Chương 2
Matthew chạy xuống
cầu thang bằng đá uốn lượn nối giữa các phòng trên tháp của anh tại Sept-Tours
và tầng chính của lâu đài. Anh tránh chỗ trơn trượt trên bậc thứ ba mươi và miếng
vá xù xì trên bậc thứ mười bảy, nơi thanh kiếm Baldwin đã đập mạnh vào cạnh bậc
thang tại một trong những trận cãi cọ của họ.
Matthew đã xây
dựng thêm toà tháp như nơi trú ẩn riêng tư của mình, một nơi tách biệt khỏi sự
bận rộn không ngừng luôn vây quanh Philippe và Ysabeau. Gia đình ma cà rồng to lớn
và ồn ào, với hai hoặc nhiều dòng dõi bắt cặp một cách thiếu thoải mái với nhau
và cố gắng sống như một đại gia đình hạnh phúc. Điều này hiếm khi xảy ra với động
vật ăn thịt, ngay cả khi họ đi bằng hai chân và sống trong những ngôi nhà tốt.
Kết quả là, tháp Matthew đã được thiết kế chủ yếu cho sự phòng thủ. Nó không có
cửa để bóp nghẹt sự tiếp cận lén lút của một ma cà rồng và không có cách nào thoát
ra ngoại trừ nơi bước vào. Những sắp đặt cẩn trọng ấy đã minh chứng hùng hồn về
mối quan hệ của anh với các anh chị em của mình.
Tối nay, sự cô
lập của toà tháp có vẻ tù hãm, khác xa cuộc sống bận rộn mà anh và Diana đã tạo
ra trong London thời Elizabeth, được bao quanh bởi gia đình và bạn bè. Công việc
của Matthew là một gián điệp của nữ hoàng đầy thử thách nhưng được tưởng thưởng.
Từ vị trí cũ của anh trên Đại Hội Đồng, anh đã xoay sở để cứu được một vài phù
thủy khỏi bị hoả thiêu. Diana đã bắt đầu tiến trình tăng trưởng sức mạnh của cô
như một phù thủy. Họ thậm chí còn cứu vớt được hai đứa trẻ mồ côi và ban cho
chúng một cơ hội có được tương lai tốt hơn. Cuộc sống của họ trong thế kỷ thứ
mười sáu không phải luôn luôn dễ dàng, nhưng ngày của họ được lấp đầy với tình
yêu và cảm giác về hy vọng đã theo sau Diana bất cứ nơi nào cô đi. Ở đây, tại
Sept-Tours, họ dường như bị bao quanh tất cả các phía bằng cái chết và người
nhà de Clermonts.
Sự kết hợp làm
Matthew bất an, và cơn giận mà anh kềm giữ rất cẩn thận trong sự kiểm soát bất
cứ khi nào Diana ở gần đã nổi lên rất gần với bề mặt một cách nguy hiểm. Chứng
cuồng máu – thứ bệnh tật mà Matthew thừa kế từ Ysabeau khi bà biến đổi anh - có
thể tràn qua tâm trí và cơ thể của một ma cà rồng một cách nhanh chóng, cuốn đi
mọi lý trí hay sự kiểm soát. Trong nỗ lực giữ cho cơn cuồng máu trong tầm kiểm
soát, Matthew đã miễn cưỡng đồng ý để lại Diana trong sự chăm sóc của Ysabeau
trong khi anh đi vòng quanh sân lâu đài với những con chó của anh, Fallon và
Hector, cố gắng thông suốt cho đầu óc của mình.
Gallowglass
đang ngâm nga một bài hò đi biển trong đại sảnh của lâu đài. Vì những lý do
Matthew không thể hiểu nổi, mỗi đoạn xướng được ngắt câu bởi các từ đệm và kết
câu. Sau một lúc do dự, sự tò mò Matthew cũng chiến thắng.
"Rồng lửa
chết tiệt." Gallowglass đã có một trong những ngọn giáo lấy xuống từ kho
vũ khí bên lối vào và đang vẫy nó chầm chậm trong không khí.
"'Tạm biệt và adieu với bạn, các quý cô Tây Ban Nha.
Lấy vũ khí của bạn xuống đây, hay Granny sẽ dìm bạn trong rượu
vang trắng và ném bạn cho chó ăn.
Vì chúng tôi đã thu nhận những mệnh lệnh cho việc dong buồm
vì nước Anh xưa.
Bạn đang nghĩ gì vậy, bay xung quanh ngôi nhà giống như một
con vẹt đuôi dài điên rồ?
Và chúng ta có thể không bao giờ gặp lại những phụ nữ xinh đẹp
nữa. '"
"Cháu đang
làm cái quái gì vậy?" Matthew hỏi.
Gallowglass
xoay đôi mắt màu xanh mở rộng vào Matthew. Chàng trai mặc một chiếc áo thun màu
đen được trang trí với đầu lâu xương chéo. Thứ gì đó đã rạch vào phần lưng, cắt
nó từ vai trái tới hông phải. Những vết rách trên chiếc quần jeans của người
cháu trai có vẻ là kết quả của sự mòn xơ, không phải chiến tranh, và mái tóc bờm
xờm của cậu ta thì đúng chuẩn Gallowglassian. Ysabeau đã gọi cậu ta là "Sir Vagabond*," nhưng
điều này chẳng cải thiện được chút nào sự chải chuốt của cậu ta. (*Hiệp sĩ Lang Thang)
"Đang cố gắng
bắt con thú cưng bé nhỏ của vợ chú." Gallowglass làm một cú phóng lao đột
ngột.
Có một tiếng
kêu ngạc nhiên, theo sau là một trận mưa vảy màu xanh lá cây nhạt tung rải như
mi-ca khi chúng chạm vào sàn nhà. Những sợi lông vàng trên cánh tay của
Gallowglass lung linh với bụi xanh óng ánh.
Cậu hắt hơi.
Corra, linh vật
của Diana, đang bám vào ban công dành cho người hát rong bằng móng vuốt của
mình, huyên thuyên điên cuồng và tặc lưỡi. Cô bé vẫy chào Matthew bằng chiếc
đuôi gai, đục lỗ một tấm thảm vô giá miêu tả một con kỳ lân trong vườn. Matthew
nhăn mặt. "Cháu đã dồn nó vào góc nhà nguyện, cuối bệ thờ, nhưng Corra là
một cô nàng xảo trá," Gallowglass nói với một thoáng tự hào. "Cô nàng
đang trốn trên đỉnh bia mộ của ông nội, đôi cánh trải rộng. Cháu đã nhầm cô nàng
với một hình nộm. Bây giờ nhìn cô nàng kìa. Trên mái rầm nhà, dương dương tự đắc
như quỷ và phiền nhiễu gấp đôi. Ái chà, cô nàng đã xiên cái đuôi qua một trong những
chiếc rèm yêu thích của Ysabeau rồi kìa. Granny sẽ có một cơn đột quỵ cho xem.
"
"Nếu Corra
có chút nào giống với chủ nhân của mình, việc dồn bắt cô bé sẽ không kết thúc tốt,"
Matthew nói nhẹ nhàng. "Hãy cố gắng nói lý lẽ với cô bé thay vì làm thế."
"Oh, aye.
Điều đó rất hiệu quả với Thím Diana." Gallowglass hít vào. "Bất chấp
nỗi ám ảnh để Corra vuột khỏi tầm mắt của chú sao?"
"Con rồng
lửa càng hoạt động nhiều thì dường như Diana càng bình tĩnh lại." Matthew
nói.
"Có lẽ,
nhưng Corra là địa ngục đối với đồ trang trí. Cô bé đã đập vỡ một trong những
chiếc bình Sèvres của Granny của chiều nay."
"Chà, miễn
đó không phải là một trong những thứ màu xanh với những cái đầu sư tử mà
Philippe đã tặng bà ấy, tôi sẽ không phải lo lắng." Mathew rên lên khi
nhìn thấy biểu hiện của Gallowglass. "Merde".
(chết tiệt! – Tiếng Pháp, ct của Sẻ.)
"Đó cũng
phản ứng của Alain." Gallowglass dựa vào ngọn giáo của mình.
"Ysabeau sẽ
phải làm gì đó với một ít mảnh gốm," Matthew nói. "Corra có thể là một
mối phiền toái, nhưng Diana đang ngủ ngon lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi về
nhà."
"Oh, tốt,
vậy thì sẽ ổn thôi. Chỉ cần nói với Ysabeau rằng sự vụng về của Corra là điều tốt
cho các cháu bé. Granny sẽ xem chiếc bình của bà như vật tế thần. Trong khi đó
cháu sẽ cố gắng giữ cho cô nhóc lắm chuyện biết bay này giải trí để Thím có thể
ngủ được. "
"Cháu sẽ
làm điều đó bằng cách nào?" Matthew hỏi với thái độ hoài nghi.
"Hát cho
cô bé nghe, tất nhiên." Gallowglass nhìn lên. Corra kêu gù gù trước mối
quan tâm mới hồi phục của cậu ấy, trải dài đôi cánh xa hơn một chút để chúng bắt được ánh sáng từ
những ngọn đuốc được cài vào móc cắm dọc theo các bức tường.
Coi điều đó như
một dấu hiệu khích lệ, Gallowglass lấy một hơi thở sâu và bắt đầu một bản
ballad như bom nổ.
"'Đầu tôi quay vòng vòng,
Tôi đang ở trong một ngọn lửa,
Tôi yêu như một con rồng.
Nói rằng bạn sẽ biết tên tình nhân của tôi? '"
Corra khua lách
cách hàm răng tán thưởng. Gallowglass cười toe toét và bắt đầu di chuyển ngọn
giáo đánh nhịp. Cậu ta ve vẩy chân mày với Matthew trước khi hát đoạn tiếp theo.
"'Tôi đã gửi cho nàng nữ trang không có giới hạn,
Đá quý, ngọc trai, để làm nàng lễ độ,
Cho đến khi không còn gì thêm để gửi đi,
Tôi sẽ gửi nàng-cho quỷ dữ. '"
"Chúc may
mắn," Matthew thì thầm, chân thành hy vọng rằng Corra không hiểu lời bài
hát.
Matthew đảo qua
các phòng gần đó, lập danh mục các khách cư ngụ trong đó. Hamish ở trong thư viện
gia đình đang tiến hành các thủ tục giấy tờ, anh đã nhận ra điều ấy dựa trên âm
thanh của cây bút đang cạo vào giấy và mùi hương thoang thoảng của hoa oải
hương và bạc hà. Matthew do dự một lúc, rồi đẩy cánh cửa mở.
"Có thời
gian cho một người bạn cũ không?" Anh hỏi.
"Tôi đã bắt
đầu nghĩ rằng ông né tránh tôi đấy." Hamish Osborne đặt bút xuống và nới lỏng
cà vạt in đầy những bông hoa mùa hè mà hầu hết nam giới sẽ không có đủ can đảm
để mang.
Ngay cả trong
vùng nông thôn Pháp, Hamish ăn mặc như thể dành cho một cuộc họp với các thành
viên của Nghị Viện trong bộ cánh kẻ sọc nhuyễn màu xanh hải quân phù hợp với áo
sơ mi màu hoa oải hương. Nó làm cho anh ta trông giống như một kẻ cổ lỗ sĩ bảnh
bao thời vương triều Edwardian.
Matthew biết rằng
gã daemon đang cố kích động một cuộc tranh cãi. Anh và Hamish đã là bạn trong
nhiều thập kỷ, kể từ khi hai người họ ở Oxford. Tình bạn của họ có được dựa
trên sự tôn trọng lẫn nhau và được gìn giữ vững chắc vì trí tuệ sắc như dao cạo
tương hợp của họ. Giữa Hamish và Matthew, thậm chí những trao đổi đơn giản có
thể trở thành phức tạp và đậm tính chiến lược như là trò chơi cờ giữa hai kỳ thủ.
Nhưng còn quá sớm cho cuộc trò chuyện để cho phép Hamish đặt anh vào thế bất lợi.
"Diana sao
rồi?" Hamish đã nhận ra vẻ từ chối có chủ tâm của Matthew để mắc mồi.
"Trong chừng
mực có thể mong đợi."
"Tôi sẽ tự
mình hỏi cô ấy, tất nhiên, nhưng cháu trai của ông nói tôi nên tránh xa ."
Hamish nhặt cốc rượu lên và nhấp một ngụm. "Rượu vang không?"
“Thứ đó đến từ
hầm rượu của tôi hay của Baldwin?" Câu hỏi có vẻ như vô thưởng vô phạt của
Matthew có ý như một lời nhắc nhở tế nhị rằng bây giờ anh và Diana đã trở về,
Hamish có thể phải lựa chọn giữa Matthew và phần còn lại của nhà de Clermonts.
"Đó là rượu
vang đỏ." Hamish lắc chất chứa trong ly khi ông ta chờ đợi phản ứng của
Matthew. "Đắt tiền. Lâu năm. Tuyệt."
Vành môi
Matthew của cong lên. "Cảm ơn bạn, không. Tôi không bao giờ có cùng nỗi
yêu mến đối với món đó như hầu hết gia đình của tôi." Anh thà đổ đầy đài
phun nước trong vườn bằng rượu Bordeaux quý báu của Baldwin hơn là uống nó.
"Câu chuyện
với con rồng là gì thế?" Một cơ bắp ở hàm Hamish giật giật, Matthew không
thể nói được là do thích thú hay giận dữ. "Gallowglass nói Diana đem nó về
làm kỷ niệm, nhưng tôi không ai tin anh ta."
"Nó thuộc
về Diana," Matthew nói. "Ông nên hỏi cô ấy."
"Ông đã đặt
tất cả mọi người tại Sept-Tours run rẩy trong giày của họ, ông biết đấy."
Với sự thay đổi đột ngột chủ đề, Hamish tiến lại gần. "Phần còn lại của họ
vẫn chưa nhận ra rằng người đang kinh hãi nhất trong lâu đài là ông."
"Và William
thế nào rồi?" Matthew có thể làm một sự thay đổi chóng mặt về chủ đề, hiệu
quả như bất kỳ daemon nào.
"William ngọt
ngào đã vun trồng tình cảm của mình ở những nơi khác." Miệng Hamish vặn xoắn,
và ông ta quay đi, nỗi đau hiển nhiên ấy đã mang trò đấu trí của họ vào một kết
thúc không mong đợi.
"Tôi rất
xin lỗi, Hamish." Matthew đã nghĩ mối quan hệ ấy sẽ kéo dài. "William
đã yêu bạn."
"Không đủ."
Hamish nhún vai nhưng không thể che giấu nỗi đau trong đôi mắt. "Bạn sẽ phải
đặt những hy vọng lãng mạn của bạn trên Marcus và Phoebe thôi, tôi e là thế."
"Tôi hầu
như không nói chuyện với cô gái," Matthew nói. Anh thở dài và tự rót cho
mình một ly rượu vang đỏ của Baldwin. "Bạn có thể cho tôi biết những gì về
cô ấy?"
"Quý cô
Taylor trẻ trung làm việc tại một trong những nhà bán đấu giá ở London - Sotheby
hay Christie gì đấy. Tôi không bao giờ có thể nhớ đúng được", Hamish nói,
chìm vào một chiếc ghế bành bằng da ở trước lò sưởi giá lạnh.
"Marcus đã
gặp cô ấy khi cậu ta lựa chọn thứ gì đó cho Ysabeau. Tôi nghĩ rằng đó là chuyện
nghiêm trọng. "
"Đúng thế."
Matthew cầm ly rượu vang và lảng vảng dọc theo kệ sách xếp dọc theo các bức tường.
"Mùi hương của Marcus hoàn toàn trên cô ấy. Thằng bé đã kết đôi. "
"Tôi chẳng
nghi ngờ chút nào." Hamish nhấm nháp và dõi theo chuyển động không ngừng
nghỉ của bạn mình. "Không ai nói bất cứ điều gì, tất nhiên. Gia đình của bạn
thực sự có thể dạy cho MI6* một hoặc hai điều về bí mật." (*MI6 : Millitary Intelligence section 6 : Cục tình báo Anh – Ct của Sẻ)
"Ysabeau
nên ngừng điều đó lại. Phoebe quá trẻ cho mối quan hệ với một ma cà rồng,"
Matthew nói. "Cô ấy không thể nhiều hơn hai mươi hai tuổi, nhưng Marcus đã
bện chặt cô ấy vào một ràng buộc không thể huỷ bỏ."
"Ồ, phải, ngăn
cấm Marcus rơi vào tình yêu sẽ thú vị lắm đây," Hamish nói, âm burr trong giọng
Scots tăng cao thích thú. "Hoá ra Marcus cũng bướng bỉnh y như ông khi nói
đến tình yêu thôi mà."
"Có lẽ nếu
chàng ta suy nghĩ về công việc của mình như thủ lĩnh của Knights of Lazarus…"
"Dừng lại
ngay tại đó, Matt, trước khi bạn nói điều gì đó hết sức bất công mà tôi có thể
không bao giờ tha thứ cho bạn được." Giọng nói của Hamish quất vào anh.
"Bạn biết
khó khăn thế nào để trở thành thủ lĩnh cao quý của hội huynh đệ mà.”
“Marcus đã được
mong đợi để mang vừa đôi giày khá lớn – và bất kể có phải ma cà rồng hay không,
cậu ta không phải già hơn quá nhiều so với Phoebe."
Knights of
Lazarus đã được thành lập trong các cuộc thập tự chinh, một đội ngũ hào hiệp được
thiết lập để bảo vệ lợi ích ma cà rồng trong một thế giới ngày càng bị chi phối
bởi con người. Philippe de Clermont, người bạn đời của Ysabeau, là thủ lĩnh vĩ
đại đầu tiên. Nhưng ông là một nhân vật huyền thoại, không chỉ giữa ma cà rồng
mà cả trong những sinh vật khác. Đó là một nhiệm vụ bất khả thi cho bất kỳ người
đàn ông sống theo các tiêu chuẩn mà ông đặt ra.
"Tôi biết,
nhưng để rơi vào lưới tình…" Matthew phản đối, sự tức giận của anh tăng
cao.
"Marcus đã
làm việc hết sức tuyệt vời, không có ‘nhưng mà’ nào về điều đó hết",
Hamish xen ngang. "Cậu ấy đang tuyển dụng các thành viên mới và giám sát từng
chi tiết tài chính về các hoạt động của chúng ta. Cậu ấy đã yêu cầu Đại Hội Đồng
trừng phạt Knox về những hành động của hắn ở đây vào tháng năm và đã chính thức
yêu cầu huỷ bỏ giao ước. Không ai có thể làm được nhiều hơn thế. Không, ngay cả
ông. "
"Trừng phạt
Knox không phải là bắt đầu khôn ngoan cho những gì đã xảy ra. Hắn và Gerbert đã
xâm phạm nhà tôi. Knox đã sát hại một người phụ nữ giống như một người mẹ với vợ
tôi." Matthew nuốt nước bọt xuống cùng với rượu vang trong nỗ lực nhấn
chìm sự tức giận của mình.
"Emily đã
có một cơn truỵ tim," Hamish cảnh báo. "Marcus nói không cách nào biết
được nguyên nhân."
"Tôi biết
đủ," Matthew nói với cơn thịnh nộ đột ngột, ném ly thủy tinh rỗng ngang
qua phòng. Nó đập vào cạnh của một trong những kệ sách, rải những mảnh thủy
tinh vào tấm thảm dày.
Hamish mở to mắt.
"Giờ đây
con cái chúng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội được biết Emily. Và Gerbert, người
đã có mối giao hảo mật thiết với gia đình này trong nhiều thế kỷ, đứng bên cạnh
và nhìn Knox làm điều đó, biết rằng Diana là người bạn đời của tôi. "
"Mọi người
trong nhà nói rằng bạn sẽ không để cho Đại Hội Đồng phán quyết theo thủ tục.
Tôi đã không tin họ." Hamish không thích những thay đổi mà ông nhìn thấy ở
người bạn của mình. Cứ như thể việc trở lại thế kỷ thứ mười sáu đã xé toạc lớp vảy
khỏi một vết thương cũ đã bị lãng quên.
"Lẽ ra tôi
đã nên xử lý Gerbert và Knox sau khi họ giúp Satu Järvinen bắt cóc Diana và nhốt
cô ấy tại La Pierre. Nếu tôi làm thế, Emily sẽ vẫn còn sống." Vai Matthew
cứng lại hối tiếc. "Nhưng Baldwin đã ngăn cản. Anh ấy cho biết Đại Hội Đồng
đã có đủ rắc rối trên tay của mình rồi."
"Ý ông là
những ma cà rồng giết người à?" Hamish hỏi.
"Phải. Anh
ấy nói nếu tôi thách thức Gerbert và Knox, tôi sẽ chỉ làm cho vấn đề tồi tệ
hơn." Tin tức về những vụ giết người -với các động mạch bị cắt đứt, thiếu
các dấu vết về máu, các cuộc tấn công gần như thú tính trên thân thể con người-
đã có mặt trên báo từ London đến Moscow. Mỗi câu chuyện đều tập trung vào
phương pháp kỳ lạ của kẻ sát nhân trong việc giết chóc và đe dọa bóc trần ma cà
rồng trước sự lưu ý của con người.
"Tôi sẽ
không phạm sai lầm khi tiếp tục giữ yên lặng lần nữa," Matthew tiếp tục.
“Hôi Hiệp sĩ Lazarus và nhà de Clermonts có thể không có khả năng bảo vệ vợ tôi
và gia đình cô ấy, nhưng tôi chắc chắn có thể."
"Ông không
phải là một kẻ giết người, Matt", Hamish nhấn mạnh. "Đừng để sự tức
giận khiến bạn đui mù." Khi Matthew chỉa đôi mắt đen của anh vào ông ta,
Hamish tái nhợt. Mặc dù biết rằng Matthew đã ở gần thế giới động vật hơn một
vài bước với so với hầu hết các sinh vật đi bằng hai chân, Hamish chưa bao giờ
thấy anh có vẻ hoàn toàn hoang dã và nguy hiểm như vậy.
"Ông có chắc
không, Hamish?" Đôi mắt màu đá núi lửa của Matthew chớp nhẹ, rồi anh quay
người và hiên ngang rời khỏi phòng.
Theo sau mùi
hương rễ cam thảo đặc biệt của Marcus Whitmore, tối nay được trộn lẫn với hương
thơm nồng nàn của hoa tử đinh hương, Matthew có thể dễ dàng theo dấu con trai
anh đến các căn hộ gia đình trên tầng hai của lâu đài. Lương tâm anh nhức nhối với ý nghĩ về những gì Marcus có thể
đã nghe lỏm được trong trao đổi nóng nảy này với khả năng siêu thính của ma cà
rồng. Matthew mím môi khi mũi của anh dẫn hướng anh đến một cánh cửa ngay cạnh
cầu thang, và anh nén xuống làn sóng giận dữ đi kèm với nhận thức rằng Marcus
đã sử dụng văn phòng cũ của Philippe.
Matthew gõ cửa
và đẩy vào các phiến gỗ nặng nề mà không đợi sự hồi đáp. Với ngoại lệ là chiếc
máy tính xách tay màu bạc sáng bóng trên bàn nơi thường đặt giấy thấm, căn
phòng trông chính xác y như ngày Philippe de Clermont chết vào năm 1945. Cùng chiếc
điện thoại Bakelite đặt trên một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Những chồng phong bì mỏng
và chồng giấy đã ố vàng, quăn góc nằm ở vị trí sẵn sàng cho Philippe viết thư
cho một trong nhiều thông tín viên của mình. Được gắn vào tường là một bản đồ
châu Âu cũ, Philippe đã sử dụng để theo dõi các vị trí của quân đội Hitler.
Matthew nhắm mắt
chống lại cơn đau đột ngột, nhói buốt. Điều Philippe đã không lường trước được
là ông sẽ rơi vào tay của Đức quốc xã. Một trong những món quà bất ngờ của chuyến
du hành vượt thời gian của họ là có được cơ hội gặp lại Philippe và làm hòa với
ông. Cái giá Matthew đã phải trả là cảm giác mất mát được làm mới lại khi một lần
nữa phải đối mặt với một thế giới không có Philippe de Clermont trong đó.
Khi mắt của
Matthew mở ra lại, anh đã phải chạm trán với khuôn mặt tức giận của Phoebe
Taylor. Chỉ mất một phần giây để Marcus chen cơ thể của mình giữa Matthew và
người phụ nữ máu nóng. Matthew hài lòng khi thấy con trai mình đã không mất tất
cả trí khôn khi cậu ta che chắn cho người bạn đời, mặc dù nếu Matthew đã muốn hại
Phoebe, cô gái có thể đã chết.
"Marcus."
Matthew thoáng thừa nhận con trai trước khi nhìn xa sau cậu ta. Phoebe không phải
kiểu người thường lệ của Marcus. Cậu bé đã luôn luôn ưa thích tóc đỏ.
"Không có thời gian cho sự giới thiệu thích hợp khi lần đầu tiên chúng ta
gặp nhau. Tôi là Matthew Clairmont. Cha của Marcus. "
"Tôi biết
ông là ai." Giọng Anh chuẩn mực của Phoebe phổ biến trong các trường công
lập, những ngôi nhà nông thôn, và những gia đình quý tộc đang rệu rã. Marcus,
người theo lý tưởng dân chủ của gia đình, đã rơi vào một dòng máu Xanh.
"Chào mừng
đến với gia đình, Miss Taylor." Matthew cúi đầu để che giấu nụ cười của
mình.
"Phoebe,
xin vui lòng gọi thế." Phoebe bước quành qua Marcus trong một chớp mắt,
tay phải giơ ra. Matthew làm lơ nó. "Trong phạm vi lịch thiệp nhất, Giáo
sư Clairmont, đây là nơi mà ông sẽ nắm lấy và lắc nó." Vẻ mặt của Phoebe
nhiều hơn một chút khó chịu, tay vẫn giơ ra.
"Cô đang
được bao quanh bởi ma cà rồng. Điều gì khiến cô nghĩ rằng cô sẽ tìm thấy nền
văn minh ở đây?"
Matthew nhìn cô
bằng đôi mắt không chớp. Thiếu thoải mái, Phoebe nhìn đi chỗ khác. "Cô có
thể nghĩ rằng lời chào của tôi kém trang trọng, Phoebe, nhưng không có ma cà rồng
nào chạm vào bạn đời của ma cà rồng khác - hoặc thậm chí người hứa hôn- mà
không có sự cho phép." Anh liếc xuống miếng ngọc lục bảo lớn trên ngón tay
thứ ba của bàn tay trái của cô. Marcus đã giành được viên đá trong một trò chơi
bài ở Paris vào thế kỷ trước. Và bây giờ nó đáng giá một gia tài nho nhỏ.
"Oh.
Marcus đã không nói với tôi điều đó.” Phoebe nói với một cái cau mày.
"Không,
nhưng anh đã cung cấp cho em một vài điều luật đơn giản. Có lẽ đã đến lúc xem
xét lại chúng.” Marcus thì thầm với vợ chưa cưới. "Chúng ta sẽ tập dượt lời
thề đám cưới trong lúc đang ở đó."
"Tại sao?
Anh vẫn sẽ không tìm thấy từ 'vâng lệnh' trong đó đâu " Phoebe quả quyết.
Trước khi cuộc
tranh cãi có thể bùng lên khỏi mặt đất, Matthew ho khan lần nữa.
"Ta đến
xin lỗi cho sự bộc phát trong thư viện," Matthew nói. "Ta nổi giận
quá nhanh vào lúc ấy. Hãy tha thứ cho ta vì sự nóng giận. "
Điều đó nhiều
hơn tâm trạng nóng giận, nhưng Marcus - cũng như Hamish - đã không hề biết điều
đó.
"Sự bộc
phát gì?" Phoebe cau mày. "Không có gì," Marcus trả lời, mặc dù
biểu hiện của anh gợi ý ngược lại.
"Ta cũng
đang tự hỏi không biết con có muốn kiểm tra Diana không? Không nghi ngờ gì rằng
con đã biết, cô ấy đang mang thai đôi. Ta tin rằng cô ấy đang bắt đầu kỳ ba tháng
thứ hai, nhưng chúng ta đã ra khỏi tầm với của chăm sóc y tế thích hợp, và ta
muốn được chắc chắn." Nhánh ô liu chìa ra của Matthew, giống như bàn tay giơ
ra của Phoebe, vẫy trong không khí một lúc lâu trước khi nó được thừa nhận.
"Dĩ n-nhiên,"
Marcus lắp bắp. "Cảm ơn cha đã tin cậy để Diana dưới sự chăm sóc của con.
Con sẽ không để cha thất vọng. Và Hamish nói đúng," cậu nói thêm.
"Ngay cả khi con đã thực hiện một cuộc khám nghiệm tử thi trên Emily - mà
Sarah đã không muốn - không có cách nào để xác định rằng bà ấy đã bị giết bởi pháp
thuật hoặc do các nguyên nhân tự nhiên. Chúng ta không bao giờ có thể biết.
"
Matthew đã
không bận tâm tranh luận. Anh sẽ tìm hiểu vai trò chính xác mà Knox đã tham gia
trong cái chết của Emily, vì câu trả lời sẽ xác định tốc độ Matthew sẽ giết ông
ta và số lượng phù thủy bị xử đầu tiên.
"Phoebe,
thật hân hạnh," thay vì thế, Matthew nói.
"Cháu cũng
vậy." Cô gái nói dối một cách lịch thiệp và đầy thuyết phục. Cô ấy sẽ là một
bổ sung hữu ích cho đại gia đình de Clermont.
"Hãy đến
thăm Diana vào buổi sáng, Marcus. Chúng tôi sẽ chờ đợi con." Với một nụ cười
cuối cùng và một cái cúi chào nhẹ đến Phoebe Taylor quyến rũ, Matthew rời khỏi
phòng.
Cuộc dạo đêm của
Matthew quanh Sept-Tours đã không làm giảm đi sự bồn chồn hay cơn giận của anh.
Nếu có bất cứ điều gì thì đó các vết nứt trong sự kiểm soát của anh đã mở rộng.
Thất vọng, anh tìm đường trở về phòng vượt qua tháp canh của lâu đài và nhà
nguyện. Đài tưởng niệm với hầu hết các de Clermonts quá cố đã ở đó - Philippe;
Louisa; anh trai sinh đôi của cô ấy, Louis; Godfrey; Hugh - cũng như một số con
cái của họ và bạn bè thân yêu, những người hầu.
"Chào buổi
sáng, Matthew." Hương thơm của nghệ tây và cam đắng tràn ngập không gian.
Fernando. Sau một
hồi im lặng, Matthew buộc phải quay lại.
Thông thường, cửa
gỗ cổ kính của nhà thờ đóng kín, khi chỉ Matthew dành thời gian ở đó. Tối nay
nó mở rộng chào đón, và hình dáng của một người đàn ông in bóng lên ánh nến ấm
áp bên trong.
"Tôi đã hy
vọng có thể gặp chú." Fernando trải rộng cánh tay mời gọi.
Fernando quan
sát người em rể tiến về phía ông, tìm kiếm trên vẻ mặt anh các dấu hiệu cảnh
báo rằng Matthew đang gặp rắc rối: sự mở rộng của đồng tử mắt, những gợn trên bờ
vai anh gợi nhớ bờm lông cổ của một con sói, sự dữ dội chìm sâu trong cổ họng
anh.
"Tôi có vượt
qua bài kiểm tra không?" Matthew hỏi, không thể giữ dấu hiệu phòng thủ
trong giọng của mình.
"Chú sẽ
làm gì." Fernando đóng cánh cửa vững chắc phía sau họ.
"Chẳng gì
hết."
Matthew lướt những
ngón tay nhẹ nhàng theo ngôi mộ khổng lồ của Philippe ở trung tâm của nhà thờ
và di chuyển không ngừng xung quanh phòng trong khi đôi mắt nâu sâu của
Fernando dõi theo anh.
"Xin chúc
mừng hôn nhân của chú, Matthew," Fernando nói. "Mặc dù tôi vẫn chưa gặp
Diana, Sarah đã kể với tôi rất nhiều câu chuyện về cô ấy đến nỗi tôi cảm thấy
chúng tôi là những người bạn từ rất lâu rồi."
"Tôi xin lỗi,
Fernando, điều đó đúng là …"
Matthew bắt đầu, vẻ mặt tội lỗi.
Fernando dừng
anh lại bằng một bàn tay giơ lên. "Không cần phải xin lỗi."
"Cảm ơn anh
đã chăm sóc cho dì của Diana," Matthew nói. "Tôi biết khó khăn thế
nào để anh có thể có mặt ở đây."
"Người góa
phụ cần ai đó để suy nghĩ về nỗi đau của cô ấy. Cũng như chú đã làm cho tôi khi
Hugh chết .” Fernando nói đơn giản.
Tại Sept-Tours,
tất cả mọi người, từ Gallowglass và người làm vườn đến Victoire và Ysabeau đều
nhắc đến Sarah bằng tình trạng quan hệ với Emily chứ không phải theo tên của bà
ấy, khi bà ấy không ở trong phòng. Nó là một danh xưng đáng kính trọng cũng như
một lời nhắc nhở liên tục về sự mất mát của Sarah.
"Tôi phải
hỏi chú, Matthew: Liệu Diana có biết về chứng cuồng máu của chú không?"
Fernando giữ giọng hạ thấp.
Các bức tường
nhà nguyện rất dày, và không có nhiều âm thanh thoát ra, nhưng thật khôn ngoan
khi có sự đề phòng.
"Dĩ nhiên
cô ấy biết." Matthew quỳ xuống trước một đống nhỏ áo giáp và vũ khí được sắp
xếp trong hốc tường chạm trổ của nhà nguyện. Không gian đủ lớn để chứa một chiếc
quan tài lớn, nhưng Hugh de Clermont đã bị hoả thiêu, không để lại cơ thể để
chôn. Matthew đã tạo ra một đài tưởng niệm người anh trai yêu quý từ gỗ được
sơn và kim loại thay vì thế: lá chắn, găng tay dài, áo giáp lưới và áo khoác bằng
những dĩa kim loại tròn, thanh kiếm, mũ sắt của anh ấy.
"Hãy tha
thứ cho tôi vì đã xúc phạm chú với những gợi ý rằng chú sẽ giữ lại thứ gì đó rất
quan trọng khỏi người mình yêu." Fernando vỗ vào tai anh. "Tôi rất
vui vì chú đã nói với vợ mình, nhưng chú đáng bị quất roi vì đã không nói cho Marcus hoặc
Hamish - hay Sarah."
"Anh được
hoan nghênh để thử làm điều đó mà". Phản ứng của Matthew ngầm đe dọa rằng
điều đó sẽ đẩy ra xa bất kỳ thành viên khác trong gia đình, ngoại trừ Fernando.
"Chú muốn
một sự trừng phạt thẳng thừng, phải không? Nhưng chú không được giải thoát dễ
dàng như vậy đâu. Không phải lần này." Fernando quỳ xuống bên cạnh anh.
Có một khoảng lặng
dài, trong khi Fernando chờ Matthew hạ thấp cảnh giác.
"Cơn cuồng
máu. Nó đã trở nên tồi tệ hơn." Matthew cúi đầu trên bàn tay siết chặt của
mình trong tư thế cầu nguyện.
"Đương
nhiên rồi. Bây giờ chú đã kết đôi. Chú mong đợi điều gì nào?"
Các phản ứng
hóa học và cảm xúc đi kèm với giao phối cường độ cao, và thậm chí cả ma cà rồng
hoàn toàn khỏe mạnh cũng thấy khó khăn khi để cho người bạn đời ra khỏi tầm mắt.
Vào những dịp khi được ở bên nhau là bất khả, nó đã dẫn đến kích động, gây hấn,
lo lắng, và, trong trường hợp hiếm hoi, điên rồ. Đối với một ma cà rồng với chứng
cuồng máu, cả hai thôi thúc kết đôi và ảnh hưởng của sự chia tách càng tăng
cao.
"Tôi dự kiến
sẽ xử lý nó." Trán Matthew hạ thấp cho đến khi nó tỳ sát trên những ngón
tay. "Tôi tin rằng tình yêu mà tôi cảm thấy với Diana mạnh hơn căn bệnh
này."
"Oh,
Matthew. Chú có thể có nhiều lý tưởng hơn cả Hugh vào những ngày huy hoàng nhất
của anh ấy." Fernando thở dài và đặt một bàn tay an ủi lên vai của
Matthew.
Fernando luôn trao
sự an ủi và trợ giúp cho những người cần nó, ngay cả khi họ không xứng đáng.
Ông đã gửi Matthew nghiên cứu cùng các bác sĩ phẫu thuật Albucasis, trở lại khi
anh đang cố vượt qua những cơn điên giận chết người đã đánh dấu thế kỷ đầu tiên
của anh như là một ma cà rồng. Chính Fernando là người đã giữ Hugh - người anh
trai mà Matthew đã tôn thờ - an toàn khỏi các mối nguy hại khi anh ấy làm theo
cách của mình từ chiến trường đến sách vở và trở lại chiến trường một lần nữa.
Nếu không có sự chăm sóc của Fernando, Hugh sẽ xuất hiện để chiến đấu mà không
có gì ngoài một tập thơ, một thanh kiếm cùn, và một chiếc găng tay. Và chính
Fernando là người đã nói với Philippe rằng việc lệnh cho Matthew trở lại
Jerusalem sẽ là một sai lầm khủng khiếp. Thật không may, cả Philippe cũng như
Matthew đều không lắng nghe ông.
"Tôi đã phải
ép mình rời xa cô ấy tối nay." Đôi mắt của Matthew liếc quanh nhà nguyện.
"Tôi không thể ngồi yên, tôi muốn giết thứ gì đó - muốn đến tồi tệ - và
ngay cả như thế, cũng gần như bất khả thi để tôi mạo hiểm vượt xa khỏi âm thanh
của hơi thở của cô ấy."
Fernando lắng
nghe trong sự im lặng cảm thông, mặc dù ông tự hỏi tại sao Matthew có vẻ ngạc
nhiên.
Fernando đã phải
nhắc nhở bản thân rằng ma cà rồng mới kết đôi thường đánh giá thấp sự ràng buộc
có thể ảnh hưởng đến họ mạnh mẽ như thế nào.
"Ngay bây
giờ Diana muốn ở gần Sarah và tôi. Nhưng khi sự đau buồn về cái chết của Emily
giảm xuống, cô ấy sẽ muốn tiếp tục cuộc sống của riêng mình.” Matthew nói, rõ
ràng lo lắng.
"Chà, cô ấy
không thể đâu. Không thể không có chú đứng bên khuỷu tay của cô ấy." Fernando
không bao giờ nói loanh quanh với Matthew. Những người duy tâm như ông cần nói
thẳng thừng hoặc họ sẽ bị lạc lối. "Nếu Diana yêu chú, cô ấy sẽ thích
nghi."
"Cô ấy sẽ
không phải thích nghi," Matthew nói qua hàm răng nghiến chặt. "Tôi sẽ
không lấy mất tự do của cô ấy – bất kể tôi có phải trả giá như thế nào. Tôi đã
không ở bên Diana mọi lúc trong thế kỷ thứ mười sáu. Không có lý do gì để điều
đó phải thay đổi trong thế kỷ hai mươi mốt. "
"Chú chế
ngự được cảm xúc của chú trong quá khứ vì bất cứ khi nào chú không ở bên cạnh
cô ấy, Gallowglass đã ở. Oh, cậu ấy nói với tôi tất cả về cuộc sống của chú tại
London và Prague," Fernando nói khi Matthew xoay khuôn mặt sửng sốt về hướng
ông. "Và nếu không là Gallowglass, thì Diana cũng ở cùng người khác:
Philippe, Davy, phù thủy khác, Mary, Henry. Chú có thật sự nghĩ rằng điện thoại
di động sẽ cung cấp cho chú một cảm giác về sự kết nối và kiểm soát có thể sánh
ngang được không? "
Matthew trông vẫn
có vẻ giận dữ, cơn cuồng máu chỉ ở ngay dưới bề mặt, nhưng trông anh cũng có vẻ
khốn khổ.
Fernando nghĩ
đó là một bước đi đúng hướng. "Ysabeau nên ngăn cản chú đừng dính líu với
Diana Bishop ngay sau khi nhận thấy rõ ràng rằng chú cảm thấy một mối ràng buộc
kết đôi," Fernando nói nghiêm khắc. Nếu Matthew là con của ông, Fernando sẽ
khóa anh lại trong một ngọn tháp bằng thép để ngăn chặn điều đó.
"Bà ấy đã
ngăn tôi." Vẻ mặt của Matthew thậm chí còn khổ sở hơn. "Tôi đã không
hoàn toàn kết đôi với Diana cho đến khi chúng tôi đến Sept-Tours trong 1590.
Philippe đã cho chúng tôi những lời chúc phúc."
Miệng của
Fernando đắng ngắt. "Sự kiêu ngạo của người đàn ông đó không có giới hạn.
Không nghi ngờ gì rằng ông ấy đã có kế hoạch để sửa chữa tất cả mọi thứ khi chú
trở về hiện tại. "
"Philippe
biết ông ấy sẽ không có mặt ở đây," Matthew thú nhận. Mắt của Fernando mở
lớn. "Tôi không kể cho ông ấy về cái chết của mình. Philippe đã tự tìm ra .
"
Fernando rủa một
lời nguyền phồng rộp. Ông chắc chắn rằng Chúa của Matthew sẽ tha thứ cho sự phạm
thượng này, vì nó quá phong phú, rất xứng đáng trong trường hợp này.
"Và sự kết
đôi của chú với Diana diễn ra trước hoặc sau khi Philippe đánh dấu cô ấy bằng lời
thề máu?" Ngay cả sau khi vượt thời gian, lời thề máu của Philippe vẫn
nghe rõ và - theo Verin de Clermont và Gallowglass - vẫn làm inh tai. Phúc thay,
Fernando không phải là anh chị em ruột thịt nhà de Clermont, vì vậy bài hát máu
của Philippe âm vang không nhiều hơn tiếng vo ve dai dẳng.
"Sau
khi."
"Tất
nhiên. Lời thề máu Philippe đảm bảo an toàn cho cô ấy. 'Noli me tangere,' " Fernando nói với một cái lắc đầu.
"Gallowglass đã lãng phí thời gian của mình khi trông coi Diana chặt chẽ
như vậy."
"'Không chạm vào tôi được, tôi là của Ceasar,"
Matthew lập lại nhẹ nhàng. "Đó là sự thật. Không có ma cà rồng nào dám động
vào cô ấy sau điều đó. Trừ Louisa. "
"Louisa đã
nổi điên như một con thỏ tháng Ba khi phớt lờ ý nguyện của Cha về điều
này," Fernando nhận xét.
"Tôi hiểu
đó là lý do tại sao Philippe tống khứ Louisa ra ngoài tầm với của thế giới được
nhận biết vào năm 1591." Quyết định đã luôn luôn có vẻ đột ngột, và
Philippe đã không khuấy động một ngón tay để trả thù cho cái chết sau đó của cô
ta.
Fernando sắp xếp
những thông tin để xem xét tương lai.
Cánh cửa bật mở.
Con mèo của Sarah, Tabitha, lao vào trong nhà nguyện trong một dải lông xám và sự
phẫn nộ kiểu mèo. Gallowglass theo sau nó, mang một gói thuốc lá trong một tay
và một bình bạc trong tay khác. Tabitha lượn quanh chân của Matthew, nài xin sự
chú ý của anh.
"Con mèo của
Sarah rắc rối gần bằng con rồng lửa của Thím." Gallowglass ném chiếc bình
về hướng Matthew. "Có một ít. Đó không phải là máu, nhưng cũng không phải
một trong những món đồ Pháp của Granny. Thứ bà cung cấp để làm nên nước hoa tuyệt
hảo, nhưng nó không tốt cho bất cứ điều gì khác. "
Matthew từ chối
lời mời bằng một cái lắc đầu. Rượu của Baldwin đang chua lè trong dạ dày anh.
"Và con tự
gọi mình là một ma cà rồng," Fernando mắng Gallowglass. "Say xỉn bởi
vì um pequeno dragão. " (*Một con rồng nhỏ - Tiếng Bồ Đào Nha, ct
của Sẻ)
"Dượng hãy
thử thuần hóa Corra nếu dượng nghĩ rằng nó dễ dàng chết tiệt như thế."
Gallowglass lấy một điếu thuốc khỏi gói và đưa nó lên môi. "Hoặc chúng ta
có thể bỏ phiếu về những gì phải làm với nó."
"Bỏ phiếu?"
Matthew nói, ngờ vực. "Chúng ta bỏ phiếu trong gia đình này từ khi nào vậy?"
"Kể từ khi
Marcus tiếp quản Hội các Hiệp sĩ của Lazarus," Gallowglass trả lời, kéo một
bật lửa bạc ra khỏi túi. "Chúng tôi đã mắc nghẹn với nền dân chủ kể từ
ngày chú rời đi."
Fernando lừ mắt
nhìn cậu.
"Gì
cơ?" Gallowglass nói, bật nắp chiếc bật lửa.
"Đây là một
nơi thiêng liêng, Gallowglass. Và con biết Marcus cảm thấy thế nào về việc hút
thuốc khi có những khách trú máu nóng trong nhà mà.” Fernando quở trách.
"Và cháu
có thể tưởng tượng được những suy nghĩ của chính ta về vấn đề này, với người vợ
đang mang thai của ta ở trên lầu." Matthew giật điếu thuốc khỏi miệng của
Gallowglass.
"Gia đình này
vui vẻ hơn khi chúng ta có ít các bằng cấp về y khoa hơn," Gallowglass ủ ê
nói. "Cháu nhớ những ngày cũ tốt đẹp, khi chúng ta tự vá víu nếu chúng ta
bị thương trong trận chiến và không bận tâm về chỉ tiêu sắt và vitamin D."
"Ồ, phải."
Fernando giơ bàn tay lên, để lộ một vết sẹo lởm chởm. "Những ngày tháng đó
thực sự vinh quang nhỉ. Và kỹ năng của con với kim chỉ xứng đáng là huyền thoại
đấy, Bife à.” (miếng thịt bí tết – tiếng Bồ Đào nha)
"Con đã giỏi
hơn" Gallowglass nói với vẻ phòng thủ. "Con chưa bao giờ giỏi như
Matthew hay Marcus, tất nhiên. Nhưng tất cả chúng ta không thể đi đến các trường
đại học hết được."
"Không,
khi Philippe vẫn là người đứng đầu gia tộc," Fernando thì thầm. "Ông ấy
thích con cháu vận dụng thanh kiếm hơn là suy tưởng. Điều đó khiến con hoàn
toàn dễ uốn nắn hơn. "
Có một hạt chân
lý trong lời nhận xét, và một đại dương đau đớn đằng sau nó.
"Tôi nên
trở lại với Diana." Matthew đứng lên và đặt tay lên vai Fernando một
thoáng trước khi quay người bỏ đi.
"Chờ đợi sẽ
không dễ dàng hơn để nói với Marcus và Hamish về cơn cuồng máu, bạn của tôi ơi"
Fernando cảnh
báo, làm anh dừng bước.
"Tôi nghĩ
rằng, sau tất cả những năm qua, bí mật của tôi đã được an toàn cơ đấy,"
Matthew nói.
"Bí mật,
giống như cái chết, không luôn luôn bị vùi chôn," Fernando buồn bã nói.
"Nói với họ đi. Ngay. "
Matthew trở về ngọn
tháp của anh, kích động nhiều hơn khi anh rời đi.
Ysabeau cau mày
trước hình ảnh của anh.
"Cảm ơn đã
chăm sóc Diana, Maman," anh nói, hôn lên má Ysabeau.
"Còn con
thì sao, con trai?" Ysabeau áp lòng bàn tay lên má anh, tìm kiếm như
Fernando đã làm về những dấu hiệu của chứng cuồng máu. "Ta có nên trông
nom con thay vì thế không?"
"Con khỏe.
Thật sự.” Matthew nói.
"Tất
nhiên," Ysabeau đáp. Cụm từ này mang rất nhiều nghĩa trong từ vựng riêng của
mẹ anh. Những gì nó không bao giờ ngụ ý là bà ấy đồng ý với bạn. "Mẹ ở
trong phòng mẹ nếu con cần đến mẹ."
Khi âm thanh tiếng
bước chân lặng lẽ của mẹ anh đã xa dần, Matthew mở rộng các cửa sổ và kéo ghế lại
gần một khuôn cửa mở. Anh uống vào mùi hương mùa hè mãnh liệt của cây nhựa ruồi
và những hoa đinh hương cuối cùng. Những âm thanh nhịp thở đều đặn của Diana
trên gác trộn lẫn vào các giai điệu của đêm khác mà chỉ có ma cà rồng mới có thể
nghe thấy – tiếng lách cách của bọ cánh cứng đực khóa sừng nhau khi chúng thi đấu
giành con cái, tiếng thở khò khè của những con sóc chuột khi chúng chạy ngang
qua tường thành lỗ châu mai, những tiếng rít the thé của đám ngài đầu lâu, tiếng
cào sột soạt của bọn chồn Martens héo hon. Dựa vào những tiếng gầm gừ và khụt
khịt mà Matthew nghe được trong khu vườn, Gallowglass đã không thành công trong
việc đuổi bắt con lợn rừng đang nhổ bật đám rau của Marthe nhiều hơn việc bắt được
Corra.
Thông thường
Matthew thưởng thức giờ khắc yên tĩnh này đều đặn từ nửa đêm đến bình minh, khi
những con cú đã ngừng rúc và ngay cả kẻ dậy sớm có kỷ luật nhất cũng chưa rời
lưng khỏi tấm trải giường.
Đêm nay, ngay cả
những mùi hương và âm thanh quen thuộc của tổ ấm cũng không thể thực hiện được
tính kỳ diệu của chúng.
Chỉ một điều có
thể.
Matthew lên cầu
thang vào tầng trên cùng của tòa tháp. Ở đó, anh nhìn xuống hình thể đang say
ngủ của Diana. Anh vuốt tóc cô, mỉm cười khi vợ anh theo bản năng áp đầu sâu
hơn vào bàn tay đang chờ đợi của anh. Họ thật phù hợp dù không thể : ma cà rồng
và phù thủy, đàn ông và phụ nữ, vợ và chồng. Nắm tay mạnh mẽ ôm quanh trái tim
anh vừa nới lỏng ra một vài milimét quý giá.
Lặng lẽ,
Matthew cởi bỏ quần áo và trượt vào giường. Các tấm đắp bện rối quanh chân của
Diana, và anh kéo khăn trải phẳng lại, đắp trên cơ thể của họ. Matthew nhét đầu
gối anh vào phía sau đầu gối của Diana và kéo hông cô sát vào với anh. Anh say
sưa trong mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu của cô - mật ong và hoa cúc và nhựa cây
liễu – phớt nhẹ và một nụ hôn lên mái tóc tươi sáng của cô.
Chỉ sau một vài
hơi thở, trái tim của Matthew lắng dịu lại và nỗi bồn chồn dần tan biến như thể
Diana đã cung cấp sự yên bình vẫn luôn lảng tránh anh. Ở đây, trong vòng tay
anh, là tất cả những gì anh từng mong muốn. Một người vợ. Những đứa con. Một
gia đình của riêng mình. Anh cho phép tính đúng đắn đầy sức mạnh mà anh luôn cảm
thấy khi có sự hiện diện của Diana chìm sâu vào tâm hồn mình.
"Matthew?"
Diana hỏi với vẻ ngái ngủ.
"Anh
đây," anh thì thầm vào tai cô, giữ cô lại gần hơn. "Ngủ tiếp đi nào.
Mặt trời vẫn chưa mọc đâu. "
Thay vì thế,
Diana quay lại đối mặt với anh, vùi mặt vào cổ anh.
"Gì thế, mon coeur?"
Matthew cau mày và lùi lại để nghiên cứu vẻ mặt của cô. Làn da cô sưng húp và đỏ
ứng từ trận khóc lóc, và các nếp nhăn xung quanh mắt cô đã hằn sâu thêm bởi lo
lắng và đau buồn. Điều đó tàn phá anh khi nhìn thấy cô theo cách này. "Hãy
nói vói anh," anh nói nhẹ nhàng.
"Không có
nghĩa lý gì đâu. Không ai có thể sửa chữa được hết", cô buồn bã nói.
Matthew mỉm cười.
"Ít nhất hãy để anh thử."
"Anh có thể
làm cho thời gian đứng lại không?" Diana thì thầm sau một lúc do dự.
"Chỉ cần trong một lúc?"
Matthew là một
ma cà rồng cổ xưa, không phải là một phù thủy du hành thời gian. Nhưng anh cũng
là một người đàn ông, và anh biết một cách để đạt được kỳ tích huyền diệu này.
Đầu của anh nói với anh rằng điều đó còn quá sớm sau khi cái chết của Emily,
nhưng cơ thể của anh gửi đi những thông điệp khác thuyết phục hơn.
Anh thận trọng
hạ thấp miệng, cho Diana thời gian để đẩy anh ra. Thay vào đó cô luồn những
ngón tay qua mái tóc cắt ngắn của anh, đáp lại nụ hôn của anh với một cường độ
dữ dội có thể đánh cắp hơi thở của anh.
Chiếc áo vải
lanh đẹp đẽ của cô đã đi về cùng họ từ quá khứ, và mặc dù gần như trong suốt,
nó vẫn là một rào cản giữa xác thịt giữa họ. Anh nâng lớp vải, để lộ vùng bụng đã
hơi vồng lên, nơi đang ấp ủ những đứa trẻ của anh, những đường cong đôi bầu vú
mỗi ngày mỗi chín muồi với sự hứa hẹn cho việc nuôi dưỡng tốt tươi . Họ đã không
làm tình từ London, và Matthew nhận thấy sức căng tăng thêm thêm trên bụng của
Diana - một dấu hiệu cho thấy những đứa trẻ đang tiếp tục phát triển, cũng như
lưu lượng máu tăng cao đến bầu ngực của cô và khả năng tình dục.
Anh đã no nê
nhìn cô bằng ánh mắt, những ngón tay, miệng anh. Nhưng thay vì được thỏa mãn,
cơn đói của anh về cô chỉ tăng thêm lên. Matthew hạ lưng Diana xuống giường và
trải những nụ hôn xuống cơ thể cô cho đến khi anh tìm đến nơi kín đáo chỉ có mình
anh biết. Bàn tay cô cố nhấn miệng anh sát hơn vào cô, và anh nhấm nháp đùi cô
trong lời quở trách im lặng.
Ngay khi Diana
bắt đầu chiến đấu với sự kiểm soát của anh thiết tha nhất, nhẹ nhàng yêu cầu
anh chiếm lấy cô, Matthew xoay cô trong vòng tay anh và kéo một tay mát lạnh dọc
theo cột sống của cô.
"Em muốn
thời gian đứng yên," anh nhắc nhở cô.
"Vang,"
Diana khẳng định, áp sát vào anh mời gọi.
"Vậy tại sao
em lại vội vã với anh?" Matthew lần theo vết sẹo hình ngôi sao giữa xương
bả vai và mặt trăng lưỡi liềm uốn cong từ một bên của xương sườn đến bên sườn
khác của cô. Anh cau mày. Có một bóng thẫm trên vùng thắt lưng của cô. Nằm sâu bên
dưới làn da, một phác thảo màu xám ngọc trai trông hơi giống một con rồng lửa,
miệng của nó cắn vào đỉnh mặt trăng lưỡi liềm, đôi cánh bao phủ lồng xương sườn
của Diana, và một cái đuôi biến mất xung quanh hông cô.
"Tại sao
anh dừng lại?" Diana đẩy mái tóc ra khỏi mắt và nghểnh cổ qua vai cô.
"Em muốn thời gian đứng yên - không phải anh."
"Có gì đó
trên lưng của em." Matthew lần tay theo đôi cánh của con rồng lửa.
"Ý anh là
cái gì khác?" Cô hỏi với một nụ cười lo lắng. Cô vẫn còn lo rằng những vết
thương đã lành của cô là nhược điểm.
"Với những
dấu vết khác của em, nó nhắc anh về một bức tranh trong phòng thí nghiệm của
Mary Sidney, một trong những con rồng lửa cắn mặt trăng trong miệng của
nó." Anh tự hỏi liệu nó có hiển thị cho người khác hay chỉ đôi mắt ma cà rồng
của anh mới có thể phát hiện ra nó. "Nó thật đẹp. Một dấu hiệu khác về sự
can đảm của em. "
"Anh đã
nói với em rằng em thiếu thận trọng," Diana nói hụt hơi miệng của anh hạ xuống
đầu của con rồng.
"Em là thế."
Matthew lần theo đường xoáy của đuôi của con rồng bằng đôi môi và lưỡi. Miệng
anh trôi dạt xuống thấp hơn, sâu hơn. "Điều đó khiến anh phát điên."
Anh ngấu nghiến
cô, giữ Diana trên rìa của sự ham muốn, dừng sự quan tâm của anh để thì thầm một
lời âu yếm hoặc một lời hứa trước khi bắt đầu lại, không bao giờ cho phép cô cuốn
đi. Cô muốn sự hài lòng và bình an đi kèm với sự lãng quên, nhưng anh muốn khoảnh
khắc này – được lấp đầy với sự thoả mãn và thân mật - kéo dài mãi mãi. Matthew
quay Diana lại đối mặt với anh. Đôi môi của cô mềm mại và đầy đặn, đôi mắt mơ
màng, khi anh trượt từ từ vào bên trong cô. Anh tiếp tục chuyển động nhẹ nhàng
cho đến khi dấu hiệu tăng cao trong nhịp tim của vợ anh nói với anh rằng đỉnh
điểm của cô đã gần kề.
Diana đã thét
lên tên của anh, dệt một câu thần chú đặt họ vào trung tâm của thế giới.
Sau đó họ nằm
đan vào nhau trong những giây phút nhuốm hồng cuối cùng của bóng tối trước bình
minh.
Diana kéo đầu của
Matthew vào ngực cô. Anh nhìn cô dò hỏi, và vợ anh gật đầu.
Matthew hạ thấp
miệng anh lên mặt trăng bạc vắt ngang qua một tĩnh mạch màu xanh lồi lên.
Đây là cách cổ
xưa để một ma cà rồng hiểu người bạn đời của mình, thời điểm thiêng liêng của sự
hiệp thông khi suy nghĩ và cảm xúc được trao đổi một cách trung thực và không
phán xét. Ma cà rồng là những sinh vật hay giữ bí mật, nhưng khi một ma cà rồng
lấy máu từ tĩnh mạch tim người bạn đời, có một khoảnh khắc an bình và thấu hiểu
hoàn hảo làm nhẹ đi sự vĩnh hằng, xoa dịu nhu cầu săn tìm và sở hữu.
Da của Diana
tách ra bên dưới hàm răng của anh, và Matthew uống một vài ounce máu quý giá của
cô.
Nó mang đến một
dòng lũ những ấn tượng và cảm xúc: niềm vui trộn lẫn nỗi buồn, sự vui thích khi
trở lại với bạn bè và gia đình bị kềm hãm bởi nỗi đau buồn, giận dữ vì cái chết
của Emily được giữ trong tầm kiểm soát bằng mối quan tâm của Diana dành cho anh
và con cái của họ.
"Anh sẽ miễn
cho em sự mất mát này nếu như anh có thể," Matthew thì thầm, hôn lên dấu vết
miệng anh đã để lại trên làn da cô. Anh lăn tròn họ để anh có thể nằm ngửa và
Diana vẫn quấn quanh thân thể của anh. Cô nhìn xuống đôi mắt anh.
"Em biết. Chỉ
cần đừng bao giờ rời khỏi em, Matthew. Không cần phải nói lời tạm biệt. "
"Anh sẽ
không bao giờ rời khỏi em," anh hứa.
Diana chạm vào
môi vào trán Matthew. Cô nhấn chúng vào vùng da giữa hai mắt anh.
Hầu hết các bạn
đời máu nóng không thể chia sẻ về nghi thức kết đôi của ma cà rồng, nhưng vợ
anh đã tìm ra một cách đi vòng qua sự thiếu sót, như cô đã làm với hầu hết các
chướng ngại vật trên đường đi của mình. Diana đã phát hiện ra rằng khi cô hôn
anh ở đúng chỗ này, cô cũng nhìn thoáng qua được những suy nghĩ sâu thẳm nhất của
anh và những khoảng tối, nơi nỗi sợ hãi và những bí mật ẩn giấu.
Matthew cảm thấy
không nhiều hơn một sự châm chích từ sức mạnh của cô khi cô trao cho anh nụ hôn
phù thủy và duy trì lặng lẽ nhất có thể, nỗi khao khát chiếm đoạt Diana vẫn lấp
đầy anh. Anh buộc mình phải thư giãn để cảm xúc và suy nghĩ có thể tuôn tràn mà
không bị cản trở.
"Chào mừng
về nhà, người em gái." Mùi hương bất ngờ của lửa gỗ và yên da tràn ngập
căn phòng, khi Baldwin kéo tấm đắp khỏi giường.
Diana buột ra một
tiếng kêu hoảng hốt. Matthew cố gắng kéo cơ thể trần truồng của cô ra sau anh,
nhưng đã quá muộn.
Vợ anh đã nằm
trong sự kìm kẹp của người khác.
"Tôi có thể
nghe thấy lời thề máu của cha tôi từ nửa đường vào nhà. Cô cũng đang mang thai."
Gương mặt của Baldwin de Clermont hung dữ lạnh lẽo dưới mái tóc bốc lửa khi đôi
mắt của ông ta hạ xuống chiếc bụng tròn của Diana. Ông ta vặn cánh tay cô lại để
có thể đánh hơi trên cổ tay cô. "Và chỉ có duy nhất mùi hương của Matthew
trên cô. Chà, chà. "
Baldwin buông
Diana, và Matthew bắt lấy cô.
"Thức dậy.
Cả hai người," Baldwin ra lệnh, cơn giận dữ của ông ta thật hiển nhiên.
"Ông không
có quyền gì đối với tôi hết, Baldwin!" Diana hét lên, mắt cô nheo lại.
Cô không thể lường
được phản ứng mà có lẽ đã chọc giận anh trai Matthew nhiều hơn. Không hề cảnh
báo, Baldwin nhào xuống cho đến khi khuôn mặt ông ta chỉ cách vài inch. Chỉ có áp
lực vững chắc của tay Matthew quanh cổ họng của Baldwin giữ gã ma cà rồng không
tiến gần hơn.
"Lời thề
máu của cha tôi nói là tôi có, đồ phù thủy." Baldwin nhìn chằm chằm vào
đôi mắt của Diana, cố gắng ép buộc cô phải quay đi. Khi cô không chịu thua, mắt
của Baldwin lung linh. "Vợ của chú cư xử kém quá, Matthew. Rèn luyện cô ấy
đi, hoặc tôi sẽ làm. "
"Rèn luyện
tôi?" Đôi mắt Diana mở to. Những ngón tay cô xoè ra, và gió trong phòng đảo
quanh chân cô, sẵn sàng trả lời sự triệu tập của cô. Phía bên trên, Corra rít
lên cho chủ nhân biết cô bé đang trên đường đến.
"Không
phép thuật và không rồng," Matthew thì thầm vào tai cô, cầu nguyện rằng chỉ
lần này thôi vợ anh sẽ vâng lời anh. Anh không muốn Baldwin hay bất cứ ai trong
gia đình biết có bao nhiêu khả năng của Diana đã phát triển trong khi họ ở
London.
Thật kỳ diệu,
Diana gật đầu.
"Thế này
là thế nào?" Giọng nói lạnh nhạt của Ysabeau xé xuyên căn phòng. "Lý
do duy nhất cho sự hiện diện của con ở đây, Baldwin, là con đã mất trí rồi."
"Cẩn thận,
Ysabeau. Móng vuốt của mẹ đang ló ra kìa." Baldwin đi hiên ngang về phía cầu
thang. "Và mẹ quên rồi sao: Con là người đứng đầu gia đình de Clermont.
Con không cần lý do nào hết. Gặp tôi trong thư viện gia đình, Matthew. Cả cô nữa,
Diana. "
Baldwin chỉa
đôi mắt màu nâu ánh vàng kỳ lạ của ông ta vào Matthew. "Đừng để tôi phải
chờ đợi đấy."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét