Thứ Năm, 3 tháng 5, 2018

Roses 16

Chương 16




Cô đã trang bị vũ khí cho đám cưới của mình. Thẩm phán Burns không quyến luyến với ý tưởng có súng trong phòng xử án hoặc trongsảnh cưới của ông, và vì vậy ông ta đã khăng khăng rằng cô phải lấy khẩu súng lục ra khỏi túi. Ông ấy sẽ khám xét cô nếu Adam cho phép điều đó.

Thẩm phán không phải là một người đàn ông hoàn toàn khó ưa. Ôngấycòn trẻ theo tiêu chuẩn của một thẩm phán, hay Mary Rose tin như thế, vì ông chưa đến năm mươi tuổi và đã là một thẩm phán treo cổ trong gần mười lăm năm.

Ông ấykhá đẹp trai. Ông ấycao lớn, chỉ hơi khom lưng vì tuổi tác, và có đôi mắt xanh rực rỡ mà những kẻ bị kết án tin tưởng là màu sắc của quỷSatan, mặc dù vị thẩm phán không có sừng. Ông ấycó mái tóc dầy, màu nâu tối. Ông ấyđược trao tặng một tính khí Ailen nóng nảy và sự thực tế của người Anh.

Ông và Harrison hoàn toàn hợp ý nhau kể từ phút mà hai người đàn ông gặp mặt. Burns có những người thân sống ở ngoại ô Canterbury, và vì vậy ông ấy cảm thấy mình có thứ gì đó chung với Harrison ngoài luật pháp.

Cách chú rể đối xử với Belle cũng làm dịu trái tim của vịthẩm phán, vì Harrison đã đối xử với người phụ nữ với sự tôn kính dành cho bậcchính khách. Đó không phải là giả vờ. Belle đã giúp đỡ trong việc nuôi lớn Mary Rose, và vì vậy Harrison biết ơn chị như những người khác. Anh không quan tâm nghề nghiệp của chị là gì. Chị ấy có một trái tim nhân ái, và đó là tất cả những gì quan trọng đối với anh. Tình yêu của người phụ nữ lớn tuổi dành cho Mary Rose rất rõ ràng, và khi Belle được yêu cầu đứng lên như một phù dâu và nhân chứng, chị đã bật khóc.

Belle mặc váy màu xanh. Thẩm phán Burns nói với Harrison rằng ông chưa bao giờ nhìn thấy chị mặc bất kỳ màu sắc nào khác trong tất cả các năm thángquen biết chị. Chà, ngay cả đồ lót ren của chị cũng là màu xanh, ông thì thầm với Harrison trong khi chờ đợi Mary Rose tham gia cùng họ.

Belle đã đi lên lầu để giúp cô dâu. Tuổi tác cao và nghề nghiệp đã không làm chai sạn dáng vẻ của chị. Chị rất xinh đẹp, với mái tóc màu nâu nhum bạc và đôi mắt nâu ấm áp. Và khi chị trở lại phòng khách cùngvới Mary Rose vịntrên cánh tay của mình, niềm tự hào và niềm vui của thị trấn trông rạng rỡ cònhơn cả cô dâu.

Mary Rose trông có vẻ khổ sở. Và xinh đẹp, Harrison tự nhủ. 

"Eleanor sẽ không tham gia với chúng ta, tôi rất tiếc phải nói," Adam giải thích. "Cô ấy vẫn đang bị sốt, mặc dù Douglas bảo đảm với tôi rằng cô ấy đã được cải thiện phần nào trong ngày hôm nay." 

"Belle, em có thể chơi piano không?" thẩm phán hỏi. 

"Không, cưng à, em không thể," chị trả lời. 

"Tôi sẽ chơi," Mary Rose gợi ý.

"Nào, điều đó thật vô lý, bé conà." Belle nói với một nụ cười. "Cưng phải nói lời thề của cưngchứ.John, tại sao anh không đưa chúng tôi đến nơi anh muốn chúng tôi đến và làm cho đám cưới được thực hiện nhỉ. Trời thật ấm áp ở đây. Các chàng trai, hãy đứng thành hàng phía sau em gái của mình nào. Ai trong các vị sẽ dẫn cô ấy đi thế?"

Belle trao cho Mary Rose một bó hoa dại. Rồi chị cầm lấy bàn tay cô và đặt nó lên cánh tay Harrison. 

"Tất cả chúng tôi đều đưa cô ấy đi," Adam nói với thẩm phán. 

"Ôi chà, tôi nghĩ rằng điều đó ổn." 

"Đợi đã. Thẩm phán Burns, ông có treo cổ ai vào tuần này không?" 

"Không phải là thứ tôi muốn hồi tưởng đâu, Mary Rose."

Cô thở dài. "Được rồi, Harrison, anh vẫn chưa cầu hôn. Anh y không cầuhôn, Thẩm phán. Anh ấy chỉ nói với tôi rằng chúng tôi sắp kết hôn và anh ấy chưa bao giờ hỏi." Giọng của cô nghe có vẻ quá sức yếu ớt đối với cô. Cô hi vọng không ai để ý. Những bông hoa cũng đang run rẩy trong tay cô. Cô nắm chặt hơn và cố gắng ravẻđiềm tĩnh.

"Cưng à, cậu phải hỏi cô ấy chođàng hoàng." Belle khăng khăng. 

Harrison quay sang cô dâu của mình. "Em sẽ kết hôn với anh chứ, Mary Rose?" 

"Không." 

"Cô ấy có ý là có," anh nói với thẩm phán. 

"Cô ấy phải nói lời thề." 

Harrison nhìn Mary Rose một lần nữa. "Em có yêu anh chứ?" 

"Vâng." 

"Em có muốn trải qua phần còn lại của cuộc đời mình cùng với anh không?" 

"Anh sẽ cố gắng vượt qua những lời nguyền của mình nếu em nói rằng em có chứ?" 

"Vâng." 

"Vậy thì, vâng, em muốn trải qua những ngày còn lại của em cùng với anh." 

"Đối với emthìnghe có vẻ như cô ấy đang đồng ý, John yêu dấu à," Belle nói. 

Thẩm phán hắng giọng, mở cuốn sách của ông, và bắt đầu đọc.

Harrison và Mary Rose nên chồng vợ chưa đầy năm phút sau đó.

Trông anh có vẻ nhẹ nhõm khi điều đó kết thúc. 

Trông cô có vẻ bối rối. 

Harrison nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay anh và hôn cô. Cô nắm chặt bó hoa của mình vào ngực và hôn trả lại anh. 

"Bây giờ anh có thể rời đi rồi," cô thì thầm. "Em không còn là một điều ô nhục cho các anh của em nữa." 

"Điều đó không vui đâu," anh thì thầm trên miệng cô. Anh hôn cô lần nữa, mãnh liệt hơn, và sau đó quàng cánh tay quanh vai cô và kéo cô sát vào bên cạnh anh. 

Hai trong số các anh em trai, Douglas và Travis, rưng rưng lệ. Tuy nhiên, Cole trông có vẻ hài lòng, và điều đó khiến Harrison ngạc nhiên. 

"Cậu hạnh phúc về điều này chứ?" anh ta hỏi. "Nếu cô ấy mang thai, cô ấy đã lấy chồng, cô ấy có thể muốn ở lại đây, Harrison. Cậu nên nghĩ về điều đó trên đường tới nước Anh." 

"Cô ấy sẽ đi cùng tôi.”

Cole cau mày. Harrison nghe có vẻ rất chắc chắn về chính mình.

Phần còn lại của buổi chiều trải qua trong lễ mừng, mặc dù Mary Rose chẳng có được bất kỳ thời gian nào ở một mình với chồng. Cô đi lên lầu với một miếng bánh Samuel đã chuẩn bị, nhưng Eleanor đã không muốn ăn gì hết. Cô ấy đã khóc trong một vài phút vì đã bỏ lỡ lễ cưới và ngủ quên gần như ngay lập tức. Mary Rose để lại miếng bánh trên tủ và sau đó đi xuống dưới để cảm ơn Belle và thẩm phán.

Harrison đang chờ cô trên bậc thang. Anh kéo cô vào trongvòng tay và ôm cô. 

"Anh hứa là ngay khi có thể, chúng ta sẽ có một nhà truyền giáo chúc phúc cho sự kết hợp này. Điều đó có làm cho em cảm thấy tốt hơn không?" 

"Vâng, cảm ơn anh." 

"Anh yêu em, người yêu dấu". 

"Em cũng yêu anh." 

"Tôi nhận ra rằng cậu muốn dành cả đêm với cô dâu của mình, Harrison, nhưng có một vấn đề tôi muốn hỏi ý kiến ​​của cậu, vớitư cáchcậu là một luật sư và mọi thứ. Cậu có thể chia sẻ với tôi một vài phút trong thư viện không?"

Thẩm phán Burns đã đưa ra yêu cầu từ dưới bậc thang cuối cùng. Harrison không thể từ chối lời yêu cầu, dĩ nhiên; mặc dù, với tất cả sự trung thực, điều cuối cùng anh muốn làm bây giờ là nói về các vấn đề pháp lý. Anh muốn có Mary Rose khoả thân lần nữa.

Tuy nhiên, cô sẽ phải chờ đợi. Anh nháy mắt với cô dâu của mình và đi theo vị thẩm phán vào thư viện. 

Thẩm phán là một người hút thuốc tẩu. Ông phải mất một thời gian dài để thắp một ngọn lửa thích hợp, rồi dựa lưng vào ghế của Adam và mỉm cười với Harrison. Ông ra hiệu cho anh lấy chiếc ghế khác. 

"Đây là gia đình kỳ quái nhất mà tôi từng gặp, và bây giờ cậu đã kết hôn và trở thành gia đình củahọ, tôi đoán cậu hẳn cũng rất đặc biệt, có phải không, Harrison?" 

"Tôi đoán thế," Harrison đồng ý. "Tất cả bọn họ đều lànhững người đàn ông tốt, Thẩm phán, và họ chắc chắn là một gia đình. Các anh em trai đã làm việc chăm chỉ vì em gái của mình."

"Belle ngọt ngào cũng góp một tay trong đó. Cô ấy đã may váy áo cho Mary Rose, tôi không nhớ nhiều về cô bé khi còn là một đứa trẻ. Khi tôi gọi cho Belle, đó thường là vào buổi tối và dĩ nhiên là đứa trẻ đã về nhà nơi cô bé thuộc về. Dù thế tôi vẫn nhớ về một nùi tóc xoăn. Cô bé vẫn còn rất nhiều thứ đó, đúng không? Cậu có yêu cô ấy khốc liệt như cậu nên làm không? "

"Vâng, thưa ông, tôi có."

"Tôi phải tham dự một phiên toà sau ngày mai ở Hammond," thẩm phán bình luận. Ông ta chuyển vị trí của mình trong ghế, xếp một chân qua chân kia, và tiếp tục. "Đó là một phiên xét xử có bồi thẩm đoàn, và tất cả mọi người trong thành phố đều có khuynh hướng hoàn toàn chống lại bị can, anh ta sẽ không có đượcmột cuộc điều trần công bằng. Tôi cảm thấy anh ta đang bị kết tội vội vàng bởi các dân vệ. Có từng nghe về ai đó tên là Bickley chưa?"

"Tôi sẽ không bao giờ quên tên khốn ấy," Harrison nói. Anh giải thích anh đã gặp người đàn ông như thế nào và anh đã làm gì với hắn.

Thẩm phán dường như không ngạc nhiên trước lời thú nhận của Harrison. "Cậu muốn giết hắn vì hắn đãlàm tổn thương Mary Rose, nhưng cậu đã không làm. Đó là sự khác biệt giữa mộtcông dân và bọn vô lại. Cậu là một luật sư ngu ngốc, hay cậu thực sự biết luật pháp hoạt động như thế nào?"

"Tôi biết luật pháp hoạt động như thế nào." 

"Tôi muốn cậu chứng minh ​​điều đó với tôi. Cậu sẽ đến Hammond vào ngày mai và nói chuyện với George Madden chứ? Anh ta là người mà họ định kết án." 

"Lời buộc tội là gì?"

“Ăn cắp một con ngựa. Chúng tôi không đối xử nhẹ nhàng với chuyện ăn cắp bất kỳ thứ gì ở ngoài đây, nhưng khi ngựa của một người đàn ông bị chiếm đoạt, chà, vậy thì, các cư dân có khuynh hướng nghĩ rằng án tử là sự trừng phạt khả thi duy nhất. Cậu sẽ không phải mất nhiều thời gian để giải quyết vụ việc đâu. Tôi xin lỗi vì đã nói, nhưng tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng sau khi cậu nói chuyện với Madden, cậu sẽ biết ai thực sự đã lấy con ngựa. Tôi sẽ không nói gì thêm nữa để làm hoen ố tâm trí của cậu, nhưng người đó xứng đáng được điều trần công bằng, và trừ khi cậu đến Hammond với tôi, anh ta sẽ không nhận được điều đó đâu. Cậu không thể mang theo cô dâu của cậu đi cùng vì thị trấn đã tức giận với vụ việc này. Các dân vệ đã kích động tất cả mọi người và đã sẵn sàng cho việc hành quyết, và cảnh sát trưởng đã rất bận rộn để cố gắng giữ gìn trật tự. Tôi không thể trì hoãn ngày xử án, vì thế đừng yêu cầu tôi giúp đỡ. Cảnh sát sẽ lẻn vào phòng tôi và bắn tôi trong giấc ngủ nếu tôi quyết định trì hoãn mọi thứ. Bây giờ anh ta đang làm việc hai mươi bốn tiếng đồng hồ một ngày, và nhà tù của anh ta đang sắp nổ tung vách với những người đàn ông cần sự chú ý của tôi."

"Họ gọi ông là thẩm phán treo cổđấy." Harrison nhận xét. 

"Thật tuyệt khi được nghe." 

Harrison cười. "Ông là một người đàn ông công bằng, phải không?"

"Tôi thích nghĩ rằng tôi là thế. Nếu một người đàn ông cần phải treo cổ, tôi không lăn tăn khi thấy hắn bị như thế. Dù vậy, không phải mọi thứ đều luôn đúng, đặc biệt là khi một người đàn ông được đưa ra xét xử bởi bồi thẩm đoàn. Những kẻ đồng đẳng với anh ta phần lớn đều là nòi ngu dốt".

"Ông muốn rời đi khi nào?" 

Thẩm phán mỉm cười hài lòng. "Buổi trưa thì thế nào? Tôi sẽ mất nhiều thời gian hồi phục sức mạnh để rời khỏi giường của Belle. Tôi sẽ gặp cậu bên ngoài chỗ của cô ấy vào ngày mai, nếu điều đó thích hợp." 

"Vâng, thưa ông," Harrison nói khi đứng dậy. "Bây giờ, xin bỏ quá cho tôi, tôi có một cô dâu đang chờ đợi để được hôn." 

Thẩm phán cản anh ở ngưỡng cửa. "Có phiền nói cho tôi biết tại sao cô bé mang một khẩu súng lục vào đám cưới của mình không? Tôi đã rất tò mò về điều đó."

"Tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy muốn cho tôi biết cô ấy sẽ không đểbị ép buộc phải làm bất cứ điều gì cô ấy không muốn làm.Tôi đoán ông có thể nói rằng cô ấy đang cố gắng san bằng tỷ số những điều kỳ quặc. Các anh trai cô ấy và tôi đã hùa nhau chống lại cô ấy mà. Cô ấy cũng mong muốn được làm lễ hôn phối bởi một nhà truyền giáo nữa. Cô ấy muốn sự kết hợp được ban phước, tôi đoán thế.”.

"Chà, quái quỷ, con trai à, hãy kéo cô ấy ra đây. Tôi sẽ vui vẻ ban phước cho cô ấy. Sẽ là vấn đề khi tôi không phải là một nhà truyền giáo sao?" 

"Tôi e rằng vậy, thưa ngài."

Anh để lại thẩm phán khịt mũi bật cười. Mary Rose đãlên lầu với Belle. Hai người phụ nữ đang ghé thăm Eleanor. Cô dâu của anh không xuống cầu thang cho đến gần ba giờ. Harrison ngồi trên hiên nhà và uống bia với các anh trai củacô. Khi Mary Rose ra đến hiên nhà, Harrison nói với cô về vụ xử án tại Hammond.

Thẩm phán rời đi cùng với Belle một giờ sau đó, và Mary Rose bước vào bếp để giúp sắp đặt bàn ăn tối.

Cả bốn ngườianh của cô đều thực sự hạnh phúc cho em gái mình, và dù cố gắng hết sức, Harrison không thể hiểu nổi tại sao. Sự chuyển hướng của họ làm anh bối rối. Anh biết rằng họ có một động cơ cho mong muốn hôn nhân này; anh chỉ không thể hiểu được nó là gì.

Cole ngồi trên ghế cạnh Harrison. Anh quay sang anh ta trước. "Làm thế nào anh đi đến tận cùng đám cưới được thế?" 

"Giống như Douglas nói," Cole lè nhè. "Không cần phải đóng cửa chuồng sau khi con ngựa đã ra ngoài. Cô ấy yêu cậu và cậu yêu cô ấy." 

"Và?" 

"Cậu sẽ mang cô ấy về nhà, nơi cô ấy thuộc về." 

"Ý anh là ở đây à? Với nông trại của các anh?” 

"Khu vực này là thứ ít nhất. Cô ấy thuộc về Montana. Vùng đất là một phần của cô ấy. Cậu sẽ không lấy nó ra khỏi cô ấy được đâu." 

"Chúng tôi sống ở đâu tuỳ thuộc vào cô ấy," Harrison nói. "Cô ấy có thể thay đổi suy nghĩ sau khi côấy gặp Elliott." 

Cole và Douglas trao đổi một ánh mắt mà Harrison không thể hiểu ra được. 

"Và?" anh kiên trì, quyết định đi đến tận cùng mê cung và tìm ra động cơ thực sự của họ là gì.

"Ông ấy không thể giữ cô ấy lại được, phải không?" Cole hỏi câu hỏi bằng một giọng nói thầm. 

Harrison thẳng người trên ghế. "Nghĩa là gì, Cole?"

Douglas trả lời. "Elliott không thể giữ cô ấyở Anh hay gả cô ấy cho một lão quý tộc già nua giàu có nào đó và bắt cô ấy ở lại Anh trong suốt quãng đời còn lại của cô ấy được, đúng không? Cô ấy đã cưới cậu rồi. Đại khái chúng tôi nghĩ cậu là khoản bảo hiểm của chúng tôi."

"Cậu đã gặp cô ấy ở đây," Cole nhắc anh. “Dù thích hay không, cậu cũng đã là một phần trong quá khứ của cô ấy. Cậu biết tất cả về chúng tôi, nhưng Elliott thì không. Mary Rose chắc chắn sẽ phải dựa vào sức mạnh và danh dự của cậu, và tất cả chúng tôi đều nghĩ cậu chắc chắn sẽmang cô ấy về nhà. Yes, sir, đó là điều chúng tôi nghĩ."

"Elliott không phải là kẻ thù của các anh. Nếu các anh biết ông ấy như tôi, Các anh sẽ nhận ra rằng ông ấy sẽ không bao giờ bắt Mary Rose ở bất cứ nơi nào mà cô ấy không muốn ở." 

"Cậu nói thế thôi," Douglas trả lời. "Chúng tôi vẫn muốn sự bảo đảm nào đó cho em gái mình." 

"Vì vậy, các anh đã để cô ấy kết hôn với tôi. Các anh đã sử dụng cách lý luận thật ngớ ngẩn. Các anh không xem xét đến khả năng tôi có thể muốn giữ cô ấy ở Scotland à?"

Cole cười. "Cậu biết vấn đề của cậu là gì không, Harrison? Cậu quá cao quý đến chết tiệt vì lợi ích của chính cậu. Nếu cô ấy muốn trở lại Montana, cậu sẽ đưa cô ấy về. Cậu không thể sống với bản thân nếu cậu làm cho cô ấy không hạnh phúc. Việc làm Mary Rose vui lòng sẽ rất khó khăn, nhưng cậu sẽ cố gắng "

"Chỉ cần để mắt đến cô ấy thôi," Douglas ra lệnh. "Đừng làm chúng tôi đi theo cậu. Tôi biết cậu tin Elliott là một người đàn ông tốt, nhưng chúng tôi không biết ông ta, có đúng khôngnào?" 

Mary Rose đã làm gián đoạn cuộc thảo luận. Harrison đứng lên khi cô bước ra khỏi hiên nhà. Cô đã thay quần áo. Côđãmặc một chiếc váy màu ngà cho lễ cưới, nhưng bây giờ cô đangmặc một chiếc váy màu hồng nhạt viền trắng. Tóc cô được gắn lên cao phía sau đầu. Cô trông rất đoan trang và đúng mực đốivới anh, và đột nhiên tất cả những gì anh muốn làm là kéo những chiếc ghim cài ra khỏi tóc cô, cởi bỏ quần áo của cô và làm tình với cô.

Cô có ý tưởng khác trong tâm trí. Cô đã có một chiếc tạp dề trắng trong tay, và trong khi anh đứng đó ngắm cô, cô mở nó ra và buộc vào eo. 

"Tôi đoán cuối cùng Harrison sẽ nhìn thấy tầng hai của ngôi nhà," Cole nhận xét. 

"Không, anh ấy không", Mary Rose buột miệng nói. "Tất nhiên, anh ấy có thể nếu anh ấy muốn, nhưng em nghĩ sẽ rất tuyệt nếu anh ấy và em ở lại trong căn nhà lán tối nay. Anh có phiền không, Harrison?"

"Không," anh trả lời, băn khoăn về vết ửng đỏ lan nhanh trên gò má cô. Anh không thể tưởng tượng được tại sao cô lại cảm thấy xấu hổ, nhưng anh quyết định phải đợi cho đến sau đó để tìm ra điều gì đang làm phiền cô.

"Tại sao em lại mặc chiếc tạp dề ấy vào thế?" anh ấy hỏi. 

"Em sẽ giúp nấu bữa ăn tối."

Anh nhận thấy đôi tay của cô đang run rẩy. Các anh trai cô hẳn cũng đã nhận ra. Douglas cau mày với vẻ lo lắng. "Em cảm thấy ổn chứ, Mary Rose? Em sẽ không mắc bệnh của Eleanor, phải không?"

"Không, em ổn." 

Harrison quyết định không đợi để tìm hiểu xem có gì sai. Anh nắm lấy bàn tay cô dâu của mình và gần như kéo cô sang bên kia hiên nhà. 

"Có chuyện gì với em sao?" 

"Không có gì," cô thì thầm. "Em chỉ hơi hồi hộp." 

"Tại sao?" 

"Em vừa kết hôn." Cô suýt đã bật ra sự thật. 

Harrison cố gắng đưa cô vào trong vòng tay anh. Cô liếc qua vai để nhìn các anh trai, rồi lùi xa anh. 

Các khán giả rõ ràng làm cô ngượng ngùng. Harrison kiên nhẫn chờ đợi. 

"Anh cũng vừa kết hôn." 

"Vâng, dĩ nhiên là anh đã," cô ấy đồng ý. "Nó xảy ra nhanh kinh khủng, đúng không?"

"Tại sao em không muốn ngủ trong phòng em tối nay?" 

Cô trông rất kinh hoàng. Bằng giọng thì thầm khe khẽ, cô nói, "Họ sẽ nghe thấy, Harrison. Anh trai em nghe thấy mọi âm thanh nhỏ xíu." 

Anh gật đầu. Cuối cùng anh đã hiểu. "Chúng ta cần một đêm trăng mật đích thực." 

Cô đưa cho anh một cái nhìn bực bội. "Anh phải đi Hammond vào ngày mai đấy." 

Anh gật đầu đồng ý. Anh không quên. "Biết anh nghĩ chúng ta nên làm gì không?" 

Anh cúi xuống gần cô. Cô liếc gần anh hơn và nghiêng đầu lại. "Anh nghĩ chúng ta nên làm gì?" 

"Đi nói với chuyện với Corrie." 

"Nói với bà ấy cái gì?" 

"Rằng em là một phụ nữ đã lập gia đình," anh giải thích. "Chúng ta hãy dành cả đêm trong hang động. Em có nghĩ rằng em sẽ tìm thấy nó một lần nữa không?"

“Vâng, dĩ nhiên em có thể tìm thấy nó. Harrison, anh thật sự muốn ngủ trên sàn đá tối nay sao?”

"Anh muốn ở một mình với em, Mary Rose. Có bất kỳ ý tưởng nào tốt hơn không?" 

Anh có thể nhận ra từ biểu hiện của cô rằng cô đang nóng lên với ý tưởng. "Anh đã suy nghĩ rất nhiều về hang động đó," anh thì thầm. "Anh muốn trở lại, nhưng lần này, khi em bắt đầu cởi quần áo, anh sẽ không ngăn cản emnữa đâu."

Nét ửng đỏ của cô tăng lên, và cô vội vã liếcnhìnqua vai một lần nữa để chắc chắn rằng các anh trai cô không nghe thấy. 

"Hãy đi và gói đồ đạc của em đi," anh thì thầm. "Anh sẽ nói với Adam chúng ta sẽ đi đâu." 

"Samuel sẽ rất vui khi thu xếp một giỏ thức ăn cho chúng ta", cô nói. "Hãy để Adam hỏi ông ấy, làm ơn, ông ấy sẽ trốn khỏi anh cho xem." 

Harrison vẫn không tin rằng họ có một người đầu bếp thực sự, nhưng anh tuân theo trò chơi của cô. 

Họ đến sườn núi một giờ sau đó. Mary Rose khăng khăng đòi mang cho Corrie một giỏ quà khác, và Adam đã cho cô bao gồm một quyển sách được viết bởi một người nổi tiếng,Mark Twain,với điều kiện là Corrie phải trả lại cuốn sách khi bà ấy đọc xong. Chỉ khi đó ông mới cho bà ấy mượn một quyển sách khác trong kho báu của mình để thưởng thức.

Cô dâu của anh đã dành ít hơn một giờ để nói chuyện với bạn mình, và họ đã tới hang động trước khi trời tối một chút. 

Cô mang theo một tấm chăn dày, và họ đã dùng nó như một tấm nệm. Họ không cần thêm chăn vào đêm đó, vì sức nóng của những thân thể ấp vào nhau đã sưởi ấm cho nhau.

Đó là đêm lãng mạn nhất mà không ai trong số họ từng trải nghiệm. Nó cũng rất mang tính giáo dục đối với Mary Rose. Không có bất kỳ sự kềm chế nào, và bởi vì họ tách biệt khỏi phần còn lại của thế giới, cô cảm thấy tự do để làm bất cứ điều gì cô muốn. Harrison đã dạy cô làm thế nào để anh hài lòng, và cô rất háo hức học hỏi. Cô đã ngượng ngùng và bẽn lẽn, nhưng chỉ vào lúc bắt đầu, và khi cô thấy cách anh phản ứng với những cái chạm của cô, cô đã trở nên bạo dạn hơn và chắc chắn hơn về bản thân mình.

Khi nắng mai lên, chồng và vợ đã quá kiệt sức để di chuyển. Họ ngủ trong vòng tay nhau cho đến gần tám giờ, yêu nhau một lần nữa, và miễn cưỡng trở lại nông trại.

Harrison đi đến Blue Belle để gặp thẩm phán chẳngbao lâusau đó. Mary Rose hôn anh tạm biệt và sau đó đi lên phòng cô và ngủ thiếp đi suốt phần còn lại của buổi sáng. 

Cô đi loanh quanh với màn sương hạnh phúc trongphần còn lại của ngày. Eleanor đã trở lại với việc phàn nàn về mọi thứ nhỏ nhặt, nhưng Mary Rose đã quá hạnh phúc để thấy phiền bởi người bạn cáu kỉnh.

Cole mang Eleanor xuống cầu thang để ăn tối. Cơn sốt của cô ấy cuối cùng đã thuyên giảm, và mặc dù trông có vẻ nhợt nhạt, cô ấy đã lấy lại được sự thèm ăn của mình.

Cô ấy bắt Cole mang mình trở lại phòng sau khi ăn xong, và anh ấy đã ở trong phòng ngủ của cô ấy lâu hơn cần thiết. Anh đã nói với Douglas rằng anh định nói chuyện với cô ấy về sự thiếu tình ý của anh.

Eleanor đã không vui vẻ với thông tin rằngCole không phải là loại ngườidành chohônnhân. Cô ấykhông thích nghe rằng anh chỉ chơi đùa với mình bởi vì anh nghĩ cô ấycũng sẽ sớm rời khỏi đó, và khi anh rời khỏi phòng, cô đã hét lên mọi lời nguyền rủa dữ dội mà cô đã từng nghe. Cô đã ném một cái bình bằng sứ đập vào vai anh trên đường ra cửa.

Mary Rose quyết định cho Eleanor thời gian để bình tĩnh trước khi cô đi lên lầu để cố gắng an ủi bạnmình. Cô giúp Douglas dọn chén dĩa. Cô nghĩ rằng thật kỳ quặc khi những người anh khác tiếp tục ngồi bên bàn, và sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ nhà bếp, cô được mời ngồi xuống lại.

Adam giải thích rằng có một vấn đề quan trọng cần thảoluận.

Cô ngồi trên ghế của Harrison và đối mặt với người anh lớnnhất. Bàn tay cô xếp lại trong lòng. Cô dựa lưng vào ghế và mỉm cười thư giãn lúc này, vì cô tin rằng vấn đề liên quan đến tài chính gia đình. Các anh trai cô chỉ mang những biểu hiện nghiệt ngã như vậy khi họ lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Cole bắt đầu cuộc thảo luận. "Harrison đã đến đây với hai động cơ trong đầu, Mary Rose. Cậu ấy muốn tìm hiểu về chăn nuôi gia súc bởi vì cậu ấy muốn nghỉ hưu công việc pháp luật và xây dựng một trang trại riêng của mình, ở vùng Cao Nguyên hay thậm chí ở quanh đây."

"Vâng, em biết anh ấy nghĩ gì," cô đồng ý. "Nhưng anh nói anh ấy cũng có một động cơ khác nữa ư?" 

"Cậu ấy đang tìm kiếm ai đó," Douglas giải thích. "Đó là động cơ khác của cậu ấy ... và, anh đoán em có thể nói đó là lý do chính của cậu ấy khi đến Montana." 

Cô đợi một phút để anh trai tiếp tục trước khi cô nhận ra anh sẽ không nói thêm một lời nào. Cô quay sang Travis. 

"Anh ấy đang tìm kiếm ai?" cô hỏi. 

"Em," Travis buột ra. 

Anh ta không thể hoặc sẽ không giải thích thêm. 

Nhiệm vụ giải thích rơi vào vai Adam. Ông hắng giọng và sau đó kể với cô về một bé gái tên là Victoria.

Cô không hề nói một lời trong suốt câu chuyện Adam kể. Cô lắc đầu vài lần, lặng lẽ từ chối khả năng rằng cô thực sự là Lady Victoria nào đó hoặc ai đó khác từ nước Anh hoặc nơi nào đó, nhưng cô đã lắng nghe một cách cởi mở và cố gắng hiểu những gì ông đang nói với cô. Phải mất hai mươi phút để Adam kể cho cô toàn bộ câu chuyện, và cuối cùng khi ông làm xong, tất cả các anh em đợi cô thể hiện một vài phản ứng.

Cole đã mong cô tức giận. Anh khá ngạc nhiên khi cô tiếp tục chỉ trông có vẻ hơi tò mò. 

Douglas nhận thức tốt hơn. Anh kết luận rằng cô không tin cô là con gái bị mất tích từ lâu của Elliott. 

"Em không tin bọn anh à?" anh ấy hỏi. 

"Anh có tin em là Victoria không?" cô phản bác. 

Tất cả bốn anh em gật đầu. "Có bằng chứng đáng kể," Adam giải thích. Sau đó ông phác hoạ các sự kiện cho cô một lần nữa. 

"Em cảm thấy thế nào về việc gặp cha mình?" 

"Em không có người cha nào, em có bốn người anh trai."

"Đừng có cứng đầu thế, Mary Rose," Adam nói. "Hãy nghĩ kỹ điều này, anh biết đó là một điều ngạc nhiên. Dĩ nhiên rồi. Em có cả một gia đình ở Anh Quốc. Em không thể giả vờ là họ không tồn tại. Cha em đã lục tung cả thế giới vì em."

"Em không muốn đi gặp ông ấy à?" Travis hỏi. 

Cô cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào lòng mình. Thật quá nhiều để nghĩ đến, cô không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. 

"Em cảm thấy thương cảm đối với người đàn ông này. Em không thể tưởng tượng được điều gì đã xảy ra cho ông ấy và vợ khi để mất con gái sơ sinh của mình". 

"Em là con gái sơ sinh của họ," Douglas nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

"Vâng, anh đãnói thế," cô thì thầm. Cô siết chặt hai bàn tay lại với nhau và cố gắng giữ bình tĩnh. "Nhưng em không biết ông ấy, Douglas. Em cảm thấy rất tiếc cho ông ấy, nhưng em không có bất kỳ tình yêu nào trong trái timemdành cho ông ấy. Ông ấy không phải là gia đình của em. Các anh mới là gia đình của em. Đã quá muộn để bắt đầu lại."

"Em không tò mò muốn biết ông ấy như thế nào sao?" Travis hỏi. 

Cô nhún vai. "Không thực sự," cô thừa nhận. "Em không hiểu sự tham gia của Harrison trong tất cả những điều này. Anh ấy làm việc cho Elliott, đúng không?" 

"Phải," Adam nói.

Sự thật chậm chạp đọng lại trong tâm trí của cô, nhưng một khi nó đã làm thế, cô bắt đầu cảm thấy quặn đau trong bụng. "Và anh đang nói với em rằng anh ấy đã đến Montana vì cuộc phỏng vấn mà em đã phải chịu đựng với luật sư ở St. Louis sao? Tất cả những điều này bắt đầu bởi vì một người phụ nữ nghĩ rằng em trông giống vợ của Elliottà?"

"Phải." 

"Vậy thì ... Ôi, Chúa ơi, thế thì mọi thứ Harrison nói với em là nói dối. Ngay từ lúc bắt đầu, anh ấy đã có một động cơ khác.Anh ấy không bao giờ nói một lời nào với em. Không một lời. Nếu em là Victoria, như tất cả các anh dường như đã tin, vậy tại sao Harrison không nói với em?"

Cole nhăn nhó vì nỗi đau mà anh nghe thấy trong giọng của em gái. Anh ấy giải thích: "Cậu ấy đã không tin tưởng bất cứ ai trong bọnanhtrong một thời gian dài. 

"Không, anh ấy không bao giờ tin tưởng bất cứ ai trong chúng ta," cô đồng ý. 

Cô dường như rũ xuống trước mắt họ. Sự tàn phá trên khuôn mặt của cô làm cho các anh trai cô đau đớn cho cô.

"Mary Rose, nghe anh này," Adam ra lệnh. "Em đã bị bắt cóc. Harrison không biết liệu chúng ta có tham gia kế hoạch đánh cắp em từ Elliott hay không, bọn anh chỉ là những cậu bé, đúng vậy, và vì vậy cậu ấy đã bỏ ý tưởng rằng bọn anh đã lên kế hoạch bắt cóc, nhưng cậu ấy phải im lặng cho đến khi phát hiện ra ai là người đứng sau mọi thứ. Cậu ấy đang rất thận trọng."

"Anh ấy đã phản bội em, đúng không? Em là vợ của anh ấy, và anh ấy giữ điều đó khỏi em sao?" 

Các em trai nhìn Adam, hy vọng ông sẽ có thể làm em gái dịu xuống.

"Em và Harrison sẽ phải giải quyết việc này cùng nhau," Adam khuyên. "Anh muốn biết em cảm thấy thế nào về chuyến đi đến nước Anh để gặp cha của em. Harrison phải rời đi sớm, nhưng anh đã nghĩ sẽ cho em nhiều thời gian hơn để làm quen với khái niệm có một gia đình ở đó trước khi gởi em đi. Eleanor có thể đi cùngvới em, Mary Rose,đừng lắc đầu với anh. Hãy cố gắng hợp lý về điều này. Em nợ người đàn ông điều đó, ít nhất là hãy đi và gặp ông ấy.Ông ấy đã có một cuộc đời đau khổ.Hãy để ông ấy gặp em, và biết trong trái tim ông ấy rằng em ổn."

"Em nghĩ có lẽ chúng ta nên cho em ấy thời gian để suy nghĩ về tất cả những điều này," Travis gợi ý. "Em ấy trông có vẻ choáng váng."

Cô trông có vẻ giận dữ đối với Cole. Anh biết hành vi của Harrison là lý do cô khiến buồn đến thế. Cô đã biết cậu ta và yêu cậu ta. Cha của cô, mặt khác, vẫn còn là một khái niệm xa lạ đối với cô, và sẽ mất thời gian để trở nên quen thuộc trước khi cô có thể quyết định những gì cô muốn làm với ông ta.

"Ngủ đi, Mary Rose," Cole nói. "Em không phải làm bất cứ điều gì cho đến khi em đã sẵn sàng."

Cô đột nhiên quá mệt mỏi để nghĩ về bất cứ điều gì. Dạ dày của cô cảm thấy như đang bốc cháy, và tất cả những gì cô muốn làm là đi lên phòng, vào trong giường, và giả vờ không điều gì cô vừa nghe được là sự thật. Giống như những con đà điểu mà cô từng đọc, cô muốn vùi đầu vào cát và để cho phần còn lại của thế giới chạy nhốn nháo mà không có cô.

Nước mắt chảy xuống trên mặt cô. Cole đưa cho cô khăn tay của mình trước khi cô có thể yêu cầu nó. Chỉ Chúa mới biết đã bao nhiêu lần anh trai cô đã nhìn thấy cô khóc trước đây. Cô không phải giấu họ bất cứ điều gì hoặc giả vờ là người cô không phải.

Cô đứng dậy, chống hai bàn tay trên mặt bàn và hỏi: "Em có nên đi đến London và trở thành một thành viên của một gia đình đầy những người lạ mặt không? Các anh mong đợi điều gì từ em? Hãy nói với em điều gì các anh cho là đúng để chắc chắn em sẽ làm như vậy."

"Chúng ta sẽ nói nhiều hơn về điều này vào ngày mai, sau khi emđãnghỉ ngơi đượcmột chút," Adam gợi ý. 

"Harrison là gia đình của em bây giờ, Mary Rose. Em đã cưới cậu ta, nhớ không? Em không ghét cậu ta, phải không nào?" Douglas hỏi.

Cô phải suy nghĩ về câu hỏi ấy một phút dài trước khi trả lời. "Không, em không ghét anh ấy. Làm sao em có thể? Cóvẻnhư em thậm chí cònkhông biết người đàn ông ấy. Ôi, Chúa ơi, Douglas, em đã kết hôn với một người xa lạ. Em không biết điều gì là thật và điều là là không thật về anh ấy. Mọi thứ chỉ là giả vờ sao? "

“Có vẻ là như vậy, Harrison đã có động cơ thầm kín,” Douglas lập luận, “Nhưng sau khi em có thời gian để suy nghĩ về tình huống này, anh chắc chắn em sẽ nhận ra ..." 

Cô cắt ngang anh ta. "Em sẽ nhận ra anh ấy không bao giờ, chưa bao giờ tin tưởng em, và em chắc chắn cũng không thể tin tưởng anh ấy. Anh ấy đã lừa dối em. Anh ấy đã giả vờ là một người mà anh ấy không phải." 

Cô đột nhiên quá tức giận để tiếp tục. Cô nắm lấy khăn tay của Cole và bắt đầu lau những giọt nước mắt trên má. 

Anh đã giả vờ yêu cô sao? Ôi, Chúa ơi, có phải đó cũng là một sự bịa đặt không? 

"Harrison không phải luôn luôn giả vờ," Cole khăng khăng. "Cậu ấy hoá ra là một kẻ dớ dẩn thực sự mà, đúng không?" 

"Cố gắng đừng phản ứng thái quá, Mary Rose," Travis gợi ý. 

“Tại sao tất cả các anh lại bênh vực cho anh ấy thế?” Cô hỏi gặng.

"Bọn anh đã có thời gian để suy nghĩ về lý do chậm tiến hành của cậu ta", Adam giải thích.

Travis cố gắng đưa ra một câu chuyện ngụ ngôn hay sự so sánh phù hợp, thứ sẽ đặt mọi thứ vào viễn cảnh cho em gái anh. Phải mất vài phút để anh ta nghĩ được điều gì đó có đôi chút ý nghĩa. Anh ta đợi cho đến khi cuộc thảo luận tạm lắng dịu, và sau đó nói, "Em có nhớ tất cả những câu chuyện mà chúng ta đã đọc về những hiệp sĩ sống ở thời Trung Cổ không? Các vị nam tước đôi khi giết những người sứ giả mang đến tin tức xấu. Harrison có phần giống như một sứ giả. Không điều gì xảy ra là lỗi của cậu ta hết. Cậu ta đã không đánh cắp em ra khỏi nôi và ném em vào thùng rác. Anh nghĩ em nên nhớ điều đó."

Cole thích sự so sánh của Travis. Anh ta bám chặt vào đó với sự kiên trì của một đứa trẻ đang nắm giữ một mẩu kẹo bị cấm. 

"Nếu em sống ở thời Trung cổ, em có nghĩ rằng em sẽ giết sứ giả không?" 

Cô nhìn chằm chằm vào anh trai mình. Cô nghĩ câu hỏi của anh ấy là thứ ngu ngốc nhất trần đời.

"Không, em sẽ không giết sứ giả, nhưng em chắc chắn như quỷ là cũng không ngủ với anh ta." 

Không ai trong số các anh của cô cảm thấy muốn sửa đổi ngôn ngữ thiếutrang nhãấy của cô. Họ hiểu cô buồn đến thế nào. Nếu việc nguyền rủa khiến cô cảm thấy tốt hơn, họ sẽ không ngăn cô. Em gái nhỏ của họ trông rất đau khổ, và suy sụp. 

"Về cha em thì sao?" Adam hỏi cô một lần nữa.

"Anh đã nói chúng ta sẽ nói về ông ấy vào ngày mai," cô nhắc nhở anh trai mình. "Nếu em quyết định đi đến nước Anh, tất cả các anh sẽ đi với em chứ?" 

Các người em trai đã để Adam trả lời thay cho họ. Ông dựa lưng vào ghế và lắc đầu. Ông đột nhiên cảm thấy mệt mỏi như một người già tám mươi tuổi. 

"Bọn anh không thể đi cùng em. Bọn anh là một phần quá khứ của em." 

"Các anh là gia đình của em," cô bật khóc. 

"Vâng, dĩ nhiên chúng ta là thế," Adam vội vã đồng ý. "Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi." 

"Bọn anh không bắt em đi," Cole nói. "Bọn anh yêu em, Mary Rose. Bọn anh không bao giờ có thể ném em ra ngoài." 

"Vậy tại sao em cảm thấy như thể các anh đã làm như vậy? Tất cả các anh tin rằng em nên đến nước Anh, phải không?" 

"Bọn anh phải để cho em có thời gian riêng để quen thuộc với ý niệm về việc có một gia đình khác nữa.” Travis nói.

Cô gật đầu đồng ý. Ồ, vâng, cô cần thời gian. Cô đứng thẳng lên, xin phép cáo lui, và chạy đến phòng ngủ. Cô dành một giờ tiếp theo ngồi bên giường của mình, cố gắng ngẫmnghĩvề cuộc đời cô.

Những suy nghĩ của cô cứ quay trở lại với Harrison. Cô biết ơn anh đã không có ở đó lúc này bởi vì cô không muốn phải đối mặt với anh. Cô không biết sẽ nói gì với anh. 

Anh đã nói với cô rằng cô sẽ ghét anh. Cô nghĩ về lời cảnh báo mà anh đã đưa cho cô, và sau đó trở nên giận dữ một lần nữa. 

Vì danhChúa cô sẽ làm gì đây? 

Cuối cùng cô đứng dậy, mặc áo choàng và mang dép, đi xuống cầu thang vào trong thư viện. 

Adam đang đợi cô. Cho dù tất cả cuộc sống của họ đã bị lật nhào, một số điều vẫn có thể dự đoán được. 

Như là những em gái nhỏ cần được an ủi. 

Đó là những gì gia đình luôn mang đến.



Cô không cảm thấy tốt hơn vào sáng hôm sau. Cô cảm thấy tồi tệ hơn. Bởi vì cô đang tổn thương tận cõi lòng, cô đã đi đến vớiDouglas. Anh ấy đã luôn quan tâm đến những sự nhức nhối cũng như đau đớn của cô, những vết cắt cũng như vết thâm tím, thậm chí với những thứ mà anh không thể nhìn thấy.

Douglas hiểu rõ nhu cầu cần trốn tránh một lúc của cô. Anh không tin cô là một kẻ hèn nhát bởi vì cô không muốn gặp Harrison, và vì thế anh dẫn cô đến nhà của Cohens ở Hammond. Eleanor khăng khăng đòi đi chung, và vì cô ấy đã hồi phục hoàn toàn sau cơn bệnh, Douglas đã đồng ý để cô ấy theo cùng.

Eleanor đã làm Douglas ngạc nhiên. Cô ta dường như thực sự quan tâm đến Mary Rose. Người phụ nữ trẻ này đã đặt sang một bên những lo lắng của chính mình lần đầu tiên trong đời,theo ước tính của Douglas, và thực sự đã cố gắng an ủi em gái của anh. Cô ta nắm lấy tay cô và liên tục hứa với cô rằng mọi việc rồi sẽ ổn thôi.

Khi Harrison trở lại trang trại, anh yêu cầu được biết cô dâu của mình ở đâu. Adam, Cole, và Travis có thể thành thật nói với anh ta rằng họ không biết. Douglas cho anh một ít thông tin khi anh ta nhận ra Harrison buồn bã và lo lắng như thế nào. Anh ta giải thích rằng Mary Rose cần thời gian một mình để sắp xếp cảm xúc của cô, nhấn mạnh rằng cô an toàn và được chăm sóc, và sau đó gợi ý Harrison nên tiếp tục kế hoạch của anh và rời đi đến nước Anh.

Anh ta không thể hứa là Mary Rose sẽ đi theo. Harrison đã mong đợi phản ứng chính xác như vậy từ cô dâu của mình, nhưng anh vẫn run rẩy vì nỗi đau đớn mà anh đã gây ra cho cô. Anh mong muốn đến tuyệt vọng là cô sẽ hiểu, tuy vẫn biết rằng ngay lúc này cô không hiểu gì cả.

Dù vậy, cô sẽ đến nước Anh. Điều đó thì anh chắc chắn. Anh nói Douglas đánh điện tín cho anh ngay khi Mary Rose và Eleanor lên đường. Và rồi anh nói lời chia tay, nhắc nhở Adam chăm sóc tốt cho MacHugh, và bắt đầu cuộc hành trình dài trở về nước Anh.

Rời xa khỏi người phụ nữ anh yêu là điều khó khăn nhất anh từng làm, và mặc dù việc chia tay chỉ là tạm thời, anh vẫn đau đớn. Anh cảm thấy như thể trái tim anh đang bị xé ra khỏi lồng ngực.

Cô sẽ đến với anh. Anh lặp lại niềm tin ấy cho đến khi nó trở thành một bài kinh cầu. 

Và anh chưa bao giờ, từng bao giờ nghi ngờ. Niềm tin của anh đối với cô cũng mạnh mẽ như tình yêu của anh dành cho cô. Cô sẽ làm điều đúng. Cô cao quý, tốt bụng và tử tế. 

Và cô yêu anh. 

Không, anh không bao giờ nghi ngờ. 





Mary Rose vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa đau lòng vì Harrison đã bỏ đi. Cô biết cô thậtlý, nhưng cô đã quá quẫn trí để có thể suy nghĩ rõ ràng.

Cô từ chối thảo luận về cha cô trong trọn một tuần. Tuy nhiên, những suy nghĩ về người đàn ông vẫn liên tục xâm nhập, và một khi cô đã vượt qua được việc tự thương hại bản thân, cô bắt đầu cảm thấy có lỗi vì đã lạnh nhạt với ông.

Phải mất thêm một tuần nữa cô mới kết luận rằng cô sẽ phải đi và gặp ông. Đó là điều đúng đắn duy nhất cần làm, và khi cô thông báo với các anh trai về quyết định của mình, cô đã làm nhẹ bớt điều đó với thông báo rằng cô không có ý định ở lại nước Anh lâu dài. Cô đã lên kế hoạch thăm ông, gặp gỡ những người họ hàng của ông, và sau đó quay trở lại trang trại của cô, nơi cô thuộc về.

Cô không nói về kế hoạch của cô với Harrisontrong tương lai,và các anh trai cô đã quyết định một cách khôn ngoan rằng không thúc giục cô đưa ra bất kỳ quyết định nào về chồng cô mà cô có thể sẽ hối tiếc sau đó.

Mary Rose khăng khăng đòi tạm biệt Corrie. Cô đã bắt Travis đi cùng cô và bòn rút được một lời hứa rằng anh ta sẽ mang các vật phẩm cho Corrie mỗi tuần một lần cho đến khi Mary Rose trở lại. Cô sẽ giới thiệu anh trai với người phụ nữ sau khi cô viếng thăm bà, vì vậy Corrie sẽ biết Travis trông như thế nào và sẽ không cố gắng bắn anh.

Bởi vì đã là giữa tuần, Corrieđangmong đợi cô. Mary Rose kêu lên lời chào từ trung tâm vùng đất trống, và rồi từ từ tiến về phía trước. Chiếc ghế đá đang ở trên hiên nhà, và Mary Rose vui mừng nhận thấy rằng ngay khi cô bắt đầu hướng tới bậc tam cấp, khẩu súng săn đã được lấy đi khỏi ô cửa sổ mở.

Cô đặt giỏ quà trên bậu cửa sổ và ngồi xuống. Corrie chạm vào vai cô, rồi thả cuốn sách bà đã mượn vào lòng của Mary Rose. 

Mary Rose vẫn không chắc chắn liệu Corrie có thể đọc được hay không, nhưng cô không muốn xúc phạm người phụ nữ bằng cách hỏi thẳng thừng.

Chiếc giỏ đã biến mất khỏi ​​cửa sổ. Mary Rose đợi một phút, rồi nói, "Có một cuốn sách khác trong giỏ hàng, Corrie. Nếu bàkhông muốn đọc nó, chỉ cần đưa nó ra cửa sổ." 

Corrie vỗ nhẹ lên vai cô lần nữa. Mary Rose kết luận bà biết đọc và muốn giữ cuốn sách. 

Phải mất một lúc lâu để cô thu đủ can đảm nói với bạn mình rằng cô sắp rời đi đến nước Anh. 

"Bàcó muốn biết tôi đã kết thúc ở vùng lãnh thổ Montana như thế nào không?" Cô bắt đầu.

Dĩ nhiên cô không mong đợi câu trả lời, và tiếp tục kể với bạn cô tất cả về cách những người anh trai của cô đã tìm thấy cô trong một cái giỏ ở thành phố New York như thế nào. Cô đã không đi vào những chi tiết không cần thiết, và khi cô bắt đầu nói về cha cô và cô sẽ phải đến Anh để gặp ông ra sao, cô bắt đầu khóc.

Trong lúc Corrie nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, Mary Rose đã tâm sự tất cả những nỗi sợ hãi của cô với người phụ nữ.

"Tôi cócảm thấy tội lỗi vì tôi không cảm thấy gì ngoài lòng thương cảm đối với người đàn ông khôngư? Tôi không muốn đi gặp ông, nhưng tôi biết tôi phải làm thế, Corrie. Tôi đang rất ích kỷ, nhưng tôi thích cuộc sống của tôi bây giờ. Tôi ghét thấy nó bị đảolộn. Hơnnữa, tôi đã có một gia đình rồi. Tôi không muốn một gia đình mới. Tôi biết thật là sai trái khi cảm thấy theo cách này, và sâu thẳm bên trong, tôi rất sợ hãi. Sẽ ra sao nếu không ai thích tôi hết? Sẽ ra sao nếu tôi làm cha tôi thất vọng? Tôi không biết làm thế nào để trở thành một quý cô người Anh đúng mực. Họ nói rằng tên thực của tôi là Victoria. Nhưng tôi không phải là Victoria, tôi là Mary Rose. Và làm sao tôi có thể tiếp tục được với Harrison?Chúng tôi có thể kết hôn với nhau mà không tin tưởng nhau được không? Ôi, Corrie, tôi ước mình có thể ở lại đây, tôi không muốn ra đi."

Mary Rose tiếp tục khóc thêm nhiều phút nữa, và rồi với tay lên để lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt củacô.

Corrie nắm tay cô và giữ chặt lấy nó. Sự an ủi mà người phụ nữ trao cho cô làm cô khóc nhiều hơn. Cô nghĩ về tất cả những nỗi đau khủng khiếp và sự khổ sở mà Corrie đã phải chịu đựng và những vấn đề của cô mới ngốc nghếch và tầm thường làm sao để so sánh. Corrie đã chứng kiến chồng và con trai bà bị giết hại. Và tuy vậy, bà vẫn chịu đựng được.

"Bàđã cho tôi sức mạnh, Corrie," cô thì thầm.

Đó không phải là lời khen ngợi sáo rỗng, bởi vì cô càng suy nghĩ về nỗi đau của người phụ nữ đáng mến ấy nhiều hơn, cuộc sống của cô càng được dự kiến rõ ràng. Mary Rose biết cô sẽ làm những gì phải làm, và bất kể kết cục thế nào, cô cũng sẽ chịu đựng được.

"Tôi rất may mắn khi có bàlà một người bạn, Corrie." 

Travis phát ra tiếng huýt lớn. Anh ta để Mary Rose biết rằng đã đến lúc họ rời đi.

"Eleanor và tôi sẽ đến nhà Cohens ở Hammond vào ngày mốt," cô nói với bạn cô. "Họ sẽ đến Boston để đoàn tụ gia đình, và chúng tôi sẽ đi cùng họ. Ông Cohen sẽ đảm bảo rằng chúng tôi sẽ lên đúng chuyến tàu đi đến nước Anh, và nếu tất cả các kế hoạch của tôi suôn sẻ, tôi sẽ về nhà trước khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống.

"Travis sẽ mang cho bàcác vật phẩm trong khi tôi đi xa. Tôi đã kể với bàmọithứvề cácanh trai củatôi, nhớ không? Anh ấy sẽ không bao giờ đến gần hơn giữa trảng cỏ", cô vội vã thêm vào khi bạn cô siết chặt tay cô. "Tôi có thể gọi anh ấy bây giờ không? anh ấy sẽ đứng bên cạnh hàng cây, để bàcó thể nhìn anh ấy. Tôi không muốn bàphải giật mình khi anh ấy đến đây, và anh ấy đã  hứa với tôi rằng anh ấy sẽ luôn luôn gọi bàđể bàcó thể quan sát anh ấy."

Corrie cuối cùng đã nới lỏng sự kìm kẹp của mình. Mary Rose hét lên với anh trai. Travis xuất hiện ở phía xa của khu đấttrốngvà vẫy tay chào em gái. Tấm màn cửa đã làm cản trở tầm nhìn của anh về Corrie, nhưng anh nhận thấy Mary Rose đang nắm tay bà.

"Bão đang đến, Mary Rose. Chúng ta nên rời khỏi đây," anh gọi. "Chào bà, Corrie," anh nói thêm trước khi quay người và bước đi. 

Mary Rose cuối cùng cũng nói lời chào tạm biệt của mình. Cô quay lại và hôn vào tay Corrie, và rồi đứng dậy. 

"Tôi sẽ nhớ bà," cô thì thầm. "Chúa và Travis sẽ chăm sóc cho bà, Corrie, hãy tin tưởng vào cả hainhé."

Mary Rose ôm chặt cuốn sách trong đôi cánh tay và từ từ rời khỏi. Tiếng rào rạt tăng cao của gió trộn lẫn với tiếng rúc của một chú chim cardinal thiếu kiên nhẫn và gần như đã bóp nghẹt âm thanh của một phụ nữ đang khóc khekhẽbên trong cabin.






Ngày 2 tháng 1 năm 1870 

Mama Rose kính yêu,

Hôm nay con mười tuổi. Má có nhớ Adam đã viết để nói với má rằng họ tìm thấy giấy tờ trong giỏ của con và tất cả các anh trai của con đã nghĩ rằng,bởi vì những từ viết trên đầu trang giấy ấy cho biết một cô bé chào đời vào ngày mồng hai tháng Giêng, và vì con là bé gái duy nhất trong giỏ, họ nghĩ rằng đó phải là con.

Con rất may mắn có một gia đình tốt đẹp như vậy. Travis đang làm cho con một chiếc bánh sinh nhật cho bữa tối, và tất cả các anh trai của con đều làm quà cho con. Adam nói vào năm tới anh ấy sẽ chắc chắn rằng họ có được thứ gì đó mà cửa hàng mua cho con. Điều đó không tuyệt vời sao?

Má nghĩ tại sao mẹ và cha của con lại ném con đi? Con tự hỏi liệu con đã làm gì sai. 

Con gái của má, Mary Rose.


Không có nhận xét nào: