CHƯƠNG 15.
Sau cuộc
viếng thăm của Zoe, Lucy thư giãn trên sofa với điện thoại và máy đọc sách điện
tử. Sam đã gói những túi chườm lạnh mới vòng quanh chân cô và mang cho cô một cốc
nước lạnh trước khi ra ngoài để bàn bạc với những thợ làm vườn nho. Họ đang bận
rộn tỉa lá để lộ ra những chùm nho đang phát triển được hứng ánh nắng mặt trời,
và xới đất bằng những chiếc thuổng.
“Anh sẽ
ra ngoài trong khoảng bốn mươi lăm phút đến một giờ,” Sam nói. “Điện thoại của
anh luôn sẵn sàng. Hãy gọi nếu em cần thứ gì đó.”
“Em sẽ ổn
mà.” Lucy nhăn mặt khi cô thêm vào, “Em phải gọi cho mẹ và kể với bà những gì
đã xảy ra. Em sẽ phải vận dụng tất cả kỹ năng thuyết phục của em để bà không
bay ngay đến đây và đích thân kiểm tra em.”
“Bà ấy
đươc chào đón ở lại đây.”
“Cám ơn
anh. Em đánh giá cao điều đó. Nhưng điều cuối cùng em cần là một bà mẹ lượn lờ
bên em.”
“Đề nghị
vẫn có giá trị.” Tiến lại gần chiếc trường kỷ, Sam khom xuống để nựng Renfield,
chú chó đang ngồi bên cạnh Lucy. “Mày trông chừng cô ấy nhé,” Anh nói với con
bulldog đang nhìn anh với vẻ trang nghiêm.
“Cậu ta
là kẻ bầu bạn tốt,” Lucy nói. “Một anh chàng cực lỳ lặng lẽ.”
“Bulldog
không phải là giống chó hay sủa thông thường.” Anh ngừng lại và bắn cho
Renfield một ánh mắt khiển trách. “Nhưng lại khá huyênh hoang.”
Renfield
phản ứng lại lời bình luận bằng một vẻ cực kỳ đĩnh đạc, khiến Lucy bật cười. Cô
với tay xoa cái đầu bùng nhùng da của con chó khi Sam rời khỏi nhà.
Mặc dù
buổi sáng vẫn chưa qua hết, ngày đã nóng rồi, mặt trời thiêu đốt xuyên qua tấm
màn mây uể oải. Những ô cửa sổ có lưới chắn trên cả hai cạnh nhà đón chào những
luồng gió đi lạc từ đại dương.
Lucy thư
giãn trên sofa và cho phép ánh mắt cô chu du quanh căn phòng xinh đẹp đã hoàn
thiện, sàn gỗ óc chó sẫm màu sáng bóng, tấm thảm Ba-Tư thêu màu kem, màu xanh của
lá xô thơm, và màu hổ phách, những đường viền chạm khắc nối những bức tường và
trần nhà được phục hồi tỷ mỉ.
Cầm điện
thoại lên, cô nhấn số của cha mẹ, và mẹ cô trả lời.
Không
quan trọng Lucy đã giảm nhẹ câu chuyện đi như thế nào mẹ cô vẫn cảm nhận được sự
thật, ngay lập tức lao vào trong tình trạng lo lắng kích động.
“Mẹ sẽ đến
ngay. Mẹ sẽ có mặt trên chuyến bay kế tiếp.”
“Mẹ, đừng.
Không có thứ gì mẹ có thể làm đâu.”
“Điều đó
không quan trọng. Mẹ muốn gặp con.”
“Mẹ
không phải đi đâu mà. Con đang được chăm sóc rất tốt, con đang rất thoải mái,
và…”
“Ai đang
chăm lo cho con thế? Justine à?”
“Thật
ra, con đang ở với… một người bạn.”
“Ai?”
“Tên anh
ấy là Sam Nolan.”
Sau một
thoáng im lặng bối rối, mẹ cô nói, “Con chưa bao giờ đề cập đến cậu ta trước
đây. Các con đã quen biết nhau bao lâu rồi?”
“Không
lâu, nhưng…”
“Con
đang ở trong căn apartment của cậu ta à?”
“Không
phải một căn apartment đâu. Anh ấy có một ngôi nhà.”
“Cậu ta
đã kết hôn à?”
Lucy giơ
chiếc điện thoại cách xa khỏi gương mặt, nhìn nó vởi vẻ không thể tin được.
Mang nó trở lại gần miệng, cô nói, “Dĩ nhiên là không. Con không đi chơi với bạn
trai hoặc chồng của người khác.” Không thể kềm ném được, cô nói thêm, “đó là
con gái kia của mẹ cơ.”
“Lucy,”
mẹ cô nói với một dấu hiệu khiển trách nhẹ nhàng. “Cha và mẹ định đi thăm Alice
vào tuần tới… Mẹ sẽ đổi chuyến bay để chúng ta có thể đến sớm hơn.”
“Mẹ
không phải làm thế đâu. Thật ra, con thật sự thích mẹ không…”
“Mẹ muốn
gặp cậu Sam này.”
Lucy đấu
tranh để nén tiếng cười với cách mẹ cô diễn đạt điều đó. “Anh ấy là một chàng
trai tử tế tuyệt hảo. Thật ra, anh ấy là chàng rể trong mơ của mẹ.”
“Con có
nghiêm túc với cậu ta không?”
“Không…
Chúa ơi, không… Con thậm chí còn không hẹn hò với anh ấy. Con chỉ có ý muốn
nói, anh ấy là loại con trai mà mẹ luôn muốn con hẹn hò cùng. Anh ấy làm chủ một
vườn nho. Anh ấy trồng nho hữu cơ và chế biến rượu vang, và anh ấy đang giúp
nuôi dưỡng đứa cháu mồ côi.” Khi cô nói, Lucy nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau ghế
trường kỷ. Cô định vị hình dáng vạm vỡ của Sam giữa nhóm đàn ông đang làm việc
với những cái thuổng. Chiều theo sức nóng của ngày, đôi người đã cởi áo của họ.
Sam đang loanh quanh với một cái máy xới chạy bằng dầu, làm gì đó với sợi dây
khởi động máy. Anh ngừng lại để lau cánh tay ngang qua vầng trán đẫm mồ hôi.
“Cậu ta đã
ly dị à?” mẹ cô hỏi.
“Chưa
bao giờ kết hôn.”
“Cậu ta
nghe có vẻ quá hoàn hảo. Có gì sai với cậu ta sao?”
“Chỉ
tránh xa sự ràng buộc thôi.”
“Ồ, tất
cả bọn họ đều như thế cho đến khi con khiến họ nhìn thấy chân lý.”
“Thứ này
không phải nỗi sợ hãi sự ràng buộc kiểu chạy-trốn-khó-khăn của mẹ đâu. Đó là một
lựa chọn về phong cách sống.”
“Cha mẹ
cậu ta vẫn còn chứ?”
“Cả hai
đã qua đời lâu rồi.”
“Tuyệt,
không cần phải cạnh tranh trong những kỳ nghỉ lễ.”
“Mẹ!”
“Mẹ đùa
thôi.” Mẹ cô phản đối.
“Con tự
hỏi,” Lucy nói. Thường thì với mẹ cô, có vẻ như họ đang có hai cuộc trò chuyện
khác nhau. Lucy ngờ rằng ít nhất một nửa những gì cô nói hoàn toàn không được
chú ý. Bà tiếp tục tập trung vào Sam, anh vừa khởi động được kíp nổ trên chiếc
máy xới đất để bơm được nhiên liệu vào trong động cơ. “Mẹ biết đấy, mẹ à, mẹ
đang hỏi quá nhiều câu hỏi về chàng trai mà con đang ở cùng hơn là về những chấn
thương của con.”
“Nói cho
mẹ cậu ta trông ra sao. Cậu ta có sáng sủa không? Cao hay thấp? Bao nhiêu tuổi?”
“Anh ấy…”
Lucy ngừng lời, trí óc cô trống rỗng khi Sam cởi bỏ áo, dùng chúng để lau gương
mặt và lưng, rồi ném nó trên mặt đất. Anh có một thân hình đáng kinh ngạc, săn
chắc và dài, những bắp cơ nổi thành vồng cạnh nhau.
“Gì thế?”
Giọng mẹ cô vang lên. “Mọi thứ ổn chứ?”
“Mọi thứ
ổn.” Lucy xoay sở nói, quan sát bề mặt rám nắng của lưng Sam gợn sóng khi anh
khom xuống để kéo dây khởi động của chiếc máy xới lặp đi lặp lại. Khi không gặp
chút may mắn nào để động cơ chạy được, anh buông tay cầm và nói với một trong
những người thợ, tư thế của anh thả lỏng, đôi tay chống trên chỗ nghiêng của
đôi hông phủ vải denim. “Xin lỗi đã hơi mơ màng một chút. Con vẫn đang dùng thuốc
giảm đau.”
“Chúng
ta đang nói về Sam,” mẹ cô nhắc.
“Ồ.
Vâng. Anh ấy… sáng sủa. Hơi lập dị kiểu khoa học.” Với thân hình của một vị thần
Hy lạp.
“Điều đó
nghe có vẻ giống một sự thay đổi hay ho so với người vừa rồi.”
“Ý mẹ là
Kevin, con rể tương lai của mẹ à?”
Mẹ cô tạo
ra một âm thanh cáu kỉnh. “Cái thứ đồ phế thải ấy cần phải xem xét. Đó là một
trong những lý do mẹ định đến để gặp Alice. Mẹ có linh cảm tình huống này không
có gì mới mẻ như con bé nghĩ.”
“Tại
sao…” Lucy ngừng lại khi cô nghe một tiếng sủa kỳ lạ, khác thường. Cô nhổm dậy
đôi chút và liếc nhìn quanh phòng. Renfield không ở đâu trong tầm nhìn. Một tiếng
lách cách kim khí, giống như một chiếc chảo hoặc một chiếc rây bị rơi xuống, tiếp
theo sau là tiếng rên rỉ và một tiếng rít kéo dài khác. “Uh-oh. Mẹ à, con phải
gác máy đây. Con nghĩ con chó đang mắc phải thứ gì đó.”
“Gọi lại
cho mẹ sau nhé. Mẹ vẫn chưa nói xong.”
“Được rồi.
Con phải đi.” Gác máy nhanh, Lucy gọi số của Sam, căng thẳng với bất kỳ sự thấp
thoáng nào của Renfield. Con chó nghe có vẻ giống như đang bị xẻ thịt. Cô nghe
thấy giọng của Sam trên điện thoại, “Lucy.”
“Có gì
đó đang xảy ra với Renfield. Nó đang hú lên. Em nghĩ nó ở trong bếp, nhưng em
không chắc.”
“Anh sẽ
đến ngay.”
Trong
lúc Sam lao bắn về nhà, Lucy khổ sở trước sự bất lực không thể làm được gì của
cô. Cô gọi tên của Renfield, và con chó đáp lại với một tiêng rên rỉ như đang hấp
hối, tiếng rầm rầm, tiếng khụt khịt và tiếng hú đang đến gần hơn, cho đến khi cậu
chàng lạch bạch đi vào trong phòng sinh hoạt chung.
Bằng
cách nào đó con chó đã mắc kẹt đầu trong một chiếc ống rỉ sét bất chấp nỗ lực lắc
người để thoát ra của nó. Cậu chàng trông điên cuồng và khốn khổ đến mức Lucy đẩy
những bịch đá sang bên cạnh và bắt đầu suy tính làm sao để có thể vươn tay đến
con chó mà không đặt bất kỳ sức nặng nào lên chiếc chân bị băng bó.
“Đừng
nghĩ đến việc di chuyển khỏi chiếc sofa đó,” Sam nói khi anh sải bước vào trong
phòng sinh hoạt chung. Vẻ cáu tiết phỉnh phờ điền đầy giọng anh. “Renfield, thế
quái nào mà mày tròng được thứ đó vào đầu vậy hả?”
“Đó là
cái gì thế?” Lucy hỏi với vẻ tò mò.
“Một miếng
lót chậu hun khói.” Sam khuỵu gối trên sàn và túm lấy con chó vẫn đang vung vẩy
và rên rỉ. “Dịu xuống nào, nhóc. Ngồi. Ngồi yên.” Anh ghìm chặt tấm thân chắc nịch,
đang lúc lắc xuống sàn và bắt đầu lấy cái ống kim loại ra khỏi đầu nó.
“Chậu
hun khói là gì?”
“Chúng
được sử dụng để đốt cháy dầu lửa nhằm giữ cho vườn cây trái được ấm áp khi
sương giá bao phủ.”
Đầu của
Renfield giờ đầy muội than và bụi bẩn, làm nổi bật những nếp xếp và những đường
nhăn trên khuôn mặt nó. Con chó lao vào Sam với vẻ biết ơn điên cuồng.
“Thôi
nào, chàng trai, bình tĩnh nào.” Sam nựng và vuốt ve con chó, cố làm dịu cậu
chàng. “Cậu ta hẳn đã thoát ra được cửa sau bằng cách nào đó. Có một đống đồ tạp
nhạp bọn anh vẫn chưa thu dọn. Cậu ta sẽ gặp mọi rắc rối khi vướng vào đó.”
Lucy gật
đầu, bị mê hoặc bởi cảnh tượng một Sam không mặc áo, những bắp cơ được đánh
bóng bởi ánh mặt trời sáng lấp lánh với những giọt mồ hôi.
“Anh sẽ
rửa sạch cho cậu ta ở bên ngoài,” Sam nói, quắc mắt với con chó phủ đầy muội
than. “Nếu tao có thể nói, thì tao muốn một con Golden* tử tế hoặc một con Lab*…
một con chó hữu ích biết săn đuổi những con thú gây hại khỏi vườn nho cơ.”
(*Golden Retriever : Một giống chó kích thước trung bình, lông
dài, màu vàng, săn mồi giỏi, thích chơi đùa, thông minh và trung thành.
*Labrador
: Giống cho săn, cực kỳ thông minh, thường được huấn luyện đẻ giúp người mù, người
tự kỷ, cảnh sát và hải quan…)
“Anh
không tự mình chọn Renfield sao?”
“Quái quỷ,
không. Cậu ta là một trường hợp giải cứu mà Maggie đang cố gán cho người nào
đó. Và Mark đã rơi vào bẫy của chị, anh ấy đã tình nguyện chăm sóc nó.”
“Em nghĩ
điều đó thật ngọt ngào.”
Sam ngước
mắt hướng lên trời. “Mark là một gã khờ khi nhận chăm sóc nó. Con chó này chẳng
làm được trò trống gì. Cậu ta còn chẳng theo kịp được một chuyến dạo bộ vui vẻ.
Hoá đơn thú y của cậu ta sánh ngang với nợ quốc gia, và cậu ta nằm loanh quanh trong
những nơi an toàn nhất của ngôi nhà làm ra vẻ ta đây ngon lành lắm.” Nhưng khi
anh nói, bàn tay anh đặt dịu dàng trên bộ lông của con chó, vuốt ve lưng nó, cù
vào cổ nó. Renfield nhắm mắt lại và khò khè một cách hạnh phúc. “Đi nào, đồ ngốc.
Đi ra lối sau nào.” Sam nhặt miếng lót chậu hun khói và đứng dậy. Anh nhìn
Lucy. “Em có ổn không trong lúc anh rửa cho nó?”
Với một
nỗ lực, Lucy tách ánh mắt cô ra khỏi thân thể bán khoả thân của anh và bật máy
tính bảng của cô lên. “Vâng, em có mọi thứ em cần rồi.”
“Em đang
đọc gì thế?”
“Tiểu sử
của Thomas Jefferson*.”
(*Thomas Jefferson 1743-1826, vị tổng
thống thứ ba của Hoa Kỳ kéo dài 2 nhiệm kỳ, người sáng lập Đảng dân chủ. Ông chết
năm 83 tuổi. Trên mộ bia của ông ở Monticello viết: "Đây là nơi an nghỉ cuối
cùng của Thomas Jefferson, tác giả của bản Tuyên ngôn Độc lập Mỹ, của Đạo luật
Virginia về tự do tín ngưỡng, và là cha đẻ của trường Đại học Virginia". Một
danh nhân và là đại công thần của nước Mỹ - Ct của Sẻ)
“Anh
thích Jefferson. Ông ấy là nhà bảo trợ lớn cho dân trồng nho.”
“Ông ấy
có một vườn nho sao?”
“Phải, ở
Monticello. Nhưng ông ấy là một nhà thực nghiệm nhiều hơn là một người trồng
nho thật sự. Ông ấy đã cố phát triển giống nho Châu Âu – vinifera – giống nho sản
xuất ra loại rượu vang kỳ diệu tại những vùng như là Pháp hoặc Ý. Nhưng
vinifera không thể chịu đựng được với thời tiết, bệnh tật, và vật gây hại tại
Tân Thế Giới.”
Rõ ràng
anh là người yêu quý những gì anh làm. Để hiểu anh đầy đủ, Lucy nghĩ, bạn phải
biết về công việc của anh, tại sao chúng có ý nghĩa nhiều với anh, thách thức
anh. “Em ước chi em có thể đi dạo trong vườn nho cùng anh,” Cô buồn rầu nói.
“Trông nó thật xinh đẹp khi nhìn từ đây.”
“Ngày
mai anh sẽ đưa em ra ngoài để nhìn vài thứ đặc biệt.”
“Đó là
gì?”
“Một cây
nho kỳ lạ.”
Lucy
nhìn anh với một nụ cười bối rối. “Điều gì khiến cho nó trở thành kỳ lạ?”
“Cách
đây đôi năm, anh tìm thấy nó trên khu đất, mọc trên một công trình phụ có kế hoạch
dỡ bỏ cho dự án làm đường. Việc chuyển chỗ trồng cho một cây nho với kích thước
và độ tuổi đó là một kế hoạch khá rắc rối. Vì thế anh đã nhờ Kevin giúp. Bọn
anh đã dùng những cái thuổng để lấy được bộ rễ nhiều nhất có thể, và di chuyển
nó đến vườn nho. Nó sống sót qua việc chuyển chỗ, nhưng anh vẫn không thể làm
cho nó tươi tốt được.”
“Nó sẽ
cho ra được loại nho nào?”
“Đó
chính là phần thú vị đấy. Anh đã kiếm một anh chàng ở WSU* tiến hành định danh
nó, và cho đến bây giờ anh ta vẫn không thể xác định được bất kỳ điều gì. Bọn
anh đã gởi mẫu và hình ảnh đến vài chuyên gia nghiên cứu và phân loại các giống
nho tại Washington và California – nó chẳng có ở trên bất kỳ báo cáo nào. Khả
năng gần nhất, nó là giống lai hoang dã xuất hiện từ sự thụ phấn chéo tự
nhiên.”
(*WSU : Washington State University
– Đại học bang Washington, một trường đại học nghiên cứu công lập hàng đầu nước
Mỹ được thành lập cách đây trên 125 năm với hơn 200 ngành đào tạo, nổi tiếng về
các ngành nghiên cứu thuộc nông nghiệp và thú y )
“Nó thật
hiếm có sao?”
“Cực kỳ.”
“Anh có
nghĩ nó sẽ làm ra một loại rượu vang tốt không?”
“Có lẽ
không,” Anh nói và bật cười.
“Vậy tại
sao anh lại tốn nhiều công sức đến thế?”
“Bởi vì
em không bao giờ biết được. Những chùm nho có thể bỗng dưng bộc lộ vài thuộc
tính cho rượu vang mà em không bao giờ mong đợi. Thứ gì đó xác định nơi này
hoàn hảo hơn bất kỳ thứ gì em có thể trồng. Em phải…”
Khi Sam
ngừng lại, tìm kiếm từ ngữ đúng, Lucy nói êm ái, “Anh phải liều một bước nhảy của
niềm tin*.”
(*Cụm từ này dựa theo một tích trong
kinh cựu ước, nếu ai coi Film Indiana Jone rồi thì sẽ hiểu rõ hơn, cái đoạn
Jone cần vượt qua một vực thẳm mà không có bất kỳ cách nào để vượt qua, ông nhắm
mắt, cầu Chúa, và đánh liều bước một bước đầu tiên bằng niềm tin, rồi ông bước
đi trong không trung để vượt qua một nơi tưởng chừng không thể - Ct của Sẻ)
Sam nhìn
cô chăm chú. “Phải.”
Lucy
hoàn toàn hiểu rõ. Có những lần trong cuộc đời bạn phải chấp nhận mạo hiểm, một
mạo hiểm có thể kết thúc trong sự khánh tận. Bởi vì, nếu làm khác đi bạn sẽ bị
ám ảnh bởi những gì bạn đã không làm… những con đường bạn đã không chọn, những
thứ bạn đã không trải nghiệm.
***
Sau khi
Sam chăm sóc cho Renfield, anh làm việc trong vườn nho khoảng một giờ và trở
vào để kiểm tra Lucy, cô đã rơi vào giấc ngủ trên ghế sofa. Anh đứng tại ngưỡng
cửa, anh mắt anh lướt chầm chầm dọc theo chiều dài cơ thể của cô. Có điều gì đó
rất khác thường về Lucy, một vẻ thanh nhã gần như thần thoại. Giống như hình ảnh
trong một bức tranh… Antiope*, hoặc giấc mơ của Ophelia*. Mái tóc sẫm màu của
cô trải ra như những những dải ruy-băng ngang trên lớp nhung xanh, làn da nhợt
nhạt như bông hoa lily nở trong đêm. Những hạt bụi sáng lấp lánh trong vùng
không gian ngập nắng bên trên cô.
(*Antiope : nữ thần Amazone trong thần
thoại Hy-lạp, con gái thần Ares và là vợ của Theseus.
*Ophelia : nàng trinh nữ, vợ sắp cưới
của hoàng tử Hamlet trong tác phẩm Hamlet của W. Shakespeare)
Sam đã bị
mê hoặc bởi sự pha trộn giữa vẻ dễ tổn thương và mạnh mẽ của Lucy. Anh muốn biết
những bí mật của cô, những thứ mà một phụ nữ sẽ chỉ bộc lộ với người yêu. Và điều
đó thật đáng báo động. Anh chưa bao giờ có những suy nghĩ như thế trước đây.
Nhưng nếu điều đó lấy đi lượng tao nhã cuối cùng mà anh sở hữu, anh sẽ để lại
cô một mình.
Lucy động
đậy và ngáp. Đôi mắt cô mở ra nhìn anh trong một thoáng bối rối, bờ mi dày phủ
bóng trên màu xanh thăm thẳm lơ mơ. “Em đang mơ,” Cô nói với giọng ngái ngủ.
Sam đến
bên cô, không thể kháng lại việc vươn tay xuống để chơi đùa với lọn tóc óng
ánh. “Về điều gì?”
“Em đã ở
đây. Ai đó đang chỉ dẫn em đi vòng quanh… Đó là ngôi nhà theo cách nó đã như thế
trước đây.”
“Có phải
anh là người đi cùng em không?”
“Không.
Đó là một người đàn ông mà em chưa từng gặp mặt.”
Sam cười
nhẹ, thả rơi lọn tóc. “Anh không biết liệu anh có thích em lang thang với một
anh chàng khác trong nhà của anh hay không nữa.”
“Ông ấy
đã sống ở đây từ rất lâu rồi. Trang phục của ông ấy… rất lạc hậu.”
“Ông ấy
có nói điều gì không?”
“Không.
Nhưng ông ấy dẫn em đi một vòng. Ngôi nhà rất khác. Tối tăm hơn. Đồ nội thất rất
cổ xưa, và có giấy dán tường rất cầu kỳ ở mọi nơi. Trong căn phòng này, nó có
những sọc màu xanh. Trần nhà cũng dán giấy, và có một hình vuông với một con
chim ở mỗi góc.
Sam nhìn
Lucy với vẻ cảnh giác. Không cách nào Lucy có thể biết rằng khi anh và Alex
tháo dỡ cái trần nhà xấu xí đã được lắp đặt cho chăn phòng này xuống, họ đã tìm
thấy trần nhà nguyên gốc, được dán giấy chính xác như Lucy vừa miêu tả. “Ông ấy
có chỉ cho em thứ gì khác không?”
“Bọn em
đã đi lên căn gác mái ở tầng thứ ba, nơi có trần dốc nghiêng và những ô cửa sổ
nhô lên. Bọn trẻ thường chơi đùa ở đó. Và ô cửa sổ kính màu đã lắp đặt ở chiếu
nghỉ của tầng hai…”
“Em đã
nói với anh về nó ngày hôm qua, nhớ không?”
“Cái cây
và vầng trăng.”
“Phải.”
Ánh mắt của Lucy trở nên tha thiết. “Nó ở đó. Cùng thứ em đã nhìn thấy trước
đó. Một thiết kế về một cái cây với những nhánh trơ trụi, và một vầng trăng
phía sau chúng. Nó thật đẹp nhưng không phải là thứ em sẽ mong đợi cho một ngôi
nhà như thế này. Nhưng không hiểu sao nó lại có cảm giác đúng. Sam…” Cô nhăn mặt
khi đẩy người lên vị trí ngồi. “Em có thể có một cây viết chì và vài tờ giấy
không?”
“Dịu xuống
nào,” anh nói, cố ngăn cô lại. “Đừng di chuyển quá nhanh.”
“Em cần
phác hoạ lại chúng trước khi em quên.”
“Anh sẽ
tìm vài thứ.” Sam đi đến một chiếc tủ ngăn kéo, nơi họ giữ những thứ đồ nghệ
thuật của Holly. Tìm kiếm vài cây viết chì và một tập giấy vẽ, anh hỏi. “Những
thứ này có được không?”
Lucy gật
đầu, hăm hở đón lấy những món vật dụng đó.
Trong nửa
giờ hoặc khoảng đó, Lucy làm việc với bản phác hoạ. Khi Sam mang khay đồ ăn
trưa đến, cô đưa cho anh xem. “Nó vẫn chưa hoàn tất,” cô nói. “Nhưng thứ này là
cơ bản những gì em thấy.” Bản vẽ thật ấn tượng, thân cây và những nhánh cây trải
ngang qua trang giấy trong kiểu hoa văn giống như giải ren màu đen. Một vầng
trăng có vẻ như bị bắt trong sự ôm ghì của những nhánh phía trên cao.
“Cái cây
sẽ được làm bằng chì?” Sam hỏi, nghiên cứu hình ảnh, và Lucy gật đầu.
Hình
dung bức vẽ như một ô cửa sổ kính ghép màu phía trước ngôi nhà, Sam cảm nhận một
cơn rùng mình hợp lý, sự chắc chắn quá mạnh mẽ để phải đặt nghi vấn. Ngôi nhà sẽ
không bao giờ hoàn thiện cho đến khi thứ này được thay thế.
“Sẽ phải
mất gì,” anh nói chậm rãi, “để em chế tạo ô cửa sổ này? Chính xác như cách em
đã nhìn thấy nó trong mơ ấy.”
“Em sẽ
làm nó chẳng vì điều gì hết,” lời đáp rành mạch của Lucy vang lên. “Sau cách
anh đã chăm sóc cho em…”
Sam lắc
đầu cương quyết. “Ô cửa sổ này sẽ tốn khá nhiều công phu. Bản thiết kế rất phức
tạp. Em thường tính giá những thứ giống như thế này ra sao?”
“Nó tuỳ
thuộc vào loại kính, và số lượng các chi tiết mà em sẽ làm… mạ vàng, vát cạnh,
những thứ đại loại như thế. Và không bao gồm lắp đặt, đặc biệt vì anh sẽ cần phải
cách ly tác động thời tiết…”
“Các vị
khách thích chơi bóng chày.”
Lucy khẽ
nhăn mặt. “Ba ngàn dollar cho mọi thứ. Nhưng em có thể hà tiện vài chỗ để kéo
giá thấp xuống…”
“Không
hà tiện. Thứ này đáng để làm đúng nguyên mẫu.” Sam với tay qua và nhét một miếng
khăn giấy vào cổ áo của Lucy. “Em nghĩ sao về việc chế tạo ô cửa sổ này theo nhịp
độ của riêng em, và đổi lại bọn anh sẽ hạ thấp tiền thuê nhà hàng tháng cho căn
hộ Friday Harbor? Cách đó có công bằng cho cả hai bên không?”
Lucy lưỡng
lự, và Sam mỉm cười. “Em biết là em sẽ nói đồng ý,” anh nói. “Em biết ô cửa sổ
đó phải được chế tạo. Bởi em.”