Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015

Rainshadow 7


CHƯƠNG 7.




“Mẹ cần nói chuyện với con, Lucy,” Mẹ cô đã nói trong máy trả lời tự động. “Hãy gọi cho mẹ khi con có được chút thời gian riêng tư. Làm ơn đừng bỏ qua nhé, chuyện rất quan trọng.”

Bất chấp sự khẩn cấp trong giọng của mẹ cô, Lucy vẫn chưa trả lời cuộc gọi. Cô không chút nghi ngờ rằng tin nhắn có liên quan đến Alice, và cô muốn, chỉ một ngày thôi, không nghĩ hoặc nói chuyện về em gái cô. Thay vì thế, cô trải qua suốt buổi chiều đóng gói những tác phẩm đã hoàn tất mới nhất của cô và mang chúng đến dăm cửa hiệu tại Friday Harbor.

“Tuyệt diệu,” Susan Seburg, một quản lý cửa hàng và cũng là một người bạn, la lên khi cô ấy nhìn bộ sưu tập những tác phẩm thuỷ tinh khảm mà Lucy mang đến. Đó là một bộ những chiếc giày phụ nữ : giày nhảy, giày cao gót, giày mũi nhọn, và thậm chí một cặp giày thể thao. Tất cả đều được chế tạo bằng thuỷ tinh, đá lát, pha lê, và hạt cườm. “Ôi, tớ ước tớ chi có thể thật sự mang chúng! Cậu biết sẽ có người đến và mua chúng hết luôn một lượt mà. Gần đây tớ không thể giữ được các tác phẩm của cậu ở trên kệ - Nó được bán ngay khi tớ đặt nó lên đó.”

“Thật tuyệt khi nghe điều đó.” Lucy nói.

“Có gì đó rất lôi cuốn và… tớ không biết nói sao, đặc biệt… về những món đồ gần đây của cậu. Một cặp khách hàng đã nghĩ đến việc đề nghị cậu làm thứ gì đó được đặt hàng trước.”

“Điều đó thật tuyệt. Tớ có thể luôn tiêu thụ được sản phẩm.”

“Phải, thật tuyệt khi được bận rộn.” Đặt ngọn đèn chiếu sáng tăng cường xuống, Susan trao cho cô một ánh mắt thương cảm. “Tớ hình dung điều đó giúp cậu không nghĩ đến những gì đã xảy ra.” Nhìn thấy biểu hiện trống rỗng của Lucy, cô ấy nói huỵch toẹt ra, “Về Kevin Pearson và em gái cậu.”

Lucy hạ ánh mắt xuống bảng danh mục điện thoại của cô. “Ý cậu là chuyện hai người họ sống cùng nhau ấy à?”

“Điều đó, và đám cưới.”

“Đám cưới?” Lucy lập lại một cách yếu ớt. Dường như thể một tảng băng vừa đột ngột hình thành bên dưới chân cô. Bất kỳ hướng nào cô cố đi vào, cô chắc chắn sẽ bị trượt chân và té ngã.

Gương mặt của Susan thay đổi. “Cậu không biết ư? Cứt thật. Tớ rất tiếc, Lucy, tớ không bao giờ muốn trở thành người loan báo với cậu.”

“Họ đã đính hôn sao?” Lucy không thể tin được điều đó. Alice đã xoay sở bằng cách nào để thuyết phục được Kevin tạo nên một ràng buộc như thế nhỉ? “Anh không phản đối ý tưởng kết hôn vào ngày nào đó,” Anh ta đã từng nói với Lucy, “nhưng đó không phải là thứ anh sẽ lao đầu vào. Ý anh muốn nói, anh sẽ ao ước ở cùng với một ai đó, với người được chọn, trong một thời gian dài. Nhưng so với hôn nhân thì điều đó chính xác khác biệt như thế nào?”

“Đó là một mức độ khác.” Lucy đã nói thế.

“Có lẽ thế. Hoặc có thể đó chỉ là vài mục tiêu mà người khác sắp đặt cho chúng ta. Chúng ta có cần thiết phải mang lấy điều đó không?”

Có vẻ như bây giờ anh ta đang mang lấy điều đó. Vì Alice. Điều đó có nghĩ là anh ta thực sự yêu cô ta sao?

Không phải Lucy ghen tuông. Kevin đã phản bội cô, và có khả năng cũng sẽ phản bội những mối quan hệ trong tương lai của anh ta nữa. Nhưng tin tức đó khiến cô tự hỏi không biết đã có điều gì sai với cô. Có lẽ Alice nói đúng – Lucy là một dị nhân thích kiểm soát. Có lẽ cô nên chạy khỏi bất kỳ người đàn ông nào đủ khờ dại để yêu cô.

“Tớ rất tiếc,” Susan nói lần nữa. “Em gái cậu đã lái xe vòng quanh đảo với một người tổ chức đám cưới. Họ đang tìm kiếm địa điểm.”

Điện thoại rung lên trong tay cô. Lucy đặt nó vào trong túi và nỗ lực mỉm cười đến nỗi nó trở thành một nét nhăn nhó. “Chà,” cô nói, “bây giờ tớ đã biết lý do mẹ tớ đã để lại một tin nhắn cho tớ sáng nay.”

“Tất cả màu sắc đã biến khỏi gương mặt cậu rồi. Hãy đi ra phía sau cùng với tớ… tớ sẽ lấy ít đồ uống nhẹ nhàng, hoặc tớ có thể pha cho cậu café…”

“Không. Cám ơn Susan, tớ cũng đã định kết thúc công việc.” Chiếc mặt nạ cảm xúc đã bắt đầu tách thành nhiều lớp. Buồn bã, hoang mang, giận dữ.

“Có điều gì tớ có thể làm không?” Cô nghe thấy Susan hỏi.

Lucy lắc đầu ngay lập tức. “Tớ ổn. Tớ thật sự ổn.” Điều chỉnh lại quai túi xách ngang qua vai, cô tiến đến cửa trước. Cô ngừng lại khi Susan nói lần nữa.

“Tớ không biết nhiều về Kevin, và tớ gần như chẳng biết gì về em gái cậu. Nhưng trong chừng mực từ những gì tớ nhìn và nghe thấy… họ rất xứng với nhau. Và đó không phải là lời ca ngợi đối với cả hai người bọn họ đâu.”

Những ngón tay của Lucy tìm thấy mảng kính của ô cửa, và trong giây lát, có một sự khuây khoả trong tiếp xúc ấy, sự láng mượt mát lạnh  đầy trấn an của nó. Cô gởi cho Susan một nụ cười yếu ớt. “Không sao. Cuộc đời vẫn tiếp tục.”

Đi đến xe, Lucy ngồi vào trong và đặt chìa khoá vào ổ khởi động. Khi cô xoay chìa, không có gì xảy ra. Một tiếng cười hoài nghi vỡ ra khỏi cô. “Mi đang đùa ta đấy à?” Cô nói và thử lần nữa. Click-click-click-click. Động cơ từ chối khởi động. Vì những bóng đèn vẫn còn hoạt động, điều đó không thể do bình điện được.

Trở lại quán trọ không phải là vấn đề gì ghê gớm, vì khoảng cách tương đối gần. Nhưng ý tưởng về việc phải tranh cãi với những tay thợ máy, và chi trả cho công việc sửa chữa thâm thủng ngân quỹ, là quá nhiều. Lucy gục đầu trên vô-lăng. Đây là thứ mà Kevin đã luôn đối phó cho cô. “Một trong những bổng lộc,” Anh ta châm biếm, sau khi chắc chắn nhớt đã được thay và những miếng ghẻ lau đã được thay thế.

Không chút nghi ngờ, Lucy ngẫm nghĩ một cách chán nản, phần tệ nhất trong việc trở thành một phụ nữ đơn độc là phải chăm sóc cho cái xe của chính mình. Cô muốn uống, một shot thứ rượu nào đó mạnh và gây tê liệt cảm xúc.

Trèo ra khỏi chiếc xe vô dụng, cô đi bộ đến một quán bar gần bến cảng, nơi người ta có thể quan sát tàu thuyền và nhìn những chuyến phà đến rồi đi. Quán bar* từng là một quán rượu (saloon) trong những năm 1800 trước đây, được thành lập để phục vụ những người đi thăm dò trên đường đến Bristish Columbia trong suốt cơn sốt tìm vàng ở lưu vực sông Fraser. Khi những người thăm dò biến mất, quán rượu có được những khách hàng mới là những người lính, những người mở đường, và nhân viên của Hudson Bay. Qua nhiều thập kỷ, nó chuyển thành một quán bar cổ kính đáng được tôn trọng.

Một loạt những tín hiệu nhạc tràn ra từ túi xách của cô khi chiếc điện thoại di động rung lên. Lần mò trong đám đồ hỗn tạp – son bóng, tiền lẻ, một gói kẹo gum – Lucy xoay sở để kéo điện thoại ra khỏi túi. Nhận ra số của Justine, cô trả lời uể oải. “Chào.”

“Cậu ở đâu thế?” bạn cô hỏi mà không mào đầu.

“Lang thang trong thị trấn.”

“Susan Seburg vừa gọi cho tớ. Tớ không thể tin được điều đó.”

“Tớ cũng không thể tin,” Lucy nói. “Kevin sẽ trở thành em rể tớ.”

“Susan cảm thấy rất tệ khi trở thành người báo tin với cậu.”

“Bạn ấy không nên cảm thấy như thế. Sớm muộn gì thì tớ cũng sẽ phát hiện ra điều đó thôi mà. Mẹ tớ đã để lại một tin nhắn trên điện thoại sáng nay – Tớ chắc chắn đó là về chuyện đính hôn.”

“Cậu có ổn không?”

“Không. Nhưng tớ định ra ngoài uống một chút, và sau đó tớ sẽ ổn. Cậu có thể gặp tớ nếu cậu muốn.”

“Về nhà đi và tớ sẽ triệu tập gấp một ít Margarita*.”

(*Margarita : một loại cocktail xuất xứ từ Mexico được chế biến từ rượu Tequila, rượu mùi triple sec (các loại hương và màu sắc) với nước ép chanh hoặc các lại trái cây khác, lắc hoặc trộn với đá, hoặc không đá. Đựng trong ly miệng rộng phủ muối và một lát chanh – Ct của Sẻ)

“Cám ơn,” Lucy nói, “nhưng quán trọ quá yên tĩnh. Tớ muốn ở ngoài quán bar cùng người ta cơ. Nhiều kẻ ồn ào với đủ mọi vấn đề trên đời.”

“Đồng ý,” Justine nói, “Vậy thì nơi nào…”

Điện thoại kêu bíp, cắt ngang lời bạn cô. Lucy nhìn xuống màn hình bé xíu của chiếc điện thoại, ở đó nổi bật lên dấu hiệu pin màu đỏ nhấp nháy. Cô vừa cạn kiệt nguồn điện.

“Đến thế là cùng,” cô lầm bầm, thả chiếc điện thoại vô dụng trở lại túi xách, cô bước vào không gian mờ mờ bên trong quán bar. Gian phòng có một mùi hương đặc biệt của cấu trúc cổ kính, ngọt ngào, thoang thoảng mùi nấm mốc, và tăm tối.

Vì trời chỉ mới sập tối, đám đông tan tầm vẫn chưa xuất hiện, Lucy đi đến cạnh cuối quầy bar, nơi bóng tối dày nhất, và nghiên cứu thực đơn đồ uống. Lucy gọi một lemon drop, được làm từ vodka khuấy thêm chanh, pha thêm rượu mùi, được phục vụ trong một chiếc ly thuỷ tinh có vành viền đường. Chúng đi xuống cổ họng cô với một cơn rùng mình hài lòng.

“Giống một nụ hôn từ một tảng băng trôi, đúng không?” Người pha chế, một phụ nữ tóc vàng tên Marty hỏi với một nụ cười toe toét.

Uống cạn ly, Lucy gật đầu và đặt chiếc ly sang một bên. “Một ly nữa, làm ơn.”

“Như thế khá nhanh đấy. Cô có muốn một ít munchies* không? Có lẽ là Nachos* hoặc Jalapenõ popper* chăng?”

(*Nachos : Một món Mexico, bánh tráng bột ngô chiên dòn rưới sốt phô mai Cheddar và trang trí ớt jalapenõ xắt khoanh.
*Jalapenõ popper : Ót xanh nhồi phô mai lăn bột xù chiên giòn.
*Munchies : những món ăn vặt giống như snack – Ct của Sẻ)

“Không, chỉ một ly nữa.”

Marty nhìn cô hoài nghi. “Tôi hy vọng cô không định lái xe sau những thứ này.”

“Lucy cười cay đắng. “Không hề. Xe của tôi vừa ngỏm rồi.”

“Một trong những ngày tồi tệ, hử?”

“Một trong những năm tồi tệ,” Lucy nói.

Người pha chế lấy thời gian để pha thức uống kế tiếp cho cô. Xoay người trên chiếc ghế quầy bar, Lucy nhìn lướt qua các khách hàng khác tại quầy bar, một số sắp thành hàng ở đầu bên kia quầy, những người khác tụ tập tại những chiếc bàn. Tại một bàn, nửa tá những tay lái mô-tô đang gõ vào thành những chai bia và trò chuyện bằng giọng khàn khàn.

Quá trễ, Lucy nhận ra họ đến từ nhà nguyện của dân mô-tô, và bạn trai của Justine, Duane cũng ở trong số họ. Trước khi cô có thể nhìn đi nơi khác, anh ta đã nhìn về hướng cô.

Từ bên kia phòng, Duane ra hiệu cô tham gia cùng họ.

Cô lắc đầu và trao cho anh ta một cái vẫy nhẹ trước khi quay trở lại quầy bar.

Nhưng tay cuồng mô-tô to lớn, tốt bụng ấy đã lù lù bên trên cô và vỗ một bàn tay tử tế vào giữa xương vai của cô.

“Lucy-goosey,” (Khờ khạo) Anh ta nói, “Thế nào rồi?”

“Chỉ ngừng giữa hiệp thôi,” Lucy đáp với một nụ cười thiếu nhiệt tình. “Anh khoẻ không, Duane?”

“Không thể phàn nàn. Đến ngồi cùng tôi và các chàng trai đi. Chúng tôi đều đến từ Hog Heaven.”

“Cám ơn Duane. Tôi đánh giá cao lời mời. Nhưng tôi thật sự, thật sự cần ngồi một mình ngay lúc này.”

“Có gì không ổn sao?” Trước sự ngập ngừng của cô, anh ta nói, “Bất kỳ điều gì làm phiền cô, chúng tôi sẽ quan tâm đến, nhớ không?”

Khi Lucy ngước nhìn vào gương mặt khoáng đạt bị che phủ bởi đôi tóc mai ngoại cỡ, nụ cười của cô trở nên chân thành. “Vâng, tôi nhớ chứ. Các anh là những thiên thần bảo hộ của tôi.”

“Vậy hãy nói cho tôi những vấn đề của cô.”

“Hai vấn đề,” Cô nói, “Đầu tiên, xe của tôi chết ngắc rồi. hoặc ít nhất thì nó cũng trong tình trạng hôn mê.”

“Nó không có điện à?”

“Tôi không nghĩ thế. Tôi không biết.”

“Bọn tôi sẽ quan tâm đến nó.” Duane nói đầy nhiệt tâm. “Vấn đề kia là gì?”

“Trái tim tôi cảm thấy tương tự thứ gì đó nên bị xúc lên bằng một mảnh báo xếp lại và bỏ vào thùng rác.”

Tay mô-tô trao cho cô ánh mắt đồng tình. “Justine đã kể với tôi về bạn trai của cô. Muốn tôi và đám con trai hạ đo ván anh ta cho cô không?”

Lucy xoay sở được một tiếng khúc khích nho nhỏ. “Tôi sẽ không muốn khích lệ anh để uỷ thác một tội lỗi trọng đại thế đâu.”

“Ồ, chúng ta phạm tội mọi lúc mà,” Anh ta hồ hởi nói. “Đó là lý do tại sao chúng ta bắt đầu một nhà nguyện. Và một cú đá thẳng nho nhỏ vào mông người cũ của cô nghe có vẻ đúng đắn để áp dụng đấy.” Một nụ cười toe toét kết nối hai mái tóc mai dài khi anh ta trích dẫn, “Vì ngươi sẽ chồng chất lửa than trên đầu hắn, và Đức Chúa sẽ ban thưởng ngươi.”

“Tôi sẽ nguôi ngoai vì chiếc xe được sửa chữa,” Lucy nói. Trước sự thúc giục của Duane, cô nói nơi chiếc xe đang đậu và đưa chìa khoá xe cho anh ta.

“Bọn tôi sẽ đưa nó đến Artist’s Point trong một hoặc hai ngày,” Duane nói, “mọi thứ sẽ được sửa và sẵn sàng để chạy.”

“Cám ơn Duane. Anh không thể biết tôi cảm kích điều đó như thế nào đâu.”

“Cô có chắc là không muốn uống cùng chúng tôi không?”

“Cám ơn anh, nhưng tôi hết sức chắc chắn.”

“Được rồi. Nhưng tôi và đám con trai sẽ để mắt trông chừng cô.” Anh ta ra hiệu về góc của quầy bar, nơi một ban nhạc nhỏ đang sắp xếp. “Chỗ này sẽ chen chúc sớm thôi.”

“Điều gì sắp diễn ra thế?” Lucy hỏi.

“Đó là ngày Pig War.”

Đôi mắt cô mở rộng. “Hôm nay sao?”

“Mười lăm tháng sáu, như mọi năm.” Anh ta vỗ vai cô trước khi quay trở lại với bạn bè.

“Mình nên đi khỏi đây thôi,” Lucy lầm bầm, nhấc ly rượu thứ hai lên và nhấp một hớp. Cô không có tâm trạng cho một bữa tiệc Pig War.

Truyền thống ấy là kết quả của sự kiện năm 1859, khi một con lợn thuộc về ông chủ người Anh của trạm giao dịch thương mại Hudson Bay đi lang thang vào trong vườn khoai tây của Lyman Cutler, một nông dân Mỹ. Khi tìm thấy con lợn to lớn đang chôn chân trong cánh đồng và phá huỷ hoa màu, người nông dân đã bắn con thú. Tai nạn đó đã phát động một cuộc chiến kéo dài ba mươi năm giữa người Anh và người Mỹ, cả hai phe thiết lập doanh trại quân đội trên đảo. Cuối cùng chiến tranh cũng kết thúc thông qua phán quyết, với quyền sở hữu quần đảo được trao tặng cho dân Mỹ. Suốt sự đồn trú kéo dài của các đơn vị lính Anh và Mỹ, nạn nhân duy nhất là con lợn. Khoảng một thế kỷ rưỡi sau đó, lợi thế Pig War được chào mừng với thịt heo nướng, âm nhạc, và đủ bia để cấp phát cho một binh đoàn nho nhỏ các con tàu có cột buồm cao.

Vào lúc Lucy uống xong ly của cô, ban nhạc đang chơi, những chiếc dĩa gỗ chất những rẻo sườn heo miễn phí đã được phục vụ tại quầy bar, và mỗi inch của nơi này đã lèn chặt những kẻ huyên náo. Cô ra hiệu tính tiền, và người pha chế gật đầu.

“Tôi có thể mua cho cô một ly khác không?” Một anh chàng ngồi trên ghế bên cạnh cô hỏi.

“Cám ơn, nhưng tôi kết thúc rồi.” Lucy nói.

“Về một trong những thứ này thì sao?” gã cố chuyển cho cô một dĩa sườn heo.

“Tôi không đói.”

“Chúng miễn phí đấy.”  Chàng trai nói.

Khi Lucy cau mày nhìn gã, cô nhận ra gã là một trong những nhân viên xây dựng sân vườn của Kevin – cô không nhớ rõ tên gã. Paul gì đó. Với ánh mắt đờ đẫn và hơi thở chua lè, có vẻ như gã đã bắt đầu lễ chào mừng rất sớm trong ngày. “Ồ” Gã nói với vẻ thiếu thoải mái khi nhận ra cô là ai. “Cô là bạn gái của Pearson.”

“Không còn nữa.” Lucy nói.

“Điều đó đúng, cô là người cũ.”

“Người cũ ?” Lucy lập lại với vẻ tổn thương.

“Ý tôi là bạn gái cũ… Ờ…  một bia nhé. Tôi đãi.” Gã túm lấy chiếc ly nhựa lớn từ một chiếc khay trên quầy bar.

“Cám ơn anh, nhưng không.” Cô thối lui khi gã đẩy chiếc cốc sóng sánh về phía cô.”

“Miễn phí mà. Lấy đi.”

“Tôi không muốn uống bia.” Cô đẩy chiếc cốc ra xa khi gã cố trao cho cô. Gã bị xô đẩy bởi kẻ nào đó trong đám đông phía sau. Như thể trong chuyển động chậm, toàn bộ cốc bia tống thẳng vào ngực của Lucy và đổ tràn trên cô. Cô hổn hển trong cơn choáng váng khi chất lỏng lạnh giá thấm xuyên qua áo và áo lót của cô.

Một khoảnh khắc ngắn, sửng sốt, khi những người xung quanh họ ghi nhận những gì xảy ra. Vô số ánh mắt quay nhìn Lucy, một số thông cảm, một số lạnh lẽo với vẻ chán ghét. Rõ ràng là đa số làm ra vẻ rằng Lucy đã tự đổ bia lên chính mình.

Bị bẽ mặt và điên tiết, Lucy túm lấy chiếc áo ướt sũng bia, thứ đã dán dính trên da cô.

Liếc nhìn Lucy, người pha chế chuyển một cuộn khăn giấy còn nguyên ngang qua quầy. Lucy bắt đầu thấm khô chiếc áo.

Ngay lúc đó, Duane và những tay mô-tô khác đã đến chỗ họ. Bàn tay khổng lồ của Duane túm lấy cổ áo sau của Paul và gần như nhấc bổng anh ta lên. “Mày đổ bia lên Lucy của bọn ta à?” Duane ra lệnh. “Mày sẽ phải trả giá, đồ ngu ngốc.”

Người pha chế khẩn nài, “Đừng khởi đầu một cuộc chiến ở đây!”

“Tôi có làm gì đâu,” Paul lắp bắp. “Cô ấy đang với tay lấy ly bia, và nó trượt ra khỏi tay tôi.”

“Tôi không định với tay lấy gì hết,” Lucy phẫn nộ nói.

Ai đó len xuyên qua đám đông, và một bàn tay đặt nhẹ nhàng trên lưng cô. Cứng người, Lucy bắt đầu cáu kỉnh với anh ta, nhưng từ ngữ chết lặng khi cô ngước nhìn vào đôi mắt màu lam-lục ấy.

Sam Nolan.

Với tất cả những người đã nhìn thấy cô trong hoàn cảnh này, cứ nhất thiết phải là anh sao?

“Lucy,” anh nói lặng lẽ, ánh mắt anh nhanh chóng ước định. “Có kẻ nào làm tổn thương em không?” Anh ném một cái liếc sắc như dao vào Paul, kẻ đang co rúm lại.

“Không,” Lucy thì thầm, bắt chéo cánh tay qua ngực. Lớp vải áo đã bám chặt và gần như trong suốt. “Em chỉ… ờ… ướt. Và lạnh.”

“Chúng ta đi khỏi chỗ này thôi.” Với tay lấy chiếc túi xách của cô trên quầy, Sam trao nó cho cô và nói qua đầu cô, “Trên phiếu tính tiền ghi bao nhiêu thế, Marty?”

“Đồ uống của cô ấy do quán đãi,” Người pha chế nói.

“Cám ơn.” Sam nhìn những tay mô-tô. “Đừng tổn hại thằng nhóc. Hắn đã nốc quá độ để biết đang xảy ra điều gì.”

“Không tổn hại.” Duane nói. “Tôi chỉ định thả hắn xuống cảng. Có lẽ đẩy hắn xuống đôi lần. Tặng hắn một cảnh ngộ giảm thân nhiệt nhẹ. Vậy thôi.”

“Tôi không chịu đựng tốt lắm đâu,” Paul rên rỉ.

Gần như Lucy bắt đầu cảm thấy tiếc cho hắn. “ Để hắn đi đi, Duane.”

“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.” Đôi mắt của Duane hẹp lại khi Sam bắt đầu dẫn Lucy xuyên qua đám đông. “Nolan. Canh chừng cho cô ấy, hoặc cậu sẽ là người kế tiếp trong hàng đấy.”

Sam trao cho anh ta một nụ cười châm biếm. “Ai đã biến cậu thành người đi kèm thế, Duane?”

“Cô ấy là bạn của Justine,” Duane nói. “Điều đó có nghĩa là tớ sẽ đá vào mông cậu nếu như cậu cố làm điều gì đó với cô ấy.”

“Cậu không thể đá vào mông tớ,” Sam nói, và cười toe toét khi anh nói thêm. “Justine thì khác…” Anh hộ tống Lucy khi cô len lỏi xuyên qua đám đông.

Ra khỏi toà nhà, Lucy ngừng lại trên lối đi bộ và quay người đối diện với Sam. Anh đầy sức sống và đẹp trai như cô nhớ. “Anh có thể trở vào bên trong,” cô nói đột ngột. “Tôi không cần sự giúp đỡ nào hết.”

Sam lắc đầu. “Dù sao thì anh cũng đang định rời đi. Quá đông.”

“Thế tại sao lúc đầu anh lại ở đó?”

“Anh định đi uống một chút với em trai anh, Alex. Vụ ly dị của chú ấy kết thúc hôm nay. Nhưng cậu ta rời đi ngay khi nhận ra sắp có một bữa tiệc kỷ niệm Pig War.”

“Tôi nên làm điều tương tự.” Một cơn gió thốc vào vạt áo trước ướt sũng của Lucy và gây cho cô một cơn rùng mình. “Ugh. Tôi phải về nhà và thay đồ.”

“Nhà ở đâu?”

“Artist’s Point.”

“Nơi ở của Justine Hoffman. Anh sẽ đi bộ cùng em đến đó.”

“Cám ơn, nhưng tôi thích tự đi hơn. Nó không xa.”

“Em không thể đi xuyên qua Friday Harbor trong bộ dạng đó được. Cửa hàng quà lưu niệm sát bên vẫn còn mở cửa. Để anh mua cho em một chiếc áo thun.”

“Tôi sẽ tự mua áo thun cho chính mình.” Lucy biết cô nghe có vẻ vô ơn và khiếm nhã, nhưng cô quá khốn khổ để quan tâm. Cô đi vào trong cửa hàng, trong lúc Sam theo sau.

“Chúa tôi.” Người phụ nữ luống tuổi tóc màu xanh phía sau quầy kêu lên bà nhìn thấy Lucy. “Chúng ta có tai nạn sao?”

“Gã ngốc say xỉn nào đó làm đổ bia lên cháu,” Lucy nói.

“Ôi, cưng.” Gương mặt người phụ nữ rạng rỡ khi bà nhìn thấy người đàn ông phía sau cô. “Sam Nolan. Không phải là cậu, đúng không?”

“Bác biết cháu tốt hơn thế mà, thưa bà O’Hahir.” Anh khiển trách với một nụ cười toe toét. “Cháu luôn giữ mình trước rượu chè. Có chỗ nào ở đây để bạn cháu có thể thay một chiếc áo mới không?”

“Bên phải, phía sau.” Bà nói, chỉ vào một cánh cửa phía sau cô. Bà trao cho Lucy một ánh mắt cảm thông, “Cháu muốn tìm loại áo nào, hả cưng?”

“Chỉ một chiếc áo thun bình thường thôi ạ”

“Anh sẽ tìm thứ gì đó,” Sam bảo Lucy, “Sao em không ra phía sau và bắt đầu gột rửa trong lúc anh tìm kiếm loanh quanh nhỉ?”

Lucy lưỡng lự trước khi gật đầu. “Đừng chọn thứ gì kỳ quái nhé,” Cô nói. “Không với đầu lâu, những lời ngu ngốc, hoặc ngôn ngữ bẩn thỉu.”

“Sự thiếu tin tưởng của em làm tổn thương anh đấy.” Sam nói.

“Em không biết anh đủ nhiều để tin tưởng anh.”

“Quý bà O’Hehir sẽ xác nhận cho anh.” Sam đến bên người phụ nữ luống tuổi, chống tay trên quầy, và ngả người tới trước với vẻ bí hiểm. “Thôi nào, nói với cô ấy, cháu là một chàng trai tuyệt thế nào đi. Một thiên thần. Một tia nắng.”

Người phụ nữ nói với Lucy. “Cậu ta là một con sói đội lốt cừu.”

“Những gì Mrs. O’Hehir đang cố nói,” Sam thông báo với cô, “đó là anh là một con cừu mang bộ da sói.”

Lucy cắn lại một nụ cười, tâm trạng cô dịu đi khi người phụ nữ bé nhỏ trao cho cô một cái liếc đầy ngụ ý và lắc đầu chầm chậm. “Em chắc chắn bà ấy biết chính xác mình đang nói gì.”

Cô đi vào phòng tắm có kích thước của cái tủ quần áo, cởi áo ra và thả nó vào trong giỏ giặt. Vì áo lót của cô cũng ướt sũng, cô quăng nó  luôn. Đó là một chiếc áo lót cũ, sự co dãn đã không còn, những dải dây đã lởm chởm. Sử dụng nước nóng và khăn giấy, cô bắt đầu lau cánh tay và ngực.

“Bằng cách nào em kết thúc với một đoàn tuỳ tùng cuồng mô-tô thế?” Cô nghe Sam hỏi từ bên kia cánh cửa.

“Họ dã đặt em chế tạo một ô cửa sổ kính ghép màu cho nhà thờ của họ. Và bây giờ họ có phần… ờ, che chở em bên dưới cánh của họ, em đoán vậy.”

“Đó là những gì em làm để kiếm sống ư? Em là một nghệ nhân thuỷ tinh sao?”

“Phải.”

“Nghe có vẻ thú vị nhỉ.”

“Nó là thế, đôi khi.” Lucy ném đi nùi khăn giấy ẩm ướt.

“Anh tìm được một chiếc áo. Anh có thể trao nó cho em chưa?”

Lucy đến bên cánh cửa và mở nó ra vài inch, lưu ý để giữ cho bản thân được che chắn kỹ. Sam vươn tay vào trong để đưa cho cô một chiếc áo thun màu nâu sậm. Sau khi cánh cửa đóng lại, Lucy giơ chiếc áo lên nhìn nó với vẻ phê phán. Phía trước áo được trang trí một biểu đồ những biểu tượng hoá học màu hồng.

“Thứ này là cái gì thế?”

Giọng anh len lỏi xuyên qua cánh cửa đóng. “Đó là một biểu đồ phân tử của theobromine.”

“Theobromine là gì?” Cô hỏi một cách ngây ngô.

“Hoá chất trong Chocolate khiến em hạnh phúc. Muốn anh tìm một cái áo khác không?”

Bất chấp những giờ tệ hại mà cô đã trải qua, Lucy không thể kềm được sự thích thú. “Không, em sẽ lấy cái này. Em thích chocolate.”  Lớp vải dệt kim co dãn mềm mại và thoải mái trên vùng thân trên ẩm ướt của cô. Mở cửa, Lucy bước ra khỏi nhà tắm.

Sam đang đợi cô, ánh mắt anh nhìn lướt qua cô. “Trông tuyệt đấy.”

“Trông em giống y như một kẻ lập dị thì có,” Lucy nói. “Em có mùi giống như một nhà máy bia. Và em cần áo lót.”

“Cuộc hẹn trong mơ của anh.”

Cố ghìm lại một nụ cười toe toét, Lucy đi đến quầy bán hàng. “Thứ này hết bao nhiêu thế ?” Cô hỏi.

Bà O’Hehir ra hiệu về hướng Sam. “Cậu ta đã thanh toán rồi.”

“Xem như đó là một món quà sinh nhật đi,” Sam nói khi anh nhìn thấy vẻ mặt của Lucy. “Sinh nhật em khi nào thế?”

“Tháng mười một.”

“Một món quà sinh nhật cực kỳ sớm.”

“Cám ơn anh, nhưng em không…”

“Không có điều kiện ràng buộc nào đi kèm hết.” Sam ngừng lời. “Chà, có lẽ có một cái.”

“Đó là gì?”

“Em có thể nói với anh tên đầy đủ của em.”

“Lucy Marinn”

Anh đưa tay kiểu chào hỏi, và cô lưỡng lự trước khi chiều theo. Cái bắt tay của anh ấm áp, những ngón tay hơi nhám với những vết chai. Một bàn tay cần lao. Sức nóng lan lên cánh tay cô, như thể làn da cô trở nên sống động, và cô rút tay lại ngay lập tức.

“Để anh đi cùng em về nhà.”

Cô lắc đầu. “Anh nên tìm em trai anh và tiếp tục bầu bạn với anh ấy. Nếu vụ ly hôn của anh ấy kết thúc hôm nay, có lẽ anh ấy phiền muộn lắm.”

“Cậu ta sẽ vẫn phiền muộn vào ngày mai. Anh sẽ gặp cậu ta sau.”

Bà O’Hehir, đang lắng nghe từ phía sau quầy bán hàng, nói, “Bảo Alex rằng, cậu ta tốt hơn khi không có cô ta. Bảo cậu ta lần sau hãy cưới một cô gái tử tế trên đảo.”

“Cháu nghĩ vào lúc này, tất cả các cô gái tử tế trên đảo đã biết rất rõ rồi,” Sam nói, và đi theo Lucy ra khỏi cửa hàng. “Nghe này,” anh nói khi họ ra đến bên ngoài, “anh không muốn là một kẻ đeo bám, nhưng anh phải biết chắc chắn là em về nhà an toàn. Nếu em thích, anh sẽ đi theo sau từ một khoảng cách.”

“Khoảng cách đó xa bao nhiêu?” Cô hỏi.

“Khoảng cách quy định của lệnh ngăn trở trung bình, khoảng một trăm yards.”

Một tràng cười miễn cưỡng buột khỏi cô. “Điều đó không cần thiết đâu. Anh có thể đi cùng em.”

Một cách sẵn lòng, Sam đặt bước bên cạnh cô.

Khi họ hướng về Artist’s Point, Lucy nhận ra sự khởi đầu của một buổi hoàng hôn ngoạn mục, bầu trời được tráng men với màu cam và hồng, những đám mây như được viền bằng vàng ở các cạnh. Quả là một quang cảnh mà, dưới hoàn cảnh khác, cô sẽ rất thích thú.

“Hiện giờ em ở thời kỳ nào?”

“Thời kỳ?... Ồ, ý anh là lịch trình đổ vỡ của em. Em đoán em đang ở đoạn gần cuối của một thời kỳ.”

“Sarah MacLachlan* và những bức thư giận dữ.”

(* Sarah MacLachlan : một ca sĩ, nhạc sĩ và nhà soạn nhạc nổi tiếng Canada, từng bị kiện bởi người hâm mộ đã viết những bức thư yêu thương quá đà cho bà rằng bà đã lấy ý tưởng từ các bức thư này để viết cac ca khúc trong đĩa đơn nổi tiếng Possesion. Vụ kiện bất thành vì sau đó anh ta tự tử.)

“Phải.”

“Đừng cắt tóc.” Anh nói.

“Gì cơ?”

“Thời kỳ kế tiếp. Cắt tóc và mua giày mới. Đừng thay đổi mái tóc của em nhé, nó rất đẹp.”

“Cám ơn anh.” Ngượng ngùng, Lucy nhét một lọn tóc dài, sẫm màu ra sau tai. “Thật ra, cắt tóc là thời kỳ thứ ba cơ.”

Họ ngừng lại tại một góc đường, đợi đèn giao thông thay đổi.

“Ngay lúc này,” Sam nhận xét, “chúng ta tình cờ đang đứng phía trước một quán bar phục vụ món cá mahi* tuyệt nhất vùng Tây Bắc Thái Bình Dương. Em nghĩ sao về việc ngừng lại để ăn tối?”

(*Mahi : Một loại cá nục heo cờ phân bố ở vùng biển Caribean, vịnh Mexico, Hawaii, Đông Á, nặng khoảng 7-13 Kg)

Lucy liếc qua cửa sổ của quán bar rượu vang, nơi người ta ngồi trong quầng sáng ấm áp của nến và có vẻ như đang có một thời gian hết sức tuyệt vời. Cô quay sự chú ý trở lại Sam Nolan, người đang quan sát cô một cách chăm chú. Thứ gì đó được che dấu bên dưới vẻ thờ ơ của anh, tương tự hiệu quả của một bức vẽ sử dụng nghệ thuật tương phản. Clair-obscur, tiếng Pháp gọi chúng như thế. Clear-obscure (độ sáng-tối). Cô có cảm giác rằng Sam Nolan không hoàn toàn là nhân vật đơn giản như Justine đã mô tả.

“Cám ơn anh,” cô nói, “nhưng điều đó sẽ không dẫn đến nơi mà em muốn đến.”

“Nó không phải dẫn đến bất kỳ nơi nào hết. Nó có thể chỉ là một bữa ăn tối mà thôi.” Trước sự do dự của cô, Sam nói thêm, “Nếu em nói ‘không’, anh sẽ kết thúc với việc hấp nóng bằng lò vi sóng thứ gì đó lấy từ một chiếc hộp tại nhà. Em có thể thật sự không cảm thấy áy náy khi để điều đó xảy ra với anh sao?”

“Có.”

“Có. Em sẽ ăn tối với anh?”

“Có, em có thể sống với ý tưởng của anh về việc ăn thứ lấy ra từ một chiếc hộp.”

“Tàn nhẫn quá,” anh kết tội êm ái, nhưng có một ánh thích thú loé sáng trong đôi mắt sâu thẳm sống động ấy.

Họ tiếp tục đi đến quán trọ.

“Em định ở tại Artist’s Point bao lâu ?” Sam hỏi.

“Không lâu lắm, em hy vọng thế. Em đang kiếm một căn apartment.” Lucy bật ra tiếng cười tự trào. “Thật không may, những căn hộ thuê mà em có thể chi trả thì gần như không có sức hấp dẫn bằng cái mà em không thể chi trả.”

“Danh sách các mong muốn của em là gì?”

“Một phòng ngủ là tất cả những gì em cần. Yên tĩnh nhưng không quá cách biệt. Và em thích có quang cảnh nước non nếu có thể. Trong khi chờ đợi, em sẽ ở tại nhà của Justine.” Cô ngừng lại. “Em đoán là anh và em có một người bạn chung.”

“Justine đã nói bọn anh là bạn bè sao?”

“Đúng không?”

“Điều đó tuỳ thuộc vào những gì cô ấy nói về anh.”

“Bạn ấy nói rằng anh là một chàng trai tuyệt vời và em nên hẹn hò với anh.”

“Trong trường hợp đó, bọn anh là bạn bè.”

“Bạn ấy cũng nói rằng anh là một chàng trai chuyển tiếp hoàn hảo, bởi vì anh vui vẻ và không thích ràng buộc.”

“Và em đã nói gì với cô ấy?”

“Em nói, em không hứng thú. Em đã phát mệt với việc tạo ra những sai lầm ngu ngốc rồi.”

“Hẹn hò với anh sẽ là một sai lầm cực kỳ thông minh,” Sam cam đoan với cô, và cô bật cười.

“Sao lại như thế?”

“Anh không bao giờ ghen tuông, và anh không tạo ra những lời hứa mà anh sẽ kết thúc với việc phá hỏng. Với anh, em sẽ có được những gì mà em nhìn thấy.”

“Không phải là một cuộc rao hàng tệ.” Lucy nói. “Nhưng em vẫn không hứng thú.”

“Lời rao hàng đi cùng việc lái thử xe miễn phí,” anh nói.

Lucy mỉm cười và lắc đầu.

Họ tiến lại gần Artist’s Point và ngừng lại tại bậc  cấp hiên trước.

Quay người đối diện với anh, Lucy nói. “Cám ơn về chiếc áo mới. Và về sự giúp đỡ thoát khỏi quầy bar. Anh là… một kết thúc tốt đẹp đối với một ngày cam go.”

“Không có chi.” Sam ngừng lại. “Về căn hộ thuê mà em đang tìm kiếm – có lẽ anh có một ý tưởng. Anh trai Mark của anh đang cho thuê căn hộ của anh ấy – một căn condo* trước biển – vì anh ấy và Holly đã chuyển đến sống cùng anh.”

(*Condo và apartment đều là những căn hộ trong toà nhà lớn. Chỉ khác về việc sỡ hữu: Toà nhà chứa những căn condo được sỡ hữu bởi những người chủ đã mua các căn hộ condo trong đó, và toà nhà chứa những căn apartment được chủ sở hữu kinh doanh cho thuê những căn apartment. Ở VN chỉ có condo-nhà chung cư mà chưa có những building dành cho apartment có lẽ do tính kinh doanh nhỏ lẻ -  Ct của Sẻ)

“Holly là ai?”

“Cháu anh. Cô bé lên bảy. Em gái anh qua đời năm ngoái, và Mark đã được chỉ định làm người giám hộ của Holly. Anh giúp anh ấy trong một thời gian ngắn.”

Lucy nhìn anh chăm chú, thích thú trước phát hiện đó. “Giúp nuôi dưỡng cô bé,” cô làm rõ hơn.

Sam đáp lại bằng một cái gật đầu đơn giản.

“Và anh đã cho phép họ chuyển vào trong nhà của anh,” Lucy nói hơn là hỏi.

Sam nhún vai ngượng ngùng. “Đó là một ngôi nhà lớn.” Gương mặt anh chuyển thành không thể đọc được, giọng anh khoan thai như thường lệ. “Vậy về căn condo… người cư trú hiện thời đã dọn đi, và trong chừng mực mà anh biết, Mark vẫn đang cố cho thuê nó. Em có muốn anh kiểm tra nó cho em không? Có lẽ đưa em đến để xem xét chăng?”

“Em… có lẽ.” Lucy nhận ra cô đang cảnh giác thái quá. Một căn hộ trước biển không dễ kiếm, và nó thật đáng để xem xét. “Em chắc chắn nó nằm ngoài ngưỡng giá của em. Anh ấy có nói là bao nhiêu không?”

“Anh sẽ tìm hiểu và cho em biết.” Sam rút điện thoại của anh ra và nhìn cô với vẻ mong đợi. “Số của em là gì?” Anh cười toe toét khi cô do dự. “Anh thề anh không phải kẻ đeo bám. Anh chịu đựng sự cự tuyệt rất tốt.”

Anh có một kiểu quyến rũ rất xuề xoà mà dường như cô không thể kháng cự. Lucy trao cho anh số của cô, và ngước nhìn vào đôi mắt màu lam-lục ấy, cảm thấy một nụ cười không mong đợi kéo giật môi cô. Thật đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, rằng cô không thể buông thả đủ để có một chút vui vẻ với anh.

Ngoại trừ rằng, Lucy là một phụ nữ từng trải. Cô đã mệt mỏi vì ước muốn, và hy vọng, rồi mất mát. Sau này, nhiều tháng kể từ bây giờ, nhiều năm có lẽ đúng hơn, nhu cầu về sự bầu bạn sẽ hồi phục lại, và cô sẽ mạo hiểm để dính líu với ai đó lần nữa. Tuy vậy, không phải bây giờ. Và không bao giờ là người đàn ông này, người sẽ tiếp tục những mối quan hệ hoàn toàn hời hợt.

“Cám ơn anh.” Lucy nói, quan sát Sam trượt điện thoại trở lại túi quần sau. Cô giơ tay ra trong một cử chỉ xã giao ngượng ngập. “Em sẽ mong được nghe từ anh về căn condo nếu có thể.”

Sam bắt tay cô một cách trang trọng, đôi mắt anh nhảy múa.

Sự ấm áp của bàn tay anh, cách chắc chắn của những ngón tay anh bao quanh bàn tay cô, mang lại cảm giác tuyệt không tả xiết. Đã quá lâu từ khi cô được chạm vào hoặc được nắm giữ  như thế. Lucy kéo dài khoảnh khắc ấy lâu hơn cần thiết một chút, ngay cả khi một cơn sốt màu sắc đáng xấu hổ lan toả từ ngón chân đến tân chân tóc của cô.

Sam nghiên cứu cô, vẻ mặt của anh chuyển thành bí hiểm. Anh sự dụng cái bắt tay để thu ngắn khoảng cách, đầu anh cúi xuống gần hơn. “Về việc lái thử xe đó…” anh thì thầm.

Lucy không thể bắt kịp suy nghĩ của chính mình. Trái tim cô bắt đầu đập dồn dập. Cô nhìn chằm chằm mê mụ vào ánh hoàng hôn đang tan chảy trong màn đêm xanh mát. Sam làm cô kinh ngạc bằng cách tựa cô sát vào vai anh, bàn tay anh lướt qua xương sống cô trong một chuyển động êm dịu. Thân thể họ chạm vào nhau tại nhiều chỗ, sự thúc bách của anh ấm áp và rắn chắc và khiến đầu gối yếu ớt.

Mất phương hướng, Lucy không tạo ra âm thanh nào khi bàn tay anh chuyển đến một bên mặt cô, giữ cô vững vàng khi miệng anh hạ xuống. Anh quá dịu dàng, kéo cô vào trong nụ hôn. Cô mở cho anh theo bản năng, những bản năng lầm lạc đã chiến thắng những điều đúng đắn.

Chỉ trong giây lát, nụ hôn đã lừa cô chìm vào trong ý tưởng rằng cô chẳng còn gì để mất. Điều này thật điên rồ, cô nghĩ, nhưng lưỡi anh đã quấn lấy lưỡi cô rồi, và tay cô đã trượt lên lóng ngóng phía sau cổ anh. Cảm xúc tràn vào bên trong những khoảng trống giữa những nhịp tim của cô.

Sam là người kết thúc nụ hôn. Anh giữ đôi tay quàng quanh Lucy cho đến khi cô có thể giữ được thăng bằng. Hoang mang và yếu đuối, cuối cùng Lucy cũng xoay sở để vùng ra khỏi anh. Cô bước lên những bậc cấp hiên trước.

“Anh sẽ gọi cho em sớm,” Cô nghe anh nói.

Ngừng lại, Lucy liếc nhìn anh qua vai. “Đó không phải một ý tưởng hay,” cô nói lí nhí.

Cả hai người họ đều biết cô không nói đến căn condo.

“Không ai định xô đẩy em vào bất kỳ thứ gì hết,” anh nói. “Em sẽ đòi những cú sút, Lucy.”


Một tràng cười dằn dỗi nho nhỏ buột ra khỏi cô. “Nếu anh phải nói với ai đó rằng họ đòi những cú sút thì họ không thật sự đang đòi những cú sút.” Và cô bước nốt phần còn lại của các bậc cấp mà không nhìn lại.