Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Rainshadow 11


CHƯƠNG 11.



Sam đáp lại không hề chần chừ, khi anh cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Lucy túm lấy phía sau cổ anh. Anh đã muốn cô suốt bữa ăn trưa, bị mê hoặc bởi sự nhạy cảm đầy gai của cô, cách nụ cười của cô không chạm đến mắt. Anh không thể ngừng nghĩ về cách cô bừng sáng khi nói về công việc của cô, những ngón tay cô vô tình ve vuốt thành ly như thể đó là làn da của người yêu dấu.

Anh đã muốn đưa Lucy lên giường và giữ cô ở đó, cho đến khi tất cả sự căng thẳng cảnh giác biến mất và cô mềm mại, thoả mãn trong vòng tay anh. Khao khát được thưởng thức hương vị của cô, Sam gia tăng áp lực của nụ hôn và chạm đầu lưỡi anh trên của cô. Sự mềm mại đờ đẫn ngay lập tức kích động anh, điền đầy anh bằng sức nóng hung hãn. Thân thể cô mảnh dẻ nhưng mạnh mẽ, không hoàn toàn nhân nhượng anh. Dấu hiệu căng thẳng chống đối đó khiến anh muốn túm chặt cô, buộc cô ép sát vào anh cho đến khi cô đúc khuôn vào anh.

Nhận ra cảm xúc của việc phô trương công cộng ấy đã dần dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát – ít nhất là về phần anh – anh dứt khỏi nụ hôn và nhấc đầu lên vừa đủ để nhìn vào trong đôi mắt xanh lục sững sờ của cô. Làn da màu men sứ của cô đã ửng lên màu sắc. Hơi thở của cô phả trên môi anh trong những lượt sóng nóng bỏng, trêu chọc các giác quan anh.

Ánh mắt của Lucy di chuyển. “Họ đã nhìn thấy chúng ta,” Cô thì thầm.

Vẫn còn mê mải trong ý tưởng về những gì anh muốn làm với cô, Sam cảm thấy một làn sóng phiền muộn ập đến. Anh không muốn đối phó với cặp đôi ngu ngốc đó, không muốn nói chuyện, không muốn làm bất kỳ điều gì khác ngoại trừ đưa người phụ nữ của anh lên giường.

Một cơn rùng mình cảnh giác chạy xuyên qua anh. Người phụ nữ của anh …? Anh chưa bao giờ nghĩ đến một điều như thế trong suốt cuộc đời anh. Anh không phải loại người chiếm hữu. Nhu cầu công bố một người phụ nữ đặc biệt, khăng khăng quyền độc chiếm cô ấy, không có trong anh. Và sẽ không bao giờ có.

Vậy thế quái nào mà anh lại tạo nên một cú trượt dài như thế?

Anh quàng một cánh tay quanh vai Lucy và xoay cô đối diện với Kevin và Alice, những kẻ mang vẻ mặt mất tinh thần gần như khôi hài.

“Nolan,” Kevin nói, không thể nhìn hoàn toàn vào Lucy.

“Pearson.”

Ngượng nghịu, Kevin làm một lời giới thiệu. “Sam Nolan, đây là… bạn tớ, Alice.”

Alice giơ một cánh tay mảnh khảnh, và Sam bắt tay cô ta giữa tiếng lách cách của những chiếc vòng tay chất chồng. Cô ta cũng nhỏ xương như Lucy, với mái tóc dày sẫm màu tương tự. Nhưng cô ta gầy như một cậy sậy và góc cạnh, chông chênh trên đôi giày cao gót hình nêm phủ vỏ bần. xương gò má nhô cao như những hàng lan can. Lớp trang điểm quá đậm tạo nên đôi mắt của gấu trúc và sự lấp lánh làm bối rối. Mặc dù Sam thiên về không thích Alice, anh cảm thấy một chút thương cảm. Cô ta tạo cho anh ấn tượng về một người phụ nữ đang cố quá sức – một phụ nữ mà sự thiếu tự tin đã bộc lộ bởi những nỗ lực nhiệt tình để che đậy điều đó.

“Tôi là hôn thê của anh ấy,” Alice nói bằng giọng dễ vỡ.

“Chúc mừng.” Lucy nói. Dù cô đang cố hết sức để trông có vẻ khó dò thấu, sự đau đớn, giận dữ, và dễ tổn thương ghi khắc trên dáng vẻ của cô như trong tiến trình tráng gương.

Alice nhìn cô. “Em không chắc nên nói chuyện với chị như thế nào.”

“Chị đã nói chuyện với mẹ về điều đó rồi,” Lucy đáp. “Đã chọn ngày chưa?”

“Bọn em dự định vào cuối hè.”

Sam quyết định cuộc trò chuyện như vậy là đủ. Đã đến lúc kết thúc trước khi pháo hoa bắt đầu. “Chúc may mắn,” anh lanh lợi nói, thúc Lucy theo anh. “Chúng ta phải đi.”

“Ăn trưa vui vẻ nhé,” Lucy nói thêm trong tông giọng đơn điệu.

Sam giữ bàn tay Lucy trong tay anh khi họ rời khỏi nhà hàng. Một vẻ kỳ lạ, xa cách hiển thị trên gương mặt cô. Không biết tại sao anh có cảm giác rằng nếu anh buông Lucy ra, hẳn cô sẽ lang thang vô định trong sự mê mụ, giống như một chiếc xe đẩy hàng bị bỏ lại lăn bánh xuyên qua bãi đậu xe của một cửa hàng tạp hoá.

Họ bằng qua đường và đi về hướng xưởng chế tác.

“Tại sao em nói điều đó nhỉ?” Lucy đột ngột hỏi.

“Gì?”

“’Ăn trưa vui vẻ’. Em không hề có ý như thế. Em hy vọng họ có một bữa trưa kinh hoàng cơ. Em hy vọng họ bị mắc nghẹn.”

“Tin anh đi,” Sam nói lạnh nhạt. “Không ai nghĩ em có ý như thế hết.”

“Alice trông có vẻ gầy quá. Không hạnh phúc. Anh nghĩ gì về con bé?”

“Anh nghĩ em đáng giá gấp trăm lần cô ta.” Sam chuyển chỗ để đi bên phía lề sát đường.

“Vậy tại sao Kevin lại…” Cô ngừng lời với một cái lắc đầu thiếu kiên nhẫn.

Sam mất một thoáng mới trả lời. Không phải vì anh nghĩ về lý do – anh đã biết tại sao rồi. Nhưng Lucy có sức ảnh hưởng ghê gớm trên anh, khêu gợi lên những thôi thúc kỳ lạ về sự âu yếm trìu mến và thứ gì đó không thể định danh… anh không biết đó là thứ gì, nhưng anh không thích chúng.

“Kevin đến với em gái em bởi vì hắn cảm thấy vượt trội hơn cô ta,” anh nói.

“Làm sao anh biết được điều đó?”

“Bởi vì hắn là kiểu người cần một phụ nữ phụ thuộc. Hắn là loại người thích kiểm soát. Hắn đã bị em thu hút vì những lý do hiển nhiên, nhưng điều đó sẽ không bao giờ có tác động lâu dài.”

Lucy gật đầu, như thể nó xác nhận điều gì đó cô đã nghĩ đến rồi. “Nhưng tại sao lại cưới vội như thế? Khi em nói chuyện với mẹ, bà nói rằng Alice vừa mới mất việc. Vì thế, có lẽ Alice không biết chuyện gì khác để làm. Nhưng điều đó không giải thích được tại sao Kevin lại chiều theo cô ta.”

“Em muốn trở lại với hắn sao?”

“Không bao giờ.” Một dấu vết u buồn lẫn vào trong giọng cô. “Nhưng em đã nghĩ anh ta hạnh phúc bên em, trong khi rõ ràng là anh ta đã không. Chẳng tốt cho cái tôi của em chút nào.”

Sam ngừng lại tại góc đường và xoay cô đối diện với anh. Anh không thích gì hơn được mang cô trở lại căn condo và chỉ cho cô thấy vài ý nghĩ của anh về việc làm thế nào để hồi phục cái tôi bị tổn thương của cô. Khi anh nhìn xuống gương mặt nhỏ bé, nhạy cảm ấy, anh chợt nghĩ đây là điều mới mẻ với những trải nghiệm của anh… một sự hấp dẫn mà dường như đã thu thập xung lượng từ sức nặng của mỗi giây anh trải qua bên cô.

Nhưng anh sẽ làm cô tổn thương nhiều như thế nào khi sự việc trôi qua? Vói sự tự trào phỉnh phờ, Sam nhận ra rằng bản năng muốn quyến rũ cô trong anh cũng sánh ngang ước muốn cảnh báo cô tránh xa khỏi anh.

Mỉm cười yếu ớt, anh nhấc bàn tay lên lần theo cạnh hàm thanh nhã của cô. “Em đã sống rất nghiêm túc, đúng không?”

Một cái nhăn mặt làm nhíu đôi mày cô. “Em được cho là phải sống theo cách nào khác sao?”

Sam cười toe toét. Dùng cả hai bàn tay, anh xoay gương mặt cô ngước lên và chải nhẹ một nụ hôn chậm rãi, êm ái trên đôi môi cô. Làn da cô nóng ấm, nhịp mạch của cô nhanh và mạnh, đập dồn dưới những ngón tay anh. Sự tiếp xúc, dù chỉ trong giới hạn đó, đã kích động anh nhiều hơn nó nên có, nhanh hơn anh có thể lường trước. Nhấc đầu lên, anh đấu tranh để điều hoà hơi thở, để có thể làm dịu được nỗi nhức nhối vì khao khát đang tụ tập. Anh muốn có một lần thử với Lucy, nhưng không cách nào điều đó mang lại kết thúc tốt đẹp. Anh phô ra một nụ cười thân thiện và một cái ôm ngắn, trong sáng. “Anh sẽ lấy thông tin từ Mark, và gọi cho em.”

“Được rồi.” Lùi ra sau, Lucy trao cho anh một nụ cười thiếu chắc chắn. “Cám ơn về bữa trưa. Và thậm chí còn nhiều hơn về việc đã giúp em vượt qua cuộc chạm trán đầu tiên với Kevin và Alice.”

“Anh có làm gì đâu.” Anh nói. “Em cũng sẽ tự mình vượt qua tốt y như thế.”

“Em biết. Nhưng dễ dàng hơn khi có anh ở đó.”

“Tuyệt.” anh nói, và mỉm cười với cô trước khi rời đi.


***


“Nó bị uốn cong.” Vào buổi sáng, Holly loan báo khi bước vào trong bếp.

Sam nhìn lên khi đang đổ một tô ngũ cốc. “Cái gì bị uốn cong?”

Đứa trẻ xoay vòng tròn để chỉ cho anh thấy phía sau đầu. Cô bé đã yêu cầu Sam sắp xếp tóc thành hai túm đuôi ngựa, một tiến trình gian khổ bắt đầu bằng việc kéo một phần tóc thẳng hoàn hảo xuống lưng. Đôi túm đuôi ngựa có thể không quá thấp, quá cao, quá lỏng, hoặc quá chặt. Thường khi Mark là người làm tóc cho Holly, vì anh ấy có sự khéo léo để làm theo cách mà cô bé thích. Nhưng Mark đã qua đêm tại nhà của Maggie, và trở về trễ vào sáng hôm đó.

Sam xem xét phía sau đầu Holly. “Nó thẳng y như chiếc đuôi mèo mà.”

Cô bé trao cho anh một ánh mắt khá cáu kỉnh. “Đuôi mèo đâu có thẳng.”

“Chúng có thẳng khi cháu kéo chúng.” Anh nói, và giật nhẹ một trong hai túm tóc. Anh đặt tô ngũ cốc trên bàn. “Cháu sẽ đến trường trễ nếu cháu phải sửa sang nó.”

Holly buột ra một tiếng thở dài. “Cháu đoán cháu sẽ phải đi loanh quanh với thứ này suốt cả ngày.” Cô bé nghiêng đầu.

Sam bật cười, gần như mắc nghẹn hớp café. “Nếu cháu ăn nhanh bữa sáng, chúng ta có thể đủ thời gian để sửa chữa nó.”

“Sửa cái gì?” Giọng Mark vang lên khi anh vào bếp. Anh đến bên Holly và khuỵu gối cạnh ghế cô. “Chào buổi sáng, bé cưng.”

Đôi tay cô bé quấn quanh cổ anh. “Chào buổi sáng, bác Mark.” Cô bé hôn anh và áp nụ cười toe toét vào vai anh. “Bác sẽ sửa tóc cho cháu nhé?”

Mark trao cho cô bé một ánh mắt cảm thông. “Sam lại làm cho nó cong lần nữa à? Bác sẽ quan tâm đến chúng. Nhưng trước tiên hãy ăn ngũ cốc của cháu trong lúc nó vẫn còn giòn.”

“Thế nào rồi?” Sam hỏi, trong lúc Mark làm rỗng bình café và phễu lọc. “Mọi thứ ổn cả chứ?”

Mark gật đầu, trông có vẻ mệt mỏi và xáo trộn. “Bữa tối cùng với Maggie đêm trước rất tuyệt – mọi thứ tuyệt – bọn anh chỉ đang cố tính toán vài danh mục khó chịu.” Anh ngừng lời, đôi mày sẫm nhíu lại. “Bọn anh đang cố ấn định ngày cưới. Có lẽ dời ngày lên sớm hơn một chút. Anh sẽ kể với em nhiều hơn sau.”

“Tại sao phải vội?” Sam hỏi. “Đâu có hạn định thời gian nào cho hôn ước của anh đâu chứ.”

Mark làm đầy bình của máy pha café. Anh lướt qua Sam một cái liếc cảnh giác. “Thật ra có đấy.”

“Em không hiểu. Tại sao…” Rồi điều đó tống thẳng vào anh. Đôi mắt Sam mở rộng. “Chúng ta đang nói về giới hạn thời gian chín tháng à?” Anh hỏi với vẻ dè chừng.

Một cái gật đầu nhẹ.

“Maggie sắp có em bé sao?” Holly hỏi với một miệng đầy ngũ cốc.

Mark quay đi và rủa thầm, trong lúc Sam trao cho Holly một ánh mắt hoài nghi. “Làm sao cháu biết bác đang nói gì?”

“Cháu coi kênh Discovery.”

“Cám ơn nhé, Sam.” Mark gầm gừ.

Sam cười toe toét và trao cho anh cái ôm vỗ lưng kiểu gấu thật chặt. “Chúc mừng.”

Holly lao khỏi ghế và nhảy loi choi. “Cháu có thể giúp chăm sóc em bé không? Cho cháu đặt tên em bé nhé? Cháu có thể nghỉ học một ngày khi bé ra đời không? Khi nào em bé sẽ đến?”

“Được, được, được, và bọn ta chưa biết,” Mark nói. “Cưng ơi, có cách nào để bọn ta có thể giữ được sự riêng tư này một thời gian không? Bọn ta chưa biết Maggie muốn bắt đầu báo cho mọi người khi nào.”

“Chắc chắn,” Holly rạng rỡ nói. “Cháu có thể giữ bí mật.”

Mark và Sam trao đổi một ánh mắt rầu rĩ, biết rằng mọi người tại trường tiểu học sẽ biết vào cuối ngày.

Sau khi Mark thả Holly tại trường, anh trở lại  thấy Sam đang phủ màu ván viền chân tường vừa mới lắp đặt trong phòng sinh hoạt chung. Mùi của thuốc nhuộm, màu nâu hạt dẻ sẫm, như một cú đấm mạnh cho dù Sam đã mở các cửa sổ để thông thoáng tốt.

“Đừng vào trong đây trừ phi anh muốn bị hết hơi,” Sam nói.

“Trong trường hợp đó, dứt khoát là anh sẽ giúp em thôi.”

Sam mỉm cười trêu chọc khi Mark bước vào phòng. “Tin mới đó là một cú sốc, nhỉ? Hai người không lên kế hoạch cho điều này sao?”

“Không.” Thở dài, Mark ngồi xuống cạnh anh và cầm chiếc cọ sơn lên.

“Thứ viền chân tường này là đồ khốn kiếp để nhuộm màu,” Sam nói. “Anh phải đưa vào bên trong tất cả các đường rãnh. Vậy anh phản ứng thế nào khi Maggie báo cho anh?”

“Khẳng định một trăm mười phần trăm, dĩ nhiên. Anh bảo cô ấy đó là tin tốt nhất từng có, và anh yêu cô ấy, và mọi thứ sẽ rất tuyệt.”

“Vậy vấn đề là gì?”

“Anh sợ chết khiếp.”

Sam bật cười lặng lẽ. “Đó là điều bình thường, em đoán thế.”

“Lo lắng lớn nhất của anh là Holly. Anh không muốn con bé cảm thấy bị đẩy sang một bên. Anh muốn dành thời gian tập trung vào con bé, vì anh và Maggie làm mọi thứ chỉ vì con bé.”

“Em nghĩ Holly cần chính xác điều ngược lại,” Sam nói. “Ý em là, quỷ thật, Mark, con bé có hai chúng ta – và đôi khi cả Alex nữa – đã tập trung hoàn toàn vào con bé trong một năm. Đứa bé đáng thương có lẽ cần một kỳ nghỉ. Với một em bé sắp gia nhập cùng gia đình, Holly sẽ có thêm bầu bạn. Con bé sẽ thích điều đó.”

Một cái liếc đầy ngờ vực. “Em nghĩ thế sao?”

“Làm sao con bé lại không thích điều đó chứ? Một người mẹ, một ông bố, và một em bé trai hoặc gái – Một gia đình hoàn hảo thế còn gì.”

Mark làm công việc quét màu vào ván. Một đôi phút trôi qua trước khi anh có thể để bản thân thú nhận thứ thật sự đang quấy rầy anh. “Anh hy vọng với Chúa là anh đủ tốt cho họ, Sam à.”

Sam hiểu. Khi bạn đến từ một gia đình rối loạn chức năng như của họ, bạn không có ý tưởng nào về việc làm sao để thực hiện mọi thứ. Không hề có khuôn mẫu nào để noi theo, không một ký ức nào được gợi lên khi bạn muốn biết nên làm thể nào để đối phó với điều gì đó. Bạn muốn một sự bảo đảm rằng, bằng cách nào đó, bạn sẽ không kết thúc giống một trong hai đấng sinh thành của bạn. Nhưng chẳng có sự bảo đảm nào hết. Chỉ có duy nhất niềm hy vọng là, nếu bạn làm mọi thứ ngược lại với cách bạn đã được nuôi dưỡng, có lẽ mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.

“Anh đã đủ tốt rồi mà.”

“Anh chưa sẵn sàng trở thành một người cha. Anh lo lắng như quỷ rằng anh sẽ làm rơi bóng.”

“Đừng lo lắng về việc rơi bóng. Việc rơi mất em bé mới gây ra lắm rắc rối đấy.”

Mark cau có. “Anh đang cố nói với em rằng anh nghĩ anh bị tác động nhiều hơn anh ra vẻ.”

“Em không bao giờ nghi ngờ điều đó,” Sam nói, và cười toe toét trước vẻ mặt của anh. Điềm đạm, anh tiếp tục, “Anh, Alex, và em, tất cả chúng ta đều bị tác động bởi phẩm cách trong việc trở thành người nhà Nolan. Nhưng anh là người thích hợp nhất để trở nên tốt đẹp. Em có thể hình dung anh trở thành một người cha khá chỉn chu. Điều đó thật kỳ diệu, và em có thể nói, sẽ còn kinh khủng hơn nhiều nếu đó là Alex hay em.”

“Anh đỡ hơn em và Alex,” Mark nói sau một lúc. “Mẹ và cha đã không tệ như thế trong giai đoạn đầu hôn nhân. Chỉ sau khi Alex được sinh ra họ mới trở nên cuồng loạn vì rượu. Vì thế anh được hưởng lợi về… Chà, đó không chính xác là cuộc sống gia đình… nhưng đó là thứ gần với gia đình nhất mà nhà Nolan từng có. Em đã chẳng có được chút nào.”

“Em có nhà Harbison,” Sam chỉ ra.

Mark ngừng lại giữa chừng công việc nhúng cọ vào thuốc nhuộm. “Anh quên mất họ.”

“Em sẽ trở nên lãnh đạm hệt như Alex,” Sam nói, “có lẽ thậm chí còn tệ hơn, nếu không có họ. Fred không có đứa trẻ nào của riêng ông, nhưng ông ấy biết khá nhiều về cách làm cha hơn là cha chúng ta. Điều đó dẫn dắt trở lại những gì em đang nói… anh đang làm rất tốt.”

“Sao em biết được?”

“Còn nhớ khi chúng ta có được Holly vào lúc đầu và con bé đã nảy bật ra khỏi bức tường vào lúc mười giờ tối, và bác sĩ nhi đã phải giải thích cho chúng ta “quá tải’ có nghĩa là gì không?”

“Nhớ. Điều đó thì có liên quan gì?”

“Chỉ một điều là chúng ta chẳng biết gì về việc nuôi dưỡng một đứa trẻ hết, không biết ngay cả những thứ cơ bản nhất. Nhưng bất chấp điều đó, Holly đang phát triển rất tốt. Anh đã đạt được nhiều hơn là đủ tốt. Vì thế anh chỉ cần giữ nguyên quan niệm như anh đã tiến hành, điều mà trong chừng mực em có thể nói, là những gì mà bậc cha mẹ tốt nhất sẽ làm. Và nếu anh phạm lỗi về bất kỳ phương diện nào, thì đó là phạm lỗi về phương diện tình yêu. Bởi vì đó là đỉnh điểm của tất cả những điều này, đúng không? Anh sẽ có được một người nữa trong cuộc đời anh để yêu thương.”

“Jesus ơi, em trở nên đa cảm khi hít quá nhiều mùi sơn.” Nhưng gương mặt Mark đã dịu đi, và anh mỉm cười. “Cám ơn.”

“Đừng kể lại điều đó nhé.”

“Vậy xét đến lời khuyên mà em vừa trao cho anh… em có định đổi ý về vài quan niệm nào đó không?”

“Về việc kết hôn ư? Quái quỷ, không. Em thích phụ nữ quá nhiều để làm điều đó với một trong số họ. Em không định để bị hất cẳng như Alex nhiều hơn bất kỳ chút nào đâu.”

“Này… gần đây em có gặp Alex không?”

“Cách đây vài đêm,” Sam nói. “Chỉ trong một phút.”

“Chú ấy thế nào?”

“Nó bị quá tải.”

Một nụ cười khắc nghiệt chạm đến gương mặt Mark. “Gần đây, mỗi lần anh gặp Alex, chú ấy ít nhất cũng đã thành hũ hèm được nửa đường rồi.”

“Em nghĩ đó là cách duy nhất để nó có thể đối mặt với cuộc đời.” Sam ngừng lời. “Lúc này nó đang gặp khó khăn về tiền bạc. Darcy đã vét sạch trơn rồi.”

“Đó là thứ mà một gã ngốc phải nhận lãnh khi cưới cô ta ngay lúc đầu tiên.”

“Thật vậy.”

Họ nhuộm gỗ trong im lặng đôi phút. “Chúng ta có thể làm gì?” Cuối cùng Mark hỏi.

“Đợi cho đến khi nó ngã dập mông.”

“Điều gì xảy ra nếu Alex không sống sót với cú dập mông đó? Mà cũng không trở thành như cha mẹ của chúng ta đã làm?”

Không thể chịu đựng mùi thuốc nhuộm thêm được nữa, Sam đóng nắp hộp và đi đến ô cửa sổ mở. Anh hít thở sâu vài hơi, làm sạch buồng phổi bằng không khí tươi mát. “Em đoán chúng ta có thể thử vài kiểu can thiệp nào đó,” anh nói với vẻ nghi ngại.

“Nếu điều đó cho chúng ta cơ hội đá vào mông nó trong khoảng vài phút, chúng ta hãy làm ngay đi thôi.”

Sam ném một nụ cười ngắn qua vai và nhìn ra ngoài vườn nho, tán lá xanh đang vươn về hướng bầu trời. “Đừng can thiệp vào chuyện của Al.” anh nghe bản thân đang nói. Bầu không khí điền đầy hương thơm của nho đang phát triển, của những tấm ván lợp mái nhà bị nung dưới ánh nắng, của những trái việt quất tròn trĩnh, và mùi muối biển phong phú của vịnh False.

Khi nhiều thứ đã trở nên đặc biệt tồi tệ trong năm vừa qua, Alex đã đến để sửa chữa ngôi nhà hoặc chỉ ngồi trên hiên trước. Thỉnh thoảng, Sam thuyết phục cậu ấy đi vào vườn nho hoặc xuống vịnh cùng anh. Nhưng Sam có cảm giác rằng cảnh vật chẳng có ý nghĩ gì đối với Alex… cậu ta di chuyển xuyên qua cuộc đời mà không trải nghiệm cùng nó.

Trong tất cả con cái nhà Nolan, Alex đã phải chịu điều tồi tệ nhất. Với mỗi năm bị bỏ bê bởi cha mẹ của họ đều có di chứng cho đến khi chẳng còn lại gì cho cậu con trai nhỏ nhất. Giờ đây, rất lâu sau khi Jessica và Alan đã mất, Alex trở nên giống một người đàn ông sắp chết đuối – bạn có thể thấy cậu ta chìm ngay bên dưới mặt nước. Nhưng chỉ trong chừng mực để bạn muốn nỗ lực cứu giúp Alex. Đến đủ gần người sắp chết đuối, và với sự vùng vẫy tuyệt vọng, họ sẽ quơ quào, thở hổn hển và kéo bạn chìm xuống cùng với họ. Và Sam không hoàn toàn chắc chắn rằng anh có đủ sức để cứu người nào đó hay không – về điểm này cũng cần phải làm rõ là liệu anh thậm chí có thể tự cứu chính mình hay không.


***

Lucy thức dậy vào buổi sáng với sự chìm đắm lẫn lộn. Cô bị quấy rầy bởi giấc mơ đã để lại trong cô cảm giác về những thân thể đang chuyển động nhẹ nhàng, xoắn vặn, kéo căng thoã mãn… của chính cô, được giữ bên dưới sức nặng dễ chịu của một người đàn ông. Cô đã mơ về Sam, cô thừa nhận với sự phiền muộn bẽ bàng. Có lẽ đó là một dấu hiệu tốt – dấu hiệu chắc chắn về việc cô đã vượt qua khỏi chuyện Kevin. Mặt khác, đó là sự ngu ngốc. Sam là một chàng trai mà bất kỳ mối quan hệ nào với anh cũng sẽ chỉ là một ngõ cụt.

Những gì cô cần, Lucy quyết định, là những bài luyện tập và không khí trong lành. Cô rời quán trọ, đi bộ đến xưởng chế tạo, tìm chiếc xe đạp và nón bảo hiểm. Đó là một ngày đẹp trời, đầy nắng và gió nhẹ, hoàn hảo để ghé thăm trang trại hoa lavender địa phương và mua một ít xà phòng làm thủ công và dầu tắm.

Cô đạp xe thong dong dọc theo phố Roche Harbor. Mặc dù đó là con phố lớn sầm uất nhất đảo, nó có lề đường khá rộng cho người đi xe đạp, và phô bày những quang cảnh quyến rũ của hoa lan, đồng cỏ, ao hồ, và rừng cây rậm rạp. Tính đơn điệu khoan thai của việc đạp xe giúp cô ổn định đầu óc.

Cô ngẫm nghĩ về cảm giác khi nhìn thấy Kevin và Alice hôm qua. Thật là một khám phá dễ chịu khi nhận ra rằng, cô chẳng còn cảm giác gì về anh ta nữa. Vấn đề thật sự, nguồn gốc của việc tiếp tục thương tiếc, là mối quan hệ của cô với Alice. Lucy thừa nhận rằng hình thức dung thứ nào đó  cần thiết cho lợi ích của chính cô. Nói cách khác, nỗi đau bị phản bội sẽ đuổi theo Lucy giống như những vật thể gần-hơn-như-chúng-có-vẻ trong một tấm gương chiếu hậu. Những sẽ ra sao nếu Alice không bao giờ biểu lộ bất kỳ sự ân hận nào? Làm sao bạn có thể tha thứ cho kẻ không hề hối tiếc về những gì họ đã làm được chứ?

Nghe tiếng một chiếc xe hơi đến gần, Lucy thận trọng lái xe trên rìa xa nhất của lề đường để nhường cho người lái xe phần rộng nhất có thể. Nhưng trong vài giây kế tiếp, cô cảm thấy chiếc xe hơi tiến đến quá nhanh, âm thanh của nó rít lên ngay sau cô. Cô liếc nhìn qua vai. Chiếc xe hơi, một chiếc sedan dạng boatlike* (loại xe có đầu dài mang kiểu dáng của ca-nô – Ct của Sẻ), đã bị lạc khỏi làn xe lưu thông và lệch hướng thẳng đến cô. Có một khoảnh khắc mù mịt, tất cả những gì cô cảm thấy trong khoảnh khắc đó là hình phác hoạ của chiếc xe hơi ngay trước khi nó đâm sầm vào phía sau xe đạp của cô. Cảnh vật bị tung rải giống như hình ảnh những tấm thiệp chúc mừng bị hất đổ. Cô ở trong không trung, lơ lửng và lộn nhào trong giữa những mảnh của bầu trời, những mảng rừng, nhựa đường và kim loại, và rồi mặt đất bay vọt lên với vận tốc của ánh sáng.

Khi cô mở mắt, ý nghĩ đầu tiên của cô là trời đã sáng, đã đến giờ phải thức dậy. Nhưng cô không ở trong giường. Cô nằm dài trong một mảng cỏ dại đang run rẩy. Một cặp đôi lạ mặt khom người trên cô, một người đàn ông và một phụ nữ.

“Đừng di chuyển cô ấy,” Người phụ nữ cảnh cáo, một chiếc điện thoại áp trên tai bà.

“Tôi chỉ định cởi nón bảo hiểm của cô ấy ra thôi mà,” người đàn ông nói.

“Tôi không nghĩ ông nên làm điều đó. Có thể có một tổn thương về cột sống hay gì đó.”

Người đàn ông nhìn xuống Lucy với vẻ quan tâm khi cô bắt đầu di chuyển. “Đợi đã, nhẹ nhàng thôi. Tên cô là gì?”

“Lucy,” cô hổn hển, dò dẫm tìm dây cài của chiếc nón bảo hiểm.

“Đây, để tôi giúp cô tháo nó ra.”

“Hal, tôi đã bảo ông…” người phụ nữ bắt đầu.

“Tôi nghĩ điều đó ổn. Cô ấy đang di chuyển tay và chân kìa.” Ông ấy mở khoá cài của chiếc nón và nhẹ nhàng lấy ra khỏi đầu Lucy. “Không, đừng cố ngồi dậy. Cô đã bị đánh văng lên thật sự mạnh đấy.”

Nằm yên, Lucy cố ước lượng danh sách những tổn thương trên thân thể cô. Sườn bên phải bị va đập và đang rát bỏng, có một chấn thương tê dại trên vai, và cô có thể bị giết bởi cơn đau đầu. Tuy nhiên, vượt xa hơn cả thứ tồi tệ nhất, là đùi và bàn chân phải của cô, chúng có cảm giác như bị đặt vào lửa.

Người phụ nữ nghiêng người trên cô. “Một chiếc xe cứu thương đang đến. Có bất kỳ ai mà tôi có thể gọi dùm cô không?”

Hàm răng cô khua lách cách. Cô càng cố làm những cơn run ngừng lại, chúng lại càng tệ hơn. Cô thấy lạnh, những dòng mồ hôi lạnh như đá đang tụ tập bên dưới lớp quần áo. Mùi kim loại mằn mặn của bụi và máu nồng nặc trong mũi cô.

“Chậm lại, chậm lại nào,” người đàn ông nói, trong lúc Lucy hổn hển hớp không khí qua những hơi thở nông. “Con ngươi bị giãn.”

“Sốc.” Giọng người phụ nữ dường như đến từ một khoảng cách rất xa, theo sau bởi một tạp âm dồn dập.

Một cái tên đến với Lucy. Justine. Nỗ lực thu thập những âm tiết giống như việc cố thu thập lá trong cơn bão. Cô nghe những âm thanh đáng sợ vang lên từ đôi môi cô. Cái tên có đủ rõ ràng không nhỉ?

“Được rồi,” người đàn ông nói với giọng xoa dịu. “Đừng cố nói chuyện.”

Có thêm nhiều âm thanh nữa, chiếc xe đang bị kéo đến cạnh đường, sự loé sáng của những ánh đèn, ánh lập loè màu đỏ của chiếc xe đáp ứng nhanh EMS*. Những giọng nói. Những câu hỏi. Nhận thức mơ hồ về những bàn tay không quen thuộc trên thân thể cô, một mặt nạ thở oxygen đeo dính qua miệng và mũi cô, sự nhức nhối của một chiếc kim truyền tĩnh mạch. Và rồi mọi thứ trượt đi, và cô bị xoay tròn vào trong cõi hư không.

(*EMS : Emergency Medical Services – Dịch vụ y tế khẩn cấp. Mới đầu ngẩn ngơ lạ lẫm vì nghĩ nó là Express Mail Service-dịch vụ chuyển phát nhanh thư tín, vẫn quen dùng, viết tắt thế này dễ gây lầm lẫn ghê – Ct của Sẻ)