Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

Rainshadow 13


CHƯƠNG 13.


Trời vừa sập tối khi chiếc bán tải của Sam rẽ vào phố Rainshadow và lăn bánh dọc theo lối vào nhà. Anh đã ký tất cả các giấy tờ xuất viện của Lucy, thu thập một đống những chỉ dẫn y tế và đơn thuốc, rồi hộ tống Lucy khi một RN* đưa cô ra bên ngoài trên một xe lăn. Justine cũng có mặt, hồ hởi một cách trêu ngươi như thói quen của cô.

(Registered Nurse (?) – Y tá có đăng ký, y tá chính thức – chắc là để phân biệt với y tá tập sự hoặc chưa đủ chuyên môn… Ôi đã viết tắt lại còn rắc rối… Ct của Sẻ.)

“Tốt đấy, mấy nhóc.” Cô líu lo, “Chuyện này sẽ trở thành tốt đẹp, Sam, em nợ anh. Lucy, cậu sẽ yêu ngôi nhà của Sam cho xem– đó là một nơi đồ sộ - và ngày nào đó, tớ cam đoan bọn mình sẽ nhìn lại tất cả những điều này và… Anh nói gì cơ, Sam?”

“Anh nói, ‘Cứ thúc đẩy đi, Justine’” Anh làu bàu, nhấc Lucy lên khỏi xe lăn.

Chẳng hề nhiễu loạn, Justine theo sau khi Sam mang Lucy vòng qua chiếc xe tải. “Tớ đã sắp xếp một túi đồ qua đêm cho cậu, Luce. Ngày mai Zoe hoặc tớ sẽ ghé qua và mang thêm.”

“Cám ơn cậu.” Lucy quàng cánh tay quanh cổ Sam khi anh nhấc cô lên với sự dễ dàng đáng kinh ngạc. Bờ vai anh rắn chắc dưới lòng bàn tay cô. Làn da anh có mùi rất tuyệt, sạch sẽ, với đôi chút dấu hiệu của muối, giống như không khí của đại dương, và tươi mát như cây lá trong vườn.

Sam đặt Lucy vào trong xe, điều chỉnh lưng ghế cho cô, và cài đai an toàn. Mỗi động tác đều khéo léo và hiệu quả, cách cư xử mang tính khách quan. Anh liên tục liếc nhìn cô, vẻ thăm dò. Khổ sở, cô tự hỏi, không biết Justine đã nói gì để thuyết phục được anh chăm sóc cô. “Anh ấy không muốn làm điều này đâu.” Cô đã thì thầm với Justine trong bệnh viện, và Justine thì thầm lại, “Anh ấy có. Anh ấy chỉ hơi hoảng sợ một chút.”

Nhưng đối với Lucy, Sam không có vẻ hoảng sợ chút nào. Anh dường như rất bực bội. Cuộc lái xe đến vườn nho diễn ra trong im lặng. Dù chiếc xe của Sam có bộ nhún hoàn hảo, những cú xóc thỉnh thoảng trên đường khiến Lucy nhăn mặt. Cô đau đớn và mệt lử, và cô chưa bao giờ cảm thấy giống một gánh nặng như thế với bất kỳ ai.

Cuối cùng họ rẽ vào lối đi riêng dẫn đến một ngôi nhà kiểu Victorian được trang trí với những mái nhô, những hàng lan can, một đỉnh vòm trung tâm, và một vọng đài. Ánh hoàng hôn nhàn nhã đã biến ngôi nhà sơn trắng thành màu sắc của loại kem Creamsicle*. Đài phun nước được viền quanh bằng một vạt những bụi hồng đỏ chen lẫn những cây tú cầu trắng. Gần đó, một kho chứa to lớn xám xịt đi kèm những  hàng nho vui vẻ ngang qua địa hình giống như những đứa trẻ vừa chạy ra khỏi chỗ trốn.

(*Creamsicle : Một nhãn kem nổi tiếng của thương hiệu kem Popsicle của tập đoàn Unilever-USA, loại Creamsicle này có nhân cũng như lớp bọc ngoài cây kem bằng mứt cam, dâu, hoặc việt quất…, loại nhân sữa đặc là Dreamsicle, nhân chocolate là pudgsicle… Ct của Sẻ)

Lucy nhìn chằm chằm vào quang cảnh với vẻ kinh ngạc sửng sốt. Nếu đảo San Juan là một thế giới tách biệt khỏi đất liền, đây là một thế giới nằm trong lòng thế giới đó. Ngôi nhà với những ô cửa sổ mở rộng mời gọi những làn gió biển, ánh trăng, những linh hồn lang thang. Có vẻ như nó đang đợi cô.

Thấu hiểu phản ứng của Lucy qua ánh mắt sắc sảo, Sam lái chiếc xe vào chỗ đậu bên cạnh ngôi nhà. “Phải,” anh nói, như thể cô vừa hỏi một câu hỏi, “đó là cách anh cảm thấy khi lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà.” Anh ra khỏi xe và đi vòng qua phía Lucy, vươn tay để tháo khoá đai an toàn. “Quàng tay quanh cổ anh nào,” anh nói.

Lucy làm theo với một chút lưỡng lự. Anh nhấc cô lên, lưu ý để không làm đau chiếc chân bị bó nẹp. Ngay khi cánh tay anh khép chặt quanh cô, Lucy cảm nhận một cảm giác mới mẻ, sai lạc, một cảm giác quy phục, thứ gì đó tan chảy tận bên trong. Đầu cô rũ xuống nặng nề trên vai anh, và cô đấu tranh để nhấc nó lên lại. Sam thì thầm, “được mà,” và, “điều đó ổn mà,” khiến cô nhận ra cô đang run rẩy.

Họ trèo lên những bậc cấp phía trước đến một hàng hiên rộng với trần màu xanh dịu. “Xanh nhạt,” Sam nói, khi anh nhận ra Lucy đang nhìn lên trên. “Bọn anh cố theo sát màu nguyên thuỷ nhất có thể được. Nhiều người quanh đây thường sơn trần hiên trước của họ màu xanh. Một số nói đó là để lừa những con chim và côn trùng, khiến chúng tưởng đó là bầu trời. Nhưng những người khác lại nói lý do thực sự là để ngăn ngừa những hồn ma.”

Sự tuôn trào của từ ngữ làm Lucy nhận ra rằng Sam thật sự có chút sợ hãi, đúng như Justine đã nói. Đây là một tình huống bất bình thường đối với cả hai người họ.

“Gia đình anh có biết em sẽ đến không?” Cô hỏi.

Anh gật đầu. “Anh đã gọi báo cho họ từ bệnh viện.”

Cửa trước mở ra, tuôn đổ một chùm sáng dài hình chữ nhật tràn ra hiên trước. Một người đàn ông tóc sẫm đang giữ cánh cửa, trong lúc một cô bé tóc vàng và một con chó buldog đi đến ngưỡng cửa. Người đàn ông lớn tuổi hơn Sam một chút, một phiên bản chắc nịch hơn của Sam, với cùng vẻ đẹp trai phong trần. Và anh cũng có một nụ cười toả sáng tương tự. “Chào mừng đến với Rainshadow,” anh nói với Lucy. “Anh là Mark.”

“Em xin lỗi về sự áp đặt này. Em…”

“Không sao.” Mark nói với vẻ thoải mái. Ánh mắt anh đảo qua Sam. “Anh có thể giúp gì không?”

“Túi của cô ấy vẫn còn trong xe.”

“Anh sẽ lấy nó.” Mark lướt qua họ.

“Tránh đường nào, mấy nhóc,” Sam nói với đứa trẻ và con chó, và chúng vội vã né sang bên cạnh. “Bác sẽ mang Lucy lên lầu.”

Họ đi vào trong sảnh đón có sàn màu sẫm và trần cao nhiều lớp, những bức tường phủ màu kem và treo những bức tranh thực vật được đóng khung.

“Maggie đang nấu bữa tối,” Holly nói, theo sau họ. “Soup gà và bánh mì gối lên men, và bánh pudding chuối để tráng miệng. Bánh pudding thật sự ấy, không phải trong hộp đâu.”

“Bác biết, chúng có mùi quá tuyệt so với Mark nấu,” Sam nói.

“Maggie và cháu đã thay khăn trải giường mới rồi. Dì ấy nói cháu là một người trợ giúp giỏi.”

“Thế mới là cô gái của bác chứ. Giờ thì đi rửa ráy để ăn tối đi nào.”

“Cháu có thể nói chuyện với Lucy không?”

“Để sau đi, bánh gừng à. Lucy kiệt sức rồi.”

“Chào Holly,” Lucy xoay sở để nói qua vai anh.

Đứa bé cười rạng rỡ với cô. “Bác Sam chưa từng mời bất kỳ ai đến đây nghỉ lại hết. Cô là người đầu tiên đấy!”

“Cám ơn nhé, Holly,” Sam lầm bầm khi anh mang Lucy lên lồng cầu thang bằng gỗ nhạc ngựa.

Một tiếng cười yếu ớt run rẩy trong cổ họng Lucy. “Em rất tiếc. Em biết Justine đã ép anh làm điều này. Em…”

“Justine không ép anh làm bất kỳ điều gì mà anh không muốn làm.”

Lucy để đầu cô ngả trên vai anh, không thể nhìn vào anh khi cô nói, “Anh đâu có muốn em ở đây.”

Sam lựa chọn từ ngữ cẩn thận. “Anh không muốn những thứ phức tạp. Tương tự như em.”

Khi họ đến đầu cầu thang, sự chú ý của Lucy bị thu hút bởi một ô cửa sổ đồ sộ, nơi cho phép một tầm nhìn toàn cảnh về lối vào phía trước. Đó là một ô cửa sổ kính màu rạng rỡ, một thân cây trụi lá đang nhẹ nhàng ôm lấy một ánh trăng mùa đông màu cam trong những nhánh của nó.

Nhưng khi Lucy chớp mắt, màu sắc và các hoa văn biến mất. Ô cửa sổ trống trơ. Chẳng có gì ngoài tấm kính đúc trong suốt.

“Đợi đã. Đó là cái gì thế?”

Sam quay đầu để xem cô đang nhìn chằm chằm vào cái gì. “Ô cửa sổ?”

“Nó thường là kính ghép màu,” Lucy nói với vẻ sửng sốt.

“Nó có thể là thế.”

“Không. Nó đã là thế. Với một cái cây và một ánh trăng.”

“Bất luận cái gì đã ở đó thì cũng bị vỡ từ lâu rồi. Tại vài thời điểm người ta đã cố biến ngôi nhà thành những căn hộ cho thuê.” Sam mang cô rời xa ô cửa sổ. “Em nên thấy nó khi anh mới mua. Thảm bờm xờm trong các phòng. Họ đã phá vỡ những bức tường chống đỡ và lắp những vách ngăn bằng ván mỏng. Em trai Alex của anh đã đem đội thợ đến để xây lại những bức tường có khả năng chịu tải và lắp những thanh rầm chống. Bây giờ nơi này đã vững như đá tảng rồi.”

“Nó thật xinh đẹp. Giống như trong những câu chuyện thần tiên. Em cảm thấy giống như em đã từng ở đây trước kia rồi, hoặc đã mơ về nó.” Trí óc cô đã mệt, các ý tưởng không kết nối chính xác nữa.

Họ đi vào một căn phòng ngủ hình chữ nhật dài nằm song song với vịnh, những bức tường phủ ván rộng, một lò sưởi trong góc phòng, rất nhiều cửa sổ nhìn ra mặt nước màu xanh lấp lánh của vịnh False. Ô cửa sổ khác ở cuối dãy đã được điều chỉnh với những bức rèm và mở để đón không khí bên ngoài.

“Chúng ta đến nơi rồi.” Sam đặt cô trên một chiếc giường lớn với đầu giường trang trí cỏ biển và những tấm phủ chần bông màu xanh đã được xếp lại.

“Đây là phòng của anh? Giường của anh?”

“Phải.”

Lucy cố ngồi dậy. “Sam, không…”

“Nằm yên,” anh nói. “Ý anh là thế, Lucy. Em sẽ tự làm đau chính mình đấy. Em sẽ ở đây. Anh sẽ ngủ trên một chiếc giường xếp trong căn phòng khác.”

“Em sẽ không đá anh ra khỏi phòng của chính anh đâu. Em sẽ ngủ trên giường xếp.”

“Em sẽ ngủ ở nơi anh bố trí cho em.” Sam phủ tấm mền màu xanh với những bông tuyết trắng qua cô. Chống một tay bên cạnh kia của người Lucy, anh nhìn xuống cô. Có lẽ là do hiệu quả của ánh hoàng hôn xuyên qua những ô cửa sổ, gương mặt anh dường như quá dỗi dịu dàng. Anh với tay xuống để nhét một lọn tóc bị tuột của cô ra sau tai. “Em có thể tỉnh táo đủ lâu để ăn một ít soup không?”

Lucy lắc đầu.

“Vậy, nghỉ ngơi đi. Anh sẽ đến thăm em sau một lúc nữa.”

Lucy nằm yên lặng khi anh rời đi. Căn phòng yên tĩnh và mát mẻ, và từ phía xa, cô nghe tiếng sóng xô bờ. Những âm thanh mơ hồ dễ chịu xuyên qua sàn và những bức tường, những giọng nói chen lẫn tiếng cười, tiếng lanh canh của xoong chảo, của những chiếc dĩa và muỗng nĩa. Những âm thanh của gia đình và tổ ấm, trôi nổi trong không khí như một bài hát ru.


***


Sam ngừng bước nhìn chằm chằm về ô cửa sổ trên chiếu nghỉ cầu thang ở tầng hai. Vầng trăng đã mọc trước cả khi mặt trời chìm khuất, một vòng trắng-ánh vàng khổng lồ trên bầu trời màu tím. Những nhà khoa học đã cho rằng kích thước của vầng trăng hạ chí là một trò bịp của thị giác, rằng mắt của con người thì không thể đo lường chính xác khoảng cách mà không có sự giúp đỡ của các tín hiệu trực quan. Nhưng một số ảo ảnh lại có vẻ thực hơn cả thực thể.

Trước đây có lần Sam đã đọc về một thi nhân Trung Hoa thời xưa*, người đã chết đuối trong lúc cố ôm ảnh phản chiếu của vầng trăng. Ông đã nhắm nháp rượu gạo khi xuôi theo dòng Dương Tử - quá nhiều rượu, khi làm sáng tỏ về cái chết ô nhục của ông (chắc ai cũng biết là ai rồi hén – Đại thi hào Lý Bạch đời Đường – Ct của Sẻ). Nhưng Chúa chứng giám, chẳng có lựa chọn nào cho việc khao khát thứ gì đó hoặc ai đó mà bạn không bao giờ có thể có được. Đó là vẻ quyến rũ tai hoạ của ánh trăng.

Lucy đang ở trong giường anh, mong manh như một đoá lan bị cắt khỏi cành. Anh bị cám dỗ ở lại trong hành lang ngay bên ngoài cánh cửa phòng ngủ và ngồi trên sàn, tựa lưng vào tường, chờ đợi xem cô có cần thứ gì không. Nhưng anh ép bản thân đi xuống dưới lầu, nơi Renfield đang chạy tới chạy lui với một chiếc vớ cũ trong miệng, và Holly đang ngồi bên bàn, Mark đang nói chuyện điện thoại với ai đó về lịch hẹn với nha sĩ.

Hướng đến bếp, Sam đi đến chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ nằm riêng biệt, nơi Maggie đang đứng đánh cream trong một chiếc tô.

Maggie Conroy xinh xắn nhiều hơn là đẹp, tính cách của chị sôi nổi đến mức tạo nên ấn tượng rằng chị cao hơn thực tế. Chỉ khi chị đứng ngay bên cạnh, bạn mới nhận ra chị không thể cao hơn năm feet một inch. (1.549 mét – Sẻ)  “Tôi cao năm feet một inch rưỡi,” (1.562 mét – Sẻ) Maggie luôn khăng khăng như thể nửa inch đó có một sự khác biệt kinh khủng lắm.

Trong quá khứ, Mark luôn cặp với những cô nàng chiến lợi phẩm, loại người rất tuyệt để nhìn ngắm nhưng hiếm khi vui vẻ để trải qua thời gian thực sự. Tạ ơn Chúa rằng cuối cùng khi Mark nghiêm túc với ai đó, người đó là Maggie, tính lạc quan quanh co của chị ấy chính xác là thứ cần thiết cho một gia đình.

Không nói năng gì, Sam tiến lại gần, lấy đồ khuấy và chiếc tô khỏi chị, và tiếp tục đánh cream.

“Cám ơn,” Maggie nói, lúc lắc bàn tay bị mỏi.

“Sao chị không sử dụng máy khuấy?”

“Mark không nói với chú sao? Maggie nhăn mặt một cách đáng yêu, và gục đầu xấu hổ. “Tuần trước chị đã làm cháy động cơ máy trộn rồi. Chị hứa sẽ thay thế nó.”

“Đừng bận tâm về điều đó,” Sam nói, tiếp tục khuấy. “Bọn em vẫn thường có những tại nạn bếp núc quanh đây. Ngoại trừ rằng, Mark và em thường là nguyên nhân. Chị đã làm cháy động cơ như thế nào thế?”

“Chị đang cố nhào bột bánh pizza, chúng quá nặng và đặc quánh, rồi sau đó có một mùi cháy khét và chiếc máy trộn bắt đầu bốc khói.”

Sam cười toe toét, dùng đầu que khuấy để thử cream xốp, chúng đã giữ được hình thể. “Maggie yêu quý, pizza không phải là thứ chị làm ở nhà. Pizza là thứ chị có được khi cảm thấy không thích nấu nướng tại nhà.”

“Chị đang cố tạo ra một phiên bản có lợi cho sức khoẻ.”

“Pizza không đòi hỏi có lợi cho sức khoẻ. Đó là pizza.” Anh trao chiếc tô cho chị, và chị tiến hành phủ lên nó bằng màng bọc plastic rồi đặt vào tủ lạnh.

Sau khi đóng chiếc Sub-Zero*, thứ được nguỵ trang bằng những cánh cửa hộc tủ sơn màu kem để tương xứng với phần còn lại của gian bếp, Maggie đi đến chiếc nồi hầm đặt trên bếp lò để khuấy soup. “Bạn chú sao rồi?” Chị hỏi. “Lucy, đúng không?”

(*Sub-Zero hay Sub-Zero Freezer Company, Inc là một thương hiệu tủ lạnh, tủ đông và tủ chứa rượu vang nổi tiếng của Mỹ có từ năm1943.)

“Vâng. Cô ấy ổn.”

Maggie gởi cho anh một ánh mắt rõ ràng là một cái liếc xéo. “Chú thì sao?”

“Tuyệt.” anh nói, hơi quá nhanh.

Chị bắt đầu múc soup đang bốc hơi vào trong tô. “Chị có nên chuẩn bị một khay bữa tối cho cô ấy không?”

“Không, cô ấy đã kiệt sức để quan tâm đến điều đó.” Sam đi đến chai rượu đã khui sẵn và rót cho mình một ly.

“Vậy, chú đưa Lucy về đây để hồi phục,” Maggie nhận xét, “và chú sẽ chăm sóc cô ấy. Cô ấy hẳn phải đặc biệt lắm.”

“Không có gì lớn lao đâu.” Sam thận trọng giữ cho giọng anh mang vẻ tự nhiên. “Bọn em là bạn bè.”

“Chỉ bạn bè thôi sao?”

“Phải.”

“Có cơ hội cho bất kỳ sự phát triển thêm nào không?”

“Không.” Một lần nữa, câu trả lời của anh hơi quá nhanh, Anh cau có khi thấy nụ cười hiểu biết của Maggie. “Cô ấy không muốn có mối quan hệ như kiểu của em.”

“Đó là kiểu nào? Có sex với phụ nữ xinh đẹp ngẫu nhiên nào đó mà không có cơ hội nào cho sự gắn kết à?”

“Chính xác.”

“Nếu chú tìm được người phụ nữ đúng, chú có thể muốn thứ gì đó lâu dài hơn một chút.”

Sam lắc đầu. “Em không định có kiểu lâu dài nào hết.” Anh rời khỏi bàn, đi tìm Mark và Holly để báo với họ rằng bữa tối đã sẵn sàng. Tìm thấy họ trong phòng sinh hoạt chung, anh ngừng lại tại ngưỡng cửa rộng, nơi một bức tường không cần thiết đã bị phá vỡ để cho phép mặt bằng sàn được mở rộng hơn.

Mark và Holly đang ngồi cạnh nhau trên ghế trường kỷ, một món đồ cổ mang kiểu dáng một con thuyền mà Maggie đã tìm thấy và thuyết phục Mark mua. Trong điều kiện nguyên thuỷ của nó, chiếc trường kỷ là một vật kỳ quái, tất cả những vết sẹo và vết mọt ăn. Nhưng sau khi lớp gỗ hồng mộc được chạm khắc ấy được làm sạch và hoàn thiện lại, được bọc vải nhung màu xanh của lá xô thơm, chiếc ghế đã mang một vẻ hùng vĩ lạ thường rất phù hợp với ngôi nhà.

Đôi chân của Holly đung đưa bên chiếc trường kỷ. Cô bé đẩy chân một cách lười nhác trong lúc Mark đang ghi chú vào bảng kế hoạch gia đình trải trên chiếc bàn café.

“…vậy khi chúng ta đến nha sĩ, và ông ấy hỏi cháu thường chải răng như thế nào,” Mark nói, “cháu sẽ nói gì?”

“Cháu sẽ nói, ‘chải răng là gì?’” Holly cười khúc khích khi Mark cù vào bên sườn rồi hôn lên đỉnh đầu cô bé.

Đây không phải lần đầu tiên Sam bị ấn tượng bởi phẩm chất người cha trong sự quyến luyến của Mark đối với cô bé. Trong quá khứ, đó không phải vai trò mà Mark có vẻ đặc biệt phù hợp… nhưng với tốc độ ánh sáng, anh ấy đã trở nên như thế khi Holly bước vào cuộc đời của họ.

Mark nghiêng người để viết nghuệch ngoạc gì đó vào bảng kế hoạch gia đình. “Maggie đã đặt mua đôi giày ba-lê đó cho lớp khiêu vũ của cháu chưa?”

“Cháu không biết.”

“Được rồi. Bác sẽ hỏi cô ấy.”

“Bác Mark à?”

“Mmmm-hmmm?”

“Em bé sẽ là em họ của cháu, phải không?”

Cây bút ngừng chuyển động. Mark thận trong đặt nó xuống và nhìn vào gương mặt trang nghiêm của đứa trẻ. “Về mặt ngữ nghĩa, phải. Nhưng bác hình dung…” Anh ngừng lại, lựa chọn từ ngữ với vẻ lo lắng. “Bác hình dung điều đó sẽ có cảm giác giống như em bé là em trai hoặc em gái của cháu. Bởi vì các cháu sẽ lớn lên cùng nhau.”

“Vài đứa trong lớp của cháu nghĩ bác là ba cháu. Bác thậm chí trông cũng giống một ông bố nữa.”

Sam, đang định lên tiếng từ ngưỡng cửa, vội ngậm miệng lại. Anh không dám cắt ngang khoảnh khắc ấy bằng cách bỏ đi hoặc bước vào. Anh chỉ có thể đứng tại đó, đông cứng trong sự thấu hiểu, rằng một điều quan trọng đang xảy ra.

Gương mặt Mark điềm tĩnh một cách thận trọng. “Thế cháu đã nói gì với bạn bè cháu khi họ hỏi liệu bác có phải cha cháu không?”

“Cháu cứ để họ nghĩ như thế.” Holly ngừng lại. “Điều đó sai sao?”

Mark lắc đầu. “Dĩ nhiên là không rồi.” Giọng anh khàn khàn.

“Cháu sẽ vẫn gọi bác là bác Mark khi em bé sinh ra sao?”

Vươn tay, Mark giữ đôi bàn tay của Holly, chúng nhỏ đến thảm thương khi so với tay anh, và kẹp chúng trong giữa hai lòng bàn tay anh. “Cháu có thể gọi bác bằng bất kỳ tên gọi nào mà cháu muốn, Holly.”

Đứa trẻ nghiêng lại gần cho đến khi đầu nó ngả vào cánh tay anh. “Cháu muốn gọi bác là ba. Cháu muốn bác là cha của cháu.”

Mark không nói nên lời. Đây rõ ràng là thứ anh không mong đợi, hoặc cho phép bản thân nghĩ đến. Cổ họng anh nghẹn đắng, và anh khom xuống, vùi gương mặt vào mái tóc màu vàng nhạt như ánh trăng của cô bé. “Bác rất thích điều đó. Bác… đồng ý.” Anh nhấc cô bé vào trong lòng anh và ôm thật chặt, vụng về ve vuốt tóc cô. Một vài tiếng thì thầm không rõ ràng theo sau, ba âm tiết được lập đi lập lại.

Những bó cơ ở cổ họng của chính Sam cũng bị thắt lại. Anh là người ngoại cuộc trong khoảnh khắc ấy nhưng vẫn là một phần trong đó.

“Bác đang vắt kiệt cháu kìa,” giọng nói bị bóp nghẹt của Holly vang lên, một phút dài sau đó.

Cánh tay Mark nới lỏng ra, và cô bé cựa quậy để thoát ra khỏi lòng anh.

Renfield đã lết vào trong phòng, một nùi khăn giấy đang lơ lửng trên miệng nó.

“Renfield,” Holly khiển trách, “đừng ăn thứ đó.”

Hài lòng có được sự chú ý của cô bé, con chó chạy lon ton khỏi phòng cùng nùi khăn giấy.

“Con sẽ lấy nùi giấy khỏi nó,” Holly nói. Cô ngừng lại để cụng mũi với Mark. “Dad.” Cô bé nói với một nụ cười toe toét láu lỉnh, và lao theo con chó.

Sam chưa bao giờ thấy anh trai anh yếu đuối đến thế. Anh đi vào trong phòng khi Mark buột ra một hơi thở ngắn, hụt hơi và lau mắt bằng những ngón tay.

Trông thấy anh, Mark chớp mắt và bắt đầu lắp bắp, “Sam…”


“Em nghe rồi.” Sam lặng lẽ cắt ngang, và mỉm cười. “Điều đó thật tuyệt, Mark. Holly nói đúng. Anh trông có vẻ giống một ông bố.”