Chương 27.
Lớp
da thuộc được đánh bóng trơn trợt, tuột khỏi đôi bàn của Irwin. Sau lần cố gắng
thứ tư xoay sở với cái khoá của áo giáp chỉ để khám phá ra rằng cậu ta đã mặc
ngược. Có lẽ nếu cậu đội nón ngược và đi ngược thì sẽ không ai chú ý đến. Cậu
lau vầng trán ướt đẫm, tự hỏi không biết cơn điên nào đã chi phối mình khi
thách thức Sir Gareth một cuộc đấu thương. Dù thế nào đi nữa thì cũng chết tiệt
sự xinh đẹp của Rowena.
Trông
nàng quá mềm mại và vô cùng quyến rũ khi bám chặt Sir Gareth, chiếc mũi lấm
lem, váy lốm đốm cỏ. Chúng nhắc cậu nhớ về những lần họ vật lộn khi còn là những
đứa trẻ. Cậu cũng thuận tiện quên béng luôn rằng điều đó luôn kết thúc bằng việc
nàng ở bên trên và cậu là người ré lên cầu xin sự thương xót giống như một con
heo bị chọc tiết. Cậu cũng quên cái lưỡi bén ngót của nàng cho đến khi nàng ném
lời cam kết danh dự của Sir Gareth trở lại mặt hắn với sức mạnh của một ngọn
roi da.
Cậu
tháo cái khoá và đánh vật với nó cho đến khi cậu làm nó quay vòng vòng. Cậu
buông rơi xuống sàn thành một đống kêu lách cách. Khi những ngón tay của cậu dò
dẫm trên những dải buộc của chiếc tất dài, cậu ân hận việc đã xua đuổi Freddie
Lớn ra khỏi phòng. Cậu không thể chịu đựng được việc người em họ nhìn thấy đôi
bàn tay đang run rẩy của mình. Và cậu cũng không thể chịu đựng được những giọt
lệ của Freddie Lớn ứa ra khỏi mắt anh ta khi anh ta nghĩ Irwin không nhìn.
Sợi
dây da gãy rời trong tay của Irwin. Cậu ném nó ra xa với một lời nguyền rủa bất
lực. Cậu tập tễnh trên chiếc ghế dài và nhấc chiếc giáp lưới sắt (coif-de-maille). Cậu hạ thấp nó trên đầu,
lảo đảo bên dưới sức nặng của nó, và thầm nguyền rủa người hiệp sĩ đầu to đủ rộng
lượng để cho cậu mượn nó.
Cổ cậu
vươn ra như cổ một con rùa khi cậu dò dẫm chiếc mũ giáp bạc, cố giữ thăng bằng
cho nó. Khi cậu hạ chiếc mũ xuống trên đầu mình, một cái dùi cui nên xuống bên
cạnh cổ cậu.
Cậu
đứng thẳng người trong một thoáng, rồi rơi xuống như một cục đá. Chiếc mũ giáp
đập xuống sàn với một tiếng choang ngân nga.
Cậu
nằm bất tỉnh một cách hạnh phúc trên sàn nhà khi một đôi tay giật chiếc mũ giáp
của cậu ra, hạ thấp đầu cậu xuống sàn nhà. Chiếc áo giáp lưới sắt của cậu bị cởi
bỏ, tiếp theo sau là chiếc quần tất, áo giáp, và áo chẽn ngắn cho đến khi vùng
bụng xanh xao nhô lên hạ xuống chẳng còn gì ngoài chiếc quần phồng bằng vải
lanh. Sau một thoáng dừng trầm ngâm, mảnh lanh hẹp ấy cũng bị tuột ra và thêm
vào đống đồ.
Cậu
lăn người sang bên sườn, lầm bầm gì đó về những trái dâu nhúng trong mứt, và
không bao giờ nghe tiếng then cài hạ xuống cánh cửa với một tiếng thịch cuối
cùng.

***
“Tiến
lên phía trước, các hiệp sĩ, tiến lên!”
Một
tràng tiếng kèm trumpet lanh lảnh rót vào không trung giống như vàng lỏng.
Không nâng người khỏi ghế, Gareth nhấc một góc cửa lều. Một tam giác ánh nắng
thâm nhập vào sự mờ tối bên trong lều. Lời mời của người truyền tin không hướng
vào hắn. Trong cương vị người chủ nhà tháo vát, gần như suốt đêm Blaine đã xoay
sở để sắp xếp một loạt những cuộc đấu thương phụ và những trận hỗn chiến để
tiêu khiển cho các vị khách của mình.
“Nếu
Richard tổ chức được những người chỉ huy như thế kia, bè lũ của Saladin sẽ đổ rạp
chỉ trong một trận đánh đơn lẻ.” Gã lầm bầm.
“Từ
tràng cười, không nghi ngờ gì,” Lời đáp bị bóp nghẹt vang lên.
Gareth
làu bàu một lời đồng ý khi các anh hề và những kẻ nhào lộn ăn mặc như các hiệp
sĩ tuôn ra khỏi một căn lều kẻ sọc, tung người và nhảy múa nhẹ nhàng trên một
người khác trong sự phóng túng vui tươi. Hắn buông cửa lều rơi xuống, hài lòng
ngồi trong bóng tối đỏ thẫm. Một thân hình mảnh mai của một câu bé, trông có vẻ
như không có đầu, nằm úp sấp bụng dưới chân hắn.
Gareth
giật mạnh mắt cá chân cậu bé, và đầu của Freddie Nhỏ hiện ra bên trong lều với
biểu hiện bất bình.
“Không
cần phải dầm mình bằng bụng đâu, nhóc. Cậu có thể đi ra bên ngoài và quan sát
các tiến trình đó theo lối hành xử văn minh mà.”
Freddie
Nhỏ phủi sạch bản thân, phần nhô ra của vành môi biểu thị chính xác một cái bĩu
môi hờn dỗi. “Tôi phải theo hầu ngài như một cận vệ. Đó là lệnh của Rowena.”
“Tại
sao? Cậu không thích tôi cũng gần nhiều bằng cô ấy.”
“Không
hoàn toàn.”
Gareth
không tìm thấy câu trả lời cho điều đó. Hắn đứng và bước qua bước lại trong lều,
chiếc áo giáp dài bằng xích kêu lanh canh với mỗi bước chân nặng nề. Hắn đã thức
dậy và mang giáp sắt từ bình minh. Tràng cười vui nhộn điền đầy không khí bên
ngoài lều. Hắn xoay bước chân về hướng khác. Freddie Nhỏ đặt chiếc ghế đẩu mà
Gareth đã bỏ qua ngay bên cửa lều, nơi cậu bé có thể hé nhìn vào các lễ hội. Một
tiếng khịt mũi cười cợt trẻ thơ buột ra khỏi cậu bé. Gareth ngừng bước, bàn tay
hắn thoáng vỗ nhẹ mái tóc vàng của chàng trai. Những ngón tay đeo găng cong lại
với ký ức về những dải tóc vàng mượt như tơ cuộn lại trong lòng bàn tay hắn, và
một nỗi tuyệt vọng nản lòng tràn sâu trong bụng hắn.
“Chị
gái cậu có nói điều gì khác sáng nay không?” Từ ngữ buột ra nghe cay nghiệt nhiều
hơn hắn muốn.
Freddie
nhún vai. “Chị ấy từ chối yêu cầu của ngài về một mảnh vải hoặc nữ trang để cột
lên đầu ngọn giáo của ngài.”
Tiếng
cười cợt la thét tắt lịm. Một tiếng rì rầm mong đợi dâng lên từ trường đấu.
Gareth vươn thẳng người. Freddie Nhỏ trườn xuyên qua đống đồ đạc của Gareth
trong góc. Gareth không để lại gì trong lâu đài. Sau cuộc đấu thương lố bịch
này, hắn đã lập kế hoạch công bố người phụ nữ của hắn và ra đi. Hắn nghiêng đầu.
Freddie Nhỏ đứng nhón gót chân và trượt một chiếc áo choàng màu đen tô điểm bằng
bạc trên áo giáp dài của người hiệp sĩ. Gareth đứng bất động khi chàng trai cài
một sợi xích bạc quanh eo hắn. Hắn không mang gươm. Vũ khí duy nhất của hắn sẽ
là cây thương chống ở bên ngoài kia, đỉnh bén của nó bị làm cùn đi với một vòng
hoa bao quanh.
Một
tiếng kèn trumpet vang lên, trùm lên đám đông sự tĩnh lặng tôn kính. Freddie Nhỏ
nhấc chiếc mũ giáp sắt của Gareth, nhưng ngay cả khi đã đứng nhón trên đầu ngón
chân, chiều cao của cậu bé vẫn không đủ. Với một cái nhăn mặt tạ lỗi, cậu trèo
lên trên chiếc ghế đẩu và đặt chiếc mũ sắt vào đầu Gareth. Gareth đẩy tấm chắn
lên.
Mạch
máu của hắn đập nhanh theo ý muốn của riêng nó khi những chiếc kèn trumpet ngân
lên một hồi kèn hùng mạnh.
Một
lần nữa, người truyền tin lại rống lên hoà âm, “Tiến lên trước, các hiệp sĩ gan
dạ, tiến lên phía trước!”
Lần
này tiếng thét không được theo sau bởi sự tuôn tràn của các anh hề vui tươi.
Hai người đàn ông bước ra khỏi lều đặt tại hai hướng đối diện nhau cuối đấu trường.
Sau bầu không khí ngột ngạt thinh lặng của chiếc lều, sự cuốn đến của làn gió
tươi mát làm xáo động trí óc của Gareth, khiến hắn lảo đảo. Mặt trời làm chói mắt
hắn. Trong một khoảnh khắc dài, hắn không thể nhìn được gì ngoài những hình thể
tối tăm trên thảm cỏ xanh như nhung. Hắn trèo lên lưng con chiến mã màu đen mà
Blaine cung cấp cho hắn, ước chi đó là Folio.
Thế
giới chầm chậm trở về tâm điểm. Vùng đất dốc ở sườn đồi bên dưới rải rác những
chiếc lều đủ màu sắc. Những lều rạp phủ màn trướng sắp thành hàng bên cạnh đấu
trường phủ đầy cỏ, được tô điểm loè loẹt với những bức màn màu đỏ thẫm và ngọc
lục bảo, đang dập dờn với những chuyển động căng thẳng của những người bên
trong. Trong một lúc lâu, âm thanh duy nhất là tiếng những lá cờ đuôi nheo cắm
trên đỉnh những lều rạp phần phật trong gió.
Rồi
tiếng ồn ào nổ bùng từ chiếc lều rạp xa nhất và di chuyển như làn sóng xuống đấu
trường. Những bàn chân dậm xuống trong sự hoà âm cho đến khi những lều rạp dường
như muốn đổ sập xuống để chống lại. Tiếng vỗ tay như sấm làm rung chuyển không
trung. Freddie Nhỏ ném cây thương. Gareth bắt lấy nó trong một bàn tay đeo găng
đấu sĩ. Đó là khi hắn nhận ra mọi gương mặt đều xoay về hướng của hắn. Mọi tiếng
la hét tán thành đều được gởi đến tai hắn. Đám đông đứng dậy, lờ đi người chủ
nhà mảnh dẻ đang trèo lên lưng con ngựa chiến màu nâu nhạt của mình tại cuối đấu
trường. Họ cao giọng với một điệp khúc cổ vũ Hiệp sĩ Gareth de Crecy, vị Lãnh
Chúa Tăm Tối của Caerleon.
Câu
chuyện về sự vô tội của hắn đã truyền đi trong đám đông tọc mạch nhanh như một
ngọn lửa rừng. Với cùng một giọng, họ tìm cách sửa sai cho những hành vi tai ác
của hai mươi năm. Với lệnh của Gareth, con ngựa giống phi nước đại thẳng tới
trước cho đến khi khán đài trung tâm ở trong tầm nhìn. Những quý bà trong trang
phục sặc sỡ xúm xít tại rào chắn bằng gỗ. Khăn mùi xoa và những dải ru-băng phất
phơ từ những ngón tay thanh nhã của họ.
Gareth
đã chờ đợi khoảnh khắc này trong hai mươi năm. Nhưng giờ đây, sự đón chào của
những người cùng địa vị đối với hắn cũng vô vị như chỗ ngồi trống rỗng trên khu
khán đài, chiếc ngai danh dự - vị trí truyền thống của Nữ hoàng Tình yêu và Sắc
đẹp. Sự sặc sỡ của đám đông có vẻ như quá chói mắt, giọng nói của họ quá inh
tai. Đầu của Gareth đập dồn khi hắn xoay con ngựa trở lại cuối đấu trường, lắng
nghe bên dưới chiếc mũ sắt một lời thì thầm chua cay. Ngài tìm được thứ đáng giá nhất mà ngài đã tìm kiếm trong cả cuộc đời
mình – danh dự của ngài.
Hắn
ao ước được nhìn thấy mái tóc vàng rạng rỡ của Rowena trong ánh nắng. Được thấy
hình dáng mảnh mai của nàng đang nghiêng người trên rào chắn của khu khán đài để
cổ vũ hắn chiến thắng. Hắn đã chiến đấu nhiều cuộc đấu thương trong cuộc đời
mình – vài cuộc đấu đến chết. Trong mỗi trận, hắn đã trông mong vào niềm kiêu
hãnh sẽ mang hắn đi suốt trận đấu, thâm tâm hắn biết, lẽ phải sẽ tạo nên sức mạnh,
bất luận họ có tin hắn hay không. Việc biết rằng, bên dưới vẻ bề ngoài tàn nhẫn,
vẫn là chàng trai mà cha hắn đã sinh ra và nuôi dưỡng thành một người đàn ông có
phẩm hạnh. Hôm nay, trong trận đấu thương quan trọng nhất của cuộc đời mình, hắn
cảm thấy trống rỗng và ngốc nghếch. Hắn không còn điều gì cần phải chứng minh,
ngoại trừ Rowena, và hắn có cảm giác bức bối rằng hắn đang làm điều đó theo
cách hoàn toàn sai.
Blaine
kéo một ngón tay qua cổ họng. Sir Boris, vị thống chế được chỉ định của cuộc đấu,
phi ngựa đến trung tâm của đấu trường, làm nổ bùng những tiếng cổ vũ mới. Ánh nắng
làm loé sáng ánh vàng khi một hàng những người thổi kèn trumpet nhấc những chiếc
chuông trên tù và của họ vào không trung. Một hồi kèn du dương vang lên. Đôi đầu
gối của Gareth siết chặt trên chiếc chăn bằng satin quấn bên trên con chiến mã.
Sir
Boris sang sảng, “Dưới danh Chúa và Thánh Michael, hãy làm….”
Ông
ngừng lại khi Gareth giơ cao lòng bàn tay. Người hiệp sĩ nghiêng xuống và thì
thầm gì đó vào tai người cận vệ. Freddie Nhỏ hụp đầu đi vào trong lều.
Blaine
làm một lời bình luận miệt thị mà Gareth không thể nghe được, nhưng gây được một
loạt những tiếng cười khúc khích từ đám đông. Freddie Nhỏ tái xuất hiện và trao
cho hắn thứ gì đó. Gareth đính nó vào đầu thương của mình. Một tiếng thở dài
tán thưởng dâng lên từ các quý bà khi một mạng che mặt màu hồng đào phất phơ
trong gió. Họ không thể biết tấm mạng đó đã bị lấy mất khỏi Rowena, không được
trao tặng một cách hào phóng. Rowena chưa bao giờ dâng nộp bất kỳ thứ gì cho hắn
một cách hào phóng, ngoại trừ bản thân nàng. Hắn không dám đào bới vào trong những
ký ức mà suy nghĩ đó đã gợi lên. Hắn ra dấu cho Sir Boris biết hắn đã sẵn sàng
cho trận đấu.
Sir
Gareth tằng hắng và bắt đầu lần nữa. “Trong danh Chúa và thánh Michael, hãy tiến
hành trận đấu của các vị!”
Họ
toả ra, dọn quang đấu trường cho trận đấu. Gareth đóng sầm chiếc nón sắt của hắn
lại. Thế giới thu hẹp thành một vạt cỏ màu xanh với đối thủ của hắn ở phía cuối.
Hắn hạ thấp cây thương và nâng cao tấm khiên. Trái tim hắn đập dồn dập trong
tai hắn.
Những
chiếc đinh thúc ngựa bằng vàng thúc vào sườn của các con chiến mã. Những con ngựa
tung vó về phía trước. Những súc đất bay lên khi chúng lao vào nhau như sấm sét
từ hai hướng đối diện của đấu trường. Gareth khom thấp trên lưng ngựa, trụ vững
bản thân cho cú lao đang đến.
Trong
một khoảnh khắc phù du trước khi cây thương đánh vào tấm khiên của Blaine, hắn
thoáng bắt gặp đôi mắt màu nâu nheo nheo xuyên qua khe hở tấm che mặt của
Blaine. Cây thương đánh vào tâm khiên với tiếng sầm kinh khủng. Cả hai cây
thương đều được giữ vững. Chấn động của sự va chạm kéo dài từ cánh tay hắn lan
đến tận xương sống. Hắn lảo đảo nhưng giữ nguyên được vị trí. Đám đông hò reo
tán thưởng.
Gareth
không thể kềm được một cái liếc vào khán đài khi hắn chạy nước kiệu vượt qua.
Lady Alise thổi cho hắn một nụ hôn gió. Vị trí danh dự vẫn trống không. Con ngựa
của hắn lượn vòng quanh. Một đám đông nông dân xô đẩy nhau vào sợi thừng rào
quanh phía cạnh xa của đấu trường. Những người đàn ông thét to những lời gợi ý
thô tục về cách thức đánh bại lãnh chúa của họ. Một người phụ nữ với gương mặt
to bè, nhăn lại vì nắng liệng một cô bé con lên không trung. Cô bé ném một chùm
hoa thạch nam vào đấu trường.
Con
ngựa của Gareth đạp lên những bông hoa một cách lơ đãng khi hắn tiến thẳng vào
Blaine một lần nữa. Hắn khom người trên núm yên ngựa của mình. Bờm của con ngựa
quất vào chiếc mũ giáp. Gió rít xuyên qua tấm che mặt. Đám đông biến mất. Tất cả
những gì còn lại trước mặt hắn là đoạn đường dài, thẳng và con chim ưng được chạm
trên tấm khiên của người hiệp sĩ đang lao về phía hắn. Gareth gắn chặt ánh mắt
của hắn vào mắt con chim ưng. Hắn hạ thấp cây thương một phần inch. Hắn từ chối
nghĩ đến cây thương đang hướng vào tấm khiên của chính hắn. Hắn từ chối nghĩ đến
những tuần các bắp cơ của hắn sẽ đau nhức vì sự va chạm. Tất cả những gì hắn
nghĩ đến là đôi mắt nhấp nháy rực rỡ của con chim ưng.
Hắn
nhắm mắt trước cú va chạm, biết trước cả khi cây thương của Blaine đánh vào, rằng
hắn đã thắng. Cây thương của Blaine vỡ tan với một tiếng rắc kinh hoàng, gập vào
trong bàn tay người hiệp sĩ giống như một nhánh cây con. Đám đông thở hổn hển.
Gareth đẩy tới trước. Con ngựa giống của Blaine khuỵu hông xuống. Sức mạnh tàn
nhẫn của của ngọn thương của Gareth đã khiến Blaine lộn nhào xuống đất.
Con
ngựa của Blaine vẩn vơ rời khỏi để tóp tép nhai cỏ tại chân của khu vực khán
đài của các quý bà. Một cô hầu trẻ đang cười đặt vương miện trên tai nó với một
vòng hoa đinh hương. Cận vệ của Blaine chạy tới với ông chủ của mình, nhưng
Blaine vẫy tay xua cậu ta đi.
Không
xuống ngựa, Gareth nghiêng người qua và giơ một bàn tay mang găng. “Nào, bạn hiền,
đứng dậy thôi. Rất mang ơn là cậu đã không đánh cá lâu đài của cậu.”
Blaine
ngồi dậy và kéo chiếc mũ sắt ra khỏi đầu. Gã trừng mắt nhìn Gareth và chà xát
đôi lỗ tai đang reo vang. “Một lâu đài có là gì nếu không có quý cô nào mang
vinh dự đến cho nó chứ?”
Gareth
cười toe toét. “Gần đây tớ cũng đã bắt đầu hỏi chính mình câu hỏi tương tự.”
Đám
đông hò reo khi Blaine nắm lấy bàn tay mà Gareth đưa ra. Gareth lôi gã đứng
lên. Tiếng vỗ tay hoan hô lấp đầy không gian. Blaine trải rộng đôi cánh tay và
làm một cái khom người sẽ làm cho bất kỳ anh hề nào cũng phải tự hào. Gã lắc lư
nhẹ khi vươn thẳng dậy.
“Lần
kế tiếp, bạn tôi và tôi sẽ đưa những cuộc chiến vặt của chúng tôi trên bàn cờ
vua hoặc trò đổ xúc sắc,” gã nói vọng ra với những lời chế nhạo và những tiếng
huýt sáo vui đùa.
“Không
xúc sắc.” Gareth lắc đầu dứt khoát. “Không bao giờ chơi trò may rủi.”
Blaine
vỗ nhẹ vào gối hắn. “Tớ ghét bỏ lại cậu như thế này, nhưng tớ thấy một khán đài
đầy ắp những quý cô đầy lòng thương cảm đang vẫy gọi tớ. Không có gì sánh bằng
một chàng trai nhỏ bị thương để gợi lên bản năng làm mẹ của họ. Tớ nhìn thấy
vài vòng tay đáng yêu để được ôm ấp. Hơn nữa, cậu còn một thách thức nữa phải
đương đầu.”
Gareth
khịt mũi. “Tớ nghĩ là không. Nếu tớ biết Irwin, cậu ta đã đến Revelwood được nửa
đường vào lúc này rồi.”
Sir
Boris bước lên phía trước một lần nữa, theo sau là một hàng những người truyền
tin đang tươi cười rạng rỡ. “Theo truyền thống, tôi phải hỏi liệu có bất kỳ hiệp
sĩ nào khác quan tâm đến việc thách thức Sir Gareth trong cuộc đấu thương hôm
nay không?”
Vài
hiệp sĩ tìm thấy một khoảnh khắc thích hợp để xỉa răng hoặc hôn quý bà ưa thích
của mình.
“Nếu
bất kỳ ai quan tâm hãy bước một bước lên phía trước,” Sir Boris ngâm nga, “hãy
để anh ta thực hiện bây giờ hoặc mãi mãi…”
Một
con ngựa xuất hiện tận trên đỉnh đồi.
“…
giữ im lặng,” ông kết thúc một cách yếu ớt.
Gareth
đẩy tấm chắn che mặt lên khỏi trán, nheo mắt nhìn vào hình thể tăm tối soi bóng
ngược lại ánh nắng chiều. Một ngọn gió êm dịu làm khô những giọt mồ hôi trên
gương mặt hắn. Đấu trường chìm trong yên lặng.
Hình
dáng đội nón giáp sắt giơ cao cây thương của mình lên. Đám đông lao xao với
thách thức hiển nhiên ấy, bị mê hoặc bởi hình dáng huyền bí đó. Gareth cau mày,
cố quyết định xem liệu người kỵ sĩ có sở hữu trọng lượng của Irwin hay không. Sự
thách thức của cậu ta trao cho hắn rất ít thời gian để cân nhắc.
Giơ
tấm khiên và hạ thấp cây thương, người kỵ sĩ lao xuống đồi. Gareth dộng sầm tấm
che mặt xuống. Đám đông nín thở trong một tập hợp tiếng hổn hển khi bốn vó của
con ngựa giống màu trắng tuyền rời khỏi mặt đất, xoá sạch đám dây thừng giăng
cuối sân đấu bằng một cú nhảy phi thường. Những lòng bàn tay đẫm mồ hôi túm chặt
lấy rào chắn khi những người quan sát tự hỏi không biết liệu kẻ thách thức có sẽ
lướt qua Gareth, ném sang một bên tất cả các điều luật của trận đấu thương hay
không.
Đôi
bàn tay mang găng đấu sĩ nhấp nhô trên sợi dây cương, khiến con ngựa giống lồng
lên dừng lại. Gareth chớp mắt. Một giòng mồ hôi lạnh nhiểu phía sau gáy hắn.
Con ngựa giống không phải Folio. Đất đen trang trí hình sao cho chùm lông trán
và bờm của nó.
Người
lạ làm một cử chỉ gay gắt về hướng người thống chế, và lời của Sir Boris vang
lên va vấp như thể ông hơi nao núng trước ý tưởng đứng giữa hai đối thủ không
thể dự báo được như thế. “Trong Danh Chúa và Thánh Michael, hãy thực hiện trận
đấu của các người!”
Hưởng
ứng của các người đưa tin là những lời lắp bắp. Họ xô đẩy nhau ra khỏi đường,
không lưu ý đến những người thổi kèn trumpet mà họ đang giẫm đạp lên.
Khi
Gareth đôi mặt với người kỵ sĩ, một cảm giác không quen thuộc siết chặt bụng hắn.
Hắn sợ. Nỗi sợ làm hắn tức điên. Nếu đây là ý tưởng của Irwin về một trò chơi
khăm, hắn sẽ xoay chàng trai trên đầu gối sau khi hắn thắng cậu ta. Hắn giơ cây
thương lên với một tiếng gầm gừ sẽ khiến các quý bà trên khán đài phải ngất đi
trong vòng tay của người khác. Tóc gáy của Blaine sẽ phải dựng đứng lên.
Người
lạ giơ cao tấm khiên của mình. Hai cặp chân mang giày ống dộng vào sườn ngựa. Một
cặp chân mang đinh thúc ngựa. Cặp kia thì không. Những con ngựa lao tới trước,
làm dậy nên một đám mây bụi khỏi mặt đất vẫn còn ẩm ướt từ cơn mưa mùa xuân. Tấm
khiên của người lạ không có dấu hiệu riêng. Gareth không thể tìm ra mục tiêu
nào để nhắm vào. Mặt đất lăn tròn dưới vó con chiến mã của hắn và trước khi hắn
sẵn sàng, ngọn thương đã đánh vào tấm khiên với một cú chói tai. Cả hai người kỵ
sĩ lắc lư nhưng vẫn giữ được bản thân thăng bằng. Tiếng cổ vũ của đám đông lặng
đi, như thể họ vẫn còn giữ sự áp chế của người lạ.
Có vừa
đủ thời gian để vòng lại trước khi người kỵ sĩ lao đến lần nữa. Gareth nguyền rủa
khe khẽ, vẫn còn quay cuồng vì nhát đánh vừa rồi. Hắn tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu
nào của con người bên dưới chiếc mũ sắt không được đánh dấu đó. Ánh nắng loé
sáng qua khe hở hẹp, chế diễu hắn với sự rực rỡ lừa bịp. Tấm chắn che mặt dấu đi những bí mật của nó, bị niêm kín bởi
bóng tối. Hắn chỉ mới đi được nửa đường đến trung tâm của khán đài khi cây
thương của địch thủ tông sầm vào của chính hắn. Con ngựa của hắn lồng lên, vó
ngựa vươn vào không trung. Cơn giận xiết chặt hàm hắn.
Hắn
biết là lúc này hắn không đang đấu với Irwin. Irwin không sỡ hữu bất kỳ kỹ năng
lẫn sự duyên dáng nào đối với con ngựa giống nhiều thủ đoạn, cây thương, và tấm
khiên cùng một lúc như thế. Người kỵ sĩ tiến đến với hắn một lần nữa, điều khiển
con ngựa một cách không thương xót trên vạt cỏ cắt màu xanh ngăn ngắt chia cắt
họ.
Trong
một chớp mắt, trước khi hai cây thương tông sầm vào nhau, Gareth vươn thẳng người
và giơ cây thương lên cao. Người kỵ sĩ lao thẳng tới, tấm khiên và cơ thể chống
đỡ cú lao từ cây thương của Gareth. Khi cú lao không đến, động năng từ sự nhào
tới của người lạ xô anh ta vào tấm khiên của Gareth, tiếp theo đó sượt cây thương
của chính anh ta vào tấm khiên, rồi vào không khí. Sức mạnh của cú đánh làm
Gareth rung chuyển. Hắn túm chặt yên cương cứng đờ bằng đầu gối. Con ngựa của hắn
lảo đảo trong một vòng tròn vụng về. Mũi thương của hắn mắc vào trong nóc của
nhà rạp khán đài, và cây cọc gỗ xé toạc tấm voan màu hồng đào thành hai mảnh.
Vòng hoa nhỏ làm cùn mũi thương rơi xuống vào trong lòng của Alise.
Bị
quấy rầy vì sự xé rách của tấm mạng và không nhận thức về những gì đang xảy ra
với cây thương của mình, Gareth vung cán thương dài vòng quanh, hy vọng khiến đối
thủ không phòng bị. Đang đấu tranh để kiểm soát con ngựa giống của chính mình,
người kỵ sĩ nhấc tấm khiên lên trong một khoảnh khắc quá trễ. Ánh nắng phản chiếu
vào lớp thép. Một người phụ nữ thét lên khi đầu thương ánh bạc của Gareth đâm xuyên
qua chiếc áo giáp của người kỵ sĩ.
Đám
đông bật đứng dậy. Tất cả đều im lặng.
Gareth
nhìn chằm chằm không thể tin được khi máu tuôn trào trên lớp da thuộc, nhuộm chất
bạc thành màu đỏ. Cây thương của hắn bị ném xuống đất. Con ngựa trắng nhảy dựng
sang một bên, tránh xa Gareth. Người kỵ sĩ đổ sụm, bám chặt núm yên ngựa bằng
cánh tay kiên cường. Một trong những người truyền tin bắt đầu lầm bầm bằng tiếng
Latin.
Thời
gian trôi qua trong mơ hồ không biết bao lâu. Không người cận vệ nào chạy đến
trường đấu để giúp người chủ bị thương. Gareth đẩy tấm che mặt của hắn ra sau,
máu hắn đông thành đá trong tĩnh mạch khi một nỗi ngờ vực đáng sợ nảy sinh
trong tâm trí hắn. Người kỵ sĩ gập người. Với một quyết tâm làm nản lòng
Gareth, Những ngón tay mang găng uốn cong quanh chiếc mũ sắt. Hắn muốn nhắm mắt
lại, không thể nhìn sự tuôn đổ của mái tóc dài, tăm tối mà hắn biết là sẽ theo
sau.
Người
kỵ sĩ hạ thấp đầu và giật mạnh chiếc mũ sắt ra. Những lọn tóc loăn xoăn màu lúa
mì tuôn đổ xuống làn da trắng bợt như tro.
Đấu
trường bùng nổ vào sự chuyển động. Blaine thét lên yêu cầu bác sĩ. Người bác sĩ
thét lên đòi linh mục.
Alise
ngất xỉu. Một dáng hình nhỏ bé tóc bạch kim tách bản thân từ chiếc lều xa nhất
và chạy hết tốc lực xuống quãng đường dài.
Nhưng
Gareth là người vươn đến Rowena trước tiên. Hắn lao mình ra khỏi con chiến mã của
mình, bị tước quyền chiến thắng, và bắt lấy nàng vào trong đôi cánh tay hắn khi
nàng ngã xuống. Hắn đỡ nàng xuống đất. Vết máu loang nhuộm màu tấm khăn choàng
cổ xưa của con ngựa giống.
Hắn
nâng niu nàng ngang qua lòng mình. Những lọn tóc vàng tuôn đổ trên tấm áo
choàng của hắn. Đôi mắt xanh của nàng bị mờ đi bởi cơn đau. Nàng chạy một ngón
tay mang găng dọc theo vùng cong cong trên quai hàm hắn.
Môi
nàng uốn cong trong một nụ cười nhỏ. “Em tự do rồi, đức ngài của em. Em đã thắng
được chính mình.”
Bờ
mi màu cát của nàng rung nhẹ trên đôi gò má khi nàng đổ sập vào một cơn ngất đầy
khoan dung. Một ngọn gió lang thang tách tấm mạng ra khỏi cột khán đài và gởi
nó bay vút lên cao, cho đến khi nó chỉ còn là một vệt màu hồng đào trong bầu trời
màu xanh ngắt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét