Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2015

Rainshadow 4


CHƯƠNG 4.



Khi cơn mưa tệ hơn, Lucy hướng đến nơi cô luôn đến khi không chắc phải đi đâu. Những người bạn của cô, Justine và Zoe Hoffman điều hành một quán trọ có phục vụ điểm tâm tại Friday Harbor, chỉ hai phút đi bộ từ nhà chờ phà của bến cảng. Quán trọ có tên Artist’s Point (Đỉnh Nghệ Sĩ), là một toà biệt thự chuyển đổi công năng với những hàng hiên rộng và những ô cửa sổ đẹp như tranh với những quang cảnh về chỏm núi hình vương miện của đỉnh Mount Baker* phía xa xa.

(*Mount Baker còn được gọi là Koma Kulshan là một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động phủ băng của rặng Cascades ở bang Washington. Đây là ngọn núi cao thứ ba ở bang này và là được xếp là một trong những núi có khối lượng băng lớn nhất thế giới. Ghi chép đầu tiên về ngọn núi là từ nhà thám hiểm Tây Ban Nha: Gonzalo Lopez de Haro 1790, sau đó được George Vancouver đặt theo tên của trung uý Joseph Baker của HMS Discovery, người đã thám hiểm ngọn núi vào tháng 4 năm 1792. – Ct của Sẻ dựa theo Wikipedia)

Dù Justine và Zoe là chị em họ, họ không có chút nào giống nhau. Justine mảnh dẻ và dẻo dai như vận động viên thể thao, loại người thích thử thách bản thân xem liệu cô ấy có thể đạp xe, chạy bộ, bơi xa thế nào. Ngay cả khi cô ấy ngồi yên lặng, cô ấy vẫn tạo ra ấn tượng là đang chuyển động. Cô ấy không thể bẽn lẽn hay thiếu trung thực, và cô tiếp cận cuộc đời với một kiểu ngoan cường hồ hởi mà một số người sẽ cảm thấy khá khó chịu. Khi đương đầu với một vấn đề, Justine không thích chờ đợi, cô chọn hành động, đôi khi trước cả khi cô suy nghĩ thấu đáo.

Zoe, ngược lại, cân nhắc những quyết định chính xác y như đo lường các thành phần mà cô sử dụng trong các công thức nấu nướng. Cô ấy không yêu thích gì hơn được la cà tại những khu chợ mở hoặc những gian hàng nông sản, lựa chọn những loại cây trái và rau xanh nuôi trồng hữu cơ tuyệt hảo nhất, mua những vại mứt việt quất, mật ong làm từ hoa lavender, những hũ bơ tươi từ cơ sở chế biến sữa trên đảo. Mặc dù có bằng cấp về nghề đầu bếp, cô ấy cũng dựa vào bản năng nữa. Zoe yêu những quyển sách bìa cứng và những phim cổ điển, và những bức thư viết bằng tay. Cô sưu tập những chiếc trâm cài áo xưa cũ và ghim chúng trên một hình nhân của thợ may kiểu cổ đặt trong phòng ngủ.

Sau khi Zoe kết hôn và ly dị một năm sau đó, cô đã đồng ý giúp Justine điều hành quán trọ. Zoe luôn làm việc trong các nhà hàng và hiệu bánh, và dù cô ấy diễu cợt trước ý tưởng bắt đầu một quán café của riêng mình, cô ấy không muốn gánh vác việc quản lý và kế toán. Làm việc Justine là một giải pháp tuyệt hảo.

“Tớ thích khía cạnh kinh doanh của nó,” Justine đã kể với Lucy, “Tớ không thấy phiền phải dọn dẹp, và tớ thậm chí còn có thể sửa chữa ống nước, nhưng tớ không thể nấu nướng để cứu cuộc đời tớ. Và Zoe là một nữ thần nội trợ.”

Đó là sự thật. Zoe thích ở trong bếp, nơi cô ấy biến hoá những sự pha chế không chút nỗ lực như là bánh Muffin chuối trang điểm lớp mặt bằng những hạt sương mascarpone* thay tuyết, hoặc bánh bông lan hương café và quế được nướng bằng khuôn sắt với vỏ bánh tan chảy trong mật đường nâu. Vào những buổi chiều, Zoe đặt những khay café và đồ ngọt trong khu vực sảnh chung. Những chiếc dĩa sắp thành hàng chồng chất bánh cookie bí ngô, sandwiched với kem phô mai, bánh chocolate hạnh nhân nặng y như  những cục chặn giấy, bánh tạc nhồi đầy bằng trái cây bọc đường sáng lóng lánh.
(*Mascarpone : một loại pho mát truyền thống của vùng tây nam Milan – Italia, được chế biến từ cream sữa tươi đông tụ bằng nước chanh ép hoặc acid citric, acid tartaric, hiện là thành phần chính của món Tiramisu tráng miệng nổi tiếng của Ý hiện nay. – Ct của Sẻ.)

Zoe đã được theo đuổi bởi rất nhiều các chàng trai, nhưng cho đến bây giờ cô ấy từ chối tất cả. Cô ấy vẫn chưa vượt qua được nỗi bất hạnh trong hôn nhân của mình. Trước nỗi thất vọng của Zoe, cô ấy là người duy nhất sửng sốt khi phát giác ra chồng cô, Chris, là người đồng tính.

“Mọi người đều biết,” Justine nói huỵch toẹt với cô ấy. “Tớ đã bảo cậu trước khi cậu cưới hắn ta, nhưng cậu đâu có chịu nghe.”

“Với tớ, trông Chris không có vẻ đồng tính.”

“Thế còn về nỗi ám ảnh của hắn ta với Sarah Jessica Parker thì sao?”

“Đám con trai thích Sarah Jessica Parker mà.” Zoe nói một cách phòng thủ.

“Phải, nhưng có bao nhiêu đứa trong số đó sử dụng Dawn* của Sarah Jessica Parker như là một loại nước thơm sau cạo câu?”

(Sarah Jessica Parker : một hãng SX nước hoa của Mỹ. Dawn là tên của một loại nước hoa buổi sáng dùng cho phụ nữ. – Ct của Sẻ)

“Nó có mùi citrus*.” Zoe nói.

(*Citrus : loại trái cây có múi như cam, quýt, bưởi… nói chung – Ct của Sẻ)

“Và có nhớ khi hắn ta đưa cậu đến Aspen trượt tuyết không?”

“Bọn con trai đi trượt tuyết ở Aspen.”

“Trong tuần lễ trượt tuyết của dân đồng tính ư?” Justine vẫn khăng khăng, Zoe phải thừa nhận đó có lẽ là một bằng chứng.

“Và có nhớ cái cách Chris luôn nói ‘ai cũng có một chút đồng tính trong người’ không?”

“Tớ đã nghĩ anh ấy rất sành điệu.”

“Anh ta đồng tính thì có, Zoe. Cậu nghĩ có bất kỳ gã trai đàng hoàng nào lại nói những điều như thế không?”

Thật không may, cha Zoe chống đối ly hôn vì bất kỳ lý do nào. Ông ấy khăng khăng rằng mọi thứ sẽ đâu vào đấy nếu họ được tư vấn, thậm chí ông ấy còn gợi ý rằng, Zoe nên làm nhiều hơn để giữ Chris hứng thú. Và gia đình của Chris cũng đổ lỗi cho Zoe, họ nói Chris chưa từng là gay cho đến khi anh ta kết hôn. Về phần mình, Zoe không đổ lỗi cho chồng vì đã trở thành gay, mà chỉ trách anh vì đã vô tình biến cô thành nạn nhân để tìm hiểu bản ngã giới tính của anh ta.

“Thật hết sức bẽ bàng” Zoe đã thú nhận với Lucy, “khi chồng mình bỏ đi vì một người đàn ông khác. Điều đó khiến người ta cảm thấy giống như bị hạ thấp sự hấp dẫn giới tính của mình xuống vậy. Rốt cuộc cứ y như tớ là người đã đẩy anh ta sang đội khác.”

Lucy nghĩ rằng cảm giác xấu hổ đó thường là kết quả của việc bị phản bội. Cho dù như thế là không công bằng, bạn không thể kềm được việc xem chúng như là một dấu hiệu cho thấy bạn đã thiếu thứ gì đó.

“Gì thế?” Justine hỏi với một cái nhăn mặt khi cô ấy mở cửa sau để Lucy vào bên trong. Như thường lệ, Justine đang mặc quần jeans và áo len, mái tóc cột cao trong một túm đuôi ngựa đung đưa. “Trông cậu khiếp quá. Nào, vào trong bếp đi.”

“Tớ ướt hết rồi,” Lucy nói. “Tớ sẽ làm bẩn sàn nhà mất.”

“Cởi giày của cậu ra và vào trong đi nào.”

“Tớ xin lỗi. Lẽ ra tớ nên gọi trước.” Lucy trượt đôi giày lấm bùn ra khỏi chân.

“Không sao mà, bọn tớ không bận gì hết.”

Lucy đi theo cô vào trong gian bếp lớn, ấm áp. Những bức tường được phủ giấy dán in hình những chùm trái anh đào vui mắt. Không gian thơm lừng những mùi bột mì, bơ nóng, chocolate nấu chảy. Zoe đang lấy một khay bánh muffin ra khỏi lò, tóc cô ấy xổ xuống từ đỉnh đầu trong một túm những lọn vàng óng ả. Trông cô ấy giống một cô nàng kiểu cổ điển trong hình quảng cáo, với những đường cong hấp dẫn và vòng eo nhỏ xíu, gò má cô ấy ửng hồng từ hơi nóng của bếp lò.

Zoe mỉm cười. “Lucy. Muốn là người nếm thử không? Tớ vừa thử nghiệm một công thức mới cho bánh muffin chocolate ricotta*.”

(*Ricotta : một loại phô mai mềm của Ý được chế biến từ cream của sữa cừu, dê hoặc trâu. Có thể đánh mịn với đường, quế, nước trái cây thành một loại thức uống hoặc dùng trong các món mì ống, pizza, mayonnaise như một nguyên liệu)

Lucy lắc đầu lặng lẽ. Bằng cách nào đó sự ấm áp dễ chịu của gian bếp đã khiến cho cảm giác của cô thậm chí còn tồi tệ thêm. Cô giơ tay lên cổ họng để làm dịu đi cơn đau bén nhọn của nỗi khốn khổ.

Justine nhìn cô chăm chú với vẻ quan tâm. “Có gì sao, Lucy?”

“Thứ thực sự tệ,” Lucy xoay sở nói. “Một thứ khủng khiếp.”

“Cậu và Kevin có một trận chiến à?”

“Không.” Lucy hít vào một hơi run rẩy. “Anh ta đá tớ.”

Ngay lập tức cô được dìu đến một chiếc ghế bên cạnh bàn. Zoe trao cho cô một tệp khăn giấy để thấm mái tóc ướt và hỉ mũi, trong lúc Justine rót một shot* rượu whisky. Khi Lucy nhấp một hợp chất lỏng mượt mà cháy bỏng, Justine rót một shot khác vào một chiếc ly mới.

(*Một đơn vị đo lường rượu mạnh của dân Tây bằng một loại ly thuỷ tinh cao hoặc bằng sắt dung tích khoảng 1.25-1.5 fl Oz hay 30-45 ml tuỳ vùng miền, để uống hoặc pha cocktail – Ct của Sẻ)

“Vì Chúa, Justine, bạn ấy thậm chí còn chưa uống hết ly đầu tiên,” Zoe nói.

“Ly này không dành cho Lucy. Nó là của tớ.”

Zoe mỉm cười, lắc đầu, và mang đến một dĩa chất đầy bánh muffin. Cô lấy một chiếc ghế bên cạnh Lucy. “Lấy một cái đi.” Cô ấy nói. “Hầu như không có bất kỳ vấn đề nào mà một chiếc bánh muffin mới ra lò không thể giải quyết.”

“Không. Cám ơn cậu, tớ không thể ăn được thứ gì đâu.”

“Đó là chocolate,” Zoe nói, như thể điều đó khiến cho mớ bánh có một công dụng chữa bệnh.

Với một tiếng thở dài run rẩy, Lucy lấy một chiếc bánh muffin và bẻ bánh ra, để cho hơi nóng ẩm của nó lọc xuyên qua những ngón tay.

“Vậy có vấn đề gì với Kevin?” Justine hỏi, căn một miếng bánh muffin.

“Anh ta phản bội tớ,” Lucy nói đều đều. “Anh ta vừa nói với tớ điều đó.”

“Cái đồ ngốc đó,” Zoe nói với vẻ sửng sốt. “Thứ đồ nhão nhớt đó, đồ… đồ…”

“Tớ tin ‘đê tiện’ là từ cậu đang tìm kiếm,” Justine nói.

“Tớ ước tớ có thể nói là tớ ngạc nhiên,” Zoe nói. “Nhưng với tớ, Kevin luôn trông có vẻ giống kiểu đàn ông có thể phản bội.”

“Tại sao cậu lại nghĩ như thế?” Justine hỏi.

“Anh là một kẻ ưa nhìn, đó là điều đầu tiên”

“Chỉ vì anh ta đẹp trai…” Justine bắt đầu, nhưng Zoe cắt ngang.

“Không, là háo sắc cơ. Ý tớ là anh ta ưa nhìn phụ nữ. Tớ luôn bắt gặp anh ta nhìn vào ngực tớ.”

“Mọi người đều nhìn vào ngực cậu, Zoe. Người ta không thể kềm được điều đó.”

Zoe cố tình làm lơ người em họ khi cô tiếp tục. “Kevin không xây dựng một mối quan hệ bền vững. Anh ta giống một trong những con chó săn đuổi theo xe hơi. Con chó không thật sự thích chiếc xe hơi. Cái phần săn đuổi mới là thứ nó thích.”

“Anh ta đã phản bội cậu với kẻ nào thế?” Justine hỏi Lucy.

“Em gái tớ, Alice.”

Hai chị em họ trao cho cô ánh mắt trợn tròn y hệt nhau.

“Tớ không thể tin điều đó,” Zoe nói. “Cậu có chắc chắn là Kevin nói thật không?”

“Tại sao anh ta lại phải nói dối một điều như thế?” Justine hỏi.

Zoe tnhìn Lucy đầy vẻ quan tâm. “Cậu có gọi Alice để hỏi về điều đó chưa?”

“Điều gì xảy ra nếu con bé nói đó là sự thật?” Lucy hỏi với vẻ khổ sở.

“Vậy cứ để cô ta có điều đó. Nói với nó, nó quả là một cô nàng tốc độ, và nó xứng đáng thối rữa dưới địa ngục.”

Lucy nhấc ly của cô lên và uống cạn. “Tớ ghét việc đối chất.”

“Để tớ gọi cho cô ta,” Justine đề nghị. “Tớ yêu việc đối chất.”

“Tối nay cậu định làm gì?” Zoe hỏi Lucy với vẻ dịu dàng. “Cậu có cần một nơi để ở không?”

“Tớ không biết. Tớ đoán là có. Kevin muốn tớ chuyển đi ngay khi có thể. Alice sẽ đến sống cùng với anh ta.”

Justine gần như mắc nghẹn. “Con bé sẽ chuyển đi khỏi Seattle ư? Ở trong nhà của cậu? Chúa ơi, làm thế thật đáng ghê tởm.”

Lucy cắn một miếng bánh muffin, sự mềm mại của phô mai ricotta trộn lẫn một cách hoàn hảo với phức hợp sẫm màu của chocolate. “Tớ sẽ phải rời khỏi đảo,” cô nói, “Tớ không thể đương đầu với khả năng sẽ đụng phải họ mọi lúc.”

“Nếu là tớ,” Justine nói, “Tớ sẽ không đi đâu hết. Tớ sẽ ở lại và khiến họ cảm thấy tội lỗi như địa ngục ấy. Tớ sẽ chạm mặt họ với mọi cơ hội có thể được.”

“Đây là nơi bạn bè của cậu ở,” Zoe bảo Lucy. “Ở lại với bọn tớ. Cậu có cả một đội quân ủng hộ để giúp cậu vượt qua chuyện này.”

“Tớ có sao?”

“Dĩ nhiên là cậu có rồi. Tại sao cậu lại còn phải hỏi điều đó nhỉ?”

“Bởi vì tớ quen phần lớn bạn bè trên đảo thông qua Kevin. Ngay cả các cậu. Bây giờ tất cả bạn bè sẽ trở mặt với anh ta sao?”

“Chắc là anh ta sẽ vẫn giữ được một số bạn bè.” Justine nói. “Nhưng cậu có bọn tớ, cùng những lời khuyên tuyệt vời của bọn tớ, và một nơi để ở miễn là cậu muốn.”

“Cậu có căn phòng nào sẵn sàng không?”

“Chỉ một,” Zoe nói. “Và căn phòng luôn luôn sẵn sàng.” Cô ấy trao cho Justine một cái liếc kín đáo.

“Phòng nào thế?” Lucy hỏi.

Justine trả lời với đôi chút ngượng ngùng. “Phòng Edward Munch.”

(*Edvard Munch (1863-1944) là một họa sĩ người Na Uy thuộc trường phái tượng trưng, một người làm nghề in đồng thời là một nghệ sĩ tiên phong trường phái biẻu hiện. Tác phẩm hội họa nổi tiếng nhất của ông, Skrik (1893), là một trong một chuỗi các tác phẩm có tựa đề The Frieze of Life, trong đó Munch khám phá những đề tài về tình yêu, cuộc sống, nỗi sợ hãi, cái chết và sự sầu muộn. – Ct của Sẻ)

“Người họa sĩ đã vẽ bức The Scream (Tiếng Thét) ư?”

“Ông ấy cũng vẽ những thứ khác ngoài bức The Scream nữa,” Justine nói. “Ý tớ là, ờ, tớ đã đặt bức tranh đặc biệt đó trong phòng bởi vì đó là tác phẩm nổi tiếng nhất của ông ấy, nhưng tớ cũng đã thêm vào vài thứ xinh xắn, như là bức ‘Bốn Cô Gái trên Cầu’.”

“Không quan trọng.” Zoe nói. “Chẳng có ai từng lưu ý trong phòng đó có bức The Scream hết. Tớ đã bảo cậu là người ta không muốn nhìn vào nó khi họ đi ngủ mà.”

“Tớ sẽ ở,” Lucy nói. “Đó là căn phòng tuyệt vời cho một phụ nữ vừa trải qua một cuộc đổ vỡ.”

Justine nhìn cô trìu mến. “Cậu có thể ở đó bao lâu cậu muốn.”

“Và sau khi bạn ấy rời đi,” Zoe nói, “chúng ta sẽ trang trí lại với một hoạ sĩ mới.”

Justine cau có. “Cậu đang nghĩ đến ai vậy?”

“Picasso,” Zoe nói dứt khoát.

“Cậu có vấn đề với Munch, nhưng lại không thấy khó chịu với một người đàn ông đã vẽ phụ nữ có ba con mắt và bộ ngực hình vuông ư?”

“Mọi người đặt phòng ở quán trọ đều hỏi liệu họ có thể ở trong phòng Picasso không. Tớ phát mệt với việc trả lời họ là chúng ta chẳng có căn phòng nào như thế.”

Justine buông một tiếng thở dài và quay sự chú ý trở lại Lucy. “Sau khi cậu ăn xong bánh muffin, tớ sẽ lái xe đưa cậu về nhà để lấy những thứ đồ của cậu.”

“Chúng ta có thể lái thẳng vào Kevin luôn.” Lucy nói với vẻ ủ dột.

“Bạn ấy đang hy vọng được lái thẳng vào Kevin mà.” Zoe cam đoan với cô.

Justine mỉm cười kiên định. “Rất thích làm điều đó bằng xe của tớ.”


***


Vài ngày sau khi ở tại Artist’s Point, cuối cùng Lucy cũng thu đủ dũng khí gọi cho em gái. Tình huống có cảm giác như không có thật. Sau tất cả những năm tháng ưu tiên mọi thứ cho Alice, trao cho con bé bất cứ thứ gì nó muốn hoặc cần, bây giờ đến điều này ư? Alice thật sự cảm thấy được phép chiếm đoạt bạn trai của Lucy mà không chút băn khoăn đến hậu quả sao?

Lucy ngồi trên giường với chiếc điện thoại trong tay. Phòng Munch thật lôi cuốn và ấm cúng, Những bức tường sơn màu nâu đỏ nồng nàn tương phản một cách hoàn hảo với đường diềm trang trí loăn xoăn màu trắng, khăn trải giường với hoạ tiết hình học đầy màu sắc. Và những bản sao bằng máy in phun màu, như là bức Bốn Cô Gái trên Cầu, hoặc bức Đêm Hè tại Asgardstrand rất đẹp. Bức duy nhất gây ác mộng là The Scream, với sự thống khổ và chịu đựng thật rõ ràng khiến cho tâm trạng trĩu nặng. Ngay khi bạn nhìn vào chúng, bạn không thể tập trung vào bất kỳ thứ gì khác.


(Bức Tiếng Thét - Edward Munch vẽ năm 1893 – Ct của Sẻ)

Khi Lucy nhấn nút gọi số nhanh, cô nhìn chằm chằm vào hình thể há miệng đang bịt chặt đôi tai, bầu trời màu đỏ máu bên trên ông ấy, vịnh hẹp màu xanh sẫm bên dưới. Cô biết chính xác ông ta cảm thấy như thế nào.

Dạ dày cô cuộn lên khi Alice nhấc máy.

“Xin chào?” Giọng em gái cô đầy cảnh giác.

“Là chị.” Lucy hít vội. “Kevin có ở đó cùng em không?”

“Có.”

Im lặng.

Đó là một kiểu im lặng khác với những lần họ từng chia sẻ trước đây. Tắc nghẹn, rùng mình. Lucy đã thực hành nhiều cách để tiến hành cuộc trò chuyện này, nhưng ngay lúc này đây, cô không thể thốt ra nổi từ nào.

Alice nói trước. “Em không biết em nên nói điều gì.”

Lucy tìm được chỗ ẩn náu cho cơn giận, bám chặt lấy nó giống như một người sống sót với thiết bị cứu sinh. Nên nói gì nhỉ? “Em có thể nói với chị tại sao em làm điều đó.” Cô nói.

“Nó cứ thế xảy ra thôi. Không ai trong bọn em có bất kỳ sự kiểm soát nào để vượt qua điều đó hết.”

“Em có thể không có khả năng kiểm soát cảm giác của em,” Lucy nói, “nhưng em có thể có khả năng kiểm soát hành vi của em mà.”

“Em biết. Em biết mọi thứ chị định nói. Và em biết điều đó không ngăn em nói em rất tiếc, nhưng em có.”

“Alice. Mỗi lần trong cuộc đời em khi em nói ‘em rất tiếc’ với chị, chị đã luôn nói không sao. Nhưng lần này không như thế. Điều đó không bao giờ có thể chấp nhận được. Em đã làm chuyện đó bao lâu rồi?”

“Ý chị muốn nói bọn em đã hẹn hò bao lâu rồi, hay…”

“Có sex. Hai người đã bắt đầu có sex từ khi nào?”

“Một vài tháng. Từ Giáng Sinh.”

“Từ…” Lucy tắt tiếng. Không có đủ không khí trong phòng. Cô đang hít thở giống như một con cá bị mắc cạn.

“Bọn em không cùng nhau thường xuyên lắm,” Alice nói nhanh. “Thật khó tìm ra thời gian để…”

“Để lén lút loanh quanh sau lưng chị?”

“Kevin và em nên đối phó với chuyện này theo cách khác. Nhưng em không chiếm đoạt bất kỳ thứ gì từ chị, Lucy. Chị và Kevin đã trở nên xa cách. Quả thực là có nhiều thứ rõ ràng là không tốt đẹp giữa hai người.”

“Không hề rõ ràng với chị. Bọn chị đã ở cùng nhau hai năm. Đã chia sẻ một căn nhà. Vẫn ngủ với nhau vào tuần trước. Vì thế, từ góc nhìn của chị, nhiều thứ khá là tốt đến chết tiệt ấy chứ.”

Từ ngữ không dễ dàng đến với Lucy – cô không phải là một trong những người có thể nguyền rủa một cách tự nhiên. Nhưng ngay lúc này nó mang lại cảm giác thật tuyệt. Thật thích đáng cho những dịp đặc biệt. Và cô có thể nói, từ sự im lặng của Alice, rằng cô ta không nghĩ Lucy và Kevin vẫn còn ngủ với nhau.

“Bây giờ em mong đợi điều gì sẽ xảy ra?” Lucy hỏi. “Chị được cho là nên tha thứ cho em, và quên tất cả về mối quan hệ của chị với Kevin, và tán gẫu cùng hai người trong suốt những cuộc tụ họp gia đình cùng nhau ư?”

“Em biết sẽ phải mất nhiều thời gian trước khi điều đó xảy ra.”

“Chẳng có thời gian nào để chờ đợi đâu. Chẳng có số lượng thời gian nào sẽ đủ hết. Em đã làm nhiều hơn cả việc làm tan vỡ trái tim chị, Alice. Em đã phá vỡ gia đình của chúng ta. Bây giờ điều gì nên xảy ra đây? Nó có đáng với việc đánh cắp bạn trai chị không?”

“Kevin và em yêu nhau.”

“Kevin chỉ yêu chính bản thân anh ta. Và nếu anh ta phản bội chị, em cho rằng anh ta sẽ không làm điều tương tự với em sao? Em nghĩ liệu có bất kỳ điều tốt đẹp nào có thể đến với một mối quan hệ đã bắt đầu theo cách thức đó không?”

“Anh ấy có mối quan hệ với em khác biệt hơn anh ấy đã có với chị.”

“Dựa trên điều gì?”

“Em không hiểu điều chị đang hỏi.”

“Chị đang hỏi điều khác biệt là gì? Sao em và chị lại khác nhau?”

“Kevin muốn ai đó mà anh ấy có thể là chính mình. Chị quá hoàn hảo, Lucy. Chị có những tiêu chuẩn mà không ai khác có thể sống theo. Ngoại trừ chị, có vẻ thế.”

“Chị không bao giờ nói mình hoàn hảo hết,” Lucy run rẩy nói.

“Chị đâu cần nói. Đó là cách chị sống.”

“Em thật sự đang cố đổ lỗi cho chị về những gì em đã làm à?”

“Bọn em hay nói đùa về tính kiểm soát đồng bóng mà chị thể hiện.” Em gái cô nói một cách tàn nhẫn. “Kevin nói chị không thể chịu nổi nếu anh ấy để quên một chiếc tất trên sàn nhà. Chị quá bận rộn kiểm soát mọi người và mọi thứ, chị không bao giờ ngừng lại để lưu tâm đến những gì ở ngay trước mắt chị. Em không thể ngăn được nếu như Kevin muốn em nhiều hơn. Em không đẩy anh ấy đi như cách chị đã làm. Và trong tương lai, chị sẽ không thể giữ nổi bạn trai nếu như chị không thay đổi.”


“Chị không cần sự giúp đỡ của em trong lần mất mát này.” Lucy lập bập nói, và gác máy trước khi em gái cô có thể đáp.