Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

Mật mã 3 - Chương 4

Chương 4






"Anh có định sẽ cho em biết anh là sát thủ của gia tộc de Clermont không?" Tôi hỏi, với tay lấy nước ép bưởi.

Matthew nhìn tôi trong im lặng ngang qua bàn bếp, nơi Marthe đã đặt bữa ăn sáng của tôi.

Anh đã lén cho Hector và Fallon vào bên trong, và chúng dõi theo sau cuộc trò chuyện của chúng tôi - và lựa chọn thực phẩm của tôi – với sự thích thú.

"Và mối quan hệ của Fernando với anh trai Hugh của anh?" Tôi hỏi. "Em được nuôi lớn bởi hai người phụ nữ. Anh không thể nào che giấu các mảnh thông tin đó bởi vì nghĩ em có thể không chấp thuận."

Hector và Fallon nhìn Matthew chờ một câu trả lời. Khi không có sự sẵn sàng nào, những con chó quay lại nhìn tôi.

"Verin có vẻ tử tế," tôi nói, cố tình khiêu khích anh.

"Tử tế ư?" Matthew chau mày với tôi.

"Vâng, ngoại trừ việc cô ấy có trang bị một con dao," Tôi thú nhận nhẹ nhàng, hài lòng vì chiến lược của tôi đã hiệu quả.

"Những con dao," Matthew chỉnh lại tôi. "Cô nàng có một con trong giày, một trong dây thắt lưng, và một trong áo nịt ngực."

"Verin từng là nữ hướng đạo sinh à?" Đến lượt tôi nhướng mày.

Trước khi Matthew có thể trả lời, Gallowglass lao xuyên qua nhà bếp trong một vệt màu xanh và đen, được theo sau bởi Fernando. Matthew chồm đứng lên. Khi những con chó đứng lên theo, anh chỉ vào sàn nhà và chúng ngay lập tức ngồi xuống lại.

"Kết thúc bữa ăn sáng của em, sau đó đi đến ngọn tháp," Matthew ra lệnh ngay trước khi biến mất. "Đưa những con chó theo cùng em. Và không đi xuống cho đến khi anh đến và đưa em đi. "

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi Marthe, chớp mắt với gian bếp đột nhiên trống rỗng.

"Baldwin đang ở nhà," bà trả lời, như thể đây là một câu trả lời đầy đủ.

"Marcus," tôi nói, nhớ lại rằng Baldwin trở lại để gặp con trai của Matthew. Những con chó và tôi nhảy lên. "Anh ta ở đâu?"

"Văn phòng của Philippe." Marthe cau mày. "Tôi không nghĩ rằng Matthew muốn cô ở đó. Có thể có đổ máu đấy."

"Câu chuyện đời tôi." Tôi đã nhìn qua vai khi nói điều đó và chạy thẳng vào Verin như một kết quả. Một quý ông lớn tuổi đáng kính có một thân hình cao, hốc hác và đôi mắt tử tế đi cùng cô ấy. Tôi đã cố gắng để vòng qua họ. "Xin thứ lỗi."

"Cô nghĩ rằng cô đang đi đâu thế?" Verin hỏi, chặn đường tôi lại.

"Văn phòng của Philippe."

"Matthew đã nói cô đi lên tháp của anh ấy cơ mà." Đôi mắt Verin nheo lại. "Anh ấy là bạn đời của cô, và cô phải vâng lời anh ấy như một người vợ ma cà rồng đứng đắn." Giọng cô nhẹ nhàng với trọng âm Đức - không hoàn toàn Đức, hoặc Áo, hoặc Thụy Sĩ, nhưng là thứ gì đó mượn từ cả ba.

"Thật đáng tiếc cho tất cả các người rằng tôi là một phù thủy." Tôi chìa bàn tay của tôi ra cho quý ông, người quan sát cuộc trò chuyện của chúng tôi với vẻ thích thú mong manh dấu kín. "Diana Bishop."

"Ernst Neumann. Tôi là chồng của Verin." Giọng của Ernst đặt nguồn gốc của ông thẳng vào vùng phụ cận của Berlin. "Tại sao không để cho Diana đi theo anh ta, Schatz? Bằng cách đó em có thể đi theo. Anh biết em ghét bỏ lỡ cuộc tranh cãi tuyệt vời ấy như thế nào. Anh sẽ đợi cùng những người khác trong phòng khách."

"Ý tưởng tốt, tình yêu của em. Họ khó có thể trách được em, nếu cô phù thủy trốn khỏi nhà bếp." Verin nhìn anh ta với sự ngưỡng mộ công khai và tặng cho ông ta một nụ hôn kéo dài. Mặc dù cô ấy nhìn đủ trẻ để làm cháu gái của ông ta, thật là rõ ràng rằng cô và Ernst đã có một tình yêu sâu sắc.

"Thỉnh thoảng anh có được chúng," ông nói với một ánh lấp lánh rõ ràng trong mắt. "Bây giờ, Diana chạy trước và em đuổi theo, nói cho anh biết: Anh có nên mang dao hay súng theo phòng trường hợp một trong những người anh em của em nổi cơn hung hăng không?"

Verin cân nhắc vấn đề. "Em nghĩ rằng con dao pha của Marthe có hiệu quả. Nó đủ để làm chậm Gerbert lại, và lớp da sống của hắn dày vượt xa hơn của Baldwin - hoặc Matthew."

"Ông dùng một con dao pha đối phó Gerbert sao?" Tôi thích Ernst càng lúc càng nhiều hơn.

"Điều đó là để phóng đại lên thôi," Ernst nói, chuyển thành sắc hồng nhẹ ngượng ngùng.

"Tôi sợ rằng Phoebe đang cố trổ tài ngoại giao," Verin cắt ngang, quay tôi đối mặt về hướng cuộc ẩu đả. "Điều đó không bao giờ hiệu quả với Baldwin. Chúng ta phải đi thôi."

"Nếu Ernst lấy một con dao, tôi sẽ mang những con chó." Tôi bật ngón tay vào Hector và Fallon và sải bước nhanh, những con chó theo sát gót chân tôi, sủa và vẫy đuôi như thể chúng tôi đang chơi một trò chơi lớn.

Chiếu nghỉ tầng hai dẫn đến các căn hộ gia đình đã tụ tập đầy những người quan tâm khi chúng tôi đến: Nathaniel, một Sophie tròn mắt với Margaret trong vòng tay, Hamish trong áo choàng tắm lộng lẫy bằng lụa in hoa văn và chỉ có một bên mặt được cạo, và Sarah, người dường như đã bị đánh thức bởi cuộc náo động. Ysabeau toát ra vẻ buồn chán như muốn nói điều này là thứ vẫn xảy ra mọi lúc.

"Tất cả mọi người vào phòng khách đi," tôi nói, kéo Sarah theo hướng cầu thang. "Ernst sẽ tham gia với dì ở đó."

"Tôi không biết thứ gì đã tiêm nhiễm vào Marcus", Hamish nói, lau kem cạo râu khỏi cằm bằng một chiếc khăn. "Baldwin cho gọi cậu ta, và  lúc đầu mọi thứ có vẻ tốt đẹp. Sau đó, họ bắt đầu la hét. "

Căn phòng nhỏ mà Philippe sử dụng để điều hành công việc của ông đã được lấp đầy với ma cà rồng và testosterone* khi Matthew, Fernando, và Gallowglass, tất cả cùng tranh giành vị trí tốt nhất. Baldwin ngồi trong một chiếc ghế Windsor đã bị xô nghiêng để anh ta có thể bắt chéo đôi chân của mình trên bàn. Marcus dựa người vào phía bên kia bàn, mặt mũi đỏ bừng. Người bạn đời  của Marcus, - người phụ nữ trẻ nhỏ nhắn đứng gần đó hẳn phải là người mà tôi đã nghe nói đến rất nhiều, Phoebe Taylor - đã cố gắng làm trọng tài cho các tranh chấp giữa người đứng đầu của gia đình de Clermont và các đại thủ lĩnh của hội Hiệp Sĩ Lazarus.

(*Testosterone : tên gọi của kích thích tố nam – Ct của Sẻ)

"Cái gia đình kỳ lạ với phù thủy và daemon mà chú mày đã tụ tập này phải giải tán ngay lập tức" Baldwin nói, cố gắng không thành công để kiềm chế cơn giận dữ. Chiếc ghế dộng xuống sàn với một tiếng rầm.

"Sept-Tours thuộc về hội Hiệp Sĩ Lazarus! Tôi là đại thủ lĩnh, không phải ông. Tôi nói những gì xảy ra ở đây!" Marcus hét lại.

"Bỏ đi, Marcus." Matthew giữ khuỷu tay con trai anh.

"Nếu chú mày không làm chính xác những gì ta nói, sẽ không có Hội Hiệp Sĩ Lazarus nào hết!" Baldwin đứng lên, vì vậy mà hai ma cà rồng mũi đụng mũi.

"Ngừng đe dọa tôi, Baldwin," Marcus nói. "Ông không phải là cha tôi, và ông cũng không phải là thủ lĩnh của tôi."

"Không, nhưng ta là người đứng đầu gia đình này." Nắm tay Baldwin dộng vào mặt bàn bằng gỗ với một tiếng ầm vang dội.

"Cậu sẽ lắng nghe tôi, Marcus, hoặc chấp nhận hậu quả về sự bất tuân của mình."

"Tại sao hai người không thể ngồi xuống và nói chuyện về điều này một cách hợp lý?" Phoebe nói, làm một nỗ lực khá dũng cảm để tách hai ma cà rồng ra.

Baldwin gầm gừ với cô cảnh báo, và Marcus lao tới cổ họng của bác mình.

Matthew túm lấy Phoebe và kéo cô tránh ra. Cô bé run run, mặc dù nhiều tức giận hơn là sợ hãi. Fernando quay Marcus vòng quanh và ghim chặt cánh tay cậu vào hai bên hông. Gallowglass kẹp tay anh trên vai Baldwin.

"Đừng thách thức ông ta," Fernando nói gay gắt, khi Marcus cố gắng vùng vẫy để thoát ra. "Không, trừ khi cậu đang chuẩn bị bước ra khỏi nhà này và không bao giờ quay lại."

Sau một vài phút dài, Marcus gật đầu. Fernando thả cậu ra nhưng vẫn đứng gần.

"Những mối đe dọa này thật vô lý," Marcus nói với giọng hợp lý hơn. “Hội Hiệp Sĩ Lazarus và Đại Hội Đồng đã sát cánh bên nhau từ nhiều năm. Chúng tôi giám sát các vấn đề tài chính của họ, chưa kể đến việc giúp họ thực thi trật tự giữa các ma cà rồng. Chắc chắn là… "

"Chắc chắn Đại Hội Đồng sẽ không dám liều lĩnh với sự trả đũa của gia tộc de Clermont chăng? Sẽ không xâm phạm nơi tôn nghiêm luôn được dành cho Sept-Tours chăng?" Baldwin lắc đầu. "Họ đã có sẵn rồi, Marcus. Đại Hội Đồng không giở trò lần này đâu. Họ đang tìm kiếm một lý do để giải tán Hội Hiệp Sĩ Lazarus trong nhiều năm rồi."

"Họ đang làm như thế bởi vì tôi chính thức buộc tội chống lại Knox về cái chết của Emily sao?" Marcus hỏi.

"Chỉ có một phần. Đó là sự khăng khăng của cậu về việc bỏ qua giao ước đến mức Đại Hội Đồng không thể tiêu hóa được." Baldwin đẩy một cuộn giấy da cho  Marcus. Ba dấu ấn bằng sáp gắn dưới cùng, lắc lư nhẹ do sự đối xử cộc cằn. "Chúng tôi đã cân nhắc yêu cầu của cậu - một lần nữa. Và nó bị từ chối. Một lần nữa. "

Đó là từ - "chúng tôi" – đã giải đáp một bí ẩn lâu đời. Kể từ khi giao ước được ký kết và Hội đồng được hình thành vào thế kỷ thứ mười hai, luôn luôn có một de Clermont giữa ba ma cà rồng tại bàn họp. Cho đến bây giờ tôi vẫn không biết danh tính hiện tại của sinh vật ấy:

Baldwin.

"Đã đủ tồi tệ khi một ma cà rồng can thiệp vào tranh chấp giữa hai phù thủy," ông ta tiếp tục. "Đòi công bằng cho cái chết của Emily Mather là ngu ngốc, Marcus. Nhưng tiếp tục thách thức các giao ước là sự ngây thơ không thể dung thứ được."

"Điều gì đã xảy ra?" Matthew hỏi. Anh vượt qua Phoebe vào trong sự chú ý của tôi, mặc dù cái nhìn của anh cho thấy là anh không quá hạnh phúc khi nhìn thấy tôi ở đây.

"Marcus, và những người tham gia khác trong cuộc nổi loạn nhỏ của cậu ta, đã kêu gọi một sự chấm dứt đối với giao ước vào tháng Tư. Marcus tuyên bố rằng gia đình Bishop ở dưới sự bảo vệ trực tiếp của Hội Hiệp Sĩ Lazarus, do đó liên quan đến hội huynh đệ ".

Matthew nhìn Marcus sắc xảo. Tôi không biết liệu có nên hôn con trai của Matthew cho những nỗ lực bảo vệ gia đình của tôi hay la rầy cậu về sự lạc quan của mình.

"Vào tháng Năm . . . chà, chú biết điều gì đã xảy ra vào tháng Năm rồi đấy," Baldwin nói. "Marcus nêu rõ cái chết của Emily là một hành động thù địch, thực hiện bởi các thành viên có ý định kích động Đại Hội Đồng sa vào cuộc xung đột mở giữa các loài sinh vật. Cậu ta nghĩ rằng Đại Hội Đồng có thể muốn xem xét lại yêu cầu trước đó của mình qua việc từ bỏ giao ước để đổi lấy một thỏa thuận ngừng bắn với Hội Hiệp sĩ Lazarus. "

"Đó là một yêu cầu hoàn toàn hợp lý." Marcus trải các tài liệu ra và quét qua các dòng chữ.

"Hợp lý hay không, biện pháp này đã thất bại: hai phiếu thuận và bảy phiếu chống," Baldwin báo cáo.

"Không bao giờ cho phép một cuộc bỏ phiếu mà kết quả không thể tiên lượng theo chiều hướng có lợi, Marcus. Cậu nên khám phá ra sự thật khó chịu về dân chủ vào lúc này. "

"Điều đó là không thể. Điều đó có nghĩa là chỉ có bác và mẹ của Nathaniel bỏ phiếu ủng hộ đề nghị của tôi.”  Marcus nói, hoang mang. Agatha Wilson, mẹ của người bạn Nathaniel của Marcus, là một trong ba daemon thành viên của Hội Đồng.

"Một daemon khác cùng phe với Agatha," Baldwin lạnh lùng nói.

"Bác đã bỏ phiếu chống ư?" Rõ ràng Marcus đã tính đến sự hỗ trợ của gia đình. Với vài tiếp xúc của tôi với Baldwin, tôi có thể nói với cậu ấy đó là một hy vọng quá mức.

"Cho tôi xem thứ đó," Matthew nói, giật cuộn giấy da khỏi những ngón tay của Marcus. Cái nhìn của anh yêu cầu Baldwin giải thích hành động của mình.

"Tôi không có lựa chọn," Baldwin nói với Matthew. "Chú có biết con trai chú đã gây ra bao nhiêu thiệt hại không? Từ bây giờ sẽ có lời bàn tán về một tay trẻ tuổi mới nổi từ một chi nhánh hạ cấp của phả hệ nhà de Clermont đã cố gắng phát động một cuộc nổi dậy chống lại một nghìn năm truyền thống như thế nào. "

"Hạ cấp?" Tôi bàng hoàng trước sự xúc phạm Ysabeau. Tuy nhiên, Mẹ chồng tôi dường như không chút ngạc nhiên. Nếu như có tỏ ra bất cứ điều gì thì đó là trông bà ấy có vẻ còn buồn chán hơn, khi xem xét những chiếc móng tay dài hoàn hảo cắt tỉa tỉ mỉ của bà.

"Chú đã đi quá xa, Baldwin," Gallowglass gầm gừ. "Chú không có mặt ở đây. Các thành viên bất hảo của Đại Hội Đồng, những người đã đến đây vào tháng năm và giết Emily… "

"Gerbert và Knox không phải là các thành viên bất hảo!" Baldwin nói, giọng nói của ông ta tăng cao trở lại. "Họ thuộc về nhóm hai phần ba tổng số."

"Tôi không quan tâm. Việc kêu gọi các phù thủy, ma cà rồng, và daemon giữ gìn chính mình đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa - nếu điều đó đã từng được làm," Marcus khăng khăng, gương mặt rắn lại như đá. "Từ bỏ giao ước là điều phải làm."

"Điều đó quan trọng kể từ khi nào vậy?" Baldwin có vẻ mệt mỏi.

"Ở đây nói rằng Peter Knox đã bị chỉ trích," Matthew nói, nhìn lên từ tài liệu. "Hơn thế nữa, Knox đã bị buộc phải từ chức. Gerbert và Satu biện hộ rằng ông ta đã bị kích động để có hành động chống lại Emily, nhưng Đại Hội Đồng không thể phủ nhận ông ta đã đóng một vai trò trong cái chết của người phù thủy. "

Baldwin lấy lại chỗ ngồi phía sau bàn làm việc của cha mình. Mặc dù là một người đàn ông to lớn, ông ta có vẻ như không đủ tầm vóc để chiếm chỗ của Philippe.

"Vậy, Knox đã giết dì của tôi." Cơn giận và sức mạnh của tôi đang nổi sóng.

"Ông ta tuyên bố tất cả những gì ông ta đã làm là hỏi bà ấy về nơi ở của Matthew và vị trí của một bản thảo từ thư viện Bodleian – thứ nghe có vẻ rất giống với văn bản thiêng liêng mà ma cà rồng chúng ta gọi là Sách Sự Sống", Baldwin nói. "Knox nói Emily trở nên kích động khi ông phát hiện ra rằng con gái của nhà Wilsons là một phù thủy nhưng có hai cha mẹ là daemons. Ông đổ lỗi cho cơn đau tim của bà ấy là do căng thẳng. "

"Emily khỏe mạnh như một con ngựa," Tôi vặn lại.

"Và cái giá mà Knox phải trả khi giết chết một thành viên của gia đình người bạn đời của tôi là gì?" Matthew hỏi từ tốn, đặt tay lên vai tôi.

"Knox đã bị tước bỏ vị trí của mình và cấm không được phục vụ trong Đại Hội Đồng một lần nữa," Baldwin nói. "Ít ra thì Marcus cũng đã đạt được ý nguyện theo cách đó, nhưng tôi không chắc chắn liệu chúng ta có không phải hối tiếc vào lúc kết thúc hay không." Ông ta và Matthew đã trao đổi một cái nhìn dài. Tôi đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng.

"Ai sẽ thế chỗ của ông ta?" Matthew hỏi.

"Điều đó còn quá sớm để nói. Các phù thủy khăng khăng với một thay thế từ Scotland, lấy lý do Knox đã không hoàn thành nhiệm kỳ của ông ta. Janet Gowdie rõ ràng là quá già để phục vụ một lần nữa, do đó tôi sẽ đặt cược vào một trong các McNivens-Kate, có lẽ thế. Hoặc có thể là Jenny Horne," Baldwin trả lời.

"Scots sản xuất ra những phù thủy mạnh mẽ," Gallowglass nói một cách chán chường, “và Gowdies, Hornes, và McNivens là những gia tộc được tôn trọng nhất ở miền Bắc."

"Họ có thể không dễ dàng xử lý như Knox. Và có một điều rõ ràng: Các phù thủy đang quyết tâm có được Sách Sự Sống ", Baldwin nói.

"Họ luôn luôn muốn có nó," Matthew nói.

"Không phải như thế này. Knox tìm thấy một bức thư tại Prague. Ông ta nói nó cung cấp bằng chứng rằng chú có thể có hoặc đã từng có cuốn sách về các nguồn gốc - hay bản gốc cuốn sách bùa chú của phù thủy, nếu chú thích phiên bản về câu chuyện của ông ta hơn" Baldwin giải thích. "Tôi đã nói với Đại Hội Đồng rằng điều đó không có gì nhiều hơn sự tưởng tượng một thuật sĩ thèm khát quyền lực, nhưng họ không tin tôi. Họ đã ra lệnh cho một cuộc điều tra đầy đủ."

Có nhiều truyền thuyết về nội dung của cuốn sách cổ xưa lúc này đang ẩn giấu trong thư viện Bodleian ở Oxford, thứ đã từng được tôi triệu hồi theo số hiệu Bản thảo Ashmole 782. Các phù thủy tin rằng nó chứa đựng các phép thuật đầu tiên từng được thực hiện. Ma cà rồng cho rằng nó kể câu chuyện về cách họ lần đầu tiên được tạo ra. Daemons lại nghĩ quyển sách nắm giữ những bí mật về chủng loại  của họ. Tôi đã sở hữu cuốn sách ấy một thời gian quá ngắn để biết được rằng, chẳng thứ gì trong những câu chuyện này là sự thật - nhưng Matthew, Gallowglass, và tôi biết rằng bất cứ điều gì khác mà Sách Sự Sống chứa đựng đều bị lu mờ khi  so sánh với các thông tin di truyền bị ràng buộc trong các bìa bao của nó. Vì Quyển Sách Sự Sống đã được chế tạo từ thành phần của các sinh vật sống: Các trang giấy được làm từ da của họ, các loại mực có chứa máu của họ, các trang giấy được gắn kết thành sách bằng tóc của họ và chất keo dán được chiết xuất từ xương của họ.

"Knox nói Sách Sự Sống đã bị hư hỏng bởi một daemon tên là Edward Kelley, khi lấy đi ba trang của nó trong thế kỷ thứ mười sáu tại Prague. Ông ta tuyên bố chú biết những trang đó ở đâu, Matthew." Baldwin nhìn anh với vẻ hiếu kỳ công khai. "Đó có phải là sự thật không?"

"Không," Matthew nói một cách trung thực, bắt lấy ánh mắt của Baldwin.

Giống như rất nhiều câu trả lời của Matthew, điều này chỉ đúng một phần. Anh không biết vị trí của hai trong số những trang bị thiếu từ Sách Sự Sống. Nhưng một trong số chúng đã được giấu một cách an toàn vào một ngăn kéo có khóa trong bàn làm việc của anh.

"Cảm ơn Chúa vì điều đó", Baldwin nói, hài lòng với câu trả lời. "Tôi đã thề trên linh hồn của Philippe một cáo buộc như vậy không thể là sự thật."

Gallowglass dịu dàng nhìn Fernando. Matthew nhìn ra cửa sổ. Ysabeau, người có thể cảm nhận một lời nói dối dễ dàng như bất kỳ phù thủy nào, nheo mắt nhìn tôi.

"Và Đại Hội Đồng tin vào lời của anh sao?" Matthew hỏi.

"Không hoàn toàn," Baldwin cho biết với sự miễn cưỡng.

"Những cam đoan khác mà con đã thực hiện là gì, chú rắn hổ bé nhỏ?" Ysabeau hỏi uể oải. "Con rít lên khá là duyên dáng, Baldwin, nhưng luôn có một cái răng nanh ở đâu đó."

"Tôi đã hứa với Đại Hội Đồng rằng Marcus và Hội Hiệp Sĩ Lazarus sẽ tiếp tục duy trì giao ước." Baldwin dừng lại. "Sau đó, Hội Đồng được lựa chọn một cách vô tư - Một phù thủy và một ma cà rồng - và phân công họ kiểm tra Sept-Tours từ trên xuống dưới. Họ sẽ bảo đảm không có phù thủy hay daemon hay thậm chí một mẩu giấy từ Sách Sự Sống trong các bức tường của nó. Gerbert và Satu Järvinen sẽ ở đây trong thời gian một tuần. "

Sự im lặng chói tai.

"Làm thế nào mà tôi biết rằng Matthew và Diana ở đây cơ chứ?" Baldwin nói. "Nhưng đó không phải là vấn đề. Đoàn đại biểu của Hội sẽ không tìm thấy một bất thường đơn lẻ nào trong suốt chuyến viếng thăm của họ. Điều đó có nghĩa là Diana cũng phải ra đi. "

"Còn gì nữa?" Matthew yêu cầu.

"Có phải việc từ bỏ bạn bè và gia đình của chúng tôi vẫn còn chưa đủ?" Marcus hỏi. Phoebe trượt một cánh tay quanh eo cậu trong một cử chỉ an ủi.

"Bác của cậu luôn luôn cung cấp những tin tức tốt đẹp trước tiên, Marcus," Fernando giải thích. "Và nếu viễn cảnh về một chuyến thăm viếng của Gerbert là tin tốt, tin xấu hẳn phải rất tệ."

"Đại Hội Đồng muốn bảo đảm." Matthew rủa. "Thứ gì đó sẽ giữ cho nhà de Clermonts và hội Hiệp Sĩ Lazarus có hành vi tốt nhất."

"Không phải cái gì. Mà là ai đó.”  Baldwin nói thẳng thừng.

"Ai?" Tôi hỏi.

"Tôi, tất nhiên," Ysabeau nói, giọng hờ hững.

"Tuyệt đối không!" Matthew nhìn Baldwin với vẻ kinh hoàng.

"E rằng như vậy. Tôi đã đề nghị họ chọn Verin đầu tiên, nhưng họ từ chối.”  Baldwin nói. Verin tỏ vẻ hơi bị xúc phạm.

"Đại Hội Đồng có thể hẹp hòi, nhưng họ không phải là kẻ ngu hoàn toàn", Ysabeau lẩm bẩm. "Không ai có thể giữ Verin làm con tin trong nhiều hơn hai mươi bốn giờ được."

"Các phù thủy nói phải chọn một người có thể buộc Matthew ra khỏi chỗ trốn. Verin không được coi là đủ thuyết phục.” Baldwin giải thích.

"Lần cuối cùng ta bị giam giữ trái với ý muốn của ta, con đã là quản ngục, Baldwin," Ysabeau nói bằng một giọng ủy mị. "Con sẽ đón nhận vinh dự đó một lần nữa sao?"

"Không phải lần này," Baldwin nói. "Knox và Järvinen muốn mẹ bị giữ tại Venice, nơi Hội Đồng có thể canh chừng mẹ, nhưng con đã từ chối."

"Tại sao lại là Venice?" Tôi biết rằng Baldwin đã đến từ đó, nhưng tôi không thể tưởng tượng tại sao Đại Hội Đồng lại thích nó hơn bất kỳ vị trí nào khác.

"Venice là trụ sở chính của Hội Đồng từ thế kỷ XV, khi chúng tôi đã buộc phải ra khỏi Constantinople," Matthew giải thích nhanh. "Không có gì xảy ra trong thành phố mà Đại Hội Đồng không biết. Và Venice là cứ địa của các sinh vật có những quan hệ dài lâu với hội đồng thành phố - bao gồm bè lũ nhà Domenico. "

"Một tập hợp gớm guốc của những đứa vô ơn và những kẻ nịnh hót," Ysabeau thì thầm với một cái nhún vai thanh nhã.

"Tôi rất vui mừng không phải đến đó. Cho dù không có gia tộc Domenico, Venice vẫn không chịu nổi vào thời gian này trong năm. Quá nhiều khách du lịch. Và muỗi là không thể tránh khỏi."

Ý tưởng về những gì mà máu ma cà rồng có thể làm với dân số muỗi thực sự đáng lo ngại.

"Sự thoải mái của mẹ không phải là mối quan tâm chính của Đại Hội Đồng, Ysabeau." Baldwin trao cho bà một ánh mắt khó chịu.

"Vậy thì ta sẽ được đi đến đâu đây?" Ysabeau hỏi.

"Sau khi bày tỏ sự miễn cưỡng ban đầu thích hợp cho tình hữu nghị lâu đời của lão với gia đình ta, Gerbert đã hào phóng đồng ý giữ mẹ ở nhà mình. Đại Hội Đồng hầu như không thể từ chối lão," Baldwin trả lời. "Điều đó không gây ra vấn đề gì, đúng không?"

Ysabeau nâng lên vai trong một cái nhún kiểu Gallic đầy biểu cảm. "Không phải với ta."

"Gerbert không thể tin được." Matthew quay nhìn người anh trai với vẻ giận dữ gần bằng Marcus đã bộc lộ. "Chúa Kitô, Baldwin. Hắn đã đứng nhìn trong khi Knox làm phép trên Emily đấy!"

"Ta hy vọng Gerbert có thể kiểm soát được sự hung bạo của hắn," Ysabeau trầm ngâm như thể con trai bà đã không nói gì. "Marthe sẽ đi với ta, tất nhiên. Con sẽ thấy, Baldwin."

"Mẹ sẽ không đi đâu hết," Matthew nói. "Bước qua xác con trước đã."

Trước khi tôi kịp phản đối, Ysabeau nói. "Không, con trai của ta. Gerbert và ta đã làm điều này trước đây rồi, như con đã biết. Ta sẽ trở lại không lâu đâu - một vài tháng là nhiều nhất. "

"Tại sao điều này cần thiết?" Marcus nói. "Trước đây Đại Hội Đồng đã kiểm tra Sept-Tours và thấy không có gì đáng chê trách, họ nên để cho chúng ta yên."

"Đại Hội Đồng phải có một con tin để chứng minh rằng họ lớn hơn nhà de Clermonts," Phoebe giải thích, cho thấy một sự thấu đáo phi thường về tình hình.

"Nhưng, Grand-mère," Marcus bắt đầu, trông có vẻ bị ảnh hưởng mạnh. “Đó phải là cháu, không phải bà. Đây là lỗi của cháu."

"Ta có thể là bà của cháu, nhưng ta không quá già và mong manh như cháu nghĩ," Ysabeau nói với một chút băng giá. "Máu của ta, dù có thể là hạ cấp, nhưng sẽ không chùn bước trước nhiệm vụ của nó."

"Chắc chắn có một cách khác," tôi phản đối.

"Không, Diana," Ysabeau trả lời. "Chúng ta đều có vai trò của chúng ta trong gia đình này. Baldwin sẽ khủng bố chúng ta. Marcus sẽ trông coi hội huynh đệ. Matthew sẽ chăm sóc con, và con sẽ chăm sóc các cháu của ta. Đối với ta, ta thấy rằng ta đã được tiếp thêm sức mạnh trước viễn cảnh bị giam giữ để đòi sự bảo đảm thêm một lần nữa."

Nụ cười nhẹ của Mẹ chồng tôi đã làm tôi tin bà.

Sau khi đã giúp cho Baldwin và Marcus đạt đến trạng thái hoà dịu mong manh, Matthew và tôi trở về phòng của chúng tôi ở phía bên kia của lâu đài. Matthew bật hệ thống âm thanh ngay sau khi chúng tôi đã đi qua ngưỡng cửa, đổ tràn vào phòng giai điệu phức tạp của Bach. Âm nhạc làm khó khăn hơn cho các ma cà rồng khác trong nhà trong việc nghe lỏm cuộc trò chuyện của chúng tôi, vì vậy Matthew lúc nào cũng có một thứ gì đó chơi trong hậu cảnh. "Thật tốt là chúng ta biết về Ashmole 782 nhiều hơn Knox" tôi nói khẽ. "Ngay khi em triệu cuốn sách từ thư viện Bodleian, Đại Hội Đồng sẽ phải ngừng giao ra tối hậu thư từ Venice và bắt đầu thoả thuận với chúng ta trực tiếp."

Matthew nghiên cứu tôi trong im lặng một lúc, rồi rót cho mình một ít rượu và nuốt nó xuống trong một ngụm. Anh đề nghị tôi nước, nhưng tôi lắc đầu. Điều duy nhất tôi thèm vào giờ này là trà.

Tuy nhiên Marcus đã thúc giục tôi tránh caffeine trong khi mang thai, và hỗn hợp thảo dược là một thay thế nghèo nàn.

"Anh biết gì về gia phả ma cà rồng của Đại Hội Đồng?" Tôi lấy một chỗ ngồi trên ghế sofa.

"Không nhiều," Matthew trả lời, rót một ly rượu vang khác. Tôi cau mày. Không có cơ hội khiến một ma cà rồng bị say do uống rượu từ chai - cách duy nhất mà họ có thể cảm thấy sự ảnh hưởng là uống máu từ một người say - nhưng thật không bình thường khi anh uống rượu như thế này.

"Đại Hội Đồng cũng giữ gia phả phù thủy và daemon chứ?" Tôi hỏi, hy vọng khiến anh xao lãng.

"Anh không biết. Các công việc của phù thủy và daemon không bao giờ liên quan đến anh." Matthew băng ngang qua phòng và đứng đối diện với lò sưởi.

"Vâng, nó không quan trọng," tôi nói, cực kỳ thản nhiên. "Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là có được Ashmole 782. Em sẽ cần phải đi đến Oxford càng nhanh càng tốt."

"Và em sẽ làm gì sau đó, ma lionne?"

"Tìm ra cách để triệu nó." Tôi suy nghĩ một lúc về các tình thế mà cha tôi đã dệt thông qua thần chú trói buộc cuốn sách vào thư viện. "Cha em đã làm để bảo đảm rằng Sách Sự Sống sẽ đến với em nếu em cần nó. Hoàn cảnh hiện tại của chúng ta chắc chắn là đủ điều kiện. "

"Vì vậy, sự an toàn của Ashmole 782 là mối quan tâm chính của em," Matthew nói với giọng mểm mỏng nguy hiểm.

"Tất nhiên. Điều đó và việc tìm kiếm các trang bị mất của nó.”  tôi nói. "Nếu không có chúng, Sách Sự Sống sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật của nó."

Khi daemon giả kim Edward Kelley lấy đi ba trang sách trong thế kỷ thứ mười sáu ở Prague, gã đã huỷ hoại phép thuật đã được sử dụng trong việc tạo ra cuốn sách. Để bảo vệ, các văn bản đã độn thổ vào lớp giấy da, tạo ra một thứ giấy da nạo huyền diệu, và những từ ngữ đuổi nhau qua các trang như thể tìm kiếm các chữ cái còn thiếu. Không thể đọc được những gì còn lại.

"Sau khi em khôi phục lại nó, anh hẳn sẽ có thể tìm ra những sinh vật đang bị ràng buộc vào nó,  thậm chí xác định được niên đại của nó, bằng cách phân tích các thông tin di truyền của nó trong phòng thí nghiệm của anh," tôi tiếp tục. Công trình khoa học Matthew tập trung vào các vấn đề nguồn gốc và sự tuyệt chủng của các loài. "Khi em xác định vị trí hai trang còn thiếu…"

Matthew quay lại, khuôn mặt anh đeo một mặt nạ bình tĩnh. "Ý em là khi chúng ta hồi phục Ashmole 782 và khi chúng ta xác định vị trí các trang khác."

"Matthew, hãy hợp lý chút đi. Không có gì chọc giận Đại Hội Đồng nhiều hơn tin tức chúng ta gặp nhau tại thư viện Bodleian."

Giọng nói của anh thậm chí còn nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt của anh còn bình tĩnh hơn nữa. "Em đang mang thai hơn ba tháng, Diana. Thành viên của Đại Hội Đồng đã xâm chiếm nhà của anh và giết chết dì của em. Peter Knox tuyệt vọng muốn đặt được bàn tay của hắn trên Ashmole 782 và biết rằng em có khả năng làm điều đó. Bằng cách nào đó hắn cũng đã biết về những trang Sách Sự Sống bị mất. Em sẽ không được đi đến Thư viện Bodleian hoặc bất cứ nơi nào khác mà không có anh."

"Em phải đặt Sách Sự Sống trở lại với nhau một lần nữa," tôi nói, giọng tôi tăng cao.

"Vậy chúng ta sẽ làm, Diana. Ngay bây giờ, Ashmole 782 được an toàn trong thư viện. Hãy cứ để nó ở yên đó và chờ cho mối quan tâm này của Đại Hội Đồng lắng xuống đã." Matthew đã tin tưởng - có lẽ là quá nhiều, - dựa trên ý tưởng rằng tôi là phù thủy duy nhất có thể giải phóng bùa chú mà cha tôi đã đặt trên cuốn sách.

"Điều đó sẽ mất bao lâu?"

"Một vài tháng. Có lẽ cho đến khi những đứa trẻ được sinh ra.”  Matthew nói.

"Có thể là hơn sáu tháng," tôi nói, kiềm chế sự tức giận. "Vậy, em phải chờ đợi và mang thai. Và kế hoạch của anh là ăn không ngồi rồi và xem lịch với em chăng?"

"Anh sẽ làm bất cứ điều gì Baldwin yêu cầu," Matthew nói, uống phần rượu cuối cùng của mình.

"Anh không thể đang nói nghiêm túc!" Tôi kêu lên. "Tại sao anh tuân theo sự vô nghĩa độc đoán của ông ta?"

"Bởi vì một cái đầu mạnh mẽ của gia đình sẽ ngăn cản sự hỗn loạn, sự đổ máu không cần thiết, và tệ hơn," Matthew giải thích. "Em quên rằng anh đã được tái sinh trong một thời kỳ rất khác biệt, Diana, khi hầu hết các sinh vật được dự kiến sẽ tuân theo một người khác mà không cần hỏi - Chúa, linh mục, cha của em, chồng em. Việc thực hiện mệnh lệnh của Baldwin không phải là chuyện khó khăn đối với anh, như nó sẽ gây ra cho em."

"Cho em sao? Em không phải là một ma cà rồng," Tôi vặn lại. "Em không cần phải nghe lời ông ta."

"Em làm gì nếu em là một de Clermont." Matthew nắm chặt khuỷu tay tôi. "Đại Hội Đồng và truyền thống ma cà rồng đã để lại cho bọn anh chỉ vài lựa chọn quý giá. Đến giữa tháng mười hai, em sẽ là một thành viên đầy bản lĩnh trong gia đình của Baldwin. Anh biết Verin, và cô ấy sẽ không bao giờ thất tín trước một lời hứa được thực hiện với Philippe."

"Em không cần sự giúp đỡ của Baldwin," tôi nói. "Em là một thợ dệt và có sức mạnh của riêng em."

"Baldwin không nên biết về điều đó," Matthew nói, giữ tôi chặt hơn. "Chưa đâu. Và không ai có thể cung cấp cho em hoặc con cái của chúng ta sự bảo đảm mà Baldwin và phần còn lại của nhà de Clermonts có thể. "

"Anh là một de Clermont," tôi nói, chọc một ngón tay vào ngực anh. "Philippe  đã khiến cho điều đó hoàn toàn rõ ràng."

"Không trong mắt của các ma cà rồng khác." Matthew nắm lấy tay tôi trong tay anh. "Anh có thể là thân nhân của Philippe de Clermont, nhưng anh không phải là máu thịt của ông. Mà là em. Vì duy nhất lý do đó, anh sẽ làm bất cứ điều gì Baldwin yêu cầu anh làm."

"Thậm chí giết Knox?"

Matthew trông có vẻ ngạc nhiên.

"Anh là sát thủ của Baldwin. Knox đã xâm lấn đất nhà de Clermonts, đó là một thách thức trực tiếp đến danh dự của gia đình. Em cho rằng điều đó đã khiến Knox là vấn đề của anh." Tôi giữ giọng khách quan, nhưng điều đó mất nhiều nỗ lực. Tôi biết rằng Matthew đã từng giết người trước đây, nhưng không hiểu sao từ "sát thủ" lại khiến cho những cái chết đó có vẻ bẩn thỉu và đáng lo ngại hơn.

"Như anh đã nói, anh sẽ làm theo mệnh lệnh của Baldwin." Đôi mắt màu xám của Matthew đã chuyển thành sắc xanh, chúng lạnh lùng và vô cảm.

"Em không quan tâm mệnh lệnh của Baldwin là gì. Anh không thể theo dõi một phù thủy được đâu, Matthew - chắc chắn không phải là một người đã từng là một thành viên của Đại Hội Đồng," tôi nói. "Nó sẽ chỉ làm cho vấn đề tồi tệ hơn."

"Sau những gì đã làm với Emily, Knox được xem như đã chết," Matthew nói. Anh thả tôi ra và sải bước về phía cửa sổ.

Các sợi chỉ xung quanh anh sáng lên màu đỏ và đen. Làn vải dệt của thế giới không thể nhìn thấy đối với mọi phù thủy khác, nhưng là một thợ dệt - một người kiến tạo phép thuật, giống như cha tôi - tôi có thể nhìn thấy nó rõ ràng.

Tôi tham gia cùng Matthew bên cửa sổ. Mặt trời lúc này đã lên cao, làm nổi bật những ngọn đồi xanh bằng sắc vàng. Nó trông rất thôn dã và thanh bình, nhưng tôi biết rằng có những viên đá nằm bên dưới bề mặt, cứng rắn và khó nhằn như người đàn ông tôi yêu. Tôi trượt tay quanh eo của Matthew và tựa đầu vào anh. Đây là cách anh ấy ôm tôi khi tôi cần cảm thấy an toàn.

"Anh không cần theo đuổi Knox vì em," tôi nói với anh "hay cho Baldwin."

"Không," anh nói nhẹ nhàng. "Anh phải làm điều đó vì Emily."

~*~


Họ đã đặt Em nghỉ ngơi trong đống đổ nát của ngôi đền cổ gần đó dâng hiến cho nữ thần. Tôi đã từng ở đó trước đây với Philippe, và Matthew đã khăng khăng rằng tôi phải đến viếng mộ ngay sau chuyến trở về của chúng tôi, vì tôi sẽ phải đối mặt với việc dì của tôi đã ra đi mãi mãi. Kể từ đó, tôi đã đến thăm nó một vài lần, khi tôi cần yên tĩnh và cần thời gian để suy nghĩ. Matthew đã yêu cầu tôi không đi một mình. Hôm nay Ysabeau là người hộ tống tôi, vì tôi cần thời gian tránh xa chồng tôi, cũng như Baldwin và những rắc rối đã làm xấu đi bầu không khí tại Sept-Tours.

Một nơi đẹp như tôi nhớ, với những cây bách đứng như lính canh xung quanh hàng cột gãy mà giờ đây hầu như đã không còn nhìn thấy nữa. Hôm nay nơi này không phủ đầy tuyết, như ngày ấy của tháng Mười Hai năm 1590, mà tươi tốt và xanh mát – ngoại trừ dấu gạch chéo màu nâu hình chữ nhật, đánh dấu nơi an nghỉ cuối cùng của Em. Có những dấu chân trên lớp đất mềm và một vết lún mờ nhạt trên đỉnh.

"Một con hươu đực lớn màu trắng đã đến ngủ trên ngôi mộ," Ysabeau giải thích, dõi theo sau cái nhìn của tôi. "Chúng rất hiếm."

"Một con hươu đực màu trắng xuất hiện khi Philippe và con đến đây trước đám cưới để tiến cúng nữ thần." Tôi đã cảm thấy sức mạnh của mình, rút xuống và chảy bên dưới chân tôi. Tôi cũng cảm thấy nó bây giờ, nhưng không nói gì. Matthew đã kiên quyết rằng không có ai nên biết về phép thuật của tôi.

"Philippe kể với ta ông ấy đã gặp con," Ysabeau nói. "Ông để lại một lưu ý cho ta trong gáy của một trong những cuốn sách giả kim thuật của Godfrey." Thông qua các ghi chú, Philippe và Ysabeau đã chia sẻ những chi tiết nhỏ nhặt của cuộc sống hàng ngày, mà nếu không, sẽ dễ dàng bị lãng quên.

"Mẹ hẳn phải nhớ cha biết bao nhiêu." Tôi nuốt xuống cục nghẹn đang đe dọa thít chặt cổ tôi. "Cha thật phi thường, Ysabeau."

"Phải," bà nói nhẹ nhàng. "Chúng ta sẽ không bao giờ gặp được ai khác giống như ông ấy."

Hai chúng tôi đứng bên ngôi mộ, im lặng và trầm ngâm.

"Những gì xảy ra sáng nay sẽ thay đổi tất cả mọi thứ," Ysabeau nói. "Cuộc điều tra của Đại Hội Đồng sẽ làm cho việc giữ bí mật của chúng ta khó khăn hơn. Và Matthew có nhiều thứ để che giấu hơn hầu hết chúng ta."

"Giống như một thực tế rằng anh ấy là sát thủ của gia đình?", Tôi hỏi.

"Phải," Ysabeau nói. "Nhiều gia đình ma cà rồng sẽ cực kỳ muốn biết thành viên nào của gia tộc de Clermonts chịu trách nhiệm cho cái chết của những người thân yêu của họ."

"Khi chúng con còn ở đây với Philippe, con nghĩ là con đã phát hiện được hầu hết các bí mật của Matthew. Con biết về vụ tự tử của anh ấy. Và những gì anh ấy đã làm cho cha mình." Nó đã từng là bí mật khó khăn nhất đối với chồng tôi để có thể hé lộ - rằng anh đã giúp cha mình có được cái chết của ông.

"Với ma cà rồng, không có giới hạn nào đối với chúng," Ysabeau nói. "Nhưng bí mật là đồng minh đáng tin cậy. Chúng cho phép chúng tôi tin rằng chúng tôi an toàn, nhưng tuy vậy, giờ đây chúng đang hủy hoại chúng ta."

Tôi tự hỏi không biết tôi có phải là một trong những bí mật phá hoại nằm ở trung tâm của gia đình de Clermonts hay không. Tôi kéo một phong bì từ túi của tôi và đưa cho Ysabeau. Bà nhìn dòng chữ viết tay rất khó đọc ấy, và khuôn mặt của bà đóng băng.

"Alain đã đưa cho con bức thư này. Philippe đã viết nó vào ngày cha qua đời.”  tôi giải thích. "Con muốn mẹ đọc nó. Con nghĩ rằng thông điệp có ý nghĩa đối với tất cả chúng ta."

Bàn tay Ysabeau run rẩy khi bà lấy ra một trang duy nhất. Bà mở nó một cách cẩn thận và đọc một vài dòng thành lời. Một trong những dòng ấy đánh vào tôi với một sức mạnh mới: "Đừng để những bóng ma của quá khứ cướp đi niềm vui của tương lai."

"Oh, Philippe", bà buồn bã nói. Ysabeau giao lại bức thư và với tay lên trán tôi. Trong một khoảnh khắc không phòng vệ, tôi nhìn thấy người phụ nữ bà đã từng là: ghê gớm nhưng có khả năng cho niềm vui. Bà dừng lại, ngón tay rút về.

Tôi nắm lấy tay bà. Bà thậm chí còn lạnh hơn cả con trai. Tôi nhẹ nhàng đặt ngón tay lạnh giá của bà trên vùng da giữa lông mày của tôi, trao cho bà sự chấp thuận thầm lặng để kiểm tra nơi Philippe de Clermont đã đánh dấu tôi. Áp lực ngón tay Ysabeau thay đổi cực nhỏ trong khi bà khám phá trán tôi. Khi bà bước lùi, tôi có thể nhìn thấy cổ họng của bà chuyển động.

"Ta cảm thấy. . . một cái gì đó. Một sự hiện diện, vài dấu vết của Philippe." Đôi mắt của Ysabeau lấp lánh.

"Con ước chi cha ở đây," Tôi thú nhận. "Cha sẽ biết phải làm gì với đống lộn xộn này: Baldwin, lời thề máu, Đại Hội Đồng, Knox, thậm chí Ashmole 782."

"Chồng ta không bao giờ làm bất cứ điều gì trừ khi chúng hoàn toàn cần thiết," Ysabeau trả lời.

"Nhưng ông luôn làm điều gì đó." Tôi nghĩ về cách ông dàn xếp chuyến đi của chúng tôi đến Sept-Tours vào năm 1590, bất chấp thời tiết và sự miễn cưỡng của Matthew.

"Không phải vậy. Ông ấy quan sát. Ông ấy chờ đợi. Philippe để người khác nhận rủi ro trong khi ông thu thập bí mật của họ và lưu trữ chúng để sử dụng trong tương lai. Đó là lý do tại sao ông sống sót lâu như vậy.” Ysabeau nói.

Những lời của Ysabeau nhắc nhở tôi về công việc Philippe đã cho tôi vào năm 1590, sau khi ông biến tôi thành con gái của ông qua lời thề máu: Hãy suy nghĩ và sống sót.


"Hãy nhớ điều đó, trước khi con vội vã trở lại Oxford vì cuốn sách của con," Ysabeau tiếp tục, hạ thấp giọng thì thầm. "Hãy nhớ rằng những ngày khó khăn đã đến khi những bí mật đen tối nhất của gia đình de Clermont bị phơi bày ra ánh sáng. Hãy nhớ điều đó và con sẽ cho tất cả bọn họ thấy rằng con là con gái của Philippe de Clermont còn nhiều hơn cái tên. "

Không có nhận xét nào: