Chương 8
Matthew vung vồ
và nện nó vào đầu chiếc cọc rào bằng gỗ. Nó đập xuống với một tiếng thịch hài
lòng dội lên hai cánh tay, trên vai, và lưng anh. Anh nâng vồ lần nữa.
"Tôi không
tin chú cần phải tấn công cái cọc ấy lần thứ ba," Fernando dài giọng từ
phía sau. "Nó vẫn sẽ đứng thẳng và cao cho đến kỷ băng hà tiếp theo."
Matthew nghỉ
tay, hạ đầu vồ trên mặt đất và chống cánh tay lên cán vồ. Anh không đổ mồ hôi
hoặc thở hổn hển. Tuy nhiên, anh khó chịu khi bị cắt ngang.
"Gì thế,
Fernando?"
"Tôi nghe
chú nói chuyện với Baldwin đêm qua," ông trả lời.
Matthew nhặt
cái thuổng đào lỗ lên mà không trả lời.
"Tôi nghe
ông ta bảo chú ở lại đây và không gây ra bất cứ rắc rối nào –vào lúc này,"
Fernando tiếp tục.
Matthew đẩy hai
hai nhát thuổng mạnh vào đất. chúng đâm vào đất sâu hơn một chút so với khi con
người cầm công cụ ấy. Anh thực hiện một cú vặn tay, rút nó khỏi mặt đất, và chọn
ra một chiếc cọc gỗ.
"Thôi nào,
Mateus. Sửa hàng rào của Sarah là không
phải là cách hữu hiệu nhất để tiêu tốn thời gian của chú đâu."
"Cách hữu
ích nhất để tiêu tốn nhiều thời gian của tôi là tìm thấy Benjamin và tống khứ gia
đình của con quái vật ấy đi một lần và mãi mãi." Matthew giơ chiếc cọc
hàng rào dài bảy feed trong một tay dễ dàng như nó nặng không quá một cây bút
chì và hướng đầu cọc vào đất mềm. "Thay vào đó tôi phải chờ đợi Baldwin
cho phép tôi được làm những gì tôi nên làm từ lâu rồi."
"Hmm."
Fernando nghiên cứu hàng rào. "Vậy tại sao chú không đi? Xuống địa ngục cùng
với Baldwin và phương cách độc tài của ông ta. Đi tìm Benjamin. Sẽ không rắc rối
gì cho tôi khi trông coi Diana cũng như Sarah đâu."
Matthew xoáy một
cái nhìn gay gắt vào Fernando. "Tôi sẽ không bỏ lại người bạn đời mang
thai của tôi ở giữa hư không đâu - không ngay cả với anh."
"Vậy, kế
hoạch của chú là ở lại đây, sửa chữa bất cứ thứ gì chú có thể thấy bị hư hỏng,
cho đến thời điểm hạnh phúc khi Baldwin giật chuông cho phép chú giết đứa con của
chính mình. Sau đó, chú sẽ kéo Diana theo cùng đến bất cứ thứ gì mà Benjamin thần
thánh khốn kiếp ấy đã chiếm cứ và mổ bụng hắn ta trước mặt vợ của chú à? "
Fernando vung tay lên trong sự ghê tởm. "Đừng ngu ngốc thế chứ."
"Baldwin sẽ
không dung thứ cho bất cứ điều gì ngoài vâng lời, Fernando. Ông ta đã thể hiện
điều đó rất rõ ràng tại Sept-Tours."
Baldwin đã kéo
những người đàn ông nhà de Clermont và Fernando ra ngoài vào ban đêm và giải thích
về những điều khoản chi tiết và tàn nhẫn chính xác những gì sẽ xảy ra với mọi
người và từng người trong số họ nếu ông ta phát hiện một lời thì thầm phản
kháng hoặc một tia sáng le lói của cuộc nổi dậy. Sau đó, thậm chí Gallowglass trông
cũng có vẻ lung lay.
"Có một thời
gian chú rất thích đánh vào sườn Baldwin. Nhưng kể từ khi cha qua đời, chú đã để
cho anh trai đối xử với chú một cách đáng tởm." Fernando bẻ gãy chiếc vồ
trước khi Matthew có thể đặt tay trên đó.
"Tôi không
thể mất Sept-Tours. Maman sẽ không sống sót nổi - không, sau cái chết của
Philippe."
Mẹ của Matthew
không còn bất khả chiến bại sau đó. Bà đã mỏng manh như những món thủy tinh thổi
thủ công. "Về mặt kỹ thuật, lâu đài có thể
thuộc về Hội Hiếp Sĩ Lazarus, nhưng mọi người đều biết rằng hội huynh đệ
thuộc về De Clermonts. Nếu Baldwin muốn thách thức di chúc của Philippe và yêu
cầu bồi thường Sept-Tours, ông ta sẽ thành công, và Ysabeau sẽ bị ra đi trong lạnh
lẽo."
"Ysabeau
dường như đã hồi phục từ cái chết của Philippe. Bây giờ, lời bào chữa của chú
là gì? "
"Bây giờ vợ
tôi là một de Clermont." Matthew cho Fernando một cái nhìn thẳng thắn.
"Tôi biết."
Fernando khịt mũi. "Hôn nhân đã biến tâm trí của chú thành bùn nhão và uốn
cong cột sống của chú giống như một cành liễu rồi, bạn của tôi."
"Tôi sẽ
không làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho vị trí của cô ấy. Cô ấy có thể chưa
hiểu được ý nghĩa của nó, nhưng anh và tôi đều biết tầm quan trọng khi được
tính là con cháu của Philippe như thế nào.” Matthew nói. "Cái tên de
Clermont sẽ bảo vệ cô ấy khỏi tất cả các loại đe dọa."
"Và vì chỗ
dựa mong manh này trong gia đình, chú sẽ bán linh hồn cho quỷ dữ sao?"
Fernando thực sự ngạc nhiên.
"Vì lợi
ích của Diana?" Matthew quay đi. "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Trả bất
cứ giá nào."
"Tình yêu
của chú dành cho cô ấy đã gần như ám ảnh rồi." Fernando đứng yên khi
Matthew quay ngoắt lại đi, đôi mắt đen sẫm. "Điều đó không lành mạnh,
Mateus. Không đối với chú. Cũng không đối với cô ấy."
"Vậy,
Sarah đang làm đầy tai anh với những thiếu sót của tôi, đúng không? Dì của
Diana chưa bao giờ thực sự chấp thuận tôi." Matthew nhìn trừng trừng vào
nhà. Có thể là một trò bịp của ánh sáng, nhưng ngôi nhà chợt lắc nhẹ trên nền
móng của nó với tiếng cười.
"Giờ tôi nhìn
thấy chú với cháu gái của họ, tôi đã hiểu tại sao," Fernando nói nhẹ
nhàng. "Cơn cuồng máu đã luôn khiến chú dễ thiên về những hành vi quá mức.
Việc kết đôi còn làm cho nó tồi tệ hơn."
"Tôi chỉ có
ba mươi năm với cô ấy, Fernando. Bốn mươi hay năm mươi, nếu tôi may mắn. Anh đã
chia sẻ với Hugh bao nhiêu thế kỷ?"
"Sáu",
Fernando nghiến răng.
"Và đó là
đủ sao?" Matthew bùng nổ. "Trước khi phán xét tôi về việc bị héo hon vì
hạnh phúc của người bạn đời, hãy đặt mình vào vị trí của tôi và tưởng tượng anh
sẽ cư xử thế nào khi biết thời gian của anh với Hugh sẽ rất ngắn ngủi."
"Mất mát là
mất mát, Matthew, và tâm hồn của một ma cà rồng cũng mong manh như của bất kỳ
sinh vật máu nóng nào. Sáu trăm năm hoặc sáu mươi hoặc sáu năm không quan trọng.
Khi người bạn đời của bạn chết, một phần linh hồn của bạn chết theo anh ấy. Hoặc
cô ấy "
Fernando nói nhẹ
nhàng. "Và chú sẽ có bọn trẻ - Marcus cũng như cặp song sinh - an ủi chú."
"Sẽ thế
nào nếu Diana không có ở đây để chia sẻ điều đó?" Matthew trông có vẻ tuyệt
vọng.
"Không ngạc
nhiên khi chú đã rất khó khăn với Marcus và Phoebe," Fernando nói với vẻ bất
chợt hiểu ra. "Biến Diana thành một ma cà rồng là mong muốn lớn nhất của
chú…"
"Không bao
giờ," Matthew cắt ngang, giọng anh hoang dại.
"Và kinh
hoàng nhất của chú", Fernando kết thúc.
"Nếu cô ấy
trở thành một ma cà rồng, cô ấy sẽ không còn là Diana của tôi," Matthew
nói. "Cô ấy sẽ là một thứ gì đó khác - một ai đó khác."
"Chú có thể
cũng yêu cô ấy như vậy," Fernando nói.
"Làm sao
tôi có thể, khi tôi yêu Diana vì tất cả những gì cô ấy là?" Matthew trả lời.
Fernando không
có câu trả lời cho điều này. Ông không thể hình dung Hugh là bất cứ gì khác
ngoài một ma cà rồng. Nó đã xác định ông ấy, cho ông ấy sự kết hợp độc đáo của
lòng dũng cảm và chủ nghĩa lý tưởng mộng mơ ác liệt đã làm Fernando rơi vào
tình yêu với ông ấy.
"Con của
chú sẽ thay đổi Diana. Điều gì sẽ xảy ra với tình yêu của chú khi chúng được
sinh ra? "
"Không có
gì," Matthew dữ dội nói, giật lại cái vồ. Fernando ném công cụ nặng nề ấy dễ
dàng từ tay này sang tay khác để giữ nó ngoài tầm với của anh.
"Đó là chứng
cuồng máu đang nói. Tôi có thể nghe thấy nó trong giọng nói của chú" Cái vồ
bay qua không khí gần chín mươi dặm một giờ và hạ cánh tại sân nhà 'O'Neils.
Fernando nắm lấy cổ họng của Matthew. "Tôi lo sợ cho con của chú. Thật đau
đớn cho tôi để nói về nó – thậm chí nghĩ về nó - nhưng tôi đã nhìn thấy chú giết
người mà chú yêu thương. "
"Diana.
Không. Phải. Eleanor." Matthew nghiến từng từ một.
"Không. Những
gì chú cảm thấy về Eleanor không thể so sánh được với những gì chú cảm thấy về
Diana. Tuy nhiên, tất cả những gì nó có được là một chút dính dáng tình cờ với Baldwin,
một gợi ý đơn thuần rằng Eleanor có thể đồng ý với anh ta chứ không phải là
chú, và chú đã sẵn sàng để xé họ thành từng mảnh." Fernando tìm kiếm khuôn
mặt của Matthew. "Chú sẽ làm gì nếu Diana đặt nhu cầu của những đứa trẻ sơ
sinh trước của chú?"
"Bây giờ
tôi đã có được sự kiểm soát rồi, Fernando."
"Chứng cuồng
máu làm tăng tất cả các bản năng mà một ma cà rồng sở hữu, cho đến khi chúng bén
nhọn như lưỡi thép được mài dũa. Tính chiếm hữu của chú đã là mối nguy hiểm rồi.
Làm thế nào chú có thể chắc chắn sẽ giữ nó trong sự kiểm soát được? "
"Chúa
Kitô, Fernando. Tôi không thể chắc chắn. Có phải đó là những gì anh muốn tôi
nói?" Matthew lùa ngón tay qua mái tóc của mình.
"Tôi muốn
chú lắng nghe Marcus thay vì xây dựng hàng rào và chăm chút các máng xối,"
Fernando trả lời.
"Không phải
cả anh nữa đấy chứ. Thật là điên rồ ngay cả chỉ với ý nghĩ về việc phân nhánh của
riêng tôi, khi Benjamin đang phóng túng ngoài kia và Đại Hội Đồng ở cuối những
cánh tay.” Matthew gầm gừ.
"Tôi không
nói về việc hình thành một nhánh ghép." Fernando nghĩ ý tưởng của Marcus
là tuyệt vời, nhưng ông biết khi nào phải giữ lại ý kiến riêng của mình.
"Vậy thì
điều gì?" Matthew nói với một cái cau mày.
"Công việc
của chú. Nếu chú tập trung vào những chứng cuồng máu, chú hẳn có thể ngăn chặn
bất cứ kế hoạch nào mà Benjamin đang sắp đặt hành động chỉ với một đòn duy nhất."
Fernando để việc này lắng xuống trước khi ông tiếp tục. "Ngay cả
Gallowglass cũng nghĩ chú nên ở trong một phòng thí nghiệm, phân tích các trang
mà chú có từ Sách Sự Sống, và đó là cậu ta không hiểu gì cả về khoa học đấy."
"Không đâu
trong số các trường đại học địa phương có phòng thí nghiệm thích hợp cho nhu cầu
của tôi," Matthew nói. "Tôi không chỉ đang mua những cái máng xối mới,
anh thấy đấy. Tôi cũng đang bị điều tra nữa. Và anh nói đúng. Gallowglass không
có ý tưởng nào về những gì mà nghiên cứu của tôi đòi hỏi. "
Fernando cũng
không. Không hẳn. Nhưng ông biết là ai biết.
"Chắc chắn
Miriam đã làm gì đó trong khi chú đi. Cô ấy hầu như không phải loại người chịu
ngồi yên. Có thể chú đã không kiểm tra những phát hiện gần đây nhất của cô ấy
chăng? " Fernando hỏi.
"Tôi đã
nói với cô ấy rằng chúng có thể đợi," Matthew nói cộc cằn.
"Ngay cả dữ
liệu thu thập được trước đây cũng có thể hữu ích, bây giờ chú đã có Diana và cặp
song sinh để xem xét." Fernando sẽ sử dụng bất cứ điều gì, - ngay cả Diana
- để móc mồi vào lưỡi câu này, nếu nó đẩy
được Matthew vào hành động thay vì chỉ đơn giản là phản ứng. "Có lẽ không
phải chứng cuồng máu giải thích được sự mang thai của cô ấy. Có lẽ cả cô ấy và
người phù thủy ở Jerusalem đều được thừa hưởng khả năng thụ thai đứa con của ma
cà rồng."
"Có khả
năng đó," Matthew nói chậm rãi. Sau đó, sự chú ý của anh bị bắt bởi chiếc Mini
Cooper màu tím của Sarah thắng lại và trượt dọc trên lớp sỏi. Vai Matthew sụp
xuống, và một ít bóng tối biến mất khỏi mắt anh. "Tôi thực sự cần tráng lại
lớp mặt của đường lái xe," anh nói một cách lơ đãng, xem sự tiến tới của chiếc
xe.
Diana đã ra khỏi
xe và vẫy tay về phía họ. Matthew mỉm cười và vẫy tay lại. "Chú phải bắt đầu
suy nghĩ một lần nữa," Fernando bắt bẻ.
Điện thoại
Matthew reo lên. "Gì thế, Miriam?"
"Tôi đang
suy nghĩ." Miriam không bao giờ để tâm đến những lời pha trò. Thậm chí nỗi
sợ hãi gần đây với Benjamin cũng không thay đổi được điều đó.
"Thật là một
sự trùng hợp," Matthew nói khô khan. "Fernando vừa mới thúc giục tôi
làm điều tương tự."
"Anh có nhớ
khi ai đó đột nhập vào phòng của Diana tháng Mười năm ngoái không? Lúc đó chúng
ta đã sợ rằng ai đó có thể đang tìm kiếm thông tin di truyền về cô ấy - tóc,
móng tay, những mảnh da. "
"Tất nhiên
là tôi nhớ," Matthew nói, lau tay qua khuôn mặt của mình.
"Anh đã chắc
chắn đó là Knox và cô phù thủy Mỹ Gillian Chamberlain. Điều gì xảy ra nếu
Benjamin có dính líu đến?" Miriam dừng lại. "Tôi có một cảm giác thực
sự xấu về tất cả điều này, Matthew - giống như tôi bị đánh thức dậy từ một giấc
mơ đẹp chỉ để khám phá ra rằng một con nhện đã bẫy được tôi trong lưới của nó."
"Hắn không
ở căn phòng của cô ấy. Tôi đã bắt được những mùi hương." Matthew nghe có vẻ
chắc chắn, nhưng có một dấu vết lo lắng trong giọng nói của anh.
"Benjamin
quá thông minh để xoá dấu vết. Hắn sẽ gửi một tay sai đến - hoặc một trong những
đứa con hắn. Là trưởng đàn của hắn, anh có thể đánh hơi ra hắn, nhưng anh biết
rằng chữ ký mùi hương hầu như không thể phát hiện trong các cháu chắt." Miriam
thở dài với vẻ bực tức. "Benjamin đề cập đến các phù thủy và nghiên cứu di
truyền của anh. Anh không tin vào sự trùng hợp, nhớ không? "
Matthew nhớ đã
có nói điều gì đó như thế trước đây -
lâu trước khi anh gặp Diana. Anh đã thực hiện một chuyến kiểm tra không
chủ tâm về ngôi nhà. Bây giờ đó là một sự kết hợp của bản năng và phản xạ, nhu
cầu cần phải bảo vệ vợ mình. Matthew đã đẩy đi lời cảnh báo trước đó của
Fernando về tình trạng bị ám ảnh của anh.
"Các bạn
đã có một cơ hội để đi sâu hơn nữa vào DNA của Diana sao?" Anh đã lấy các
mẫu máu và bệnh phẩm ở má cô vào năm ngoái.
"Anh nghĩ
tôi đã làm gì trong tất cả thời gian này? Ngồi đan những tấm chăn phòng trường
hợp anh trở về nhà với những đứa trẻ sơ sinh và khóc lóc về sự vắng mặt của anh
ư? Và vâng, tôi biết khá nhiều về cặp song sinh như phần còn lại – thứ có thể nói
là gần như không đủ. "
Matthew lắc đầu
buồn bã. "Tôi nhớ cô, Miriam."
"Không. Bởi
vì lần tới tôi nhìn thấy anh, tôi sẽ cắn anh đau đến mức anh sẽ có những vết sẹo
trong nhiều năm." Giọng nói của Miriam run rẩy. "Anh nên giết
Benjamin từ lâu rồi mới phải. Anh đã biết hắn là một con quái vật cơ mà".
"Ngay cả
những con quái vật cũng có thể thay đổi," Matthew nói nhẹ nhàng. "Hãy
nhìn vào tôi này."
"Anh không
bao giờ là một con quái vật," cô nói. "Đó là một lời nói dối anh đã nói
để giữ phần còn lại của chúng tôi tránh xa."
Matthew không đồng
ý, nhưng anh để cho chủ đề đó buông xuôi. "Vậy, cô đã tìm hiểu được những
gì về Diana?"
"Tôi đã học
được rằng những gì chúng ta biết về người vợ của anh là rất nhỏ so với những gì
chúng ta không biết. DNA hạt nhân của cô ấy giống như một mê cung: Nếu anh đi
lang thang trong đó, anh có khả năng đi lạc.” Miriam nói, đề cập đến dấu vân
tay di truyền độc đáo của Diana. "Và mtDNA của cô ấy cũng phức tạp tương
đương.”
"Chúng ta
hãy đặt những mtDNA sang một bên vào thời điểm này. Tất cả điều đó sẽ cho chúng
ta biết Diana có chung những gì với tổ tiên phái nữ của cô ấy." Matthew sẽ
quay lại với DNA ty thể của Diana sau. "Tôi muốn hiểu những gì làm nên sự độc
đáo của cô ấy."
"Anh đang
lo lắng chuyện gì vậy?" Miriam biết Matthew đủ nhiều để nghe được những gì
anh đã không nói.
"Khả năng
của cô ấy trong việc thụ thai con của tôi, là một sự khởi đầu." Matthew
hít một hơi thở sâu. "Và Diana đã đón nhận một loại rồng trong khi cô ấy ở
thế kỷ thứ mười sáu. Corra là một con rồng lửa. Và là cận thân của cô ấy.
"
"Cận thân?
Tôi đã nghĩ rằng câu chuyện về phù thủy và cận thân là một huyền thoại của con
người. Chẳng ngạc nhiên khi biến thể gen của cô ấy hết sức kỳ lạ.” Miriam lẩm bẩm.
"Một rồng lửa. Chính xác là những gì chúng ta cần. Đợi một lát. Nó có ở trên
một dây xích hoặc thứ gì đó không? Chúng ta có thể có được một mẫu máu
không?"
"Có lẽ,"
Matthew nói ngờ vực. "Dù vậy, Tôi không chắc Corra sẽ hợp tác với một tăm
bông quẹt vào má."
"Tôi tự hỏi
liệu nó và Diana có liên quan về mặt di truyền. . . ." Miriam dần, bị hấp
dẫn bởi những khả năng.
"Các bạn
có tìm thấy bất cứ điều gì trong nhiễm sắc thể phù thủy của Diana dẫn đến việc tin
rằng nó điều khiển khả năng sinh sản không?" Matthew hỏi.
"Đó là một
yêu cầu hoàn toàn mới, và anh biết rằng các nhà khoa học thường không tìm thấy
bất cứ điều gì trừ phi họ đang tìm kiếm nó," Miriam nói chua ngoa.
"Hãy cho tôi một vài ngày, và tôi sẽ tìm thấy những gì tôi có thể phát hiện
ra. Hiện có rất nhiều gen không xác định trong nhiễm sắc thể phù thuỷ của Diana
đến mức có một số ngày tôi tự hỏi, không biết liệu cô ấy có phải là một phù thủy
hay không nữa." Miriam bật cười.
Matthew vẫn im
lặng. Anh không thể nói huỵch toẹt với cô rằng Diana là một thợ dệt khi ngay cả
Sarah cũng không biết.
"Anh đang
giấu điều gì đó khỏi tôi," Miriam nói, một dấu hiệu buộc tội trong giọng của
cô.
"Gửi cho
tôi một bản báo cáo về bất cứ điều gì khác mà cô đã xoay sở để xác định được,"
anh nói. "Chúng ta sẽ thảo luận về nó nhiều hơn trong một vài ngày nữa.
Hãy nhìn vào hồ sơ ADN của tôi luôn nhé. Tập trung vào bất cứ gen nào mà chúng
ta vẫn chưa xác định được, đặc biệt là nếu chúng đang ở gần các gen cuồng máu.
Xem xét bất cứ điều gì gây ấn tượng với cô. "
"Ooo-kay,"
Miriam nói cố tình. "Anh có một kết nối Internet an toàn, đúng
không?"
"An toàn
như tiền của Baldwin có thể mua."
"Vậy thì khá
an toàn chết tiệt," cô nói thầm thì. "Nói chuyện sau. Và, Matthew này?
"
"Gì?"
Anh nói, cau mày.
"Tôi vẫn sẽ
cắn anh vì đã không giết Benjamin khi anh có cơ hội."
"Cô sẽ phải
bắt được tôi trước."
"Dễ dàng
thôi mà. Tất cả những gì tôi phải làm là bắt Diana. Và anh sẽ chạy thẳng vào
vòng tay của tôi.” cô nói ngay trước khi ngắt kết nối.
"Trở lại với
Miriam của đỉnh cao," Fernando nói.
"Cô ấy
luôn luôn có thể phục hồi từ cuộc khủng hoảng với tốc độ đáng kinh ngạc,"
Matthew nói trìu mến. "Anh có nhớ khi Bertrand…"
Một chiếc xe không
quen thuộc quẹo trong lối vào nhà.
Matthew chạy hết
tốc lực về phía đó, Fernando theo sát gót.
Người phụ nữ
tóc xám lái xe một chiếc Volvo màu xanh hải quân móp mép dường như không chút ngạc
nhiên khi đối mặt với hai ma cà rồng, một trong số đó đặc biệt cao. Thay vào đó
bà ta cuộn cửa sổ xuống.
"Anh hẳn
phải là Matthew," người phụ nữ nói. "Tôi là Vivian. Diana yêu cầu tôi
ghé qua và gặp Sarah. Cô ấy lo lắng về cái cây trong phòng sách. "
"Mùi hương
đó là gì?" Fernando hỏi Matthew.
"Tinh dầu
chanh," Matthew trả lời, mắt nheo lại.
"Đó là một
mùi hương phổ biến! Bên cạnh đó, tôi là một nhân viên kế toán.” Vivian phẫn nộ nói,
"ngoài việc là đầu lĩnh của cộng đồng phù thuỷ địa phương. Anh mong đợi ngửi
thấy mùi gì từ tôi - lửa và diêm sinh ư? "
"Vivian?"
Sarah đứng ở cửa trước và nheo mắt vào ánh sáng mặt trời. "Có ai bệnh sao?"
Vivian trèo ra
khỏi xe. "Không ai bị bệnh hết. Tôi gặp Diana tại cửa hàng. "
"Tôi thấy
bạn đã gặp Matthew và Fernando," Sarah nói.
"Tôi
có." Vivian nhìn qua hai người họ. "Xin Nữ thần bảo vệ chúng ta khỏi những
ma cà rồng đẹp trai."
Bà bắt đầu đi
vào ngôi nhà. "Diana nói bạn có chút rắc rối."
"Không có
gì chúng tôi không thể xử lý," Matthew nói với một vẻ mặt cau có.
"Cậu ta
luôn nói như thế. Đôi khi cậu ta thậm chí phải nói điều đó." Sarah ra hiệu
cho Vivian. "Vào trong nhà đi. Diana đã làm trà đá. "
"Tất cả mọi
thứ đều ổn, bà Harrison," Matthew nói, sừng sững đi bên cạnh bà phù thủy.
Diana xuất hiện
phía sau Sarah. Cô nhìn Matthew giận dữ, hai bàn tay chống lên hông.
"Ổn sao?"
Cô hỏi. "Peter Knox đã giết dì Em. Có một cây mọc ra từ lò sưởi. Em đang
hoài thai những đứa trẻ của anh. Chúng ta đã bị đuổi ra khỏi Sept-Tours. Và Đại
Hội Đồng có thể xuất hiện ở đây bất kỳ lúc nào và buộc chúng ta chia cách nhau.
Điều đó nghe có vẻ ổn với bà không, Vivian? "
"Peter
Knox, người đã phải lòng mẹ của Diana à? Hắn không phải là một thành viên của Đại
Hội Đồng sao? " Vivian hỏi.
"Không còn
nữa," Matthew trả lời.
"Tôi nghĩ tất
cả chúng ta nên đi vào bên trong." Vivian lắc những ngón tay về phía
Sarah. "Bạn nói với tôi Em đã có một cơn đau tim."
"Bà ấy đã có,"
Sarah nói phòng thủ. Môi Vivian của cuộn lại chán ghét. "Đó là sự thật mà!
Con trai của Matthew đã cho biết đó là nguyên nhân của cái chết".
"Bạn đang
hết sức giỏi nói thật và nói dối cùng một lúc đấy, Sarah." Giọng Vivian dịu
lại.
"Emily là
một thành viên quan trọng trong cộng đồng của chúng tôi. Bạn cũng vậy. Chúng
tôi cần phải biết những gì thực sự xảy ra ở Pháp. "
"Cho dù biết
được đó là lỗi của Knox hay không cũng sẽ không thay đổi được bất cứ điều gì.
Emily vẫn đã chết."
Đôi mắt của
Sarah viền đầy nước mắt. Dì xua chúng đi. "Và tôi không muốn coven dính
líu vào. Điều đó quá nguy hiểm."
"Chúng tôi
là những người bạn của bạn. Chúng tôi đã dính líu rồi." Vivian xoa hai tay
vào nhau. "Chủ nhật là lễ Lughnasadh."
"Lughnasadh?"
Sarah nói một cách nghi ngờ. "Coven của Madison đã không cử hành
Lughnasadh trong nhiều thập kỷ."
"Chúng tôi
thường không có một lễ kỷ niệm lớn, đó là sự thật, nhưng năm nay Hannah O'Neil
đã kéo đi tất cả các rào cản để chào đón các bạn trở về nhà. Và cho tất cả
chúng ta một cơ hội để nói lời tạm biệt với Em."
"Nhưng
Matthew-Fernando." Sarah hạ giọng. "Giao Ước."
Vivian bật cười
vang. "Việc mang thai của Diana. Có hơi muộn một chút để lo lắng về việc
phá vỡ các quy tắc đấy. Bên cạnh đó, nhóm cũng biết tất cả về Matthew. Fernando
cũng vậy. "
"Họ sao?"
Sarah nói, giật mình.
"Họ có biết,"
Diana nói chắc chắn. "Smitty đã ngoại quan với Matthew qua dụng cụ cầm
tay, và dì biết ông ấy có thể làm gì với những tin đồn rồi đấy." Nụ cười
khoan dung mà cô trao cho Matthew đã lấy đi một phần cay đắng trong lời nói của
cô.
"Chúng tôi
được biết đến như một nhóm coven tiến bộ. Nếu chúng tôi may mắn, có lẽ Diana sẽ
tin tưởng chúng tôi với bất cứ điều gì được gói bên trong thần chú ngụy trang của
cô ấy. Hẹn gặp các bạn ngày chủ nhật." Với một nụ cười cùng Matthew và một
cái vẫy với Fernando, Vivian đã vào xe và lái đi.
"Vivian
Harrison là một chiếc xe ủi đất," Sarah càu nhàu.
"Cũng tinh
ý nữa," Matthew nói trầm tư.
"Đúng thế."
Sarah nghiên cứu Diana. "Vivian nói đúng. Con đang mang một thần chú ngụy
trang – một thần chú tuyệt hảo. - Ai đã đúc nó cho con?"
"Không ai
hết. Con…" Không thể nói dối, và vẫn không muốn nói sự thật với dì, Diana
ngậm chặt miệng. Matthew cau có.
"Tốt. Đừng
nói với ta." Sarah dậm mạnh chân trở lại phòng sách. "Và ta sẽ không
ăn thứ hổ lốn đó đâu. Toàn thể coven đang trong kỳ ăn chay. Sẽ không có gì để
ăn ngoại trừ bí zucchini và bánh pudding lá cam Key nổi tiếng không thể ăn được
của Hannah. "
"Người góa
phụ đang tự cảm thấy tốt hơn", Fernando thì thầm, trao cho Diana một ngón
tay cái hướng lên tán thưởng khi ông theo Sarah vào nhà. "Trở lại Madison
là một ý tưởng tốt."
"Em đã hứa
sẽ nói với Sarah em là một thợ dệt khi chúng ta đã ổn định ở đây, tại nhà
Bishop mà"
Matthew nói khi
và Diana ở một mình. "Tại sao em không nói?"
"Em không
phải là người duy nhất giữ bí mật. Và em không chỉ nói về huyết thệ hoặc thậm
chí thực tế rằng ma cà rồng tiêu diệt ma cà rồng mắc chứng cuồng máu. Anh nên
nói với em rằng Hugh và Fernando là một cặp đôi. Và anh chắc chắn nên nói với
em rằng Philippe đã sử dụng bệnh tật của anh như là một thứ vũ khí suốt những năm
qua."
"Liệu
Sarah có biết Corra là cận thân của em, chứ không phải là một món quà lưu niệm
không? Và về cuộc gặp cha của em ở Luân Đôn thì sao? " Matthew khoanh tay.
"Đây không
phải là thời điểm thích hợp," Diana nói với một tiếng hít vào.
"Ah, phải
rồi, thời điểm thích hợp rất khó nắm bắt." Matthew khịt mũi. "Nó
không bao giờ đến, Diana. Đôi khi chúng ta phải ném sự thận trọng vào trong gió
và tin tưởng những người chúng ta yêu thương".
"Em có tin
tưởng Sarah mà." Diana cắn môi. Cô không cần kết thúc. Matthew biết vấn đề
thực sự là do cô không tin tưởng chính mình hay phép thuật của mình. Không hoàn
toàn.
"Hãy đi dạo
với anh nào," anh nói, giơ tay ra. "Chúng ta có thể nói về chuyện này
sau."
"Thời tiết
quá nóng," Diana phản đối, mặc dù cô vẫn đặt tay cô trong tay anh.
"Anh sẽ
làm em mát ," anh hứa với một nụ cười. Diana nhìn anh thích thú. Nụ cười của
Matthew mở rộng.
Vợ của anh -
trái tim anh, người bạn đời của anh, cuộc sống của anh - bước xuống khỏi hiên
nhà và vào trong vòng tay anh. Đôi mắt của Diana mang màu xanh vàng óng của bầu
trời mùa hè, và Matthew không muốn gì hơn là được rơi thẳng vào chiều sâu rạng
rỡ của chúng, không phải đánh mất chính mình mà là được tìm thấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét