Chương kết.
Một
sự tuôn trào của gió và mưa bứt đám lá cây khỏi những cành nhánh. Chúng nhảy
nhót và xoay vòng trong sự hỗn loạn điên cuồng, chế nhạo Gareth với điệp khúc
xao xác. Hơi thở lạnh lẽo, ẩm ướt của mùa thu thổi xuống cổ hắn. Những hạt mưa
bám vào râu hắn. Hắn cuộn người sâu hơn vào trong chiếc áo choàng, cố gợi lên ảo
ảnh của chiếc lò sưởi ấm áp và gương mặt của Dunnla nhăn lại một nụ cười chào
đón. Những tháng dài, cô đơn, cách xa khỏi Caerleon, việc giao tranh với người
Scots nhân danh vua Edward đã làm mờ đi ảo ảnh đó, che phủ nó cùng những ký ức
khác : Một ánh loé sáng của hàm răng trắng bên dưới mái tóc sẫm, rối bời; những
lọn tóc loăn xoăn màu lúa mì, nặng và ẩm ướt vì mới tắm; việc nhận ra mọi mảnh
ánh sáng của ngọn lửa vui sống đã bị hất tung đi; một cây thương đẫm máu nằm
trong đất bẩn… Con ngựa xóc nảy khi lọt vào trong một cái lỗ, và Gareth cắn
môi, mang ơn vì nỗi đau đã được chữa lành. Những ký ức quá nguy hiểm và tốt nhất
là nên để nó ngủ yên.
Một
nhúm lá ướt đập vào cổ hắn. Hắn ngước nhìn lên phía trên. Giữa mạng lưới tối
đen của những cành cây, bầu trời xám xịt được làm sẫm thêm trong buổi chạng vạng.
Không có mặt trời để thương tiếc cho sự trôi qua của ngày. Mưa tuôn đổ với sức
nặng bằng chì từ bình minh tới hoàng hôn.
Những
thân cây già sắp hàng hai bên con đường mòn rộng, khổng lồ và thông hiểu. Những
con mắt thản nhiên quan sát hắn từ những hốc cây và rêu phong. Chúng vẫn luôn
hăm doạ như thế này sao? Hắn có thể cảm thấy sức nặng của chúng giống như sự buồn
phiền của linh hồn hắn, đang đè nặng xuống trên ngực hắn, siết chặt cho đến khi
mọi hơi thở trở thành gánh nặng. Những dải sương mù trôi dạt giữa chúng, duỗi
thẳng những ngón tay đầy mấu vẫy gọi người khách lữ hành kiệt sức. Gareth rùng
mình, nguyền rủa ý muốn nhất thời của chính mình. Hắn lục cục với con ngựa,
thúc bước chân thong thả của nó vào nước kiệu nhỏ. Một ngọn lửa tí tách và một
bình rượu sẽ làm dịu đi sự tưởng tượng của hắn. Một khúc quanh nữa thôi và hắn
sẽ về nhà.
Ngọn
cây trên đầu hắn bùng nổ sự náo động của đám lá. Một con dơi lớn tung mình từ
cành cây thấp nhất với một tiếng rít ghê rợn. Chỉ đủ thời gian để nâng một cánh
tay lên nửa đường để bảo vệ gương mặt trước khi sinh vật ấy ở trên hắn. Tiếng
la mất tinh thần của hắn trộn lẫn với tiếng rít điên dại của con thú khi cả hai
lật nhào khỏi lưng con ngựa giống vào trong thảm lá ướt. Đầu của Gareth va một
nhánh cây khô. Tai hắn ù đi và đột ngột có tới hai con thú đang nảy lên vui sướng
trên ngực hắn.
“Chịu
thua đi,” Sinh vật ấy gầm gừ, giơ cao một nhánh cây với vẻ đe doạ.
Gareth
chớp mắt. Hai con thú trộn lẫn thành một. Con dơi mang một chiếc nón sắt màu
đen với một vết lõm nơi một chiếc mũi nên ở.
Gareth
lắc đầu, làm yên những chiếc chuông đang quấy rầy hắn. Những ngón tay hắn chầm
chậm duỗi ra. Hắn nhấc lòng bàn tay lên hai bên đầu trong một cử chỉ đầu hàng.
“Ha!”
Tiếng hét thắng lợi vang lên.
Mái
đầu cong xuống chào. Đôi tay bọc trong cặp găng đấu sĩ bằng da thuộc đã rạn vì
năm tháng vươn tới chiếc mũ sắt méo mó.
Một
bộ chuông mới chắp cánh trong đầu của Gareth – một chùm chuông điên khùng sẽ
làm cho bất kỳ nhà thờ nào cũng phải xấu hổ.
Chiếc
mũ sắt đổ nhào xuống đám lá cây. Gareth nghẹt thở trước mái tóc dài, óng ánh
vàng. Rowena hất nó ra sau lưng với một nụ cười toe toét tinh quái.
Đôi
mắt nàng lấp lánh. “Một chiến thắng dễ dàng quá, đức ngài của em.”
“Ta
vẫn luôn thế khi đó là em.” Đôi tay của Gareth vươn tới nàng. Ngón tay cái của
hắn vòng quanh cổ tay nàng, thăm dò và chà xát để chắc chắn nàng có xương và thịt,
không chỉ là một ảo ảnh trêu ngươi được sản sinh từ trí óc kiệt sức của hắn. “Nếu
em là một nam tước kẻ cướp, ta không có vàng đâu. Một cô gái xinh đẹp đã phá
nát tim ta và thắng hết vàng của ta rồi.”
“Cô ấy
trao cho ngài những thứ này sao?” Rowena gọn gàng nhổ một sợi tóc bạc từ sự rải
rác mới trên thái dương hắn.
Bàn
tay của Gareth trượt vào bên dưới mái tóc, khum lấy cần cổ mạnh mẽ xinh đẹp của
nàng. “Việc mất cô ấy đã cho ta những thứ này.”
“Ngài
chính xác là kẻ nghèo túng cũng chẳng sao. Em đã chiếm được một toà lâu đài
hùng vĩ và tất cả vàng mà em cần.” Nàng liếc đểu hắn. “Vàng không phải thứ em
tìm kiếm.”
“Vậy
tại sao nàng gạ gẫm ta, cô gái?”
Với
sự ngọ nguậy nhẹ của nàng và cái liếc mắt bóng gió e lệ, Gareth quên mất sự kiệt
sức của hắn. “Em đã đợi trong nhiều ngày và nhiều đêm để bắt giữ một hiệp sĩ,”
nàng thì thầm.
“Vậy
em có mang anh ta đến lâu đài của em và vui đùa trên thân thể của anh ta suốt
đêm dài không?”
Nàng
hít vào. “Ngài phỉ báng em. Ý định của em rất chính trực. Em có một tu sĩ đang
đợi để nghe lời thề nguyền của chúng ta.”
“Và
ông ấy sẽ làm lễ kết hôn cho em với mọi người hiệp sĩ du hành qua con đường này
sao? Có lẽ em có cả một rương đầy nhóc những hiệp sĩ không đầu đang đợi ta lấy
chỗ của mình cùng với họ chăng.”
“Đây
là một cơ hội mà ngài phải nắm lấy.”
Nàng
làm cho sự lựa chọn của hắn dễ dàng hơn bằng cách nghiêng người và dịu dàng áp
môi nàng vào môi hắn. Gareth kéo nàng xuống trong một nụ hôn để lại cả hai đều
hụt hơi. Hắn kéo gương mặt nàng vào vai hắn với một tiếng thở dài tôn kính.
Rowena
bật cười khàn khàn vào cổ họng hắn. “Bị thắng bởi một cô gái. Dường như ngài đã
trở nên uỷ mị trong những chuyến du hành của ngài rồi.”
“Mang
ta đến với vị tu sĩ của em đi và ta sẽ trải qua cả đời để chứng minh là em
sai.”
Với
nét xiên xiên gian tà của một bên chân mày, hắn quấn đôi tay thật chặt quanh
nàng, đúc khuôn hai thân thể lại với nhau. Môi hắn tìm kiếm môi nàng lần nữa, uống
lấy sự ngọt ngào mà hắn tìm thấy tại cuối cuộc tìm kiếm cô đơn của mình.
Nàng
đẩy vào ngực hắn. “Phải biết ngượng chứ, thưa ngài. Ngài vừa tìm cách thực hiện
sự chứng minh của ngài mà không có đặc quyền phán quyết của một tu sĩ.” Nàng
kéo một dải tóc của nàng qua đỉnh mũi hắn.
Mũi
hắn nhăn lại. Hắn cau mày một cách trang nghiêm.
Rowena
túm chặt áo giáp dài của hắn. “Sao ngài lại quắc mắt như thế? Điều gì làm phiền
ngài sao, ngài của em?”
Hắn
ra hiệu vào nhánh cây bên trên đầu họ. “Trước khi ta tiến hành lời thề của
mình, cưng của ta, hãy nói với ta, đây có phải là những gì ta phải mong đợi mỗi
lần ta quay về với cô dâu của ta không?”
“Nay, ngài của em. Đây là những gì ngài
phải mong đợi.”
Nàng
ném đôi cánh tay quanh cổ hắn. Họ lăn tròn, không chú ý đến những chiếc lá ẩm
bám vào họ. Gareth nhìn đăm đắm vào trong đôi mắt xanh như bầu trời của miền
thơ ấu của hắn.
Rowena
ré lên khi hắn đứng lên và ẵm nàng trong đôi cánh tay.
Hắn
sải bước về hướng lâu đài, lờ đi sự vùng vẫy thiếu hăng hái của Rowena.
“Gridmore!” Hắn rống lên. “Ra đây và kiếm cho ta sợi dây thừng. Ta đã bắt được
một nữ nam tước kẻ cướp này.”
Hắn
chà đỉnh mũi của hắn với của nàng. Rowena đông cứng, bị mê hoặc bởi khao khát
trong đôi mắt hắn, nét dịu dàng mê mẩn của nụ cười của hắn. “Và ta tin là ta sẽ
giữ cô ấy.”
Nàng
áp gò má vào bộ râu của hắn, giọng nàng bị bóp nghẹt. “Trong mùa đông ư, thưa
ngài?”
“Nay, cưng của ta. Mãi mãi.”
Rowena
ngước đầu lên khi họ vòng qua khúc quanh. Những ngọn đuốc thắp sáng mọi cửa sổ
của Caerleon. Mưa tuôn xối xả hơn. Cánh tay của Rowena cuốn quanh cổ Gareth đầy
tin tưởng khi Freddie Nhỏ mở toang cửa chính để chào đón họ. Cảnh Irwin quấn
mình trong một chiếc áo khoác bằng tấm lông thú và đang vẫy một cách đầy phấn
khởi từ bờ tường lỗ châu mai chỉ làm sâu thêm nụ cười của Gareth. Vị Lãnh Chúa
Tăm Tối của Caerleon đã về nhà.

HẾT
Dịch xong ngày :
18/7/2016
Se Sẻ Nâu.
2 nhận xét:
Cảm ơn bạn Sẻ đã chia sẻ bản dịch. Mình đã đợi cho đến khi truyện được dịch xong mới dám bắt đầu đọc vì muốn cảm xúc được liền mạch. Truyện có nhiều tình tiết gay cấn cứ liên tục tiếp nối khiến mình không muốn tạm dừng ở chương nào cả.
Câu mình thích nhất từ truyện là “Một lâu đài có là gì nếu không có quý cô nào mang vinh dự đến cho nó chứ?"
Mong được sớm đọc tiếp phần dịch của bạn cho quyển thứ 2.
Lao_xao
Cám ơn bạn rất nhiều ! Bạn dịch hay lắm nhất là mấy đoạn tả cảnh !
Đăng nhận xét