Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Rainshadow 8


CHƯƠNG 8.




“Còn quá sớm.” Kevin phản đối, khi Alice gợi lên những ý tưởng về hôn nhân. “Em chỉ vừa mới chuyển đến.”

Cô ta trao cho hắn một cái liếc dài, gay gắt. “Loại thời hạn nào mà chúng ta đang xem xét thế?”

“Thời hạn,” Hắn lập lại sửng sốt.

“Sáu tháng? Một năm? Em không định chờ đợi mãi mãi đâu, Kevin. Nhiều chàng trai đã kết hôn ở tuổi của anh rồi. Vấn đề là gì nào? Anh đã nói là anh yêu em mà.”

“Anh có, nhưng…”

“Còn điều gì khác cần phải biết về em sao? Điều cản trở đó là gì? Em không gặp vấn đề gì với việc rời đi nếu anh cảm thấy mối quan hệ này không phù hợp.”

“Anh chưa bao giờ nói như thế.”

Nhưng Alice đã quyết định rằng thứ gì đó lớn lao cần phải xảy ra với cô ta, đặc biệt trong tình trạng vừa mất công việc viết kịch bản phim truyền hình. Người đại lý đã nói chuyện với người chủ biên của vở What the Heart Knows và vừa gọi đến. Công việc đã bị huỷ bỏ. Sự đánh giá thấp đến nỗi họ thậm chí không xem đến hết các lời thoại. Nó đã bị thay thế bởi một cặp trò chơi truyền hình. Nhà phân phối đang cố chào mời một mạng truyền hình cáp, nhưng trong lúc đó, Alice sẽ phải thắt lưng buộc bụng và sống bằng tiền tiết kiệm hạn hẹp của cô ta.

Cưới Kevin sẽ giải quyết ba vấn đề. Nó sẽ cho quyền về sự hỗ trợ tài chính của anh ta, nó cũng sẽ chứng tỏ với Lucy rằng Kevin yêu Alice nhiều hơn. Điều đó cũng sẽ gây áp lực buộc cha mẹ cô phải chấp nhận hôn sự. Alice và mẹ cô sẽ cùng nhau lên kế hoạch cho đám cưới, và mọi người sẽ phải cất cánh trong sự kích động. Điều đó sẽ lại làm cho gia đình cô ta toàn vẹn lần nữa. Và Lucy sẽ phải nuốt trôi lòng kiêu hãnh bị tổn thương và vượt qua điều đó.

Ngay khi cô ta có được viên kim cương đính ước trên ngón tay, Alice sẽ gọi cho cha mẹ một cách vẻ vang. Cô ta đã choáng váng khi khám phá ra rằng thay vì đưa ra lời chúc mừng, họ đã phê phán một cách nghiêm khắc.

“Con đã định ngày chưa?” mẹ cô hỏi.

“Vẫn chưa. Con nghĩ mẹ và con sẽ xem xét  vài ý tưởng cùng nhau và…”

“Không cần bao gồm mẹ trong những kế hoạch của con đâu,” mẹ cô nói. “Cha và mẹ sẽ tham dự đám cưới, nếu con muốn bọn ta đến. Nhưng lên kế hoạch và chi trả cho điều đó là trách nhiệm của con.”

“Gì cơ? Con là con gái đầu tiên của mẹ sẽ kết hôn – và mẹ không định tặng con một đám cưới ư?”

“Bọn ta sẽ hạnh phúc chi trả cho một đám cưới nhiều hơn khi gia đình của chúng ta hoà thuận. Nhưng với nhiều thứ phải chịu đựng như lúc này, hạnh phúc con kiếm được phải trả giá bằng hạnh phúc của chị con. Và xét đến cảm giác của chị con, điều đó khiến chúng ta không thể ủng hộ mối quan hệ của con với Kevin. Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta sẽ không phụ giúp thu nhập hàng tháng của con nữa.”

“Con cảm thấy giống như sắp bị từ bỏ,” Alice la lên trong cơn thinh nộ đáng kinh ngạc. “Con không thể tin cách thiếu công bằng của điều này!”

“Con đã tạo ra một tình huống không công bằng đối với mọi người, Alice. Bao gồm bản thân con. Có quá nhiều sự kiện còn ở phía trước … những kỳ nghỉ, sinh nhật, đau bệnh… những thứ bọn ta cần phải trải qua như một gia đình. Và điều đó sẽ không thể thực hiện cho đến khi con xong việc với Lucy.”

Bị sỉ nhục, Alice kể lại cuộc trò chuyện với Kevin, hắn chỉ nhún vai và nói có lẽ họ nên hoãn đám cưới.

“Cho đến khi Lucy vượt qua được việc mất anh sao? Chị ta sẽ ở giá trong năm mươi năm kế tiếp, chỉ để là một con khốn.”

“Em không thể khiến cho cô ấy bắt đầu hẹn hò trở lại được đâu.” Kevin nói.

Alice chìm sâu vào suy nghĩ. “Ngay khi Lucy kiếm được một anh chàng mới, chị ta không thể nào còn là một nạn nhân nữa. Cha mẹ em sẽ phải thừa nhận rằng chị ta đã tiếp tục cuộc đời của chị ta. Và sau đó họ sẽ phải tặng em một đám cưới, và mọi thứ sẽ trở lại đúng chỗ nó luôn ở.”

“Em định kiếm ra anh chàng này cho cô ấy ở đâu thế?”

“Anh quen biết nhiều người ở trên đảo mà. Anh gợi ý ai nào?”

Hắn trao cho cô ta một ánh mắt hoảng hốt. “Điều này thật quái đản, Alice. Anh sẽ không sắp đặt bạn gái cũ của anh với một trong những người bạn bè của anh đâu.”

“Không phải một người bạn thân. Chỉ cần một anh chàng bình thường với vẻ ngoài tươm tất để quyến rũ chị ta.”

“Cho dù anh có thể tìm ra kẻ nào đó, em định bằng cách nào…” Giọng Kevin tắt lịm khi hắn đọc được vẻ bướng bỉnh trên gương mặt cô ta. “Em không biết. Có lẽ một trong những anh em nhà Nolan. Em nghe nói Alex đã ly hôn.”

“Không phải những chàng trai đã ly hôn. Lucy sẽ không ưng thuận đâu.”

“Người ở giữa, Sam, còn độc thân. Anh ta có một vườn nho.”

“Hoàn hảo. Chúng ta đưa họ đến với nhau bằng cách nào?”

“Anh muốn em giới thiệu họ à?”

“Không, việc đó phải bí mật. Lucy sẽ không bao giờ đồng ý hẹn hò với người mà một trong hai chúng ta gợi ý đâu.”

Kevin nghiền ngẫm cách để hai người đó hẹn hò với nhau mà không lộ ra rằng hắn là người đứng phía sau. “Alice, chúng ta có thật sự phải làm…”

“Có.”

“Anh nghĩ Sam nợ anh một thứ,” Kevin nói một cách đăm chiêu. “Anh đã làm vài việc liên quan đến đất đai cho cậu ta đôi năm trước, và anh đã không tính với cậu ấy bất kỳ thứ gì.”

“Tuyệt. Vậy hãy đòi một ân huệ. Bắt Sam Nolan dẫn Lucy đi chơi.”

***

Holly cười khúc khích khi Sam nhấc bổng thân hình mảnh dẻ của cô bé lên lên vai và kiệu cô xuyên qua vườn nho. “Cháu cao chưa này!” Cô bé la lên. “Nhìn cháu xem!”

Cô bé không nặng hơn một nhúm bồ công anh, đôi cánh tay nhỏ bé quấn lỏng lẻo quanh trán anh.

“Bác đã nói cháu phải rửa tay sau khi ăn sáng.” Sam nói.

“Sao bác biết là cháu không làm nhỉ?”

“Bởi vì chúng bẩn kinh, và chúng đang ở trong tóc bác.”

Một tiếng khúc khích bồng bềnh trôi qua đầu anh. Họ đã làm bánh kếp s’mores (kiểu bánh có kẹp thêm chocolate, kẹo dẻo nướng… Ct của Sẻ), theo kiểu của riêng họ mà chắc chắn Mark sẽ không cho phép nếu anh ấy có ở đó. Nhưng Mark đã qua đêm tại nhà của Maggie, hôn thê của anh ấy, và khi anh ấy vắng mặt, Sam có ý định buông lỏng luật lệ một chút.

Neo chặt mắt cá chân của Holly bằng đôi tay anh, Sam gọi với ra những người thợ làm vườn nho đang khởi động chiếc máy kéo Caval. Chiếc xe đã được gắn một cuộn lưới lớn đến nỗi sẽ bao phủ bốn đến năm hàng nho cùng một lúc.

Holly quấn cánh tay chặt hơn quanh đầu Sam gần như che khuất tầm nhìn của anh. “Bác định trả cho cháu thế nào vì đã giúp bác sáng nay?”

Sam cười toe toét, yêu gánh nặng nhỏ bé trên vai anh, hơi thở đẫm mùi kẹo ngọt và năng lượng quay nhanh như chóng chóng bất tận của cô bé. Trước khi Holly bước vào cuộc đời anh, những cô gái nhỏ là sinh vật ngoài hành tinh đối với anh, với tình yêu màu hồng và tím, với hồ dán lấp lánh, những con thú nhồi bông, và những câu chuyện thần tiên.

Trên tinh thần bình đẳng giới, hai ông bác độc thân đã dạy Holly cách câu cá, ném bóng, và đóng đinh. Nhưng tình yêu của cô bé về những chiếc nơ bướm, đồ trang sức, và những thứ phủ lông tơ, vẫn không thể sửa chữa được. Chiếc nón ưa thích của cô bé, thứ cô bé đang đội ngay lúc này, là một chiếc nón lưỡi trai màu hồng với một chiếc vương miện bằng bạc được đính phía trước.

Gần đây Sam đã mua một số quần áo mới cho Holly và gom những thứ cũ không còn mặc vừa nữa vào trong một chiếc túi để mang cho từ thiện. Anh chợt nghĩ, quá khứ của Holly và mẹ cô bé đang bị hao mòn. Quần áo, những món đồ chơi cũ, thậm chí cách nói và những thói quen cũ, tất cả đã dần dần, một cách chắc chắn, bị thay thế. Vì vậy anh đã đặt vài thứ sang một bên để lưu giữ chúng trong một chiếc hộp trong căn gác mái. Và anh cũng lưu giữ một ít ký ức của riêng anh về Vick, những câu chuyện vui nhộn hoặc ngọt ngào, để ngày nào đó sẽ chia sẻ với Holly .

Đôi khi Sam ước chi anh có thể trò chuyện với Vick về con gái cô, kể với cô ấy rằng Holly hết sức đáng yêu và thông minh như thế nào. Kể với cô ấy những cách mà Holly đang thay đổi, và cách mà cô bé đang thay đổi mọi thứ xung quanh. Bây giờ Sam đã hiểu nhiều điều về em gái anh mà anh đã không bao giờ nghĩ đến khi cô ấy còn sống – Thật biết bao gian khổ khi là một bà mẹ đơn thân, biết bao phiền phức để rời khỏi nhà khi muốn đi đâu đó để thực hiện một việc vặt vãnh. Bởi vì khi phải mang Holly đi theo đến nơi nào đó, chẳng bao giờ mất ít hơn mười lăm phút để tìm được giày cho cô bé.

Nhưng có những phần thưởng mà Sam không bao giờ mong đợi. Anh là người đã dạy Holly cách cột dây giày. Tất cả những đôi giày của Holly đều dùng khoá dán Velcro, và khi họ mua cho cô bé những đôi có thắt dây, cô bé đã không biết cách cột. Vì cô bé đã lên sáu, Sam đoán đã đến lúc cô bé phải học. Anh đã chỉ cho cô bé cách tạo ra những vòng tai thỏ và thắt chúng tại với nhau.

Những gì Sam không mong đợi, là cảm xúc đã tràn qua anh khi anh quan sát nếp nhăn trên vầng trán nhỏ vì tập trung, khi cô bé làm việc với sợi dây giày. Một cảm xúc mang tình cha, anh đoán thế. Chết tiệt anh nếu anh đã trở nên sướt mướt như thế trước một cô gái nhỏ đang đánh vật với sợi dây giày. Anh ước chi anh có thể kể với em gái anh điều đó. Và về cách anh thấy hối tiếc ra sao đối với việc đã làm quá ít ỏi cho cô và đứa trẻ của cô khi anh có cơ hội.

Nhưng đó là cách thức của nhà Nolan.

Đôi giày thể thao có đèn nhấp nháy của Holly gõ nhẹ vào ngực anh. “Bác sẽ trả cho cháu bao nhiêu?” Cô bé dai dẳng.

“Cháu và cả bác nữa đều làm việc miễn phí hôm nay mà.” Sam bảo cô bé.

“Đối với cháu, lao động miễn phí là chống lại luật.”

“Holly ơi Holly… cháu không định xoay bác vì đang bẻ gãy một vài điều luật lao động trẻ em nho nhỏ vô tích sự, đúng không?”

“Phải.” Cô bé hồ hởi nói.

“Về một dollar thì sao nhỉ?”

“Năm dollars.”

“Một dollar và một chuyến đi đến Friday Harbor để ăn kem chiều nay thì thế nào?”

“Thoả thuận.”

Đó là một buổi sáng Chủ Nhật, vườn nho vẫn còn bọc trong sương mù, cả vịnh như phủ bạc. Tuy vậy, bầu không khí rung chuyển bởi tiếng ầm ầm của chiếc Caval khi nó khởi động và bắt đầu lăn bánh chầm chậm giữa các hàng nho.

“Tại sao chúng ta đặt lưới trên vườn nho?” Holly hỏi.

“Để giữ những con chim tránh xa trái nho.”

“Tại sao chúng ta không làm điều đó trước lúc này?”

“Những chùm nho vẫn còn ở trong giai đoạn bắt đầu, khi những bông hoa chuyển thành trái nho. Bây giờ chúng ta đã đến thời kỳ kế tiếp, đó là giai đoạn versaison.”

“Điều đó nghĩa là gì?”

“Những chùm nho đã lớn hơn và chúng bắt đầu tích luỹ đường, vì thế chúng trở nên ngày càng ngọt hơn cho đến khi chín muồi. Y như cháu vậy.”

Họ ngừng lại, và Sam cẩn thận đặt Holly xuống. “Tại sao chúng ta lại gọi điều đó là versaison thay vì gọi là trái-nho-lớn-lên?” Cô bé hỏi.

“Bởi vì người Pháp đã đặt tên gọi đó trước khi chúng ta làm. Đó là một điều hay, vì họ khiến mọi thứ nghe có vẻ đẹp đẽ hơn.”

Sẽ mất khoảng hai đến ba ngày để che lưới cho toàn bộ vườn nho nhằm giữ chúng an toàn khỏi những con thú săn mồi nhưng vẫn cho phép đi lại dễ dàng, khi thợ làm vườn mang theo những chiếc kéo xén để tỉa bỏ những trái quá xanh.

Sau khi những tấm lưới đầu tiên đã được sắp xếp, Sam nâng bổng Holly lên vai lần nữa, và một trong những người thợ chỉ cho cô bé cách bện xoắn quanh mép lưới với một cái chốt gỗ ngắn. Đôi tay nhỏ bé của Holly khéo léo khi cô bé kết những mảnh lưới với nhau. Chiếc nón màu hồng rực rỡ trong nắng mai khi cô bé ngước nhìn công trình của mình. “Cháu đang khâu bầu trời này.” Cô bé nói, và Sam cười toe toét.


***


Khi đến giờ ăn trưa, các nhân công lấy giờ nghỉ và Sam đưa Holly vào trong nhà để rửa ráy. Anh đi dạo một mình xuyên qua vườn nho, lắng nghe tiếng lá xào xạc, thỉnh thoảng ngừng bước để đặt tay lên một thân cây hoặc dây leo. Anh có thể cảm nhận những dao động thể chất tinh tế của những cây nho, nước đang dâng lên từ các rễ hút, những chiếc lá đang hấp thụ ánh nắng, những trái nho đã bắt đầu mềm đi và trở nên trĩu nặng với sự tích tụ đường.

Khi bàn tay Sam lơ lửng gần thân leo phát triển tại đỉnh cây, những chiếc lá di chuyển hướng đến anh một cách có thể trông thấy được.

Sự đồng cảm của Sam đối với cây trồng đã tự bộc lộ vào thời thơ ấu khi anh làm việc trong một khu vườn của người hàng xóm.

Fred và Mary Harbison là một cặp đôi luống tuổi không có con cái sống trong vùng phụ cận. Khi Sam lên mười, anh đang chơi với chiếc boomerang mà anh có được như một món quà sinh nhật, và nó đã lao xuyên qua cửa sổ phòng sinh hoạt chung của họ.

Fred tập tễnh bước ra bên ngoài. Thân hình ông cao và xương xẩu y như một cây Sồi Garry, nhưng có một sự tốt bụng bẩm sinh trong gương mặt nghiêm khắc, chất phác ấy. “Đừng chạy trốn.” Ông nói khi Sam chuẩn bị lao vụt đi. Và Sam đã ở lại, nhìn chằm chằm vào ông với vẻ mê hoặc đầy cảnh giác.

“Cháu có thể lấy lại món đồ chơi,” Fred thông báo với anh, “ngay khi cháu làm vài việc để sửa chữa cái cửa sổ đó. Bắt đầu với việc bà Harbison cần nhổ một ít cỏ dại trong khu vườn của bà ấy.” Sam thích Mary ngay lập tức, bà thấp bé và mĩm mĩm so với ông chồng cao và lẻo khoẻo. Sau khi bà chỉ cho anh những cây xanh đang đâm chồi, thứ nào là cỏ dại, và thứ nào là những cây hoa, Sam liền bắt tay vào việc.

Khi anh khuỵu gối và nhổ cỏ dại, moi những cái lỗ dành cho những củ hoa và cây con, anh cảm thấy như thể đám cây trồng đang kết nối với anh, nói với anh bằng cách thức không lời của chúng, về những gì chúng cần. Thậm chí không hỏi sự cho phép, Sam đã lấy một chiếc thuổng nhỏ từ kho dụng cụ của nhà Harbison và trồng lại những cây tầm xuân vào nơi chúng sẽ có được nhiều ánh nắng hơn, và đặt những cây phi yến và cúc Shasta con vào khu vực khác của khu vườn mà Mary đã bảo anh làm.

Sau hôm đó, Sam đã đi đến nhà của Harbison gần như mỗi ngày sau khi tan trường, thậm chí sau khi Fred đã trả lại chiếc boomerang. Trong lúc Sam làm bài tập về nhà tại bàn bếp của họ, Mary luôn mang cho anh một ly sữa mát lạnh và một chồng bánh quy dòn phủ muối trắng. Bà đã cho phép anh nghiền ngẫm những quyển sách làm vườn của bà, và cung cấp cho anh bất cứ thứ gì anh bảo bà cần cho đất đai… tảo bẹ bà bột mầm, vỏ trứng nghiền, vôi và khoáng chất dolomite, ngay cả đầu cá bỏ đi từ chợ. Như một tưởng thưởng cho lao động vất vả của Sam, khu vườn đã ngập tràn những bông hoa và rực rỡ sắc màu, cho đến khi người ta phải ngừng xe lại trên đường để chiêm ngưỡng chúng.

“Này, Sam à,” Mary nói với vẻ vui sướng, gương mặt của bà dịu dàng in hằn những nếp nhăn của nụ cười theo cách anh đã yêu thương, “cháu có một ngón tay cái màu xanh* đấy.”

(*Green Thumb : biệt danh của cậu bé thiên tài Grady Jacob 13 tuổi trong tiểu thuyết cùng tên của tác giả Rob Thomas xuất bản 1999 và series film truyền hình Veronica Mars. Cậu bé có khả năng giao tiếp với cây cối và dùng khả năng này để chống lại các dự án huỷ hoại môi trường và cây xanh. – Ct của Sẻ)

Nhưng Sam đã biết chúng còn nhiều hơn như thế. Bằng cách nào đó, anh và khu vườn đã trở nên hoà hợp với nhau. Và anh đã nhận thức được, như một vài người đã có, rằng toàn bộ thế giới đều có tri giác và cuộc sống. Theo bản năng, anh biết hạt giống nảy mầm khi trăng khuyết, và bám chặt vào đất khi nó lớn lên. Anh biết mà không cần ai dạy, rằng cây trồng cần nước và ánh nắng nhiều như thế nào,  phải thêm vào đất những gì, cách tống khứ những loại nấm bằng vòi phun xà bông và nước ra sao, cách kiểm soát cư dân rệp vừng bằng việc trồng những cây cúc vạn thọ như thế nào.

Sam đã bắt đầu một vườn rau cho Mary phía sau nhà, và chúng cung cấp những sản vật phong phú, đầy hương thơm và tất cả các loại thảo mộc. Anh đã biết qua trực giác rằng cây bí muốn được trồng cạnh đám dưa leo, và những cây đậu thích cần tây nhưng không thích ở gần đám hành, và không bao giờ được trồng bông xúp-lơ bên cạnh cà chua. Khi Sam chăm sóc đám cây trồng, những con ong không bao giờ chích anh, bọn ruồi không bao giờ quấy rầy anh, và cây cối vươn đám cành lá của chúng trong chừng mực xa nhất để có thể che bóng mát cho anh.

Chính Mary là người đã khuyến khích Sam mơ đến một vườn nho cho riêng mình vào ngày nào đó. “Rượu vang không phải để say sưa,” Bà đã bảo anh. “Rượu vang dành cho cuộc sống và tình yêu.”

Chìm sâu trong suy tưởng, Sam đi đến một góc của vườn nho, để kiểm tra một cây nho không giống tất cả những cây khác. Nó to lớn và đầy mấu, còn sống nhưng không tươi tốt. Không ra trái, chỉ có những nụ hoa khép chặt. Bất chấp những nỗ lực tốt nhất của Sam, anh vẫn chưa tìm ra được cách để khiến nó phát triển. Và không có sự kết nối thầm lặng nào, không cảm nhận được những gì nó cần… chỉ có sự trống rỗng.

Thoạt đầu khi Sam mua khu điền sản tại phố Rainshadow này và đi dạo quanh chu vi, anh tìm thấy cây nho mọc hoang trên một công trình phụ. Nó trông giống một loại nho vinifera mà dân Châu Âu đã mang đến Tân Thế Giới* bởi những người thực dân… Nhưng nó không phải. Tất cả giống nho vinifera đã bị tiêu diệt bởi côn trùng, bệnh tật và thời tiết không thân thuộc. Người Pháp đã phát triển những giống lai tạo với các loài tự nhiên cho trái mà không cần cấy ghép thân rễ kháng bệnh. Có lẽ cây nho này là một trong những giống lai tạo cổ xưa đó. Nhưng nó không tương tự bất kỳ thứ gì Sam đã gặp hoặc đọc được trước đây. Cho đến bây giờ không ai khác có thể nhận dạng nó, thậm chí chẳng hề có chuyên gia nào đang nghiên cứu những bức hình và mẫu vật mà Sam đã gởi cho họ.

(*Tân Thế giới là cách dân châu Âu gọi châu Mỹ, vùng đất còn xa lạ, chưa được khám phá với họ khi đó. Thuật ngữ này được dùng từ thế kỷ 16)

“Tao có thể giúp bằng cách nào đây?” Sam thì thầm, lướt bàn tay dịu dàng qua những chiếc lá to lớn, phẳng phiu. “Bí mật của mày là gì?”

Thông thường anh có thể cảm thấy năng lượng trong đất và rễ cây, cũng như những dấu hiệu của những thứ cần thiết; một sự thay đổi nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng, hoặc chất dinh dưỡng. Nhưng cây nho vẫn lặng thinh, với vẻ tổn thương, trơ trơ trước sự hiện diện của Sam.

Rời khỏi vườn nho, Sam hướng về gian bếp để làm bữa trưa. Anh kéo ra một bình sữa và một miếng phô mai từ tủ lạnh. Trong lúc anh đang giữa chừng công việc sắp xếp các miếng bánh mì sandwich nướng phô mai, chuông cửa reo vang.

Vị khách là Kevin Pearson, người Sam đã không gặp trong đôi năm qua. Họ không phải bạn bè, nhưng họ cùng lớn lên trên đảo, điều này khiến cho việc tránh né nhau là điều không thể. Kevin luôn chải chuốt và được ưa chuộng, một kẻ chinh phục phát triển sớm hơn mọi người khác và có được những cô nàng tốt nhất.

Sam, ngược lại, có hàng chuỗi những khiếm khuyết thể lý, và đi loanh quanh với chiếc mũi chúi vào trong ấn phẩm mới nhất về khoa học thường thức hoặc một tác phẩm của Tolkien*. Anh đã lớn lên với việc là đứa con trai ít được ưa thích nhất của cha anh, đứa con lập dị thích nghiên cứu mớ động vật hai mảnh vỏ, những con tôm vấy bùn, và đám giun tơ bị bỏ lại trong những vũng thuỷ triều trên vịnh False. Anh có khả năng đối với các môn thể thao, nhưng anh không bao giờ hứng thú đối với chúng như cách Mark có, hoặc tiếp cận chúng với một sức mạnh xấu xa như Alex đã làm.

(*John Ronald Reuel Tolkien là một nhà ngữ văn, tiểu thuyết gia, và giáo sư người Anh, được công chúng biết đến nhiều nhất qua các tác phẩm Anh chàng Hobbit và Chúa tể những chiếc nhẫn – Ct của Sẻ)

Ký ức mạnh mẽ nhất mà Sam có về Kevin Pearson là ở lớp bảy, khi họ được phân công như một đội để tiến hành một bản tường trình về ảnh hưởng của thuốc và khoa học lên người ta. Điều đó đòi hỏi phải thực hiện một cuộc phỏng vấn với một dược sĩ địa phương, làm một áp phích bằng giấy bìa lớn, và viết một trang về lịch sử của ngành dược lý học. Với gương mặt chần chừ và lười biếng của Kevin, Sam đã kết thúc bằng việc tự mình làm hết mọi thứ. Họ đã đạt được điểm A. Kevin cũng được chia sẻ điểm số tương đương. Nhưng khi Sam phản đối rằng, thật không công bằng khi Kevin đạt được phân nửa số điểm cho công việc mà hắn ta đã không làm, Kevin đã trao cho anh một ánh mắt khinh khỉnh.

“Lý do mà tớ đã không làm là bởi vì cha tớ sẽ không cho phép tớ làm,” Kevin đã bảo anh. “Cha mẹ cậu là những kẻ nát rượu.”

Và Sam không thể tranh cãi hay phủ nhận được điều đó.

“Cậu có thể mời tớ đến nhà cậu,” Sam đã chỉ ra một cách ủ rũ. “Chúng ta có thể thực hiện tấm áp phích ở đó.”

“Cậu không hiểu sao? Cậu sẽ không đi qua được cửa trước nữa cơ. Không ai muốn con cái của họ trở thành bạn bè với nhà Nolan hết.”

Sam đã không thể hiểu được lý do tại sao người ta lại không muốn trở thành bạn bè với nhà Nolan. Cha mẹ anh, Jessica và Alan, đã có những cuộc chiến không hề có bất kỳ giới hạn nào, không theo bất kỳ khuôn khổ nào, thét lớn trước mặt đám trẻ của họ hoặc những người hàng xóm, trước mặt bất kỳ ai. Họ không hề do dự khi xổ toẹt những bí mật về tiền bạc, về sex, về những vấn đề riêng tư. Khi họ xâu xé lẫn nhau và hạ thấp bản thân trong tiến trình đó, những đứa trẻ của họ học được đôi điều về đời sống gia đình : Chúng chẳng muốn dính líu gì đến điều đó nữa hết.

Không lâu sau dự án khoa học cùng Kevin, khi Sam lên mười ba, cha anh đã bị ngã trong một tai nạn tàu. Gia đình anh đã bị tan nát sau điều đó, chẳng còn giờ giấc bình thường nào cho việc ăn uống và ngủ nghê nữa, chẳng còn luật lệ cho bất kỳ điều gì. Chẳng ai ngạc nhiên khi Jessica dìm chết bản thân trong rượu năm năm sau cái chết của chồng. Và chẳng hề có một số lượng nhỏ hối lỗi nào nằm lẫn ở nơi nào đó trong đống thương tiếc, đám con cháu nhà Nolan đã tìm thấy một sự nhẹ nhõm trước sự ra đi của bà. Không còn những cuộc gọi điện trong đêm để đến đón bà mẹ quá say không thể lái xe sau khi làm một cuộc phô bày bản thân tại quầy bar nữa. Không còn những câu nói đùa hoặc những lời bình luận nhục nhã của những kẻ bên ngoài nữa, không còn những tiếng la hét bật lên từ bất cứ nơi nào nữa.

Những năm sau, khi Sam mua mảnh đất này tại vịnh False để làm vườn nho, anh cần thuê vài thiết bị làm vườn công suất lớn, và anh khám phá rằng Kevin đã bắt đầu công việc kinh doanh của riêng hắn. Họ đã trò chuyện qua những chai bia, trao đổi vài câu đùa cợt, thậm chí hồi tưởng đôi chút. Như một ân huệ, Kevin đã làm vài việc cho Sam với một phần nhỏ so giá bình thường của hắn.

Không thể thăm dò được tại sao lúc này Kevin lại ở trước cửa nhà mình, anh giơ tay chào hỏi. “Pearson. Đã lâu không gặp.”

“Gặp cậu thật tốt, Nolan.”

Họ tiến hành đo lường lẫn nhau trong một cái liếc nhanh. Sam bị tác động thầm lặng bởi ý nghĩ rằng, Kevin Pearson, người mà gia đình hắn không bao giờ cho phép anh vượt qua ngưỡng cửa nhà họ, bây giờ đang ghé thăm nhà anh. Kẻ hay bắt nạt trong sân trường trước đây có thể không còn đá vào mông Sam hoặc chế nhạo anh về giai tầng xã hội thấp kém nữa. Với tất cả các cách đo lường, họ đã ngang bằng.

Trượt tay vào trong túi chiếc quần short ka-ki, Kevin bước vào trong và ném một nụ cười kinh ngạc quanh sảnh đón. “Nơi này đang tiến triển tốt đấy.”

“Để giữ tôi bận rộn thôi mà.” Sam nhã nhặn nói.

“Tớ nghe nói cậu và Mark đang chăm sóc cháu gái.” Kevin lưỡng lự. “Rất tiếc về Vickie. Cô ấy là một cô gái tuyệt vời.”

Cho dù cô ấy là một Nolan, Sam nghĩ, nhưng anh chỉ nói, “Holly và tớ đang định ăn trưa. Cậu có muốn ăn cùng không?”

“Không, cám ơn, tớ không thể ở lâu được.”

“Muốn lòng vòng trong bếp trong lúc tớ chế biến vài cái sandwich không?”

Chắc rồi.” Kevin đi theo Sam. “Tớ đến đây để đòi một ân huệ,” hắn nói, “mặc dù có thể cậu sẽ kết thúc với việc cảm ơn tớ về điều đó.”

Sam lấy một cái chảo rán khỏi hộc tủ, làm nóng nó trên bếp, và rán xèo xèo một ít dầu ô-liu trong đó. Phải mất khá lâu để nhận ra rằng Holly không thể tăng trưởng tốt với khẩu phần pizza và bia của những gã độc thân, Sam đã học nấu ăn. Dù anh vẫn còn nhiều thứ để học, Sam đã đạt đến mức độ đủ khả năng cơ bản mà cho đến lúc này đã giữ cho tất cả bọn họ tránh được việc chết vì đói.

Trong lúc Sam rót nước sốt cà vào trong chiếc dĩa có thể chịu được vi sóng, anh hỏi. “Vậy ân huệ là gì?”

“Cách đây đôi tháng, tớ đã chia tay bạn gái. Và điều đó hoá ra có chút rắc rối nhiều hơn tớ mong đợi.”

“Cô ấy lén theo cậu hay thứ gì đó à?”

“Không, không điều gì giống như thế hết. Thật ra, cô ấy hầu như chẳng hề đi đâu.”

Những miếng sandwich phô mai cháy xèo xèo nhẹ khi Sam hạ thấp chúng vào trong chiếc chảo nóng. “Đó là điều bình thường sau khi đổ vỡ mà.”

“Phải. Nhưng cô ấy cần tiếp tục sống cuộc đời của cô ấy. Tớ đang cố nghĩ đến người nào đó để cô ấy gặp gỡ - ai đó mà cô ấy có thể vui vẻ cùng. Và từ những gì tớ nghe được, lúc này cậu đang không hẹn hò với ai hết… đúng không?”

Đôi mắt Sam mở rộng với vẻ hoài nghi khi anh nhận ra những gì Kevin đang đề cập đến. Và rồi anh bắt đầu bật cười. “Tớ không hứng thú với đồ thừa của cậu. Và tớ chắc như quỷ là sẽ không cám ơn về điều đó đâu.”

“Không giống như thế đâu,” Kevin phản đối. “Cô ấy rất tuyệt vời. Cô ấy nóng bỏng. Chà… thật ra không nóng bỏng, nhưng xinh xắn. Và ngọt ngào. Siêu ngọt ngào.”

“Nếu cô ấy tuyệt đến thế, tại sao cậu lại chia tay cô ấy?”

“Chà, tớ kiểu như có dính líu với em gái của cô ấy.”

Sam chỉ nhìn hắn.

Biểu hiện của Kevin trở nên phòng thủ. “Anh bạn à, trái tim muốn những gì nó muốn mà.”

“Đúng. Nhưng tớ không định giao du với đồ thừa đã bị nhiễm độc của cậu đâu.”

“Đồ thừa bị nhiễm độc ư?” Kevin lập lại với vẻ kỳ quặc.

“Bất kỳ phụ nữ nào cũng đều có những vấn đề nặng nề sau những thứ như thế. Cô ấy hẳn là nhiễm phóng xạ rồi.” Sam lật miếng sandwich một cách khéo léo.

“Cô ấy ổn. Cô ấy sẵn sàng để đi tiếp rồi. Cô ấy chỉ chưa biết điều đó thôi.”

“Tại sao chúng ta không để cô ấy tự quyết định khi nào cô ấy sẵn sàng nhỉ? Tại sao cậu lại quá hứng thú với việc tìm kiếm một gã mới cho cô ấy như thế?”

“Tình huống đã gây ra vài vấn đề trong gia đình. Tớ chỉ muốn đính hôn với Alice.”

“Đó là em gái của cô ấy à? Chúc mừng nhé.”

“Cám ơn, Dù sao thì… cha mẹ của Alice khó chịu trước tình huống. Họ sẽ không chi trả cho đám cưới, hoặc giúp cô ấy lập những kế hoạch, hay bất kỳ thứ tào lao nào. Và cô ấy muốn gia đình ở cùng nhau. Nhưng khoảnh khắc kumbaya* đó sẽ không xảy ra cho đến khi chị gái cô ấy vượt qua được chuyện với tớ và bắt đầu hò hẹn với ai đó.”

(*Kumbaya hay Cumbaya – hãy đến đây: là bài hát lửa trại tiêu chuẩn của phong trào hướng đạo sinh có từ những năm 1920; hiện nay câu ‘hãy nối vòng tay và hát Kumbaya’ thể hiện sự hoà giải, hoà bình. Nghe thử nhạc và lời ở đây : – Ct của Sẻ)

“Chúc may mắn với điều đó nhé.”

“Cậu nợ tớ, Nolan.”

Với vẻ cau có, Sam đặt soup vào trong lò vi sóng và khởi động. “Chết tiệt.” anh lầm bầm. “Tớ biết điều này sẽ đến mà.”

“Sau công việc dơ bẩn và xoay chuyển tình thế tớ đã làm cho cậu mà hầu như không đỏi hỏi gì. Chưa kể đến việc giúp cậu cấy ghép cây nho hoang dã đó.”

Đó là sự thật. Cây nho sẽ trở thành vật tế trong một dự án làm đường nếu nó không được ươm trồng. Không chỉ Kevin làm một việc tốt với tiến trình cần cù và gian khó, hắn đã tính giá Sam chỉ một phần so với người khác.

Và vì thế, phải, anh nợ Kevin.

“Cậu muốn tớ đi chơi với cô ấy trong bao lâu?” Sam hỏi vắn tắt.

“Chỉ đôi lần. Có lẽ đi uống một chút trước, và rồi ăn tối.”

Sam đặt những miếng sandwich bốc hơi vào dĩa, và cắt miếng của Holly thành bốn mảnh hình tam giác “Sau khi tớ đưa người phụ nữ này đi chơi – nếu thậm chí tớ có thể khiến cho cô ấy đồng ý đi đâu đó với tớ - chúng ta huề, Pearson. Không thêm ân huệ nào nữa. Chúng ta đã xong chuyện với nhau.”

“Chắc chắn.” Kevin nói ngay lập tức.

“Cậu muốn giới thiệu bọn tớ bằng cách nào?”

“Chà, điều đó thì…” Kevin trông có vẻ thiếu thoải mái. “Cậu sẽ phải tìm ra cách để tự mình gặp cô ấy thôi. Bởi vì nếu như cô ấy biết được tớ có dính líu đến việc này, cô ấy sẽ không bỏ qua đâu.”

Sam nhìn hắn chằm chằm với vẻ không thể tin được. “Vậy cậu muốn tớ lần theo dấu vết của cô nàng bạn gái cũ cay đắng, ghét đàn ông của cậu, và nói cô ấy hò hẹn với tớ ư?”

“Phải, cơ bản là như thế.”

“Quên đi. Tớ thà thanh toán cho cậu cái công việc dơ dáy ấy còn hơn.”

“Không muốn tiền của cậu. Tớ muốn cậu đưa người cũ của tớ đi chơi. Một lần đi uống nước, một lần cho bữa tối.”

“Tớ cảm thấy giống như một gã điếm đực (manwhore) ấy.” Sam nói chua chát.

“Cậu không phải ngủ với cô ấy. Thật ra…”

“Điếm đực là gì, Bác Sam?” Giọng của Holly vang lên khi cô bé vơ vẩn đi vào bếp. Cô bé đến bên Sam và quàng tay quanh eo anh. Mỉm cười với anh.
“Ngựa đực (manhorse # manwhore)” anh vội vàng nói, xoay ngược vành nón lưỡi trai màu hồng trên đầu cô bé ra sau lưng. “Đó là thứ mùi mà một chàng trai có sau khi làm việc đẫm mồ hôi ngoài trời. Nhưng đừng sử dụng những từ đó nhé, hoặc bác Mark sẽ tống ró ra khỏi đôi môi của cháu đấy.”  Anh sốt sắng khom xuống khi cô bé vươn tay lên để kéo đầu anh xuống.

“Ai thế?” Cô bé thì thầm.

“Đó là một người bạn cũ của bác,” Sam nói. Anh trao cho cô bé dĩa bánh sandwich, đưa cô bé lại bàn bếp và đi để múc một ít soup. Trao cho Kevin ánh mắt nheo nheo, anh hỏi. “Cậu có bức ảnh nào của cô ấy không?”

Lấy điện thoại từ túi sau, Kevin cuộn qua vài tấm hình. “Có một cái đây. Tớ sẽ gởi nó qua điện thoại cậu.”

Sam lấy điện thoại từ hắn và nhìn người phụ nữ trong hình. Hơi thở bị bẫy lại khi anh nhận ra cô.

“Cô ấy là một nghệ nhân,” anh nghe Kevin nói. “Tên cô ấy là Lucy Marinn. Cô ấy đang ở tại Artist’s Point, xưởng của cô ấy trong thị trấn. Cô ấy chế tạo những tấm kính màu… cửa sổ, chao đèn, một số đồ khảm… Cô ấy rất đáng yêu, thấy không?”

Tình huống thật thú vị, ít ra có thể nói như thế. Sam cân nhắc việc đề cập rằng anh đã gặp Lucy rồi, anh đã đi cùng cô về Artist’s Point đêm trước. Nhưng anh quyết định giữ lại cho chính mình khi đến lúc.

Trước sự yên lặng căng thẳng tiếp theo sau đó, Holly nói từ bàn. “Bác Sam à, soup của cháu sao rồi?”

“Có ngay, bánh gừng à.” Sam đặt tô soup trước mặt cô bé, và nhét một chiếc khăn giấy dài vào cổ cô.

Với quyết định đó, anh quay lại đối diện với Kevin.

“Vậy cậu sẽ làm chứ?”

“Phải, tớ sẽ làm.” Sam ra hiệu về hướng cửa. “Tớ sẽ gặp cậu bên ngoài.”

“Nếu cậu thích Lucy,” Kevin nói, “cậu nên thấy em gái cô ấy. Trẻ trung hơn và nóng bỏng hơn.” Như thể để tái cam đoan với bản thân rằng hắn, Kevin, vẫn có được thứ tốt nhất trong các món bở.

“Tuyệt,” Sam nói. “Tớ muốn người này.”

“Được rồi.” Kevin trông có vẻ bối rối nhiều hơn là nhẹ nhõm. “Tớ phải nói, tớ đã không mong đợi cậu tham gia dễ dàng như thế này.”

“Không vấn đề gì đâu. Nhưng có một thứ tớ không hiểu.”

“Gì?”

“Lý do thật sự cậu chia tay với Lucy là gì? Và đừng đưa cho tớ thứ tào lao như muốn người trẻ trung hơn và nóng bỏng hơn, bởi vì những gì cô gái này không có, cậu cũng đâu có cần. Vậy đó là gì?”

Kevin mang lấy vẻ mặt sửng sốt mà người ta thỉnh thoảng có khi họ bị vấp bởi chính bàn chân của mình và quay quanh để xem có sức cản vô hình nào trên đường không. “Chỉ là tớ đã tìm thấy mọi thứ cần biết về cô ấy và… điều đó chắn ngắt. Đã đến lúc đi tiếp.” Hắn cau mày khi thấy nụ cười nhạt của Sam. “Điều đó có gì hài hước sao?”

“Nó không có.” Sam không định giải thích rằng sự thích thú của anh bắt nguồn từ nhận thức hơi khó chịu rằng anh chẳng hề tốt hơn Kevin khi đến với cô. Thật ra anh đã không thể đối phó với bất kỳ điều gì gần với một mối quan hệ lâu dài, và anh cũng không muốn điều đó.

“Mất bao lâu để tớ biết được điều gì đã xảy ra?” Kevin hỏi, khi Sam dẫn hắn xuyên qua hành lang phía trước và mở cửa.

“Rốt cuộc cậu cũng sẽ tìm ra thôi.” Sam thấy không cần phải nói với hắn rằng anh định gọi cho Lucy ngay đêm đó.

“Tớ thích biết trước hơn. Nhắn tin cho tớ khi cậu đi chơi với cô ấy.”


Dựa một bên vai vào ngưỡng cửa, Sam nhìn hắn chế diễu. “Không nhắn tin, không e-mail, không trình bày PowerPoint. Tớ sẽ đưa người cũ của cậu đi chơi, Pearson. Nhưng khi nào tớ làm và điều gì xảy ra sau đó là việc của tớ.