CHƯƠNG 17
“Sau
sáng hôm nay,” Giọng Sam vang lên xuyên qua cửa phòng tắm, “Em có lịch hẹn khám
bác sĩ. Nếu ông ấy cho biết có tiến bộ, em sẽ có được thanh giằng Aircast và cặp
nạng chống.”
“Em sẽ
thích được chuyển động lại.” Lucy nói một cách nhiệt thành, dội rửa bằng vòi xịt
nước nóng. “Và em chắc chắn là anh sẽ thích việc không phải mang em đi mọi
nơi.”
“Em nói
đúng. Anh không thể hình dung tại sao anh lại nghĩ việc quấn một một phụ nữ bán
khoá thân trong màng nhựa và mang cô ấy đi loanh quanh lại có bất kỳ vui thú
nào.”
Lucy mỉm
cười và tắt nước. Cô tháo chiếc nón tắm Hello Kitty mà cô đã mượn của Holly ra
khỏi đầu và quấn chiếc khăn tắm quanh người. “Bây giờ anh có thể vào trong rồi.”
Sam bước
vào phòng tắm đầy hơi nước và đến giúp cô. Thái độ của anh bình thường và thực
tế… nhưng cho đến sáng hôm đó, anh không hoàn toàn có thể nhìn vào mắt cô.
Đêm hôm
trước họ đã ở ngoài hiên trong một lúc lâu, cuối cùng họ uống hết toàn bộ chai
rượu. Tuy vậy, hôm nay Sam yên lặng và kềm chế. Có khả năng là anh đã mệt với
việc phục dịch cô rồi. Lucy quyết định rằng không quan trọng bác sĩ nói gì sau
cuộc hẹn trong ngày, cô sẽ khăng khăng mang nạng chống. Ba ngày đặt Sam vào rắc
rối là quá đủ rồi.
Lucy đứng
dậy, bám chặt chiếc khăn tắm trong lúc giữ thăng bằng trên một chân. Thận trọng
Sam luồn một cánh tay bên dưới gối cô, nhấc cô lên, và mang cô vào trong phòng
ngủ. Đặt cô lên cạnh chiếc nệm với đôi chân thòng xuống đất, anh nhặt lên một cặp
kéo nhỏ và bắt đầu cắt bỏ những lớp nhựa khỏi chân cô.
“Anh đã
làm quá nhiều cho em,” Lucy nói lặng lẽ. “Em hy vọng ngày nào đó em có thể…”
“Điều đó
ổn mà.”
“Em chỉ
muốn nói với anh nhiều như thế nào…”
“Anh biết.
Em biết ơn chứ gì. Chúng ta không phải trải qua điều này mỗi lần anh giúp em ra
khỏi cái phòng tắm chết tiệt ấy đâu.”
Chớp mắt
trước giọng nói cộc lốc của anh, Lucy nói, “Xin lỗi. Em không nhận ra phép cư xử
lịch thiệp thông thường khiến anh khó chịu.”
“Đó
không phải sự lịch thiệp thông thường,” Sam nói, cắt xuyên qua lớp nhựa cuối
cùng, “khi em ngồi đó, ướt và gần như khoả thân, nhìn chằm chằm vào anh với đôi
mắt búp bê Kewpie* ấy. Hãy giữ sự cám ơn của em cho chính mình đi.”
(*Kewpie : thương hiệu một loại tượng
búp bê bằng sứ nhỏ xinh xắn như thần cupid của Đức, sáng tạo từ tuyện tranh của
nhà văn Rose O’Neill.)
“Tại sao
anh lại dễ giận dỗi như thế? Anh bị di chứng hậu chè chén sao?”
Anh trao
cho cô ánh mắt chế nhạo. “Anh không bị di chứng hậu chè chén chỉ với hai ly
vang.”
“Vậy thì
đó là vì phải làm tất cả những này cho em, đúng không? Bất kỳ ai cũng sẽ chán
mà. Em rất tiếc. Nhưng em sẽ rời khỏi đây sớm thôi, và…”
“Lucy,”
anh nói với sự kiên nhẫn căng thẳng, “Đừng xin lỗi. Đừng cố đoán bất kỳ điều
gì. Chỉ… im miệng trong vài phút thôi, được không?”
“Nhưng
em…” Cô ngừng lời khi nhìn thấy biểu hiện của anh. “Được rồi. Em sẽ im miệng.”
Khi lớp
màng nhựa đã được tháo bỏ, Sam ngừng lại khi thấy một vết bầm tím bên cạnh đầu
gối của cô. Anh lần tay trên vết thâm, cái chạm của anh nhẹ đến mức gần như
không thể nhận thấy. Đầu anh cúi xuống nên Lucy không thể nhìn được vẻ mặt của
anh. Nhưng đôi tay anh đặt trên tấm nệm hai bên sườn cô, những ngón tay bấm sâu
vào trong lớp trải giường. Một cơn ruùng mình sâu trườn qua anh, nỗi khao khát
đang đập vụn sự kềm chế.
Lucy
không dám thốt ra một từ. Cô nhìn chằm chằm bất động vào đỉnh đầu anh, độ rộng
của vai anh. Tai cô lấp đầy với tiếng vọng của nhịp tim của chính cô.
Đầu anh
khom xuống, ánh sáng trượt qua những lớp tóc sẫm màu. Cái chạm của bờ môi anh mềm
mại và thiêu đốt trên vết bầm, khiến cô kinh ngạc. Miệng anh nấn ná, trôi dạt đến
cạnh đùi cô. Những ngón tay anh siết chặt cho đến khi anh túm tấm trải giường
trong lòng tay. Hơi thở của Lucy bị bẫy lại khi anh nghiêng người xa hơn giữa
hai đùi cô, cảm thấy thân thể anh nặng và ngọt ngào ở bất kỳ chỗ nào được tỳ
vào.
Một nụ
hôn khác, cao hơn, nơi làn da mỏng và nhạy cảm. làn da cô chuyển nóng và lạnh
bên dưới tấm khăn tắm ẩm ướt, cảm xúc tuôn tràn qua cô. Chầm chậm, bàn tay anh
nới lỏng bên dưới mép khăn, chuyển động ấy khiến lớp vải bông màu trắng chùng
xuống và tách ra. Anh di chuyển lên cao hơn, lòng bàn tay anh lướt qua hông cô
đến vùng bụng, môi anh theo sau trong một đường dẫn của cảm xúc hết sức đau đớn.
Thở hổn hển, Lucy ngả lưng xuống như thể không xương, tay chân cô trở nên yếu ớt.
Anh đẩy chiếc khăn đã mở sang một bên, hương thơm sạch sẽ của làn da cô bốc lên
theo sự lan toả hơi nóng.
Trong
màn sương mờ phấn khích và bối rối, Lucy quay gương mặt đỏ bừng sang bên cạnh,
đôi mắt cô nhắm lại để xoá đi mọi thứ ngoại trừ khoái cảm mãnh liệt từ sự động
chạm của anh. Cô khao khát tệ hại đến mức không gì khác quan trọng nữa. Anh
đang làm tình với cô, sử dụng bàn tay và bờ môi kéo cô vào trong những ước vọng
ngọt ngào tăm tối, và không điều gì từng có cảm giác giống như thế này, một sự
vui sướng dường như hoà tan xương cô vào trong lửa lỏng. Những ngón tai cái của
anh ve vuốt nơi thầm kín của cô, tách vùng da thịt ẩm ướt. Một tiếng nức nở trốn
thoát khỏi cô khi cô cảm thấy sức nóng từ hơi thở của anh, áp lực của miệng anh
mở ra tỳ sát vào cô. Một nhát đẩy của lưỡi anh, một cái giật nhẹ. Anh bắt đầu
liếm đều đều, nhịp điệu trêu chọc và khêu gợi, cho đến khi thân thể cô bắt đầu
rộn ràng và siết chặt nơi đang trống trải ấy. Vô dụng, cô nâng lên áp sát vào
anh với mỗi cú liếm mượt mà như lụa và khuấy đảo, cảm xúc tụ tập chờ đợi được
bùng nổ.
Tiếng
chuông cửa lanh lảnh cắt xuyên qua hơi nóng tràn ngập. Lucy đông cứng, thần
kinh cô thét lên phản đối âm thanh đó. Sam tiếp tục hôn và vuốt ve cô, mê mải
trong nỗi đam mê nhục dục vào khoảnh khắc đó đến mức tiếng ồn ấy không được nhận
biết đến. Nhưng chuông cửa lại reo lần nữa, và Lucy hổn hển đẩy vào đầu anh.
Với lời
nguyền rủa trong yết hầu, Sam tách bản thân ra khỏi cô. Anh dò dẫm tìm chiếc
khăn tắm và phủ lên Lucy. Nửa ngồi, nửa dựa vào cạnh tấm nệm, anh cố điều hoà
hơi thở. Cả người anh đang run rẩy.
“Chắc là
một trong những người thợ của anh,” Cô nghe anh lầm bầm.
“Anh có
thể…”
“Không.”
Anh đẩy
người ra khỏi giường và đi vào trong phòng tắm, và cô nghe thấy tiếng nước chảy.
Vào lúc Sam xuất hiện, Lucy đã xoay sở kéo được những tấm phủ đắp qua người.
Gương mặt anh rắn lại, quai hàm nghiến chặt. “Anh sẽ trở lại trong một phút.”
Lucy cắn
môi trước khi hỏi, “Anh giận dữ bởi vì những gì anh bắt đầu, hay vì anh chưa
hoàn thành?”
Sam bắn
cho cô một ánh mắt ủ ê. “Cả hai.” Anh nói, và rời khỏi phòng.
***
Khi Sam
xuống tầng dưới, cơn kích động nhức nhối xấu xa không thể sánh được với những cảm
xúc đang thiêu đốt anh. Giận dữ, thất vọng, cực kỳ bất ổn. Anh đã ở quá gần, gần
đến chết tiệt, việc có sex với Lucy. Anh biết điều đó là sai và anh không quan
tâm. Tại sao Lucy không làm gì để ngừng anh lại? Nếu anh không kiểm soát được
tình huống, trên bản thân anh, anh sẽ tạo ra một sai lầm nghiêm trọng.
Vươn đến
cửa trước, anh mở nó ra và đối diện với em gái của Lucy, Alice. Một nét cau có
ngờ vực trườn qua mặt anh. Trong một lúc khá lâu, anh cho phép bản thân tưởng
tượng nỗi vui sướng được đá cô ta ra khỏi hiên trước.
Alice
đang nhìn anh chằm chằm với vẻ lạnh lẽo, chông chênh trên đôi giày gót cao thiếu
thực tế. Đôi mắt màu quả phỉ lớn và viền đậm với lớp lót màu tím lấp lánh,
gương mặt hẹp đầy vẻ sững sờ. Đôi môi cô ta được kẻ chì và phủ son màu hồng đậm.
Ngay cả bên dưới những tình huống tốt nhất, Sam cũng sẽ nhận ra sự trái ý của
cô ta. Nhưng việc vừa bị giật ra khỏi giường của Lucy, với thân thể còn đang
gào thét đòi hỏi hoàn tất công việc còn dang dở, Sam không thể nào tập trung nổi
dù chỉ là sự lễ độ tối thiểu nhất.
“Chúng
tôi không hoan nghênh khách ghé thăm mà không báo trước,” Anh nói.
“Tôi đến
đây gặp chị tôi.”
“Cô ấy ổn.”
“Tôi muốn
tự mình thấy.”
“Cô ấy
đang nghỉ ngơi.” Sam đứng với một tay chống trên khung cửa, khoá đường cô ta.
“Tôi sẽ
không đi cho đến khi anh cho chị ấy biết là tôi đang ở đây,” Alice nói.
“Lucy có
một sang chấn nhẹ.” Với vẻ trào lộng không hề nhỏ, anh thêm, “Cô ấy không thể đối
phó với bất kỳ loại gây căng thẳng nào.”
Miệng cô
ta mím thành một dấu nối. “Anh nghĩ tôi sẽ làm tổn thương chị ấy à?”
“Cô đã
làm tổn thương cô ấy rồi,” Sam nói thẳng toẹt. “Sẽ không quá khó để đoán ra việc
chơi bời với bạn trai chính thức của Lucy có nghĩa là cô đã mất chỗ trên bảng
danh sách khách viếng thăm ngắn ngủi rồi.”
“Anh
không ở vị trí có quyền phán xét tôi hay những lựa chọn cá nhân của tôi.”
Thật vậy.
Nhưng xét đến sự kiện rằng chuyện yêu đương của Alice với Kevin dẫn đến một chuỗi
phản ứng kết thúc bằng việc Lucy đang phục hồi sức khoẻ tại nhà của Sam, anh
cho rằng anh được quyền có tiếng nói trong sự việc này.
“Miễn là
Lucy ở bên dưới mái nhà của tôi,” anh nói, “việc của tôi là chăm lo cho cô ấy.
Và những lựa chọn cá nhân của cô không gây ấn tượng với tôi là tất cả đều sẽ
tuyệt với Lucy.”
“Tôi sẽ
không đi cho đến khi tôi được nói chuyện với chị ấy.” Alice tăng cao giọng và
hét vào trong sảnh đón phía sau anh. “Lucy? Chị có nghe thấy em không? Lucy!”
“Tôi
không quan tâm cho dù cô đứng trên hiên nhà tôi kêu ngao ngao cho đến cuối
ngày…” Sam ngừng nói khi anh nghe Lucy gọi từ trên lầu. Bắn cho Alice một ánh mắt
đe doạ, Sam nói, “Tôi đi kiểm tra cô ấy. Ở yên đấy.”
“Tôi có
thể đợi ở bên trong nhà không?” Cô ta liều lĩnh hỏi.
“Không.”
Anh đóng cửa vào mặt cô ta.
***
Vào lúc
Sam quay lại phòng ngủ, Lucy đã mặc một chiếc quần short ka-ki và áo thun. Cô
đã nghe đủ cuộc náo động ở tầng dưới để biết rằng Alice đã đến mà không báo trước,
và Sam đã không tiếp nhận điều đó tốt.
Vẫn còn
choáng váng với sự kích động, Lucy không thể quyết định nên cảm thấy thế nào về
những gì vừa xảy ra giữa hai người họ. Cô gần như chết lặng bởi phản ứng của cô
với anh, nỗi đam mê cháy bỏng đến nỗi che mờ mọi suy nghĩ.
Khi Sam
tiến đến, cô cảm thấy màu sắc kích động chạy đua trên da cô. Ánh mắt anh trượt
ngang qua cô, và một vết nhăn cắt sâu giữa đôi chân mày của anh. “Em lấy được
những quần áo đó bằng cách nào thế?” anh hỏi. “Anh đã để chúng trên tủ ly mà.”
“Em
không đặt bất kỳ sức nặng nào trên chân hết,” Lucy nói. “Chỉ cách giường một bước
nhảy lò cò thôi mà, và em chỉ…”
“Chết tiệt,
Lucy. Nếu cái chân đó chạm xuống sàn lần nữa, anh sẽ…” Anh ngừng lại, cân nhắc
một loạt các lời đe doạ.
“Bắt em ở
trên giường mà không được ăn tối?” Lucy gợi ý một cách trang trọng. “Tịch thu
điện thoại của em?”
“Phát
vào mông kiểu hay ho ngày xưa thì thế nào?”
Nhưng cô
đã thấy sự quan tâm loé sáng trong đôi mắt anh, và cô biết điều gì ở phía sau sự
trái ý của anh. Cô liều lĩnh trao cho anh một nụ cười nhẹ. “Holly đã kể với em
là anh không tin vào việc đánh đòn.”
Khi Sam
nhìn cô, sự căng thẳng chùng khỏi bờ vai anh, và những lằn khắc nghiệt trên
khuôn miệng anh mềm lại. “Anh có thể tạo ra một ngoại lệ cho em.”
Nụ cười
của cô nấn ná. “Anh lại đang tán tỉnh em kìa.”
“Không,
anh…” Chuông cửa lại réo vang một cách nôn nóng. “Jesus,” Sam lầm bầm.
“Có lẽ
em nên gặp con bé,” Lucy nói với vẻ xin lỗi. “Anh mang em xuống lầu nhé?”
“Tại sao
em lại muốn đặt bản thân trải qua điều đó?”
“Em không
thể né tránh Alice mãi được. Và Mẹ sẽ đến sau ngày mai. Bà sẽ hạnh phúc nếu các
con gái của bà ít nhất cũng đã trở lại thời kỳ nói chuyện.”
“Điều đó
là quá sớm.”
“Em cũng
nghĩ thế.” Lucy thú nhận. “Nhưng con bé đã ở đây, và có lẽ em cũng muốn vượt
qua điều đó cho rồi.”
Sam lưỡng
lự trước khi khom người trượt cánh tay anh bên dưới cô.
Sự tiếp
xúc tác động mạnh xuyên qua Lucy như thể một luồng điện được mở ra giữa họ. Cô
cố che dấu phản ứng của cô, tập trung giữ hơi thở đều đặn. Nhưng khi cô ôm lấy
vai anh, cô thấy vết ửng đỏ dâng lên từ cổ anh, và cô biết cô không phải là người
duy nhất bị tác động.
“Cám ơn
anh,” Cô nói, khi anh xoay người để mang cô xuyên qua cửa vào. “Em biết là anh
thích đá con bé ra ngoài hơn.”
“Anh vẫn
có thể đá cô ta ra ngoài như thường.” Sam hướng đến cầu thang. “Anh sẽ giữ một
mắt trên em đấy. Chỉ một dấu hiệu rắc rối đầu tiên, và cô ta biến.”
Lucy cau
mày. “Em không muốn anh đứng quan sát cả hai bọn em trong lúc chúng em nói chuyện
đâu.”
“Anh sẽ
không đứng quan sát em. Nhưng anh sẽ ở gần phòng khi em cần hỗ trợ.”
“Em
không cần hỗ trợ.”
“Lucy,
em có biết sang chấn là gì không?”
“Có.”
Sam tiếp
tục như thể anh không nghe cô. “Đó là khi em bị đánh vào đầu mạnh đến mức não
em đâm sầm vào sọ, giết chết một số lượng lớn tế bào thần kinh. Điều đó có thể
gây ra những vấn đề về giấc ngủ, suy nhược, và mất ký ức, và những tác động đó
sẽ trầm trọng thêm nếu em căng thẳng trong bất kỳ cách nào.” Anh ngừng lại và
thêm vào một cách cáu kỉnh, “Và điều đó bao gồm cả sex.”
“Bác sĩ
đã nói như thế sao?”
“Ông ấy
không cần phải nói.”
“Em
không nghĩ sex sẽ làm trầm trọng thêm sang chấn của em,” Lucy nói. “Trừ phi
chúng ta làm điều đó lộn đầu xuống dưới hoặc trên một tấm bạt lò xo.”
Dù cô có
ý định hài hước, Sam không có vẻ có tâm trạng vui đùa.
“Chúng
ta sẽ không làm điều đó trong bất kỳ vị trí nào.” Anh nói với vẻ dữ dội.
Khi Sam
đặt Lucy trên ghế sofa với một chân nâng cao, Renfield đứng dậy khỏi miếng đệm
của nó trong góc nhà. Cậu ta lặc lè đến với họ, gương mặt toét ra một nụ cười đầy
răng nanh sấn sổ. Lucy với tay vỗ về nó, trong lúc Sam đi mở cửa cho Alice. Chẳng
chút kiểu cách, anh đưa em gái cô vào trong phòng sinh hoạt chung.
Thật kỳ
lạ, mặc dù Lucy mới là người băng bó và nẹp chân, Alice gây ấn tượng với cô như
thể cô ta mới là người dễ bị tổn thương nhiều hơn. Trang điểm đậm, nét mặt được
viền bằng những nét căng thẳng, các chuyển động bị thui chột bởi đôi gót giày
cao bốn inch, tất cả điều đó thêm vào sự hiện diện của sự bấp bênh bệnh hoạn.
“Chào,”
Alice nói.
“Chào,”
Lucy cố nặn ra một bóng dáng của nụ cười trên môi cô. “Tự làm cho mình thoải
mái đi nhé.”
Khi Lucy
quan sát Alice hạ thấp người một cách thận trọng xuống cạnh chiếc ghế gần đó,
dường như tất cả lịch sử xưa cũ của gia đình lại vây quanh họ. Mối quan hệ của
cô với Alice là thứ đáng thất vọng nhất trong cuộc đời cô, đầy những cạnh
tranh, ghen tuông, tội lỗi, oán giận. Họ đã lớn lên trong sự đấu tranh để giành
giật sự chú ý có giới hạn của cha mẹ. Mặc dù Lucy đã luôn hy vọng mâu thuẫn giữa
họ sẽ dịu đi khi họ lớn hơn, nhưng giờ đây, nó còn tệ hơn bao giờ hết.
Nhận ra
Alice đang nhìn chằm chằm vào con chó, Lucy nói, “Đây là Renfield.”
Con chó
kêu ủn ỉn và ngước nhìn Lucy với một dải nước dãi lửng lơ từ bên hàm không thể
ngậm chặt.
“Có gì
đó sai với nó thế?” Alice hỏi với vẻ ghê tởm.
“Dễ dàng
hơn khi nói có gì không sai với cậu ta,” Sam nói. Với Lucy, anh thêm, “Em có mười
phút. Sau đó, em gái em sẽ phải rời khỏi. Em cần nghỉ ngơi.”
“Được
mà.” Lucy nói với một nụ cười ôn hoà.
Alice
mang vẻ mặt bị xúc phạm khi cô quan sát Sam rời khỏi phòng. “Tại sao anh ta thô
lỗ quá thế?”
“Anh ấy
chỉ cố chăm lo cho chị thôi,” Lucy nói với giọng thấp.
“Chị đã
kể gì với anh ta về em?”
“Rất
ít.”
“Em chắc
chắn chị đã kể với anh ta về cách Kevin đã bỏ chị và những gì chị nghĩ em đã làm…”
“Em thật
sự không phải chủ đề chính trong những cuộc trò chuyện quanh đây,” Lucy nói,
gay gắt nhiều hơn cô dự định.
Alice
đóng miệng lại và trông có vẻ mất thể diện.
Một
thoáng yên lặng ngắn, Lucy hỏi. “Mẹ yêu cầu em đến kiểm tra chị sao?”
“Không.
Đó là ý của em. Em vẫn quan tâm chị, Lucy. Em không luôn cư xử theo những cách
mà chị muốn em làm, nhưng em là em gái chị.”
Lucy nuốt
lại một lời bình luận chua cay. Nhận ra rằng cô đã căng thẳng từ đầu đến tận
ngón chân, cô cố thư giãn. Một loạt những nhức nhối phản đối chạy dọc theo
xương sống cô.
Với tất
cả lòng kính trọng Chúa, tại sao Alice lại ở đây? Lucy muốn tin rằng cô ta được
thúc đẩy bởi sự quan tâm, hoặc ít nhất là có vài cảm giác chị em chân thành nào
đó còn lại giữa hai người họ. Nhưng có vẻ như cần phải nhiều hơn một liên kết
máu mủ để tái kiến thiết một kết nối giữa họ. Bởi vì sự thật đau đớn là, nếu
Alice không phải em gái cô, cô ta là loại người mà Lucy sẽ không muốn dính dáng
đến.
“Kevin
và em thế nào rồi?” Lucy hỏi. “Hai người vẫn đang lên kế hoạch cho đám cưới à?”
“Phải. Mẹ
và Cha sẽ đến vào ngày mai để nói chuyện về những kế hoạch cưới hỏi.”
“Vậy họ
có định chi trả cho nó không?”
“Em nghĩ
thế.”
“Chị
nghĩ là họ sẽ đồng ý thôi,” Lucy nói với vẻ cay độc, trước khi cô có thể kềm chế
bản thân. Không quan trọng họ đã nói điều trái ngược như thế nào, cha mẹ cô sẽ
không bao giờ bắt Alice phải chịu trách nhiệm về bất kỳ điều gì.
“Chị
không nghĩ là họ nên sao?” Alice hỏi.
“Và em
thì có à?” Lucy đáp trả.
“Dĩ
nhiên em có. Em là con gái của họ mà.” Đôi mắt của Alice chuyển thành cay nghiệt.
“Có vài thứ chị cần phải hiểu, Lucy. Em không bao giờ lên kế hoạch làm tổn
thương chị. Kevin cũng không. Không bao giờ là về chị. Bọn em chỉ…”
“Thiệt hại
ngoài dự kiến?”
“Em đoán
đó là một cách ám chỉ.”
“Không
ai trong hai người thèm suy nghĩ bất kỳ điều gì xa hơn những gì hai người muốn
ngay lúc đó.”
“Chà,
tình yêu vốn như thế.” Alice đáp không
chút hối lỗi.
“Vậy ư?”
Vùi sâu hơn vào góc chiếc sofa, Lucy quấn tay quanh thân. “Em có từng nghĩ rằng
khi Kevin nhận ra hắn muốn kết thúc mối quan hệ của hắn với chị, có vẻ như em
là lối thoát dễ dàng nhất không ?”
“Không,”
Alice bắn trả. “Em có cái tôi lạ thường để nghĩ rằng có lẽ anh ấy thật sự rơi
vào tình yêu với em, và rằng… không thể nào tin được điều này… ai đó có thể thật
sự thích em hơn chị.”
Lucy giơ
lên một bàn tay ngăn cản và cố suy nghĩ vượt qua sự tuôn trào của cơn giận. Một
cuộc chiến đang bắt đầu, và cô biết cô không thể đối phó được. Sự căng thẳng khi chỉ đơn giản ở gần Alice đã
đủ để đặt một cơn đau đầu vòng quánh trán cô. “Chúng ta sẽ không nói đến chuyện
đó. Hãy chỉ cố đoán xem chúng ta sẽ đi tiếp từ chỗ này như thế nào?”
“Phải
đoán cái gì? Em sắp đám cưới. Bọn em sẽ cùng tiến lên. Chị cũng nên thế.”
“Phức tạp
nhiều hơn như thế một chút đấy,” Lucy nói. “Đây chẳng phải sân khấu kịch sướt
mướt, nơi người ta quên đi quá khứ đầy thuận tiện và mọi thứ biến thành suôn sẻ
một cách kỳ diệu.” Khi cô nhìn thấy Alice chết sững, Lucy nhớ ra quá trễ rằng
cô ta đã mất công việc viết lách cho tiết mục ‘Những gì Trái Tim Biết’. “Rất tiếc.”
cô lầm bầm. “Chị không có ý định nhắc nhở em điều đó.”
“Đúng vậy.”
Alice nói chua chát.
Cả hai
rơi vào yên lặng trong một lúc. “Em có định tìm một công việc mới không?” Lucy
đánh liều hỏi.
“Đó là
chuyện của em. Chị không cần phải bận tâm.”
“Chị
không bận tâm, chị chỉ…” Lucy buột ra một tiếng thở dài thất vọng. “Trò chuyện
với em chẳng khác gì đi qua một bãi mìn.”
“Không
phải mọi thứ đều là lỗi của em. Em không thể ngăn Kevin muốn em nhiều hơn anh ấy
muốn chị. Dù sao thì anh ấy cũng sẽ bỏ chị thôi. Em được cho là phải làm gì? Em
chỉ muốn được hạnh phúc.”
Alice thật
sự không hiểu những cạm bẫy khi cố có được hạnh phúc phải trả bằng giá của người
khác sao? Và liệu cô ta có bất kỳ mục tiêu nào xa hơn điều đó không? Mỉa mai
thay, Alice không bao giờ trông có vẻ ít hài lòng hơn cô ta đang có bây giờ. Rắc
rối khi đuổi theo sau hạnh phúc là không nhận ra đó không phải là một đích đến
có thể vươn tới. Nó là thứ xảy đến dọc theo hành trình. Và những gì Alice đang
làm bây giờ - túm chặt lấy mỗi thoả mãn có thể được, và ném sang một bên mọi sự
đắn đo, để cô ta có thể làm bất cứ điều gì cô ta muốn – điều đó thực ra là một
bảo đảm rằng cô ta sẽ kết thúc trong khốn khổ.
Nhưng tất
cả những gì Lucy nói là, “Chị cũng muốn em hạnh phúc.”
Alice tạo
ra một tiếng khịt mũi nho nhỏ không tin. Lucy không trách cô ta, cô biết rằng
Alice không hiểu được ý cô là gì.
Chiếc đồng
hồ trên bệ lò sưởi đo đầy hào phóng nửa phút trước khi Alice nói. “Em sẽ mời chị
tham dự đám cưới. Điều đó tuỳ vào chị, bất kể chị có muốn đến hay không. Nếu chị
muốn một mối quan hệ với em, điều đó cũng tuỳ thuộc vào chị. Em muốn mọi thứ trở
lại như bình thường. Em rất tiếc về mọi thứ đã xảy ra với chị, nhưng không điều
gì trong số đó là lỗi của em và em không định trải qua phần đời còn lại trả giá
cho chúng.”
Đây,
Lucy nhận ra, là những gì em gái cô đến để nói.
Alice đứng
dậy. “Bây giờ em phải đi. Nhân tiện, Mẹ và Cha muốn gặp Sam. Họ muốn đưa chị ra
ngoài ăn tối đêm mai, hoặc mang đến thứ gì đó.”
“Ồ, tuyệt.”
Lucy mệt mỏi nói. “Sam sẽ thích điều đó.” Tựa đầu vào lưng ghế sofa, cô hỏi,
“Em có muốn anh ấy chỉ cho em lối ra không? Chị sẽ gọi anh ấy.”
“Đừng bận
tâm.” Alice nói, đôi gót cao khua lách cách trên sàn gỗ.
Lucy ngồi
yên và im lặng trong vài phút. Từ từ cô nhận ra Sam đang đứng bên cạnh cô,
gương mặt anh không thể dò thấu.
“Anh đã
nghe được bao nhiêu?” Cô hỏi một cách đờ đẫn.
“Đủ để
biết cô ta là một đồ khốn chỉ yêu bản thân.”
“Con bé
thật đáng thương.” Lucy thì thầm.
“Cô ta
đã có được những gì cô ta muốn.”
“Con bé
luôn làm thế. Nhưng điều đó chẳng bao giờ làm cho nó hạnh phúc.” Thở dài, Lucy
xoa nắn vùng gáy đau nhức. “Cha mẹ em sẽ đến ngày mai.”
“Anh
nghe rồi.”
“Anh
không phải ăn tối cùng em đâu. Họ sẽ đón em và đưa em đến nơi nào đó, và cuối
cùng, anh cũng sẽ có được chút riêng tư.”
“Anh sẽ
đi cùng em. Anh muốn thế.”
“Điều đó
nhiều hơn em có thể nói. Em khá chắc là họ sẽ đặt áp lực lên em trong việc dàn
xếp với Alice, và họ sẽ muốn em tham dự đám cưới. Nếu em làm thế, điều đó sẽ thật
kinh khủng. Nếu em không làm, em sẽ có vẻ giống bà chị già nua ghen tuông, cay
đắng. Nhưng thường lệ, chẳng có chiến thắng nào trong gia đình em hết. Ngoại trừ
Alice. Nó luôn chiến thắng.”
“Không
mãi mãi đâu,” Sam nói. “Và không, nếu chiến thắng có nghĩa là cưới Pearson. Đó
là một cuộc hôn nhân địa ngục.”
“Em đồng
ý.” Lucy ngả đầu vào lưng ghế sofa, ngắm Sam. Một nụ cười buồn vui lẫn lộn uốn
cong vành môi cô.
“Em cần
trở lại với công việc chế tạo kính của em. Đó là thứ duy nhất sẽ giúp em ngừng
suy nghĩ về Alice và Kevin và cha mẹ em.”
“Anh có
thể giúp gì được không?” Sam hỏi lặng lẽ.
Lucy tìm
thấy bản thân đang ngước nhìn vào trong đôi mắt màu xanh lam-lục và nghĩ rằng
trong bản liệt kê kỹ càng ngăn nắp nhất về các kế hoạch và hy vọng của cô, Sam
Nolan không hề phù hợp một chút nào. Anh là một rắc rối mà cô không hề trông
mong.
Nhưng bất
chấp những thiếu sót đã tự thú nhận của Sam, anh là một người đàn ông trung thực,
chu đáo. Chúa biết cô cũng có vài thứ đó trong cuộc đời cô. Vấn đề là điều đó
mãi mãi không áp dụng được cho một mối quan hệ với một người như Sam. Anh đã hết
sức rõ ràng về điều đó.
Thay vì
tập trung vào những gì cô không thể có được với anh… có lẽ cô nên cố khám phá
những gì có thể. Cô chưa bao giờ có một mối quan hệ nào đặt trên nền tảng bạn
bè và khoái lạc mà không hoà quyện những cảm xúc. Cô có thể làm điều đó không?
Cô sẽ có được những gì từ chúng?
Một cơ hội
cảm thấy được sống, và buông thả. Một cơ hội để có được một vài sự vui vẻ thuần
khiết, không giả dối, trước khi cô tiếp tục phần kế tiếp của cuộc đời cô.
Lấy quyết
định, Lucy nhìn anh cương quyết. Anh đã hỏi anh có thể làm gì cho cô, và cô đã
có câu trả lời.
“Hãy có
sex với em.” Cô nói.