CHƯƠNG 16.
Trải qua
hai ngày kế tiếp. Sam đối xử với Lucy trong sự thân thiện không nao núng. Trong
cuộc trò chuyện, anh lái khỏi những vấn đề cá nhân, và bất kỳ khi nào anh thực
hiện những tiếp xúc thể chất với cô, anh thận trọng khoác vẻ khách quan. Hiểu
rõ quyết định của anh về việc giữ khoảng cách an toàn, Lucy cố hết sức để hỗ trợ
anh.
Sam rõ
ràng thích thú với công việc vườn tược của anh, xới đất bằng tay, chăm sóc những
cây nho với sự phối hợp của nỗ lực hết sức mình và kiên nhẫn. Khi anh giải
thích chu trình tăng trưởng của chùm nho với Lucy, cô bắt đầu hiểu nhiều hơn về
sự tinh tế của thổ nhưỡng, sự giao hoà của những giống nho tốt thích hợp với
vùng đất đặc trưng và danh tiếng lâu đời. Có một sự khác biệt, Sam giải thích,
giữa việc coi sự tăng trưởng trái nho như là một tiến trình hoàn toàn mang tính
kỹ thuật, hoặc có mối mối tương quan xác thực với thổ nhưỡng, một sự trao đổi
cho và nhận thật sự.
Khi sống
cùng anh em nhà Nolans, Lucy nhận thấy rằng ba anh em họ là một gia đình gần
gũi và yêu thương nhau. Họ giữ vững các lề thói hàng ngày và những thời gian
thông thường cho việc ăn và ngủ, và rõ ràng là Holly hạnh phúc khi trở thành sự
quan tâm chính yếu của các chú bác. Mặc dù Mark mang vai trò của người cha, Sam
có chỗ riêng của anh trong trái tim của Holly. Mỗi ngày sau khi tan trường, cô
gái nhỏ huyên thuyên không ngừng với anh về các hoạt động và bạn bè của cô bé,
những gì đã xảy ra trong cả ngày hôm đó, danh sách các món đồ trong túi ăn trưa
của bạn bè với nỗ lực thuyết phục anh cho phép cô bé có được vài loại thực phẩm
không thích hợp nào đó. Có cả thích thú lẫn xúc động khi Lucy nhìn cách Sam lắng
nghe kiên nhẫn như thế nào về những mối quan tâm của Holly.
Lucy luận
ra từ cách Holly kể về Sam rằng anh đã truyền cho gia đình tạm thời của họ cảm
giác phiêu lưu. Cô bé kể với Lucy, Sam đã đưa cô bé đi khám phá những vũng thuỷ
triều trên vịnh False, và chèo Kayak đến bờ phía Tây của hòn đảo để ngắm cà
kình. Là ý tưởng của Sam khi Holly và Mark xây dựng một pháo đài bằng gỗ dạt
trên bãi biển của Jackson. Họ đã đặt cho nhau những cái tên hải tặc – Thuyền trưởng
Scurvy, McFilthy răng sún, và Gertie thuốc súng – và họ nướng xúc xích nóng
trên đống lửa trại.
Sau khi
Holly từ trường về nhà, cô bé xem TV với Lucy trong phòng sinh hoạt chung. Sam
đã đi lên lầu để dọn dẹp một chồng vôi vữa từ việc phục hồi căn gác mái. Trong
lúc Lucy ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sofa màu xanh lục với chân chống cao, cô
và Holly chia phần bánh cookie yến mạch và nước táo.
“Những
thứ này thật đặc biệt,” Lucy nói, giơ lên chiếc ly thuỷ tinh nho nhỏ cổ xưa màu
hồng ngọc. “Cháu chỉ có thể có được màu sắc này bằng cách thêm chất cloride của
vàng vào trong thuỷ tinh.”
“Tại sao
các cạnh của nó lại mấp mô?” Holly hỏi, đang xem xét ly nước trái cây của chính
mình.”
“Chúng
được gọi là hoa văn mũ đinh, sau những cái đinh tán họ sử dụng cho những đôi
giày.” Lucy mỉm cười trước vẻ hứng thú của cô gái nhỏ. “Cháu có biết cách xác định
xem thuỷ tinh có được làm bằng tay không không nào? Chỉ cần nhìn vào đáy để tìm
dấu hiệu của gậy thổi – đó là một vết lằn nhỏ nơi ống thổi của người thợ thổi
thuỷ tinh gắn vào. Nếu cháu không tìm thấy cái nào, thì chúng được chế tạo bằng
máy đấy.”
“Cô biết
mọi thứ về thuỷ tinh sao?” Holly hỏi và Lucy bật cười.
“Cô biết
nhiều thứ, nhưng lúc nào cô cũng học thêm thứ mới mẻ.”
“Cháu có
thể nhìn cô chế tạo thứ gì đó từ thuỷ tinh không?”
“Dĩ
nhiên. Khi cô khoẻ hơn, cháu có thể ghé thăm xưởng chế tạo của cô và chúng ta sẽ
làm thứ gì đó cùng nhau. Một chiếc bình bắt giữ ánh nắng, có lẽ thế.”
“Vâng,
vâng, cháu muốn làm thứ đó,” Holly la lên.
“Chúng
ta có thể bắt đầu ngay bây giờ - bước đầu tiên trong tiến trình là tạo ra một bản
thiết kế. Cháu có sáp tô màu và giấy vẽ không?”
Holly
phóng tới hộc tủ đựng đồ vẽ của cô bé, kéo ra vài món rồi vội vã trở lại bên
Lucy. “Cháu có thể vẽ bất kỳ thứ gì cháu muốn sao?”
“Bất kỳ
thứ gì. Chúng ta có thể giản lược nó sau, để chắc chắn rằng những mảnh ghép
mang hình dạng và kích thước đúng cho việc cắt… nhưng vào lúc này, hãy để trí
tưởng tượng của cháu được tự do.”
Holly
khuỵu gối bên cạnh bàn café và đặt lên đó một mảnh giấy. Thận trọng, cô bé đẩy
sang bên chiếc bình thuốc bảo tồn sinh thể chứa đầy những con bướm, những nút
dương xỉ, và nhành hoa lan màu trắng nhỏ bé. “Cô đã luôn muốn trở thành một nghệ
sĩ thuỷ tinh sao?” Cô bé hỏi, lựa chọn trong đám chì màu.
“Kể từ
khi cô bằng tuổi cháu.” Lucy nhẹ nhàng lấy chiếc mũ lưỡi trai màu hồng ra khỏi
đầu Holly và xoay ngược nó lại để cô bé nhìn dễ dàng hơn. “Cháu muốn làm gì khi
cháu lớn lên?”
“Một diễn
viên múa ba-lê hoặc người trông coi vườn thú.”
Khi cô
quan sát Holly tập trung trên bản vẽ, đôi tay nhỏ bé giữ chặt cây viết chì màu,
Lucy tràn ngập một cảm giác hài lòng. Thật tự nhiên làm sao khi một đứa trẻ bộc
lộ bản thân thông qua nghệ thuật. Lucy chợt nghĩ, cô có thể bắt đầu một lớp nghệ
thuật cho trẻ em tại xưởng chế tạo của cô. Còn cách nào để tôn vinh nghề thủ
công của cô nhiều hơn việc chia sẻ chúng với một đứa trẻ? Cô có thể bắt đầu chỉ
với vài học sinh, và sẽ xem xem liệu nó vận hành thế nào.
Cân nhắc
ý tưởng ấy, một giấc mơ giữa ban ngày, Lucy chơi đùa với ly nước trái cây màu đỏ
hồng ngọc, chà ngón tay cái trên hoa văn mũ đinh. Không cảnh giác, những ngón
tay của cô trở nên nóng bỏng, và thuỷ tinh bắt đầu biến đổi hình dạng trong bàn
tay cô. Giật mình, Lucy đặt chiếc ly xuống, nhưng nó biến mất ngay sau đó, và một
vật thể sống, nho nhỏ, lao ra từ lòng bàn tay cô. Với một âm thanh rì rầm, nó
bay vù vù ngang qua căn phòng.
Holly buột
ra một tiếng thét và nhào vào trong chiếc sofa, khiến Lucy oằn người vì đau.
“Cái gì thế?”
Choáng
váng, Lucy quàng cánh tay quanh cô bé. “Không có gì đâu, cưng à, đó chỉ là… đó
là một con chim ruồi.”
Không thứ
gì như vậy từng xảy ra trước mặt người nào đó trước đây hết. Làm sao cô có thể
giải thích với Holly được đây? Con chim nhỏ xíu màu đỏ lao vào ô cửa sổ đóng
trong nỗ lực trốn thoát, sự va chạm của khung xương mảnh dẻ và chiếc mỏ nhỏ bé
tạo nên những tiếng đập có thể nghe thấy.
Nghiến
chặt răng trong sự nỗ lực, Lucy nghiêng người túm lấy khung cửa sổ và cố đẩy nó
lên. “Holly, cháu có thể giúp cô không?”
Cùng
nhau họ đấu tranh với ô cửa sổ, nhưng ô cửa vẫn bị mắc kẹt. Con chim ruồi bay tới
bay lui, đập vào khung kính lần nữa.
Holly buột
ra một tiếng la nữa. “Cháu sẽ đi tìm bác Sam.”
“Đợi đã…
Holly…” Nhưng cô gái nhỏ đã biến mất như một ánh chớp.
***
Một tiếng
la từ tầng dưới khiến Sam buông bọc rác đầy những vôi vữa xuống. Đó là Holly.
Khả năng nghe của anh đã trở nên tinh tường đến mức anh có thể ngay lập tức nhận
ra sự khác biệt giữa những tiếng thét của Holly, thứ nào là vui sướng, sợ hãi,
hoặc giận dữ. “Điều đó giống như biết được về ngôn ngữ của cá heo,” Anh đã từng
nói như thế với Mark.
Tiếng
thét này là kiểu bị giật mình. Có gì đó xảy ra với Lucy sao? Sam đi đến cầu
thang, bước hai, ba bậc một lần.
“Bác
Sam!” Anh nghe Holly hét. Cô bé gặp anh tại chân cầu thang, đang nhảy loi choi
đầy vẻ lo lắng. “Đến giúp bọn cháu với!”
“Gì thế?
Cháu có sao không? Lucy có…” Khi anh theo sau vào phòng sinh hoạt chung, thứ gì
đó kêu vù vù bên tai anh, thứ gì đó giống như một con ong có kích thước của một
trái banh gofl. Sam vừa vặn kềm chế bản thân không đập vào nó. Tạ ơn Trời là
anh đã không làm thế, bởi vì cái thứ ấy đã bay vào một góc trần nhà và đâm sầm
vào tường, anh nhận ra đó là một con chim ruồi. Nó tạo ra tiếng chíp chíp nho
nhỏ, cánh của nó lờ mờ.
Lucy ở
trên ghế sofa, đang đấu tranh với ô cửa sổ.
“Ngừng lại,”
Sam nói cộc lốc, tới bên cô trong ba sải chân. “Em sẽ làm đau chính mình đấy.”
“Nó liên
tục đâm sầm vào những bức tường và các ô cửa sổ,” Lucy nói hụt hơi. “Em không
thể mở được thứ ngu ngốc này…”
“Độ ẩm.
Chúng làm nở khung gỗ.” Sam đẩy cửa sổ lên trên, để một khoảng trống mở cho con
chim ruồi bay xuyên qua.
Nhưng
con chim nhỏ bé lơ lửng, lao đến, và đập vào bức tường. Sam tự hỏi họ không biết
họ có thể hướng dẫn nó đi đến ô cửa sổ bằng cách nào để không huỷ hoại đôi
cánh. Cứ như thế này nó sẽ chết vì căng thẳng hoặc kiệt sức mất.
“Đưa cho
bác cái nón của cháu, Holly.” Anh nói, lấy chiếc nón màu hồng khỏi đầu cô bé.
Khi con chim ruồi đau đớn và lơ lửng trong một góc phòng, Sam nhẹ nhàng sử dụng
chiếc nón để bắt nó, cho đến khi anh cảm thấy con chim rơi vào trong lớp vải.
Holly
hét không ra tiếng.
Thận trọng
Sam chuyển con chim vào lòng bàn tay anh và đi đến ô cửa sổ mở.
“Nó có
chết không?” Holly lo lắng hỏi, trèo vào trong chiếc sofa bên cạnh Lucy.
Sam lắc
đầu. “Chỉ đang nghỉ ngơi thôi.” Anh thì thầm.
Cùng
nhau, cả ba người họ quan sát và chờ đợi, trong khi Sam giơ bàn tay khum khum
ra bên ngoài khung cửa. Chầm chậm, con chim hồi phục dần. Trái tim của nó,
không lớn hơn một hạt hoa hướng dương, đập với một nhịp điệu quá nhanh và quá yếu
ớt để có thể nghe. Con chim bốc lên khỏi bàn tay Sam chấp chới bay đi, biến mất
trong vườn nho.
“Nó vào
được trong nhà bằng cách nào chứ?” Sam hỏi, nhìn từ người này đến người kia.
“Ai đó đã để cửa mở sao?” Với sự quan tâm, anh nhận thấy gương mặt của Lucy trở
nên trống rỗng một cách đầy cảnh giác.
“Không,”
Holly nói trong sự phấn khích. “Cô Lucy đã làm ra nó!”
“Cô ấy
đã làm cái gì cơ?” Sam hỏi, không bỏ lỡ cách Lucy tái nhợt đi.
“Cô ấy
đã tạo ra nó từ một ly nước trái cây.” Lucy tố cáo. “Nó ở trong tay cô ấy, và
nó biến thành một con chim. Đúng không, cô Lucy?”
“Cô…” Hết
sức bối rối, Lucy tìm kiếm từ ngữ, miệng cô mở ra rồi đóng lại. “Cô không hoàn
toàn chắc điều gì đã xảy ra.” Cuối cùng cô xoay sở nói.
“Một con
chim đã bay ra từ bàn tay của cô mà,” Holly cố nói. “Và bây giờ ly nước trái
cây của cô đã biến mất rồi.” Cô bé cầm ly nước của chính cô lên và đẩy nó thẳng
về phía trước. “Có lẽ cô có thể làm điều đó lần nữa.”
Lucy bật
lùi ra sau. “Cám ơn cháu, không, cô… cháu nên giữ nó, Holly.”
Cô mang
vẻ cực kỳ tội lỗi và gương mặt đỏ bừng với nỗi lo lắng rằng điều đó sẽ thật sự
chất nặng ý tưởng điên rồ vào trong đầu Sam.
“Em tin
vào phép thuật,” Lucy đã từng nói với Sam.
Và bây
giờ anh đã biết được tại sao.
Không
quan trọng điều đó thách thức tính hợp lý như thế nào. Những trải nghiệm của
chính Sam đã dạy anh rằng sự thật không luôn luôn có vẻ hợp lý.
Khi anh
nhìn cô, anh thấy bản thân đang cố tách biệt đám bòng bong của ý tưởng và cảm
xúc. Trong toàn bộ cuộc đời trưởng thành của anh, anh đã giữ những cảm xúc của
anh có tổ chức theo cách một số người đã giữ dao kéo của họ trong một giá để
dao, những cạnh sắc bị che dấu đi. Nhưng Lucy đã biến điều đó thành không thể.
Anh
không bao giờ kể cho bất kỳ ai về khả năng của chính anh. Nhưng trong một biến
chuyển đáng kinh ngạc, điều đó đã trở thành một điều cơ bản để kết nối với một
người khác cũng như thế. Với Lucy.
“Cú lừa
tuyệt hảo đấy,” Anh nói êm ái, và Lucy tái nhợt hơn nữa, không dám nhìn vào
anh.
“Nhưng
đó không phải một cú lừa,” Holly phản đối. “Nó là thật mà.”
“Thỉnh
thoảng,” Sam nói với cháu anh, “những thứ có thật lại trông có vẻ giống ảo thuật,
và ảo thuật lại có vẻ như thật.”
“Vâng,
nhưng…”
“Holls,
ban cho bác một ân huệ và lấy chai thuốc của Lucy từ bàn bếp nhé. Một ít nước nữa.”
“Được rồi.”
Holly nhảy khỏi ghế sofa, khiến Lucy nhăn mặt.
Những nếp
nhăn đau đớn và kiệt sức xuất hiện trên mặt của Lucy. Sự gắng sức trong vài
phút vừa qua là quá nhiều đối với cô.
“Anh sẽ
thay thế túi chườm lạnh trong vài phút.” Sam nói.
Lucy gật
đầu, gần như run lên vì khốn khổ và lo lắng. “Cám ơn anh.”
Sam hạ
thấp hông xuống cạnh ghế sofa. Anh không yêu cầu giải thích, chỉ để một phút
dài trôi qua. Trong sự im lặng, anh cầm lấy một bàn tay của Lucy, xoay lòng bàn
tay hướng lên và vuốt nhẹ bên trong những ngón tay xanh xao cho đến khi chúng nửa
cong lại như những cánh hoa.
Màu sắc
đã đã rỉ khỏi gương mặt của Lucy, ngoại trừ
vệt đỏ thẫm vắt ngang qua đỉnh má và sống mũi. “Bất luận điều gì Holly
nói,” Cô xoay sở nói, “Đó không phải là những gì…”
“Anh hiểu.”
Sam nói.
“Vâng,
nhưng em không muốn anh nghĩ…”
“Lucy.
Nhìn anh này.” Anh đợi cho đến khi cô nhìn anh, “Anh hiểu.”
Cô lắc đầu
với vẻ hoang mang.
Muốn làm
mọi chuyện sáng tỏ, nhưng khó có thể tin được là chính anh đang làm điều đó, Sam
giơ bàn tay tự do đến bình thuốc bảo tồn sinh thể trên bàn café. Nhưng bông hoa
lan nhỏ, tính chất vẫn như thường lệ, đã bắt đầu gục xuống và chuyển thành màu
nâu. Khi anh đặt lòng bàn tay lơ lửng trên chiếc bình, những bông hoa và các
nút dương xỉ vươn thẳng hướng lên cái chạm của anh, những cánh hoa hồi phục màu
trắng kem, đám cây trồng màu xanh như đang sống lại.
Im lặng
và giật mình, Lucy di chuyển ánh mắt từ bình chứa sinh thể đến gương mặt của
Sam. Anh thấy vẻ băn khoăn trong mắt cô, sự long lanh của những giọt lệ không
rơi, niềm hân hoan dâng lên cổ họng cô. Những ngón tay cô siết chặt tay anh.
“Từ khi
anh lên mười,” Sam nói để trả lời câu hỏi không lời của cô. Anh cảm thấy bị
phơi bày, có thể cảm nhận trái tim anh đang đập một cách bất an. Anh vừa chia sẻ
một điều quá đỗi riêng tư, quá đỗi thầm kín, và điều gì đó cảnh báo anh rằng
anh không hối tiếc. Anh không chắc anh có thể ngừng bản thân không thực hiện hoặc
thậm chí nói nhiều hơn trong thôi thúc không thể cưỡng lại muốn được gần gũi cô
nhiều hơn.
“Em lên
bảy.” Lucy thì thầm, một nụ cười do dự lướt qua môi cô. “Vài mảnh thuỷ tinh vỡ
đã biến thành những con đom đóm.”
Anh nhìn
cô, bị mê hoặc. “Em không thể kiểm soát nó sao?”
Cô lắc đầu.
“Thuốc
đây rồi,” Holly rặng rỡ nói, trở lại trong phòng. Cô bé mang chai thuốc và một
ly nước lớn bằng nhựa.
“Cám ơn
cháu.” Lucy thì thầm. Sau khi nhận thuốc, cô tằng hắng và thận trọng nói,
“Holly, cô đang tự hỏi không biết liệu chúng ta có thể giữ riêng điều đó được
không, về cái cách con chim ruồi đã bay vào trong phòng ấy…”
“Ồ, cháu
đã biết là không được nói với ai rồi,” Holly cam đoan với cô. “Phần lớn người
ta không tin vào phép thuật.” Cô bé lắc đầu buồn rầu như thể muốn nói, quá tệ
cho họ.
“Sao lại
là chim ruồi?” Sam hỏi Lucy.
Cô trả lời
khó khăn, có vẻ phải đấu tranh với sự mới lạ trong việc thảo luận về thứ mà cô
chưa bao giờ dám nói thành lời. “Em không chắc. Em phải đoán chúng mang ý nghĩa
gì.” Sau một khoảng dừng ngắn, cô nói, “Đừng ở lại một chỗ, có lẽ vậy. Tiếp tục
di chuyển.”
“Các thổ
dân vùng bờ biển Salish cho rằng những con chim ruồi xuất hiện trong những thời
điểm đau đớn hoặc phiền muộn.”
“Tại
sao?”
Lấy chai
thuốc khỏi tay cô, Sam đậy nắp lại khi anh đáp bằng giọng trung lập. “Họ nói
chúng mang ý nghĩa mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.”
***
“Holly,
cháu là một kẻ cướp có tổ chức,” Sam nói đêm hôm đó, chuyển một nhúm tiền trong
trò cờ tỷ phú cho đứa cháu đang cười khúc khích. “Tôi phá sản, thưa các ngài.”
Sau bữa
tối với món lasagna và salad, bốn người họ - Sam, Lucy, Mark, và Holly – đã
chơi cờ trong phòng sinh hoạt chung. Bầu không khí vui vẻ và vô tư lự, không ai
cư xử như thể có điều bất thường vừa xảy ra.
“Bác
luôn luôn nên mua một trạm đường sắt khi bác có cơ hội,” Holly đáp.
“Bây giờ
em nói với anh xem.” Sam trao cho Lucy, đang cuộn tròn trong một góc sofa, một
ánh mắt kết tội. “Anh đã nghĩ, việc biến em thành chủ ngân hàng sẽ cho anh được
một trạm dừng cơ đấy.”
“Rất tiếc.”
Lucy đáp với nụ cười toe toét. “Phải chơi theo luật thôi. Khi dính líu đến tiền
bạc, những con số không nói dối.”
“Điều
này cho thấy em hoàn toàn chẳng biết gì về công việc ngân hàng hết.” Sam nói.
“Chúng
ta chưa kết thúc,” Holly phản đối, nhìn Mark tháo dỡ những sắp đặt trên tấm
bìa. “Cháu vẫn chưa ăn hết tiền của mọi người mà.”
“Đến giờ
lên giường rồi.”
Holly thở
dài. “Khi cháu lớn lên, cháu sẽ không bao giờ đi ngủ.”
“Thật trớ
trêu,” Sam bảo cô bé, “khi cháu lớn lên, việc lên giường sẽ là điều ưa thích của
cháu đấy.”
“Bọn em
sẽ don dẹp đồ chơi,” Lucy bảo Mark với một nụ cười. “Anh có thể đưa Holly lên lầu
bây giờ nếu anh muốn.”
Cô gái
bé nhỏ nghiêng người trao cho Sam những nụ hôn rập rờn như cánh bướm bằng mi mắt,
và họ cụng mũi với nhau.
Khi Mark
lên lầu cùng với Holly, Lucy và Sam sắp xếp những mảnh trò chơi và những màu giấy
tiền khác nhau.
“Cô bé
thật đáng yêu quá.” Lucy nói.
“Bọn anh
may mắn.” Sam nói. “Vick đã dạy con bé rất tốt.”
“Anh và
Mark cũng thế. Holly rõ ràng hạnh phúc và được chăm sóc rất tốt.” Lucy quấn một
băng cao su quanh chồng tiền đã được sắp xếp và trao nó cho anh.
Sam đóng
nắp hộp đồ chơi và trao cho Lucy một nụ cười thân mật, khoan thai. “Muốn uống
chút vang không?”
“Điều đó
nghe có vẻ tuyệt.”
“Chúng
ta sẽ uống bên ngoài nhé. Có một vầng trăng dâu ngoài đó.”
“Trăng
dâu ư? Tại sao lại gọi như thế?”
“Vầng
trăng tròn vào tháng Sáu*. Mùa thu hoạch dâu chín. Anh đoan chắc là em đã nghe
thuật ngữ đó từ cha của em.”
(*Trăng dâu hay trăng hạ chí của
tháng 6, thường có kích thước lớn hơn thường lệ và màu đỏ.)
“Em đã
nghe khá nhiều thuật ngữ khoa học khi lớn lên, nhưng không phải là thứ vui vẻ
này.” Lucy cười toe toét khi cô thêm vào, “Em cũng hết sức thất vọng khi cha bảo
với em rằng bụi sao là rác của vũ trụ - Em đã hình dung nó sẽ lấp lánh giống
như bụi tiên cơ.”
Trong
vài phút, Sam mang cô ra ngoài hiên trước và hạ cô vào một chiếc ghế mây có tay
với chân cô đặt trên một chiếc ghế dài. Sau khi trao cho cô một ly rượu có
hương vị giống như hương việt quất có lẫn chút hương khói, Sam ngồi vào một chiếc
ghế bên cạnh cô. Đó là một đêm trong trẻo. Bạn có thể nhìn vào trong những khoảng
tối và những khoảng không vô tận giữa các vì sao.
“Em
thích thứ này,” Lucy nói, nhận ra rằng Sam đã rót rượu vang của họ vào trong những
vại đựng mứt kiểu cũ. “Em nhớ đã uống những thứ này khi em đến thăm ông bà.”
“Với sự
soi sáng của các sự kiện gần đây,” Sam nói, “anh quyết định không tin em với
các thứ đồ thuỷ tinh tráng lệ của bọn anh.” Anh mỉm cười trước vẻ mặt của cô.
Khi cô
ngoảnh ánh mắt cô khỏi anh, Lucy nhận ra một trong những miếng dán velcro trên
nẹp chân của cô đã không được sắp xếp hoàn hảo. Ngượng ngùng cô với tay xuống để
điều chỉnh nó.
Không
nói một lời Sam đến để giúp cô.
“Cám ơn
anh,” Lucy nói. “Đôi khi em trở nên khá là kén chọn về việc muốn mọi thứ trở
nên ngay ngắn.”
“Anh biết.
Anh cũng thích đường may trên chiếc vớ nằm ngay ngắn ngang qua những ngón chân
của anh. Và anh không thích thức ăn trên dĩa của anh bị đụng chạm vào.”
Lucy
trao cho anh một ánh mắt ngượng ngập. “Điều đó có rõ ràng cho thấy là em bị chứng
ám ảnh ép buộc không?”
“Không
thật sự.”
“Có mà.
Em thường khiến Kevin phát điên.”
“Anh rất
rộng lượng với những hành vi mang tính nghi thức,” Sam nói. “Đó thật sự là một
ưu thế tiến hoá. Ví dụ, thói quen của một con chó về việc quay vòng vòng trên
chỗ ngủ trước khi nằm xuống – điều đó đến từ tổ tiên của chúng khi kiểm tra những
con rắn hoặc các sinh vật nguy hiểm.”
Lucy bật
cười. “Em không thể nghĩ ra nổi bất kỳ lợi ích nào trong những hành vi mang
tính nghi thức của em hết – nó chỉ làm cho người ta khó chịu thôi.”
“Nếu nó
giúp tống khứ được Kevin,” Sam nói, “Anh sẽ nói đó rõ ràng là ưu thế.” Anh ngồi
dựa lưng vào ghế, lặng ngắm cô. “Hắn ta có biết không?” Cuối cùng anh hỏi.
Hiểu rõ
anh đang đề cập đến điều gì, Lucy lắc đầu. “Không ai biết hết.”
“Ngoại
trừ anh và Holly à?”
“Em
không định để điều đó xảy ra trước mặt cô bé,” Lucy nói. “Em xin lỗi.”
“Mọi thứ
ổn mà.”
“Thỉnh
thoảng nếu em cảm nhận thứ gì đó rất mạnh mẽ, và có thuỷ tinh ở gần đó…” Giọng
cô tàn dần, và cô nhấc vai lên trong một cái nhún ngượng ngập.
“Cảm xúc
khiến điều đó xảy ra,” Anh nói hơn là hỏi.
“Vâng.
Em đang quan sát Holly vẽ tranh, và em nghĩ về việc dạy một lớp học nghệ thuật
cho trẻ em. Chỉ cho chúng cách tạo ra những thứ bằng thuỷ tinh. Và ý tưởng đó khiến
em cảm thấy cực kỳ… hy vọng. Và hạnh phúc.”
“Dĩ
nhiên. Khi em có niềm đam mê về thứ gì đó, chẳng có gì tốt hơn là được chia sẻ
chúng.”
Từ buổi
chiều hôm đó, thứ gì đó đã thay đổi giữa họ. Đó là một cảm giác tuyệt vời, một
cảm giác an toàn mà Lucy muốn thưởng thức. Cho phép điều đó dẫn dắt, cô nhìn
anh. “Cảm xúc có là một phần trong những gì anh làm không? Ý em là khả năng của
anh.”
“Nó giống
cảm giác nhiều hơn là sức mạnh. Rất huyền ảo. Và nó không xuất hiện khi anh rời
khỏi đảo. Lúc anh ở California, anh đã thuyết phục bản thân là anh chỉ tưởng tượng
ra nó. Nhưng khi anh trở lại đây, nó trở nên mạnh hơn bao giờ hết.”
“Anh đã
sống ở Califorrnia trong bao lâu?”
“Đôi
năm. Anh có công việc như là một trợ lý của nhà sản xuất rượu vang.”
“Anh ở một
mình sao? Ý em là… anh có hẹn hò với ai không?”
“Trong một
thời gian, anh đã hẹn hò với con gái của người chủ vườn nho. Cô ấy xinh đẹp,
thông minh, và cô ấy cũng yêu nghề trồng nho như anh.” Những ý nghĩ của anh
chuyển vào nội tâm, giọng anh lặng lẽ đăm chiêu. “Cố ấy muốn đính ước. Ý tưởng
kết hôn với cô ấy hết sức cám dỗ. Anh thích gia đình cô ấy, yêu quý vườn nho…
điều đó sẽ thật dễ dàng.”
“Tại sao
anh không làm?”
“Anh
không muốn lợi dụng cô ấy theo cách đó. Và anh biết điều đó chẳng có đến một cơ
hội kéo dài quái quỷ nào.”
“Làm anh
có thể chắc chắn thế? Làm sao anh có thể biết mà không cần thử?”
“Anh biết
điều đó ngay khoảnh khắc cô ấy và anh bắt đầu nói chuyện về việc hứa hẹn lâu
dài. Cô ấy chắc chắn rằng bọn anh chỉ cần tiến lên và bay đến Las Vegas để làm
điều đó, rồi bọn anh sẽ ổn. Nhưng với anh, điều đó nghe giống như ai đó đang ném
một cuộn khăn giấy và một hộp đồ đông lạnh vào trong lò nướng và nói, “Bạn biết
đấy, tôi nghĩ có một cơ hội tuyệt vời để thứ này biến thành bánh cake
chocolate.”
Lucy
không thể kềm được tràng cười. “Nhưng điều đó chỉ mang ý nghĩa là cô ấy không
phải người phụ nữ thích hợp. Nó không có nghĩa là anh không thể có một cuộc hôn
nhân tuyệt vời với ai đó khác.”
“Xác xuất
giữa rủi ro và ích lợi không bao giờ đáng giá với anh.”
“Bởi vì
anh đã nhìn thấy khía cạnh tệ nhất của tình yêu trong lúc lớn lên sao?”
“Phải.”
“Nhưng
theo nguyên lý cân bằng trong vũ trụ, ai đó ngoài kia hẳn phải có khía cạnh tốt
nhất của tình yêu.”
Cân nhắc
điều đó, Sam nâng vại mứt của anh lên trong một động tác nâng cốc chúc mừng lơ
đễnh. “Chúc mừng khía cạnh tốt đẹp nhất của nó. Bất luận đó là gì.”
Khi họ cụng
ly và uống, Lucy nghĩ rằng có lẽ có nhiều phụ nữ sẽ xem những quan niệm của Sam
về hôn nhân như một thách thức, hy vọng sẽ làm anh đổi ý. Cô sẽ không bao giờ
ngốc nghếch như thế. Cho dù cô không đồng ý với niềm tin của Sam, cô sẽ tôn trọng
quyền của anh trong việc nghĩ như thế.
Kinh
nghiệm trong quá khứ của cô đã dạy cô rằng khi bạn yêu một người đàn ông, bạn
phải chịu đựng cái điệu bộ “như là” của anh ấy, biết rằng, cho dù bạn hẳn có thể
gây ảnh hưởng đến vài thói quen hoặc khẩu vị của anh ta đối với những chiếc
cà-vạt, nhưng bạn sẽ không bao giờ có thể thay đổi con người thật sự của anh
ta. Và nếu bạn may mắn, bạn có thể tìm thấy một người đàn ông cảm nhận về bạn
theo cách tương tự.
Điều đó,
cô nghĩ, là khía cạnh tốt đẹp nhất của tình yêu.