CHƯƠNG 6.
Sau hai
tháng sống tại Artist’s Point. Lucy đã thu hẹp danh sách các căn hộ tiềm năng,
nhưng căn nào cũng có vấn đề. Căn thì ở giữa nơi đồng không mông quạnh, căn
khác lại quá đắt, căn thì tăm tối đến đáng ngại,… và vân vân… Cô sẽ phải quyết
định sớm, nhưng Justine và Zoe đã khích lệ cô lần lữa nhiều hơn thời gian cô cần.
Thật tuyệt
khi được ở cùng chị em nhà Hoffman. Sự bầu bạn của họ là thuốc giải độc hoàn hảo
cho bầu trời đổ sụp của cô. Bất kỳ lúc nào cô cảm thấy sầu muộn hoặc cô đơn, cô
có thể giữ sự bầu bạn của Zoe trong bếp, hoặc ra ngoài chạy bộ cùng Justine. Gần
như không thể buồn phiền được khi ở quanh Justine, với khuynh hướng đùa cợt
dung tục và năng lượng không giới hạn của cô ấy.
“Tớ đã
kiếm được một anh chàng hoàn hảo cho cậu,” Justine loan báo vào một chiều, khi
cô ấy, Zoe, và Lucy chuẩn bị quán trọ cho sự kiện tổ chức hàng tháng – một bữa
tiệc đọc sách thầm lặng. Điều đó bắt nguồn ý tưởng của Zoe. Người ta có thể
mang những quyển sách ưa thích của họ đến, hoặc chọn từ bộ sưu tập sách tại
quán. Họ sẽ chìm sâu vào trong sofa hoặc ghế tại sảnh chung ở tầng trệt, rượu
vang và phô mai được phục vụ trong lúc họ đọc sách. Thoạt đầu Justine đã chế diễu
ý tưởng đó – “Tại sao người ta lại phải đi đến nơi nào đó để đọc sách trong khi
họ có thể làm việc đó tại nhà ?” – nhưng Zoe vẫn giữ nguyên ý kiến của mình. Và
điều đó hoá ra lại thành công lớn, với những hàng dài hình thành từ cửa trước,
ngay cả khi thời tiết xấu.
“Tớ đã gợi
ý với anh ấy về cậu, Lucy.” Justine tiếp tục, “nhưng Zoe đã không có chàng trai
nào còn lâu hơn. Điều đó giống như một lựa chọn ưu tiên khẩn cấp – Tớ phải phân
định quyền ưu tiên với chuyện đó trong những điều kiện tồi tệ nhất.”
Zoe lắc
đầu khi cô ấy đặt một khay phô mai lên một chiếc tủ ly kiểu cổ lớn trong sảnh
chung. “Tớ không cần quyền ưu tiên khẩn cấp. Cuối cùng rồi tớ cũng sẽ gặp ai đó
thôi, khi đến lúc thích hợp. Tại sao cậu không chỉ để cho điều này xảy ra một
cách tự nhiên nhỉ?”
“Để mọi
thứ xảy ra một cách tự nhiên mất quá nhiều thời gian,” Justine nói. “Và cậu cần
bắt đầu hẹn hò lần nữa đi. Tớ đã có những dấu hiệu.”
“Như là
gì?” Zoe hỏi.
“Thứ nhất,
cậu trải qua quá nhiều thời gian với Byron. Cậu chàng quá là hư hỏng rồi.”
Nhiều thời
gian rảnh của Zoe đã trôi qua trong việc nuông chiều con mèo Ba-Tư, kẻ có một
chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ nhạc ngựa, một bộ sưu tập những chiếc vòng cổ đính đá
thạch anh, và một chiếc giường cho mèo bọc nhung xanh. Byron được tắm và chải
lông thường xuyên, và ăn thức ăn của mèo thiết kế riêng đựng trong chiếc dĩa bằng
sứ.
“Con mèo
đó còn sống sướng hơn cả tớ.” Justine tiếp tục.
“Cậu ta
chắc chắn là có đồ trang sức đẹp hơn.” Lucy nói.
Zoe cau
mày. “Tớ thích sự bầu bạn của con mèo hơn của một người đàn ông.”
Justine
nhìn cô với vẻ giễu cợt. “Cậu có bao giờ hẹn hò với một anh chàng khạc ra một
búi lông không?”
“Không.
Nhưng không giống bọn đàn ông, Byron luôn đúng giờ ăn tối, và không bao giờ
phàn nàn về việc mua sắm của tớ.”
“Bất chấp
nỗi nhu nhược của cậu đối với bọn đàn ông đồng tính,” Justine nói, “Tớ nghĩ cậu
sẽ hết sức hoà hợp với Sam. Anh ấy thích nấu nướng, anh ấy làm rượu nho… Đó là
lẽ tự nhiên.”
Zoe
trông có vẻ ngờ vực. “Đó là Sam Nolan, kẻ siêu lập dị trong trường trung học
ư?”
Lucy
suýt làm rơi chồng sách khi cô nghe tên anh. Hơi lóng ngóng một chút, cô chồng
những quyển sách nặng nề lên bàn café phía trước chiếc ghế sofa bọc vải hoa.
“Anh ấy
đâu có tệ thế.” Justine phản đối.
“Làm ơn
đi. Anh ấy luôn đi loanh quanh chơi đùa với khối Rubik*. Giống y như Gollum*
yêu quý chiếc nhẫn của hắn ta vậy.”
(*Rubik Cube, hay đơn giản
chỉ Rubik, là một loại đồ chơi trí tuệ do kiến trúc sư Ernõ Rubik người Hungary
phát minh vào năm 1974. Rubik tiêu chuẩn là khối lập phương bao gồm nhiều khối
lập phương nhỏ như 3x3x3. Sau này phát triển thành cube 4,5,6,7… Rồi tứ diện,
bát diện, …20 mặt, đến n chiều không gian… - Ct của Sẻ)
(*Gollum : nhân vật quỷ lùn quái dị, khốn khổ xấu xí, bị ám ảnh bởi
chiếc nhẫn huyền thoại trong tác phẩm ‘Chúa tể những chiếc nhẫn’ của JRR
Tolkein. – Ct của Sẻ)
Justine
bắt đầu bật cười. “Chúa ơi, tớ nhớ điều đó”
“Và anh ấy
gầy trơ xương, chúng ta thường phải giữ anh ấy lại trong suốt những cơn gió mạnh.
Anh ấy thật sự phát triển trở thành đáng yêu sao?”
“Anh ấy
phát triển thành nóng bỏng đấy.” Justine nói với vẻ nhấn mạnh.
“Theo
quan điểm của cậu,” Zoe nói. “Nhưng cậu và tớ có những khẩu vị về đàn ông khác
nhau.”
Justine
nhìn cô ấy với vẻ bối rối. “Cậu nghĩ Duane đáng yêu, đúng không?”
Bờ vai mềm
mại của Zoe co lên trong một cái nhún vai thiếu thoải mái. “Tớ không thể nói.
Anh ấy che dấu rất kỹ.”
“Ý cậu
là gì?”
“Tớ
không thể nhìn thấy gương mặt của anh ấy bởi vì tóc mai của anh ấy có kích thước
của cái chảo rán bằng gang của tớ. Và anh ấy có cơ man là hình xăm.”
“Anh ấy
chỉ có ba cái thôi,” Justine phản đối.
“Anh ấy
có quy mô nhiều hơn như thế,” Zoe nói. “Tớ có thể đọc anh ta như đọc Kindle.”
“Chà, tớ
thích những hình xăm. Nhưng hãy để nỗi sợ của cậu nghỉ ngơi đi, Sam không có
cái nào hết. Cũng không đeo khuyên.” Khi Zoe mở miệng, Justine nói thêm, “và
không tóc mai dài.” Cô ấy tạo ra một âm thanh khiêu khích. “Tớ sẽ kiếm một tấm ảnh
để chứng minh.”
“Justine
nói đúng đấy,” Lucy nói với Zoe. “Tớ đã gặp anh ấy, và anh ấy nóng bỏng.”
Ánh mắt
của họ bay đến cô.
“Cậu đã
gặp Sam và không bao giờ đề cập đến điều đó sao?” Justine hỏi.
“Chà, chỉ
có một lần thôi mà, và rất ngắn nữa. Tớ không có ý tưởng nào là các cậu biết
anh ấy.”
“Tớ là bạn
bè keo sơn với Sam.”
“Tại sao
anh ấy chưa từng ghé qua nơi này thế?” Zoe hỏi.
“Sam bận
rộn như điên trong đôi năm qua, từ khi anh ấy bắt đầu với trang trại nho. Anh ấy
có một đội thợ, nhưng anh ấy cũng tự mình làm khá nhiều việc.” Sự chú ý của
Justine quay trở lại Lucy. “Kể với tớ cậu đã gặp anh ấy như thế nào?”
Lucy đặt
những chiếc ly uống rượu vang trên mặt tủ chè khi cô đáp. “Tớ đạp xe ra ngoài,
và tớ kiểu như… dừng lại ít phút. Bọn tớ đã có một cuộc trò chuyện ngắn. Tớ
không nghĩ đó là chuyện lớn lao gì.”
“Justine,
tại sao cậu không hẹn hò với anh ấy?” Zoe hỏi.
“Tớ đã
làm thế thời trung học, sau khi gia đình cậu chuyển đến Everett. Đó là một
trong những mùa hè trôi nhanh vùn vụt đó. Ngay khi trường học bắt đầu, điều đó
có phần tan biến. Sam và tớ đã trở thành bạn bè mãi mãi từ khi đó.” Justine ngừng
lại. “Có một điều về Sam, anh ấy không phải là chàng trai gắn kết lâu dài. Anh ấy
không tìm kiếm sự nghiêm túc với bất kỳ ai. Anh ấy có một tâm hồn tự do. Rất rõ
ràng về việc không bao giờ muốn kết hôn.” Một khoảng dừng mang tính chiến lược.
“Cứ hỏi Denise Rausman xem.”
Lucy nhận
ra tên của một phóng viên truyền hình tóc vàng đẹp đến choáng váng, người vừa mới
được bình chọn là cô nàng truyền thông quyến rũ nhất Seattle. “Anh ấy đã hẹn hò
với cô ấy sao?”
“Phải,
cô ấy có một nhà nghỉ mát gần Roche Harbor, cô ấy và Sam âm thầm hò hẹn trong gần
một năm. Cô ta điên cuồng vì anh ấy. Nhưng cô ta không thể khiến anh ấy cam kết,
và cuối cùng cô ta từ bỏ. Và sau đó có Laura Delfrancia.”
“Cô ta
là ai?” Zoe hỏi.
“Người đứng
đầu Pacific Mountain Capital… Cô ta đầu tư vào tất cả các công ty mới lên sàn về
lĩnh vực hi-tech và năng lượng sạch. Cô ấy nổi trội và xốc vác, và cô ấy cũng
không thuyết phục được Sam nghiêm túc với cô ấy.”
“Thật khó
để hình dung phụ nữ theo đuổi Sam Nolan,” Zoe nói. “Anh ấy có hàng lô lốc thứ lập
dị cần vượt qua.”
“Để bênh
vực cho những kẻ lập dị,” Justine nói, “Họ rất tuyệt trên giường. Họ tưởng tượng
quá nhiều, vì thế họ thực sự sáng tạo. Và họ yêu việc chời đùa với những đồ
dùng.” Khi hai người kia bắt đầu bật cười, Justine trao cho họ những ly rượu
vang. “Đây. Bất cứ điều gì khác cậu có thể nói về Sam, anh ấy làm ra thứ rượu
vang kỳ diệu.”
“Thứ này
là của anh ấy sao?” Lucy hỏi, lắc nhẹ thứ rượu nho màu ngọc hồng lựu lộng lẫy
trong ly của cô.
“Nó được
gọi là ‘Keelhaul’” Justine nói. “Một loại vang Shiraz-Cab*.”
(*Shiraz hay Syrah và Cabernet
Sauvignon là 2 trong 8 giống nho nổi tiếng để SX vang đỏ. 6 thứ kia là Merlot,
Malbec, Pinot Noir, Zinfandel, Sangiovese, Barbera – Ct của Sẻ)
Lucy nhấp
một hớp. Rượu vang êm dịu đến kinh ngạc, hương vị trái cây mạnh mẽ nhưng mượt
mà, dư vị thấp thoáng hương café mocha. “Thứ này ngon tuyệt,” Cô nói. “Có vẻ
đáng hẹn hò với anh ấy để kiếm một chai vang này miễn phí đấy nhỉ.”
“Cậu có
cho Sam số điện thoại của cậu không?” Justine hỏi.
Lucy lắc
đầu. “Kevin vừa bỏ tớ mà.”
“Không vấn
đề gì. Tớ sẽ sắp đặt cậu với Sam ngay. Miễn là Zoe không phản đối.”
“Không.”
Zoe nói dứt khoát. “Tớ không hứng thú.”
Justine
bật ra một tràng cười muốn phát cáu. “Mất mát của cậu, lợi ích cho Lucy.”
“Tớ cũng
không hứng thú,” Lucy nói. “Chỉ mới hai tháng từ khi tớ đổ vỡ. Và theo luật thì
tớ phải đợi chính xác phân nửa thời gian của mối quan hệ… điều đó đối với tớ sẽ
là một năm.”
“Đó
không phải luật,” Justine la lên. “Cậu chỉ phải đợi một tháng cho mỗi năm của mối
quan hệ thôi.”
“Tớ nghĩ
tất cả những luật lệ này thật lố bịch,” Zoe nói. “Lucy, cậu nên để cho bản năng
hướng dẫn cậu. Cậu sẽ biết khi nào cậu thật sự sẵn sàng.”
“Tớ
không tin tưởng bản năng của tớ khi dính líu đến đàn ông,” Lucy nói. “Tớ thích
đoạn văn tớ đọc ngày xưa nói về sự suy tàn của cư dân đom đóm. Một trong những
lý do khiến chúng biến mất là bởi vì thứ ánh sáng nhân tạo hiện đại. Những con
đom đóm không thể tìm được dấu hiệu của bạn đời, vì chúng bị xao lãng quá độ bởi
những ngọn đèn hiên, đèn đường, những bảng quảng cáo rực rỡ…”
“Những
sinh vật đáng thương,” Zoe nói.
“Chính
xác,” Lucy nói. “Giống như những con đom đóm, cậu nghĩ cậu tìm thấy bạn đời
hoàn hảo và cậu đến với anh ấy, chớp mắt nhanh điệu đà như cậu có thể, và rồi cậu
phát hiện ra anh ta là một cái hộp quẹt Bic. Cậu chỉ không thể đương đầu với
chuyện đó thêm lần nữa được.”
Justine
lắc đầu chầm chậm khi cô ấy nhìn vào hai người họ. “Cuộc đời là một bữa tiệc lớn,
và hai người các cậu đang thơ thẩn loanh quanh với chứng khó tiêu kinh niên.”
***
Sau khi
phụ giúp chị em nhà Hoffman sắp đặt chuẩn bị cho buổi hội họp, Lucy đi về
phòng. Ngồi bắt chéo chân trên giường cùng chiếc laptop, cô kiểm tra e-mail, và
tìm thấy tin nhắn từ một giáo sư và cũng là một cố vấn thông thái trước đây, Tiến
sĩ Alan Spellman. Ông hiện được bổ nhiệm như một coordinator (nhà điều phối) về thủ công mỹ nghệ tại Trung Tâm Nghệ Thuật Mitchell nổi
tiếng thế giới tại New-York.
Lucy thân mến,
Có nhớ chương trình Artist in Residence (Nghệ nhân địa phương) mà tôi đã đề cập
đến trong lần nói chuyện gần đây nhất của chúng ta không? Trọn một năm, thanh
toán mọi phí tổn, làm việc với các nghệ nhân vòng quanh thế giới. Cô sẽ hoàn hảo
cho việc đó. Tôi tin cô có một thiên hướng vô song về thuỷ tinh, chẳng hạn như
tính chiết trung, trong khi quá nhiều những nghệ nhân hiện đại bỏ qua khả năng
không thực tế của nó. Khoản trợ cấp này sẽ trao cho cô sự tự do để trải nghiệm
theo những cách sẽ rất khó khăn – nếu không phải là bất khả thi – đối với cô
trong hoàn cảnh hiện tại. Hãy cho tôi biết nếu cô quyết định tham gia. Đơn đăng
ký đã đính kèm. Tôi đã đặt vào đó một lời giới thiệu dành cô rồi, và chúng bị
kích động về cơ hội khiến cho điều đó xảy ra.
Tốt lành.
Alan Spellman.
Cơ hội cả
đời chỉ có một lần – một năm ở New York để nghiên cứu và trải nghiệm với thuỷ
tinh.
Nhấp vào
đường dẫn bên dưới bức e-mail, Lucy liếc qua những yêu cầu đăng ký – Một đề xuất
dài một trang, một bì thư, và hai mươi hình ảnh dạng kỹ thuật số về tác phẩm của
cô. Trong một khoảnh khắc trêu ngươi, cô cho phép bản thân nghĩ về điều đó.
Một nơi ở
mới… một khởi đầu mới.
Nhưng khả
năng vượt qua tất cả các ứng viên khác để được chọn quá đỗi mong manh, đến mức
cô băn khoăn tại sao cô còn thấy phiền lòng.
Mình là
ai kia chứ, nghĩ rằng mình có cơ hội với điều này ư? Cô tự hỏi bản thân.
Nhưng
sau đó một ý nghĩ khác chợt nảy ra trong cô… Mình là ai vậy kìa, ít ra cũng phải
thử xem sao chứ?