CHƯƠNG 19.
Mẹ của
Lucy, dĩ nhiên, ngay lập tức bị Sam mê hoặc. Phản ứng của cha cô cảnh giác hơn,
ít ra vào lúc ban đầu. Tuy vậy, trong suốt bữa tối tại Duck Soup, họ đã tìm thấy
điểm chung khi Sam hỏi về máy thăm dò không gian kiểu rô bốt mà cha cô đã giúp
thiết kế. Hiểu thấu sự hữu ích phong phú của vẻ lập dị bác học ẩn nấp bên dưới
vẻ ngoài của Sam, người cha trầm lặng thường lệ của Lucy bắt đầu huyên thuyên
giống như một con chim chích choè.
“…vì thế
những gì chúng tôi mong đợi,” Phillip đang nói, “là những ngôi sao chổi sẽ bao
gồm một sự kết hợp của những phần tử presolar, và băng đá được hình thành tại
rìa của hệ mặt trời tại điểm zero tuyệt đối.” Ông ngừng lại. “Nếu cậu không
quen với thuật ngữ, điểm zero tuyệt đối là…”
“Điểm
không của bất kỳ cán cân nhiệt động học nào.” Sam nói.
“Đúng rồi.”
Cha cô gần như cười rạng rỡ với anh. “Trái với giả thiết của chúng tôi, phần lớn
những vật chất rắn như đá của sao chổi được hình thành bên trong hệ mặt trời ở
nhiệt độ cực cao, Vì thế những ngôi sao chổi được hình thành trong điều kiện của
sức nóng dữ dội và băng đá.”
“Kỳ diệu.”
Sam nói, và rõ ràng là anh thật sự có ý như thế.
Khi hai
người đàn ông tiếp tục trò chuyện, mẹ của Lucy nghiêng lại gần để thì thầm với
cô. “Cậu ta thật tuyệt vời. Quá đẹp trai và quyến rũ, và cha con thích cậu ta.
Con phải giữ chặt người này, cưng à.”
“Chẳng
có gì để giữ hết.” Lucy thì thầm lại. “Con đã bảo mẹ rồi. Anh ấy là một kẻ độc
thân mãn kiếp.”
Rõ ràng
mẹ cô ưa thích sự thách thức. “Con có thể làm cậu ta đổi ý. Một người đàn ông
như cậu ta không nên sống đơn độc. Đó sẽ là một tội ác.”
“Con
không định tra tấn một người đàn ông hoàn hảo tốt bụng bằng cách cố thay đổi
anh ấy đâu.”
“Lucy,”
lời thì thầm thiếu kiên nhẫn của mẹ cô vang lên. “Con nghĩ hôn nhân để làm gì?”
Sau bữa
tối họ về lại ngôi nhà tại phố Rainshadow để uống café. Điều đó không nằm trong
kế hoạch ban đầu, nhưng sau khi nghe Sam mô tả về vườn nho và ngôi nhà kiểu
Victorian đang phục chế, mẹ của Lucy muốn được nhìn thấy nó. Mark và Holly đã
đi nghỉ cuối tuần, đi cùng Maggie đến thăm cha mẹ của chị ấy ở Bellingham. Nhiệt
tình, Sam đã hỏi Cherise liệu bà có muốn một tour tham quan hai mươi lăm xu
không.
“Em sẽ ở
trong bếp và pha ít café,” Lucy nói. “Mẹ à, đừng chất vấn Sam trong lúc anh ấy
chỉ cho mẹ ngôi nhà nhé.”
Mẹ cô
trao cho cô một ánh mắt ra vẻ ngạc nhiên vô tội. “Mẹ không bao giờ chất vấn bất
kỳ ai.”
“Có lẽ
bác nên biết, cháu chỉ chấp nhận những câu hỏi đã được chuẩn bị trước,” Sam
nói. “Nhưng với bác, Cherise, cháu sẽ mở rộng phạm vi đôi chút.”
Mẹ cô cười
khúc khích.
“Bác sẽ
giúp Lucy pha café,” cha cô nói. “Những cuộc thảo luận về phục chế nhà thất bại
với bác – Bác không phân biệt được trán tường với dàn che nữa là.”
Sau khi
Lucy đổ hạt café vào cốc nghiền, cô đo lường café vào máy pha, trong lúc cha cô
rót đầy bình tại bồn rửa. “Vậy ba nghĩ gì về Sam?” Lucy hỏi.
“Ba
thích cậu ta. Một chàng trai thông minh. Cậu ta có vẻ khoẻ mạnh và nghị lực, và
cậu ta cười với truyện cười Heisenberg của ba. Ba không thể không tự hỏi tại
sao một trí óc trác tuyệt đến thế lại lãng phí chúng cho việc chăm sóc một vườn
nho.”
“Đó
không phải là sự lãng phí.”
“Hàng
ngàn người trên thế giới đã chế tạo rượu nho. Chẳng còn mục tiêu nào cần đạt đến
nữa hết, khi đã có quá nhiều người đã sản xuất chúng rồi.”
“Điều đó
cũng tương tự như đang nói không ai nên sản xuất thêm bất kỳ tác phẩm nghệ thuật
nào nữa, bởi vì chúng ta đã có quá nhiều ở ngoài kia rồi.”
“Nghệ
thuật – hoặc rượu vang – không hữu ích cho con người như cách khoa học đã làm.”
“Sam sẽ
nói ngược lại cho xem.” Cô quan sát cha cô đổ nước vào trong máy pha café.
Thiết bị
kêu lách cách và bốc hơi khi nó bắt đầu tiến trình thẩm thấu.
“Một câu
hỏi mang nhiều ý nghĩa hơn,” cha cô nhận xét, “là con nghĩ gì về cậu ta?”
“Con
cũng thích anh ấy. Nhưng không có cơ hội nào cho một mối quan hệ nghiêm túc
đâu. Anh ấy và con đều có những kế hoạch cho tương lai không bao gồm có nhau.”
Cha cô
nhún vai. “Nếu con thích thú với sự bầu bạn của cậu ta, chẳng có tổn hại nào
trong việc trải qua thời gian bên cậu ấy.”
Họ yên lặng
một lúc, lắng nghe tiếng phì phì điềm tĩnh của máy pha café.
“Cha mẹ
định gặp Alice và Kevin ngày mai à?” Lucy hỏi.
Cha cô gật
đầu, nụ cười của ông chuyển thành khắc nghiệt. “Con biết cuộc hôn nhân đó – nếu
nó xảy ra – chẳng có cơ hội nào cho một quả cầu tuyết trong địa ngục đâu.”
“Ba
không thể chắc chắn được một trăm phần trăm,” Lucy nói, cho dù cô thầm đồng ý.
“Mọi người sẽ làm ba ngạc nhiên đấy.”
“Phải, họ
đã làm thế,” ông thú nhận. “Vào tuổi của con, tuy vậy, không thường thế. Những
chiếc ly café ở đâu nhỉ?”
Cùng
nhau, họ mở một vài hộc tủ bếp cho đến khi tìm thấy chúng.
“Mẹ con
và ba vừa mới thảo luận,” Phillip nói, và khiến cô choáng váng bằng cách thêm
vào, “Ba đoán là bà ấy đã nói với con rằng ba đã từng kết hôn trước đây.”
“Vâng,”
Lucy xoay sở nói. “Điều đó hơi có phần sốc.”
“Tất cả
những thứ này với con và Alice và Kevin đã khuấy lên vài vấn đề mà mẹ con và ba
đã không đối mặt trong một thời gian khá dài.”
“Có tệ
không?” Lucy ngập ngừng hỏi.
“Ba
không biết. Ba không bao giờ bị thuyết phục rằng mọi thứ trong một mối quan hệ
cần phải thảo luận đến. Vài thứ không thể sửa chữa được bởi những cuộc trò chuyện.”
“Con
đoán những vấn đề này phải liên quan đến… bà ấy?” Vì lý do nào đó những từ “vợ
trước của ba” nghe quá gai người để có thể nói.
“Phải. Ba
yêu mẹ con. Ba sẽ không bao giờ so sánh. Mối quan hệ kia là…” Ngừng lời, tràn ứ
với nỗi căng thẳng trầm ngâm mà cô chưa bao giờ thấy ở ông trước đây. “Đó là một
phạm trù riêng.”
“Tên bà ấy
là gì?” Lucy hỏi dịu dàng.
Môi ông
hé mở như thể định trả lời, nhưng rồi ông lắc đầu và rơi vào yên lặng.
Bà ấy là
kiểu phụ nữ nào nhỉ, Lucy băn khoăn, hàng thập kỷ sau khi bà ấy chết, ông vẫn
không thể nói ra được tên bà sao?
“Cảm xúc
mãnh liệt đó…” ông nói sau một lúc, như thể với chính mình. “Cảm xúc đó của hai
người quá chân thực với nhau, họ là hai nửa của một tổng thể. Nó rất… đặc biệt.”
“Vậy ba
không ân hận,” Lucy nói.
“Ba
không ân hận.” Cha cô nhìn thẳng vào cô, đôi mắt ông lấp lánh. Giọng ông dày
lên khi thêm vào. “Tốt hơn việc không biết. Nhưng chỉ với ba thôi. Người khác
có thể sẽ nói rằng nó đáng bất kỳ giá nào chỉ để có chính xác vài khoảnh khắc của
những gì ba đã có.” Quay đi, ông bắt đầu rót café.
Thầm
choáng váng trước sự phô bày cảm xúc hiếm hoi ấy, Lucy tập tễnh đi lấy những
chiếc muỗng từ một hộc tủ. Nếu ông là một người đàn ông giàu cảm xúc hơn, cô sẽ
đến để ôm ông. Tuy nhiên, tính lịch thiệp nghiêm chỉnh của ông luôn là một lớp
giáp bảo vệ, đẩy lùi mọi sự phô bày cảm xúc.
Bây giờ
cô đã hiểu vài thứ về cha cô mà cô chưa từng có trước đây – sự yên lặng của
ông, vẻ điềm tĩnh vô tận của ông, chẳng hề dính dáng gì đến sự an bình.
***
Sau khi
nhà Marinn đã quay lại California, mẹ của Lucy đã gọi để kể với cô về ngày mà họ
đã trải qua cùng Alice và Kevin diễn ra y như có thể mong đợi. Theo lời Cherise,
cặp đôi đã bị khuất phục. Kevin có phần yên lặng. “Nhưng mẹ có cảm giác,” mẹ cô
nói, “rằng cả hai đứa nó đều đã thu xếp trong đầu chúng nó phải thực hiện điều
đó bất luận thế nào. Mẹ nghĩ Kevin bị thúc đẩy bởi cha mẹ của cậu ta – có vẻ
như chúng rất kiên quyết với việc kết hôn.”
Lucy mỉm
cười thiểu não. Cha mẹ của Kevin là một cặp đôi lớn tuổi đã làm hư con trai duy
nhất của chính họ, rồi sau đó lại bị mất tinh thần bởi sự non nớt và tự coi
mình là trung tâm của anh ta. Nhưng đã quá trễ cho họ để tự hỏi liệu những gì họ đã làm lẽ ra nên
làm khác đi. Có lẽ họ nghĩ rằng kết hôn sẽ tốt cho anh ta, khiến anh ta trưởng
thành hơn.
“Mọi người
ra ngoài ăn tối,” Cherise nói, “và đều cư xử tốt nhất.”
“Ngay cả
Ba ư?” Lucy hỏi với vẻ phớt lạnh.
“Ngay cả
Ba con. Khoảnh khắc ngượng ngùng duy nhất là khi Kevin hỏi thăm mẹ về con.”
“Anh ta
đã làm thế sao?” Lucy cảm thấy đau nhói trong dạ dày. “Trước mặt mọi người
sao?”
“Phải. Cậu
ta muốn biết về chân con, và cách con đang cảm thấy, rồi sau đó hỏi xem con
dính líu thế nào với Sam.”
“Chúa
ơi. Con cá là Alice muốn giết anh ta.”
“Đó
không phải thời điểm tốt với vai trò của cậu ta.”
“Mẹ nói
với anh ta điều gì?”
“Sự thật
– rằng con có vẻ tốt, và hạnh phúc, và con có vẻ đã trở nên rất gần gũi với
Sam. Và mẹ không thể hài lòng về điều đó nhiều hơn được nữa.”
“Mẹ. Con
đã nói với mẹ rồi, con không có cơ hội nào để có được mối quan hệ nghiêm túc với
Sam. Vì thế, làm ơn đừng đặt hy vọng của mẹ lên một điều không thể.”
“Đừng
nói ‘điều không thể’ như thế,” mẹ cô nói với vẻ bực bội đầy lạc quan, “về thứ
mà con đã làm rồi.”
***
Hai ngày
sau cuộc viếng thăm của cha mẹ cô, Lucy chuyển vào trong căn condo tại Friday
Harbor. Trước sự ngạc nhiên của cô, Sam đã phản đối việc cô rời khỏi Rainshadow
sớm như thế, khăng khăng rằng cô cần thêm thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục.
“Hơn nữa,” anh nói, “Anh không nghĩ em đã quen với cách đu lên đôi nạng đó,
chưa đâu.”
“Em đã
hoàn toàn quen với việc đu lên chúng rồi,” Lucy nói. “Em thậm chí còn có thể
làm những trò bịp với nó nữa cơ. Anh nên thấy những chuyển động theo kiểu bơi tự
do của em.”
“Tất cả
những bậc thang đó. Tất cả những chuyến đi bộ đó. Và em vẫn chưa thể lái được
xe. Em sẽ đi đến tiệm tạp phẩm bằng cách nào?”
“Em có
toàn bộ danh sách số điện thoại của giáo đoàn Hog Heaven.”
“Anh
không muốn em rong chơi với nhóm cuồng mô-tô ấy.”
“Em
không rong chơi với họ,” Lucy nói, thích thú. “Họ chỉ giúp em một tay lúc này
lúc khác thôi mà.”
Mặc Dù
rõ ràng là Sam muốn tranh cãi xa hơn nữa, nhưng anh lầm bầm, “Đó là cuộc đời em
mà.”
Lucy
trao cho anh nụ cười toét miệng tinh quái. “Đừng lo,” Cô nói, “Em sẽ để anh thỉnh
thoảng ghé qua kiểm tra nhanh.”
Anh quắc
mắt với cô. “Tuyệt đấy. Bởi vì sex thuận tiện là mối quan tâm chính của anh.”
Mặc dù
Lucy khá buồn khi rời xa ngôi nhà trên phố Rainshadow, cô cảm thấy điều đó tốt
hơn cho cả hai người họ. Ngày nào đó không xa, cô hoàn toàn chắc chắn rằng Sam sẽ
bắt đầu cảm thấy nỗi sợ bị trói buộc. Và quan trọng nhất, Lucy thấy hạnh phúc
vì có thể quay trở lại xưởng chế tạo của cô.
Cô nhớ
thuỷ tinh của cô quay quắt, gần như có thể cảm thấy nó đang vẫy gọi cô.
Vào ngày
đầu tiên trở lại với Swing on a Star, Lucy đã được điền đầy với ngọn lửa sáng tạo.
Cô đã sắp đặt để sản xuất một tranh mẫu, hoặc một thiết kể mang kích thước thật,
về ô cửa sổ với cái cây cho ngôi nhà trang trại nho Rainshadow. Dùng kết hợp giữa
bản phác hoạ thủ công và phần mềm máy tính, cô lập chi tiết những đường cắt và
số mảnh thuỷ tinh với các sắc thái màu sắc. Khi nó hoàn thành với sự hài lòng của
cô, cô sẽ lập ba bản sao về các đường nét, một để tham khảo, một để cắt thành từng
mảnh bằng kéo, và một để ráp hình ô cửa sổ trên đó. Sau đó tiến trình tỉ mỉ của
việc cắt và bẻ thuỷ tinh sẽ bắt đầu, đi cùng với việc tái tạo hình dáng và mài
cạnh của các mảnh kính khi cần.
Lucy vẫn
đang làm việc trên tranh mẫu khi Sam đến studio vào giờ ăn trưa. Anh mang đên
hai túi giấy trắng nhăn nheo từ tiệm Market Chef, cả hai túi trông có vẻ khá nặng.
“Sandwiches” anh nói.
“Em
không mong anh đến,” Lucy la lên. Một nụ cười trêu chọc trải rộng qua mặt cô.
“Đúng là anh không thể cách xa em được rồi.”
Sam liếc
nhìn chồng giấy phác hoạ trên bàn. “Thứ này thích đáng hơn cuộc sống an nhàn mà
em có với anh sao?”
Lucy cười
vang. “Chà, việc được phục dịch đến nơi đến chốn hết sức hấp dẫn… nhưng thật
tuyệt khi được sáng tạo lần nữa.”
Sam đặt
những chiếc túi lên bàn làm việc và đi vòng qua để nhìn tranh mẫu. Anh nhìn
chăm chú bản thiết kế. “Thật đẹp quá.”
“Nó sẽ đẹp
đến choáng váng,” Lucy nói. “Anh không tưởng tượng được những gì thuỷ tinh sẽ
thêm vào đâu.”
Đôi khoé
môi anh uốn cong. “Hiểu em, anh được chuẩn bị cho bất kỳ điều gì.” Sau khi
nghiên cứu bản thiết kế chừng một phút, anh nói. “Anh mang cho em một món quà mừng
nhà mới. Anh nghĩ em sẽ muốn giữ nó ở đây.”
“Anh
không phải cho em quà đâu.”
“Em sẽ
không thể sử dụng nó trong một thời gian.”
“Nó
đâu?”
“Ngồi
yên. Anh sẽ mang nó vào.”
Lucy đợi
với một nụ cười toe toét mong chờ khi Sam đi ra ngoài. Đôi mắt cô mở rộng khi anh
dắt một chiếc xe đạp với một chiếc nơ khổng lồ trang trí ở chính giữa tay lái.
“Em không tin được điều đó, Sam. Anh ngọt ngào nhất, ngọt ngào nhất…” Cô ngừng
lại và reo lên vui thích khi cô nhìn vào chiếc xe đạp hái nho được phục hồi khó
tin ấy, với màu xanh của rừng già và giảm chấn đệm khí màu trắng mạnh mẽ.
“Đó là một
chiếc Ladies Schwinn Hornet đời 1954.” Sam nói, đẩy nó đến với cô.
Lucy lướt
những ngón tay trên lớp sơn đẹp đẽ, những chiếc vỏ xe màu đen dày, chỗ ngồi bọc
da màu trắng. “Nó thật hoàn hảo,” Cô nói, ngạc nhiên khi phát hiện giọng của cô
khản đặc và mắt cô mờ sương. Bởi vì một món quà như thế này chỉ có thể đến từ một
một người thấu hiểu cô, biết rõ cô. Và đây là một dấu hiệu cho thấy Sam thật sự
cảm thấy thứ gì đó về cô, bất luận anh có ý định như thế hay không. Cô đã kinh
ngạc bởi nhận thức ấy có ý nghĩa với cô nhiều như thế nào, cô đã muốn anh chăm
sóc cô nhiều bao nhiêu.
“Cám ơn
anh, em…” Cô đứng lên và quàng đôi tay quanh anh, vùi gương mặt cô vào vai anh.
“Không
đáng gì đâu mà.” Sam vỗ vào lưng cô an ủi. “Không cần phải như con nít được quà
thế đâu.”
Cảm nhận
anh đã trở nên căng thẳng như thế nào, hiểu rõ lý do tại sao, Lucy nói bằng giọng
bị bóp nghẹt. “Điều đó ngọt ngào đến không thể tin được, và có lẽ đó là điều tử
tế nhất ai đó trao tặng cho em.” Cô cố ép ra một tiếng cười và nghiêng lên để
hôn vào má anh. “Thư giãn nào. Em vẫn không yêu anh đâu mà.”
“Tạ ơn
Chúa.” Anh cười toe toét với cô, nhẹ nhõm trông thấy.
***
Trong
hai tháng sau đó, Lucy bị lấp đầy bởi công việc. Sam thường ghé thăm lấy cớ kiểm
tra cô, nhưng những cuộc thăm viếng của anh thường dẫn đến kết quả là hai người
họ ăn tối cùng nhau. Mặc dù có những tiết mục lãng mạn nhiều không đếm xuể tại
căn condo sau đó, sex không phải là thứ Sam yêu cầu hay mong đợi một cách tự động.
Có vẻ như anh thích thú được nói chuyện cùng cô, chỉ cần ở bên cô, bất kể họ có
kết thúc với việc ngủ cùng nhay hay không. Một buổi chiều, anh đưa Holly đến xưởng
kính của Lucy, và Lucy giúp cô bé chế tạo một bình bắt ánh nắng bằng thuỷ tinh
và lá đồng. Vào một ngày khác họ đưa Holly đến công viên tượng điêu khắc, nơi
Sam nhanh chóng được vây quanh bởi ít nhất nửa tá trẻ con, tất cả đều cười khúc
khích dữ dội khi anh hưỡng dẫn trong những nỗ lực làm điệu bộ giống như các bức
tượng.
Lucy nhận
thấy hành vi của Sam khá khó hiểu. Với một người đàn ông cương quyết tránh né
những ràng buộc về cảm xúc như thế, những hành động của anh là của một người
đàn ông khao khát sự gần gũi. Những cuộc thảo luận của họ thường đi lạc vào vùng
lãnh thổ riêng tư, như khi họ chia sẻ những suy nghĩ của họ về những ký ức tuổi
thơ. Lucy càng thu lượm nhiều những nền tảng của nhà Nolans, cảm giác thương cảm
về Sam càng nhiều hơn. Con cái của những người nghiện rượu thường trở nên ngờ vực
những cảm xúc mạnh mẽ. Họ thường có khuynh hướng tự cô lập, phòng thủ, nhằm chống
lại việc bị tổn thương hoặc bị lạm dụng, hoặc nguy hiểm hơn hết tất thảy, thứ
gì đó đã bị phá huỷ bằng mọi giá. Nhưng tuy vậy, Sam đang bị cuốn lại gần hơn,
đang dần học cách tin tưởng cô mà dường như không nhận ra điều đó.
Anh có
nhiều thứ hơn anh nghĩ anh có, Lucy ao ước được nói với anh như thế. Thật không
thể tin rằng, ngày nào đó, Sam có thể vươn đến giới hạn trong việc có thể yêu
ai đó và được yêu lại. Mặt khác, loại thay đổi trọng yếu, về việc tự nhận thức,
có thể mất thời gian rất dài. Có lẽ là suốt đời. Hoặc có thể điều đó sẽ không
bao giờ xảy ra. Người phụ nữ nào ghim tất cả hy vọng của cô ấy trên Sam chắc chắn
sẽ kết thúc với một trái tim tan vỡ.
Và với bản
thân cô thôi, Lucy thừa nhận rằng cô đã ở gần việc trở thành người phụ nữ đó một
cách nguy hiểm. Thật dễ dàng để yêu Sam. Cô bị anh thu hút không thể cưỡng nổi,
quá đỗi hạnh phúc khi họ ở bên nhau, cô hiểu rằng có một giới hạn thời gian gắn
bó dành cho mối quan hệ của họ. Nếu cô để quá lâu mới phá vỡ nó, cô sẽ bị tổn
thương nghiêm trọng. Tổn thương vượt xa hơn nhiều cô đã có với Kevin, thật vậy.
Trong
lúc ấy, cô quyết định thích thú với mọi khoảnh khắc cô có thể có với Sam. Những
khoảnh khắc đánh cắp, được lấp đầy với nhận thức vừa ngọt ngào vừa cay đắng rằng
hạnh phúc ấy phù du như ánh trăng.
***
Mặc dù
Lucy không đích thân tiếp xúc với Alice, mẹ cô đã liên tục báo tin cho cô về những
kế hoạch đám cưới đang tiến hành. Lễ cưới sẽ tổ chức tại giáo đường Our Lady Of
Good Voyage tại Roche Harbor, trên bờ Tây của hòn đảo. Một nguyện đường màu trắng
nhỏ xíu, cổ kính hơn một thế kỷ, yên vị trên bờ biển nhìn ra bến cảng. sau đó,
một tiệc chiêu đãi sẽ tổ chức trong sân sau của McMillin’s, một nhà hàng lâu đời
phía trước biển.
Thật cay
đắng đối với cô rằng cho dù mẹ cô không sốt sắng về Kevin, bà đã trở nên nhiệt
tình với đám cưới. Thêm một lần nữa, có vẻ thế, Alice có thể làm bất kỳ thứ gì
con bé muốn và vượt qua trót lọt với điều đó.
Vào ngày
thiệp mời đến, Lucy đặt nó trên góc quầy bếp, cảm thấy cay đắng và khó chịu mỗi
khi nhìn vào nó.
Khi Sam
đến ăn tối cùng cô, anh nhận ra phong thư vẫn còn dán kín ấy ngay lập tức.
“Đó là
cái gì thế?”
Lucy
nhăn mặt. “Thiệp mời đám cưới.”
“Em
không định mở nó ra sao?”
“Em đang
hy vọng là nếu em trì hoãn và lờ nó đi, bằng cách nào đó nó sẽ biến mất.” Cô
làm bộ bận rộn tại bồn rửa, rửa đám rau cải xoăn trong một cái rổ.
Sam tiến
lại gần cô. Anh đặt tay lên hông cô và kéo cô tựa sát vào anh. Và anh đợi với vẻ
kiên nhẫn, một sự hiện diện vững vàng phía sau cô. Nghiêng đầu, anh chải nhẹ bờ
môi trên vành tai cô.
Lucy tắt
nước và thấm khô tay vào một chiếc khăn lau chén gần đó. “Em không biết liệu em
có thể đi không nữa,” Cô nói với giọng cáu kỉnh. “Em không muốn. Nhưng em phải
làm. Em chẳng thấy có lựa chọn nào.”
Sam xoay
cô đối diện với anh, đặt tay anh hai bên cô trên mặt quầy bếp. “Em chắc rằng sẽ
bị tổn thương khi nhìn thấy Kevin đi cùng Alice trong lối đi giữa nhà thờ ư?”
“Một
chút. Nhưng không phải vì Kevin. Tất cả là vì em gái em. Em vẫn điên tiết về
cách con bé phản bội em và hai người họ đã dối trá với em như thế nào, và bây
giờ cha mẹ em lại cư xử y như trước đây và chi trả cho mọi thứ, điều đó có
nghĩa là Alice không bao giờ thay đổi, con bé sẽ không bao giờ học được…”
“Thở
nào,” Sam nhắc nhở cô.
Lucy hít
thở sâu và buột ra một tiếng thở dài bùng nổ. “Nhiều như em ghét ý tưởng tham dự
đám cưới, em không thể ngồi tại nhà trong lúc điều đó diễn ra. Điều đó trông
như thể em vẫn còn cảm giác với Kevin, hoặc em ghen, hoặc thứ gì đó.”
“Muốn
anh đưa em đến nơi nào đó không?” Sam hỏi.
Trán cô
nhăn lại bối rối. “Ý anh là… trong lúc họ đang đám cưới ư?”
“Anh sẽ
đưa em đến một resort nhỏ xinh đẹp ở Mexico. Em không thể bị chọc tức về ngày
cưới của họ khi em đang thư giãn trên một bãi biển cát trắng và đang uống
Mojitos được.”
Cô ngước
nhìn anh với đôi mắt tròn xoe. “Anh sẽ làm điều đó cho em sao?”
Sam mỉm
cười. “Anh cũng được lợi mà. Bắt đầu với cảnh tượng em mặc bikini xem. Cho anh
biết em muốn đi đâu. Los Cabos? Baja? Hoặc có lẽ Belize hay Costa Rica…”
“Sam,”
Lucy vỗ nhẹ vào ngực Sam với chút xao xuyến lo lắng. “Cám ơn anh. Anh đánh giá
cao đề nghị đó nhiều hơn em có thể nói. Những sẽ không có đủ Mojitos để xoá
nhoà được sự kiện đó là ngày cưới của họ. Em sẽ phải tham dự. Em không đòi hỏi
anh…” Cô dừng lại, không thể cho phép bản thân hỏi anh.
“Em đã đồng
ý là bạn hẹn của anh tại đám cưới của Mark và Maggie,” Sam nói. “Thật công bằng
khi anh đi cùng em đến đám cưới của em gái em.”
“Cám ơn
anh.”
“Đừng đề
cập đến chuyện đó nữa nhé.”
“Không…
thật sự thì,” Cô nói một cách nghiêm túc. “Em đã cảm thấy tốt hơn khi biết anh
sẽ đi cùng em.” Ngay khi từ ngữ thoát ra khỏi miệng cô, cô muốn thu chúng lại,
sợ rằng cô đã để lộ quá nhiều. Bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy rằng cô cần Sam, phụ
thuộc vào anh, sẽ khiến anh bỏ chạy.
Nhưng
anh đã giữ đầu cô trong đôi tay anh và hôn cô. Lòng bàn tay anh lướt dọc theo
xương sống cô trước khi đậu lại phía dưới thấp, trên hông cô, tỳ sát cô vào với
anh. Đôi mắt cô mở rộng khi cô cảm thấy áp lực của thứ kích động đang dày lên và
áp vào cô. Vào lúc này, Sam đã biết quá nhiều về cô, nơi nào cô nhạy cảm nhất,
điều gì kích thích cô. Anh hôn cô cho đến khi mắt cô khép lại và lả người trong
tay anh, cho đến khi trái tim cô đập dồn dập. Từ từ, những nụ hôn khoá chặt ấy
rút cạn sức mạnh của cô và lấp đầy cô bằng cảm xúc.
Lucy ngoảnh
mặt đi đủ để lấy hơi thở, “Lên lầu thôi,” Và anh nhấc cô lên trong đôi cánh tay
anh.
***
Kỳ nghỉ
cuối tuần kế tiếp, Mark và Maggie cưới nhau trên một chiếc phà không còn hoạt động
ở Seattle. Một ngày ấm áp và đẹp trời, mặt nước của Lake Union mang sắc thái lấp
lánh của màu ngọc lam. Một cảm giác thanh bình tràn ngập tiệc cưới. Không có dấu
hiện nào về sự lo âu hoặc thiếu chắc chắn, không chút căng thẳng hoặc cuống
quýt nào, không gì hết ngoại trừ một niềm hạnh phúc toàn tâm toàn ý toả ra từ cả
cô dâu lẫn chú rể.
Maggie
thật xinh đẹp trong bộ váy choàng dài chấm gối bằng lụa màu ngà dệt vân, Cổ áo
hình chữ V và dây vai được viền những thứ trang trí màu kem trong suốt thanh
nhã. Mái tóc vấn cao đơn giản được tô điểm bằng một búi hoa hồng trắng. Holly mặc
chiếc váy màu kem tương tự, phần váy phồng lên nhờ một lớp vải tuyn lót bên dưới.
Thật xao xuyến với Lucy khi ấy, lúc Mark và Maggie đứng bên vị thẩm phán trị an
để nói lời thề nguyền họ đã ra hiệu Holly đến đứng cùng họ. Sau khi Mark hôn cô
dâu, anh ấy cũng khom xuống để hôn Holly.
Một tiệc
buffet đẹp mắt được phục vụ bên trong chiếc phà : Một sừng dê kết bằng trái
cây, một sự chọn lựa rực rỡ màu sắc của salads, pasta, cơm, hải sản tươi Thái
bình dương, những ổ bánh mì tròn nhồi phó mát, thịt xông khói, và tương ớt
xoài, và những hàng bánh tart, rau xanh cuộn nhân. Thay vì bánh cưới truyền thống,
một tháp những chiếc bánh nhỏ riêng biệt được sắp xếp trên những bậc thang bằng
nhựa trong. Một nhóm tứ tấu nhạc Jazz đang chơi bài “Embraceable You”
“Em tiếc
là đám cưới này không xảy ra sau đám cưới của Alice thay vì trước,” Lucy nói với
Sam.
“Tại
sao?”
“Bởi vì
mọi người quá hạnh phúc, và Mark và Maggie rõ ràng rất yêu nhau. Nó sẽ làm cho
đám cưới của em gái em thậm chí còn tệ hơn khi so sánh.”
Sam bật
cười và trao cho cô một y champagne. Anh đẹp trai đến nín thở trong bộ lễ phục
sẫm màu và một chiếc cà vạt hoa mỹ, cho dù anh mang theo cùng trang phục ấy những
cái giật cổ áo thiếu kiên nhẫn của một người đàn ông không thích bị trói buộc
trong những kiểu quần áo trang trọng. “Đề nghị về một cuộc đào thoát Mexico vẫn
còn hiệu lực.” anh bảo cô.
“Đừng dụ
dỗ em.”
Sau khi
những khách mời đã làm đầy dĩa của họ từ tiệc buffet, và những chiếc bàn đã chật
kín, Sam bước lên trước để nâng cốc chúc mừng. Mark đứng với cánh tay choàng
quanh cả Maggie và Holly.
“Nếu đó
không phải là một chuyến vận tải công cộng,” Sam nói, “anh trai tôi sẽ không kết
hôn hôm may. Anh ấy và Maggie đã sa vào tình yêu suốt theo lộ trình chuyến phà
từ Bellingham đến Anacortes… điều này nhắc nhở chúng ta về một câu nói cũ : Cuộc
đời là một chuyến hành trình. Vài người có khả năng bẩm sinh về phương hướng. Bạn
đặt họ ở giữa một đất nước xa lạ và họ vẫn có thể tìm ra cách quay về. Anh trai
tôi không phải là một trong những người đó.” Sam ngừng lại khi một vài người
khách bắt đầu cười, và anh trai anh bắn cho anh một ánh mắt cảnh báo vờ vịt.
“Vì vậy, khi Mark, với sự xoay sở kỳ diệu nào đó, kết thúc được ở nơi anh ấy dự
định đến, đó là một ngạc nhiên thú vị đối với tất cả mọi người, bao gồm cả
Mark.” Nhiều tiếng cười hơn trong đám đông. “Bằng cách nào đó, bất chấp tất cả những rào chắn, những khúc
ngoặt, và những con đường một chiều, Mark đã xoay sở tìm được đường để đến với
Maggie.” Sam nâng ly của anh lên. “Vì chuyến hành trình của Mark và Maggie với
nhau. Và vì Holly, người đáng yêu hơn bất kỳ cô gái nào trên toàn thế giới.”
Mọi người
vỗ tay và reo hò, ban nhạc bắt đầu chơi phiên bản chậm, lãng mạn của “Fly Me to
the Moon”. Mark mang Maggie vào trong vòng tay anh, và hai người họ lướt một
vòng trên sàn khiêu vũ.
“Điều đó
thật hoàn hảo.” Lucy thì thầm với Sam.
“Cám
ơn.” Anh mỉm cười với cô. “Đừng đi đâu nhé. Anh sẽ trở lại ngay.”
Trao chiếc
ly champagne rỗng cho người phục vụ đi ngang qua, Sam đến chỗ Holly và đưa cô
bé đến sàn khiêu vũ, xoay tròn cô bé, đặt cô bé lên trên chân anh, nâng cô bé
trên tay anh và xoay cô bé trong một vòng chậm rãi.
Nụ cười
của Lucy trở nên đăm chiêu và xao lãng khi cô quan sát họ. Sâu trong tâm trí, cô
đang lo lắng về một bức e-mail mà cô nhận từ Alan Spellman, vị giáo sư trước
đây của cô, vào sáng sớm hôm đó. Cô không đề cập đến chúng với bấy kỳ ai, cảm
thấy phiền muộn và mâu thuẫn khi lẽ ra cô không nên cảm thấy gì khác hơn sự rộn
ràng vui sướng.
Allan đã
viết rằng, uỷ ban điều hành tại Trung Tâm Nghệ Thuật Mitchell đã bầu chọn để cấp
cho cô một khoản trợ cấp tài chính kéo dài một năm cho nghệ nhân vùng miền. Ông
đã chúc mừng Lucy một cách nồng thắm. Tất cả những gì cô cần làm là ký văn bản
chấp nhận những điều khoản và điều kiện của khoản tài trợ, và sau đó thông báo
công cộng chính thức sẽ được xác lập. “Tôi không thể hài lòng hơn,” ông viết.
“Cô và Mitchell Art Center là một cặp hoàn hảo.”
Lucy khá
thích thú với cụm từ đó. Nhưng nó không làm lạc hướng cô khỏi sự việc rằng, sau
tất cả những mối quan hệ thất bại, cặp đôi hoàn hảo của cô hoá ra lại là một
chương trình nghệ thuật. Cô sẽ trải qua một năm ở New York. Co sẽ có được sự
công nhận tầm cỡ quốc gia. Làm việc với các nghệ nhân khác, thử nghiệm những kỹ
thuật mới, tham dự những dịp trình diễn thiết kế không thường xuyên trong khu
thí nghiệm thuỷ tinh chung của Trung Tâm Nghệ Thuật. Cô sẽ có cuộc triển lãm đặc
sắc của riêng cô khi kết thúc chương trình. Đó là một cơ hội mà Lucy luôn mơ ước.
Và không điều gì cản đường cô.
Ngoại trừ
Sam.
Cô không
hứa hẹn gì. Sam cũng không. Trọng tâm của sự sắp đặt là cả hai người họ có thể
chia tay và bỏ đi mà không cần nhìn lại. Một đề nghị như đề nghị từ Trung Tâm
Nghệ Thuật Mitchell không thường đến với cô, nếu không muốn nói là không có lần
thứ hai. Và cô biết rằng, Sam sẽ không bao giờ muốn cô hy sinh một điều như thế
nhân danh anh.
Vậy, tại
sao cô lại phiền muộn như thế?
Bởi vì
cô muốn có nhiều thời gian hơn với Sam. Bởi vì mối quan hệ của họ, ngay cả
trong những giới hạn của nó, có ý nghĩa với cô rất nhiều.
Quá nhiều.
Suy nghĩ
của Lucy quay trở lại hiện tại khi cô quan sát cha của Maggie yêu cầu được nhảy
với con gái ông, trong khi Mark đi đến để cắt ngang Sam và Holly. Nhiều cặp đôi
khác tham gia cùng họ, khiêu vũ trong
sóng nhạc khát khao ngọt ngào ấy
Sam quay
lại với Lucy và chìa tay tay cho một lời
mời không lời.
“Em
không thể nhảy.” Lucy phản đối với một tiếng cười, ra hiệu về chiếc nẹp Aircast
trên chân cô.
Một cụ
cười khoan thai uốn cong môi anh. “Chúng ta sẽ giả vờ y như thật.”
Cô bước
vào vòng tay Sam, hít thở hương thơm của anh, làn da đàn ông rám nắng và mùi
hương tuyết tùng ngọt ngào, trộn lẫn với những dấu hiệu của len mùa hè và sợi
cô-tông hồ bột. Vì lucy không thể khiêu vũ với thanh nẹp, họ chỉ đung đưa qua lại,
hai mái đầu tựa vào nhau.
Một sự
xáo động tụ tập bên trong cô, khao khát hoà quyện vào nỗi hoảng loạn nhẹ. Ngay
khi cô rời khỏi anh, cô nhận ra, cô không bao giờ có thể quay trở lại. Thật quá
đau đớn khi nhìn anh bên một người phụ nữ khác, khi chứng kiến con đường tương
lai của anh rẽ qua lối khác của cô… và ký ức mùa hè họ ở bên nhau như tình
nhân. Họ đã trở nên quá gần gũi để tạo ra một kết nối hiếm có và phi thường, thứ
gì đó vượt xa hơn thể chất. Nhưng chung cuộc, tất cả những sự phòng vệ sâu kín
của họ vẫn không thể vượt qua. Họ vẫn cách biệt, không bao giờ vươn đến sự thân
mật thật sự mà Lucy luôn ao ước. Mặc dù thế, đây có lẽ là là sự gần gũi nhất mà
cô từng có được.
“Tốt hơn
không biết,” cha cô đã nói như thế. Chúa giúp cô, cô đã bắt đầu hiểu ý ông muốn
nói gì.
“Gì thế?”
Sam thì thầm.
Cô gắng
gượng một nụ cười nhẹ. “Không có gì.”
Nhưng
Sam không bị lừa. “Em đang lo lắng về điều gì thế?”
“Chân…
chân em hơi đau.” Cô nói dối.
Cánh tay
anh siết chặt quanh cô. “Chúng ta hãy đi chỗ nào đó ngồi một lúc,” anh nói, và
dẫn cô rời khỏi sàn khiêu vũ.
***
Sáng hôm
sau, Lucy thức dậy trễ hơn thường lệ, ánh nắng tráng lệ đã tuôn tràn vào phòng
ngủ của căn condo. Với một cái duỗi dài, rùng mình và một cái ngáp, cô xoay người
sang bên cạnh, và chớp mắt ngạc nhiên trước cảnh tượng Sam đang ngủ bên cạnh
cô.
Đào bới lại
các ký ức về đêm hôm trước, cô nhớ Sam đã đưa cô về nhà. Cô đã chuếch choáng một
cách vui vẻ sau khá nhiều ly champagne. Anh đã cởi đồ cho cô và đặt cô vào giường,
và cười lặng lẽ khi cô cố quyến rũ anh.
“Đã trễ
rồi, Lucy, em cần phải ngủ.”
“Anh muốn
em,” cô ngâm nga. “Anh có mà. Em có thể nói thế.” Cô đã nới lỏng nút thắt ca
vát của anh và dùng nó để kéo anh xuống với cô. Sau một nụ hôn cháy bỏng, cô đã
thành công trong việc tháo bỏ chiếc ca vát ra khỏi cổ áo anh, và cô trao nó cho
anh với vẻ hân hoan. “Làm thứ gì đó xấu xa đi.” Cô nói, “Cột em với thứ này. Em
thách anh đó.” Cô nhấc chiếc chân lành lặn lên và quấn nó quanh anh. “Trừ phi
anh quá mệt.”
“Anh sẽ
chết trước khi anh quá mệt cho điều đó,” Sam thông báo với cô, và anh đã giữ cô
hết sức bận rộn trong đêm.
Có vẻ
như sau thử nghiệm thú vị đó, sự cám dỗ của giấc ngủ đã lấn át luật lệ của Sam
về việc không bao giờ qua đêm với phụ nữ.
Lucy cho
phép ánh mắt cô du ngoạn trên thân thể dài, đầy sức mạnh ấy, những chỗ vồng lên
bóng mượt của lưng và vai anh, sự lộn xộn đầy cám dỗ của tóc anh. Gương mặt anh
trông có vẻ trẻ trung hơn khi ngủ, miệng anh thư giãn, hình lưỡi liềm dày của bờ
mi thoáng rập rờn khi những hình ảnh trong mơ chạy đuổi theo nhau qua tâm trí
anh. Nhìn ngắm vết khía hình chữ V mờ mờ giữa chân mày anh, Lucy không thể ngừng
bản thân không vươn tay ra để làm dịu nó xuống với một đầu ngón tay dịu dàng.
Sam thức
giấc với một âm thanh ậm ừ, mất phương hướng và lơ mơ. “Lucy.” Anh nói bằng giọng
ngái ngủ, vươn tay theo phản xạ để kéo cô lại gần. Cô rúc sát vào anh, vùi mặt
vào vùng tơ rối sáng màu trên ngực anh.
Nhưng
trong khoảnh khắc kế tiếp, cô cảm thấy cú xóc báo động nảy xuyên qua anh.
“Cái gì…
Nơi nào…” Đầu Sam bặt thẳng lên, và hơi thở của anh chết sững khi nhận ra những
thứ quanh anh. “Jessus.” Cô nghe anh lầm bầm. Anh nhảy bật ra khỏi giường như
thể nó đang bốc cháy.
“Có gì
quan trọng sao?” Lucy hỏi, giật mình trước phản ứng của anh.
Sam nhìn
chằm chằm vào cô với vẻ mặt gần như kinh hoàng mà cô thấy chẳng chút tâng bốc
nào. “Anh không về nhà đêm qua. Anh ngủ ở đây.”
“Điều đó
ổn mà. Renfield ở trong chuồng. Holly ở với Mark và Maggie. Chẳng có gì phải lo
lắng hết.”
Nhưng
Sam bắt đầu chộp lấy mớ quần áo nằm rải rác. “Sao em để anh ngủ?”
“Em cũng
ngủ,” Lucy nói với vẻ phòng thủ. “Và dù sao thì em cũng sẽ không đánh thức anh…
anh đã quá mệt, và em không thấy phiền khi chia sẻ chiếc giường, vì thế…”
“Anh phiền,”
Sam nói với vẻ mạnh mẽ. “Anh không làm điều này. Anh không ở lại cho đến sáng.”
“Anh là
gì? Ma cà rồng à? Chẳng có gì lớn lao hết, Sam. Nó chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Nhưng
anh không nghe cô. Anh cầm mớ quần áo vào trong phòng tắm, và trong một phút,
cô nghe thấy tiếng nước chảy.
***
“…và rồi
anh ấy chạy biến.” Lucy kể với Justine và Zoe sau sáng hôm đó, “giống như một
con chó bị phỏng ấy. Anh ấy chỉ vừa vặn nói được một từ với tớ trên đường đi
ra. Tớ không thể nói anh ấy cáu kỉnh hoặc sợ chết khiếp, hoặc cả hai. Có lẽ là
cả hai.”
Sau khi
Sam rời đi, Lucy đến quán trọ để gặp gỡ các bạn. Ba người họ ngồi trong bếp với
những cốc café. Lucy không phải là người duy nhất gặp vấn đề. Khuynh hướng rạng
rỡ thường lệ của Zoe bị nhạt đi trước nỗi lo lắng cho bà nội cô ấy, người đang
gặp vấn đề về sức khoẻ. Justine vừa chia tay với Duane, và cho dù cô ấy đang cố
ra vẻ thờ ơ, đó rõ ràng là một tình huống khó khăn cho cô ấy.
Khi Lucy
hỏi điều gì đã gây rạn nứt giữa hai người họ, Justine nói với vẻ lảng tránh. “Tớ…ờ…vô
tình doạ anh ấy chết khiếp.”
“Bằng
cách nào? Cậu đã làm xét nghiệm thử thai hay gì đó à?”
“Chúa
ơi, không.” Justine vẫy tay trong một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. “Tớ không muốn
nói về rắc rối của tớ. Những vấn đề của các cậu hứng thú hơn nhiều.”
Sau khi
kể với họ về thái độ của Sam, Lucy tỳ cằm trên bàn tay và hỏi với vẻ cau có, “Tại
sao ai đó lại mất hết hồn vía khi trải qua suốt đêm trên giường? Tại sao Sam chẳng
gặp vấn đề gì khi có sex với tớ, nhưng ý tưởng ngủ nghê thật sự theo đúng nghĩa
đen với tớ lại khiến anh ấy chạy cong đuôi như thế?”
“Thử
nghĩ xem giường là gì,” Justine nói. “Nơi cậu ngủ là nơi cậu dễ tổn thương nhất.
Cậu vô dụng. Cậu mất ý thức. Vì thế khi hai người ngủ chung một giường, trong
trạng thái sau cùng của sự nhạy cảm, đó là một hành động cực độ của sự tin tưởng.
Kiểu gần gũi đó khác biệt so với sex – nhưng sức mạnh thì y như nhau thôi.”
“Và Sam
sẽ không cho phép bản thân trở nên gần gũi với bất kỳ ai,” Lucy nói, nuốt xuống
cơn đau nhức nhối trong cổ họng cô. “Điều đó quá nguy hiểm cho anh ấy. Bởi vì
anh ấy và các anh em trai cũng như em gái của anh ấy đã bị tổn thương lập đi lập
lại bởi những người được cho là yêu thương họ nhiều nhất.”
Justine
gật đầu. “Cha mẹ của chúng ta dạy chúng ta cách tạo dựng những mối quan hệ. Họ
cho chúng ta thấy cách nó diễn ra. Thật khó để tái lập bản thân sau những thứ
đó.”
“Có lẽ cậu
có thể nói với Sam,” Zoe gợi ý, đặt bàn tay lên cánh tay căng thẳng của Lucy.
“Thỉnh thoảng nếu cậu bộc lộ thứ gì đó…”
“Không.
Tớ đã hứa với bản thân là tớ sẽ không cố thay đổi hoặc điều chỉnh anh ấy. Sam
chịu trách nhiệm về những vấn đề của chính anh ấy. Và tớ chịu trách nhiệm về những
vấn đề của tớ.” Lucy không nhận ra những dòng nước mắt đã chảy dài trên má cô
cho đến khi Justine trao cho cô một miếng khăn ăn. Khụt khịt, thở dài, cô hỉ
mũi và kể với họ về giải thưởng tài trợ của Trung Tâm nghệ thuật.
“Cậu sẽ
nhận nó, đúng không?” Justine hỏi.
“Phải. Tớ
sẽ rời đi vài ngày sau đám cưới của Alice.”
“Khi nào
cậu định nói với Sam?”
“Không
cho đến phút cuối cùng. Tớ muốn níu kéo mọi khoảnh khắc mà chúng tớ còn lại.
Khi tớ kể với anh ấy, anh ấy sẽ nói rằng tớ nên đi, và anh ấy sẽ nhớ tớ… nhưng
trong sâu thẳm anh ấy sẽ thấy cực kỳ nhẹ nhõm. Bởi vì anh ấy cũng cảm nhận được
rằng… thứ gì đó đã xảy ra với mối quan hệ của bọn tớ. Bọn tớ đã trở nên gắn kết.
Và điều đó phải ngừng lại trước khi tiến quá xa.”
“Tại
sao?” Zoe hỏi nhẹ nhàng.
“Bởi vì
cả Sam lẫn tớ đều biết rằng anh ấy sẽ làm tổn thương tớ. Anh ấy không bao giờ
có thể nói ‘anh yêu em’ và dâng hiến trái tim của anh ấy cho người nào đó.” Cô
hỉ mũi lần nữa. “Bước cuối cùng đó là bước trầm trọng nhất. Nó dẫn đến một nơi
mà anh ấy không có ý định đến.”
“Tớ rất
tiếc, Lucy.” Justine thì thầm. “Tớ sẽ không bao giờ khuyến khích cậu gặp gỡ Sam
nếu tớ biết điều đó sẽ khiến cậu đau lòng. Tớ đã nghĩ cậu cần chút vui vẻ nào
đó.”
“Nó có
vui mà,” Lucy nói một cách nghiêm túc, lau nước mắt.
“Tớ có
thể thấy điều đó,” Justine nói, và Lucy trao cho cô ấy một tiếng khúc khích đẫm
lệ.
Khi Lucy
làm việc trong xưởng của cô chiều muộn hôm đó, cô bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.
Đặt dụng cụ cắt kính sang một bên, cô với tay siết chặt túm tóc cột đuôi ngựa
khi cô đến để gặp người khách viếng thăm.
Sam đứng
đó với bó hoa hỗn hợp, gồm hoa hồng màu cam, hoa lily vàng, những đoá cúc sao
màu hồng, và những chùm cúc đồng tiền sặc sỡ.
Ánh mắt
của Lucy chuyển từ gương mặt bí hiểm của anh đến bó hoa rực rỡ. “Những bông hoa
hối lỗi à?” Cô hỏi, cố kềm lại một nụ cười.
“Cả kẹo
hối lỗi nữa.” Sam trao cho cô một hộp hình chữ nhật bọc satin, trĩu nặng với ít
nhất hai pound chocolate hảo hạng. “Kèm theo một lời tạ lỗi chân thành.” Được
khuyến khích bởi vẻ mặt của cô, anh tiếp tục. “Không phải là lỗi của em khi để
anh ngủ lại cùng em. Và sau khi suy nghĩ về điều đó, anh nhận ra, anh không thật
sự tổn hại bởi trải nghiệm đó. Anh thật sự vui vì nó đã xảy ra, bởi vì đó là
cách duy nhất để anh có thể phát hiện ra em xinh đẹp như thế nào khi thức dậy.”
Lucy bật
cười, một làn sóng màu hồng phủ qua mặt cô. “Anh có lời xin lỗi thật tuyệt vời,
Sam.”
“Anh có
thể đưa em ra ngoài ăn tối không?”
“Em rất
thích điều đó. Nhưng…”
“Nhưng?”
“Em có
vài ý tưởng. Và em đang tự hỏi liệu chúng ta có thể chỉ là bạn bè mà không đi
kèm ‘lợi ích’ không. Ít ra là trong vài ngày.”
“Dĩ
nhiên,” Sam nói, ánh mắt anh thăm dò. Lặng lẽ anh nói thêm, “Anh có thể hỏi tại
sao không?”
Lucy đi
để đặt bó hoa và chocolate lên bàn. “Chỉ là em có vài thứ mà em đang cố thực hiện.
Em cần đôi chút riêng tư. Nếu điều đó khiến anh đổi ý về bữa tối, em hiểu.”
Không hiểu
sao, điều đó dường như quấy rầy anh. “Không, điều đó không thay đổi ý anh về bữa
tối. Anh…” Anh ngừng lời, tìm kiếm đúng từ - “muốn em nhiều hơn chỉ sex.”
Lucy mỉm
cười khi cô quay lại với anh, một nụ cười ấm áp và không gượng ép dường như làm
anh sửng sốt. “Cám ơn anh.”
Họ đứng
dối diện nhau, hoàn toàn không chạm vào nhau. Lucy ngờ rằng cả hai người họ đều
đang vật lộn với sự mâu thuẫn gây bối rối rằng thứ gì đó sai giữa hai người họ,
và ngang bằng với thứ gì đó hoàn toàn đúng đắn.
Sam nhìn
cô chăm chú, ánh mắt anh khiến tóc gáy cô dựng đứng lên. Dáng vẻ anh khắc khổ,
bất động, ngoại trừ những bó cơ trên gò má anh. Sự im lặng trở nên sắc bén, và
Lucy bồn chồn khi cô cố nghĩ cách để bẻ gãy nó.
“Anh muốn
ôm em.” Sam nói, giọng anh trầm trầm.
Chuếch
choáng, nhận thức rõ sự đỏ hồng nhẹ của cô đã chuyển thành đỏ thẫm, Lucy trao
cho sự bồn chồn sự bật cười. Nhưng Sam không cười.
Họ đã
chia sẻ những hoạt động tình dục thân mật nhất có thể, đã nhìn thấy nhau trong
những hoàn cảnh đầy đủ quần áo và khoả thân… nhưng trong khoảnh khắc này, một
cái ôm thông thường đơn giản rõ ràng làm mất nhuệ khí. Cô bước tới trước. Cánh
tay anh quấn quanh cô chậm rãi, như thể bất kỳ sự chuyển động đột ngột nào cũng
sẽ làm cô sợ. Họ cuộn vào nhau thận trọng từng chút, những đường cong áp sát
vào nơi rắn chắc, tay chân vừa đủ sát, đầu cô tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi quen thuộc
trên vai anh.
Hoàn
toàn thư giãn, Lucy cảm thấy mọi hơi thở, mọi suy nghĩ, mọi nhịp tim đập được
điều chỉnh với anh, một dòng chảy đang mở ra giữa họ. Liệu có thể là tình yêu đang
lưu chuyển thuần khiết giữa hai thân thể, không phải trong sự liên kết nhục thể
mà là thứ gì đó tương đương với chân thành và toàn vẹn không? Như thế này. Ở
đây. Ngay bây giờ.
Cô lạc
khỏi thời gian, chỉ đứng đó cùng anh. Thật ra, có vẻ như họ đã hoàn toàn trượt
khỏi thời gian, lạc trong nhau. Trong sự tinh tuý kỳ diệu này họ đã là của
nhau. Nhưng cuối cùng, Sam tách ra và nói gì đó về việc sẽ đón cô vào giờ ăn tối.
Lucy gật đầu với vẻ mụ mẫm, túm chặt khung cửa để giữ bản thân đứng vững. Sam rời
khỏi mà không nhìn lại, đi bộ dọc theo con đường với vẻ thận trọng hơi cường điệu
của một người đàn ông không hoàn toàn vững vàng trên chân của chính mình.
***
Khi Lucy
gọi cho Allan Spellman để nói với ông rằng cô chấp nhận tài trợ của trung tâm
nghệ thuật, cô đề nghị ông trì hoãn việc công bố cho đến cuối tháng Tám. Vì thời
gian đó Alice và Kevin sẽ kết hôn, và Lucy sẽ phải hoàn thành tất cả những dự
án hiện thời.
Cô đặt
sang một bên một bản tiến độ của mỗi ngày làm việc trên ô cửa sổ kính ghép cho
ngôi nhà cuối phố Rainshadow. Đó là một mảng phức tạp và đầy tham vọng, yêu cầu
tất cả các kỹ năng mang tính kỹ thuật của cô. Lucy bị chi phối bởi sự thôi thúc
thực hiện mọi chi tiết chính xác. Tất cả những cảm giác của cô về Sam dường như
đều đổ vào trong thuỷ tinh khi cô cắt và sắp xếp những mảnh ghép như trong một
bài thơ bằng thị giác. Những màu sắc đều mang sắc thái tự nhiên của đất, cây cối,
bầu trời, và với vầng trăng ấy, thuỷ tinh được nung chảy và sắp xếp để cho nó một
chất lượng ba chiều.
Sau khi
thuỷ tinh đã được tạo hình, Lucy căng chì bằng mâm kẹp và kềm. Cô ráp ô cửa sổ
một cách tỉ mỉ, thêm những mảnh kính vào trong rãnh chì, rồi cắt và điều chỉnh
chì vòng quanh chúng. Một khi tất cả lớp lót bằng chì bên trong đã được hoàn tất,
cô sẽ dùng đường bao ngoài hình chữ U để hoàn thiện tất cả các cạnh bên ngoài.
Kế đó sẽ đến giai đoạn hàn, và dùng xi măng để chống thấm nước.
Khi ô cửa
sổ có được hình thể trên bàn làm việc của cô, Lucy cảm nhận sự ấm áp kỳ lạ
trong lớp thuỷ tinh, một sự ấm áp chẳng liên quan gì đến hơi nóng truyền từ kim
loại hàn. Một đêm khi Lucy đóng cửa xưởng, cô tình cờ liếc vào ô cửa sổ chưa
hoàn tất, đang nằm bằng phẳng trên bàn làm việc. Những mảnh thuỷ tinh rực rỡ với
sự bừng sáng của chính nó.
Mối quan
hệ của cô với Sam vẫn duy trì tính thuần khiết kể từ đêm anh ngủ lại cùng cô
trong căn condo. Thuần khiết, không nhục dục. Sam đã làm hết khả năng của anh để
quyến rũ cô, với những nụ hôn toát mồ hôi và những tiết mục xen kẽ đầy đam mê
khiến cả hai bọn họ phát sốt với những khao khát không được thoả mãn. Nhưng
Lucy lo sợ về một khả năng rất thực tế là, nếu cô có sex với anh lúc này, cô sẽ
buột ra rằng cô đã yêu anh nhiều như thế nào. Từ ngữ đã ở đó, trong trí óc cô,
trên môi cô, phần lớn thời gian, muốn đến tuyệt vọng được thổ lộ. Chỉ duy nhất
cảm giác tự giữ gìn mới trao cho cô sức mạnh để từ chối Sam. Và cho dù anh chấp
nhận sự từ chối bằng thái độ tốt vào lúc đầu, rõ ràng anh đang thấy nhiều khó
khăn hơn để kềm chế vào lúc này.
“Khi
nào?” Sam đã hỏi sau lần gặp gỡ cuối cùng của họ, hơi thở của anh nóng rẫy trên
miệng cô, một ngọn lửa nóng bỏng nguy hiểm trong đôi mắt anh.
“Em
không biết,” Lucy nói một cách yếu ớt, run rẩy khi bàn tay anh vuốt ve lưng và
hông cô. “Không cho đến khi em có thể chắc chắn về bản thân.”
“Hãy để
anh có em,” anh thì thầm, tỳ trán anh vào trán cô. “Hãy để anh làm tình với em
suốt đêm. Anh muốn thức dậy bên em lần nữa. Chỉ cần nói với anh những gì em cần
thôi, Lucy, và anh sẽ làm.”
Làm
tình. Anh chưa bao giờ gọi nó như thế trước đây. Hai từ đó đã siết chặt quanh
trái tim cô như một gọng kềm. Đây là một sự tra tấn khi yêu sam – rằng anh đang
muốn đến quá gần, nhưng không hoàn toàn đủ gần.
Và vì thứ
mà cô cần nhất – là anh yêu cô – là không thể nào, cô từ chối anh lần nữa.
***
Lucy
hoàn tất ô cửa sổ trước đám cưới của Alice hai ngày. Mọi người ở ngoài thị trấn
đã bắt đầu đến, phần lớn họ ở tại những nhà nghỉ của Roche Harbor resort, hoặc
lấy phòng trong Hotel de Haro. Cha mẹ của Lucy đã đến vào sáng hôm đó, và trải
qua cả ngày cùng Alice và người điều phối tiệc cưới. Ngày mai Lucy sẽ ăn trưa với
họ, nhưng tối nay cô sẽ đi ăn tối với Sam. Và cô sẽ nói với anh rằng cô sắp rời
khỏi Friday Harbor.
Suy nghĩ
của cô bị cắt ngang bởi một tiếng gõ vào cánh cửa xưởng chế tạo. “Vào đi.” Cô gọi
ra. “Cửa không khoá.”
Thật ngạc
nhiên với cô, đó là Kevin.
Người bạn
trai trước đây của cô trao tặng cô một nụ cười toe toét khá ngượng ngập. “Luce.
Xin em đôi phút nhé?”
Trái tim
Lucy chùng xuống. Cô hy vọng đây không phải là một nỗ lực tìm kiếm hoà bình, thảo
luận về quá khứ đã chia sẻ cùng nhau và những thứ xoa dịu để ngày cưới của anh
ta và Alice không bị nhơ nhuốc. Điều đó hoàn toàn không cần thiết. Lucy đã bỏ
quá cho anh ta, tạ ơn Chúa, và cô đang ao ước đặt những chuyện đã qua trở thành
quá khứ. Điều cuối cùng cô muốn làm là mổ xẻ quá khứ của họ.
“Tôi có
được đôi phút,” Cô thận trọng nói, “nhưng tôi đang bận rộn. và tôi chắc chắn là
anh thậm chí còn bận hơn với tất cả những thứ của đám cưới.”
“Thật sự
thì không có nhiều việc lắm cho chú rể. Anh chỉ xuất hiện khi nào và nơi nào họ
bảo anh làm.” Kevin vẫn đẹp trai như trước đây, nhưng có một vẻ kỳ lạ về anh
ta. Một biểu hiện trống rỗng, kinh ngạc của một người đàn ông vừa vấp chân trên
lề đường và quay lại để nhìn xem vật cản vô hình nào đã ngáng chân anh ta.
Khi anh
ta tiến lại gần, Lucy thấy bản thân đang kéo những mảnh giấy không dùng đến
ngang qua chiếc cửa sổ cây của cô, cảm thấy cần phải che dấu nó khỏi tầm nhìn
anh ta. Cô đi sang cạnh bàn làm việc và dựa người vào đó.
“Thanh nẹp
của em đã được tháo ra,” Kevin nhận xét. “Cái chân thế nào rồi?”
“Tuyệt,”
Cô nói nhẹ nhàng. “Tôi chỉ phải cẩn thận với nó một chút. Không dính líu đến những
thứ mang tính va chạm cao trong một thời gian.”
Anh ta dừng
lại ở vị trí gần hơn cô cảm thấy thoải mái, nhưng cô không lùi lại.
Ngắm
nghía anh ta, Lucy tự hỏi làm thế nào mà một người đàn ông cô từng hết sức gần
gũi bây giờ lại có thể y như một người xa lạ được như thế. Cô đã rất chắc chắn
rằng cô đã rơi vào tình yêu với anh ta… và đó là một mô phỏng tuyệt hảo, giống
y như những bông hoa bằng vải có thể trông rất giống với hoa thật, hoặc khối đá
Zirconium có thể cũng lấp lánh như kim cương. Nhưng phiên bản tình yêu của họ mang
hình thái của sự vờ vịt. Tất cả những lời lẽ yêu đương và những nghi thức dễ chịu
của họ là cách để che đậy sự trống rỗng bên dưới. Cô đã hy vọng rằng anh ta sẽ
tìm thấy một mối quan hệ sâu sắc hơn, chân thành hơn với Alice. Nhưng cô nghi
ngờ điều đó. Và điều đó thật sự khiến cô thấy tiếc cho anh ta.
“Anh thế
nào?” Cô hỏi.
Điều gì
đó trong giọng cô khiến bờ vai của Kevin hạ thấp hơn. Anh ta thở sâu. “Giống
như đang bị bắt kịp trong một cơn bão. Màu hoa, huy hiệu cho khách mời với những
dây ru băng riêng biệt, chụp hình và quay phim và mọi thứ tào lao khác… những
thứ này ở trong cách phức tạp và điên khùng hơn chúng nên thế. Ý anh đó đúng là
một đám cưới.”
Lucy cho
phép bản thân cười với anh ta. “Điều đó sẽ trôi qua sớm thôi. Rồi anh có thể
thư giãn.”
Kevin bắt
đầu nhịp bước quanh gian xưởng đã từng là nơi thân thuộc. Anh ta đã ở đó vô số
lần khi họ sống cùng nhau. Anh ta thậm chí còn giúp lắp đặt những rãnh chứa
kính đứng. Nhưng Lucy cảm thấy thiếu thoải mái khi anh ta xâm nhập xa hơn vào
trong gian xưởng. Kevin không còn thuộc về nơi này nữa. Anh ta không còn quyền
đi vẩn vơ trong nơi làm việc của cô với vẻ trịch thượng như thế.
“Phần kỳ
lạ nhất trong tất cả,” anh ta nói, kiểm tra một hàng kệ sắp những chao đèn đã
hoàn tất. “là đám cưới càng đến gần, anh càng tìm thấy bản thân đang cố đoán điều
gì đã xảy đến với chúng ta.”
Lucy chớp
mắt. “Ý anh là… anh và tôi ư?”
“Phải.”
“Những
gì đã xảy ra là anh đã lừa dối tôi.”
“Anh biết.
Nhưng anh cần đoán ra là tại sao.”
“Không
quan trọng lý do là gì. Nó đã qua rồi. Anh sẽ kết hôn sau ngày mai.”
“Anh
nghĩ nếu em cho anh nhiều không gian hơn,” Kevin nói, “anh sẽ không bao giờ kết
thúc với Alice. Anh nghĩ sự quan hệ với cô ấy bắt đầu theo cách anh muốn cho em
thấy anh cần nhiều không gian hơn.”
Đôi mắt
cô mở lớn. “Kevin, tôi thật sự không muốn đi đến đó đâu.”
Anh ta
trở lại với cô, thậm chí còn đứng gần hơn trước đó. “Anh cảm thấy giống như có
thứ gì đó đã bỏ lỡ giữa anh và em,” anh ta nói, “và anh nghĩ anh sẽ tìm điều đó
với Alice. Nhưng gần đây anh nhận ra… anh đã có điều đó với em suốt từ đầu rồi.
Anh chỉ không nhận ra nó thôi.”
“Đừng,”
Lucy nói. “Ý tôi là thế, Kevin. Không có ý nghĩa gì đâu.”
“Anh đã
nghĩ em và anh quá ổn định, và cuộc sống sẽ trở nên buồn tẻ. Anh nghĩ anh muốn
sự phấn khích. Anh là một gã ngốc, Luce. Anh đã hạnh phúc với em, và anh đã ném
nó đi. Anh nhớ những gì chúng ta đã có với nhau. Anh…”
“Anh
điên à?” Cô hỏi. “Anh đã nghĩ lại về đám cưới rồi sao? Bây giờ, sau tất cả những
kế hoạch đã được tiến hành và những khách mời ở ngoài thị trấn đang đến sao?”
“Anh
không yêu Alice đủ để cưới cô ấy. Đó là một sai lầm.”
“Anh đã
hứa hẹn với con bé. Anh không thể rút lui được! Anh tìm kiếm những thú vui tàn
ác trong việc làm cho phụ nữ sa vào tình yêu với anh rồi sau đó vứt bỏ họ sao?”
“Anh bị
xô đẩy vào những điều này. Không ai hỏi anh xem anh muốn gì hết. Anh không được
quyết định điều gì khiến anh hạnh phúc sao?”
“Chúa
ơi, Kevin. Những âm thanh đó giống hệt thứ Alice đã nói với tôi. ‘Em chỉ muốn hạnh
phúc.’ Cả hai các người đều nghĩ hạnh phúc là thứ phải đuổi theo sau, giống như
đứa trẻ với món đồ chơi bóng bẩy. Sẽ chẳng tìm thấy thấy hạnh phúc đâu, cho đến
khi các người bắt đầu biết quan tâm đến người khác thay vì chỉ làm hài lòng bản
thân. Anh cần đi đi, Kevin. Anh cần sống với cam kết mà anh đã hứa với Alice.
Hãy nhận lãnh đôi chút trách nhiệm đi. Rồi anh có thể có cơ hội được hạnh
phúc.”
Xét từ vẻ
cau có của Kevin, anh ta thấy lời khuyên của cô có vẻ chiếu cố. Có một nét khốn
khổ, bần tiện trong giọng anh ta. “Điều gì khiến em thành thạo chết tiệt như thế?
Em, người đang hẹ hò với kẻ ở tầng lớp D, Sam Nolan. Quý ông chuyên gia rượu
vang đến từ một gia đình những kẻ say xỉn lặn ngụp trong đống rác và rồi sẽ kết
thúc giống y như họ…”
“Anh phải
rời khỏi đây bây giờ,” Lucy nói, đi đến bàn làm việc của cô, đặt chúng ở giữa họ.
Trong
bóng sắc tự thương thân của cơn thịnh nộ, anh ta quay ngoắt từ thái cực này đến
thái cực kia.
“Anh đã
nói anh ta hò hẹn với em. Luce, đó là một sự sắp đặt… Anh đã là người làm điều
đó. Anh ta nợ anh một ân huệ. Anh cho anh ta xem hình của em trên điện thoại của
anh, và yêu cầu anh ta đưa em đi chơi. Đó là ý tưởng của Alice.” Lúc này Kevin
đang cười như thể đó là một lời nói đùa rùng rợn. “Để ngăn em đừng hành động giống
như một nạn nhân. Một khi em đã hẹn hò với ai đó, một khi em đã đi tiếp, cha mẹ
em sẽ bỏ qua cho chúng tôi.”
“Đó là
những gì anh đến đến đây để nói à?” Lucy lắc đầu. “Tôi đã biết điều đó rồi,
Kevin. Sam đã kể cho tôi nghe ngay từ khởi đầu.” Cô với tay xuống bàn làm việc
cho đến khi những ngón tay cô chạm vào sự mát lạnh bằng phẳng trơn láng của lớp
thuỷ tinh.
“Nhưng tại
sao em …”
“Điều đó
không quan trọng. Nếu anh đang cố gấy rắc rối giữa tôi và Sam, thì chẳng ích lợi
gì đâu. Tôi sẽ rời đảo ngay sau đám cưới. Tôi sẽ đi New York.”
Đôi mắt Kevin
mở rộng. “Tại sao?”
“Tôi có
một học bổng về nghệ thuật, Tôi sắp bắt đầu một cuộc sống mới.”
Khi
Kevin hiểu được thông tin, một ngọn lửa phấn khích rực rỡ xuất hiện trong mắt
anh ta, và màu sắc của anh ta dâng cao. “Anh sẽ đi cùng em.”
Lucy
nhìn chằm chằm vào anh ta ngỡ ngàng.
“Không
điều gì giữ anh ở lại đấy hết,” Anh ta nói. “Anh có thể di chuyển công việc của
anh – Anh có thể làm công việc thiết kế sân vườn ở bất kỳ đâu. Chúa ơi, Lucy,
Đây là câu trả lời! Anh biết anh đã làm tổn thương em, anh biết anh khốn kiếp,
nhưng anh sẽ đền bù cho em. Anh thề. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới cùng
nhau. Chúng ta sẽ để tất cả đống phân này lại phía sau.”
“Anh mất
trí rồi,” Sam nói, sửng sốt trước hành vi của anh ta đến nỗi cô gần như không
thể tìm thấy từ ngữ. “Anh là… Kevin, anh sắp cưới em gái tôi…”
“Anh
không yêu cô ấy. Anh yêu em. Anh không bao giờ ngừng yêu em. Và anh biết em cảm
thấy cùng cách đó với anh, vẫn chưa quá trễ. Điều đó quá tuyệt giữa chúng ta.
Anh sẽ làm cho em nhớ lại, anh phải…” Anh ta đến bên cô và túm lấy cánh tay cô.
“Kevin,
ngừng lại!”
“Anh đã
ngủ với Alice, và em đã ngủ với Sam, vì vậy chúng ta huề. Tất cả là quá khứ.
Lucy, nghe anh…”
“Buông
ra.” Giữa chừng sự sỉ nhục ấy, cô nhận thức mạnh mẽ về thuỷ tinh quanh cô, những
ô kính vuông, những mảnh kính vỡ, các hạt thuỷ tinh, những tấm lát và bột thuỷ
tinh nguyên liệu. Và cô hiểu trong một phần giây rằng với sức mạnh của ước muốn
của cô, cô có thể tạo hình nó thành bất kỳ thứ gì cô muốn. Một hình ảnh xuất hiện
trong trí cô, và cô tập trung vào đó.
Kevin
túm cô chặt hơn, thở nặng nhọc. “Là anh, Lucy. Là anh.Anh muốn em trở lại. Anh
muốn em…”
Anh ta
ngừng lại với một lời nguyền rủa bị bóp nhẹt, và Lucy được thả ra với sự đột ngột
đáng ngạc nhiên.
Một
tiéng lít chít gây rùng mình đến tận xương xé rách bầu không khí khi một hình
dáng nhỏ tối tăm lao đến và vỗ cánh quanh đầu của Kevin. Một con dơi. “Cái quỷ
gì…” Kevin giơ tay lên và thất bại trước sự công kích của sinh vật có cánh. “Thứ
đó đến từ đâu vậy?”
Lucy
nhìn vào chiếc bàn hàn của cô. Hai mảnh góc mà cô vẫn chưa gắn vào phần còn lại
của ô cửa sổ, những mảnh cắt bằng kính sa thạch màu đen, đã cuộn lại và nhúc
nhích. “Tiến lên đi.” Cô nói, và ngay lập tức chúng bay khỏi bàn, một cặp dơi nữa
gia nhập cuộc tấn công chống lại Kevin.
Ba con
dơi xắt lát không khí với những chiếc cánh có răng cưa, bổ nhào xuống cho đến
khi Kevin đi đến cửa. Va vấp và nguyền rủa, anh ta đi ra bên ngoài. Hai con dơi
theo sau anh ta. Con thứ ba bay vào trong góc phòng và rớt xuống sàn, hối hả
trườn qua bề mặt sàn xi măng.
Lấy một
hơi thở sâu. Lucy đi đến ô cửa sổ và mở nó ra. Vầng dương đã hạ thấp, bầu trời chuyển
sang chạng vạng, không khí nặng với sức nóng còn nấn ná của ngày.
“Cám
ơn,” Lucy nói, đứng lùi lại khỏi cánh cửa sổ. “Hãy bay đi nào.” Sau một lúc,
con dơi cất cánh, lướt xuyên qua ô cửa sổ mở, biến mất vào trong bầu trời.