Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

Rainshadow 20


CHƯƠNG 20.




“Em sẽ phải dọn dẹp sớm nhé,” Sam nói, hạ thấp hông xuống và quan sát Alex làm việc bên dưới lồng cầu thang bé xíu dẫn ra tầng hai của mái vòm trung tâm của ngôi nhà. Alex đã nạo và làm sạch mọi vết nứt bên dưới lồng cầu thang ọp ẹp, và bây giờ đang ở trong giữa việc đóng những miếng chêm và cạnh của tất cả các mặt bậc và ván đứng của những bậc thang. Vào lúc em trai anh làm xong, lồng cầu thang sẽ vững chắc đủ để chống đỡ một con voi.

“Sao phải làm thế?” Alex hỏi, ngừng việc đóng búa lại.

“Lucy sẽ đến ăn tối.”

“Cho em mười phút, em sẽ làm xóng thứ này.”

“Cám ơn.” Sam lặng ngắm em trai với một cái cau mày, tự hỏi nên nói gì với cậu ấy, làm sao để giúp đỡ cậu ấy.

Alex đang cư xử khá lạ lùng trong những ngày này, rón rén loanh quanh giống như một con mèo sợ hãi. Cả Sam và Mark đã hy vọng việc hoàn tất vụ ly hôn sẽ mang đến đôi chút thư giãn cho Alex. Nhưng thay vì thế, cậu ta lại đang lao xuống dốc. Cậu ta quá gầy và hốc hác. Với những quầng thâm tô điểm quanh mắt giống như thây ma. Thật là một di sản ân phúc về gen di truyền của Alex, bất chấp hốc hác và kiệt sức, cậu ta vẫn đẹp trai một cách ấn tượng. Tại đám cưới của Mark, cậu ta ngồi trong một góc, uống rượu, và phụ nữ vẫn không thể để cậu ta yên.

“Al,” Sam nói, “em không định trở thành đóng phân tệ hại đấy chứ?”

Sự đóng bứa ngừng lại lần nữa. “Em không phê thuốc, nếu đó là điều anh hỏi.”

“Trông em như địa ngục ấy.”

“Em ổn. Chưa bao giờ tốt hơn.”

Sam trao cho cậu ta một ánh mắt ngờ vực. “Quá tốt để nghe.”

Với âm thanh của tiếng chuông cửa, Sam đi xuống tầng dưới để xem ai đến.

Anh mở cửa trước và nhận ra Lucy đến sớm. Ngay lập tức anh biết có gì đó không ổn – cô mang dáng vẻ giống như ai đó thường có khi cái chết xảy đến. “Lucy?” Anh tự động với tay đến cô, và cô lảo đảo lùi lại, nhảy bật ra khỏi anh.

Sam bối rối, nhìn chằm chằm vào cô đầy cảnh giác.

Miệng của Lucy trông có vẻ khô và bị tàn phá, như thể cô đã cắn nó. Và sau đó cô gượng mỉm cười. “Em có vài thứ cần phải nói với anh. Làm ơn đừng cắt ngang, hoặc em sẽ không thể làm trọn được. Thật ra đó là một tin tức rất tuyệt.”

Sam quá rối trí trước vẻ phấn khởi giả mạo của Lucy, rõ ràng che dấu sự khốn khổ bên dưới, thật khó để hiểu được cô đang nói gì với anh. Thứ gì đó về tài trợ nghệ thuật hoặc chương trình… thứ gì đó về một trung tâm nghệ thuật ở New York. Trung tâm nghệ thuật Mitchell. Cô đã chấp thuận. Đó là một tài trợ rất danh giá – loại cơ hội cô đã mong ước trong toàn bộ cuộc đời cô. Nó sẽ kéo dài một năm. Cô sẽ không trở lại đảo nữa.

Rồi cô rơi vào yên lặng và nhìn anh, chờ đợi phản ứng của anh.

Sam dò dẫm tìm từ ngữ. “Đó là một tin tuyệt vời,” anh xoay sở nói. “Chúc mừng.”

Lucy gật đầu, mang trên mặt một nụ cười trông giống như bị giữ chặt bằng những chiếc đinh ghim. Anh bước tới trước để ôm cô, và cô để anh làm như thế chỉ trong thoáng chốc, nhưng tất cả các bó cơ của cô như thể bị thắt gút và cứng lại. Giống như anh đặt cánh tay quanh một bức tượng đá hoa cương lạnh ngắt.

“Em không thể bỏ qua điều đó.” Cô nói lần nữa trong vai anh. “Một cơ hội như thế này…”

“Phải,” Sam buông cô ra. “Em nên làm điều đó. Dứt khoát thế.”

Anh tiếp tục nhìn cô, cố xoay trí óc anh quanh sự kiện rằng Lucy sắp rời khỏi anh. Lucy sắp đi rồi. Cụm từ đó điền đầy anh với một cảm giác tê dại, trống rỗng mà anh đoán là nhẹ nhõm.

Phải. Đã đến lúc. Mối quan hệ của họ đã bắt đầu trở nên phức tạp. Tốt nhất là luôn cắt bỏ mọi thứ khi chúng vẫn còn tốt đẹp.

“Nếu em cần anh giúp đặt những món đồ vào kho…” anh bắt đầu.

“Không, mọi thứ đều ở trong tầm kiểm soát.” Mắt của Lucy trở nên ướt cho dù cô vẫn đang mỉm cười. Cô làm anh choáng váng khi nói. “Sẽ dễ dang hơn nếu em không gặp anh hoặc nói chuyện với anh từ bây giờ trở đi. Em cần một sự chia tay nhanh gọn.”

“Đám cưới của Alice…”

“Em không nghĩ sẽ có đám cưới nữa. Đó là việc tốt, vì lợi ích của Alice. Hôn nhân có đủ khó khăn cho những người thật sự yêu nhau. Em không nghĩ con bé và Kevin có một cơ hội nào như thế. Em không nghĩ…” Cô ngừng lại và buột ra một hơi thở run rẩy.

Khi Lucy đứng đó với những giọt lệ lấp lánh trong mắt, Sam bị siết chặt bởi một cảm giác không quen thuộc, cảm giác tồi tệ nhất anh từng có trong cuộc đời trưởng thành của anh. Bén nhọn nhiều hơn là sợ hãi, đau đớn nhiều hơn là nuối tiếc, trống rỗng nhiều hơn là cô đơn. Anh hình dung một mảnh băng xẻ đôi ngực anh có lẽ có cảm giác giống như thế.

“Em không yêu anh,” Lucy nói trong nụ cươi run rẩy. Trước sự im lặng của anh, cô nói, “Hãy nói với em anh cũng cảm thấy theo cách tương tự đi.”

Nghi thức quen thuộc của họ. Sam phải tằng hắng trước khi gắng gượng nói, “Anh cũng không yêu em.”

Lucy tiếp tục mỉm cười và trao cho anh một cái gật đầu hài lòng. “Em đã giữ lời hứa của em. Không ai bị tổn thương. Tạm biệt, Sam.” Cô quay người và bước xuống những bậc cấp của hiên trước, hơi thiên vị cho chiếc chân bên phải.

Sam đứng trên hiên, quan sát khi Lucy lái xe đi khỏi. Kinh ngạc bởi cuộc chiến ngang bằng của hoảng loạn và giận dữ đã nhấn chìm anh.

Địa ngục gì vừa mới xảy ra vậy?

Chầm chậm anh trở lại bên trong nhà. Alex đang ngồi dưới chân lồng cầu thang chính, đang vỗ về Renfield nằm dưới chân cậu ta.

“Đã xảy ra điều gì thế?” Alex hỏi.

Sam ngồi xuống bên cạnh cậu và kể với cậu mọi thứ, nghe giọng nói của chính mình như thể nó đến từ bên ngoài cơ thể anh. “Bây giờ anh không chắc phải làm gì,” anh cộc cằn nói.

“Quên cô ấy đi và bước tiếp,” Alex nói với vẻ chán ngán. “Đó là những gì anh vẫn luôn làm, đúng chứ?”

“Phải. Nhưng không bao giờ điều đó có cảm giác giống như thế này.” Sam cào tay vào trong tóc cho đến khi nó dựng đứng lên trong những búi hoang dã. Anh cảm thấy phát ốm về mặt thể chất, buồn nôn. Giống như mạch máu anh chứa đầy chất độc. Anh nhức nhối trong mọi bắp cơ. “Anh nghĩ anh đang mắc phải chứng gì đó.”

“Có lẽ anh cần uống một chút.”

“Nếu anh bắt đầu việc đó ngay bây giờ,” Sam nói dữ dội. “Có lẽ anh sẽ không bao giờ ngừng lại. Vì thế, hãy ban cho anh một ân huệ và đừng nói điều đó lần nữa.”

Một thoáng im lặng ngắn tiếp theo sau, “Vì anh đã ở sẵn trong tâm trạng kinh tởm rồi,” Alex mạo hiểm, “Em có vài thứ cần nói với anh.”

“Gì?” Sam cáu kỉnh hỏi.

“Em cần chuyển đến ở cùng anh vào tuần sau,”

“Gì?” Sam hỏi lần nữa, với tông giọng hoàn toàn khác.

“Chỉ trong khoảng vài tháng. Em không còn nhiều tiền mặt, và Darcy đã chiếm ngôi nhà xem như phần dàn xếp. Cô ta muốn em rời khỏi đó trong lúc cô ta cố bán nó.”

“Chúa Hài Đồng.” Sam lầm bầm. “Anh vừa mới tống khứ được Mark đi.”

Alex bắn cho anh một ánh mắt bất an, một bóng tối phiền muộn trong đôi mắt ấy. “Em phải ở lại đây, Sam. Em không nghĩ sẽ ở lâu. Em không thể giải thích lý do tại sao.” Cậu ta do dự, và xoay sở để nói ra một từ chỉ sử dụng đôi lần trong toàn bộ cuộc đời cậu. “Làm ơn.”

Sam gật đầu, ớn lạnh trước ý tưởng rằng lần cuối cùng anh nhìn thấy chính xác dáng vẻ đó trong mắt ai đó, đôi đồng tử đen như màu nửa đêm, sự ảm đạm trừng trừng mở rộng của một linh hồn đã mất, là khi anh nhìn cha anh ngay trước khi ông chết.


***


Không thể ngủ được, Lucy làm việc gần trắng đêm trong xưởng của cô, hoàn thành ô cửa sổ kính ghép màu. Cô không nhận ra nhiều giờ đã trôi qua, chỉ lưu ý thấy bầu trời đã sáng lên và sự hối hả buổi sớm mai của Friday Harbor đã bắt đầu. Ô cửa sổ cây sáng lấp lánh, bằng phẳng và bất động, nhưng mỗi lần cô đặt đầu ngón tay trên nó, cô đều cảm thấy một sức sống huyền ảo toả ra từ thuỷ tinh.

Cảm thấy kiệt quệ nhưng kiên quyết, Lucy đi bộ đến căn condo và tắm rất lâu. Đó là ngày hôm trước đám cưới của Alice. Tối nay bữa tối diễn tập sẽ được tổ chức. Cô tự hỏi không biết Kevin đã nói chuyện với Alice chưa, hoặc đã đổ vỡ với con bé, hoặc giữ im lặng về sự xét lại của anh ta.

Lucy thật sự quá mệt để quan tâm đến cách này hay cách khác. Cô quấn mái tóc ướt trong một khăn xếp, mặc vào chiếc quần bằng vải Flanen thoải mái và một chiếc áo cánh co dãn mỏng manh, rồi trườn vào trong giường.

Ngay khi cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu, chuông điện thoang vang lên.

Lucy dò dẫm tìm điện thoại. “Xin chào?”

“Lucy.”  Đó là giọng lạo xạo của mẹ cô. “Con vẫn còn ngủ à? Mẹ đã hy vọng Alice ở cùng con.”

“Tại sao Alice lại ở cùng con?” Lucy hỏi với một cái ngáp, xoa nắn đôi mắt nhức nhối.

“Không ai biết con bé đi đâu. Mẹ nhận một cuộc gọi từ con bé chỉ mới cách đây một lúc. Kevin đã đi mất rồi.”

“Đi mất,” Lucy lập lại, mơ hồ.

“Cậu ta đã lấy chuyến bay đầu tiên sáng nay. Tên khốn đó đã đổi vé chuyến bay mà mẹ đã mua cho kỳ trăng mật của chúng – Cậu ta định đi West Palm một mình. Alice đã lâm vào hoảng loạn. Con bé không ở nhà của chúng nó, và cũng không trả lời điện thoại. Mẹ không biết nó đi đâu, hay thậm chí bắt đầu tìm kiếm con bé bằng cách nào. Vài khách mời ngoài thị trấn đã đến đây rồi, và nhiều hơn nữa sẽ đến hôm nay. Đã quá trễ để huỷ đặt hoa và thức ăn. Cái đồ con hoang nhỏ bé đó – Tại sao cậu ta phải đợi cho đến phút cuối cùng mới làm điều này? Nhưng điều quan trọng là Alice. Mẹ không muốn con bé làm điều gì đó … bi thảm.”

Buồn phiền, Lucy ngồi dậy và loạng choạng rời khỏi giường. “Con sẽ tìm con bé.”

“Con có cần cha con đi cùng không? Ông ấy đang sắp chết vì không có việc gì để làm.”

“Không, không… Con sẽ tự mình xoay sở, Con sẽ gọi mẹ khi con tìm thấy điều gì đó.”

Sau khi gác điện thoại, Lucy cột tóc thành một túm đuôi ngựa, mặc quần jeans và áo thun vào, và lóng ngóng với máy pha café cho đến khi cô xoay sở để chế được một bình chất lỏng đen như mực. Nó quá đậm – cô đã không phân lượng chính xác. Ngay cả khi pha loãng nửa nước nửa café cũng không làm dịu đi màu đen. Cô nhăn mặt và uống nó giống như uống thuốc.

Cầm điện thoại lên, cô nhấn số của Alice, chuẩn bị để lại lời nhắn. Cô gần như giật mình khi Alice trả lời.

“Chào.”

Lucy mở miệng rồi đóng lại, muốn nói mười thứ trong cùng một lúc. Cuối cùng, cô buột miệng đầy bất ngờ, “Em ở đâu?”

“Lăng McMillin.” Giọng của Alice thô nhám.

“ở yên đó.”

“Đừng đưa ai đến.”

“Không đâu. Cứ ở yên đó.”

“Được rồi.”

“Hứa đi.”

“Em hứa.”


***


Lăng, theo cách gọi của cư dân Afterglow Vista, là một nơi đẹp nhất trên đảo. Đó là một vị trí trong vùng rừng ở phía bắc Roche Harbor. Người sáng lập của công ty xi-măng và vôi hết sức thành công, John McMillin, đã thiết kế lăng mộ cho chính mình. Đó là một công trình kiến trúc đồ sộ hình trụ, phong cách Masonic* trong vẻ nặng nề tuân theo chủ nghĩa tượng trưng. Những cột trụ cao sừng sững vòng quanh một chiếc bàn đá và bảy chiếc ghế đá. Một trong những chiếc cột cố tình bỏ bỏ lại chưa hoàn thiện, chỗ trống bên cạnh nó là chiếc ghế thứ tám. Theo tin đồn địa phương, những linh hồn phiêu bạt từ những mộ phần gần đó từng được nhìn thấy đang ngồi cạnh bàn sau nửa đêm.

(*Masonic : hay Free-Masonry (nền tảng tự do, theo đuổi tự do)- Hội Tam Điểm, bắt nguồn từ châu Âu, là một hội kín và rất khắt khe, thành viên và những người tài giỏi, giàu có và thế lực, với tôn chỉ “thông thái và bác ái”, có ảnh hưởng rất sâu rộng trên thế giới ở tầm thượng tầng chính trị. Cho đến nay vẫn không rõ được thành lập từ bao giờ và hoạt động cụ thể ra sao, chỉ có những truyền thuyết, đoán định)

Không may cho Lucy, đường mòn băng rừng dẫn đến Afterglow Vista dài khoảng nửa dặm. Cô cuốc bộ thận trọng, hy vọng cô sẽ không tạo ra bất kỳ tổn hại nào cho những cái dây chằng mới vừa được chữa lành. Sau khi vượt qua một bãi tha ma nhỏ với nhiều mộ chí được bao quanh bởi những hàng rào nhỏ, cô nhìn thấy lăng.

Alice đang ngồi trên những bậc cấp đầy gió, mặc quần Jeans và áo sơ mi Henley*. Cô ta đang ôm trong lòng một ụ nhỏ thứ vải màu trắng xốp như bông – thứ gì đó kiểu vải tuyn hoặc lụa sa.

(*Henley shirt là một loại áo cổ chữ V lật, hoặc cổ tròn lật với chỗ xẻ cài 2-3 nút được may từ nhiều loại vải)

Lucy không muốn cảm thấy tiếc cho em gái cô. Nhưng gương mặt của Alice thật khổ sở, và trông như thể mới mười hai tuổi.

Đi tập tễnh đến cô ta – chân của Lucy bắt đầu đau – cô ngồi bên cạnh Alice trên những bậc đá gây ớn lạnh. Khu rừng yên tĩnh nhưng không hề yên lặng, không gian điền đầy tiếng xạc xào của lá, tiếng ríu rít của những con chim nhỏ, tiếng vỗ cánh, tiếng vo ve của côn trùng.

“Đó là cái gì thế?” Lucy hỏi sau một lúc, nhìn vào khối vải trắng trong lòng Alice.

“Mạng che.” Alice cho cô xem dải băng buộc đầu đính ngọc trai đính vào lớp vải tuyn.

“Nó thật xinh xắn.”

Alice quay về về phía cô, sụt sịt và túm chặt lấy ống tay áo của Lucy bằng cả hai bàn tay như một đứa trẻ. “Kevin không yêu em.” Cô ta thì thầm.

“Anh ta chẳng yêu ai hết,” Lucy nói, đặt một cánh tay quanh cô ta.

Một tiếng thì thầm đau đớn khác. “Chị nghĩ em đáng bị thế này.”

“Không.”

“Chị ghét em.”

“Không.” Lucy xoay người đủ để cụng trán cô vào trán của em gái.

“Em thật hỗn loạn.”

“Em sẽ ổn thôi.”

“Em không biết tại sao em làm điều đó. Em không nên cướp anh ta khỏi chị.”

“Em không thể. Nếu anh ta thật sự là của chị, không ai có thể.”

“Em rất buồn. Rất t-tiếc.”

“Không sao.”

Alice im lặng một lúc, những giọt nước mắt thấm xuyên qua làn vài trên ống tay áo của Lucy. “Em không thể làm bất kỳ điều gì. Mẹ và cha… họ không bao giờ để em cố làm bất kỳ điều gì. Em cảm thấy vô dụng. Giống như một sản phẩm hỏng.”

“Ý em là khi chúng ta lớn lên à?”

Alice gật đầu. “Và rồi em thường có được mọi thứ đã được làm xong cho em. Nếu có thứ gì đó khó khăn, em từ bỏ và ai đó luôn hoàn tất nó cho em.”

Lucy nhận ra rằng mỗi lần cô và cha mẹ cô can thiệp để chăm sóc Alice, họ đã trao cho con bé thông điệp là con bé không thể tự làm điều đó.

“Em đã luôn ghen với chị.” Alice tiếp tục, “Bởi vì chị có thể làm bất kỳ thứ gì chị muốn. Chị không sợ hãi điều gì. Chị không cần ai chăm sóc chị.”

“Alice,” Lucy nói, “Em không cần sự cho phép của mẹ và ba để tự mang lấy gánh nặng của cuộc đời em. Hãy tìm thứ gì đó em muốn làm, và đừng từ bỏ. Em có thể bắt đầu từ ngày mai.”

“Và rồi em sẽ ngã dập mặt.” Alice nói đều đều.

“Phải. Và sau khi em ngã, em sẽ tự nâng dậy khỏi mặt đất, và đứng trên đôi chân của chính em mà không cần ai khác giúp… và đó là khi em biết em có thể tự chăm sóc bản thân.”

“Ôi, giữ chặt em đi nào.” Alice nói, Lucy mỉm cười và ôm cô ta.