Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

Mật mã 3 - chương 1

Sol trong Cự Giải.



Các tượng trưng của Cự Giải gắn liền với nhà ở, đất đai, kho tàng, và bất cứ điều gì giấu kín.
Đây là ngôi nhà thứ tư của Zodiak.
Nó biểu thị cái chết và sự kết thúc của sự vật.

-Anonymous English Commonplace Book, c. 1590, Gonçalves MS 4890, f. 11V





Chương 1






Các hồn ma không có nhiều vật chất. Tất cả đều được tạo thành trong những ký ức và tư tưởng. Trên đỉnh một trong những tháp tròn của Sept-Tours , Emily Mather ép một bàn tay mờ mờ trên vị trí ở trung tâm lồng ngực mà ngay cả bây giờ cũng vẫn đang bị đè nặng với nỗi sợ hãi.

Liệu nó có bao giờ được dễ dàng hơn? Giọng nói, giống như phần còn lại của bà, hầu như không thể nhận thấy.

Quan sát?

Chờ đợi?

Nhận biết?

Không phải là tôi không lưu ý, Philippe de Clermont trả lời vắn tắt. Ông đang ngồi gần đó, nghiên cứu những ngón tay trong suốt của mình. Trong số tất cả những điều Philippe không thích về việc đã chết : không có khả năng chạm vào người vợ của mình, Ysabeau, thiếu nhận biết về mùi hoặc hương vị, thực tế là ông không có chút cơ bắp nào cho một đấu sĩ vô hình truyệt hảo đứng đầu danh sách. Đó là một lời nhắc nhở liên tục rằng ông đã trở nên tầm thường như thế nào.

Mặt Emily cúi gằm, và Philippe thầm nguyền rủa bản thân mình. Kể từ khi qua đời, bà phù thủy đã là kẻ bầu bạn vĩnh hằng của ông, đã chia nỗi cô đơn của ông làm hai. Ông nghĩ gì thế,  quát tháo bà như thể bà là một người đầy tớ sao?

Có lẽ sẽ dễ dàng hơn khi họ không cần chúng ta nữa, Philippe nói bằng một giọng nhẹ nhàng. Ông có thể là hồn ma nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng Emily mới là người hiểu rõ tính siêu hình trong tình huống của họ.

Những gì bà phù thủy nói với ông đi ngược lại tất cả mọi thứ Philippe đã tin về kiếp sau. Ông đã nghĩ rằng người sống nhìn thấy những kẻ chết vì họ cần một cái gì đó từ họ: sự hỗ trợ, sự tha thứ, sự trừng phạt.

Emily khăng khăng những điều này không có gì khác hơn là những chuyện hoang đường của con người, chỉ khi sự sống đi tiếp và buông bỏ để thì cái chết mới có thể xuất hiện với họ.

Thông tin này đã khiến những thất bại trong việc gây chú ý cho Ysabeau phần nào dễ chịu hơn, nhưng không nhiều.

"Em không thể chờ để xem phản ứng của dì Em. Dì ấy sẽ rất ngạc nhiên. " Giọng nữ trầm ấm áp của Diana trôi nổi lên những bờ thành châu mai. Diana và Matthew, Emily và Philippe đồng thanh nói, nhìn xuống khoảnh sân rải sỏi bao quanh lâu đài.

Nhìn này, Philippe nói, chỉ vào lối đi. Ngay cả khi đã chết, ông vẫn có tầm nhìn ma cà rồng sắc bén hơn so với bất kỳ con người nào. Ông cũng vẫn còn đẹp trai hơn bất kỳ người đàn ông nào, với đôi vai rộng và nụ cười quỷ quái. Ông quay nhìn Emily, người không thể không mỉm cười đáp lại. Chúng là một cặp đẹp đẽ, đúng không? Nhìn xem con trai tôi đã thay đổi nhiều như thế nào kìa.

Ma cà rồng không bị thay đổi bởi tác động của thời gian, và do đó Emily mong đợi sẽ thấy cùng mái tóc đen, thẫm đến nỗi lấp lánh màu xanh; cùng đôi mắt xanh xám có thể biến đổi, lãnh lẽo và xa xăm như một vùng biển mùa đông; cùng màu da nhợt nhạt và khuôn miệng rộng. Dù vậy, có một vài sự khác biệt tinh tế như Philippe đã nêu. Tóc Matthew ngắn hơn, và mang bộ râu đó khiến anh trông thậm chí nguy hiểm hơn, giống như một tên cướp biển. Bà thở hổn hển.

Matthew. . . to lớn hơn?

Nhất định thế rồi. Tôi vỗ béo nó khi nó và Diana đã ở đây nào năm 1590 mà. Sách vở đã làm nó mềm yếu đi. Matthew cần phải chiến đấu nhiều hơn và đọc ít đi.

Philippe đã luôn đấu tranh với việc học hành quá nhiều. Matthew là bằng chứng sống về điều đó.

Diana trông có vẻ cũng khác. Giống mẹ nhiều hơn với mái tóc dài màu đồng đó, Em nói, nhận ra sự thay đổi hiển nhiên nhất trong cháu gái.

Diana vấp vào một phiến đá lát, và bàn tay của Matthew vung ra để giữ vững cô. Trước đây, Emily đã nhìn sự lảng vảng không ngừng của Matthew như một dấu hiệu bảo bọc quá mức của ma cà rồng. Bây giờ, với sự sáng suốt của một hồn ma, bà nhận ra rằng xu hướng này xuất phát từ nhận thức phi phàm trước mọi thay đổi trong biểu hiện của Diana, mỗi sự thay đổi trong tâm trạng, mọi dấu hiệu của mệt mỏi hoặc đói. Hôm nay, tuy vậy, mối quan tâm của Matthew dường như tập trung hơn và nhạy bén hơn.

Không chỉ là mái tóc của Diana đã thay đổi. Khuôn mặt của Philippe mang một vẻ ngạc nhiên. Diana có đám nhóc của Matthew.

Emily nghiên cứu cháu gái của mình cẩn thận hơn, bằng cách sử dụng quyền lực nâng cao về sự thật mà cái chết đã dành được.

Philippe có phần đúng. Ý ông muốn nói là "đám nhóc." Diana đang mang thai đôi.

Song sinh, Philippe nói với giọng kinh ngạc. Ông quay đi, bị phân tâm bởi sự xuất hiện của vợ ông. Nhìn kìa, đó là Ysabeau và Sarah cùng với Sophie và Margaret.

Điều gì sẽ xảy ra lúc này, Philippe? Emily hỏi, trái tim bà ngày càng nặng hơn với dự đoán.

Kết thúc. Khởi đầu, Philippe nói với vẻ mơ hồ thong thả. Thay đổi.

Diana không bao giờ thích thay đổi, Emily nói.

Đó là vì Diana sợ những gì con bé phải trở thành, Philippe nói.


~*~



Marcus Whitmore đã phải đối mặt với thừa thãi những nỗi kinh hoàng kể từ một đêm vào năm 1781 khi Matthew de Clermont khiến cậu trở thành ma cà rồng. Không điều gì chuẩn bị cho cậu thử thách của ngày hôm nay: Nói với Diana Bishop rằng dì yêu quý của cô, Emily Mather, đã chết.


Marcus đã nhận được cuộc điện thoại từ Ysabeau trong khi cậu và Nathaniel Wilson đang xem tin tức truyền hình trong thư viện gia đình. Sophie, vợ của Nathaniel, và em bé của họ, Margaret, đã ngủ gà gật trên ghế sofa gần đó.

"Ngôi đền" Ysabeau đã nói không kịp thở, giọng bà điên cuồng. "Hãy đến đó. Ngay."

Marcus đã vâng lời bà nội mà không cần hỏi, chỉ dành thời gian để la lên cho người anh họ, Gallowglass, và cô Verin của cậu trên đường ra khỏi cửa.

Mùa hè thắp sáng buổi tối và sáng hơn nữa khi cậu đến gần vùng khai hoang tại đỉnh núi, rực rỡ bởi sức mạnh siêu nhiên mà Marcus nhìn thấp thoáng xuyên qua những hàng cây. Tóc cậu dựng đứng trước dấu hiệu pháp thuật trong không khí.

Sau đó, cậu ngửi thấy sự hiện diện của một ma cà rồng, Gerbert của Aurillac. Và một người khác nữa, một phù thủy xa lạ.


Một bước chân nhẹ, có chủ ý, vang vọng xuống hành lang đá, kéo Marcus ra khỏi quá khứ và trở lại với hiện tại. Các cánh cửa nặng nề mở ra, kêu cọt kẹt như vẫn luôn thế. "Xin chào, em yêu." Marcus quay khỏi quang cảnh vùng nông thôn Auvergne và hít một hơi thở sâu. Mùi hương của Phoebe Taylor nhắc nhở cậu về những  bụi tử đinh hương được trồng bên ngoài cánh cửa sơn màu đỏ của trang trại gia đình. Tinh tế và kiên quyết, hương thơm là biểu tượng của niềm hy vọng về mùa xuân sau một mùa đông Massachusetts dài và gợi nhớ đến nụ cười thấu hiểu của người mẹ đã chết từ lâu của cậu. Bây giờ chúng chỉ làm Marcus nghĩ về người phụ nữ nhỏ nhắn, có ý chí sắt đá trước mặt mình.

"Mọi thứ sẽ ổn thôi." Phoebe vươn tay và dựng thẳng cổ áo của cậu, đôi mắt màu olive của cô đầy quan tâm. Marcus đã mặc quần áo trang trọng hơn so với những chiếc áo thun hòa nhạc vào cùng khoảng thời gian cậu bắt đầu ký bức thư của mình là Marcus de Clermont thay vì Marcus Whitmore - cái tên cô được biết khi gặp cậu lần đầu tiên, trước khi cậu nói với cô về ma cà rồng, về người cha 1500 tuổi, về lâu đài Pháp đầy những người họ hàng kinh khủng, và một phù thủy tên là Diana Bishop. Điều đó, theo ý kiến của Marcus, thật kỳ diệu khi Phoebe vẫn ở bên cạnh cậu.

"Không. Sẽ không ổn đâu." Cậu giữ tay cô và đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay ấy. Phoebe không biết Matthew. "Hãy ở lại đây với Nathaniel và những người còn lại. Xin vui lòng. "

"Lần cuối cùng nhé, Marcus Whitmore, em sẽ đứng bên cạnh anh khi anh chào đón cha anh và vợ của ông ấy. Em không tin rằng chúng ta cần thảo luận về nó thêm nữa." Phoebe giơ tay ra. "Chúng ta sẽ làm chứ?"

Marcus đặt tay vào tay Phoebe, nhưng thay vì đi theo cô ra khỏi cửa như cô mong đợi, cậu kéo mạnh cô về phía mình. Phoebe tựa vào ngực cậu, một tay siết chặt lấy tay cậu và ép tay khác lên trái tim cậu. Cô nhìn cậu ngạc nhiên.

"Rất tốt. Nhưng nếu em đi xuống với anh, Phoebe, có điều kiện đấy. Đầu tiên, em sẽ ở bên anh hoặc Ysabeau tại mọi thời điểm. "

Phoebe mở miệng định phản đối, nhưng cái nhìn nghiêm túc của Marcus làm cô im lặng.

"Thứ hai, nếu anh nói em rời khỏi phòng, em sẽ làm như vậy. Không chậm trễ. Không hỏi han. Đi thẳng đến với Fernando. Ông ấy sẽ ở trong nhà thờ hoặc nhà bếp." Marcus tìm kiếm khuôn mặt của cô và nhìn thấy một sự chấp nhận đầy thận trọng.

"Thứ ba, không, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ở trong tầm tay của cha anh. Đồng ý chứ?"

Phoebe gật đầu. Giống như bất kỳ nhà ngoại giao giỏi nào, cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm theo luật của Marcus – vào lúc này. Nhưng nếu người cha Matthew của anh là con quái vật như một số người trong nhà dường như đã nghĩ, Phoebe sẽ làm những gì cô phải làm.

~*~


Fernando Gonçalves đổ trứng đánh vào chảo nóng, phủ kín khoai tây chín vàng đã có trong chảo. Tortilla Española của ông là một trong số ít các món ăn mà Sarah Bishop sẽ ăn, và ngày hôm nay vượt hơn tất cả các ngày khác, người góa phụ ấy cần được bồi bổ.

Gallowglass ngồi ở bàn bếp, cạy sáp ra khỏi vết nứt trong những tấm ván cổ xưa. Với mái tóc vàng dài chấm cổ áo và thân hình đầy cơ bắp, anh trông giống một con gấu rầu rĩ. Những hình xăm ngoằn ngoèo quanh cẳng tay và bắp tay với những cuộn xoáy màu sắc tươi sáng. Nội dung của chúng tiết lộ bất cứ điều gì trong tâm trí Gallowglass tại mỗi thời điểm, vì một hình xăm chỉ kéo dài vài tháng trên một ma cà rồng. Ngay lúc này có vẻ như anh đang suy tư về nguồn gốc của mình, vì cánh tay anh phủ đầy những hoa văn Celtic, cổ ngữ Rune, và những con thú thần thoại từ những huyền thoại và truyền thuyết Bắc Âu và Gaelic.

"Đừng lo lắng." Giọng Fernando ấm áp và ngọt ngào như rượu sherry lâu năm đựng trong thùng gỗ sồi.

Gallowglass nhìn lên một lúc, sau đó quay sự chú ý của mình trở lại với đám sáp.

"Không ai ngăn được Matthew làm những gì chú ấy phải làm, Gallowglass. Trả thù cho cái chết của Emily là một vấn đề danh dự." Fernando tắt nhiệt và gia nhập vào bàn với Gallowglass, đôi chân trần di chuyển lặng lẽ trên mặt sàn đá lát. Khi bước đi, ông lăn tay của chiếc áo sơ mi trắng của mình xuống. Thật cổ lỗ bất chấp nhiều giờ ông đã trải qua trong bếp ngày hôm đó. Ông nhét áo vào trong túi quần jean và lùa những ngón tay qua mái tóc sẫm màu lượn sóng.

"Marcus sẽ cố gắng nhận lỗi, con biết mà," Gallowglass nói. "Nhưng cái chết của Emily không phải là lỗi của cậu ta."




Quang cảnh trên núi thanh bình một cách kỳ lạ, xét đến hoàn cảnh. Gallowglass đã đến đền thờ một vài phút sau Marcus. Chẳng có gì, ngoại trừ sự tĩnh lặng và cảnh tượng Emily Mather nhợt nhạt đang quỳ bên trong một vòng tròn đánh dấu bằng đá. Phù thủy Peter Knox đã ở đó, hai tay đặt trên đầu bà, mang một vẻ mong đợi, thậm chí đói khát, trên khuôn mặt. Gerbert của Aurillac, hàng xóm ma cà rồng gần nhất của nhà de Clermonts, đang quan sát với vẻ thích thú.

"Emily!" Tiếng kêu đau đớn của Sarah xé xuyên sự tĩnh lặng với sức mạnh mà ngay cả Gerbert cũng phải bước lùi lại.

Giật mình, Knox buông Emily ra. Bà gục xuống đất, bất tỉnh. Sarah đánh bật tay phù thủy đó ra phía sau chỉ bằng một lời nguyền đơn lẻ đầy sức mạnh, gửi Knox bay ngược qua bãi đất trống…


"Không, Marcus không giết bà ấy", Fernando nói, thu hút sự chú ý của Gallowglass. "Nhưng sơ suất của cậu ta…"

"Thiếu kinh nghiệm," Gallowglass xen ngang.

"Sơ suất," Fernando lặp lại, “đã đóng một vai trò trong thảm kịch ấy. Marcus biết điều đó và nhận trách nhiệm về nó. "

"Marcus không bắt buộc phải chịu trách nhiệm," Gallowglass càu nhàu.

"Không. Ta đã đề cử thằng bé cho vị trí này, và Matthew đồng ý rằng đó là một quyết định đúng." Fernando ép vào vai Gallowglass một thoáng và trở lại bếp lò.

"Có phải đó là lý do tại sao dượng đến? Bởi vì dượng cảm thấy tội lỗi vì đã từ chối dẫn dắt các huynh đệ khi Matthew yêu cầu giúp đỡ." Không ai ngạc nhiên hơn Gallowglass khi Fernando xuất hiện tại Sept-Tours. Fernando đã tránh né nơi này kể từ khi cha của Gallowglass, Hugh de Clermont, chết trong thế kỷ thứ mười bốn.

"Ta ở đây vì Matthew đã ở đó vì ta sau khi vua Pháp hành hình Hugh. Khi ấy ta cô độc trong thế giới này, chẳng có gì ngoại trừ nỗi đau." Giọng Fernando khắc nghiệt. "Và ta từ chối dẫn dắt Knights of Lazarus vì ta không phải là một de Clermont."

"Dượng từng là người bạn đời của Cha!" Gallowglass phản đối. "Dượng có nhiều chất de Clermont cũng y như Ysabeau hoặc con cái của bà!"

Fernando cẩn thận đóng cửa lò. "Ta người bạn đời của Hugh," ông nói, lưng vẫn quay lại. "Cha con sẽ không bao giờ là quá khứ đối với ta."

"Xin lỗi, Fernando," Gallowglass nói, bị tác động mạnh. Mặc dù Hugh đã chết trong gần bảy thế kỷ, Fernando không bao giờ phục hồi từ sự mất mát ấy. Gallowglass ngờ là ông sẽ chẳng bao giờ phục hồi.

"Cũng vì khí chất de Clermont của ta," Fernando tiếp tục, vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường trên bếp "Philippe không đồng ý."

Gallowglass lại tiếp tục chăm chú nhặt sáp. Fernando rót hai ly rượu vang đỏ và mang chúng lại bàn.

"Đây," ông nói, đẩy một ly cho Gallowglass. "Con cũng sẽ cần đến sức mạnh ngày hôm nay."

Marthe ào vào trong nhà bếp. Quản gia của Ysabeau cai quản phần này của lâu đài và không hài lòng khi thấy có kẻ xâm nhập trong đó. Sau khi trao cho Fernando và Gallowglass ánh mắt gay gắt, bà hít vào và giật mạnh cửa lò mở ra.

"Đó là cái chảo tốt nhất của tôi!" Bà buộc tội.

"Tôi biết. Đó là lý do tại sao tôi đang sử dụng nó.” Fernando trả lời, nhấp một ngụm rượu.

"Ông không thuộc về nhà bếp, Dom Fernando. Đi lên lầu. Hãy mang Gallowglass theo. "

Marthe lấy một gói trà và một ấm trà từ các kệ cạnh bồn rửa. Sau đó, bà nhìn chiếc bình bọc khăn đặt trên một cái khay bên cạnh cái tách, sữa và đường. Cái cau mày của bà sâu thêm.

"Có gì sai với việc tôi ở đây?" Fernando hỏi.

"Ông không phải người hầu", Marthe nói. Bà nhấc nắp ra khỏi đỉnh bình và ngửi đầy ngờ vực chất chứa của nó.

"Đó là món yêu thích của Diana. Bà đã nói với tôi những gì cô ấy thích, nhớ không?" Fernando mỉm cười buồn bã. "Và tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều phục vụ các de Clermonts, Marthe. Sự khác biệt duy nhất là bà, Alain, và Victoire được trả lương hậu hĩnh để làm như vậy. Phần còn lại của chúng tôi dự kiến sẽ được biết ơn cùng với các đặc quyền."

"Với lý do tốt đẹp. Giấc mơ của những manjasang là trở thành một phần của gia đình này. Để xem ông có nhớ điều đó trong tương lai hay không, - và thưa ngài Dom Fernando vô tích sự," Marthe nói, nhấn mạnh vào tước hiệu cao quí của ông. Bà nhặt khay trà. "Nhân tiện, trứng của ông đang cháy kìa."

Fernando nhảy lên để giải cứu nó.

"Còn cậu," Marthe nói, gắn đôi mắt đen của bà vào Gallowglass, “cậu đã không cho chúng tôi biết tất cả mọi thứ cậu biết về Matthew và vợ của ông ấy."

Gallowglass nhìn xuống thành ly rượu của mình với một vẻ phạm tội.

"Madame bà của cậu sẽ xử cậu sau." Với lưu ý lạnh gáy đó, Marthe lướt ra khỏi phòng.

"Con đã làm gì thế?" Fernando hỏi, đặt món tortilla Alhamdulillah - phần không bị hủy hoại - trên bếp. Kinh nghiệm dày dặn đã dạy ông rằng bất chấp sự lộn xộn, Gallowglass đã làm điều đó với ý định tốt và hoàn toàn coi thường các thảm họa có thể có.

"Chaaaà," Gallowglass nói, kéo dài các nguyên âm mà chỉ có người Scotland mới có thể. “Con có thể đã bỏ qua một hoặc hai thứ ra khỏi câu chuyện."

"Như là gì?" Fernando nói, đánh hơi được mùi thảm họa giữa các mùi hương giản dị của nhà bếp.

"Như là việc thím ấy đang mang thai với không ai khác ngoài Matthew. Và việc ông nội đã nhận thím ấy là con gái nuôi. Lạy Chúa, lời thề máu của ông thật là ầm ĩ." Gallowglass trông có vẻ đăm chiêu. "Dượng có nghĩ rằng chúng tôi vẫn còn có thể nghe thấy nó không?"

Fernando đứng sững, há hốc miệng và im lặng.

"Đừng nhìn con như thế. Có vẻ như không đúng đắn khi chia sẻ những tin tức về các đứa bé. Phụ nữ có thể nực cười về những điều như vậy. Và Philippe đã nói với Cô Verin về lời thề máu trước khi ông qua đời vào năm 1945, và cô ấy không bao giờ nói một lời nào cả!" Gallowglass nói với vẻ phòng thủ.

Một sự chấn động xé xuyên bầu không khí, như thể có một quả bom im lặng đã được kích nổ. Một thứ gì đó màu xanh lá cây và bốc lửa kẻ sọc qua cửa sổ nhà bếp.

"Cái quái gì thế?" Fernando lao đến ô cửa mở và dán mắt vào luồng sáng rực rỡ.

"Một phù thủy cáu kỉnh, con hình dung thế." Giọng Gallowglass ủ ê. "Sarah hẳn đã nói với Diana và Matthew những tin tức về Emily."

"Không phải là vụ nổ. Đó!" Fernando chỉ vào tháp chuông Saint-Lucien đang được bao bọc bởi một sinh vật có cánh, hai chân, phun lửa. Gallowglass đứng lên để nhìn tốt hơn. "Đó là Corra. Nó đi cùng Thím ấy.” Gallowglass nói với vẻ sự-việc-hiển-nhiên.

"Nhưng đó là một con rồng." Fernando xoay ánh mắt rối loạn vào người con trai kế.

"Hừ! Đó không phải con rồng thường. Dượng không nhìn thấy nó chỉ có hai chân sao? Corra là một firedrake." Gallowglass xoắn cánh tay của mình để làm nổi bật một hình xăm của một sinh vật có cánh  hoàn toàn tương đồng với con quái thú biết bay kia.

"Như là điều này nữa. Con có lẽ đã bỏ qua một hoặc hai chi tiết, nhưng con đã cảnh báo mọi người rằng Thím Diana đã không còn là là cùng một phù thủy như trước đây nữa. "


~*~


"Đó là sự thật, cưng à. Em đã chết." Sự căng thẳng khi nói với Diana và Matthew điều ấy rõ ràng là quá nhiều đối với bà. Sarah có thể thề rằng bà đã nhìn thấy một con rồng. Fernando nói đúng. Bà cần phải cắt giảm lượng whisky.

"Con không tin." Giọng của Diana cao và sắc với nỗi hoảng loạn. Cô lục soát căn phòng khách rộng lớn của Ysabeau như thể nghi ngờ rằng sẽ tìm thấy Emily ẩn đằng sau một trong những ghế dài trang trí công phu.

"Emily không có ở đây đâu, Diana." Giọng nói trầm lắng của Matthew thấm đẫm tiếc nuối và dịu dàng khi anh bước đến trước mặt cô. "Dì ấy mất rồi."

"Không" Diana cố lách qua anh và tiếp tục tìm kiếm, nhưng Matthew kéo cô vào vòng tay anh.

"Anh rất tiếc, Diana," Matthew nói, ôm Diana sát vào cơ thể của mình.

"Đừng nói rất tiếc!" Diana khóc, vùng vẫy để giải thoát bản thân khỏi vòng tay không thể phá vỡ của ma cà rồng. Cô đập vào vai Matthew bằng nắm tay. "Dì Em không có chết ! Đây là một cơn ác mộng. Đánh thức em dậy đi, Matthew, làm ơn mà! Em muốn thức dậy và tìm thấy chúng mình vẫn đang ở trong năm 1591. "

"Đây không phải là một cơn ác mộng," Sarah nói. Những tuần dài đằng đẵng đã thuyết phục bà rằng cái chết của Em là một sự thật khủng khiếp.

"Vậy thì em hẳn đã thắt một vòng sai, hoặc buộc một nút tệ hại trong thần chú vượt thời gian. Đây không thể là nơi mà chúng ta dự định kết thúc!" Diana run từ đầu đến chân trong đau buồn và sốc. "Dì Em đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ đi mà không nói lời tạm biệt."

"Em không có thời gian để nói lời tạm biệt với bất cứ ai. Nhưng điều đó không có nghĩa là bà ấy không yêu cháu." Sarah đã nhắc nhở bản thân về điều này hàng trăm lần một ngày.

"Diana nên ngồi xuống," Marcus nói, kéo một cái ghế gần Sarah. Trong nhiều cách, con trai Matthew trông giống trào lưu tuổi đôi mươi tương tự người đã bước vào ngôi nhà Bishop tháng Mười năm ngoái. Dây da của cậu, với những thứ kỳ lạ thu thập qua nhiều thế kỷ, vẫn đan rối vào mái tóc vàng ở gáy cậu. Đôi giày Converse cậu yêu thích vẫn mang trên đôi chân. Tuy thế, ánh mắt cảnh giác, buồn bã là điều mới mẻ.

Sarah biết ơn đối với sự hiện diện của Marcus và Ysabeau, nhưng người bà thật sự muốn ở bên cạnh lúc này là Fernando. Ông đã là hòn đá tảng cho bà trong suốt thử thách này.

"Cảm ơn con, Marcus," Matthew nói, giúp Diana vào ghế. Phoebe cố gắng nhấn một ly nước vào tay của Diana. Khi Diana chỉ nhìn chằm chằm vào nó một cách ngây ngô, Matthew lấy nó ra và đặt nó trên một chiếc bàn gần đó.

Mọi con mắt đậu lại trên Sarah.

Sarah không phù hợp cho loại sự việc này. Diana mới chính là sử gia trong gia đình. Cô sẽ biết bắt đầu từ đâu và làm thế nào để xâu chuỗi các sự kiện rối bời thành một câu chuyện mạch lạc có khởi đầu, đoạn giữa và kết thúc, và có lẽ thậm chí có lời giải thích chính đáng cho lý do tại sao Emily qua đời.

"Không có cách nào dễ dàng để nói với cháu điều này," dì của Diana bắt đầu.

"Dì không cần phải cho chúng tôi biết bất cứ điều gì," Matthew nói, đôi mắt chứa đầy sự nhân hậu và cảm thông. "Những lời giải thích có thể đợi."

"Không. Cả hai đứa cần phải biết." Sarah với lấy ly whisky thường đặt bên cạnh bà, nhưng chẳng có gì ở đó. Bà nhìn Marcus trong lời thỉnh cầu câm lặng.

"Emily qua đời tại ngôi đền cổ," Marcus nói, chiếm lấy vai trò người kể chuyện.

"Ngôi đền thờ nữ thần?" Diana thì thầm, trán nhăn lại với nỗ lực tập trung.

"Phải," Sarah cất giọng khàn khàn, ho khan để đánh bật các khối nghẽn trong cổ họng bà. "Emily đã dành nhiều thời gian ở đó."

"Dì ấy ở đó một mình sao?" Vẻ mặt của Matthew đã không còn ấm áp và thấu hiểu, và giọng anh băng giá.

Sự im lặng phủ xuống một lần nữa, lần này là nặng nề và kinh khủng.

"Emily không cho bất cứ ai đi cùng bà ấy," Sarah nói, ép buộc bản thân phải trung thực. Diana cũng là một phù thủy, và sẽ biết nếu bà đi lạc khỏi sự thật. "Marcus đã cố gắng thuyết phục bà ấy đưa ai đó đi cùng, nhưng Emily từ chối."

"Tại sao dì ấy muốn được ở một mình?" Diana nói, nhận ra sự lo lắng của chính Sarah. "Điều gì đã xảy ra, Sarah?"

"Kể từ tháng Giêng, Em đã chuyển hướng đến các phép thuật tối thượng để tìm kiếm sự hướng dẫn." Sarah rời mắt khỏi khuôn mặt choáng váng của Diana. "Bà ấy đã có linh cảm đáng sợ về cái chết và thảm hoạ, và cho rằng chúng có thể giúp bà ấy tìm ra lý do tại sao."

"Nhưng Em luôn biết phép thuật tối thượng là quá nguy hiểm đối với phù thủy để xử lý một cách an toàn mà," Diana nói, giọng nói của cô tăng cao trở lại. "Dì ấy nói bất kỳ phù thuỷ nào nghĩ rằng họ đã miễn dịch với những nguy hiểm ấy thì họ sẽ chỉ phát hiện ra theo một cách khó khăn rằng chúng mạnh mẽ như thế nào thôi."

"Bà ấy nói từ kinh nghiệm của bản thân," Sarah nói. "Chúng có thể gây nghiện. Emily không muốn cháu biết bà ấy đã cảm thấy sự mê hoặc của chúng, cưng à. Bà ấy đã không chạm vào quả cầu ước hoặc cố gắng triệu hồi một linh hồn trong nhiều thập kỷ rồi."

"Triệu hồi linh hồn?" Đôi mắt Matthew nheo lại thành đường chỉ. Với bộ râu sẫm màu ấy, anh trông thật đáng sợ.

"Dì nghĩ rằng bà ấy đã cố gắng triệu hồi Rebecca. Nếu dì nhận ra bà ấy đã đi xa như thế nào vào những nỗ lực của mình, dì sẽ cố gắng nhiều hơn để ngăn bà ấy lại." Đôi mắt của Sarah đẫm lệ. "Peter Knox hẳn đã cảm nhận được sức mạnh mà Emily đã hoạt động cùng, và phép thuật tối thượng luôn cuốn hút hắn. Ngay khi hắn đã tìm thấy bà ấy… "

"Knox?" Matthew nói nhỏ nhẹ, nhưng những sợi lông măng trên mặt sau cổ Sarah đã dựng lên cảnh báo.

"Khi chúng tôi tìm thấy Em, Knox và Gerbert cũng ở đó," Marcus giải thích, trông có vẻ khổ sở trước thú nhận ấy. "Bà ấy đã bị một cơn truỵ tim. Emily hẳn đã chịu sự căng thẳng rất lớn để cố gắng chống lại bất cứ điều gì Knox đã làm. Bà ấy hầu như không còn ý thức. Tôi đã cố gắng để hồi tỉnh bà. Sarah cũng thế. Nhưng không có gì hai chúng tôi có thể làm được. "

"Tại sao Gerbert và Knox lại ở đây? Và điều gì trên thế giới mà Knox hy vọng sẽ đạt được từ việc giết chết Em chứ ?” Diana khóc.

"Dì không nghĩ Knox cố gắng giết bà ấy, mật ngọt à," Sarah trả lời. "Knox đang đọc tâm trí của Emily, hoặc cố gắng hết sức để làm thế. Những lời cuối cùng của bà ấy là. ‘Tôi biết bí mật của Ashmole 782, và ông sẽ không bao giờ sở hữu nó.'"

"Ashmole 782?" Diana trông có vẻ choáng váng. "Dì có chắc không?"

"Chắc chắn" Sarah ước chi cháu gái của bà chưa bao giờ nhận được bản thảo đáng nguyền rủa đó trong thư viện Bodleian. Nó là nguyên nhân của hầu hết các vấn đề hiện tại của họ.

"Knox khăng khăng rằng nhà de Clermonts có các trang bản thảo đã mất tích ấy và biết bí mật của nó," Ysabeau xen vào. "Verin và tôi nói với Knox rằng hắn đã nhầm lẫn, nhưng điều duy nhất làm hắn phân tâm khỏi chủ đề ấy là đứa trẻ. Margaret. "

"Nathaniel và Sophie đi theo chúng tôi đến đền thờ. Margaret đi cùng họ," Marcus giải thích cho cái nhìn ngạc nhiên của Matthew. "Trước khi Emily lăn ra bất tỉnh, Knox nhìn thấy Margaret và yêu cầu được biết làm thế nào mà hai daemon lại sinh ra một đứa bé phù thủy. Knox viện dẫn giao ước. Hắn đe dọa sẽ đưa Margaret đến Đại Hội Đồng để điều tra cái mà hắn gọi là ‘vi phạm nghiêm trọng’ các điều luật. Trong khi chúng tôi đang cố gắng để hồi sinh Emily và giữ cho đứa bé an toàn, Gerbert và Knox đã bỏ đi. "

Cho đến gần đây Sarah đã luôn luôn nhìn thấy Đại Hội Đồng và các giao ước như những thứ xấu xa tất yếu. Thật không dễ dàng khi để cho ba giống loài huyền bí như quỷ, ma cà rồng, và phù thủy sống chung với con người.

Tất cả đều là đối tượng cho nỗi sợ hãi và bạo lực của con người tại một số thời điểm trong lịch sử, và những sinh vật này từ lâu đã đồng thuận một giao ước để giảm thiểu nguy cơ bộc lộ thế giới của họ trước sự chú ý của con người. Nó hạn chế sự kết thân giữa các loài cũng như bất kỳ sự tham gia trong tôn giáo hay chính trị nào của con người. Đại Hội Đồng gồm chín thành viên được thực thi giao ước và bảo đảm chắc chắn rằng những sinh vật này phải tuân theo những điều khoản ấy. Bây giờ Diana và Matthew đã về nhà, Đại Hội Đồng có thể cút xuống địa ngục và mang theo giao ước ấy đi cùng họ trong chừng mực Sarah quan tâm.

Đầu Diana quay ngoắt lại, và một vẻ hoài nghi trải qua khuôn mặt của cô.

"Gallowglass?" Cô hít thở khi sảnh phòng khách điền đầy hương thơm của biển.

"Chào mừng về nhà, Thím." Gallowglass bước về phía trước, bộ râu vàng của anh lấp lánh ở những nơi ánh sáng mặt trời chiếu vào. Diana nhìn anh với vẻ ngạc nhiên trước khi tiếng nức nở vỡ oà.

"Nào, nào." Gallowglass bế bổng cô lên trong một vòng ôm dữ dội. "Đã một thời gian kể từ cảnh tượng cháu làm một người phụ nữ rơi nước mắt. Bên cạnh đó, thực sự phải là cháu khóc tại cuộc hội ngộ của chúng ta mới phải chứ. Trong chừng mực thím bận tâm, chỉ mới một vài ngày kể từ khi chúng ta nói chuyện. Về phần cháu, tính ra cũng nhiều thế kỷ rồi. "

Một cái gì đó huyền bí chập chờn quanh các đường nét cơ thể của Diana, giống như một ngọn nến từ từ đánh bắt ánh sáng. Sarah chớp mắt. Bà thực sự sẽ phải ngừng uống rượu.

Matthew và người cháu trai liếc nhìn nhau. Biểu hiện của Matthew thậm chí tăng thêm nhiều sự quan tâm hơn khi nước mắt của Diana càng rơi nhiều thì quầng sáng quanh cô càng mạnh lên.

"Hãy để Matthew đưa thím lên lầu." Gallowglass thò tay vào túi và lấy ra một chiếc khăn màu vàng nhàu nát. Anh trao cho Diana, cẩn thận che chắn cô khỏi tầm nhìn.

"Cô ấy không sao chứ?" Sarah hỏi.

"Chỉ hơi mệt một chút thôi," Gallowglass nói khi anh và Matthew dìu Diana đi về hướng căn phòng trên ngọn tháp xa tít của Matthew.

Khi Diana và Matthew đã đi khỏi, sự bình tĩnh mong manh của Sarah vỡ vụn, và bà bắt đầu khóc.

Việc hồi tưởng lại những sự kiện về cái chết của Em vẫn diễn ra hàng ngày, nhưng phải làm như vậy với Diana thậm chí còn đau đớn hơn. Fernando xuất hiện, biểu hiện của ông đầy quan tâm.

"Ổn rồi mà, Sarah. Hãy để nó qua đi," Fernando thì thầm, kéo bà lại gần.

"Ông đã ở đâu khi tôi cần ông?" Sarah hỏi khi cơn khóc của bà chuyển thành nức nở.

"Giờ tôi ở đây rồi," Fernando nói, đung đưa bà nhẹ nhàng. "Và Diana và Matthew đã về nhà an toàn."


~*~


"Em không thể ngừng run." Răng của Diana khua lách cách, và tay chân của cô co giật như thể bị kéo bằng sợi dây vô hình. Gallowglass mím môi, đứng lùi lại trong khi Matthew quấn chặt một tấm chăn quanh vợ anh.

"Đó là do cú sốc, mon coeur," Matthew thì thầm, ép một nụ hôn lên má cô. Không chỉ là do cái chết của Emily mà còn cả ký ức về những tổn thương khi mất cha mẹ trước đây là nguyên nhân cho tình trạng đau đớn của cô. Anh xoa tay, di chuyển chiếc chăn áp sát da thịt cô. "Cháu có thể lấy ít rượu vang không, Gallowglass?"

"Em không nên. Các em bé. . . " Diana bắt đầu. Biểu hiện của cô lại trở nên hoang dại và những giọt nước mắt đã quay trở lại. "Chúng sẽ không bao giờ biết Em. Con cái chúng ta sẽ lớn lên mà không biết Em. "

"Đây." Gallowglass thảy một chiếc bình bằng bạc theo hướng Matthew. Người chú nhìn anh với vẻ biết ơn.

"Thậm chí còn tốt hơn," Matthew nói, kéo nút chai ra. "Chỉ cần một ngụm thôi, Diana. Nó sẽ không làm tổn thương cặp sinh đôi, và nó sẽ giúp em bình tĩnh. Anh sẽ kêu Marthe đưa lên một ít trà đen với nhiều đường."

"Em sẽ giết Peter Knox," Diana nói dữ dội sau khi cô uống một ngụm whisky. Quầng sáng xung quanh cô trở nên rực rỡ hơn.

"Không phải hôm nay," Matthew nói kiên quyết, trả chiếc bình lại cho Gallowglass.

"Glaem của Thím sáng như thế này này kể từ khi hai người quay trở lại à?" Gallowglass đã không gặp Diana Bishop kể từ năm 1591, nhưng anh không nhớ là nó đáng chú ý như thế này.

"Phải. Cô ấy đang khoác một bùa ngụy trang. Cơn sốc hẳn đã đánh văng nó ra khỏi vị trí." Matthew nói, hạ thấp mình xuống ghế sofa. "Diana muốn Emily và Sarah thưởng thức sự kiện rằng họ sắp trở thành bà ngoại trước khi họ bắt đầu đặt câu hỏi về sự gia tăng sức mạnh này."

Gallowglass cắn lại một lời rủa.

"Tốt hơn chứ?" Matthew hỏi, kéo ngón tay của Diana lên môi.

Diana gật đầu. Răng cô vẫn khua lách cách, Gallowglass lưu ý. Nó làm anh đau đớn khi nghĩ về những nỗ lực phải thực hiện để cô kiểm soát được bản thân.

"Anh rất tiếc về chuyện Emily," Matthew nói, ấp ủ khuôn mặt của cô trong đôi tay anh.

"Có phải do lỗi của chúng ta không? Có phải do chúng ta đã ở lại trong quá khứ quá lâu, như Cha đã nói?" Diana nói rất nhỏ, thật khó để nghe thấy, ngay cả đối với Gallowglass.

"Tất nhiên là không," Gallowglass trả lời, giọng nói của anh cộc cằn. "Peter Knox đã làm điều này. Không ai khác để đổ lỗi nữa hết."

"Chúng ta không lo lắng việc ai phải chịu lỗi," Matthew nói, nhưng đôi mắt giận dữ.

Gallowglass trao cho anh một cái gật đầu hiểu biết. Matthew sẽ có thừa thãi chuyện để nói về Knox và Gerbert - sau này. Ngay bây giờ anh quan tâm đến vợ mình nhiều hơn

"Emily sẽ muốn em tập trung vào việc chăm sóc bản thân và Sarah. Bây giờ  như vậy là đủ."

Matthew chải ra sau những lọn tóc màu đồng bị mắc kẹt vào má của Diana bởi muối từ nước mắt của cô.

"Em nên đi xuống lầu," Diana nói, kéo chiếc khăn màu vàng sáng của Gallowglass lên mắt. "Sarah cần em."

"Hãy ở lại đây thêm một chút nữa. Chờ cho Marthe mang trà lên đã," Matthew nói, ngồi xuống bên cạnh cô. Diana ngả vào anh, hơi thở nấc cụt liên tục khi cô cố gắng giữ lại những giọt nước mắt.

"Tôi sẽ để hai người lại," Gallowglass nói cộc cằn.

Matthew gật đầu trong lời cám ơn lặng lẽ.

"Cảm ơn anh, Gallowglass," Diana nói, giơ chiếc khăn.

"Hãy giữ nó," anh nói, quay về phía cầu thang.

"Chúng ta chỉ còn một mình. Em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.” Matthew thì thầm với Diana khi Gallowglass đi xuống cầu thang xoắn.

Gallowglass để lại Matthew và Diana cuộn vào nhau trong một nút thắt không thể phá vỡ, khuôn mặt của họ xoắn vặn với nỗi đau và nỗi buồn, mỗi người trao tặng cho người kia sự an ủi mà họ không thể tìm thấy ở nơi nào khác…


~*~


Tôi không bao giờ nên triệu hồi bạn đến đây. Lẽ ra tôi nên tìm một cách khác để có được câu trả lời của mình. Emily quay sang đối mặt với người bạn thân nhất của bà. Bạn nên ở bên Stephen.

Tôi cần phải ở đây với con gái của tôi hơn bất cứ nơi nào khác, Rebecca Bishop nói. Stephen hiểu mà. Bà quay trở lại với hình ảnh của Diana và Matthew, vẫn còn đang khóa trong vòng tay đau buồn của nhau.

Đừng sợ. Matthew sẽ chăm sóc con bé mà, Philippe nói. Ông vẫn đang cố gắng tìm hiểu Rebecca Bishop - bà là một sinh vật đầy thách thức khác thường, và cũng có tay nghề cao trong việc giữ bí mật như bất kỳ ma cà rồng nào.


Hai đứa nó sẽ chăm sóc cho nhau, Rebecca nói, đặt bàn tay lên trái tim, đúng như tôi biết chúng sẽ làm thế.

Không có nhận xét nào: