Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

Rainshadow 14


CHƯƠNG 14.




Những giọng nói trôi vào trong phòng ngủ.

“… Cháu muốn Lucy dùng phòng tắm màu hồng của cháu,” Holly khăng khăng. “Nó xinh đẹp hơn của bác.”

“Phải.” giọng Sam vang lên, “Nhưng Lucy cần một phòng tắm cao đứng bên trong được cơ. Cô ấy không thể trèo vào và ra khỏi bồn tắm được.”

“Cô ấy vẫn có thể thấy phòng tắm của cháu chứ? Và phòng cháu nữa?”

“Phải, cháu có thể tặng cô ấy một vòng hướng dẫn chính thức sau. Bây giờ, hãy mang vớ vào. Cháu sẽ đến trường trễ cho xem.”

Lucy hít mùi hương khó nắm bắt từ chiếc gối, giống như những chiếc lá và cơn mưa đầu mùa, cùng mùi gỗ tuyết tùng mới cắt. Đó là mùi của Sam, quyến rũ đến mức cô tìm kiếm nó một cách đáng xấu hổ, vùi sâu đầu cô vào trong sự ấm áp ấy.

Cô có một ký ức mơ hồ về việc thức giấc với cơn đau vào giữa đêm. Về việc Sam đã đến với cô giống như một cái bóng. Anh đã trao cho cô những viên thuốc và một ly nước, trượt cánh tay anh sau lưng cô khi cô uống thuốc. Cô đã thức giấc vào một lần khác, nhận thức khá chuếnh choáng về việc anh thay thế những miếng đắp gel lạnh quanh chân cô, và đã bảo anh rằng, không cần liên tục sắp xếp cho cô, anh nên nghỉ ngơi đi.”

“Im lặng.” anh đã lầm bầm như thế, vuốt thẳng những tấm phủ quanh cô. “Mọi thứ ổn mà.”

Khi trời hừng sáng, Lucy nằm yên lặng và lắng nghe âm thanh của những giọng nói bị bóp nghẹt, bữa điểm tâm, tiếng chuông điện thoại reng, một chuyến săn tìm khắp nhà về một tài liệu bài tập làm ở nhà và giấy phép cho chuyến du khảo bị thất lạc. Cuối cùng một chiếc xe đã lăn bánh dọc trên lối vào.

Những bước chân trèo lên cầu thang. Một tiếng gõ nhẹ vào cửa và Sam thò đầu vào trong. “Em thế nào?” Giọng nam trung buổi sáng thô ráp của anh rượt đuổi qua tai cô một cách dễ chịu.

“Em thấy hơi đau.”

“Đau nhiều thì đúng hơn.” Sam đi vào trong phòng, mang theo một khay đồ ăn sáng. Cảnh tượng xù xì và quyến rũ trong chiếc quần pajamas bằng vải nỉ mỏng và áo thun trắng của anh kéo một sự bừng đỏ lan toả trên bề mặt da của cô. “Đã đến giờ uống thuốc, nhưng em nên ăn sáng trước. Trứng và bánh mì nướng nghe thế nào?”

“Tuyệt.”

“Sau đó em nên tắm táp một chút.”

Màu sắc của Lucy lan sâu thêm nữa, mạch đập của cô trở nên cuồng loạn. Cô muốn được tắm đến tệ hại, nhưng trong điều kiện thể chất của cô, rõ ràng cô sẽ cần khá nhiều sự giúp đỡ. “Chính xác thì điều đó sẽ được thực hiện như thế nào?” Cô xoay sở hỏi.

Sam đặt chiếc khay trên giường và giúp Lucy ngồi lên. Anh dựng một chiếc gối lớn sau lưng cô khi anh đáp với tông giọng sự-việc-vốn-dĩ-như-thế. “Đó là một phòng tắm vòi sen lớn. Em có thể ngồi trên một chiếc ghế nhựa và tắm bằng vòi xịt cầm tay. Anh sẽ giúp em vào và ra, nhưng em phải tự mình làm lấy phần lớn công việc.”

“Cám ơn anh,” Cô nói, nhẹ nhõm. “Điều đó nghe có vẻ tuyệt.” Cô lấy một miếng bánh mì nướng bơ mỏng và bắt đầu phết mứt lên đó. “Tại sao anh lại có vòi xịt cầm tay?”

Một bên chân mày của anh nhướng lên. “Có gì sai với điều đó sao?”

“Không hề. Chỉ là em đã nghĩ thứ như thế phải từ một người già hơn, không phải một người trong độ tuổi của anh.”

“Anh có những tầm cao riêng mà,” Sam nói bằng giọng đều đều. Sau khi nhìn thấy nụ cười đang kéo giật khoé môi cô, anh nói thêm, “Mặt khác, bọn anh tắm cho Renfield ở trong đó.”

Sam đi vào phòng tắm và cạo râu trong lúc cô ăn. Anh quay lại với cặp quần Jeans trông có vẻ bạc phếch và chiếc áo thun mang tuyên ngôn CON MÈO CỦA SCHRODINGER CÒN SỐNG.

“Câu đó có nghĩa là gì?” Lucy hỏi, đọc dòng chữ trên áo.

“Đó là nguyên lý cơ bản của thuyết lượng tử.” Sam đặt một chiếc túi đồ dùng bằng nhựa trên sàn, và nhấc chiếc khay ra khỏi lòng của Lucy. “Schrodinger là một nhà khoa học đã áp dụng thí nghiệm về một con mèo được đặt trong một chiếc hộp cùng một nguồn phóng xạ và một lọ độc dược, để chứng minh bằng cách nào một lời bình phẩm tác động đến một kết quả.”

(*Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng nghĩ ra bởi Erwin Schrödinger để cho thấy sự thiếu hoàn hảo của những cách hiểu về cơ học lượng tử vào thời của ông, khi suy diễn từ các hệ vật lý vi mô sang các hệ vật lý vĩ mô. Giải thích về thuyết đa vũ trụ. Theo thuyết này, mọi sự kiện đều là điểm rẽ nhánh. Trạng thái sống và chết của mèo nằm trên hai nhánh của vũ trụ, cả hai nhánh đều có thật, nhưng không tương tác với nhau. Thí nghiệm như sau : Một con mèo được nhốt vào trong hòm sắt, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hòm sắt và mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, mèo sẽ vẫn sống. Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau. Với thí nghiệm này, Schrödinger đã hỏi: khi nào thì một hệ lượng tử ngừng tồn tại ở trạng thái chồng chập của các trạng thái cơ bản và trở thành một trong số các trạng thái cơ bản? Trường phái Copenhagen cho rằng chỉ khi có sự can thiệp của người quan sát thì trạng thái của hệ lượng tử mới xác định. Trong thí nghiệm tưởng tượng này bản thân con mèo phải là quan sát viên (nếu nó sống, nó chỉ nhớ là mình đã luôn sống) hoặc là sự tồn tại của nó ở một trạng thái xác định đòi hỏi sự can thiệp của một quan sát viên bên ngoài. Như vậy dường như chính sự tác động của quan sát viên quyết định trạng thái của mèo. Điều này là không thể chấp nhận được với Albert Einstein, người cho rằng trạng thái của con mèo là độc lập với việc quan sát.)

“Điều gì xảy đến cho con mèo?”

“Em có thích mèo không?”

“Có.”

“Vậy thì em sẽ không muốn anh nói về nguyên lý đó đâu.”

Cô nhăn mặt. “Anh không có chiếc áo nào mang tính lạc quan sao?”

“Cái này mang tính lạc quan mà,” Sam nói. “Anh chỉ không thể nói với em lý do tại sao, hoặc em sẽ cằn nhằn về con mèo.”

Lucy cười khúc khích. Nhưng khi Sam tiến lại gần giường và với tay đến những tấm đắp, cô rơi vào im lặng và co người lại, trái tim cô tròng trành tăng tốc.

Sam buông những tấm vải lanh phủ giường ngay tức khắc, vẻ mặt anh trung lập một cách thận trọng. Anh nghiên cứu cô, ánh mắt anh hạ xuống đô cánh tay bắt chéo siết chặt của cô. “Trước khi chúng ta làm điều này,” anh nói lặng lẽ, “chúng ta hãy giải quyết con voi trong phòng* cho xong nhé.”

(* Con voi trong phòng : Người Mỹ hay dùng ẩn dụ này để nói về vấn đề rắc rối to đùng đang tồn tại giữa họ nhưng giả bộ lờ đi như không hề có  - Ct của Sẻ)

“Ai là con voi?” Lucy nói với vẻ cảnh giác.

“Không ai là con voi hết. Con voi là sự việc ngượng nghịu kinh khủng khi giúp một phụ nữ tắm mà anh chưa có sex với cô ấy trước.”

“Em không định có sex với anh chỉ để việc tắm táp dễ dàng hơn đâu.”

Điều đó lôi kéo được một nụ cười ngắn từ anh. “Đừng biến nó thành chuyện cá nhân như thế, nhưng em đang mặc đồ bệnh viện được in những con vịt vàng nho nhỏ, và cũng còn bị băng bó và thâm tím nữa. Vì thế em chẳng chịu trách nhiệm gì với dục tính của anh hết. Em cũng đang dùng thuốc, điều đó khiến em còn không thể ra những quyết định nhân danh chính em nữa. Tất cả những thứ đó có nghĩa là hoàn toàn không có cơ hội để anh có được bất kỳ tiến triển nào đối với em hết.” Anh ngừng lại. “Điều đó có làm em cảm thấy tốt hơn không?”

“Có, nhưng…” Đôi má của Lucy bừng cháy. “Trong lúc anh giúp em, hẳn là anh được nhìn thoả thích.”

Gương mặt anh nghiêm trang, nhưng sự thích thú lẩn lút trong những góc môi anh. “Đó là một nguy cơ mà anh mong có được.”

Lucy thở dài nặng nề. “Em đoán chẳng có cách nào khác.” Cô đẩy những tấm phủ ra và cố ngồi dậy.

Sam đến bên cô ngay lập tức, quàng cánh tay anh sau lưng cô. “Không, để anh làm cho. Em sẽ làm đau chính mình nếu em không cẩn thận. Anh sẽ giúp em đến cạnh giường. Tất cả những gì em phải làm là ngồi lên và để chân em treo cao – phải rồi, như thế.” Hơi thở của anh ngừng lại đột ngột khi Lucy túm lấy mép của chiếc áo bệnh viện, thứ được neo lại trên hông cô. “Được rồi.” Anh bắt đầu thở lại. “Chúng ta không cần phải lấy nẹp ra. Nhưng y tá nói phải bọc nó trong tấm nhựa khi em tắm, để giữ cho nó không bị ướt.” Anh với tay đến túi đồ và kéo ra một cuộn lớn màng bọc không phủ keo trong suốt gắn với một tay cầm bằng kim loại.

Lucy lặng lẽ đợi trong lúc Sam tiến hành quấn toàn bộ cẳng chân của cô. Sự động chạm của anh khéo léo và cẩn thận, nhưng những cái chải nhẹ không thường xuyên của đầu ngón tay trên gối và phía sau bắp chân đã gởi những cảm giác râm ran dọc theo da cô. Đầu anh khom xuống bên trên chân cô, mái tóc dày và sẫm màu. Lén lút, cô nghiêng người để bắt lấy hương thơm bay lên từ sau cổ anh, một mùi thơm của mùa hè, giống như mặt trời và cỏ mới cắt.

Khi phần chân đã được bao phủ vừa ý Sam, anh ngước nhìn lên từ vị trí khuỵu gối trên sàn. “Cảm thấy nó thế nào? Có chặt quá không?”

“Nó hoàn hảo.” Lucy nhận ra màu sắc của anh sẫm hơn, đỉnh cao trên gò má anh bóng lên bên dưới làn da rám nắng màu gỗ hồng mộc. Và anh không thở đều. “Anh đã nói là em không chịu trách nhiệm gì đối với dục tính của anh hết,”

Sam cố trông có vẻ ăn năn. “Rất tiếc. Nhưng việc quấn chân em trong màng bọc bảo vệ là điều vui vẻ nhất mà anh có từ khi học đại học.” Khi anh đứng dậy và nhấc Lucy lên, cô tự động bám chặt vào anh, nhịp tim cô đập nhanh khi cảm nhận sức mạnh ung dung của anh.

“Anh có cần… ờ, dịu xuống không?” Cô hỏi một cách tế nhị.

Sam lắc đầu, một vẻ thích thú rầu rĩ lung linh trong mắt anh. “Chúng ta vừa thừa nhận đây là hình thái mặc định của anh trong suốt thời gian tắm táp. Đừng lo – anh vẫn sẽ không thực hiện bất kỳ tiến triển nào với em đâu.”

“Em không lo. Em chỉ không muốn anh làm rớt em xuống thôi.”

“Sự kích động tính dục không lấy mất sức mạnh thể lý của anh,” anh xác nhận với cô. “Năng lực trí tuệ thì có. Nhưng anh không cần có nó để giúp em tắm.”

Lucy mỉm cười hoài nghi và bám chặt bờ vai cường tráng của anh khi anh mang cô vào trong phòng tắm. “Anh có thể trạng rất tuyệt.”

“Đó là nhờ vườn nho đấy. Mọi thứ đều dùng chất hữu cơ, điều đó đòi hỏi rất nhiều những công việc tay chân – xới và cuốc đất – thay vì sử dụng thuốc trừ sâu. Tiết kiệm được bao nhiêu là phí tổn cho thẻ thành viên phòng luyện tập thể hình.”

Anh lại sợ hãi nữa rồi, nói năng có hơi quá nhanh. Điều đó khiến Lucy thấy thú vị. Trong chừng mực quen biết của cô với Sam, anh dường như rất mực điềm tĩnh. Cô đã nghĩ rằng anh sẽ đối phó với tình huống như thế này với sự vững vàng. Thay vì thế, dường như anh cũng hồi hộp gần như cô trước sự thân mật ép buộc này.

Phòng tắm được trang trí theo phong cách sáng sủa và ngăn nắp, với đá lát màu ngà và những chiếc tủ ngăn kéo bằng gỗ nhạc ngựa, và một chiếc gương có khung bao lớn phía trên bệ bồn rửa. Sau khi hạ thấp Lucy trên một chiếc ghế nhựa trong buồng tắm đứng, Sam hướng dẫn cô cách xoay tay nắm kiểm soát vòi sen. “Ngay khi em vét sạch ở đây,” anh nói, trao cho cô vòi sen cầm tay, “chỉ cần thả áo choàng và váy ra bên ngoài buồng tắm, và mở nước. Cứ tắm bao nhiêu lâu em muốn. Anh sẽ đợi ngay bên ngoài cánh cửa. Nếu em gặp bất kỳ rắc rối nào, hay cần bất cứ điều gì, chỉ cần la lên thôi.”

“Cám ơn.”

Sự đau đớn chồng chất từ tai nạn khiến Lucy nhăn mặt và rên rỉ khi cô cử động trên chiếc ghế đẩu và ném chiếc áo choàng xuống sàn xa khỏi buồng tắm. Cô mở nước, điều chỉnh độ nóng, và hướng vòi phun trên thân thể. “Ow,” cô nói, khi những vết cắt và trầy xước bắt đầu nhức nhối. “Ow, ow…”

“Gì thế?” Cô nghe Sam hỏi từ bên ngoài cửa phòng.

“Nó đau và cảm thấy rất tuyệt cùng một lúc.”

“Cần giúp không?”

“Không, cám ơn.”

Quả là một nỗ lực lớn cho chuyển động xoa xà phòng và kỳ cọ. Cuối cùng Lucy khám phá ra rằng tiến trình gội đầu là quá sức để chiến đấu. “Sam,” Cô nói trong tâm trạng não nề.

“Gì ?”

“Em cần giúp.”

“Với điều gì?”

“Tóc em. Em không thể tự gội được. Anh có phiền vào trong này không?”

Một khoảng do dự khá lâu. “Em không tự mình làm điều đó được ư?”

“Không. Em không thể với tới chai xà bông, và cánh tay phải của em đang bị đau, thật khó để gội mớ tóc này bằng một tay.” Khi cô nói, Lucy tắt nước và thả vòi tắm xuống sàn. Đầy đau khổ, cô kéo khăn tắm quấn quanh bản thân.

“Được rồi,” cô nghe anh nói. “Anh đang vào đây.”

Khi Sam vào trong phòng tắm, anh trông có vẻ giống như một người đàn ông vừa bị triệu tập cho nhiệm vụ bồi thẩm*. Bước vào trong buồng tắm đứng, anh nhặt chiếc vòi tắm lên. Anh lóng ngóng với nó, điều chỉnh áp lực và nhiệt độ. Lucy không thể ngăn bản thân lưu ý rằng nhịp thở của anh lại thay đổi lần nữa, và cô nói, “Với tiếng dội âm ở đây, anh nghe có vẻ giống hệt Darth Vader*.”

(*Bồi thẩm : Ở Mỹ, để tránh tình trạng lạm dụng quyền hạn và xử oan của hệ thống tư pháp, những án tù từ sáu tháng trở lên phải được xử công khai tại toà án cùng với bồi thẩm đoàn. Các bồi thẩm viên được lựa chọn ngẫu nhiên từ các công dân được xem là gương mẫu trong vùng, được triệu tập, hội ý và cách ly trong suốt thời gian xét xử như là một nghĩa vụ công dân, không được phép từ chối nếu không có lý do chính đáng. Kết quả thuận hay chống của bồi thẩm đoàn là khách quan khi nghe xét xử và là kết quả phán quyết cuối cùng – Ct của Sẻ)

(*Darth Vader : Nhân vật phản diện xấu xa đầy quyền lực, nửa người nửa máy trong bộ phim Star War, luôn deo mặt nạ thở- Ct của Sẻ)

“Anh không thể ngăn được điều đó,” anh nói cáu kỉnh. “Với việc em ngồi đó ửng hồng và bốc hơi…”

“Em rất tiếc.” Cô ngước nhìn anh với vẻ hối lỗi. “Em hy vọng rằng việc ở trong hình thái mặc định ấy không gây đau đớn.”

“Không phải bây giờ.” Bàn tay Sam trượt vòng ra sau đầu cô, cào vào da đầu. Khi cô ngước nhìn vào trong đôi mắt màu lam-lục ấy, anh nói, “Nó chỉ đau khi anh không thể làm được gì về điều đó.”

Cách anh đang giữ đầu cô, âm thanh thô ráp-êm ái của giọng anh, gây ra một cú lộn nhào đáp ứng của khoái cảm sâu trong dạ dày cô. “Anh đang tán tỉnh em,” Cô nói.

“Anh rút lại điều đó.” Anh nói ngay lập tức.

“Quá trễ rồi.” Cô mỉm cười rồi nhắm mắt lại và để anh gội đầu cho cô.

Thật tuyệt như thiên đường, ngồi đó trong lúc Sam xoa xà bông trên tóc cô, những ngón tay mạnh mẽ của anh chà xát da đầu cô. Anh bỏ thời gian chăm sóc tỉ mỉ, cẩn trọng không để nước hoặc bọt xà bông vào trong mắt cô. Mùi thơm bạc hà- hương thảo của xà bông thấm đẫm bầu không khí đầy hơi nước… Đó là những gì cô ngửi được trên anh lúc sớm, cô nhận ra. Cô hít thở sâu và ngửa đầu ra sau, thư giãn.

Cuối cùng Sam tắt nước và treo vòi xịt trên giá treo tường. Lucy vắt nước thừa khỏi tóc bằng tay cô. Ánh mắt cô di chuyển trên quần áo của Sam, ẩm ướt và lốm đốm nước, chiếc quần jeans của anh ướt sũng ở vùng gấu quần. “Em làm anh ướt hết rồi,” Cô nói với vẻ xin lỗi.

Sam nhìn chằm chằm xuống cô, ánh mắt anh nấn ná tại chỗ chiếc khăn ướt rũ xuống ngang qua ngực cô. “Anh sẽ sống sót thôi mà.”

“Em chẳng có gì để mặc lúc này hết.”

Anh tiếp tục nhìn cô. “Anh rất tiếc khi nghe điều đó.”

“Anh có thứ gì mà em có thể mượn không?” Với sự thiếu đáp ứng của anh, Lucy vẫy bàn tay giữa họ. “Sam. Rời khỏi phe bóng tối đi nào.”

Sam chớp mắt, sự trống rỗng đờ đẫn rời khỏi mắt anh. “Anh có thể đào bới được một chiếc áo tthun sạch sẽ.”

Với sự trợ giúp của Sam, Lucy quấn tóc trong một kiểu khăn xếp. Anh giữ cô vững vàng, túm nhẹ hông cô khi cô lấy thăng bằng trên một chân và đánh răng tại bồn rửa mặt. Khi cô làm xong, anh mang cô đến giường, trao cho cô chiếc áo thun, và quay lưng lại một cách lịch thiệp khi cô mặc áo. Chiếc khăn quấn đầu bị tuột xuống, sức nặng của nó kéo giật vào tóc cô. Lucy kéo nó ra và chải bằng ngón tay vào những lọn tóc rối ẩm ướt. “Thứ này là gì thế?” Cô hỏi, liếc vào những ô vuông và những ký tự che phủ trước chiếc áo.

“Bảng tuần hoàn các nguyên tố hoá học.” Sam khuỵu xuống để lấy đi lớp bọc bao phủ khỏi thanh nẹp của cô.

“Ôi, tuyệt. Em ghét việc đi đâu đó và không biết ký hiệu hoá học của nguyên tố Rhodium.”

“Rh,” Sam nói, dùng một cặp kéo nhỏ để cắt xuyên qua những lớp nhựa ướt.

Lucy mỉm cười. “Làm sao anh biết điều đó thế?”

“Nó nằm trên ngực trái của em.” Sam ném mớ băng nhựa bị cắt bỏ xuống sàn và xem xét thanh nẹp. “Nếu em thấy khoẻ, anh sẽ mang em xuống lầu để thay đổi phong cảnh. Bọn anh có một chiếc trường kỷ lớn, một chiếc TV màn hình phẳng, và Renfield sẽ bầu bạn với em.”

Khi cô quan sát ánh sáng ban ngày chơi đùa trên tóc anh, Lucy phát hoảng trước những cảm xúc đang tràn qua cô, thứ gì đó vượt xa hơn lòng biết ơn hay sự hấp dẫn thể chất đơn thuần. Nhịp tim cô nhảy lên vài bậc ngay lập tức, và cô thấy bản thân đang khao khát, mong mỏi những thứ không thể.

“Cám ơn anh,” Cô nói. “Vì đã chăm sóc em.”

“Không có chi.”

Chầm chậm, Lucy vươn tay lên đầu anh, lồng những ngón tay vào trong những lọn tóc dày đẹp đẽ ấy. Thật tuyệt không thể diễn tả thành lời khi được chạm vào anh. Cô muốn khám phá anh, xem xét mọi thứ đã cấu tạo nên anh.

Cô đã nghĩ rằng Sam sẽ phản đối. Thay vì thế, anh đứng yên, đầu anh cúi xuống. Đang vuốt ve xuống vùng gáy rắn chắc trên cổ anh, cô nghe tiếng thở của anh đứt đoạn.

“Thật là rắc rối,” Lucy nói dịu dàng. “Phải không?”

Sam ngước nhìn cô, hàng mi che khuất một nửa màu xanh siêu phàm ấy, vẻ mặt anh căng thẳng. Anh không trả lời. Anh không phải trả lời. Sự thật lơ lửng trong ánh mắt họ đang chia sẻ, trong giữa họ, và lấp đầy phổi họ trong từng hơi thở.

Dứt khoát là rắc rối. Loại rắc rối không bị tác động bởi những thanh nẹp hoặc băng quấn, hay sự chăm sóc người bệnh.

Sam lắc đầu như thể để xoá sạch điều đó, và với tay lấy những miếng màng phủ, “Anh sẽ để em nghỉ ngơi trong ít phút, trong lúc anh…”

Trong một khoảnh khắc thiếu suy nghĩ, Lucy quấn tay quanh cổ anh và tìm kiếm miệng anh. Thật điên khùng, khinh suất, nhưng cô không quan tâm. Sam mất tất cả nửa giây để đáp lại, miệng anh khoá chặt trên miệng cô, một tiếng rên rỉ mờ nhạt thoát khỏi cổ họng anh.

Anh đã hôn cô trước đây, nhưng lần này hoàn toàn khác. Đây là một cơn mơ tỉnh thức về nụ hôn, một cảm giác lộn nhào mà không gì có thể giữ cô được. Đôi mắt cô khép lại che đi những hình ảnh bên ngoài ô cửa sổ, biển xanh, mặt trời rực rỡ. Đôi cánh tay Sam vòng qua lưng cô, chống đỡ cho cô, trong lúc môi anh giam giữ môi cô với những góc độ khác nhau và hấp thu những âm thanh nho nhỏ trườn ra từ cổ họng cô. Cô mềm rũ, đúc khuôn trong ngực anh, không thể đủ gần. Kéo bờ môi ra khỏi miệng cô, Sam hôn xuống cổ, dùng lưỡi và cạnh răng khi anh rê xuống bờ vai cô. “Anh không muốn làm đau em,” anh nói trên da cô, “Lucy, em không…”

Cô mụ mẫm tìm kiếm miệng anh, chà đôi môi hé mở ngang qua quai hàm vừa mới cạo cho đến khi Sam rùng mình và hôn cô trở lại. Miệng anh dỗ dành thô bạo, tìm kiếm sâu hơn cho đến khi Lucy túm chặt lấy lưng áo anh trong đôi tay run rẩy.

Một bàn tay anh đẩy xuống bên dưới viền áo của cô, những ngón tay anh mát và rắn chắc trên vùng da đang bừng cháy bên lườn cô. Đôi bầu vú của cô nhức nhối bên dưới lớp trang phục lỏng lẻo, đôi đỉnh của chúng săn lại hưởng ứng sự động chạm của anh. Cô dò dẫm bàn tay anh, thúc giục chúng hướng lên phía trên. “Làm ơn…”

“Không. Chúa ơi, Lucy…” Anh ngừng lại với một lời nguyền rủa nho nhỏ và kéo giật áo của cô trở lại chỗ cũ. Ép buộc bản thân buông cô ra, anh chà cả hai bàn tay trên mặt như thể vừa thức dậy từ một giấc ngủ sâu. Khi Lucy với tới anh lần nữa, anh bắt lấy cổ tay cô theo phản xạ và giữ chúng khoá chặt trong đôi tay anh.

Sam giữ khuôn mặt ngoảnh đi, cổ họng anh chuyển động với những động tác nuốt xuống. “Làm gì đó đi,” anh thì thầm. “Hoặc anh sẽ…”

Đôi mắt Lucy mở lớn khi cô nhận ra anh đang đấu tranh để kiểm soát. “Làm gì… anh muốn em làm gì…?”

Khi Sam có thể trả lời được, một dấu hiệu chế diễu lẫn vào trong giọng anh. “Thứ gì đó xao lãng sẽ tuyệt đấy.”

Lucy nhìn xuống bảng phân loại tuần hoàn che phủ phía trước ngực áo của cô. “Thuỷ tinh ở chỗ nào?” Cô hỏi, cố đọc các nguyên tố hoá học bên trên đó.

“Không có trên bảng tuần hoàn đâu. Thuỷ tinh là một hợp chất. Phần lớn nó là Silica, chất gì đó… Anh không thể suy nghĩ cho đúng được. Nó là SiO2. Đây…” Anh chạm vào ô Si, thứ tình cờ nằm phía cao trên ngực phải của cô. “Và đây.” Ngón tay cái của anh chải nhẹ chữ O trên ngực trái của cô, sát đỉnh ngực.

“Thuỷ tinh cũng có sodium carbonate,” Cô nói.

“Anh nghĩ đó là…” Sam ngừng lại, đấu tranh để tập trung. “…Na2CO3.” Anh nghiên cứu phía trước chiếc áo và lắc đầu. “Anh không thể chỉ cho em sodium carbonate. Khu vực nguy hiểm.”

“Calcium oxide thì sao?”

Ánh mắt anh quét qua ngực áo cho đến khi anh tìm thấy chúng. Anh lắc đầu. “Anh sẽ đè em nằm xuống trong khoảng năm giây mất.”

Cả hai người họ nhìn chằm chằm vào vòng kim loại xù xì của chiếc chuông cửa mang phong cách xoay tròn thời Victoria.

Sam rời khỏi phòng với một tiếng gầm gừ, di chuyển chậm chạp. “Khi anh nói anh không định tạo ra bất kỳ bước tiến nào đối với em…” Anh mở cửa và đứng lại tại ngưỡng cửa, hít vào vài hơi thở sâu. “Anh đang lên kế hoạch điều đó trở thành một sự sắp đặt nghịch đảo. Từ bây giờ trở đi, không động chạm nữa. Hiểu không?”

“Vâng, nhưng anh sẽ chăm sóc em bằng cách nào nếu…”

“Không phải tay anh.” Sam nói. “Mà là tay em.”


***


Chuông cửa đã reo vài lần trong lúc Sam đi xuống lầu. Sức nóng và sự khuấy động vẫn trào dâng trong anh, khiến anh không thể suy nghĩ gì được. Anh muốn Lucy, muốn chiếm lấy cô chậm rãi và nhìn sâu vào trong mắt cô khi anh di chuyển trong cô, và làm điều đó trong nhiều giờ.

Vào lúc Sam đi đến cửa trước, tâm trạng của anh đã dịu xuống một cách hiệu quả đủ để cho phép anh suy nghĩ rõ ràng. Anh đối mặt với em trai anh, Alex trông có vẻ giận dữ hơn và thiếu ăn hơn thường lệ, bộ khung xương lỏng khỏng dưới lớp quần áo. Rõ ràng là Alex đã không trông mong gì vào kết quả của vụ ly hôn.

“Sao anh lại khoá cái cửa chết tiệt này thế?” Alex hỏi.

“Này, Al,” Sam nói sẵng, “Anh cũng vui khi gặp em. Chìa khoá mà anh đưa cho em đâu rồi?”

“Nó ở trong xâu chìa khoá khác. Anh đã biết là em sẽ đến vào sáng nay… Nếu anh muốn công việc miễn phí được làm trong nhà anh, điều ít nhất anh có thể làm là không khoá cửa chứ.”

“Anh có vào thứ khác trong đầu quan trọng hơn là đợi chú mày xuất hiện.”

Alex vượt qua anh, mang theo một hộp dụng cụ bằng kim loại kiểu cũ. Như thường lệ, cậu ta đi thẳng vào bếp, rót cho chính mình một tách café đen nóng hổi, uống cạn không chút khách sáo, và đi đến bất cứ chỗ nào của ngôi nhà mà cậu ta tình cờ đang làm việc. Cho đến bây giờ, cậu ta từ chối lấy tiền công cho công việc đã làm, bất chấp sự kiện rằng cậu ta có thể có cả một gia tài khi làm công việc tương tự cho bất kỳ ai khác. Alex là một nhà phát triển địa ốc, nhưng cậu ta bắt đầu bằng công việc thợ mộc, và chất lượng tay nghề của cậu ta thì không chê vào đâu được.

Alex đã trải qua rất nhiều giờ cho ngôi nhà, lột bỏ các bức tường, sửa chữa các chỗ nứt trong lớp vữa hồ, phục hồi các vật dụng bằng gỗ, các linh kiện kim loại, sàn nhà. Thỉnh thoảng cậu làm lại những công việc mà Mark hoặc Sam đã làm rồi, bởi vì không ai có thể xứng tầm với tiêu chuẩn quá quắt của cậu ta. Chính xác thì tại sao Alex lại mong muốn trải qua quá nhiều sức lực cho ngôi nhà là thứ thật quái lạ đối với các anh em khác của nhà Nolans.

“Anh nghĩ đó là ý tưởng về sở thích thư giãn riêng của chú ấy.” Mark nói.

“Nếu tất cả chỉ có thế,” Sam đáp, “nếu chỉ bởi vì chú ấy không uống trong khi làm việc. Căn nhà này có thể là thứ duy nhất giữ cho lá gan của chú ấy không bị biến thành thạch Jell-O*.”

(*Jell-O : thương hiệu của một món tráng miệng thạch trái cây của hãng Kraft Foods – USA)

Bây giờ, khi anh quan sát người em trai băng ngang qua hành lang, Sam nghĩ dấu hiệu căng thẳng và say sưa đã bắt được cậu ta. Vợ cũ của Alex, Darcy, không thể gọi là loại người phụ nữ đảm đang, nhưng ít nhất cô ta đã để cho cậu ấy đưa đi ăn tối vài lần một tuần. Sam tự hỏi không biết Alex ăn bữa cuối cùng nghiêm chỉnh là khi nào.

“Al, sao em không để anh chiên cho em vài quả trứng trước khi bắt đầu làm việc nhỉ?”

“Không đói. Chỉ muốn uống café thôi.”

“Được rồi.” Sam theo sau cậu ta. “Nhân tiện… Anh sẽ rất cảm kích nếu em giữ tiếng ồn ở mức độ thấp hôm nay. Anh có một người bạn đang ở đây, và cô ấy cần nghỉ ngơi.”

“Nói cô ấy mang tàn dư chè chén của cô ấy đi nơi khác đi. Em có vài công việc cưa cắt phải làm.”

“Làm sau đi.” Sam nói. “Và đó không phải là tàn dư chè chén. Cô ấy đã gặp nạn hôm qua.”

Trước khi Alex có thể đáp, chuông cửa vang lên lần nữa.

“Đó có lẽ là một trong những người bạn của cô ấy,” Sam lầm bầm. “Cố đừng là một tên khốn nhé, Alex.”

Alex bắn cho anh một ánh mắt biết nói và hướng đến bếp.

Lắc đầu, Sam quay lại cửa trước. Người khách hoá ra là một cô nàng tóc vàng hoe nhỏ nhắn với thân hình bốc lửa trong quần lửng và giày đế bằng, áo không tay với hàng nút phía trước được thắt gút lại ở ngang eo. Với thân hình nảy nở, đôi mắt xanh to tròn, và những lọn tóc loăn xoăn ôm sát cằm, cô trông giống một ngôi sao điện ảnh kiểu cũ, hoặc có lẽ là một vũ công của Busby Berkeley*.

(Busby Berkeley William Enos là một đạo diễn điện ảnh - âm nhạc, biên đạo múa. Bekerley nổi tiếng với những film âm nhạc được biên đạo rất hoành tráng và công phu với số lượng rất lớn các vũ công múa tạo hình phức tạp theo mô hình hình học kiểu kính vạn hoa.)

“Em là Zoe Hoffman,” Cô rạng rỡ nói. “Em mang vài thứ đến cho Lucy. Giờ có phải thời điểm tốt để thăm viếng không? Em có thể trở lại sau…”

“Bây giờ là thời điểm tốt.” Sam mỉm cười với cô. “Vào trong đi nào.”

Zoe mang theo một khay lớn bánh muffin toả ngát hương thơm ngọt ngào nồng ấm. Khi vào bên trong, cô vấp chân tại ngưỡng cửa và Sam vươn tay môt cách tự động để giữ vững cô.

“Em thật vụng về quá,” cô vui vẻ nói, một lọn tóc vàng mềm mại đung đưa ngang qua mắt cô.

“Tạ ơn Chúa là em đã không mất thăng bằng hoàn toàn,” Sam nói. “Anh ghét phải lựa chọn giữa việc cứu em hay là bánh muffin.”

Cô trao khay cho anh và theo sau anh vào bếp. “Lucy thế nào?”

“Tốt hơn anh mong đợi. Cô ấy khá ổn tối qua, nhưng ngày hôm nay cô ấy bị đau. Vẫn còn dùng thuốc giảm đau.”

“Anh thật tốt khi chăm sóc bạn ấy thế này. Justine và em rất cảm kích.”

Zoe khoác cho thân hình hấp dẫn của cô ấy một thái độ có lỗi thầm kín, đôi vai cô khom khom về phía trước. Cô bẽn lẽn đến khó hiểu đối với một phụ nữ xinh đẹp hiển nhiên như thế. Có lẽ đã có những rắc rối – Sam đoán rằng hẳn cô đã phải chia sẻ khá nhiều những lời đề nghị vụng về từ những loại đàn ông sai lạc.

Họ bước vào trong gian bếp lớn, với những bộ lò nấu tráng men trong hốc thụt lát đá màu kem, những hộc kệ bếp mặt trước bằng kính, và sàn bằng gỗ óc chó sẫm màu. Ánh mắt kinh ngạc của Zoe lướt từ trần nhà với những vì kèo cao đến chiếc bồn rửa kiểu nhà nông trại khổng lồ bằng đá hoạt thạch. Nhưng đôi mắt cô mở rộng và biểu hiện trở nên trống rỗng khi Alex xoay người khỏi máy pha café để đối diện với họ. Sam tự hỏi cô sẽ làm gì với em trai anh, kẻ chẳng khác gì quỷ Satan với dư âm chè chén.

“Xin chào.” Zoe nói với giọng nhỏ nhẹ sau khi Sam giới thiệu họ. Alex đáp lại bằng một cái gật đầu cộc lốc. Chẳng ai trong số họ tạo nên một động thái cho việc bắt tay chào hỏi. Zoe quay lại Sam. “Anh có tình cờ có một cái dĩa đựng bánh cake để em có thể sắp những chiếc bánh muffin này ra không?”

“Nó ở trong một trong những hộc tủ gần tủ lạnh Sub-Zero. Alex, em có thể lấy giúp cô ấy trong lúc anh lên lầu để báo cho Lucy không?” Sam liếc Zoe. “Anh sẽ tìm hiểu xem liệu cô ấy muốn ngồi trong phòng sinh hoạt chung dưới đây, hay gặp em trên lầu.”

“Dĩ nhiên,” Zoe nói, và đi đến bên kệ tủ bếp.

Alex sải bước đến ngưỡng cửa ngay khi Sam vừa đến đó. Cậu ta hạ thấp giọng. “Em có việc phải làm. Em không có thời gian để trò chuyện huyên thuyên với cô nàng Betty Boop* đâu.”

(*Betty Boop : Một nhân vật nữ trong tuyện tranh và loạt film hoạt hình cùng tên, với tóc xoăn, mắt to, thân hình nhỏ nhắn nhưng khêu gợi, tuy hơi ngốc nghếch, biểu tượng cho tình dục của những năm 1930)

Từ cách đôi vai Zoe cứng lại, Sam thấy rằng cô đã nghe được lời nhận xét. “Al,” anh nói êm ái, “chỉ giúp cô ấy tìm cái dĩa chết tiệt ấy thôi mà.”


***


Zoe tìm thấy chiếc dĩa thuỷ tinh có nắp đậy hình vòm bằng thuỷ tinh trong một hộc tủ, nhưng nó quá cao đối với tầm với của cô. Cô ngắm nghía nó với một cái cau mày, đẩy ra sau lọn tóc loăn xoăn cứ dai dẳng phủ qua mắt cô. Cô nhận ra Alex Nolan đã tiến đến gần cô từ phía sau, gởi một cơn rùng mình vừa nóng vừa lạnh dọc theo xương sống của cô. “Nó ở trên đó.” Cô nói, di chuyển sang bên cạnh.

Anh lấy xuống một cách dễ dàng, và đặt chiếc dĩa và lồng đậy trên mặt quầy đá. Anh ta cao và gầy trơ xương, như thể đã không ăn uống đầy đủ trong nhiều tuần. Nét tàn nhẫn trên gương mặt không hề làm giảm đi vẻ đẹp trai hoang đàng của anh. Hoặc có lẽ chúng không tàn nhẫn, mà là cay đắng. Đó là một gương mặt mà nhiều phụ nữ sẽ thấy thu hút, nhưng chúng khiến Zoe lo sợ.

Dĩ nhiên, phần lớn đàn ông đều làm cô sợ.

Zoe nghĩ, với nhiệm vụ đã làm xong, Alex sẽ rời khỏi bếp. Cô hết sức hy vọng anh sẽ làm điều đó. Thay vì thế, anh ở lại đó với một tay chống trên quầy bếp, chiếc đồng hồ đắt tiền sáng lấp lánh trong ánh nắng từ những ô cửa sổ nhiều tầng.

Cố lờ anh đi, Zoe đặt chiếc dĩa thuỷ tinh bên cạnh khay bánh muffin. Cẩn thận, cô lấy từng chiếc bánh và đặt chúng vào trong dĩa. Hương thơm của trái việt quất nóng hổi, của đường trắng, của bơ, lan toả ngọt ngào. Cô nghe thấy Alex hít một hơi thở sâu, rồi một hơi nữa.

Bắn một cái liếc cảnh giác vào anh, cô nhận ra những vết lõm hình nửa vầng trăng sẫm màu bên dưới cặp mắt xanh sống động ấy. Anh mang dáng vẻ của một người đàn ông đã không ngủ trong nhiều tháng. “Anh có thể đi bây giờ,” Zoe nói. “Anh không phải trò chuyện huyên thuyên gì đâu.”

Alex không bận tâm đến việc xin lỗi về sự thô lỗ lúc trước của anh. “Em đặt cái gì vào trong đó thế?” Nghe như thể anh đang kết tội, ngờ vực.

Zoe đã sửng sốt đến mức gần như không thể nói năng được. “Trái việt quất. Tự lấy đi, nếu anh muốn một cái.”

Anh lắc đầu và với tay lấy tách café của anh.

Cô không thể không lưu ý đến sự run rẩy của bàn tay anh, cơn run đang lan truyền qua chiếc tách bằng sứ. Ngay lập tức Zoe hạ thấp ánh mắt xuống. Điều gì đã khiến cho bàn tay của người đàn ông này run rẩy như thế? Một trạng thái sợ hãi ư? Sự lạm dụng chất cồn? Bằng cách nào đó dấu hiệu yếu đuối trên một người có thể tạng ấn tượng như thế rõ ràng mang lại hiệu quả nhiều hơn trên ai đó có dáng vóc nhỏ bé.

Bất chấp cách cư xử khó chịu của anh, bản chất nhân hậu của Zoe đã tự mình quyết định. Cô không bao giờ có thể đi qua một đứa trẻ đang khóc, một con thú bị thương, ai đó có vẻ cô đơn và đói khát, mà không cố làm điều gì đó cho họ. Đặc biệt là một người đói khát, bởi vì nếu như có một thứ Zoe yêu thích hơn mọi thứ khác trên đời, thì đó là cho người ta ăn. Cô yêu vẻ hài lòng rõ rành rành mà người ta có khi thưởng thức được thứ gì đó ngon lành, thứ gì đó được tạo ra và nuôi dưỡng một cách cẩn thận.

Không nói một lời, Zoe đặt một chiếc bánh muffin lên chiếc dĩa lót ly của Alex trong lúc chiếc tách vẫn ở trên tay anh. Cô không nhìn anh, chỉ tiếp tục sắp xếp dĩa. Mặc dù có vẻ như rất có khả năng anh sẽ ném lời mời của cô đi, hoặc nói gì đó xúc phạm, nhưng anh im lặng.

Ở bên ngoài phạm vi tầm nhìn của cô, cô thấy anh cầm chiếc bánh muffin lên.

Anh rời đi với một tiếng lầm bầm cộc cằn mà cô thích gán cho ý nghĩa là một lời chào tạm biệt.


***


Alex đi ra ngoài hiên trước, cẩn thận để cửa trước không bị khoá lại. Chiếc bánh muffin nâng niu trong tay anh, lớp giấy lót thô mộc không tẩy trơn mượt vì bơ dư, mặt phồng lên của chiếc bánh được trải những hạt sỏi bằng bơ đường.

Anh ngồi trong chiếc ghế mây lót nệm, ôm chiếc bánh trong lòng như thể ai đó có khả năng chạy ào đến và cướp nó khỏi anh.

Gần đây, anh có một giai đoạn gay go để ăn uống. Không ngon miệng, không hề muốn nỗ lực, và khi anh xoay sở để cắn và nhai rào rạo thứ gì đó, cổ họng anh thắt chặt lại cho đến khi thật khó để nuốt. Anh luôn thấy lạnh, tuyệt vọng tìm kiếm hơi ấm tạm thời từ rượu, luôn cần nhiều hơn cơ thể anh có thể chịu đựng. Giờ đây, cuộc ly hôn đã được cho phép, có thừa thãi phụ nữ mời gọi bất kỳ sự giải khuây nào mà anh có thể muốn, và anh không hề có hứng thú gì với họ.

Anh nghĩ về cô gái tóc vàng nhỏ nhắn trong bếp, xinh đẹp đến mức khôi hài, với đôi mắt to tròn và khuôn miệng cong cong tuyệt hảo… và bên dưới mớ quần áo đầy nút gọn gàng ấy, những đường cong gây choáng váng có thể sánh ngang với một chuyến cưỡi vòng quay ngựa gỗ thú vị trong công viên. Không phải khẩu vị của anh.

Ngay khi anh cắn một miếng bánh muffin, một sự pha trộn đầy kích thích giữa vị chua và ngọt gần như áp đảo anh. Kết cấu của chiếc bánh rắn chắc nhưng vẫn giống bánh bông lan. Anh ăn chậm rãi, toàn thân anh như đang hấp thu một trải nghiệm. Đó là lần đầu tiên anh có thể thưởng thức thứ gì đó, thật sự trải nghiệm một hương vị, trong nhiều tháng.

Anh hoàn tất miếng cắn cuối cùng với sự kềm chế, trong lúc cảm giác khuây khoả tràn qua anh. Những đường rãnh căng thẳng trên gương mặt anh dịu đi. Anh thề bằng cả cuộc đời anh rằng, Zoe hẳn đã đặt thứ gì đó vào trong chiếc bánh, thứ bất hợp pháp, và anh không phải trả thứ chết tiệt gì. Nó trao tặng anh một cảm giác sảng khoái tuyệt vời… cảm giác được ngâm mình trong bồn tắm ấm áp sau một ngày khó nhọc. Đôi tay anh đã ngừng run.

Anh ngồi yên lặng trong một phút, xem xét các cảm giác, cảm nhận rằng nó ít ra sẽ giữ lại được một thời gian ngắn. Hướng trở lại trong nhà, anh nhặt hộp đồ nghề và lẻn lên cầu thang đến tầng áp mái với sự êm ái của loài mèo. Anh có ý định giữ gìn cảm giác tốt đẹp ấy, quyết định không để bất kỳ ai hoặc bất kỳ thứ gì xen vào.

Trên đường đi, anh vượt qua Sam, đang mang một cô nàng da ngăm trẻ, mảnh mai, với đôi mắt xanh thẳm. Cô nàng được quấn trong một chiếc áo choàng, một chân băng lại cùng một thanh nẹp lớn. “Alex,” Sam nói mà không ngừng lại, “đây là Lucy.”

“Chào.” Alex lầm bầm, cũng không ngừng lại, và tiếp tục đi lên căn gác áp mái trên tầng ba.


***


“Ở đây cậu thấy ổn không?” Zoe hỏi Lucy, sau khi Sam rời đi để họ nói chuyện một mình với nhau.

Lucy mỉm cười. “Tớ thật sự ổn. Như cậu có thể thấy…” Cô ra hiệu về chiếc ghế sofa bọc nhung xanh khổng lồ, những túi đá chườm lạnh mà Sam đã đặt quanh chân cô, tung một tấm mền màu kem tém gọn vào hai bên sườn cô, và cốc nước anh đặt bên cạnh cô. “Tớ được chăm sóc rất tốt.”

“Sam có vẻ tử tế,” Zoe nói, đôi mắt xanh của cô nhấp nháy. “Tử tế y như Justine nói. Tớ nghĩ anh ấy thích cậu.”

“Sam thích phụ nữ,” Lucy đáp tỉnh khô. “Và phải, anh ấy là một chàng trai tuyệt vời.”  Cô ngừng lại trước khi rụt rè thêm vào, “Cậu nên hẹn hò với anh ấy.”

“Tớ ư?” Zoe lắc đầu và trao cho cô ánh mắt trêu chọc. “Có gì đó đang diễn ra giữa hai người kìa.”

“Không có đâu. Sẽ không thể. Sam rất thành thật, Zoe à, và anh ấy đã làm rất rõ, rằng anh ấy sẽ không bao giờ gắn kết lâu dài với một phụ nữ. Và cho dù thật cám dỗ khi chỉ buông thả và vui vẻ với anh ấy…” Lucy lưỡng lự hạ thấp giọng xuống thành một lời thì thầm. “Anh ấy là tay sát gái tệ hại nhất đấy, Zoe. Loại hết sức cám dỗ, cậu sẽ cố thuyết phục bản thân rằng cậu có thể thay đổi anh ấy. Và sau mọi thứ tớ đã trải qua… tớ không đủ mạnh mẽ để bị tổn thương một lần nữa quá sớm như thế.”


“Tớ hiểu.” Nụ cười của Zoe ấm áp và nhân hậu. “Tớ nghĩ cậu thật sáng suốt, Lucy. Đôi khi việc từ bỏ thứ gì đó cậu mong muốn lại là điều tử tế nhất cậu có thể làm cho chính mình.”