CHƯƠNG 9.
Vào buổi
sáng, Lucy kiểm tra hộp thư thoại và lắng nghe lời nhắn mà Sam Nolan đã để lại
tối hôm trước.
“Căn
condo vẫn sẵn sàng. Nó có tầm nhìn rất tuyệt về bến cảng, và chỉ cách hai phút
đi bộ từ Artist’s Point. Hãy gọi cho anh nếu em muốn kiểm tra nó nhé.”
Phải gần
hết giờ ăn trưa, Lucy mới thu đủ cam đảm gọi cho anh. Cô không bao giờ có
khuynh hướng chao đảo trước những gì cô muốn. Nhưng kể từ khi đổ vỡ với Kevin,
cô đang đặt câu hỏi về những điều mà cô thường không xem xét… đặc biệt với bản
thân cô.
Trải qua
hai năm vừa qua, cô đã trở nên hoàn toàn bị bao bọc trong mối quan hệ của cô với
Kevin. Cô đã để cho tình bạn buông trôi, và cô đặt sang một bên những quan điểm
và khao khát của chính cô. Có thể nào cô đã cố sắp xếp những điều đó để mè nheo
và kiểm soát Kevin không? Cô không chắc làm thế nào điều chỉnh bản thân vào lộ
trình đúng, làm sao để tìm lại chính mình. Nhưng có một thứ rõ ràng : Chẳng ích
lợi gì khi lãng phí thời gian quanh Sam Nolan, anh là một ngõ cụt ở nơi những mối
quan hệ nghiêm túc có dính líu đến.
“Mọi mối
quan hệ đều phải nghiêm túc sao?” Justine đã hỏi thế, khi Lucy kể khá nhiều về
đêm hôm trước.
“Tại sao
phải phiền lòng nếu điều đó chẳng đi đến đâu ?”
“Tớ đã học
được rằng, vài thứ tuyệt vời đến từ những mối quan hệ chẳng đi đến đâu. Điều gì
quan trọng hơn, là đích đến hay hành trình?”
“Tớ biết
tớ nên nói là hành trình,” Lucy rầu rĩ nói. “Nhưng ngay lúc này, tớ đã sẵn sàng
cho đích đến.”
Justine
bật cười. “Nghĩ về Sam như một trong những sức hấp dẫn bên lề hành trình đó hoá
ra lại vui ngoài sự mong đợi cho xem.” Cô ấy nói.
Lucy
trao cho cô ấy một ánh mắt hoài nghi. “Giống như một quả cầu mây lớn nhất thế
giới ư? Hay Carhenge*?”
(*Carhenge là một mô phỏng di tích cổ Stonehenge nổi tiếng của Anh,
nhưng thay vì làm bằng những cột đá lớn, chúng được tạo dáng tương tự từ 38 chiếc
xe hơi sơn màu xám xếp thành vòng tròn đường kính 29m, được Jim Reinder chế tạo
vào năn 1987 để tưởng nhớ cha mình ở thành phố Alliance, bang Nebrasca-US. Những
tác phẩm điêu khắc xe hơi được gọi là Art Car Reverve dần thay thế cho những
chiếc xe thật ban đầu, hiện nay Carhenge là một điểm du lịch nổi tiếng.)
Mặc dù
những câu hỏi mang tính châm biếm, Justine phản ứng với sự nhiệt tình hơi quá
đà. “Chính xác. Hoặc có lẽ một trong những lễ hội du lịch đó cùng những chuyến
đi chơi ly kỳ hấp dẫn.”
“Tớ ghét
những cuộc chơi ly kỳ hấp dẫn,” Lucy nói. “Cậu sẽ cảm thấy giống như sắp đi đến
nơi nào đó, nhưng khi điều đó trôi qua, cậu tìm thấy bản thân ở ngay tại nơi cậu
đã bắt đầu. Chưa kể đến sự choáng váng và phát ốm với chiếc dạ dày của cậu.”
Với lời
mời của Lucy, Sam đã ghé qua xưởng thuỷ tinh của cô vào buổi chiều. Anh mặc chiếc
quần Jeans đã sờn và áo thun có cổ màu đen, đôi mắt màu ngọc lam nổi bật trên
làn da rám nắng. Khi cô chào đón anh vào bên trong, một cảm giác bồn chồn cuộn
lên trong hõm dạ dày cô.
“Một nơi
rất tuyệt,” Sam bình luận, liếc nhìn những thứ quanh họ.
“Nơi này
đã từng là một garage, nhưng người chủ đã biến đổi nó,” Lucy nói. Cô chỉ cho
anh bàn để hàn có chiếu sáng của cô, hàng chồng khay đầy những mảnh kính đã được
cắt tỉa sẵn sàng để chế tạo những ô cửa sổ. Một khu vực kệ nặng trĩu những
thùng hoá chất chống thấm và bột trắng, đi cùng những hàng ngăn nắp của các dụng
cụ và bàn chải. Tuy vậy, khu vực lớn nhất của xưởng chế tạo chất đầy từ sàn đến
trần với những giá để kính xếp theo chiều đứng. “Em sưu tập mọi loại kính mà em
tìm thấy,” Lucy nói. “Đôi khi em cứu được vài tấm kính cổ mà em có thể dùng cho
những dự án phục chế các di tích lịch sử.”
“Thứ này
là gì?” Sam đi đến một tấm kính màu lam-lục dát bạc quý giá. “Nó thật đẹp.”
Cô đến
bên anh, lướt những ngón tay trên bề mặt tấm kính. “Ồ, đó là sự may mắn của năm
đấy, để em kể với anh. Nó được sử dụng cho vài sự lắp đặt nghệ thuật công cộng
đồ sộ tại Tacoma, nhưng quỹ tài trợ đã bị huỷ ngang, vì thế tất cả những tấm
kính thực nghiệm lộng lẫy này nằm phủ bụi trong kho chứa của anh chàng nào đó
trong hơn hai mươi năm. Rồi anh ta tống khứ chúng đi, và một người bạn chung đã
kể với em về chúng. Em đã có được toàn bộ mà hầu như không tốn kém gì nhiều.”
“Em định
dùng chúng cho điều gì?” Sam hỏi, mỉm cười trước sự nhiệt tình của cô.
“Em vẫn
chưa biết. Thứ gì đó đặc biệt. Hãy nhìn cách màu sắc loé sáng bên trong thuỷ
tinh – tất cả những màu lam và lục đó.” Trước khi cô suy nghĩ cẩn trọng hơn, cô
ngước nhìn anh và nói thêm, “giống như mắt anh.”
Đôi mày
anh nhướng lên.
“Em
không tán tỉnh đâu nhé.” Lucy vội vàng nói.
“Quá trễ.
Anh đã hiểu chúng theo cách đó rồi.” Sam đi vơ vẩn đến một lò nung lớn bằng điện
trong góc nhà. “Cái lò đáng kể đấy. Nó đạt được độ nóng bao nhiêu?”
“Nó có
thể đạt đến một ngàn năm trăm độ Fahrenheit (~815
độ C). Em sử dụng
nó để nấu chảy hoặc sắp đặt kết cấu cho thuỷ tinh. Thỉnh thoảng em sẽ thả những
mảnh thuỷ tinh vào trong một cái khuôn đúc.”
“Dù vậy,
không thổi thuỷ tinh?”
Cô lắc đầu.
“Điều đó sẽ đòi hỏi kiểu lò nung tiêu chuẩn mà anh sẽ phải duy trì ngọn lửa
toàn bộ thời gian. Và cho dù em cũng đã từng thổi thuỷ tinh trong quá khứ, đó
không phải sở trường của em. Em thích làm việc với những ô cửa sổ nhiều hơn bất
kỳ thứ gì.”
“Tại
sao?”
“Đó là…
sáng tạo nghệ thuật bằng ánh sáng. Một cách để chia sẻ việc anh nhìn thế giới
như thế nào. Cảm xúc chuyển thành thứ hữu hình có thể nhìn thấy được.”
Sam hất
đầu ra hiệu về bộ loa trên bàn làm việc. “Em thường nghe nhạc trong lúc làm việc
à?”
“Phần lớn
thời gian. Nếu em làm công việc cắt kính phức tạp, em cần sự yên tĩnh. Nhưng những
lần khác, em sẽ nghe nhạc bất kể em đang ở trong tâm trạng nào.”
Sam tiếp
tục khám phá, xem lướt qua đám chai lọ chứa những thỏi và sợi thuỷ tinh màu.
“Em có sự hứng thú đầu tiên với thuỷ tinh từ khi nào?”
“Năm học
lớp hai. Cha em đã dẫn em đến thăm một xưởng thổi thuỷ tinh. Kể từ khi đó, em bị
ám ảnh. Khi em ngưng làm việc quá lâu, em bắt đầu khao khát chúng. Nó có phần
giống với sự suy tưởng – nó giữ cho em tịnh tâm.”
Sam đến
bên chiếc bàn và nhìn xuống bản phác hoạ mà cô đã làm. “ Nó là thuỷ tinh giống
cái hay giống đực?”
Lucy bật
cười kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghe hỏi một câu như thế trước đây. Cô cân nhắc
điều đó cẩn thận. Bạn phải để thuỷ tinh làm những gì nó sẽ, cộng tác với chúng
thì tốt hơn là kiểm soát chúng, đối xử với chúng với sự tử tế và mạnh mẽ. “Giống
cái.” Cô nói. “Về rượu vang thì sao? Chúng là giống cái hay giống đực?”
“Tiếng
Pháp ám chỉ rượu vang – vin – là giống
đực. Nhưng với anh, điều đó tuỳ thuộc vào rượu vang. Dĩ nhiên.” – Sam cười rạng
rỡ với cô – “Có những bất đồng trong việc sử dụng ngôn ngữ thể hiện giới tính
trong thế giới rượu vang. Như mô tả một loại rượu Chardonnay là giống cái vì nó
dịu nhẹ và thanh nhã, hoặc nói Cabernet bự con là giống đực. Nhưng đôi khi chẳng
có cách nào để mô tả điều đó hết.” Anh tiếp tục xem xét bản phác hoạ. “Em có
bao giờ gặp vấn đề khi ai đó lấy một trong những mảnh ghép của em đi không?”
“Em gặp
vấn đề với mọi thứ bị lấy mất.” Lucy nói với tiếng bật cười tự trào. “Nhưng em
đang trở nên tốt hơn với điều đó.”
Cuối
cùng họ rời khỏi xưởng và hướng đến căn condo, đi bộ dọc theo những con đường của
Friday Harbor. Những cửa hiệu bán kem kiểu cổ điển và những gian hàng café bị mắc
kẹt giữa những phòng tranh hào nhoáng và những quán ăn tân thời. Nhưng tiếng
kèn không thường xuyên từ những chuyến phà đến không xuyên thủng nổi bầu không
khí ẩm ướt, lười biếng. Những mùi hương phong phú của kem chống nắng và hải sản
chiên vượt trội hơn sự phối trộn của mùi nước biển và dầu máy tàu.
Căn
condo là một phần của khu phát triển phức hợp trên West Street, với lối đi bộ
được tôn cao xuôi xuống Front Street. Có một sân thượng và những ô cửa sổ lớn
góp phần cho thiết kế nổi bật và hiện đại. Lucy thậm chí không cố dấu nỗi sợ
hãi của cô khi họ đi vào nơi cư trú. Căn hộ được trang bị một vài bức tranh
đương đại, những căn phòng được trang điểm bằng gỗ tự nhiên và những màu sắc bầu
trời-và-đất.
“Em nghĩ
sao?” Sam hỏi, quan sát Lucy xem xét tầm nhìn từ mỗi cửa sổ trong phòng chính.
“Em yêu
chúng,” cô nói với vẻ tiếc nuối. “Nhưng không cách nào em có thể chi trả nổi
cho nó hết.”
“Sao em
biết? Chúng ta vẫn chưa bàn đến những con số mà.”
“Bởi vì
căn này đẹp hơn bất kỳ căn hộ cho thuê nào mà em từng sống, và em thậm chí còn
không thể đủ khả năng cho những nơi đó nữa là.”
“Mark
khá tha thiết mong có ai đó ở đây. Và nơi này không hấp dẫn nhiều người cho mấy.”
“Ai lại
không yêu nó nhỉ?”
“Người
ta không thích những bậc thang. Có người lại muốn nhiều sự riêng tư hơn tất cả
những những cửa sổ đó có được.”
“Em nghĩ
chúng thật hoàn hảo.”
“Vậy
chúng ta sẽ luận ra được điều gì đó.”
“Điều đó
nghĩa là gì?” Lucy hỏi, lập tức cảnh giác.
“Nó có
nghĩa là anh sẽ cam đoan giá thuê là một con số mà em có thể chấp nhận được.”
Cô lắc đầu.
“Em không muốn ép buộc anh.”
“Em sẽ
không làm thế.”
“Dĩ
nhiên là em sẽ, nếu em để anh bắt đầu thực hiện một ân huệ với em. Đặc biệt là
ân huệ về mặt tài chính.”
Chân mày của Sam nhíu lại. “Em nghĩ anh sẽ cố chiếm lợi thế
với em ư?” Anh tiến lại gần cô, và Lucy lui lại theo phản xạ cho đến khi cô cảm
thấy cạnh quầy bếp bằng đá granite tỳ vào lưng cô. “Em mong đợi anh lộ mặt vào
ngày nào đó, xoắn ria mép và đội nón chóp đen, yêu cầu em có sex thay vì tiền
thuê nhà ư?”
“Dĩ
nhiên là em không mong điều đó.” Lucy bồn chồn khi anh đặt hai tay lên mỗi bên
cạnh sườn cô, lòng bàn tay chống vào quầy bếp. “Chỉ là… đây không phải là tình
huống mà em cảm thấy thoải mái.”
Sam
nghiêng người trên cô nhưng hoàn toàn không chạm vào cô. Anh đứng đủ gần để cô
tìm thấy bản thân đang nhìn chằm chằm vào cổ họng trơn mượt rám nắng của anh.
“Lucy,”
anh nói, “em đang hành động cứ như thể anh đang cố xô đẩy em vào thứ gì đó. Anh
không có. Nếu hoá ra em hứng thú với thứ gì đó nhiều hơn tình bạn, anh sẽ hạnh
phúc như một gã chết tiệt với món khoai tây chiên của hắn. Nhưng trong lúc ấy,
anh sẽ rấ cảm kích nếu em không đặt anh cùng loại với những kẻ khốn kiếp như
Kevin Pearson.”
Lucy chớp
mắt kinh ngạc. Mỗi hơi thở bắt đầu va vấp vào cái kế tiếp, giống như một hàng
những quân cờ domino. “L-làm sao anh biết tên anh ta?”
“Hắn tìm
đến vườn nho của anh ngày hôm qua và nói anh phải trả một ân huệ cho hắn. Đó là
về em.”
“Anh ta…
về… anh biết Kevin sao?”
“Dĩ
nhiên anh biết hắn. Anh đã cùng làm bài tập khoa học với hắn suốt từ lớp bảy để
giữ cho hắn khỏi tống những thứ dơ bẩn vào anh trong bãi đậu xe của nhà trường.”
“Em… Anh
ta đã nói với anh những gì? Anh ta muốn gì?”
“Hắn nói
hắn sắp cưới em gái em. Hắn cũng nói cha mẹ em sẽ không nhả ra bất kỳ đồng tiền
nào cho đám cưới cho đến khi Alice xong việc với em.”
“Em
không biết gì về phần cuối đó hết. Alice hẳn đã hoảng hồn. Cha mẹ em đã cho con
bé tiền trong nhiều năm.”
Kéo người
ra khỏi cô, Sam đi đến chiếc ghế đẩu cao và ngồi một cách lơ đễnh. “Có vẻ như
Kevin và Alice cho rằng cách giải quyết là sắp đặt em cùng ai đó. Họ muốn gã
nào đó có chuyện tình lãng mạn với em cho đến khi em tràn ngập endorphine*, em
sẽ không đặt nặng vấn đề đối với việc họ sẽ kết hôn nữa.”
(*endorphine (endorgenous-morphine) : Một loại ma tuý nội sinh được
điều tiết và sản xuất bởi hệ thần kinh trung ương và tuyến yên có tác dụng làm
hưng phấn, mê đắm)
“Và anh
được cho là gã trai đó ư?” Cô hỏi một cách ngờ vực. “Quý ngài Endorphine?”
“Nói thế
thôi.”
Một bức
màn nhục nhã đến nghẹt thở phủ qua cô. “Em nên làm gì bây giờ?”
Sam đáp
với cái nhún vai lười biếng. “Làm những gì em muốn làm.”
“Cho dù
em muốn, giờ đây không cách nào em còn có thể đi chơi với anh được nữa. Họ sẽ
cười sau lưng em, và rêu rao rằng em đã khờ dại như thế nào.”
“Nhưng
em đang cười vào họ,” Sam chỉ ra.
“Em
không quan tâm. Em thà tránh né toàn bộ mọi thứ.”
“Tốt.”
anh nói. “Anh sẽ bảo họ rằng em không làm điều đó, rằng em không phải kiểu của
anh. Nhưng đừng ngạc nhiên nếu họ cố sắp đặt em với người nào đó khác nhé.”
Lucy không
thể nín được tiếng cười hoài nghi. “Đây là điều lố bịch nhất mà em từng… Tại
sao họ không chỉ để lại em một mình nhỉ?”
“Có vẻ
như,” Sam nói, “cha mẹ em sẽ chỉ chấp thuận đám cưới của Alice – và bắt đầu cho
tiền cô ta trở lại – khi một điều kiện được đáp ứng.”
“Điều kiện
đó là gì?”
“Hạnh
phúc của em.”
“Chúa
ơi,” Lucy la lên với vẻ cáu tiết, “gia đình mình sao mà quái dị đến thế.”
“Tin anh
đi, họ chẳng ăn thua gì so với nhà Nolan đâu.”
Cô chỉ vừa
vặn nghe anh. “Bây giờ họ quan tâm đến hạnh phúc của em sao?” Cô hỏi. “Hàng
ngàn lần trong quá khứ họ đã có thể đứng về phía em, nhưng không hề, và bây giờ,
hết sức đột ngột, họ muốn em được hạnh phúc ư? Khốn kiếp họ! Và cũng khốn kiếp
cả anh nữa.”
“Này, đừng
bắn người đưa tin thế chứ.”
“Ồ phải
rồi,” Lucy nói, trừng mắt nhìn anh. “Anh không phải là vấn đề. Anh là một giải
pháp cơ mà. Anh là điểm dừng chân một lần tuyệt hảo cho endorphine mà. Chà, em
đã sẵn sàng. Trao nó cho em đi nào.”
Sam chớp
mắt. “Trao cái gì cho em?”
“Endorphine.
Nếu mọi người muốn em hạnh phúc, em sẽ nhận tất. Vậy hãy trao cho em cú bắn tốt
nhất của anh đi nào, điểm A nhé, endorphine cải thiện tâm trạng.”
Anh trao
cho cô ánh mắt ngờ vực. “Có lẽ chúng ta nên ăn trưa trước.”
“Không,”
Lucy nói, bốc khói. “chúng ta hãy làm cho xong việc đó đã. Phòng ngủ ở đâu?”
Sam
trông có vẻ bị xâu xé giữa thích thú và quan tâm. “Nếu em mong muốn sex trả
thù, anh sẽ vô cùng hạnh phúc được giúp đỡ. Nhưng trước tiên, em vui lòng cho
anh biết chính xác em đang nổi điên với ai chứ?”
“Mọi người.
Bao gồm chính em.”
“Tốt, việc
ngủ với anh sẽ không giải quyết được vấn đề của bất kỳ ai hết.” Sam ngừng lại.
“Ngoại trừ có lẽ của chính anh. Nhưng điều đó nằm ngoài mục tiêu.” Tiến lại gần
cô, anh giữ vai cô và trao cho cô một cái lắc nhẹ dỗ dành. “Hít sâu nào. Được rồi.
Thở ra đi.”
Lucy
tuân theo. Cô lấy một hơi thở khác, rồi một hơi khác, cho đến khi màn sương màu
đỏ phai nhạt dần trước mắt cô. Đôi vai cô chùng xuống thất bại.