CHƯƠNG
3.
Khi Sam
lái xe theo đường Westside hướng đến vịnh False, con chó bulldog giống Anh thúc
vào ô cửa sổ đóng.
“Quên điều
đó đi.” Sam bảo nó. “Tao không muốn mưa lọt vào trong xe. Và mày thì nặng đến
chết tiệt, mày sẽ ngã ra ngoài mất.”
Ngồi trở
lại chỗ của mình, Renfield trao cho anh một ánh mắt thù địch.
“Nếu cái
mũi của mày không bị vùi một nửa trong đầu, mày đã có thể giúp tao theo vết cô ấy
rồi. Chính xác thì mày làm tốt điều gì vậy
hả?” Giữ một tay trên tay lái, Sam với tay qua và gãi đầu con chó một cách dịu
dàng.
Anh đã
vướng bận tâm trí về người phụ nữ anh vừa gặp, nét mặt cuốn hút đầy đau khổ của
cô, về mái tóc sẫm màu xinh đẹp. Việc nhìn vào đôi mắt xanh như đại dương ấy giống
như chìm đắm vào trong ánh trăng vậy. Anh không chắc chắn mình muốn gì từ cô,
anh chỉ biết rằng anh muốn gặp lại cô lần nữa.
Bây giờ
mưa đã dày hơn, buộc anh phải tăng tốc độ của cần gạt nước trên kính chắn gió.
Trong chừng mực thời tiết mùa Xuân ẩm ướt, điều đó có nghĩa là anh sẽ phải lưu
tâm đến sự huỷ hoại của bệnh mốc sương dạng bột với vườn nho. May mắn thay,
chúng đã được những làn gió thích hợp cuốn ra khỏi vịnh. Sam đã trồng tỉa những
luống cây của anh song song với những luồng gió thịnh hành, cho phép sự chuyển
động của không khí chạy xuyên qua những lối đi giữa các luống và làm khô đám
nho hiệu quả hơn nhiều.
Trồng
nho là một khoa học, một nghệ thuật, và với những người như Sam, gần như là một
tôn giáo. Anh đã bắt đầu từ tuổi thiếu niên, đọc mọi quyển sách về nghề trồng
nho mà anh có thể có được trong tay, làm việc tại vườn ươm và học việc tại những
vườn nho trên San Juan và Lopez.
Sau khi
học chuyên ngành về nghề trồng nho tại WSU* , Sam trở thành một con chuột hầm
rượu tại một nhà máy rượu vang ở California, làm việc như một trợ lý của nhà sản
xuất rượu. Cuối cùng, anh chôn vùi phần lớn những gì anh có được trong việc mua
năm mươi mẫu Anh tại vịnh False trên đảo San Juan. Anh đã trồng năm mẫu với giống
nho Syrah, Riesling, và thậm chí một ít giống Pinot Noir thất thường.
* (Washington
State University – Ct của Sẻ)
Cho đến
khi trang trại nho Rainshadow có thể vươn đến những mức độ thu hoạch chín muồi,
Sam cần có thu nhập. Ngày nào đó anh sẽ có thể xây dựng một nhà máy sản xuất để
chế biến nho từ vườn của chính anh. Tuy vậy, anh có đủ óc thực tế để hiểu rằng
hầu hết những ước mơ đòi hỏi những sự thoả hiệp đi cùng phương pháp.
Anh đã
tìm được nhiều nguồn rượu vang bán sỉ, mang chúng đến một bạn hàng đóng thành
chai, và phát triển năm thương hiệu rượu vang đỏ và hai loại rượu vang trắng để
bán cho những nhà bán lẻ và các nhà hàng. Và anh đặt cho phần lớn chúng những
cái tên mang hơi hướng biển cả, chẳng hạn như “Three Sheets,” (Ba cánh buồm), “Down the Hatch” (xuống
khoang chứa hàng),
và “Keelhaul” (hình phạt kéo ai đó
dưới nước dọc theo mạn tàu).
Việc kinh doanh tuy khiêm tốn những rất ổn định, với tiềm năng phát triển cao.
“Em sẽ tạo ra một sự sản nho nhỏ với vườn nho này.” Anh đã nói thế với anh trai
anh, Mark, người đã phát biểu, “Thật tệ là em đã phải vay một sự sản lớn để bắt
đầu điều đó.”
Sam đã vực
dậy ngôi nhà nông trại kiểu Victorian đồ sộ đi cùng khu đất. Một cảm giác về vẻ
trang nghiêm đổ nát bao phủ ngôi nhà, lôi kéo anh hình dung về vẻ huy hoàng mà
nó đã từng có. Một thợ đóng tàu đã xây dựng chúng hơn trăm năm trước, bố trí thừa
mứa những mái hiên, ban-công, và những ô cửa sổ nhô ra ngoài.
Tuy vậy,
qua nhiều thập kỷ, một chuỗi những chủ nhân và người thuê nhà phá hoại ngôi
nhà. Những bức tường bên trong đã bị phá bỏ để tạo nên những gian phòng lớn
hơn, trong khi những chỗ khác lại bị phân chia với những vách ngăn bằng ván tầm
thường. Hệ thống ống nước và điện được lắp đặt tệ hại và hiếm khi được bảo dưỡng,
và khi ngôi nhà ở được, vẫn có một số ván lát sàn đòi hỏi phải xem xét. Kính ố
bẩn bị thay thế bằng những ô cửa sổ bằng nhôm, và những tấm lợp vảy cá cũng như
đòn chìa phải được bao phủ bằng ván nhựa.
Thậm chí
trong cảnh điêu tàn, ngôi nhà vẫn sở hữu một vẻ mê hoặc đầy quyến rũ. Những câu
chuyện bí ẩn vương vấn trong những góc nhà hoang phế và những lồng cầu thang
lung lay. Những ký ức thấm đẫm trong những bức tường của chúng.
Với sự
giúp sức của các anh em trai, Mark và Alex, Sam đã thực hiện những sửa chữa về
mặt cấu trúc, đập phá bên trong và tu sửa một vài phòng chính, và san phẳng một
số sàn nhà. Vẫn còn cả một quãng đường dài cần vượt qua trước khi sự khôi phục
hoàn tất. Nhưng ngôi nhà thật đặc biệt. Không hiểu sao anh không thể tống khứ
đi cảm giác rằng nó cần anh.
Trước sự
ngạc nhiên của Sam, Alex dường như có cùng sự ưa thích với ngôi nhà. “Cô nàng
già nua xinh đẹp.” Alex đã nói thế vào lần đầu Sam dẫn cậu ta xem qua nó. Là một
nhà phát triển địa ốc, cậu ta quen thuộc với mọi thứ phức tạp có thể xảy ra về
xây dựng và tu sửa. “Cô nàng sẽ cần cả địa ngục các công việc. Nhưng cô ta đáng
với những điều đó.”
“Sẽ tốn
bao nhiêu tiền để ngôi nhà có được hình thể tươm tất?” Sam hỏi. “Anh chỉ muốn
nó được chống đỡ đủ để không đổ sập xuống người anh khi đang ngủ là được rồi.”
Câu hỏi
đã mang lại ánh lấp lánh thích thú trong đôi mắt của Alex. “Nếu anh giật trôi
những đồng một trăm dollar xuống toilet liên tục trong một tuần, số ấy mới chỉ
đủ cho việc che phủ nó thôi.”
Không
ngã lòng, Sam đã mua khu điền sản và bắt đầu làm việc trên đó. Và Alex đã mang
đội thợ xây dựng của cậu ta đến để giúp với những tiến trình khó khăn hơn, như
là thay thế những thanh xà ngang trên hiên trước và sửa chữa những thanh rầm bị
hư hại.
“Em
không làm điều này vì anh,” Alex trả lời khi Sam biểu lộ lòng biết ơn. “Em làm
chúng vì Holly.”
Một năm
trước, vào một đêm tháng Tư mưa gió tại Seattle, em gái duy nhất của họ,
Victoria, đã chết trong một tai nạn xe hơi, để lại một cô con gái sáu tuổi. Vì
Victoria chưa từng nói cho một ai bất kỳ manh mối nào về cha của đứa trẻ, Holly
đã trở thành trẻ mồ côi. Họ hàng gần nhất của cô bé là ba người bác : Mark,
Sam, và Alex.
Mark,
anh trai cả, đã được chỉ định là người giám hộ của Holly, và anh ấy đã yêu cầu
Sam giúp nuôi dưỡng cô bé.
“Em
không biết làm sao có thể thực hiện được điều đó,” Sam đã bảo Mark. “Em còn chẳng
biết điều cơ bản chết tiệt nào về việc có một gia đình.”
“Em nghĩ
là anh biết à? Chúng ta có cùng những bậc sinh thành mà, nhớ không?”
“Chúng
ta không có quyền cố nuôi nấng một đứa trẻ, Mark. Anh có biết có bao nhiêu cách
để phá huỷ cuộc đời của ai đó không? Đặc biệt là của một cô gái nhỏ.”
“Im đi,
Sam.” Lúc này có vẻ như Mark đã bắt đầu lo lắng.
“Thế còn
những buổi họp phụ huynh-giáo viên thì sao? Mang con bé đến phòng của đàn ông à?
Làm sao chúng ta làm những thứ vớ vẩn giống như điều đó được?”
“Anh sẽ
tìm ra cách. Chỉ cần để bọn anh ở đây.”
“Còn cuộc
sống tình dục của em thì sao?”
Mark
trao cho anh ánh mắt cáu tiết. “Đó có thật sự là ưu tiên của em không hả, Sam?”
“Em nông
cạn thế đấy. Kiện em đi.”
Nhưng rốt
cuộc, dĩ nhiên, Sam đã đồng ý với sự sắp đặt ấy. Anh nợ Mark điều đó, người đã
giải quyết tình huống gay go mà anh ấy không hề mong đợi, cũng không yêu cầu
có. Và thậm chí còn nhiều hơn, anh nợ Victoria điều đó. Anh chưa từng gần gũi
cô, chưa một lần ở đó vì cô, vì thế điều ít nhất anh có thể làm là giúp đỡ đứa
con gái mồ côi của cô.
Điều Sam
không tính đến là Holly đã đánh cắp trái tim anh dễ dàng đến thế. Điều gì đó đã
xảy ra với những món đồ trang trí và chuỗi vòng cổ làm bằng mì ống mà cô bé
mang về nhà từ trường học. Và đường nét của Victoria mà anh thoáng thấy trong
bé, nụ cười toe toét chun mũi, ánh mắt say mê khi bé tạo nên một chiếc hộp từ
những que kẹo và hồ dán, hoặc đọc một cuốn sách về những con thú biết trò chuyện.
Việc có một đứa trẻ trong cuộc đời sẽ thay đổi bạn trước cả khi bạn nhận thức
được điều đó. Thói quen và quan điểm của bạn sẽ thay đổi trước, rồi đến những
thứ mà bạn lo lắng và hy vọng.
Và điều
đó khiến bạn làm những thứ ngớ ngẩn như là nhận nuôi một con chó bulldog xấu
xí, mắc chứng bệnh da sần sùi và có những vấn đề về xương hông, khi chẳng ai
khác muốn.
“Đi nào,
anh bạn.” Sam nói, nhấc Renfield khỏi xe và cẩn thận đặt nó xuống đất. Con chó
lùng nhùng phía sau anh khi anh bước đến hiên trước.
Alex cuộn
tròn trong một chiếc ghế mây mòn xơ, đang uống bia.
“Al,”
Sam nói thận trọng. Anh tiếp tục xem chừng Renfield đang lặc lè trườn lên đoạn
dốc đặc biệt dành riêng cho nó. Giống chó bulldog và những bậc thang không bao
giờ là sự kết hợp tốt. “Chú mày đang làm gì ở đây thế?”
Alex
trong chiếc quần jeans mòn xơ và một chiếc áo len kiểu cổ hoàn toàn khác biệt với
loại trang phục tươm tất thường lệ. Gương mặt không cạo của cậu ta đúc khuôn những
dấu vết ảm đạm của một người đàn ông đã uống say đều đặn suốt phần lớn buổi chiều.
Một cơn
rùng mình từ cổ chạy dọc sống lưng Sam, khi anh nhớ đến cha mẹ anh đã thường
xuyên có những cái nhìn đờ đẫn đó như thế nào. Cứ như thể họ đang uống một loại
chất cồn khác biệt với những người khác vậy. Loại rượu khiến người khác phấn khởi,
thư giãn, quyến rũ, lại biến Alan và Jessica Nolan thành những con quái vật.
Mặc dù
Alex chưa bao giờ sa ngã đến mức độ đó, cậu ta cũng chẳng phải kẻ tuyệt vời gì
trong lúc say sưa. Cậu ta đã trở thành loại người Sam sẽ không muốn dính líu đến
nếu như họ không phải là máu mủ ruột rà.
“Tiễn
đưa buổi chiều.” Alex nói, đưa chai lên môi, uống cạn phần bia còn lại.
Cậu ta
đang tiến hành ly dị sau bốn năm kết hôn với một phụ nữ mà lẽ ra cậu ấy tốt hơn
không nên dính bẫy ngay lần đầu tiên. Vợ cậu ấy, Darcy, đã xoay xở để nghiền ngẫm
hợp đồng tiền hôn nhân giống như một con hải ly gặm nhấm chiếc bè gỗ, hiện đang
trong tiến trình phá huỷ cuộc đời được sắp xếp thận trọng mà Alex đã làm việc hết
sức khó nhọc để xây dựng nên.
“Chú đã
gặp luật sư của chú chưa?” Sam hỏi.
“Hôm
qua.”
“Thế nào
rồi?”
“Darcy
được giữ ngôi nhà và phần lớn tiền. Lúc này các luật sư đang thương lượng về
các quả thận của em.”
“Rất tiếc.
Anh hy vọng điều đó sẽ có tác dụng với chú.” Nói thế không hoàn toàn là sự thật.
Sam không bao giờ có thể chịu đựng được Darcy, kẻ chỉ có tham vọng duy nhất
trong cuộc đời là trở thành một người vợ thu hoạch chiến công. Sam sẽ cá cược
vườn nho rằng em trai anh vừa bị thay thế bởi một ông chồng có nhiều sức ảnh hưởng
hơn.
“Em đã
biết khi em cưới cô ấy, rằng hôn nhân sẽ không bền chặt.”
“Vậy tại
sao em làm điều đó?”
“Phúc lợi
về thuế.” Alex liếc nhìn với vẻ buồn cười vào Renfield, kẻ sắp đâm sầm vào chân
cậu ta, và với tay xuống để gãi vào lưng con chó. “Đó cũng là vì,” cậu nói,
xoay sự chú ý trở lại Sam, “chúng ta mang họ Nolan. Không ai trong chúng ta từng
có một cuộc hôn nhân kéo dài lâu hơn thời gian trung bình để xây một ngôi nhà.”
“Anh sẽ
không bao giờ kết hôn,” Sam nói.
“Thông
minh đấy.” Alex nói.
“Thông
minh chẳng dính líu gì với điều đó hết. Chỉ là anh luôn cảm thấy gần gũi hơn với
một người phụ nữ hiểu rằng anh có thể bước đi khỏi cô ta vào bất kỳ lúc nào.”
Cùng lúc
đó, cả hai người bọn họ đều phát hiện ra mùi của thứ gì đó đang cháy, bay ra từ
những ô cửa sổ. “Thứ quái quỷ gì thế?” Sam hỏi.
“Mark
đang nấu ăn,” Alex nói.
Cửa trước
bật mở, và Holly chạy ào ra bên ngoài, hét lên khi cô bé nhìn thấy Sam. Anh bật
cười và bắt lấy cô bé khi cô bé lao vào anh. Khi họ gặp nhau vào mỗi cuối ngày,
Holly luôn hành động giống như họ đã bị chia cách trong nhiều tuần.
“Bác
Sam!”
“Chào bé
bánh gừng.” Anh tặng cô bé một nụ hôn ầm ĩ, “Trường học thế nào?”
“Hôm nay
cô Duncan dạy bọn cháu một số từ tiếng Pháp. Và cháu bảo cô ấy là cháu đã biết
một số rồi.”
“Những từ
nào?”
“Rouge,
blanc, sec, và doux. Cô Duncan hỏi cháu đã học những từ đó ở đâu, thế là cháu
đã kể cho cô về bác của cháu, và bác ấy là một người làm rượu vang. Rồi cô ấy
nói cô ấy không biết từ ‘người làm rượu vang’ trong tiếng Pháp là gì, vì thế bọn
cháu phải tìm kiếm nó trong từ điển, nhưng không tìm ra.”
“Đó là
vì không có từ đó.”
“Từ gần
nhất mà họ có là ‘vigneron’ nghĩa là người trồng nho. Nhưng người Pháp tin rằng
nó có nghĩa là người làm rượu nho, không phải là người trông nom vườn nho.”
Holly chạm
mũi bé vào mũi anh. “Khi bác bắt đầu làm rượu nho từ những trái nho của chính
bác, bác sẽ đặt tên một loại rượu theo tên cháu nhé?”
“Dĩ
nhiên bác sẽ làm thế. Nên chọn vang đỏ hay vang trắng nhỉ?”
“Hồng,”
Holly nói dứt khoát.
Sam giả
vờ hoảng hốt. “Bác đâu có sản xuất rượu vang hồng đâu.”
“Hồng và
lấp lánh,” Holly khăng khăng, cười khúc khích trước vẻ mặt của anh. Vặn người
thoát khỏi vòng tay của Sam, có bé xà xuống với Renfield đang lết đến bên bé.
“Mark
đang nấu gì cho bữa tối thế?” Sam hỏi.
“Cháu
không thể nói,” Holly nói, gãi cổ Renfield. “Nó đang bốc cháy.”
“Ở
Market Chef có món taco cá Friday đấy,” Sam nói. “Sao cháu không chạy vào trong
nhà và hỏi xem liệu bác ấy có muốn tối nay ra ngoài ăn không?”
Holly
nhìn Alex đầy hy vọng. “Chú cũng sẽ đi chứ?”
Alex lắc
đầu. “Chú không đói.”
Đứa trẻ
có vẻ lo lắng. “Chú vẫn phải ly dị sao?”
“Vẫn tiến
hành.” Alex nói.
“Khi việc
đó kết thúc, chú có định kết hôn lần nữa không?”
“Chỉ khi
chú xoay sở để quên được những thứ trong lần kết hôn đầu tiên.”
“Đừng
nghe chú Alex,” Sam nói vội vàng. “Hôn nhân rất tuyệt.” Anh đã cố hết sức để
nghe có vẻ chân thành.
“Hôn
nhân giống như kiếm được một hộp nho khô trong lễ Halloween,” Alex nói, “Người
ta cố thuyết phục cháu đó là một thứ thú vị. Nhưng khi cháu mở hộp, nó vẫn chỉ
là nho khô thôi.”
“Cháu
thích nho khô.” Holly nói.
Sam cười
với cô bé. “Bác cũng thế.”
“Không
biết nếu cháu để những trái nho lâu thiệt lâu trên ghế dài, chúng có biến thành
nho khô không nhỉ?”
Nụ cười
của Sam phai đi, và đôi chân mày anh nhíu lại. “Cháu tìm ra điều đó bằng cách
nào vậy, Holly?”
Một
thoáng lưỡng lự. “Đừng bận tâm.” Cô bé rạng rỡ nói, và biến mất vào trong nhà với
Renfield huỳnh huỵch theo sau.
Sam ngắm
nghía em trai với một cái nhăn mặt. “Alex, hãy làm ơn làm phước đừng chia sẻ
quan niệm của em về hôn nhân với Holly. Anh muốn gìn giữ ảo tưởng của con bé ít
nhất cho đến khi lên tám.”
“Chắc chắn
rồi.” Alex đặt chai bia rỗng trên lan can hàng hiên và đứng dậy. “Nhưng nếu em
là anh, em sẽ thận trọng với những gì anh nói về hôn nhân với con bé. Điều tệ
nhất là quan điểm sai lạc, và điều tốt nhất là những định chế lạc hậu. Sự thật
là, có lẽ chẳng có ai ở ngoài kia thật sự thích hợp dành cho anh, và nếu anh
tìm ra được người đó, chẳng có gì chắc chắn là cảm giác ấy sẽ có qua có lại. Vì
thế nếu anh nuôi dưỡng Holly với ý nghĩ rằng cuộc đời là một câu chuyện thần
tiên, anh sẽ dẫn thẳng con bé vào những bài học đau thương trong thực tế.”
Sam nhìn
em trai anh bước đến chiếc BMW đậu trên lối vào trải sỏi. “Khốn kiếp,” anh lầm
bầm đầy trìu mến khi chiếc xe rời khỏi. Tựa lưng vào một trong những chiếc cột
vững chắc của hàng hiên, anh nhìn từ khuôn cửa trước khép kín đến cánh đồng được
trồng tỉa phía ngoài xa ngôi nhà, nơi vườn táo cũ giờ đây đã sắp hàng hàng những
cây nho non.
Anh
không thể không đồng ý với cách nhìn của Alex về hôn nhân – đó là một tuyên bố
đầy mất mát của một người nhà Nolan. Bất luận kiểu tổ hợp di truyền nào được
đòi hỏi cho một người để duy trì một mối quan hệ bền lâu, nhà Nolan không có
chúng, có lẽ ngoại trừ người anh lớn của họ, Mark. Tuy vậy trong chừng mực Sam
quan tâm, những rủi ro trong hôn nhân là một gánh quá nặng so với những phúc lợi
có thể có. Anh thật lòng yêu mến phụ nữ, thích thú với sự bầu bạn của họ, và
anh có những thời khắc cực kỳ tuyệt vời trên giường cùng họ. Vấn đề là phụ nữ
thường có khuynh hướng đính kèm cảm xúc với hoạt động tình dục, điều đó luôn
làm hỏng mối quan hệ. Và cho đến bây giờ, ngay cả những người từng tuyên bố chỉ
chia sẻ khao khát của Sam qua chuyện yêu đương đơn giản, không phức tạp, rốt cuộc
cũng kết thúc ở chỗ muốn có sự cam kết. Khi hiểu rõ rằng Sam không thể trao cho
họ những gì họ muốn, họ chia tay anh và bỏ đi. Và Sam cũng làm thế.
May mắn
là anh chưa bao giờ tìm thấy người phụ nữ cám dỗ được anh từ bỏ tự do của mình.
Và nếu anh từng gặp, anh biết chính xác phải đối phó như thế nào : Chạy như bị
ma đuổi theo hướng ngược lại.