Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

Rainshadow 5


CHƯƠNG 5.



Thật kiệt sức trước những nỗ lực mà trí óc bạn trải qua sau một đổ vỡ. Những sự kiện quá khứ được khơi dậy và mổ xẻ, những cuộc chuyện trò được xem xét lại. Những manh mối nối gót theo nhau giống như đám vớ lấy khỏi máy sấy khô. Sau tất cả những nỗ lực đó, điều kinh ngạc không phải là việc bạn bị đổ vỡ, điều kinh ngạc là bạn đã không lưu tâm đến tất cả các dấu hiệu.

“Phần lớn người ta không có thời gian đặt mọi thứ đúng nơi đúng chỗ ngay khoảnh khắc điều đó xảy đến với họ,” Justine nói. “Phần lớn chúng ta quá bận rộn để nhớ cuộc hẹn với nha sĩ và cố đến chỗ làm đúng giờ, và nhớ phải dọn dẹp hồ cá trước khi nó khiến những cái đuôi mục ruỗng.”

“Tớ không thể tin Kevin nói dối tớ dễ dàng như thế,” Lucy nói. “Tớ đã nghĩ tớ biết anh ta quá rõ, nhưng hoá ra là tớ chẳng biết gì hết.”

“Đó là cách mà sự phản bội vận hành. Người ta không thể làm tổn thương bạn trừ phi họ có được sự tin tưởng của bạn trước.”

“Tớ không nghĩ mục tiêu là tổn thương tớ,” Lucy nói. “Nhưng ở nơi nào đó dọc theo ranh giới cảm xúc của Kevin đối với tớ đã thay đổi, và tớ đã không nhận ra. Có lẽ anh ta quả thật đã ngã vào tình yêu với Alice, và chỉ đơn giản là như thế thôi.”

“Đáng ngờ lắm.” Justine nói. “Tớ nghĩ Kevin sử dụng Alice như một cách để thoát khỏi mối quan hệ với cậu, và bây giờ hắn ta mắc kẹt với con bé.”

“Cho dù đó là sự thật, tớ cần hiểu tại sao anh ta lại trở nên không yêu tớ nữa.”

“Những gì cậu cần là có bạn trai mới.”

Lucy lắc đầu. “Tớ sẽ tránh xa đàn ông cho đến khi tớ có thể đoán ra tại sao tớ cứ liên tục kết thúc với người không đúng.”

Nhưng bạn bè cô chẳng thèm để tâm. “Tớ biết một vài anh chàng rất tuyệt. Tớ có thể sắp đặt cậu với ai đó.” Justine tham gia gần như mọi kiểu nhóm hoặc câu lạc bộ ở Friday Harbor. Cô ấy làm tình nguyện cho những cuộc đua xe và những cuộc chạy vì từ thiện, và tài trợ một lớp học tự phòng vệ cho phụ nữ địa phương. Mặc dù những dính líu của Justine với đám đàn ông thường chẳng kéo dài hơn gì so với một cuộc khám xét của nhân viên  TSA*, cô ấy có biệt tài trong việc nối kết bạn bè với những chàng trai mà cô ấy đã hò hẹn.

(*TSA: Transportation Security Administration : cục an ninh vận tải trực thuộc bộ Nội An Hoa Kỳ, chịu trách nhiệm về an toàn hàng không và vận tải du lịch)

“Dĩ nhiên,” Justine nói với vẻ đăm chiêu, “có lẽ cậu phải hạ thấp tiêu chuẩn của cậu xuống một chút.”

“Tiêu chuẩn của tớ không cao để bắt đầu cùng,” Lucy nói. “Tất cả những gì tớ muốn là một người đàn ông quan tâm đến bản thân nhưng không phải là kẻ tự yêu mình… người làm việc nhưng không bị ám ảnh bởi công việc, và tự tin chứ không phải ngạo mạn… và không còn sống chung với cha mẹ khi anh ta đã ba mươi, và không mong đợi rằng việc đưa tớ đến một bữa tối lãng mạn tại một nhà hàng địa phương trong lần hẹn đầu tiên sẽ dẫn thẳng đến việc cởi quần áo tớ. Những điều đó không có gì quá đáng đấy chứ?”

“Phải,” Justine nói. “Nhưng nếu như cậu có thể bỏ qua việc giặt giũ trong danh sách phẩm chất, cậu có thể tìm thấy một anh chàng khá tươm. Chẳng hạn như Duane.”

Cô ấy vừa nhắc đến bạn trại hiện thời của mình, một tay mê mô-tô mặc đồ da và cưỡi một con Harley Shovehead đời 81.

“Tớ có kể với cậu là tớ đang làm vài công việc cho Hog Heaven không?” Lucy hỏi. Đó là nhà thờ của nhóm mê mô-tô mà Duane tham dự.

“Không, cậu không kể điều đó.”

“Họ đã đặt tớ thay thế ô cửa sổ lớn đặt ở phía sau thánh đường. Tớ định sử dụng vài gợi ý từ giáo đoàn. Phần nằm ngang của thánh giá sẽ được tạo tác với những chiếc tay lái xe mô-tô cách điệu.”

“Quá tuyệt,” Justine nói. “Tớ không tin họ có đủ khả năng thuê cậu.”

“Họ không thể,” Lucy thú nhận với một nụ cười toe toét. “Nhưng họ là những chàng trai tuyệt vời, tớ không thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Vì thế về mặt cơ bản, tớ và họ có một thoả thuận trao đổi. Tớ lắp kính tạo tác cho họ, và trong tương lai, bất cứ khi nào tớ cần một ân huệ, tớ có thể gọi cho họ.”


***

Sau khi Lucy chuyển ra khỏi ngôi nhà cô đã ở cùng Kevin để chuyển vào một phòng của Artist’s Point, cô làm việc trong xưởng chế tạo của cô gần hai ngày. Cô chỉ ló mặt về phòng để lấy vài giờ ngủ, và quay trở lại xưởng trước lúc rạng đông. Khi ô cửa sổ nhà nguyện của dân mô-tô hình thành, Lucy thậm chí còn cảm thấy gắn kết với công việc của cô sâu sắc hơn thường lệ.

Ngôi nguyện đường được góp nhặt trên những thứ trước đây là một rạp chiếu phim cũ kỹ. Cơ ngơi nhỏ và thiếu cửa sổ ngoại trừ tấm kính màu mới được lắp gần đây tại trung tâm của bức tường phía trước, nơi một màn hình chiếu phim từng ở. Toàn bộ cơ ngơi không thể nhiều hơn hai mươi foot chiều rộng, với những hàng ghế sáu chỗ ngồi trên mỗi cạnh của lối đi chính giữa. “Chúng ta đang hướng tới thiên đường,” người mục sư đã nói với cô, “bởi vì địa ngục sẽ không có được chúng ta.” Lucy biết chính xác cần phải thiết kế ô cửa sổ sau những lời đó như thế nào.

Cô kết hợp chì truyền thống đã trở thành phương pháp – ghép những mảnh kính trong một khung tranh bằng kim loại được hàn lại – với kỹ thuật ép keo hiện đại tại một vài khu vực có những tấm kính sặc sỡ nhấp nháy với lớp kính bên dưới. Điều đó làm cho ô cửa sổ như có chiều sâu và lớn hơn một cách vượt trội. Sau khi trải một lớp chất làm bóng vào trong những khoảng trống giữa chì và kính, Lucy hàn một mạng lưới những thanh gia cường vào ô cửa sổ.

Sửa sang dự án khoảng hai lần trong buổi sáng, cô bước lùi khỏi bàn làm việc. Cô cảm nhận một cơn rùng mình hài lòng khi cô nhìn vào ô cửa sổ. Nó trở thành chính xác theo cách cô đã hình dung – tôn kính và đẹp đẽ, một chút quanh co. Giống chính xác như giáo đoàn nguyện đường của dân mô-tô.

Thật là tuyệt khi làm ra thứ gì đó có ích, và tập trung vào thứ gì đó khác hơn là vấn đề của riêng cô. Thuỷ tinh của cô không bao giờ bỏ rơi cô, cô nghĩ, lướt đầu ngón ta trên tấm kính trong mờ lấp lánh.

***

Lucy trì hoãn việc gọi báo cho cha mẹ về việc đổ vỡ của cô với Kevin. Không chỉ vì cô cần thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra và những gì nên làm kế tiếp, mà còn vì cô chắc chắn rằng, vào lúc này, Alice hẳn đã gọi cho họ rồi, và xoay chuyển tình huống theo chiều hướng có lợi cho cô ta. Và Lucy không định lãng phí cảm xúc và năng lượng cho một cuộc chiến vô ích. Cha mẹ cô sẽ đứng về phía của Alice, và Lucy sẽ được mong đợi phải ngậm chặt miệng và chìm vào trong phông nền.

Gia đình Marinn đã chuyển đến một căn condo gần Cal Tech*, nơi Phillip đang giảng dạy bán thời gian. Họ bay đến Seattle mỗi hai đến ba tháng để thăm con gái cũng như duy trì sự tiếp xúc với bạn bè và các đồng nghiệp. Lần ghé thắm gần nhất, họ đã không hài lòng khi biết được rằng tấm chi phiếu sinh nhật hào phóng mà họ tặng cho Lucy đã được tiêu toàn bộ vào chiếc Jet Ski* cho Kevin.

*Cal Tech : California Technology Institude : Học viện công nghệ California – Ct của Sẻ.
*Jet Ski : thương hiệu một loại mô tô nước cá nhân của hãng Kawasaki – Ct của Sẻ

“Mẹ đã hy vọng con sẽ mua thứ gì đó xinh đẹp cho bản thân,” mẹ cô đã khiển trách nhẹ nhàng trong sự riêng tư. “Hoặc đem xe đi sửa chữa và sơn mới. Thứ gì đó vì lợi ích của con.”

“Có ích với con khi Kevin hạnh phúc.”

“Sau khi con nhận tấm chi phiếu đó, anh ta đã đề cập đến việc muốn một chiếc Jet Ski sớm như thế nào?”

Nhức nhối bởi câu hỏi, Lucy đã trả lời lơ đãng, “Ồ, anh ấy không đề cập điều đó. Con mới là người đề xuất ra ý tưởng.”

Dĩ nhiên điều đó không phải sự thật, và dù sao thì mẹ cô cũng chẳng tin. Nhưng chúng làm phiền Lucy khi nhận ra rằng cha mẹ không thích bạn trai của cô. Bây giờ cô tự hỏi họ sẽ làm gì với việc anh ta vứt bỏ cô con gái này và chiếu cố đến cô con gái khác của họ. Nếu đó là những gì Alice muốn, nếu điều đó làm cho con bé hạnh phúc, Lucy ngờ rằng họ sẽ tìm ra một cách để sống cùng với chúng.

Tuy vậy, khi mẹ cô gọi từ Pasadena, phản ứng của bà khác với những gì Lucy đã tiên đoán.

“Mẹ vừa nói chuyện với Alice. Nó kể với mẹ về những gì đã xảy ra. Mẹ không thể tin được điều đó.”

“Thoạt đầu con cũng không.” Lucy nói. “Rồi khi Kevin yêu cầu con chuyển đi, con mới bắt đầu tin.”

“Có bất kỳ dấu hiệu nào không? Có có ý tưởng nào về những gì đang xảy ra không?”

“Không, con chẳng hề có manh mối nào.”

“Alice nói con và Kevin đã có nhiều vấn đề.”

“Có vẻ thế,” Lucy nói, “Vấn đề mà bọn con có là Alice.”

“Mẹ đã bảo Alice rằng cha và mẹ hết sức thất vọng với nó, và rằng cha mẹ không thể ủng hộ cho loại hành vi như thế. Vì lợi ích của chính nó.”

“Thật ư?” Lucy hỏi sau một thoáng.

“Tại sao nghe con có vẻ ngạc nhiên thế?”

Lucy bật ra một tiếng cười bối rối. “Mẹ à, trong toàn bộ cuộc đời mình, con chưa từng nhớ đã nghe thấy mẹ hay ba nói rằng ba mẹ thất vọng với bất kỳ điều gì Alice đã làm. Con đã nghĩ mẹ và ba sẽ yêu cầu con chấp thuận mối quan hệ của Alice với Kevin và chỉ vượt qua điều đó.”

“Con đã sống với người đàn ông đó trong hai năm. Mẹ không biết bằng cách nào con có thể ‘chỉ vượt qua’ thôi.” Một khoảng lặng khá lâu. “Mẹ không thể hình dung làm sao con có được ý tưởng là cha con và mẹ có thể phê chuẩn cho hành động của Alice.”

Mẹ cô nghe có vẻ thật sự hoang mang đến nỗi Lucy không thể nén được tiếng cười hoài nghi. “Mẹ luôn phê chuẩn bất kỳ điều gì Alice muốn làm, dù đúng hay sai.”

Mẹ cô im lặng một lúc. Cuối cùng bà nói, “Mẹ thừa nhận, mẹ đã luôn có khuynh hướng quá nuông chiều em gái con. Con bé luôn cần nhiều sự giúp đỡ hơn con, Lucy. Con bé không bao giờ có được năng lực như con. Và nó không bao giờ còn như cũ sau trận viêm màng não. Tâm trạng thất thường và suy nhược…”

“Những điều đó cũng có thể xảy ra khi trở nên sa đoạ hư hỏng.”

“Lucy” Giọng của mẹ cô mang vẻ quở trách.

“Đó cũng là lỗi của con,” Lucy nói. “Con cũng đã nhường nhịn Alice nhiều như mọi người. Tất cả chúng ta đều đối xử với nó giống như nó là một đứa trẻ cần bảo bọc. Không phải con đang loại trừ khả năng nó phải chịu những di chứng kéo dài từ chứng viêm màng não. Chỉ là… một vài thời điểm, Alive phải chịu trách nhiệm cho những hành vi của nó.”

“Con có muốn ghé thăm California không? Đi xa một đôi ngày nhé? Cha và mẹ sẽ mua vé cho con.”

Lucy mỉm cười trước nỗ lực hiển nhiên để đổi hướng cuộc trò chuyện. “Cám ơn. Điều đó thật sự ngọt ngào đối với con. Nhưng tất cả những gì con sẽ làm là ngồi loanh quanh đâu đó và rầu rĩ mà thôi. Con nghĩ tốt hơn con nên ở lại đây và tiếp tục bận rộn.”

“Con có cần điều gì không?”

“Không, con ổn. Con làm điều đó ngày này qua ngày khác rồi mà. Con nghĩ phần gay go là sẽ phải đụng mặt với Kevin và Alice – Con vẫn không chắc con sẽ xoay sở với điều đó như thế nào.”

“Hy vọng là Kevin sẽ đủ khuôn phép để trải qua thời gian với con bé ở Seattle, hơn là khăng khăng để con bé thăm viếng anh ta tại đảo.”

Lucy chớp mắt bối rối. “Cả hai người họ đều đang ở đây, mẹ à.”

“Ý con là gì?”

“Alice không kể với mẹ sao? Nó đã chuyển đến ở cùng với Kevin.”

“Không, con bé…” mẹ cô ngừng ngang. “Chúa lòng lành. Vào trong ngôi nhà mà con đã chia sẻ cùng với anh ta sao?”

“Phải.”

“Alice đã làm gì với căn hộ ở Seattle?”

“Con không biết,” Lucy nói sẵng. “Có lẽ nó sẽ cho con thuê lại chăng.”

“Lucy, điều đó không vui chút nào.”

“Rất tiếc, Đó chỉ là… Alice đã bước vào trong cuộc sống của con như thể đó chỉ là một đôi giày cũ. Và điều điên rồ là, con bé dường như không hề cảm thấy có lỗi. Con thật sự nghĩ nó cảm thấy được cho quyền đối với bạn trai của con. Như thể con phải trao anh ta đi chỉ vì con bé muốn anh ta.”

“Đó là lỗi của mẹ. Cách mẹ nuôi dưỡng nó…”

“Đợi đã,” Lucy nói, gay gắt hơn cô dự định. Cô hít một hơi thở rời rạc và dịu giọng lại. “Chỉ một lần thôi, Mẹ à, làm ơn đi, có thể có gì đó là lỗi của nó không? Có thể chúng ta chỉ cần đồng ý rằng Alice đã làm sai, và không tìm ra hàng tá cách để biện minh cho điều đó không? Bởi vì mỗi lần con nghĩ đến việc ngủ nghê của con bé tại nhà con, trong giường của con, cùng bạn trai của con, con thật sự cảm thấy muốn đổ lỗi cho nó.”

“Nhưng Lucy… cho dù còn quá sớm để khêu gợi lên điều này… con bé là em gái con. Và ngày nào đó khi con bé tìm đến con cùng với một lời tạ lỗi thành tâm, mẹ hy vọng rằng con sẽ tha thứ cho nó. Vì gia đình vẫn là gia đình.”

“Quả là quá sớm để khơi gợi lên điều đó. Nghe này, Mẹ, con… phải đi.” Lucy biết mẹ cô chỉ đang cố giúp đỡ. Nhưng đây không phải kiểu trò chuyện có thể trôi qua tốt đẹp với họ. Họ có thể nói về những thứ hời hợt, nhưng bất cứ khi nào họ mạo hiểm tiến xa hơn, mẹ cô dường như buộc phải nói bà đã nghĩ và cảm thấy như thế nào. Như một kết quả, Lucy thường tâm sự những chi tiết cá nhân về mối quan hệ của cô với bạn bè hơn là với gia đình.

“Mẹ biết con nghĩ mẹ không hiểu cảm giác của con ra sao, Lucy,” mẹ cô nói, “nhưng mẹ có hiểu.”

“Mẹ hiểu sao?” Khi Lucy đợi mẹ cô tiếp tục, ánh mắt cô đậu lại trên bức tranh ‘The Dance of Life’* của Munch. Bức tranh vẽ vài cặp đôi đang khiêu vũ trong một đêm hè. Nhưng có hai người phụ nữ đứng cô đơn trong tranh. Người đứng bên trái mặc đồ trắng, trông có vẻ ngây thơ và đầy hy vọng. Người phụ nữ già hơn đứng bên phải, mặc đồ màu đen, những góc cạnh không nhân nhượng trên thân thể bà chuyển tải nỗi cay đắng về một chuyện yêu đương đã trở thành sai trái.














(* The Dance of Life của Edvard Munch vẽ năm 1899 – Ct của Sẻ)

“Trước khi mẹ kết hôn,” mẹ cô nói, “mẹ có dính líu với một người đàn ông - mẹ đã yêu ông ấy rất nhiều – và một ngày, ông ta loan báo với mẹ rằng ông ta đang yêu người bạn thân nhất của mẹ.”

Mẹ cô chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ điều gì kiểu như thế với cô trước đây. Lucy túm chặt chiếc điện thoại, không thể tạo ra nổi một âm thanh nào.

“Điều đó còn vượt xa hơn cả sự đau đớn. Mẹ đã… chà, mẹ cho rằng con sẽ gọi đó là suy nhược thần kinh. Mẹ không bao giờ quên được cảm giác không thể ra khỏi giường. Cảm thấy như thể linh hồn con đã trở nên quá nặng để con có thể di chuyển.”

“Con rất tiếc,” Lucy nói với giọng chết lặng. “Thật khó để nghĩ mẹ đã trải qua một chuyện như thế. Nó hẳn phải đáng sợ lắm.”

“Phần khó khăn nhất là mẹ mất bạn trai và bạn thân nhất cùng một lúc. Mẹ nghĩ cả hai bọn họ phải ân hận về nỗi đau mà họ đã gây ra cho mẹ, nhưng họ yêu nhau nhiều đến nỗi chẳng điều gì khác là quan trọng. Họ đã cưới nhau. Sau đó người bạn ấy đã cầu xin sự tha thứ của mẹ, và mẹ đã trao nó cho bà ấy.”

“Ý mẹ là gì?” Lucy không thể kềm được phải hỏi.

Điều đó gợi lên được một tiếng cười buồn bã. “Mẹ đã nói những lời đó. Đó là điều tốt nhất mà mẹ có thể xoay sở được. Và mẹ thấy vui khi làm được, bởi vì khoảng một năm sau ngày cưới, bà ấy chết vì chứng Lou Gehrig.”

(*Lou Gehrig’s : hoặc bệnh Charcot, bệnh teo cơ xơ cứng ALS, nguyên nhân do di truyền, một khiếm khuyết trên nhiễm sắc thể 21, không có thuốc chữa. Thường bắt đầu với các triệu chứng yếu cơ, teo cơ, co cứng cơ, sau đó là rối loạn các chức năng vận động, cảm xúc, trí nhớ, và thường chết do suy hô hấp. – Ct của Sẻ)

“Còn về ngườì đàn ông? Mẹ có bao giờ gặp lại ông ấy không?”

“Con có thể nói điều đó.” Giọng mẹ cô trở nên khô khan nhẹ “Mẹ thậm chí còn cưới ông ấy nữa cơ, và bọn mẹ có hai cô con gái.”

Đôi mắt của Lucy mở rộng trước tiết lộ. Cô không bao giờ biết cha cô đã từng kết hôn trước đây. Rằng ông ấy đã yêu và mất một người phụ nữ khác. Đó có phải là lý do cho sự cách biệt vĩnh cửu của ông ấy không nhỉ?

Quá nhiều bí mật, quá nhiều sự che dấu trong lịch sử một gia đình. Sâu thẳm trong trái tim của hai đấng sinh thành.

“Tại sao bây giờ mẹ lại kể với con?” Cuối cùng cô xoay sở hỏi.

“Mẹ cưới Phillip bởi vì mẹ vẫn còn yêu ông ấy, mặc dầu mẹ biết ông ấy không quan tâm mẹ theo cách tương tự. Ông ấy trở lại với mẹ bởi vì ông ấy đau buồn, và cô đơn, và ông ấy cần ai đó. Nhưng điều đó không tương tự như việc được yêu thương.”

“Ông ấy đã yêu mẹ.” Lucy phản đối.

“Theo cách của ông ấy. Và đó là một cuộc hôn nhân tốt. Nhưng mẹ luôn phải sống với nhận thức rằng mẹ là lựa chọn thứ hai. Và mẹ không bao giờ muốn điều đó cho con. Mẹ muốn con tìm thấy một người đàn ông nghĩ rằng con là vầng dương và ánh trăng.”

“Con không nghĩ chàng trai đó có ở ngoài kia.”


“Anh ta có. Và Lucy, cho dù con đã nói ‘vâng’ với người đàn ông không đúng, mẹ hy vọng điều đó không khiến con từ chối người đàn ông thích hợp.”