Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

Chương 4 + 5 - TLS

4.
Marcus.


Hắn biết cô sẽ đi theo họ. Họ luôn làm thế. Đặc biệt là những cô gái mới trong tỉnh. Đó là thứ xảy đến với các cô gái : Hắn đối xử với họ càng tệ, họ càng muốn hắn nhiều hơn. Họ ngốc như thế đó. Có thể đoán biết, nhưng ngu ngốc.
Hắn dựa vào chậu hoa đặt trước khách sạn, Blaze quàng tay quanh hắn. Ronnie ngồi đối diện với họ trên một chiếc ghế dài; phía xa, Teddy và Lance đang nói líu nhíu khi  cố gắng gây sự chú ý với các cô gái đi qua chúng. Bon chúng luôn say xỉn – Quỷ thật, chúng đã say thậm chí trước cả buổi biểu diễn – và như lệ thường, gần như cô gái xấu xí nhất cũng phớt lờ chúng. Phân nửa thời gian, ngay cả hắn cũng lờ chúng nốt.
Trong lúc ấy, Blaze đang cắn nhẹ trên cổ hắn, nhưng hắn cũng lờ đi. Hắn đã phát ngán cái cách cô ta luôn bám riết theo hắn mọi lúc họ ra ngoài công chúng. Phát ngán về sự tầm thường của cô ta. Nếu cô ta không tốt đến thế trên giường, nếu cô ta không biết về những thứ thật sự chống lại hắn, hắn đã gạt bỏ cô ta cách đây một tháng vì một hoặc hai hoặc ba hoặc bốn hay năm cô gái khác mà hắn thường xuyên ngủ cùng rồi. Nhưng ngay lúc này, hắn cũng không thấy thích thú với họ nữa. Thay vì thế, hắn nhìn chằm chằm vào Ronnie, thích thú dải tóc màu tím trên tóc cô và thân hình nhỏ bé rắn chắc của cô, hiệu ứng lấp lánh trên bóng mắt cô. Nó có chút phong cách sang trọng, cuốn hút, bất chấp chiếc áo ngu ngốc cô đang mặc. Hắn thích điều đó. Hắn thích điều đó rất nhiều.
Hắn đẩy vào hông của Blaze, ước chi cô ta không ở đây. “Đi kiếm cho anh ít khoai tây chiên.” Hắn nói, “Anh hơi đói rồi.”
Blaze đẩy lại hắn. “Em chỉ còn lại vài dollar thôi.”
Hắn có thể nghe được sự than phiền trong giọng cô ta. “Vậy sao? Bằng đó cũng đủ để trả rồi. Và hãy chắc chắn rằng em sẽ không ăn chúng chút nào đâu đấy.”
Hắn có ý như thế. Blaze có một chút nhu nhược, một chút giận dỗi. Không ngạc nhiên gì khi tính đến gần đây cô ta say xỉn gần bằng Teddy và Lance.
Blaze trình diễn màn bĩu môi, nhưng Mascus đẩy nhẹ và cô ta tiến đến một trong những gian hàng bán thức ăn. Cả hàng dài ít ra là sáu đến bảy người, và khi cô ta xếp vào cuối cùng, Marcus tản bộ thong dong về phía Ronnie và lấy một chỗ bên cạnh cô. Gần, nhưng không quá gần. Blaze là loại người ghen tuông, và hắn không muốn cô ta trở mặt với Ronnie trước khi hắn có cơ hội làm quen với cô.
“Em nghĩ sao ?” Hắn hỏi.
“Về điều gì”
“Màn biểu diễn. Em có thấy điều gì giống như thế ở New York không ?”
“Không.” Cô thú nhận. “Tôi chưa thấy.”
“Em đang ở đâu ?”
“Ngay dưới bãi biển một chút.” Hắn có thể thấy trong cách cô trả lời rằng cô không thoải mái, chắc vì Blaze không ở đây.
“Blaze nói em trốn cha em.”
Để đáp lại, cô chỉ nhún vai.
“Sao thế? Em không muốn nói về điều đó sao ?”
“Không có gì để nói.”
Hắn ngả người ra sau. “Có lẽ em chỉ không tin tưởng anh.”
“Anh đang nói gì vậy ?”
“Em kể cho Blaze, nhưng không kể cho anh.”
“Tôi thậm chí còn không biết anh.”
“Em cũng có biết Blaze đâu. Em chỉ vừa mới gặp cô ấy.”
Ronnie không có vẻ thông cảm lời đối đáp mạnh mẽ của hắn. “Tôi chỉ không muốn nói chuyện với anh, được chưa ? Và tôi cũng không muốn trải qua mùa hè của tôi ở đây.”
Hắn đẩy lọn tóc ra khỏi mắt hắn. “Vậy thì bỏ đi là xong.”
“Phải, Đúng rồi. Tôi được cho rằng sẽ đi đâu đây ?”
“Chúng ta hãy đến Florida.”
Cô chớp mắt, “Gì cơ ?”
“Anh biết một anh chàng có một chỗ ở đó, ngay bên ngoài vịnh Tampa. Nếu em muốn, anh sẽ đưa em đi. Chúng ta có thể ở đó chỉ cần em muốn. Xe của anh ở đàng kia.”
Cô nhìn chằm chằm vào hắn trong nỗi bàng hoàng. “Tôi không thể đi Florida với anh. Tôi… Tôi chỉ mới gặp anh. Và còn Blaze thì sao ?”
“Có điều gì với cô ta nào ?”
“Anh cặp với cô ấy mà.”
“Vậy sao?” Hắn giữ gương mặt vô cảm.
“Điều này quá kỳ lạ.” Cô lắc đầu và đứng lên. “Tôi nghĩ tôi sẽ đi để xem Blaze đang làm gì.”
Marcus với tay vào trong túi lấy quả banh lửa. “Em biết anh đang đùa, đúng không?”
Thật ra, hắn không đùa. Hắn nói điều đó với lý do tương tự hắn đã ném quả banh lửa vào cô. Để xem hắn có thể đẩy cô đi xa như thế nào.
“Ồ, phải rồi. Tốt. Tôi vẫn đi đến đó để nói chuyện với cô ấy.”
Marcus quan sát cô hiên ngang bỏ đi. Hắn hết sức thán phục thân hình nhỏ bé tuyệt đẹp, hắn không chắc biết sẽ làm gì với cô. Cô ăn mặc không hoàn chỉnh, nhưng không giống Blaze, cô không hút thuốc hoặc tỏ ra bất kỳ thích thú nào với sự sa đọa, và hắn có cảm giác cô có nhiều thứ hơn là cô tỏ ra. Hắn băn khoăn không biết cô có coi trọng tiền bạc hay không. Chúng có ý nghĩa, đúng không ? Căn hộ ở New York, ngôi nhà bên bờ biển ? Gia đình cô phải có tiền mới có thể trang trải được những thứ như thế. Nhưng… mặt khác, cô không phù hợp vơi những người giàu có quanh đây, ít ra là những người hắn biết. Như vậy là sao ? Và tại sao điều đó lại quan trọng ?
Bởi vì hắn không thích những kẻ giàu có, không thích cách họ khoe khoang về chúng, và không thích cách họ cho rằng họ tốt hơn những người khác. Một lần, trước khi hắn bỏ học, hắn nghe một đứa trẻ con nhà giàu ở trường kể về một chiếc thuyền mới nó được tặng nhân dịp sinh nhật. Đó không phải là một chiếc xuồng nhỏ tào lao; đấy là một du thuyền Boston Whaler dài hai mươi mốt feet với GPS (Global Positioning System - thiết bị định vị toàn cầu) và Sonar (Một thương hiệu nổi tiếng về hệ thống phát tín hiệu ngầm dưới nước dành cho tàu thuyền), và đứa trẻ tiếp tục khoác lác về việc nó sẽ sử dụng chúng suốt mùa hè ra sao và được neo đậu tại bến tàu của câu lạc bộ du thuyền như thế nào.
Ba ngày sau đó, Marcus dìm chiếc du thuyền vào ngọn lửa và quan sát nó bị thiêu rụi từ phía sau khóm hoa mộc lan khi vừa mười sáu tuổi xuân.
Hắn không kể cho ai về việc hắn đã làm, dĩ nhiên rồi. Kể với một người, và bạn sẽ phải đối mặt với cớm. Teddy và Lance là thí dụ điển hình : Đặt chúng vào trong một xà lim và chúng sẽ sụp đổ ngay khi cánh cửa rền rĩ đóng lại. Đó là lý do tại sao hắn khăng khăng bắt chúng phải làm tất cả nhưng công việc bẩn thỉu trong thời gian này. Cách tốt nhất để giữ chúng không bép xép là chắc chắn làm cho chúng mang mặc cảm tội lỗi nhiều hơn cả hắn. Những ngày này, chúng là những kẻ ăn trộm say xỉn, là kẻ hạ gục gã hói bất tỉnh tại sân bay trước khi lấy ví của lão ta, là kẻ đã sơn những hình chữ vạn ngược trên các giáo đường. Hắn không nhất thiết tin tưởng bọn chúng, thậm chí không giống chúng, nhưng chúng luôn đi cùng kế hoạch của hắn. Chúng đáp ứng cho mục đích.
Phía sau hắn, Teddy và Lance tiếp tục hành động như những gã ngốc, và với Ronnie đã đi mất, Marcus bồn chồn không yên. Hắn không định ngồi đó suốt đêm, không làm gì hết. sau khi Blaze trở lại, sau khi hắn ăn khoai tây chiên, hắn tính toán để cả bọn đi lang thang đâu đó. Xem xét những gì xảy đến. Không bao giờ biết được điều gì có thể xảy ra trong một nơi như nơi này, trong một đêm như đêm nay, trong một đám đông như đám đông này. Có một điều chắc chắn : Sau một buổi trình diễn, hắn luôn cần thứ gì đó… nhiều hơn. Bất kể thứ đó có nghĩa là gì.
Nhìn về gian hàng thực phẩm, hắn thấy Blaze đang trả tiền cho món khoai tây chiên, Ronnie ở ngay phía sau cô ấy. Hắn nhìn Ronnie chăm chú, một lần nữa ao ước cô nhìn về hướng của hắn, và cuối cùng, cô đã làm. Không nhiều, chỉ là một cái liếc trộm thật nhanh, nhưng điều đó khiến hắn tự hỏi lần nữa rằng cô sẽ thích làm gì trên giường.
Chắc chắn là hoang dại, hắn nghĩ. Phần lớn bọn họ đều như thế, với chút ít khích lệ đúng.



5.
Will


Bất luận đang làm gì, Will luôn cảm thấy gánh nặng của bí mật đè xuống anh. Bề ngoài, mọi thứ có vẻ bình thường : Trong sáu tháng gần đây, anh đã đến lớp học, chơi bóng rổ, tham dự buổi khiêu vũ và tốt nghiệp trung học, chuẩn bị vào đại học. Không phải tất cả đều hoàn hảo, dĩ nhiên. Cách đây sáu tuần, anh đã chia tay Ashley, nhưng không gì sánh được với điều đã xảy ra đêm đó, một đêm anh không thể nào quên. Phần lớn thời gian, anh có thể khóa chặt ký ức, nhưng thỉnh thoảng, vào lúc rảnh rang, nó quay trở lại với sức mạnh ngoài phạm vi lý trí. Những hình ảnh không bao giờ thay đổi hoặc phai nhạt đi, những hình ảnh không bao giờ mất đi nét sắc cạnh. Dù cho có nhìn qua đôi mắt của một người khác, anh vẫn thấy bản thân chạy lên bãi biển và túm chặt lấy Scott khi cậu ta nhìn chằm chằm vào ngọn lửa dữ dội.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy ?” Anh nhớ đã thét lên như thế.
“Đó không phải lỗi của tớ.” Scott thét lại.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Will nhận ra họ không ở một mình. Trong một khoảng cách, anh thấy Marcus, Blaze, Teddy và Lance, đang quan sát họ, và ngay lập tức anh biết họ đã trông thấy mọi thứ xảy ra.
Họ biết…
Ngay khi Will chộp lấy điện thoại của anh, Scott cản anh lại.
Đừng gọi cảnh sát ! Tớ đã nói với cậu đó là một tai nạn ! Vẻ mặt cậu ấy cầu xin. Đi nào, chàng trai ! Cậu nợ tớ!
Báo chí đã đưa tin phạm vi rộng trong đôi ngày đầu tiên, và khi Will xem những đoạn hình ảnh và bài viết trên báo, bao tử anh thắt lại. Đó là một thứ được che đậy như một đám cháy tình cờ. Lẽ ra anh có thể để mặc điều đó. Nhưng có người đã bị hại đêm hôm ấy, và anh cảm thấy mặc cảm tội lỗi trào dâng muốn phát bệnh mỗi khi anh lái xe qua địa điểm đó. Bất kể nhà thờ đã xây dựng lại hoặc vị mục sư đã rời khỏi bệnh viện từ lâu; điều quan trọng là anh biết những gì đã xảy ra và đã không làm điều gì hết.
Cậu nợ tớ…
Đó là những từ ngữ đã ám ảnh anh nhiều nhất.
Không đơn giản vì anh và Scott là đôi bạn thân từ khi học mẫu giáo, nhưng vì một điều khác, một lý do quan trọng hơn nhiều. Và đôi khi, vào giữa đêm, anh nằm thao thức, căm ghét sự thật của những từ ngữ đó, và ao ước tìm ra cách để làm điều đúng.
Thật kỳ lạ, rắc rối trong trận bóng chuyền lúc sớm trong ngày đã mở lại ký ức đó vào lúc này. Hay đúng hơn, đó là cô gái mà anh đã va phải. Cô ấy không hứng thú với lời xin lỗi của anh, và không giống những cô gái khác quanh đây, cô không cố che dấu sự giận dữ. Cô không giận sôi lên và không la lối; cô làm chủ bản thân theo cách gây ấn tượng với anh ngay lập tức về sự khác biệt.
Sau khi cô bỏ đi, họ kết thúc trận đấu, và anh phải thừa nhận, anh đã bỏ lỡ đôi cú đánh mà bình thường anh sẽ không mắc phải. Scott nhìn trừng trừng vào anh, và – có lẽ vì sân đấu được chiếu sáng – cậu ấy mang vẻ mặt chính xác như cậu đã có vào đêm hỏa hoạn, khi Will lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát. Và đó là tất cả những gì khiến cho ký ức tuôn trào trở lại.
Anh có thể kềm nén cho đến khi họ chiến thắng trận đấu, nhưng sau khi nó kết thúc, anh cần đôi chút thời gian ở một mình. Vì thế anh đi vơ vẩn đến khu đất rộng và ngừng lại tại một trong những gian hàng trò chơi giá cao, không thể chiến thắng được đó. Anh đang sẵn sàng quăng trái banh bóng rổ căng phồng vào vòng tròn mảnh dẻ quá cao khi anh nghe một giọng nói phía sau anh.
“Anh đây rồi.” Ashley nói. “Anh đang né tránh bọn em sao ?”
Phải. Anh nghĩ. Thực ra anh đã như thế.
“Không.” Anh trả lời. “Anh đã không thử sức từ khi mùa học kết thúc, và anh muốn thấy anh đã sa sút như thế nào.”
Ashley cười. Chiếc áo ống màu trắng, sandal, và đôi bông tai đong đưa, phô diễn hiệu quả tối đa cho đôi mắt xanh và mái tóc vàng của cô. Cô đã thay đổi trang phục từ trận chung kết của giải thi đấu bóng chuyền. Hết sức điển hình, cô là cô gái duy nhất anh từng biết đã mang theo trang phục đồng bộ để thay đổi như một luật lệ chuẩn mực, ngay cả khi cô đi đến bãi biển. Trong buổi dạ vũ cuối tháng Năm vừa qua, cô đã thay đổi trang phục ba lần: Một bộ cho bữa tối, một bộ khác cho buổi khiêu vũ, và bộ thứ ba cho bữa tiệc tiếp sau đó. Cô thật sự mang theo cả một va li, và sau khi ghim chặt đóa hoa cài ngực của cô và làm điệu bộ để chụp hình, anh phải lôi nó vào xe. Mẹ cô không thấy có gì khác thường khi cô đóng gói như thể cô tham dự một kỳ nghỉ thay vì một buổi khiêu vũ. Nhưng có lẽ đó là một phần của vấn đề. Chỉ một lần Ashley cho anh nhìn thoáng qua tủ đồ của mẹ cô; bà phải có vài trăm đôi giày, và cả ngàn trang phục khác nhau. Tủ đồ của bà đủ chỗ cho một chiêc xe Buick.* (Một thương hiệu xe hơi tầm trung cấp của Mỹ với biểu tượng hình ba viên đạn, ở VN hiện nay hầu như không có loại xe này)
“Đừng để em làm dừng anh. Em ghét thấy anh thua một dollar.”
Will ngoảnh mặt đi, và sau khi tập trung vào vòng tròn, anh đưa trái banh theo hình vòng cung thẳng đến rổ. Nó nảy ra khỏi vòng tròn và tấm ván, trước khi rơi xuống. Đó là cú đầu tiên. Cú thứ hai sẽ tốt hơn và anh sẽ thật sự thắng được một giải thưởng.
Khi trái banh lăn tròn trở lại, người nhân viên lễ hội lén lút liếc nhìn Ashley. Ashley, trong lúc đó, thậm chí có vẻ không nhận biết về sự hiện diện của anh ta.
Khi trái banh lăn xuống lưới và trở lại với Will, anh nhặt nó lên và nhìn người nhân viên. “Hôm nay có ai thắng không ?”
“Dĩ nhiên. Có nhiều người thắng mỗi ngày.” Anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ashley khi trả lời. Chẳng có điều gì đáng ngạc nhiên. Mọi người luôn chú ý đến Ashley. Cô ấy như một ngọn đèn neon rực rỡ thu hút bất kỳ ai có một chút testosterone (nội tiết tố sinh dục nam).
Ashley bước lên phía trước, múa xoay tròn và dựa vào gian hàng. Cô cười với Will lần nữa. Ashley chưa bao giờ là một người tinh tế. Sau khi đạt được vương miện nữ hoàng trong lễ hội Homecoming* ở trường, cô đã đội vương miện tất cả các đêm.
(*Homecoming là một hoạt động mang tính truyền thống của địa phương kết hợp với các trường học tại địa phương nhằm chào đón sự trở về của các cựu thành viên và tôn vinh thành tích của thành viên trong cộng đồng. Các hoạt động diễn ra thường là diễu hành, thi đấu, trò chơi, lửa trại… và kết thúc là một bữa tiệc công bố nữ hoàng và vua của năm đó và nữ hoàng và vua năm cũ phát biểu và trao vương miện cho người mới. Nữ hoàng và vua thường là học sinh cuối cấp, có nhiều thành tích và nhiều đóng góp và được mến chuộng và được nhiều phiếu bầu nhất. Lễ hội thường được tổ chức vào tháng 10 hàng năm)
“Hôm nay anh chơi tốt.” Cô nói. “Và cú giao bóng của anh còn tốt hơn nữa.”
“Cám ơn.” Will trả lời.
“Em nghĩ anh đã tốt gần bằng Scott.”
“Không cách nào.” Anh nói. Scott đã chơi bóng chuyền từ khi lên sáu; Will đến với cuộc chơi chỉ sau năm đầu cấp ba. “Anh nhanh nhẹn và anh có thể nhảy, nhưng anh không thể chơi hoàn hảo như Scott được.”
“Em chỉ nói những gì em thấy.”
Tập trung vào vòng tròn, Will thở ra, cố thư giãn trước khi ném bóng. Huấn luyện viên của anh luôn nói những điều tương tự với anh khi ở vị trí biên ném bóng tự do, dù điều đó chưa từng cải thiện ưu thế của anh. Lần này, dù vậy, trái banh vun vút xuyên qua lưới. Hai trên hai.
“Anh sẽ làm gì với con thú nhồi rơm nếu anh thắng ?” Cô hỏi.
“Anh không biết. Em có muốn nó không ?”
“Chỉ khi anh muốn em có nó thôi.”
Anh biết cô muốn anh đề nghị điều đó dù cô không muốn yêu cầu anh. Sau hai năm quen nhau, có thứ gì anh không biết về cô. Will chộp lấy trái banh, thở ra lần nữa, và ném cú kết thúc. Tuy vậy, lần này là một cú chạm quá mạnh, và trái banh nảy ra sau vòng tròn.
“Cú đó gần được.” người nhân viên nói. “Anh nên thử lần nữa.”
“Tôi biết khi nào nên rút lui.”
“Thế này nhé. Tôi sẽ bớt một dollar. Hai dollar cho ba cú ném bóng.”
“Khá đấy.”
“Hai dollar và tôi sẽ để cả hai người với ba cú ném bóng.” Anh ta chộp lấy trái banh trao nó cho Ashley. “Tôi thích thấy cô thử một trái.”
Ashley nhìn chằm chằm vào trái banh, Thật rõ ràng là cô thậm chí chưa bao giờ tính tới một ý tưởng như thế. Điều cô chắc chắn không có.
“Tôi không nghĩ thế.” Will nói, “Nhưng cảm ơn về lời đề nghị.” Anh quay về phía Ashley. “Em có nghĩ Scott vẫn còn quanh quẩn quanh đây không?”
“Anh ấy đang ngồi cùng bàn với Cassie. Hay ít nhất cũng ở chỗ đó khi em đi tìm anh. Em nghĩ anh ấy thích bạn ấy.”
Will tiến về hướng đó, Ashley đi bên anh.
“Bọn em đang nói chuyện,” Ashley nói, nghe có vẻ khá hờ hững, “Scott và Cassie nghĩ sẽ rất vui khi đến chỗ của em. Cha mẹ em đã đến Raleigh để tham dự vài sự kiện xã hội cùng thống đốc, vì thế chúng ta sẽ có một nơi của riêng chúng ta.”
Will biết điều này sẽ đến. “Anh không nghĩ thế.” Anh nói.
“Tại sao không chứ? Nó không như những thứ lý thú đang xảy ra quanh đây đâu.”
“Anh chỉ không cho rằng đó là ý tưởng tốt.”
“Bởi vì chúng ta đã chia tay sao? Đâu có giống như em muốn chúng ta trở lại với nhau.”
Đó là lý do em đến cuộc thi đấu, anh nghĩ. Và chưng diện đẹp nhất đêm nay. Và đi tìm tôi. Và gợi ý đến nhà em vì cha mẹ em không ở nhà.
Nhưng anh không nói những điều đó. Anh không có tâm trạng tranh cãi, cũng không muốn làm điều gì khó khăn hơn họ đã có. Cô không phải người xấu; cô chỉ không dành cho anh.
“Anh phải làm việc sớm vào sáng mai, và anh đã trải qua suốt cả ngày chơi bóng chuyền ngoài trời nắng.” Anh bày tỏ thay vì thế. “Anh chỉ muốn đi ngủ thôi.”
Cô túm chặt lấy cánh tay anh, kéo anh dừng lại. “Sao anh không nhận điện thoại của em nữa ?”
Anh không nói gì. Thật ra không có điều gì anh có thể nói.
“Em muốn biết em đã làm gì sai,” Cô gặng hỏi.
“Em không làm sai điều gì hết.”
“Vậy đó là gì ?”
Khi anh không trả lời, cô trao cho anh một nụ cười nài xin. “Chỉ cần vượt qua và chúng ta sẽ nói về nó, được không ?”
Anh biết cô xứng đáng một câu trả lời. Rắc rối duy nhất, đó là câu trả lời mà cô không muốn nghe.
“Như anh đã nói. Anh chỉ mệt thôi.”


“Cậu mệt.” Scott la lớn. “Cậu nói với cô ấy là cậu mệt và cậu muốn đi ngủ sao?”
“Đại khái thế.”
“Cậu mất trí à ?”
Scott nhìn chằm chằm vào anh từ phía bên kia bàn. Cassie và Ashley đã lên bến tàu để nói chuyện được một lúc lâu, không nghi ngờ gì là đang phân tích mọi thứ Will nói với Ashley, đang thêm thắt thái quá những kịch tính dẫn đến tình huống chắc chắn cần đến sự riêng tư. Dù vậy, với Ashley, luôn luôn đầy kịch tính. Anh đột ngột nhận ra rằng mùa hè sắp đến sẽ thật dài.
“Tớ mệt.” Anh nói. “Cậu không mệt sao ?”
“Có lẽ cậu đã không nghe những gì cô ấy gợi ý. Tớ và Cassie, Cậu và Ashley ? Tại nhà của cha mẹ cô ấy bên bờ biển ?”
“Cô ấy đã đề cập đến điều đó.”
“Và chúng ta vẫn còn ở đây bởi vì… ?”
“Tớ đã nói với cậu rồi.”
Scott lắc đầu. “Không… Nhìn xem, đó là chỗ cậu làm hại tớ. Cậu dùng câu “Con mệt” lấy cớ với cha mẹ cậu khi họ muốn cậu rửa xe hơi, hoặc khi họ gọi cậu thức dậy để đến nhà thờ. Không phải khi nó là một cơ hội giống như thế này.”
Will không nói gì. Dù Scott chỉ nhỏ hơn anh một tuổi – Cậu sẽ là học sinh cuối cấp tại trường trung học Laney vào mùa thu này – Cậu thường hành động như thể cậu là người anh lớn hơn và khôn ngoan hơn của Will.
Ngoại trừ đêm hôm ấy tại ngôi nguyện đường…
“Thấy cái gã ở đàng kia tại gian hàng trò chơi ném bóng rổ không? Lúc này đây, tớ đã nhận ra hắn. Hắn đứng ở đó suốt ngày, cố mời ai đó chơi ném bóng, để hắn có thể kiếm được chút ít tiền và mua cho mình ít bia và thuốc lá vào cuối ca làm việc. Thật đơn giản. Không phức tạp. Không phải kiểu sống của tớ, nhưng là người tớ có thể hiểu được. Trừ cậu , tớ không thể nào nghĩ ra được. Tớ cho rằng… Cậu thấy Ashley đêm nay chứ? Cô ấy lộng lẫy. Cô ấy trông giống như các cô nàng trên tạp chí Maxim.” (một tạp chí dành cho nam giới của Mỹ có nhiều chuyên mục về các kiều nữ nóng bỏng & gợi tình nhất.”
“Và?”
“Quan điểm của tớ là, cô ấy nóng bỏng.”
“Tớ biết. Chúng tớ đã quen nhau hai năm, nhớ chứ ?”
“Và tớ đâu có nói cậu phải trở lại với cô ấy. Tất cả những gì tớ đề nghị là cả bốn chúng ta cùng đến nhà cô ấy, vui vẻ một chút, và xem xét những gì đã xảy ra.”
Scott dựa lưng vào ghế. “Và nhân thể, tớ không hiểu tại sao cậu lại chia tay với cô ấy trước. Rõ ràng là cô ấy vẫn còn quyến luyến cậu, và hai người luôn có vẻ hoàn hảo cho nhau.”
Will lắc đầu. “Bọn tớ không hoàn hảo cho nhau.”
“Cậu đã nói điều đó trước đây, nhưng như vậy có nghĩa là gì ? Cô ấy giống như… kẻ tâm thần hay thứ gì đó khi các cậu ở riêng à ? Điều gì đã xảy ra ? Cậu phát hiện ra cô ấy chặn cậu lại với một con dao mổ thịt, hay cô ấy hú lên vào đêm trăng tròn khi bọn cậu dạo chơi trên bãi biển sao ?”
“Không. Không điều gì giống như thế hết. Chỉ là chẳng đi đến đâu, vậy thôi.”
“Chỉ là chẳng đến đâu.” Scott nhại lại. “Cậu có nghe thấy bản thân cậu nói không vậy?”
Khi Will không tỏ ra dấu hiệu gì động lòng. Scott chồm qua bàn. “Nào, chàng trai. Hãy làm việc này vì tớ. Sống một chút. Đây là kỳ nghỉ hè. Một người vì cả nhóm.”
“Bây giờ, cậu nghe có vẻ tuyệt vọng.”
“Tớ tuyệt vọng. Trừ phi cậu đồng ý đi với Ashley đêm nay, nếu không thì Cassie sẽ không đi với tớ. Và chúng ta đang nói đến một cô gái sẵn sàng để ‘Romance the Stone’ (Chuyện tình của đá). Cô ấy muốn thành ‘Free Willy.’” (Giải cứu Willy)
(* Romance the stone : tên một bộ film phiêu lưu mạo hiểm, tình cảm lãng mạn của Mỹ trình chiếu năm 1984. Film đoạt giải Oscar về biên tập film hay nhất, giải Quả cầu vàng cho film điện ảnh xuất sắc nhất.)
(*Free Willy : Tên một bộ film thiếu nhi trình chiếu năm 1993, kể về tình bạn của một chú bé 13t cô đơn và chú cá heo hoang dã mắc nạn được cậu bé đặt tên là Willy.)
(* Chú thích : Đây có lẽ chỉ là cách nói lóng của thiếu niên.)
“Tớ rất tiếc. Nhưng tớ không thể giúp cậu.”
“Tốt. Hủy hoại đời tớ đi. Ai thèm quan tâm nào, đúng không ?”
“Cậu sẽ sống sót thôi.” Anh ngừng lại. “Cậu có đói không ?”
“Một chút.” Scott làu bàu.
“Đi nào. Chúng ta hãy đi kiếm một vài cái Cheeseburgers thôi.”
Will đã đứng lên khỏi bàn, nhưng Scott vẫn tiếp tục trề môi. “Cậu cần thực hành cú thọc sâu.” Cậu nói, ám chỉ đến trận đấu bóng chuyền lúc sớm. “Cậu để banh đi mọi hướng. Đó là tất cả những gì tớ có thể làm để giữ chúng ta trong trận đấu.”
“Ashley bảo tớ là tớ chơi tốt tương đương cậu.”
Scott khịt mũi và đẩy người khỏi bàn. “Cô ấy chẳng biết gì về những điều cô ấy nói đâu.”


Sau khi xếp hàng chờ mua thức ăn, Will và Scott đi đến chỗ để đồ gia vị, nơi Scott làm ướt sũng chiếc burger của cậu với tương cà chua, nó trào ra bên cạnh khi Scott úp chiếc bánh trở lại.
“Ghê quá.” Will nhận xét.
“Thế này nhé. Có một anh chàng tên Ray Kroc và anh ta bắt đầu công ty được gọi là McDonald’s. Đã từng nghe điều đó chưa ? Bất luận thế nào, trên chiếc hamburger nguyên thủy của ông ta – trong nhiều cách thức về hamburger nguyên thủy của người Mỹ, xin nhớ kỹ cho – ông ta nhấn mạnh rằng, tương cà phải được thêm vào. Điều đó cho cậu thấy nó quan trọng như thế nào để có toàn bộ hương vị.”
“Giữ nó cho cậu đi. Cậu chỉ mê hoặc như thế thôi. Tớ sẽ đi kiếm thứ gì đó để uống.”
“Lấy cho tớ chai nước, được không ?”
Khi Will đi khỏi, thứ gì đó màu trắng lóe lên sau anh, thẳng đến hướng của Scott; Scott cũng thấy, và theo bản năng, cậu lao khỏi chỗ, làm rớt chiếc bánh cheeseburger trong tiến trình đó
“Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy hả ?” Scott hỏi, xoay quanh. Nằm trên mặt đất là một túi lớn của gói khoai tây chiên. Đàng sau cậu, Teddy là Lance nhét tay vào túi quần. Marcus đang đứng giữa chúng, cố gắng và thất bại trong việc tỏ ra vô tội.
“Tao không biết mày đang nói về cái gì,” Marcus trả lời.
“Cái này!” Scott gầm gừ, đá cái hộp trở lại cho bọn chúng.
Đó là gói đá, Will nghĩ trễ hơn, mọi người quanh họ đã nhận ra điều đó. Will cảm thấy tóc trên cổ anh nổi gai vì sự hỗn loạn của bầu không khí có thể cảm thấy được, gần như lý tính, một sự rùng mình hứa hẹn bạo lực.
Bạo lực rõ ràng là thứ Marcus muốn…
Như thể hắn đang nhử bọn họ.
Will thấy một người cha xốc con trai lên và bỏ đi, trong lúc Ashley và Cassie trở lại từ bến tàu, đông cứng ở phạm vi bên ngoài. Gần đó, Will nhận ra Galadriel – trong thời gian này, cô ta tự gọi mình là Blaze – trong phạm vi gần hơn.
Scott nhìn chằm chằm vào bọn chúng, hàm cậu siết chặt. “Mày biết không, tao đã phát ốm và mệt mỏi với những chuyện hôi thối của bọn mày rồi.”
“Mày làm gì được nào ?” Marcus cười tự mãn. “Ném một cái pháo hoa chai vào tao à ?”
Đó là tất cả những gì cần làm. Khi Scott đột ngột tiến về phía trước, Will điên cuồng xô đẩy bản thân xuyên qua đám đông, cố gắng đến với bạn anh kịp lúc.
Marcus không di chuyển. Không tốt chút nào. Will biết anh và bạn anh có khả năng về điều gì… và tệ hơn tất cả, họ biết điều Scott đã làm…
Nhưng Scott, trong cơn giận, không có vẻ quan tâm đến. Khi Will cuốn tới, Teddy và Lance tản ra, vây Scott vào chính giữa. Anh cố thu hẹp khoảng trống, nhưng Scott di chuyển quá nhanh, và đột nhiên mọi thứ có vẻ xảy ra cùng lúc, Marcus lui lại nửa bước khi Teddy đá tung một chiếc ghế, ép Scott nhảy khỏi lối đi. Cậu đâm sầm vào chiếc bàn, làm đổ nó. Scott lấy lại thăng bằng và cuộn bàn tay cậu thành nắm đấm. Lance áp sát từ cạnh bên. Khi Will nỗ lực lao thẳng tới, gia tăng động năng, anh mơ hồ nghe thấy một âm thanh gào khóc của một đứa bé. Tách khỏi đám đông, anh xoay hướng về phía Lance cùng lúc một cô gái bước thẳng vào cuộc xung đột.
“Ngừng ngay!” Cô gái quát to, vung cánh tay của cô lên. “Thôi ngay! Tất cả các anh!”
Giọng cô vang vang và đầy vẻ uy quyền đáng kinh ngạc, đủ để khiến Will ngừng đường đua của anh lại. Tất cả mọi người khác đông cứng, và trong sự im lặng đột ngột, tiếng khóc của đứa trẻ vang lên chói tai. Cô gái quay quanh, nhìn trừng trừng vào từng người trong cuộc xung đột, và ngay khi Will thấy dải màu tím trên mái tóc cô, anh nhận ra chính xác nơi anh đã gặp cô trước đó. Chỉ là bây giờ cô đang mặc một chiếc áo thun ngoại cỡ in hình một con cá phía trước.
“Cuộc chiến chấm dứt. Không có cuộc chiến nào nữa ! Các anh không thấy đứa trẻ này đã bị tổn thương sao ?”
Thách thức họ phủ nhận, cô lao đến giữa Scott và Marcus, cúi xuống đứa bé đang khóc vì bị hất ngã trong cuộc náo động. Chú bé khoảng ba hoặc bốn tuổi, và chiếc áo bé mặc có màu cam của trái bí ngô. Khi cô gái dỗ dành cậu bé, giọng cô dịu dàng, nụ cười của cô làm yên lòng.
“Em có sao không, bé cưng ? Mẹ em đâu rồi ? Chúng ta đi tìm bà ấy nhé, chịu không?”
Ngay tức khắc, cậu bé có vẻ tập trung vào chiếc áo của cô.
“Đây là Nemo,” Cô nói. “Bạn ấy cũng đi lạc. Em có thích Nemo không ?”
Gần đó một người phụ nữ hớt hải đang ôm một em bé lao xuyên qua đám đông đang đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng. “Jason? Con ở đâu ? Có ai thấy con trai nhỏ của tôi không ? Tóc vàng, áo cam ?”
Vẻ nhẹ nhõm lộ rõ trên mặt bà, ngay khi bà phát hiện ra con trai. Bà chỉnh lại em bé bên hông và lao đến bên cạnh cậu bé.
“Con không thể cứ chạy mất như thế, Jason!” Bà la lên. “Con làm mẹ sợ quá chừng. Con có sao không ?”
“Nemo.” Cậu bé nói, chỉ vào cô gái.
Người mẹ quay lại, lần đầu nhận ra cô gái. “Cám ơn cô – Nó đi vơ vẩn khi tôi bận thay tã cho em bé và…”
“Ổn mà.” Cô gái nói, lắc đầu. “Cậu bé rất tuyệt.”
Will nhìn người mẹ dẫn đứa bé đi khỏi, sau đó anh quay lại với cô gái, nhận ra cách dịu dàng cô cười với đứa trẻ đi chập chững. Tuy vậy, ngay khi họ di chuyển đủ xa, dường như cô đột ngột nhận ra mọi người trong đám đông đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô khoanh tay lại, ngượng ngập, khi đám đông bắt đầu nhanh chóng tách ra cho việc tiến vào của cảnh sát.
Marcus nhanh chóng lầm bầm điều gì đó với Scott trước khi lẩn vào đám đông. Teddy và Lance cũng làm tương tự. Blaze cũng quay người đi theo họ, và ngạc nhiên cho Will, cô gái với dải tóc tím vươn tay chụp lấy cánh tay cô ấy.
“Đợi đã! Bạn đi đâu vậy?” Cô gọi theo.
Blaze lắc cánh tay tự do, bước lùi. “Bower’s Point.”
“Nó ở đâu ?”
“Phía bãi biển. Bạn sẽ tìm thấy nó.” Blaze quay người và đuổi theo sau Marcus.
Cô gái dường như không chắc chắn nên làm gì. Lúc này, bầu không khí căng thẳng, quá dầy đặc chỉ giây lát trước đó, đã tiêu tan nhanh như khi chúng xuất hiện. Scott chỉnh đốn lại chiếc bàn và đi về phía Will, cũng như cô gái được tiến đến bởi một người đàn ông anh đoán là cha cô.
“Con đây rồi !” Ông gọi, mang một vẻ trộn lẫn giữa nhẹ nhõm và bực tức. “Chúng ta đang tìm con. Con sẵn sàng đi chưa ?”
Cô gái, đang nhìn Blaze, rõ ràng không vui khi gặp ông.
“Không.” Cô đáp cộc lốc. Với điều đó, cô sải bước vào đám đông, hướng về bãi biển. Một cậu nhỏ đi cùng người cha.
“Con đoán chị ấy không đói.” Cậu nhỏ tỏ ý.
Người đàn ông đặt tay trên vai cậu bé, nhìn theo khi cô đi xuống những bậc thang hướng về bãi biển mà không một lần nhìn lại phía sau. “Cha đoán là không.” Ông nói.


“Cậu có tin được không?” Scott giận dữ, kéo Will ra khỏi cảnh tượng mà anh đang quan sát chăm chú. Scott vẫn còn kích động, adrenaline dâng trào. “Tớ đã định giã cho cái gã dị hợm ấy một trận.”
“Uh… Phải.” Will đáp. Anh lắc đầu. “Tớ không chắc Teddy và Lance sẽ để yên cho cậu làm.”
“Bọn chúng sẽ không làm gì đâu. Những gã đó chỉ để trình diễn.”
Will không chắc về điều đó như thế, nhưng anh không nói gì.
Scott hít vào một hơi thở sâu. “Giữ vững đấy. Cớm ở đây.”
Người cảnh sát tiến về phía họ một cách chậm rãi, rõ ràng đang cố đánh giá tình thế.
“Điều gì xảy ra ở đây ?” Ông ta yêu cầu.
“Không gì hết. Thưa chỉ huy.” Scott trả lời, nghe có vẻ nghiêm trang.
“Tôi nghe nói có một cuộc chiến.”
“Không, thưa ngài.”
Viên cảnh sát đợi một lúc, biểu hiện của ông ngờ vực. Cả Scott và Will đều không nói gì. Lúc này, khu vực đồ gia vị chật ních người ta với những công việc của họ. Viên cảnh sát quan sát quang cảnh, để chắc chắn rằng ông không bỏ lỡ bất kỳ điều gì, rồi đột ngột gương mặt ông sáng lên khi nhận ra ai đang đứng phía sau Will.
“Là anh à, Steve ?” Ông gọi
Will quan sát ông sải bước hướng về phía cha cô gái.
Ashley và Cassie rụt rè tiến đến với họ. Gương mặt của Cassie ửng đỏ. “Các anh có ổn không?” Cô run rẩy.
“Anh không sao.” Scott trả lời.
“Những gã đó điên khùng. Điều gì đã xảy ra ? Em không thấy nó bắt đầu như thế nào.”
“Hắn ném thứ gì đó vào anh, và anh không bị kích động vì điều đó. Anh đã phát ngán và mệt mỏi với cách những gã đó hành động. Hắn cho rằng mọi người phải e sợ hắn, và rằng hắn có thể làm bất cứ thứ gì hắn muốn, nhưng lần kế tiếp hắn muốn làm gì đó, nó sẽ không khá…”
Will gọi cậu. Scott luôn là một kẻ ba hoa vĩ đại; Cậu ta đã làm những điều tương tự trong suốt giải đấu bóng chuyền của họ, và Will đã học cách lờ đi từ lâu rồi.
Anh quay đi, bắt lấy cảnh tượng viên cảnh sát đang nói chuyện với cha của cô gái, băn khoăn không hiểu tại sao cô lại dốc sức chạy khỏi cha mình như vậy. Và tại sao cô lại lãng phí thời gian với Marcus. Cô không giống họ, và không hiểu sao, anh nghi ngờ cô biết được những gì cô sẽ vướng phải khi đi cùng họ. Khi Scott tiếp tục, để cam đoan với Cassie rằng cậu ta có thể dễ dàng đối phó với cả ba kẻ đó, Will nhận ra mình đang cố gắng nghe lén cuộc trò chuyện của viên cảnh sát và cha cô gái.
“Oh, chào, Pete.” Người cha nói. “Điều gì diễn ra vậy ?”
“Những thứ cũ rích tương tự,” Viên cảnh sát đáp. “Làm điều tốt nhất của tôi để giữ mọi thứ ở đây dưới tầm kiểm soát. Chiếc cửa sổ tiến hành thế nào rồi?”
“Chậm.”
“Đó là điều anh nói lần trước khi tôi hỏi.”
“Phải. Nhưng bây giờ tôi có một vũ khí bí mật. Đây là con trai tôi, Jonah. Cậu bé sẽ là trợ lý của tôi trong mùa hè này.”
“Vậy sao? Thật tốt quá, chàng trai nhỏ… Con gái anh có định đến đây không, Steve?”
“Nó đã ở đây.” Người cha nói.
“Phải, nhưng chị ấy lại đi rồi.” Cậu nhóc thêm vào. “Chị ấy khá nổi điên với cha.”
“Rất tiếc đã nghe điều đó.”
Will nhìn người cha chỉ về hướng bãi biển. “Anh có ý tưởng nào về nơi chúng có thể đến không ?”
Viên cảnh sát liếc nhìn khi ông đảo mắt qua mép nước. “Có thể bất kỳ chỗ nào. Nhưng đôi đứa trong đám đó là kẻ xấu. Đặc biệt là Marcus. Tin tôi đi, anh không muốn cô bé bầu bạn với hắn ta đâu.”
Scott vẫn đang khoác lác để Cassie và Ashley chú ý. Để ngăn cậu lại, Will thình lình cảm thấy thôi thúc gọi viên cảnh sát. Anh biết đó không phải là chỗ để anh nói ra điều gì. Anh không biết cô gái, không biết tại sao cô lại lao đầu vào nơi đó. Có lẽ cô có lý do tốt đẹp. Nhưng khi anh thấy những nếp nhăn âu lo trên mặt cha cô, anh nhớ lại sự kiên nhẫn và ân cần của cô khi cô giải cứu đứa nhỏ, và từ ngữ vọt ra trước khi anh có thể dừng chúng lại.
“Cô ấy đi đến Bower’s Point.” Anh thông báo.
Scott ngừng giữa câu nói, và Ashley quay người nhìn anh với một cái nhướng mày. Cả ba người họ nghiên cứu anh với vẻ thiếu chắc chắn.
“Con gái của bác, đúng không?” Khi người cha gật đầu nhẹ, anh tiếp tục. “Cô ấy đi đến Bower’s Point.”
Viên cảnh sát tiếp tục nhìn anh chằm chằm, sau đó quay lại với người cha. “Khi tôi xong việc ở đây, tôi sẽ kiếm cô bé và thử thuyết phục cô bé về nhà, okay ?”
“Anh không phải làm việc ấy đâu, Pete.”
Viên cảnh sát tiếp tục nghiên cứu đám đông từ xa. “Tôi nghĩ, trong trường hợp này, sẽ tốt hơn nếu tôi đi.”
Không thể giải thích, Will cảm thấy một làn sóng kỳ lạ của sự khuây khỏa. Nó hẳn phải lộ rõ, vì khi anh quay lại với những người bạn, tất cả đều nhìn vào anh chằm chằm.
“Tất cả những thứ đó là về cái quái quỷ gì vậy ?” Scott gặng hỏi.
Will không trả lời. Anh không thể, bởi vì anh không thật sự hiểu được chính bản thân mình.

Không có nhận xét nào: