Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2018

Roses 17

Chương 17




Harrison đến London vào buổi chiều Thứ Ba nhưng phải đợi đến tối hôm sau mớiđượcnói chuyện với ôngchủ của mình. Lord Elliott đã ở lại vùngđất thôn quê của ông, cách thành phố 2 giờ lái xe, và không có kế hoạch trở lại thành phố cho đến sáng thứ Tư.

Harrison đã gửi một sứ giả thông báo về sự trở lại của anh. Anh đã yêu cầu một cuộc họp riêng, vì anh có một vấn đề rất cá nhân để thảo luận với ông. Anh cố tình ngụ ý rằng đó là một vấn đề pháp lý mà anh đã bị dính líu vào, để Elliott sẽ không bao gồm trợ lý riêng của ông, George MacPherson, trong cuộc gặp mặt. Murphy, người quản gia của Elliott từ rất lâu mà Harrison có thể nhớ, mở cửa cho anh. Đôi mắt của người đầy tớ trung tín lấp lánh vui mừng khi nhìn thấy Harrison.

"Thật tốt khi cậu trở về nhà với chúng tôi, mi'lord," Murphy tuyên bố. 

"Thật tốt khi trở lại," Harrison trả lời. "Ông và Lord Elliott đã xoay sở thế nào?"

“Chúng tôi đã bỏ lỡ tất cả các vụ tai tiếng mà cậu đã mắc phải với những vụ án hình sự của mình, mi’lord. Chúng tôi đã không có được trận đánh nào hay ho kể từ ngày cậu rời khỏi.Tôi sẽ thừa nhận Lord Elliott vẫn tiếp tục làm tôi lo lắng. Ngài đang làm việc quá sức, và cậu biết Ngài có thcứng đầu và phi lý đến thế nào rồi đấy. Ngài sẽ không chậm lạibất luận tôi đã nài nỉ thế nào. Tôi e rằng Ngài sẽ tiếp tục điều hành cho đến khi trái tim ngừng đậpmới thôi.Tuy nhiên, cậu nhất định phải làm cho Ngài phấn khởi lên. Tôi phải nói, Ngài đã rất nhớ cậu."

"Ông ấy ở trên lầu chứ?" 

"Vâng, mi'lord, trong thư viện." 

"Ông ấy ở một mình à?" 

"Vâng, và rất nóng lòng gặp lại cậu. Tại sao cậu không chạy lên đi?" 

Harrison bắt đầu lên cầu thang, rồi dừng lại. "Murphy, ông ấy sẽ cần một ít rượu brandy." 

"Vậy tin tức cậu mang về là tin xấu sao?" người quản gia hỏi với vẻ cau mày. 

Harrison mỉm cười. "Hoàn toàn ngược lại. Dù vậy, ông ấy vẫn cần uống rượu brandy. Có một chai trong thư viện chứ?" 

"Vâng, mi’lord, nhưng tôi sẽ mang một chai khác cho an toàn. Hai người có thể cùng nhau say sưa."

Harrison bật cười. Trong suốt những năm sống cùng Elliott, anh chưa bao giờ thấy ông chuếch choáng dù chỉ một chút. Anh không thể hình dung ông say rượu. Elliott đã được giáo dưỡng quá tốt để xem xét đến việc thựchiệnbất kỳ điều gì có thể làm mất đi sự kiểm soát hoặc nhân phẩm của mình. Việcsay rượu có thể cướp đi của ông cả hai.

Anh vội vã đi lên cầu thang, vòng qua góc và đi vào trong thư viện. Elliott đang đứng trước lò sưởi. Ông nhận ra Harrison và ngay lập tức ôm anh. 

"Vậy là cuối cùng cháu cũng về nhà", ông nói trong lời chào mừng. Ông ôm chặt Harrison, và đập dồn dập trên lưng anh với rất nhiều cảm xúc yêu mến. 

"Cháu thật là một thứ đáng nhìn ngắm cho đôi mắt già nua này," ông thì thầm. "Hãy ngồi xuống và kể cho ta nghe về cuộc phiêu lưu của cháu ở Mỹ nào. Ta muốn nghe từng chi tiết."

Harrison đợi cho đến khi Elliott lấy chỗ của mình trước khi anh kéo ghế và ngồi xuống. Anh nhận thấy Elliott trông có vẻ mệt mỏi và buồn bã làm sao trước sự quan sát của anh. Không khí của vùng thôn dã đã không làm cho người đàn ôngluống tuổi tốt hơn, vì nước da ông đã nhuốm màu xám, và có những vết quầng thâm bên dưới mắt ông bây giờ. Sự đau buồn đã làm ông mòn mỏi.

Elliott chưa bao giờ tái hôn, nhưng những quý bà đầyquyết tâm trong xã hội London vẫn chiến đấu giành sự chú ý của ông. Không chỉ là một người đàn ông vô cùng giàu có, ông cũng được coi là đẹp trai nữa. Ông có mái tóc viền bạc, các đặc điểm của nhà quý tộc, và giữ gìn bản thân như một chính khách. Elliott được sinh ra và được dưỡng dục trong một gia đình danh giá, và dòng dõi của ông, nền giáo dục và cách cư xử của ông do đó rất hoàn hảo. Quan trọng hơn nữa là Elliott có một trái tim thiện lương. Giống như con gái mình, Harrison nhủ thầm. Có lẽ cô đã thừa hưởng ý thức về sự đúng mực từ ông ấy, và phẩm chất cao quý đó đã được nuôi dưỡng bởi các anh trai cô.

Elliott cũng rất mạnh mẽ. Một người đàn ông ít mạnh mẽ hơn hẳn đã bị phá hủy bởi sự kinh hoàng khi đưa đứa con duy nhất của mình bị bắt đi mất, nhưng Elliott đã chiến đấu với nỗi phiền muộn của mình một cách riêng tư và trưng ra một vẻ dũng cảm cho phần còn lại của thế giới. Trong khi ông nghỉ hưu khỏi việc tham gia tích cực trong chính phủ, ông vẫn tiếp tục làm việc đằng sau hậu trường để mang lại nhữngsự thay đổi. Ông cũng là nhà tài trợ của những người kém may mắn hơn,như Harrison, và chắc chắn cũng tận tuỵ với niềm tin rằng tất cả mọi người đều được trao cho một vai trò tương đương và những quyền bình đẳng. Ông hết lòng ủng hộ Harrison khi anh nhận những vụ kiện không được ưa chuộng, chẳng hạn như bảo vệ nhữngngười đàn ông thuộcgiới bình dân.

"Mỹ có vẻ phù hợp với cháu. Có phải thời trang mới là không mặc áo khoác à, con trai?" 

Harrison mỉm cười. "Không có áo khoác nào của cháu vừa vặn nữa hết. Dường như hai vai cháu đã rộngrahơn rồi. Cháu sẽ phải cho gọi một thợ may trước khi cháu xuất hiện nơi công cộng lần nữa."

"Cháu nhìn có vẻ to lớnhơn đối với ta," Elliott nói. "Nhưng có gì đó rất khác về cháu." Elliott tiếp tục nhìn chăm chú vào Harrison một hay hai phút nữa, rồi lắc đầu. "Ta rất vui khi cháu trở lại nơi cháu thuộc về". Ông trao sự cho phép bằng một giọng lặng lẽ. "Bây giờ, hãy cho ta lời hứa của cháu, Harrison. Sẽ không có thêm cuộc săn lùng nào nữa. Ta sẽ có lời hứa của cháu trước khi chúng ta thảo luận về những vấn đề pháp lý của cháu."

"Không còn cuộc săn lùng nào nữa," Harrison đồng ý.

Elliott gật đầu hài lòng. Ông dựa lưng vào chiếc ghế bành của mình, bắtchéo chân, và nói, "Bây giờ cháu có thể bắt đầu. Hãy nói cho ta mọi thứ. Bất kể vấn đề pháp lý này là gì, chúng ta sẽ giải quyết nó cùng nhau."

"Thực ra, thưa ngài, không có bất kỳ vấn đề luật pháp nào hết, cháu chỉ muốn chắc chắn rằng chúng ta có cuộc nói chuyện riêng tư. Cháu không muốn trợ lý của ngài nghe lỏm được những gì cháu phải nói với ngài."

Elliott nhướng một bên chân mày. "Cháu không muốn George ở đây sao? Vì danh Chúa, tại sao thế? Cháu thích MacPherson, đúng không? Chà, cậu ấy đã ở bên tanhiều năm rồi, gần bằng cháu. Hãy nói với ta điều gì đang làm phiền cháu.”

"Cậu ấy mangđến chongài tin tốt, mi'lord." 

Murphy thông báo từ cửa và sau đó bước vào bên trong với một chai brandy đầy. Ông đặt chai rượu lên bàn và quay sang chủ nhân của mình. "Mi'lord nói ngài sẽ cần một thức uống mạnh khi ngài nghe những gì cậu ấy nói," Murphy giải thích. "Tôi rót cho hai người nhé?" 

"Nếu Harrison tin rằng tôi cần nó, hãylàm đi, Murphy."

Harrison vui vẻ vì sự gián đoạn. Anh chợt cảm thấy khómở lời. Anh không nghĩ rằng sẽ là một ý tưởng hay khi chỉ đơn giản đổ ập tin tức trên Elliott. Cú sốc này có thể làm cho tim ôngcăng thẳng, nhưng Harrison không thể tìm ra một cách đơn giản để làm dịu đi lời tuyên bố. 

Murphy rời khỏi thư viện một lát sau. Elliott uống một ngụm đồ uống và quay sang Harrison một lần nữa.

"Cháu đã kết hôn." 

Elliott gần như làm rớt ly của mình. "Cháu ư?" 

"Cháu đã kết hôn." 

Chúa trên cao, tại sao anh lại bắt đầu bằng cách nói với ông điều đó? Harrison gần ngạc nhiên bằng Elliott. 

"Thiên đường ơi," Elliott thì thầm. "Cháu đã kết hôn khi nào?" 

"Một vài tuần trước," Harrison trả lời. "Cháu không có ý bắt đầu bằng lời tuyên bố ấy, cháu có nhiều tin tức quan trọng khác để nói với ngài. Ngài thấy đấy, cháu đã đi đến..." 

Elliott ngắt lời anh. "Không gì có thể quan trọng hơn việc nghe cháu đã kết hôn, con trai à. Ta chỉ có thể tiếp nhận nó. Ta có thể giả định cô gái trẻ mà cháu đã kết hôn đến từ Mỹ chăng?" 

"Vâng, thưa ngài, nhưng ..." 

"Tên cô ấy là gì?" 

“Mary Rose.”

"Mary Rose," Elliott lặp lại. "Cô dâu của cháu có ở dưới lầu không? Ta phải thú nhận rằng thật thất vọng vì ta đã không có mặt tại nhà thờ trong đám cưới của cháu. Ta thích đứng bên cạnh cháu khi cháu nói lời thề nguyện." 

"Thực ra, thưa ngài, chúng cháu đã không cưới nhau trong nhà thờ." 

"Cháu đã không ư? Vậy ai đã làm phép cưới cho cháu?" 

"Thẩm phán treo cổ Burns." 

Elliott trông có vẻ như đang gặp khó khăn trong việc theo kịp lời giải thích. 

Harrison thở dài. "Cháu nhận ra điều đó nghe có vẻ… kỳ quặc." 

"Một 'thẩm phán treo cổ'đã làm đám cưới cho cháu. Nào, tại sao ta nên nghĩ đó là một điều kỳ quặc, Harrison?"

Harrison mỉm cười. "Cháu thích Burns.Ông ấy là một người đàn ông lỗ mãng với những ý tưởng mạnh mẽ về điều gì là đúng và điều gì sai. Tình yêu của ông ấy với luật pháp thật đáng ngưỡng mộ. Cháu đãtranh cãi một vụ kiện ở tòa án của ông ấy, và ông ấy đã không để cháu gỡ gạc được nhiều cho lắm. Ông ấy sắc bén y như họ nên như thế. "

"Cháu đã giành chiến thắng cho thân chủ của cháu chứ?" 

"Vâng, thưa ngài." 

Elliott gật đầu tán thành. "Ta không mong đợi ít hơn từ cháu. Liệu cuộc hôn nhân có bị ép buộc không?" 

"Vâng, có ạ. Cháu đã épbuộc cô ấy kết hôn với cháu. Cháu thực sự đã cố gắng chống lại sự thu hút, thưa ngài. Cháu không cảm thấy cháu có quyền theo đuổi cô ấy, nhưng cuối cùng, cháu không thể ..."

"Chà, tất nhiên cháu có quyền theo đuổi cô ấy, cô ấy thật may mắn khi có đượccháu, Harrison. Hãy nhớ cha của cháu là ai. Bất cứ phụ nữ nào cũng sẽ tự hào được kết hôn với cháu. Cháu sắp nói với ta rằng gia đình cô dâu của cháu không nghĩ rằng cháu đủ xứng đáng sao? Thật hoàn toàn phi lý." Ông kết thúc bằng một tiếng lẩm bẩm.

"Không, thưa ngài, đó không phải là điều cháu sắp nói với ngài. Ngài thấy đấy ..."

"Cô dâu của cháu đến từ đâu? Ta dường như không thể tiếp nhận được điều này. Ta nhớ cháu đã nói đi nói lại rằng cháu sẽ không bao giờ kết hôn, và bây giờ dường như ta sắp gặp gỡ cô dâu của cháu. Ta đã nghĩ hôn ước bị phá vỡ với Edwina đã làm cháu chua chát chống lại hôn nhân. Ta rất vui khi thấy nỗi lo lắng ấy đã sai. Người phụ nữ đúng sẽ thay đổi cách một người đàn ông nghĩ."

"Thưa ngài, Mary Rose không đi cùng cháu. Cô ấy vẫn ở Mỹ." 

"Cô ấy không về nhà với cháu sao?" 

"Có những tình huống đã ngăn cản cô ấy đi cùng cháu." 

"Những tình huống cụ thể nào?" 

"Gia đình cô ấy." 

"Và gia đình cô ấy ở đâu?" 

"Cô ấy sống với bốn anh trai ở nông trại ngay bên ngoài Blue Belle, ở lãnh thổ Montana."

Elliott mỉm cười. Tên của thị trấn đã làm ông thích thú. "Ta đã đọc khá nhiều cuốn sách về những thị trấn dữ dội và hỗn độn ở phía tây của Hoa Kỳ, nhưng ta phải thú nhận, ta chưa bao giờ nghe thấy một thị trấn được đặt tên theo một bông hoa".

"Thực ra, thưa ngài, thị trấn được đặt theo tên của một cô gái điếm, tên của chịấylà Belle." 

Elliot bắt đầu bt cười. "Cháu nghiêm túc chứ?" 

"Vâng, thưa ngài. Belle đã giúp Mary Rose chuẩn bị cho đám cưới." 

"Cô ấy đã làm thế, phải không?" Elliot cố gắng để không cười nữa. "Thế tại sao thị trấn tên là Blue Belle thay vì đơn giản là Belle?" 

"Belle không thích những gì bà ấy làm để kiếm sống."

Elliott không thể kiểm soát sự vui thích của mình. Ông cười cho đến khi trào nước mắt. Ông rút khăn tay ra khỏi túi và chấm nhẹ vào khoé mắt trong khi cố lấy lại bình tĩnh.

"Cháu đã khiến bản thân mắc vào điều gì thế này, con trai. Điều này không giống cháu chút nào. Cháu chắc chắn đã trao cho ta khá nhiều để có thể tiêu hoá hết," ông nói thêm. "Ta không thể chờ đợi để gặp cô dâu của cháu."

"Ngài nghĩ cháu đã mất trí, đúng không?" 

Elliott mỉm cười. "Ta nghĩ cháu đã thay đổi," ông thừa nhận. "Ta biết có gì đó khác biệt về cháu, nhưng ta không bao giờ đoán được cháu sẽ kết hôn với một cô gái từ vùng quê. Ta cũng đã nghĩ rằng nếu cháu kết hôn, cháu sẽ chọn ai đó ... thanhnhãhơn".

"Mary Rose rất thanhnhã," Harrison nói. "Cô ấy là tất cả những gì cháu có thể muốn."

“Ta không có ý rằng cô ấy thiếu thanhnhã, con trai. Nếu cháu nhớ thì ta cũng đã kết hôn với một cô gái thôn dã. Agatha của ta đến từ Highlands. Ta luôn luôn tin rằng việc lớn lên trên trang trại là lý do chính đã khiến cô ấy không bị nuông chiều hư hỏng. Tất nhiên, cô ấy cũng có những cha mẹ tốt nữa", ông nói thêm với một cái gật đầu.

"Thưa ngài, cháu đã đến Montana để tìm con gái của ngài. Lần này cháu đã không thất bại." 

"Không, dĩ nhiên là cháu không. Có vẻ như một sự chỉ hướng sai lầm khác, nhưng với một kết thúc tốt đẹp, bởi vì cháu đã gặp và kết hôn với Mary Rose của cháu, đúng không?" 

"Ồ, vâng, thưa ngài. Cháu rất yêu cô ấy. Ngài cũng sẽ yêu cô ấy." 

"Vâng, tất nhiên ta sẽ." 

Harrison nghiêng người tới trước trong ghế của anh. "Như cháu đã nói trước đây, lần này không phải là một sự chỉ hướng sai lầm. Có một điều quan trọng nữa ngài cần phải biết." 

"Được rồi?" 

"Cháu đã cưới con gái của ngài." 




Mary Rose và Eleanor đến Anh vào ngày hai mươi mốt tháng bảy. Trời nóng, ẩm, và đe dọa sẽ mưa.

Harrison đã tận dụng hết mọi mảnh kiên nhẫn của mình trong việc chờ đợi cô dâu của anh vượt qua được sự tức giận và đến với anh, và anh vừa mới quyết định đặt chỗ chuyến tàu trở về Hoa Kỳ khi một điện tín đến từ một quý ông tên là John Cohen trao cho anh thông tin thích hợp về sự khởi hành của Mary Rose từ Boston và ngày đến dự kiến ​​của cô.

Harrison nhận ra mái tóc như chiếc vương miện bằng vàng của cô ngay giây cô bước ra khỏi làn hơi nước mỏng manh từ con tàu. Anh đẩy người xuyên qua đám đông, túm lấy vợ anh, và kéo cô vào trongvòng tay. Ngay khi anh chạm vào cô, ngay lập tức anh cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm. Mary Rose cuối cùng cũng đã ở nơi cô thuộc về.

Lời chào của anh không chút hoa mỹ. "Cái quái gì đã làm em lâu đến thế?" 

Cô không thể trả lời anh. Harrison thậm chí còn không cho cô có thời gian để cau mày. Anh cúi xuống và chiếm lấy miệng cô trong nụ hôn dữ dội. 

Cô đã không chống lại anh. Cô vòng cánh tay quanh cổ anh, nhón chân, và hôn đáp lại anh say đắm y như thế. 

"Vì Chúa, Mary Rose, mọi người đang trố mắt nhìn chúng ta kìa. Hãy dừng điều đó lại mau. Bạn đang thu hút một đám đôngđấy."

Eleanor thì thầm lời phản đối từ phía sau Mary Rose. Cô ta đẩy bạn mình và sau đó lùi lại một bước. Nếu hai người họ không ngừng chạm vào nhau, cô ấy chỉ đơn giản là giả vờ không đi cùng họ. Thành thật mà nói, điều gì đã xảy ra với ý thức về sự đúng mực của bạn cô thế nhỉ?

Harrison, cô ta quyết định, là nguyên nhân cho sự sa đoạ này. Thật chẳng tốt lành gì khi cố nói lýlẽ với anh ta. Cô ta nhìn thấy vẻ yêu thương rành rành và sự khao khát trong mắt anh khi anh chạm Mary Rose. Không, sẽ chẳng lý lẽ gì được với anh tahết.

Eleanor đột nhiên mỉm cười. Harrison chắc chắn đã rất nhớ vợ mình. Một ngày nào đó, Eleanor quyết tâm tìm được một người đàn ông cảm thấy yêu mình nhiều y như thế. 

Harrison cuối cùng đã kết thúc nụ hôn. Anh rất hài lòng khi thấy Mary Rose dường như cũng run rẩy vì nụ hôn như anh. 

"Anh nhớ em, em yêu dấu," anh thì thầm.

"Em cũng nhớ anh," cô thì thầm. "Mặc dù anh và em sẽ phải có một cuộc trò chuyện dài càng sớm càng tốt. Mọi thứ đã trở nên khác giữa chúng ta. Chúng ta sẽ phải bắt đầu lại. Em sẽ cố gắng vượt qua điều này, nhưng nó rất khó. "

Anh chưa muốn nói chuyện ngay. "Chúng ta sẽ thảo luận về những lo lắng của em sau," anh hứa hẹn chưa đầy một giây trước khi miệng anh bao phủ lên miệng cô lần nữa. 

"Ồ, vì Thiên Đường."

Sự lẩm bẩm của Eleanor cuối cùng đã thu hút được sự chú ý của Harrison. Tuy thế, anh không thể rời khỏi vợ mình sau khi kết thúc nụ hôn, và vì thế anh ôm chặt cô trong khi chào hỏi người bạn trông có vẻ bất bình của cô.

"Hành trình của cô như thế nào, Eleanor?"

“Rất tuyệt, cám ơn anh. Mary Rose không thể hít thở, Harrison, bởi vì anh đang áp sát khuôn mặt của cô ấy vào áo khoác của anh kìa. Hãy buông cô ấy ra để chúng ta có thể đi. Trời sắp mưa rồi, vì Chúa. Cả hai chúng tôi đều rất mệt mỏi từ chuyến đi, và chúng tôi muốn chỗ ở ổn định trước khi đêm xuống. Chúng ta sẽ đi thẳng tới nhà cha cô ấy à?"

Mary Rose đẩy người rời khỏi Harrison. "Em muốn đợi đến ngày mai mới gặp ông ấy. Ông ấy có mong gặp em tối nay không? Bây giờ trời sắp tối rồi, và em muốn có thêm chút thời gian để chuẩn bị cho bản thân mình."

"Em đã có hai tháng để chuẩn bị, Mary Rose," Harrison nói. 

"Em cần thêm một đêm nữa," cô khăng khăng. 

"Cha em không mong gặp em cho đến ngày mai, em có thể bình tĩnh lại. Ông ấy biết em sẽ mệt mỏi vì chuyến đi. Cả em và Eleanor sẽ ở lại với anh tối nay." 

"Em hoàn toàn bình tĩnhmà.Tại sao anh lại nghĩ là em không?" 

"Cậu đang hét toáng lên kìa," Eleanor nói với cô. 

"Tôi chỉ đơn giản là đang cố gắng làm cho ý kiến ​​của tôi được lắng nghe." 

"Tôi hy vọng anh có nơi ở rộng rãi, Harrison," Eleanor nói. "Mary Rose nói với tôi rằng cô ấy sẽ nhất quyết có một phòng riêng. Tôi tin rằng cô ấy vẫn buồn phiền vì anh."

"Nói thật nhé, Eleanor, tôi có thể tự nói được mà," Mary Rose nói. Cô quay lại Harrison một lần nữa. "Em rất buồn vì anh, và như em đã nói trước đó, bây giờ mọi thứ sẽ khác. Chúng ta sẽ phải bắt đầu lại." 

Harrison trao cho vợ mình một ánh mắt dữ dội, rồi nắm lấy cánh tay cô và bắt đầu hướng về phía con đường chính, nơi các xe ngựa chở khách xếp thành hàng. 

"Em sẽ ngủ cùng anh, trên giường của anh," anh nói với cô bằng giọng thì thầm cục cằn. "Anh đã đợi hai tháng dài chết tiệt. Anh sẽ không chờ đợi thêm nữađâu.

"Còn hành lý của chúng tôi thì sao?" Eleanor khó chịu.

"Chúng đang được chăm sóc," Harrison trả lời. "Hãy thôi đầu lắc đầu với anh đi, Mary Rose. Anh có ý đúng như những gì anh nói."

Cô sẽ không tranh cãi với anh ở nơi công cộng. Cô sẽ đợi cho đến khi họ được một mình để nói với anh về những quyết định mà cô đã làm. Harrison là một người thông minh. Anh sẽ hiểu cô đã cảm thấy như thế nào.

"Không phải là hai tháng," Eleanor tuyên bố. Cô ta quyết tâm chỉnh đốn Harrison. “Hai người chỉ mới xa nhau trong năm tuần ngắn ngủi. Mary Rose đã muốn đợi đến cuối tháng chín mới thực hiện chuyến đi, nhưng Adam không để cô ấy trì hoãn lâu thêm nữa."

Harrison đột ngột dừng lại. "Em đã muốn đợi đến cuối tháng chín sao?" 

"Bây giờ hãy nhìn xem bạn đã làm gì kìa, Eleanor. Bạn đã làm cho anh ấy buồn. Nói thật lòng, Harrison, tất cả chúng ta sẽ bị ướt sũng nếu chúng ta không vội vàng lên. Chúng ta sẽ nói về điều này khi chúng ta đến nhà của anhnhé.

Cả Mary Rose lẫn Harrison đều không nói một lời nào trong một thời gian dài, rất dài. Mưa đã bắt được họ ở góc đường, và vào lúc họ đã ổn định trong xe ngựa, tất cả đều bị ướt sũng. 

Họ đến căn nhà phố của Harrison ba mươi phút sau. Đó là một ngôi nhà hai tầng đầy ấn tượng với mặt tiền bằng gạch đỏ. 

Cánh cửa mở ra bởi một thanh niên mặc áo khoác đen và quần dài. Tên anh ta là Edward, và được mượn từ Lord Elliott để phục vụ như quản gia của Harrison vào lúc này.

Eleanor đã rộn ràng lên khi có một người hầu phục vụ mình. Cô ta vội vã bước vào phòng khách trước tiên. Edward mỉm cười chào mừng, nhưng khi anh ta quay lại để nói lời chào mừng với Mary Rose, vẻ mặt của anh ta chuyển thành ngạc nhiên sững sờ.

"Cô ấy trông giống y như bức tranh của mẹ cô ấy," anh ta thì thầm với Harrison. "Mi'lord Elliott sẽ phải tin ngay khi nhìn thấy cô ấy. Cô ấy là hình ảnh của Lady Agatha." 

Mary Rose nghe thấy lời bình luận của Edward. "Lord Elliott không tin tôi là con gái của ông ấy sao?" 

Edward ngượng ngùng. "Ngài ấy rất muốn tin, mi'lady, nhưng đã có rất nhiều thất vọng trong cuộc đời của ngài ấy rồi. Ngài ấy sợ phải hy vọng cô thực sự là Victoria của mình."

Harrison cởi chiếc áo khoác ướt của mình và trao nó cho chàng trai trẻ. Anh không có gì để thêm vào những nhận xét của Edward. 

"Tôi chỉ đơn giản muốn có một bồn tắm nước nóng," Eleanor khăng khăng. "Edward, hãy trở nên đáng mến và chỉ cho tôi phòng của tôi. Tôi sắp run lên vì lạnh nếu tôi không thoát khỏi chiếc váy ướt sũng này."

"Bạn không thể cảm lạnh vào tháng Bảy," Mary Rose nói với bạn của mình. "Nó quá nóng."

"Cậu chưa bao giờ nghe nói đến cái lạnh mùa hè sao?" Eleanor cãi. Sau đó, cô ta bắt đầu liệt kê các cơn đau khác trên đường lên cầu thang. Mary Rose rất vui vì sự xao lãng ấy. Mỗi lần cô nhìn Harrison, trái tim cô như đang xôn xao bên trong ngực. Cô muốn hét lên vì anh đã làm tổn thương cô và muốn hôn anh bởi vì cô đã nhớ anh rất nhiều.

Edward vội vã lên cầu thang để chăm lo cho sự thoải mái của Eleanor. Harrison nắm lấy tay Mary Rose và dẫn cô xuống hành lang đối diện đến phòng ngủ của anh. 

Nó có kích thước khổng lồ. Màu sắc ấm áp, các sắc thái của đất với màu nâu, màu vàng và màu gỉ sắt. Chúng là những màu sắc của Montana trong những tháng mùa thu, cô nghĩ thầm. 

Cô không thể không chú ý đến chiếc giường. Nó trông khá vương giả với bốn cột giường, và đủ lớn để chứa bốn người một cách thoải mái. Cô không tin cô từng nhìn thấy một thứ lớn như thế. Dạ dày của cô làm một cú lộn nhào. Cô không thể chặn được những suy nghĩ về Harrison đang ngủ trên giường, và vì anh không mặc gì hết khi anh ngủ, những hình ảnh ấy cực kỳ khêu gợiCô có thể cảm thấy mình đỏ mặt. Cô biết cô sẽ phải nói chuyện với Harrison ngay bây giờ, trước khi cô bị mất trí. Việc nhìn vào chiếc giường đã làm đầu gối cô run lên và ý chí yếu ớt đi. 

"Harrison, chúng ta phải có một cuộc nói chuyện. Bây giờ, xin vui lòng." 

"Ngài ấy đã rời khỏi khỏi phòng, mi'lady. Liệu tôi có nên gọi Caroline chuẩn bị bồn tắm cho cô không?" 

Cô quay người và thấy Edward đang đứng ở ngưỡng cửa. 

"Harrison đi đâu rồi?" 

"Trở lại tầng dưới. Cô có muốn tôi đi và tìm ngài ấy cho cô không?" 

Cô lắc đầu. "Tôi muốn tắm táp một lát, cảm ơn anh. Tại sao anh cứ gọi tôi là mi'lady?" 

"Bởi vì cô là Lady Victoria, đó là cách xưng hô thích hợp, mi'lady."

Cô không tranh luận với anh ta. Edward hỏi liệu cô cũng có muốn đầu bếp chuẩn bị một khay cho cô không. Anh ta giải thích rằng Eleanor đã yêu cầu một bữa ăn nhẹ được phục vụ trong phòng ngủ của mình sau khi tắm xong. 

Mary Rose đã từ chối thức ăn. Cô quá lo lắng để thậm chí nghĩ đến việc ăn uống.

Trong một giờ tiếp theo, cô đã được nuông chiều bởi cô hầu gái. Sự tôn kính của người phụ nữ trẻ dành cho cô khiến cô ngượng ngùng. Cô cảm thấy như thể cô là một người giả vờ trên ngai vàng mỗi khi Caroline gọi cô là mi'lady, và mặc dù cô lẽ ra nên thích sự nuông chiều của cô ấy, nhưng cô nhận ra cô hầu gái chỉ làm cô lo lắng nhiều hơn.

Bồn tắm nóng đã giúp ích, và việc tháo những chiếc ghim cài ra khỏi tóc đã làm cô cảm thấy tốt hơn nhiều, rất nhiều. Cô ngâm mình trong chiếc bồn bằng sứ một lúc lâu, cho đến khi nước trở nên quá lạnh để thoải mái, và sau đó quấn mình trong áo choàng và trở lại phòng ngủ của Harrison.

Caroline nói được rất ít tiếng Anh. Cô ấy sử dụng cử chỉ và những cụm từ thiếu mạch lạc để giải thích rằng cô ấy muốn chải tóc cho Mary Rose. Người phụ nữ tóc đen này dường như cũng lo lắng y như Mary Rose, vì đôi tay cô ấy run run và những cử chỉ của cô ấy lúng túng khi cố gắng để người khác hiểu được mình.

Trọng âm tiếng Pháp của cô ấy khá rõ ràng, và Mary Rose nói tiếng Pháp với cô ấy khi cô giải thích rằng sẽ tự mình chải tóc. Tuy nhiên, Caroline không để chủ nhân từ chối sự giúp đỡ của mình. Cô ấy thậm chí còn quyết tâm hơn cả Mary Rose.

Cô hầu giữ cuộc trò chuyện liên tục trong khi dẫn Mary Rose đến một chiếc ghế thẳng lưng. Mary Rose ngồi xuống và giữ chặt chiếc áo choàng chỗ xương đòn trong khi Caroline vuốt ve mái tóc cô.

Lần cuối cùng ai đó từng chải tóc cho cô là khi cô còn là một cô bé, và cô thường có những mảnh kẹo bạc hà bị mắc kẹt trong những lọn tóc. Cole đã phải lấy những thứ nhớp nháp ra khỏi tóc cô. Mary Rose đã học được một vài lời nguyền rủa mới vào ngày hôm đó.

Không ai từng phải chải tóc cho cô lần nữa. Cô cảm thấy thật ngu ngốc khi ngồi ở đó như một nàng công chúa trong khi một phụ nữ khác chăm sóc công việc cá nhân nhỏ mọn như vậy.

Chiếc ghế nằm đối diện giường. Mary Rose nhận ra một trong những chiếc áo ngủ của cô đã được trải ra trên tấm trải giường. Những tấm phủ đã được lật lại, và có một bông hoa hồng màu đỏ, cuống dài đơn lẻ nằm trên một trong những chiếc gối.

"Tại sao có một bông hồng trên giường?" cô hỏi Caroline. 

"Chồng cô đã ra lệnh nó đặt ở đó, mi'lady, ngài ấy không ngọt ngào sao?"

Điều đó thật ngọt ngào, và do đó khá đáng ngạc nhiên trong ước tính của Mary Rose. Đó là một cử chỉ lãng mạn. Thật không giống Harrison khi ân cần hoặc chu đáo như thế. Anh thực sự không phải là kiểu người lãng mạn. Khi anh muốn điều gì đó, anh sẽ theo đuổi nó với một sự dữ dội. Anh rất giống những người anh trai của cô về phương diện đó. Harrison không có vẻ là kiểu người thêm thắt một nét tao nhã như vậy, nhưng sau đó, cô nhận ra,giờ đây,cô đã thực sự không biết anh, đúng không nhỉ?

"Cô có biết chồng cô nói gì với Edward khi ngài ấy ra lệnh về hoa hồng không? Ngài ấy đã nói đó là để nhắc nhở cô." 

"Nhắc nhở tôi về cái gì?" 

Caroline cười. "Ngài ấy yêu cô," cô ấy gợi ý. "Hoa có thể mang ý nghĩa gì khác nữa được sao, mi'lady?" 

Mary Rose nhún vai. Cô vươn lên và nắm lấy bàn chải. Cô đã có khá đủ sự nuông chiều rồi. 

Cô cảm ơn cô hầu đã giúp và cho cô ấy lui để nghỉ đêm. Caroline làm một động tác nhún chào hoàn hảo và cúi đầu trước khi rời khỏi phòng. Mary Rose không biết phải làm gì với điều đó. 

Cô bắt đầu tiến về phía giường để lấy chiếc áo choàng ngủ nhưng dừng lại khi cô nghe thấy cánh cửa mở ra phía sau. Cô quay lại khi Harrison bước vào.

Chồng cô cũng đã tắm. Tóc anh vẫn còn ẩm ướt. Anh đi chân trần và chỉ mặc một chiếc quần dài sẫm màu. 

Cô tự hỏi không biết anh thậm chí có sở hữu một chiếc áo choàng thích hợp hay không. Anh thích đi bộ loanh quanh bán khoả thân, và mặc dù điều đó hoàn toàn hợp lý ở Montana, nó không thích hợp ở London. Có những người hầu gái đang làm việc, và Mary Rose không thích ý tưởng về việc có bất kỳ phụ nữ nào nhìn thấy bờ ngực trần của chồng mình.

Cô nghĩ đến việc nói gì đó với anh về việc anh thiếu trang phục, rồi đổi ý. Cô sẽ giải quyết vấn đề đó sau đó. Bây giờ cô có một vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết. 

Harrison đóng cửa lại sau lưng, xoay chốt cài để khóa nó lại, và đi đến với vợ anh. 

Anh có một vẻ quyết tâm trên khuôn mặt. Cô bắt đầu bước lùi ra xa. "Anh và em phải có một cuộc nói chuyện," cô bắt đầu. Cô giơ tay lên để ngăn anh. "Em có ý đó, Harrison, dừng ngay chỗ anh đang ở." 

Anh lờ đi lệnh của cô. Mary Rose tiếp tục lùi lại cho đến khi cạnh giường chặn lại không cho phép cô đi xa hơn nữa. 

"Được rồi," anh đồng ý. Anh vươn tay đến chiếc thắt lưng đang giữ chiếc áo choàng của cô và bắt đầu tháo nó ra. "Nói đi."

Cô cố đẩy tay anh đi. Tuy nhiên, anh không bị nản chí. Anh đã mở dở chừng chiếc thắt lưng trước khi cô có thể hít vào được một hơi thở đúng đắn. 

"Anh đang cố gắng hết sức để không nổi giận với em, Mary Rose." 

Mắt cô mở to với sự hoài nghi. "Anh phải tức giận về điều gì?" 

"Tháng chín," anh trả lời gần như hét lên. "Em thực sự sẽ đợi cho đến cuối tháng chín để tới nước Anh sao?" 

Cô từ chối bị đặt vào thế phòng thủ. "Anh đã cố tình lừa dối em. Hãy để áo choàng của em yên, chết tiệt nó." 

"Vậy hãy cởi nó ra đi, chết tiệt nó." 

"Anh mong em ngủ với anh ư?" 

"Anh không mong em ngủ được chút nào hết. Anh sẽ giữ em thức suốt đêm vàlàm tình với em. Anh muốn em, và anh biết rất rõ là em cũng muốn anh.”

Nước mắt ứa đầy trong mắt cô. "Em không tin anh." 

"Có, em có tin."

Cô chợt cảm thấy muốn vung hai bàn tay lên cao trong tuyệt vọng. Anh đã khiến cho việc tranh luận với anh là không thể. Anh cố tình từ chối trở nên hợp lý. Cô không thể trình bày một luận điểm có giá trị với một người đàn ông đang trong quá trình cởi bỏ quần của mìnhđược.

"Em đã có một thời gian dài để suy nghĩ về tình hình của chúng ta", cô bắt đầu. "Chúng ta đã kết hôn, và bởi vì em đã cam kết với anh, em không cảm thấy đúng đắn khi bỏ đi. Chúng ta sẽ phải bắt đầu lại tất cả, Harrison.”

"Và em đề nghị chúng ta làm điều đó như thế nào?" 

"Anh có thể tán tỉnh em, và theo thời gian,em hy vọng cuối cùng em sẽ học để tin tưởng anh một lần nữa. Em không cảm thấy em hiểu anh chút nào hết, Harrison. Người đàn ông em yêu đã làm tan vỡ trái tim em."

Chúa ơi, nhưng cô có khuynh hướng kịch tính hoá. Anh đã nghe hầu hết những gì cô nói với anh. Anh cũng đã chú ý, cho đến khi cô nói đến phần tán tỉnh. Cái quái gì thế, anh nghĩ thầm. Họ đã bỏ xa những ngày tán tỉnh rồi còn gì.

Anh đã cươngcứng và đau đớn với nhu cầu của mình vào lúc anh đá quần của mình sang một bên và đến với cô.

"Anh được cho rằng phải quên cảm giác như thế nào khi di chuyển bên trong em sao? Anh đã có em, nhớ không? Anh đã cảm nhận em trong vòng tay anh, Mary Rose. Anh đã nghe thấy em hét lên tên anh, cảm thấy em siết chặt anh, và nếu em thực sự tin rằng anh có thể đặt những ký ức ấy sang một bên và bắt đầu lại từ đầu lần nữa, em đã đểlạc mất cái trí óc đáng yêu của em rồi."

Cô vừa vặn có thể đứng thẳng vào lúc anh kết thúc việc nhắc nhở cô rằng anh yêu cô như thế nào. Sự dữ dội trong giọng nói của anh làm cô rùng mình với khao khát được cảm nhận sự động chạm của anh một lần nữa. 

"Anh đề nghị chúng ta nên làm gì?" 

"Hãy đến đây và anh sẽ chỉ cho em." 

Cô lắc đầu. Cô biết chính xác điều gì sẽ xảy ra nếu cô bước vào trong vòng tay anh. Cô muốn có được đôi chút thấu hiểu trước khi cô nhượng bộ những nhu cầu của chính mình. 

Cô nhìn thẳng vào anh. "Nói cho em trước." Anh nắm lấy vai cô. "Không, em nói với anh vài điều trước. Em vẫn yêu anh chứ?" 

Cô hạ thấp ánh mắt xuống ngực anh. Cô không muốn bắt đầu nói dối anh, cho dù cô biết rất rõ rằng nói sự thật có nghĩa là cô sẽ thua cuộc tranh luận.

"Anh đã làm tan vỡ trái tim em," cô nói với anh một lần nữa. 

"Anh đã cảnh báo em rồi, nhớ không?" 

"Anh nên nói với em về cha em." 

"Không, nhiệm vụ đó thuộc về các anh trai của em. Sẽ là sai nếu anh nói với em." 

"Vậy tại sao anh không ở cùng họ khi họ nói với em? Như vậy sẽ khiến cho điều đó dễ dàng hơn cho em."

"Anh đã ở Hammond để bảo vệ một người đàn ông tại tòa án khi các anh trai của em cuối cùng đã chịu nói chuyện với em, và khi anh trở lại trang trại, em đã biến mất. Chết tiệt, Mary Rose, em không nên chạy trốn khỏi anh mới phải. Anh là chồng của em cơ mà."

Xét đến thực tế là cô đã nghĩ đến việc giết anh, cô tin rằng việc chạy trốn là một vi phạm nhỏ trong các quy tắc chủ đạo của hôn nhân. 

"Em đã rất tức giận với anh." 

Anh nhún vai. Đó không phải là phản ứng mà cô hy vọng đạt được. "Em đã đi đâu thế?" anh hỏi.

"Douglas đưa em đến nhàCohen, em đã ở lại với gia đình đó trong hai tuần. Anh có xin lỗi vì đã làm tổn thương em không?" 

Cô đã hy vọng một lời tạ lỗi. Cô không biết liệu nó có giúp cô vượt qua nỗi đau của cô hay không, nhưng cô tin rằng nó có thể.

"Anh đã làm những điều cần thiết trong hoàn cảnh này, và em sẽ nhận ra điều đó vào đúng thời điểm." 

"Anh có yêu em không?" 

"Vâng, anh yêu em." 

Anh kéo cô lên sát vào anh. "Chúng ta có thể vui lòng ôm nhau lúc này chưa?" 

Anh vòng tay quanh cô và cúi xuống. Anh hôn lên trán cô, lên sống mũi cô, thì thầm suốt lúc ấy rằng anh nhớ cô nhiều như thế nào. 

Anh lùi lại, cởi áo choàng của cô, rồi nâng cô trên cánh tay anh và ngã xuống giường. 

Anh cẩn thận không đè bẹp cô bằng sức nặng của anh, và ngay khi cơ thể anh che phủ hoàn toàn cô, anh chống người trên cánh tay để anh có thể nhìn vào trong đôi mắt cô. 

Nước mắt chảy thành dòng trên đôi gò má cô. "Em có muốn anh rời khỏi em không, Mary Rose?"

Cô lắc đầu, và anh bắt đầu thở lại. Và sau đó cô nhướn người lên và hôn anh.

Miệng anh giữ yên trên miệng cô, nhưng lưỡi cô lại luồn sang để khám phá bên trong miệng anh trước. Hành động táo bạo ấy khuấy động anh cũng nhiều như cảm giác về cơ thể mịn màng của cô áp vào anh. Cô vuốt ve lưng và vai anh, và khiến anh run rẩy với nhu cầu của mình trong chưa đến một nhịp tim.

Anh muốn cuộc làm tình của họ chậm lại, để cô thỏa mãn hoàn toàn trước khi anh nhượng bộ khao khát của chính mình, nhưng sự vuốt ve của cô đã sớm khiến anh vượt quá lý trí. Cô đã sẵn sàng và dâng hiến một cách tuyệt vời, và, Chúa ơi, anh yêu cô quá đỗi.

Anh kết thúc nụ hôn và hạ thấp đầu xuống bờ ngực trần. Anh bắt đầu mơn trớn và trêu chọc núm vú cô bằng lưỡi anh. Cô buột ra một tiếng thở dốc hài lòng, nài nỉ, và khi anh lấy một núm vú vào miệng và bắt đầu mút, tiếng thở dài của cô chuyển thành tiếng rên rỉ. Cô uốn cong người áp sát vào anh, không ngừng đẩy những ngón chân của cô vào chân anh, và cố được gần anh nhiều hơn nữa.

Sự mơn trớn của anh trở nên dữ dội hơn, ít kiểm soát hơn. Bàn tay anh vuốt ve dần xuống bụng cô và thấp hơn, cho đến khi anh tìm thấy những gì anh mong muốn sở hữu nhất. Anh cảm thấy sức nóng ẩm ướt giữa hai đùi cô và rồi hoàn toàn mất tự chủ. Những ngón tay của anh di chuyển vào bên trong cô.

Mary Rose cào móng tay qua vai anh, đòi hỏi anh dừng sự tra tấn và kết đôi với cô hoàn toàn ngay. 

Anh đã không di chuyển đủ nhanh để thoả mãn cô. Cô vươn xuống và nắm lấy sự kích động của anh, và khi những ngón tay cô khép lại quanh anh, anh buột ra một tiếng gầm trầm trầm vui sướng. 

Không thể chờ đợi thêm được nữa, anh túm lấy tay cô và đặt chúng vòng quanh lưng anh một cách thô bạo khi anh di chuyển vị trí của chính mình. Và rồi anh đi vào trong cô với một cú đẩy trơn tru.

Hàm anh nghiến chặt, vì sự dào dạt ngây ngất gần như là quá sức chịu đựng. "Chúa ơi, em quá tuyệt vời," anh thì thầm. "Đừng di chuyển như thế, chưa đâu. Hãy để anh, em yêu dấu, em đang khiến anh muốn ..."

Anh không thể tiếp tục. Cô đã cướp khả năng nói của anh mất rồi. Bây giờ anh không còn suy nghĩ gì được nữa, chỉ có thể cảm nhận niềm vui sướng vô biên khi hông cô đang chuyển động áp sát anh. Cô nâng chân cô để đưa anh vào sâu hơn hoàn toàn bên trong cô và vòng tay quanh cổ anh. Giờ đây cô khát khao sự thoả mãn, vì mỗi lần anh đẩy sâu vào trong cô, cô cảm thấy một sự bùng nổ huy hoàng tràn ngập qua cô. Những chuyển động thúc sâu chậm rãi của anh làm cho cô đòi hỏi nhiều hơn và nhiều hơn nữa cho đến khi cô không quan tâm đến mọi thứ, ngoài cảm giác anh đang chìm sâu bên trong cô. Cô kéo tóc anh và cào vào gáy anh bằng móng tay. Tiếng rên rỉ của cô trở nên nài nỉ nhiều hơn và đẩy anh vượt qua giới hạn. Những cú thúc của anh trở nên mạnh hơn, sâu hơn, và khi anh cảm thấy sự co thắt đầu tiên của cơn cực khoái của cô, khi cô cong người lên áp sát vào anh và siết chặt anh bên trong cô, anh mới cho phép sự giải thoát của chính mình.

Cô cảm thấy sự huy hoàng bùng nổ bên trong cô. Chỉ có một giây hoặc hai giây sợ hãi trước khi cô nhượng bộ cảm xúc và cho phép nó tràn qua cô. Cô bám chặt vào chồng mình, biết rõ trong trái tim cô rằng anh sẽ giữ cô an toàn.

Phải mất nhiều phút dài để quay trở về thực tại. Harrison giữ cô thật gần và vuốt ve cô. Anh thì thầm những lời yêu thương vô lý trên tai cô mà cô nghĩ là hoàn toàn hợp lý, vì anh đang để cho cô biết mà không nghi ngờ gì là anh đã nhớ cô nhiều như thế nào.

Cô rơi vào giấc ngủ khi chồng cô đang nhấm nháp vành tai cô, nhưng đã thức giấc một giờ sau đó bởi những cái vuốt ve của anh. Họ lại yêu nhau một lần nữa trong những giờ tăm tối của đêm, và rồi lại một lần nữa khi mặt trời đang bắt đầu ​​nhô cao dần trên bầu trời theo nghi thức đón chào ngày mới của nó.

Mỗi lần cô đều tự nguyện với anh, và khi cô bắt đầu tách ra trong cánh tay anh, cô được lấp đầy cảm giác kinh ngạc bởi vì cô cảm thấy hoàn toàn an toàn với anh. 

Cô đã yêu Harrison bằng cả trái tim. Cô sẽ là một người vợ thấu hiểu và học cách tha thứ cho anh vì đã lừa dối cô. Vào đúng thời điểm, cô sẽ có thể tin tưởng anh một lần nữa. 

Cô ngủ thiếp đi khi đang cầu nguyện rằng đó là sự thật. 





Ngày 24 tháng 2 năm 1871 

Mama yêu quý.

Hôm nay con phát hiện ra mọi thứ về cách những em bé được tạo nên như thế nào. Adam đã nói với con chính xác điều gì xảy ra giữa một người đàn ông và một phụ nữ. Anh ấy nói con không nên dấu mặt đi và tỏ vẻ quá chán ghét như thế, nhưng thật khó mà không cảm thấy phát bệnh bên trong, Mama. Nó khiến con muốn buồn nôn khi nghĩ đến một người đàn ông đang cố leo lên trên con.

Travis và Douglas cũng nghĩ việc tạo ra các em bé thật kinh tởm. Họ không nói như vậy, nhưng họ không thể nhìn con khi họ cố gắng giải thích chuyện đó xảy ra như thế nào. Cả hai đều đỏ mặt. Con không nghĩ họ sẽ có bao giờ muốn leo lên trên bất kỳ phụ nữ nào. Dù vậy, con không biết Cole nghĩ gì về điều đó. Anh ấy đã nổi điên với con vì đã yêu cầu anh ấy giải thích và sau đó anh ấy đưa con đến với Adam.

Con trai của má nói với con rằng việc kết đôi giữa một người đàn ông và một người phụ nữ là đẹp đẽ. Con nghĩ anh ấy chỉ trêu chọc con thôi. Má nghĩ gì về việc tạo ra những em bé, Mama? Má có Adam, vì vậy con biết má phải có papa của anh ấy ở trên má một lần. Nó có kinh tởm lắm không? 

Cole đã hoàn thành phần chạm trổ trên trần thư viện ngôi nhà tuyệt vời của chúng con. Anh ấy rất chauchuốtvề việc chạm khắc những đường gờ. Anh ấy đã làm việc hầu như mỗi đêm, và con biết anh ấy cũng rất muốn có thể làm việc cho ngôi nhà cả vào ban ngày nữa, nhưng anh ấy không thể bởi vì Douglas cần anh ấy giúp huấn luyện những con ngựa.

Con lại phải đưa một mẫu tóc khác cho người da đỏ một lần nữa. Bây giờ họ rất tử tế với con và không cố trộm con khỏi Adam nữa. Họ vẫn còn sợ anh ấy. Adam cho họ thức ăn và cố gắng lịch sự, nhưng con không nghĩ rằng anh ấy tin tưởng họ. Anh ấy vẫn không quên những gì gần như đã xảy ra khi những kẻ phản bội cố gắng bắt con đi.

Những người thổ dân nghĩ rằng con mang lại cho họ vận may. Điều đó không ngớ ngẩn sao, Mama? 

Tại sao má không ghét Livonia? Đôi khi con nghĩ má nên. Con biết bà ấy sợ hãi và phụ thuộc vào má, nhưng con nghĩ, có lẽ nếu má có ý nghĩa với bà ấy, bà ấy sẽ để má đi. 

Nhớ má rất nhiều, Mary Rose.

Không có nhận xét nào: