Chương 6
Hầu hết các buổi
tối tại Sept-Tours, bữa ăn tối là một sự việc gặp chăng hay chớ. Tất cả chúng
tôi ăn khi nào – và những gì - chúng tôi thích. Nhưng tối nay là bữa cuối cùng
của chúng tôi tại lâu đài, và Baldwin đã ra lệnh có sự hiện diện đầy đủ của cả
gia đình để tạ ơn rằng tất cả các sinh vật khác đã biến mất và để chào tạm biệt
Sarah, Matthew, và tôi.
Tôi đã được
trao vinh dự rất đáng ngờ trong việc tạo ra sự sắp xếp ấy. Nếu Baldwin dự kiến uy
hiếp tôi, ông ấy sẽ phải thất vọng. Đã từng cung cấp những bữa ăn cho các cư
dân của Sept-Tours vào năm 1590, tôi chắc chắn có thể đối phó được với nó trong
thời hiện đại. Tôi muốn gửi lời mời đến tất cả các ma cà rồng, phù thủy, và
sinh vật máu nóng vẫn còn đang cư trú và hy vọng về những gì tốt nhất.
Tại thời điểm
này, tôi đã hối hận về yêu cầu mọi người ăn mặc chỉnh tề cho bữa ăn tối. Tôi thắt
vòng ngọc trai của Philippe quanh cổ cùng với mũi tên vàng mà tôi đang đeo,
nhưng chúng lướt qua đỉnh đùi của tôi và quá dài để phù hợp với quần tây. Tôi
trả lại những viên ngọc trai cho lớp nhung lót hộp đồ trang sức đến từ Ysabeau
cùng với một đôi hoa tai lấp lánh, chúng chải nhẹ lên đường viền hàm dưới của
tôi và bắt lấy ánh sáng. Tôi cài chúng qua các lỗ trên tai tôi.
"Anh chưa
từng biết em nhặng xị quá nhiều đối với đồ trang sức." Matthew bước ra khỏi
phòng tắm và nghiên cứu ảnh chiếu của tôi trong gương khi anh trượt một cặp
khuy tay bằng vàng qua các khuy ở cổ tay. Chúng được trang trí với đỉnh New
College, một cử chỉ trung thành với tôi và là một trong nhiều người mẹ của anh.
"Matthew!
Anh đã cạo râu." Đã một thời gian kể từ khi tôi nhìn thấy anh không có râu
và ria mép thời Elizabethan. Mặc dù sự xuất hiện của Matthew sẽ gây ấn tượng bất
kể thời đại hay thời trang nào của chúng, đây là người đàn ông mày râu nhẵn nhụi
, thanh lịch mà tôi đã rơi vào tình yêu năm ngoái.
"Vì chúng
ta sắp trở lại Oxford, anh nghĩ rằng anh cũng phải nên trông cũng giống các
giáo sư của trường đại học," Anh nói, những ngón tay xoa trên vùng cằm mịn
màng. "Quả là thoải mái. Râu thực sự gây ngứa như quỷ ấy. "
"Em thích
có lại người giáo sư đẹp trai của em, thay vào chỗ chàng hoàng tử nguy hiểm của
em," tôi nói nhẹ nhàng.
Matthew khoác một
chiếc áo khoác màu than làm từ len mịn lên vai và kéo đôi cườm tay màu xám ngọc
trai của anh, nhìn tự tin hết sức đáng yêu. Nụ cười của anh hơi bẽn lẽn nhưng
trở nên tấn thưởng nhiều hơn khi tôi đứng lên.
"Em trông
xinh đẹp quá," anh nói với một tiếng huýt ngưỡng mộ. "Dù có hay không
có những viên ngọc trai."
"Victoire
là một người thợ kỳ diệu," tôi nói. Victoire, thợ may ma cà rồng của tôi
và là vợ của Alain, đã làm cho tôi một đôi quần dài màu xanh nửa đêm và một chiếc
áo lụa đồng bộ với một đường viền cổ áo mở đổ qua các cạnh vai của tôi và xuôi
xuống trong nếp gấp mềm mại quanh hông. Chiếc áo xếp nếp che giấu vùng bụng
tròn trịa mà không làm cho tôi trông giống đang mặc một chiếc áo khoác bầu.
"Em đặc biệt
không thể cưỡng lại trong màu xanh," Matthew nói.
"Anh thật
là một người nói chuyện ngọt ngào." Tôi vuốt áo và điều chỉnh cổ áo cho
anh. Điều đó hoàn toàn không cần thiết, chiếc áo khoác phù hợp một cách hoàn hảo,
và không một vết chỉ khâu không đúng chỗ nhưng những cử chỉ ấy làm hài lòng những
cảm xúc chiếm hữu của tôi. Tôi nhón lên ngón chân để hôn anh.
Matthew đáp lại
vòng tay của tôi với sự nhiệt tình, luồn ngón tay của anh qua những lọn tóc màu
đồng buông xuống lưng tôi. Tiếng thở dài trả lời của tôi êm ái và hài lòng.
"Oh, anh
thích âm thanh đó." Matthew nhấn sâu nụ hôn, và khi tôi tạo ra một tiếng ậm
ừ trầm, khàn khàn, anh cười toe toét. "Anh thích âm thanh này thậm chí còn
nhiều hơn."
"Sau một nụ
hôn như thế, một người phụ nữ nên được dung thứ nếu cô ấy đến muộn bữa ăn tối,"
tôi nói, bàn tay trượt giữa lưng quần và lớp áo xếp gọn gàng giấu trong đó.
"Người phụ
nữ quyến rũ." Matthew cắn nhẹ vào môi tôi trước khi rời xa.
Tôi liếc một
cái nhìn cuối cùng vào gương. Với sự quan tâm gần đây của Matthew, thật tốt khi
Victoire đã không uốn cong và vấn tóc của tôi vào một sự sắp xếp phức tạp hơn,
vì tôi không bao giờ có thể sửa nó ngay ngắn lại được. May thay, tôi có thể thắt
chặt các kiểu tóc đuôi ngựa thấp và chải một vài lọn tóc trở lại đúng chỗ.
Cuối cùng tôi dệt
một phép thuật ngụy trang xung quanh tôi. Kết quả giống như kéo những tấm rèm mỏng
che phía trên một cửa sổ đầy nắng. Phép thuật làm mờ đi màu sắc của tôi và làm
mềm các đường nét. Tôi đã thường xuyên mặc nó ở London và vẫn tiếp tục làm như
vậy khi chúng tôi trở về hiện tại. Không ai có thể nhìn tôi hai lần bây giờ,
ngoại trừ Matthew, người đang cau có với sự biến đổi.
"Sau khi
chúng ta đến được Oxford, anh muốn em ngưng mang thần chú ngụy trang ."
Matthew khoanh tay. "Anh ghét điều đó."
"Em không
thể cứ lung linh đi loanh quanh trường đại học được."
"Và anh
không thể đi loanh quanh giết người, mặc dù anh mắc chứng cuồng máu,"
Matthew nói. "Chúng ta đều có những gánh nặng phải chịu đựng."
"Em nghĩ rằng
anh không muốn bất cứ ai biết năng lực của em mạnh như thế nào." Tại thời
điểm này tôi đã lo lắng rằng ngay cả những quan sát viên bình thường cũng sẽ bị
kéo đến với tôi vì nó. Trong một thời điểm khác, khi có thêm những người thợ dệt,
tôi có thể không quá gây chú ý như thế.
"Anh vẫn
không muốn Baldwin hoặc phần còn lại của nhà de Clermonts biết. Nhưng hãy nói với
Sarah càng sớm càng tốt.” anh nói. "Em không cần phải che giấu pháp thuật
của em ở nhà."
"Thật phiền
nhiễu để dệt một câu thần chú cải trang vào buổi sáng và sau đó bỏ nó đi vào
ban đêm chỉ để dệt nó một lần nữa vào ngày hôm sau. Dễ dàng hơn khi giữ nó liên
tục." Bằng cách đó tôi sẽ không bao giờ mất cảnh giác bởi những vị khách bất
ngờ hoặc các vụ phun trào sức mạnh vô kỷ luật.
"Con cái
chúng ta sẽ biết mẹ của chúng thật sự là ai. Chúng sẽ không bị đưa vào trong
bóng tối như em đã bị." Giọng của Matthew không cho phép lời tranh cãi nào.
"Và cái gì
tốt cho người này thì cũng tốt cho người khác ư?" Tôi bắn trả. "Cặp
song sinh sẽ biết cha mình có chứng cuồng máu, hay anh sẽ giữ chúng trong bóng
tối như Marcus?"
"Điều đó
không giống nhau. Phép thuật của em là một món quà. Chứng cuồng máu là một lời
nguyền. "
"Nó giống
hệt nhau, và anh biết điều đó." Tôi giữ tay anh trong tay tôi. "Chúng
ta đã trở nên quen thuộc chuyện che giấu những gì khiến chúng ta xấu hổ, anh và
em. Điều đó phải kết thúc bây giờ, trước khi bọn trẻ được sinh ra. Marcus đã biết
về Benjamin và chứng cuồng máu. Và sau khi cuộc khủng hoảng mới này với Đại Hội
Đồng đã được giải quyết, chúng ta sẽ ngồi xuống như một gia đình và thảo luận về
công việc tạo nhánh ghép" Marcus nói đúng: Nếu hình thành một nhánh ghép
có nghĩa là chúng ta sẽ không phải tuân theo Baldwin, điều đó rất đáng để xem
xét.
"Hình
thành một nhánh ghép đi kèm với trách nhiệm và nghĩa vụ. Em sẽ được mong đợi để
hành xử giống như một ma cà rồng và mang nghĩa vụ như người phối ngẫu của anh,
giúp anh kiểm soát các phần còn lại của gia đình." Matthew lắc đầu.
"Em sẽ không thích hợp với cuộc sống đó, và anh sẽ không yêu cầu điều đó từ
em."
"Anh sẽ
không yêu cầu," tôi trả lời. "Em xung phong. Và Ysabeau sẽ dạy cho em
những gì em cần biết. "
"Ysabeau sẽ
là người đầu tiên cố gắng ngăn cản em. Áp lực mà bà đã phải chịu như người bạn
đời của Philippe là không thể tưởng tượng được.” Matthew nói. "Khi cha anh
gọi Ysabeau là nhà chiến lược của ông, chỉ có con người bật cười. Mọi ma cà rồng
đều biết ông đang nói sự thật. Ysabeau ép buộc, tâng bốc, và thuyết phục bọn
anh thực thi những mệnh lệnh của Philippe. Ông có thể điều hành toàn bộ thế giới
vì Ysabeau quản lý gia đình của mình với một bàn tay sắt. Các quyết định của bà
là tuyệt đối và sự trừng phạt của bà nhanh gọn . Không ai vượt qua bà. "
"Điều đó
nghe có vẻ đầy thách thức nhưng không phải không thể," tôi trả lời nhẹ
nhàng.
"Đó là một
công việc toàn thời gian, Diana." Sự kích động Matthew tiếp tục leo thang.
"Em đã sẵn sàng từ bỏ việc trở thành Giáo sư Bishop để trở thành bà
Clairmont sao?"
"Có thể điều
đó đã trốn thoát khỏi sự chú ý của anh, nhưng em thực đã có ý đó rồi."
Matthew chớp mắt.
"Em đã
không khuyên bảo một học sinh, đứng trước một lớp học, đọc một tạp chí học thuật,
hoặc xuất bản một bài viết trong hơn một năm rồi," tôi tiếp tục.
"Đó là tạm
thời," Matthew nói gay gắt.
"Thật
sao?" Chân mày của tôi nhướng cao. "Anh đã sẵn sàng hy sinh tình thân
hữu tại All Souls để trở thành Mr. Mom sao? Hay chúng ta sẽ thuê một vú em chăm
sóc bọn trẻ rõ ràng là dị thường và đầy thách thức của chúng ta trong khi em đi
làm trở lại? "
Sự im lặng của
Matthew đã nói đủ. Vấn đề này rõ ràng chưa bao giờ loé lên trong tâm trí anh .
Hẳn là anh chỉ đơn giản cho rằng bằng cách nào đó tôi sẽ sắp xếp chuyện giảng dạy
và chăm sóc trẻ em mà không có chút rắc rối nào cả. Thật điển hình, tôi nghĩ,
trước khi chìm sâu vào.
"Ngoại trừ
khoảnh khắc ngắn ngủi khi anh chạy trở lại Oxford vào năm ngoái và nghĩ rằng
anh có thể đóng vai chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời, và thời điểm đáng
lo lắng này, điều mà em đã tha thứ cho anh, chúng ta phải cùng nhau đối mặt với
những khó khăn của chúng ta. Thứ gì đã làm cho anh nghĩ rằng điều đó sẽ thay đổi?"
Tôi hỏi.
"Những điều
này không phải là rắc rối của em," Matthew đáp.
"Khi em lấy
anh, chúng đã trở thành rắc rối của em. Chúng ta chia sẻ trách nhiệm đối với bọn
trẻ của chúng ta - tại sao chúng lại không phải cũng là của anh nữa nhỉ? "
Matthew nhìn
tôi chằm chằm trong sự im lặng quá lâu khiến tôi lo lắng rằng anh đã bị đánh mạnh
đến nỗi câm mất rồi.
"Không bao
giờ nữa đâu," cuối cùng anh thì thầm với một cái lắc đầu. "Sau ngày
hôm nay, anh sẽ không bao giờ lập lại sai lầm này một lần nữa."
"Từ 'không
bao giờ' không có trong từ vựng của gia đình chúng ta, Matthew." Cơn giận
của tôi với anh sôi sục và tôi cắm những ngón tay của tôi vào vai anh.
"Ysabeau nói 'không thể' không phải là Pháp? Vậy, 'không bao giờ' không phải
là Bishop-Clairmont. Đừng bao giờ sử dụng nó một lần nữa. Sai lầm ư, sao anh
dám… "
Matthew đã đánh
cắp những lời tiếp theo của tôi bằng một nụ hôn. Tôi đấm vào vai anh cho đến
khi sức mạnh của tôi - và hứng thú của tôi trong việc đánh anh tan thành nước.
Anh kéo ra với một nụ cười gượng gạo.
"Em phải cố
gắng để anh hoàn thiện những suy nghĩ của anh đã chứ. Không bao giờ"- Anh
bắt lấy nắm tay của tôi trước khi nó đấm vào vai anh- "Anh sẽ không bao giờ
sai lầm một lần nữa trong việc đánh giá thấp em. "
Matthew đã tận
dụng sự ngạc nhiên của tôi để hôn tôi triệt để hơn trước.
"Không thắc
mắc khi Philippe luôn trông rất kiệt sức," anh nói một cách buồn bã khi
anh đã được cho qua. "Quả là hết sức mệt mỏi khi giả vờ bạn đang phụ trách
trong khi vợ của bạn mới thực sự cai trị."
"Hừm,"
tôi nói, nhận thấy sự phân tích của anh về động lực trong mối quan hệ của chúng
tôi có đôi chút đáng ngờ.
"Trong khi
anh có sự chú ý của em, hãy để anh tự làm cho rõ ràng: Anh muốn em kể cho Sarah
về việc em là một thợ dệt và những gì đã xảy ra ở London." Giọng của Matthew
nghiêm khắc. "Sau đó, sẽ không có thêm phép thuật nguỵ trang ở nhà nữa. Hiểu
không? "
"Hứa."
Tôi hy vọng anh không nhận thấy những ngón tay bắt chéo của tôi. Alain đã đợi
chúng tôi ở cuối cầu thang, mang vẻ thận trọng cố hữu của ông và một bộ suit sẫm
màu.
"Mọi thứ
đã sẵn sàng chứ?" Tôi hỏi ông.
"Tất
nhiên," ông thì thầm, đưa cho tôi thực đơn cuối cùng.
Mắt tôi lướt
qua nó. "Hoàn hảo. Các thẻ vị trí đã được sắp xếp rồi chứ? Rượu đã được
đưa lên và chiết ra chưa? Và ông có tìm thấy những chiếc chén bạc không?"
Miệng Alain giật
giật. "Tất cả các hướng dẫn của cô được tuân theo từng từ, Madame de
Clermont."
"Đến đó
thôi. Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng hai người sắp bỏ tôi lại cho những con sư tử.
"
Nỗ lực ăn mặc
cho bữa ăn tối của Gallowglass chỉ chịu nhượng bộ với việc chải tóc và thứ gì
đó bằng da ở vị trí của lớp vải denim mòn xơ, mặc dù tôi tin rằng đôi giày bốt cao
bồi đủ điều kiện như một loại trang phục
trang trọng . Anh ấy, lạy thánh Alas, vẫn mặc một chiếc áo thun cổ tròn. Chiếc
áo đặc biệt này chỉ dẫn chúng tôi KEEP CALM AND HARLEY ON. Nó cũng cho thấy một
số lượng đáng kinh ngạc của những hình xăm.
"Xin lỗi về
chiếc áo, Thím. Nó màu đen.” Gallowglass xin lỗi, dõi theo ánh mắt của tôi.
"Matthew đã gửi qua một trong những áo sơ mi của chú ấy, nhưng nó đã nứt
ra phía sau lưng khi tôi gài nút."
"Anh trông
rất bảnh bao." Tôi tìm kiếm trong sảnh dấu hiệu của các khách mời khác.
Tôi tìm thấy Corra thay vì thế, đậu trên bức tượng của một tiên nữ giống như một
chiếc mũ hình thù kỳ quặc. Cô bé đã có được cả ngày bay quanh Sept-Tours và
Saint-Lucien để đổi lấy lời hứa cư xử tốt vào ngày mai khi chúng tôi đi du lịch.
"Hai đứa
làm gì trên đó suốt thời gian này?" Sarah ló ra từ phòng khách và trao cho
Matthew một cái kiểm tra qua loa đáng ngờ. Giống như Gallowglass, Sarah có một
cái nhìn hạn chế về trang phục nghi thức. Bà mặc một chiếc áo sơ mi dài màu hoa
oải hương, kéo dài qua hông và quần màu be dài chấm mắt cá chân. "Chúng tôi
nghĩ rằng chúng tôi sẽ phải cử ra một đội tìm kiếm."
"Diana
không thể tìm thấy đôi giày của cô ấy," Matthew nói trơn tru. Anh trượt một
cái nhìn hối lỗi về phía Victoire, người đang đứng với một khay đồ uống. Bà ấy
đã, tất nhiên, để lại đôi giày của tôi bên cạnh giường. "Điều đó nghe có vẻ
không giống Victoire." Đôi mắt Sarah nheo nheo.
Corra kêu quàng
quạc và khua răng lách cách đồng ý, thổi hơi qua mũi để một trận mưa những tia
lửa rơi xuống trên sàn đá. Rất may, không có tấm thảm nào ở đó
"Thành thật
mà nói, Diana, cháu không thể mang về nhà thứ gì đó từ thời đại Elizabethan mà
không quá nhiều rắc rối như thế được sao?" Sarah nhìn Corra với vẻ chua
ngoa.
"Như là gì?
Một quả cầu tuyết chăng? "Tôi hỏi.
"Đầu tiên
tôi phải hững chịu nước phù thuỷ đổ xuống từ toà tháp. Bây giờ có một con rồng ở
hành lang của tôi. Đây là những gì sẽ đến khi có phù thủy trong gia đình."
Ysabeau xuất hiện trong một bộ đồ lụa nhạt đồng bộ hoàn hảo với màu sắc của
Champagne trong chiếc ly mà bà đã lấy từ Victoire. "Có những ngày tôi
không thể ngăn được ý nghĩ rằng Đại Hội Đồng có quyền giữ chúng ta xa
nhau."
"Uống rượu
nhé, Madame de Clermont?" Victoire quay sang tôi, cứu tôi khỏi cần phải
đáp lại.
"Cảm
ơn," tôi trả lời. Khay của bà sắp xếp không chỉ rượu vang, mà còn có những
ly đầy đá viên chứa những bông hoa lưu ly màu xanh và lá bạc hà, đặt trên đỉnh
với những giọt nước lấp lánh.
"Xin chào,
em gái." Verin ung dung bước ra khỏi salon đằng sau Ysabeau, đi đôi giày ống
cao đến đầu gối màu đen và một trang phục cực ngắn, không tay, màu đen, để lại
hơn một vài inch của cặp chân màu trắng ngọc trai của cô lộ ra, cũng như chuôi
của bao kiếm gắn vào đùi cô.
Tự hỏi tại sao
Verin nghĩ cô ấy cần phải vũ trang đến bữa ăn, tôi vươn những ngón tay run rẩy
và kéo đầu mũi tên vàng khỏi nơi nó buông lơi bên trong cổ áo của tôi. Nó có cảm
giác giống như một lá bùa, và nó nhắc nhở tôi về Philippe. Đôi mắt lạnh lùng của
Ysabeau bám vào nó.
"Ta nghĩ rằng
mũi tên đã bị mất mãi mãi," bà nói khẽ.
"Philippe
tặng nó cho con vào ngày cưới của con." Tôi bắt đầu nâng sợi chuỗi ra khỏi
cổ, cho rằng nó phải thuộc về bà.
"Không. Philippe
muốn con có nó, và nó là của ông để ban tặng." Ysabeau nhẹ nhàng đóng lại
ngón tay của tôi xung quanh miếng kim loại đã mòn. "Con phải giữ nó an
toàn, con của ta. Nó rất cổ và không dễ dàng thay thế. "
"Có phải bữa
ăn tối đã sẵn sàng?" Baldwin bùng nổ, đi đến bên cạnh tôi với sự đột ngột
của một trận động đất và sự khinh rẻ thường lệ đối với hệ thống thần kinh của
sinh vât máu nóng.
"Phải,"
Alain thì thầm vào tai tôi.
"Phải,"
Tôi nói rõ ràng, trát một nụ cười trên khuôn mặt.
Baldwin đưa cho
tôi cánh tay của mình.
"Chúng ta
hãy đi nào, Matthieu," Ysabeau lẩm bẩm, cầm lấy bàn tay con trai.
"Diana?"
Baldwin nhắc, cánh tay của anh ta vẫn đưa ra.
Tôi nhìn chằm
chằm vào anh ta với sự ghê tởm, lờ đi cánh tay đang chìa ra, và hành quân thẳng
đến cửa, phía sau Matthew và Ysabeau.
"Đây là một
mệnh lệnh, không phải một yêu cầu. Thách thức tôi và tôi sẽ giao cô và Matthew
cho Đại Hội Đồng mà không cần suy nghĩ." Giọng Baldwin đe dọa.
Trong một vài
khoảnh khắc, tôi cân nhắc việc chống dối và xuống địa ngục với những hậu quả. Nếu
tôi làm, Baldwin sẽ giành chiến thắng. Hãy
suy nghĩ, tôi nhắc nhở bản thân mình. Và
sống sót. Sau đó, tôi đặt tay trên lưng bàn tay của anh ta chứ không phải nắm
lấy khuỷu tay giống như một người phụ nữ hiện đại. Mắt Baldwin mở to một chút.
"Tại sao lại
ngạc nhiên như thế, anh trai?" Tôi hỏi. "Anh đã rất mực phong kiến kể
từ khi anh đến. Nếu anh quyết tâm đóng vai nhà vua, chúng ta nên làm điều đó cho
đúng. "
"Rất tốt,
em gái." Nắm tay Baldwin siết chặt dưới các ngón tay của tôi. Đó là một lời
nhắc nhở về thế lực, cũng như quyền lực của anh ta.
Baldwin và tôi
bước vào phòng ăn như thể đó là khán phòng tại Greenwich và chúng tôi là vua và
hoàng hậu của nước Anh. Miệng Fernando giật giật khi nhìn thấy, và Baldwin trừng
mắt nhìn ông đáp lễ.
"Có cốc
máu nho nhỏ nào trong đó không?" Sarah, dường như không biết gì về sự căng
thẳng, cúi xuống và ngửi vào dĩa của Gallowglass.
"Ta không
biết là chúng ta vẫn có những thứ này" Ysabeau nói, giơ lên một trong những
cốc bạc chạm khắc.
Bà tặng cho tôi
một nụ cười khi Marcus ngồi vào vị trí bên trái của mình trong khi Matthew vòng
qua bàn và thực hiện nghi thức trang trọng cho Phoebe ngồi phía đối diện.
"Con nói Alain và Marthe tìm kiếm chúng. Philippe đã sử dụng chúng tại lễ
cưới của chúng con." Tôi sờ vào mũi tên vàng. Courtly Ernst kéo ghế cho
tôi. "Mọi người vui lòng ngồi xuống."
"Bàn ăn được
bố trí đẹp mắt quá, Diana," Phoebe tán thưởng. Nhưng cô đã không nhìn những
thứ đồ pha lê, men sứ quý giá, hoặc đồ bạc tuyệt hảo. Thay vào đó Phoebe cẩn trọng
lưu ý về việc bố trí các sinh vật xung quanh chiếc bàn dài bằng gỗ hồng mộc
sáng lấp lánh.
Mary Sidney đã
từng nói với tôi rằng, thứ tự của vị trí ưu tiên quanh bàn ăn tại một bữa tiệc
không ít phức tạp hơn so với sự sắp xếp của quân đội trước trận chiến. Tôi đã
quan sát các quy tắc mà tôi đã học được trong thời Elizabeth nước Anh nghiêm
túc nhất có thể được trong khi giảm thiểu triệt để các nguy cơ chiến tranh.
"Cảm ơn
cô, Phoebe, nhưng tất cả đều là Marthe và Victoire làm. Họ đã chọn ra các món đồ
sứ.” tôi nói, cố tình hiểu lầm cô ấy.
Verin và
Fernando nhìn chằm chằm vào những chiếc dĩa phía trước họ và trao đổi ánh mắt.
Marthe mê thích những món kêu lanh canh với đường nét hoa văn Bleu Celeste mà
Ysabeau đã đặt mua vào thế kỷ thứ mười tám, và sự lựa chọn đầu tiên của
Victoire là bộ đồ sứ mạ vàng phô trương được trang trí với những con thiên nga.
Tôi không thể hình dung ra việc ăn uống trên cả hai thứ đó ăn và đã lựa chọn sự
sắp đặt trang nghiêm phù hợp kiểu tân cổ điển đen và trắng với huy hiệu con rắn
uốn cong ngậm đuôi của nhà de Clermont quanh mẫu tự chữ C nổi.
"Tôi tin rằng
chúng ta đang có nguy cơ bị văn minh hoá", Verin lẩm bẩm. "Và bởi quá
nhiều sinh vật máu nóng."
"Không phải
một thời điểm quá sớm," Fernando nói, nhặt khăn ăn và trải nó trên lòng.
"Nâng ly
chúc mừng nào," Matthew nói, nâng ly rượu lên. "Vì những người thân
yêu đã mất. Có lẽ linh hồn của họ ở cùng chúng ta đêm nay và mãi mãi. "
Có tiếng thì thầm
hưởng ứng và tiếng lanh cânh vang vọng khi những chiếc ly được nhấc lên. Sarah
thả lăn một giọt nước mắt từ khóe mắt bà, và Gallowglass nắm lấy tay bà và đặt
lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Nâng ly
chúc mừng đến sức khỏe của em gái Diana của tôi và vị hôn thê của Marcus - các
thành viên mới nhất của gia đình tôi." Baldwin nâng ly của mình lên một lần
nữa.
"Diana và
Phoebe," Marcus nói, tham gia cùng.
Những chiếc ly
được nâng lên quanh bàn, mặc dù trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ rằng Matthew có
lẽ đang gởi sự hài lòng của anh đến Baldwin. Sarah do dự nhấp một ngụm rượu
vang lấp lánh và nhăn mặt.
"Chúng ta
hãy ăn thôi," bà nói, đặt cốc xuống vội vã. "Emily ghét thực phẩm bị
nguội lạnh, và tôi không hình dung Marthe sẽ khoan dung nhiều hơn chút nào."
Bữa ăn tối diễn
ra suôn sẻ. Có súp lạnh cho máu nóng và cốc bạc nhỏ xíu đựng máu cho ma cà rồng.
Món cá hồi được phục vụ là từ những con cá đã bơi dọc ở con sông gần đó không bận
tâm gì đến thế giới chỉ một vài giờ trước. Món gà nướng tiếp đó để chiều theo ý
Sarah, người không thể chịu đựng được hương vị của những con chim bị săn đuổi.
Một số thịt nai được phục vụ tại bàn sau đó, mặc dù tôi bỏ phiếu trắng. Vào cuối
bữa ăn, Marthe và Alain đặt những chiếc dĩa có chân phủ đầy trái cây trên bàn,
cùng với những cái tô đựng các loại hạt và pho mát.
"Thật là một
bữa ăn tuyệt vời," Ernst nói, dựa vào lưng ghế và vỗ vào chiếc bụng săn chắc.
Có nhiều sự hài
lòng đồng ý quanh phòng. Mặc dù có sự khởi đầu không vui, chúng tôi đã rất
thích thú với một buổi tối hoàn toàn dễ chịu như một gia đình. Tôi ngồi thư
giãn trong ghế của tôi.
"Vì tất cả
chúng ta ở đây, chúng tôi có một số tin tức để chia sẻ," Marcus nói, mỉm
cười qua bàn với Phoebe. "Như mọi người đã biết, Phoebe đã đồng ý kết hôn
với tôi."
"Các cháu
đã chọn ngày chưa?" Ysabeau hỏi.
"Vẫn chưa.
Chúng cháu đã quyết định làm mọi thứ theo cách cũ, bà sẽ thấy.” Marcus trả lời.
Tất cả các de
Clermonts trong phòng quay sang Matthew, khuôn mặt của họ như bị đóng băng.
"Tôi không
chắc kiểu cũ là một lựa chọn tốt," Sarah nhận xét lạnh nhạt. “vì thực tế hai bạn đã chia sẻ một căn
phòng."
"Ma cà rồng
có những truyền thống khác nhau, Sarah," Phoebe giải thích. "Marcus hỏi
liệu tôi muốn sống bên anh ấy phần còn lại của cuộc đời mình không. Tôi đã nói
có. "
"Oh,"
Sarah nói với một cái cau mày khó hiểu.
"Cô không
thể có ý. . . " Giọng tôi nhỏ dần, nhìn Matthew.
"Tôi đã
quyết định trở thành một ma cà rồng." Đôi mắt của Phoebe ánh lên niềm hạnh
phúc khi cô nhìn vào người chồng một lần-và-mãi mãi. "Marcus khăng khăng rằng
tôi sẽ làm quen với điều đó trước khi chúng tôi kết hôn, thế nên vâng, thời
gian đính hôn của chúng tôi có lẽ sẽ lâu hơn chúng tôi muốn một chút."
Phoebe nghe có
vẻ như thể đang dự trù cho một phẫu thuật nhỏ hoặc thay đổi một kiểu tóc, chứ
không phải là một sự biến đổi sinh học hoàn toàn.
"Tôi không
muốn cô ấy có chút hối tiếc nào," Marcus nói nhẹ nhàng, khuôn mặt cậu dãn
ra trong một nụ cười rộng.
"Phoebe sẽ
không trở thành một ma cà rồng. Ta cấm điều đó." Giọng nói của Matthew nhỏ
nhẹ, nhưng dường như vang vọng trong căn phòng đông đúc.
"Cha không
phải bỏ phiếu. Đây là quyết định của bọn con - Phoebe và con.” Marcus nói. Sau
đó, cậu khiêu khích. "Và tất nhiên của Baldwin nữa. Ông ấy là người đứng đầu
gia đình."
Baldwin chắp những
ngón tay trước mặt như thể đang ngẫm nghĩ các câu hỏi, trong khi Matthew nhìn
con trai của mình với vẻ hoài nghi. Marcus đáp lại cái nhìn của cha cậu với một
vẻ thách thức riêng.
"Tất cả những
gì con từng muốn là một cuộc hôn nhân truyền thống, giống như ông nội và
Ysabeau," Marcus nói. "Khi nói đến tình yêu, cha mới là người cách mạng
của gia đình, Matthew. Không phải con."
"Ngay cả
khi Phoebe đã trở thành một ma cà rồng, điều đó không bao giờ có thể là truyền
thống. Bởi vì chứng cuồng máu, cô ấy không bao giờ nên lấy máu từ tĩnh mạch tim
của con.” Matthew nói.
"Con chắc
chắn ông nội đã lấy máu Ysabeau." Marcus nhìn bà nội. "Có đúng
không?"
"Con muốn
chấp nhận rủi ro đó, dù biết những gì chúng ta biết hiện nay về bệnh truyền qua
đường máu sao?" Matthew nói. "Nếu con thực sự yêu cô ấy, Marcus, đừng
biến đổi của cô ấy."
Điện thoại
Matthew vang lên, và anh miễn cưỡng nhìn vào màn hình. "Đó là
Miriam," anh nói, cau mày.
"Cô ấy sẽ
không gọi vào giờ này, trừ khi có gì đó quan trọng đã xảy ra trong phòng thí
nghiệm," Marcus nói.
Matthew bật loa
của điện thoại để các máu nóng có thể nghe được cũng như ma cà rồng và trả lời
cuộc gọi. "Miriam?"
"Không,
thưa cha. Là con trai của ông. Benjamin. "
Giọng nói ở đầu
bên kia của đường dây vừa xa lạ vừa quen thuộc, như những tiếng nói trong cơn
ác mộng thường như thế. Ysabeau đứng dậy, khuôn mặt của bà trắng bợt tuyết.
"Miriam
đâu?" Matthew yêu cầu.
"Tôi không
biết," Benjamin trả lời, giọng lười biếng. "Có lẽ với một người nào
đó tên là Jason. Anh ta đã gọi vài lần. Hoặc một người nào đó tên là Amira. Cô ta
gọi hai lần. Miriam là đồ chó cái của ông, Cha à. Có lẽ nếu cha búng ngón tay,
cô ta sẽ chạy đến."
Marcus mở miệng,
và Baldwin rít lên cảnh báo khiến quai hàm của người cháu ngậm chặt lại.
"Tôi nghe
nói là có rắc rối ở Sept-Tours. Thứ gì đó về một phù thủy.” Benjamin nói.
Matthew từ chối
dính mồi.
"Phù thủy
đã phát hiện ra một bí mật của nhà de Clermonts, tôi hiểu, nhưng ả sẽ chết trước
khi có thể tiết lộ về nó. Thật đáng xấu hổ làm sao." Benjamin ra một âm
thanh cảm thông nhạo báng. "Cô ta có giống chút nào với một trong những kẻ
cha đã giữ trong cảnh nô lệ ở Prague không? Một sinh vật hấp dẫn đấy."
Matthew xoay đầu
xung quanh, tự động kiểm tra sự an toàn của tôi.
"Ông luôn
luôn nói tôi là con cừu đen của gia đình, nhưng chúng ta giống nhau nhiều hơn
ông muốn thừa nhận," Benjamin tiếp tục. "Tôi thậm chí đã chia sẻ sự đánh
giá sâu sắc của ông đối với sự bầu bạn của các phù thủy."
Tôi cảm thấy sự
thay đổi trong không khí khi cơn thịnh nộ cuồn cuộn tràn qua tĩnh mạch của
Matthew. Da tôi nổi gai, và một sự nhói buốt mơ hồ bắt đầu ở ngón cái tay trái
của tôi.
"Không có
điều gì mi làm khiến ta quan tâm," Matthew nói lạnh lùng.
"Không,
ngay cả nếu nó liên quan đến Sách Sự Sống sao?" Benjamin đợi một vài khoảnh
khắc. "Tôi biết ông đang tìm kiếm nó. Liệu nó có liên quan gì đó đến
nghiên cứu của ông không? Chủ đề khó nhằn, di truyền học. "
"Mi muốn
gì?" Matthew hỏi.
"Sự chú ý
của ông." Benjamin cười.
Matthew rơi vào
im lặng một lần nữa.
"Ông không
thường gặp phải tình huống không nói nên lời nhỉ, Matthew," Benjamin nói.
"May thay, đã đến lượt ông phải lắng nghe rồi. Cuối cùng tôi đã tìm thấy một
cách để tiêu diệt ông và phần còn lại của nhà de Clermonts. Cả Sách Sự Sống
cũng như ảo tưởng thống thiết về khoa học đều không thể giúp được ông vào lúc
này đâu."
"Ta sẽ
thích thú đánh bật lời nói dối ra khỏi mi," Matthew hứa.
"Ồ, tôi
không nghĩ như vậy." Giọng nói của Benjamin giảm xuống, như thể hắn đang kể
một bí mật lớn. "Ông thấy đấy, tôi đã biết những gì bọn phù thủy đã phát
hiện ra tất cả những năm trước đây. Ông có không? "
Đôi mắt của
Matthew khóa chặt vào mắt tôi.
"Tôi sẽ
liên lạc," Benjamin nói. Đường dây mất kết nối.
"Hãy gọi
cho phòng thí nghiệm," tôi nói khẩn trương, ý nghĩ duy nhất về Miriam.
Ngón tay của
Matthew chạy đua để thực hiện cuộc gọi.
"Nhân dịp
anh đã gọi điện, Matthew. Chính xác tôi được cho là sẽ tìm thấy điều gì trong
DNA của anh? Marcus nói là để tìm kiếm những dấu hiệu sinh sản. Điều đó được
cho là có ý nghĩa gì?" Giọng Miriam nghe có vẻ gay gắt, khó chịu, và hoàn
toàn giống chính cô ấy. "Hộp thư điện tử của anh đầy tràn, và nhân tiện,
tôi xứng đáng một kỳ nghỉ đấy."
"Cô có an
toàn không?" Giọng nói của Matthew khàn khàn.
"Vâng. Tại
sao?"
"Cô có biết
điện thoại của cô ở đâu không?" Matthew hỏi.
"Không. Tôi
đã để nó ở đâu đó ngày hôm nay. Một cửa hàng, có lẽ. Tôi chắc rằng bất cứ ai có
nó sẽ gọi cho tôi. "
"Hắn đã gọi
tôi, thay vì thế." Matthew nguyền rủa. "Benjamin có điện thoại của cô,
Miriam."
Đường dây im lặng.
"Benjamin
của anh ư?" Miriam hỏi, kinh hoàng. "Tôi nghĩ rằng hắn đã chết."
"Than ôi,
hắn không chết," Fernando nói với vẻ hối tiếc thật sự.
"Fernando?"
Tên của ông buột khỏi miệng của Miriam với một tiếng reo nhẹ nhõm.
"Sim, Miriam. Tudo bem contigo?" Fernando
nhẹ nhàng hỏi.
*(Có, Mọi thứ có ổn
không với cô? – Tiếng Bồ Đào Nha, Google translate, Ct của Sẻ)
"Cảm ơn
Chúa là ông ở đó. Vâng, vâng, tôi ổn." Giọng nói của Miriam run rẩy, nhưng
cô đã thực hiện một nỗ lực dũng cảm để kiểm soát. "Lần cuối cùng bất cứ ai
nghe về Benjamin là khi nào?"
"Hơn một
thế kỷ trước," Baldwin nói. "Tuy Matthew mới ở nhà chỉ trong một vài
tuần, và Benjamin đã tìm ra một cách để liên lạc với chú ta."
"Điều đó
có nghĩa là Benjamin đã quan sát và chờ đợi anh ấy," Miriam thì thầm.
"Trời ơi."
"Có bất kỳ
điều gì về nghiên cứu của chúng ta trên điện thoại của cô không, Miriam?"
Matthew hỏi. "Những e-mail lưu trữ? Dữ liệu?"
"Không.
Anh biết tôi xóa e-mail sau khi đã đọc chúng." Cô dừng lại. "Sổ địa
chỉ của tôi. Benjamin có số điện thoại của các bạn bây giờ. "
"Chúng ta
sẽ kiếm những cái mới," Matthew nói lanh lợi. "Đừng về nhà. Ở lại với
Amira tại Old Lodge. Tôi không muốn một trong hai người ở một mình. Benjamin đã
đề cập đến Amira bằng tên." Matthew do dự. "Jason cũng vậy."
Miriam hít hơi
mạnh. "Con trai của Bertrand?"
"Sẽ ổn mà,
Miriam," Matthew nói, cố gắng nhẹ nhàng. Tôi rất vui vì cô ấy không thể
nhìn thấy biểu hiện trong đôi mắt của anh. "Benjamin nhận thấy cậu ấy đã gọi
cho cô một vài lần, vậy thôi."
"Hình của
Jason có trong những bức ảnh của tôi. Bây giờ Benjamin sẽ có thể nhận ra cậu
ta!" Miriam nói, bối rối rõ ràng. "Jason là tất cả những gì tôi còn lại
của người bạn đời của tôi, Matthew. Nếu bất cứ điều gì đã xảy ra với cậu ta-
"
"Tôi chắc
chắn Jason nhận thức về sự nguy hiểm." Matthew nhìn Gallowglass, ngay lập
tức anh nhấc điện thoại của mình lên.
"Jace?"
Gallowglass thì thầm khi anh rời khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng phía sau.
"Tại sao
Benjamin xuất hiện trở lại vào lúc này?" Miriam tê điếng hỏi.
"Tôi không
biết." Matthew nhìn về phía tôi. "Hắn đã biết về cái chết của Emily
và đề cập đến nghiên cứu di truyền học của chúng ta và Sách Sự Sống."
Tôi có thể cảm
nhận được một vài mảnh ghép quan trọng trong câu hỏi lớn lơ lửng trong không
trung.
"Benjamin
đã ở Prague vào năm 1591," tôi chậm rãi nói. "Đó phải là nơi Benjamin
nghe được về Sách Sự Sống. Hoàng đế Rudolf đã có nó."
Matthew trao
cho tôi một cái nhìn cảnh báo. Khi anh nói, giọng điệu của anh đã chuyển thành
hoạt bát. "Đừng lo lắng, Miriam. Chúng ta sẽ tìm ra những gì phía sau
Benjamin, tôi hứa." Matthew kêu gọi Miriam phải cẩn thận và nói với cô rằng
anh sẽ gọi cô ngay khi chúng tôi đến Oxford. Sau khi anh tắt điện thoại, sự im
lặng thật kinh khủng.
Gallowglass trượt
trở lại vào phòng. "Jace không nhìn thấy bất cứ điều gì khác thường, nhưng
anh ta hứa sẽ cảnh giác. Vậy. Chúng ta làm gì bây giờ? "
"Chúng ta?"
Baldwin nói, uốn cong lông mày.
"Benjamin
là trách nhiệm của tôi," Matthew nói dứt khoát.
"Phải,
đúng vậy," Baldwin đồng ý. "Thật phấn khởi khi chú thừa nhận điều đó
và xử lý sự hỗn loạn mà chú đã gây ra thay vì che giấu đằng sau váy Ysabeau và
nuông chiều những ảo tưởng trí tuệ về việc chữa trị chứng cuồng máu và khám phá
những bí mật của cuộc sống."
"Có lẽ anh
đã chờ đợi quá lâu đấy, Matthew," Verin thêm. "Thật dễ dàng tiêu diệt
Benjamin ở Jerusalem sau khi hắn lần đầu tiên được tái sinh, nhưng không phải
là bây giờ. Benjamin không thể duy trì việc ẩn thân trong thời gian dài như thế
mà không có con cái và các đồng minh xung quanh."
"Matthew sẽ
xoay sở được bằng cách nào đó. Chú ấy là sát thủ của gia đình, đúng không?"
Baldwin nói một cách chế giễu.
"Con sẽ
giúp," Marcus nói với Matthew.
"Cháu sẽ
không đi đâu hết, Marcus. Cháu sẽ ở lại đây, bên cạnh ta, và chào đón phái đoàn
của Đại Hội Đồng. Vì vậy, sẽ là Gallowglass và Verin. Chúng ta cần một màn
trình diễn của tình đoàn kết gia đình." Baldwin nghiên cứu Phoebe chăm
chú. Cô đáp lại cái nhìn ấy bằng ánh mắt phẫn nộ của chính cô.
"Tôi đã
xem xét mong muốn của cô trong việc trở thành một ma cà rồng, Phoebe,"
Baldwin loan báo khi tiến trình giám định của ông ta đã hoàn tất, "Và tôi
đã chuẩn bị để hỗ trợ, bất chấp những cảm xúc của Matthew. Mong muốn của Marcus
về một người bạn đời truyền thống sẽ chứng minh rằng nhà de Clermonts vẫn tôn
vinh những phương cách cũ. Cô cũng sẽ ở lại đây."
"Nếu Marcus
muốn tôi làm như vậy, tôi sẽ rất vui mừng ở lại đây, trong ngôi nhà của
Ysabeau. Điều đó có ổn không, Ysabeau?" Phoebe sử dụng sự lịch sự làm cả
vũ khí cũng như điểm tựa, mà chỉ có người Anh mới có thể.
"Tất
nhiên," Ysabeau nói, ngồi xuống. Cố thu hồi lại sự điềm tĩnh và mỉm cười yếu
ớt với vị hôn thê của cháu trai. "Cháu luôn được chào đón, Phoebe."
"Cảm ơn bà,
Ysabeau," Phoebe trả lời, trao cho Baldwin một cái nhìn bén ngót.
Baldwin chuyển
sự chú ý sang tôi. "Tất cả những gì còn lại là quyết định xem phải làm gì
với Diana."
"Vợ tôi -
cũng như con trai của tôi - là mối quan
tâm của tôi," Matthew nói.
"Chú không
thể trở về Oxford bây giờ." Baldwin lờ đi sự cắt lời của người em trai.
"Benjamin có thể vẫn còn ở đó."
"Chúng tôi
sẽ đi đến Amsterdam," Matthew nói ngay.
"Vẫn lạc đề
rồi," Baldwin nói. "Ngôi nhà ở đó không thể bảo vệ. Nếu chú không thể
đảm bảo cho sự an toàn của cô ấy, Matthew, Diana sẽ ở với con gái tôi, Miyako.
"
"Diana sẽ
ghét Hachioji cho xem," Gallowglass nói với vẻ tin chắc.
"Chưa kể đến
Miyako," Verin lẩm bẩm.
"Vậy,
Matthew nên làm nhiệm vụ của mình tốt hơn." Baldwin đứng lên . "Nhanh
nào." Anh trai Matthew rời căn phòng quá nhanh, ông dường như biến đi.
Verin và Ernst nhanh chóng nói lời chào buổi tối và theo sau. Ngay khi họ đã đi
mất, Ysabeau đề nghị chúng tôi dời sang phòng khách. Có một dàn âm thanh cổ xưa
ở đó và có đủ Brahms* để bóp nghẹt các cuộc hội thoại dài dòng nhất.
(*Johannes Brahms 1833-1897 : nhà sáng
tác, nghệ sĩ dương cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức, nhạc của ông được xếp vào
chủ nghĩa lãng mạn- Ct của Sẻ)
"Con sẽ
làm gì, Matthew?" Ysabeau trông vẫn có vẻ vỡ vụn. "Con không thể để
cho Diana đi đến Nhật Bản. Miyako sẽ nuốt sống con bé mất."
"Chúng con
sẽ đi đến nhà Bishop ở Madison," tôi nói. Thật khó nói ai là người ngạc
nhiên nhất trước tiết lộ này, rằng chúng tôi sẽ đi đến New York: Ysabeau,
Matthew, hay Sarah.
"Anh không
chắc đó là một ý tưởng tốt," Matthew nói một cách thận trọng.
"Dì Em đã phát
hiện ra điều gì đó quan trọng ở đây, tại Sept-Tours - điều mà dì ấy thà chết
còn hơn chịu tiết lộ."
Tôi ngạc nhiên
trước vẻ bình tĩnh của chính mình.
"Điều gì
làm cho em nghĩ như vậy?" Matthew hỏi.
"Sarah nói
dì Em đã xem những thứ trong tháp tròn, nơi lưu trữ tất cả các hồ sơ gia đình
de Clermont. Nếu dì ấy biết về em bé của phù thủy ở Jerusalem, dì ấy hẳn đã có
thể muốn biết nhiều hơn.” tôi trả lời.
"Ysabeau đã
nói với cả hai chúng tôi về đứa bé," Sarah nói, nhìn Ysabeau để xác nhận.
"Sau đó chúng tôi nói với Marcus. Tôi vẫn không hiểu tại sao điều này lại
dẫn chúng ta đến Madison."
"Bởi vì những
gì Emily phát hiện ra đã dẫn dì ấy đến việc triệu hồi các linh hồn," tôi
nói. "Sarah nghĩ Emily đã cố gắng tiếp cận mẹ. Có lẽ mẹ cũng biết điều gì
đó. Nếu đó là sự thật, có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu thêm về nó ở Madison.
"
"Quá nhiều
những nghĩ là, những có lẽ và những có thể, Thím à" Gallowglass cau mày
nói.
Tôi nhìn chồng
tôi, anh không trả lời đề nghị của tôi mà nhìn lơ đãng vào cốc uống rượu của
mình thay vì thế. "Anh nghĩ sao, Matthew?"
"Chúng ta
có thể đi đến Madison," anh nói. "Vào lúc này."
"Tôi sẽ đi
với các bạn," Fernando thì thầm. " Để bầu bạn với Sarah." Bà mỉm
cười với ông đầy vẻ biết ơn.
"Có nhiều thứ
đang diễn ra ở đây hơn là hội tụ sự chú ý - và nó liên quan đến Knox và
Gerbert. Knox đến Sept-Tours vì một bức thư mà hắn đã tìm thấy ở Prague đề cập đến
Ashmole 782." Matthew trông có vẻ ảm đạm. "Không thể là một trùng hợp
ngẫu nhiên khi Knox phát hiện ra bức thư đó trùng khớp với cái chết của Emily
và sự tái xuất hiện của Benjamin."
"Cậu đã ở
Prague. Sách Sự Sống đã ở Prague. Benjamin đã ở Prague. Knox tìm thấy thứ gì đó
ở Prague.” Fernando nói chậm rãi. "Cậu nói đúng, Matthew. Điều đó nhiều
hơn một trùng hợp ngẫu nhiên. Đó là một mô hình."
"Có vài thứ
khác, vài thứ chúng tôi đã không nói với mọi người về Sách Sự Sống,"
Matthew nói. "Nó được viết trên giấy da làm từ da của những daemon, ma cà
rồng, và phù thủy."
Marcus mắt mở
to. "Điều đó có nghĩa là nó có chứa thông tin di truyền."
"Đó là sự
nghi ngờ của chúng tôi," Matthew nói. "Chúng tôi không thể để nó rơi
vào tay của Knox - hay, xin Chúa cứu rỗi, Benjamin."
"Việc tìm kiếm
Sách Sự Sống và những trang bị mất của nó vẫn phải là ưu tiên hàng đầu của
chúng ta," tôi đồng ý.
"Không chỉ
có thể cho chúng ta biết về nguồn gốc và sự tiến hóa các sinh vật, nó có thể
giúp chúng ta hiểu được chứng cuồng máu," Marcus nói. "Nhưng cũng có
thể chúng ta không có khả năng thu thập bất kỳ thông tin di truyền hữu ích nào từ
nó."
"Ngôi nhà
Bishop đã gởi trả lại trang đám cưới hóa học cho Diana ngay sau khi chúng tôi
trở lại," Matthew nói. Ngôi nhà được biết đến nhiều đối với những phù thủy
của khu vực về hành vi lạ thường huyền diệu của nó và thường
cất giấu an toàn những vật phẩm cần được bảo vệ, chỉ hoàn lại cho chủ sở hữu của
chúng vào một ngày nào đó. "Nếu chúng ta có được một phòng thí nghiệm,
chúng ta có thể kiểm tra nó."
"Thật
không may, không dễ dàng bước hiên ngang theo cách của cha vào trong các phòng
thí nghiệm về di truyền học hiện đại." Marcus lắc đầu. "Và Baldwin
nói đúng. Cha không thể đi đến Oxford. "
"Có lẽ
Chris có thể tìm thấy gì đó ở Yale. Anh ấy cũng là một nhà hóa sinh. Phòng thí
nghiệm của anh ấy sẽ có các trang thiết bị phù hợp chăng? " Hiểu biết của
tôi về thực hành trong phòng thí nghiệm giảm dần đâu đó quanh 1715.
"Anh sẽ
không phân tích một trang từ Sách Sự Sống trong một phòng thí nghiệm trường đại
học đâu," Matthew nói. "Làm việc với DNA cổ đại phải chính xác. Anh sẽ
tìm một phòng thí nghiệm tư nhân. Nơi nào đó anh có thể thuê được. "
"DNA cổ đại
rất mong manh. Và chúng ta sẽ cần nhiều hơn một trang duy nhất để làm việc, nếu
muốn kết quả đáng tin cậy.” Marcus cảnh báo.
"Một lý do
khác để đưa Ashmole 782 ra khỏi thư viện Bodleian," tôi nói.
"Nó an
toàn ở nơi nó đang ở, Diana," Matthew bảo đảm với tôi.
"Vào lúc
này," tôi trả lời.
"Không phải
có thêm hai trang bị đã xé ra ở đâu đó ngoài kia trên thế giới sao?"
Marcus nói. "Chúng ta có thể tìm thấy chúng trước tiên."
"Có lẽ tôi
có thể giúp đỡ," Phoebe tình nguyện.
"Cảm ơn,
Phoebe." Tôi đã nhìn thấy cách thức nghiên cứu của người bạn đời của
Marcus trong tháp tròn. Tôi vui mừng có được kỹ năng của cô ấy dưới sự sắp đặt
của tôi.
"Và
Benjamin?" Ysabeau hỏi. "Con có biết hắn có ý gì khi nói rằng hắn đến
để chia sẻ đánh giá của con với các phù thủy, Matthew?"
Matthew lắc đầu.
Giác quan thứ
sáu của phù thủy nói với tôi rằng việc tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của
Ysabeau cũng có thể là chìa khóa của mọi thứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét