ĐOẠN KẾT.
Trái tim
của một con chim ruồi cũng không thể đập nhanh hơn trái tim của Lucy khi chiếc
taxi rẽ vào đường xuống vịnh False và hướng về Rainshadow Road.
Trong suốt
năm vừa qua, cô đã qua lại giữa New York và Friday Harbor nhiều không đếm xuể,
và Sam cũng đi thăm cô thường xuyên tương tự. Nhưng chuyến đi này, không giống
tất cả những chuyến đi khác, sẽ không kết thúc bằng lời chào tạm biệt.
Lucy
quay lại đảo sớm hơn hai ngày so với kế hoạch ban đầu. Sau một năm sống chia cắt,
cô không thể sống xa Sam lâu thêm chút nào nữa.
Họ đã trở
thành bậc thầy ngoạn mục cho mối quan hệ cách trở. Họ sống cùng những quyển lịch,
những cuộc gọi có kế hoạch và những chuyến bay. Họ gởi thiệp, tin nhắn, e-mail,
và trò chuyện với nhay qua skype. “Anh có nghĩ chúng ta sẽ nói chuyện nhiều thế
này khi chúng ta thật sự ở bên nhau không?” Lucy đã hỏi như vậy, và lời đáp của
Sam mang đậm vẻ phóng đãng, “Không.”
Nếu có một
thứ chẳng hạn như đồng thời thay đổi trong thời gian chia cách, Lucy nghĩ họ đã
thực hiện rồi. Và nỗ lực được đòi hỏi trong việc duy trì mối quan hệ cách trở
khiến cô nhận ra rằng quá nhiều người đã coi thời gian mà họ trải qua với người
mà họ yêu như một ân sủng. Mỗi phút quý giá bên nhau là thứ mà họ phải giành được.
Trong suốt
thời gian tham gia chương trình nghệ nhân vùng miền của Trung tâm nghệ thuật
Mitchell, Lucy đã phối hợp cùng các nghệ nhân khác sáng tạo những tác phẩm mang
tính khái quát với những kỹ thuật như là tranh thuỷ tinh – áp dụng sự phối hợp
của kính nền và sự nhuộm màu của thuỷ tinh – hoặc sự phân lớp những linh kiện
truyền thông hỗn hợp bằng những mảnh thuỷ tinh. Công việc chính yếu của họ, dĩ
nhiên, là những ô cửa sổ kính ghép màu, sử dụng hoạ tiết thiên nhiên và thử
nghiệm những phương thức vận dụng màu sắc bằng ánh sáng và sự khúc xạ. Một nhà
phê bình nghệ thuật đáng kính trọng đã viết rằng tác phẩm kính ghép màu của
Lucy là một “thiên khải của ánh sáng, những bức tranh bằng kính đầy sức sống
mang sắc màu vui tươi và sức mạnh hữu hình.” Thời gian gần cuối chương trình,
Lucy có được nhiều đề nghị cho nhiệm vụ tạo ra những ô cửa sổ kính ghép màu cho
những toà nhà công cộng và nhà thờ, thậm chí cô còn nhận được lời mời thiết kế
những cảnh dựng và phục trang nhà hát cho bộ phận sản xuất của Pacific Nortwest
Ballet*.
(*Pacific Nortwest Ballet hay
Pacific Nortwest Dance Association – Hiệp hội múa Tây Bắc Thái Bình Dương,
thành lập năm 1972 tại Seatle, một công ty, nhà hát kịch, trường dạy chuyên về
múa Ballet hàng đầu của nước Mỹ. Mỗi năm có khoảng 100 buổi diễn được biểu diễn.)
Trong thời
gian dó, vườn nho của Sam đã phát triển thịnh vượng với đỉnh điểm là anh đã
vươn tới sản lượng mục tiêu đạt hai tấn nho trên một arce sớm hơn anh mong đợi
ít nhất một năm. Chất lượng trái, anh đã kể với Lucy, hứa hẹn thậm chí còn tốt
hơn anh có thể hy vọng. Vào cuối mùa hè, vườn nho Rainshadow sẽ có tiến trình
đóng chai tại chỗ đầu tiên.
“Một nơi
tuyệt vời,” Người lái taxi bình luận khi họ rẽ vào ngõ Rainshadow và tiến lại gần
vườn nho rực rõ với màu cam và vàng.
“Phải,
nó thật đẹp.” Lucy thì thầm, say sưa với cảnh tượng của ngôi nhà nhuốm sắc
hoàng hôn, những đầu hồi nhà và những hàng lan can như được mạ vàng bởi ánh nắng,
những bụi hồng và cẩm tú cầu trắng đầy hoa. Và những hàng nho trĩu trái. Không
khí tràn qua cửa sổ xe ngọt ngào và mát lành, những ngọn gió biển luồn qua những
thân nho trẻ khoẻ mạnh.
Mặc dù
Lucy có thể nhờ Justine hoặc Zoe đón cô tại sân bay, cô không muốn tốn thời
gian nói chuyện với bất kỳ ai – cô muốn gặp Sam ngay khi có thể.
Dĩ
nhiên, cô nghĩ với cái nhăn mặt khẩn
nguyện, vì Sam không mong đợi cô, anh có thể không ở nhà. Tuy nhiên, khi họ tiến
đến ngôi nhà, cô nghìn thấy hình dáng thân thuộc của Sam khi anh trở lại từ vườn
nho cùng đôi người thợ của anh. Một nụ cười kéo giật vành môi cô khi Sam nhìn
thấy chiếc taxi và trở nên bất động.
Vào lúc
chiếc xe ngừng lại, Sam đã vươn đến bên nó và giật mạnh để mở cửa xe. Trước khi
Lucy có thể thốt lên được từ nào, anh đã kéo cô ra khỏi chiếc taxi. Anh đẫm mồ
hôi từ công việc ngoài trời, với tất cả testosterone và sự hấp dẫn đàn ông ấy
khi miệng anh phủ lên miệng cô trong một nụ hôn tàn phá. Trong vài tuần vừa
qua, anh đã tăng thêm vài cân cho những bắp cơ, và sự rám nắng của anh sâu đến
mức đôi mắt xanh rực rỡ đến choáng váng trước sự tương phản.
“Em về sớm.”
Sam nói, hôn lên má cô và cằm cô và đỉnh mũi cô.
“Anh làm
xước da em kìa,” Lucy đáp trong tiếng cười hụt hơi, ấp lòng tay cô vào gương mặt
lởm chởm râu của anh.
“Anh sẽ
dọn dẹp sạch sẽ vì em.” Sam nói.
“Em sẽ
giúp anh tắm.” Đứng nhón chân, Lucy nói bên tai anh, “Em thậm chí sẽ chăm sóc
những nơi khó vươn tới của anh.”
Sam
buông cô ra đủ lâu để thanh toán tiền taxi. Thêm vài phút để anh nói tạm biệt với
những người thợ đang cười toe toét và thông báo với họ sẽ không xuất hiện trước
trưa mai.
Sau khi
mang hành lý của Lucy vào trong nhà, Sam giữ tay cô trong tay anh và dẫn cô lên
lầu. “Có lý do đặc biệt nào cho việc em ở đây sớm hơn hai ngày không?”
“Em xoay
sở để kết thúc công việc và đóng gói nhanh hơn em mong đợi một chút. Và khi em
gọi cho hãng hàng không về việc đổi chuyến bay, họ không tính phí bởi vì em nói
với họ rằng đó là một trường hợp khẩn cấp.”
“Khẩn cấp
gì?”
“Em bảo
họ, bạn trai của em hứa sẽ cầu hôn với em ngay khi em đến Friday Harbor.”
“Đó đâu
phải trường hợp khẩn cấp,” anh nói.
“Một trường
hợp khẩn cấp là một việc đòi hỏi phải được đáp ứng ngay tức thời.” Cô thông báo
với anh.
Sam ngừng
lại tại chiếu nghỉ tầng hai để hôn cô lần nữa.
“Vậy anh
sẽ làm chứ?” Lucy dai dẳng.
“Cầu hôn
em ư?” Vành môi anh cong lại trên môi cô. “Không trước khi anh tắm.”
***
Trong buổi
ban mai Lucy thức dậy với đầu cô áp vào bờ vai nam tính rắn rỏi của anh, mũi cô
nhột nhạt bởi thảm lông sáng màu trên ngực anh. Đôi tay ấm áp của Sam lướt trên
cô, khiến cô nổi gai ốc.
“Lucy,”
anh thì thầm. “Anh không nghĩ anh có thể để em rời khỏi anh lần nữa. Em phải
đưa anh đi cùng em.”
“Em sẽ
không đi đâu nữa hết,” Cô thì thầm lại. Lòng tay cô trượt đến giữa ngực anh,
ánh nắng sớm mai bắt lấy sự lấp lánh của chiếc nhẫn đính hôn gây ra những đốm
sáng rực rỡ nhảy nhót trên tường. “Em đã biết nơi em thuộc về.”
Khi cô ấp
vào ngực Sam, nhịp tim anh mạnh và vững vàng bên dưới tay cô, cô cảm thấy như
thể họ là một cặp ngôi sao bị bắn tung xa xôi, đã hút vào trong quỹ đạo của
nhau bởi một sức mạnh mãnh liệt hơn vận số, định mệnh, hay thậm chí tình yêu.
Không từ ngữ nào diễn tả được điều này, cảm giác này… nhưng nó có xảy ra.
Khi Lucy
nằm đó, đắm chìm trong hạnh phúc, ngẫm nghĩ về những điều kỳ diệu không thể gọi
tên, những ô kính của cửa sổ gần đó chầm chậm bị kéo ra khỏi khung gỗ, các cạnh
của nó cuộn lại, thuỷ tinh biến thành màu xanh rực rỡ.
Và bất kỳ
người khách qua đường nào nếu tình cờ nhìn về hướng vịnh trong giờ khắc sớm sủa
đó, họ sẽ thấy một dòng suối bươm bướm đang nhảy múa vào trong bầu trời, từ
ngôi nhà sơn trắng kiểu Victorian cuối phố Rainshadow.
Se Sẻ
Nâu
29/04/2015
1 nhận xét:
Cảm ơn Sẻ
Đăng nhận xét