Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Rainshadow 18


CHƯƠNG 18



Sam nhìn cô một lúc lâu, vẻ mặt sửng sốt đến mức Lucy bắt đầu cảm thấy phẫn nộ.

“Trông anh giống như vừa nuốt phải một trong những viên thuốc trị giun của Renfield ấy,” Cô nói.

Tách ánh mắt anh ra khỏi cô, Sam cào bàn tay qua mái tóc, mặc cho vài lọn tóc nâu sẫm đứng sựng lên. Anh bắt đầu nhịp bước quanh phòng, mỗi bước mỗi tăng thêm sự kích động. “Hôm nay không phải là thời điểm tốt để đùa cợt về những thứ đó.”

“Thuốc cho chó ư?”

“Sex.” Anh nói từ ấy như thể nó là sự báng bổ.

“Em không đùa cợt.”

“Chúng ta không thể có sex.”

“Tại sao không?”

“Em biết lý do mà.”

“Lý do đó không áp dụng bây giờ,” Lucy nói nghiêm túc. “Bởi vì em đã suy nghĩ về nó, và… làm ơn đừng đi loanh quanh nữa. Anh ngồi xuống cạnh em được không?”

Đầy cảnh giác, Sam tiến đến và ngồi trên chiếc bàn café, đối diện với cô. Chống cánh tay trên đầu gối, anh trao cho cô một ánh nhìn ngang bằng.

“Em biết luật của anh,” Lucy nói. “Không ràng buộc. Không ghen tuông. Không tương lai. Thứ duy nhất chúng ta trao đổi là dịch cơ thể, không phải cảm giác.”

“Phải.” Sam nói. “Đó là luật. Và anh không định làm bất kỳ điều gì trong số đó với em hết.”

Lucy cau mày. “Anh đã bảo em cách đây không lâu là nếu em muốn có sex trả thù, anh sẽ làm điều đó cho em mà.”

“Anh không hề có ý định thực hiện điều đó. Em không phải loại phụ nữ có thể trở thành bạn bè-đi kèm-lợi ích.”

“Em có.”

“Em không như thế, Lucy.” Sam đứng lên và bắt đầu đi loanh quanh lần nữa. “Khi bắt đầu, em sẽ nói là em ổn với sex tuỳ tiện. Nhưng điều đó sẽ không kéo dài được lâu.”

“Điều gì xảy ra nếu em hứa là em sẽ không nghiêm túc?”

“Dù thế nào thì em cũng sẽ nghiêm túc.”

“Tại sao anh chắc chắn thế?”

“Bởi vì kiểu quan hệ của anh chỉ hiệu quả khi cả hai người đều nông cạn như nhau. Anh rất tuyệt với kiểu hời hợt. Nhưng em sẽ ném toàn bộ mọi thứ ra khỏi sự thăng bằng.”

“Sam. Em toàn gặp vận rủi với những mối quan hệ. Tin em đi, chẳng có người đàn ông nào trên trái đất mà em không thể sống thiếu hết, bao gồm cả anh. Nhưng sáng nay, khi chúng ta cùng nhau ở trên lầu… đó là cảm giác tuyệt nhất em từng có trong một thời gian dài. Và nếu em ao ước được thử những thứ theo cách của anh, em không thấy lý do tại sao anh lại gặp rắc rối với điều đó.”

Sam ngừng lại giữa phòng. Anh nhìn chằm chằm vào cô với vẻ phiền muộn bối rối, rõ ràng muốn thoát khỏi cuộc tranh luận.

“Không,” Cuối cùng anh nói.

Đôi mày cô nhướng lên. “Đó là không - dứt khoát không, hay không – anh sẽ nghĩ về điều đó ?”

“Đó là không – tuyệt đối không.”

“Nhưng anh vẫn sẽ ăn tối với cha mẹ em và em ngày mai?”

“Phải anh có thể làm điều đó.”

Lucy lắc đầu, tê tái. “Anh sẽ ăn tối với cha mẹ em và em, nhưng anh sẽ không có sex với em?”

“Chúng ta phải ăn mà,” anh nói.


***


“Có một luật đơn giản trong việc đối phó với những bậc thang bằng nạng chống,” Sam nói sau đó trong ngày, ở sát phía sau Lucy khi cô tiến đến những bậc cấp hiên trước của ngôi nhà. “Lên-tốt, xuống-xấu. Khi em đi lên, luôn luôn tiến lên bằng chân khoẻ mạnh. Khi em đi xuống, dùng chân đau và cây nạng.”

Họ vừa quay về từ phòng mạch của bác sĩ, nơi Lucy được điều chỉnh với thanh nẹp giằng Aircast. Chưa bao giờ dùng nạng trước đây, Lucy phát hiện ra chúng khó khăn nhiều hơn cô nghĩ.

“Cố đừng đặt bất kỳ sức nặng nào lên chân phải của em,” Sam nói, quan sát tiến trình nghiêng ngả của Lucy dọc theo con đường. “Chỉ đu vào nó và lấy một bước nhảy bằng chân trái của em thôi.”

“Sao anh biết nhiều về điều này như thế?” Lucy hỏi, thở lập bập trong nỗ lực.

“Anh bị nứt một mắt cá chân khi anh mười sáu. Chấn thương thể thao.”

“Bóng bầu dục à?”

“Quan sát chim.”

Lucy cười khúc khích. “Quan sát chim không phải là một môn thể thao.”

“Anh trèo hai mươi feet trên một cây tùng Douglas, cố lấy được tầm nhìn về một con murrelet* có vân cẩm thạch. Một loài chim có nguy cơ tuyệt chủng thường làm tổ trong những khu rừng già. Dĩ nhiên anh trèo mà không có thiết bị bảo hộ. Anh đã bắt được quang cảnh của những con chim con và quá phấn khích đến nỗi trượt chân và ngã, đập vào mọi nhánh cây trên đường rơi xuống.”

(*Murrelet : một loài chim biển nhỏ phân bố ở vùng Bắc Thái Bình Dương, bụng màu trắng, lưng màu xám, thường làm tổ trên những cây cao)

“Những thứ đáng thương,” Lucy nói. “Em cá là anh nghĩ điều đó đáng giá.”

“Dĩ nhiên là thế.” Anh quan sát cô nhảy lò lò trên cặp nạng. “Anh sẽ mang em qua quãng đường còn lại. Em có thể thực hành sau.”

“Không. Em có thể lên những bậc cấp đó. Thật nhẹ nhõm khi được di chuyển loanh quanh trở lại. Điều này có nghĩa là em có thể đi đến xưởng chế tạo của em ngày mai.”

“Ngày mai hoặc ngày kế tiếp.” Sam nói. “Đừng cố gắng quá sức, hoặc là em sẽ làm cái chân đó bị thương lại.”

Nụ cười của Lucy trở nên bâng khuâng. Tâm trạng của anh thật khó hiểu. Kể từ khi cô đề nghị, anh đã đối xử với cô bằng sự thân thiện trong sáng, y hệt như hai ngày đầu tiên tại ngôi nhà trên phố Rainshadow. Nhưng không chính xác tương tự. Có những khoảnh khắc cô bắt được ánh mắt anh liếc nhìn cô theo cách gồm cả hai vẻ lo lắng và thân thiết, và bằng cách nào đó cô biết rằng anh có nghĩ về những gì đã xảy ra – hoặc gần như đã xảy ra – giữa hai người họ sáng hôm đó. Và anh đang nghĩ về tuyên bố của cô, rằng cô sẽ ổn với một chuyện tình không ràng buộc. Cô biết, cho dù anh không tin cô, anh cũng muốn điều đó.

Vào lúc Lucy vào được trong nhà, cô đã thấm đẫm mồ hôi và mệt, nhưng đắc thắng. Cô đi cùng Sam đến bếp, nơi Holly đang có bữa ăn nhẹ sau khi tan học và Mark ngồi trên sàn với Renfield.

“Em đã đứng dậy được rồi,” Mark nói, liếc nhìn Lucy với một nụ cười nhẹ. “Chúc mừng nhé.”

“Cám ơn,” Cô nói trong tiếng cười. “Thật tuyệt khi lại được di chuyển loanh quanh lần nữa.”

“Lucy!” Holly lao đến để ngắm nghía cặp nạng. “Thứ đó thật tuyệt! Cháu có thể thử không?”

“Chúng không phải để chơi đâu, bé cưng,” Sam nói, khom xuống để hôn cháu anh. Anh giúp Lucy ngồi vào một chiếc ghế đẩu cạnh bàn làm việc bằng gỗ trong bếp, và dựa đôi nạng bên cạnh cô. Anh liếc nhìn Mark, anh ấy đang ghìm chặt Renfield xuống sàn và nỗ lực mở miệng nó ra trong khi mang một cặp găng tay làm vườn dày nặng. “Anh đang làm gì con chó thế?”

“Anh đang cố cho nó uống viên thuốc chống ngập máu thứ ba.”

“Cậu ta được cho là chỉ phải uống có một viên thôi mà.”

“Ý anh là, nỗ lực lần thứ ba.” Mark cau có với con chó ngoan cố. “Cậu ta nhai rào rạo viên đầu tiên và hắt hơi toàn bộ bột thuốc vào mặt anh. Lần thứ hai anh bẩy miệng cậu ta mở ra bằng một cái muỗng ăn tráng miệng và đẩy viên thuốc vào. Cậu ta xoay sở phun được viên thuốc ra và ăn cái muỗng.”

“Dù vậy, cậu ta không thực sự ăn cái muỗng,” Holly nói. “Cậu ta ho được ra trước khi nó bị nuốt xuống.”

Lắc đầu, Sam đi đến tủ lạnh, lấy ra một mảnh phô mai, và trao cho Mark. “Hãy dấu viên thuốc vào trong thứ này.”

“Cậu ta không chịu được đường sữa.” Mark nói. “Nó sẽ khiến cậu ta xì hơi.”

“Tin em đi,” Sam đáp, “Sẽ chẳng ai lưu ý đâu.”

Trông có vẻ ngờ vực, Mark nhét viên thuốc vào trong cục phô mai, và chìa nó ra cho Renfield.

Con buldog ăn ngấu nghiến miếng phô mai và lặc lè rời khỏi bếp.

“Đoán ra nổi không?” Holly hỏi Lucy, cúi người trên sàn để kiểm tra thanh giằng Aircast của cô. “Cha và Maggie sẽ kết hôn trong hai tháng nữa. Và cháu sẽ dự trăng mật cùng với họ!”

“Rốt cuộc anh đã định được ngày rồi à?” Sam hỏi Mark.

“Bọn anh định tổ chức vào giữa tháng Tám.” Mark đi đến bồn rửa để rửa tay. “Maggie muốn tổ chức đám cưới trên một chiếc phà.”

“Anh đang đùa.” Sam nói.

“Không hề.” Mark thấm khô tay. Quay nhìn quanh, anh nói với Lucy, “Số mệnh trọng đại đã sắp đặt sự ve vãn của bọn anh xảy ra trên hệ thống phà của bang Washington. Điều đó buộc Maggie phải ngồi cùng anh cho đến khi cô ấy rốt cuộc cũng nhận ra anh có sức hút mạnh mẽ như thế nào.”

“Hẳn là một chuyến đi dài,” Sam nói, và hụp đầu xuống để né tránh một nhát đâm giả vờ mà Mark ném vào anh. Cười vang, anh thêm vào, “Em không thể tin họ sẽ cho phép anh có một tiệc cưới trên một trong những cái hòm đó.”

“Tin hay không bọn anh cũng sẽ là người đầu tiên. Nhưng tiệc cưới sẽ không tổ chức trên một chiếc phà đang hoạt động – có một chiếc phà cổ không còn sử dụng trên Lake Union, với tầm nhìn tuyệt vời về thành phố và Space Neddle.”

“Điều đó thật lãng mạn.”

“Cháu sẽ là phù dâu danh dự,” Holly nói, “Và bác Sam sẽ là phù rể.”

“Em sao?” Sam hỏi.

“Còn ai khác có được câu chuyện phong phú như thế làm nguyên liệu cho diễn văn trong buổi chiêu đãi nữa nào?” Mark hỏi. Anh cười toe toét với người em trai. “Em sẽ làm phù rể cho anh chứ, Sam? Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, thậm chí còn chẳng có đến cơ may thứ hai. Anh thật sự gần như thích chú mày.”

“Em sẽ làm.” Sam nói. “Nhưng chỉ khi anh hứa là sẽ mang con chó theo khi anh rời khỏi.”

“Thoả thuận.” Họ trao cho nhau một cái ôm ngắn, kiểu vỗ vào lưng.

Khi buổi tối đến gần, Mark và Holly rời khỏi để đón Maggie từ chỗ làm và đưa cô ấy ra ngoài ăn tối. “Chúc vui vẻ.” Mark nói khi anh và Holly đi thong dong tay trong tay. “Đừng đợi, bọn anh sẽ về trễ đấy.”

“Hết xẩy!” Holly la lên trước khi cánh cửa đóng lại.

Lucy và Sam bị bỏ lại một mình. Sam tiếp tục nhìn chằm chằm vào hướng anh trai anh đã đi, nghiền ngẫm vài ý nghĩ riêng tư. Rồi anh nhìn Lucy, và thứ gì đó thay đổi trên gương mặt anh. Sự im lặng chuyển thành tích điện.

Ngồi trên chiếc ghế đẩu bên bàn bếp, Lucy khỏi bất chợt, “Chúng ta có gì cho bữa tối vậy?”

“Bít tết, khoai tây, và salad.”

“Nghe có vẻ tuyệt. Để em giúp nhé. Em có thể cắt rau củ cho món salad không?”

Sam mang đến một cái thớt, một con dao làm bếp, và vài thứ rau củ. Khi Lucy cắt dưa leo và ớt chuông vàng, Sam mở một chai vang và rót vào hai chiếc ly.

“Không phải bình đựng mứt sao?” Lucy hỏi với vẻ mặt giả vờ khát kháo khi Sam trao cho cô một ly pha lê chân cao với rượu vang từ nho Cabernet sẫm màu, lóng lánh.

“Không với loại vang này.” Anh chạm ly với của cô và làm động tác nâng cốc chúc mừng. “Vì Mark và Maggie.”

“Anh có nghĩ Alex sẽ phiền lòng về việc anh làm phù rể không?” Lucy hỏi.

“Không hề. Họ không có nhiều thứ tiêu biểu để làm với nhau cho lắm.”

“Đó là vì khác biệt tuổi tác sao?”

“Có lẽ phần nào. Nhưng thật ra, đó phần nhiều là những vấn đề về tính cách. Mark là một người anh cả tiêu biểu. Khi anh ấy phải lo lắng cho ai đó, anh ấy trở nên chuyên quyền và hống hách, điều đó dồn Alex vào chân tường.”

“Anh nói gì với họ mỗi khi họ tranh cãi?”

“Ý em là khi anh không chạy đi tìm chỗ ẩn núp à?” Sam hỏi tỉnh khô. “Anh nói với Mark rằng anh ấy không nên thay đổi Alex hoặc ngăn chú ấy không uống rượu. Điều đó tuỳ thuộc vào Alex. Và anh bảo Alex rằng, vào thời điểm nào đó, anh sẽ kéo lê cái mông chú ấy vào trại cai nghiện. Không phải kiểu trại cai nghiện với những nhân vật nổi tiếng và những kỳ điều trị bằng suối khoáng. Mà là loại đi cùng hàng rào điện, nơi họ sẽ cho cậu ta một bạn cùng phòng đáng sợ và bắt chú ấy dọn sạch sẽ đống hỗn độn của chính chú ấy.”

“Anh nghĩ điều đó có bao giờ xảy ra vào thời điểm nào đó không? Anh có thể thuyết phục anh ấy đến… ờ, tìm kiếm sự giúp đỡ ở nơi nào đó không?

Sam lắc đầu. “Anh nghĩ Alex vẫn đủ tỉnh táo để tránh né phải thoả thuận về điều đó.” Anh nghiên cứu chiều sâu của ly rượu vang, khuấy đảo thứ chất lỏng màu ngọc hồng lựu sẫm. “Chú ấy sẽ không thừa nhận điều đó đâu, nhưng chú ấy giận dữ với toàn bộ thế giới bởi vì gia đình của chú ấy đã là một thứ khốn kiếp đến thế.”

“Nhưng anh có vẻ không cảm nhận theo cách đó,” Lucy nói lặng lẽ. “Giận dữ với thế giới, ý em là thế.”

Sam nhún vai, ánh mắt anh trở nên trầm ngâm. “Anh có đôi chút dễ dàng hơn chú ấy. Có một cặp vợ chồng già sống ở cách nhà anh vài căn. Họ là lối thoát của anh. Họ không có con cái, và anh thường lang thang ở nhà họ” Anh mỉm cười với hồi tưởng. “Fred cho phép anh tháo mở một chiếc đồng hồ báo thức và ráp nó trở lại, hoặc chỉ cho anh cách thay thế ống thoát nước của bồn rửa trong bếp. Mary là một giáo viên. Bà tặng anh những quyển sách để đọc, thỉnh thoảng giúp anh làm bài tập về nhà.”

“Họ còn sống không?”

“Không, cả hai đều đã qua đời. Mary đã để lại cho anh một số tiền đã được sử dụng để thanh toán một phần cho nơi này. Bà yêu ý tưởng về vườn nho. Bà thường chế tạo rượu thanh dâu trong bình một gallon. Một món ngọt cực kỳ kinh khủng.” Sam rơi vào yên lặng, vẻ mặt anh chìm trong những ký ức.

Lucy nhận ra, anh đang cố tạo ra những kết nối cho cô, tự giải thích theo cách không dễ dàng. Anh không phải loại đàn ông nói lên những lời bào chữa hay xin lỗi về việc anh là ai. Nhưng về mặt nào đó, anh muốn cô hiểu loại người nào đã được hình thành trước những xung đột cay đắng từ các đấng sinh thành của họ.

“Vào sinh nhật thứ mười hai của anh,” Sam nói sau một lúc, “Anh từ trường về nhà, Vick đã mang Alex đi đâu đó, và Mark đã biến mất. Mẹ anh say không biết trời trăng gì trên ghế sofa. Cha anh đang uống thứ gì đó thẳng từ trong chai. Khoảng giờ ăn tối, anh bắt đầu thấy đói, nhưng ở đó chẳng có thứ gì để ăn. Anh đi tìm cha, và cuối cùng tìm thấy ông ngồi trong xe hơi của ông đậu trên lối vào, đang quát tháo gì đó về chuyện tự sát. Vì thế anh đi đến nhà Fred và Mary, và ở lại đó trong khoảng ba ngày.”

“Họ hẳn có ý nghĩa nhiều lắm với anh.”

“Họ đã cứu vớt đời anh.”

“Anh có từng nói với họ điều đó không?”

“Không. Họ biết.” Đưa bản thân trở về hiện tại, Sam bắn một ánh mắt cảnh giác vào Lucy. Cô biết anh đã kể với cô nhiều hơn anh muốn, anh không chắc là tại sao, và anh hối tiếc về điều đó. “Sẽ trở lại trong một phút.” Anh nói và đi để đặt bít tết vào một lò nướng ngoài trời phía sau nhà.

***

Khi bít tết đã được nướng trong lò, và một chảo khoai tây đỏ được nướng trong bếp, Lucy kể với Sam về cha mẹ cô, và phát hiện mới đây rằng, cha cô đã từng kết hôn trước khi cưới mẹ cô.

“Em có định hỏi ông ấy về điều đó không?”

“Em nghi ngờ lắm.” Lucy thú nhận, “Nhưng em không chắc em có muốn nghe câu trả lời hay không nữa. Em biết ông ấy yêu Mẹ. Nhưng em không muốn ông nói với em rằng ông đã yêu ai đó khác nhiều hơn bà.” Cô lần đầu ngón tay trên bề mặt sứt sẹo của chiếc bàn bếp. “Cha luôn xa cách với gia đình. Lãnh đạm thì đúng hơn. Em nghĩ người vợ đầu của ông đã lấy đi một mảnh của trái tim ông để ông không thể trao tặng cho bất kỳ ai khác sau khi bà ấy mất. Em nghĩ ông đã bị huỷ hoại vĩnh viễn, nhưng Mẹ dù sao vẫn cứ muốn ông.”

“Hẳn phải khó khăn lắm khi cạnh tranh với ký ức về một ai đó.”

“Vâng. Mẹ đáng thương.” Lucy nhăn mặt. “Em rất tiếc anh sẽ phải gặp họ. Điều đó thật không công bằng cho anh. Phục dịch cho em đủ thứ, rồi còn phải chịu đựng một cuộc viếng thăm từ cha mẹ em nữa.”

“Không vấn đề gì đâu.”

“Chắc là anh sẽ thích ba em. Ông kể những câu chuyện vui vật lý mà không ai từng biết.”

“Như là gì?”

“Như là, ‘Tại sao con gà băng ngang qua đường? Bởi vì một con gà với khuynh hướng ở lại sẽ ở lại với phần còn lại. Những con gà có khuynh hướng chuyển động sẽ băng ngang qua đường.’” Lucy đảo tròn mắt khi cô bật cười. “Em biết anh sẽ nghĩ điều đó hài hước. Anh nghĩ họ định đi ăn tối ở đâu?”

“Duck Soup” Sam nói. Đó là một trong những nhà hàng tốt nhất trên đảo, một quán ăn phủ dây nho đặc trưng với cách chế biến tại chỗ và các vật phẩm đều từ khu vườn bếp của chính họ, và hải sản tươi vừa đánh bắt lên. Một bức chân dung kỳ quái của Groucho Marx* treo trong tiền sảnh.

(*Julius Herry “Groucho” Marx, diễn viên tạp kỹ, ngôi sao phim hài truyền hình của Mỹ, người Mỹ gốc Do Thái.)

“Em thích nơi đó,” Lucy nói. “Nhưng Kevin và em đã từng ăn tối với họ ở đó trước đây rồi.”

“Sao điều đó lại quan trọng?”

Lucy nhún vai, không hoàn toàn chắc tại sao cô lại đề cập đến điều đó.

Sam nhìn cô kiên định. “Anh không lo lắng về việc cạnh tranh với Kevin.”

Lucy cảm thấy đỏ mặt. “Em không nghĩ đến điều đó.” Cô nói cáu kỉnh.

Sau khi rót thêm rượu vang, Sam nâng ly lên và nói, “Với thời gian, tất cả các vết thương sẽ lành.”

Lucy buộc bản thân mỉm cười, nhận ra lời trích dẫn từ Groucho Marx. “Em sẽ uống vì điều đó,” Cô nói, và nâng ly của cô lên.

Suốt bữa ăn tối họ thảo luận về phim ảnh, khám phá ra một ý thích cùng chia sẻ về những phim trắng đen cũ. Khi Lucy thú nhận cô chưa từng xem The Philadelphia Story do các diễn viên Cary Grant và Katharine Hepburn thủ vai chính, Sam khăng khăng cô phải xem kỳ được. “Đó là một phim tình cảm hài kinh điển. Em không thể nói em thích những phim cũ mà lại chưa xem chúng.”

“Thật tệ là tối nay chúng ta không thể xem chúng,” Lucy nói.

“Tại sao chúng ta không thể?”

“Anh có nó trong dĩa DVD sao?”

“Không, nhưng anh có thể tải nó về.”

“Nhưng điều đó rất mất thời gian.”

Sam trông có vẻ tự mãn. “Anh có một bộ tải gia tốc mà dữ liệu cực đại chuyển giao bằng cách khởi động vài kết nối đồng thời từ những máy chủ đa bội. Năm phút, cực đỉnh luôn.”

“Thỉnh thoảng anh che dấu tính lập dị bác học thầm kín của anh quá tốt,” Lucy kinh ngạc. “Và rồi nó xuất hiện y như một ánh chớp ấy.”

Sau bữa tối họ, đi vào phòng sinh hoạt chung để xem phim. Lucy ngay lập tức bị cuốn vào chuyện tình của một nữ thừa kế dễ cáu, bản tính lạnh nhạt, người chồng cũ hoà nhã của cô ấy, và tay phóng viên yếm thế được diễn bởi Jummy Steward. Cuộc đối thoại được lấp đầy bởi sự hài hước trôi chảy tinh tế, mỗi điểm dừng và mỗi phản ứng đều đúng lúc một cách hoàn hảo.

Khi những hình ảnh trắng đen chập chờn trên màn hình, Lucy dựa vào Sam, nửa mong đợi anh sẽ phản đối. Buổi tối thư giãn bên nhau, những giãi bày tâm sự ngập ngừng, đã tạo nên một cảm giác thân mật mà Sam hẳn là không muốn khuyến khích. Nhưng anh đã quàng cánh tay quanh cô, và cho phép đầu cô ngả trên vai anh. Cô thở dài, thưởng thức hơi ấm của anh, sức nặng của cánh tay anh neo trên vai cô. Như thể nhận thức về anh tụ tập trong một sự sủi bọt chậm, thật khó để không chạm vào anh, vươn đến anh.

“Em không đang xem phim,” Sam nói.

“Anh cũng không.”

“Em đang nghĩ về điều gì?”

Trong sự yên vắng, lời thoại trong phim trôi nổi giống như bọt trong rượu champagne.

“Không thể có bất kỳ thứ gì giống như tình yêu, đúng không?”

“Không, không, không thể có.”

“Nó sẽ trở thành phiền phức sao?”

“Rất tệ.”

“Em đang nghĩ,” Lucy nói, “rằng em không bao giờ cố níu giữ một mối quan hệ mà ở đó không ai nói bất kỳ lời hứa hẹn nào. Em thích luật đó. Bởi vì nếu anh không tạo ra những lời hứa, anh không thể bẻ gãy chúng.”

“Có một luật khác mà anh chưa nói với em.” Giọng Sam cảnh giác. Hơi thở của anh làm lay động những lọn tóc trên đỉnh đầu cô.

“Đó là gì?”

“Biết dừng lại lúc nào. Khi một trong chúng ta nói đã đến lúc chia tay, người kia sẽ đồng ý. Không tranh cãi, không thảo luận.”

Lucy im lặng, dạ dày cô nảy lên khi anh đổi vị trí trên sofa.

Sam quay người đối mặt với cô, đầu anh in bóng ngược sáng trên phông nền của những hình ảnh chập chờn. Âm thanh trầm trầm của giọng anh cắt qua những lời thoại và hình ảnh nhộn nhịp từ màn hình phía sau anh. “Với tất cả những người anh không bao giờ muốn làm tổn thương, Lucy… em đứng đầu danh sách.”

“Em nghĩ anh là người đàn ông đầu tiên từng lo lắng về điều đó.” Lucy liều lĩnh vươn tay ra và chạm vào bên cạnh mặt anh, những ngón tay cô khum dịu dàng trên gò má anh. Cô cảm thấy điểm uốn cong tinh tế trên hàm anh, những cú đập mạnh mẽ của nhịp mạch dưới những đầu ngón tay cô. “Hãy cho chúng ta một cơ hội,” Cô thì thầm. “Anh sẽ không làm tổn thương em đâu, Sam. Em sẽ không để anh làm thế.”

Đến lượt anh, Sam vươn tay đến chiếc điều khiển, dò dẫm với nó, và bấn vào nút tắt tiếng. Bộ phim tiếp tục, sáng và tối mà không có âm thanh. Miệng anh tìm kiếm miệng cô trong một nụ hôn dài, không dứt, đam mê hoà lẫn đam mê, hương vị quyện vào trong hương vị. Một bàn tay anh lần theo gáy cô, xoa nắn chúng trong sự mụ mẫm. Sự phấn khích thấm sâu thành thứ gì đó tăm tối và không thể gọi tên, cảm xúc trào dâng như một cơn sóng thuỷ triều thấp từ ngón chân lên đến tận đỉnh đầu của cô. Nhiều hơn cả khao khát… đó là một ước muốn chân thực đến nỗi cô có thể làm bất kỳ điều gì để thoả mãn nó.

Sam nắm lấy viền áo của cô và kéo chúng lên trên, cởi bỏ lớp vải dệt kim ra khỏi cô. Những ngón tay anh vuốt dọc theo những sợi dây co dãn của chiếc áo nịt ngực, thả lỏng chúng xuống khỏi bờ vai cô trước khi di chuyển đến chiếc móc cài sau lưng. Một cơn rùng mình chạy xuyên qua cô khi cô cảm thấy anh mở chiếc móc cài nhỏ xíu. Ném chiếc áo sang bên cạnh, Sam vuốt đôi bàn tay dọc theo hai bên khung sườn của cô, trượt lên trên để khum lấy bộ ngực trần. Anh khom người trên cô. Với sự chậm rãi trêu ngươi, anh ngậm đỉnh ngực cô vào trong miệng, giữ nó giữa răng, và mơn trớn nó bằng đầu lưỡi. Cô phải cắn môi để kềm lại lời nài xin được nhiều thêm nữa. Anh bắt đầu giật nhẹ nó, lập đi lập lại, liếm giữa mỗi cú giật.

Rên rỉ, Lucy bám chặt lưng áo anh, cố xé nó ra khỏi anh, khao khát được cảm nhận làn da anh. Anh ngừng lại để cởi áo, và làm dịu lưng cô cho đến khi cô duỗi dài trên ghế sofa. Chiếc chân bị thương đã được chống đỡ, chân còn lại đung đưa một cách mời gọi bên cạnh ghế.

Hạ thấp người trên cô, Sam khoá miệng anh trên cô, những nụ hôn của anh dữ dội, khêu gợi và ngọt ngào. Cô đánh mất chính mình trong cơn bộc phát cảm xúc đột ngột, không thể kiểm soát được bất kỳ điều gì. Cô đã hưởng ứng cùng anh, để bản thân bùng cháy giống như một ngôi sao băng, thiêu đốt từ bên trong lẫn bên ngoài.

Lờ mờ, cô nghe anh thì thầm rằng họ nên dừng lại trong một giây, họ cần sử dụng thứ gì đó bảo vệ. Cô hổn hển một vài từ để anh hiểu rằng điều đó không cần thiết, cô đang dùng thuốc điều hoà chu kỳ, và anh nói anh vẫn phải đưa cô lên lầu bởi vì lần đầu tiên của họ không nên ở trên ghế sofa. Nhưng họ vẫn tiếp tục hôn nhau như thể bị ép buộc, như thể bị đói khát, và Sam với tay để mở quần short của cô. Anh giật mạnh nó qua hông cô, mang theo cả chiếc quần lót đi cùng, không khí mát lạnh phả vào làn da bốc lửa của cô.

Lucy đã trở nên yếu đuối vì khao khát, muốn anh chạm vào cô, hôn cô, làm bất kỳ điều gì, nhưng những ống quần bị mắc vào thanh nẹp Aircast, và anh ngừng lại để gỡ chúng. “Kệ chúng đi.” Cô nói một cách hụt hơi. “Đừng ngừng lại.” Cô trao cho anh một vẻ cau có đỏ bừng khi anh khăng khăng cố tháo chiếc quần con co dãn khỏi cái móc của thanh giằng. “Sam…”

Sự nôn nóng của cô kéo ra được một tiếng cười bị bóp nghẹt từ Sam. Anh với tay đến cô, trượt một cánh tay bên dưới cổ. Miệng anh vươn đến miệng cô trong một nụ hôn tìm kiếm, liếm sâu, ngừng lại để cắn nhẹ bờ môi trên của cô, rồi đến môi dưới. “Đây là những gì em muốn ư?” anh hỏi, bàn tay anh trượt giữa cặp đùi đang run rẩy của cô. Anh trêu chọc vùng da thịt đang nhức nhối mở ra, vuốt ve chúng với những vòng tròn nhẹ nhàng, quấn quýt cho đến khi cô hoàn toàn ướt đẫm. Đầu cô ngả trên cánh tay anh, và anh hôn vào cổ họng cô, phả những làn hơi nóng rẫy trên làn da cô khi anh luồn những ngón tay vào trong cô.

Cô quằn quại và kéo giật lên trên đầy ngượng ngùng, chân cô vướng víu bởi thanh giằng. Anh thì thầm êm ái trên tai cô… yên nào, hãy để anh làm, đừng căng thẳng… nhưng cô không thể ngăn được việc rướn người tìm kiếm khoái cảm.

Hổn hển, cô kéo anh gần hơn trong một lời nài xin không lời tuyệt vọng muốn được nhiều hơn, đôi tay cô dò dẫm qua bề mặt những bắp cơ rắn chắc trên lưng anh. Làn da anh trơn láng, rắn chắc và mượt như lụa, những chỗ vồng lên trên vai anh hấp dẫn đến mức cô đã để lại dấu răng hình lưỡi liềm trên bắp cơ cường tráng ấy, một vết cắn yêu khiến anh rùng mình.

Anh với tay vào giữa họ để dò dẫm khoá cài trên chiếc quần jeans của anh. Cô không thể di chuyển, chỉ có thể chờ đợi vô dụng khi anh nhấn vào trong cô với một cú trượt thấp, dữ dội. Cô cảm thấy bản thân căng lên, thư giãn, rồi căng lên lần nữa. Anh nhấn sâu hơn. Những âm thanh rời rạc dâng lên trong cổ họng cô. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được những gì cô kháo khát, những gì đang xảy ra với cô. Bàn tay anh rút lui và trượt lên ngực cô, những đầu ngón tay ẩm ướt siết nhẹ trên đỉnh nụ đã cứng lại.

Xuyên qua nhịp tim như trống dồn, cô nghe anh thì thầm cô hãy chiếm lấy anh, để anh vào trong cô. Khi cô căng người và bám chặt vào anh, cô cảm thấy bàn tay anh trượt bên dưới mông cô để nghiêng cô lên cao hơn. Anh thúc sâu một lần nữa, sự ma sát nóng bỏng khiến cô thét lên như thể trong cơn đau đớn.

Sam cứng người, nhìn xuống cô, đôi mắt anh xanh một cách huyền ảo trong bóng tối. “Anh làm đau em sao?” anh thì thầm.

“Không. Không…” Chìm đắm trong khao khát, hơi nóng, Lucy túm chặt hông anh, thúc giục anh siết chặt cô nhiều hơn nữa. “Làm ơn đừng dừng lại.”

Sam bắt đầu một nhịp điệu khoan thai, khiến cô quằn quại và uốn cong như thể cô ở trên một giá tra tấn.

Cô đu đưa hướng lên trên trong lời cầu xin thầm lặng, nhưng không có sự sửa đổi nào trong nhịp độ chậm rãi và tàn nhẫn của anh. Sự căng thẳng cuộn xoắn, những bó cơ thầm kín bên trong cô siết chặt sự cứng rắn xâm nhập ngọt ngào ấy. Những cú thúc của anh xiên vào sâu hơn, và cô rên lên mỗi khi anh nhấn vào trong. Tất cả những điều đó là quá nhiều, quá lớn, vít chặt thân thể anh trên thân thể cô, sự chải nhẹ khuấy động của đám rối trên ngực anh qua đỉnh ngực cô, bàn tay mạnh mẽ đang đẩy hông cô hướng lên với mỗi cú đâm chừng mực. Cô cảm nhận khoái cảm vỡ thành cực đỉnh mê đắm. Sam bắt lấy tiếng nức nở của cô bằng miệng anh, và thúc sâu, cho phép thân thể run rẩy của cô tác động đến anh, rút cạn anh.

Trong một lúc, không ai trong họ chuyển động hoặc nói năng gì, chỉ dốc sức thở hổn hển.

Quấn đôi tay quanh cổ anh, cô hôn lên hàm anh, cằm anh, góc miệng anh. “Sam,” cô đờ đẫn nói, giọng cô dày lên với sự thoả mãn. “Cám ơn anh.”

“Yes.” Anh nghe có vẻ choáng váng.

“Điều đó thật kỳ diệu.”

“Yes.”

Sát bên tai anh, cô nói thêm, “Và chỉ để anh cảm thấy an lòng… Em không yêu anh.”

Xét từ sự xào xạc của tiếng cười trong ngực anh, đó là điều nên nói. Sam nghiêng người trên cô, môi anh lướt trên khuôn miệng tươi cười của cô. “Anh cũng không yêu em.”

***

Khi Sam có thể di chuyển, anh thu thập mớ quần áo rải rác của họ và mang Lucy lên lầu. Họ nằm bên nhau trên chiếc giường rộng, cuộc giao hoan tạm thời bị chìm lắng giống như những đốm than bên dưới lớp tro nguội.

Sam cảm thấy một cơn rùng mình bất an, như thể thân thể anh biết anh đã tạo nên một sai lầm, cho dù trí óc anh liên tục đặt ra tất cả những lý do tại sao anh không nên cảm thấy như thế. Lucy là một phụ nữ trưởng thành, có khả năng tự ra quyết định. Anh không lừa dối cô, không giả vờ ra vẻ bất kỳ khả năng nào khác hơn anh đã là. Cô có vẻ hạnh phúc với tình huống này, và Chúa biết là anh đã thoả mãn, tràn đầy, trong một cách mà anh chưa bao giờ biết trước đó.

Có lẽ đó là vấn đề. Nó quá tuyệt vời. Quá khác biệt. Thắc mắc tại sao nó lại như thế với Lucy là thứ mà anh nên nghĩ đến. Sau này.

Đường nét thân thể của cô trong cảnh tranh tối tranh sáng hơi nhoè đi giống như vùng tối trong một bức tranh. Ánh trăng từ cửa sổ mang đến ánh sáng dịu nhạt cho làn da cô, như thể cô là một sinh vật kỳ ảo từ một câu chuyện thần tiên. Sam nhìn cô mê đắm, lướt bàn tay anh dọc theo vùng hông và lườn của cô.

“Điều gì xảy ra vào lúc cuối?” Lucy thì thầm.

“Cuối của gì?”

“Bộ phim. Anh chàng nào sẽ cưới Katharine Hepburn?”

“Anh sẽ không làm hỏng điều đó vì em đâu.”

“Em thích những kẻ hư hỏng.”

Sam chơi đùa với tóc cô, để cho những suối lụa sẫm màu tuôn tràn qua những ngón tay anh. “Nói với anh, em nghĩ điều gì sẽ xảy ra?”

“Em nghĩ cô ấy sẽ kết thúc với Jimmy Stewart.”

“Tại sao?”

“Chà, cô ấy và Cary Grant đã từng cưới nhau và họ đã ly dị. Vậy thì quá bi đát.”

Sam mỉm cười trước tông giọng ra vẻ chán ngắt của cô. “Thật là một kẻ yếm thế nhỏ bé.”

“Việc cưới ai đó lần thứ hai chẳng bao giờ hay ho gì đâu. Hãy nhìn Liz Taylor và Richard Burton* mà xem. Hoặc Melanie Griffin và Don Johnson*. Và anh không thể gọi em là kẻ yếm thế - anh thậm chí còn chẳng tin việc cưới ai đó lần đầu tiên cơ mà.”

(*Liz Taylor và Richard Burton : Hai diễn viên thủ vai Cleopatra và Mark Antony trong bộ phim bom tấn Cleopatra (1962) từng gây ra vụ scandal bê bối tình ái xôn xao công luận sau khi đóng bộ film này, khi cả hai đều đã có gia đình riêng. Bất chấp mọi thứ, năm 1964 họ đã kết hôn trong10 năm, rồi ly hôn, rồi lại tái hôn sau dó 16 tháng, rồi lại đường ai nấy đi. Tình yêu sét đánh mừ…)
(*Melanie Griffin và Don Johnson : Cặp đôi diễn viên Hollywood này không nổi tiếng như cặp đôi kia những cũng kết hôn rồi ly dị,  rồi kết hôn lại và ly dị tiếp… cỡ ba lần… giữa chừng các cuộc hôn nhân của họ có xen kẽ với chuyện kết hôn với người khác. Nói chung chẳng ra làm sao…)

“Anh tin nó xảy ra với người nào đó.” Anh tiếp tục sàng những ngón tay anh qua mái tóc cô. “Nhưng không cứ nhiều lãng mạn là phải kết hôn.”

Lucy nâng người trên một khuỷu tay, nhìn xuống anh. “Tại sao anh nghĩ như thế?”

“Không ràng buộc hôn nhân, em chỉ ở bên nhau trong những thời kỳ tốt đẹp. Phần tốt nhất của mối quan hệ. Và sau đó, khi nó xấu đi, em cắt đứt và đi tiếp. Không có ký ức tồi tề nào, không có cuộc ly hôn bạt vía nào.”

Lucy im lặng, ngẫm nghĩ. “Có một thiếu sót trong lập luận của anh.”

“Đó là gì?”

“Em không biết. Em chưa đoán ra.”

Sam mỉm cười và đẩy cô xuống bên dưới anh. Cúi người trên ngực cô, anh liếm đỉnh nụ đang cương cứng và dùng ngón tay cái chà xát trong sự ẩm ướt. Làn da cô giống như lụa, không thể mượt mà hơn dưới những ngón tay anh. Kết cấu của thân thể cô mê hoặc anh, mọi thứ đều mềm mại và đàn hồi và bóng mượt. Và mùi hương của cô – mùi hoa, mùi sợi bông, với sự thoang thoảng gợi tình của muối và xạ hương – khuấy động một sự mê đắm nóng bỏng trong máu anh. Anh di chuyển trên cô, kéo rê miệng anh dẫn xuống dưới thấp dọc theo thân thể cô, thưởng thức hương vị của cô. Khi anh di chuyển xuống thấp hơn, thân thể cô run rẩy bên dưới đôi bàn tay anh. Anh cảm thấy đôi tay cô mơn trớn tóc anh, phía sau cổ anh. Cái chạm từ những ngón tay mát lạnh của cô khiến anh cứng lên ngay lập tức. Anh lần theo mùi hương nữ tính đến nơi chúng nồng nàn hơn, nhiều cám dỗ hơn, và Lucy tạo ra một âm thanh kích động, đôi chân cô trải rộng.

Cô thút thít khi anh sục vào vùng mềm mại giữa hai đùi cô, liếm láp vùng mượt mà và nóng bỏng đó, mùi hương của cô gợi dục và kích thích. Anh chơi đùa, ve vuốt, bú mút nhẹ, cho đến khi cô đẩy bản thân áp vào anh với một tiếng nức nở. Bắt lấy mỗi sự rộn ràng và nhịp đập trong nơi mềm mại ấy, anh thúc giục cô đi đến tận cùng cảm xúc, cho đến khi cô thả lỏng và nằm yên bên dưới anh.

Vươn lên, anh bao phủ cô bằng thân thể anh và chìm vào trong chiều sâu ẩm ướt thơm ngát, thúc chậm rãi để thưởng thức cảm xúc của cô. Móng tay cô trượt trên lưng anh, một sự cào kích thích tinh tế, khiêu khích anh lao đến mạnh hơn, sâu hơn. Sự giải thoát tuôn trào mà không cảnh báo, căng đầy và dữ dội, tuôn tràn trên mọi inch của làn da, từ chân tóc cho đến đầu ngón chân của anh.

Hổn hển và choáng váng, Sam đổ sập sang bên cạnh khi điều đó trôi qua. Lucy rúc sát vào anh. Anh nhắm mắt, đấu tranh để điều hoà hơi thở. Tay chân anh nặng không thể tin được. Anh đã biết đến khoái cảm trước đây, nhưng không bao giờ mãnh liệt như thế này, tràn ngập như thế này. Sự kiệt sức phủ qua anh, và anh không muốn gì hơn được ngủ. Như thế này… trên giường của chính anh… với Lucy bên cạnh anh.

Nhưng ý nghĩ đó làm mắt anh bật mở lên.

Anh không bao giờ ngủ cùng ai khác sau khi có sex, đó là một trong những lý do anh thích điều đó xảy ra ở nơi của người phụ nữ hơn nhà anh. Sẽ dễ dàng hơn khi là người rời đi. Đôi lần trong quá khứ, Sam thật sự tiến xa tới nỗi phải nhồi nhét một người phụ nữ đang chống đối vào trong xe hơi và đưa về nhà của cô ta. Ý tưởng trải qua cả đêm với một người phụ nữ luôn nhồi đầy anh với một nỗi ác cảm gần như hoảng sợ.

Ép buộc bản thân rời khỏi giường, anh tắm táp một chút. Sau khi mặc vào chiếc áo choàng tắm, anh mang một chiếc khăn nóng đến giường để chăm sóc cho Lucy, và kéo tấm đắp phủ đến vai cô. “Anh sẽ gặp em vào buổi sáng,” Anh lầm bầm, nhấn một nụ hôn ngắn trên môi cô.

“Anh định đi đâu?”

“Giường xếp.”

“Ở lại với em.” Lucy trượt xuống một góc những tấm trải giường với vẻ mời gọi.

Sam lắc đầu. “Anh sẽ làm đau chân em… lăn trên nó hoặc thứ gì đó…”

“Anh đùa sao?” Một nụ cười ngái ngủ uốn cong môi cô. “Cái thanh giằng này cực kỳ bền vững. Anh có thể lái cả xe tải ngang qua nó ấy chứ.”

Sam mất một lúc lâu mới trả lời, bị hoảng sợ bởi khao khát thật sự muốn trèo vào trong giường cùng cô. “Anh thích ngủ một mình.”

“Ồ.” Giọng của Lucy bình thường một cách có chủ ý. “Anh không bao giờ qua đêm với một phụ nữ.”

“Không.”

“Điều đó hoàn toàn ổn.” Cô nói.

“Tốt.” Sam tằng hắng, cảm thấy hết sức dớ dẩn. Ngu ngốc. “Em biết điều đó hoàn toàn không mang tính cá nhân, đúng không?”

Tiếng cười dịu dàng của cô cuộn qua không khí. “Chúc ngủ ngon, Sam. Em đã có thời gian rất tuyệt. Cám ơn anh.”

Sam nghĩ, hẳn đó là lần đầu tiên một phụ nữ từng cám ơn anh về việc có sex với cô ấy. “Về phần anh cũng hết sức thoả mãn.” Và anh đi sang phòng khác với trạng thái bứt rứt tương tự như anh đã cảm thấy trước đó.


Thứ gì đó đã thay đổi bên trong anh, và Chúa giúp anh, anh không muốn biết đó là cái gì.