Thứ Ba, 8 tháng 5, 2018

Roses 19

Chương 19



Mary Rose đã trải qua ngày hôm sau bị chọc, bịđâm và bịtrói chặt. Bác sĩ Thomas Wells và bác sĩ Harold Kendleton đã đến lúc mười một giờ sáng và dành trọnhai giờ đồng hồ với cô. Cuộc khám sức khoẻ không mất nhiều thời gian, và phần còn lại của cuộc phỏng vấn này là về quá khứ của cô.

Cô vui vẻ trả lời những câu hỏi của họ, vì cô rất thích nói về gia đình và cuộc sống của mình ở Montana. Cô tự hào về các anh trai và muốn mọi người biết họ tuyệt vời như thế nào. 

Ngay khi các bác sĩ rời khỏi phòng,ngườithợ may và ba trợ lý vội vã chạy vào bên trong để bắt đầu làm việc cho tủ quần áo mới của cô. 

Các bác sĩ tìm Lord Elliott để đưa cho ông ý kiến ​​chuyên môn của họ. Cha của Mary Rose đãbao gồm các em và vợchồng của họ trong cuộchọpvà nghĩ vềviệcbao gồm cảHarrison chẳngbao lâusau đó. 

Bác sĩ Wells là một người đàn ông đậmngườivới râu dày màu xám. Ôngtachà xát chúng liên tục trong khi nêu ý kiến ​​của mình. Harrison thấy người đàn ông hơi quá phôtrương. Ý kiến ​​biết-tuốt của ông ta cũng hoàn toàn sai.

Cuộc họp diễn ra bên trong thư viện ở tầng hai. Harrison đến đúngvào lúcWellsđanggiải thích rằngôngtatin rằng thậtquan trọngkhi giúp Victoria thực hiện một sựchuyển đổi suôn sẻ vào cuộc sống mới của cô. Harrison đóng cánhcửa sau lưng anh và sau đó tựa vào nó với hai cánh tay khoanh lại trước ngực.

"Cô ấykhông được nhaiđi nhai lạiquá khứ của mình," ôngtanói. "Cả Kendleton và tôi đều nhận ra rằng cô ấytrung thành với những người đàn ông màcô ấyđã ở cùng. Chà, cô ấythực sự chấp nhận họ như các anh trai của mình", ôngtathêm vào với cái gật đầu. "Chúng tôi thấy không thể làm cho cô ấythừa nhận rằng họ thực sự không cóhọ hàng."

Bác sĩ Kendleton gật đầu đồng ý. Ôngtanheo mắt với khán giả qua cặp kính dày. "Tôi không tin rằng việc để cô ấynói về những gì đã xảy ra với côấy là một ý tưởng hay. Các vịphải giúp cô ấyquên chúngđi.Quathời gian cô ấysẽ quênđược thôi,một khi cô ấyđã ổn địnhcuộc sống mới ở đâyLord Elliott.Cô ấykhông nên có bất kỳ khó khăn nào trong việc tìm ra chỗ của côấy ở đây,và một khi cô ấyvượt qua đượclòngtrung thành kỳ lạ mà cô ấycảm thấy với những người đàn ông đó, sự điều chỉnh của cô ấysẽ hoàn thành."

Harrison lắng nghe các chuyên gia và hếtsức bất đồng ý kiến ​​với mọi đề nghị họ đưa ra. Elliott, anh nhận thấy, đã bámchặt vàomỗi từ của họ. Ông đang tìm kiếm sựhướng dẫn, nhưng theo ước tính của Harrisonthìông đang lắng nghe sai người.

Anh không thể giữim lặng thêmđược nữa. "Thưa ngài, tại sao ngài không nói chuyện với con gái mình về mối quan tâm của côấy? Nếu ngài nghĩ rằng côấysẽ gặp khó khăn trong việc điều chỉnh cuộc sống ở đây, vậyhãy hỏi cô ấy xem liệungài có thể làm gì đóđể giúp côấy không.”

"Tavừa được khuyên không nên xàoxáo quá khứ của côấy lên, Harrison.Tất cả chúng tađều muốn giúp cô tiến lên phía trước, con trai. Cháuđã không nghe cô ấynói đêm quasao? Cô ấytin rằng sẽ chỉở đây một thời gian ngắn và sau đó trở lạinướcMỹ.Cô ấycảm thấy một lòng trung thành rất lớn với bốn người đàn ông đó." Ông đưa lời nhận xét cuối cùng của mình cho bác sĩ Wells. "Ông nói đúng về điều đó."

Bác sĩ Kendleton tuyên bố: "Ngài không thể xoábỏnhững gì đã xảy ra với côấy. Nhưng với những hành độngvà sự kiên nhẫn, con gái của ngài sẽ có một tương lai đầy đủ, xứng đáng."

Harrisonđã phải cực kỳ kềm chế đểkhông bộclộsự tức giận của mình. "Tại sao tất cả các vị đềutin rằng cô ấyđã trải quasựthử thách kinhkhủng nào đó vậy? Cô ấykhông phải là một tù nhân trongsuốtnhững năm thángđó, cô ấyđã có một cuộc sống tốt đẹp, được cung cấp mọi thứ cô ấycần, vàchắc chắn đã đượcyêuthương.Ngàisẽ tạo ra một sai lầm nghiêm trọng vìđã không để cho cô ấynói về cácanh mình, thưa ngài.Họ là gia đình của côấy. Tất nhiên cô ấytrung thành với họ."

"Chúng ta phải lắng nghe các chuyên gia," Lord Elliott khăngkhăng. "Họ biết rõ hơn cháu hay talàmsao đểgiúp Victoria."

Harrison không biết anh có thể nóithêm điều gì nữa với người đàn ông. Anh ngạc nhiên trước hành vi của ông. Thật không giống Elliott khithiếuchắc chắn về chính mìnhnhư thế. Ông thường là một người đàn ông rất kỷ luật, có phương pháp, và chắc chắn làrất hợp lý. Nếu chỉ cầnnghĩ vềđiều đó, ông sẽ tìm thấy sự đúng đắn khi chấp nhận Mary Rose nhưnhững gìcô đã.

Nếu hai người họđược ở riêngvới nhau, anh sẽ yêu cầu ông nói với anh điều màông đangsợhãi là gì. 

Elliott hẳnphải đoán được Harrison đang nghĩ gì, vì ôngđột nhiên nói, "Tasẽ không đmất côấy đâu, con trai. Tasẽ làm bất cứ điều gì để làm cho cô ấyhạnh phúc." 

"Chúng ta đều muốn những gì tốt nhất cho côấy," Lillian xen vào.

Harrison thở dài. "Những gì tôi muốn là tất cả các vị nhận ra rằng vợtôi là một phụ nữ trẻ đáng yêu.Cô ấykhông cần phải thay đổi.Không ai có bỏthể xóa quá khứ của mình, và nếu cácvịlắng nghe cô ấynói về nhữngnăm thánglớn lên củacô ấy, cácvịsẽ nhận ra rằngthậtsai lầm khi cố gắng làm cho cô giả vờ làđã không có gì xảy ra."

"Chúng tôi không muốn thay đổi côấy," Barbara nói. "Chúng tôi chỉ muốn mở rộng sựgiáo dục và nhữngtrảinghiệm của côấy thôi." 

Bác sĩ Kendleton lại chiếmdiễn đàn lần nữakhi đưa ra một vài gợi ý để "xử" Victoria.

Harrison không thể nghenhững thứ vớ vẩn ấy thêm được nữa. Không nói một lời, anh rời khỏi thư viện. Anh đã có một thôithúcgần như áp đảo muốn đóng gói vợ mìnhvà đưa cô trở lại Montana. Ý tưởngvềbất cứ ai đangcố gắng cải thiện côtrở nênhoàn hảolàm anhkinh hoàng.

Anh quyết định đợi vài ngày trước khi nói chuyện với Lord Elliott. Anh sẽ cho người đàn ông thờigian đểquen với việc cócon gái của mìnhbên cạnh,sau đó đưa ông sang một bên và nhắc nhở ông về những gì ông đã quên. Tình yêu của người cha nên vô điều kiện. Mary Rose không cần phải thay đổi. Cô cần được yêu thương và được chấp nhận vì cô là ai. Harrison sốt sắng hy vọng Elliott sẽ sớm nhận ra những cảm giác của mình và bắt đầu hợp lýtrở lại.

Anh nhìn quavợ mình, để đảm bảo rằng cô vẫn ổn. Mary Rose đang đứng trên một chiếc ghếđẩuở giữa phòng ngủ với hai cánh tay giangrahai bên,trong khi hai người phụ nữ đo đạc. Cô đang nhìn chằm chằm lên trần nhà và cóvẻbuồn chán với tất cả những phiền phức đang diễn ra xung quanh. Anh huýt sáo để thu hút sự chú ý của cô. Lillian vội vã đi qua anh khi anh buộtra tiếng động chói tai ấy

"Chàngtrai thân mến của ta,người ta không huýtlênđể gâychú ý.Cách cư xử của cháuđâurồi?" 

"Harrison có cách cư xử tuyệt vời," Mary Rose nóivọng ra. "Tôi có thể xin rời khỏi cáighếnày bây giờ không? Tôi muốn nói chuyện với chồng tôi." 

"Không, cháu yêu, hãy ở yênchỗ đó," Lillian ra lệnh. "Cháu có thể nói chuyện với Harrison sau. Chúng taphải làm việc."

"Em yêu, anh phải quay về London để đóng gói mộtsố giấy tờ. Anhsẽ trở lại khiđêm xuống." 

Cô muốn đi với anh, nhưng yêu cầu của cô đã bị Cô Lillian từ chối. 

"Tôi muốn hôn Harrison tạm biệt", cô tuyên bố. 

"Không, cháu yêu," Lillian trả lời.

Harrison phớtlờ người cô. Anh băng qua phòng, khum cằm vợ trong bàntay, và hôn cô. Anh nấnná trướcnhiệm vụ, nhưng Mary Rose dường như không quan tâm. Khôngmàng đến sự thất kinh của ngườicô, cô vòng tay quanh anh và hôn đáp lạianh.

Anhrời đimột vài phút sau đó. Anh đã dành phần lớn buổi chiều trong khu vực lưu trữ liềnkềvăn phòng London của mình. Có một đống giấy tờ trên bàn làm việc của anh, và anh biết anh có ít nhất côngviệc củamột thángđang đợi anh Trong khi anh sắp xếp các hộp sổ cái cũ và thư từ, trợ lý của anhkiểm tradanh sách các câu hỏi củaanh về các vấn đề kinh doanh cấp bách hơn.

Harrison đã không trở lại ngôi nhà thôndã của Elliott cho đến sau khi mặt trời lặn. Ngôi nhà chậtních với nhữngngười họhàngvà bạn bè thân thiết. 

Vợ anh cóvẻnhẹ nhõmkhinhìn thấyanh. Cô đangngồi giữa cha và bạn mình, Eleanor, trên một trong những chiếc ghế sofadài, nhưng nhanh chóng đứng dậy khi anh bước vào phòng khách.Việcđể lộ cảm xúc trước khách khứakhông phải là hành vi chấp nhận được, nhưng cả Harrison, người biết rõ, và Mary Rose, người không biết, đềukhông bậntâm đến các quy ước xã hội. Họ luồnlách quagia đình và bạn bè để gặp nhau. Anh vươntayđến cô khi cô ném bảnthân vào vòng tay anh và ôm anh thậtchặt.

"Em nhớ anh," cô thì thầm. 

Anh cúi xuống và hôn lên trán cô. "Buổi chiều của em thế nào, người yêudấu?

"Cuồngnhiệt," cô trả lời. "Lillian đangcau mày nhìn chúng ta kìa.Em tự hỏi liệubây giờ em lạilàm gì sai chăng." 

Anh giải thích: "Chúng ta không nên để bất cứ ai nhìn thấy chúng ta muốn chạm vào nhau nhiềunhư thế nào. 

"Đó là một quy tắc nghiêmkhắcvà bềnvững à?"

Anh nhún vai. Cuối cùng anh buông cô ra, nhưng sau đó quàng cánh tay quanh vai cô và kéo cô vào bên cạnh anh. 

Lord Elliott đang nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Harrison đoán rằng anh lại sắpnghe mộtlần nữarằnganh đã thay đổi nhiềuthế nào.

Hai người họđi ngang qua cha cô. Lillian cau mày với sự không hài lòng. 

"Thậtkhông giống cháu khi phô bày bản thân như thế, Harrison.Buôngvợ của cháura nào." 

"Hãyđể cậu ấy yên, Lillian.Cậuấykhông còn là một cậu bé mà cô có thể ralệnhđược nữa" Hãy đến và tham gia cùng chúng ta nào,con trai.Eleanor vừa nói cho chúng tabiết cô ấythích đượcở nướcAnh nhiềunhư thế nào." 

Mary Rose và Harrison ngồi trên chiếc trườngkỷ đối diện cha và bạn cô. Lillian ngồi ở một cái ghế bànhbêncạnh nhữngchiếc sofa

Eleanor tuyên bố một cách nhiệt tình"Tôi yêu nơinày. Tôi có cô hầu gái riêng và tất cả mọi người đềurất tử tếvới tôi." 

"Cô ấythích được nuông chiều," Mary Rose thì thầm với chồng.

"Victoria, một quýkhông thì thầm những bí mật trong khi ở bên những người khác", cô Lillian nói. 

"Vâng, thưaLillian." 

Tuy nhiên, bà vẫnchưaxong việcđiều chỉnh cháu gái của mình. "Ngừngđổ sụp trênghế đi, cháuthân yêu, hãyvươn thẳng cột sống của cháulênvới niềm tự hào. Cháu là một Elliott, tasẽ làmcháunhớ." 

"Cô ấylà một MacDonald", Harrison ngắt lời, chỉ để làmcho rõ

"Nhưng cũng là một Elliott," Lillian khăng khăng.

Mary Rose cố gắng ngồi theocáchcủangườivà cảm thấy thiếuthoải mái kinh khủng. Lillian nhắc cô nhớ đến một vị tướng. Lưng bàthẳngtưng như một que nhồi thuốc súng. Bà trông như thể sắp sửa gãyđôi. Lillian xếp hai tay trên lòng. Mary Rose bắt chước hành động này và được khen thưởng bằng một cái gật đầu và mộtnụ cười từ người họhàng của mình.

"Thật khó để biết được mộtquý cô như thế nàoở đây," Eleanor xen vào. “Các quy tắc ứng xử rất khác với nước Mỹ. Lady Barbara đã nói với tôi rằng một quýthực sự sẽkhông bao giờ lúng túng.Bạn có biết về quy tắc đókhông,Mary Rose?"

"Không, tôi khôngbiết."

"Tên cô ấylà Victoria.Vuilònggọi cô ấytheo tên chínhthức," Lillian hướng dẫn. "Các quy tắc không nên khác biệt", bà tiếp tục. “Một quý cô là một quý cô, không quan trọng cô ấy cư trú ở đâu. Jane Carlyle đã định nghĩamột quýlà người không đặt chân vào bếp của chính mình trong hơn bảy năm. Tôi tin rằng bàtanói đúng."

Mary Rose cảm thấy muốn vung tay lên trong tuyệt vọng. Cô chưa bao giờ nghe thấy những điềuvớ vẩnnhưthế. Cô nhận thấy Eleanor trôngnhư bị tàn phá bởi ý kiến ​​của Cô Lillian. Cô ấyrõ ràng đã ghikhắcđịnh nghĩa ấyvàotim. Bạn của cô mở quạt và vẫy nó theo hướng Mary Rose.

"Tôi đã từng là một quý, và tôi vẫn là thếnếu Mary Rose ... Ý tôilà Victoria,đã không buộc tôi phải đi vào nhà bếp của bạn ấyở quênhà.Tôi thậm chí còn phải nấu ănnữa kìa,Lady Lillian.Bâygiờ tôi phải đợi bảy năm trướckhi tôi được coi là một quýcô lần nữa ư?" Lillian tỏrachoáng váng vì lời thú nhận của Eleanor. "Cháu đã nấu ănsao?" 

Mary Rose nhìn cha cô. Ông có vẻ bối rối bởisự chuyển hướngcủa cuộc trò chuyện.Cô quyết định thay đổi chủ đề. "Con muốn xem quênhà củaHarrison," cô buột ra. "Anh ấyđã khoe khoang rằng Cao Nguyên của anhấyđẹp như thung lũng của con ở quê nhà, và con muốn tự mình nhìn xemliệuanh ấy..."

Vẻ mặt của cha cô đã ngăn cô nóitiếp. Ôngtrông có vẻgiận dữ. Cô đã nói điềugì saichăng? 

"Con đã làm phiền ngàisao,thưa cha?" 

"Không, tất nhiên là không," ông trả lời. "Tađang suy nghĩ về điều khác, con yêu," ông nói thêm. "Cao Nguyên thật đẹp. Harrison nói đúngvề điều đó.” 

"Con muốn xem nhà của anhấytrước khi con trở lại Montana. Liệu có đủ thời giankhông?” Cô hướng câu hỏi cuối cùng về chồng mình. Anh gật đầu. 

"Chúng ta sẽ dành thời gian." 

"Chuyệnvớ vẩn gìvề việc rời đi thếnày?" Lillian lắp bắp. "Victoria, đây là nhà của cháu.

"Ngừngviệc bắt bẻ cô ấy đi, Lillian.Con gái tôi cần thời gian để ... ổn định." 

Elliott trao cho em gái của mình một cái nhìn nghiêmkhắc. Bà ngay lập tức ngậm miệng lại.

Mary Rose có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong bầu không khí, nhưng cô không hề biết nguyên nhân gây ra sự thay đổi nàylà gì. Cha cô và Cô của cô đều có vẻ buồn bã về điều gì đó. 

Mary Rose cảm thấy cần phải xin lỗi. Cô đoánlà cô sẽ phải tìm ra cô nên làm điềugì trước. Cô biết bằngcách nào đó cô chịu trách nhiệm về sự im lặng đột ngột và nhữngcái cau mày nhanh chóng của họ. 

Cô gần như đãbuột ra một tiếng thở dàithất vọng lớnnhưng đã kềmchế bản thân kịp thời. Cô không muốn bị Côcủacô chỉ tríchlần nữa,và dođó cô giữ im lặng. 

Harrison đột nhiên vươn tới và nắm lấy tay cô. Sauđó cô nhận ra mìnhđangvặnxoắncác ngón tay lại với nhau. Sự độngchạmcủa anh đã xoadịucô.Cô giữ chặt lấy chồng và nhích đếngần anhhơn. Cuộc trò chuyện chuyểnsang nhữngphong cách mới nhất trong thời trang của phụ nữ. Mary Rose muốn nói về công việc của cha mìnhthay vì thế. Harrison đã nói với cô rằng Lord Elliott từng là thành viên của NghịViện, nhưng đã nghỉ hưu nhiệm vụ đótừkhi vợ ông qua đời. Ông vẫn hoạt động phía sau hậu trường và đã mang lại một số thay đổi quan trọng trong chính phủ. Mary Rose tò mò muốn biết những thay đổi này là gì.

Cô sợ phải hỏi, lo rằng cô sẽ bị khiểntráchvì chuyểnhướng câu chuyện. Và vì vậy cô lắng nghe khi Cô của cô than thở vềđuôi váy dài, hoặc đúng hơn là dòngthác vải vóctạo ra một chiếc đuôidàithê đằng sau một chiếc váy của phụ nữ, đang làthời thượng. Lillian không quan tâm nhiều đến những chiếc áo khoác ngắn cũngđang hợp mốthiện thời, hoặc cái áo choàng hổ thẹn nhấn mạnh đến mông của phụ nữ. Nhữngthứ đó rất đẹp và tuyệt hảocho một phụ nữ trẻ, hông hẹp, nhưng không phù hợp chútnào cho người phụ nữ lớn tuổi hơn, đoantrang hơn.

Barbara và chồng cô, Robert, điđến đểtham gia cuộc thảo luận. Bữa tối sẽ không được phục vụ trong ít nhất một giờ đồng hồnữa,có nghĩa là nhiềuhơn 60 phút phảinghe về quần áo. Những người đàn ông khôngthấy chánsao? Mary Rose nhìn Harrison để tìm hiểu. Mặc dù biểu hiện của anh không đểlộvới côbất kỳ điều gì, rồi sau đócô nhận ra anh đang nhìn chằm chằm qua vai Cô Lilliancủa cô. Cô đoán anh đang nghĩ về một điều gì đó khác và chỉ giả vờ làđanglắng nghe cuộc nói chuyện đang diễn ra xung quanh anh.

Cô quyết định noitheo gương anh, sau đó nhận ra điều mình làmmới sai lầm làm sao,bởi vì những suy nghĩ của cô ngay lập tức quay trở vềvới gia đình cô tạiquênhà. Cô hìnhdungnhững gì các anh trai của cô đang làm vàolúc nàyvà đột nhiênnhớ da diếtthung lũng củacô.

"Đúngkhông, Victoria?" Eleanor hỏi. 

Cô đã giậtmìnhtrở lại với hiện tại bởi giọng nói lanhlảnh của bạn cô. "Tôi làm gì?" 

"Chơi tennis," Eleanor giải thích. "Bạn không lắngnghe sao?" 

Không, cô đã khônglắngnghe. "Không, tôi không chơi tennis." 

"Chúng tôi sẽ phải dạy cho cháu, cháuthân mến," Chú Robert nhấn mạnh. "Bây giờ nóđangkhá được ưa chuộng." 

"Cô ấychơi đàn piano," Harrison thông báo cho cảnhóm. Giọng anh nghe có vẻ tự hào. 

Cô siếtchặttay anh. "Không, em khôngchơi.Cô buột miệng. 

Anh nhướng mày lên và cúi xuống gần cô. "Em khôngư?" 

"Không, em không chơi piano ở England," cô giải thích. Cô siếtchặt tay anh lần nữa, lặng lẽ nài xin anh chiều theo ý cô.

Harrison không thể hiểu được điều gì đã xảy ra với cô. Anh có thể nói cô rất buồnnhưng anh không có ý tưởng tại sao. Cô nên tự hào về thành tích của mình, không phải làchegiấu chúngđi. Anh quyết định rằng anh sẽ phải đợi cho đến sau đó để tìmrađiều gì sai. Bây giờ anh sẽ chiềuý cô. "Được rồi," anh đồng ý. "Em không chơi piano ở England."

Cô nớilỏng cú siết trênanh. Cô biết cô sẽ phải giải thích động cơ của cô khi họ ở một mình, và cô không chắc liệucô có thể diễntảđược cảm giác của cô để anh hiểuhay không. Cô nhớ cách cô và Adam ngồi cạnh nhau trên băng ghế dương cầm và chơi bài song tấu của họ cùng nhaulàm sao. Họ sẽ bậtcười khi một trong số họ bỏ lỡ một nốtnhạc, và đôi khi cô sẽ đẩynhanh hơn nhịpđiệuvà cố gắng hoàn thành nhạckhúctrước Adam. Đó là một khoảng thời gian vui vẻ, và cô chỉ tìm cách bảo vệ cácký ức. Nếu một trong những người họhàngcủa cô ở England chế nhạo kỹ thuật hay khả năng của cô, Mary Rose sẽcảm thấy họ cũng đang chế nhạo cảanh trai củacô nữa. Cô không địnhđể cho điều đó xảy ra. Cho đến bâygiờ, Cô Lillian củacô đã tìm thấy lỗi trong mọi thứ về cô. Mary Rose đã cố gắng khoandungvà bỏquanhững lời chỉ trích, bởi vì cô muốn làm cho chavà Côcủacô hạnh phúc. Nếu họ không nghe cô chơi đàn piano, thì họ không thể tìm ra lỗi trong kỹ năng của cô, đúng không?

Trong chưa đầy một tuần, hành vi của chính cô đã thay đổi hoàn toàn. Khi lần đầu tiên cô đến, cô đãmuốn nói với cha cô về anh cáctrai củamình. Bây giờ cô không muốn bất kỳ người họhàngnào biết điềugì về gia đình cô. Cô chỉ tìm cách bảo vệ họ khỏi những lời bình phẩm độc ác nhonhỏ mà cô thường xuyên phải chịu đựng.

Cô biết cô đãkhá phi lý. Cácanhcủa cô sẽ không bao giờ biếtnhững gì đã được nói về họ. Điều đó không thành vấn đề. Nó sẽ tàn phá cô khi nghe bất kỳ nhận xét tiêu cực nàovề những người đàn ông cô yêuthương. Cô đột nhiên muốn chạy lên lầu và viết một lá thư dài cho cácanh của mình. Tuy vậy, cô biết cô không thể rời khỏi phòng. Cô sẽ phải chờ chođến khi bữa tối kết thúc. 

Mary Rose không hoàn toàn thích nghi với sự thay đổi trong lịch trình hàng ngày của cô. Cô thường thức dậy vào lúc bình minh mỗi ngày và luôn lên giường vào khoảng 9 hoặc 10 giờ mỗi đêm.Dù thế, không ai ở England dường như muốn ăn bữa tối trước giờ đi ngủ. Đã chín giờ rưỡi khi người hầu rốtcuộccũng chịurung chuông. Mary Rose gần như đãngủ gật tại bàn. Không cần phải nói, Cô Lilliankhá nhiều điềuđểnói về hành vi của cô. Bàđã huýchkhuỷu tay vào cô rất nhiều lần đếnnỗi Mary Rose chắc chắn rằngcạnh sườn của cô sẽbị thâm tím.

Các quý ông nán lại trong phòng ăn tốiđể uống cà phê trong khi các quý bà rút lui vào phòng khách để dùng trà sau bữa ăn. Mary Rose buồn ngủđến mứckhông chú ý đến những gì cô đang làm. Khi dì Lillian đứng dậy, cô cũngđứng dậy, và sau đó nhặt đĩa của cô đểmangvào bếp. Cô vừachạm tay đếnchéndĩacủa thímBarbara khi cô nhận ra mình đang làm gì.

Lillian trôngcó vẻkinh hoàng. Mary Rose cảm thấy mìnhnhư một kẻxuẩn ngốc. Cô nhanh chóng đặt dĩa của mình xuống, vươnthẳng người, và chậmrãiđi vòng quanh bàn.

Khuôn mặt cô như thể đang bốccháy. Eleanor thương cảm. Cô ấykhoác vào cánhtay của Mary Rose và thì thầm: "Đừng xấu hổ.Bạn đang làm rấttốt, thực sựđấy. Cười lên nào,Mary, Rose ... Ý tôi làVictoria.Mọi người đều đang quansát đấy. Cô Lillian của bạnkhôngtuyệt vời sao?" Cô takéo Mary Rose đi cùng trong khi líulonhững lời ngợi khen người bà con của cô. "Bàấychỉ muốn điều tốt đẹpnhất cho bạn, Victoria. Chắc chắn bạn nhận ra điều đó."

"Chính xác tại sao bạn nghĩ Côấytuyệt vờiđến thế?" Mary Rose hỏi.

Eleanor quýnhquángvới sự phấn khích. "NgườiCô yêu quýcủa bạn đã quyết định rằng tôi cũng phải có tủ quần áo mới.Bà nói với tôi rằng tôi không thể đi cùng bạn trong thành phố màlại ăn mặc tồi tàn được. Tôi sẽ được đo vào ngày mai."

Mary Rose nhìn về phía chồng mình khi ra khỏi phòng. Anh mỉm cười với cô và giả vờ rằng mọithứđều ổn trên thế giới, nhưng ngay khi người hầu đóng cánhcửa phòng ăn, vẻ mặt anh trở nên cau cótối sầm.

Lord Elliott cắt ngang anh trước khi anh có thể bắt đầu. "Ngừngtrừng mắt với ta đi,Harrison.Ta biết cháu không thích cách các em gáitađang quấyrầyVictoria.Họ chỉ đangcố giúp đỡ.Chắc chắn cháu có thể thấy họ có ý tốt như thế nào.Cháu không muốn vợ mình xấu hổ khi cô ấyđược giới thiệu với xã hội, đúng không? "

Ông không cho Harrison thời gian đểtrả lời câu hỏivà vội vã tiếp tục. "Tađã yêu cầu sự hợp tác của con, và bây giờ tasẽ nài xin nó." 

ChúvợRobert củaHarrison đã làm gián đoạn cuộc thảo luận khi ông tatrở lại phòng ăn. Ôngtađã lên lầu lần thứ ba đểdỗcon trai mìnhnghỉ ngơi trong đêm. Cậu bé đang gặp khó khăn, ông giải thích khi lấychỗngồi củamình. "Tôi đã bỏ lỡ điềugìsao?" ôngtahỏi. 

"Lord Elliott đang yêu cầu tôi hợp tác," Harrison trả lời. 

"Phải," Elliott đồng ý. Ông hạ thấp ánh mắt xuống tấm khăn trải bàn và,trong một hành động vô thức,bắt đầu vuốtphẳngmột nếp nhăn tưởng tượng khi ông thuthập nhữngsuy nghĩ của mình."Tasẽ trở nên bướngbỉnhvề điều này," Elliott tuyên bố. "Hạnhphúc của con gái talà vấnđề, và trong trường hợp này, tatin rằng mụcđích sẽ biện minh cho phương tiện.Conđã làmđượcmột điều kỳ diệu, con trai.Con đãtìm thấy Victoria của tavà đưa cô ấyvề nhà với ta. Bây giờ hãy để tatrở thành cha củacô ấy.Hãycho phép tabiết điều gì tốt nhất cho côấy. Tamuốn giúp hướng dẫn cô ấyvào cuộc sống mới.Đừng chống lại gia đình.Tất cả chúng ta cần sựhỗ trợ của con bây giờ.Victoria trôngchờ sựphê duyệt củacon và nếu con cũng khuyến khích cô ấyquên điquá khứ,tatin rằng cô ấysẽ thích ứng chẳngtốn mấy thời gian. Cô ấy chống lại sự thật về việc côấy là ai. Khi hai con ở bênnhau, con gọi cô ấylà Mary Rosephải không?"

"Vâng concó gọi." 

"Tên cô ấylà Victoria", Robert nhắc nhở anh. "Cô ấynên quen với việc nghe nó." 

"Cô ấykhông phải là một đứa trẻ," Harrison lập luận. "Cô ấybiết mình là ai." 

"Cậu không nghe cô ấynói gì tối nay sao?" Robert hỏi. "Cô ấy mongđợiviệc trở lại Mỹ." 

Elliott gật đầu. "Con gái tathậm chí chưaổn định ở đây và đã nóiđếnviệc trở về Hoa Kỳrồi.Tasẽ không đánh mất cô ấylần nữađâu. Xinhãy giúp ta."

Harrison bịlaychuyểntrước lời nàixin xúc động của Elliott. Anh rất khó để từ chối yêu cầu của ông. Anh đã nhìn thấy sự khôn ngoan trong việc hỗ trợ cha vợ, và nếu anh tập trung vào sự thật là Elliott thậtlòng muốn điềutốt nhất chocon gái của mình, tất cả đều có ý nghĩa. Anh vẫn cảm thấy khó khăn khi đồng ý, bởi vì vớianh, dường nhưtất cả những người bàcon này đềuđã quyết định thay đổi Mary Rose.

"Con sẽ làm bất cứ điều gì có thể khiến cho vợ con hạnh phúc," anh hứa. "Nhưng lại một lần nữa conkhuyên ngài hãy để cô ấynói về các anh trai của côấy.Cô ấycần kết nối với họ, thưa ngài. Chắc chắn ngàicó thể hiểu côấy đã cảm thấy như thế nào.

Elliott không hiểu. "Tại sao con nghi ngờ lời khuyên của các chuyên gia.Thậtkhông giống conkhikhông hợp lý nhưthế. Kendleton và Wells không phải là những người mới trong lĩnh vực chuyên môn của họ.Cảhai đềuđã mạnh mẽ khuyến cáo rằng chúng taphảigiúp Victoria hướng về phía trước.Tasẽ không lắngnghe bất kỳ lờiphản đối nào, và tasẽ rấtcảm kíchnếu con cũng cố gắng khuyến khích con gái tasuy nghĩ về cuộc sống của cô ấyở đây."

Harrison cảm thấy như bị bẫytrong một họng kìm bằng thép. Bản năng của anh nói với anh rằng con đường mà Elliott đang theo là sai, nhưng làm sao anh có thể tranh cãi đượcvới các chuyên gia? Rốtcuộc họ có đúng với đánh giá của họ không?

Cuối cùng anh cũng thừa nhận sự thật. Anh thích Mary Rose chínhxác như cách cô vẫn là. Anh không muốn cô thay đổi, và thực tế đó đặtanh vào hướng đối nghịch với cha cô. Địa ngục, điềuđó thật phức tạp, và Harrison thậm chí còn không thể bắtđầu tưởng tượng nổi sự hoangmangmà Mary Rose hẳnđangcảm thấy.

Cô đã bị mắckẹtgiữa hai thế giới, và là chồng cô, không phải trách nhiệm của anhgiúp cô thựchiệnquá trình chuyển đổisao? 

Cuộc nói chuyện ở bàn đã chuyển sang các vấn đề khác, và những người đàn ông đã không tham gia cùngcác phụ nữ trong một thời gian dài. Mary Rose không thể ngừng ngáp, quánhiều sự thất kinh cho Cô của cô. Cuối cùng cô được phép đi lên lầu trước nửa đêmmột chút.

Cô không muốn đi ngủ mà chưa nói mọithứvới cácanh trai và Mama Rosecủa cô trước,và vìthế, sau khi cô hầu giúp cô thayquần áo, cô ngồi xuống bênchiếc bàn thanhnhãvà viết hai lá thư dài. Cô cũng bao gồm một lưu ý dài đểanh trai củađọc cho Corrie nữa.

Có thêm một bông hồng thândài khác trên gối. Cô hài lòng với cử chỉ của chồng, mặc dù cô vẫn không hiểu được động cơ đằng sau nó. Cô đãkhông hỏi anh tại sao anh đột nhiên trở nên lãng mạn vì cô biết anh sẽ chỉ nhấn mạnh rằng anh luôn luôn chuđáovà dịu dàng.

Chồng cô có một lý do cho mọi điều anh làm. Đúngthời điểmcô sẽ tìm ra những gì anh đã ấp, và cô thừa nhận cô thích sự bí ẩn trong trò chơi nàycủa anh. Cô hầu gái đãkểvới côHarrison đã nói gìkhi anh ra lệnh vềđoá hoanhỉ? Ồ, vâng, cô nhớ. Anh muốn nhắc nhởcô về điều gì đó quan trọng. Mary Rose buột ra một tiếng ngáp lớn, hoàntoàn không ra dáng quý côvà đi ngủ. Cô rơivào giấc ngủ vài giây sau đó tronglúc đang giữ hai món quà quý giá. Chiếcmề đay màMama Rose đãtặng cô trongmột tay và hoa của Harrison trongtaykia.

Chồng cô đến giường một giờ sau đó. Anh đặt cái mề đay và hoa trên chiếcbàn cạnh giường, sau đó kéo vợ mình vào vòng tay và ngủ quên khiđang ôm cô. Anh đãcố đánh thức cô dậy trong những giờ tămtối trongđêm, nhưng côvợ nhỏ bédịu dàngcủa anh đã ngủsay như chếtvà không thể đánh thức được. Cuối cùng anhbỏ cuộcvà đi ngủ. Cô hôn đánhthức anh dậy lúc bình minh và traocho anh chính xác những gì anh cần và khao khát, và nhiều hơnnữa. Anh đã hếtsức mãn nguyện, anhrơi vào giấcngủ một lần nữa.

Mary Rose lặng lẽ ra khỏi giường để không làm phiền Harrison. Cô rửa mặt và mặc quần áo rồi đi xuống cầu thang để tìm bữa sáng.Nhân viên không quen với những người dậy sớm, và khi Lady Victoria sảibướctrong nhà bếp, cô đã gây ra một sựchấn động. Edward nhanh chóng đưa cô vào phòng ăn, kéo ra một cái ghế cho cô, và cầu xin cô ngồixuống.

Cô đã từ chối lời đề nghị vềmónthận tẩmgia vịvới trứng và bánh xốp, vàyêu cầu hai miếng bánh mì nướng và một tách trà. Bữa ăn sáng nhanh chóng kết thúc, và Mary Rose hỏi người quản gia liệu cô có thể vào thư viện của cha côkhông.

Ôngcho rằngđó là một ý tưởng hay. "Cô vẫn chưa nhìn thấy chân dung củamẹcô,đúng không, Lady Victoria? Cha cô đã chuyển nó từ nơi cư ngụ củangài ấy ởLondon đếnvào chiều hôm qua.

Cô đi theo người quản gia lên cầu thang và xuống hành lang thứ hai. Ngôi nhà thậttĩnhlặng, vì mọi người vẫn đangngủ say. 

"Cha tôi thường dậy lúc mấy giờ?" cô hỏi với giọng thì thầm nhẹ nhàng để không làm phiền bất cứ ai. 

"Gần như sớm bằng tôi, thưatiểu thư. Chúngta đến nơi rồi." ông nói thêm khi họ đến thư viện. Ông đẩy cánh cửa mở ra cho cô và khomngười. "Cô có muốn gì thêm nữakhông?” 

Cô lắc đầu, cảm ơn sự trợ giúp của ông và bước vào trong. Thư viện bịche phủ bởi bóng tối. Mùi hương của những quyển sách cũ và da thuộcmới bao quanh cô khi cô đi đếnôcửa sổ đôi. Cô kéo những tấm màn dày ra và quay sanglò sưởi. Bức chân dung mẹ cô rất đáng yêu. Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu và cố gắng tưởng tượng bàtrông như thế nào.

"Chúalòng lành, Victoria, conđang làm gì vào giờ giấc sớm sủa thế này?"

Cha cô đứng ở ngưỡng cửa. Ôngcó vẻ bịgiật mình khi nhìn thấy cô. Cô mỉm cười với ông. Tóc ông, cô nhận thấy, vẫnđang dựng đứng. Rõ ràng ông vừa ra khỏi giường. Ông vẫnchưamặc quần áo đểgặp gỡ ai,ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen dài và dép da màunâu.

"Con đã quen dậy sớm, thưacha.Ngài có phiền lòngrằng con đangở trong thánhđịa của ngài không?" 

"Không, không, tất nhiên là không." Ông vội vã đi tới bàn làm việc và ngồi xuống đàngsau nó. Rồi ông bắt đầu xếp đi xếp lại một chồng giấy tờ. 

Ông lo lắng khi ở một mìnhcùng cô. Mary Rose không biết điềugì đã gây raphản ứng này. Mặcdù cô muốn ôngđượcthoải mái nhưng không chắc nên làm thế nào.

Sự chú ý của cô quaytrở lạibứcchân dung. "Bàấynhư thế nào?" 

Elliott ngừng xáotrộngiấy tờvà tựa lưng vào ghế. Biểu hiện của ông dịu đi. "Bàấylà một phụ nữ đáng chú ý. Con có muốn biết chúng tađãgặp nhau thếnào không?"

"Vâng,làm ơn."

Cô ngồi xuống một cái ghế và xếpđôitay lại trong lòng. Trong một giờ tiếp theo, cô lắng nghe cha cô nói về Agatha của mình. Mary Rose tò mò về người phụ nữ, tất nhiên, và muốnbiết mọi thứ có thể về bà, nhưng khi cha cô nói xong, cô vẫn không cảm thấy có liên kết gì với Agatha. Cô lại nhìn lên bức chân dung một lần nữa.

"Conrất tiếc đãkhông biết bàấy. Ngàiđã biếnbà ấytrở thành một vị thánh, thưaCha.Chắc chắn bàấy phảicó vàisai sótnào đó chứ, hãynói cho con biết chúng là gì." 

Lord Elliott tiếp tục kể cho cômọithứvề tính nếtcứng đầu phicủa mẹ cô.

những lúc Mary Rose ngắt lời đểhỏi ôngnhiều câu hỏi, và sau một giờ nữatrôi qua trong cuộc trò chuyện dễ chịu, cô tin rằng cha cô đã vượt qua đượcnỗi lo lắng của mình và cảm thấy thoải mái hơn một chút với cô. Người mẹ mà cô chưa bao giờ biết đã kéo hai người họlại cùngnhau.

Từ sáng hôm đó, việc cô vào thư viện và đọc cho đến khi cha cô tham giacùng đã trở thành một nghi thức. Họ sẽ ăn sáng từ những chiếckhay bạc mà các ngườihầumang lên, và họ sẽ dành hầu hết các buổi sáng cùng nhau. Mary Rose không bao giờ nói về quá khứ của cô, bởi vì cô đã nghe Côcủa mìnhnóinhiều lần về việc cô đã làm bà đau khổ khi nghe cô nói chuyện về cácanh trai, và vìthế cô đã khuyến khích ông kể cho cô nghe về gia đình củaông. Cô nghĩ về thời gianbênnhau củahọ như một bài học lịch sử, nhưng vẫn thấy nó rất dễ chịu.

Cô từ từ bắt đầu buônglơi sự cảnh giác của mình, và sau vài tuần biếtvề ông, cô đã nhận ra cô thích ôngnhiều như thế nào. Một buổi sáng, khi đã đến lúc cô rời khỏi ông và đến vớiLillian để biết kế hoạch của ngày hôm đó, cô đã làm chacô ngạc nhiên bằng cách hôn trên trán ông trước khi rời khỏi phòng. 

Elliott bị choáng ngợp trước sựbiểu lộ tình cảm tự phátcủa con gái mình. Ông lúng túng vỗ nhẹ vào vai cô và nói với cô bằng một giọng cộclốc rằngđừng để Côcủacô phảichờđợi.

Ông thông báo với các em của mình tối hôm đó rằng Victoria của ông đã ổn định.

Tìnhhuống hoàn toàn ngược lại. Mary Rose đã trở thành một nữ diễn viên hoàn hảo, và không ai, thậm chí cảHarrison, có thểnhận ra cô đãkhổ sở như thế nào. Cô quá đỗinhớ nhà và cácanh trai, cô đã khócthầmkhingủ gần như mỗi đêm, nắm chặt cái mề đay củacô trong tay.

Harrison không ở đó để an ủi cô. Anh đã được trao một núicông việc để hoàn thành cho Lord Elliott và do đó buộc phải trảiquacác ngày vàđêm trong tuần và thành phố. Cô chỉ gặp anh trong những ngày cuối tuần, nhưng khi đó ngôinhà thônquê luôn đầyắp với nhữngngười thân và bạn bè, nên họ hiếm khi được ở một mình.

Harrison bị ám ảnh vớiviệc tìm kiếm bằng chứng kếttộiGeorge MacPherson. Bất cứ khi nào có được thigian rảnh rỗi, anh lên phòng ngủ củahọ chất đống những cuốnsổ cũ mà anh mang từ London vềđể tìm kiếm sự sai biệt tiềmẩn. Douglas đã lấy tiền của người trông trẻ, và cô ả đã lấy nó từ MacPherson. Hắnta có được nó ở chỗ quái quỷ nào cơ chứ, Harrison sẽ lầm bầmvới bản thân như thế. Điềuđólàm anh phátđiên vì không thể tìm ra.

Mary Rose vẫn chưa gặp người trợ lý của cha mình. Cô được cho biếtrằngMacPherson đã đi nghỉ phépngay khi cô đến Anh. Ôngtađã đánhđiện xin kéo dài kỳ nghỉ và vẫn chưa trở lại làm việc.

Cô nói với Harrison rằng cô nghĩcô sẽ không bao giờ gặp người đàn ông vì cô hoàn toàn mong đợi sẽ trở lại Montana trước khi tuyết rơi, và nó không cóvẻ nhưMacPherson có kế hoạch trở lại nướcAnh bất cứ lúc nào. Harrison đã không đồng ý vớiđiều đó cũng nhưvới giả định của cô.

Thời gian trôi đi, cô càngngày càng trở nên sầu muộn. Cô đã viết thư cho cácanh mình ít nhất là một tá lần và vẫn không nghe thấy một lời từ họ. Cô không muốn làm phiền Harrison với sự lo lắng của cô,rằng có chuyện gì đó đã xảy ra và các anh trai cô đang cố che dấu cô khỏi những tin xấu, và vì vậy cô cảm thấy bấtanvề điều đó trong im lặng. Cô cũng không nghe đượctin từ Mamacủacô, và cô biết Cole đã gửi chobà địa chỉ của Mary Rose. Có chuyện gì đãxảy ra với bà chăng?

Chúanhân từ, cô sẽ làm gì nếu Mamacủacô cần cô và cô không thể đến với bà?

Đương nhiênsựlo lắng về gia đình cô đã đẩycô đến giới hạn. Mối quan hệ của cô với Cô Lillian ngày càng trở nên mongmanh. Eleanor đã trở thành con cưngcủa Côcủa cô, và Lady Lillian liên tục so sánh hai cô gái trẻ. Eleanor đãhợp tác; Mary Rose thì không. Eleanor đánh giá cao những gì gia đình có thể làm cho mình. Cô ấyrất yêuthích quần áo mới của mình và nhận ra tầm quan trọng của việc tỏrathông minh mọi lúc. Mary Rose sẽ làm tốt khi học theogươngcủa bạn cô. Không ai từng nhìn thấy Eleanor với một vết bẩn trên áo choàng hoặc máitóc không đúng chỗ. Cô ấykhông bao giờ chạy tớibất cứ đâu. Chà, khi tất cả các buổira mắtchính thức bắt đầu, Eleanor sẽ sẵn sàng, nhưng còn con gái của Lord Elliottthì sao? Có bấtkỳ aitrong số họ cóthể chịu đựng được nếu cô làmhọ xấu hổkhông?

Mary Rose không thể hiểu nỗi ám ảnh của người Cô với những vấn đề nôngcạnnhư thế. Cáchcư xử của tầng lớp thượng lưukhiến cô bối rối. Phụ nữ dường như dành hầu hết thời gian trongngày của họ để thay đổiquần áo. Mary Rose được trông đợi mặctrang phụccưỡi ngựavào buổi sáng, rồi đổithành váy mặc banngày, sau đó là áo đầmuống trà, và cuối cùng mặc một chiếc váy dạtiệcsang trọng. Đối với cô,vẻ nhưcô luôn phảichạy lên cầu thang để mặcvào thứgì đó khác.

Phụ nữ cũng không được tham gia vào các cuộc thảo luận về các vấn đề chính trị. Không đượcxem là quý cô khithể hiện trí thông minh của mình. Cô có muốn làm Harrison ngượngngùngbằng cách cư xử như một người bình đẳng không? Không, không, dĩ nhiên cô không làm,củacô đãbanhànhsắclệnhnhư thế rồi. Mary Rose phải học cách nói chuyệnvề tổấmvà gia đình. Cô phải trưng ra nụ cười cho thế giới, và nếu cô muốn tranh cãi hoặc chỉ trích, chaoôi, điềuđó dành chonhân viên của cô. Hoàn toàn đúng khitìm thấy lỗi lầm những người hầu.

Mary Rose đã không nóicô nghĩ về quan điểm của người. Cô biết cô đãlàm nản lòng người thân của mình. Cô muốn làm hàilòngcác cô, thímvà cha cô, và do đó, mỗi buổi sáng, cô đã thề sẽ cố gắng hơn một chút để đáp ứng mong đợi của mọi người. Thím Barbara gợi ý cô hãynghĩ về mình như một tấm vải trắng và để cho họ tạo ra một kiệt tác.

Tháng Tám và hầu hết tháng Chín đã dành để chuẩn bị cho sựra mắtcủa cô trong xã hội. Mary Rose đã học được tất cả về hệthống thứ bậc trong số các quý ông và quý cô có tướchiệu,họquan tâm đến điều gì, cô nên tránh nhữngai và cô nên đặc biệt tửtế với những ai, và bla, bla, cho đến khi tâm trí của cô trở nên lộn xộn với tất cả các chi tiết không quan trọng màcô không dám quên.

Cô trải qua những buổi chiều củamình để họctậptrong lúc ngồi với cácemhọ của mình trong nhà kính của cha cô, học cách làm các công việc may vá và các nghề thủ công khác.

Lord Elliott tiếp tục chồngchất công việc trên Harrison. Anh được gửi đitừ đầunày đến đầu kia của nước Anh về vấn đề kinh doanh, và trong những dịp hiếm hoi khi anh trở về với vợ, cô chắc chắn đềcập đếnchủ đề trởvề quê nhà. Harrison đã lngtránh bằng cách bảo cô chờ thêm một chút nữa trước khi cô quyết định.

Anh cũng khen ngợi cô liên tục, quánhiều đến nỗi cô bắt đầu tự hỏi phảichănganh thích những gì đangđược làmvới cô. 

Sự bùng phát chốngđối cuối cùng diễn ra chỉ một ngày trước khi cô tham dự buổira mắtđầu tiên của cô. Cô tìm thấy Cô Lillian trong phòng ngủ đanglục tungquần áocủa cô.

"Cô đang làm gìthế,Cô Lillian?" 

"Ann Marie nói với talà cháu vẫn mặc những thứváy phồngnày, Victoria.Hiện giờ chúng đã không còn thời trang nữa. Cháu khôngnhớ sao, cháu yêu?Những chiếc váy bósát hơn đang thịnh hành. Cháukhông nghĩ đến việc ném chúng đisao?" 

Mary Rose kinh hoàng bởi ý tưởng này. Vứt bỏ những chiếc váy hoàn hảo còntốt nguyênhẳn là tội lỗi. Cô cực lực lýluận với dì của mình.

Một cuộc chiến kéo co làkết quả. Chiếc váy mà dì côđangcố lấy đivà Mary Rose thìcố giữlạicuối cùng bị xélàm hai mảnh. Trong giữacuộc đấu tranh, nhữngviên đạn chì vung vãi trênsàn nhà. 

"Nhân danh Đức Chúa Trời,đólà thứ gì thế?" Côcủacô muốn biết.

“Đó là đạn chì, Cô Lillian.Bạn của cháu, Blue Belle, đã gợi ý rằng cháu nên may một ít vào trong những chiếc áo lót của mình để kéoghìchúng xuống. Ở miền Tây, gió thỉnh thoảng có thể trở nên mạnh để thổi tung chiếc váy của phụ nữ lên trên đầu cô ấy".

Lillian kinh hoàng vì lời giải thích của cô, bà phải ngồi xuống. Bà ra lệnh cho Ann Marie đilấy muối ngửicho bàvà vỗ nhẹ vàochỗ ngồi bêncạnh và gợi ý vớiMary Rose rằng họ có thêmmột cuộc nói chuyện dàikhác.

Mary Rose biết điều gì sẽ đến. Cô của cô muốn đảm bảo với cô lần thứ 100 rằng bà và gia đình chỉ mong những lợi ích tốt nhất cho cô từtrong trái tim. Cô cũng sẽ nói với bà không bao giờ đề cập đến việc đặt đạnchì vàotrong viềnváy một lần nữa.

Gia đình chuyển đến London vào chiều muộnhôm đó, và buổi tối tiếptheo, cô đã được giớithiệuhợp lệ với bạn bè và các cộng sự của cha cô tại một bữa dạtiệc chính thức để vinh danh cuộc hôn nhân của cô.

Cô mặc mộtbộ đầmdạhộixinhđẹp màu ngà với găng tay đồngbộ. Tóc cô được bớilênthành một cụm nhữnglọn loanxoăn và được ghimlạibằng những chiếckẹp đính đá sapphire. Bộ váy được xẻthấpmột cách nguy hiểm, phù hợp với thời trang hiện tại, và người hầugáicủa cô đã phải đảm bảo với cô vài lần rằngngực cô thực sự không bị tràn ra khỏi vạtáo trước.

"Cô trông giống Lady Victoria," cô ấythì thầm khi cô kết thúc việcbới caonhững lọn tóc của côchủ.

Harrison suýtbỏlỡ bữa tiệc của mình. Anh vừa trở về London hai giờ trước. Anh trông cóvẻ kiệt sức đốivới cô. Chồng cô đứng cùng với cha côtạilối vào và nhìn cô đi xuống cầu thang. Elliott khá choángngợpbởi con gái mình. Ông nắm lấy tay Harrison để giữthăng bằngvà thì thầm, "Tathấy Agatha của mình khi tanhìn Victoria."

Mary Rose có thể thấy cha cô hạnh phúc nhưthếnào. Cô đãđến chân cầu thang và thực hiện một độngtác nhún chàohoàn hảo. Những cô dì và chú của cô đứngquan sát ở phía sau. Nước mắt dâng đầy đôi mắt Cô Lillian khi bà nhìn thấy cháu gái củamình.

"Làmtốt lắm, Victoria," bà ca ngợi. "Làm tốt." 

Harrison là người duy nhất không hài lòng với những gì anh đang nhìn thấy. Anh muốn vợ mình trở lên lầu và mặc thứ gìđó kín đáohơn. 

"Cô ấysẽ bị cảm lạnhmất." anh lập luận. 

"Vô lý", Cô Lillian chế giễu. "Cô ấysẽ mặc áo khoác mới và sẽ ổn thôimà."

Eleanor giữ họ đợi mười lăm phút nữa. Cuối cùng, côấybước xuống cầu thang,mặc một bộ váy dạ hội màu xanh nhạt. Cô ấynhìn chằm chằm vào Cô Lillian tìmkiếm sựchấp thuận, và khi người phụ nữ đưa cho cô ấymột cái gật đầu nhanh và một nụ cười nhẹ, Eleanor rạng rỡ hàilòng.

Harrison đang giúp Mary Rose mặc áo khoác lông khi Cô Lillian nhìn thấy dây chuyền vàng của cô. 

"Sợichuỗi ngọclamcủa cháu đâu?" Bà hỏi. 

"Trên lầu," Mary Rose trả lời. "Cháu muốn mang cái mề đay và Ann Marie nói với cháu rằng cháu không thể mang cả hai." 

"Đúngkhông đượcđâu, cháu yêu.Chà, sợichuỗitrôngcó vẻ mờ xỉn, hãy cởi nó rangay lập tức.Edward, chạy lên lầu và lấy sợichuỗingọc lam". 

"Cô ấymuốn mang cái mề đay của côấy," Harrison tuyên bố. "Nó có ý nghĩa đặc biệt đối với côấy,và với tôi."

Cha cô cũng quyết định bênhvực cho lý lẽ của cô, và hai người đàn ông chống lại một phụ nữ thìlẽra nên cóđượckết quả theo sự ủng hộ của họ. Dùvậy, chuyện đó đã không xảy ra. Như thường lệ, Cô Lillian là một sứcmạnh đáng nể. Một trận chiến làđiều chắc chắn nếu Mary Rose không nhượngbộmột cách hoànhã.

Cô nhờ người quản gia mang cái mềđaylên lầu và đặt nó trên bàn. Cô cũng thêm vào yêu cầu rằng ông phải cẩn thận với nó. 

Cô Lillian ngừng cau mày khi vòngchuỗi ngọclamômquanh cổ củaMary Rose. 

"Emkhông muốngiành chiến thắngsao?" Harrison hỏi cô trên đường ra cửa. 

"Không, nhưng điều đó không quan trọng," cô trả lời. "Cô của em thậtlòng muốn những điều tốt nhất cho em.

Harrison không hoàn toàn chắc chắn về động cơ của Cô Lilliancủa cô,nhưng vì Mary Rose không có vẻ khó chịu vì sự hiếp đáp liên tục của người phụ nữ, anh quyết định không đặt nặng vấn đề chiếcvòng cổlúc này.

Mary Roserất phấn khích. Cô cảm thấy như một nàngcông chúa trong câu chuyện cổ tích. Cô quyết tâm làm cho cha cô tự hào về mình và đọc một vài lời thề nguyện vội vã rằng cô sẽ không làm bất cứ điều gì để làm xấu hổ bất kỳ người thân nàocủa cô.

Dạtiệcđược tổ chức tại lâuđài Montrouse. Mary Rose đứng giữa chồng và cha khi cô được giới thiệu với những người có thiện chí. Cô gặp Công tước và NữCông tước của Tremont và thấy cả hai đều rất thú vị. Công tước đã khá lớntuổi, cũng hơilú lẫn nữa, bởivì ông liêntụcgọi côlà LadyAgatha và thì thầm mọithứ thật kỳ diệu làmsao.

Không ai điềuchỉnhngười đàn ông. Cô ngướcnhìn Harrison để xem anh nghĩ gì về quan niệm sai lầm của ông. Anh nháy mắt với cô.

Cô không tin cô mắc phải nhiều lỗi lầm. Cha cô và Cô của cô dường như hài lòng với màn biểu diễn của cô.Dù vậy, thật căng thẳng khiphải chịu đựngsự hiếukỳcủa mọi người. 

Một namtướcvới tócmai dàigần đến miệng nàixinmột điệu nhảy, và trong khi cô đang xoay quanh sàn nhà, ôngtahỏi cô liệu cô có từng nhìn thấy bất kỳ người da đỏ nàoông đã đượcđọc vềhay không. Ôngtakhông chothời gian để hìnhthành một câu trả lời, mà thêm vào nhận xét rằngôngcho là cô đã khônggặp,vìthực tế là cô đã được nuôidưỡng bởi một gia đình kính Chúa ở St. Louis.

Mary Rose đã khôngsửa lời vị nam tước. Khi điệu nhảy kết thúc, cô đi tìm chồng. Cô nhìn thấy anh đang đứng trước những cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra ban công. Anh đang nói chuyện mêmảivới một người đàn ông khác mà cô chưa gặp. Bất kể chủ đề đó là gì, rõ ràng là nó làm cho Harrison bực mình, vì hàm của anhđangsiết chặt và có sươnggiá trong đôi mắtanh.

Cô Lillian đã chặn côlại. "Chú Daniel và thím Johanna củacháu vừa mới đến. Hãy đến và gặp họnào, cháuyêu." 

"Vâng, tất nhiên," cô đồng ý. "Cô Lillian, Cô có nói với vịnamtướccháu vừakhiêu vũ cùngrằng cháutừng sống ở St. Louiskhông?"

củacô đã khônglập tứctrả lời. Bà nắm chặt tay Mary Rose và dẫn cô đi vòng quanh những cặpđôi đangnhảy. Mary Rose đãquá tò mò đểbỏ quachủ đề. Cô đã giả định rằng Côcủacô chịu trách nhiệm và thúc giục bà kể cho cô nghe tại sao bà lại nói dối.

"Đó không phải là một lời nói dối, cháu yêu,chỉ là một sáng tạo nhỏ thôi.sẽ làm cho mọi người dễdàng chấp nhận cháu hơn.St. Louis không phải là mộtnơi hoang sơ, và không có nhiều người thiếuvăn minhsống ở đó. Tađược biết từ nguồn tin đáng tin cậy rằng họ khá là văn minh. Tasẽ không để ai chế giễu cháuđâu, Victoria.Sau đêm nay, dĩnhiên sẽkhông ai dám.Cháu là người phụ nữ trẻ taonhãnhất ở đây.Ta rất tự hào về cháu. Mẹ của cháu chắc chắn đang mỉm cười vớicháu đầytự hào.Danielkia rồi.Chú ấy không giống cha cháuchút nào, phải không?" 

Mary Rose đã từ bỏ ý định tìm ra động cơ phức tạp của Cômình. Cô không xấu hổ về nơi cô lớn lên, nhưng Cô Lillian dường như nghĩ làcô nên. Người phụ nữ lớn tuổi không hiểu cuộc đời tuyệt vời của cô, tất nhiên. Làmsao bà có thể hiểuđược khi Mary Rose đã không bao giờ được phép nói về nó.

Em trai của cha cô dường như rất vui khi được gặp cô. Vợ ông đứng bêncạnh ông, và sau khiđã vượtquađược sự ngạc nhiên và đưa ra nhận xét như mọi người khácđã làm, rằngMary Rose trông rất giống mẹ cô, bà đã ôm cháu gái và chào đón cô vào trong gia đình.

Mary Rose thích Daniel, nhưng cô quyết định đợi trước khi cô có ý kiến ​​về Lady Johanna. Nếu thím của cô thamgia cùng những người khác và bắt đầu bắtbẻcô, cô sẽ không thích bà nhiều lắm.

Như thói quen của cô, khi cô cảm thấy mình lo lắng, cô chạm tay vào chiếcmề đay. Mốiliên kết với gia đình cô sẽ an ủi cô. Cô cảm thấy một thoáng hoảng loạn khi chạm vào chiếc vòng bằng đá quý, rồi hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằngthật ngu ngốc, và mộtlần nữacố gắng chú ý đến những gì Chú Daniel kể cho cô nghe về kỳ nghỉ mệt mỏi của gia đình ông.

Ánhmắt của Mary Rose liêntục quaylại vớiHarrison. Cô cuối cùng đã có thể xincáo lui và đi đến vớichồng mình. Cô muốn bảo anh hãythôicau màyđi,nhưng mộtquýông khác đang đứng bêncạnh anh, và cô không định chỉ trích anh trước mặt một người lạ.

Bạn của Harrison, Nicholas, đã thamgia với cô. Anhtự giới thiệu, cúi đầu thấp xuống, rồi mỉm cười với cô. Anh là một người đàn ông đẹp trai, với mái tóc đen và đôimắtđen. Anh gần như cao lớnbằng Harrison, gầynhom, và rấtquyến rũ.

"Xin chúc mừng, Lady Victoria, tôi chúc cô và Harrison nhữnggì tốt nhất." 

"Cảm ơn, thưa ngài," cô trả lời. 

"Chúng ta sẽ đi và cứu chồng cô khỏi kẻđưa chuyện bậcnhất Londonchứ?

Cô đặt tay lên cánh tay anhvà đisóng đôi với anh. "Tên của anhtalà gì?" 

"Cái-Máy-Khoan" Nicholas trả lời. 

Mary Rose bậtcười. Âm thanh thíchthúcủa cô làmquay vàicái đầu. Cô nhanh chóng tutỉnh lạivẻ mặt của cô. "Anhtakhông khoanlỗHarrisonđược đâu.

"Không, anhtakhông thể", Nicholas đồng ý. "Chồng của cô đang cố giữ bình tĩnh."

Mary Rose được giới thiệu với Sidney Madison một lát sau. Cô đã quyết định rằngcô không thích anhtavì anhtalà một người lan tin đồn, và cách cư xử của anhtachỉ khẳng định thêmý kiến ​​của cô. Adam có thể gọi anh talà một côngtử bột, và Sidney Madison sẽ không kéo dài nổinăm phút trong Blue Belle. Anh talà một người đàn ông ẻolảvới những móng tay quá dài mà cô nghĩ là thật gớm ghiếc. Cách cư xử của anh tacũng rấtmàu mè.

Cô đặt tay lên cánhtay Harrison và đứng cạnh anh trong khi Madison nói xong câu chuyện về trải nghiệm gần đây của anh ở thành phố New York. Nicholas đứng bên cạnhkia của cô với hai tay chấp sau lưng. Ánh lấp lánh, cô nhận ra, đã biến mất khỏi đôi mắt anh. Nicholas dường như khốn khổ như Harrison rõràng đã bị. Chồng cô túmchặt chiếcly màanh đang nắm trong bàntay phải, và cô nhận thấy bàn tay kia củaanh đang siết chặt thànhnắm đấm bên lườn

Đó làmột buổi tối hoàn hảo cho đến bâygiờ, và Mary Rose không muốn nó bị hủy hoại vì chồng hay cha cô. Sautất cả, Harrison là khách mời danh dự; anh không cần phải chịu đựng sự hiện diện của Máy-Khoan thêmmột phút nàonữa.

Cô quyết định tách hai ngườira. "Emcó thểnói chuyện riêng một chút không?" cô hỏi chồng cô.

"Tôi đã chiếm quá nhiều thời gian của chồngcô,phải không?" Madison hỏi. Anhtaquay lại Harrison một lần nữa. "Xin chúc mừng bạn, thật là thông minh khi bạn kết hôn với Victoria ở Mỹ trước khi côấyphát hiện ra. Thật sự rất thông minh đấy. Tôi khen ngợi bạn.”

Harrison biết rằnganh đang bị gàibẫy bởi một thứ đồ khốn. Anh thầm đếm đến mười và thề sẽ không nói thêmmột lời nào. 

Nicholas nghiêng về phía trước. "Trước khi vợ anh ấyphát hiện ra điều gì, Madison?" 

"Chà, cô ấyđánggiá nhưthế nào, tất nhiên." Anh tamỉm cười sau khi đưa ra lời xúc phạm.

Mary Rose nghe thấy tiếng thở gấp của Nicholas một giây trước khi Harrison chịuthua bởi một trong những lờinguyềncủa anh. Anh giữánhmắt hướngvàođám đông trước mặt anh, nhưng cô có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt anh. Harrison đột nhiên nhắc cô nhớ về Cole. Anh trai cô luôn có những ánh sánglấp loéđặc biệt trong mắt ngay trước khi anh sắp ...

Chúa lònglành. "Đừng," cô thì thầm với chồng.

Đã quá muộn. Nếu cô khôngđangquansátanh chặt chẽ, cô đã bỏ lỡ cuộc tấn công của anh vào gãngười Anh. Với tốc độ chớp nhoáng, mặt sau nắm tay củaHarrison đâm sầmvào mặt Madison. Người đàn ông bay ngược rasauvào cánh cửa, đặt cảhai bàntay lên mũi, và thốt lên một tiếng thétbáo động.

Harrison thậm chí không chớp mắt. Anh đã mỉm cười, và hành động như thể không có chuyện gì xảy ra. Anh thậm chí còn không quan tâm đến việc nhìn Madison để tìm hiểu xem anh đã gây ra thiệt hại gì. 

MiệngNicholas trễxuống. Ngay khi Madison khôi phục lại sự cân bằng của mình, người bạn của Harrison thì thầm: "Cậuvừalàm gìthế?" 

"Điều này." 

Và rồi anh lại đánh Madison một lần nữa. Gãngười Anh lại loạngchoạng lùi bước. Mary Rose kinh hoàng. Harrison quay lại và mỉm cười với cô. 

"Chúng ta sẽ nhảychứ,em yêu?" 

Và họ đã làm như vậy. Tiếng cười của Nicholas đuổitheo họ lên sàn nhảy. 

"Anh đang mắc một trong những lờinguyềncủa anh, phải không, Harrison."

Anh đưa cô vào vòng tay anh và bắt đầu dichuyểntheođiệunhạc. "Đó là về thời gian, phải không? Làm thế nào emvẫn đang đứng vững được thế? Anh rấtnhớ việc được tròchuyện với em. Emcó ổn không?" 

"Emổn" cô trả lời. "Cha em có nhìn thấy những gì anh đã làm không?" 

"Nếu biểu hiện trên mặt ôngấylà dấu hiệu, anh sẽ phải kết luận làông ấy đã nhìn thấy.Ông ấy vừa buông ly của ông ấy xuống.” 

"Ồ, Chúa ơi," cô thì thầm. "Nếu anhtiếp tụcvà hủy hoại nhữngcha em và các em của ôngđang vun đắp, sẽ phảitrả cảđịa ngục." 

Harrison kéo cô lại gần. "Huỷhoại cáigì?" 

"Đêm của họ,tất nhiên." 

"Đêm của em, em yêu, không phải chonhững người thân của em.Anh có làm em xấu hổ không?"

Cô phải suy nghĩ về điềuđómột phút dàitrước khi thừa nhận sự thật. "Không, anh không làm emxấu hổ. Hãy thôi hả hê như thế đi, Harrison, và cố gắngtrông có vẻ hối lỗi một chút.Cha em đang trên đường đến đây." 

Elliott khoáđườngrút lui của họ. "Vìdanh Chúa, con đã làm gì thếhả, con trai?" 

Mary Rose nắm lấy tay chồng. "Đừng hỏi anhấy.Anh ấysẽmuốn cho ngài thấy.Anhấybịmắc phải một lời nguyền,Cha ơi.Con tin rằng con nên đưa anh ấyra ngoài để hítthởmột ítkhông khí trong lành." 

Cô muốn có đượcanh một mình để cô có thể ra lệnh cho anh hành xử chophải phép. Bây giờ anh không đangsống ởmiềnTây. Anh đangở Luân Đôncơ mà,vì tình yêu của Chúa.

Mary Rose đã không có cơ hội được ở một mình với chồng cho đến khi họ trở lại ngôinhà củacha cô ở Londonđêm hôm đó.

Ann Marie giúp cô chuẩn bị đi ngủ, và cô chỉ vừađắp mềnkhi Harrison vàophòng.

Cô bật dậynhư mũi tên. "Anh đã làm vỡ mũi người đànông đósao?" 

"Có lẽ." 

"Anhđãkhông xin lỗiư?"

"Không, anh khôngxin lỗi.đãxúc phạm anh. Anhđược cho là nênphản ứngnhư thế nào chứ?" 

"Anhđược cho là nênsuy nghĩ trước khi phản ứng," cô hướng dẫn anh. 

Anh nhún vai, bỏ quavụ việc. "Anh phải đi Đức vàongày mốt." 

"Tại sao?" 

"Làm côngviệc cho cha em.Anh đang cố gắng ràngbuộc mọi thứ choông ấy. Anhbiết điều đó thật khó khăn cho em.Anhước chi anh có thể ở lại đây để giúp đỡ ..." 

"Em có thể đi với anh không?"

"Không, cha em không muốn để em ra khỏi tầm mắt của ôngấy, emyêu.Ôngấyđã lên kế hoạch cho em trong bốn tháng tới. Ôngấy muốn khoe khoang em. Anh đang cố gắng để ông ấy được vui vẻ và không phải lo lắng về nhữngcông việckinh doanh.Chúng tacó một số trường hợp khẩn cấp phải giải quyết.Hãy cố gắng thấuhiểunhé."

"Đó là lý do tại sao chúng tachuyển đến ngôi nhà thành phố củaông ấy chứ không phải của anhư?"

"Cha của em không muốn em cô đơn trong khi anh đivắng.

Anh không thể cho cô khoảng thời gian chính xác mà anh sẽ vắngmặt. Cô cố không cảm thấy bị bỏ rơi. Là vợ, cô nhận ra rằng nhiệm vụ của cô là hỗ trợ và khuyến khích anh. 

"Em sẽ thấuhiểu," cô hứa. 

Harrison ngồi xuống bên cạnh giường và kéo cô vào vòng tay anh. "Anh ước chi..." 

"Anhướcgì?" Cô dựa vào anh. "Rằngchúng tacó nhiều thời gian bên nhau hơnchăng.Khi nào em sẽ thấyđượcCao Nguyêncủa anh?

"Sớmthôi." anh hứa. "Cố gắng kiên nhẫn với cha em,được chứ?Ôngấy vẫn chưa hồi phục lại sau sự ngạc nhiên của việc cólại em. Ông ấy cần thời gian để tìm hiểu em."

Mary Rose không tranh cãi với Harrison. Cô cố gắng đẩy nhữngướcmuốn củacô sang một bên. Cha cô đã phải chịu đựng nhiều năm, và cô có trách nhiệm traocho ông sựbình an và niềmvui nhiều nhất có thể. Adam đã nói với cô rằng cô có trách nhiệm an ủi ông. Chắc chắn cô có thể chịu đựng thêm nỗi nhớ nhàmột chút,đúng không?

Khôngcó khả năng cô có thểtrở về nhà cho đến mùa xuân tới. Tuyết sẽ sớm baophủ những hẻm núi, khiếnchúngkhông thể vượt qua. Cô tự nhắc nhởbản thân côlà một phụ nữ mạnh mẽ. Cô có thể chịu đựng thêm vài tháng cô đơn vì lợiích của cha cô.

Và của Harrison. "Anh đã từng nói với em rằng anh thích sống ở Montana, rằng anh có thể hạnh phúc và toạinguyệnở đó. Anh có… phóng đại với emkhông?" 

Cô thực sự đanghỏi anh liệu anh có lừa dối hay nói với cô sự thật. Anh cố gắng không tức giận. Anh không có ai để đổ lỗi ngoài bản thân vì sự thiếu chắc chắn của vợ mình. 

"Hãy lắng nghe thật cẩn thậncho anh nhé.Những gì đã xảy ra làm chúng tachậm lại.Anh biết anhđãsai khi yêu cầu em tin tưởng anh, nhưng một lần nữaanhhứa với em,anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa.Em có tin anh không?" 

"Em tin anh."

Anh nớilỏng bàn tay đang giữ cô và lại bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve cô. "Hãy dành thời gian nhiều hơn cho người thân củaem và cố gắng đừng nghĩ đến việc thựchiện một thay đổi nữavào lúc này.Emchỉvừa mới về nhàthôi."

Anh chỉđang cố gắng hợp lý và thuyếtphục thôi. Làm sao cô có thể làmanh hiểu đượcđây? Nhà làở cùngvới cácanh trai cô. Cô cảm thấy bịcô lập giữa những người họhàngngười Anh và liên tục chiếnđấuvới lỗi lầmcủa mình vì cô không đáp ứng được mong đợi của mọi người. Tất cả họ đều muốn điều tốt nhất cho cô, và mỗi khi làn sóng nhớ nhà tràn ngập cô, cô đã cố gắng đểnhớ sự thật đó.

Harrison đã mệtlử, nhưng anh vẫn tìm thấy đủ sức mạnhđể làmtình vớivợ mình. Cô rơivào giấc ngủ với cơ thể của anh quấnquanhcô. 

Cô đượcyêu thươngvà đượcnâng niu. Và sợ hãi. 




28 tháng 4 năm 1873 

Mamayêu quý,

Conđãphải trảiquaphần còn lại của buổi chiều trong phòng ngủ như là hình phạt vì đã đấm Peter Jenkins vào bụng. Má có nhớ con đã kểvới má rằnganh taluôn cố quấy rầy conkhông. À, hôm nay anh tađã dám hôn con. Conđãrất ghê tởm, con đãnhổ nướcmiếng và lau miệng. Con biết conđãkhông radáng một quý cô, nhưng nhổ nước miếngthìtốt hơn là nônmửa, phải không?

Con nghe cácanh trai nói về việc đưa conđếntrườngnội trú. Xinmá vui lòng viết cho tất cả cácanh ấyngay lập tức và bảo họ hãy để con ở lạinhànhé? Con không cần phải trởnên thanhnhã. Thậtlòng làkhông. Con đang trở thành một cô gái trẻ đáng yêu. Má đã nói với con như vậy, nhớ không?

Con yêu má, 

Mary Rose 

P.S.Conđang cóngực. Chúngthậtlà phiền phức, Mama, và con không nghĩ con muốn trở thành một cô gái hômnay đâu.

Không có nhận xét nào: