CHƯƠNG
1.
Khi Lucy
Marinn lên bảy tuổi, có ba thứ đã xảy ra : Em gái nhỏ của cô bị bệnh, cô được
phân công một dự án khoa học triển vọng, và cô phát hiện ra pháp thuật là có thật.
Đặc biệt hơn, cô có năng lực để tạo ra pháp thuật. Và trong phần còn lại của cuộc
đời cô, Lucy sẽ phải nhận thức rõ sự khác biệt giữa bình thường và dị thường chỉ
cách nhau có một bước, một hơi thở, một nhịp tim.
Nhưng đó
không phải loại kiến thức khiến cho người ta bạo dạn và liều lĩnh. Ít nhất
không phải trong trường hợp của Lucy. Nó khiến cô cảnh giác. Sống khép kín. Bởi
vì việc bộc lộ năng lực pháp thuật, đặc biệt là thứ mà bạn không thể kiểm soát
được, có nghĩa là bạn khác biệt. Và ngay cả một đứa trẻ lên bảy cũng hiểu rằng
bạn không muốn nhận thấy bản thân ở bên phía sai của ranh giới phân chia giữa
khác biệt và bình thường. Bạn muốn thuộc về phe đúng. Vấn đề là, không quan trọng
bạn đã giữ bí mật tốt như thế nào, chỉ cần một lần phạm sai lầm đã đủ để ngăn
cách bạn với mọi người khác.
Cô không
bao giờ chắc chắn tại sao pháp thuật lại đến với cô, sự kiện nào đã dẫn đến sự
xuất hiện lần đầu tiên của chúng, nhưng cô nghĩ tất cả đã bắt đầu vào một buổi
sáng, khi Alice thức dậy với cần cổ cứng đơ cùng một cơn sốt và chứng phát ban
đỏ bừng. Ngay khi mẹ của Lucy nhìn thấy Alice, bà đã la thét cha cô gọi cho bác
sĩ.
Bị hoảng
sợ trước sự náo động trong nhà, Lucy ngồi trên một chiếc ghế đẩu ở quầy bếp
trong chiếc áo ngủ, trái tim cô khua như gõ trống khi cô quan sát cha cô lao sầm
sầm xuống chiếc điện thoại vội vàng đến nỗi nó bị nảy bật khỏi chiếc giá đỡ bằng
nhựa.
“Mang
giày vào, Lucy. Nhanh lên.” Giọng của cha cô luôn rất mực điềm tĩnh đã bị vỡ vụn
với từ cuối cùng. Gương mặt ông trắng bệch như xác chết.
“Điều gì
đang xảy ra vậy ba?”
“Ba mẹ sẽ
mang Alice đến bệnh viện.”
“Con
cũng đi sao?”
“Con sẽ ở
cả ngày với quý bà Geiszler.”
Người được
đề cập là hàng xóm của họ, bà ấy luôn quát to khi Lucy chạy xe đạp ngang qua
bãi cỏ trước nhà. Cô phản đối. “Con không muốn. Bà ấy đáng sợ lắm.”
“Không
phải lúc này, Lucy.” Ông trao cho cô một ánh mắt khiến những từ ngữ nghẹn lại
trong cổ họng của Lucy.
Họ đi đến
xe, và mẹ cô trèo vào trong ghế sau, bà giữ Alice như thể con bé là một em bé
sơ sinh. Những âm thanh do Alice tạo ra gây hoảng hốt đến nỗi Lucy phải bịt tai
lại. Cô cố thu mình sao cho nhỏ bé nhất có thể, những miếng bọc ghế bằng nhựa
vinyl ẩm ướt châm chích vào chân cô. Sau khi cha mẹ thả cô xuống nhà của bà
Geiszler, họ lái xe đi vội vàng đến nỗi những chiếc vỏ xe để lại trên lối vào
nhà những vệt sẫm màu.
Gương mặt
của bà Geiszler xếp nếp giống như một chiếc cửa lá sách khi bà bảo Lucy đừng chạm
vào bất kỳ thứ gì. Ngôi nhà chứa rất nhiều cổ vật. Mùi mốc dễ chịu của những
quyển sách cũ và hương chanh của chất đánh bóng bàn ghế thoang thoảng trong
không khí. Nơi này yên lặng như nhà thờ, không âm thanh truyền hình trong phông
nền, không âm nhạc, không cả tiếng nói hoặc tiếng chuông điện thoại.
Ngồi rất
yên lặng trên chiếc sofa bọc vải thêu kim tuyến, Lucy nhìn chằm chằm vào bộ
tách trà được sắp xếp gọn gàng trên bàn café. Bộ tách được chế tác từ loại thuỷ
tinh mà Lucy chưa bao giờ thấy trước đó. Mỗi tách trà và dĩa lót sáng rực rỡ với
sự phát quang đầy màu sắc, Thuỷ tinh được trang trí với những vòng xoắn ánh kim
phủ dày và những bông hoa.
Bị mê hoặc
bởi cách màu sắc dường như thay đổi với những góc độ khác nhau, Lucy khuỵu gối
xuống sàn, nghiêng đầu hết bên này sang bên kia. Quý bà Geiszler đứng tại ngưỡng
cửa, bật ra một tiếng cười nhẹ nghe giống như tiếng đá bị nứt khi bạn rót nước
trên chúng. “Đó là thuỷ tinh nghệ thuật,” Bà nói. “Được chế tác từ Tiệp Khắc.
Nó đã ở cùng gia đình ta hàng trăm năm nay.”
“Bằng
cách nào họ đặt được cầu vồng vào trong chúng vậy?” Lucy hỏi bằng một giọng khe
khẽ.
“Họ hoà
tan kim loại và màu vào trong thuỷ tinh nóng chảy.”
Lucy
kinh ngạc trước sự tiết lộ đó. “Làm sao bà nấu chảy được thuỷ tinh?”
Nhưng bà
Geizsler đã phát mệt với việc trò chuyện. “Trẻ con hỏi quá nhiều câu hỏi,” bà
nói và đi trở lại bếp.
***
Chẳng
bao lâu sau, Lucy biết được chuyện gì đã xảy ra với em gái năm tuổi của cô.
Viêm màng não. Điều đó có nghĩa là Alice sẽ về nhà rất yếu và mệt, Lucy phải trở
thành cô gái ngoan, phụ giúp chăm sóc con bé, và không được làm lộn xộn. Điều
đó cũng có nghĩa là Lucy không được phép tranh cãi với Alice hoặc làm con bé
khó chịu bất kể bằng cách nào. “Không phải lúc này” là cụm từ mà cha mẹ của
Lucy đã nói với cô thường xuyên nhất.
Mùa hè
dài, lặng lẽ trở thành một khởi nguồn tàn nhẫn của những lề thói thường ngày về
những giờ chơi quy định và cắm trại và gian hàng nước chanh siêu vẹo. Sự ốm đau
của Alice đã biến cô bé trở thành trung tâm của vũ trụ, với phần còn lại của
gia đình chuyển động xung quanh trong những quỹ đạo đầy lo âu, giống như những
hành tinh không ổn định. Trong những tuần sau khi con bé từ bệnh viện trở về
nhà, hàng đống những đồ chơi mới tinh và sách chồng chất trong phòng. Con bé được
cho phép chạy quanh bàn trong bữa ăn, và không đòi hỏi phải nói “làm ơn” hoặc
“cám ơn”.
Alice
không bao giờ thoả mãn với việc được ăn những miếng bánh lớn nhất hoặc được thức
trễ hơn những đứa trẻ khác. Đối với một đứa trẻ luôn có quá nhiều thì ngay cả
những thứ như thế cũng chẳng có gì đáng kể.
Gia đình
nhà Marinn sống trong vùng phụ cận Ballard, phía tây-bắc của thành phố Seattle,
nơi khởi thuỷ được cư trú bởi những người dân gốc Scandinavia* hành nghề đánh bắt
cá hồi và công nghiệp đóng hộp. Mặc dù tỷ lệ người dân gốc Scandinavian đã bị
giảm bớt khi Ballard tăng trưởng và phát triển, những dấu hiệu phong phú của di
sản của vùng phụ cận vẫn còn đậm nét. Mẹ của Lucy nấu nướng bằng những công thức
đã trải qua từ những tổ tiên Scandinavian của bà… Gravlax*, thịt cá hồi sấy lạnh
tẩm muối, đường và thì là… Thịt heo quay cuộn những quả mận khô ướp gừng trong
trung tâm… krumkake, món bánh nướng nhục đậu khấu cuộn thành một chiếc ốc quế
hoàn hảo bằng cán của những chiếc muỗng gỗ. Lucy rất thích giúp mẹ trong bếp, đặc
biệt bởi vì Alice không hứng thú với chuyện bếp núc và không bao giờ xâm nhập
vào đó.
(*Scandinavia : Địa danh chung chỉ
các nước nằm trong khu vực bán đào Scandinavia thuộc bắc Âu gồm, Norway,
Denmark, Sweeden, một phần của Finland, nên một số tài liệu cũng xếp Finland
vào đây. Iceland và Greenland là hai đảo quốc thuộc liên hiệp Bắc Âu, tuy không
thuộc bán đảo này nhưng cũng có tài liệu xếp chúng vào nhóm Scandinavia)
*Gravlax : một món ăn của dân
Nordic, lên men lạnh thịt cá hồi tẩm muối, đường, thì là bằng cách vùi trong
cát vùng bên trên thuỷ triều. Món này thường được dùng như một món khai vị với
những lát mỏng cuộn lại và rưới nước sốt có thành phần chính là thì là và mù tạt
ăn kèm bánh mì lúa mạch đen.)
Khi mùa
hè lắng dịu nhường chỗ cho một mùa thu đầy hương sắc và trường học sắp bắt đầu,
những tình huống tại nhà không tỏ ra một dấu hiện thay đổi nào. Dù Alice đã khoẻ
trở lại, gia đình dường như vẫn vận hành dựa trên những nguyên tắc đau ốm cũ :
Không được làm con bé khó chịu. Cho phép con bé làm bất cứ điều gì nó muốn. Do
đó, khi Lucy phàn nàn, mẹ cô đã cáu kỉnh với cô theo cách bà chưa từng làm trước
đây.
“Con thật
đáng trách vì đã ghen tị như thế. Em gái con gần như đã chết. Con bé đã ở trong
cơn đau khủng khiếp. Con rất, rất, rất may mắn
không phải trải qua những gì nó đã phải chịu đựng.”
Tội lỗi
lan toả xuyên qua Lucy trong nhiều ngày sau đó, tự lặp lại theo chu kỳ giống
như một cơn sốt dai dẳng. Cho đến khi mẹ cô nói gay gắt như thế, Lucy đã không
nhận ra cảm giác quấy rầy đó đã kéo căng bên trong cô như những sợi dây đàn violin.
Nhưng đó chính là sự ghen tỵ. Cho dù cô không biết làm sao để tống khứ đi cảm
giác đó, cô biết rằng không bao giờ nên nói ra, dù chỉ một từ, về điều đó.
Trong
lúc ấy, tất cả những gì Lucy có thể làm là chờ đợi mọi thứ trở về như cũ. Nhưng
không bao giờ còn được như thế nữa. Và cho dù mẹ cô nói bà yêu cả hai con gái của
bà như nhau nhưng theo những cách khác nhau, Lucy nghĩ cách bà yêu Alice có vẻ
nhiều hơn.
Lucy yêu
quý mẹ cô, bà luôn tổ chức những hoạt động ngày mưa vui thích, và không bao giờ
phiền lòng khi Lucy muốn chơi trò chưng diện với đôi giày cao gót trong tủ quần
áo của bà. Tuy vậy, tính hay vui đùa của mẹ cô dường như đã bị bủa vây bởi một
nỗi buồn bí ẩn nào đó. Đôi lúc Lucy đi vào một căn phòng và tìm thấy bà đang
nhìn chằm chằm lơ đãng vào một điểm cố định trên tường với một vẻ thất thần
trên gương mặt.
Một vài
buổi sớm mai, Lucy nhón chân vào phòng cha mẹ và trèo vào bên phía giường mẹ,
và họ sẽ xích lại gần nhau cho đến khi cơn run của đôi chân trần của Lucy biến
mất bên dưới những tấm trải giường ấm áp. Điều đó làm phiền cha cô khi ông nhận
ra Lucy ở trong giường cùng họ, và ông sẽ càu nhàu rằng Lucy nên trở về phòng
riêng của cô. “Chỉ một lúc thôi mà,” mẹ cô sẽ thì thầm như thế, đôi tay bà quấn
quanh Lucy một cách bảo vệ. “Em thích bắt đầu một ngày theo cách này.” Và Lucy
sẽ rúc sát vào mẹ gần hơn nữa.
Tuy vậy,
có những hậu quả khi Lucy thất bại trong việc làm vui lòng bà. Nếu một lời nhắn
được gởi đến nhà bởi vì Lucy bị bắt gặp đang nói chuyện trong lớp, hoặc bị điểm
thấp với bài kiểm tra toán, hoặc nếu cô không thực hành đầy đủ những bài học
piano, mẹ cô sẽ trở nên lạnh lùng và mím chặt môi lại. Lucy không bao giờ hiểu
tại sao điều đó khiến cô cảm thấy như thể cô phải cố gắng mới có được những thứ
được trao tặng một cách hào phóng cho Alice. Sau trận ốm chí tử, Alice đã được
nuông chiều và làm hư. Con bé có những cách cư xử rất đáng sợ, cắt ngang cuộc
trò chuyện, chơi đùa với thức ăn trong bữa tối, giật đồ khỏi tay người khác, và
tất cả những điều đó đều được bỏ qua.
Vào một
buổi tối khi vợ chồng nhà Marinn lên kế hoạch đi ra ngoài và để những đứa con
gái ở lại với một cô trông trẻ, Alice đã khóc và la thét cho đến khi họ huỷ bỏ
bữa tối đã đặt trước và ở lại nhà để dỗ dành con bé. Họ đã phải gọi pizza giao
đến nhà, và ăn trên bàn bếp, cả hai người vẫn còn đang mặc những bộ đồ đẹp.
Trang sức của mẹ cô lấp lánh và toả những tia sáng tán xạ ngang qua trần nhà.
Alice lấy
một mảnh pizza và đi vẩn vơ vào phòng sinh hoạt chung để xem phim hoạt hình
trên TV. Lucy cầm dĩa của chính cô lên và hướng đến phòng sinh hoạt chung.
“Lucy,”
mẹ cô nói, “không rời khỏi bàn cho đến khi con ăn xong.”
“Nhưng
Alice đang ăn trong phòng sinh hoạt chung kìa.”
Thật ngạc
nhiên, cha của Lucy tham gia vào câu chuyện. “Con bé chỉ nhỏ hơn Lucy có hai tuổi.
Và như anh đã nhớ, Lucy không bao giờ được phép đi vơ vẩn loanh quanh trong bữa
tối.”
“Alice vẫn
còn đang hồi phục lại trọng lượng đã mất từ trận viêm màng não,” Mẹ cô nói một
cách cáu kỉnh. “Lucy, trở lại bàn ngay.”
Sự bất
công đó siết quanh cổ họng của Lucy giống như một cái kềm ê-tô. Cô mang dĩa trở
lại bàn chậm chạp nhất có thể, tự hỏi không biết liệu cha cô có can thiệp nhân
danh cô hay không. Nhưng ông chỉ lắc đầu và rơi vào yên lặng một lần nữa.
“Ngon
quá,” Mẹ Lucy nói một cách rạng rỡ, cắn vào miếng pizza của bà như thể đó là một
món ăn quý hiếm. “Em thật sự hứng thú với điều này. Em không cảm thấy thích ra
ngoài. Thật tuyệt khi được thoải mái ở nhà.”
Cha của
Lucy không đáp. Từ tốn, ông ăn hết bánh pizza của mình, cầm chiếc dĩa trống đến
bồn rửa, và đi tìm điện thoại.
***
“Thầy
giáo của con nói đưa cái này cho mẹ,” Lucy nói, trình ra một mảnh giấy cho mẹ
cô.
“Không
phải bây giờ, Lucy. Mẹ đang nấu ăn.” Cherise Marinn cắt cần tây trên tấm thớt,
con dao phân chia gọn gàng những thân cần tây thành những chữ U nhỏ. Khi Lucy
chờ đợi một cách kiên nhẫn, mẹ cô liếc nhìn cô và thở dài. “Nói mẹ nghe đó là
gì, cưng à.”
“Những
giới thiệu về lễ hội khoa học lớp hai ạ. Chúng ta có ba tuần để làm điều đó.”
Xắt đến
đoạn cuối của cọng cần tây, mẹ Lucy đặt con dao xuống và với tay lấy tờ giấy.
Đôi chân mày xinh đẹp nhíu lại khi bà đọc. “Thứ này trông có vẻ giống một đề án
tốn thời gian. Tất cả học sinh đều buộc phải tham gia sao?”
Lucy gật
đầu.
Mẹ cô lắc
đầu. “Mẹ ước chi những giáo viên này biết họ đang yêu cầu phụ huynh rất nhiều
thời gian để tiêu tốn cho những hoạt động này.”
“Mẹ
không phải làm bất kỳ điều gì đâu, Mommy à. Con mới là người phải thực hiện.”
“Ai đó sẽ
phải đưa con đến cửa hàng vật dụng để mua tấm bìa lớn và những thứ khác. Chưa kể
đến việc giám sát những thí nghiệm của con và giúp con thực hành diễn thuyết.”
Cha của
Lucy đi vào bếp, trông có vẻ mệt mỏi như thường lệ sau một ngày dài. Phillip
Marinn quá bận rộn trong việc giảng dạy môn thiên văn học tại Đại học
Washington và làm việc như một cố vấn bán thời gian của NASA, đến nỗi ông có vẻ
giống khách ghé thăm nhà họ nhiều hơn sống ở đó. Vào những buổi tối, khi ông thực
hiện được việc trở về đúng giờ ăn tối, ông kết thúc bằng việc nói chuyện với đồng
nghiệp trên điện thoại, trong lúc vợ và hai con gái của ông ăn mà không có ông.
Tên gọi của bạn bè và thầy cô cũng như huấn luyện viên bóng đá của các con gái,
chi tiết vụn vặt về thời gian biểu của họ, hoàn toàn xa lạ đối với ông. Đó là
lý do tại sao Lucy hết sức ngạc nhiên trước những lời lẽ sau đó của mẹ cô.
“Lucy cần
anh giúp trong đề án khoa học của nó. Em vừa tình nguyện làm một bà mẹ thay thế
cho lớp mẫu giáo của Alice. Em có quá nhiều thứ phải làm.” Bà trao cho ông mảnh
giấy, và đi đến để gom những mẩu cần tây đã cắt khúc vào trong nồi soup trên bếp.
“Chúa
nhân từ.” Ông lướt qua thông tin với một cái nhăn mặt khó xử. “Anh không có thời
gian cho thứ này.”
“Anh sẽ
phải tìm ra thời gian thôi.” Mẹ cô nói.
“Điều gì
xảy ra nếu anh nhờ một trong những sinh viên của anh giúp con bé?” Ông gợi ý.
“Anh có thể đề xuất điều đó như là một hoạt động cộng điểm.”
Một cái
cau mày làm nhàu gương mặt mẹ cô, khuôn miệng mềm mại của bà căng lên ở các
góc. “Phillip. Ý tưởng gán đứa trẻ của anh cho một sinh viên đại học…”
“Đùa
thôi mà.” Ông nói vội vàng, dù Lucy không hoàn toàn chắc chắn về điều đó.
“Vậy anh
đồng ý làm điều này cùng Lucy chứ?”
“Anh
không thấy có lựa chọn nào.”
“Điều đó
sẽ là một trải nghiệm gắn kết cho cả hai người.”
Ông trao
cho Lucy một ánh mắt cam chịu. “Chúng ta có cần một trải nghiệm gắn kết không?”
“Có,
Daddy.”
“Rất tốt.
Con đã quyết định loại thí nghiệm nào mà con muốn làm chưa?”
“Đó sẽ
là một bản tường trình,” Lucy nói. “Về thuỷ tinh.”
“Về dự
án mang chủ đề không gian thì sao? Chúng ta có thể tạo ra một mô hình thái
dương hệ, hoặc mô tả cách những vì sao được hình thành…”
“Không,
Daddy. Đó sẽ là thuỷ tinh.”
“Tại
sao?”
“Chỉ vậy
thôi.” Lucy đã bị thuỷ tinh làm cho say mê rồi. Mỗi buổi sáng vào bữa điểm tâm,
cô đã kinh ngạc với thứ vật liệu lóng lánh tạo ra chiếc tách tinh tế của cô.
Cách nó chứa đựng thứ dung dịch rạng rỡ hoàn hảo như thế nào, cách nó truyền sức
nóng, sự lạnh lẽo, sự dao động, dễ dàng ra sao.
Cha cô dẫn
cô vào thư viện và lựa ra những quyển sách của người lớn về thuỷ tinh và chế tạo
thuỷ tinh, ông nói bởi vì những quyển sách của trẻ con về chủ đề này không có đủ
chi tiết. Lucy đã học được rằng, khi vật chất được tạo nên từ những phân tử có
cấu tạo như những viên gạch chồng lên nhau, bạn không thể nhìn xuyên qua nó được.
Nhưng một vật chất được tạo thành từ những phân tử thiếu tổ chức đầy ngẫu
nhiên, giống như nước hoặc đường nấu chảy, hoặc thuỷ tinh, ánh sáng tìm ra cách
để xuyên qua những không gian giữa chúng.
“Nói với
ba nào, Lucy,” Cha cô hỏi khi họ dán một biểu đồ vào tấm bìa lớn, “Thuỷ tinh là
chất lỏng hay chất rắn?”
“Nó là một
chất lỏng vận hành như một chất rắn.”
“Con là
một cô gái cực kỳ thông minh. Con có nghĩ con sẽ trở thành một nhà khoa học giống
như ba khi con lớn lên không?”
Cô lắc đầu.
“Con muốn
trở thành gì?”
“Một nghệ
sĩ về thuỷ tinh.” Gần đây Lucy đã bắt đầu mơ về việc tạo tác thuỷ tinh. Trong
giấc ngủ của cô, cô quan sát ánh sáng lung linh và khúc xạ xuyên qua những ô cửa
sổ mang màu kẹo… thuỷ tinh khuấy đảo và uốn lượn giống như những sinh vật dưới
đáy biển, những con chim, những bông hoa đẹp kỳ ảo.
Trông
cha cô có vẻ xáo trộn. “Rất ít người thật sự có thể kiếm đủ sống khi là một nghệ
sĩ. Chỉ những người nổi tiếng mới làm ra tiền.”
“Vậy thì
con sẽ trở thành một người nổi tiếng,” Cô hồ hởi nói, tô màu lên những mẫu tự
trên tấm bìa lớn.
Vào cuối
tuần, cha cô đưa cô ghé thăm một cơ sở thổi thuỷ tinh địa phương, nơi một người
đàn ông râu đỏ cho cô biết những điều cơ bản của nghề thuỷ tinh. Bị mê hoặc,
Lucy áp lại gần nhất mức độ mà cho cô cho phép. Sau khi người thổi thuỷ tinh nấu
chảy cát trong lò ở nhiệt độ cao, ông ta đẩy một chiếc gậy bằng kim loại dài
vào trong lò và gom thuỷ tinh nóng chảy thành một tảng màu đỏ sáng rực. Không
khí nồng nặc mùi kim loại nóng, mùi mồ hôi, mùi mực cháy, và tro từ những cuộn
giấy báo ướt được sử dụng để tạo hình thủ công cho thuỷ tinh.
Với mỗi
lần thu gom thuỷ tinh thêm vào, người thợ thuỷ tinh làm lớn thêm khối màu cam
cháy đỏ, liên tục xoay, thường xuyên làm nóng lại chúng. Ông ta thêm lớp phủ
thuỷ tinh màu xanh, hoặc chất bột gốm, đặt và xoay tròn chúng bên trên một chiếc
bàn bằng thép không rỉ để màu sắc phân tán đồng đều.
Lucy
quan sát với đôi mắt mở to thích thú. Cô muốn học mọi thứ về tiến trình kỳ diệu
này, mọi cách có thể để cắt, hợp nhất lại, phối màu và tạo hình thuỷ tinh. Dường
như không điều gì từng quan trọng và cần thiết để học hỏi đến thế.
Trước
khi họ rời khỏi xưởng sản xuất, cha cô đã mua cho cô một món đồ thuỷ tinh dùng
để trang trí trông giống như một khối cầu không khí lỏng, được vẽ những dải cầu
vồng lấp lánh. Nó khẽ đu đưa tại chỗ nhờ một sợi dây đồng mảnh. Lucy sẽ luôn nhớ
đây là ngày đẹp nhất trong suốt tuổi thơ của cô.
***
Tuần lễ
sau đó, khi Lucy trở về nhà sau buổi tập luyện bóng đá, hoàng hôn đã chuyển bầu
trời sang màu tím sẫm, với tấm màn mây trông như những bông hoa bằng sáp ánh bạc
trên một quả mận khô. Cứng đơ trong miếng lót nhựa bảo vệ cẳng chân được chèn
trong đôi vớ ống, Lucy đi vào phòng mình và thấy đèn đầu giường đã được bật
sáng. Alice đang đứng ở đó, tay cầm một món đồ.
Lucy cau
có. Alice đã được nói nhiều hơn một lần là con bé không được vào trong phòng cô
khi chưa được cho phép. Nhưng sự việc phòng của Lucy nằm ngoài giới hạn dường
như đã khiến điều đó trở thành nơi Alice muốn đến nhiều nhất. Lucy ngờ rằng em
gái cô đã từng lẻn vào trước đây rồi, khi cô phát hiện ra những con thú nhồi
bông và búp bê của cô không ở đúng chỗ của chúng.
Với sự
trách móc không lời của Lucy, Alice giật mình quay lại, thứ gì đó rơi khỏi tay
con bé xuống sàn nhà. Sự vỡ tung của chúng khiến cả hai nhảy dựng lên. Một ánh
tội lỗi trườn qua gương mặt nhỏ bé của Alice.
Lucy
nhìn chằm chằm câm lặng vào mớ hỗn độn lấp lánh trên sàn gỗ. Đó là món đồ trang
trí bằng thuỷ tinh được thổi thủ công mà cha cô đã mua cho cô. “Tại sao mày vào
đây?” Cô hỏi với cơn thịnh nộ đầy ngờ vực. “Đây là phòng tao. Thứ đó là của
tao. Cút đi!”
Alice
bùng nổ trong nước mắt, đứng yên đó với những mảnh thuỷ tinh vỡ xung quanh.
Cảnh báo
bởi tiếng ồn, mẹ cô lao vào trong phòng. “Alice!” Bà xông thẳng tới và nhấc con
bé ra khỏi sàn, tránh xa những mảnh thuỷ tinh. “Bé yêu, con có đau không? Điều
gì đã xảy ra?”
“Lucy doạ
con.” Alice nức nở.
“Nó làm
vỡ món đồ thuỷ tinh của con,” Lucy nói một cách giận dữ. “Nó đã vào phòng con
mà không hỏi và làm vỡ chúng.”
Mẹ cô ôm
Alice, vuốt ve mái tóc nó. “Điều quan trọng là không đứa nào bị thương.”
“Điều
quan trọng là nó đã làm vỡ thứ thuộc về con.”
Mẹ cô
trông có vẻ cáu tiết và mệt mỏi. “Con bé chỉ hiếu kỳ thôi. Đó là một tai nạn,
Lucy.”
Lucy trừng
mắt nhìn em gái. “Tao ghét mày. Đừng bao giờ vào đây lần nữa, hoặc tao sẽ đánh
văng đầu mày.”
Lời đe
doạ gây ra một cơn bão nước mắt mới từ Alice, trong lúc gương mặt của người mẹ
tối lại. “Đủ rồi, Lucy. Mẹ mong đợi con tử tế với em con, đặc biệt sau khi con
bé ốm đau như thế.”
“Nó
không còn đau ốm chút nào nữa rồi,” Lucy nói, nhưng lời lẽ đã lạc mất trong những
tiếng nức nở dữ dội của Alice.
“Mẹ sẽ
chăm sóc em con,” mẹ cô nói, “Rồi sau đó mẹ sẽ trở lại để thu dọn những mảnh
thuỷ tinh đó. Đừng chạm vào chúng, những mảnh vỡ ấy bén như dao cạo. Chúa lòng
lành, Lucy, mẹ sẽ kiếm cho con một món đồ khác.”
“Nó sẽ
không giống được thế,” Lucy ủ rũ nói, nhưng mẹ cô đã mang Alice ra khỏi phòng rồi.
Lucy khuỵu
gối xuống phía trước những mảnh vụn thuỷ tinh đang chiếu sáng lấp lánh thứ màu
sắc óng ánh phơn phớt của bong bóng xà phòng trên sàn gỗ. Cô cuộn tròn người lại
và khóc rấm rứt, nhìn chằm chằm vào món đồ trang trí vỡ vụn cho đến khi tầm
nhìn mờ đi. Cảm xúc dâng dầy trong cô cho đến khi dường như chúng tràn khỏi da
và toả vào không khí… Giận dữ, sầu khổ, và một khao khát tuyệt vọng, sôi sục muốn
được yêu thương.
Trong
bóng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, những điểm sáng nhỏ bé bỗng hồi sinh. Nuốt trở lại
nước mắt, Lucy quấn đôi cánh tay quanh mình và hít vào một hơi thở run rẩy. Cô
chớp mắt khi những đốm lấp lánh nhấc lên khỏi sàn nhà và bay lượn quanh cô. Sửng
sốt, cô chùi nước mắt bằng những ngón tay và nhìn những đốm sáng lượn vòng tròn
và nhảy nhót. Cuối cùng cô hiểu ra cô đang trông thấy những gì.
Đom đóm.
Pháp thuật
vừa đến với cô.
Mỗi mảnh
thuỷ tinh vỡ đã biến thành một ánh lửa sống. Chậm rãi, đám rước lung linh bằng
đom đóm dẫn đường đến ô cửa sổ mở và lướt vào trong màn đêm.
Khi mẹ
cô quay lại vài phút sau đó, Lucy đã ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm ra
ngoài cửa sổ.
“Điều gì
đã xảy ra với những mảnh thuỷ tinh?” Mẹ cô hỏi.
“Nó biến
mất.” Lucy lơ đãng nói.
Pháp thuật
này là bí mật của cô. Lucy không biết nó đến từ đâu. Cô chỉ biết rằng nó sẽ tìm
thấy đúng nơi nó cần, đón nhận sự sống, giống như những bông hoa mọc từ những kẽ
nứt của đá lát đường.
“Mẹ đã bảo
con đừng chạm vào chúng. Con có thể bị đứt tay.”
“Con xin
lỗi, Mommy.” Lucy với tay lấy quyển sách trên bàn đầu giường. Cô mở một trang
ngẫu nhiên, nhìn chằm chằm vào đó một cách mụ mẫm.
Cô nghe
tiếng mẹ cô thở dài. “Lucy, con phải kiên nhẫn với em con nhiều hơn.”
“Con biết.”
“Con bé
vẫn còn yếu ớt sau những gì đã trải qua.”
Lucy giữ
ánh mắt gắn chặt vào quyển sách trong tay, và đợi trong sự im lặng kiên cường
cho đến khi mẹ cô rời khỏi phòng.
Sau bữa
ăn tối rời rạc, chỉ có những lời huyên thuyên của Alice phá vỡ sự im lặng, Lucy
giúp dọn bàn. Tâm trí cô đầy ắp những ý tưởng. Có vẻ như cảm xúc của cô quá
mãnh liệt, chúng đã biến đổi những mảnh vụn thuỷ tinh thành một hình thể mới.
Cô nghĩ hẳn là thuỷ tinh đang cố nói với cô điều gì đó.
Cô đi đến
văn phòng tại nhà của cha cô, nơi ông đang quay số điện thoại. Ông không thích
bị quấy rầy khi đang làm việc, nhưng cô cần hỏi ông vài thứ. “Daddy,” cô ngập
ngừng.
Cô có thể
nói sự cắt ngang đã làm ông khó chịu qua cách vai ông căng lên. Nhưng giọng ông
ôn hoà khi ông đặt điện thoại xuống và nói, “Gì thế, Lucy?”
“Khi ba
nhìn thấy đom đóm thì điều đó có ý nghĩa gì không?”
“Con
không thể nhìn thấy đom đóm ở tiểu bang Washington được đâu, ba e là thế. Chúng
không xuất hiện ở vùng phía Bắc xa xôi này.”
“Nhưng
chúng có mang ý nghĩa gì không?”
“Ý nghĩa
tượng trưng, có phải con đang hỏi thế không?” Ông suy nghĩ một lúc. “Đom đóm là
một côn trùng rất bình thường trong ánh sáng ban ngày. Nếu con không biết chúng,
con sẽ nghĩ chúng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng vào ban đêm, đom đóm phát sáng bằng
nguồn sáng của riêng nó. Bóng tối đã làm nổi bật món quà xinh đẹp nhất của
chúng.” Ông cười trước vẻ mặt say mê của Lucy. “Đó là một tài năng dị thường đối
với một sinh vật trông có vẻ tầm thường, đúng không?”