Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2018

Roses 18

Chương 18





Mary Rose rất lo lắng về việc gặp cha cô. Cô không hiểu phản ứng của chính mình. Cô không có gì phải sợ người đàn ông. Ông là một người xa lạ đốivới cô, và cô sẽ lịch thiệp, tử tế và thương xót ông. Lord Elliott đã phải chịu đựng một mất mát to lớn, cô tự nhắc mình một lần nữa, và, như các anh trai của cô đã gợi ý, trấn an ông là nhiệm vụ của cô.

Harrison đã đánh thức cô với tin Elliott muốn họchuyển đếnngôi nhà vùng nông thôn cùng với ông trong một khoảng thời gian không xác định.

Cô bắt đầu lo lắng sau đó. Cô nghĩ có lẽ một số nỗi sợ hãi của cô là do thực tế rằng cô hoàn toàn không biết gì về tầm quan trọng của ông. Harrison đã nói với cô rằng ông giàu có và thông minh. Tuy nhiên, cả hai đều không xác định được trong đầu cô người đàn ông thực sự như thế nào. Sự giàu sang có ý nghĩa rất ít đối với cô, và cho dù việcnghe rằng cha cô thông minh đã làm cô hài lòng, điềuđó vẫn còn quá mơ hồ cho sự yêu thích. Cô không biết bất kỳ điều gì về giá trị hay thái độ của ông.

Cô đã công kích dồn dập Harrison với những câu hỏi trên đường tới điền sản của Elliott. 

"Anh đãgiải thích rằng những người đó có thể đủ khả năng để rời khỏi thành phố trong những tháng mùa hè, nhưng anh đã không giải thích tại sao", cô bắt đầu. 

"Ở thành phố quá nóng, mọi thứ đều đóng cửa cho đến tháng Chín". 

Cô xếp hai bàn tay vào lòng. "Em không hiểu tại sao chúng ta không thể chờ Eleanor được, anh không muốn cô ấy sao đi cùng chúng ta hôm nay sao?" 

"Em yêu, cô ấy sẽ không ra khỏi giường, nhớ không? Cô ấy sẽ đi theo chúng ta vào ngày mai, với Edward và tất cả nhân viên khác." 

"Lord Elliott mong đợi chúng ta ở lại với ông bao lâu?"

"Cho đến khi nào em muốn ở lại." Anh duỗi dài chân ra trước mặt và cố gắng thư giãn. Anh biết vợ anh đang lo lắng. Cô đang vặn hai tay vào với nhau lúcnày, nhưng anh nghi ngờ cô nhận ra mình đang làm gì.

Cô cũng đã gặp khó khăn trong việc quyết định trang phục để mặc nữa, và hành vi đó không giống cô chút nào. Cô không phải là người lo lắng về ngoại hình của mình, nhưng cô đã lo lắng sáng nay, và anh nghĩ anh hiểu tại sao.

Cô không muốn làm cha cô thất vọng. "Ông ấy sẽ yêu em, em yêu." 

Cô nhún vai nhẹ. "Em sẽthích ông ấy chứ?" cô hỏi. 

Harrison dường như ngạc nhiên bởi câu hỏi. Anh đột ngột nghiêng tới trước và nắm lấy đôi tay cô. "Vâng, em sẽ thích ông ấy. Em sẽ phải ..." 

Cô đợi anh tiếp tục, và khi anh không, cô hối thúc anh. "Em sẽ phải làm gì?" 

Anh thở dài. "Anh định bảo em tin tưởng anh, nhưng đó là một điều nhạy cảm với em, phải không?" 

Cô nhìn xuống tay mình. "Em không muốn nói về sự tin tưởng bây giờ. Anh đã làm trái tim em tan nát, Harrison." 

"Như em đã nói," anh trả lời khô khan. 

Cô nhìn anh để anh có thể thấy biểu hiện không hài lòng của cô. Anh lắc đầu với cô.

"Em thực sự ghimgiữ hận thù, đúng không? Nếu em sử dụng cái đầu hợp lý đó của mình, em sẽ nhận ra ..." 

"Em nhận ra anhcó thể nói với em nhưng anh đã chọn không, đó là những gì em nhận ra," cô thì thầm. Cô kéo tay cô ra khỏi anh. "Em lẽ ra không nên mặc chiếc váy màu xanh này, nólàm em trông nhợt nhạt." 

"Em nhìn ổn mà." 

"Em không muốn nhìn ổn." 

"Nước Anh thật đẹp, phải không?" anh nhận xét, hy vọng thay đổi chủ đề. 

"Vâng, đúng vậy," cô đồng ý. "Vùng nông thôn thật đáng yêu, nhưng nó không phải là quê nhà." 

"Hãy cho mình thời gian để thích ứng với những thay đổi, Mary Rose." 

"Em nhớ các anh trai của em." 

"Em có nhớ anh sau khi anh rời đikhông?"

Cô không trả lời. Anh ngả người ra phía sau và quay nhìn ra cửa sổ. Trời đang mưa phùn khi họ rời khỏi thành phố, nhưng bây giờ mặt trời đã xuống, và ngày đã trở nên huy hoàng. 

"Chúng ta sẽ đến sớm," anh nói. "Cha em không mong đợi chúng ta cho đến tận khoảng bốn giờ chiều nay nhưng chúng ta sẽ đến nhà của ông ấy trước giờ trưa." 

"Có phải mọi người đều ngủ và ở lại quá nửa đêm không?" 

Harrison gật đầu. "Đúng thế, hôm nay em có mệt lắm không? Anh đã làm em thức gần như suốt đêm qua.” 

Cô ngay lập tức bắt đầu đỏ mặt. "Không, em không mệt." 

Anh cười toe toét. "Anh thì có. Cơ thể của em đã tha thứ cho anh." 

"Anh thật vô lý quá chừng, Harrison." Cô bối rối. Anh nghĩ đó là một phản ứng biết nói. "Em không thể ngăn được cách em phản ứng với anh, đúng không? Em có nhớ cách em ... "

"Em mà đã ở đó," cô buột miệng nói. "Anh không cần phải nhắc nhở em về những gì đã xảy ra giữa chúng ta. Xin vui lòng cho em biết Lord Elliott đã phản ứng như thế nàokhi ông ấy nghe về em. Em rất tò mò muốn biết." 

"Em đang cố ý thay đổi chủ đề. Anh thích nói về cách em cảm thấy trong vòng tay của anh tối qua hơn." 

"Vì tình yêu của Chúa, anh sẽ trả lời câu hỏi của em và dừng cuộc nói chuyện về tình yêu này chứ?" 

"Ông ấy không tin anh." 

"Ai cơ?" 

Harrison bật cười. Cô đã thực sự bối rối, và nhận biết đó làm cho anh cảm thấy rất vui mừng. 

"Cha của em," anh giải thích. 

Cô thở dài. Rồi cô nhặt chiếc quạt, mở ra và bắt đầu phe phẩy trước mặt cô.

"Anh đã dành vài giờ thuyết phục ông ấy," Harrison nói với cô. "Ông ấy sợ phải tin, Mary Rose. Em có muốn ngồi trên lòng anh không?" 

"Không, em không muốn ngồi trên lòng anh." 

"Anh muốn hôn em." 

"Anh không thể. Em sẽ hoàn toàn bị rối tung mất."

Harrison đã có được mong muốn của anh. Trước khi cô thậm chí có thể nghĩ đến việc đẩy anh đi, anhđã nâng cô lên khỏi ghế và đặt xuống lòng anh. Vì lợi ích của sự thoải mái, cô quàng một cánh tay quanh vai anh, cho dù cô trừng mắt với anh vì đã bỏ qua quyết định được ở một mình của cô.

"Anh không thích tóc của em vấn lên như thế." 

"Anh có biết tại sao em vui vì anh đã không cắt tóc không?" 

"Tại sao?" 

Cô bắt đầu vuốt ve gáy anh, để những sợi tóc mượt mà chảy qua ngón tay. "Bây giờ anh trông giống một người đàn ông miền núi hơn và không giống một người Anh lịch lãm nhiều lắm." 

Anh đang hôn một bên cổ cô. Cô cảm thấy run rẩy đến tận ngón chân. Cô thở dài khe khẽ và nghiêng đầu để anh có thể tiếp cận tốt hơn. 

Cô nghĩ cô biết tại sao anh lại trở nên quá say mê như thế. Anh đoán cô đang lo lắng và cố làm cô xao lãng khỏi cha cô. 

Điều đó chắc chắn sẽ hiệu quả. Hơi thở ấm áp của anh bên tai cô khiến cô bị khuấy động, và tất cả những gì cô muốn nghĩ đến là nhận được một nụ hôn thích đáng từ anh.

Tuy nhiên, cô không thích bị thao túng, và cô nghĩ cô sẽ nói với anh như thế sau khi anh đã hôn cô xong. 

"Làm sao mà em luôn có mùi tuyệt đến thế, em yêu?" 

"Em tắm", cô trả lời. 

Anh bật cười khi anh khum cằm trong tay và quay cô về phía anh.

Và rồi anh trao tặng cô một nụ hôn thích đáng. Miệng anh ấm áp và mạnh mẽ khi đặt trên cô đầy chiếm hữu. Lưỡi của anh di chuyển vào bên trong để trêu chọc và nếm náp, và chẳng bao lâu Mary Rose đã ngừng lo lắng về mọi thứ, ngoài việc hôn đáp lại anh.

Anh không thể tiếp tục cư xử dịu dàng lâu hơn được nữa. Một nụ hôn khiến anh muốn tất cả. Chẳng mất chút thời gian nào, anh đã cứng lên và đau đớn muốn ở bên trong cô.

Anh dứt ra khỏi cô và để trán anh hạ xuống trên trán cô. "Thề cóChúa, Mary Rose, anh không thể hôn em mà không muốn xé quần áo ra và yêu em. Dừng lại ngay, em yêu, đừng khiêu khích anh."

Mary Rose đang hôn lên cổ anh và cảm thấy quyền lực thật khó tin nổi vì phản ứng của anh với những cái chạm của cô. Hơi thở của anh rời rạc, và anh run rẩy cóthể nhìnthấy được. 

Cô buột ra một tiếng thở nhẹ vui sướng. Cô ngước lên và hôn cằm anh. Anh đã bảo cô phải cư xử phải phép. Cô lờ đi đề nghị ấy và vuốt ve môi dưới của anh bằng lưỡi của cô.

