CHƯƠNG 12.
Ý thức
trở lại với Lucy trong sự bối rối, hẳn đã tụ tập trước khi cô có thể cảm nhận
được bất kỳ điều gì. Mùi của cao su, của băng dán, mùi cồn isopropyl. Âm thanh
của những giọng nói, tiếng lách cách từ những bánh xe của chiếc xe đẩy hàng hoặc
băng ca, một chiếc điện thoại đang reng, những đốm sáng nhấp nháy điềm tĩnh báo
hiệu sự sống trên màn hình. Cô luống cuống khi khám phá ra rằng cô đang nói giống
như một diễn viên lồng tiếng tệ hại, ngôn từ không hoàn toàn tương xứng.
Cô mặc một
chiếc áo bệnh nhân bằng cotton mỏng mà cô không nhớ chút nào về việc đã thay
chúng. Một chiếc kim truyền tĩnh mạch gắn trên lưng bàn tay và được dán cố định
vào đó. Mỗi lần một ER tech* hoặc một y tá đi vào trong khu vực được che màn,
những con lăn trên những khe rãnh trên trần tạo nên âm thanh rin rít, giống như
những trái trứng bị đập vào một cái tô bằng kim loại. Đùi và mắt cá chân phải của
cô được giữ cố định bằng một thanh nẹp. Những hồi tưởng mơ hồ về kiểm tra và chụp
X-quang chợt đến với cô. Mặc dù biết rằng cô đã gặp may mắn ra sao, tai nạn có
thể đã tệ hơn nhiều như thế nào, sự phiền muộn vẫn phủ choàng qua cô như một tấm
mền ngột ngạt. Khi cô xoay đầu sang bên cạnh, chiếc gối bên dưới đầu cô kêu rột
roạt như thể làm bằng nhựa. Một giọt lệ chảy xuống gò má cô, thấm vào lớp vỏ gối.
(* ER tech : có lẽ là Emergency Room
technician – kỹ thuật viên phòng cấp cứu – Ct của Sẻ)
“Đây.”
Người y tá trao cho cô một miếng khăn giấy. “Đó là điều bình thường sau một tai
nạn,” Bà ấy nói khi Lucy lau nước mắt. “Cô sẽ lại khóc rồi nín trong vài ngày kế
tiếp.”
“Cám ơn
bà.” Lucy siết chặt mẩu khăn giấy trong lòng bàn tay. “Bà có thể cho cháu biết
điều gì đã xảy ra với chân cháu không?”
“Bác sĩ
đang kiểm tra lại phim X-quang ngay lúc này. Ông ấy sẽ vào đây và nói với cháu
sớm thôi.” Người phụ nữ mỉm cười, gương mặt bà dịu dàng. “Trong khi chờ đợi,
cháu có một người khách đến thăm đấy.” Bà kéo roạt bức màn sang một bên và ngừng
ngang khi bà giáp mặt với người nào đó. “Ôi! Cô được cho là phải đợi trong
phòng chờ kia mà.”
“Cháu cần
gặp bạn ấy ngay bây giờ,” Giọng nói sôi nổi của Justine vang lên.
Một nụ
cười toe toét yếu ớt kéo dãn gương mặt của Lucy.
Justine
lướt vào bên trong giống như một luồng gió mát, đuôi tóc sẫm cột túm đuôi ngựa
đong đưa, sự hiện diện của cô ấy truyền sức sống cho sự vô trùng lạnh lẽo của
môi trường bệnh viện. Sự nhẹ nhõm khi có bạn bè ở bên đã mang những giọt lệ nhức
nhối quay lại trên đôi mắt của Lucy.
“Lucy…
cưng à…” Justine đến với cô, thận trọng kéo thẳng ống truyền dịch. “Chúa ơi. Tớ
không dám ôm cậu đâu. Tệ thế nào nào? Có thứ gì gãy không?”
“Bác sĩ
sẽ đến ngay thôi.” Cô với bàn tay của Justine, từ ngữ đã trở nên va vấp. “Tớ
đang chạy xe đạp và tớ bị hất sang một bên. Chiếc xe hơi bị chệch hướng giống
như nó được lái bởi một tài xế say rượu. Tớ nghĩ đó là một phụ nữ. Tớ không biết
tại sao bà ta không ngừng lại. Tớ không biết xe đạp của tớ ở đâu, cũng như túi
xách của tớ hoặc điện thoại…”
“Chậm
thôi nào.” Justine giữ chặt tay cô. “Đó không phải một tài xế say rượu đâu, đó
là một phụ nữ già. Bà ấy nghĩ đã tông phải một nhánh cây, nhưng bà ấy đã ngừng
xe cách đó một chút và quay lại. Bà ấy đã cực kỳ suy sụp khi nhận biết điều gì
đã xảy ra, cặp đôi tìm thấy cậu đã nghĩ bà ấy bị đột quỵ tim.”
“Người
phụ nữ đáng thương.” Lucy thì thầm.
“Túi
xách và điện thoại của cậu ở đây. Chiếc xe đạp thì tiêu tùng rồi.”
“Đó là một
chiếc xe hái nho hiệu Schwinn,” Lucy nói với vẻ thê lương. “Từ những năm sáu
mươi. Tất cả thành phần đều nguyên gốc.”
“Chiếc
xe có thể bị thay thế. Cậu thì không.”
“Cậu thật
ngọt ngào khi đến đây,” Lucy nói. “Tớ biết cậu bận rộn như thế nào.”
“Cậu đùa
à? Không điều gì quan trọng hơn cậu hay Zoe hết. Chị ấy cũng muốn đến, nhưng phải
có người ở lại quán trọ.” Justine ngừng lời. “Trước khi tớ quên mất, Duane muốn
tớ nói với cậu rằng họ đã đoán ra những rắc rối với xe hơi của cậu. Nó có vấn đề
về áp lực xy-lanh.”
“Điều đó
có nghĩa là gì?”
“Nó có thể
bao gồm một lỗi về van nén hoặc bạc pít-tông, những miếng đệm xy-lanh… Duane sẽ
nói điều đó với cửa tiệm để bảo đảm nó được sửa đúng. Không nhắc đến việc đó sẽ
mất bao lâu.”
Lucy lắc
đầu, kiệt sức và mất phương hướng. “Với tất cả sự hỗn độn của chân tớ, dù sao
thì có lẽ tớ sẽ không thể lái xe được trong một thời gian.”
“Cậu có
một quân đoàn mô-tô sẽ đưa cậu đi bất kỳ nơi nào cậu muốn.” Justine ngừng lại.
“Miễn là cậu không phiền ở trên một chiếc Harley.”
Lucy
xoay sở được một nụ cười yếu ớt.
Vị bác sĩ,
một người đàn ông tóc đen với đôi mắt mệt mỏi và nụ cười dễ chịu, tiến vào.
“Tôi là
Dr. Nagano,” ông nói, tiến đến gần Lucy. “Nhớ tôi không?”
“Phần
nào,” Lucy bẽn lẽn nói. “Ông đã yêu cầu tôi chạm vào mũi của tôi. Và ông muốn
biết tên đệm của tôi.”
“Một phần
của kiểm tra lâm sàng ấy mà. Cô có một sang chấn nhẹ, điều đó có nghĩa là cô cần
nghỉ ngơi trong vài ngày kế tiếp. Và phim X-quang của cô cho biết không có vấn
đề gì.”
“Ý bác
sĩ là chân tôi? Nó có bị gãy không?”
Dr.
Nagano lắc đầu.
“Ôi, tuyệt
quá,” Lucy nói.
“Thật
ra, một chỗ gãy rõ rệt còn dễ chịu hơn. Một cái xương gãy hàn gắn dễ dàng hơn một
sợi dây chằng bị biến dạng.”
“Đó là
những gì tôi bị sao? Một sợi dây chằng biến dạng?”
“Ba
trong số chúng. Cộng thêm một vết nứt bằng sợi tóc trên xương mác, đó là cái nhỏ
hơn trong hai xương cẳng chân của cô. Không cần phải nói, cô sẽ hoàn toàn không
dùng chân trong ba ngày kế tiếp.”
“Tôi thậm
chí không thể đi từ phòng này đến phòng kia sao?”
“Đúng vậy.
Không được đặt bất kỳ sức nặng nào lên chiếc chân đó. Giữ nó nâng lên cao và đứng
yên. Những cái dây chằng đó sẽ đòi hỏi thời gian để lành lại một cách thích hợp.
Tôi sẽ cho cô về nhà với một số hướng dẫn chi tiết. Trong ba ngày, cô sẽ trở lại
để bó nẹp giằng Aircast và mang nạng.”
“Trong
bao lâu?”
“Tối thiểu
ba tháng bó nẹp.”
“Chúa
ơi.” Lucy nhắm mắt.
“Có tổn
thương nào khác nữa không?” Cô nghe Justine hỏi.
“Trầy trụa
và thâm tím, không có gì đáng kể. Điều quan trọng là giám sát cô ấy xem liệu có
bất kỳ phản ứng phụ nào từ sự sang chấn không… nhức đầu, buồn nôn, lẫn lộn…
trong trường hợp đó, cô ấy cần phải đến đây ngay lập tức.”
“Hiểu rồi.”
Justine nói.
Sau khi
vị bác sĩ rời khỏi, Lucy mở mắt và thấy Justine đang xoa trán như thể đó là một
mảnh giấy nhàu mà cô đang cố vuốt cho phẳng.
“Ôi,”
Lucy lẩm bẩm với vẻ mất tinh thần rõ rành rành. “Cậu và Zoe đã bận tối tăm mặt
mũi rồi, đúng không?” Trong vài ngày vừa qua, họ đã điên cuồng chuẩn bị cho một
đám cưới và tiệc chiêu đãi lớn sẽ diễn ra vào cuối tuần này. “Đây là thời điểm
tồi tệ nhất với tớ vì đã làm điều này với các cậu.”
“Cậu đâu
có chủ tâm làm điều đó.” Justine nói. “Và làm gì có thời điểm thích hợp cho việc
bị tông bởi một chiếc xe hơi cơ chứ?”
“Tớ đang
nghĩ đến việc phải làm gì… đi đâu…”
“Đừng lo
lắng,” Justine điềm tĩnh nói. “Từ giây phút này, mọi mảnh năng lượng của cậu phải
dành để chữa lành vết thương. Đừng căng thẳng. Tớ sẽ đoán ra phải làm gì.”
“Tớ rất
tiếc,” Lucy sụt sịt nói. “Tớ là một cái nhọt ở mông.”
“Im. Miệng.”
Justine với tay lấy miếng khăn giấy mới và chấm nhẹ vào mũi Lucy như thể cô là
một đứa trẻ. “Bạn bè là để giúp nhau trong cuộc sống. Chúng ta không bỏ rơi
nhau, đúng chứ?”
Lucy gật
đầu.
Justine
đứng lên và mỉm cười với cô. “Tớ sẽ ở trong phòng chờ, gọi vài cuộc điện thoại.
Đừng đi đâu nhé.”
***
Từ khoảnh
khắc Sam nhận cuộc gọi của Justine, anh bị chiếm giữ bởi nỗi lo lắng kinh khủng.
“Anh sẽ đến đó,” là tất cả những gì anh nói, và trong chưa đầy mười lăm phút,
anh đã đến được bệnh viện.
Bước vào
toà nhà với những sải chân dài, anh tìm thấy Justine trong phòng chờ.
“Sam.”
Cô nói, bóng dáng của một nụ cười trải qua gương mặt cô. “Cám ơn vì đã đến đây.
Tình huống cứ như địa ngục ấy.”
“Lucy thế
nào?” anh hỏi cộc lốc.
“Sang chấn
nhẹ, Thâm tím và trầy xước, chân bạn ấy mới hoàn toàn hỏng bét. Biến dạng dây
chằng và nứt xương.”
“Chết tiệt,”
anh nói êm ái. “Điều đó đã xảy ra như thế nào?”
Justine
giải thích trong sự đổ xô của từ ngữ, trong lúc anh lắng nghe mà không bình luận…
“Vì thế bạn ấy không thể di chuyển chút nào trong vài ngày,” Cô kết thúc. “Và
cho dù Lucy không nặng lắm, Zoe và em không thể mang cô ấy đi loanh quanh được.”
“Anh sẽ
giúp.” Sam nói ngay.
Justine
thở phào. “Tạ ơn Chúa. Con tôn thờ ngài. Em biết nhà anh có đủ phòng, và Zoe với
em có một đám cưới từ địa ngục vào cuối tuần tại quán trọ. Bọn em sẽ chẳng có đến
một giây rảnh rỗi, và không cách chi bọn em có thể…”
“Đợi
đã,” Sam cắt ngang một cách cộc cằn. “Anh không thể đưa Lucy đến nhà anh được.”
Justine
chống tay lên hông và trao cho anh ánh mắt khiêu khích. “Anh vừa nói anh sẽ
giúp mà.”
“Phải,
giúp. Cô ấy không thể ở với anh.”
“Tại sao
không?”
Sức mạnh
của sự chống đối bỏ lại Sam tạm thời tắt tiếng. Anh không bao giờ cho phép phụ
nữ qua đêm tại nhà anh. Và anh đặc biệt không muốn Lucy ở trong nhà anh. Đặc biệt
không phải khi cô bị thương và cần anh như thế. Anh chợt rã rời trong căng thẳng,
một lớp bụi mồ hôi phủ trên da anh.
“Tại sao
không thể có ai khác làm điều đó?” anh hỏi vắn tắt. “Cha mẹ cô ấy thì sao?”
“Họ ở tận
Pasadena* cơ.”
(*Pasadena : thành phố lớn thứ 9 thuộc
địa hạt Los Angeles, bang California, USA)
“Cô ấy
không có bạn bè nào khác sao?”
“Có,
nhưng không ở trên đảo. Ngoại trừ Zoe và em, bạn ấy mất hết bạn bè đã có cùng
Kevin. Họ không muốn làm hắn khó chịu vì đứng về phe bạn ấy.” Với vẻ kiên nhẫn
cường điệu, Justine hỏi, “Chính xác thì vấn đề là gì, Sam?”
“Anh chỉ
mới quen biết cô ấy,” Anh phản đối.
“Anh
thích bạn ấy. Anh chạy ào ngay đến đây khi em gọi.”
“Anh
không biết Lucy đủ nhiều để giúp cô ấy vào và ra khỏi giường, mang cô ấy đến
phòng tắm, thay băng, tất cả những điều lặt vặt đó.”
“Gì thế,
bây giờ anh kiểu cách khiếp vậy à? Thôi đi, Sam. Anh đã ở cùng biết bao phụ nữ
rồi. Chẳng còn điều gì anh chưa từng thấy trước đây hết.”
“Không
phải điều đó.” Sam rảo bước ngang qua gian phòng đợi trống trải, cào tay vào
trong tóc. Làm sao anh có thể giải thích được mối nguy hiểm sâu xa trong việc
thân mật với Lucy? Rằng vấn đề là cách anh thực sự muốn chăm sóc cô nhiều như
thế nào? Anh không tin tưởng bản thân khi dính líu với cô. Anh sẽ kết thúc bằng
việc có sex với cô, chiếm lấy lợi thế từ cô, và làm tổn thương cô.
Anh ngừng
bước và trừng mắt nhìn Justine. “Nghe này,” anh nói qua hàm rằng nghiến chặt.
“Anh không muốn trở nên gần gũi cô ấy. Anh không muốn cô ấy tuỳ thuộc vào anh.”
Justine
nhìn anh qua đôi mắt nheo nheo có thể xắt lát anh ngay tại chỗ. “Anh thật sự
xét nét thế sao, Sam?”
“Dĩ
nhiên anh là thế,” anh cáu kỉnh. “Anh đã bao giờ làm ra vẻ bình thường chưa
nào?”
Justine
tạo ra một âm thanh chán ghét. “Anh biết gì không? Em tiếc là em đã hỏi. Lỗi của
em.”
Sam cau
có khi cô quay đi. “Em định sẽ làm gì?”
“Đừng bận
tâm về điều đó. Không phải vấn đề của anh.”
“Em định
gọi cho ai?” Anh dai dẳng.
“Duane.
Anh ấy và bạn bè của anh ấy sẽ chăm sóc bạn ấy.”
Miệng
Sam trễ xuống. “Em định trao một phụ nữ bị thương đang điều trị cho một băng đảng
mô-tô ư?”
“Họ là
những chàng trai tốt. Họ có cả một nhà thờ riêng nữa đấy.”
Cơn thịnh
nộ ngay lập tức thổi luồng máu nóng lên mặt anh. “Có nhà thờ riêng không làm
cho em tốt lên. Nó chỉ giúp em được miễn thuế.”
“Đừng
quát em.”
“Anh
không quát.”
“Em sẽ
không gọi đó là giọng nói thầm của anh đâu, Sam.” Justine nhấc điện thoại lên
và gõ vào màn hình.
“Không,”
anh gầm gừ.
“Không,
gì?”
Sam hít
một hơi thở sâu, khao khát được giộng nắm đấm xuyên qua tường. “Anh sẽ…” Anh tắt
tiếng và tằng hắng một cách khó nhọc, rồi trao cho cô một ánh mắt cáu kỉnh.
“Anh sẽ chăm sóc cô ấy.”
“Tại nhà
anh à,” cô làm rõ.
“Phải,”
anh nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Tốt.
Cám ơn anh. Chúa ơi, tất cả những tấn tuồng này…” Lắc đầu, Justine đi đến máy
bán hàng và nhét vài đồng xu để mua nước uống.
***
Lucy chớp
mắt bối rối khi Sam Nolan đi qua tấm màn ngăn . “Anh làm gì ở đây thế?” Cô yếu ớt
hỏi.
“Justine
gọi anh.”
“Bạn ấy
không nên làm thế. Em xin lỗi.”
Ánh mắt
anh lướt qua cô, không bỏ sót chi tiết nào. Khi anh nói, giọng anh lặng lẽ và cộc
cằn. “Em có đau lắm không?”
“Không
quá tệ đâu.” Lucy ra hiệu về túi dịch truyền. “Họ cho em một ít narcotic* gì gì
đó.” Cáu kỉnh cô nói thêm, “Có một kim tiêm trên tay em.”
(*Narcotic : thuật ngữ
chỉ ma tuý hay chất an thần gây nghiện nói chung)
“Chúng
ta sẽ đưa em ra khỏi đây sớm thôi.”
Cô chú mục
vào áo của Sam, màu xanh sẫm in những hàng màu trắng thứ gì đó trông như một trạm
điện thoại kiểu xưa. “Đó là trạm điện thoại à?”
“Trạm kiểm
soát. Từ phim Dr.Who ấy.” Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của cô, anh giải thích. “Đó là
tàu du hành vượt thời gian.”
(*Dr.Who - bác sĩ vô
danh, là một bộ phim khoa học viễn tưởng do hãng BBC của Anh sản xuất từ
1963-1989. Sau đó hãng Universal của Hollywood SX lại từ năm 1996 đến nay vẫn
còn đang quay. Đây là bộ phim truyền hình chủ đề KH viễn tưởng được xem là dài
nhất và thành công nhất mọi thời đại. Bộ phim kể về một Time Lord dưới dạng con
người tên The Doctor với những cuộc phiêu lưu vượt không gian và thời gian ở
trái đất. Bộ phim mang tính giáo dục về lịch sử, địa lý và khoa học được đánh
giá cao. Mình đã coi mấy tập đầu, chẳng thấy hay gì hết – Sẻ)
Hình
bóng của một nụ cười lướt qua môi cô. “Kẻ lập dị” Cô nói, và hỉ mũi.
Tiến gần
hơn, Sam đặt bàn tay lên hông cô, thăm dò đường nét của lớp băng bằng nhựa tổng
hợp, điều chỉnh tấm đắp của bệnh viện phủ qua chiếc chân bị bó nẹp. Có một sự sở
hữu lạ lùng nào đó về cách anh chạm vào cô. Lucy nhìn chằm chằm vào anh đầy
hoang mang, cố tìm hiểu chuyện gì đang đè nặng trên anh. Anh có dáng vẻ của một
người đàn ông đang đối mặt với một nhiệm vụ không hài lòng.
“Trong
anh có vẻ giận dữ.” Cô nói.
“Anh
không có.”
“Anh
đang nghiến chặt hàm kìa.”
“Hàm của
anh luôn có vẻ như thế.”
“Mắt của
anh đang trợn trừng lên.”
“Đó là
do ánh sáng của bệnh viện.”
“Điều gì
đó đang xảy ra.” Cô dai dẳng.
Sam giữ
bàn tay lạnh giá của cô trong tay anh, thận trọng không làm tuột máy đo ô-xy mạch
gắn trên đầu ngón tay trỏ của cô. Ngón cái của anh xoa nhẹ trên lưng của các
ngón tay cô. “Trong vài ngày kế tiếp, em sẽ cần ai đó giúp đỡ em. Điều này nhiều
hơn những gì em có thể tự đối phó được.” Một khoảng dừng thăm dò. “Vì thế anh sẽ
đưa em đến Rainshadow Road với anh.”
Đôi mắt
lucy mở rộng, và cô giật tay ra khỏi tay anh. “Không. Em… không, em sẽ không
làm thế đâu. Đó là lý do Justine gọi cho anh à? Chúa ơi, em không thể đi bất cứ
nơi nào với anh được.”
Sam trở
nên tàn nhẫn. “Vậy em định đi đâu, Lucy? Quán trọ ư? Tự nhốt mình trong một
phòng trọ mà không có ai giúp đỡ ư? Cho dù Zoe và Justine không có sự kiện lớn
sắp diễn ra vào cuối tuần, họ sẽ vẫn gặp khó khăn khi mang em lên và xuống những
bậc thang.”
Lucy tỳ
lòng bàn tay ẩm ướt lên đầu, nơi đã bắt đầu nhức nhối dữ dội. “Em… em sẽ gọi
cho cha mẹ em.”
“Họ ở
cách đây ít nhất cả ngàn dặm.”
Cô quá
lo lắng và suy yếu đến nỗi cảm thấy cổ họng nghẹn ngào chống lại một đợt nước mắt
mới. Hoảng sợ vì sự thiếu kiểm soát ấy, cô đặt tay ngang qua mắt và thốt ra một
âm thanh thất vọng. “Anh quá bận rộn. Vườn nho…”
“Thợ của
anh sẽ bù đắp cho anh.”
“Anh
trai của anh và Holly thì sao?”
“Họ sẽ
không phiền hà gì đâu. Đó là một ngôi nhà lớn mà.”
Khi cô bắt
đầu hiểu thấu đáo tình huống, Lucy nhận ra rằng Sam sẽ phải giúp cô tắm rửa, ăn
uống, mặc đồ… những điều thân mật sẽ làm ngượng ngùng ngay cả với người cô đã
quen biết trong một thời gian dài. Và trông anh không có vẻ vui sướng trước
tình huống ấy hơn gì cô.
“Có thể
sẽ tìm ra được một giải pháp khác,” Lucy nói, cố đến tuyệt vọng để suy nghĩ. Cô
hít vào một hơi thở dài, rồi một hơi khác, không thể có đủ không khí trong những
lá phổi đang siết chặt.
“Chết tiệt,
đừng bắt đầu chứng thở nhanh chứ.” Tay Sam đặt trên ngực cô, chà sát theo những
vòng tròn chầm chậm. Sự thân mật của hành động đó khiến cô hổn hển.
“Em
không cho anh quyền…” Cô bắt đầu run rẩy.