Thứ Năm, 10 tháng 5, 2018

Roses 20

Chương 20



George MacPherson nhắc nhở Mary Rose về một con chồn sương. Ông talà một người đàn ông cao, gầy,với chiếcmũi dài, nhọn và đôi mắt hẹp. Cô cảm thấymột chúttội lỗi khi nghĩ rằng trông ôngta rất giống với con vật xấu, bởi vì MacPherson cực kỳ tử tế và ân cần với cô. Dường như ôngtathực sự xúc động khiđược quen biếtcô, và cô có thể thề rằng có những giọt nước mắt trong mắt ôngtakhi ôngtanhìn thấy cô đang đứng ở lối vào phòng khách.

Douglas sẽgọiMacPhersonlà bảnh bao,nhưng anhấysẽ đưa ra lời bình luận bằng giọng chế giễu.Trợlý riêngcủa cha cô cựckỳ chải chuốt trongbộâu phụcmàu nâu, với sợidây chuỗi của chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng đượcmóc đúng điệu và đôi giày màu nâubóng loáng, cô đãnghĩ nếu cô nhìn xuống, cô sẽ nhìn thấy khuôn mặt của cô phản chiếu trong lớpdathuộc. Ôngtamang một bìahồ sơđầy giấy tờ trong một tay và một cây dù màu đen trên tay kia.

Elliott giới thiệu cô, sau đó đề nghị cô ngồi với ông và MacPherson trong khi họ xem qua các chứng từ hàng tháng. 

"Cha của cô là một người đàn ông hào phóng, Lady Victoria. Những chứng từ này chophép rút racác khoản tiền từ tài khoản của ngàiấyđể hỗ trợ các tổ chức từ thiện ở Anh. Chúng tôi thực hiện việc giải ngân nàymỗi tháng một lần". 

Mary Rose gật đầu để người đàn ông biết làcô hiểu, sau đó quyết định thuyết phục ôngtanói chuyện về quá khứ. 

"Mister MacPherson, ông nói thật vui khi đượcquenbiếttôi, nhưng chúng ta đã gặp nhau trước đâyrồi,đúng không? Lúc đó tôi mới chỉ là một đứa trẻ."

"Hãy gọi tôi là George," ôngtakhăng khăng. Ôngtangồi xuống ghế sofa, nhìn thẳng vào cô, vuốtthẳngáo khoác cho đến khi không còn vết nhăn vôhình nào, và sauđónói, "Vâng, chúng tachắc chắn đã gặp nhau từ trước rồi, cô là một đứa bé xinh đẹp."

"Tôi bịhói." 

MacPherson mỉm cười. "Vâng, cô đãbị hói." 

"Chaơi, ngàicó đaubuồn khi nói về những gì đã xảy ra vào ban đêm con bị bắtkhông?Con rất tò mò về nó." 

"Con muốn biết điều gì?" Elliott hỏi. Ông đã bắt đầu cau mày. 

Cô quay lại MacPherson. "Tôi đã đượcnghe kể làngười trông trẻ đã bắt tôi khỏiphòng trẻ."

MacPherson gật đầu. "Cha mẹ cô đã đi đếnbuổi khai trươngnhà máy mới.Họ không định sẽ trở lại cho đến ngày hôm sauChúng tôi vẫn không biết bằngcáchnào Lydia đã thựchiện được điều đó. Ngôi nhà đầy những nhân viên.Chúng tôi tin rằng cô tađã đưa cô xuống các bậc thang phíasauvà rangoàibằngcửa hậu."

"Lydia là tên của người trông trẻà?"

"Phải," cha cô trả lời. "George đã chịu trách nhiệm về cuộc điều tra, mẹ của con đã bị ốm, và tamuốn đưa nàng trở lại Anh và bác sĩ riêng.

"Các nhà chức trách đãbỏ cuộc sau sáu tháng tìm kiếm tíchcực, nhưng cha côđã thuê đội điều tra riêng. Tôi chỉ đơn giản là điềuphối các nhiệm vụ của họ". 

"Ngàiđã tiến hành các cuộcđiều tra trong bao lâu, thưa cha?"

"Cho đến bốn hoặc năm năm trước, cuối cùng tađã phóthác mọi thứvào tay Chúa và cố gắng chấp nhận sự thật là con đã lạckhỏi ta.Dù vậy, Harrison đã không để tabỏcuộc. Cậu ấy bắt đầu tiếp quản công việc. Cậu ấy đã lần theo mọi dấu vết đến với chúng ta."

Ông vươn tay nắm lấy tay cô. "Thậtlà một phép lạ khi cậu ấytìm thấy con." 

MacPherson nói: "Tôi hiểu đượctừcha của cô rằng cô đã được tìm thấy trong một con hẻm của một số kẻ côn đồ đường phố, Lady Victoria.

Cô rõràng đã bị xúc phạm bởi cách lựa chọn từngữ của ông ta "Họ không phải là bọn côn đồ.Họ là bốn đứa trẻ tốt bụng, những người đã bị ném ra đườngtự mưu sinh và đang cố gắng hết sức để sống còn. Họ không phải là kẻ côn đồ", cô nói thêm lầnnữa bằng giọng gay gắt hơn.

"Phải," cha cô đồng ý. Ông vỗ nhẹ vào tay côvà buông ra. "Chúng ta không cần phải nói về những người đàn ông lúcnày, đúngkhông? Chúng tacó con trở về nhà.Đó là tất cả những gì có ý nghĩa." 

Mary Rose không muốn bỏquachủ đề. Cô quay lại MacPherson và hỏi, "Người trông trẻ đã lên kế hoạch điềuđó sao?" 

George nhìn ông chủ trước khi trả lời. Ôngtacó thể thấy Lord Elliott đang trở nên đau buồn. Rõ ràng ôngđãmuốn bỏ những thử thách lạiphíasau. 

"Thưa ngài, ngài có phiền nếu tôi trả lời côấy không?" ôngtahỏi. 

"Không, tôi không bận tâmđâu. Cô ấytò mò. Điều đó làtự nhiênthôi mà."

"Lúc đầu, chúng tôi nghĩ rằng phải có một hoặc hai người khác tham gia, nhưng theo thời gian, chúng tôi đã trởnên thuyết phục rằngcô tahành động một mình.Tôi ước tôi có thể nói với cô nhiều hơn, Lady Victoria, nhưng sau tất cả những năm thángvừa qua, chúng tôi vẫn khôngcó thêm bất kỳ thông tin nào.Tôi tin rằng nó vẫn là một bí ẩn. Nếu Lydia còn sống, có lẽ cô tađã cóthểnói với chúng tôi."

"Các thưgiới thiệucủa người phụ nữ là hoàn hảo," cha cô xen vào. Nếpnhăntrên tránông hằn sâu thêmkhi ông nghĩ về hànhđộngphản bội.

"Bây giờ chúng ta đãbiết làcô tađã vứtbỏ cô, mi'lady.ta hẳnphải đãsợ hãi vào phút chót, cô takhông có tiền để nuôisống mìnhmà không có công việc. Cácnhà chức trách đã tìm thấy cô ta trong một khu chung cư. Cô ta đã bị bóp cổ.Điềuđó được cho rằngcô tađã về nhà và đã vướng vào mộtvụ cướp."

Elliott đột ngột đứng dậy. "Nói về quá khứ nhưvậy là đủ rồi, George.Tasẽ ký các chứng từ nàyvào ngày mai.

Mary Rose có thể thấy cha cô đãtrở nên đau khổ đến thế nào. "Ngài có thời gian để đi cưỡi ngựahôm naykhông, thưaCha?" cô hỏi, nghĩrằngđể chuyển hướngsự chú ý của ông. 

Ông tin rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời. Mary Rose xincáo luivà đi vào phòng ngủ để thay đổi trangphụccưỡi ngựa. Cô tìm thấy Harrison khomlưngtrên bàn làm việc, xàoxáo nhữnggiấytờ cũ lầnnữa. 

"Em đã gặp MacPherson," cô nói với anh sau khi cô đóng cửa lạisau lưng. "Anh cóchắc chắn ôngtalà người đứng sau vụ bắt cóc không? Ôngtacó vẻ quá tinh tế và nhút nhát để làm bấtkỳ điềugì táotợn như thế."

Anh xoa nắncổ để làmdịu điđộ căngcứng, vươn vai, và đứng dậy. “Quái quỷ, anh chẳng biết nữa. Douglas đãnói với anh người đàn ông mà anh ấytrông thấy mặc lễ phục buổi tối, và MacPherson được cho là đã đi đến nhà hát cùngvới bạn bè."

"Mọi người đềuăn diện cho buổi tối." 

"Không phải nhân viên." 

Cô thở dài. "Anh đang tìm kiếm sự sai biệt của một trong những khoản đóng góp từ thiện, phải không? Anh đã có bấtkỳ may mắn nàochưa?" 

"Có gầnmộttá tổ chức mà anh chưa từng nghe đến," anh trả lời. "Anh sẽ kiểm tra chúng để đảm bảo chúng cótồn tại." 

"Và nếu tất cả đều đáng tin cậy?" 

"Anh sẽ bắt đầu tìm nơi khác." 

"Tại sao việctìm kiếmquan trọng đốivới anhđếnthế?" 

"Em nóinghiêm túc đấychứ?"

"Có vẻ như anh bị ám ảnh bởi điều này, Harrison.Điềuđóđã xảy ra cách đây nhiều năm, và nếu chính quyền không thể kết nối được giữa MacPherson và người trông trẻ, tại sao anh lại nghĩ anh có thể?"

"Không ai trong số họ nói chuyện với Douglas," anh trả lời. "Mô tả của anh trai emvề người đàn ông mà anh ấyđã nhìn thấy nghecó vẻ giống MacPherson, đúng không?"

"Anh ấyđã có thể mô tả hàng ngàn người đàn ông.Anh có nhìn vào chính mình trong gương gần đây chưa? Anh đã kiệt sức rồi.Anh không thể duytrìtốc độ này lâu hơn nữa.Mọi phút rảnh rỗi anh đềudành để nghiềnngẫmnhững tài liệu cũ. Tạisao nó lạiquan trọng đối với anhđến vậy?"

Anh không biết làm sao để cô hiểu. "Anh phải hoàn thành nó," anh gắtgỏng. 

Cô cố gắng không cảmthấybị xúc phạm bởi sự khóchịu ấy. Sự kiệt sứclà lý do cho hành vi của anh. 

"Anh phải rời đivàongày maisao?" cô hỏi. 

"Phải." 

"Bây giờ anh địnhđi đâuthế" cô hỏi khi anh lấy áo khoác. 

"Đến văn phòng, em yêu.Hãyngừng lo lắngcho anh đi.

"Em muốn nói chuyện với anh về tương lai của chúng ta. Liệu anh có thời gian tối nay không?" 

"Anh sẽ dành thời gian," anh hứa. "Bây giờ, đừng lo lắng vềanh." 

Anh đã trở nên bực bội và kích động giốngnhư cha cô khi cô hỏi những câu hỏi về đêm hômđó từrất nhiều năm trước.

Anh hôn tạmbiệt cô và rời khỏi phòng. Con quỷ củachính anh đuổitheo anh. Anh cảm thấy mình có một khoản nợ phải trả, và nếu anh bị ám ảnh, đó chỉ là vì anh nợ người cứu tinh của anh điềuđó, anh phảikết thúc những gì bọnchó rừngđã bắt đầu. Harrison không thể nghỉ ngơi cho đến khi biết chắc chắn rằng MacPherson không phải là kẻ chủ mưu đằng sau vụ án. Anh ít nhất phải cố gắng giải quyết bí ẩn vì sự tử tế Elliott đã làmvớicha anh.

Khoản nợ này đã tànpháanh.



Chiều hôm sau, Mary Rose đã tìnhcờ vượt qua lối vào khi thưtừ được giao đến. Cô rất mong muốn tìm xem liệu có bất kỳ bức thư nào từ anh em của côkhông, cô gầnnhư đã giựtchúng ra khỏi tay ngườiquản gia.

Cô nhìn thấy chữ viết tay của Adam ngay lập tức, dĩ nhiên,và buột ra tiếng kêu vuisướng. Sau đó, cô chạy lên lầu để đọc thư của mình trong sự riêng tư. Cô biết cô sẽ khóc và không muốn bất cứ ai nhìn thấy.

Adam đãbăn khoăntại sao cô không viếtthư. Ông nói với cô rằng ông nhận ra cô hẳnphải rấtbận rộn, nhưng thật không giống cô khivô tâm như thế, và cô chắc chắn phải biết cácanh trai của cô lo lắng cho cô. Cô không thể dành vài phút để viết cho họ một ghi chúsao?

Cô rất kinh hoàng vì sự đau đớn mà các anh cô hẳnđangchịuđựng. Cô cũng thất vọngnữa. Tại sao cácanh củacô không nhận được thư của cô?Chúng đã bị chặn lạitrước khi chúng rời khỏi nhàchăng? Không, tất nhiên là chúng khôngthể. Các ngườithân của cô sẽ không cố tình độc ácnhư thế,và sẽ là một sự xúc phạm nghiêm trọng đốivớikhi hỏi. 

Cô đã viết hồiâmngay, đóng kínphong bì, rồi nhét nó vào túi áo khoác. Ann Marie đivào phòng ngủ sau đó.

"Côđịnh điđâuvậy,mi'lady? Côđã quên nhữngbài học của mình sao?" 

Mary Rose mỉm cười. "Bỏlỡmột buổi chiều học cách điều hành một gia đình sẽ không làm Côcủa tôi buồn phiền, đúng không?Em sẽ nhắn Eleanor cho tôi chứ?" 

"Cô ấyđang giúp sắp xếp thiệp mời choCô của.muốn tôi làm gián đoạn côấy không?"

"Không," Mary Rose trả lời. Cô ấyđãchịu đựng sự giận dữcủa Lillian vì đã bỏ lỡ những bài học của mìnhrồi. Lấy điniềm tự hào và niềm vui của cô ấy sẽ chỉ gửi cô vàosự kích động mà thôi. Eleanor đã tựkhiến cho mình không thể thiếu đối với người bà con của cô. Mary Rose vui mừng vì hai người phụ nữ rất yêumến nhau, vì trong khi Côcủacô bận rộn với việc đưa choEleanorcác mệnh lệnh,bà đã để Mary Rose yên.

"Tôi cảm thấy muốn một cuộc đi bộ ngắn, dễ chịu. Em có muốn đi với tôi không?"

Người giúp việc háo hức gật đầu và đi lấy áo khoác. Mary Rose có một động cơ thầmkín khiyêu cầu cô ấyđi cùng. Cô muốn gửi một điệntíncho cácanh trai của mình để họ biết cô ổn, và cô cần Ann Marie để giúp cô tìm văn phòng điện báo.

Cô cũng có một điều khácmuốnyêu cầu. "Emnghỉ vàocác buổi chiều thứ Tư, phải không?" 

"Vâng, mi'lady," Ann Marie trả lời. "Và mỗi sáng thứ bảy nữa." 

"Em sẵn lòng gửi thư cho tôi khi em rờikhỏi đây chứ? Tôi thực sự cảmkíchsự giúp đỡ của em, Ann Marie." 

Người giúp việc trông rất ngạc nhiên trước yêu cầu, nhưng không tranh cãi với côchủcủa mình. Cô ấyđã đồng ý làm như được yêu cầu và hứa sẽ không đề cập đến sựgiúp đỡ này vớibất kỳ aitrong gia đình. 

"Cũngxin đừng đề cập đến việctôi cũng gửi một điệntín nữa nhé.Cô hỏi. 

"Có lý do nào đómà cô không tin tưởng vào nhân viênsao, mi'lady?"

"Không, tất nhiên là không.Tôi chỉ không muốn nhữnglá thư của tôi bị ... thấtlạc. Cha tôi trở nên buồn bã khi tôi nói về gia đình tôi ở Montana. Việcnhìn thấy những lá thư của tôi trên bàn ngoàisảnhsẽ chỉ làm ông đau khổthôi

"Và cũng làm Côcủa cô buồn phiền nữa," Ann Marie thêmvào với một cái gật đầu. Mary Rose cảm thấy tốt hơn sau khi cô đã hoạch định nhữngkế hoạch. Lá thư của Adam đã làm cho cô mỉm cười suốt phầncòn lại củangày.

Những ngày và đêm của cô rơi vào một khuôn mẫu suốt những tháng mùa đông. Cô luôn bảođảmrằng cô vẫn ở trong tiềnsảnhcho đến khi thư từđược gửi đến để cô chắc chắn rằng nhữngbức thư của cô đã không tìnhcờ sai địa chỉ, và hai lần một tuần cô đã đưa thư cho Ann Marie gửi đidùmcô.

Thói quen ngủ nghêcủa cô đã thay đổi trầmtrọng. Thậtkhông thể khicô khiêu vũ đến quánửa đêm và tiếp tục rời khỏi giường của mình vào lúc bình minh.Cũng có những thay đổi đáng chú ý khác về cô. Cô trở nên vô cùng lặnglẽvà hồi hộp, giậtmình khi rơi mộtchiếc mũ, và không bao giờnóimột lời bình luận mà không cân nhắc từng từ. Những người thân của cô không thể hạnh phúc hơn với cô. Rõ ràng là họ không nhận thấy sự căng thẳng ẩngiấu của cô. Họ tin rằng cô đã chuyển đổi cuộc sống mới của mình hoàntoàn thành Lady Victoria. Cô là sựmê say củaxã hội London. Vòng kết nối người quen của cô vươnrộng, và mộtsốngày cô nhận được ba lời mời đến các bữa tiệc được tổ chức vào cùng một đêm. Cô liên tục đến hoặc đi hoặc thay quần áo. Một số ngày thậm chí không có thời gian để suy nghĩ. Cô thích những ngày đó hơntất thảy, bởi vì khi cô bận rộn, cô không có thời gian để lo lắng về những gì đang xảy ra với cô.

Có nhiều điều xa xỉ và tuyệt vời để cô thưởng thức, và cô chắc chắn đánh giá cao cuộc sống sang trọng mà cô đột nhiên có. Cô cũngbắt đầu nguôidịuthái độcủa côđối với Cô Lilliannữa. Khi người phụ nữ nghiêmkhắc ấykhông ở trong tâm trạng quyềnuy, bạn-không-bao giờ-nói-điều-đó-một-lần-nữa, cô đã thực sự cóthểthíchbà. Bà cũng có tínhcáchhài hước kỳ lạ. Bàđãchia sẻ những câu chuyện với cháu gái của mình về sự tinhquáimà bà đãkhi còn nhỏ, và một số sự kiện bà kể lại đãkhiến Mary Rose bậtcười.

Tuy nhiên, cô đã không chia sẻ bất kỳ ký ức tuổi thơ nào với Cô của mình,vì điều đó sẽ phá vỡ quy tắc bất thành văn làkhông bao giờ nói về cuộc sống quá khứ của cô. 

Cô của cô yêu cô. Tất cả những người thân của cô cũngvậy, đặc biệt là cha cô. Cô cố gắng nhớ sự thật quan trọng đó khi sự trốngrỗng bêntrong cô lớndầnlên, và cô không nghĩ cô có thể chịu đựng điềuđóthemmột phút nàonữa.

Vâng, tất cả họ đều yêu cô. Tuy nhiên, không ai trong số họ biết vềcô. Harrison đã không làm cho cuộc sống dễ dàng cho cô. Anh hiếm khi nhà để an ủi hoặc đảm bảo với cô rằng cô đang làm điềuđúng đắnvà mọi thứ thực sự sẽ ổn thôi. Chúaơi,cô cần bànluận mọi thứvới anhlàm sao. Cha cô đã bắt anh đi từ thành phố này tới thành phố khácgiốngnhư một con bọchét nhảy từ con chó này đến conchókhác. Khi anh không ở nhà để ôm cô trong vòng tay anh suốt đêm, cô giữ cái mề đay củacô trong tay. Mối liên kết với Mama và các anh trai an ủi cô nhiều như một tấm chăn an toàn baobọccho một đứa trẻ.

Thật dễ dàng để cô đổ lỗi cho Harrison vì sựkhốn khổcủa cô. Tất cả đều là lỗi của anh nên cuộc sống của cô đã bịđảolộn, đúng không? Anh đãđến Montana và tìm cô, chết tiệt.

Nhưng cô cũng đãtìm thấy anh. Cô không thể hìnhdungcuộc sống mà không có Harrison, và, ôichao,sao cô nhớ người đàn ông mà cô yêuquá đỗi. Chồng cô cũng đang ở trong tình trạng căng thẳng. Cô có thể nhìn thấy điềuđótrong mắt anh và trong cách anh nhìn cô. Một người vợ tốt sẽ thấuhiểu nhiềuhơn, cô đãtự nhủ như thế hết lần này đến lần khác. Harrison đã yêu cầu cô kiên nhẫn, dành thời gian để tìm hiểu những người thân của cô, và anh luôn cho cô cùng một lý do tại sao. Anh cần hoàn thành nó. Anh sẽ không giải thích thêm. Dường như không baogiờ có đủ thời gian.

Cô nhận được một lá thư từ Mamacủacô vào thứ hai, và thư của Travis đến vàongày hôm sau. Các anh trai của cô, anh ấynói với cô, đang chuẩn bị cho cuộcdồn đuổi gia súc mùa xuân vì tuyết đã tan sớm năm nay và cáchẻm núi gần nhưhoàn toàn trơ trụi. Anh ấynói thêm rằng Corrie ổn, ít nhất anh nghĩ nhưthế. Chiếc giỏ vậtphẩmanh để lại trong khu đấttrốngluôn trống rỗng và chờ anh khi anh trở lại. Dùvậy, người phụ nữ vẫn không để anh đến gần cabin, và anh cảm thấy như một thằng ngốc khiphải đọc những lá thư của Mary Rose cho Corriethật lớn tiếng.

Trong khi các anh trai của cô đang chuẩn bị cho cuộc dồnđuổi gia súchàng năm, người thân của cô chuẩn bị chuyển đến nhà vùngnông thôn của cha cô trong suốt mùa xuân và những tháng hè. Cô Lillian và thần đồng của bà, Eleanor, cũng được mời tham gia cùng họ. Mary Rose không biết liệucó thể không và khi nàoHarrison tham gia cùng cô.

Cô càng ngày càng sợ hãi về những gì đang xảy ra với cô. Cô nhớ lại những gì Harrison đã nói khi họ ở trong hang động gần nhà Corrie. Họ đã nói về danh dự và tính toàn vẹn vào lúc đó, và cô nhớ chínhxác từnglời của anh. Nếu bạn bắt đầu từbỏtừng phần của chính mình, cuối cùng bạn sẽ từbỏtất cả. Và một khi bạn đã đánhmất chính mình, không phảilà bạn đã mất tất cảsao?

Những lờiấy ám ảnh cô. 

Không thể nào cô có thể duytrìđược sựgiả vờ của mình mãi mãi. Hai sự kiện đã khiến thế giớicủa cô chao nghiêng. 

Sựkiệnđầu tiên xảy ra một cách tình cờ. Cô đang đi tới lui trong lối vào, chờ đợi thư đượcchuyển đến,khi Eleanor vội vã xuống cầu thang."Tôi có tin tuyệt vời, Victoria," cô takêu lên. "Lady Lillian muốn tôi trở thành trợ lý của bà. Bà ấythích tôi, thực sự thích tôi, và nghĩ rằng những kỹ năng tổ chức của tôi chínhxáclà những gì bà cần. Bà ấy điều hànhmột cuộc sống bận rộnnhư thế nêncần một ai đóphụ giúp mình trong một thời gian dài. Bạncó biết bà ấy nói với tôi điều gì nữa không? Bà nói với tôi rằng bà sẽ giúp tôi tìm được một người chồng.Bà cũng sẽ làm như vậy.Cô Lillian của bạn có thể làm bất cứ điều gì màấy đểtâm đến.Bà nói với tôi rằng tôi giống như một cô con gái đốivới bàVâng, bàấy đã nói thế đấy. Điều đó khôngthật tuyệt vờisao?"

Mary Rose không ngạc nhiên trước tin ấy. Cô muốn bạnmình được hạnh phúc. Eleanor đã có một quá khứ khó khăn. Cô ấychưa bao giờ biết mẹ củamình, và Cô Lillian không có con. Họ là hai người cô đơn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

"Đó thực sự là một tin mừng," cô nói với bạn của cô. "Điều này có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ muốn trở lại... America?" Cô gần như đãhỏi phảichăngcô ấyđã quyết định không quay về Montana, nhưng nhanh chóng đổi ý.

"Không có gì ở Mỹ dànhcho tôihết,Victoria." 

"Còn Cole thì sao? Bạn không quan tâm đến anh ấysao?"

Eleanor nắm lấy tay Mary Rose và mỉm cười với cô. "Tôi sẽ không bao giờ quên anhấy.Làm sao tôi có thể chứ. Anh ấyđã traotặngtôi nụ hôn đầutiên .vậy anh ấysẽ không bao giờ kết hôn với tôi, và tôi biết ơn rằngtôi đãphát hiện ra anh ấykhông phải là người dànhchohôn nhântrước khi tôi traocho anhấy trái tim của mình.Bên cạnh đó, chúng tôi thực sự không có điểm chung nào.Tôi thích hợpvới cuộc sống ở đây nhiều hơn, Victoria. Bạn cũng vậy."Cô tathêm vào với một cái gật đầu.

Mary Rose bỏ qua nhận xét cuối cùng của côta. "Tôi sẽ nhớ bạn."

Eleanor cau mày. "Nhớtôi ư?Bạn sẽ không đi đâu cả, và chúng ta luôn luôn là những người bạn thânthiết.Bạn có biết tôi được bạn bè củabạn chấp nhận bởivì bạn là ai không? Bạn làLady Victoria,Tạơn Chúa.Saonào, chỉ cần nhìn vào bản thân mình trong gương.Bạn đã trở thành con gái của cha bạnhoàn toàn.Không ai có thể biết bạn đã không lớn lên ở đây.Tôi rất tự hào về bạn.của bạncũng tự hào về bạnnữa.ấyyêu bạnbằng cả trái tim.ấy rất thật lòng đấy.Bâygiờ tôi phải vộilên thôi.Có rất nhiều việc phải làm hôm nay để chuẩn bị cho sựdi chuyểncủa chúng ta."

Mary Rose nhìn bạn của cô vội vã trở lên cầu thang. Sauđó Edward đi qua lối vào. Cô biết ơn ngườiquản gia trẻ hơn đã đến thamdự ngày hôm nay và không phải là "người đàn ông" khác của cha cô nhưanh tađược gọi. Russell, nhân viên cấp cao, đã phụcvụElliott lâu hơn, và cô biết rằng sẽ không dễ dàng để lấy được thông tin từông ấy.

"Edward, tôi có thể nóichuyệnvới anh mộtchút không? Chuyện riêng," cô nói thêm để anh tabiết cô sẽ không nói cho ai biết về cuộc trò chuyện. "Tôi cần phải biết vàiđiều. Có phảiCô Lillian đang chặn những lá thư của tôi gởitừquênhà không?"

Nước da của Edward táiđi trông thấy. "Không, Lady Victoria, bàấykhông." Cô sẽ phải chấp nhận những gì anh tanói là thực, cô nghĩ. Cô gật đầu, rồi quay người đi lên cầu thang. Cô dừng lại đột ngột khi Edward thốt ra: "Họ thậtlòng chỉ muốnđiềutốt nhất chocô, mi'lady, đặc biệt là Lord Elliott. " 

Cô từ từ quay lại," Cha tôi đang lấy thư của tôi, phải không? "

Anh takhông trả lời cô nhưng quay nhìn sàn nhà. Cô nghĩ rằng sự im lặng của anh tathật đángnguyền rủa. "Tôi đãnghĩ đó là Cô của tôicơ," cô thì thầm. Giọng cô nghecó vẻ hoang mang. "Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng cha tôi sẽ làm ... Điềuđó đã xảy rabao lâu rồi?"

"Ngay từ đầu," anh tatrả lời bằng giọng thấp. 

"Và những bức thư tôi đãviết cho các anh trai của tôi và để trên bànngoài tiền sảnhđể được gởiđi thì saoÔng ấy cũng chặn luônnhững bứcthưđóư?"

Edward nhìn vào phòng khách để chắc chắn rằng họ không bị nghe lỏm, rồi trả lời cô. "Vâng, nhưng cô đã pháthiện ra mọi thứ rồi,phải không? Tôi không phải là kẻ phản bội khi xác nhận nghi ngờ của cô, đúng không?"

"Không, anh không phải là người không trung thành."

"Cha của cô chỉ nghetheolời khuyên của cácbác sĩthôi,mi'lady. Ngài ấy rất hạnh phúc khi thấy cô đãngừng viết cho những người đàn ôngđó.Tôi nghe ngài ấynói với cácem của mình rằng những lời khuyên ấythật đúng đắn. Côđã dần dần từ bỏ quá khứ."

"Các bác sĩ đãkhuyên ôngấy ư?" 

"Tôi tin nhưthế, Lady Victoria." 

Các nhân viên rõràngbiết về công việc của gia đình nhiềuhơn cô. Cô sẽ phải nhớ đểhỏi Edwwardnhững câu hỏi của cô trong tương lai. Cô sẽ nhận được sự thật từ anhta.

Cô đã quá thất vọng để tiếp tục cuộc trò chuyện. Cô cảm ơn anh tamột lần nữa và sau đó đi lên phòng ngủ của mình.

Cha cô tin rằng cô đã để lại saulưng quákhứ - và cácanh trai của cônữa,cô thầmnghĩ. Mary Rose đã không quên, tất nhiên, và cô cũng không ngừng viếtthư. Cô đã biết cóai đó đang chặn thư của cô sau khi đọcbứcthư của Adam hỏi tại sao cô đãkhông viếtthư. Cảm ơn Chúa về Ann Marie. Người hầu ngọt ngào củaquý bà đã lặng lẽ bảo đảm rằng các bức thư của cô được gởiđi.

Cô tức giận đến mức không thể hình thành nổimột ý nghĩ mạch lạc. Cô biết cô sẽ phải vượt qua sự tức giận của mình trước khi cô cố gắng nói chuyện với cha cô để tìm hiểu tại sao ônglại làm mộtđiều tàn nhẫn như vậy với cô. Sau một giờ đồng hồ điqua đi lại và suynghĩ về tình hình, cô quyết định không nói chuyện với ông. Ôngsẽchỉ nói với cô rằng ông đang làm điềutốt nhất cho côthôi,và Chúa giúp cô, nếu cô nghe những lời đó một lần nữa, cô nghĩ cô sẽ bắt đầu la hét và không bao giờ có thể dừng lại.

Sự giận dữ của cô sẽ không biến mất. Cô xinđược miễnđi cùng gia đình đếnnhà hát vào tối hôm đó, đưa ra lý do rằng cô bị mệt.

Bồn tắm nước nóng không làm dịu đitâm trạng của cô. Cô mặc áo ngủ và áo choàng rồivới taylấy cái mề đay. Cô giữ báu vậtcủamình trong một chiếchộpPhương Đôngchạmkhắchoa văn trang trítrên đầu tủ của cô. Cô muốn mang cái mềđay khi đi ngủ. Có lẽ một giấc ngủ ngon sẽ khiến mọi thứ trở lại với viễncảnh, và mộtlần nữa cô sẽ lại có đủ sức chịu đựng để thấuhiểu.

Chiếchộp trống rỗng. Mary Rose đã không hoảng loạn, ít nhất là không phải ngaylập tức. Cô cẩn thận hồitưởng các bước thao tác của côquanh căn phòng. Cô nhớ rằng cô đã cởi chiếc vòng cổ ra sáng hôm đó ngay sau khi cô ra khỏi giường. Phải, cô chắc chắn làcô đã làm đúngnhư vậy. Và cô luôn cất nó trong chiếchộp nhỏ để giữ an toàn suốt ngày.

Cái mề đay đã biến mất. Một giờ sau, cô đã xáotung khắp phòng ngủ lần thứ hai. Harrison trở về nhà và thấy cô đangquỳ gối tìm kiếm bêndưới chiếcgiường của họ. Anh đổsậpvào chiếc ghế gần nhất, duỗi chân ra, và nghĩ rằng nếu anh không ngủ sớm, anh sẽ bấttỉnh.

Tâm trí của anh vẫn còn đangquay cuồngtừ những thông tin màanhđã tìm thấy đểkết tộiMacPherson. Anh cũng cảm thấy rất tức giận, và vìbây giờ anh đã kết thúc việcthắt sợi dây thòng lọngvà cuối cùng gởi đến chính quyền, sự căng thẳngbên trong anh đang được vun đắp đến mức bùng nổ. Anh cáukỉnh như một chú gấu bị nhốt trong lồng. Thiếu ngủ chắc chắn là nguyên nhân, anhbiết, vì anh nghi ngờ vềchuyệnđã đượcnghỉ ngơi đượcnhiều hơn ba tiếng mỗi đêm trong tuần qua.

MacPherson chưa bao giờ rờixa những suy nghĩ của Harrison. Cơnthịnh nộ trànqua anh mỗi khi anh nghĩ về cáchđồ khốn ấy đãbình tĩnh làm việc với Elliott trong tất cả những năm quanhư thế nào. Elliott đã tin tưởng hắn hoàn toàn, và trong suốt thời gian đó, MacPherson đã chứng kiến ​​nỗi đau đớn và sự tàn phá của ông. Đồchó ấyđã biết ...

Harrison buộc bảnthânchặn lạinhững suy nghĩ của mình. Anh quá kíchđộng để có thể đi ngủ ngayđược nên đãquyết định nói với vợ mình những gì anh đã tìm ra. 

Cô chưa nhận ra anh. "Anh tìm rarồi, em yêu," anh gọi. 

Cô cụngđầukhi cô bật thẳng ngườidậytrên đầu gối. "Nó ở đâu?Em đã tìm khắp mọi nơi.Ôi, cảm ơn Chúa.Em đãnghĩ em làmmất nó rồi.” 

Harrison nghe đượcsựhoảng loạn trong giọng nói của cô vàlập tứcnhìn vào gươngmặt cô. Nước mắt đangchảy dài xuống hai gò má cô. 

"Anh không nghĩ chúng ta đang nói về cùng một điều.Anh vừa cố nói với em rằng anh đã tìm thấy sự sai biệt mà anh đang tìm kiếm.Em đã bịmất thứgìthế?

"Cái mề đay của em," cô bật khóc. "Nó đãbiến mất." 

"Chúng ta sẽ tìm thấy nó.Anh sẽ giúp emtìm. Chỉ cần để anh thở một chút đã.”

"Sẽra sao nếu nó đã bị némđi?" 

Anh nhắm mắt lại và bắt đầu chà xát trán. "Anh chắc chắn nó không bịném đi.Hãy đến và hôn anhnào.

Cô không thể tin được thái độ ungdung của anh. "Anh biết cái mềđaycủa mẹ em quan trọng vớiem đến thế nàomà.Em nghĩ họ đã lấy nó.Em sẽ không bao giờ tha thứ cho họ nếu họ đãlàm nhưvậy. Khôngbao giờ.”

Vợ anhđang hét lên. Harrison vươn thẳng ngườitrên ghế, chống khuỷu tay trên đầu gối, và cau mày nhìn cô. Anh quyết tâmkhông để cho sự mệt mỏi của mình làm anh thiếu kiên nhẫn. 

"Sau một đêm ngon giấc ..." 

"Chúng ta phải tìm cái mề đay của em trước khi chúngta đi ngủ." 

Anh quyết định cố gắngsắp xếp mọi thứ triển vọng cho cô. Cái mề đay quan trọng đốivới cô, phải, nhưng cuối cùng họ cũngsẽ tìm thấy nóthôi mà.

"Emsẽbình tĩnhchứ? Không ai lấy cái mề đay của emhết. Chỉ đơn giản là emđã đặt nhầm chỗ đó thôi.Tấtcả chỉ có thế.”

"Làm thế nào anh biết liệu họ cólấy nó hay không? Anh không bao giờ ở đây đủ lâu để biết bất cứ điều gì đangxảy ra." 

"Anh bận lắm," anh hét lên. "Anh đang cố nói với em ..." Anh dừng lại trước khi giải thích về MacPherson. Bây giờ không phải lúc. Cô đãquá quẫntrí đểthể nghe anh nói. 

Sau đó, anh đã buột ra một câu ngớ ngẩn. "Emnên thấuhiểu thêm mộtchút", anh nói.

Cô lảo đảo đứng dậy. Cô rất tức giận, tay côsiết chặt thành nắm đấm hai bên lườn. Chiếc đập bên trong côvỡ tung,vì đột nhiên mọithứ là quá nhiềuđể côcóthể chịu đựng. Những tháng ngày cố gắng trở thành một người mà cô không phải cuối cùng đã đổsập xuống trêncô.

“Thấu hiểu ư? Anh mong em thấu hiểu cho hành động lén lút của họ ư? Cha emđã lấynhững bức thư của em trước khi em có thể gửi chúngđi, và emđược cho là phải biết thấu hiểu ư? Anh muốnem phải kiên nhẫnbao lâu nữa, Harrison? Mãimãi à? Khi nào anh mới thôi làm việc ngày đêm đểkết thúc bất cứ điều gì trong tên của Thiên Chúa màanh đãxác định phảihoàn thành, việcanh đang chạy vòng quanh tìm kiếm bằng chứng để buộc tội MacPhersonấy. Anh đã gãisai chỗngứa trong nhiều tháng.Ôi, thậtxấu hổcho em.Em đã sử dụng thêmmột biểu hiện khác nữamà ngườithân của em cảm thấy đángkhinh rồi kìa"

"Em đang nói cái gì vậy? Cái gì đáng khinh?" 

Cô không trả lời anh. Anh sẽ không hiểu. Không ai hiểu. Cô quay lưng lại vớichồng mình và nhìn chằm chằm rangoài vào màn đêm. 

"Tất cả họ đều yêu em," anh camđoan vớicô bằng một giọng bình tĩnhhơn.

Cô quaylại. "Không, họ khôngyêu em.Họ yêu người phụ nữ họ đang tạo ra.Anh có biết Thím Barbara đã nói gìvới em không? Emđược nóirằng hãy nghĩ về bản thân mình như một tấm vải trắng và để họ tạo ra kiệt tác của họ. Họkhôngyêu em. Làm sao họ có thể chứ? Họ thậm chí không biết em.Họ yêu ý tưởng cólại Victoria, và bây giờ mọi người đều đangcố giả vờ làemđã sống ở đây suốt cuộc đời mình.Còn anhthì saoHarrison? Anhyêu em hay yêu kiệt tác của họ?"

Ẩnýđằng sau câu hỏi của cô đã khiến anh bật dậy. Nếu cô muốn tranh luận, vậythì vìChúa, anh sẽ chiềuýcô. 

"Anh yêu em," anh gầm lên.

Cuộctranhluận đãkhông kết thúc ở đó; nó leo thang. Cô đãquẫn trívà kinh hoàng bởi những gì đang xảy ra với cô, và anh chỉ đơn giản là quá mệt mỏi đểlập luận được bất kỳ điều gì. Sự kết hợp đã bùng nổ. VìChúa, cô có ý quái quỷ gì về tấm vải bạt nhỉ? Cô bắt đầu la lớn lầnnữa khi anh yêu cầu cô giải thích. Họ nói vài điều không tốt với nhau, mặc dù không có gì không thể tha thứ, và khi Mary Rose nhận ra côsắpbắt đầu khóc lóclần nữa, cô chỉ vào cánh cửa và ra lệnh cho anh rời đi.

Anh đã làm điều đó. Rồi cô lên giường và khóc chođến khi ngủ thiếp đi. Cô bị đánh thức bởi lời xin lỗi nồngnhiệt của chồng mình.

"Anh xin lỗi, em yêu.Anh xin lỗi," anh nói đinói lại với cô nhiều lần. 

Cô tin rằng cô có thể tha thứ cho anh bất cứ điều gì. Cô yêu anh và sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ anh và cuộc hôn nhân của họ. 

Họ làmtình, mỗi người đều cần sự an ủi của ngườikia đến tuyệt vọng, và khi anh vừa trôigiạt vào giấc ngủ, anh nghe thấy cô thì thầm, "Em yêu anh." 

"Anh cũng yêu em, Victoria." 

Chúalòng lành, anh đã gọi côlà Victoria. 

Cô về nhà hai ngày sau đó. 




Ngày 14 tháng 8 năm 1874 

Mama Roseyêu quý,

Conđãphải dành phần còn lại của buổi chiều trong phòng ngủ như một sự trừng phạt vì hôm nay conđãkhông hành động như mộtquý cô. Conđãđấm Tommy Bonnersmith vào mũi và làm anh tachảy máu. Anh tađã xông vào mà, Mama. Cole đã đưa conđếnBlue Belle, và con vừamới đi ra bênngoài cửa hàng báchhoákhi Tommy túm lấy con và ấnđôimôi sướtmướt của anh ta lên môi con.

Con đãkhông nói với Colenhững gìTommy đã làm với con. Anh ấyra ngoài và thấy Tommy đangngồi trên mặt đất ôm mũi và khóc như một đứa trẻ. Anh trai conhẳnsẽbắn Tommy nếu anhấybiết chuyện gì đã xảy ra và con không muốn anhấybắn bất kỳ ai khác. Anh ấysẽ lãnh nhậnmột danh tiếng xấu.

Conkhông hề hối tiếc về hành vi của mình. Adam và Cole luôn nói với con rằng con không bao giờ nên để bất kỳ người nào cóhành vi sỗ sàng với mình. Tommy đã làm như vậy, đúng không? 

Má có thất vọng vớicon không
Con gái yêu củamá, Mary Rose.

1 nhận xét:

Angelika nói...

Tôi không thể cảm ơn Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đủ để giúp tôi khôi phục lại cuộc hôn nhân của mình với niềm vui và sự an tâm của nhiều vấn đề gần như dẫn đến ly hôn. Cảm ơn Chúa, tôi đã tổ chức Tiến sĩ EKPEN TEMPLE đúng giờ. Hôm nay tôi có thể nói với bạn rằng Tiến sĩ EKPEN TEMPLE là giải pháp cho vấn đề này trong hôn nhân và mối quan hệ của bạn. Liên lạc với anh ấy tại (ekpentemple@gmail.com)