Anh gầm gừ sâu trong cổ họng và siết chặt vòng eo của cô. Anh đã cố gắng cư xử như một quý ông. Anh trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng, ướt át, và rồi một nụ hôn khác, và khác nữa. Mary Rose nhanh chóng quên mất nơi họ ở. Cô liên tục cố gắng gần gũi hơn với chồng mình, cảm nhận thêm một chút hơi nóng của anh áp vào cô, và những chuyển động không ngừng nghỉ của cô trong lòng anh đã làm cho sự kiểm soát của anh biến mất.

Làm tình với vợ mình dường như là một ý tưởng hay với anh, và anh không quan tâm chút nào rằng họ đang ở bên trong một chiếc xe đang di chuyển. Anh muốn cô, và cô muốn anh. Không có gì khác quan trọng hơn. 

Cô cuối cùng đã tìm lại được giác quan của mình khi cô cảm thấy bàn tay của anh trên đùi của cô. Làm sao anh xoay sở để lần được vào bên dưới váy của cô đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của cô. 

"Thánh thần ơi, chúng ta đang làm gì vậy?" cô thì thầm bằng giọng run run với nhu cầu của cô. "Chúng ta đang ở trong một chiếc xe ngựa, Harrison. Anh nghĩ gì vậy?" 

"Chúng ta đã kết hôn. Không sao mà. Chúng ta có thể yêu nhau bất cứ nơi nào chúng ta muốn".

Điều đó nghe có vẻ hợp lý với anh. Mary Rose kéo tay anh ra khỏi cô và di chuyển trở lại ghế đối diện. Bàn tay cô run rẩy khi cô vươn lên để bảo đảm những chiếc ghim cài trên tóc, và chỉ khi ấy cô mới nhận ra những lọn tóc của cô đang buông xoã trên vai.

Harrison chịu trách nhiệm cho vẻ ngoài rối bời của cô. Cô cau mày với anh khi cô luồn các ngón tay qua mái tóc và cố gắng làm cho các lọn tóc vào nề nếp. 

"Trông em rất xinh đẹp." 

Cách anh nhìn cô nói với cô rằng anh tin rằng cô thật xinh đẹp. Cô từ bỏ cố gắng cải thiện ngoại hình của mình sau đó. 

Cô nói với anh: "Đam mê đã khiến anh bị mù mất rồi.”

"Chúng ta đến rồi. Chiếc cổng mà chúng ta vừa đi qua là lối vào khu điền sản của cha em. Ông có hơn một trăm mẫu.

Cô hít một hơi sâu. "Ông có vui khi nghe anh đã kết hôn với em không?" 

"Có," Harrison trả lời. "Nhưng ông cũng thất vọng vì đã bỏ lỡ buổi lễ. Ông muốn có một buổi lễ nữa." 

Mắt cô mở to. "Em không tin rằng điều đó là cần thiết."

"Ông ấy thì có," Harrison nói với cô. "Em có thể thảo luận điều đó với ông, sau khi em đã quen với ông hơn.Em yêu ơi, hãy ngừng siết tay em lại với nhau. Sẽ ổn thôimà.Hãy dựa vào anh nếu em cảm thấy sợ hãi." 

"Em hoàn toàn có khả năng đứng trên hai chân của mình. Cha em không làm em sợ hãi." 

Điều đó vớicô nghe có phần khoác lác. Harrison sẽ không tranh cãi với vợ mình. Nếu cô muốn anh tin rằng cô không sợ hãi, anh sẽ giả vờ tin cô. 

"Các người họ hàng cũng sẽ ở đó sao? Chúa ơi, Harrison, căn nhà của ông ấy thật đồ sộ. Có bao nhiêu phòng ngủ vậy?" 

"Mười hai, anh nghĩ thế. Anh không chắc. Các người họ hàng dự kiến ​​sẽ đến muộn hôm nay." 

"Bây giờ là mấy giờ?" 

"Gần mười một giờ," Anh trả lời sau khi kiểm tra đồng hồ bỏ túi.

Chiếc xe ngựa vòng qua một khúc quanh và sau đó bắt đầu leo ​​lên một lối vào hình vòng tròn phía trước một ngôi nhà lớn màu trắng mà Mary Rose nghĩ trông giống một cung điện. Có những bông hoa ở khắp nơi và những bãi cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng với những bụi cây được cắt tỉa thành những hàng hoàn hảo.

Có hai tượng sư tử bằng đá cao sừng sững ở hai bên bậc thang dẫn tới cửa trước. Các cầu thang bằng gạch đỏ. Cô nghĩ hẳn phải đáng giá một gia tài để vậnchuyển chúngđến Vương quốc Anh,rồi sau đó nhận ra rằng chúng có thể đã đượclàm ở một nơi nào đó quanh thành phố. Tất cả mọi thứ đều được vận chuyển bằng đường sắt và sau đó bằng xe thồ vào Blue Belle, nhưng nhà của cha cô chỉ mất một chuyến đi ngắn từ một thành phố lớn. Thật hoàn toàn khác biệt ở đây. Cô sẽ phải nhớ điều đó, cô nghĩ thầm. 

Harrison giúp cô ra khỏi xe ngựa. Họ đi sóng đôi lên các bậc thang. Cửa trước màu đen, với một tay nắm để gõ cửa dài,mạ vàng,ở trung tâm. Hai chậu cây trồng màu trắng lớn nằm ở hai bên lối vào, và đầy những bông hoa mùa xuân với màu sắc của cầu vồng. Những dây thường xuân xanh ngắt,xumxuê,thả dọc xuống hai bên cạnh.

Mary Rose di chuyển đến gần Harrison hơnkhi anh vươn tay lên và gõ cửa. Nó được mở ra chưa đầy 5 giây sau bởi một người đàn ông tầm thước tên Russell. Ông tacúi chào thật thấp và vội vã lùi lại để họ đi vào.

Phản ứng của ông ta khi nhìn thấy cô tương tự như phản ứng của người quản gia mà cô đã gặp trong ngôi nhà của Harrison. Russell trông cũng giật mình y như Edward. 

"Vâng, Russell, vợ tôi trông rất giống Lady Agatha," Harrison nói trước khi người hầu có thể tập hợp được trí thông minh của mình và đưa ra lời bình luận. 

Đôi mắt của người đàn ông già nua nhăn lại với nụ cười. "Tiểu thư khiến tôi khá giật mình, mi'lord," ông thừa nhận với giọng thì thầm.

Mary Rose hầu như không chú ý nhiều đến cuộc trò chuyện. Cô đứng ở trung tâm của tiền sảnh và tròn mắt kinh ngạc. Lối vào ấn tượng y như vẻ bên ngoài của ngôi nhà. Sàn nhà được bao phủ bằng những viên đá cẩm thạch vuông màu đen và trắng, và chỉ nội diện tích của khu vực này cũng đã lớn bằng toàn bộ ngôi nhà của Mary Rose ở quê nhà. Có một cái cầu thang uốn cong đồ sộ trước mặt cô. Treo thấp xuống từ trần nhà cao ít nhất ba tầng là một ngọn chúc đài bằng pha lê tuyệt đẹp. Có hơn năm mươi ngọn nến trong chiếc đèn chùm lấp lánh ấy, và Mary Rose không thể tưởng tượng nổi ai đó có thể vươn đến tầm cao như thế để thắp sáng chúng.

"Lord Elliott đâu?" Harrison hỏi. "Hôm nay ngài ấy đã đi xuống cầu thang chưa, hay đang làm việc trong thư viện?" 

"Tôi không chắc ngàiấyđang ở đâu vào lúc này, mi'lord. Ngài đã không mong đợi cậu cho đến cuối chiều nay. Cậu có muốn đi lên lầu và đợi trong thư viện trong khi tôi tìm kiếm ngài ấy không?" 

Harrison lắc đầu. "Thật là một ngày quá đẹp nhà để ở bên trong. Chúng tôi sẽ đi ra ngoài và đợi trong vườn."

Anh kéo Mary Rose theo sau anh. Họ đi qua một căn phòng khổng lồ khác mà cô nghĩ có thể gọi là salon hoặc phòng khách. Có hai khu vực ngồi rộnglớn với những chiếc ghế dài đặt đối diện nhau, lò sưởi mặt đá cẩm thạch khổng lồ, vài chiếc ghế bành và những chiếc bàn bằng gỗ nhỏ mặt kính.

Vải phủtrên tất cả đồ nội thất là một loại gấm thêu kim tuyến màu ngà sang trọng. Mary Rose dừng lại để chiêm ngưỡng căn phòng. Cô không tin rằng cô đã từng nhìn thấy bất cứ điều gì xa hoa đến thế. 

Harrison nhìn cô. "Em đang nghĩ gì? Trông em có vẻ bối rối về điều gì đó," anh nhận xét. 

"Thật là thiếu thựctế," cô thì thầm để không bị nghe lén bởi các nhân viên. "Lượng bụi của một ngày xuyên qua những ô cửa sổ sẽ làm hỏng lớpvải. Ai lại đặt màu trắng cho những chiếc ghế của họ chứ?" 

"Em có thích nó không?" 

"Ồ, vâng, nhưng em sẽ không dám ngồi trên những cái ghế đẹp như vậy. Em có thể làm bẩn một trong số chúng mất thôi." Harrison đột nhiên muốn đưa cô vào vòng tay anh và hôn cô. Cô thật thanh khiết đến tuyệt vời.

"Chúng ta sẽ đi ra ngoài chứ?" Anh nắm lấy tay cô lần nữa và kéo cô đến một cặp cánh cửa ra vào kiểu Pháp. Có một khoảng sân rộng bằng đá, đượcbao quanh bởi một bức tường gạch cao ba bộ. Khoảnh sân nhìn ra một khu vườn sánh ngang với tất cả những hình ảnh cô từng được xem về vườn thượnguyển của các vị vua.

Harrison mở cánh cửa và đi theo cô rabên ngoài. "Cha của em yêu thích hoa," anh nhận xét. "Ông ấy có lần đã nói với anh rằngmỗi khi có một câu đố đặc biệt cần giải quyết, ông ấy đi ra ngoài và nhổ cỏ dại. Bằng cách nào đó, ông ấy đã tìm ra cách thắng được nhiều vụ việc pháp lý trong khi đang quỳ gối. Cha em đượcvây bọc quanh mình bằng những thứ xa hoa, nhưng những điều đơn giản trong cuộc sống mới làm ông ấy hứng thú nhất."

Mary Rose gật đầu, nhưng không bình luận gì về lời giải thích của Harrison. Anh hướng cô đến một cụm ghế có đệm màu vàng và đề nghị cô ngồi xuống và thư giãn trong khi anh giúp Russell đitìm cha cô.

"Chúng ta không nên mang hành lý lên lầu và tháo dỡ quần áo ra sao? Những bộ váy của em sẽ bị nhăn nếu em không treo chúng lên ngay." 

"Nhân viên sẽ chăm sóc hành lý của chúng ta." 

Cô ngồi xuống và xếp đôitay vào lòng. "Vâng, tất nhiên," cô đồng ý.

Cô đã quên về tất cả những người hầu của Lord Elliott. Harrison đã huyên thuyên ít nhất một chục tên đàn ông và phụ nữ làm việc cho cha cô. Cô không thể tưởng tượng được có nhiều người tham dự vào các nhu cầu của cô như thế. Cô đã quen làm mọi thứ cho mình, và cô chắc chắn rằng cô không thể thích ứng với sự thay đổi này tốt cho lắm.

Harrison cúi xuống và hôn lên trán cô trước khi đi vào trong nhà. Cô quá lo lắng để có thể ngồi yên được lâu. Cô không có ý tưởng mơ hồ nào về những gì cô sẽ nói với cha mình khi cuối cùng cũng đối mặt với ông, và việc tìm ra những từ ngữ đúng đã trở nên cực kỳ quan trọng với cô. Cô không muốn làm ông thất vọng. Ông đã tìm kiếm cô suốt cả cuộc đời của cô, và chỉ một câu đơn giản "Rất vui được gặp ngài" dường như không thích hợp.

Mary Rose quyết định đi dọc theo con đường bằng đá dẫn lốikhắp khu vườn, hy vọng việc tản bộ nhàn nhã sẽ giúp cô làm dịu lại nhịp tim đang chạy đua và sắp xếp các ý nghĩ rối loạn của mình.

Cô quay lại khúcquanhđầu tiên và đột nhiên bị bao phủ bởi mùi hương của mùa hè. Có những bông hoa bao quanh cô. Sự pha trộn mùi hương gợi cô nhớ về thung lũng của mình tại quê nhà, và mặc dù điều đó thật không hợp lý đối với cô, cô có thể cảm thấy mình bắt đầu thư giãn một chút. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay sau lưng, và tiếp tục bước đi. Cô dừng lại nhiều lần để cúi xuống và kiểm tra kỹ hơn một bông hoa mà cô không nhận ra. Có một loại hoa thuhút cô nhiềunhất. Hoa có cánh màu đỏ và hồng gợi cô nhớ đến một bông hoa hồng, nhưng khi cô cúi xuống hít vào mùi thơm, cô đã rất ngạc nhiên bởi hương thơm nồng nàn của hoa tử đinh hương.

Một mình trong khu vườn xinh đẹp đã xoa dịu cô. Cô vui mừng khi biết Lord Elliott thích ở ngoài trời, và cô nghĩ rằng rốt cuộc hai người họ đã có điểm chung để nói về. Cô có thể nói với ông về khu vườn của cô ở quê nhà, và ông có thể gọi tên tất cả những bông hoa trong thiên đường sau vườn của mình cho cô.

Cô đứng thẳng lên và tiếp tục đi dọc theo con đường, và khi cô rẽ ởkhúc quanhtiếp theo, cô nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi, quỳ một gối xuốngđất,đang cẩn thận kiểm tra một bông hoa. Người đàn ông không mặc quần áo như người làm vườn, ông mặc chiếc quần ngày Chủ Nhật sẫm màu và chiếc áo sơ mi trắng tinh. Ông lăn ống tay áo lên trên khuỷu tay. Mary Rose không thể nhìn thấy khuôn mặt bởi vì ông đội một chiếc mũ rơm với vành nón rộng kéo xuống thấp trên trán.

Cô nghĩ ông có thể là cha cô, nhưng cô không thể chắc chắn, tất nhiên, và cô không biết nên hành động thế nào. Cô gần như quay người để nhanh chóng trở lại sân, rồi đổi ý và tiếp tục tiến về phía trước.

Elliott nghe thấy tiếng sột soạt của tà váy phía sau và nghĩ là một trong những người giúp việc đã ra ngoài để xem liệu có thể trợ giúp gì không. Ông với tay sang bên cạnh, kéo ra một chiếc giỏ mà ông đã chất đầy hoa, và nhấc nó lên đưa cho người hầu gái.

"Con gái tôi có thể muốn có nhiều hơn một bình hoa tươi trong phòng," ông giải thích. 

Ông vẫn không nhìn cô. Mary Rose nắm lấy giỏ hoa trong tay trái, quàng nó qua cánh tay, và tiếp tục đứng đó, cảm thấy lưỡi mình cứng đờ và thật ngốc nghếch.

Elliott dường như không nhận thấy cô đã không ngay lập tức mang hoa vào trong nhà. Cô kiên nhẫn chờ ông nhìn cô. Cô nghĩ có lẽ cô nên bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách tự giới thiệu mình, và, Chúa ơi, cô cầu nguyện giọng cô đừng tiết lộ sự bồn chồn của cô.

"Tôi tự hỏi không biết Victoria của tôi có thích hoa không," ông nhận xét. 

Cô hít một hơi sâu. "Con thích chúng rất nhiều, thưa Cha." 

Elliott hoàn toàn bất động trong khoảng thời gian dường như là mãi mãi đối với cô, và rồi ông từ từ quay lại,ngước nhìn lên.

Hơi thở của ông bị mắc kẹt sâu trong cổ họng và trái tim của ông cảm thấy như thể sắp nổ tung thành hàng ngàn mảnh. Cái nhìn đầu tiên vào Victoria của ông đã chứng tỏ là quá nhiều đối với ông. Ánh nắng bao quanh mái đầu vàng óng của cô, trao cho sự xuất hiện của cô một vẻ thần bí, và trong một khoảnh khắc phù du, ông đã nghĩ rằng Agatha yêu quý của mình đã xuống từ thiên đường để ở bên ông một lần nữa.

Cô đúng là con gái của mẹ cô. Victoria cuối cùng đã trở về nhà. Elliott không thể giữ được hơi thở hoặc sự cân bằng. Ông cảm thấy mình đang loạng choạng sang bên cạnh và sẽ ngã xuống đất nếu cô không cúi xuống và trao cho ông bàn tay của cô.

Ông đã túm lấy nó như thể nó là một sợi dây cứu sinh và giữ chặt. Và ông vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô với vẻ kinh ngạc trong ánh mắt. 

Cô mỉm cười với ông, một nụ cười dịu dàng, quyến rũ rất giống mẹ của cô, và sau đó cô bắt đầu mờ đi trong tầm nhìn, và ông nhận ra ông đang ứa lệ lặng lẽ. 

Mary Rose đã giúp ông đứng lên. Cô muốn đặt tay quanh eo ông để giữ vững ông, nhưng ông không buông tay cô đủ lâu để cho phép cô giúp ông.

Chiếcmũ rơm của ông đã rơi xuống mặt đất. Cô nhìn chằm chằm vào cha cô và nghĩ thầm rằng ông thực sự là một người đàn ông đẹp trai, bất chấp tuổi già của mình. Trong ánh nắng, mái tóc ông lấp lánh ánh bạc. Ông có xương má gò cao và mũi thẳng, thanh tú. Cách ông đứng, cao quý và kiêu hãnh, giống như một chính khách hay nhà hùng biện, nhắc nhở cô về anh trai Adam của cô, và cô nghĩ nếu màu da của họ giống nhau hơn, mọi người sẽ nhầm lẫn họ là người thân. Anh trai cô mang dòng máu của các tổ tiên tộc trưởng chảy qua tĩnh mạch, và đó là lý do tại sao anhấy có dángđứng kiêu hãnh như thế. Lord Elliott có xuất thân từ những tổ tiên tốt như vậy khôngnhỉ? Cô sẽ phải nhớ hỏi ông một ngày nào đó. Bây giờ điều đó không có vẻ thích hợp.

Cha và con gái tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây nữa. Elliott cố gắng hết sức để tự trấn tĩnh bản thân. Ông rút chiếc khăn bằng vải lanh ra khỏi túi và lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt.Và rồi ông gật đầu nhẹ, siết chặt tay cô và gật đầu một lần nữa. 

Hai người quay lại và bước đi tay trong tay trở lại ngôi nhà. Giọng nói của ông thô ráp bởi cảm xúc khi cuối cùng ông cũng nói chuyện được với cô. 

"Ta rất vui khi có con trở về nhà." 

Cô gật đầu để ông biết cô hiểu và sau đó cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói với ông. 

Cô cũngmuốn hoàn toàn trung thực với ông nữa, nhưng tử tế, và vì thế cô chỉ đơn giản nói bằng trái tim mình. 

"Cha?" 

"Vâng, Victoria?" 

"Con vui khi biết được rằng ngài đã không ném con đi." 







Em gái của Lord Elliott, Lillian, là người đầu tiên trong gia đình đến dự buổi gặp mặt với Lady Victoria.

Trong số tất cả những người thân, Lillian là người khó khăn nhất để thuyết phụcrằng con gái của anh trai mình đã thực sự được tìm thấy. Bà đã chịu đựng tất cả những thất vọng cùng với Lord Elliott, đã chứng kiến nỗi đau đớn mà từng người giả mạo đã gây ra, và lo lắng rằng lần này cũng sẽ kết thúc trong một sự lừa dối tàn nhẫn khác.

Dĩ nhiên nhữngbằng chứng là không thể bác bỏ, nhưng tuy vậy Lillian vẫn giữ nguyên phán quyết. Bà sẽ tự quyết định liệu Mary Rose Clayborne chính là Victoria hay chỉ là một kẻ lừa đảo vì lợi ích tài chính khác nữa. 

"William, sao anh ngồi ngoài đây trong cái nắng nóng này thế?" Bà hỏi khi chạy rabênngoài. "Anh sẽ bị bệnh nếu anh không cẩn thận hơn." 

Harrison, Lord Elliott, và Mary Rose đều đứng dậy khi Lillian tiến về phía họ. Người cô già giữ ánh mắt chăm chú vào Mary Rose. 

"Cháu trông giống như Agatha," Bà thừa nhận. "Sự giống nhau khá là đáng chú ý."

Elliott chính thức giới thiệu con gái của ông cho em gái. Mary Rose mỉm cười. Cô không biết nên cúi đầu, nhún gối chào hay bắt tay, và vì thế cô đơn giản chỉ đứng đó và đợi Lillian đưa cho cô gợi ý nào đó về hành vi đúng đắn nên làm.

Lillian không giống anh trai mình. Bà hầu như chỉ cao đến vai ông. Bà là một người phụ nữ gầy gò với chiếc mũi khoằm và mái tóc màu nâu sẫm. Bà cũng có xương gò má cao. Lillian có thể là một người phụ nữ hấp dẫn hơn nếu bà không mặc những màu sắc buồn tẻ như vậy. Chiếc váy màu xám đậm màbà đang mặc làm cho nước da trở nên nhợt nhạt. Nếu bà véo đôi má thật mạnh, bà có thể kiếm được một chút màu sắc. 

Bà cũng cần phải thôi cau có. Bà gần như trừng mắt một cách lộ liễu với Mary Rose.

"Tên cháu là gì, nhóc?" Bà yêu cầu. Bà chắp hai bàn tay lại với nhau như thể đang cầu nguyện trong khi chờ đợi câu trả lời. 

"Tên cháu là Mary Rose Clayborne." 

"Cô ta không gọi mình là Lady Victoria," Lillian nhận xét với anh trai. "Tôi tự hỏi tại sao không." 

Mary Rose trả lời bà. "Cháu đã luôn được gọi là Mary Rose kể từ khi cháu có thể nhớ, thưa bà. Cái tên Victoria không có ý nghĩa gì đối với cháu."

Lillian ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của người phụ nữ trẻ. Cái nhíu mày của bà hằn sâu hơn. "Cháu trông giống như người vợ quá cố của anh trai ta, nhưng ta vẫn không tin cháu là con gái của anh ấy. Cháu có muốn thử thuyết phục ta không, nhóc?"

Mary Rose đã quyết định hoàn toàn trung thực, cho dù điều đó khiến cô có vẻ thô lỗ như thế nào. 

"Không, thưa bà, cháu không muốn thử thuyết phục bà. Nhưng cháu rất muốn bà đừng gọi cháu là nhóc nữa. Cháu không phải, bà biết đấy." 

"Lạy Chúatôi, cô ta thật là xấc xược, William." 

Mary Rose không biết nói gì về điều đó. Cha cô đã giải cứu cho cô. "Cô ấy đã thành thật, không phải xấc xược." 

Lillian gật đầu. "Kế hoạch của anh là gì?" bà hỏi. 

"Ồ, vì thiên thần, Lillian, con gái tôi vừa mới đến, chúng ta không cần phải nói về kế hoạch bây giờ. Hãy ngồi xuống và thôi bắt nạt cô ấy đi." 

"Em chỉ đơn giản muốn truy tìm gốc rễ của điều này càng sớm càng tốt." 

"Rễ của cái gì, thưa bà?" Mary Rose hỏi.

Lillian bước một bước về phía cô. "Tìm hiểu xem liệu cháu có thực sự là Victoria hay không. Hãy để em có lời nói của mình, William, và sau đó em sẽ im lặng bất kể anh làm gì. Cháu là Lady Victoria à?" Bà nhấn mạnh lần nữa. 

"Họ nói rằng cháu là," Mary Rose trả lời. "Vì cha cháu, cháu muốn tin đó là sự thật. Cháu muốn trao cho ngài ấy một chút bình an, và cháu hiểu ngài ấy đã tìm kiếm cháu trong một thời gian dài, rất dài." 

"Còn về lợi ích của cháu thì sao?" 

Mary Rose không hiểu bà đang hỏi gì. Cô nhìn Harrison, sau đó quay lại chú ý đến Lillian. "Cháu muốn dành một vài tuần với cha của cháu, và sau đó cháu sẽ trở về nhà." 

"Còn quá sớm để biết kế hoạch của con là gì," cha cô xen vào. Ông vỗ nhẹ vào tay cô. "Con có thể sẽ muốn ở lại đây với ta.”

Cô không muốn lừa dối ông với những hy vọng sai lạc. "Con có bốn người anh trai ở nhà. Con phải trở về, thưa Cha."

"Chúng ta sẽ thảo luận về điều này sau," ông quyết định. "Con cần thời gian để tìm hiểu tất cả chúng ta trước. Lillian là thành viên khó khăn nhất trong gia đình, con yêu quý. Con có thể thấy là con đã làm cô ấy không nói nên lời rồi kìa. Ta phải thú nhận ta đã không tin rằng ngườinàođócó thể làm em gái của ta hoang mang, nhưng con chắc chắn có. "

Mary Rose hoàn toàn bối rối. "Cháu không định làm bà hoang mang, thưa bà." 

"Harrison, cô ấy không hiểu giá trị của cha mình sao?" Lillian hỏi. 

"Không, cô ấykhông hiểu," anh trả lời. "Những giá trị của cô ấykhác với những người phụ nữ trẻ ở Anh". 

"Chúng ta sẽ đi vào phòng khách chứ?" Lord Elliott đề nghị. "Em gái ta trông có vẻ cần tĩnh dưỡng một chút." 

"Anh và Harrison đi trướcđi,em muốn có một lời riêng với cháu gái của mình." 

"Ta sẽ không để cô bắt nạt cô ấyđâu, Lillian." 

"Bà ấysẽ không bắt nạt con, thưa cha."

Harrison cũng không muốn để lại vợ mình với Lillian. Anh biết em gái của Elliott có thể là kẻ khó chịu như thế nào. Anh không muốn Mary Rose buồn, và nếu có thời gian, anh sẽ đưa cô sang một bên và giải thích rằng Lillian thích giơ cao những chỉ đánh khẽ thôi. Bà có một trái tim thiện lương. Bà chỉ bảo đảm là không ai biết về nó.

"Con gái ta và ta đã xa cách nhau quá lâu. Xin lỗi, Lillian, nhưng ta phải nhấn mạnh rằng tất cả chúng ta đều đi vào trong nhà cùng nhau." 

"Chúng ta sẽ đi cùng trong một phút nữa thôi, thưa Cha," Mary Rose nói. "Con cũng muốn có một lời riêng với cô của mình." 

Cô không đợi để có được sự cho phép của nam giới. Cô ngồi lại và gợi ý Lillian cũng ngồi xuống. 

Cả hai phụ nữ đợi cho đến khi họ còn lại một mình. "Cháu sẽ bắt đầu hay cô muốn nói trước, thưa cô Lillian?"

"Ta sẽ bắt đầu trước," cô của cô nhấn mạnh. "Tuổi tác có những lợi ích của nó," bà nói với nụ cười. "Ta muốn tin tưởng ý định của cháu, cháu yêu, nhưng ta thấy rất khó khăn. Phải, ta đã nghe tất cả các bằng chứng mà chồng cháu đã thu thập được, và trong khi có vẻ rất có khả năng cháu thực sự là Victoria của chúng ta, ta vẫn có những nghi ngờ. Ta chắc chắn có thể hiểu lý do tại sao cháu muốn là người thừa kế của anh trai ta. "

"Bà có thể sao? Bà sẽ cho cháu biết lý do tại sao bà tin rằng cháu muốn được là Victoria chứ?" 

"Tại sao à, địa vị, sự giàu có, cái ..." 

Cô vẫn rất ngạc nhiên bởi câu hỏi, cô gần như chỉ có thể thu thập trí được thông minh của cô. 

"Cháu có thể traocho bà lý do tại sao cháu không muốn là cháu gái của bà cũngnhiều y như thế. Việc trở thành ai đó khác chắc chắn làm phức tạp cuộc sống của cháu, thưa bà. Cháu có một gia đình ở Montana. Sẽ thật là ích kỷ khi cháu nhớ nhà sao?" 

"Cháu đến từ một gia đình giàu có chứ?" 

"Vâng, cháu tin là thế. Cháu có mọi thứ cháu từng có thể muốn." 

"Các thành viên của gia đình này có giàu có như cha của cháu không?" 

"Cháu không chắc lắm," Mary Rose trả lời. "Đó là một lối sống khác, và một loại giàu có khác", cô cố gắng giải thích. "Tại sao bà không muốn cháu là Victoria?”

Lillian nhìn chằm chằm vào Mary Rose trong một lúc lâu và rồi thì thầm, "Cháu có đôi mắt của bà ngoại cháu." 

"Bà ngoại cháu?"

Lillian gật đầu. Một nụ cười làm dịu đi vẻ mặt của bà. "Ta chưa bao giờ nghe thấy Agatha nói một lời thiếu tử tế về bất cứ ai, nhất là về mẹ của mình. Bà của cháu là một mụ dơi già khó chịu, nhưng bà ta có đôi mắt màu xanh rất đẹp, có lẽ Agatha đang trở mình trong mộ bởi vì ta đang nói xấu về mẹ của cô ấy, nhưng ta chỉ đang nói sự thật, bà ấy thực sự rất khó sống cùng. "

Mary Rose bật cười. Lillian trông có vẻ cực kỳ đoan trang, nhưng nhận xét của bà không hề đúng mực chút nào. 

"Ta không muốn thấy anh trai ta bị tổn thương lần nữa."

"Cháu sẽ cố gắng không làm tổn thương ngài ấy," Mary Rose hứa. "Cháu chỉ muốn được biết ngài ấy và sau đó trở về nhà. Cháu sẽ trao đổi thư từ với ngài ấy, dĩ nhiên, và hy vọng một ngày nào đó ngài ấy muốn đến và gặp cháu. Cháu muốn ngài ấy gặp các anh trai cháu".

Lillian không biết phải làm gì với cô. "Cháu không nhận ra cha của cháu có thể cho cháu những gì sao?" 

"Vâng, cháu biết chính xác ngài ấy có thể cho cháu điều gì. Tình yêu của một người cha. Cháu sẽ bảo vệ trái tim của ngài ấy. Và cháu sẽ cố gắng yêu ngài ấy theo cách mà một người con gái nên yêu mến cha của mình. Cháu chưa có được bất kỳ thực hành nào, nhưng cháu sẽ học ". 

"Cháu yêu, bây giờ cháu đã là một người phụ nữ có gia đình, và vì thế cháu đang ở dưới sự kiểm soát của chồng cháu. Nhà của Harrison ở Anh. Chắc chắn cháu đã biết rằng cháu phải ở lại đây với cậu ấy rồi chứ." 

Cô không nhận ra bất cứ điều gì như vậy. Dù vậy, cô không có ý định chia sẻ quan điểm của mình với Lillian. 

"Cô đã kết hôn chứ, thưa cô Lillian?" 

“Tađã. Kenneth thân yêu của ta đã qua đời năm năm trước. Chúng tôi không được ban phước với con cái." 

"Cháu rất tiếc trước mất mát của cô.” Mary Rose nói.

"Taluôn bận rộn.Tacó những dự án từ thiện và tất nhiên gia đình cũng đòi hỏi rất nhiều thời gian và sự quan tâm của ta. Robert có bảy người con. Chúng luôn gặp rắc rối. Barbara là một phụ nữ ngọt ngào, nhưng thím ấy không thể kiểm soát nổi con cái của mình. Họ có sáu cô gái và một cậu bé," Bà thêm vào với một cái gật đầu. "Cháu sẽ gặp tất cả trong vòng một hay hai giờ nữa."

"Robert và Barbara là ai?"

"Họ là chú và thím của cháu. William, cha của cháu, là con đầu, rồi đến ta, sau đó là Daniel, và cuối cùng là Robert. Barbara là vợ của chú ấy. Cháu có muốn ăn mặc phù hợp hơn trước bữa tối của chúng ta không, cháu yêu? " 

Mary Rose nhìn xuống váy của mình. Cô không thấy bất cứ vết bẩn hoặc nếp nhăn nào đáng chú ý. "Có gì sai với trang phục này sao?"

"Nó lỗi thời đến vô vọng." 

"Cháu đã trả một tài sản đẫm máu cho món đồ," cô lập luận.

Lillian thở hổn hển. Bàn tay bà chạm vào cổ họng. "Cháu không được nói như thế, Victoria. Người ta chỉ đơn giản là không sử dụng từ" đẫm máu "trừ phi là một người bình dân. Chúng ta phải bắt đầu tiến hành cải thiện cách cư xử của cháu ngay lập tức. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm trước khi giới thiệu cháu với xã hội. Cháu không được quên cha của cháu là ai."

Cô không chắc cô của mình đang nói với cô điều gì, nhưng vẻ căng thẳng trên mặt bà cho thấy điều đó rất quan trọng.

"Không, cháu sẽ không quên cha cháu là ai," cô đồng ý. "Tại sao cô không tái hôn, thưa cô Lillian? Cô là một phụ nữ rất xinh đẹp. Nếu cô sống ở Montana, cô sẽ bị theo đuổi bởi ít nhất mười người đàn ông trước khi thân thể đáng yêu của cô vùi chôn trong lòng đất."

"Chúa nhân từ, nhóc con, đừng có hỗn xược thế chứ." 

"Cháu không hỗn xược," Mary Rose đáp. "Chỉ trung thực thôi." 

Lillian với tay lên để đảm bảo búi tóc của bà vẫn còn nguyên vẹn, rồi đứng dậy. "Cháu sẽ phải nhớ giữ lại ý kiến ​​của mình cho chính mình, Victoria. Cháu nhất định sẽ làm người ta sốc nếu cháu nói ra những gì cháu nghĩ." 

Đột nhiên Mary Rose nhận ra Lillian đã chấp nhận cô là con của anh trai bà.

"Cô không thể thay đổi suy nghĩ nhanh như thế, thưa cô" cô nhận xét. 

"Bằng chứng thật khó để tranh cãi, nhưng ta sẽ để dành sự phán xét. Ta sẽ cho cháu những lợi ích từ những nghi ngờ của ta, cháu yêu." 

"Tại sao?" 

"Thật khiếm nhã khi hỏi nhiều câu hỏi như thế, Victoria. Đi cùng vào bên trong nhà nào. Cha và chồng của cháu đã chờ đợi sự bầu bạn của cháu đủ lâu rồi. "

"Cháu muốn hỏi xin cô một ân huệ trước." 

Lillian quay lại cô cháu gái. "Được?" 

"Hãy gọi cháu là Mary Rose." 

"Nhưng bây giờ cháu không phải là Mary Rose nữa, đúng không? Cháu là Victoria, cháu sẽ phải quen với việc nghe tên của mình đi." 

Bà khoá chặt cánh tay Mary Rose và kéo cô đi theo. "Ta hiểu bạn của cháu sẽ tham gia cùng cháu vào ngày mai. Tên cô ta là gì?" 

"Tên cô ấy là Eleanor," Mary Rose giải thích. "Cháu tin rằng cô sẽ thích cô ấy, thưa cô Lillian. Cách cư xử của cô ấy tốt hơn của cháu." 

"Chúng ta sẽ thấy về điều đó," Lillian trả lời. 

Mary Rose theo sau cô của mình vào trong phòng khách. Cả Harrison và cha cô đều không nhận ra cô. Họ đang ở giữa một cuộc tranh luận sôi nổi.

"Họ muốn ngài nhận số tiền này, thưa ngài. Cháu tin rằng ngài nên nhận nó," Harrison nói. 

Anh đứng trước lò sưởi quay lưng lại vớicô dâu của mình. Mary Rose bước tới bên chồng và đứng cạnh anh. 

"Ta sẽ không nhận nó", Lord Elliott thông báo lần thứ ba. "Gửi trảlại cho họ đi, Harrison." 

Harrison lắc đầu. Mary Rose chà cánh tay của cô vào anh. Anh nắm lấy bàn tay cô ngay lập tức. 

"Anh đang nói về số tiền các anh trai em đã gửi trả à?" cô hỏi. 

"Phải," Harrison trả lời. "Cha của em không muốn nó." 

Lord Elliott đang ngồi trong một chiếc ghế bành cạnh lò sưởi. Mary Rose quay sang ông. 

"Các anh trai của con sẽ rất vui nếu ngài nhận lại sốtiền, thưa Cha."

Vẻ mặt Elliott cho thấy ông sẽ trở nên bướng bỉnh về điều đó. Ông định nói điều gì đó với cô, rồi đổi ý và quay sang em gái để được giúp đỡ.

Lillian lập tức vội vã tiến tới. "Cháu không nên tham gia vào cuộc thảo luận này, Victoria. Hãy để những người đàn ông giải quyết tất cả những điều đó.Chúng ta sẽ đi lên lầu và nhìn qua quần áo của cháu nhé? Ta chắc chắn là chúng ta sẽ có thể tìm thấy một thứ gì đó phù hợp hơn cho cháu mặc tối nay."

Mary Rose nghe thấy Harrison thở dài. Anh siết tay cô và nhìn xuống cô. "Hãy đi đi, em yêu.Chúng ta sẽ nói về điều này sau."

Cô đã bị xua đi một cách lịchsự. Nếu ở quê nhà, cô sẽ tranh cãi dữ dội về việc bị loại ra khỏi "cuộc nói chuyện của nam giới", nhưng bây giờ cô không ở nhà. Côđangở Anh. Các quy tắc không hề tương tự ở đây, và cô đột nhiên cảm thấy không chắc chắn về mình. Cô đã hứa với các anh trai rằng cô sẽ cố gắng hòa hợp với tất cả những người họ hàng của cô, và vì vậy cô ngoan ngoãn đi theo cô của mình ra khỏi phòng. Cô dừng lại ở lối vào để trao cho Harrison một cái cau mày chỉ để cho anh biết cô nghĩ gì về việc bị xua đi, nhưng phản ứng của anh hoàn toàn không đồng cảm. Anh thực sự nháy mắt với cô, và điều đó chỉ khiến cô căng thẳng hơn. Cô thở dài và đi lên cầu thang. Cô sẽ phải đợi cho đến sau đó mới cho Harrison biết cô cảm thấy thế nào.

Cô mất một giờ để tranh cãi với cô Lillian về tủ quần áo của mình. Người phụ nữ này dường như bị ám ảnh bởi quần áo. Mary Rose nhận thấy hành vi của bà gây bối rối. Cô nghĩ thật lố bịch khi Lillian không thể tìm thấy bất cứ thứ gì phù hợp để cô mặc. Tại sao chứ, cô đã cho bà xem tám bộ váy hoàn toàn đáng yêu của cô. Lillian nhìn chúng, rồi lắc đầu. Với một giọng điệu kiêu căng, bà loại bỏ một cách dứt khoát từng cái mộttrong số chúng.

Mary Rose đã cố gắng không để cho cảm xúc của mình dínhlíu vào. Mọi thứ rất khác biệt ở đây, cô tự nhắc mình. Tuy nhiên, cô đã đích thân chọn vải và phong cách của hai trong số những bộ váy mà bà đã thấy quá sức kinh khủng. Cô không thể không cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cô kết thúc bằng việc giữ nguyên chiếc váy màu xanh của cô. Lillian đi xuống cầu thang để gửi một sứ giả đến nhà may. 

Bà dừng lại ở ngưỡng cửa. "Ngày mai, sau khi cháu kiểm tra sức khoẻ bởi các bác sĩ mà anh ta đã lên kế hoạch, cháu và ta sẽ đi xem vải và bắt đầu xây dựng tủ quần áo cho cháu." 

"Cháu không cần phải gặp bác sĩ," Mary Rose phản đối. "Cháu cảm thấy tốt, thực mà."

"Đừng gây khó khăn, Victoria. Đó là vì lợi ích của chính cháu. Ta sẽ chắc chắn rằng cháu ngồi bên cạnh ta ở bàn ăntối nay,để ta có thể hỗ trợ cácthểthức tại bàn ăncho cháuBây giờ cháu có thể nghỉ ngơi trong một giờ, và sau đó đi xuống tầng dưới. Robert và gia đình của chú ấy sẽ đến đây vào lúc đó."

"Thưa cô Lillian, cô đã đề cập đến một người chú khác, Daniel. Chú ấy có sẽ đến thăm không?"

"Daniel và vợ đang ở miền nam nước Pháp. Họ sẽ về nhà trong một hoặc hai tuần nữa. Cháu sẽ gặp chú ấy sau đó. Tên vợ của chú ấy là Johanna. Họ có ba đứa con, những cậu bé xinh xắn, Victoria. Ta sẽ gửi Ann Marie đến để giúp cháu."

Mary Rose không hỏi tại sao cô cần một người hầu gái để giúp cô nghỉ ngơi. Lillian sẽ chỉ nói với cô rằng cô lại trở nên hỗn xược mà thôi. Cô cũng không tranh cãi về việc ngủ trưa, mặc dù cô không thể hình dung ra vì sao lại có người muốn ngủ vào ban ngày. Cô không hề mệt mỏi, nhưng, Chúa ơi, cô đã kiệt sức. Có quá nhiều cái tên để nhớ, và rất nhiều quy tắc mà cô phải cố gắng tuân theo.

Vì danh Chúa,cô sẽ đáp ứng mong đợi của mọi người bằng cách nào đây? Mary Rose chưa bao giờ chạy trốn khỏi một thách thức, và cô không định bắt đầu bây giờ. Cô quyết định sẽ làm bất cứ điều gì được yêu cầu,để làm hài lòng những người thân của cô.

Ann Marie bước vào phòng giúp cô cởi váy, sau đó lật lại tấm chăn trên giường. Mary Rose đã thực sự mong được nghỉ ngơi, cô nghĩ, khi người hầu trẻ kéo những tấm màn cửa đóng lại.

Phòng khá rộng rãi và được phủ bằng những tông màu vàng phong phú. Cô thấy nó khá dễ chịu. Cô duỗi dài trên giường chỉ mặc áo choàng và xếp chồng hai tay lên sau đầu. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà trong khi cố gắng sắp xếp các cảm xúc của mình.

Cô nghĩ về cha mình và thấy ông mới thật tốt bụng làm sao. Cô thích cách ông mỉm cười. Cô cũng thích giọng nói của ông nữa. Nó nhỏ nhẹ, nhưng vẫn đầyquyền uy. Khi cô viết thư cho các anh trai, cô sẽ nói với họ rằng Lord Elliott là một người đàn ông rất tốt.

Harrison vào phòng chỉ vài phút sau đó.

"Cha của em đang rất bướng bỉnh," anh nói với vợ. "Dường như ông nghĩ số tiền mà các anh trai em đã gởi đến nên gửi trả lại cho họ. Ông gọi đó là khoản tiền trả cho việc đã để em sống với họ. Dĩ nhiên ông ấy không hiểu."

Mary Rose lăn người nằm nghiêng để cô có thể nhìn vào chồng cô. "Ông ấy không thích khi em đề cập đến các anh trai của em. Em có thể nói thếdựa trên cách ông ấy nhìn em. Ông ấy có vẻ như ... thất vọng." 

"Hãy cho ông ấy thời gian để quen với ý tưởng rằng em có một gia đình khác," Harrison gợi ý. 

"Anh có biết em sẽ phải có một cuộc kiểm tra vào ngày mai bởi hai bác sĩ không?" 

Harrison cởi áo khoác, ném nó lên một chiếc ghế gần đó, rồi ngồi xuống cạnh giường. Anh cúi xuống tháo giày và vớ. "Cha em đã nhắc đến nó," anh nhận xét. 

"Tại sao em cần phải kiểm tra? Em cảm thấy tốt mà." 

"Các bác sĩ sẽ cho cha của em sự đảm bảo có vẻ như ông ấy cần. Điều đó không thể gây ra bất cứ tổn hại nào phải không? Anh có thể dừng điều đó lại nếu em thực sự không muốn.”

Cô nghĩ về điều đó trong một phút và rồi quyết định nhân nhượng cha cô. Chồng cô nói đúng, cô nghĩ. Không thể có bất kỳ thiệt hại nào trong việc kiểm tra. 

"Đó là một sự lãng phí tiền bạc", cô nói thiếu nhiệt thành. "Nhưng em sẽ tuân theo kế hoạch của ông. Anh không hỏi em nghĩ gì về cha của em. Anh không tò mò sao?"

Anh quay sang mỉm cười với cô. "Anh đã biết em nghĩ gì rồi. Em tò mò về ông ấy, tất nhiên. Anh đã nhận thấy cách em nhìn ông ấy khi ông ấy không nhìn vào em. Em thích ông ấy, và anh nghĩ em muốn yêu thương ông."

Cô gật đầu. Harrison luôn quan sát mọi thứ. "Em là con gái của ông ấy. Em nên yêu thương ông ấy, phải không?" 

"Phải." 

"Em có thể tin tưởng ông ấy không?" 

Anh rất ngạc nhiên bởi câu hỏi. "Có," anh trả lời. "Em có thể tin tưởng ông ấy. Em cũng có thể tin tưởng cả anh nữa, em biết đấy.”

Cô không muốn nói về điều đó. Cô đã cố gắng thay đổi chủ đề sau đó, nhưng Harrison không để cho cô làm thế. 

"Anh nhận ra anh không nên yêu cầu em tin tưởng anh. Điều đó có lẽ hơi ngạo mạn một chút đối với anh." 

"Có lẽsao?" 

"Em vẫn chưa đoán ra, đúng không?" 

"Đoán ra cái gì cơ?" 

"Tình yêu và sự tin tưởng đi đôi với nhau. Em không thể yêu anh nếu em không tin tưởng anh. Và em có yêu anh, đúng không?”

Cô không trả lời anh. Vấn đề tin tưởng vẫn còn quá nhạy cảm đối với cô để nói đến. Harrison đã làm tổn thương cô bằng cách cố tình lừa dối cô. Cô hiểu tại sao anh giữ im lặng về lý do đến trang trại ... lúc ban đầu. Vâng, cô hiểu động cơ của anh, nhưng sau khi họ đã cam kết tình yêu với nhau, anh vẫn tiếp tục giữ im lặng. Anh đã giải thích rằng nhiệm vụ kể cho cô nghe về cha cô thuộc về các anh trai của cô. Cô cũng hiểu rõ điều đó.

Tuy nhiên, anh đã lừa dối cô, và cho dù cô sợ nói thành lời sự sợ hãi của mìnhrằngcô không biết liệu anh có bao giờ lừa dối cô lần nữa hay không. 

Niềm tin giữa họ sẽ phải được xây dựng lại, từng viên đá một, và Harrison sẽ phải kiên nhẫn với cô cho đến khi cô vượt qua nỗi sợ hãi ấy.

"Em chưa sẵn sàng thảo luận điều này với anh," cô tuyên bố. "Anh sẽ phải cho em thời gian để sắp xếp mọi thứ, dù thích hay không. Vâng, em có yêu anh", cô nói thêm khi anh trao cho cô một cái cau mày hết sức dữ dội. "Và trong khi chờ đợi, anh có thể nghĩ đến việc học cách tin tưởng em," cô nói thêm.

"Em đang làm cho anh tức giậnđấy,Mary Rose." 

"Nhưng anh yêu em, phải không?" 

"Phải, anh yêu em."

Anh có vẻ không hài lòng về sự thật. Cô không lo ngại trước thái độ của anh. Harrison thích có mọi thứ trong những ngăn nhỏ gọn, và việcphải chờ đợi bất cứ điều gì chống lại khuynh hướng đócủa anh. Anh đã tỏ ra hợp lý với cô, và anh hoàn toàn mong đợi cô cư xử và nghĩ theo cách tương tự.

"Em hy vọng có thể nhớ được tên của mọi người tối nay."

Cô cố tình thay đổi chủ đề. Harrison quay trở lại nhiệm vụ cởi chiếc quần của mình. "Anh sẽ giúp em nhớ. Chúng ta cần nói về George MacPherson, em yêu. Hắn là trợ lý riêng của cha em. Hắn sẽ không ở đây tối nayvẫn chưa trở lại từ kỳ nghỉ của mình. Anh không muốn em nói là Douglas đã nhìn thấy một người đàn ông và một phụ nữ ở góc phố cùngvới cái giỏ như thế nào. Hãy hành động như thể em không biết gì về đêm đó."

"Hắn là người đã bắt em đi sao?"

"Anh nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn chưa chứng minh được điều đó. Anh đã xem xét kỹ các sổ cái cũ. MacPherson không thể tiết kiệm được hàng ngàn đô la để trao cho đồng lõa của mình, vì vậy hắn phải lấy tiền ra khỏi một trong những tài khoản của Elliott. Anh vẫn chưa tìm ra sự sai biệt. Nhưng anh nghĩ anh sẽ tìm ra.”

"MacPherson đã không bị điều tra vào thời điểm bắt cóc sao?" 

"Có, hắn đã bị. Nhưng anh không tin rằng chính quyền đã xemxétcác sổ sách một cách triệt để như họ nên làm." 

"Em có thể giúp anh không?"

Anh bắt đầu từ chối yêu cầu của cô, và rồi đổi ý. Bây giờ cô là vợ anh, và mặc dù anh đã quen làm việc một mình, anh thấy anh muốn cô tham gia. Làm việc cùng nhau sẽ là một trải nghiệm mới mẻ.

"Vâng, em có thể giúp." 

"Anh có nhận ra rằng nếu chúng ta chỉ đơn giản yêu cầu Douglas đến nướcAnh, anh ấy có thể chỉ MacPherson ra như thủ phạm." 

"Những ký ức thay đổi qua nhiều năm và vẻ ngoài cũng vậy," Harrison trả lời. "Bên bào chữa sẽ xé vụn những hồi ức của Douglas. Nó sẽ không đáng tin nếu không có bằng chứng hỗ trợ." 

"Anh đã nói với cha em về MacPherson chưa?" 

"Chưa," Harrison trả lời. "Anh không nghĩ ông ấy có thể làm việc với người đàn ông nếu ông ấy biết.  Anh dự định nói với ông ấy tất cả mọi thứ, tất nhiên, ngay khi anh tìm thấy bằng chứng. Em có muốn anh nói với ông ấy bây giờ không?" 

"Anh sẽ nói nếu em muốn sao?" 

"Phải." 

Cô hài lòng vì Harrison sẽ làm những gì cô muốn. Cô cân nhắc vấn đề và rồi quyết định anh đã nói đúng về việc nên đợi."Sẽ rất khó khăn để ông chedấu cảm xúc, và sau đó MacPherson có thể trở nên nghi ngờ. Chà, hắntacó thể biến mất khỏi chúng ta, và chúng ta không thể có được điều đó, đúng không? Không, em nghĩ chúng ta nên chờ đợi để nói với ông y. Ông ấy sẽ hiểu. "

"Theo cách em đã hiểu tại sao anh chờ đợi để cho em biết lý do anh đi đến Montana à?" 

"Điều này khác", cô lập luận. "Em không biết rõ cha em, nhưng em không thể tưởng tượng ông ấy sẽ có một gương mặt poker." 

Harrison nhướng mày. "Một gương mặt poker?"

"Ông ấysẽ để cho cảm xúc của mình lộ ra. Một người chơi poker giỏi không bao giờ cho phép người khác biết những gì mình đang nghĩ. Em cược rằng anh đãchiến thắng trong nhiều trò may rủi, đúng không? Anh hiếm khi để cho bất cứ ai biết suy nghĩ của anh. Mọi người đều nghỉ ngơi vào buổi chiều sao? "

Việc chuyển đổi chủ đề đã không làm anh bối rối. Anh đã quen với cách trí óc vợ anh hoạt động.

"Hầu hết phụ nữ làm như thế." 

"Còn đàn ông thì sao?" 

Harrison cởi nốt phần còn lại của quần áo trước khi trả lời cô. "Một số đàn ông nghỉ ngơi, nhưng anh sẽ không. Anh muốn em quá nhiều. Em có định kết thúc cuộc trò chuyện không, em yêu?" 

Cô lăn người nằm trên lưng ngay khi anh hạ xuống trên cô. Cô vòng tay quanh cổ anh và nhìn chămchúvào mắt anh. Những ngón tay cô vuốt ve sau gáy anh. "Anh có thích quần áo của em không?" 

"Địa ngục, không, anh ghét quần áo của em. Anh thích em khôngmặc gì hết."

Anh không cho cô sự đảm bảo mà cô cần. Cô quyết định không lo lắng thêm nữa về bất cứ điều gì ngu ngốc như tủ quần áo củamình. Cô có thứ quan trọng nhiều hơn để làm bây giờ. Cô sẽ làm tình với chồng mình, và cô quyết tâm khiến anh mất kiểm soát trước.

"Chúng ta được phép ở lại trong phòng và nghỉ ngơi bao lâu?" 

Anh nhấm nháp bên cạnh cổ cô trong khi anh trả lời. "Một vài giờ. Tại sao?" 

"Chừng đó đủ lâu rồi, làm ơn xuống khỏi em đi." 

Đầu của anh ngẩng lên. "Em không muốn anh ..." 

"Ồ, có," cô trả lời một cách tức thời. "Em muốn anh, nhưng em muốn đặcbiệt cơ." 

"Anh không dám mong cóthể nàođoán ra những gì em vừa nói, phải không?" 

"Anh muốn em giải thích hay anh muốn em chỉ cho anh hơn?" 

Anh ngay lập tức lăn người nằm ngửa. "Cho anh xem." 

Cô đang đỏ mặt như một trinh nữ nhưng hành xử như một người cám dỗ. Harrison xếp chồng hai tay lên sau đầu và chờ đợi xem cô sẽ làm gì.

Mary Rose ngồi dậy và nghiêng về phía trước trên đầu gối. Biểu lộ trong đôi mắt của chồng cô giúp cô vượt qua sự e thẹn. Cô từ từ kéo sợi ru băng bằng satin giữ bộ đồ lót trên ngực, và sau đó đẩy những sợi dây xuống.

Cô đã mất thời gian để cởi đồ, và cô hài lòng khi nhận thấy hơi thở của Harrison đã trở nên không đồng đều. 

Ngay khi cô làm xong việc cởi áo, cô ngả người về phía trước và để cho bầumơn man trên ngực anh. Mái tóc cô đổ tràn xuống vai anh. 

"Anh có máu nhột không?" cô thì thầm câu hỏi khi cô kéo những đầu ngón tay xuống vùng thung lũng bằng phẳng và rn chắc của anh. 

Anh hít thật sâu. "Không." 

Cô đã di chuyển xuống dướicơ thể anh, và anh hoàn toàn mong đợi cô tự tìm ra liệu anh có nói thật hay không bằng cách hôn lên bụng anh.

Cô hôn vào vật đangkíchđộng của anh thay vào đó. Anh gần như rớt ra khỏi giường. Anh nghiến chặt hàm và nhắm mắt lại. Cô vuốt ve anh bằng đầu ngón tay và bằng miệng cô, và, Chúa thương xót, anh không thể chịu đựng được sự tra tấn này lâu hơn. Khi cô đưa đầy đủ củaanh vào trong miệng và bắt đầu mút, anh buột ra một tiếng rên lớn thô ráp và ép cô rời khỏi anh.

Anh không dịu dàng với cô. Anh đã rất gần vớisự giải thoát rồi, và anh quyết tâm làm hài lòng cô trước. Anh nâng cô lên, tách đùi cô ra một cách thô bạo, buộc cô phải cưỡi ngang qua anh. 

"Hãy đưa anh vào bên trong em," anh ra lệnh với một giọng nghe như thể anh đang rất đau đớn.

Cô lắc đầu. "Chưa đâu," cô thì thầm. Cô ngả người về phía trước và đặt bàn tay lên vai anh. Và rồi cô bắt đầu tra tấn anh bằng những nụ hôn ngọt ngào. Đầu lưỡi cô vuốt ve môi anh. Harrison khum vào gáy cô và nhón người lên, ép cô nhấn sâu nụ hôn. Lưỡi cô di chuyển vào bên trong và mơn trớn vòm miệng anh.

Harrison không thể chịu đựng được tình trạng thụ động lâu thêm nữa. Tay anh âu yếm bầu ngực cô. Cô liên tục áp vào anh, để anh biết cô thích cách anh chạm vào cô như thế nào.

Anh vuốt ve bụng cô, rồi tay anh di chuyển xuống giữa hai đùi, và anh bắt đầu mơn trớn cô bằng các ngón tay. Khi anh cảm thấy sức nóng ẩm ướt của cô, tay anh chuyển sang bên hai bên hông. Anh nâng cô lên cho đến khi đỉnh cương cứng của anh xâm nhập vào cô và từ từ buộc cô đưa anh vào sâu bên trong cô.

Cô không chắc mình phải làm gì bây giờ, nhưng sự thôi thúc di chuyển khiến cô bắt đầu lắc hông. Anh buột ra một tiếng rên trầm trầm và ôm chặt lấy hông cô. Đó là tất cả sự khích lệ màcô cần. Cô dồn toànbộtập trung của mình vào việc làm hài lòng anh và đạt được sự hài lòng của chính mình. Các động thái của cô bây giờ mang tính bản năng, mặc dù chắc chắn là vụng về, nhưng Harrison dường như không quan tâm.

Cô giữ quyền kiểm soát cho đến khi anh với tay xuống và bắt đầu mơntrớndẫn cô vào cực đỉnh khoái lạc, và khi anh không còn giữ được nữa, anh thúc mạnh vào bên trong cô và tuôn tràn hạt giống của anh.Sự ôm ấp mượt mà xung quanh anh bắt đầu co thắt và siết chặt. Cô gần như đã hét lêntên anh khi cô tìm thấy sự mãn nguyện của chính mình.

Một lát sau, cô đổ sập xuống trên anh. Gò má cô áp vào ngực anh. Nhịp tim của anh đập dồn dập trong tai cô có vẻ thất thường và lớn y như của cô. 

Phải mất một thời gian dài để anh trở về thực tại. Anh ôm cô vào vòng tay và dường như không thể ngừng vuốt ve cô trong khi anh chầm chậm hồiphụcsức mạnh và trí thông minh của mình. 

Khi anh cuối cùng có thể nói được trở lại, anh nói, "Những thứ này là gì thế?" 

Cô cảm thấy xấu hổ vì những gì mình đã làm. "Anh không thích sao?" cô thì thầm.

Anh nghe thấy sự lo lắng trong giọng cô và bắt đầu bật cười. Không thích ư? Chỉ cần nghĩ về khuôn miệng ướt át ngọt ngào của cô trên đỉnh ngọngiáo của anh thôi cũng đã làm cho anh muốn làm tình với cô một lần nữa. Chết tiệt, anh đã bắt đầu cảm thấy khuấy động đầu tiên của sự hưng phấn rồi.

Anh giữ tóc cô trong tay, buộc cô ngẩng đầu lên và nhìn anh, rồi cười toe toét vớicô. "Vâng, anh thích lắm. Em không thể nhận ra sao?" 

Cô mỉm cười hài lòng. "Em đã nghĩ anh sẽ thích. Em thích hương vị của anh." 

Anh rên rỉ khẽ. Rồi anh kéo cô xuống cho một nụ hôn dài. Một nụ hôn là không đủ, và vì vậy anh hôn cô liên tục không dừng, và chẳng bao lâu sau cả hai đều bị khuấy động.

Họ yêu nhau lần thứ hai, dù tốc độ chậm hơn nhiều. Harrison không để cô kiểm soát nhiều. Anh quyết định tra tấn cô bằng cách tươngtựnhư cô đã tra tấn anh. Cả hai đều hoàn toàn phóng túng và thoả mãn.

Cuối cùng  đã đến lúc mặc quần áo, Mary Rose ngápdài. Harrison nhìn cũng mệt mỏi y như thế, cô hài lòng nhận ra.





Ann Marie khăng khăng đòi bới mái tóc của cô lên sau đầu thành một cụm những lọn loăn xoăn. Mary Rose đã nhượng bộ ngay khi người hầu giải thích rằng cô ấy đang theo chỉ dẫn của Lady Lillian. Harrison nói rằng cô trông rất đẹp. Sau ba giờ bị trố mắt nhìn và bị tra hỏi bởi một loạt các người thân khó tính, cô đã không quá chắc chắn cô trông như thế nào nữa. Mọi người dường như có ý kiến ​​về cách cô đi đứng và nói năng. Buổi tối là một cố gắng quá sức đối với cô, vì cô không quen trở thành trung tâm của sự chú ý, nhưng cô giữ vững được nụ cười của mình và cố gắng thấu hiểu cho sự tò mò của họ.

Thím Barbara của cô là một nguồn động lực đáng kể. Người phụ nữ cao và rất đáng mến. Bà chấp nhận Mary Rose làm cháu gái ngay khi nhìn thấy cô. Bà ôm cô vào trongvòng tay, ấp khuôn mặt của cô vào ngực mình, và bắt đầu vỗ lưng cô như thể cô là một đứa trẻ đang khóc cần xoa dịu.

"Cháu tội nghiệp, đứa bé đáng thương", bà lặp đi lặp lại nhiều lần. "Giờ thì ổn rồi. Cháu đã về nhà với gia đình cháu. Mọi thứ sẽ tốt đẹp, tất cả chúng ta đều ở đây để yêu thương và chăm sóc cháu."

Cô Barbara sẽ không buông cô ra. Chú Robert cuối cùng đã đến giải cứu cô. "Em đang làmcô ấy ngạt thở kìa, Barbara," ông tuyên bố một giây trước khi kéo Mary Rose vào trongvòng tay và ôm chặt làmcômuốn hụt hơi

Cô nhìn Harrison trong khi đang được ôm ấp và thấy sự thíchthúcủa anh. Anh đứng bên kiaphòng khách cùngvới cha cô,nhìn cô đang bị kéo theo ba hướng cùng một lúc.

Cô mỉm cười với anh và sau đó quay sự chú ý của cô trởlạivới chú vàthím của mình. Sự chấp nhận của họ đối với cô là hạcố, mặc dù một vài ý kiến ​​của họ gây bối rối nhiềunhất. ThímBarbara của côdường như nghĩ rằng Mary Rose đã trải qua sự bất côngtồi tệ nào đótrong những năm vừa qua. Cô không phải là nạn nhân, ơnChúa, nhưng vào cuối buổi tối, cô nhận ra rằng tất cả những người họ hàng của cô đều nghĩ côđã là như thế.

Cô cố gắng không giận họ. Họ không hiểu cuộc đời giàu có và đầy đủ của cô vớicácanh trai của cô, cô lý luận, và đó là lý do tại sao tất cả bọnhọ đềunghĩ cô đãbị tước đoạt.

Cô được giới thiệu với các ngườiem họ và thấy rằng bọnhọđều rấtthúvị. Người lớn tuổi nhất chỉ mới 14 và sẵn sàng đểra mắtxã hội. Năm em gái của côgiống như nhữngbậcthang theo tuổi và diện mạo. Nhỏ nhất là một cậu bé, tên là Robert theo cha mình. Cậu bé 7 tuổi và khôngmuốn phảigặp người chị họ của mình. Khoảnh khắc cậu chạy vào phòng khách, nhìn thấy Harrison và không rời khỏi anh từ đó. Đứa trẻ rõ ràng rất yêu mến chồng củaMary Rose.

Trẻ em không được phép ăn tối với người lớn và được đưa lên tầng khi bữa ăn tối được thông báo. 

Mary Rose nghĩ rằng thật kỳ quặc khi loại trừ bọn trẻ, nhưng cô không đưa ra ý kiến ​​của mình, vì cô Lillian đã cảnh báo cô nên cânnhắcnhững gì cô nói. 

Cô ngồi giữa thím Barbara và cô Lilliancủa cô. Harrison ở cuối của bàn. 

Ăn tối, cô sớm nhận ra, là một sựviệctrangtrọng. Không ai nói lớnhơntiếngthì thầm, và những người phục vụ lảngvảngtrong khi họ phụcvụđồ ăn từ nhữngchiếc đĩa bạc xinh đẹp. 

Mary Rose đã phạm lỗi đầu tiên củamình thậm chí trước khi cô bắt đầu ăn. Cô đãhỏi côcủacô liệu họ cósẽ đọc kinh cầu nguyện trước bữa ăn không. Cha cô nghe câu hỏi và đề nghị cô dẫn dắt họ trong một lời cầunguyện tạơn.

Cô đã làm điều đó, nhưng không hoàn thành đượclời cầu nguyện. Không ai có thể nghe cô, vì thực tế là côLillian củacô đang la hét như một người Anh-Điêng đangxungtrận

"Chúalòng lành, William, họ đãnuôi dạy conbé thành người Công giáo.Chúng ta phải làm gìđây?

"Đứabé đáng thương," Barbara xen vào. "Tộinghiệp, tội nghiệp quá."

"Cháuvẫnchưa phải là người Công giáo," Mary Rose nói. "Cháu chưa quyết định nêntheo tôn giáo nào." 

“Cháu chưa quyết định ư? Victoria, gia đình Elliott là thành viên trung thành của Giáo hội Anh quốc trong rấtnhiều năm. Cháu là một Elliott, cháuyêu."Lillian giải thích.

"Cháu không thể là một Elliott và một người Công Giáo cùng một lúcsao?Hoặctín đồDo thái giáohoặc ..." 

Lillian thở hổn hển không chấp thuận khiếnMary Rose dừng lại. Cô đoán rằng cô đã làm cô của mìnhhoang mang nhữngvới ý kiến ​​ấy, cô kết luận khi người phụ nữ đángmếngõ lên chiếcly của mình

"Cháu không muốn làm côbối rối," Mary Rose nói. "Các anh cháu và cháu đã quyết định nghiên cứu tất cả các tôn giáo khác nhau trước khi chúng cháu đưa ra quyết định." 

"Chúng ta đã tìm thấycông việc vạchsẵn racho chúng ta rồi,Lillian," Barbara tuyên bố. 

Lillian gật đầu đồng ý. "Thật khó để biết được nênbắt đầu từđâu. Có rất nhiều thứphải thay đổi." 

Bà quay sang cháu gái. "Nếu mẹ hoặc bà của cháu có thể nghe thấycháunói về các tôn giáo khác, chàchà, cả hai sẽ chết vì hoảngsợ."

"Họ đã chết rồi," Elliott gắt. "Tôi thấy thậtđáng ngưỡng mộ khiVictoria muốn tìm hiểu về các tôn giáo khác. Thực lòngđấy. Dĩ nhiên, tôi chắc chắn rằng cô ấysẽ quyết định gia nhập Giáo hội Anh quốc." 

Mary Rose không tranh cãi với ông. Cô không chắc cô sẽ làm bấtkỳ điều gì như thế, nhưng cô không muốn gâyramột cuộc thảo luận kéo dài ở bàn. 

Harrison đã nổicáubởi quyết định của Elliott. "Sự lựa chọn sẽ là của cô ấy, khôngphải sao,thưa ngài?" 

Elliott nhún vai. Ông đã quyết định chuyểnsang chủ đề ítkhó chịu hơn. Mặt Lillian đãđỏ bừng. Bà đã có đủ bất ngờ cho một buổi tốirồi. "Victoria, con có biết mình được đặt tên theo bà của conkhông?" 

Mắt cô mởlớn. Cô nghiêng người sang cô Lilian và thì thầm. “Cháu được đặt tên theo mụ dơi già sao?”

Lord Elliott nghe thấy con gái mình. Ông cố gắng không mỉm cười. Lillian buộtramột tiếng rên lớn, và tay bàtrởlại cổ họng củamình lần nữa. Mary Rose nhận ra rằng cô đã nói quáthẳng thừng, và cô cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói để tựcứu mình.

Cha cô dường như dễdàng vượt qua. Giọng của ông cườicợtkhi ông nói, "Không, Victoria, không phải là mụ dơi già, ngườibà khác." 

Và rồi ông mỉm cười với cô và gợi ý họ nênănPhần còn lại của bữa ăntrở nên dễ chịu hơn. Mary Rose đã đói khi cô ngồi xuống, nhưng bây giờ bụng cô quá chộnrộn đểthậm chí nghĩ đếnchuyện ănuống. Cô di chuyển đồăn vòng quanh dĩacủa mình và giả vờ thưởngthức.

Cô không quan tâm đến tínhnghithức. Nhữngbữa ăn tốivẫnthường lớn tiếngvà hỗn loạn. Đó là thờigianduy nhất tất cả các anh em của cô ở bên nhau, và mỗi người sẽ bắt những người khác theokịpnhững gì mình đã hoàn thành trong ngày. Họ sẽ tranhcãi và trêu chọc nhau, và luôn có gì đó đểhọ cùngcó thể bậtcười.

Lúcnày cô cảm thấy như thể đang ở trong mộtđám tang. Cô muốn lên lầu đingủ. Tuy nhiên, cô không dám yêu cầu được lượngthứvà nghiêmtúc tuân theo đúng hướng dẫn của côLillian trong suốt bữa ăn dài, dường như vô tận.

Cha cô đã thực hiện một sựnâng ly chúc mừngđáng yêu để vinh danh sự trở lại của cô và cuộc hôn nhân của cô với Harrison. Barbara đã đưa ra ý tưởng rằng một cuộc tiếp tân tổ chức vào cuối tháng Chín sẽ là một cách tuyệt vời để kỷ niệm sự kết hợp. Lillian tánđồng ý kiến ấy.

Họ bắt đầu thực hiện nhữngkế hoạch của họ bằng giọngnói khe khẽ. Mary Rose chẳngbao lâu đã bị ru vào sự mơ màng nửa tỉnh nửa mê.

Côkhông được phép đi vàogiườngthêm một tiếng đồng hồ nữa, và sau đó cô đã kiệt sức, cô chỉ có thể vừavặn lên nổinhững bậcthang. 

Ann Marie đã đợi cô. Và hoa hồng cũng vậy. Bônghoađỏ thắmcuống dài một lần nữa đã được đặt trên gốiBông hoa hồngkhiến cô mỉmcười.

Cô đã ngủ quên khi Harrison thamgia cùngcô. Anh cúi xuống để hôn chúcngủngon và cựckỳ hài lòngkhi thấy cô đang cầm bônghoa trong khi ngủ. Anh bỏ bônghoa hồng, vào giường, và để cô giữ anh thay vào đó.

Tối nay thật khó khăncho cô. Anh đã nhìn thấy cô trôngcó vẻ bối rốinhư thế nào,và nhiềulầnanh đãchắc chắn rằng cô bị choáng ngợp bởi tất cả sự chú ý mà cô đang nhậnđược. 

Cô đã không ăn gìtrongbữa tối. Anhđãnhận ra, dĩ nhiên,và nghĩ rằng sự chỉ trích liên tục mà cô nhận được là lý do khiến cô không ăn. Điềuđó chắc chắn đã tànphá anh.

Mary Rose đã tựxoay sở rấttốt. Cô đã phản ứng với sự hỗn loạn tốthơn nhiều so với anh. Anh run lên giận dữvới những lời nhận xét thiếusuy nghĩcủa người nhữngngười họ hàng, nhưng cô đã rất khoandungvới tất cả họ. 

Harrison đãngủ quêntrong lúclo lắng về vợ mình. Vâng, tối nay đãrất khókhăn. 

Và nó còn trở nên tồi tệ hơnnữa.



Ngày 3 tháng 10 năm 1872 


Mama Rosekính yêu,

Má làmơn ngừng thúc giục contìmkiếmmột cô dâuđược không? Má biết con khôngở trong tình huốngđể thậmchí chỉ suy nghĩ đến việckết hôn. Con có thể bị bắtvào tùhoặcbịtreo cổ trênmột nhánh cây, và con không muốn khiếnchomột người phụ nữ phảigóa bụa hoặc buộc cô ấyphải sống theo cách mà con đãphải sống.

Bên cạnh đó, con thíchsựtốt đẹp màmọi thứ đang cóbây giờ. Con chămlo cho chínhmình và không phải trả lời bất cứ ai. Điều cuối cùng con cần là một người đàn bà quấy rầy con.

Thư của má giải thích về chuyệnhàngtháng của phụ nữ đã đến đúnglúc. Mary Rose đãphải chịu đựng những cơn đau lưngkhủng khiếp và trốn trong phòng của mình trong suốthai ngày. Em vẫn sẽ không nói về việc trở thành một phụ nữ, nhưng con biết thư của mánói cho em biếtnhững gì nênmong đợi sẽgiúp ích cho em. Em không thích việcmình làmột phụ nữđâu,Mama, nhưng cả hai chúng ta đều biết rằng một trong những ngày này em sẽ thay đổi suy nghĩ. Em sẽ phải học cách ngừng đấm tất cả các cậu bé đến thăm.

Em vẫn không nhận ra mình xinh đẹp như thế nào. Không ai trong chúng ta từngnghĩ rằng em sẽ biến thànhphù phiếm hết. Với bốn người anh lớn liên tục lảinhải,không có khả năng nào để em phát triển những thói màu mè ta đây. Em chắc chắn sẽlàm đàn ông trong thị trấn phải quay đầu. Hãychờ cho đến khi mánhìnthấyem,Mama. Emlà một tuyệt tác, thực vậy. Emxấc xượcvà thông minh,và đôi mắt xanh thăm thẳm đó sẽ làm tan vỡ nhiều trái tim.

Chúa ơi, sao con ghét thấy em lớn lênquá chừng.

Yêu dấu, Adam.






Không có nhận xét nào: