽ uống ly thứ hai.”
“Anh có từng
thử uống trà thảo mộc bao giờ chưa? Tắm nước nóng?”
“Anh đã thử
mọi thứ. Thuốc ngủ, biện pháp nới lỏng luỹ tiến, âm nhạc dỗ giấc ngủ, sách về
chơi golf. Anh đã đếm cừu cho đến khi những con cừu thậm chí không thể thức dậy.”
“Anh đã bị
chứng mất ngủ bao lâu rồi?”
“Từ khi mới
sinh.” Vẻ thích thú mong manh chơi đùa trên khoé môi anh. “Nhưng cũng có những
lợi ích. Anh là nhà vô địch trong việc đào bới online. Và anh đã có vài buổi
bình minh tuyệt vời.”
“Có lẽ anh
sẽ may mắn có được giấc ngủ trong những ngày anh lưu lại đây. Hòn đảo rất yên
tĩnh, đặc biệt vào ban đêm.”
“Anh hy vọng
thế.” Nhưng anh có vẻ không mấy tin tưởng. Không phải tác nhân bên ngoài khiến
anh mất ngủ.
Nâng chiếc
ly nhỏ lên mũi, Justine thận trọng hít vào và phát hiện một mùi hương êm dịu ngọt
ngào giống như mùi cỏ mới cắt. “Tôi chưa bao giờ uống vodka nguyên chất trước
đây.” Một hớp nhỏ thăm dò của thứ chất lỏng lạnh băng như khiến môi cô chạm vào
lửa. “Wow, chúng cháy bỏng.”
“Đừng nhấm
nháp. Hãy nuốt một ngụm.”
“Tôi không
thể.” Cô phản đối.
“Có, em có
thể. Thở ra. Uống một hớp, và đợi mười đến mười lăm giây trước khi hít vào. Điều
đó giữ nó không có cảm giác thiêu đốt.” Để chứng minh, anh làm giảm ly rượu của
anh xuống một cách hiệu quả. Cô có thể thấy sự chuyển động của động tác nuốt
phía trước cổ họng anh, nơi có làn da mượt mà và được tráng men bởi ánh mặt trời.
Tách ánh mắt
ra nơi khác, Justine tập trung vào chiếc ly nhỏ trong tay cô. “Đây chẳng có gì
phải sợ.” Cô nói, và chăn lại hơi thở. Khi đang nuốt vodka, cô cố nín, nhưng phổi
của cô co thắt như thể chúng muốn bùng nổ. Bỏ cuộc, cô lấy một hơi thở sâu gấp
gáp, và ngay lập tức hối tiếc khi cổ họng cô cháy xém với ngọn lửa lạnh. Cô nghẹt
thở, mắt đầy nước.
“Em thở quá
sớm.” Jason nói.
Một tiếng
ho bật cười thoát khỏi cô trước khi cô có thể đáp. “Tôi có thói quen cần lấy
Oxygen vào những lúc thông thường.” Cô lắc đầu, chùi những vệt ẩm bên dưới khoé
mắt. “Tại sao là vodka? Rượu vang tuyệt hơn nhiều.”
“Vodka có
hiệu quả ngay. Rượu vang mất quá lâu.”
“Anh nói
đúng.” Justine nói. “Tệ thật, vang nho cabernet không có hiệu quả ư – Tôi không thể tin là suốt thời gian qua tôi đã lãng phí
với nó.”
Anh tiếp tục
như thể anh không nghe cô nói. “Vodka cũng làm cho thức ăn có hương vị tốt
hơn.”
“Nghiêm túc
chứ? Bằng cách nào?”
“Ethyl
alcohol là một dung môi cho những chất tạo mùi thơm. Nếu em ăn thứ gì đó ngay
sau khi nhấp một hớp vodka, hương thơm sẽ mạnh hơn và kéo dài lâu hơn trên những
nụ vị giác của em.
Justine có
vẻ thích thú. “Tôi muốn thử điều đó.”
“Nó có hiệu
quả tốt nhất với những ăn tẩm gia vị hoặc ướp muối. Những thứ như là trứng cá
caviar hoặc cá hồi xông khói.
“Chúng tôi
không có caviar. Nhưng chúng tôi hầu như luôn có thể đặt vài thứ cùng nhau trên
một cái dĩa lạnh.” Justine nghiên cứu gương mặt bí hiểm của anh. “Anh đã không
đi ra ngoài ăn tối cùng những người khác, đúng không? Tôi dám cá là anh đã ở lại
trong phòng và gọi điện thoại.”
“Anh đã ở
đây.” Anh thú nhận.
“Anh có đói
không?”
Câu hỏi dường
như đáng để cân nhắc. “Tôi có thể ăn.” Cuối cùng anh nói.
Không nghi
ngờ gì, anh là người cảnh giác nhất mà cô từng biết. Anh chưa bao giờ thư giãn
và thả lỏng sao? Điều đó thật khó để hình dung. Cô tự hỏi anh sẽ trông như thế
nào khi anh cười?
“Này.” Cô
nói nhẹ nhàng, sau một phút bốc đồng. “Lần cuối anh đột kích một cái chạn bếp
là khi nào?”
“Anh không
nhớ.”
“Tại sao
anh không xuống dưới lầu cùng với tôi nhỉ? Tôi cũng đang đói. Chúng ta sẽ tìm
thấy gì đó để ăn. Hơn nữa tôi nợ anh một shot vodka.”
Với sự ngạc
nhiên của cô – không nghi ngờ gì cũng là cả của anh nữa – Anh đồng ý.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét