Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

Rainshadow 2


CHƯƠNG 2



“Em phải tin tưởng những kết quả.” Lucy đã từng nói với Kevin, không lâu sau khi họ gặp nhau.

Anh ta đã quàng tay quanh cô và thì thầm, “Không phải với anh, em đừng làm thế.”

Sau hai năm sống cùng Kevin Pearson, Lucy vẫn không thể tin vào vận may của cô. Anh ta là mọi thứ cô từng ước ao, một người đàn ông hiểu giá trị của những hành động nhỏ nhoi, chẳng hạn như trồng cây hoa ưa thích của Lucy trong sân trước của ngôi nhà mà họ chia sẻ, hoặc gọi điện thoại cho cô vào giữa ngày mà chẳng có lý do gì. Anh ta là kiểu người quảng giao, thường lôi kéo Lucy ra khỏi xưởng chế tác của cô để tham dự một bữa tiệc, hoặc ăn tối với bạn bè.

Thói quen làm việc say mê đã gây rắc rối cho những mối quan hệ trước đó của cô. Mặc dù cô chế tạo đa dạng sản phẩm như là đồ khảm, đèn treo, và thậm chí những món đồ nội thất nhỏ, thứ cô yêu thích nhất là tạo tác những ô cửa sổ kính ghép màu. Lucy chưa từng tìm thấy một người đàn ông có sức mê hoặc bằng một nửa công việc của cô, điều đó dẫn đến việc cô trở thành một nghệ sĩ tốt hơn nhiều so với trở thành bạn gái. Kevin đã phá vỡ lối mòn ấy. Anh ta đã dạy Lucy về nhục dục, sự tin tưởng, và họ đã chia sẻ những khoảnh khắc mà Lucy cảm thấy gần gũi với anh ta nhiều hơn bất kỳ ai khác cô từng biết. Nhưng ngay cả bây giờ, vẫn có một khoảng cách, tuy nhỏ nhưng không thể vượt qua được, giữa họ, ngăn cản họ biết những sự thật căn bản về nhau.

Một cơn gió tháng Tư mát mẻ luồn xuyên qua ô cửa sổ mở hé vào gian garage đã được chuyển đổi công năng. Xưởng sáng tạo nghệ thuật của Lucy bị lấp đầy với những dụng cụ hành nghề: Một dụng cụ cắt và một bàn thiết kế có hộp chiếu sáng âm, một trạm hàn, những giá dự trữ kính, một lò nung. Một bảng hiệu bằng thuỷ tinh khảm vui mắt treo bên ngoài, mô tả hình chiếu của một phụ nữ trên một tám ván kiểu cũ đu đưa dựa vào nền trời. Bên dưới chúng, những chữ SWING ON A STAR được khắc bằng acid với kiểu chữ có nhiều cuộn xoáy.

Những âm thanh trôi dạt đến từ thị trấn cảng Friday gần đó : tiếng inh ỏi vui vẻ của đám mòng biển, tiếng kèn báo hiệu chuyến phà đến. Mặc dù đảo San Juan là một phần của bang Washington, dường như nó giống một thế giới khác hoàn toàn. Nó được bảo vệ bởi bóng mưa của những rặng núi Olympic, vì thế ngay cả khi Seattle bị chôn vùi trong sự xám xịt và mưa phùn, ánh nắng vẫn rực rỡ trên đảo. Bờ biển được viền quanh với những bãi cát, hòn đảo sum xuê với những rừng linh sam và thông. Trong mùa xuân và mùa thu, những luồng bụi nước phá vỡ đường chân rời khi những tốp cá voi săn đuổi phía sau đàn cá hồi.

Thận trọng, Lucy sắp đi sắp lại các mảnh thuỷ tinh trước khi nhấn chúng vào trong mặt bàn được bao phủ bằng vữa hồ liên kết những thứ mỏng manh. Sự phối trộn đồ khảm là một mớ lộn xộn của thuỷ tinh cát, đồ sứ vỡ, pha lê Murano*, và thuỷ tinh khảm hoa văn Millefiori*, tất cả được sắp xếp vòng quanh một xoáy nước thuỷ tinh chạm. Cô đang chế tạo một món quà sinh nhật cho Kevin, một chiếc bàn với thiết kế cuộn xoáy mà anh ta đã tán thưởng trong một phác hoạ của cô.

(*Murano : một địa danh cách Venice-Italy 1,5 miles, nổi tiếng về các sản phẩm thuỷ tinh nghệ thuật từ nhiều thế kỷ trước cho đến nay.
* Millefiori : Một kỹ thuật tạo tác thuỷ tinh khảm hoa văn nhiều màu sắc rất tỉ mỉ mang tín mỹ thuật cao thường áp dụng cho những món đồ nhỏ trang trí hoặc đồ trang sức. Kỹ thuật này từng bị thất truyền vào thế kỷ 18, nhưng được hồi sinh vào thế kỷ 19)

Mải mê với công việc, Lucy quên mất bữa trưa. Lúc nào đó vào giữa buổi chiều, Kevin gõ cửa và đi vào xưởng.

“Hey,” Lucy nói với nụ cười toe toét, kéo tấm phủ che qua món đồ chạm của cô để anh ta không nhìn thấy. “Anh đang làm gì ở đây? Có muốn lấy cho em một miếng sandwich không? Em sắp chết đói rồi.”

Nhưng Kevin không trả lời. Gương mặt anh ta cứng đờ, và anh ta bối rối khi gặp ánh mắt cô. “Chúng ta phải nói chuyện.” Anh ta nói.

“Về điều gì?”

Anh ta buột ra một hơi thở không đều. “Điều này không gây được hiệu quả trên anh.”

Từ biểu hiện của anh ta cô hiểu rằng có gì đó rất không ổn, Lucy lạnh hết cả người. “Điều gì… điều gì không gây được hiệu quả trên anh?”

“Chúng ta. Mối quan hệ của chúng ta.”

Sự dâng trào đột ngột của nỗi hoảng loạn hoang mang khiến trí óc cô trống rỗng. Mất vài phút để cô thu thập lại trí thông minh. “Đó không phải về phía em,” Kevin đang nói, “Ý anh là em rất tuyệt vời. Anh hy vọng em tin điều đó. Nhưng gần đây điều đó không đủ với anh. Không…, “đủ” không phải là từ đúng. Có lẽ em là quá nhiều đối với anh. Điều đó giống như không có chỗ dành cho anh, giống như anh đã bị xô đẩy. Có chút nào trong những điều này có ý nghĩa với em không?”

Ánh mắt choáng váng của Lucy rơi xuống những mảnh thuỷ tinh rời rạc trên bàn làm việc. Nếu cô tập trung vào thứ gì đó khác, bất kỳ thứ gì ngoại trừ Kevin, có lẽ anh ta sẽ không tiếp tục nữa.

“…cần phải thật sự, thật sự minh bạch về điều này, để anh không kết thúc với việc trở thành kẻ tồi tệ. Không ai trở thành tồi tệ. Chỉ là mệt mỏi thôi, Luce, khi luôn phải trấn an em rằng anh gắn bó với mối quan hệ này cũng nhiều như em. Nếu em có thể đặt bản thân vào hoàn cảnh của anh chỉ một phút, em sẽ nhận ra tại sao anh cần đôi chút thời gian thoát khỏi điều này. Khỏi chúng ta.”

“Anh đang không nói tạm nghỉ.” Lucy dò dẫm tìm dụng cụ cắt kính và chấm nhẹ đầu của nó vào trong dầu. “Anh đang chia tay em.” Cô không thể tin điều đó. Cho dù cô nghe thấy bản thân đang nói ra những từ ngữ đó nhưng cô không thể tin chúng. Sử dụng một cái thước ke vuông như một sự hướng dẫn, cô rạch một mảnh kính, vừa vặn nhận thức về những gì cô đang làm.

“Nhìn xem, đây là những gì anh đang nói đến. Âm điệu đó trong giọng em. Anh biết những gì em đang nghĩ. Em đã luôn lo lắng rằng anh sẽ chia tay em, và bây giờ anh đang làm điều đó, vì thế em nghĩ em đã đúng ngay từ lúc đầu. Nhưng không phải như thế đâu.” Kevin ngừng lại, quan sát cô túm chặt mảnh kính đã được rạch bằng một cặp kềm điều khiển. Một sự kẹp chặt thành thạo, và mảnh kính nứt dọc theo đường đã rạch. “Anh không định nói đó là lỗi của em. Những gì anh muốn nói là đó cũng không phải lỗi của anh.”

 Lucy đặt miếng kính và cặp kềm xuống với sự thận trọng quá mức. Cô cảm thấy như đang rơi, cho dù cô vẫn ngồi yên. Cô có phải là một kẻ ngốc không, khi sửng sốt đến thế? Cô đã bỏ lỡ dấu hiệu nào nhỉ? Tại sao cô lại mù quáng đến vậy?

“Anh đã nói anh yêu em.” Cô nói, và co rúm lại trước âm thanh thống thiết của những từ đó.

“Anh đã yêu em. Anh vẫn yêu. Đó là lý do tại sao điều này khó khăn với anh đến thế. Anh đang đau đớn cũng nhiều như em. Anh hy vọng rằng em nhận ra điều đó.”

“Có ai đó khác sao?”

“Nếu có, thì cũng không liên quan gì đến việc tại sao anh cần phải có một khoảng dừng giữa chúng ta.”

Cô nghe thấy giọng nói của chính cô, giống như cạnh của thứ gì đó đã bị xé rách. “Anh đang nói ‘cần một khoảng dừng’ giống như anh định ra ngoài để uống café và ăn một chiếc bánh vòng. Nhưng đó không phải là một khoảng dừng. Đó là mãi mãi.”

“Anh biết anh là đồ khốn. Anh biết điều này sẽ là một tình huống cả hai cùng mất mát.”

“Có cách nào để điều đó trở thành bất kỳ điều gì khác ngoại trừ cùng mất mát không?”

“Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Bao nhiêu lần em muốn anh nói điều đó rồi nhỉ? Anh không thể hối tiếc nhiều hơn anh đang có vào ngay lúc này. Anh đã làm điều tốt nhất anh có thể, và anh xin lỗi nếu điều đó không đủ đối với em. Không, anh biết em không bao giờ nói điều đó không đủ tốt, nhưng anh có thể nói. Bởi vì không thứ gì anh từng làm có thể xua đi sự thiếu chắc chắn của em. Và cuối cùng, anh phải đối mặt với sự thật rằng mối quan hệ đã không gây được hiệu quả trên anh. Điều đó chẳng vui vẻ gì đâu, hãy tin anh. Nếu điều này khiến em cảm thấy có đôi chút tốt hơn, anh đang cảm thấy giống như cứt ấy.” Đương đầu với cái nhìn chằm chằm không thấu hiểu của Lucy, Kevin buột ra một hơi thở ngắn. “Nhìn xem, có vài thứ em cần phải nghe từ anh trước khi em phát hiện ra từ ai đó khác. Khi anh nhận ra mối quan hệ của chúng ta ở trong sự khủng hoảng, anh phải nói chuyện về điều đó với ai đó khác. Anh hướng về… ờ, một người bạn. Và càng nhiều thời gian trải qua bên nhau, bọn anh càng trở nên gần gũi hơn. Không ai trong bọn anh có bất kỳ kiểm soát nào về điều đó. Nó chỉ xảy ra thôi.”

“Anh đã bắt đầu hẹn hò với người khác sao? Trước khi anh chia tay với em?”

“Anh đã chia tay với em về mặt cảm xúc rồi. Anh chỉ chưa nói với em về điều đó thôi. Anh biết, anh nên xử lý điều đó khác đi. Thực ra anh phải đi theo hướng mới này. Đó là điều tốt nhất cho cả hai chúng ta. Nhưng phần gây khó khăn cho mọi người, bao gồm cả anh, đó là người anh đang ở cùng bây giờ… rất thân với em.”

“Thân với em? Ý anh đó là một trong những người bạn của em?”

“Thật ra… đó là Alice.”

Toàn bộ da cô căng lên, theo cách khi người ta vừa tự cứu chính mình khỏi một cú rơi nhưng vẫn cảm thấy nhức nhối vì adrenaline. Lucy không thể thốt lên nổi một từ nào.

“Cô ấy không có ý định với những gì xảy ra nhiều hơn anh chút nào đâu.” Kevin nói.

Lucy chớp mắt và nuốt nghẹn. “Với những gì xảy ra? Anh… anh đang hẹn hò với em gái em sao? Anh đã yêu nó ư?”

“Anh không định làm điều đó.”

“Anh có ngủ với nó không?”

Sự im lặng hổ thẹn của anh đã trả lời cô.

“Cút đi,” Cô nói.

“Được rồi. Nhưng anh không muốn em trách cứ cô ấy về…”

“Cút đi, cút!” Lucy đã có đủ. Cô không chắc chắn chính xác nên làm gì kế tiếp, nhưng cô không muốn Kevin ở đó khi cô làm điều đó.

Anh ta đi đến ngưỡng cửa của xưởng chế tạo. “Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn sau khi em có cơ hội để nghĩ về điều này, được không? Bởi vì anh muốn chúng ta vẫn là bạn bè. Nhưng sự việc là, Luce… Alice định chuyển đến khá sớm. Vì thế em cần tìm một chỗ ở.”

Lucy im lặng. Cô chờ đợi trong sự thinh lặng vụn vỡ suốt nhiều phút sau khi anh ta rời khỏi.

Một cách cay đắng, cô tự hỏi, tại sao cô lại ngạc nhiên chứ. Kiểu mẫu chẳng bao giờ thay đổi. Alice luôn chiếm lấy bất kỳ thứ gì cô ta muốn, bất kỳ thứ gì cô ta cần, không bao giờ thèm lưu ý đến hậu quả. Mọi thành viên của gia đình Marinn đều đặt Alice lên trên hết, bao gồm cả Alice. Thật dễ dàng để ghét cô ta, ngoại trừ rằng có những lúc Alice sở hữu một sự pha trộn giữa yếu đuối và sầu muộn  có vẻ như là một âm vang nỗi buồn lặng lẽ của mẹ họ. Lucy luôn tìm thấy bản thân ở trong vị trí chăm sóc cho Alice; chi trả cho bữa tối khi họ ra ngoài, cho cô ta vay tiền chẳng bao giờ trả lại; cho mượn quần áo và giày chẳng bao giờ quay về.

Alice thông minh và phát âm chuẩn, nhưng luôn gặp khó khăn để hoàn tất bất kỳ điều gì cô ta bắt đầu. Cô ta thay đổi công việc thường xuyên, bỏ lại những dự án dang dở, phá vỡ những mối quan hệ trước khi chúng đi đến được nơi nào đó. Cô ta tạo ra một ấn tượng ban đầu sáng loà – lôi cuốn và quyến rũ và vui thích – nhưng rồi nhanh chóng lướt qua người ta, dường như không thể kéo dài sự tương tác trần tục ngày nối ngày sẽ gắn kết một mối quan hệ.

Trong một năm rưỡi vừa qua, Alice làm người viết kịch bản thứ cấp cho một vở nhạc kịch dài diễn ban ngày. Đó là khoảng thời gian lâu nhất cô ta từng ở lại với một công việc. Cô ta sống ở Seattle, thỉnh thoảng du lịch đến New York để gặp gỡ những nhà văn tài năng về những phân đoạn tình tiết. Lucy đã giới thiệu cô ta với Kevin, và họ đã cùng đi chơi trong vài dịp thỉnh thoảng, nhưng Alice không bao giờ tỏ ra bất kỳ thích thú nào với anh ta. Thật ngốc nghếch, Lucy không bao giờ ngờ được rằng thói quen vay mượn những thứ thuộc sở hữu của cô sẽ dẫn đến việc đánh cắp bạn trai cô.

Mối quan hệ của Alice và Kevin đã bắt dầu như thế nào nhỉ? Ai đã đi bước đầu tiên? Lucy đã  tệ hại đến nỗi đẩy Kevin khỏi cô sao? Nếu đó không phải là lỗi của anh ta, như anh ta đã tuyên bố, vậy thì đó hẳn là lỗi của cô rồi, đúng không? Phải là lỗi của ai đó chứ.

Cô khép chặt mi để ngăn những giọt nước mắt nóng hổi. Làm sao người ta có thể nghĩ về những thứ gây tổn thương nhiều như thế này? Người ta sẽ làm gì với những ký ức, những cảm giác, những nhu cầu, mà không thuộc về bất cứ nơi nào?

Bước loạng choạng, Lucy đi đến chiếc xe đạp ba bánh dùng để thu hoạch nho đang đậu gần ngưỡng cửa. Đó là một chiếc xe hái nho hiệu Schwinn màu ngọc lam, với một chiếc giỏ trên tay lái. Cô với lấy chiếc nón bảo hiểm treo trên chiếc móc bên cạnh cánh cửa, và dắt chiếc xe ra bên ngoài.

Sương mù đã bao phủ buổi chiều mùa xuân mát mẻ, những tán cây linh sam Douglas xuyên thủng lớp mây nhẹ như bọt xà phòng. Gai ốc mọc trên đôi cánh tay trần của cô, khi cơn gió thốc một cơn rùng mình đáng nguyền rủa vào bên trong chiếc áo thun. Lucy lái đi không định hướng, hoặc đích đến, cho đến khi cuồng chân và tức ngực. Cô ngừng lại tại một nhánh rẽ bên đường, nhận ra một đường mòn dẫn đến vịnh phía bờ Tây của hòn đảo. Dắt chiếc xe đạp dọc theo lối mòn lởm chởm, cô đi đến rìa vách đá dốc được tạo thành từ đá ba-zan đỏ đã bị phong hoá và những kén đá vôi thuần khiết. Quạ và mòng biển đang tìm kiếm những gì còn lại của thuỷ triều trên bãi biển bên dưới.

Cư dân gốc của hòn đảo, thổ dân Salish của vùng bờ biển Tây Bắc Thái Bình Dương, đã một thời thu lượm những con sò, hàu, và cá hồi, trong những vỉa đá. Họ tin rằng sự phong phú về thức ăn trong eo biển là một món quà từ một phụ nữ, người đã kết hôn với biển cả từ cách đây rất lâu. Một ngày nọ, cô gái đi bơi, và biển cả mang lấy hình thể của một thanh niên đẹp trai đã sa vào tình yêu với cô. Sau khi cha của cô gái miễn cưỡng cho phép họ kết hôn, người phụ nữ đã biến mất cùng người tình vào trong lòng biển. Kể từ khi đó, để tỏ lòng biết ơn, biển cả đã trao tặng những mùa bội thu cho cư dân đảo.

Lucy luôn thích câu chuyện kể, bị hấp dẫn bởi ý tưởng về tình yêu hoàn thiện đến nỗi người ta không phiền lòng khi dâng hiến bản thân cho chúng. Từ bỏ mọi thứ vì chúng. Nhưng quan niệm lãng mạn ấy chỉ tồn tại trong nghệ thuật, văn chương, hoặc âm nhạc. Nó chẳng có ý nghĩa gì với cuộc đời thực.

Ít nhất không phải với cô.

Sau khi hạ chân chống của chiếc xe đạp, Lucy tháo nón bảo hiểm và đi xuống bãi biển bên dưới. Địa hình đầy đá cuội và gồ ghề, những mảng cát xám tua tủa những mảnh gỗ dạt. Cô bước chậm rãi, cố đoán cần phải làm gì. Kevin muốn cô rời khỏi nhà. Cô đã mất đi mái ấm, bạn trai, và em gái trong một buổi chiều.

Những đám mây vần vũ, làm chết lịm những vệt ánh sáng ban ngày. Phía xa xa, một đám mây giông gởi cơn mưa đến biển cả trong sự tuôn trào lưu động giống như một mạng lưới được rây qua ô cửa sổ. Một con quạ lượn nhấp nhô trên mặt nước, đôi đỉnh cánh đen tuyền tách ra thành những ngón tay lông như thể nó cố vươn lên cao và hướng về hòn đảo. Cơn bão đang tiến đến hướng này – Cô nên rời đi và tìm chỗ trú ẩn. Ngoại trừ rằng, có vẻ như cô không thể nghĩ ra được nơi nào đó để về.

Xuyên qua màn sương mặn mòi, cô nhìn thấy ánh lấp lánh màu xanh lục trong đám đá cuội. Cô khom xuống để nhặt lên. Những chiếc chai ném vào đại dương từ những con tàu xa khơi, thỉnh thoảng bị khuấy tung và dạt vào bờ biển, bị vùi dập bởi những con sóng và cát thành những mảnh đá cuội phủ sương giá.

Khép chặt bàn tay quanh mảnh thuỷ tinh của biển, cô nhìn ra mặt nước đang xô bờ như những tấm mền hung hãn. Đại dương đã chuyển thành xám thẫm, màu của thương tiếc và uất hận, và nỗi cô đơn sâu lắng nhất. Phần tồi tệ nhất của việc bị lừa dối, như cách cô đã bị, là chúng khiến cô đánh mất niềm tin vào bản thân. Khi phán quyết rằng có điều gì đó đã sai, cô có thể không bao giờ hoàn toàn chắc chắn về bất kỳ điều gì nữa.

Nắm tay cô đang bốc cháy, một đốm lửa. Cảm thấy một sự quằn quại dị thường châm chích vào lòng bàn tay, cô mở những ngón tay ra theo phản xạ. Mảnh thuỷ tinh biển đã biến mất. Tại chỗ của nó, một con bướm đậu trên lòng tay cô, trải rộng đôi cánh màu xanh óng ánh. Con bươm bướm chỉ đậu một lúc trước khi chấp chới bay đi, một ánh xanh lập loè không thuộc về trái đất này, khi nó bay lượn để tìm nơi trú ẩn.

Một nụ cười rạn vỡ kéo giật vành môi Lucy.

Cô chưa bao giờ cho bất kỳ ai biết những gì cô có thể làm với thuỷ tinh. Thỉnh thoảng, khi cô trải nghiệm những cảm xúc mạnh mẽ, một mảnh thuỷ tinh sẽ biến đổi thành một sinh vật biết bay, hoặc ít nhất là những ảo ảnh hết sức thuyết phục, luôn nhỏ bé, luôn chuyển tiếp. Lucy đã luôn cố tìm hiểu xem bằng cách nào và tại sao điều đó xảy ra, cho đến khi cô đọc được một trích dẫn của Einstein* – người ta phải sống như thể mọi thứ đều kỳ diệu, hoặc như thể không có điều gì là kỳ diệu. Và khi cô hiểu rằng bất kể cô có gọi món quà của cô là một hiện tượng vật lý phân tử hay pháp thuật, cả hai định nghĩa đều thật, và dù sao thì từ ngữ cũng chẳng có gì phải bận tâm.

(*Albert Einstein là nhà vật lý lý thuyết người Đức, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại. Theo Wiki – Ct của Sẻ))

Nụ cười không vui của Lucy nhạt dần khi cô quan sát con bươm bướm biến mất.

Bươm bướm tượng trưng cho sự phê chuẩn một thời kỳ mới trong cuộc đời. Giữ vững niềm tin khi mọi thứ quanh bạn đã thay đổi.

Không phải lần này, cô nghĩ, thấy ghét năng lực của chính mình, ghét tính cô độc mà nó đại diện.

Bên rìa tầm nhìn, cô thấy một con chó bulldog đang men theo mép nước. Nó được dắt bởi một người lạ tóc sẫm màu với ánh mắt cảnh giác ghim chặt trên Lucy.

Cách nhìn của anh ngay lập tức khơi dậy sự bất an. Anh ta có thân thể vạm vỡ của một người kiếm sống ngoài trời. Và có thứ gì đó về anh gợi lên cảm giác rằng anh chẳng xa lạ gì với khía cạnh khắc nghiệt của cuộc đời. Trong hoàn cảnh khác hẳn Lucy sẽ phản ứng theo một cách khác, nhưng lúc này, cô chẳng thèm bận tâm rằng cô chỉ có một mình trên bãi biển cùng anh.

Cô hướng đến đường mòn dẫn trở lên lối rẽ bên đường. Một cái liếc qua vai cho thấy rằng anh đang theo sau cô. Điều đó tác động mạnh mẽ vào thần kinh cô. Khi cô đẩy nhanh nhịp bước, đỉnh giày đế mềm của cô mắc vào đá ba-zan phong hoá. Sức nặng của cô bị ném về phía trước và cô ngã xuống đất, chống đỡ sự va chạm trên đôi tay.

Choáng váng, Lucy cố tập trung bản thân. Vào lúc cô vùng vẫy đứng lên được, người đàn ông đã bắt kịp cô. Cô xoay người đối mặt với anh trong tiếng thở hổn hển, mái tóc nâu rối bời của cô che khuất một phần tầm nhìn.

“Không tệ lắm, đúng không?” Anh ta cộc cằn nói.

Lucy đẩy mớ tóc ra khỏi mắt và nhìn anh đầy cảnh giác. Đôi mắt anh mang sắc thái lam-lục sinh động trên gương mặt rám nắng. Anh gây ấn tượng mạnh, quyến rũ, với sự hấp dẫn mang tính chất dữ dội và lộn xộn. Dù trông anh không nhiều hơn ba mươi, gương mặt anh dày dạn với sự chín chắn của một người đàn ông đã làm trọn phần việc của anh ta đối với cuộc đời.

“Anh đang đi theo tôi.” Lucy nói.

“Tôi không đi theo cô. Đây tình cờ là lối đi duy nhất để trở lên con lộ, và tôi muốn trở lại xe của tôi trước khi cơn bão ập đến. Vì thế, nếu cô không phiền, thì hoặc là đi tiếp lên đó hoặc tránh khỏi lối đi.”

Lucy bước sang ven đường và làm một cử chỉ chế diễu mời anh đi trước. “Đừng để tôi giữ anh lại.”

Ánh mắt của người lạ chiếu vào tay cô, nơi những vệt máu tụ tập trong những kẽ ngón tay. Một rìa đá đã cắt vào lòng bàn tay khi cô ngã. Anh cau mày. “Tôi có một hộp sơ cứu trong xe.”

“Không sao đâu mà,” Lucy nói, mặc dù vết cắt đang nhức nhối. Cô thấm vệt máu đang rỉ ra vào quần jeans. “Tôi ổn.”

“Đè chặt lên đó bằng bàn tay kia của cô,” người đàn ông nói. Miệng anh siết chặt khi anh quan sát cô. “Tôi sẽ đi lên cùng với cô.”

“Tại sao?”

“Phòng trường hợp cô ngã lần nữa.”

“Tôi sẽ không ngã.”

“Đất rất dốc. Và từ những gì tôi thấy từ xa, cô không bước vững tí nào hết.”

Lucy buột ra một tiếng cười hồ nghi. “Anh thật là… Tôi… Tôi thậm chí không biết anh.”

“Sam Nolan. Tôi sống ở vịnh False.” Anh ngừng lại khi một tràng sấm rền đáng ngại xâm lấn bầu trời. “Chúng ta phải đi thôi.”

“Những kỹ năng dân dã của anh có thể hữu dụng trong một số việc đấy,” Lucy nói. Nhưng cô không tỏ ra chút chống đối nào khi anh hộ tống cô men theo địa hình gồ ghề.

“Đi nào, Renfield,” Sam nói với con chó bulldog, kẻ đi theo phía sau trong những tiếng khụt khịt và khò khè nhầy nhụa.

“Anh sống trên đảo toàn thời gian à?” Lucy hỏi.

“Phải. Sinh ra và lớn lên ở đây. Còn cô?”

“Tôi mới ở đây đôi năm.” Cô thêm vào một cách ảm đạm, “nhưng có thể tôi sẽ rời đi sớm.”

“Đổi việc à?”

“Không.” Dù Lucy đã quen thận trọng với cuộc sống riêng tư, một thôi thúc khinh suất nào đó đẩy cô nói thêm. “Bạn trai vừa chia tay với tôi.”

Sam trao cho cô một cái liếc nhanh. “Hôm nay à?”

“Khoảng một giờ trước”

“Chắc chắn đã chấm dứt chứ? Có thể đó chỉ là một cuộc cãi vã thì sao?”

“Tôi chắc chắn.” Lucy nói. “Anh ta đã dối gạt tôi.”

“Vậy là tống khứ tốt.”

“Anh không định bênh vực anh ta à?” Lucy hỏi với vẻ hoài nghi.

“Tại sao tôi nên bênh vực một gã như thế?”

“Bởi vì anh ta là đàn ông, và dường như đàn ông không kềm được việc lừa gạt. Đó là cách họ được hun đúc nên. Một nhu cầu mang tính sinh học.”

“Quái quỷ gì thế. Đàn ông không dối gạt. Nếu muốn tán tỉnh người khác thì nên chia tay trước. Không ngoại lệ.” Họ tiếp tục men theo đường mòn. Những giọt mưa nặng hạt gõ nhịp xung quanh càng lúc càng nhiều. “Gần như thế.” Sam nói. “Tay cô vẫn đang chảy máu à?”

Thận trọng, Lucy buông lỏng sự đè chặt mà cô đang làm với những ngón tay, và nhìn vào vết cắt đang rỉ máu. “Nó đã chậm lại rồi.”

“Nếu nó không ngừng sớm, có lẽ cô cần một hoặc hai mũi khâu.” Điều đó khiến cô lảo đảo, và anh vươn tay đến khuỷu tay cô để giữ vững cô. Nhận thấy cô trắng nhợt đi, anh hỏi, “Cô chưa bao giờ phải khâu mũi nào sao?”

“Không, và tôi thích không bắt đầu điều đó bây giờ hơn. Tôi bị chứng trypanophobia.”

“Đó là cái gì? Sợ kim chích à?”

“Uh-huh. Anh nghĩ điều đó ngu ngốc, đúng không?”

Anh lắc đầu, một nụ cười mờ nhạt chạm đến góc môi anh. “Tôi bị mắc một chứng phobia rất tồi tệ.”

“Đó là gì?”

“Đó là chứng cần-phải-biết cực kỳ luôn.”

“Nhện à?” Cô đoán. “Sợ độ cao? Sợ những anh hề?”

Nụ cười của anh nở rộng như một ánh chớp nhanh, chói loà. “Thậm chí còn chẳng gần như thế chút nào.”

Họ đã đi đến lối rẽ, và bàn tay anh rời khỏi khuỷu tay cô. Anh đi đến chiếc xe bán tải móp méo màu xanh, mở cửa, và bắt đầu lục lọi bên trong. Con bulldog ngã vật vào cạnh xe và ngồi xuống, quan sát các sự việc xuyên qua khối nếp nhăn và những đường rãnh trên mặt nó.

Lucy đợi ở gần đó, kín đáo quan sát Sam. Thân thể anh mạnh mẽ và rắn chắc bên dưới chiếc áo thun bằng cotton mòn xơ đã bạc màu, chiếc quần jeans bám lỏng lẻo trên hông anh. Có một vẻ đặc biệt từ những người đàn ông trong vùng này, một vẻ ngoan cường khắc sâu tận xương. Vùng Tây Bắc Thái Bình Dương được cư ngụ bởi những nhà thám hiểm, những người mở đường, và quân nhân, những người không bao giờ biết được khi nào tàu tiếp tế sẽ đến. Họ sống sót dựa vào những gì họ có thể kiếm được từ biển cả và núi đồi. Chỉ có sự pha trộn đặc biệt của tính cứng rắn và hài hước mới có thể có khả năng một người đàn ông tồn tại được dưới những điều kiện đói khát, lạnh lẽo, bệnh tật, những cuộc tấn công của kẻ thù, và những thời kỳ buồn chán chí tử. Bạn có thể vẫn tìm được điều đó trong những cháu chắt của họ, những người đàn ông sống cùng những quy luật tự nhiên trước rồi mới đến những luật lệ xã hội sau.

“Anh phải kể với tôi,” Lucy nói. “Anh không thể chỉ kể anh mắc một chứng ám ảnh tồi tệ hơn của tôi rồi sau đó để lại tôi lửng lơ như thế.”

Anh kéo ra một hộp bằng nhựa màu trắng với một chữ thập đỏ trên đó. Lấy một miếng lau khử trùng từ chiếc hộp, anh dùng răng để xé bao bì. “Đưa tay cho tôi,” anh nói. Cô lưỡng lự trước khi làm theo. Sự nắm giữ dịu dàng của tay anh như truyền điện, gợi lên một nhận thức đột ngột về sức nóng và sự mạnh mẽ của thân thể đàn ông quá gần với thân thể của cô. Hơi thở của Lucy bị nghẽn lại khi cô nhìn vào trong đôi mắt xanh mãnh liệt đó. Một số đàn ông có được chính xác điều đó, thứ gì đó đặc biệt có thể đánh bạn ngã sõng xoài nếu bạn cho phép chúng.

“Thứ này sẽ nhức lắm đấy,” Anh nói khi bắt đầu làm sạch vết cắt bằng những những nhát đẩy dịu dàng.

Hơi thở kêu rít lên giữa hai hàm răng cô khi sự khử trùng rát bỏng.

Lucy lặng lẽ đợi, tự hỏi tại sao một người lạ lại xử lý đống rắc rối này cho cô. Khi đầu anh cúi xuống trên tay cô, cô nhìn chằm chằm vào những lọn tóc dày của anh, một sắc thái nâu quá dồi dào và sẫm màu trông gần như đen.

“Xét cho cùng, cô không ở trong tình trạng tệ cho lắm.” Cô nghe anh lầm bầm.

“Anh đang nói về tay tôi hay đổ vỡ của tôi?”

“Đổ vỡ. Phần lớn phụ nữ sẽ khóc váng lên ngay lập tức.”

“Tôi vẫn còn trong cơn choáng váng mà. Kịch bản kế tiếp sẽ là khóc váng lên và gởi tin nhắn giận dữ đến cho mọi người tôi biết. Sau đó đến giai đoạn tôi muốn tân trang lại mối quan hệ cho đến khi tất cả bạn bè bắt đầu tránh né tôi.” Lucy biết cô đang huyên thuyên, nhưng dường như không thể ngăn được bản thân. “Trong đoạn kết, tôi sẽ cắt tóc ngắn chẳng hề phù hợp với tôi và sẽ mua những đôi giày đắt đỏ mà tôi chẳng bao giờ mang.”

“Với đàn ông thì đơn giản hơn nhiều,” Sam nói. “Chúng tôi sẽ chỉ uống khá khá bia, bỏ qua vài ngày không cạo râu, và mua một thiết bị nào đó.”

“Ý anh nói… giống như một chiếc lò nướng à?”

“Không, thứ gì đó tạo ra tiếng ồn cơ. Chẳng hạn như máy thổi để gom lá rụng hoặc một chiếc cưa dây xích. Những thứ ấy làm lành vết thương tốt cực kỳ luôn.”

Điều đó câu kéo được một nụ cười ngắn, miễn cưỡng từ cô.

Cô cần về nhà và suy nghĩ về việc cuộc đời cô đã hoàn toàn khác biệt với cách nó đã có khi cô thức dậy vào sáng hôm đó. Làm sao cô có thể trở lại ngôi nhà mà cô và Kevin đã tạo lập cùng nhau? Cô không thể ngồi tại bàn bếp với những chiếc chân bàn lung lay mà cả hai người họ đã sửa chữa lại vô số lần không thể đếm xuể, và lắng nghe tiếng gõ nhịp của chiếc đồng hồ kiểu cổ hình con mèo đen với chiếc đuôi là quả lắc đồng hồ mà Kevin đã tặng cô vào sinh nhật thứ hai mươi lăm. Bộ đồ ăn của họ là mớ lộn xộn của những con dao, những chiếc nĩa, thìa không đồng bộ từ những gian hàng bán đồ cổ. Bộ đồ ăn với những cái tên kỳ diệu. Chúng đã gây thích thú trong việc truy tìm những báu vật mới – một chiếc nĩa vua Edward, một chiếc muỗng Điệu Walt Mùa Xuân. Giờ đây, mọi vật trong ngôi nhà đó vừa trở thành bằng chứng cho một mối quan hệ thất bại khác nữa. Làm sao cô đối mặt với sự tích luỹ đáng nguyền rủa đó được chứ?

Sam dán một miếng băng dính trên bàn tay cô. “Tôi không nghĩ cô sẽ phải lo lắng về những mũi khâu,” Anh nói. “Sự chảy máu gần như đã ngừng lại.” Anh giữ bàn tay cô lâu hơn cần thiết chỉ trong một phần giây trước khi buông ra. “Tên cô là gì?”

Lucy lắc đầu, hình bóng của một nụ cười vẫn còn nấn ná. “Không trừ phi anh kể cho tôi chứng ám ảnh của anh.”

Anh nhìn xuống cô. Lúc này mưa đã nặng hạt hơn, những giọt nước nhỏ lấp lánh trên làn da anh, đè nặng mái tóc anh cho đến khi những lọn dày sẫm lại và tách ra. “Bơ đậu phộng.” Anh nói.

“Sao cơ?” Cô hỏi, sửng sốt. “Anh bị dị ứng ư?”

Sam lắc đầu. “Đó là cảm giác về việc nó dán dính trên vòm miệng của tôi.”

Cô trao cho anh một ánh mắt ngờ vực. “Đó là một chứng ám ảnh thật sự sao?”

“Chắc chắn.” Anh nghiêng đầu, nghiên cứu cô với đôi mắt ấn tượng đó. Chờ nghe tên cô, cô nhận ra.

“Lucy,” cô nói.

“Lucy.” Một sự mềm mại mới mẻ bao phủ giọng anh khi anh hỏi, “Em có muốn đi đâu đó và trò chuyện không? Có lẽ là coffee chăng?”

Lucy kinh ngạc bởi sức mạnh của thôi thúc muốn nói đồng ý. Nhưng cô biết rằng nếu cô đi bất kỳ đâu với người lạ đẹp trai, to lớn này, cô sẽ kết thúc với việc khóc lóc và phàn nàn về cuộc sống yêu đương thống thiết của cô. Để đền đáp lại sự tử tế của anh, cô sẽ tránh cho anh điều đó. “Cám ơn, nhưng tôi thật sự phải đi,” cô nói, cảm thấy thật tuyệt vọng và thất bại.

“Em có thể lái xe về nhà được không? Anh có thể đưa xe đạp của em lên phía sau xe tải.”

Cổ họng cô nghẹn lại. Cô lắc đầu và quay đi.

“Anh sống tại cuối phố Rainshadow,” Sam nói sau lưng cô. “Tại trang trại nho trên vịnh False. Hãy ghé thăm một chuyến, và anh sẽ mở một chai vang. Chúng ta sẽ nói về bất kỳ điều gì em muốn.” Anh ngừng lại. “Bất kỳ lúc nào.”

Lucy ném một nụ cười ảm đạm qua vai. “Cám ơn anh. Nhưng em không thể nhận lời mời đó.” Cô đi đến chiếc xe đạp, gạt chân chống, và lên xe.

“Tại sao không?”

“Chàng trai vừa chia tay em… anh ta hết sức giống anh lúc mới quen nhau. Quyến rũ, và tử tế. Tất cả bọn họ đều giống anh khi mới bắt đầu. Nhưng em luôn kết thúc giống thế này. Và em không thể làm điều đó thêm một lần nữa.”


Cô chạy xe xuyên qua cơn mưa, những chiếc bánh xe lún thành vệt trong lớp đất mềm. Và cho dù cô biết anh đang quan sát, cô không có phép bản thân nhìn lại.