Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Chương 18 + 19 - TLS

18.
Will.


“Nào nào, chàng trai. Cậu phải để tâm vào trận đấu. Nếu cậu làm được điều đó, chúng ta sẽ nghiền nát Lanry và Tyson trong giải thi đấu.”
Will ném trái banh từ tay này sang tay kia khi Scott đứng trong sân cát, vẫn còn đẫm mồ hôi từ trận bóng chuyền cuối cùng. Trời đã xế chiều. Họ đã xong việc ở garage lúc ba giờ, và đã chạy đua đến bãi biển cho một cuộc đấu chống lại hai đội đến từ Georgia và sẽ ở cả tuần trong vùng. Họ đang chuẩn bị tất cả cho giải đấu khu vực đông nam sau tháng tám này, sẽ được tổ chức tại bãi biển Wrightville.
“Họ chưa từng bị thua trong năm nay. Và họ vừa thắng giải thiếu niên toàn quốc.” Will chỉ ra.
“Vậy sao? Chúng ta không có ở đó. Họ hạ gục một đám còi cọc.”
Theo quan điểm khiêm tốn của Will, cuộc tranh giải thiếu niên toàn quốc không dành cho kẻ còi cọc. Tuy nhiên, trong thế giới của Scott, bất kỳ ai thua đều là kẻ còi cọc.
“Họ đã đánh bại chúng ta năm ngoái.”
“Phải. Nhưng năm ngoái cậu chơi tệ hơn bây giờ. Tớ phải mang toàn bộ gánh nặng.”
“Cám ơn nhé.”
“Tớ chỉ đang nói, cậu mâu thuẫn quá đi. Như hôm qua ấy? Sau khi cô nàng ‘the Lost Boys’ cuốn đi khỏi ấy. Cậu đã chơi phần còn lại của trận đấu giống y như cậu bị mù vậy.”
(* The Lost Boys : bộ phim kinh dị tuổi teen về ma cà rồng của đạo diễn Joel Chumacher trình chiếu năm 1987)
“Cô ấy không phải là cô nàng ‘the Lost Boys’. Tên của cô ấy là Ronnie.”
“Gì cũng được. Cậu có biết vấn đề của cậu là gì không?”
Vâng, Scott, vui lòng nói cho tôi biết vấn đề của tôi, Will nghĩ. Tôi đang khát khao nghe những gì cậu nghĩ đây. Scott tiếp tục, không đoán biết suy nghĩ của Will.
“Vấn đề của cậu là cậu không tập trung. Một điều nhỏ xảy ra, và cậu lạc mất vào vùng đất thần tiên Không Bao Giờ *. Oh, tớ đã đổ soda của Elvira* lên cô ấy, vì vậy tớ bỏ lỡ mất năm trái. Oh, Vampira* đã nổi điên với Ashley, vì thế tốt hơn tớ bỏ qua hai cú giao bóng…”
(* Never-never land : Vùng đất không bao giờ trong xứ sở thần tiên của cậu bé bay Pete Pan, trong bộ phim và truyện cổ tích nổi tiếng Pete Pan.)
(*Elvira : nhân vật nữ ma cà rồng trong bộ phim Elvira Mistress of Dark.)
(*Vampira : Nhân vật nữ ma cà rồng trong phim Vampira – Old Dracula)
“Cậu xong chưa vậy?” Will cắt ngang.
Scott có vẻ lúng túng. “Xong cái gì ?”
“Xong việc đặt tên cho cô ấy.”
“Thấy chưa! Đó chính xác là những gì tớ đang nói đến. Tớ không nói về cô ấy. Tớ đang nói về cậu và việc thiếu tập trung của cậu. Sự bất lực của cậu đối với việc tập trung vào trận đấu.”
“Chúng ta vừa thắng liền hai sets đấu, và tổng cộng họ chỉ được có bảy điểm ! Chúng ta đã nghiến nát họ rồi.” Will phản công.
“Nhưng lẽ ra họ thậm chí không thể có đến năm điểm. Chúng ta lẽ ra đã ngăn chặn họ.”
“Cậu nghiêm túc đấy chứ?”
“Phải, tớ nghiêm túc. Họ không thật khá.”
“Nhưng chúng ta đã thắng ! Điều đó không đủ hay sao?”
“Không, nếu cậu có thể thắng đậm hơn. Chúng ta có thể bẻ gẫy tinh thần của họ, để khi chúng ta gặp họ trong giải thi đấu, họ sẽ phải chịu thua trước khi trận đấu bắt đầu. Đó được gọi là đòn tâm lý.”
“Tớ nghĩ đó là chạy theo điểm số.”
“Hay đấy. Đó chỉ vì cậu không nghĩ thẳng thắn, hoặc là cậu không bao giờ kết thúc việc mê đắm vẻ ngoài của Cruella de Vil.*”
(*Cruella de Vil : nhân vật phản diện độc ác trong phim 101 con chó đốm của Walt Disney.)
Elvira, Vampira, và bây giờ đến Cruella. Ít nhất, Will nghĩ, cậu ấy đã không tái sinh bất kỳ vật liệu nào.
“Tớ cho rằng cậu hơi ghen tuông đấy.” Will nói.
“Không. Theo ý kiến cá nhân, tớ nghĩ cậu nên trở lại với Ashley, để tớ có thể hẹn hò với Cassie.”
“Cậu vẫn còn nghĩ về điều đó sao?”
“Xin chào? Còn ai khác để tớ nghĩ đến nữa nào? Cậu nên thấy cô ấy trong bộ bikini hôm qua.”
“Vậy thì mời cô ấy đi chơi đi.”
“Cô ấy sẽ không đi.” Scott nhướng mày sửng sốt. “Cứ như thỏa thuận trọn gói hoặc thứ gì đó. Tớ không hiểu nổi luôn.”
“Có lẽ cô ấy nghĩ cậu xấu xí.”
Scott trừng mắt nhìn anh trước khi nặn ra tiếng cười giả bộ. “Ha-ha! Vui nhỉ. Cậu nên đặt chỗ cho mình trên Letterman* đi.” Ánh mắt của cậu ta vẫn gắn chặt vào Will.
(*Letterman : một game show hài trên TV do lão ông tinh quái David Letterman dẫn chương trình.)
“Tớ chỉ nói vậy thôi mà.”
“Tốt, vậy đừng nói, được chưa? Và có chuyện gì với cậu và…”
“Ronnie ư?”
“Phải. Có điều gì vậy? Ngày hôm qua cậu ở bên cô ấy suốt ngày, và rồi cô ấy xuất hiện vào sáng nay và cậu hôn cô ấy. Cậu có, giống như… nghiêm túc về cô ấy và mọi thứ không vậy?”
Will vẫn im lặng.
Scott lắc đầu khi cậu giơ một ngón tay, nhấn vào anh. “Nhìn đi, thế này nhé. Điều cuối cùng cậu cần là trở nên nghiêm túc với một cô gái. Cậu cần tập trung vào những thứ quan trọng. Cậu có việc làm toàn thời gian, cậu làm tình nguyện để cố cứu những con cá heo hay cá voi hay rùa biển hay bất luận thứ gì đó, và cậu biết chúng ta phải tập luyện nhiều như thế nào để sẵn sàng cho giải thi đấu. Cậu không có đủ thời gian nữa là!”
Will không nói gì, nhưng anh có thể thấy Scott càng lúc càng kích động với mỗi giây trôi qua.
“Ôi, thôi nào, chàng trai! Đừng làm thế với tớ. Cậu tìm thấy điều gì trên trái đất này trong cô ấy vậy?”
Will không nói gì.
“Không, không, không.” Scott lập đi lập lại như niệm thần chú. “Tớ biết điều này sẽ xảy ra mà. Đó là lý do tớ muốn cậu trở lại với Ashley! Để cậu không trở nên nghiêm túc. Cậu biết điều gì sẽ xảy ra. Cậu sẽ hóa thành một ẩn sĩ. Cậu sẽ bỏ bê bạn bè để cậu có thể đi chơi với cô ấy. Tin tớ đi, điều cuối cùng cậu cần là trở nên nghiêm túc với…”
“Ronnie.” Will tiếp lời.
“Gì cũng được,” Scott cáu kỉnh. “Cậu sẽ bỏ lỡ thời khắc quan trọng.”
Will cười. “Cậu có nhận ra là cậu xem xét cuộc đời tớ nhiều hơn cả cuộc đời cậu không vậy ?”
“Đó là vì tớ không đảo lộn mọi thứ lên giống như cậu.”
Will vô tình giật mình, nhớ lại đêm hỏa hoạn và tự hỏi liệu Scott thật sự không có manh mối nào hay không.
“Tớ không muốn nói về điều đó.” Will nói, nhưng anh nhận ra Scott không lắng nghe. Thay vì thế, ánh mắt của cậu ấy tập trung qua vai của Will, vào một vị trí phía dưới bãi biển.
“Cậu đang đùa đấy à.” Scott lầm bầm.
Will quay người và thấy Ronnie đang tiến đến. Trong quần jeans và áo đen, dĩ nhiên, nhìn có vẻ lúng túng như một con cá sấu ở Nam cực. Một nụ cười toe toét dãn ra trên gương mặt anh.
Anh tiến về phía cô, say sưa trong ánh mắt của cô, tự hỏi một lần nữa rằng cô đang nghĩ gì. Anh thích việc anh không thể suy đoán về cô.
“Chào.” Anh nói, đến bên cô.
Cô ngừng lại, ngay ngoài tầm với. Biểu hiện của cô nghiêm trang. “Đừng hôn em. Chỉ lắng nghe thôi, được không?”


Ngồi bên cạnh anh trong xe tải, Ronnie vẫn khó hiểu như trước. Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mỉm cười yếu ớt, có vẻ hài lòng trong việc nhìn ngắm phong cảnh.
Ronnie cuộn đôi tay cô trong lòng. “Em muốn anh biết rằng cha em không quan tâm anh đang mặc quần short và áo không tay đâu.”
“Chỉ mất vài phút thôi mà.”
“Nhưng đó chỉ là một bữa tối thông thường.”
“Anh đang nóng và đẫm mồ hôi. Anh sẽ không đến nhà em để ăn tối với cha em mà ăn mặc như một kẻ không ra gì đâu.”
“Nhưng em chỉ nói là ông ấy không quan tâm thôi.”
“Dù vậy, anh quan tâm. Không như vài người, anh thích tạo ấn tượng tốt.”
Ronnie nổi giận. “Anh đang nói là em thì không ư ?”
“Dĩ nhiên không phải. Chẳng hạn như, mọi người anh biết thích gặp gỡ người có tóc tím.”
Dù cô biết anh đang trêu cô, mắt cô mở lớn và sau đó đột ngột hẹp lại. “Dường như anh đâu có gặp vấn đề gì với nó.”
“Phải, nhưng đó là vì anh đặc biệt.”
Cô khoanh tay và nhìn anh chằm chằm. “Anh định nói giống như vậy suốt đêm sao?”
“Giống như cái gì ?”
“Giống như ai đó với ý định không bao giờ, không bao giờ hôn em lần nữa ấy ?”
Anh cười và quay nhìn cô. “Anh xin lỗi. Anh không có ý đó. Và thật ra, anh thích dải tóc màu tím. Nó cho biết… em là ai.”
“Được rồi, hay đấy, anh sẽ phải học để cẩn thận hơn với những gì anh nói lần sau.” Khi cô nói, cô mở hộc đựng găng tay trong xe anh, và bắt đầu xem xét.
“Em đang làm gì thế?”
“Chỉ nhìn thôi. Sao vậy? Anh đang che dấu điều gì sao ?”
“Xin cứ tự nhiên lục lọi từ đầu đến cuối. Và trong khi em làm thế, có lẽ em có thể sắp xếp ngay ngắn lại một chút.”
Cô lấy ra một viên đạn súng trường và giơ nó lên để anh có thể thấy. “Em cho rằng đây là thứ anh dùng để giết những con vịt, đúng không?”
“Không, thứ đó dành cho nai. Nó quá lớn đối với một con vịt. Vịt sẽ bị xé tan thành mảnh vụn nếu anh bắn chúng với thứ đó.”
“Anh có vấn đề nghiêm trọng, anh biết đấy.”
“Anh đang nghe đây.”
Cô cười khúc khích trước khi chìm vào im lặng. Họ đang đi trên rìa của hòn đảo gần bờ biển, và giữa những căn nhà vươn dài không ngừng tăng trưởng, ánh nắng lấp lánh trên mặt nước. Cô đóng hộc găng tay vào và hạ tấm che nắng xuống. Nhận ra một tấm hình của một cô gái tóc vàng đáng yêu, cô kéo nó ra và xem xét.
“Cô ấy thật đẹp.” Ronnie nhận xét.
“Phải, cô ấy như thế.”
“Cá mười đồng rằng anh đã đưa hình này trên trang Facebook của anh.”
“Em thua, đó là chị anh.”
Anh quan sát khi ánh mắt cô chuyển từ tấm hình sang cổ tay anh, chú mục vào chiếc vòng cổ tay macramé.
“Điều gì với chiếc vòng tay rất tương xứng đó ?” Cô hỏi.
“Chị anh và anh đã làm ra nó.”
“Không nghi ngờ gì là để khích lệ một nguyên do xứng đáng.”
“Không.” Anh nói, và khi anh không nói gì khác, anh có cảm tưởng rằng cô dường như cảm nhận qua trực giác việc anh không muốn nói gì thêm nữa. Thay vì thế, cô cẩn thận nhét tấm hình trở lại chỗ cũ và nhấc tấm chắn nắng lên lại.
“Nơi anh sống còn bao xa nữa ?” Ronnie hỏi.
“Chúng ta sắp đến rồi.” Will cam đoan với cô.
“Nếu em biết nó xa như thế này, em sẽ đi bộ về nhà, vì chúng ta càng lúc càng cách xa nhà em, ý em là vậy.”
“Nhưng như vậy em sẽ bỏ lỡ cuộc trò chuyện sắc sảo của anh.”
“Đó là những gì anh gọi à ?”
“Em có kế hoạch xúc phạm anh thêm nữa không?” Anh liếc cô, “Anh chỉ cần biết có hay không để mở nhạc và không phải nghe chúng nữa.”
“Anh biết là anh không nên hôn em lúc trước. Nó chẳng lãng mạn chút nào.” Ronnie bắn trả.
“Anh lại nghĩ rất lãng mạn đấy chứ.”
“Chúng ta ở trong một garage, tay anh đầy dầu mỡ, và bạn thân của anh đang trố mắt nhìn.”
“Một sự sắp đặt tuyệt vời.” Anh nói.
Khi anh giảm tốc độ, anh kéo tấm chắn nắng, sau khi rẽ, anh đến một điểm dừng và nhấn remote. Hai cánh cổng sắt với hoa văn trang trí trượt chầm chậm mở ra, và chiếc xe tải tiến vào. Bị kích động với viễn cảnh ăn tối với gia đình Ronnie, Will dường như không nhận ra Ronnie đã trở nên im lặng.


19.
Ronnie.


Được rồi, cô nghĩ, điều này thật chẳng ra sao. Không chỉ là mặt đất với những vườn hồng được tỉa tót và hàng rào và những tượng đá marble, hoặc căn biệt thự đồ sộ kiểu Georgian được chống đỡ bằng những cây cột tao nhã, hoặc những chiếc xe hơi ngoại nhập đắt giá được đánh bóng bằng tay nằm trong một nơi dành riêng cho chúng – mà là tất cả những thứ ấy.
Thật sự không chỉ là chẳng ra sao, mà chúng còn vượt xa hơn chẳng ra sao.
Phải, cô biết có những người giàu có ở New York với những căn hộ hai mươi ba phòng ở Park Avenue và những ngôi nhà ở Hamptons, nhưng không như thể cô từng giao thiệp với những người đó hay được mời đến những căn nhà đó. Thứ gần nhất giống như nơi này cô từng được thấy là trong tạp chí, và dù như thế, phần lớn những nơi đó có hàng đoàn những tay săn ảnh.
Và cô ở đây, mặc áo thun và quần jeans rách. Tuyệt. Ít nhất anh cũng nên báo trước với cô.
Cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngôi nhà khi chiếc xe tải chạy ngoằn ngoèo trên lối đi, xoay theo đường vòng phía trước ngôi nhà. Anh đến một điểm dừng ngay trước lối vào nhà. Cô quay nhìn anh và định hỏi anh có thực sự sống ở đây hay không, rồi nhận ra đó là một câu hỏi ngu ngốc. Tất nhiên anh sống ở đây. Vì ngay lúc đó, anh đã ra khỏi xe rồi.
Bắt chước làm theo, cô mở cửa xe và bước ra ngoài. Hai người đàn ông đang rửa xe liếc nhìn cô trước khi nhanh chóng trở lại với công việc.
“Như anh đã nói, anh chỉ lau rửa qua loa thôi. Không lâu lắm đâu.”
“Hay đấy.” Cô nói. Thật ra, cô không thể nghĩ ra điều gì khác để nói. Đó là một ngôi nhà lớn cô từng thấy trong đời mình.
Cô đi theo anh lên những bậc cấp dẫn đến hiên trước và thoáng ngừng tại cửa, chỉ đủ lâu để nhìn vào tấm bảng bằng đồng nho nhỏ đính gần cửa và đọc, “Trang viên Blakelees.”
Như ở tiệm Blakelee Brakes. Như trong thương hiệu ô tô quốc gia Blakelee. Như cha của Will không chỉ đơn giản là chủ một đại lý nhượng quyền cá thể, mà chắc chắn đã khởi đầu toàn bộ doanh nghiệp Blakelee.
Cô vẫn còn đang cố xử lý sự việc đơn giản đó khi Will đẩy cánh cửa mở ra và dẫn cô vào một phòng giải trí đồ sộ được trang trí chính giữa bằng một lồng cầu thang tráng lệ. Một thư viện ốp ván sẫm màu xuôi về phía bên phải của cô, trong khi một kiểu phòng âm nhạc mở ra phía bên trái. Thẳng trước mặt là một căn phòng lộ thiên hùng vĩ ngập nắng, và phía xa, cô trông thấy mặt nước lóng lánh của hệ thống đường thủy nội hải Intracoastal Waterway.
“Anh đã không nói với em họ của anh là Blakelee.” Ronnie thì thầm.
“Em có hỏi đâu.” Anh tạo một cái nhún vai hờ hững. “Vào đi em.”
Anh dẫn cô đi qua lồng cầu thang thẳng đến căn phòng lớn. Ở phía sau tòa nhà, cô trông thấy một hành lang có mái che đồ sộ; gần mặt nước, thu hút ánh nhìn của cô là thứ chỉ có thể được mô tả như một du thuyền kích thước trung bình neo đậu trong bến.
Được rồi, cô thừa nhận. Cô cảm thấy lac lõng với nơi này, và sự việc rằng bất kỳ ai chắc chắn sẽ cảm thấy lạc lõng với nơi này trong lần đầu tiên họ đến đây cũng không an ủi được cô chút nào. Có lẽ cô nên đổ tội cho Mars.*
(* Mars : Thần chiến tranh trong thần thoại La Mã, tương tự thần Ares trong thần thoại Hy lạp.)
“Anh mang cho em thứ gì đó để uống trong lúc chờ anh sẵn sàng nhé?”
“Um, không, em ổn mà. Cám ơn.” Cô nói, cố không trố mắt nhìn những thứ quanh cô.
“Em có muốn anh chỉ cho em xung quanh trước không?”
“Em ổn mà.”
Nơi nào đó ngoài xa, cô nghe một tiếng gọi.
“Will đấy à? Có phải mẹ nghe con đi vào không?”
Ronnie quay nhìn và thấy một người phụ nữ hấp dẫn trong lứa tuổi chớm năm mươi, mặc một bộ vải lanh đắt tiền và cầm trên tay một tạp chí cưới, bước vào tầm nhìn.
“Chào mẹ.” Anh nói. Anh tung chiếc chìa khóa xe tải vào một cái tô đặt trên bàn ở lối vào, bên phải bình hoa lili tươi. “Con đưa một người về. Đây là Ronnie. Và đây là mẹ anh, Susan.”
“Oh, chào, Ronnie.” Susan lãnh đạm nói.
Dù Susan cố che dấu, Ronnie có thể nói bà không hài lòng khi bị ngạc nhiên bởi vị khách không mong đợi của Will. Vẻ khó chịu của bà, Ronnie không thể kềm được suy nghĩ, rằng phần không mong đợi ít khó chịu hơn so với phần khách mời. Cụ thể là cô.
Nhưng nếu Ronnie nhận ra tình trạng căng thẳng, Will rõ ràng là không. Có lẽ, Ronnie nghĩ, chỉ phụ nữ mới có thể cảm nhận những điều giống như vậy, vì Will tiếp tục chuyện phiếm với mẹ anh dễ dàng như thường lệ.
“Cha có ở quanh đây không?”
“Mẹ tin là ông ấy ở trong văn phòng.”
“Trước khi con đi, con cần nói chuyện với cha.”
Susan chuyển tờ tạp chí từ tay này sang tay kia. “Con sắp đi sao?”
“Con dự bữa tối với gia đình của Ronnie tối nay.”
“Oh.” Bà nói. “Điều đó thật tuyệt.”
“Mẹ sẽ thích điều này. Ronnie là một người ăn chay.”
“Oh.” Susan nói lần nữa, quay nhìn Ronnie chăm chú. “Có đúng không?”
Ronnie cảm thấy như thể cô đang co rúm lại. “Vâng ạ.”
“Thú vị đấy.” Susan nói. Dù Ronnie có thể thấy, đối với Susan, đó là bất kỳ thứ gì ngoại trừ thú vị, Will vẫn không hay biết.
“Okay, vậy anh sẽ lên lầu trong vài phút. Anh sẽ trở lại ngay.”
Dù Ronnie muốn nói anh hãy nhanh lên, cô đã không nói. “Được mà.” Cô bày tỏ, thay vì thế.
Với vài bước nhảy dài, anh đã lên lầu, để lại Ronnie và Susan đối mặt với nhau. Trong sự yên lặng tiếp sau đó, Ronnie nhận thức sâu sắc rằng, họ chỉ có một điểm chung, đó là họ đã kết hợp trong sự không vui khi bị bỏ lại một mình với nhau.
Ronnie cảm thấy muốn siết cổ Will. Việc ít nhất anh đáng lẽ phải làm là cảnh báo cô.
“Vậy ra,” Susan nói, cười gượng gạo. Trông bà gần như nhựa dẻo “Cô là người có chiếc tổ rùa phía sau nhà ư?”
“Là cháu đấy ạ.”
Susan gật đầu. Bà rõ ràng cạn kiệt ý tưởng để nói, vì thế Ronnie phải vật lộn để lấp đầy sự yên lặng. Cô ra hiệu về phía phòng giải trí. “Bác có một ngôi nhà thật đẹp.”
“Cám ơn cô.”
Với lời đó, Ronnie cảm thấy lúng túng với từ ngữ, và trong một lúc lâu, họ nhìn nhau ngượng nghịu. Cô không có ý tưởng nào về những gì sẽ xảy ra nếu hai người họ vẫn giữ nguyên như thế. Nhưng may mắn thay, họ được gia nhập với một người đàn ông ngoài năm mươi hoặc chớm sáu mươi tuổi, ăn mặc bình thường với đồ Docker và áo thun polo.
“Tôi nghĩ, tôi nghe thấy có người vào nhà.” Ông nói, đi về phía họ. Thái độ của ông thân thiện, gần như vui vẻ, khi ông tiến đến. “Bác là Tom, cũng được biết như là cha của Will, và cháu là Ronnie, đúng không?”
“Thật vui được gặp bác.” Cô đáp.
“Rất hân hạnh, vì cuối cùng bác đã có cơ hội gặp được cô gái mà con trai bác luôn nhắc đến.”
Susan tằng hắng. “Will sẽ tham dự bữa tối với Ronnie và gia đình của cô ấy.”
Tom hướng đến Ronnie. “Bác hy vọng cháu không chế biến những món theo sở thích nhất thời. Thằng nhóc sống bằng pizza xúc xích rắc tiêu và burger.”
“Ronnie là một người ăn chay.” Susan thêm vào. Ronnie không thể kềm được nhận xét rằng Susan nói điều đó tương tự cách mà người khác sẽ nói khi cô là một kẻ khủng bố. Hoặc có lẽ không. Ronnie không thể nói chính xác được. Will thật sự, thật sự nên cảnh báo cho cô về những gì phải mong đợi, để cho cô ít nhất cũng có được sự chuẩn bị. Nhưng Tom, y như Will, dường như không để ý.
“Không đùa đấy chứ? Điều đó thật tuyệt. Ít nhất thằng bé sẽ ăn những thứ có lợi cho sức khỏe để thay đổi.” Ông ngừng lại. “Bác biết cháu đang đợi Will, nhưng cháu có vài phút chứ? Bác muốn cháu thấy vài thứ.”
“Em chắc là cô ấy không thích thú với chiếc máy bay của anh đâu, Tom.” Susan phản đối.
“Anh không biết. Có lẽ cô bé có thích.” Ông nói. Quay sang Ronnie, ông hỏi. “Cháu có thích máy bay không?”
Dĩ nhiên, cô nghĩ, tại sao gia đình lại không có một chiếc may bay chứ? Nên thêm điều đó vào tình huống thú vị này. Toàn bộ tình trạng hỗn độn này là lỗi của Will. Cô sẽ giết anh ngay khi cô ra khỏi đây. Nhưng lựa chọn cô có là gì?
“Vâng.” Cô nói. “Dĩ nhiên là cháu thích máy bay rồi.”


Cô tin rằng cô có một hình ảnh trong trí nhớ - một chiếc Learjet hoặc Gulfstream đậu trong một nhà chứa máy bay riêng bên cạnh xa của khuôn viên – nhưng đó là một hình ảnh mờ nhạt, vì chiếc may bay phản lực tư nhân duy nhất mà cô biết là trong tranh ảnh. Tuy vậy, đây không hề là những gì cô mong đợi : Cảnh tượng ai đó lớn tuổi hơn cha cô đang lái một chiếc máy bay đồ chơi điều khiển bằng remote, và đang tập trung trong sự kiểm soát.
Chiếc máy bay rền rĩ khi nó đi quanh đám cây, xà xuống là đà trên Intracoastal Waterway.
“Bác luôn muốn một của những thứ này, cuối cùng bác chịu thua và kiếm một cái. Thật ra đây là cái thứ hai. Cái đầu tiên tình cờ kết thúc trong nước mất rồi.”
“Điều đó thật tệ.” Ronnie đồng cảm.
“Phải, nhưng nó dạy bác rằng bác nên đọc hướng dẫn sử dụng vào lần tới.”
“Bác lao nó xuống ư?”
“Không, nó hết gas.” Ông liếc nhìn cô. “Cháu có muốn thử không?”
“Cháu làm không tốt đâu.” Ronnie ngần ngại. “Cháu không tốt với những thứ giống như vậy.”
“Không khó lắm đâu.” Tom cam đoan với cô. “Đây là loại máy bay cho người mới bắt đầu. Nó được gọi là bản-thử-cho-kẻ-ngốc. Dĩ nhiên, cuối cùng ai cũng thế thôi, vậy điều đó nói lên cho cháu điều gì nào?”
“Có lẽ là nên đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng chăng?”
“Đúng phóc.” Ông nói. Có điều gì đó trong cách ông nói khiến ông nghe có vẻ giống Will
“Cháu và Susan có nói về đám cưới không?” Ông hỏi.
Ronnie lắc đầu. “Không. Dù vậy, Will có đề cập đến một chút.”
“Hôm nay bác phải tốn mất hai giờ với người cung cấp hoa để đạt những thỏa thuận về hoa. Cháu có từng mất hai giờ để có những thỏa thuận về hoa không?”
“Không ạ.”
“Xem như cháu may mắn.”
Ronnie cười khúc khích, được an ủi trong việc ở ngoài đây với ông. Vừa khi Will đến phía sau cô, khỏe khoắn và ăn mặc gọn gàng trong áo polo và quần short. Cả hai đều là hàng hiệu, nhưng cô cho rằng lẽ ra cô nên mong đợi điều đó.
“Em sẽ thứ lỗi cho cha anh chứ. Đôi khi ông ấy quên là ông ấy đã trưởng thành.” Will nói đùa.
“Ít ra ta cũng thật thà. Và ta không thấy con chạy đua về nhà để giúp đỡ.”
“Con có một trận đấu bóng chuyền.”
“Phải. Ta chắc đó là lý do. Và ta phải nói với con, Ronnie đây xinh hơn rất nhiều con đã tiết lộ đấy.”
Dù Ronnie cười hài lòng, Will co rúm lai. “Cha…”
“Đó là sự thật.” Tom nhanh chóng thêm vào. “Đừng ngượng ngùng thế chứ.” Sau khi chắc chắn chiếc máy bay đã bay thẳng lần nữa, ông nhìn Ronnie. “Nó hay ngượng lắm. Nó thường là đứa trẻ bẽn lẽn nhất trên thế giới. Thậm chí nó không thể ngồi bên một cô gái đẹp mà không đỏ bừng đôi má.”
Will, trong lúc ấy, đang lắc đầu hoài nghi. “Con không thể tin là cha có thể nói điều này, Cha à. Ngay trước mặt cô ấy.”
“Có vấn đề gì sao?” Tom nhìn Ronnie. “Điều đó có làm cháu phiền lòng không?”
“Không chút nào đâu ạ.”
“Thấy chưa?” Ông vỗ nhẹ vào ngực Will, như thể ông chứng minh quan điểm của ông. “Cô ấy có quan tâm đâu.”
“Cám ơn về điều đó.” Anh nhăn nhó.
“Làm cha để làm gì chứ? Này, con có muốn làm thứ này đảo vòng tròn không?”
“Con thật sự không thể. Con phải đưa Ronnie về nhà để bọn con còn ăn tối nữa.”
“Nghe cha này. Dù cho họ dọn món cà tím trên củ cải thụy Điển cùng đậu hũ, cha muốn con ăn những gì đặt trước mặt con và phải chắc rằng con khen ngợi chúng trong bữa ăn nhé.” Tom khuyên bảo.
“Cháu chắc chắn sẽ chỉ là mì ống thôi ạ.” Ronnie nói, cười toe toét.
“Thật chứ?” Tom có vẻ thất vọng. “Nó sẽ ăn những thứ đó thôi.”
“Gì nào? Cha không muốn con ăn ư ?”
“Luôn luôn tốt khi trải nghiệm những thứ mới mẻ. Hôm nay cửa hàng thế nào?”
“Đó là điều con cần nói với cha. Jay nói có vấn đề với máy tính hoặc phần mềm – mọi thứ cứ được in gấp đôi.”
“Chỉ với thứ tốt nhất hay mọi chỗ?”
“Con không biết.”
Tom thở dài. “Cha cho rằng, tốt hơn cha nên xem xét nó sau đó. Dĩ nhiên, giả sử cha có thể hạ cánh cái thứ này. Và hai con có buổi tối vui nhé, Okay?”
Vài phút sau đó, sau khi bước vào xe, Will rung leng keng chìa khóa trước khi khởi động máy.
“Xin lỗi về tất cả những điều đó. Cha anh thỉnh thoảng nói những điều điên khùng nhất.”
“Đừng thiểu não thế, em thích ông ấy mà.”
“Và nhân tiện, anh không bẽn lẽn. Má anh chưa bao giờ đỏ bừng hết.”
“Dĩ nhiên chúng không đỏ rồi.”
“Anh nghiêm túc đấy. Anh luôn dễ chịu.”
“Em chắc là anh dễ chịu.” Cô nói, với tay vỗ nhẹ lên đầu gối anh. “Nhưng nghe này. Về tối nay ấy. Gia đình em có truyền thống kỳ lạ này…”

***

“Em đang nói dối!” Will la lên. “Em đã nói dối suốt đêm và anh phát ốm và mệt với nó rồi.”
“Thậm chí đừng đến đó.” Ronnie quát lại. “Anh mới là người đang nói dối!”
Những chiếc dĩa của bữa tối đã được rửa sạch từ lâu – Cha cô đã dọn món mì ống với nước sốt marinara, như được báo trước, Will ăn sạch dĩa của anh – và bây giờ họ đang ngồi bên bàn bếp, giữ những lá bài trên trán trong trò chơi ‘bài poker của những kẻ dối trá’*. Will đang giữ một quân tám cơ, Steve là quân ba cơ, và Jonah là quân chín bích. Những chồng tiền xu xếp thành đống phía trước mỗi người, và số tiền chính giữa chảy tràn với những đồng năm xu và một hào.
(*Liar’s Poker : Sẻ đoán trò này chơi như sau : mỗi người dán 1 quân bài của mình trên trán và tố nhau bằng cách tăng tiền cược. Vì nhìn được lá bài của người khác nhưng không biết bài của mình nên tìm cách lừa nhau sao cho đối thủ bối rối, và cố đoán lá bài của mình qua những lời nói dối của đối thủ để tố và kết thúc. Khi xuống bài, người có điểm cao nhất sẽ thắng, còn có thắng đậm hay thắng ít là do giỏi tố và giỏi lừa bịp. Trò này chắc là vui lắm.)
“Cả hai người đang nói dối.” Jonah thêm vào. “Không ai trong hai người biết cách nói sự thật hết.”
Will đề nghị Jonah đối phó với bài của anh, và với tay đến chồng tiền xu của mình. “Một đồng hai mươi lăm xu để nói rằng em không biết mình đang nói gì.”
Cha cô bắt đầu lắc đầu. “Nước đi tệ rồi, chàng trai trẻ. Qua lượt rồi. Tôi sẽ phải đề xuất với anh đồng năm mươi xu thôi.”
“Con sẽ thấy điều đó.” Ronnie hét. Cả Jonah và Will ngay lập tức bắt chước.
Họ ngừng lại, tất cả nhìn chăm chú vào một người khác trước khi đập quân bài của họ trên bàn. Ronnie, thấy rằng cô đang giữ một con tám, phỏng đoán rằng, tất cả bọn họ đều thua Jonah. Lần nữa.
“Tất cả là những kẻ dối trá.” Cậu bé nói. Tiền thắng cược của cậu, cô nhận ra, nhiều gấp hai lần người khác, và khi cô quan sát em trai cô kéo đống tiền xu về phía cậu bé, cô nhận thấy, ít ra cho đến lúc này, buổi tối trôi qua khá tuyệt. Cô không biết nên mong đợi điều gì khi cô đưa Will đến, vì đây là lần đầu tiên cô đưa một chàng trai đến gặp cha cô. Ông có cố tạo cho họ khoảng trống bằng cách nấp trong bếp không? Ông có cố kết bạn với Will không ? Liệu ông có làm hoặc nói điều gì đó khiến cô ngượng hay không?  Trên đường về nhà, cô bắt đầu nghĩ đến kế hoạch trốn thoát mà cô có thể sử dụng ngay khi họ kết thúc bữa ăn tối.
Tuy vậy, khi họ bước vào trong nhà, cô có cảm giác nhẹ nhõm. Trước hết, ngôi nhà đã được thu dọn, Jonah rõ ràng đã được lệnh không bám chặt bên sườn của họ hoặc tra hỏi Will giống như một ủy viên công tố, và cha cô gặp Will với một cái bắt tay đơn giản và vẻ thoải mái, “Rất vui được gặp cháu.” Will đã cư xử theo lối tốt nhất của anh, dĩ nhiên, trả lời câu hỏi với, “Vâng, thưa bác” và “Không, thưa bác”, điều gây ấn tượng với cô như là sự kính trọng theo kiểu miền Nam. Việc trò chuyện trong bữa ăn tối thật dễ dàng; cha cô hỏi vài câu về công việc Will làm ở garage và hồ cá, và Jonah tham gia trong chừng mực đặt khăn ăn của cậu trong lòng cậu. Tốt hơn hết thảy, cha cô không nói bất kỳ điều gì gây ngượng ngùng, và dù ông có nhắc đến việc ông thường dạy ở nhạc viện Juilliard, ông không nói ông là thầy của cô hay cô đã từng biểu diễn ở Carnegie Hall hoặc họ đã sáng tác những bản nhạc cùng nhau, ông cũng không đề cập đến việc, cho đến cách đây vài ngày, ông và Ronnie hoàn toàn xa cách. Khi Jonah hỏi về bánh cookie sau khi cậu bé ăn xong bữa ăn, cả Ronnie và cha cô cùng vỡ òa trong tiếng cười, khiến Will tự hỏi không biết có điều gì vui nhộn. Cùng nhau, cả bốn người giúp đỡ trong việc dọn bàn, và khi Jonah đề xuất việc chơi bài poker-lừa-bịp, Will hưởng ứng một cách nồng nhiệt.
Về phần Will, anh đúng là loại thanh niên mà mẹ cô muốn Ronnie hẹn hò : lễ phép, kính cẩn, thông minh, và trên tất cả, không có hình xăm… Thật tuyệt nếu có mẹ cô ở đây, chỉ để cam đoan với bà rằng, con gái của bà không hoàn toàn đưa ra những quyết định liều lĩnh. Mặt khác, mẹ cô chắc chắn sẽ bị kích động về toàn bộ mọi thứ, đến nỗi bà sẽ cố gắng, hoặc chấp nhận Will ngay, hoặc phun trào với Ronnie cả triệu lần sau khi anh đi khỏi, rằng anh quả là một chàng trai trẻ tuyệt vời, thứ chỉ khiến Ronnie muốn chấm dứt toàn bộ mọi thứ trước khi mẹ cô trở nên quá đỗi say mê. Cha cô không làm thứ gì trong những điều đó – ông có vẻ tin tưởng vào óc phán đoán của Ronnie và chấp nhận để cô có những quyết định của riêng cô mà không chen vào những đánh giá của riêng ông.
Điều thật sự kỳ lạ, xét đến việc ông chỉ vừa bắt đầu biết cô trở lại, và cũng có phần buồn bã trong thời gian này, bởi vì cô bắt đầu nghĩ, cô đã tạo nên một sai lầm lớn bằng cách né tránh ông trong ba năm vừa qua. Nói chuyện với ông thật tuyệt trong khi mẹ cô khiến cô muốn phát điên.
Nhìn chung, cô thấy vui đã mời Will đến. Chắc chắn với anh,việc gặp gỡ cha cô dễ dàng hơn so với Ronnie gặp Susan. Người phụ nữ đã xua đi ánh sáng của cuộc sống ra khỏi cô. Ồ, có lẽ cô hơi cường điệu, nhưng dứt khoát là cô đã bị dọa chết khiếp. Người phụ nữ đã làm sáng tỏ rằng hoặc bà không thích Ronnie, hoặc không thích sự việc rằng con trai bà thích Ronnie.
Bình thường, cô sẽ không quan tâm cha mẹ người khác nghĩ gì về cô, và cô sẽ không bỏ ra đến một giây bận tâm về cách cô ăn mặc. Cô là chính cô, xét cho cùng… Đây là lần đầu tiên với những thứ có vẻ như lâu dài, cô cảm thấy mình không đủ tiêu chuẩn, và điều đó quấy rầy cô nhiều hơn cô nghĩ nó có thể.
Khi màn đêm buông xuống, và trò poker-nói-dối bắt đầu chậm lại, cô nhận ra Will đang nhìn cô. Cô đáp lại ánh mắt anh với một nụ cười.
“Anh gần như thua sạch rồi.” Anh loan báo, chạm vào chồng đồng xu của anh.
“Em biết. Em cũng vậy.”
Anh liếc ra ngoài cửa sổ. “Em nghĩ có ổn không nếu chúng ta đi dạo một lát?”
Lần này, cô biết với sự chắc chắn rằng anh đang hỏi cô vì anh muốn có thời gian một mình bên cô – vì anh quan tâm đến cô, dù cho anh không chắc cô có cảm thấy theo cách tương tự hay không.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Em thích có một cuộc đi dạo.”

Không có nhận xét nào: