CHƯƠNG 10.
Họ rời
khỏi căn condo, băng qua phố Front, và đến cửa hiệu Downrigger’s, một nhà hàng
hải sản được ưa chuộng. Trong ngày hè ấm áp, không còn chỗ nào trong Friday
Harbor để ăn trưa tốt hơn tầng thượng ngoài trời đối diện đảo Shaw. Sam gọi một
chai vang trắng và món khai vị là sò biển vùng Alaska quấn trong thịt ba rọi
xông khói, nướng bằng lò than, và phục vụ kèm nước sốt bắp. Sự ngọt ngào hấp dẫn
của sò cân bằng hoàn hảo bởi thịt muối và hương bắp ngọt ngào bốc khói.
Nhấm
nháp ly vang Chardonnay mát lạnh, được xoa dịu bởi vẻ quyến rũ xuề xoà của Sam,
Lucy cảm thấy bản thân bắt đầu thư giãn. Cô kể với Sam về chứng viêm màng não
thời thơ ấu của Alice và di chứng của chúng, về cách thiếu công bằng mà gia
đình đã áp dụng sau đó.
“Em đã
luôn ghen tị với Alice,” Lucy nói. “Nhưng rốt cuộc em nhận ra chẳng có lý do gì
để cảm thấy theo cách đó. Bởi vì con bé lớn lên trong sự mong đợi rằng mọi thứ
sẽ được trao cho nó, và đó là một cách đáng sợ để trải qua cuộc sống. Con bé
không bao giờ làm trọn vẹn bất kỳ thứ gì nó khởi xướng. Em nghĩ mẹ em đã bắt đầu
ân hận vì đã làm hư nó, nhưng đã quá trễ. Alice sẽ không thay đổi được nữa.”
“Không
bao giờ là quá trễ để thay đổi.”
“Anh sẽ
không nói như thế nếu anh gặp Alice. Điều đó đã ăn sâu vào tận xương tuỷ rồi.
Em thật lòng không thể nào đoán ra được Kevin đã thấy gì ở con bé.”
Đôi mắt
Sam được dấu sau cặp kính mát phi công. “Em đã thấy gì ở Kevin?”
Lucy
nhay chậm rãi bờ môi dưới của cô. “Anh ta thật sự ân cần khi mới bắt đầu,” Cuối
cùng cô nói. “Trìu mến. Đáng tin cậy.”
“Về chuyện
sex thì sao?”
Lucy đỏ
bừng và bắn vội một cái liếc ra xung quanh để xem có ai nghe lén không. “Điều
đó thì có liên quan gì?”
Sam nhún
vai nhẹ. “Sex là chim bạch yến trong mỏ than.” Trước biểu hiện trống rỗng của
Lucy, anh nói tiếp. “Các thợ mỏ mang một con bạch yến vào trong một buồng bên
dưới lòng đất. Nếu có carbon dioxide lọt vào trong hầm mỏ, chim bạch yến sẽ ngã
xuống chết trước, và họ sẽ biết để thoát ra khỏi đó. Vậy… điều đó thế nào?”
“Em
không muốn nói về điều đó,” Lucy nói với vẻ đoan trang.
Nụ cười
của anh ánh lên vẻ chế diễu thân mật. “Đừng bận tâm. Anh đã biết câu trả lời rồi.”
Đôi mắt
cô mở lớn. “Kevin kể với anh về cuộc sống tình dục của anh ta sao?”
Sam nheo
mắt với nỗ lực nhớ lại. “Thứ gì đó về Crisco*, các khởi động ngoại biên, mặt nạ
thở…”
(*Crisco : thương hiệu shortening đầu
tiên trên thế giới từ những năm 1910’, một hình thức dầu thực vật được đông đặc
lại bằng cách hydro hoá)
“Chúng
hoàn toàn bình thường.” Lucy thì thầm gay gắt, lúc này đã trở nên đỏ thẫm. “
Sex kiểu tự nhiên, nhàm chán, có mùi vani.”
“Đó là
phỏng đoán thứ hai của anh.” Anh nói một cách trang nghiêm.
Cô cau
có. “Nếu anh định đem em ra làm trò đùa suốt bữa trưa…”
“Anh
không làm trò đùa với em. Anh đang trêu em. Có một sự khác biệt.”
“Em
không thích bị trêu chọc.”
“Đủ công
bằng,” Sam nói, giọng anh êm dịu. “Anh sẽ không làm thế nữa đâu.”
Sau khi
người phục vụ đến để lấy lệnh đặt món đầu tiên của họ, Lucy lặng lẽ ngắm Sam với
vẻ thích thú thận trọng. Anh là một tập hợp những điều đối nghịch… Một kẻ lăng
nhăng có tiếng lại có vẻ như đã trải qua rất nhiều thời gian làm việc trong vườn
nho hơn là săn đuổi phụ nữ… một người đàn ông kiên định với lập trường được sống
vô tư lự đồng thời lại chia sẻ trách nhiệm trong việc nuôi dưỡng một đứa trẻ.
“Em ngạc
nhiên là đã không gặp anh trước đây,” Cô nói. “Đặc biệt khi cả hai chúng ta
cùng quen biết Justine.”
“Anh
không tham dự tất cả những mối quan hệ xã hội đó từ khi anh khởi sự với vườn
nho. Có quá nhiều việc, đặc biệt khi mới bắt đầu. Không phải loại việc mà em có
thể dẹp sang một bên vào cuối tuần. Và trong những năm vừa qua, Holly cần tất cả
sự chú ý mà Mark và anh có thể dành ra được.
“Cả hai
người các anh đã hy sinh rất nhiều cho cô bé, đúng không?”
“Đó
không phải là sự hy sinh. Holly là điều tốt đẹp nhất từng xảy ra với anh. Với bọn
trẻ, em sẽ nhận lại được nhiều hơn em trao đi.” Sam ngừng lại đăm chiêu. “Anh
cũng có một đứa em trai nằm ngoài thoả thuận đó.”
“Anh và
Mark đã không gần gũi nhau trước đây sao?”
Sam lắc
đầu. “Nhưng trong năm vừa qua, bọn anh đã biết về nhau nhiều hơn. Bọn anh phải
nương tựa vào nhau. Và hoá ra anh lại thích anh ấy.”
“Em đang
bị ấn tượng,” Cô nói ngập ngừng, “rằng anh hẳn là đến từ… một gia đình rắc rối?”
“Đó
không phải là một gia đình. Nó có vẻ trông giống một gia đình đối với người
ngoài cuộc, nhưng chẳng có tính gia đình nhiều hơn những súc thịt tươi treo
trong kho chứa thịt cùng một bầy bò cái.”
“Em rất
tiếc,” Lucy nói dịu dàng. “Có vấn đề với một trong hai bậc cha mẹ của các anh
sao?”
Sam lưỡng
lự lâu đến nỗi Lucy đã nghĩ có lẽ anh không trả lời. “Luôn có một kẻ say xỉn
gây náo loạn trong một cộng đồng nhỏ,” cuối cùng anh đáp, “Với cha mẹ của anh,
em có cả hai chỉ với cùng một giá.” Miệng anh cong nhẹ, chế diễu. “Một cặp hũ
hèm đã kết hôn sẽ giúp đỡ lẫn nhau tất cả các cách để lao xuống thẳng địa ngục.”
“Không
ai trong họ từng cố kiếm sự giúp đỡ sao?”
Anh lắc
đầu. “Cho dù một trong hai người họ có đi chăng nữa, thì gần như không thể gìn
giữ được sự điều độ khi người ta sống cùng một hũ hèm khác.”
Cuộc
chuyện trò đã đạt đến chiều hướng thận trọng, những ranh giới trở thành vùng
lãnh thổ thử thách, phức tạp.
“Họ luôn
sống theo cách đó sao?” Lucy hỏi.
“Trong
thời gian lâu như anh có thể nhớ được. Khi đám nhóc đã đủ lớn để lần lượt ra đi,
bọn anh đã có cả địa ngục ở đó. Cho đến khi chỉ còn Alex ở lại. Và bây giờ…”
“Anh ấy
là một kẻ say xỉn?”
“Anh
không chắc ranh giới đó đã kéo dài đến đâu rồi. Nhưng nếu chú ấy chưa đạt điều ấy,
thì cũng sẽ sớm thôi.”
Chẳng có
gì ngạc nhiên khi anh sợ sự cam kết đến thế, Lucy nghĩ. Chẳng có gì ngạc nhiên
khi anh có vấn đề với những mối quan hệ tiến xa hơn mặt thể chất. Việc có một bậc
cha mẹ là kẻ nghiện rượu đã đủ để tàn phá một gia đình. Những đứa trẻ sẽ luôn
phải cảnh giác, thường xuyên bị thao túng và lạm dụng. Nhưng khi cả hai cha mẹ
đều cùng say sưa… Chẳng còn nơi nào là an toàn nữa. Không còn ai để bạn có thể
tin cậy nữa.
“Với các
vấn đề của cha mẹ anh,” Lucy hỏi, “anh có lo lắng khi tiến hành kinh doanh rượu
vang không?”
“Không
chút nào. Chỉ bởi vì cha mẹ anh say sưa không có nghĩa là anh không thể yêu rượu
vang. Bên cạnh đó, anh không phải là một người làm rượu vang nhiều hơn một người
trồng nho. Một nông dân.”
Lucy thầm
thích thú. Với vẻ quyến rũ thư thái của anh, với cặp kính mát phi công sẫm màu
đó, Sam chẳng giống nông dân một chút nào. “Anh thích điều gì nhất khi trở
thành người trồng nho?”
“Đó là một
sự phối hợp của khoa học, công việc khó nhọc… và một cái chạm của phép thuật.”
“Phép
thuật,” Lucy lập lại, nhìn anh chăm chú.
“Chắc chắn.
Một tay buôn rượu vang có thể trồng nho trên cùng một mảnh đất, nhưng chúng trở
thành khác biệt mỗi năm. Hương vị của nho nói với anh về thành phần của đất, mặt
trời đã chiếu sáng bao lâu, bằng cách nào làm mát những ngọn gió đêm, mưa đã
rơi nhiều như thế nào. Đó là sự thể hiện độc đáo của nơi chốn và thời tiết. Terroir, người Pháp gọi chúng như thế.”
Cuộc trò
chuyện bị cắt ngang một lúc, khi người phục vụ mang món ăn đầu tiên đến và làm
đầy lại ly của họ. Khi bữa ăn trưa tiếp tục với một nhịp điệu nhàn nhã, Lucy
tìm thấy bản thân thư giãn và thích thú, thậm chí còn nhiều hơn cô mong đợi.
Sam có cách thức tập trung vào một người hết sức tâng bốc, đặc biệt với một phụ
nữ có cái tôi bầm giập như cô. Anh thông minh, hài hước và quyến rũ đến mức cô có
thể dễ dàng bị ru vào trong cảm giác an toàn sai lạc.
Nhưng cô
không cho phép bản thân quên rằng anh là loại thanh niên sẽ tìm ra cách để vượt
qua sự cảnh giác của bạn, lấy những gì anh muốn, và thuyết phục bạn rằng đó
cũng là những gì bạn muốn. Anh sẽ đẩy bạn vào trong những quỹ đạo, cài đặt số dặm
đường cho bạn, rồi sau đó tiếp tục cuộc chinh phục kế tiếp mà không một lần
nhìn lại. Và bạn sẽ không thể phàn nàn, bởi vì anh đâu có hứa hẹn về bất kỳ điều
gì khác hơn anh ấy đã có.
Cuối
cùng, khi người phục vụ mang phiếu tính tiền đến, và Sam đặt bàn tay anh lên
trên tay Lucy khi cô bắt đầu vươn tới chiếc túi xách. “Thậm chí đừng nghĩ đến
điều đó,” anh bảo cô, và trao cho người phục vụ thẻ tín dụng của anh.
“Bạn bè
có thể tiền ai nấy trả mà” Lucy phản đối.
“Đó là một
cái giá quá nhỏ để trả cho niềm vui được có em bầu bạn.”
“Cám ơn
anh,” cô nói thật tâm. “Em đã có một thời gian tuyệt vời. Thật ra, em đang ở
trong một tâm trạng cực kỳ tốt, em không nghĩ bất kỳ điều gì có thể làm hỏng
chúng.”
“Đừng tự
xúi quẩy mình như thế.” Anh gõ xuống bàn.
Cô bật
cười. “Anh mê tín vậy sao?”
“Dĩ
nhiên. Anh là một cư dân đảo mà. Anh đã được nuôi dưỡng trên sự mê tín.”
“Chắc chắn
như thế ư?” Lucy hỏi, bị mê hoặc.
“Những
viên đá ước trên bãi biển Nam. Em biết về điều đó, đúng không? Không ư? Người
ta luôn tìm kiếm chúng. Những viên đá trơn láng với những vòng xoáy trắng. Nếu
em tìm thấy một viên, em tạo một lời ước và ném nó vào trong biển cả.”
“Anh có
làm điều đó không?”
“Một hoặc
hai lần.”
“Những
điều ước của anh có trở thành sự thật không?”
“Vẫn
chưa. Nhưng những lời ước đâu có kỳ hạn.”
“Em
không mê tín,” Lucy nói. “Nhưng em tin vào phép thuật.”
“Anh
cũng thế. Nó được gọi là khoa học.”
“Em tin
vào phép thuật thực sự cơ.” Lucy khăng khăng.
“Như là
gì?”
Trước
khi Lucy có thể trả lời, cô thoáng thấy một cặp đôi đang đi vào khu vực được bố
trí bên ngoài. Tất cả màu sắc rút cạn khỏi mặt cô. “Cứt thật.” Cô thì thầm, vẻ
rạng rỡ hạnh phúc nhạt đi nhanh chóng. Một cảm giác phát ốm tràn qua cô. “Anh
nói đúng. Em đã tự xúi quẩy mình rồi.”
Theo ánh
mắt cô, Sam thấy Kevin và Alice. Anh nhăn mặt và với đến bàn tay run rẩy của
cô. “Nhìn anh này, Lucy.”
Cô kéo
lê ánh mắt về anh và xoay sở một nụ cười ảm đạm. “Không cách chi chúng ta có thể
tránh né được họ, đúng không?”
“Không.”
Bàn tay anh vững vàng và trấn an. “Không việc gì phải sợ hết.”
“Em
không sợ. Em chỉ chưa sẵn sàng đối phó với điều này.”
“Em muốn
xử sự với điều đó thế nào?”
Nhìn chằm
chằm vào anh một cách tuyệt vọng, Lucy đột ngột quyết định. “Hôn em đi.” Cô nói
với vẻ khẩn cấp.
Đôi mắt
Sam thoáng vẻ ngạc nhiên. “Ngay bây giờ sao?”
“Phải.”
“Kiểu
hôn nào?”
“Ý anh
là gì, kiểu hôn nào ư? Chỉ một nụ hôn thông thường thôi.”
“Một nụ
hôn thân mật, hoặc nụ hôn lãng mạn? Chúng ta được cho là đang hẹn hò với nhau,
hoặc…”