Thứ Tư, 2 tháng 5, 2018

Roses 15

Chương 15





Mary Rose trở lại phòng ngủ của mình trước bình minh một chút. Cô hơi ngạc nhiên khi Harrison ngủ trong suốt sự rời đi của cô. Anh thường là người tỉnh ngủ, nhưng anh hầu như không chuyển độngkhi cô bước ra khỏi giường, mặc quần áo, và rời khỏi nhà. Cô đoán hẳn là cô đã làm anh kiệt sức. Khả năng này đã cho cô một niềm vui không bờ bến.

Tuy nhiên, cô vẫn chưa sẵn sàng chào đón ngày mới. Cô ngủ thiếp đi ngay khi đầu cô chạm vào gối, và cô không thức dậy cho đến gần mười giờ. 

Cô đã không gặp Harrison cho đến khi ăn tối. Travis nói với cô rằng Dooley đã cưỡi ngựa ra ngoài sớm để giao một điện tín.

Anh trai cô đã ra khỏi cửa sau khi anh đề cập đến bức điện. Mary Rose đuổi theo anh để có được các chi tiết. 

"Điện tín là cho ai?" 

"Harrison, dĩ nhiên, nếu đó là một trong chúng ta, em sẽ thấy nó trên bàn bếp." 

"Ai đã gửi nó?" 

"Anh không biết." 

"Travis, làm ơn làm chậm lại, Harrison có nói với anh về nó không? Anh ấy đã đọc nó cho anh chưa?" 

Anh trai cô quay lại. "Không, cậu ấy đã không nói với anh, và anh không hỏi. Nhưng cậu ấy trông không vui lắm về những tin tức mà cậu ấy nhận được, thực tế là cậu ấy trông có vẻ dữ dằn." 

"Ôi Chúa ơi, em cầu nguyện làkhông ai chết." 

"Chà, tại sao em nghĩ rằng ai đó đã chết?" 

"Điện tín luôn là tin xấu, Travis. Tất cả mọi người đều biết điều đó. Harrison đã làm gì sau khi đọc tin nhắn? "

Travis thở dài. "Cậu ta để mảnh giấy vào trong túi và đi đến gian nhà tranhđểđóng gói đồ đạc, cậu ta định vào thị trấn mua một cái thùng để chuyển hàng về Anh, nhưng Adam đã đưa cho cậu ta một trong những cái cũ của anh ấy để sử dụng. Anh đã hứa anh sẽ gửi nó cho cậu ta. "

"Harrison sắp rời đi. Em biết anh ấy sẽ rời khỏi đây," cô nói. "Anh ấy nói với em." 

"Đừng buồn cho đến khi em nói chuyện với cậu ta." 

"Em không buồn." 

"Vậy hãy buông tay anh ra. Em đang cấu anhđấy.

Cô không nhận ra cô đã túm chặt cánh tay của anh trai mình. Cô lập tức rụt tay lại. "Em không muốn anh ấy rời đi." 

Biểu hiện của Travis dịu đi. "Anh biết em khôngmuốn.Yêu thương một ai đó không phải lúc nào cũng dễ chịu, đúng không? Nó khiến em dễ bị tổn thương." 

Cô không thể không đồng ý với đánh giá của anh. Cô đã thật khốn khổ ngay phút này. 

"Không, nó không luôn dễ chịu. Khi nào Harrison rời đi?" 

"Cậu ấy không nói."

"Bây giờ anh ấy đang ở đâu?" 

"Cậu ấy đã rời khỏi cùng Adam một giờ trước. Họ không nói với anh họ định đi đâu. Anh biết Adam muốn nói chuyện riêng với cậu ta, có thể họ đã đi câu cá ở gần chỗ của Cowan. Cá hồi nhung nhúc như bọ chét gần khúc quanh. Đừng lãng phí thời gian của em để lo lắng, Mary Rose. Anh chắc chắn Harrison sẽ giải thích về kế hoạch của cậu ấy tối nay. "

Cô trở lại nhà. Cô sẽ phải tìm ra một cách để vượt qua phần còn lại của ngày, và, Chúa ơi, cô ước cô là một người kiên nhẫn làm sao. Cô ghét phải chờ đợi bất kỳ điều gì, ngay cả tin xấu.

Eleanor hômnay không phải là người bầu bạn tốt. Cô ta lê bước quanh nhà và không muốn làm bất kỳ điều gì. Mary Rose đã quyết định cung cấp cho phòng khách một sự dọn dẹp kỹ lưỡng. Việcliên tục bận rộn sẽ làm cho ngày của cô qua nhanh hơn, hoặc cô tin là thế.

Cô không dừng lại chỉ mỗi phòng khách. Cô lau chùi sàn nhà, thay tấm trải giường cho tất cả các giường, rửa cửa sổ, rồi đi ra ngoài làm việc trong khu vườn. Đến chiều muộn, cô đã mệt lử. Cô đi vào bếp để bắt đầu bữa tối, nhưng người đầu bếp đã hươ con dao trước mặt cô và nói cô đừng ngáng lối của ông ta. Samuel, hoặc Mặt-Cau-Có, như Douglas và Cole đã gọi ông, có một phần thổ dân Crow và một phần của người Ailen. Điều đó đã tạo ra một sự kết hợp thú vị trong chừng mực tính khí của ông ta có liên quan, hay Adam tin là thế. Samuel có tính khí Ailen kỳ vọng, nhưng với một khía cạnh vượt trội hơn nhiều.

Mary Rose nghĩ ông ấy thật đáng mến. Cô ấy không dám chia sẻ ý kiến của mình với Samuel, bởi vì ông ấy không quan tâm đến những lời khen ngợi bất kỳ nào khác. 

"Samuel, anhvẫn cáu kỉnh y như ngày anh đến," cô tuyên bố.

Cái nhìn trong đôi mắt nâu tối của ông nói với cô rằng ông đánh giá cao khi nghe ý kiến ​​của cô. Ông ta vẫy dao trước mặt cô, đe dọa thêm rằng ông ta sẽ hạ độc bữa ăn tối của cô, và sau đó nói cô ấy hãy chuồn nhanh đi một lần nữa.

Cô bật cười. Samuel quay đi, nhưng không phải trước khi cô nhận ra nụ cười của ông. 

Vì Adam đã không viết từ trong ngày trên bảng đen, cô cầm phấn lên và viết thay cho anh ấy. Với chữ in đậm, cô viết từ blarney(lời đường mật)

"Nhìn này, Samuel, em đã viết tên anh này," cô trêu chọc.

Cô tiếp tục tra tấn người đầu bếp thêm vài phút nữa bằng cách nói chuyện với ông ta, sau đó cô sắp xếp bàn ăn. Khi nhiệm vụ không mấy được chú ý ấy kết thúc, cô đi lên lầu để lấy quần áo sạchxà phòng và khăn tắm. Cô kéo Eleanor xuống bờ sông để tắm.

Cô không thể chờ đợi để gặplạiHarrison lần nữa, nhưng lại cố tình tránh nhìn thẳng vào anh trong khi họ đang ngồi tại bàn cùng nhau. Cô sợ mình sẽ bắt đầu đỏ mặt với ký ức về những gì họ đã làm cùng nhau vào đêm trước. Mỗi lần cô nghĩ về cuộc làm tình của họ, cô trở nên đỏ mặt và không thở được.

Các anh của cô sẽ chú ý, và vì lý do đó, cô giữ ánh mắt ghim chặt trên chiếc dĩa của mình. Cô chắc chắn không xấu hổ về những gì cô đã làm, nhưng cô không sẵn sàng thảo luận về vấn đề của mình với các anh trai cô.

Họ dường như cũng không vội vã nói về nó, và cô biết rằng ít nhất hai người trong số họ đã nghe thấycô rời khỏi nhà vào ban đêm. Adam có thể đã nghe cô đi xuống cầu thang, và Cole đã thức dậy ngay giây cô mở cửa phòng ngủ của cô. Tuy nhiên, không ai trong số họ nói gì về hành vi của cô, và có lẽ đó là lý do tại sao cô không thể nhìn vào một trong hai người trong bữa ăn tối.

Cô biết họ biết, và thiên đường ơi, tại sao cô cảm thấy tội lỗi quá đỗi thế này? Cô quyết định cô cần thời gian để luận ra mọi thứ.

Cô không nghĩ Harrison gặp bất cứ khó khăn nào trong việc điều chỉnh sự sắp xếp mới của họ. Cô biết rất rõ là anh không tin rằng họ đã làm gì để hối hận. Trong tâm trí anh, anh đã đính ước với cô, và cô cũng đã đính ước với anh, và bây giờ có thể anh đang nghĩ rằng họ nên bắt đầu cư xử như một cặp vợ chồng già.

Mặc dù họ chưa kết hôn, ít nhất là không hợp pháp, và cho đến sự hợp nhất được chúc lành bởi một nhà truyền giáo, cô sẽ lo lắng về việc bảo vệ cho những cảm xúc của các anh trai mình. 

Không có nhiều cuộc trò chuyện đang diễn ra xung quanh cô. Mọi người dường như đềubận tâm tối nay, và bầu không khí thờ ơ ấy làm Mary Rose càng lo lắng nhiều hơn.

Ngay cả Eleanor cũng đang hành động khác thường. Cô ấy nhấm nháp nước từ ly của mình nhưng không chạm vào thức ăn. Cô ấy thậm chí còn không di chuyển nó trên đĩa của mình theo cách mà Mary Rose đã làm để đánh lừa các anh trai nghĩ rằng cô đang ăn.

Douglas là người đầu tiên nhận ra Eleanor đang ốm. "Em không khỏe, đúng không, Eleanor?" anh ấy hỏi. 

"Tôi chỉ có một chút mệt mỏi tối nay, tôi không thể tưởng tượng tại sao, tôi đã không làm bất cứ điều gì để khiến bản thân mệt lử. Trời ở đây lạnh, phải không?" 

Douglas nhìn Adam. "Cô ấy bị sốt, anh có thể thấy má của cô ấy đỏ bừng như thế nàokìa.

Mary Rose bỏ nĩa xuống và quay sang bạn của cô. "Bạn bị bệnh sao?" Cô thì thầm. 

Douglas đứng dậy khỏi ghế và đi vòng quanh bàn. Anh đặt lưng bàn tay lên trán cô tađể tự mình cảm nhận. 

"Vâng, cô ấy đúng là đã sốt rồi. Khá cao đấy. Đi cùng tôi nào, Eleanor, tôi đưa cô lên giường." Khi anh giúp Eleanor đứng dậy, cô tađổ vào bên sườn anh ấy.

Mary Rose kinh hoàng bởi tình trạng đáng thương của bạn cô và hành vi ích kỷ của cô. Cô đáng lẽ nên nhận ra Eleanor đang ốm, và nếu cô không quá bận rộn với suy nghĩ về bản thân mình, chắc chắn cô đã làm thế. 

Cô đã hoàn toàn vô tâm. "Ôi, Eleanor, tôi rất tiếc bạn không khỏe lắm. Tại sao bạn không nói gì với tôi sớm hơn?" 

"Tôi không muốn phàn nàn." 

Cole lắc đầu. "Em không cần phải làm ra vẻ như người tử vì đạo thế đâu, Ellie, em đã cảm thấy bệnh bao lâu rồi?"

"Kể từ sáng nay," cô ấy trả lời. "Mary Rose đã bắt tôi đi xuống sông để tắm vào buổi chiều hôm nay, nước lạnh khủng khiếp, nhưng tôi cũng không phàn nàn gì cả. Adam? Tôi đã tử tế khi chịu đựng trong im lặng, phải không?"

Adam nhìn thấy những giọt lệ trong mắt cô và ngay lập tức cảm thấy tội lỗi. Người phụ nữ đáng thương rõ ràng vẫn quan tâm đến việc bị ném ra ngoài. 

Ông giơ tay lên và vỗ nhẹ lên tay cô ấy. "Em nên phàn nàn," ông nói với cô. "Bây giờ em đã là một phần của gia đình chúng ta, Eleanor. Chúng tôi đều muốn biết khi em bị bệnh, để chúng tôi có thể chăm sóc em." 

"Các anh sẽ làm thế sao?" Cô ấy có vẻ vui mừng vì thông báo của ông.

Adam mỉm cười. "Vâng, chúng tôi có," ông nhấn mạnh. "Douglas sẽ giúp em sửa chữa lại ngay thôi mà. Đi lên cầu thang với chú ấy đi. Tôi sẽ mang trà cho em trong một lát nữa. Mary Rose, tại sao em không giúp cô ấy về giường nằm nhỉ? "

Cole đợi cho đến khi Douglas và Mary Rose đưa Eleanor ra khỏi phòng ăn trước khi nói. 

"Bây giờ chúng ta sẽlại có nó cho xem." 

"Ý em là gì?" Adam hỏi. 

"Anh không nhìn thấy ánh mắt của cô ấy khi anh nói với cô ấy rằng phàn nàn cũng không sao à? Em có cảm giác là cô ấy thích nghe điều đó hơi quá nhiều một chút." 

"Đừng có lố bịch thế," Adam trả lời. "Cô ấy bị bệnh, em có thể thấy làcô ấy bệnh mà." 

"Quên chuyện phàn nàn đi.” Travis nói "Em quan tâm đến điều khác mà em nghe thấy Adam nói với Eleanor. Ý anh là gì khi nói rằng cô ấy là một phần của gia đình chúng ta bây giờ?" 

Cole gật đầu. "Vâng, Adam, ý anh là gì?" 

"Anh chỉ muốn cô ấy cảm thấy như ở nhà. Không tổn hại gì khi làm cô ấy thoải mái, đúng không?”

"Chính xác khi nào cô ấy có kế hoạch rời đi?" Travis hỏi. 

Adam giả vờ quan tâm đến việc lấy xương rakhỏi phầncá hồi của mình. "À, bây giờ, anh đoán điều đó phụ thuộc vào cô ấy, phải không?" 

Travis và Cole chia sẻ một cái nhìn. Sau đó, Travis lẩm bẩm: "Địa ngục, cô ấy không bao giờ rời khỏi, phải không?"

Cole cau có. "Em ước chi anh đã nói với em điều này trước khi em đi và hôn người phụ nữ này. Em sẽ không bao giờ dây dưa với cô ấy nếu em biết cô ấy quanh quẩn ở đây. Khốn kiếp gì đâu," anh kết thúc trong một tiếng càu nhàu. "Bây giờ em sẽ phải nói chuyện với cô ta về những quyết tâm của mình."

Douglas trở lại phòng ăn đúng lúc để nghe được lời nhận xét cuối cùng của Cole. "Ý chú không phải là chú thiếu quyết tâm đấy chứ?”

Em trai anh gật đầu. Douglas lắc đầu. "Chú nên cảm thấy xấu hổ vì lừa gạt Eleanor.Adam, đừng mang trà lên cho đến khi em đi và lấy một ít bột đặc biệt của em. Em muốn đặt một thìa cà phê đầy vào cốc đầu tiên. Em thật sự ước anh đừng nói với người phụ nữ rằng phàn nàn cũng không sao. Cô ta đang cực kỳ khó chịu trên lầu. Mary Rose cũng đang lãnh đủ tất cả những buồn phiền. Con bé đổ lỗi cho bản thân về cơn sốt của Eleanor và liên tục nài xin cô ấy tha thứ cho mình vì đã ích kỷ. Em gái của chúng ta gần đây trở nên quá xúc động," anh thêm vào với một cái nhìn đầy ngụ ý về hướng Harrison. "Em nghĩ con bé có thể bị bệnh tương tự rồi. Con bé đã không ăn một miếng nào trong bữa ăn tối, và cũng không nhìn Harrison một lần nào. Em đã để ý."

"Em cũng chú ý," Cole xen vào. 

"Có thể chúng ta nên hoãn cuộc nói chuyện cho đến khi Mary Rose cảm thấy tốt hơn chăng", Travis gợi ý. 

"Không." Harrison gắt lên lời phủ nhận bằng một giọng kiên quyết.

Adam gật đầu đồng ý. "Chúng ta trì hoãn những gì chúng ta sợ hãi," ông nói với các em trai. “Anhđã bỏ ra một ngày để tra hỏi Harrison về gia đình Elliott. Cậu ấy đã trao cho anh lời cam đoan rằng cậu ấy sẽ chăm lo cho con bé. Tuy nhiên, anh không nghĩ con bé nên đi cùng Harrison. Có lẽ tốt hơn nên để em ấy ở lại đây với chúng ta lâu hơn một chút, cho đến khi em ấy có thời gian thích ứng với ý nghĩ về việc có một gia đình ở nước Anh."

Harrison muốn tranh cãi với Adam nhưng quyết định giữ im lặng lúc này. Anh cáo lỗi rời khỏi bàn và đi ra ngoài để ngồi trên hiên nhà. 

Adam đi theo anh. Ông ngồi xuống ghế cạnh Harrison và duỗi chân dài ra phía trước. 

"Cậu không thích nghe gợi ý ​​của tôi, đúng không?" 

"Không, tôi không thích nghe nó," Harrison phản bác. "Ông đang trì hoãn điều không thể tránh được. Cô ấy có thể thích ứng trên đường tới nước Anh, Adam." 

"Thậtđối nghịchvới khuynh hướng của tôi khi đột ngột chất gánh nặng lên cô ấy rồi sau đó đẩy cô ấy đi. Không, cô ấy cần ... Mary Rose, em đã đứng đó bao lâu rồi?" 

"Không lâu," cô trả lời. Cô đẩy cánh cửa lưới mở ra và đi ra ngoài. 

"Em có thể tham gia với các anh không?" 

"Không," Adam trả lời. Ông đã không làm dịu lời từ chối của mình với một lý do.

"Để cô ấy ở lại," Harrison gợi ý. "Tôi cần nói chuyện với cô ấy." 

Adam gật đầu. Mary Rose dựa lưng vào lan can, gập tay lại với nhau như thể đang cầu nguyện, và nhìn chằm chằm vào anh trai cô. 

"Một trong hai người vui lòng cho em biết điều gì đang xảy ra chứ? Tại sao cả hai người đều có tâm trạng xấunhư thế?

"Bọnanhkhông có tâm trạng xấu," Adam lập luận. 

"Anh đang cau mày." Cô không nghĩ cô cần nói thêm. 

"Bọnanhđang thảo luận về những vấn đề nghiêm trọng, Mary Rose. Chúng không liên quan đến em." 

"Chúng không liênquan đến cô ấy thế quái nào được. Hãy hợp lý đi nào, Adam.” Harrison yêu cầu.

"Tôi sẽ hợp lý vào đúng thời điểm. Tôi tin rằng tôi nên đi và chỉnhđốntrà cho Eleanor. Đừng ở ngoài trời quá muộn nhé, Mary Rose " 

Cô đi theo anh trai đến cửa. “Anh phải chất cái gì trên em, nhưng không muốn đẩy em đithế?”

"Em đang nghe lỏmbọn anh, đúng không?" 

Cô gật đầu. "Anh sẽ giải thích chứ?" 

"Ngày mai," Adam hứa. "Anh sẽ giải thích mọi thứ vào ngày mai."

Cô đợi cho đến khi anh trai đi khuất vào trong nhà và sau đó đi đến bênHarrison. Cô đứng giữa đôi chân đang duỗi dài của anh, hai tay chống hông, và cố gắng trông có vẻ điềm tĩnh. Cô không muốn anh nhìn thấy sự hoảng loạn của cô. Cô đã cố gắng giữ bình tĩnh suốt ngày, nhưng từ khoảnh khắc Travis nói với cô rằng Harrison đang đóng gói hành lý, cô đã tràn ngập lo lắng.

Anh đã nói trướccô. "Em nổi giận với anh sao?" 

Cô đang nhìn chằm chằm vào cằm anh. Ánh mắt cô bay đến mắt anh. "Không, em không tức giận." 

"Em đã không nhìn anh trong suốt bữa ăn tối cũngkhôngnói chuyện với anh. Anh đã nghĩ em đang rất buồn về ..." 

Cô không để anh kết thúc. “Anh sắp rời đi. Travis đã nói với em.”

"Phải.”

Cô đợi anh cho cô biết lý do anh rời đi đột ngột như vậy, nhưng anh không nói một lời nào. 

Anh đã cảnh báo côrồi. Cô nhắc nhở bản thân sự thật đó một lần nữa, và điềuđóvẫn không giúp ích được gì cho cô. Cô không rời mắt khỏi anh. Ánh trăng đã làm dịu đi vẻ mặt ảm đạm của anh. Cô muốn anh ôm cô vào trongvòng tay anh và an ủi cô. Bây giờ cô đã rất đau khổ và biết rằng chỉ còn vài phút trước khi cô bắt đầu khóc, nhưng, Chúa ơi, cô đã tan nát cõi lòng để cóthể lo lắng về nước mắt lúc này.

"Anh đã cố chuẩn bị cho em, đúng không? Anh đã nói với em rằng anh phải ra đi.  Em chỉ hy vọng nó sẽ không quá sớm. Anh sắp ra đi bây giờ vì bức điện tín anh nhận được sao?" 

Anh lắc đầu. "Không, bức điện tín liên quan đến một vấn đề tài chính. Mary Rose, đến gần anh nào." 

Anh dang tay cho cô ngay khi anh đưa ra lời yêu cầu dịu dàng. Anh kéo cô xuống trên lòng anh và vòng tay quanh eo cô. 

"Em ổn chứ?" Giọng anh là một tiếng thì thầm khànkhàn. Cô không trả lời anh ngay. Làm sao cô có thể ổn được chứ? Anh sắp ra đi, vì Chúa. Anh không nhận ra anh đang sắp mang trái tim cô theo cùng sao? 

"Anh biết anh đãlàm đau em tối qua." 

"Hôm nay em chỉ hơi nhạy cảm một chút", cô thì thầm. "Anh có hối tiếc rằng chúng ta đã ngủ cùng nhau không?"

Câu hỏi làm anh nổi giận. Anh nâng cằm cô lên và buộc cô phải nhìn anh. 

"Em yêu, không, anh không hề hối tiếc chút nào. Nếu anh có thể, anh sẽ làm tình với em ngay lúc này. Chúa ơi, anh muốn emquá chừng."

Những giọt lệ đầy ắp trong mắt cô. "Em cũng muốn anh," cô thì thầm. "Em ước chi em từng trải hơn. Em không tiếc về những gì đã xảy ra. Em chỉ không thích cảm giác dễ bị tổn thương thôi, Harrison." Hoặc cảm thấy mình bị bỏ rơi, cô lặng lẽ thêm vào.

"Tại sao em cho rằng em cảm thấy dễ bị tổn thương?" 

"Anh sắp bỏ đi, chết tiệt điều đó.”

"Em sẽ đến nước Anh, Mary Rose. Đó chỉ là một sự chia xa ngắn ngủi thôi. Em đã không lắng nghe anh tối hôm qua sao? Anh sẽ không bao giờ từ bỏ em. Bây giở em thuộc về anhrồi.

Anh cúi xuống và đòi hỏi miệng cô một nụ hôn dài, nồng nàn. Cô vòng tay quanh cổ anh và hôn lại anh bằng tất cả tình yêu và nỗituyệt vọng mà cô cảm thấy trong lòngmình

Cuối cùng, khi nụ hôn kết thúc, cô chỉ vừa vặn có thể thở được. Cô vùi đầu vào dưới cằm anh và lắng nghe tiếng thở dốc của anh. 

"Em yêu anh, Harrison." 

"Anh biết em yêu anh, baby." Anh xoa lưng cô, yêu cảm giác cô áp sát vào anh. 

"Chúng ta còn có tối nay thôi. Hãy làm tình với em lần nữa nhé?”

“Anh sẽ làm đau em.”

Ngay khi anh trao cho cô lý do về việc không chạm vào cô, anh đứng dậy, ôm cô trong vòng tay, và bắt đầu đi về phía nhà trại.

Cô đang cố cởi nút áo sơ mi của anh và hôn anh cùng lúc. 

Vào lúc họ đến đích, cả hai đều đã quá điên cuồng để cóthể chậm lại. 

Tay cô quá run rẩy khi cởi váy. Harrison tiếp tục công việc, lẩm bẩm những lời nguyền rủa khe khẽ vì những cái móc nhỏ xíu không thể tháo ra được bằng đôi bàn tay to lớn của anh.

Quần áo của họ kết thúc thành một đống trên sàn. Họ ngã xuống giường cùng nhau. Anh cố gắng chống đỡ trọng lượng của mình bằng cánh tay khi anh nằm trên cô, và anh hét lên một tiếng rên lớn vui sướng khi anh cảm nhận làn da ấm áp của cô áp vào anh.

Cảm giác ngứa ran trong hố bụng bắt đầu lan rộng khắp cơ thể cô. Cô khum tay ôm hai bên mặt anh và kéo anh xuống trong một nụ hôn dài, ướt át, nồngnàn.

Anh thay đổi vị trí và bắt đầu thắp lửa bên trong cô. Bàn tay phải của anh di chuyển xuống dưới bụng cô. Cô hít một hơi thật sâu trước dự đoán về sự sung sướng mà anh sẽ trao tặng, nhưng khi những ngón tay của anh trượt vào trong giao lộ ở giữa đùi cô và bắt đầu vuốt ve ở đó, cô cảm thấy đau nhói dữ dội.

Cô nắm lấy tay anh và cố làm anh ngừng lại. 

"Nó đau nhiều hơn em nghĩ nó sẽ. Chúng ta nên dừng lại, Harrison.Ôi, Chúa ơi, em không muốn dừng lại, em ..." 

Miệng anh kết thúc lời phản đối của cô. Anh ôm chặt cô và nuông chiều cô bằng những nụ hôn nồng nàn và những lời nóng bỏng đầyđam mê. 

Anh làm cô quằn quại chỉ trong ít phút, và lo lắng về nỗi đau của cô đã sớm bị lãng quên. Cô đang run rẩy với nhu cầu kết đôi với anh, khi anh cuối cùng đã kết thúc nụ hôn và bắt đầu nhấm nháp bên cạnh cổ cô. Hơi thở của anh ấm nồng bên tai cô khi anh thì thầm những lời hứa hẹn gợi tình, khiêu khích vnhững điều anh muốn làm với cô.

Rồi anh di chuyển xuống dưới và bắt đầu hôn ngực cô, rồi bụng cô, và khi anh di chuyển lần nữa, anh đang hôn lên nơi nóng rẫy của cô.Cô thở hổn hển và cố gắng làm anh dừng lại. 

Anh sẽ không dừng lại, vì anh đã tìm thấy mùi vị của cô trên miệng anh quá tuyệt vời để có thể dừng lại. Lưỡi của anh vuốt ve những nếp gấp của vùng da thịt mịn màng và đẩy sâu vào trong lối vào ấm áp, chào đón.

Cô bám chặt anh và rên rỉ khekhẽnài xin anh traocho cô nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Móng tay của cô bấm sâu vào vaianh,và khi cô cảm thấy những cơn run đầu tiên của cực khoái, cô đã hét lên tên anh và bắt đầu khóc trước cảm xúc mãnh liệt tuyệt đối của sự huy hoàng đến choáng ngợp.

Anh cảm thấy cô tan chảy vào anh và biết rằng anh không thể chờ đợi thêm nữa. Anh sẽ mất trí nếu anh không di chuyển bên trong cô. Anh lại chuyển vị trí một lần nữa để quỳ giữa hai đùi cô. Anh nâng cô lên và sau đó chìm sâu vào cô với một cú thúc mạnh.

Đau đớn trộn lẫn với khoáicảm. Áp lực màanh đã khéo léo vun đắp bên trong cô dường như tan vỡ thành hàng ngàn mảnh. Cô đầu hàng niềm hạnh phúcvô bờ ấy,vì cô an toàn và được bảo vệ trong vòng tay của người đàn ông cô yêu.

Anh đã tìm thấy sự mãn nguyện của mình chưa đầy một phút sau đó. Anh buột ra một tiếng hét vui sướng thô ráp khi anh tuônđổ hạt giống của mình vào trong cô. Anh đã muốn giữ lại, muốn cô lên đỉnh lần thứ hai khi anh đến, nhưng tất cả những kế hoạch vĩ đại của anh đã bị lãng quên khi anh ở bêntrong cô và sự bao bọc chặt khít của cô đang siết chặt anh. Cô run rẩy xung quanh anh và sự kiểm soát của anh tan mất. Mỗi lần anh rút ra, cô cong người áp vào anh, thúc giục anh lấp đầy. Cô nâng cao đầu gối để anh có thể chìm sâu hơn nữa vào bên trong, và, Chúa giúp anh, anh không thể kềm lại được cơn cực khoái sau đó.

Anh nghe thấy mình đang tụng niệm rằng anh yêu cô, hết lần này đến lần khác, và ở đâu đó sâu trong đầu anh, anh nhận ra cô đang khóc. Anh hy vọng với Chúa rằng anhkhông làm đau cô, nhưng ngay cả khi anh đã trao cho cô hạt giống của mìnhrồi,anh vẫn không thể rời khỏi cô.

Anh giữ yên bên trong cô và vùi đầu vào trong hõm cổ củacô.

Sự thật chầm chậm quay trở lại nhưng khi nó đến, sự lo lắng tràn qua anh. Anh đã hành động như một kẻ man rợ. Anh đã làm đau cô lần nữa sao? 

"Anh ổn chứ?" cô thì thầm. Anh cố gắng hiểu câu hỏi của cô. "Harrison, hãy thở đinào.Anh bắt đầu làmem lo lắng đấy." Cô vặn vẹo bên dưới anh. "Lạy Thượng Đế, em đã giết anh rồi sao?" 

Anh bật cười. Anh không biết năng lượng ấy đến từ đâu. Niềm vui sướng đã làm anh quá mụ mẫm để có thể di chuyển, và anh vẫn không thể hình thành nổi một ý nghĩ mạch lạc. "Em ổn chứ? Anh đã sợ là anh làm đau em." Harrison nói. 

Cô rùng mình trước âm thanh khàn khàn của giọng anh. Chúa giúp cô, anh có thể đọc báo lớn tiếng và cô cũng sẽ bị kích thích, cô tự nhủ. Đó là chất giọng Cao Nguyên của anh, tất nhiên. Đó là âm thanh gợi cảm nhất cô từng nghe.

"Anh yêu em." 

"Điều đó sẽ giúp ích cho... nếu và khi nào," cô thì thầm. Anh buộc mình phải di chuyển. Anh lăn sang bên cạnh và kéo cô vào vòng tay anh. 

"Nếu và khi nào cái gì, baby?" 

"Nếu em mang thai và khi anh ra đi." 

Cô nghĩ anh sẽ cố gắng làm dịu nỗi lo lắng của cô. Nhưng anh đã khônglàm thế.“Anh hy vọng với Chúa được như thế. Anh muốn có ít nhất hai mươi đứa trẻ." 

"Chúa giúp con," cô thì thầm. 

Bàn tay anh chuyển động đến bụng cô. Đó là một hành động mang tính sở hữu và khiến cô run rẩy từ đầu đến chân. "Em sẽ là một người mẹ rất xinh đẹp." 

"Em sẽ béo". 

"Anh thích béo." 

"Đừng đi." 

"Anh phải đi. Em sẽ đến với anh, em yêu. Chúng ta sẽ không xa nhau lâu.

“Nếu có gì đó xảy ra và em không đến cùng anh được thì sao?”

"Anh đã nói khitrước rồi. Anh sẽ trở lại đây và tìm em." 

"Và sau đó?" 

"Anh sẽ kéo lê em đến nước Anh nếu anh phải làm như vậy," anh hứa hẹn. "Dooley nói với anh rằng Thẩm phán Burns đang trên đường đến Blue Belle. Ông ta hộ tống Belle về nhà, có vẻ như ông ấy say mê cô ta." 

"Say mê?" 

"Những lời của Dooley, không phải của anh," anh giải thích cùng một cái ngáp. "Anh nghĩ có lẽ chúng ta nên trở thành chính thức trước khi anh đi. Muốn kết hôn vào ngày mai không, em yêu?" 

"Em thích chờ đợi và được thựchiệnhôn lễ bởi một nhà truyền giáo hay một linh mục hay một giáo sĩ Do thái hơn. Thật không có vẻ lãng mạn gì hết khi được thực hiện lễ cướibởi một thẩm phán treo cổ." 

"Anh không muốn chờ đợi." 

"Anh lo em sẽ đổi ý khi anh rời đi sao?"

"Đã quá muộn để em đổi ý rồi, em đã cam kết với anh khi em bước qua ngưỡng cửa đêm qua. Tại sao em lại trở về phòng của em sau khi chúng ta đã làm tình với nhau?" 

"Bởi vì các anh trai em." Cô vuốt ngón tay xuống ngực anh. "Em không muốn làm gì để khiến họ xấu hổ hơn nữa."

"Khiến họ xấu hổ hơn nữa?" Anh không định cao giọng, nhưng lời nói của cô khiến anh tức giận, anh không thể kiểm soát phản ứng của mình. "Đó là cách em đã cảm thấy, đúng không? Em nghĩ rằng em hổ thẹn với bản thân vì đã ngủ với anh sao?"

Cô cố trấn tĩnh anh. "Xin hãy hiểu, Harrison, em biết bây giờ không thể kết hôn, nhưng chúng ta vẫn chưa thực sự kết hôn, và em phải quan tâm đến cảm giác của các anh trai của em. Nếu họ phát hiện chúng ta đã lên giường với nhau, thì trái tim họ sẽ tan vỡ mất."

Anh không hiểu. Trước khi cô có thời gian để chớp mắt, anh đã ra khỏi giường và đang vươn tay tới chiếc quần của anh. "Mặc quần áo." 

Anh đã ra lệnh bằng một giọng rắn rỏi, đừng-cho tôi-bất kỳ-tranh-cãi-nào. Cô phớt lờ nó. "Hãy trở lại giường.Hãy cho em giải thích để anh ..."

"Mặc quần áo, Mary Rose, hoặc thề với Chúa, anh sẽ đưa em trở lại nhà trong một cái chăn. Em có muốn các anh của em nhìn thấy em ..." 

Anh không cần phải tiếp tục. Cô nhảy ra khỏi giường và bắt đầu mặc quần áo.

Anh đã sẵn sàng trước cảcô. Anh giúp cô mặc áo và ân cần đưa cho cô chiếc váy. 

"Anh sẽ giải thích tại sao anh lại đang vội vàng như vậy chứ?" cô hỏi. Cô tin rằng câu hỏi của cô là hợp lý. Tuy nhiên, anh đã hành động như thể cô vừa hét lên một lời xúc phạm vào anh. 

"Từ hổ thẹn không phù hợp với anh," anh gắt gỏng. "Chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện nhỏ với các anh trai của em. Nhanh lên, chết tiệt." 

Cô quay lại tìm đôi giày của cô. Cô nhận thấy tấm trải giường trên giường và thở ra một tiếng lớn. Ngay cả từ bên kia căn phòng cô vẫn có thể nhìn thấy những đốm máu. 

Khuôn mặt cô đỏ bừng trong ít hơn một nhịp tim. Cô đã quên tất cả về việc tìm giày sau đó và chạy vộiqua để thudọn tấm trải giường.

Anh đứng chống hai tay trên hông và một vẻ trên khuôn mặt của anh nói với cô rằng anh nghĩ cô đã mất trí. 

"Anh đã làm em chảy máu." 

"Em được cho là phải chảy máu mà.

"Anh không cần phải nghe có vẻ quá lo lắng về điều đó. Nếu các anh của em vào trong đây thì sao? Họ sẽ bắn anh trước khi họ lắng nghe bất cứ lời giải thích nào." 

"Họ biết ý định của anh là gì. Hãy để lại những tấm trải chết tiệt đó, Mary Rose. Anh muốn nói chuyện với Adam trước khi ông ấy đi ngủ." 

Cô đã cuộn những tấm trải giường thành một quả bóng và quay lại cau mày với Harrison.

"Chúng ta sẽ không nói chuyện với Adam. Em sẽ về nhà một mình. Nếu anh nghĩ rằng anh sẽ nói với các anh trai em về những gì chúng ta vừa làm, thì anh có thể quên điều đó đi. Em sẽ không bịxấu hổ hoặc làm chobẽ bàng đâu, Harrison. Anh có hiểu em không? "

Cô thả những tấm trải giường xuống sàn, sau đó mang giàyvào. Cô không thể tin rằng buổi tối kết thúc bằng cách này. Harrison đã là một người yêu chu đáo, lịch thiệp đến thế cơ mà. Bây giờ anh đang hành động như một kẻ cục súc ngạo mạn. Cô không biết điều gì đã xảy ra với anh, nhưng cô không có tâm trạng để xoa dịu anh. Chỉ mới nghĩ đến việc Adam biết cô đã tự dâng hiến cho Harrison đã làm cho dạ dày của cô dậy sóng. Cô sẽ không cho phép bất kỳ ai làm xấu hổ cô theo cách đó, kể cả người đàn ông đáng ghét mà cô yêu.

Cô cố đi qua anh. Anh nắm lấy tay cô và không chịu buông ra. Rồi anh kéo cô đi theo anh, băng qua sân, lên những bậc thềm và vào bên trong nhà. 

Họ vượt qua Cole trên lối vào nhà. Người anh trai nhìn đi nhìn lại Mary Rose, rồi nói, "Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với em thế?" 

Anh ta nhìn chằm chằm vào tóc cô. Cô dùng bàn tay tự do của mình để cố gắng làm mượt những lọn tóc. 

"Không có gì đã xảy ra hết," cô nói vọng lại khi Harrison kéo cô đi theo. 

Anh không gõ cửa phòng thư viện. Anh hất tung nó mở ravà nhẹ nhàng đẩy Mary Rose vào bên trong. Anh đứng ngay phía sau cô, và khi cô cố gắng quay trở lại, cô thấy thân hình rắn chắc của anh đã khoá chặt đường lui của côrồi. 

Adam giật mình vì sự gián đoạn. Ông đóng lại cuốn sách đang đọc và bắt đầu đứng lên.

Harrison nói ông cứ ngồi yên. Trong khi Adam quan sát, Mary Rose đã bị đẩy vào chiếc ghế thư giãn khác và được bảo phải ngồi xuống. 

Cô lắc đầu. "Đây là một sự lăng nhục, Harrison," cô thì thầm. "Nếu anh nói một từ, em thề em sẽ làm điều gì đó kinh khủngcho xem.

Anh quàng tay quanh vai cô và ghim chặt ánh mắt vào người anh trai. 

"Adam, Mary Rose và tôi cần kết hôn càng sớm càng tốt. Thẩm phán Burns sẽ có mặt ở Blue Belle vào ngày mai. Tôi nghĩ chúng ta nên cưỡi ngựa vào thị trấn và ..." 

"Em sẽ không kết hôn bởi một thẩm phán treo cổ. Điều đó chống lại nguyên tắc của em", cô xen vào. 

"Harrison, đóng cửa lại," Adam gợi ý. "Và cả hai hãy hạ thấp giọng xuống. Có chuyện gì mà phải nói về việc cần kết hôn thế?"

"Harrison đang mắc phải một lời nguyền," Mary Rose tuyên bố. Cô khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm qua vai Adam. Cô không thể nhìn vào mắt ông được. "Đừng chú ý đến bất cứ điều gì anh ấy nói, anh ấy cảm thấy tồi tệ bởi vì anh ấy phải rời đi."

Cánh tay anh quấn quanh vai cô lần nữa. Lần này cảm thấy nặng hơn nhiều. Cô nghĩ anh đã cố tình dùng áplực để cô ngừng nói. 

Cô cố gắng phớt lờ anh. "Có vẻ như chúng em đã vướng vào một cuộc tranh cãi, chúng em nên cùng nhau giải quyết và không làm phiền anh, Adam. Bây giờ, hãy thứ lỗi cho chúng em." 

Đó là một sự rút lui thích hợp, nhưng nó đã bị hủy hoại hoàn toàn bởi vì Harrison đã không để cô đi.

"Adam, tôi đãnghĩ Mary Rose hiểu, nhưng bây giờ tôi nhận ra cô ấy đã không. Cóvẻnhư cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thể đã làm xấu hổ các anh của mình bằng cách ngủ với tôi. Vì cô ấy cảm thấy như vậy, tôi đề nghị chúng tôi kết hôn vội vàng nhất có thể. Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi để cô ấy cảm thấy xấu hổ bởi những gì đã xảy ra giữa chúng tôi. Tôi đã viện dẫn mọi lý do tại sao tôi nên chờ đợi cho đến sau khi các anh giải thích tất cả mọi thứ cho cô ấy, nhưng những gì tôi muốn làm đã bị lu mờ bởi những gì tôi đã làm, và địa ngục, không còn thời khắc nào quan trọng đối với tôi bây giờ nữa. Tôi yêu cô ấy và cô ấy yêu tôi."

Adam gật đầu để cho Harrison biết ông hiểu, nhưng ánh mắt ông hướng về em gái. Chắc chắn cô đã không giống một phụ nữ đang yêu vào lúc này. Thật ra, cô trông giống như người phụ nữ muốn giết chú rể sắp cưới của mình.

"Thẩm phán Burns sẽ vui vẻ tổ chức buổi lễ vào ngày mai." 

"Adam, em không ..." 

"Em có cảm thấy xấu hổ không, Mary Rose?" 

Cô ngậm miệng lại. Cô biết nếu cô trả lời có, cô sẽ kết hôn vào ngày mai, và nếu cô trả lời không, cô đang nói dối anh trai mình. 

"Cô ấy đã nói với tôi rằng cô ấy ước có thể trở thành một người từng trảinhư tôi." Harrison nhận xét. "Tôi đã không nhận ra ý của cô ấy cho đến cách đây vài phút. Tôi có nên đi và đón vị thẩm phán vào ngày mai không?"

"Sẽ tuyệt hơn khi tổ chức đám cưới ở đây,trên trang trại này,và tôi tin rằng ông ấy sẽ đồng ý đến đây. Hãy chắc chắn bao gồm cả Belle nhé. Chị ấy đã giúp chúng tôi chăm sócMary Rose trong suốt những năm cô ấy lớn lên. Chị ấy sẽ muốn trông thấy cô ấy kết hôn. Tuy nhiêntôi không tin rằng cậu cần phải đề cập đến việc ngủ với cô dâu của mình. Sự việc cậu sắp phải rời khỏi có lẽ là đủ lý do cho một buổi lễ vội vàng."

"Tôi muốn cô ấy đến với tôi." 

"Điều đó tuỳ thuộc vào cô ấy.Cô ấy sẽ phải quyết định sau cuộc nói chuyện của chúng tôi." 

"Em nghĩ có lẽ chúng ta nên nói chuyện ngay bây giờ." 

Cole thông báo từ ngưỡng cửa. Travis đứng ngay sau anhta. 

Mary Rose ước chi sàn nhà mở ra và nuốt chửng cô cho xong. Nếu họ nghe cô đã ngủ cùng Harrison, cô chắc chắn cô sẽ chết vì xấu hổ. 

"Mỗi lần một vấn đề," Adam gợi ý. "Chuyện gì xảy ra đã xảy ra rồi. Ngày mai chúng ta sẽ có một đám cưới. Đồng ý chứ?" 

Cole và Travis gật đầu. "Thật dễ dàng để ly dị ở đây," Cole nói với em gái mình. "Em có thể giữ ý nghĩ đó trong suốt buổi lễ."

Harrison không vui vì sự hài hước tăm tối của người anh trai. "Nó không hoạt động theo cách đó. Một lần kết hôn, mãi mãi gắn kết. Hiểu điều đó không, Mary Rose?"

Cô đẩy tay anh khỏi vai cô và quay nhìn quanh. " Kiểu cầu hôn gì thế này? Em có thể diễn dịch 'hiểu điều đó không' thành 'Em sẽ kết hôn với anh nhé’ không? Anh thật là giỏi ăn nói đấy, Harrison MacDonald, và nếu em không yêu anh nhiều đến thế, em tin rằng em sẽ bắn anh. Chúc ngủ ngon."

Cô đã có được lời cuối cùng. Không ai ngăn cô lại khi cô đi ra khỏi thư viện. Cô chạy đến phòng ngủ và cố không khóc cho đến khi cô đóng cánhcửa lại sau lưng.

Yêu Harrison đã trở thành một cái nhọt trên mông. Có xấu hổ hay không, thì cô cũng sẽ không kết hôn bởi một thẩm phán treo cổ. No, Sir, không cách nào, cô tự nhủ, sử dụng một trong những câu trả lời vô nghĩa ưa thích của Cole.

Bây giờ cô đã cảm thấy tốt hơn khi quyết định xong. Cô thiếp đi với những lời của anh trai vang vọng trong tâm trí. No, Sir, no way. 





18 tháng 8 năm 1869 

Mama Rose kính yêu,

Travis, Douglas, Cole, và con vui mừng vì thư của má gởi cho Adam thật nghiêm khắc. Không ai trong chúng con từng nghe thấy má giận dữ, nhưng con trai lớn nhất của má cần lắng nghe má nói với anh ấy phải ở lại. Quan niệm điên rồ của anh ấy vềviệc biến mất trong một nơi hoang vu để Livonia không thể tiếp tục ép buộc má ở lại với bà ấy là một quan niệm điên rồ, y như má đã nói.

Cole vẫn nghĩ rằng có một lối thoát ra khỏi vũng lầy này, và anh ấy rõ ràng không hiểu được lòng trắc ẩn của má dành cho Livonia. Anh ấy băn khoăn tại sao má không ghét bà ấy, nhưng Adam nói rằng việc ghét bất cứ ai không có trong má. Tại sao má không để bất kỳ người nào trong chúng con đến và gặp má? Các con trai của Livonia không thể làm tổn thương chúng con, Mama.

Con chắc chắn rất muốn được ôm má. Con gái của má, Mary Rose.

Không có nhận xét nào: